Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nửa Thời Gian Ấm Áp

Trong cuộc sống, luôn có những người không thể thuộc về nhau, nhưng vẫn bị số phận trêu đùa mà gặp gỡ. Yêu mà chẳng thể có được, có chăng họ chỉ là “một nửa ấm áp” của nhau. Một nửa ấm áp – tác phẩm mới của Đồng Hoa được định trước là một tác phẩm bi thương khiến người đọc “dằn vặt” theo từng trang sách. Tuy độc giả Việt không phải là chưa nghe nói đến độ “đau tim” khi đọc truyện của “nhiên tình thiên hậu” Đồng Hoa nhưng với cách viết trầm ổn, xây dựng nội dung kịch tính và logic, các tác phẩm của nữ sĩ tài năng này vẫn luôn thu hút hàng triệu người đọc. Nhiều tác phẩm của cô đã được chuyển thể thành những bộ phim ăn khách, trong đó có thể kể đến Bộ bộ kinh tâm, Bí mật bị thời gian vùi lấp, Vân Trung Ca… Sang đến Một nửa ấm áp, Đồng Hoa đã lựa chọn bối cảnh hiện đại để kể lại câu chuyện mới của mình. Đó là chuyện tình đầy đau khổ xen lẫn ngọt ngào của cô gái Nhan Hiểu Thần. Thời thanh xuân của cô sinh viên họ Nhan trôi qua trong giảng đường đại học và những cửa hàng, quán bar làm thêm. Bởi bố mất sớm khi cô vừa lên đại học và mẹ thì chìm trong nợ nần cờ bạc nên Hiểu Thần luôn phải tự thân vận động, vừa để nuôi sống bản thân, đóng học phí và cũng vừa để chu cấp cho những trận đỏ đen của mẹ cô. Vất vả như vậy nhưng cô gái mạnh mẽ ấy vẫn từng bước từng bước vượt qua. Có lẽ sẽ câu chuyện sẽ chẳng có gì khác biệt, nếu như cô không gặp và yêu anh bạn cùng lớp – Thẩm Hầu. Dù có mạnh mẽ đến đâu, tự lập đến nhường nào thì Hiểu Thần vẫn chỉ là một cô sinh viên tuổi đôi mươi chưa một lần biết đến mùi vị của tình yêu, vậy nên cô cũng bị thu hút bởi chàng trai họ Thẩm khôi ngô mà bất cần. Anh là công tử chính hiệu, một chàng trai ngỗ nghịch và cá tính. Trái tim của Nhan Hiểu Thần giống như một ngôi nhà trống huếch hoác và lạnh lẽo cô đơn còn Thẩm Hầu chính lại chính là ngọn lửa ấm áp đủ sưởi ấm tất cả xung quanh. Cô khao khát sự ấm áp của anh còn anh lại hứng thú với sự cần mẫn và ngây thơ của cô. Mối tình của hai con người trẻ tuổi này được Đồng Hoa khắc hoạ có lãng mạn nhưng cũng rất thực tế. Họ bắt đầu bằng vị ngọt của một tình yêu không toan tính nhưng lại dễ bị tác động bởi quá nhiều thực tế. Họ quá khác nhau nên dễ bị hấp dẫn bởi nhau. Khi trái tim còn trẻ và ngọn lửa thanh xuân như bất tận, người ta dễ dàng bất chấp tất cả để mà yêu. Nhưng việc yêu thì dễ, còn việc ở bên nhau liệu có giản đơn? Nhất là khi giữa hai người có quá nhiều khoảng cách? Mối tình của Hiểu Thần và Thẩm Hầu dễ khiến những ai đã yêu nhớ lại mối tình đầu của mình, nhớ lại những rung động đầu đời, khi trái tim lần đầu lạc nhịp bởi đôi lời ngọt ngào. Có lẽ bởi sự đồng cảm này mà cuốn sách dễ dàng chạm đến cảm xúc của người đọc, đặc biệt là những cô gái đã từng một lần yêu thương. “Người ta thường nói trong tình yêu, người yêu nhiều hơn sẽ thua cuộc”, và thật đáng tiếc khi trong mối tình này, Nhan Thần không phải là người thắng cuộc. Cô hi sinh quá nhiều cho tình yêu của mình, bao gồm cả cơ hội để đi Mỹ du học, cả tấm bằng đại học và hơn hết là cả trái tim và cơ thể mình. Nhưng những gì Hiểu Thần nhận lại chỉ là tổn thương nối tiếp thương tổn. Trong tình yêu có lẽ vĩnh viễn sẽ không có sự công bằng. Người đàn ông thứ hai bước vào cuộc đời của Hiểu Thần là Trình Trí Viễn. Ban đầu họ quen nhau ở quán bar khi cô làm thêm ở đó và anh cũng là người đã âm thầm chứng kiến mọi khổ đau mà cô phải chịu khi yêu Thẩm Hầu. Trình Trí Viễn có địa vị, học thức và sự chín chắn của một người đàn ông trưởng thành. Anh cũng yêu Hiểu Thầm bằng một tình yêu lặng lẽ mà sâu sắc. Anh không chỉ cho cô một bờ vai để dựa vào sau mỗi khó nhọc từ cuộc sống mà còn là tình nguyện là cây lớn chắn gió che mưa cản mọi giông tố cuộc đời cho cô. Anh sẵn sàng cho cô một gia đình, một sự bình yên mà cô luôn khao khát. Trình Trí Viễn có lẽ là điển hình cho hình tượng người đàn ông mà mọi phụ nữ đều ao ước. Thật sự, có trái tim yếu mềm nào lại không xao động bởi một người đàn ông trưởng thành, chín chắn và yêu thương mình hết mực bằng một tình yêu không cần sự hồi đáp? Đồng Hoa đã thật hiểu tâm lý độc giả của mình khi tạo ra một Trình Trí Viễn hoàn mĩ và dành tặng người đàn ông tuyệt vời này cho Nhan Thần tội nghiệp. Nếu như hai người họ thực sự thuộc về nhau thì quả là một kết thúc trong mơ cho những ai đã từng yêu và bị tình yêu làm tổn thương. Nhưng đáng tiếc, nữ tác giả nổi tiếng với những chuyện tình buồn luôn cố gắng đem đến cho bạn đọc của mình những chuyện tình thật nhất và đời nhất. Trình Trí Viễn là một giấc mơ đẹp nhưng anh cũng chỉ là một con người. Mà con người thì không tránh khỏi sai lầm, lại càng không thể thoát khỏi sự sắp đặt của số phận. Trong quá khứ, anh đã từng một lần sai lầm để rồi hiện tại anh đã phải gánh chịu kết quả từ sai lầm ấy. Sai lầm của anh là khởi đầu cho những bất hạnh của cô. Thế nên hiện tại của anh tất yếu không thể có được cô. Vậy liệu sẽ có tương lai nào dành cho anh và cô? Vừa được xuất bản