Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Yêu Dành Cho Anh

Tựa khác: Tình Yêu Và Anh. Văn án 1: Theo Phó Ký Trầm được biết, người phụ nữ ở chung với anh mấy tháng nay, đang làm mưa làm gió trên đầu anh vậy mà lại chính là cô con gái út của nhà họ Du – đối thủ kinh doanh của anh. Anh hoặc là không làm mà đã làm là làm đến cùng, đích thân ra tay vạch kế hoạch mời một bữa tiệc để cô lộ bộ mặt thật của mình. Du Khuynh chẳng ngờ được rằng, Phó Ký Trầm vậy mà lại khoanh tay đứng nhìn cảnh tượng túng quẫn của cô lúc đó. Ngay đêm hôm đó cô thu dọn đồ đạc chuyển ra khỏi chung cư của anh. Ngày thứ hai cô đưa đơn từ chức. Phó Ký Trầm nói đùa: “Em coi đây là khách sạn sao? Muốn đến thì liền đến? Muốn đi thì liền đi? Du Khuynh: “Phòng này quá mắc, ở lâu dài, em ở không nổi!” Phó Ký Trầm: “……” Anh ung dung nhìn cô để xem cái chiêu lạt mềm buộc chặt của cô có thể chơi tới chừng nào, anh đích thân đưa cô về nhà họ Du. Nửa năm sau, Phó Ký Trầm và Du Khuynh lĩnh giấy chứng nhận kết hôn. Sau đó trong giới điên đảo tuyên truyền rằng, Phó Ký Trầm là bị ép có con kết hôn,. Bạn bè đều khuyên anh, Du Khuynh cố ý giấu giếm thân phận tiếp cận anh, lấy đứa bé gài bẫy anh, kiểu phụ nữ tâm cơ thế này không thể cưới được. Phó Ký Trầm: “Lời xin lỗi nên là tôi nói, người là tôi chủ động theo đuổi cô ấy, đứa bé cũng là tôi muốn dùng để trói buộc cô ấy.” Văn án 2: Lần đầu tiên Du Khuynh gặp Phó Ký Trầm là ở câu lạc bộ cầu lông, cô tạm thời kiêm chức huấn luyện viên luyện tập cùng anh, anh cho cô không ít tiền thù lao. Gặp lại nhau lần nữa, cô là một nhân viên nhỏ trong bộ phận pháp luật của tập đoàn, anh là chủ tịch tập đoàn. Hôm đó tăng ca đột nhiên mưa to gió lớn. Chẳng kịp gọi taxi, Phó Ký Trầm đưa cô về nhà. Trên đoạn đường trở về nhà cô thuê bị kẹt xe, sau đó về nhà anh. Đối với những chuyện xảy ra trong đêm đó, cô quyết định quên nó đi. Mấy tuần sau gặp lại trong công ty, Du Khuynh bình thản gọi: “Phó tổng.” Phó Ký Trầm nhìn cô: “Cô là?” “Du Khuynh.” Phó Ký Trầm gật gật đầu. Sau này, Du Khuynh tựa vào lòng anh, hỏi anh rằng: “Lúc đó anh thật sự quên tên em là gì thật à?” Phó Ký Trầm: “Không quên.” Chẳng qua tối đó cô mơ mơ màng màng nói ra tên của mình, anh nghe thành Từ Tinh. Kết quả anh đi kiểm tra hết cả công ty cũng không có của người này. Nữ chính luật sư, người cũng như tên, tựa tiểu tiên nữ khuynh thành, nhiệt tình yêu thích tennis. Nam chính tổng tài, người cũng như tên, thâm tình trầm ổn, hết mực cưng chiều tiểu tiên nữ khuynh thành. Giới thiệu vắn tắt: Nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm. – Vừa gặp đã yêu, rồi yêu đến tận tâm can. Tag: Hào môn thế gia, Nghiệp giới tinh anh, Ngọt văn Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Du Khuynh, Phó Ký Trầm | Vai phụ: Tần Mạc Lãnh, Du Cảnh Trạch, Du Cảnh Hâm *** REVIEW TÌNH YÊU VÀ ANH Tác giả: Mộng Tiêu Nhị Thể loại: Hiện đại, hào môn thế gia, nghiệp giới tinh anh, người thừa kế duy nhất không xem trọng tình cảm - tiểu thư bỏ trốn chống đối liên hôn, nam nữ cường, thương trường, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, hài hước, nhẹ nhàng, HE Độ dài: 129 chương Tình trạng: Hoàn dịch. Người ta tìm phụ nữ là để thả lỏng, hưởng thụ, còn anh đây là tìm một vị tổ tông về để dỗ. Đây là suy nghĩ của Phó Ký Trầm về cô nàng ‘tình nhân’ Du Khuynh. Anh là người đưa ra đề nghị ‘bao nuôi’ cô trước, ngoài gương mặt xinh đẹp như hồ ly, anh còn rất thưởng thức cá tính hướng ngoại, lạc quan của Du Khuynh. Trong mắt Phó Ký Trầm, cho dù cô nghèo tới mức sắp không còn nồi nhưng ngày nào cũng tràn đầy sức sống. Điều khiến mối quan hệ của họ có thể bền chặt vững chãi, chính là một điểm thống nhất chủ chốt giữa cả hai - không đi đến hôn nhân (ít ra thì trước kia là vậy). Đối với Phó Ký Trầm - người thừa kế duy nhất của nhà họ Phó thanh danh lẫy lừng trong giới hào môn, anh có dư tiền để làm buôn bán, nhưng vốn thời gian ít ỏi của anh rất khó mà đầu tư vào tình cảm. Hơn nữa, anh là một người có tính cách không thích bị phụ nữ quản thúc đồng thời không muốn bị gia đình ràng buộc, Phó Ký Trầm sẽ chẳng có tâm tư đi kinh doanh một mối hôn nhân chưa chắc có lời lại còn mất tự do. Anh không muốn dỗ phụ nữ, không muốn bị trói buộc, cho nên đã xác định sẽ làm ‘Kim cương vương lão ngũ’ sống một mình cho thanh tịnh. Mãi cho đến khi Du Khuynh xuất hiện. Cô không để chuyện tình cảm trong lòng, không yêu đương không kết hôn. Lúc trước là Phó Ký Trầm sợ phụ nữ xung quanh bám lấy anh, nay là Du Khuynh lo ‘kim chủ’ anh sẽ hỏi cô có muốn tình cảm, muốn hôn nhân không...  