Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hôn Trộm Làn Gió

Tên gốc: Em ngoan nhé, được không? | 你乖一点好不好? Tác giả: Nhất Khẩu Thời Quang | 一口时光 Số chương: 70 chính văn + 1 PN Dịch: Thiên Thiên Beta: 玉簪 Bìa: @各位书店卷起来 Thể loại: Nguyên sang, Hiện Đại, Ngọt văn, HE, Vườn Trường, Nam nữ cường, Góc nhìn nữ chủ. Nhân vật chính: Hướng Vãn Vãn (Thiếu nữ thiên tài Bida) x Cận Tập Ngôn (Thiếu gia bệnh kiều phúc hắc) Ngày mở hố: 04/07/2023 Ngày lấp hố: 24/08/2023 —————– Văn án 1: (xin phép page Ngôn Tình Xuất Bản) Từ bé, Cận Tập Ngôn đã không thích làm bạn với mấy nhỏ ngốc, cho đến khi gặp Hướng Vãn Vãn. Năm 18 tuổi, Hướng Vãn Vãn nhận ra mình thích cậu chủ Cận gia nơi mẹ mình làm việc (mẹ nữ chính là bác sĩ gia đình của nhà họ Cận). Giữa hai người có một khoảng cách không thể vượt qua. Vì để giải thoát bản thân, sau khi thi xong đại học, cô đã chọn trường đại học xa nhà nhất, cố gắng quên đi mối tình đầu đã ăn sâu vào máu thịt của mình. Ngày đầu tiên đến trường, Hướng Vãn Vãn bị một người con trai với gương mặt lạnh lùng chặn trước cổng trường. Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, anh ôm chặt cô vào lòng: “Bất kể em chạy đến đâu, anh vẫn sẽ tìm được em.” “Đừng hòng bỏ anh lại.” ——————- Văn án 2:  Thiếu gia nhà họ Cận không chỉ có ngoại hình đẹp, mà còn có năng lực xuất chúng, được mệnh danh là đóa hoa cao ngạo, lạnh lùng. Nhưng Hướng Vãn Vãn không tin điều này. Đến một ngày, cô bị anh bắt nạt đến không chịu nổi mới ấm ức nói: “Cái gì mà đóa hoa cao ngạo? Vô dục vô cầu? Em lúc đó đúng là có mắt như mù mà.” “Ánh mắt không tồi.” Người đàn ông nghiêng người nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của cô, nghiêm túc nói: “Anh rất vui vẻ vì em đã sớm nhận ra khả năng “xuất chúng” của anh.” *** Vừa có kết quả kỳ thi cuối kỳ, lớp 11-8 với thành tích 5 môn có điểm bình quân cao nhất toàn khối, 1 môn điểm bình quân cao thứ nhì, đã xuất sắc nhận được danh hiệu lớp giỏi nhất của trường Trung học số 1 thành phố A. Giáo viên chủ nhiệm Hoàng Yên rất vui khi đã giành được vị trí đẹp ở quán lẩu Âm Nhạc cạnh trường, nên mời cả lớp cùng nhau liên hoan, ăn mừng vì sự đồng lòng dốc sức của mọi người với thành tích đã đạt được. Quán lẩu không chỉ phục vụ lẩu, mà còn KTV và chơi bida. Vừa vào trong phòng, mọi người nhanh chóng vứt bỏ những sự căng thẳng sau khoảng thời gian ôn thi, nhiệt tình bung xõa. Hướng Vãn Vãn tựa vào cửa sổ, cô cười cười nhìn mấy bạn nam trong lớp giả làm người lớn mà nghiêm túc chơi bida. Tần Thư cầm hai ly nước trái cây đi tới, đưa cho cô một ly, theo ánh mắt cô nhìn về phía mấy bạn nam đang cầm gậy hỏi: “ Sao cậu không ra chơi đi?” Hướng Vãn Vãn thu hồi tầm mắt nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới híp mắt đáp: “Không chơi”. Một nam sinh đang úp người trên bàn bida ngắm bắn chuẩn xác quả bóng màu vàng hướng về vị trí lỗ bóng ở góc độ khó, mấy cô gái vây quanh cậu ta ngưỡng mộ reo hò chúc mừng. Tần Thư nhìn cô cười nói: “Không phải cậu rất thích chơi trò này sao? Sao thế, sợ chơi không lại nên mất mặt à?” Hướng