trong tháng 8 này, Một nửa ấm áp là câu chuyện mới nhất mà Đồng Hoa gửi đến bạn đọc Việt Nam. Chuyện tình trong cuốn sách chắc hẳn sẽ không dễ dàng cho mỗi nhân vật trong đó nhưng như vậy cũng giống như cuộc sống của mỗi chúng ta, nào phải ai yêu hết lòng rồi cũng có được tình yêu mà mình muốn? *** Dạo này tôi có đọc liền một lúc hai truyện mới của Đồng Hoa, đó là Nửa thời gian ấm áp và Đây khoảng sao trời, kia khoảng biển. Tôi có để link ẩn để các bạn nếu muốn tìm đọc có thể tìm thấy ngay, đỡ phải lên google kiếm cho nhọc công. Nhưng bài viết này chỉ là vài ba dòng ngắn ngủi của tôi về hai cuốn truyện này, tại lâu rồi không viết gì về ngôn tình nên coi như đây là một phát súng trở lại vậy. Không biết mọi người đọc hai cuốn này rồi có thấy hơi thất vọng như tôi không, hoạ chăng là do tôi kì vọng quá nhiều ở Đồng Hoa, nên khi thấy nó không được như mong muốn lại thấy buồn buồn. Đúng là hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, làm gì cũng nên giữ thái độ vừa phải mà thôi. Để mà nói thì tôi thích Đây khoảng sao trời, kia khoảng biển hơn hẳn Nửa thời gian ấm áp. Lúc tôi đọc Nửa thời gian ấm áp, bị cái kết làm cho khó chịu, chứ không phải không cam tâm. Cảm giác như Đồng Hoa ép buộc nữ chính phải hành xử như vậy, chứ không phải từ trong tâm can cô. Mọi tình cảm và cách hành xử của nữ chính khiến tôi không sao thông cảm cho nổi, quá cứng nhắc và bảo thủ, cuối cùng cũng là làm khổ mình, khổ người, chứ chẳng thay đổi được cái gì. Tình yêu trong câu chuyện khiên cưỡng, mệt mỏi và nhuốm đầy màu ai oán. Tôi cũng biết, đó là ý của Đồng Hoa khi tạo dựng những mối quan hệ phức tạp, buông không được mà giữ cũng chẳng xong, nhưng tôi không cảm nhận được “tình cảm” trong câu chuyện, cứ cảm giác như Đồng Hoa đang ép mình phải viết làm sao cho thật đau khổ, thật rắc rối, nhưng lại quên đi việc đem lại sự tự nhiên cho những cảm xúc ấy. Khi đọc, tôi không thấy vui, cũng chẳng thấy buồn, đọc xong gần như quên đến quá nửa số tình tiết, nói chung không có ấn tượng sâu đậm gì. Nửa thời gian ấm áp, đúng như tên truyện, chỉ nửa vời, cái gì cũng không trọn vẹn: cảm xúc không trọn vẹn, đến cốt truyện cũng cảm giác như thiếu đi cái gì đó. Bạn có thể tìm thấy gần như tất cả mọi tình tiết bi thương trong câu chuyện này: người thân gặp tai nạn, gia đình nợ nần, ân oán tình thù giữa hai gia đình, đâm xe bỏ chạy, sảy thai, rồi yêu và hận cùng một lúc, nhưng bạn không thể tìm thấy một điều gì trọn vẹn trong hàng nghìn tình tiết ấy. Tôi đọc mà cũng phải công nhận rằng Đồng Hoa đang cố quá sức để khiến nó đau thương, nhưng rồi lại chẳng được gì, không cảm xúc, không một sự đồng cảm. Vì sao tôi không thấy đau thương? Vì với tôi, nữ chính không thuyết phục, tình yêu của cô không thuyết phục, do cô dùng dằng, bảo thủ, cầm lên không được nhưng cũng chẳng muốn buông tay. Thứ tình yêu nảy sinh giữa hận thù, nếu suy nghĩ thoáng ra, thì cũng không đến nỗi phải khốn khổ như vậy, nhưng từ đầu đến cuối, đều là do nữ chính tự mình chuốc lấy, ai nói không nghe, chỉ nhất định khăng khăng giữ lấy niềm tin của mình. Mọi thứ đều làm quá lên. Tất cả những tình tiết dẫn đến hận thù trong tâm can của nữ chính đều vô cùng ngẫu nhiên, không phải do cưỡng cầu mà có, nhưng nữ chính không lúc nào chịu tha thứ cho bản thân và những người xung quanh, lúc nào cũng khiến cho mọi việc còn khó khăn hơn nữa. Quả thật, nếu bây giờ bảo tôi che tên tác giả mà đọc quyển này, chắc không thể đọc hết nổi. Nhưng vì nghĩ đó là của Đồng Hoa, nên vẫn còn có chút hi vọng cố đọc cho bằng hết, nhưng cuối cùng vẫn chẳng ra sao. Không biết các bạn có nghĩ giống tôi không, nhưng có vẻ như sự bi kịch hoá của Đồng Hoa cho các tác phẩm của mình chỉ thực sự hợp khi đó là các câu chuyện huyền huyễn hay cổ trang, vào cái thời đại mà con người vẫn còn vướng bận bởi quá nhiều những phép tắc, lễ nghi. Trước đây tôi đọc Bí mật bị thời gian vùi lấp, đã thấy mấy sự kiện liên quan đến các nhân vật có vài phần khiên cưỡng, nhưng vẫn cho qua vì nó không làm đứt mạch cảm xúc của tôi, nhưng đến Nửa thời gian ấm áp thì quả thật quá sức chịu đựng. Nếu để mà nói về các tác phẩm hiện đại của Đồng Hoa thì chắc chỉ có Thời niên thiếu không thể quay trở lại là hợp lý và giàu cảm xúc nhất, nhưng cũng phải nói bối cảnh của câu chuyện đó cũng từ những năm 80 của thế kỉ trước, nên sự bi thương cũng dễ liên hệ hơn rất nhiều. Tôi thậm chí còn không muốn chấm điểm cho quyển Nửa thời gian ấm áp này, thôi thì nếu như bạn nào thích thì vẫn có thể đọc, cách hành văn của Đồng Hoa vẫn chau chuốt như thế, nhưng đừng kì vọng quá nhiều như tôi nhé! Đây khoảng sao trời, kia khoảng biển cũng là một cuốn truyện hiện đại, nhưng lại pha trộn yếu tố huyền ảo kì thú, về truyền thuyết người cá và những tranh đoạt lợi ích đằng sau bức tranh vốn tưởng vô cùng yên bình nơi hòn đảo nhỏ. Tôi khá thích quyển này, dù không thể nói là mê đắm. Cái tôi thích trước hết là cái tên, dù rất đơn giản, nhưng lại vẽ ra cả một vùng trời vùng biển bao la bát ngát, tạo