Mọi sự kiên nhẫn của Phó Ký Trầm đều đã cạn kiệt, trước giờ anh chưa từng gặp người phụ nữ nào xem nhẹ anh như vậy, đa số toàn là anh từ chối người khác chứ chưa từng có ai từ chối anh cả. Phần lớn thời gian Phó Ký Trầm có thể bắt được ý cô, chỉ khi liên quan tới tình cảm, hiện tại anh là người trong cuộc không thể nào tập trung tâm tư đi phỏng đoán cô. Cứ thế này thì tổng giám đốc Phó còn đang âm mưu dương mưu muốn thăng chức lên làm bạn trai, từng bước leo lên tranh ghế chính cung ‘cưng chiều cô vợ quân nhân’ phải làm cách nào đây? Nhìn Du Khuynh hằng ngày bấm bụng tiết kiệm, lòng đau như cắt khi đầu tư lỗ vài đồng chứ thực ra thân thế của cô nàng cũng khá là khủng đó. Vì không muốn bị bắt liên hôn theo ý của gia đình, Du Khuynh kiên quyết bỏ nhà ra đi, chống đối đến cùng. Đương nhiên, hậu quả cô phải gánh là bị đóng băng hết thẻ tín dụng, tịch thu toàn bộ tài sản, phú bà Du biến thành kẻ bần hàn chỉ trong một đêm. Nghèo, cô còn có thể phấn đấu, chứ kết hôn, có dí dao lên cổ thì Du Khuynh vẫn sẽ lắc đầu nguây nguẩy. Không phải tự dưng mà Du Khuynh lại có thành kiến với tình yêu như vậy, nhìn xung quanh cô mà xem, cha, mẹ, chị gái,... có ai có một cuộc hôn nhân hạnh phúc đâu? Đó cũng là lúc Du Khuynh gặp Phó Ký Trầm, ở bên nhau không hợp thì tan, giữa bọn họ hoàn toàn chẳng có tình cảm, thậm chí trước giờ hai người chưa từng hỏi đối phương rốt cuộc có yêu hay không. Cô rất hài lòng với mối quan hệ của họ, thậm chí có kéo dài mãi như thế này, cô cũng không phản đối.  Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, Phó Ký Trầm phát hiện ra sự thật, yêu cầu chỉ cần cô xin lỗi là anh sẽ tha thứ cho cô, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Du Khuynh không phục, cô một là không lừa cơ thể anh, hai là không lừa tình anh, ba không lừa tiền anh, bốn chẳng lấy không tiền lương của anh, vì cái gì mà cô phải cúi đầu? Du Khuynh luôn ôm suy nghĩ tình cảm là một cuộc đầu tư lợi nhuận thấp đầy rủi ro, nguy cơ tán gia bại sản cực kỳ cao, cô cứ tưởng rằng Phó Ký Trầm đối với chuyện tình cảm thuộc kiểu gặp sao yên vậy thuận theo ý mình, chứ không cần vì chung sống thích hợp mà chịu trách nhiệm. Hôm nay mới phát hiện, thật ra cô không hiểu anh chút nào. Nhưng không phải Du Khuynh không hiểu, mà chính vì là cô, nên Phó Ký Trầm mới lần đầu tiên khát khao có một mái ấm riêng của hai người đến vậy. Anh muốn dỗ dành, yêu thương cô, dành cho cô tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này; anh muốn tên của cô và mình cùng xuất hiện trên tờ giấy hôn thú; anh muốn bị quản thúc giống như những người chồng khác, đi đâu cũng phải thông báo, nhớ hết các ngày lễ và ngày kỷ niệm. Vì cô, anh muốn biến “anh” và “em” trở thành “chúng ta”. Du Khuynh yêu Phó Ký Trầm, nhưng cô sợ. Thà rằng không có bắt đầu, còn hơn sau này phải đối mặt với kết thúc. Một khi bỏ ra tình cảm, từ bỏ tự do, thứ đổi lại chưa chắc đã là thiên trường địa cửu. Tuy nhiên Du Khuynh thực sự biết ơn ông trời đã đưa ban Phó Ký Trầm trong cuộc đời cô, cô biết chuyện duy nhất anh không dám làm nhất chính là cầu hôn cô, vậy đổi lại, lần này cô sẽ là người cầu hôn anh, cô muốn gả cho anh, bầu bạn cùng anh cả đời. “Cô điều hòa hơi thở, “Ngày tháng có anh, căn nhà này ngập tràn niềm vui tiếng cười. Em thích mọi bất ngờ anh dành cho em, đồng thời yêu sâu sắc. Phó tổng, anh có bằng lòng dùng hết cả đời bầu bạn cùng cá nhỏ xinh đẹp của anh chứ?” Người khác không biết, nhưng anh biết cô quyết định kết hôn đã phải vực dậy can đảm lớn cỡ nào. Anh hứa với cô: “Anh bằng lòng, cực kỳ bằng lòng. Chúng ta không bao giờ ly hôn, em cũng không thể không có anh. Anh và tiền của anh đều là của em, chỉ thuộc về em thôi.” …  Chia sẻ với các bạn, mình thực sự mê mẩn bộ truyện này, mãi đến khi viết ra những dòng review mà tâm trạng vẫn còn thổn thức không thôi. Không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả về hai nhân vật chính nữa, ngắn gọn một chữ là ưng, nam nữ chính vô cùng tài giỏi, năng lực làm việc mạnh, bề ngoài không thua kém minh tinh, tính cách dũng cảm dám yêu dám hận càng không ghét nổi. Ngoài hai anh chị ra thì những nhân vật phụ xung quanh và câu chuyện của họ cũng được tác giả xây dựng đọc mà đã cái nư luôn. Các cặp phụ nào là thể loại cưới trước yêu sau, gương vỡ lại lành, rồi là vả mặt theo đuổi vợ muốn tụt quần… như một nồi cám thập cẩm, nhưng lại rất… ngon?? (nói vậy hơi sai sai) Truyện chọc tức vợ yêu mua một tặng một được xây dựng đủ mọi bối cảnh, tình yêu, gia đình và công việc, bút lực của tác giả rất chắc tay, đảm bảo một khi đọc là sẽ không thể dứt ra được. Hơn nữa, chỉ với bút danh Mộng Tiêu Nhị với vô số tác phẩm tiêu biểu, chắc chắn đã đủ độ uy tín làm bạn lung lay muốn nhảy hố rồi chứ nhỉ? *** # Khoảnh_khắc_nào_khiến_bạn_quyết_định_ở_bên_cạnh_người_ấy # Đây là đề tài hotsearch vừa mới nổi lên. Du Khuynh không bấm vào xem. Nhưng trong đầu đột nhiên nhảy ra một hình ảnh, bóng dáng thẳng tắp của của Phó Ký Trầm hiện rõ trong đầu. Tối một đêm của hơn hai tháng trước, trời đột ngột trút xuống một cơn mưa rất to. Cô tăng ca tới mười giờ, nghĩ rằng mưa sẽ tạnh, nhưng kết quả mưa không dứt. Mưa rất to, bắt xe rất khó khăn. Ở dưới lầu của công ty, cô gặp được tổng giám đốc của tập đoàn Phó Ký Trầm. Đó là lần thứ hai mà họ gặp mặt nhau. Anh vẫn còn ấn tượng về cô nên đã đưa cô về nhà. Trên đường, mưa trút mỗi lúc một to hơn, tài xế không biết đường về căn nhà thuê của cô, lái tới đoạn đường trũng nước mưa không qua được ống bô nên chết máy xe. Phó Ký Trầm cuốn ống quần qua đầu gối, hỏi cô: “Có bạn trai chưa?” Trong tình huống đó, hỏi như vậy thật quá mức kỳ quặc. Nhưng mà cô vẫn đáp: “Chưa có.” Anh “ừm” như không có gì rồi đẩy cửa bước xuống. Cô có thể tưởng tượng ra nước mưa đục đến thế nào. Một tay anh cầm dù, tay kia đưa tới bên cô: “Mau lên.” Cô ngồi ở ghế sau đầu bên kia, nhìn tay của anh rồi bỗng ngây người trong phút chốc. Dẫu sao thì cũng không quen biết, mà còn là ông chủ của cô nên không thể tùy tiện nắm tay anh được. Phó Ký Trầm nhìn cô: “Với tốc độ phản ứng này của em, sao có thể trúng tuyển vào bộ phận pháp luật của Phó Thị thế?” Cô vẫn không nắm tay anh, nhanh chóng dịch người đến cửa xe phía bên anh. Anh nhét dù vào tay cô, nhân lúc cô chưa phản ứng lại thì anh đã cúi người bế cô lên… “Du Khuynh, tan tầm cô về thẳng nhà ngay à?” Giọng của đồng nghiệp Chương Tiểu Trì kéo suy nghĩ của cô quay về. Du Khuynh quay đầu: “Ừm.” Không về nhà cũng chẳng có chỗ để đi, hiện tại cô không có tiền đi ra ngoài phung phí. “Sao thế?”. Cô hỏi. Chương Tiểu Trì chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ. Lúc này Du Khuynh mới phát hiện bên ngoài chuyển mây đen mù mịt như trời tối đến nơi. Mặt Chương Tiểu Trì đầy lo lắng nhìn ra bên ngoài, trận mưa này có lẽ không nhỏ đâu. Cúi đầu nhìn đôi giày mới mua trên chân, cô ấy lại nhìn ra cửa sổ, lòng ngổn ngang: “Nếu tan tầm mà mưa vẫn chưa tạnh tôi sẽ gọi xe về sẵn tiện cho cô đi nhờ về luôn, ngày mưa to chen chúc đi xe điện ngầm thì đúng là giống như chịu tội.”   Lời nói vừa dứt không khí đột nhiên cũng yên tĩnh lại.   