Vãn Vãn nhướn mày nói: “ Nào có, mình sợ họ mất mặt ấy chứ”. “Cậu vẫn rất tự tin đấy nhỉ”. “Mình như thế nào, không phải cậu rất rõ sao”. Âm thanh của cô mềm mại, nhẹ nhàng thản nhiên nhưng Tần Thư lại cảm thấy được sự tự tin không ai sánh bằng của cô. Tần Thư nhìn hai nam sinh trên bàn bida đến tư thế tiêu chuẩn để cầm cơ cũng chưa đạt được, chống cằm nghiêm túc nhìn Hướng Vãn Vãn: “Cũng đúng, lớn thế này rồi mà bị cậu dọa khóc cũng không dễ nhìn lắm”. “Mình cũng thấy thế” Hướng Vãn Vãn gật đầu đồng ý, nói xong cô đặt ly nước xuống bàn nói: “Mình đi ra nhà vệ sinh chút”. Nhà vệ sinh trong phòng bao đã có người, phục vụ dẫn cô đi ra nhà vệ sinh bên ngoài. Nhà vệ sinh rộng rãi sáng sủa, dưới ánh đèn màu cam nhạt nổi bật lên sự sang trọng nhưng phảng phất mùi khói thuốc nhàn nhạt. Hướng Vãn Vãn cau mày, bịt mũi nhìn xung quanh với vẻ không hài lòng. Đứng bên cạnh bồn rửa tay có một người đàn ông cao lớn, anh dựa vào mặt bàn tráng men, đối diện với tấm gương, ánh sáng chiếu vào người anh mang đến một cảm giác bí ẩn khó giải thích. Một điếu thuốc lập lòe được kẹp giữa những ngón tay dài và trắng. Hướng Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào bàn tay xinh đẹp đang điều khiển điếu thuốc đó. Người đàn ông đưa điếu thuốc vào miệng, tầm mắt Hướng Vãn Vãn cũng theo tay anh chậm rãi di chuyển lên trên, tầm mắt rơi vào gương mặt trong gương. Khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của anh, cô mở to mắt. Người đàn ông ngũ quan tinh xảo, đôi mắt hơi rũ xuống, lông mi dài cong cong, đẹp đến xao xuyến nhưng lại lộ ra khí chất bất phàm. Hướng Vãn Vãn – người có điểm môn Văn chưa bao giờ dưới 130, nhưng bây giờ lại có chút bối rối, cô không tìm được từ nào thích hợp để miêu tả khuôn mặt này. Theo bản năng cô nuốt nước bọt, trong không gian yên tĩnh, âm thanh đó thật rõ ràng. Người đàn ông ngước lên nhìn cô trong gương. Đôi mắt không có cảm xúc gì nhưng lại mang đến cho Hướng Vãn Vãn những sự xấu hổ. Khi nhìn trộm bị bắt gặp, tuy mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trái tim đang đập thình thịch. Đầu lưỡi chạm vào viên kẹo trong miệng, cô đi vài bước đến bồn rửa tay bên cạnh người đàn ông, vươn tay về vòi nước cảm ứng. Dòng nước lạnh rửa sạch mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay, nhịp tim không kiểm soát cũng đã dần ổn định lại. Sau khi Hướng Vãn Vãn rửa tay xong, cô tùy ý ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt cô tình cờ bắt gặp đôi mắt đen sáng ngời kia cũng đang nhìn cô. Người đàn ông lại hút một hơi điếu thuốc trong tay, nhả ra một vòng khói, nhàn nhạt nói: “Nhìn đẹp không?” Tuy vẻ mặt anh lạnh lùng khó gần như vậy, nhưng giọng nói vẫn cực kỳ dễ nghe. Hướng Vãn Vãn nhìn yết hầu của anh chuyển động lên xuống do động tác hút thuốc toát lên đầy sự gợi cảm, lúc này cô nhận ra ghét mùi thuốc là chỉ là một cái cớ, mê cái đẹp mới là lý do chính. “Đẹp” Hướng Vãn Vãn giả vờ bình tĩnh gật đầu, nghiêm túc trả lời. Nghe thấy đáp án thành thật của cô, người đàn ông lại cụp mắt xuống, giống như không muốn nói