Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút - Nhân Gian Tiểu Khả

Đây là một câu truyện về sự trân trọng! Đó là thời sôi nổi của anh, anh đã tùy tiện chà đạp lên tình cảm của một cô gái, anh quen với sự sùng bái và dịu dàng của cô, đối với cô anh là tất cảm cô tốt với anh và yêu anh, đó là chuyện đương nhiên. Cuối cùng cô rời xa anh, rời xa con người không thể hứa hẹn với cô là anh. Nhiều năm sau, anh quay về miền đất cũ, lúc này anh đã công thành doanh toại, chỉ muốn tìm lại người con gái mà anh đã đánh mất vì anh nhận ra, trên thế giới này chỉ có một người như cô. Cô là dòng nước mắt chảy vào lòng anh, không có cô trái tim anh sẽ cạn khô. Nếu biết trân trọng hơn một chút, liệu có phải sẽ không có một kết cục như vậy? Đây là một câu chuyện về sự tin tưởng! Anh trúng tiếng sét áí tình của cô, thầm yêu trộm nhớ cô suốt một thờì gian dài. Anh may mắn vì không phải người đàn ông nào cũng có thể lấy được người phụ nữ mà mình yêu nhất. *** Suy nghĩ sau khi đọc truyện: Tôn Dương, người viết lời giới thiệu cho truyện này quá xuất sắc, viết rất hay nên khi đọc truyện thấy không thỏa mãn được kỳ vọng. Tôn Dương đã viết những câu thế này: “Chúng ta yêu sâu đậm 1 người, thầm yêu, thầm nhớ, lúc buồn bã, lúc đau thương, chúng ta biết phải đối xử tốt với người ấy, thậm chí muốn hái trăng sáng trên cao tặng cho người ấy. Thời gian trôi qua, dần dần chúng ta nhận ra, khát vọng đối với tình yêu của mình ngày càng nhiều, mãi mãi luôn thiếu thốn 1 chút, chỉ 1 chút mà thôi. Vì vậy chúng ta cố gắng đi tìm hạnh phúc mà mình mong đợi, đến khi làm cho tình yêu cạn khô mới nhận ra, chúng ta luôn không hiểu tình yêu là gì. đọc câu chuyện của người khác, rơi nước mắt của chính mình.” “Bắt đầu từ lúc nào chúng ta không tin vào tình yêu, bắt đầu từ lúc nào chúng ta không dám nói đến chuyện ở bên nhau mãi mãi, bắt đầu từ lúc nào chúng to sùng bái vật chất mà xa rời tín ngưỡng với tình yêu? Chúng ta đã quen với việc bước vào 1 mối tình mới rồi rời bỏ nó, sau đó coi đấy như những bài học rèn luyện trong tình yêu. Thế giới của chúng ta quá nông nổi, nông nổi đến mức không đủ tâm để chân thành cống hiến cho 1 tình yêu trọn đời, trọn kiếp. Sau đó chúng ta mở miệng nói về hiện thực, nhưng không che giấu khát vọng có 1 tình yêu vững bền mãi mãi theo thời gian ở trong tim, thứ tình cảm ấm áp sống chết bên nhau đến đầu bạc răng long đó lắng đọng từng giọt từng giọt theo ngày tháng.” “Khi tụ tập bạn bè cũ, nhắc đến tình yêu, họ nói, mỗi con người đều phải yêu 3 lần trong cuộc đời, mối tình đầu là để tận hưởng hương vị của tình yêu, mối tình thứ 2 là người bạn không thể không yêu, mối tình thứ 3 là người thích hợp để chung sống với bạn nhưng có thể bạn sẽ không yêu nhiều như thế.” “Trên thế giới này, vốn dĩ mỗi người không thể tự quyết định con đường của mình, cảnh núi non tươi đẹp và hoa nở rực rỡ cũng chỉ có thể nhìn ngắm và ngưỡng mộ mà thôi.” Mỗi câu, mỗi chữ là trải nghiệm, là suy nghĩ của Tôn Dương, “là 8x đang ở cái đuôi của tuổi 20, bắt đầu tuổi 30” gào thét ngưỡng vọng về tuổi trẻ với những điều tiếc nuối không chỉ về tình yêu mà là “tình yêu vĩnh viễn”. Với những người đã bắt đầu ngưỡng tuổi 30, khái niệm tình yêu không còn là nồng nàn, không là máu lửa, không là nông nổi mà là hiện thực, là trầm lắng – không là “sống chết bên nhau” mà chính là “nắm tay đi trọn 1 đời”. Tiếc là khi mình chính thức đọc vào truyện thì lại không thấy truyện hay như những điều Tôn Dương đã viết nữa. ^^ Về Viên Nhược Hồng trước vậy, soái ca trong truyện là mối tình đầu cũng là tình cuối của Duyệt Tâm. Thời trai trẻ anh ta có quá nhiều điều kiện để đùa bỡn với tình cảm của không biết bao nhiêu cô gái, mối tình nào đi qua cũng là “cuộc chơi phút chốc”, trái tim anh ta chưa dừng lại ở 1 ai, kể cả Duyệt Tâm, dù rõ biết Duyệt Tâm yêu mình thì anh ta đối với cô chỉ là tốt hơn 1 chút so với những người con gái khác, chỉ có vậy mà thôi. Viên Nhược Hồng là 1 nhân vật hiếm trong giới ngôn tình khi sự thay đổi của anh ta không phải do tác động của nữ chính hoặc biến cố nào khác mà do chính những trải nghiệm trong cuộc sống của anh ta. Điều này làm mình tương đối thích thú. Trải qua thời trai trẻ ăn chơi đủ đường, đến độ chín chắn Viên Nhược Hồng chán ngán với những cuộc tình sớm nở tối tàn, anh ta khao khát 1 nơi bình yên đi về mỗi lúc mệt mỏi thì nhớ đến 1 năm nào đó trong ký ức có 1 người con gái hiền lành đã yêu anh ta bằng tình yêu thuần khiết chẳng hề toan tính. Trong hoàn cảnh đó Viên Nhược Hồng gặp lại Duyệt Tâm vẫn là người con gái hiền lành đó nhưng đã là vợ người khác. Mình cho rằng Viên Nhược Hồng ban đầu để ý Duyệt Tâm vì 1 chút không cam tâm, trong quá khứ anh là cả thế giới của cô ngoành đi vài năm giờ cô đã là vợ người khác. Con người Viên Nhược Hồng cao ngạo tự tin là vậy nên khi nhận ra thứ bản thân mong muốn sớm đã chẳng thể lấy, người con gái mà anh ta nghĩ cả đời sẽ ở đó ngây ngốc chờ anh ta sớm đã là vợ người khác, quả thật không cam tâm. Chỉ là hiện tại dù sao anh ta cũng chẳng còn là chàng công tử nông nổi bồng bột và tình yêu với Duyệt Tâm trở nên sâu sắc anh ta cam tâm rút lui hi vọng người con gái đó được hạnh phúc. Buông tay cũng là 1 cách người người khác chân thành. Về Cố Nam, người đến sau trở thành chồng của Duyệt Tâm. Cố Nam đến với Duyệt Tâm khi biết rằng trong lòng cô có hình bóng 1 người con trai khác mà xét về ngoại hình, trí tuệ, gia thế anh chẳng bao giờ sánh được. Thời son trẻ đó thứ Cố Nam tâm tâm niệm niệm hơn Viên Nhược Hồng chính là trái tim anh dành cho Duyệt Tâm tuyệt đối là chân thành. Cũng chính vì tình cảm chân thành đó đã làm Duyệt Tâm cảm động. Tiếc thay vì là cảm động chứ không rung động mà sau này cho dù họ đã trở thành vợ chồng thì 3 chữ “Viên Nhược Hồng” vẫn luôn là tử huyệt của Cố Nam. Anh trao cho cô tình yêu nhưng không hoàn toàn tin tưởng Duyệt Tâm khiến cho cô từ 1 cô gái hiền lành trong sáng thành người phụ nữ nhẫn nhịn đôi khi là ngu ngốc. Cố Nam yêu thương Duyệt Tâm nhưng lòng anh không yêu tất cả những gì thuộc về cô; anh không yêu thương gia đình cô, tất cả chỉ là nghĩa vụ. Trong bao năm lấy nhau Duyệt Tâm luôn khổ sở, luôn tủi hổ vì hoàn cảnh gia đình mình, luôn nhẫn nhịn đến cùng cực sự đay nghiến từ mẹ anh khi bà cho rằng Duyệt Tâm là vật cản trên con đường thành công của Cố Nam, gia đình cô là kẻ ăn bám, gánh nặng của Cố Nam. Dần dần giữa họ không còn thấu hiểu, chỉ là 1 bên chịu đựng đến ngu muội còn 1 bên cho rằng mình có quyền lấn lướt