Du Khuynh: “……” Chương Tiểu Trì cho rằng nhà của cô là căn nhà thuê đó. Nhưng không phải. Căn nhà thuê đó cô dùng để đựng quần áo và túi xách thôi. Cô không ở đó lâu rồi. Đồng nghiệp đều cho rằng cô còn ở bên đó. Trong công ty không có mấy người biết quan hệ của cô với Phó Ký Trầm, mỗi ngày cô đều cẩn thận từng chút một sợ bị lộ “gian tình”. Có điều tối nay Phó Ký Trầm không có ở nhà, anh đi công tác rồi, cô về nhà bên nào cũng giống như nhau cả. Cô bắn tim với Chương Tiểu Trì: “Cám ơn.” Chương Tiểu Trì: “Cô không cần khách sáo với tôi như vậy đâu.” Cô ấy vẫn luôn nợ Du Khuynh một ân tình. Lúc Du Khuynh vừa mới vào làm đã tăng ca cả đêm với cô ấy. Cô ấy vẫn luôn ghi nhớ kỹ. Cứ thế đã quyết định xong, tan tầm sẽ gọi taxi về nhà. Du Khuynh lấy một món phụ kiện trang trí ở trên bàn quét quét cằm, gửi tin nhắn cho Phó Ký Trầm: [Tối nay em về bên nhà thuê ngủ sẵn tìm sách chuyên ngành luôn. Nói đầu bếp không cần chuẩn bị bữa tối cho em đâu.] Có lẽ Phó Ký Trầm đang bận nên không trả lời. Du Khuynh bỏ mấy cái hợp đồng quan trọng vào tủ bảo hiểm, ngón tay móc chìa khóa cầm ly đi tới phòng trà. Oan gia ngõ hẹp, cô đụng phải đồng nghiệp mới của bộ phận pháp luật cũng đang đợi lấy cà phê. Nữ đồng nghiệp đó gần bằng tuổi cô, vào công ty cùng lúc với cô nhưng lại ngồi vào chức vụ vốn thuộc về cô. Quản lí sắp xếp một chức vụ rườm rà lặp đi lặp lại, không có kỹ thuật gì nhiều cho cô. Du Khuynh nhìn thẳng lướt qua vị đồng nghiệp này, mí mắt chẳng buồn chớp, tập trung pha cà phê. Đồng nghiệp đó dùng khóe mắt đánh giá Du Khuynh từ đầu tới chân, đôi giày đó đắt nhất cũng phải ba bốn trăm đồng. Sau đó, cô ta liếc tới móc chìa khóa trong tay Du Khuynh, bĩu môi khinh thường một cái. “Luật sư Du, móc chìa khóa này của cô mua ở cửa hàng đồ nhái nào vậy? Nhìn khá giống với hàng chính hãng nha, cũng rất đẹp đấy.” Lúc đồng nghiệp đó nói chuyện vẫn tươi cười nhưng như giấu kim trong bông, lời lẽ đầy chua ngoa. Cửa hàng? Đồ nhái? Khá giống hàng chính hãng? Mời các bạn mượn đọc sách Tình Yêu Dành Cho Anh của tác giả Mộng Tiêu Nhị.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chinh Phục Vợ Yêu
Người đàn ông vứt cô lên giường lớn, ánh mắt lạnh lẽo như muốn xuyên thủng linh hồn cô. Anh ta lấn người đè xuống, trong thoáng chốc xỏ xuyên qua cơ thể cô, gian ác cười lạnh, "Tôi sẽ nhổ hết từng cọng gai nhọn trên người em, để cho em biết địa ngục là như thế nào!" Anh là tổng giám đốc vừa lạnh lùng lại tàn bạo của một tập đoàn xuyên quốc gia, còn là ông vua thống trị giao dịch trong thế giới ngầm. Cô là ngôi sao mới trong ngành cảnh sát, lòng nhiệt huyết sục sôi muốn theo đuổi con đường chính nghĩa. Một lần tình cờ gặp nhau ngoài ý muốn, cuộc đời hai người như đã định dây dưa không thể dứt. Anh có thể áo mũ chỉnh tề nói yêu cô, nhưng cũng có thể không bằng cầm thú chiếm đoạt cô, cô kháng cự thì bị anh hung ác trả thù thẳng tay... Anh có thể cưng chiều cô đến tận trời nhưng cũng có thể giẫm nát sự ngông nghênh của cô. Anh dùng thực tế nói cho cô biết, trên đời này chỉ cần thứ anh muốn là anh có thể điều khiển mọi thứ trong tay anh! Cô nói: Sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ tự tay bắt anh vào tù! Anh nói: Tôi chờ em...! *** Cục cảnh sát khu Nam, văn phòng làm việc của Đốc sát cao cấp. "Chẳng lẽ mấy người cũng chỉ có thể cho tôi một lời giải thích như vậy hay sao?" Tiếng tức giận vang lên cùng với một tiếng "Bốp" thật mạnh, những món đồ bị ném lên bàn bừa bãi, kèm theo đó là tiếng tức giận truyền tới, "Chẳng qua chỉ có mấy tên cướp giật mà thôi, vậy mà mấy người lại để người ta bị thương... Đi đi, đi đi, tất cả đều nộp báo cáo lên đây cho tôi." "Vâng, thưa sếp!" Mộ Thiên Thanh nhanh chóng phẩy tay đuổi mấy cảnh sát mới được phân tới ra ngoài, thở phì phò ngồi lên ghế dựa, tay khẽ day trán, vẻ mặt bất lực. "Cốc cốc!" "Vào đi." Mộ Thiên Thanh điều chỉnh lại tâm trạng, ngước mắt lên nhìn thấy Lý Dược đẩy cửa bước vào. "Sếp," Lý Dược tiến lên phía trước, đưa tập hồ sơ trong tay tới, "Đây là báo cáo càn quét Phong Hoa Đường đêm qua, những người bị bắt về rất căng, nhưng sau bốn giờ cũng đã dựa theo quy định mà thả người..." "Phương diện này không phải là sở trường của Hà Tuấn sao?" Mộ Thiên Thanh cúi đầu nhìn báo cáo, đồng thời cũng hờ hững nói. Lý Dược mỉm cười nhún vai đáp một tiếng, trong lòng cảm thấy thích cách làm việc linh hoạt hiện giờ của Mộ Thiên Thanh... Năm năm, đối với bất cứ ai mà nói thì đã có rất nhiều chuyện thay đổi. "Khụ khụ, " Lý Dược đang mải suy nghĩ, đột nhiên bị Mộ Thiên Thanh hỏi bất ngờ liền nuốt một ngụm nước bọt xuống, sau đó cười nói, "Bây giờ cậu ta thẩm vấn rất thuận lợi, cô cũng biết rồi đấy, nếu không có sự cho phép của cô thì cậu ta cũng không dám làm quá mức lên đâu." Mộ Thiên Thanh nghe vậy đành mỉm cười bất lực lắc đầu. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại ưu thương thản nhiên vang lên, Mộ Thiên Thanh cầm di động lên nhìn tên hiển thị cuộc gọi, sau đó cười bắt máy: "Sao vậy?" "Nhắc nhở một bà mẹ nào đó một chút là lát nữa phải tham gia hoạt động người thân rồi đấy." Giọng nói ôn hòa như tiếng đàn violon của Thượng Quan Mộc khiến người nghe cảm thấy thư thái truyền từ bên kia đầu điện thoại sang. Mộ Thiên Thanh hơi ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, ngay sau đó nói: "Làm sao em có thể quên được? Đêm qua Tiểu Hi còn nhắc nhở bên tai ít nhất hai mươi lần đấy."   Mời các bạn đón đọc Chinh Phục Vợ Yêu của tác giả Thương Tiểu Ly.
Nhà Trọ Hoa Yêu
Văn án: Chước Tử là hoa yêu đã có tu vi ba trăm năm, nguyện vọng duy nhất của nàng chính là ăn sạch tên thư sinh ngốc cứ đến giữa trưa tưới nước kia. Nhưng khi chuẩn bị hành động thì phát hiện ra rằng đây rõ ràng chính là chuẩn bị để người khác đánh chén mà Tải ebook truyện này về máy cũng khá lâu, thỉnh thoảng bấm vào đọc văn án xong lại nhấn back do không thấy hứng thú và một phần mình có sở thích đọc truyện hiện đại . Cuối cùng cũng bấm vào đọc truyện và tự vả bản thân tại sao lại không đọc sớm hơn vì truyện dễ thương hết sứccccc. Truyện xoay quanh một nhà trọ có một dàn cây cỏ thành tinh sống ở khu vườn phía sau nhà và lão đại của đám cây cỏ là một cây thược dược yêu- Chước Tử. Chủ của nhà trọ muốn về quê dưỡng lão nên đã bán nhà trọ cho nam chính của chúng ta- Thư Sinh. Thư Sinh là 1 người phàm với hình dáng bên ngoài giống như tên của mình, người lại còn vụng về ngu ngơ, ai đời lại đi tưới cây vào 12h trưa đứng bóng. Chước Tử là 1 con người rất trọng nghĩa khí, biết ơn người chủ trọ đã cưu mang mình nên không thể ngồi yên nhìn Thư Sinh phá hủy nhà trọ, liền biến thân và ứng tuyển vị trí tiểu nhị. Từ ngày nhà trọ đổi chủ nhiều chuyện kì quái xảy ra, nữ chính cũng nhiều lần gặp nguy hiểm và được một nam thần đẹp trai tài giỏi tên là Cao Nhân cứu giúp. Bị vẻ bề ngoài mê hoặc nên chị nữ chính cũng hơi chút động lòng xuân . Nữ chính nghĩ Thư Sinh là một tên người phàm ngu ngốc nhưng khi thấy anh phẩy tay thổi bay một con heo tinh tu vi xấp xỉ mình thì bắt đầu thấy ngờ ngợ rồi nhiều lần được anh giúp đỡ khi gặp nguy hiểm thì dần dần cảm động. Đau đầu lựa chọn giữa Cao Nhân với Thư Sinh thì biết được cả 2 đều là 1 người . *** Review bởi: Doan Y Nhi - fb/hoinhieuchu   Nam chính của chúng ta thật ra là Đế Quân ở trên thiên giới, Đế Quân rất yêu hoa nên khi nghe tin có một cây thược dược quý hiếm đầy linh khí mới mọc thì định đi hái về. Cây thược dược nọ đã có thể biến thân thành hình người, trong lúc đang tắm ở Thiên Trì thì bị Đế Quân nhìn lén . Kể từ đó Đế Quân bị 1 căn bệnh nhìn thược dược lâu sẽ bị trào máu mũi, nên sau này mỗi lần "ấy ấy" với nữ chính đều bị trào máu mũi, đáng đời . Vâng nữ chính của chúng ta chính là cây thược dược tràn đầy linh khí ấy, được nam chính mang về nuôi nhưng do vài hiểu lầm nên đã bỏ đi và bị rơi vào Thiên Động mất hết linh khí và mất trí nhớ. Nam chính xuống trần gian rong ruổi đi tìm thì cuối cùng cũng tìm được, thế là quá trình truy vợ bắt đầu . Nữ chính hơi ngốc, hơi đầu gỗ nhưng tính tình tốt bụng, có trách nhiệm. Nam chính cực kỳ sủng nữ chính luôn, đọc mấy chương sau khi hai người đã xác định quan hệ mà ngọt tận răng luôn má ơiii . Mấy chương gần cuối truyện cũng cực kỳ cảm động luôn. Bên cạnh đó là các mẩu chuyện nhỏ của các