chuyện với cô. Màu môi nhợt nhạt cho thấy anh đang khó chịu. Rõ ràng, anh trông không thoải mái thể mà vẫn còn hút thuốc. Tâm trạng Hướng Vãn Vãn đột nhiên cáu kỉnh không rõ nguyên nhân, không biết sợi dây thần kinh nào bị đứt, cô bước đến gần anh, khi cô kịp phản ứng lại thì cô đã giật điếu thuốc trong tay anh. Người đàn ông cau mày. Hướng Vãn Vãn rất khó chịu, cô không hiểu hành động vô thức này của mình. Bầu không khí đi bế tắc, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của anh, cô tuyệt vọng nghĩ, dù sao cô cũng đã giật thuốc lá của anh rồi, cô không tin một người đẹp trai như anh sẽ đánh mình. Vì vậy, Hướng Vãn Vãn giơ tay dí điếu thuốc vào bồn nước, sau đó ném nó vào thùng rác. Thời gian diễn ra một loạt động tác đó, người đàn ông chỉ trầm mặc nhìn cô. Hướng Vãn Vãn có chút sợ hãi, nhưng cô không muốn cho người đàn ông đó thấy cô không tự tin. Không biết phản ứng của người đàn ông sẽ thế nào, cô suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười, giơ tay nắm lấy cổ tay anh. Người đàn ông nhướng mày: “Còn muốn cướp sắc?” “Ý kiến không tồi đó” Hướng Vãn Vãn nghịch ngợm lấy từ trong túi ra một viên kẹo vị dâu tây, đặt vào lòng bàn tay anh. Cô nghiêm túc nhìn anh nói: “Anh ơi, hút thuốc chết sớm đó ạ” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào viên kẹo dâu mềm mại trong tay, còn chưa kịp phản ứng, Hướng Vãn Vãn lại nói tiếp: “ Đẹp trai mà chết sớm thì tiếc lắm, haizzz” Nói xong, Hướng Vãn Vãn giả vờ bình tĩnh buông tay ra, xoay người rời đi. Trước khi đi, cô để lại một câu: “Viên kẹo này là để đền bù cho anh đấy”. Nhịp tim của Hướng Vãn Vãn đập rất nhanh, cô bước đi nhẹ nhàng nhưng không giấu được dáng vẻ vội vã. Cho đến khi trở về phòng bao, cô mới nhận ra rõ ràng cô ra ngoài để đi vệ sinh mà. Cô không hiểu vì sao phải cảm thấy lương tâm cắn rứt? Vì sao phải vội vã bỏ chạy? Rõ ràng cô đã làm một hành động trượng nghĩa mà, cô ngăn người đàn ông hút thuốc đấy lại, bồi thường cho anh một viên kẹo khi thấy đôi môi nhợt nhạt của anh mà. Hướng Vãn Vãn vỗ đầu, xoay người quay trở lại nhà vệ sinh, trong lòng thậm chí còn có chút chờ mong. Nhưng khi quay trở lại, cô phát hiện người đàn ông đã biến mất rồi. Nếu không phải nhìn thấy tàn thuốc trong bồn rửa tay, cô thậm chí cảm thấy chuyện vừa rồi chỉ như một giấc mơ. Sau khi giải quyết vấn đề s1nh lý, cô trở về phòng bao, cảm xúc của cô cũng dần bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn mỉm cười khi nghĩ về người đàn ông như bước ra từ truyện tranh vừa rồi. Tần Thư thấy vậy mà rùng mình, cô không nhịn được chọc vào trán Hướng Vãn Vãn để thức tỉnh cô: “Sao thế, đi nhà vệ sinh thôi mà cũng có thể cười vui vẻ thế à”. Hướng Vãn Vãn một tay ôm mặt, chớp chớp mắt nói: “Không có gì, mình tiện tay cứu được một anh trai suýt vấp ngã mà thôi”. “Cô gái bên bờ vấp ngã cứu anh trai sắp vấp ngã? Cậu nghĩ mình tin à?” Tần Thư cười lạnh: “Làm ơn, có mà tin được cậu” “Đúng, tin mình đi” Hướng Vãn Vãn chăm chú nhìn hai tay của mình, ngón tay vừa chạm vào tay người đàn ông ấy dường như nóng lên. Tần