người kia. Dần dần giữa họ là 1 bước tường vô hình Cố Nam không chịu nổi sự tẻ nhạt của Duyệt Tâm, anh không còn thấy người con gái mình yêu trước kia. Duyệt Tâm không chịu nổi sự nghi kỵ của Cố Nam, có lý giải đến mấy cũng chẳng thể hiểu người con trai từng bao dung, yêu thương cô hết mực sao lại thay đổi đến vậy. Chính lúc này sự xuất hiện của Viên Nhược Hồng chẳng khác nào là 1 đòn giáng mạnh vào hôn nhân của Cố Nam – Duyệt Tâm. 1 Viên Nhược Hồng thành công mọi mặt, đủ tài đủ lực xem gánh nặng của gia đình Duyệt Tâm chỉ là 1 viên đá nhỏ. 1 Viên Nhược Hồng tự tin đĩnh đạc so với trước kia chỉ hơn không kém lại còn mở lòng yêu thương Duyệt Tâm khiến Cố Nam chẳng thể bình tĩnh nổi. Họ sống trong cùng 1 ngôi nhà, mỗi đêm cùng trên 1 giường mà những gì họ cùng với nhau trần trụi chỉ là chuyện ấy để giải tỏa thì việc ly hôn là tất yếu. Đặc biệt sau khi Duyệt Tâm sảy thai thì mọi hi vọng về hôn nhân giữa cô và Cố Nam trở nên tuyệt vọng. Mình khá là không thích khi NGTK cho Cố Nam 1 kết cục vô cùng đau thương, anh ta mất đi tất cả và mất luôn tương lai của bản thân, thực ra anh ta không đánh phải nhận kết cục đến mức đó. Xét cho cùng người may mắn đến cuối cùng vẫn là Viên Nhược Hồng và Duyệt Tâm, họ về bên nhau hưởng 1 tương lai hạnh phúc để lại sau lưng nỗi đau khổ của nhiều người. Nếu là mình có lẽ mình sẽ không đưa ra cốt truyện để Duyệt Tâm về với Viên Nhược Hồng. 1 người phụ nữ vượt qua nhiều nỗi đau, đặc biệt nỗi đau mất con không nhất thiết phải tiếp tục cần 1 người đàn ông khác bên cạnh. Nếu mình là Duyệt Tâm sẽ nhất định không nắm tay làm lại với Nhược Hồng bởi anh ta gợi lên nỗi đau về đứa con đã mất, anh ta gợi lên nỗi đau từ 1 gia đình tan vỡ. Mối tình thứ 3 trong cuộc đời có thể đến hoặc có thể không, người phụ nữ mạnh mẽ chắc chắn vẫn sẽ bước lên để sống tốt hơn. *** Sáng hôm sau, Duyệt Tâm gọi điện cho Viên Nhược Hồng xin nghỉ phép rồi đến bệnh viện. Mẹ Cố Nam nhìn thấy Duyệt Tâm giống như nhìn thấy quỷ, ngạc nhiên hồi lâu rồi mới lấy lại được bình tĩnh. Duyệt Tâm không chào bà vì cảm thấy không cần thiết. Người cô không để tâm, cho dù thế nào cũng không thể làm tổn thương đến cô. Duyệt Tâm hỏi Cố Nám: “Cố Nam vẫn ổn chứ?” Cố Nám sợ mình sẽ bật khóc. Lúc đêm, bác sĩ đã nghĩ Cố Nam thật sự không sống được nữa. Cố Nám không dám tin vào sự thật em trai mình từ bỏ cuộc sống khi còn rất trẻ, cô cùng mẹ khóc suốt đêm. Duyệt Tâm cầu xin bác sĩ cho cô gặp Cố Nam, cô chỉ muốn nhìn thấy anh một lát. Mẹ Cố Nam không đồng ý: “Cô là người ngoài, căn cứ vào đâu mà đòi gặp con trai tôi? Muốn gặp cho vui sao? Nói cho cô biết, không có chuyện đó.” Cố Nám ngăn mẹ: “Mẹ, mẹ không thể nói Duyệt Tâm như vậy. Lẽ ra cô ấy là người ở bên Cố Nam suốt đời, cô ấy là người gần gũi nhất…Chúng ta mới là người ngoài.” Tinh thần của bà không tốt, bị con gái nói thế nên bà giống như một quả bóng da xịt hơi, suy sụp: “Rốt cuộc là tôi nợ ai? Nợ ai? Trời ơi…” Bác sĩ hỏi Duyệt Tâm: “Cô là gì của bệnh nhân?” Duyệt Tâm từ tốn nói: “Vợ, không lâu trước đây là thế.” Bác sĩ gật đầu rồi để cô thay trang phục vào phòng ICU. “Những người bị bỏng nặng sợ nhất là bị nhiễm trùng, vì thế, cô không được ở trong đó quá lâu.” Bác sĩ dặn dò Duyệt Tâm. Duyệt Tâm gật đầu