khách trọ, mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình được nói sâu hơn ở phần phiên ngoại. Tóm lại là truyện dễ thương,đọc giải trí quá ổn, cộp mác 3S dành cho những con tim yếu đuối yêu màu hường ghét sự giả dối như mình đây . nhào zô nàoooo Lần đầu viết review của một con người vất vả để trên 5 phẩy Văn hồi cấp 3 nên mong mọi người chém nhẹ xíu ạ . Em xin hết ạ . Review Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105:   Thể loại: cổ đại, huyền huyễn, hài, nam chính siêu nhây, dàn tiểu yêu phối hợp diễn siêu bựa, HE *** Chước Tử là một Thược Dược yêu hoa được lão chủ quán nuôi dưỡng trong nhà trọ Đồng Phúc, cuộc sống hạnh phúc, dễ chịu. Ấy thế mà có một ngày, lão chủ quán vì tuổi cao, sức yếu mà đem nhà trọ bán đi. Kẻ mới đến là một tên Thư Sinh gầy yếu, gió thổi cũng bay lại đần độn, ngốc nghếch thích tưới cây vào đúng giữa trưa. Vì bảo vệ nhà trọ Đồng Phúc cùng đám bè bạn tiểu yêu, Chước Tử quyết định hóa thân thành tiểu nhị, ngày ngày bám theo vị chưởng quầy mới đến kia, chực chờ cơ hội ăn sạch Thư Sinh. Đến lúc có cơ hội hành động, Chước Tử mới phát hiện ra chàng Thư Sinh yếu đuối kia hóa ra không đơn giản. Mà tình huống lúc này rõ ràng là tiết mục nàng bị người ta giăng lưới, chén sạch. Phần trên là review kiểu thi vị, đầy tính trừu tượng được tô vẽ vô cùng hoa mỹ. Nếu bạn chưa thể hình dung được vậy thì tớ có thể thô bạo tóm gọn nội dung của “Nhà trọ hoa yêu” chính là quá trình theo đuối Chước Tử của Thư Sinh. Và đương nhiên, không thể thiếu sự phối hợp diễn suất của các vị thần tiên, yêu ma, quỷ quái. Chước Tử vốn là một đóa hoa Thược Dược mang linh khí hiếm có, khó tìm được Nguyên Thủy Thiên Tôn trồng bên bờ Thanh Trì. Sau rồi không hiểu vì sao lại cùng Thanh Đế dây dưa, cuối cùng lưu lạc đến nhà trọ Đồng Phúc. Chân thân của nàng là hoa Thược Dược, thế cho nên Chước Tử có ngoại hình vô cùng xinh đẹp, kiều mị, dễ thương. Tính cách nàng đơn giản, trọng nghĩa, có chút không câu nệ tiểu tiết lại thẳng thắn, đơn thuần. Nàng vốn cho rằng gặp gỡ với Thư Sinh là do hoàn cảnh lại không biết rằng vì để tìm “đóa thược dược” này, chàng đã phải vất vả thế nào. Thư Sinh vốn là Thanh Đế cao cao tại thượng của Thần giới. Chàng yêu hoa hơn mạng, lẽ đương nhiên sẽ không bỏ qua đóa linh hoa được Nguyên Thủy thiên tôn giấu kỹ kia. Thế rồi không hiểu vì sao (mà thực ra là tại tớ chưa kịp đọc đến đoạn chân tướng, lại thấy hay quá nên nhảy đi viết review luôn) làm lạc mất đóa “thược dược” kia. Thế rồi, trải qua nhiều năm tìm kiếm, rốt cuộc chàng cũng tìm thấy nàng nhưng lúc này nàng lại chẳng còn nhớ truyện lúc trước. Thế nên, chàng hóa thân thành “Thư Sinh đần”, từ từ tiếp cận nàng, chờ ngày bắt nàng về tay. Ban đầu, tớ vốn cho rằng nam chính là một vị thần tiền lạnh lùng, sang chảnh cơ. Thế rồi đọc truyện thì ôi thôi, vỡ mộng. Thư Sinh của Chước Tử là một thành niên trông có vẻ yếu đuối, đến mức gió thổi cũng bay, hại nàng ngày nào cũng phải nấu canh thập toàn đại bổ để bồi dưỡng thân thể cho chàng. Đã thế Thư Sinh còn là một “lão thần tiên” đầu đầy suy nghĩ biến thái, thích mà không biết cách tỏ tình, còn thường xuyên gặp sắc mà chảy máu mũi. Nói tóm lại, đối với Chước Tử, Thư Sinh là một tên vừa ngốc lại vừa lười, không biết chăm sóc hoa cỏ, cũng không biết kinh doanh khách điếm. Nhưng rồi trải qua nhiều chuyện, nàng chợt phát hiện ra, thực ra có lúc chàng “Thư Sinh đần” kia cũng đáng tin lắm chứ, vừa có pháp thuật cao siêu lại uy vũ bất phàm nữa nhé.Thế thì dại gì mà nàng không “ôm bắp đùi” người ta cơ nhỉ? "Nhà trọ yêu hoa" là một bộ truyện huyền huyễn hài hước, cách kể truyện nhẹ nhàng, dàn nhân vật vừa nhây vừa đáng yêu, nhất là lão “Thư Sinh đần” nhà Chước Tử. Một bộ truyện có thể khiến tớ chưa đọc xong đã phải ngay lập tức viết review đủ để chứng minh tớ thích “Nhà trọ yêu hoa” đến thế nào. Tớ tin là bạn sẽ không cảm thấy hối hận khi lọt chung hố này với tớ. Mời các bạn đón đọc Nhà Trọ Hoa Yêu của tác giả Nhất Mai Đồng Tiền.