Thư thấy cô nhìn chằm chằm vào tay đến ngây người, mới bực bội dùng chân khều khều cô: “Cậu kể cho mình nghe xem nào, cậu cứu anh trai sắp vấp ngã kia ra sao” Hướng Vãn Vãn hạ tay xuống, ung dung khoanh chân ngồi trên ghế sofa, một lúc sau mới không nhịn được nở một nụ cười: “ Mình gặp một người đàn ông đang hút thuốc, mình khuyên anh ấy vứt thuốc đi và thưởng cho anh ấy một viên kẹo” Tần Thư nhướng mày: “Cậu đang nói tới loại kẹo mà tớ xin mãi cậu cũng ko nỡ cho tớ á?” Hướng Vãn Vãn nghiêng đầu cười cười. Tần Thư chậc chậc một tiếng: “Mình biết rồi, nhất định anh trai vấp ngã kia phải siêu siêu đẹp trai”. Hướng Vãn Vãn: “Đâu có, mình là người tốt thích giúp đỡ người khác” Tần Thư: “Mình thà tin heo nái biết trèo cây còn hơn”. Sau khi chơi trong phòng bao hơn nửa giờ, cô giáo Hoàng cuối cùng cũng tới, cô bảo mọi người nhanh chóng vào bàn ăn và gọi phục vụ lên món. Hoàng Yên không chỉ là giáo viên chủ nhiệm mà còn là giáo viên môn Toán của lớp. Trong kỳ thi cuối kỳ lần này, lớp đã giành vị trí đầu tiên trong tất cả các môn trừ môn Toán. Kết quả như vậy, Hướng Vãn Vãn là nhân tố “không thể thiếu”, điểm trung bình môn Toán của lớp thứ nhất và lớp thứ hai chỉ cách nhanh 0,38 điểm. Nhưng bài thi chỉ 30 điểm của cô trực tiếp kéo khoảng cách của cả lớp xuống hơn 2 điểm so với lớp thứ nhất. cô giáo Hoàng tức đến ngứa răng. Bữa liên hoan tối nay vốn dĩ là một bữa tiệc thư giãn sau kỳ thi, nhưng từ lúc cô giáo Hoàng bước vào, Hướng Vãn Vãn tận lực giấu mình đi để tránh tầm mắt của cô ấy. Chính là sợ bị cô ấy ca cho một bài ca hào hùng. Sau khi mọi người ngồi xuống đầy đủ, Hướng Vãn Vãn chọn một góc cách cô giáo Hoàng xa nhất để ngồi, nhưng cô giáo Hoàng – người vừa ngồi xuống, đột nhiên nói: “ Hướng Vãn Vãn đâu rồi?” “Ở đây ạ” Cả lớp cùng nhau cười to đồng lòng chỉ về phía xa xa, có người sắp chui vào gầm bàn đến nơi rồi. Hoàng Yên:” Ngồi lại đây, cô có vài lời muốn nói với em”. Hướng Vãn Vãn: “Em đến đây ạ”. Tần Thư cười cười nhìn cô vừa đi vừa nói. Hứa Vãn Vãn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của cô Hoàng, nếu như có học sinh 3 tốt chăm ngoan trò giỏi là Tần Thư ở đây, chắc cô Hoàng sẽ nguôi giận chăng. Cô giật giật tay áo Tần Thư, nhỏ giọng nói: “Giúp tớ với”. “Không muốn” Tần Thư ngồi vào chỗ cách xa Hướng Vãn Vãn: “ Mình không có kẹo ăn, tâm trạng không vui vẻ nên giúp không nổi”. Hướng Vãn Vãn giật giật khóe miệng, nhưng cô Hoàng đã nhìn chằm chằm vào cô ấy, vì vậy, cô chỉ có thể mỉm cười và đi về phía cô Hoàng. Cô vừa ngồi xuống, cô Hoàng đã tức giận nói: “Hướng Vãn Vãn, em có biết lần thi này môn Toán của em đã kéo thành tích lớp xuống nghiêm trọng thế nào không?” “Cô ơi, lần này là ngoài ý muốn thôi, lần sau em nhất định sẽ làm bài thật tốt”. HVV cúi đầu và thừa nhận sai lần của mình với vẻ ngoài ngoan ngoãn, đúng nguyên văn những gì cô đã nói lần trước, lần trước nữa. Hoàng Yên càng tức giận hơn: “Đó là điều em đã hứa với cô lần trước khi thi em được 50 điểm, nhưng lần này em chỉ thi được 30 điểm. Lần sau thì sao, em định tặng cô điểm 10 à?” Hướng Vãn Vãn ngoan ngoãn lắc đầu, sau đó dùng giọng trấn an Hoàng Yên: “10 điểm tương đương với chọn đúng 2 câu trắc nghiệm? Cô ơi, vận may của em không tồi đâu ạ, chắc chắn không chỉ chọn đúng 2 câu”. Ngay khi vừa nghe xong, khuôn mặt của cô giáo Hoàng tối sầm lại. Mời các bạn mượn đọc sách Hôn Trộm Làn Gió của tác giả Nhất Khẩu Thời Quang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông - Hoa Thanh Thần