ra hiệu với bác sĩ, chắc chắn mình sẽ tuân thủ quy định. Nhìn thấy Cố Nam nằm trên giường bệnh, Duyệt Tâm chỉ nói một câu: “Xin lỗi!” Toàn thân Cố Nam bó băng trắng toát, anh nằm yên lặng và bất động. Lúc cô nói xin lỗi anh, anh cũng không có phản ứng gì. Nếu trước đây, Duyệt Tâm làm điều gì đó sai và xin lỗi anh, cho dù đang ngủ Cố Nam cũng tỉnh dậy trách cô. Nhưng bây giờ, anh chỉ nằm yên lặng trên giường bệnh, đợi chờ số phận quyết định. Duyệt Tâm giống như một người bạn cũ nhẹ nhàng nói chuyện với anh: “Vì sao anh lại uống nhiều rượu thế, làm mình bị thương! Anh biết không? Em luôn lo lắng cho anh ngày nào đó uống nhiều rượu quá sẽ hại dạ dày. Trước đây em không dám khuyên anh vì sợ anh nổi nóng mà cáu giận em. Bây giờ anh nằm đây không nói gì, em mới dám nói như thế…Thật ra rèm cửa trong nhà đều có móc treo, chỉ cần tháo ra là được, thật không ngờ anh cũng nghĩ đến việc giặt rèm cửa…” Cô nói chuyện, nước mắt chảy khắp mặt. Lúc cô bước ra khỏi bệnh viện, Viên Nhược Hồng gọi điện cho cô, giọng anh lo lắng, chan chứa tình cảm chân thành và quan tâm: “Duyệt Tâm, Cố Nam…Cậu ấy khỏe hơn chưa?” Duyệt Tâm thở một hơi thật sâu rồi dịu dàng nói: “Vâng, khá hơn rồi.” Viên Nhược Hồng thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục hỏi: “Có cần anh đến đón em về công ty không?” Duyệt Tâm thông cảm cho anh mấy ngày nay bận rộn nên từ chối để anh yên tâm làm việc. Viên Nhược Hồng khuyên cô vài câu rồi nói: “Nếu Cố Nam có việc gì cần giúp đỡ, hãy nói với anh.” Duyệt Tâm không thể lý giải hành động của anh, dù sao anh và Cố Nam trước đây cũng đã từng xảy ra nhiều khúc mắc. Cô hỏi Viên Nhược Hồng: “Anh không để ý đến chuyện em đến bệnh viện thăm Cố Nam sao?” Nếu Duyệt Tâm không thể hiện tình cảm của cô đối với anh, Viên Nhược Hồng nghĩ anh sẽ để ý. Với lòng tốt của Duyệt Tâm, anh sợ hai người sẽ nhân cơ hội này duyên cũ lại lành. Nhưng bây giờ anh đã hiểu tình cảm của Duyệt Tâm nên thấy yên tâm, anh tin lúc này Duyệt Tâm đi thăm Cố Nam chẳng qua vì muốn lòng mình được yên tĩnh. Vì thế, anh không do dự lắc đầu: “Nói không để ý là giả dối, nhưng anh tin em và cũng ủng hộ em.” Có điều gì quan trọng hơn tin tưởng một người một cách vô điều kiện? Chỉ một câu nói nhưng khiến Duyệt Tâm hài lòng, cô cảm thấy sau nhiều năm, tâm hồn của Viên Nhược Hồng trở nên cao thượng hơn, đây là phẩm chất tốt một người đàn ông trưởng thành cần có. Trước khi tắt điện thoại, Duyệt Tâm ngại ngùng nói một câu: “Cảm ơn anh, Nhược Hồng!” Không phải là tổng giám đốc Viên hay ông Viên mà là gọi tên một cách thân mật và gần gũi: Nhược Hồng. Viên Nhược Hồng đắm chìm trong cảm giác vui mừng và ấm áp. Anh trai Lưu Bảo hàng ngày đến gây sự ở bệnh viện, sau đó còn đến nhà Cố Nam khiến hàng xóm xì xào bàn tán. Bạn thân từ nhỏ của Cố Nam là Vệ Đông khuyên nhủ ông Cố lúc đó đã về nhà dưỡng bệnh: “Bác, chúng ta đưa cho họ ít tiền để họ khỏi làm phiền suốt ngày đêm như thế.” Ông Cố không quản lý tiền bạc trong nhà, bàn với bà Cố, bà không đồng ý, liên miệng nói không có tiền. Ông Cố nói: “Số tiền di dời nhà dùng để làm gì?” Bà nói cứng phải cho Cố Nám mua nhà, ông Cố trách: “Con gái đã gả đi rồi, đâu cần bà phải mua nhà. Hơn nữa, nhà chồng nó cũng không cần chút tiền mọn của