cho tâm hồn người đọc những hình dung thú vị về hai nhân vật chính và tâm thế của họ trước đất trời. Tôi rất thích nửa đầu của câu chuyện, vì sự nhẹ nhàng đáng yêu của hai nhân vật, về ngôi nhà xinh xắn trên hòn đảo đấy nắng và gió ấy, về những cảm xúc và trải nghiệm đơn thuần mà hai người dành cho nhau, ở bên nhau. Với Đồng Hoa, rất ít khi tôi cảm nhận được sự bình yên như thế, có lẽ vì cứ nhắc tới Đồng Hoa là nhắc tới bi thương biêc biếc dào dạt, vậy nên khi mới bất đầu đọc cuốn này tôi rất thích, có cảm tưởng như thấy một phần khác của Đồng Hoa, một phần rất dịu dàng, rất yên ấm. Cái giỏi của Đồng Hoa là sự liên kết giữa các câu chuyện dân gian, các tình tiết lịch sử một cách hết sức tài tình. Câu chuyện tình yêu giữa người cá và con người thì không ai còn lạ gì, nhưng để biến nó thành một phiên bản khác, ngọt ngào và đa chiều hơn, thì lại còn cần đến sự chau chuốt và trí tưởng tượng phong phú của tác giả. Vậy nên tôi rất ưng ý phần đầu của Đây khoảng sao trời, kia khoảng biển; vì đọc mà cứ như không đọc, bởi lẽ toàn bộ khung cảnh của ngôi nhà ấy, hòn đảo ấy và nụ cười của hai nhân vật chính cứ hiện lên như một bức tranh, hết sức yên bình và xinh đẹp. Nhưng, lại có chữ nhưng rồi. Càng đọc tiếp, khi câu chuyện dần được hé lộ những mảng tối, tôi lại không còn cảm thấy thoải mái như trước nữa. Ai đọc blog tôi lâu rồi thì đều biết tôi không hề kén chọn, chỉ cần là truyện hay thì bao nhiêu u ám tôi đều đón nhận, vậy nên trước nay có bao nhiêu cuốn đau buồn của Đồng Hoa, tôi vẫn đều hết sức ca ngợi, thậm chí đọc đi đọc lại không biết chán, chỉ để nhắc nhở bản thân rằng đã từng có câu chuyện khiến tôi buồn và khóc nhiều đến thế. Tuy nhiên, với Đây khoảng sao trời, kia khoảng biển, mọi thứ chệch khỏi quỹ đạo mà tôi mong muốn, có lẽ do đang tận hưởng sự dịu nhẹ, đơn thuần đến ngây ngốc rồi đột nhiên phải đối mặt với những toan tính kinh khủng đến khó chịu của các nhân vật nên tôi mới bị hụt hẫng như vậy. Thực ra toàn bộ câu chuyện vốn dĩ đã là một bí mật, chỉ có điều tôi không đón nhận những bí mật ấy thoải mái như tôi tưởng tượng. Lúc viết những dòng review ngắn này, tôi không biết có nên nói ra cốt truyện hay không, nhưng vì tính chất li kì của tác phẩm, tôi quyết định sẽ giữ lại nó trong sâu thẳm đáy lòng, chờ đợi đến khi các bạn đọc hết rồi chúng ta cùng bàn luận vậy! Chỉ có thể nói, câu chuyện tình rất đẹp, rất nên thơ và đáng để người đời ngưỡng mộ. Cái tôi thích ở nữ chính là dám yêu, dám đánh đổi vì tình yêu ấy, rất dũng cảm, dù biết con đường có gian nan và khốn khổ ra sao. Còn nam chính thì vô cùng hoàn hảo nên không còn gì để chê, lúc đọc cảm thấy ước gì cũng nhặt được anh ngoài bờ biển xong đem về nuôi luôn cho vui cửa vui nhà. Theo tôi, đây là một cuốn truyện mà các bạn có thể đọc bất cứ lúc nào, không cần chuẩn bị tâm lí, vì cái kết là một happy ending rất trọn vẹn. Lúc tôi viết từ trọn vẹn ra cũng thấy có vài phần không đúng, nhưng nhìn theo tổng thể thì tình cảm của hai người được đền đáp và họ được ở bên nhau, cùng đi tới chân trời góc bể, như vậy không phải là trọn vẹn thì còn cái gì mới là trọn vẹn nữa đây? Vậy nên tôi vẫn cho rằng cái kết như thế là rất hợp tình hợp lý, khiến tôi thấy vui thay cho hai người bọn họ. Đây quả thật không phải một tác phẩm rất nổi bật trong những câu chuyện vô cùng xuất sắc của Đồng Hoa, nhưng lại là một tác phẩm vô cùng lạ lùng, kì thú. Đọc để có thể thấy bản thân chúng ta vốn là những sinh vật tò mò và hay đòi hỏi như thế nào ha? Nếu các bạn đang tìm một cuốn gì đó mới lạ nhưng không quá kì quái thì đây là sự lựa chọn không tồi chút nào đâu! Trên đây là mấy lời viết ngắn ngủi về hai cuốn ngôn tình gần đây nhất mà tôi đọc. Dạo này tôi cũng không đọc nhiều ngôn tình lắm nên cũng không biết phải so sánh hay đưa ra cho các bạn ý kiến gì nhất định, thực xin lỗi. Chắc hẳn mọi người cũng thấy dạo này phong cách của tôi có đổi khác, thực ra thì đúng mà cũng sai. Tôi không còn viết những bài review dài và thấm đưỡm cảm xúc nữa bởi vì không có cuốn nào khiên tôi đạt đến mức độ đấy, hoặc có chăng là do tôi đã lớn, ít bị tình cảm chi phối hơn. Nhưng nếu mọi người không thích kiểu review ngắn và đơn thuần thế này thì có thể bảo, tôi sẽ cố gắng tìm cách khác để truyền đạt đến mọi người. À, với cả cho hỏi nhỏ tí, mọi người thích tôi xưng hô là “mình” hay là “tôi” hơn? Kiểu lúc viết review hai cuốn này vì muốn về với phong cách cũ nên chọn xưng hô “tôi”, mà đọc xong thấy kì quá! Thôi để mai tính vậy. Chúc mọi người một tuần mới vui vẻ và hiệu quả nhé!! Mời các bạn đón đọc Nửa Thời Gian Ấm Áp của tác giả Đồng Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún - Phong Lưu Thư Ngốc