Tư Hành Phong là Bình Viễn Hầu gia quyền lực khuynh đảo triều chính, thế nhân chỉ biết đến dung mạo tuyệt sắc vô song của ngài nhưng lại không hề biết ngài là một ác quỷ nhào ra từ địa ngục trần gian. Ngài có thể chôn vùi nhân tính, bỉ ổi vô sỉ, ngài có thể bán rẻ tất cả mọi thứ mà không chút tiếc nuối. Mục đích sau cùng của ngài chỉ vì muốn báo thù rửa hận. Hạ Phẩm Dư là một cung nữ bình thường như bao cung nữ khác, chỉ còn hơn nửa năm nữa là có thể xuất cung. Mười năm sống trong cung cấm, khiến nàng trở thành một người "vừa câm vừa điếc", không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ cúi đầu lặng lẽ làm việc của riêng mình. Cho nên, tất cả mọi người đều mắng nàng là con người không máu thịt, không nước mắt, không biết thế nào là đau khổ. Trong hoàng cung, Hoàng thượng lấy xuân dược để giày vò Tư Hành Phong, và Hạ Phẩm Dư lại chính là đối tượng trong trò chơi đáng sợ đó. Tại điện Ngọc Hoa, Hoàng thượng khâm điểm hai người cùng hộ tống cống phẩm về hoàng triều Kim Bích, rồi bọn họ gặp thích khách truy sát giữa đường, bị thương, chạy trốn, ở cạnh bên nhau, không hề rời xa, đồng cam cộng khổ… Vào khoảnh khắc sinh li tử biệt, ngài đột nhiên nhận ra một điều, ngài tuyệt đối không thể buông tay nàng được. Còn nàng, khi ngài thể hiện tình cảm dịu dàng, ấm áp của bản thân, cũng dần dần lún sâu trong tình yêu sâu đậm dành cho ngài… *** Cơn gió dịu nhẹ đùa giỡn, bao quanh những cành cây xanh mướt, tươi tắn, khắp nơi tràn ngập tiếng chim chóc thánh thót reo ca, lại đến mùa xuân ấm áp, muôn hoa đua nở. Trong vườn khắp nơi chất đầy dược liệu, một thân hình gầy guộc đi ra đi vào, bận rộn không ngừng, trên trán lấm tấm đầy mồ hôi. “Hu hu… hu hu…” Đột nhiên tiếng khóc của ai đó vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng, tĩnh mịch ở nơi đây. Nàng vừa mới phơi dược liệu xong, quay đầu lại liền thấy con gái nãy giờ một mình chơi đùa trong vườn, lúc này đang ngồi bệt xuống mặt đất, khóc lóc thảm thương. Nàng vừa định kêu con đứng dậy lại thấy một người khác y phục màu vàng đứng phía trước mặt con gái mình. Nàng bất giác ngước mắt nhìn lên, đôi môi mỏng khẽ cong, tiếp tục công việc đang làm. Người mặc y phục màu vàng kia nắm chặt tay lại, nói với con gái nàng bằng giọng vô cùng rành rọt “Này, này, này, Tư Tùng Ngạn, tại sao cứ động một tí là muội lại khóc thế? Lúc nãy quả nhân chẳng qua chỉ bất cẩn kéo bím tóc của muội thôi mà, đâu có đau đớn gì chứ?” Con gái nàng không thèm để ý đến tiểu Hoàng thượng, tiếp tục ngồi bệt dưới mặt đất khóc lóc thảm thương. Tiểu Hoàng thượng cuối cùng chẳng thể nào chịu đựng nổi tiếng khóc này nữa liền lên tiếng “Thôi, được rồi, được rồi, đừng có khóc nữa. Cùng lắm là quả nhân cưới muội về, lập muội làm hậu, sau này muội muốn kéo bím tóc của ai cũng được hết.” Nghe thấy vậy, Tư Tùng Ngạn liền ngưng khóc, nước mắt cũng nhanh chóng khô luôn, đôi mắt sáng trong linh lợi nhìn tiểu Hoàng thượng đầy hoài nghi, giọng nói vẫn còn nức nở “Có thật thế không? Muội muốn kéo bím tóc của ai cũng được hết hả?” “Điều đó là đương nhiên. Quả nhân lúc nào chẳng nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy.” Tiểu Hoàng thượng quay đầu như kiểu thi nhân, tỏ vẻ uyên bác, thâm sâu. Tư Tùng Ngạn liền nắm lấy tay tiểu Hoàng thượng, còn tiểu Hoàng thượng thì kéo cô bé từ dưới đất dậy. Ai ngờ, đột nhiên lại nghe thấy tiếng tiểu Hoàng thượng thét lên một tiếng “Tư Tùng Ngạn, muội ăn gian.” Thì ra vào lúc tiểu Hoàng thượng kéo Tư Tùng Ngạn lên, cô bé liền tóm lấy tóc của ngài kéo mạnh khiến ngài thét lên thảm thiết. “Là chính ngài đã nói mà, muội kéo bím tóc của ai cũng được còn gì. Hưm, ai bảo ngài kéo bím tóc của muội, đáng đời ngài!” Cô bé gái nhìn tiểu Hoàng thượng thè lưỡi trêu ngươi, mặt mày hân hoan, cười đùa hớn hở, chẳng còn chút bộ dạng đau lòng khi nãy. “Lại đây này, lại đây mà bắt muội, lại đây.” Tư Tùng Ngạn đã chạy ra ngoài vườn, còn tiểu Hoàng thượng đang nhiệt tình đuổi theo. “Hưm, Tư Tùng Ngạn, muội mà để cho quả nhân bắt được thì quả nhân nhất định sẽ cạo trọc tóc trên đầu muội, rồi đưa đến am ni cô làm tiểu ni cô.” “Hưm, lúc nãy không phải ngài nói sẽ lập muội làm Hoàng hậu sao? Nếu ngài cạo trọc tóc trên đầu muội thì người trong toàn thiên hạ này sẽ cười chê ngài có một Hoàng hậu trọc đầu.” Cô bé gái vừa lùi về phía sau vừa cười chê tiểu Hoàng thượng, ai ngờ lại đâm trúng vào một người khác. Tiểu Hoàng thượng thấy thân hình cao to phía trước liền quay người định chạy trốn. ... Mời các bạn đón đọc Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông của tác giả Hoa Thanh Thần.
Duyên Kiếp Trước, Nợ Kiếp Này - Lan Tư Tư
Phật dạy rằng đời người là nằm trong dòng chảy luân hồi, kiếp này nối tiếp kiếp khác, con người gặp nhau là bởi chữ Duyên, yêu nhau là bởi chữ Nợ từ nhiều kiếp trước. Người ta đau khổ vì yêu mà không được đáp lại, đó chính là có duyên vô phận vì nợ chưa tới. Cô đã sống hai mươi tám năm tẻ nhạt, thương tổn vì yêu mà không hề biết rằng có một người con trai cũng đã lẳng lặng chờ đợi cô bao năm trời vì không dám bày tỏ. Hóa ra duyên đến như vậy… lặng lẽ bình dị mà cô đã bỏ qua mất. Có phận vô duyên chớ nên ép nài. Có duyên không phận cũng chỉ như con thuyền không bến đỗ. Sống ở trên đời, cái quý nhất không phải thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc ta đang nắm giữ. *** Lan Tư Tư   Người Vô Tích, Giang Tô.   Sống đơn giản, tình cảm, tin vào duyên phận, thích sự vui vẻ vô tư trong sáng. Có rất nhiều nguyện vọng, nhưng chẳng thực hiện được bao nhiêu, chỉ đành bộc bạch nỗi lòng qua câu chữ. Thích đùa bỡn các nhân vật nam nữ chính trong câu chuyện, nhưng vì mềm lòng, nên kết thúc thường viên mãn.   