chúng ta.” Bà Cố ngụy biện: “Vậy để tiền cho Cố Nam lấy vợ.” Lời nói này càng khiến ông Cố bực bội: “Hai vợ chồng Cố Nam vốn sống với nhau rất tốt, bà làm ầm ĩ khiến hai đứa bỏ nhau, bây giờ ảnh hưởng đến cả tính mạng. Bà còn nói là lấy vợ cho con trai được sao?” Vệ Đông không khuyên gì nữa, yên lặng thở dài. Cuối cùng vẫn là vợ chồng Cố Nám ra mặt, lấy tiền bồi thường di dời nhà đến nhà Lưu Bảo, tranh luận hồi lâu mới giải quyết ổn thỏa. Buổi chiều hôm Duyệt Tâm đến thăm Cố Nam, Cố Nám gọi điện thoại cho cô thông báo Cố Nam đã tỉnh, tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng, Duyệt Tâm thở phào nhẹ nhõm. Vài ngày sau Duyệt Thanh về quê. Mời các bạn đón đọc Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút của tác giả Nhân Gian Tiểu Khả.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện
Thiên phú tu luyện phế vật nhất? Không quan trọng, ta có một khóa tu luyện hệ thống, 1 phút tuần hoàn một lần tiểu chu thiên, 1 giờ tuần hoàn một lần đại chu thiên, 24 giờ tự động đột phá một lần! Không tu luyện được công pháp sao? Ta có cái không gian luyện võ, không cần bản thân tự mình động thủ, tự động liền có thể 24 giờ mỗi ngày thời thời khắc khắc lĩnh ngộ nghiên cứu diễn luyện công pháp! Không có tài nguyên tu luyện muốn liều sống liều chết sao? Ta có thể phân ra một cái cái bóng, trực tiếp đi dã ngoại tiến hành càn quét, ngủ một giấc ngày thứ hai tỉnh lại trong nhà tất cả đều là hung thú vật liệu! ... Ta có thể một khóa tu luyện, ta ngưu bức!  *** Review Một chữ: Sảng Hai chữ: Quá sảng Ba chữ: Cực kỳ sảng Nếu bạn đang tìm một bộ truyện siêu cực sảng, vả mặt bôm bốp thì “Ta có hệ thống Auto tu luyện” chính là thứ có thể thỏa mãn nhu cầu của bạn. Tất nhiên với đại đa số truyện sảng quá mức như này thì việc BUFF cao là chuyện bình thường, nhưng miễn sao nó sảng là được các bạn nhỉ. Main nhà ta từ địa cầu xuyên đến một tinh cầu lấy tu luyện làm chủ, có sức mạnh mới có quyền lực. Tinh cầu nơi đây bị phá hủy, xuất hiện vô số sinh vật biến dị rất mạnh mẽ, và con người cũng có phân chia cấp bậc sức mạnh. Main nhà ta xuyên vào một cậu con trai 18 tuổi, tư chất tu luyện thuộc hàng phế vật, gia cảnh nghèo khó, bên cạnh đó còn có một người con dâu nuôi từ bé cũng tư chất phế vật giống hắn ta. Cứ tưởng cuộc đời lâm vào bế tắc, phải sống một cuộc sống bần hèn. Nhưng không, main của chúng ta dù sao cũng là nhân vật chính, có phế vật cỡ nào thì cũng sẽ được vớt vác lên cả thôi. Anh nhà nhận được một hệ thống tu luyện, có thể liên tục 24 giờ tự động hấp thu linh khí tu luyện không ngừng nghĩ, còn bản thân thì có thể ăn chơi lười biếng mà vẫn lên cấp đều đặn. Nhưng muốn mở ra hệ thống thì cần phải có tiền. Miếng ăn ngay trước mặt nhưng lại không thể mở miệng nuốt vào mới tức. Nhà thì nghèo rớt mồng tơi, phải dựa vào nàng dâu nuôi từ bé mỗi ngày ra ngoài kiếm về ít tiền để ăn uống qua ngày. Tưởng chừng như lâm vào tình cảnh tuyệt vọng thì nàng dâu mới tiết lộ trong nhà con một khoảng tiền, vốn được đền bù vì cha mẹ hắn trước đó bị tai nạn. Vừa đủ để lấp vào khoản cần để kích hoạt hệ thống. Dựa vào hệ thống mà main có được tốc độ tu luyện siêu cường, 1 ngày tu luyện bằng người khác tu luyện mấy chục năm. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có tiền, chuyện không thể giải quyết bằng tiền thì có thể giải quyết bằng rất nhiều tiền. Thực lực tăng lên giúp main cũng kiếm được nhiều tiền hơn. Bắt đầu từ một tên nam sinh nhỏ bé phế vật, không có gia tộc cũng không có chống lưng, chỉ có một nàng dâu nuôi từ bé ở bên cạnh anh từ những ngày ban đầu. Sau đó cơ duyên xảo hợp, một vị bạn học của anh phát hiện anh có thể là thiên tài tu luyên nên du dỗ main trở thành khanh khách trưởng lão trong gia tộc. Tuy ban đầu có người không phục nhưng sau đó main đã dùng nắm đấm đè xuống ý kiến của những người kia. Cũng chính từ đây mà main cũng bắt đầu dính vào những tư thù khác. Kẻ địch đầu tiên trong đời cũng giúp main nhận ra bản thân phải luôn luôn đề cao cấp bậc, ở thế giới này khi càng lên cao thì cũng sẽ có càng nhiều kẻ địch. Con người khi càng mạnh mẽ thì khát vọng sinh tồn cũng càng cao, không thể cứ mãi là con người lười biếng như ban đầu. Từ kẻ địch ban đầu là một tiểu gia tộc, rồi đến lúc chạm trán với một đại gia tộc tại căn cứ main đang ở, bọn họ xuýt chút thì đã xử luôn nàng dâu của anh. Và lại lần nữa main nhà ta bước lên con đường vả mặt không ngừng. Phải nói càng đọc chỉ càng thấy sảng nổ mắt. Bạn nào đang có áp lực trong cuộc sống, đi làm bị sếp đè ép, cuộc sống đầy áp lực thì nên lọt hố bộ này. Những pha vả mặt siêu sảng sẽ giúp bạn lấy lại chút cân bằng cảm xúc. *** Một khóa tu luyện không gian   "Kí chủ, trải qua kiểm trắc, cấp bậc thân thể của ngài là rất yếu đuối." "Nha." "Kí chủ, trải qua kiểm trắc, đẳng cấp thiên phú tu luyện của ngài cũng là rất yếu đuối." "Nha." "Kí chủ, trải qua kiểm trắc, ngài hiện nay không có tu luyện qua bất kỳ công pháp nào." "Nha." "Kí chủ, trải qua kiểm trắc, ngài hiện nay chính là một tên phế vật không hơn không kém." "Ngươi bà nội nó có thể đừng nói những điều hiển nhiên này không? !" Ở trên là đoạn đối thoại đơn giản khi Tô Tiểu Bạch vừa mới kích hoạt hệ thống. Tô Tiểu Bạch. Là người Địa Cầu. Mười phút trước, hắn xuyên qua đến thế giới cùng Địa Cầu như đúc này, nhưng trên thực tế thế giới này đã sớm biến dạng hoàn toàn. Cái thế giới này, hung thú, quái vật biến dị hoành hành. Nhân loại để sinh tồn, bước lên con đường võ giả, thành lập bức tường to lớn, cùng hàng rào phòng vệ lôi điện, hình thành căn cứ nhân loại, đem quái vật hung thú biến dị ngăn cách bên ngoài. Hung thú có đẳng cấp phân chia, võ giả cũng có mạnh yếu khác nhau. Cường đại võ giả, phi thiên độn địa, di sơn đảo hải, có thể hóa thành bom hạt nhân hình người, trong nháy mắt liền có thể chế tạo ra cảnh tượng sơn băng địa liệt! Bởi vậy cái thế giới này, võ giả vi thượng, thực lực vi tôn. Có thực lực, ngươi có thể thu hoạch được đặc quyền thường nhân không cách nào hưởng thụ! Có thực lực, ngươi có thể được vô số mỹ nữ ưu ái! Có thực lực, ngươi có thể dễ dàng được đến vinh hoa tài phú đếm mãi không hết! Ý thức được điểm này Tô Tiểu Bạch rất là hưng phấn. Hắn mặc dù là theo xã hội hài hòa xuyên không tới. Mặc dù trên thân không có chút sóng linh khí nào, là cái củi mục chính cống. Mặc dù tư chất tu luyện rác rưởi như bụi bặm, phế vật đến không thể lại phế vật. Nhưng hắn có hệ thống a! Một tiếng mỹ diệu "Hệ thống đang trong quá trình kích hoạt. . ." kia, khiến