“Cẩu Hoàng đế” được sủng phi “bia đỡ đạn” nhận nuôi, đi theo sủng phi rồi trải qua các loại cung đấu tàn khốc, rốt cuộc cũng tìm được tình yêu đích thực đời mình. PS: Ngược thể xác và tinh thần “cẩu Hoàng đế”, không ngược nữ chính. “Cẩu Hoàng đế” sẽ về lại hình người. Đây không phải là truyện cung đấu chính hiệu, tình yêu cũng có, chuyên sủng cũng có. Từ góc nhìn của chó con quan sát chính phi tần cùng nhi tử của mình, thì ra con người dịu dàng, đóa hải đường động lòng người ấy thực chất cũng là hoa ăn thịt người; những Hoàng tử Công chúa hiếu thảo lễ nghĩa, thông minh đáng yêu, chỉ trong giây lát đã có thể biến thành ác ma, mỗi một bước đã phá vỡ tất cả mọi thứ. Nhưng cũng là ông trời phù hộ, cẩu Hoàng đế đã đi theo một chủ nhân tốt, tháo gỡ mọi nút thắt ấy. Mặc dù quá trình cũng khá gian nan, kết cuộc cũng thực tốt đẹp. *** Thời gian lẳng lặng trôi, chỉ chớp mắt, mùa xuân trăm hoa đua nở, yến oanh ríu rít đã qua đi, cái nắng oi ả của mùa hè, tiếng ve râm ran cũng gần kết thúc. Thắng lợi trong trận chiến với Tương Bắc Vương đã gần kề, bầu không khí trên triều đình cũng dễ thở hơn không ít. Mà một khi người ta không có chuyện gì làm thì ắt sẽ cố tìm chuyện khác để ‘phát sinh.’ Hoàng hậu mang thai đã sáu tháng, thời gian Hoàng thượng độc sủng Hoàng hậu đã gần một năm dài, không hề có ý triệu tẩm các phi tần ở biệt cung, điều này làm cho các gia tộc của phi tần địa vị cao vô cùng bất mãn, âm thầm khích Ngự sự dâng tấu chương, khuyên can Hoàng đế rải đều ‘mưa móc.’ Ngày lâm triều hôm nay, Chu Vũ Đế mặt vô cảm bước vào Thái Hòa Điện, phía sau là Thường Quý ôm theo một chồng tấu chương, nhìn về quần thần bên dưới mà thương hại. Thường Hỉ đã ‘chết bệnh’, làm sư phụ, hắn giao cho đồ đệ rất nhiều bí kíp, điều thứ nhất chính là đắc tội với Hoàng thượng cũng không thể đắc tội với Hoàng hậu. Hoàng thượng chính là ‘thê nô’, một ‘thê nô’ không thể cứu vớt được gì nữa! Bây giờ bụng Hoàng hậu càng ngày càng lớn, thân thể đang trong thời gian yếu ớt mệt mỏi nhất, Hoàng thượng quan tâm yêu thương mấy cũng cảm thấy không đủ, mấy người này còn nhân lúc này vuốt râu cọp, quả nhiên là chán sống mà. “Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều!” Thường Quý dài giọng hô. “Thần có bản khái tấu!” Một Ngự sử đứng ra, dõng dạc trần thuật chuyện Hoàng tự quan trọng với Hoàng gia như thế nào, xin Hoàng thượng đừng nên trầm mê nữ sắc, hại nước hại dân. Hắn vừa dứt lời, vài Ngự sử khác cùng đại thần đương triều cũng bước ra khỏi hàng phụ họa, vô cùng ‘náo nhiệt.’ “Trầm mê nữ sắc, hại nước hại dân. Trẫm không biết yêu thương thê tử cũng là một loại tội lỗi.” Chu Vũ Đế từ từ mở miệng, giọng nói âm trầm lạnh lẽo khiến quần thần bên dưới run lên. ... Mời các bạn đón đọc Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún của tác giả Phong Lưu Thư Ngốc.
Bạch Vũ Một Thạch Lăng - Arams
Lăng Thư Minh, vì cha nuôi phạm tội mưu phản mà phải chịu tội, trở thành quân nô, đày ra biên ải. Hắn động tâm với Tiêu Lâm, nhưng tiêu lâm bao nhiêu phần tình ý đều là dối gạt, thư minh vì nghĩa phụ đã cố hết sức trong kế hoạch của nghĩa phụ. trước khi sung quân thư minh phát hiện hắn mang thai, đứa con của hắn và Tiêu Lâm, người hắn hận vô cùng. Tiêu Lâm vì lo cho Thư Minh nên một mình tìm đến biên cương xem hắn, ai ngờ lúc đến chính là bắt gặp hắn trong tình cảnh cực khổ mà đau lòng, bị nhân đánh, bị nhân sỉ nhục. Đưa Thư Minh về chạy chữa mới phát hiện hắn mang thai, đứa con là của mình. Chưa kịp mừng vì được làm cha thì cái thai đã mất. Đang tính toán thế nào an ủi khi Thư Minh tỉnh, Tiêu Lâm không ngờ rằng khi hắn tỉnh lại, lại đối với mình vô tình, Thư Minh a Thư Minh, ta biết mình làm sai nhưng ta quyết sẽ giành lại ngươi một lần nữa… *** Biên cương phía Bắc của Vệ quốc, gần đại mạc. Một năm bốn mùa cát vàng cuồn cuộn, quanh năm nóng bức. Quân doanh đóng tại một tòa thạch lớn, mấy chục dặm xung quanh không bóng người, chỉ duy nhất tòa thạch này đứng vững trên sa mạc mênh mông, đây là nơi đóng quân bảo vệ biên cương của Vệ quốc. Đại tướng quân Lưu Mạnh lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh nhìn Cảnh vương đang ăn nho. Cảnh vương ngồi trên ghế lắc lắc đôi chân, vừa ăn nho vừa phun hạt, nói “Ta chỉ đến đây dạo, ngươi không cần phải sợ như vậy, không phải Hoàng Thượng phái ta đến.”. Lưu đại tướng quân gật đầu như đảo toán,“Dạ, dạ, dạ.” Trong tâm thì nói không phải hoàng thượng phái tới là tốt rồi, bất quá Cảnh vương cùng hoàng đế là cùng mẹ sinh ra, vẫn là nên cẩn thận hầu hạ cho tốt, vị này cùng hoàng đế thật không thề nói ai quyền cao hơn ai a. Chạng vạng hôm nay vương gia bỗng nhiên đến, lẻ loi một mình, bên người một cái thị vệ cũng không mang. Hắn ngẩng đầu thử hỏi “Không biết vương gia có cần mạt tướng làm gì không?”. Lông mi Cảnh vương khẽ run, nhãn châu chuyển động, xua tay nói “Không có việc gì, ta đang trên đường du ngoạn, ở nơi này của ngươi nghỉ chân một lát.”. Gặp Cảnh vương không muốn nói rõ, Lưu đại tướng quân sẽ không dại gì mà hỏi thêm, liền đổi đề tài, cung kính nói “Vương gia nếu có việc gì cứ phân phó. Mạt tướng sẽ đi làm ngay, nơi này vương gia tạm thời ngụ lại, nếu như có gì không thích, Vương gia cứ sai người nói với mạt tướng, mạt tướng nhất định chỉnh sửa thỏa đáng.”. ... Mời các bạn đón đọc Bạch Vũ Một Thạch Lăng của tác giả Arams.