Mục tiêu: Viết ra những câu chuyện thật hay, sống một cuộc sống thật thanh nhàn. *** Tôi ngồi trên sofa xem tạp chí, giở đến mục thông báo tuyển dụng thấy đưa tin một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài quy mô lớn đang tuyển một tổng giám sát tài vụ, tiền lương một năm là năm mươi vạn. Tôi tính toán một hồi, so với lương của Chung Tuấn Hải bây giờ thì cao hơn gấp mấy lần, liền vui vẻ chạy đến trước mặt anh.   Ánh mắt anh ấy nhìn sang tôi nhưng vẫn còn quyến luyến cái màn hình máy tính, sau khi hiểu rõ mục đích của tôi thì lắc đầu ngay.   “Điều kiện của anh phù hợp với yêu cầu của công ty họ, tại sao không thử xem?” Tôi không từ bỏ hy vọng, ai có thể phớt lờ đồng tiền như thế chứ?   “Tố chất tâm lý của anh không hợp.” Chung Tuấn Hải còn chẳng thèm ngẩng lên, đáp.   “Cái này thì có liên quan gì tới tố chất tâm lý? Chỉ cần anh làm được là được rồi.” Tôi làu bàu.   Chung Tuấn Hải thấy tôi vẫn không cam tâm, liền giải thích: “Em thử nghĩ xem, thu nhập mỗi tháng hơn bốn vạn, chẳng mấy chốc mà đem đi nuôi tình nhân ở bên ngoài, sau đó thì gia đình tan nát…”   Tôi phì cười. “Nói linh tinh, em chỉ hỏi anh là anh cảm thấy mình có đủ năng lực để làm công việc này hay không thôi.”   Anh nhìn tôi chằm chằm, nói: “Đến nhà anh cũng phá rồi, còn nói gì đến công việc nữa.”   Trời! Tôi đúng là chẳng còn gì để nói nữa.   Mời các bạn đón đọc Duyên Kiếp Trước, Nợ Kiếp Này của tác giả Lan Tư Tư.
Đứng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu Tập 2 - Lục Xu
Thế nào gọi là tình yêu tuyệt vời nhất? Đó chính là người tôi yêu, anh ấy cũng yêu tôi. *** Trong truyện cổ tích, hoàng tử và công chúa trải qua bao thăng trầm đau khổ, cuối cùng cũng được hạnh phúc bên nhau. Nhưng sau đó thì sao, cuộc sống của họ sẽ như thế nào? Tình yêu hoàn mỹ được muôn người ngưỡng mộ ấy liệu có vượt qua được những cơm áo gạo tiền, những tủn mủn thường ngày? Câu hỏi này chắc chẳng mấy người suy nghĩ tới. Bạn thân mến, xin đừng tìm hiểu sâu, con người chỉ cần nhớ đến cái kết tươi đẹp kia là đủ, để trong thực tế, nếu có vô tình gặp phải, chúng ta vẫn còn chút điểm tựa giúp xoa dịu nỗi lòng… *** Tác giả Lục Xu: Sinh ngày 15 tháng 2 năm 1991. Sống tại thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc. Yêu thích văn từ nhỏ. Mong muốn lớn nhất là, một ngày nào đó, có thể đi ngao du sơn thủy khắp mọi miền tổ quốc. Có thể dùng câu chữ để ghi lại tất cả những gì mình đã trải qua, bày tỏ hỉ nộ ái ố của chính bản thân, biểu đạt cảm xúc chân thật của chính mình. *** Trong một lần tình cờ, Vương Y Bối đã phát hiện ra một tật của Trần Tử Hàn, đó là hình như anh rất thích mái tóc của cô, hơn nữa kiểu thích này không phải dạng thích hoa quả hay rau củ bình thường, mà thuộc về một kiểu si mê nào đó. Vương Y Bối bỗng băn khoăn, dường như khi ở cạnh anh, cô luôn để tóc dài, lẽ nào anh chọn cô làm bạn gái chính vì mái tóc dài của cô? Sau khi phát hiện ra bí mật này, Vương Y Bối bắt đầu quan sát anh nhiều hơn. Cô phát hiện anh rất thích xoa đầu mình, không chỉ vuốt ve mà còn thích dùng ngón tay đùa giỡn nó, lấy ngón tay xoắn mấy lọn tóc thành từng