cả người Tô Tiểu Bạch đều trở nên hưng phấn, suýt chút nữa liền ngửa mặt lên trời thét dài! Nhưng mà sau khi hệ thống kích hoạt, thế mà nói cho hắn biết, để chức năng thứ nhất có tác dụng cần trả tiền vàng mới có thể kích hoạt! Mà lại cần đằng đẵng một trăm ngàn Linh tệ! "Một trăm ngàn Linh tệ. . . Còn không bằng ta dứt khoát tự tử, lại xuyên qua một lần còn tốt hơn!" Tô Tiểu Bạch một mặt tuyệt vọng. Nếu như hắn là võ giả, một trăm ngàn Linh tệ có thể trong vài năm tích trữ ra. . . Dù sao võ giả có thực lực, thu hoạch được thù lao so với người bình thường lớn hơn rất nhiều, mỗi tháng ít thì có hơn một ngàn Linh tệ, nhiều thì ba bốn ngàn. Mấu chốt là thực lực võ giả có thể tăng lên, thu nhập cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn là một cái củi mục cộng thêm phế nhân a! Không có bối cảnh, không có thực lực, không có thiên phú, lại nghèo rớt mồng tơi. . . Để hắn ra ngoài làm công mà nói, lấy thu nhập mỗi tháng một trăm khối Linh tệ của người bình thường, hắn phải tích lũy đến năm nào tháng nào đây? "Hệ thống, không thể ký sổ sao a?" Tô Tiểu Bạch chưa từ bỏ ý định. "Kí chủ, ngài nghe nói qua có cùng hệ thống ký sổ sao?" Hệ thống dùng giọng điệu thiên chân khả ái nói. "Vậy kích hoạt ngươi có cái rắm gì dùng!" Tô Tiểu Bạch lườm nguýt một cái. "Ca!" Lúc này, bên ngoài gian phòng truyền đến một đạo thanh âm trong trẻo động lòng người. Tô Tiểu Bạch ngẩng đầu một cái, đẩy cửa phòng ra, một tiểu mỹ nhân ước chừng mười lăm mười sáu tuổi buộc tóc đuôi ngựa, da trắng mỹ mạo, xinh đẹp mặn mà, mắt to vụt sáng đáng yêu đi tới. "Ca, anh tỉnh rồi!" Tiểu mỹ nhân xán lạn cười một tiếng, giống như là vạn vật khôi phục, làm cho người cảm thấy như gió xuân ấm áp. Tô Tiểu Bạch có một nháy mắt thất thần, nhưng rất nhanh liền bị ký ức trong đầu làm tỉnh lại. Tô Linh Nhi. Muội muội của Tô Tiểu Bạch. Đồng thời nàng còn có một thân phận khác —— là con dâu nuôi từ bé của Tô Tiểu Bạch! Tô Tiểu Bạch là con một, cha mẹ là người bình thường, mấy năm trước hung thú xâm lấn, cha mẹ Tô Linh Nhi chết bởi tai nạn, vì để tương lai con trai có thể tìm tới lão bà, cha mẹ hắn từ trong trại trẻ mồ côi nhận nuôi một đứa bé gái, lấy tên Tô Linh Nhi. Cho nên từ nhỏ, cha mẹ đều là lấy tiêu chuẩn con dâu đối đãi Tô Linh Nhi, Tô Linh Nhi cũng biết rõ người chồng tương lai của mình là Tô Tiểu Bạch từ nhỏ, một mực lấy tư thái đối đãi người yêu tương lai đối đãi Tô Tiểu Bạch. "Được rồi, chính mình phế vật lại thêm củi mục nghèo rớt mồng tơi không nói, còn có một nàng dâu!" "Mặc dù nàng dâu này đẹp mắt muốn mạng, nhưng cái trọng trách này cũng nặng nề không ít a!" Tô Tiểu Bạch một mặt bất đắc dĩ. "Ca, bụng của anh có đói không, có muốn ăn chút đồ vật gì hay không?" Tô Linh Nhi nhu thuận nói, " Hôm nay em làm công giúp thím mập ở sát vách, kiếm lời 5 khối Linh tệ đây! Không phải ca rất thích mì thịt bò sao? Chúng ta đi ăn mì thịt bò đi!" Nghe được lời này của Tô Linh Nhi, Đáy lòng Tô Tiểu Bạch yếu ớt thở dài. Tô Tiểu Bạch hiện nay 17 tuổi, còn là một học sinh. Từ sau khi cha mẹ ngoài ý muốn qua đời, chính là Tô Linh Nhi làm việc vặt bên ngoài kiếm tiền cung cấp nuôi dưỡng Tô Tiểu Bạch. Đôi khi vận khí tốt, tựa như bây giờ, một ngày có thể kiếm lời 5 khối Linh