Tình Yêu Đau Đớn Thế - Đằng Qua
Ngày tháng trôi chảy, những bóng hình vụn vỡ, nhưng lần sau gặp lại, họ vẫn chìm trong mắt nhau. Nhận ra người gạn gái thân thiết Tô Nhiêu độ này bỗng dưng chểnh mảng học hành, rồi đột ngột bỏ đi với người yêu mới quen đã gần hai tháng chưa thấy quay lại, Đường Du lo lắng, cô lên đường đến thành phố N hòng kéo bạn trở lại. Cô không thể ngờ, đó lại là chuyến đi định mệnh thay đổi cuộc đời mình. Gã đàn ông khiến Tô Nhiêu si mê là Tôn Văn Tấn, một kẻ hào hoa có sở thích làm đau lòng phụ nữ, mà dường như chưa có cô gái nào từ chối cơ hội được ở bên gã. Nhưng khi đối diện một Đường Du xinh đẹp, lạnh lùng và cô độc, gã chợt thấy hoang mang, bối rối trước cảm giác rung động lạ lẫm, khuấy động từ đáy sâu ký ức. Hai con người ấy tìm mọi cách trốn tránh một tình yêu không mong đợi. Song sợi dây tình cảm ấy vẫn thắt chặt họ với nhau, dù có gây ra bao đau đớn. “Tình yêu đau đớn thế, là bởi trên đời có loại người như Tôn Văn Tấn. Anh có thể mang tới thứ bạn mong ước, và cũng có thể lấy đi. Khi anh dâng cả tấm chân tình cho một người con gái, thật đáng ngưỡng mộ biết bao. Nhưng khi anh nói muốn buông tay từ bỏ, Anh sẽ vĩnh viễn không chịu cho bạn câu trả lời. Hy vọng trên thế giới này không có Tôn Văn Tấn.” *** Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ gặp Tôn Văn Tấn trong tình huống như thế! Đó có thể coi là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm Đường Du quay lại thành phố N. Theo chỉ dẫn, Đường Du bắt taxi từ khách sạn nơi cô ở để đến biệt thự tìm Tô Nhiêu. Từ trong xe nhìn ra ngoài, toàn là cảnh thành phố ban đêm phồn hoa, náo nhiệt với những sắc đèn màu xanh đỏ. Ra khỏi thành phố ồn ào, xe dần đi lên núi. Xung quanh con đường núi là những cây ngô đồng Pháp cao lớn, trồng thành hàng. Tay lái xe không kìm được sự tò mò, liền hỏi: “Cô sống ở đây à?” “Không, tôi đến thăm bạn!” “Ha ha, bạn cô giàu có thật đấy! Đây là khu người giàu nổi tiếng của thành phố N chúng tôi. Mỗi căn biệt thự cũng dễ đến mấy chục triệu.” Tay lái xe nhất thời nổi hứng trầm trồ thốt lên đầy ngưỡng mộ, nói xong, thấy Đường Du không phản ứng gì nên không tiếp tục nữa. Những tòa biệt thự nối tiếp lướt qua cửa kính ô tô mỗi lúc một nhiều, lát sau, xe rẽ ngoặt rồi dừng lại, đến nơi rồi. Trả xong tiền taxi, Đường Du thấy một phụ nữ từ trong nhà ra đón, chị ta thấy cô xuống xe liền vội cười hỏi: “Cô có phải là Đường Du không? Tô Nhiêu dặn tôi đón cô.” Đường Du ngạc nhiên hỏi: “Tô Nhiêu đâu, cô ấy đi đâu rồi?” “Cô ấy à.” Người phụ nữ cười đầy ẩn ý, “vừa nghe bảo Tôn Văn Tấn về liền lập tức xuống núi đón rồi, thế nên mới dặn tôi ra cổng lớn dẫn cô vào. Nhưng mà, tôi ra đến cổng đã thấy Tôn Văn Tấn rồi, Tô Nhiêu không đón được anh ấy chắc sẽ quay về ngay thôi. Cô vào trong nhà đợi đi.” May quá, gặp Tôn Văn Tấn cũng là lý do chính Đường Du đến thành phố N lần này. Trước khi đến đây, cô đã tự nhủ với mình là phải xem người đàn ông đó thế nào mà khiến Tô Nhiêu mới gặp đã không thể dứt ra được. Đường Du và Tô Nhiêu cùng học Đại học ở thành phố B. Đã hai tháng nay không thấy Tô Nhiêu xuất hiện ở khoa. Phải biết rằng cả hai mới chỉ là sinh viên năm thứ hai, hơn nữa, trước đây Tô Nhiêu chưa từng biết trốn học bao giờ. Do hoàn cảnh gia đình khó khăn, việc cô học đại học đã ngốn hết khoản tiền tích góp của mẹ nên Tô Nhiêu vô cùng trân trọng việc học hành. Không ngờ, cô gái ngoan đó đã nghỉ liền một mạch hai tháng nay không đến trường. Việc này xảy ra sau khi Tô Nhiêu quen Tôn Văn Tấn. Đường Du không khuyên can được nên đành phải bịa lý do rằng bạn bị ốm. Hôm cô lên khoa xin nghỉ, chủ nhiệm khoa còn gặng hỏi rốt cuộc Tô Nhiêu bị bệnh gì. Bệnh gì à? Virus bệnh này tên là Tôn Văn Tấn! Đương nhiên Đường Du không nói vậy, chỉ nói rằng Tô Nhiêu bị thương hàn, phải nằm viện mấy tháng. Thầy có biết cuốn “Thương hàn tạp bệnh luận” của Trương Trung Cảnh không? Vào thời cổ đại bệnh này được coi là trọng bệnh, hầu như không chữa được, ngay cả thời nay cũng khó chữa trị, nên bạn ấy phải nằm viện rồi. Thầy chủ nhiệm nhìn Đường Du hoa chân múa tay minh họa, cuối cùng gật đầu bảo hiểu rồi, rồi dặn Đường Du nói với Tô Nhiêu nhớ mang xác nhận của bệnh viện về. ... Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Đau Đớn Thế của tác giả Đằng Qua.