vòng, sau đó buông ra, rồi tiếp tục. Hơn nữa mỗi lúc mái tóc dài của cô buông xõa trên vai, ánh mắt anh nhìn cô đều dịu dàng vô hạn. Cô quyết định làm một thí nghiệm, cô mặc váy ngủ siêu gợi cảm và buông xõa mái tóc dài, quả nhiên anh không chịu nổi sự cám dỗ đó, thoắt cái liền dính lấy cô không buông. Trước kia cô cũng mặc bộ váy ngủ này nhưng chưa từng thấy anh như vậy, quả nhiên là bị mái tóc dài điều khiển. Để kiểm chứng tính quan trọng của mình, cô hỏi anh vô số lần rằng, “Mái tóc dài quan trọng hơn hay em quan trọng hơn?”. “Ấu trĩ quá.” Đó là phản ứng duy nhất của Trần Tử Hàn đối với hành động của cô. Sau đó, cô cắt béng mái tóc dài của mình đi. Trần Tử Hàn đã chiến tranh lạnh với cô, lần này cô không thèm nhường nữa, hừ, cô không muốn xuống nước trước, cô không thèm làm người không quan trọng bằng mái tóc! Ba ngày chiến tranh lạnh kết thúc bằng việc Trần Tử Hàn đưa cô đi chơi, cô tỏ ra rất cảm động: Xem ra em vẫn quan trọng hơn mái tóc dài. Trần Tử Hàn chỉ muốn nói: Hờ hờ (mặt lạnh nhạt)! Mời các bạn đón đọc Đứng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu Tập 2 của tác giả Lục Xu.
Viễn Cổ Hành - Thi Lạc
Lam Nguyệt không ngờ chỉ ngủ một giấc đã đem mình đến thời không khác. Đại thụ chọc trời, các sinh vật chưa hoàn toàn tiến hoá, còn có người nguyên thủy lôi thôi. Ăn đồ sống, người ở trong động núi, áo rách quần manh. Không gian đâu? Bàn Tay Vàng đâu? Vì cọng lông gì mà không cho ta cái nào? Cuộc sống khốn khổ ở viễn cổ làm sao sống đây? Cùng xem Lam Nguyệt xuyên không làm sao ở xã hội nguyên thuỷ thành lập Bộ Lạc, bảo vệ ruộng vườn, dẫn dắt người nguyên thủy đi về phía văn minh. *** Cháu tên là Lam Tinh, năm nay được sáu mùa tuyết rồi, mẹ cháu nói là cháu sáu tuổi rồi. Cháu sống ở bộ lạc Mông Tạp. Trong nhà cháu có ông nội, bố mẹ với em gái vừa mới sinh được mấy tháng, còn có cả anh Tiểu Mãnh nữa. Cháu thích nhất là mẹ. Mẹ rất thông minh, là đại trí giả, cháu không hiểu đại trí giả là cái gì, chỉ thường xuyên nghe mọi người trong bộ lạc gọi mẹ như vậy. Cháu không thích cha, vì cha thường tranh giành mẹ với cháu. Nhưng nể mặt cha đã rất cố gắng dạy cháu làm sao để trở thành một thợ săn tài giỏi, cháu mới miễn cưỡng thích cha một chút. Mẹ sinh em gái. Cháu rất thích da của em gái, trắng trắng mềm mềm, còn mang theo mùi của mẹ nữa. Cháu hỏi mẹ sao cháu chẳng trắng trẻo được như em ấy, mẹ chỉ nhìn cha, sau đó thở dài thườn thượt. Còn cha thì vẫn vui vẻ ôm em gái, còn cười rõ là ngốc nghếch nữa. Sau khi có em gái, địa vị của cháu lập tức tụt dốc không phanh, ngay cả anh Tiểu Mãnh cũng thích em gái hơn, còn mang em gái đến chỗ bầy voi ma mút chơi, chỉ là sau đó bị cha quát mắng cho một trận. Cháu thấy đáng đời anh Tiểu Mãnh, ai bảo không mang theo cháu đi chơi. Mẹ biết chuyện này, tức giận tét vào mông cháu, nói cháu làm anh thì phải ra dáng anh chứ. Nhìn em gái nằm trong lòng ông nội, cháu quyết tâm phải trở thành một người anh trai thật tốt, nếu không cái mông của cháu sẽ bị đánh nở hoa mất. ... Mời các bạn đón đọc Viễn Cổ Hành của tác giả Thi Lạc.