Tô Mỹ Nhân Trong Tim
Tóm tắt 1 câu từ tác giả: Nửa đời trước Tô Giản là con chim hoàng yến, tuổi già tìm lại được sự tự tin. Gặp gỡ đại lão ngành khoa học kỹ thuật Chu Khải, tay cầm tay dạy cô cách tự lập. Nam chủ chưa lập gia đình. Không tra. Ngọt ngào. Sủng sủng. Đây là cuộc hành trình hoàn thiện bản thân của cả nam lẫn nữ chính. Nghe thì đao to búa lớn thế thôi, nói trắng ra là câu chuyện về một tiểu bạch thỏ tìm cách thay đổi bản thân, dung nhập xã hội, lột xác bản thân, trở nên mạnh mẽ. Một lãng tử phong lưu đa tình dần dần quay đầu, sửa đổi tính nết. Nữ chính từng có một cuộc hôn nhân, chồng cũ cô là thanh mai trúc mã, sủng cô, chiều chuộng khiến cô trở thành một cô gái vừa yếu đuối nhu nhược, không biết cách hòa nhập với xã hội, chỉ luôn sống trong thế giới tình yêu. Đùng một cái, anh ta ngoại tình, bỏ rơi cô, lúc đó nữ chính mới biết bản thân vô dụng thế nào. Rời khỏi anh ta, cô chẳng có gì trong tay, chỉ có một tương lai mờ mịt, không một xu dính túi, lại cộng thêm tuổi xuân đã qua, cô trở thành một người phụ nữ 29 tuổi "ngốc-bạch-ngọt". Nhưng cô vẫn khao khát được thay đổi bản thân, vậy nên, 29 tuổi - sau 8 năm trời không đi làm, lần đầu tiên cô "dám" đi xin việc làm, muốn làm một cái gì đó, tránh khỏi cái kiếp vô dụng.   Còn nam chính à, là kiểu lãng tử điển hình, gái gú nhiều không kể hết được, gái chạy theo ầm ầm, mỹ nhân vờn quanh như một vườn hoa rực rỡ. Anh là ông chủ của cô, người dẫn lối chỉ đường cho cô bước vào vòng xoáy xã hội, cách sinh tồn và vươn lên trong công việc, một ít mánh khóe cần dùng. Khá buồn cười ở chỗ, trong suy nghĩ của nam chính, phụ nữ phải độc lập, phải tự có chủ kiến riêng thì mới hấp dẫn, vậy nên anh nguyện ý vì mỹ nhân mà chỉ điểm một vài, vậy là quá tốt đúng không? Nhưng chưa xong nhá, người cho cô ấy tự tin bước chân ra vòng xã hội là anh, người muốn bẻ gãy cánh cô ấy rồi nhốt vào lồng son cũng là anh. Đúng đấy, không nhầm đâu, anh ta lại muốn nhốt cô vào lồng son  Vì thấy cô thay đổi quá nhanh, càng ngày càng không kiểm soát được, anh ta sợ  32 tuổi đầu, nam chính không sợ trời cũng chẳng sợ đất, chỉ sợ kết hôn. Anh chưa từng có ý định kết hôn một lần nào. Vô cùng sợ hôn nhân. Vậy nên mối quan hệ của nam nữ có 1 giai đoạn yêu nhau thôi, không xác định cưới xin, không giới thiệu với người nhà, lén lút yêu đương trong bóng tối. Nghe thế nhưng đọc ko ức chế đâu, khá kích thích  Chết cười mỗi lần thấy chàng ta ghen lồng ghen lộn mà chả làm được gì  Truyện này thỉnh thoảng có những chi tiết rất thực tế, suy nghĩ cũng rất thực. Như nam chính, khi biết mình đã yêu nữ chính rồi, anh ta vẫn không dám đảm bảo tương lai mình sẽ không thay lòng đổi dạ, chỉ biết phải trân trọng hiện tại. Còn nữ chính lúc nào cũng mang tâm thế bình thản, không muốn phải thấp thỏm nhiều. Bởi vì nếu lúc nào cũng phải ghen tuông bóng gió, vậy cả đời này phải dè chừng đến cỡ nào? vậy nên, yêu thì cứ yêu thôi, muốn chia tay thì chia tay. Hay là tác giả nói câu này cũng khiến mình thấm: "Đàn ông có thể không muốn kết hôn, nhưng lại không chấp nhận được việc cô bạn gái không muốn cưới mình." Thật ra mình không thích đọc kiểu nam chính cà lơ phất phơ lắm đâu, nhiều bạn gái cũ là sợ nhất. Nhưng yên tâm nha, nhìn thế thôi chứ mấy bà bạn gái cũ hay mấy bà vờn quanh nam chính chả làm được mẹ gì, bởi vì anh ta đã không thích thì chẳng thèm cho người ta chút mặt mũi nào luôn, rất tỉnh. Ví dụ trích 1 đoạn, có kẻ ghét nữ chính gài 1 cô gái vào bên cạnh nữ chính, tạo không gian để "tình cờ" gặp nam chính, đặc biệt là người này rất thâm, tìm người có khí chất ngây thơ như nữ chính hồi xưa, để nam chính hoài niệm nét đơn thuần của cô gái năm ấy, và