Lâu Chủ Vô Tình - Nhất Độ Quân Hoa
Chàng là vị thiếu hiệp trượng nghĩa được người người trong giới Võ Lâm ngưỡng mộ. Nàng là lâu chủ của Yến Lâu, nữ ma đầu giết người không ghê tay khiến kẻ gặp kẻ kinh. Nếu không phải là duyên phận, chàng và nàng tuyệt đối không thể gặp gỡ nhau, hoặc nếu gặp gỡ thì cũng là hai kẻ đứng hai bên chiến tuyến, tuyệt đối không đi chung đường. Nhưng đó lại là trò đùa của duyên phận. Dây tơ hồng lại vô tình mà hữu ý gắn kết hai người ở hai giới hắc đạo – bạch đạo đến với nhau. Họ gặp nhau, yêu nhau, hứa hẹn với nhau như một lẽ thường tình, nhưng tại sao lại không thể vô tư ở bên nhau đến cuối cuộc đời giống như những đôi trai gái khác? Bởi vì ngay từ đầu, mối tình này đã định sẽ không thể có cái kết tốt đẹp. Nàng có nhiều nam sủng, nhưng chưa từng động tình với một ai. Sống trong giết chóc đã lâu, nàng hình như đã sớm tê liệt cảm xúc. Mà ngày hôm đó, chàng xuất hiện trong bộ lam y sạch sẽ, kiếm dài đeo trên lưng cưỡi ngựa tốt phi tới, mang theo nhiệt huyết bừng bừng của người trẻ tuổi – cái mà nàng đã mất đi, chân thành nói với nàng rằng muốn giết ác tặc cứu người, nàng chợt nghĩ, hay là“yêu thử một lần xem sao”. Sau lần đầu tiên gặp gỡ Lãnh Phi Nhan, hình ảnh nàng trong mắt chàng vẫn luôn là một Ngôn Ngôn cô nương trong sáng khiến người khác có cảm giác trìu mến trong lòng. Không biết tự bao giờ nàng đã chiếm hữu trái tim hắn, khiến một vị thiếu hiệp luôn giữ chừng mực như hắn cũng thấy tim loạn nhịp khi cùng nàng tiếp xúc gần gũi. “Ngôn Ngôn, muội bằng lòng gả cho ta không?” “Cho dù xảy ra chuyện gì, cả đời không xa không rời.” Lời hứa ấy chứa đựng tất cả tình cảm yêu thương cùng trân trọng của Tàng Ca. Đó là Ngôn Ngôn của chàng, là thê tử tương lai của chàng. Nhưng trên đời này đâu thật sự có một Ngôn Ngôn cô nương nào? Chỉ có nàng, Lãnh Phi Nhan, lâu chủ Yến lâu. Nàng xuất hiện với cây kiếm trong tay và giọng nói đầy sát khí đứng trước mặt mọi người, khi hai người chạm mặt nhau, nàng thở dài nghĩ : “Cuối cùng…vẫn phải đối mặt”. Còn chàng không thể tin, giai nhân thánh khiết như tiên nữ mà chàng ôm trong lòng lại là Lãnh Phi Nhan. Nàng ra sức dính lấy chàng mặc cho chàng ghét bỏ xa lánh, có lẽ chính nàng cũng không biết được rằng, nàng rất sợ Tàng Ca sẽ rời xa nàng. Nhưng Tàng Ca là người thế nào? Chàng vốn dĩ là một vị đại hiệp hành nghĩa trên giang hồ, luôn phân rõ phải trái trắng đen, loại người chàng ghét nhất chính là nàng. Chàng thà ở trong ngục tù ẩm ướt cũng không muốn ngủ trên giường cùng nàng, thà chịu sự nhục nhã và hành hạ dã man cũng không muốn cùng nàng nói một lời mềm mỏng. Kì thực, con người Lãnh Phi Nhan dù vô tình ác độc nhưng cũng có những điểm tính cách mà mình rất thích. Không ai có thể bênh vực cho sự tàn độc của Lãnh Phi Nhan, ngay từ đầu nàng đã xuất hiện với tư cách là nhân vật phản diện lớn nhất của truyện, mục đích và những việc nàng làm đều thực sự xấu xa, hơn nữa xấu xa một cách không che đậy. Nhưng những kẻ tự xưng là chính đạo ngoài kia, những kẻ luôn ra vẻ đạo mạo nhưng sau lưng lại âm thầm làm những việc còn xấu xa hơn cả tà ma ngoại đạo kia, có gì tốt đẹp hơn nàng? Nếu như xét trên một góc độ khác, Lãnh Phi Nhan không hoàn toàn vô tình, bởi nàng yêu Tàng Ca. Hay có thể hiểu, trước khi là một con ác quỷ uống no máu thiên hạ, nàng vẫn là một cô gái đơn thuần, cất giấu trong tim mình những góc khuất mà chính mình cũng không phát hiện ra. Người con gái này có thói quen rất xấu của kẻ bạo vương, thích bạo ngược hành hạ “con mồi” của mình. Vậy nên khi không chiếm được nam nhân nàng yêu, nàng ra sức làm đủ mọi trò để chiếm đoạt, thậm chí là hành hạ thân thể, làm nhục nhân phẩm chàng. Đọc đến những trang viết về sự đối xử của Lãnh Phi Nhan đối với Tàng Ca, mình thực sự rất tức giận. Thế nhưng đừng vội cho rằng lúc này nàng rất mạnh mẽ, thực chất nàng đã mất đi lý trí, bởi lẽ, không một ai có thể tỉnh táo mà nhìn chính người mình yêu thương bị chà đạp như vậy. Một người trên vạn người như nàng, lại có thể vì yêu một người không nên yêu mà mất đi lý trí! Một người truy một người chạy, một người cố gần một người cố xa… Cứ như thế, lòng Lãnh Phi Nhan dần nguội lạnh. Nàng không còn để ý đến hắn nữa, chuyển sang sủng ái nữ nhân. Nàng từng nói: “Tàng Ca, từ nay về sau, cho dù là Lãnh Phi Nhan thích nữ nhân, cũng tuyệt đối không thích nam nhân nào khác.” Lãnh Phi Nhan, nàng vì sao phải làm như vậy, phải cố gượng ép hành hạ bản thân mình như vậy? Vì đã dốc hết tấm lòng để yêu một người nhưng không được đền đáp nên nàng tức giận hành hạ chàng, cũng hành hạ cả chính mình sao? Nói muốn dứt tình, nhưng một khi rễ tình đã ăn sâu vào trái tim thì ai có thể thu lại được? Lãnh Phi Nhan không làm được, Tàng Ca lại càng không làm được. Lãnh Phi Nhan luôn biết bản thân cần gì, nếu có thể sẽ sẵn sàng từ bỏ tất cả, thoái ẩn giang hồ để sống một cuộc sống đơn bạc bên người nàng yêu. Nhưng Tàng Ca lại khác, chàng là một chính nhân quân tử, thẳng thắn, thật thà và có phần cố chấp. Chàng mang trong mình quá nhiều thứ nặng hơn tình cảm và tự buộc mình vào quá nhiều ranh giới không cho phép mình vượt qua. Chàng chưa bao giờ thực sự sống vì mình và sống vì trái tim mình. Biết mình yêu nàng nên không thể hận nàng, mà dù có hận nàng cũng không thể nhẫn tâm xuống tay giết nàng, chàng chọn cho mình một ngã rẽ riêng: tránh xa thế tục hồng trần, quy y nơi cửa phật. Thế nhưng duyên phận khó nói. Thật không ngờ sau từng ấy năm xa cách, một người thanh tâm quả dục chốn thiêng, một người thân xác chìm nổi trong mưa máu lại vẫn có cơ hội ngồi đối diện nhau, cùng nhâm nhi tách trà! Dù là chàng đang ngồi thiền, đọc kinh hay gõ mõ, nàng vẫn ở bên cạnh ngắm chàng, đôi lúc còn ôm lấy chàng. Ban đầu chàng cự tuyệt nhưng lâu dần cũng thành quen, không đẩy nàng ra nữa, chỉ có điều từ đầu tới cuối mắt đều không mở, tựa như trái tim hồng trần đã thực sự nguội lạnh. Mình vẫn luôn mong kết thúc sẽ dừng tại đây để có thể lưu giữ lại trong lòng một chút dư vị ấm áp mà cuốn truyện mang lại sau bao hồi ngược tâm đau khổ. Tàng Ca vẫn sẽ là Thích Thiện đại sư hàng ngày tụng kinh gõ mõ, còn Lãnh Phi Nhan vẫn sẽ tiếp tục sống trong mối tình cố chấp đối với chàng, bởi việc nàng mong muốn đó là chàng còn sống trên đời này, dù là người xuất gia đi nữa. Nhưng không, kết như vậy không phải là phong cách của Nhất Độ Quân Hoa. Nhất Độ Quân Hoa luôn xây dựng một câu chuyện tình ngang trái với nhiều điều bất đắc dĩ, và luôn hướng đến một cái kết day dứt gây ám ảnh người đọc. Kết truyện, Lãnh Phi Nhan chết. Một đời kiêu ngạo làm nhiều chuyện hoang đường của nàng đã kết thúc một cách cô đơn và tịch mịch như vậy. Một thân áo trắng lẻ loi ngã gục trước cửa Phật môn, đôi mắt trĩu dần nhìn theo bóng áo cà sa khuất dần sau cánh cửa, từ nay âm dương cách biệt. Bên tai nàng bỗng văng vẳng câu nói: “Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh…” Đó là cái kết của kẻ đi, vậy còn kẻ ở? Sau khi từ biệt nàng, chàng không đành lòng quay trở lại, thấy bóng áo trắng nằm lặng im trên đất. Nàng chết? Nữ ma đầu tàn độc nhất thế gian đã chết? Chàng vui quá, không biết uống trà gì để mừng. Chàng cười, cười rất thoải mái, đầu óc hỗn loạn từng bước đi về phía nàng. “Lãnh Phi Nhan, thật sự ngươi chết nghìn lần cũng không đền hết tội. Ngươi chết hay lắm, chết hay lắm…” “Nhưng sao ngươi có thể chết chứ?” Chàng vùi mặt vào thân xác lạnh lẽo của nàng, không nói, nhưng tất cả đều biết, chàng đang khóc. Đã không còn yêu cớ sao phải khóc? Đã lạnh lùng dứt tình hà cớ chi phải tuôn lệ trần? Tàng Ca, ngươi thôi tự lừa mình dối người đi được rồi! Đến lúc này, ôm xác giai nhân năm xưa vào lòng, chàng mới biết hóa ra mình vẫn luôn đau lòng, vẫn luôn nhớ nhung, vẫn luôn khao khát không muốn xa rời. Nếu biết đây là lần cuối cùng gặp nàng, làm sao chàng nỡ lạnh lùng nói một câu “A di đà phật, Lãnh thí chủ cũng bảo trọng” với nàng như thế! Run run hôn lên mắt nàng, trong đầu chàng chỉ còn văng vẳng lời thề năm xưa: “Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh…” Là duyên phận phụ đôi ta… Là ta phụ nàng… Dạ Vũ *** “Bé con, đến đây vui vẻ với đại gia ta nào.” Túy Dương Liễu không ngờ nơi trấn nhỏ này cũng có giai nhân, nếu đã gặp mà không xuống tay, há chẳng phải uổng cho danh hiệu “thần hái hoa” của hắn sao? Nữ tử trước mặt mặc bộ váy lụa màu trắng, mái tóc dài màu xám bạc mê người. Đối diện với sự đùa cợt, nàng chỉ nhếch môi cười: “Gia muốn vui vẻ cùng tiểu nữ thế nào đây?” Túy Dương Liễu cười suýt sái quai hàm: “Đương nhiên là dẫn nàng tới nơi không có ai làm