đây là thái độ của nam chính: Hắn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nhìn cô gái đang rưng rưng nước mắt trước mặt. Nửa ngày sau, Chu Khải cúi người hỏi: "Cô tới đây là muốn quyến rũ tôi đấy à?" Tần Hương sửng sốt, vội lùi về phía sau, Chu Khải lạnh giọng: "Đứng lại." Tần Hương đành phải đứng lại, đôi mắt ngập tràn sự hoảng loạn, một chi tiết nhỏ này cũng khiến Chu Khải biết cô ta chột dạ cái gì, hắn cười lạnh một tiếng, sau đó nói: "Cút." "Cút khỏi chỗ này." "Gọi ông chủ Vân Đỉnh qua đây." "Con chó con mèo nào cũng dám so với Tô Giản, giống chỗ nào? Cô có ý nhị* bằng cô ấy sao?" Tần Hương ngây người. Những người trong phòng cũng ngây cả ra. *Ý nhị: Vẻ đẹp kín đáo, tiềm tàng. Mình cũng chả thích truyện nhiều nam phụ đâu, nhưng truyện này ko ghét, nam phụ vây quanh nữ chính nhiều mình càng vui, cho anh nam chính ghen ghen cho vui  Khá buồn cười ở chỗ, mỗi lần giận dỗi, nam chính luôn có suy nghĩ: "Ông đây cũng chẳng phải thiếu cô là sống không được." Nhưng cuối cùng thì sao? Vẫn phải lon ton đi tìm người ta, gái gú gì dẹp sang một bên hết, chỉ muốn ngủ Tô Giản  luôn luôn không chắc chắn sẽ mãi chung tình, nhưng cuối cùng vẫn chỉ để ý mỗi cô. Nhân vật phụ truyện này nhiều ng khá đáng yêu, mỗi người 1 tính cách, bé người máy đáng yêu cực kì huhu muốn có 1 bé Tiểu Giản Giản ???? Một chỗ nữa, mình thích lúc nam chính cố gần gũi con trai, không phải kiểu bài xích con trai nhảm nhảm như mấy truyện khác, ở đây bạn nam thương con lắm nhé, thích gần gũi con lắm, lóng nga lóng ngóng nhưng muốn làm người bố tốt, muốn tranh sủng với cả nữ chính cơ  * Đọc đoạn đầu thấy nữ chính yếu đuối quá thì đừng mất kiên nhẫn, thấy nam chính đào hoa quá thì cũng khoan có ác cảm, người sẽ luôn thay đổi mà, cho người ta một thời gian thay đổi nhé. * Thịt thì không hẳn, nhưng canh xương thì nhiều lắm nha, chưa kể nam nuc toàn mờ ám, mồm mép nam chính toàn nói lời lưu manh nữa  * Bạn nào khoái sạch xin đừng nhảy hố. *** Tô Giản cầm lý lịch sơ lược, thượng lầu ba, ở cửa thay đổi giày, đi vào đi. Lọt vào trong tầm mắt đó là trước đài, trước đài lúc này không ai, Tô Giản sửa sang lại hạ quần áo, hướng trong xem. Hốc mắt hạ còn có một chút mí trên, đã nhiều ngày không như thế nào ngủ ngon, cực đại văn phòng, bảy tám cá nhân, đều ở vội, không ai nhìn qua, Tô Giản đứng cửa, có chút chần chờ. Nhìn này sinh cơ bừng bừng công tác hoàn cảnh, nàng có chút khiếp bước, nhưng nhớ tới này một năm tới suy sút, nàng căng da đầu, đi đến dán nhân sự cửa văn phòng khẩu. Lúc này mới có người chú ý tới nàng, ngoài cửa một bàn làm việc kia nữ hài phủng ly nước liếc nhìn nàng một cái: “Tới phỏng vấn a?” “Là.” Tô Giản gật đầu. Nữ hài ăn mặc quần soóc ngắn, tế bạch chân dài, một đầu màu sợi đay tóc quăn, thanh xuân xinh đẹp, nàng đẩy ra nhân sự bộ môn, đối Tô Giản nói:” Vào đi thôi.” “Cảm ơn.” Liền môn đều làm người hỗ trợ cấp mở ra, Tô Giản có chút cay chát, đối phương trên người hơi thở lại đem nàng đánh tan vài phần, từng bao lâu, nàng cũng có như vậy thanh xuân. Đi vào đi khi. Kia nữ hài lại kêu trụ nàng, “Ai.” Tô Giản lập bước, xem nàng, nữ hài cười hỏi: “Ngươi như thế nào bảo dưỡng? Làn da như vậy bạch?” “Ta.... Liền dùng một chút mỹ phẩm dưỡng da.” “Cái gì thẻ bài a?” “Liền...... Liền....” Nàng có chút cấp, nhất thời không nghĩ tới nàng sẽ hỏi cái này vấn đề. “Tính, không cần, ta xem ngươi là trời sinh bạch đi, cầu không được.” Thấy nàng nói cái đồ trang điểm đều như vậy nói lắp, nữ hài không có kiên nhẫn, xua tay, ngồi trở lại ghế trên, chuyển ghế luân. Tô Giản một hơi rơi xuống, đẩy môn chạy nhanh đi vào.   Mời các bạn đón đọc Tô Mỹ Nhân Trong Tim của tác giả Bán Tiệt Bạch Thái.