phiền, sau đó cởi áo…” Nữ tử kia không để hắn nói hết câu, cong vành môi khẽ cười: “Sao gia chỉ nói mà không làm?” Túy Dương Liễu sững sờ, thầm nghĩ nữ tử này còn dạn dĩ hơn cả mình. Trước mặt có đóa hoa xuân, hắn sao có thể kiềm chế nổi, lập tức ôm nàng, rất nhanh đã bay tới Phượng Hoàng cốc. Túy Dương Liễu hắn cũng có thể coi là tuấn tú, nhưng giờ đây trong mắt tràn ngập vẻ dâm tà, hai tay bắt đầu cởi y phục giai nhân. Nàng cười nhạt nhưng đầy quyến rũ, mặc cho hắn đè xuống đất. Túy Dương Liễu hôn một đường từ cổ áo nàng đi xuống, đột nhiên eo tê dại, cả người bất động. Bởi vậy, Túy Dương Liễu, kẻ trước giờ từng bẻ hoa vô số lần, bỗng thầm kinh ngạc, hắn không hề nhìn rõ nàng ra tay thế nào! Nữ tử từ từ đè lên hắn, nở nụ cười tà mị. Đôi tay nàng chậm rãi từ lồng ngực hắn trượt xuống dưới, lướt qua ngực, qua bụng, ánh mắt như chơi đùa với thú cưng kia khiến Túy Dương Liễu đột nhiên nhớ ra, không nhịn được run lên: “Lãnh Phi Nhan! Ngươi là Lãnh Phi Nhan!!!” Nàng cười nhẹ, như tiên nữ mắc đọa giữa biển cả xanh rì. Túy Dương Liễu phát hiện cả người ẩm ướt, không cách nào chịu đựng được nữa. Nữ tử kia phiền chán bịt mũi lại, lôi ra một sợi tơ đỏ từ tay áo, chậm rãi cuốn quanh cổ hắn. Cảm thấy sợi tơ dần dần siết chặt lại, hô hấp khó khăn, Túy Dương Liễu ra sức muốn giải huyệt, nhưng cách nàng điểm huyệt vô cùng cổ quái. Trước mặt hắn bắt đầu trở nên trống rỗng, chỉ thấy đôi mắt kia, mang ý cười như nước trong veo, sau cùng chìm trong tăm tối. Lãnh Phi Nhan thờ ơ nhìn con mồi ngừng giãy giụa, từ từ đứng dậy. Bầu trời Phượng Hoàng cốc rất xanh, hoa cỏ tốt tươi, hương thơm ngào ngạt. Nàng khẽ cười ngắm nghía vết lằn đỏ trên cổ người nằm dưới đất, rất lâu sau mới hài lòng rời đi. * Một thiếu niên thúc ngựa qua như bóng ma nhẹ lướt, nhanh chóng thắng cương dừng lại: “Cô nương!” Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu mỉm cười, trông thấy thiếu niên mặc bộ đồ màu lam, kiếm dài, ngựa tốt, ý chí hăng hái. Nụ cười của chàng chân thành lại nhiệt tình: “Cô nương, nghe nói tên hái hoa tặc Túy Dương Liễu đã bắt một cô gái tới đây, cô nương có trông thấy không?” Lãnh Phi Nhan đứng giữa cỏ xanh mơn mởn, áo trắng tung bay. Nàng thầm đánh giá vị thiếu hiệp trước mặt, bỗng nhiên hỏi: “Thiếu hiệp tới cứu nàng ấy?” Vị thiếu hiệp nắm chặt trường kiếm trong tay, nét tự tin trên mặt như ánh dương tỏa sáng: “Đúng vậy. Giết Túy Dương Liễu, cứu người.” Lãnh Phi Nhan cười thầm. Nụ cười như hoa đinh hương nở rộ, trong sáng thánh khiết. Thiếu hiệp kia bất giác cũng ngây dại vì nàng. “Quý danh thiếu hiệp là…?” Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu nhìn thiếu niên trên lưng ngựa, nở nụ cười xinh đẹp tự nhiên. Thiếu niên xoay người xuống ngựa, ôm quyền cao giọng: “Tại hạ Tàng Ca, không biết phải xưng hô với cô nương thế nào?” “Công tử cứ gọi ta là Ngôn Ngôn.” Lãnh Phi Nhan cười nhìn chàng, rồi nhanh chóng tìm kiếm cái tên này trong trí nhớ: Một thiếu niên mới nổi trên giang hồ, đại công tử của Tàng Kiếm sơn trang. Hành hiệp trượng nghĩa được mọi người ca tụng, làm việc quang minh lỗi lạc, thích kết giao bằng hữu, tác phong nhanh nhẹn, xuất đạo không lâu đã trở thành người trong mộng của vô số tiểu thư khuê các. “Ngôn Ngôn cô nương.” Tàng thiếu hiệp sau vài lần do dự, không nhịn được hỏi những điều đang nghi ngờ trong lòng: “Sao cô nương lại một thân một mình xuất hiện ở nơi hoang vắng này?” “Tiểu nữ vốn là nhạc công ở Linh Lung Hoa Giới, mấy hôm trước bị Lý Phủ doãn nhìn trúng, bức gả làm thiếp. Không còn cách nào khác phải chạy trốn, nhưng thân gái một mình, sợ bị bắt lại, đành tìm một con đường hẻo lánh để đi.” Lãnh Phi Nhan giọng điệu bi ai, khiến thiếu niên lập tức phẫn nộ: “Dưới chân thiên tử lại xảy ra những chuyện thế này sao? Cô nương, sau này có dự định gì?” Khẽ thở dài, Lãnh Phi Nhan chậm rãi đáp: “Tạm thời đến đâu hay đến đó.” Thế là vị thiếu hiệp lại nhiệt tình: “Nếu cô nương tin tưởng Tàng Ca, chi bằng đến Tàng Kiếm sơn trang ở tạm, được không?” Lãnh Phi Nhan nhẹ nhàng khom người: “Ngôn Ngôn đa tạ công tử giúp đỡ.” Tàng Ca vội đỡ nàng dậy: “Cô nương không cần đa lễ.” Thế là, một lần bắt chuyện, tự khắc thành công. ... Mời các bạn đón đọc Lâu Chủ Vô Tình của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.