tệ. Đôi khi vận khí không tốt, một ngày không có một phân tiền thu nhập. "Cái kia. . . Linh Nhi, nhà chúng ta còn có tích góp gì hay không a?" Tô Tiểu Bạch thử dò hỏi. "Có a!" Tô Linh Nhi gật gật đầu. "Có bao nhiêu?" "Đại khái. . . Có một trăm ngàn đi!" Tô Linh Nhi nhu thuận nói. "Cái gì? !" "Nhà chúng ta lúc nào có nhiều tiền như vậy? !" Tô Tiểu Bạch bỗng nhiên hưng phấn nhảy dựng lên, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ. Tại sao hắn không biết trong nhà mình thế mà có tiền như vậy? ! Một trăm ngàn Linh tệ, đều có thể tiền đặt cọc mua một ngôi nhà tại căn cứ số 18 bên ngoài! "Là sau khi cha mẹ bị tai nạn xe cộ, người gây tai nạn đền." Giọng nói của Tô Linh Nhi có chút thương cảm, "Mẹ nói em len lén cầm, không cho em nói cho anh biết, nói chờ anh thi lên đại học, dùng số tiền này làm học phí đại học cho anh." Thời đại này đại học, học phí đắt đỏ cực kỳ! Liền giống như du học ở thời đại kia, chỉ riêng học phí hàng năm đều muốn hai ba chục ngàn linh tệ, người bình thường căn bản không trả nổi! "Ta thế mà vẫn luôn không biết rõ!" Tô Tiểu Bạch im lặng. Nhưng mà cũng không trách cha mẹ, đây là tiền bọn họ dùng mạng đổi lấy. Chắc hẳn cha mẹ cũng là lo lắng Tô Tiểu Bạch sau khi biết rõ việc này, dùng tiền vung tay quá trán, mấy hơi liền dùng hết, tự nhiên cũng không lên được đại học. . . Không phải sao, bọn hắn giấu diếm là đúng, hiện tại vừa lúc có tác dụng lớn! "Nhanh nhanh nhanh, Linh Nhi, đem tất cả tiền đều đưa cho anh!" Tô Tiểu Bạch vội vàng nói. "Ừm!" Tô Linh Nhi phi thường nghe lời Tô Tiểu Bạch, nàng vội vàng vào trong gian phòng của mình cúi xuống gầm giường lôi ra một cái rương, sau đó trong đống quần áo lấy ra một cái hộp, lại từ trong hộp lấy ra thẻ ngân hàng. "Một trăm ngàn Linh tệ a. . ." Tô Tiểu Bạch cầm thẻ ngân hàng, tay đang run rẩy. "Ca, số tiền này là cho anh lên đại học, anh cũng không thể tiêu lung tung." Tô Linh Nhi nhắc nhở. "Làm sao lại tiêu lung tung chứ?" "Bây giờ anh muốn đem tiêu nó tại sự việc có ý nghĩa nhất!" Trong mắt Tô Tiểu Bạch tỏa ra ánh sao. "Đinh! Hệ thống kiểm trắc được kí chủ có tiền!" "Kí chủ thân ái, phải chăng tiêu hao một trăm ngàn Linh tệ kích hoạt hạng chức năng thứ nhất của hệ thống?" Thanh âm hệ thống truyền đến. Ha ha. Lúc không có tiền, cũng không thấy ngươi hô "Thân ái" ! Tô Tiểu Bạch chửi bậy một câu trong lòng. Nhưng vẫn là lựa chọn "Đồng ý" . "Hệ thống, ngươi nhưng mà phải cho ta một điểm chức năng tốt a!" "Ta không cầu chế bá tinh không vũ trụ gì đó, nhưng ít ra đi đến đỉnh phong nhân sinh không có vấn đề a?" Tô Tiểu Bạch cầu nguyện trong lòng. Hiện tại hắn thật là một nghèo hai trắng. Nếu như hệ thống không góp sức mà nói, hắn cùng Tô Linh Nhi phỏng chừng ngay cả cơm cũng ăn không nổi! "Đinh! Kích hoạt thành công!" "Chúc mừng kí chủ, giải tỏa 'Một khóa không gian tu luyện' !" Mời các bạn đón đọc Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện của tác giả Thái Bạch Xanh.
Tiểu Lang Quân Như Ý
Hắn có hai bằng thạc sĩ ở thế kỷ 21, thế nhưng chỉ ngủ một giấc đã xuyên không. Không có nhẫn không gian, chẳng có hệ thống, ông lão râu bạc trắng cũng không có luôn, ngay cả ký ức liên quan đến thế giới này đều không có. . . Thiên lão tặc, không có quà tân thủ thì thôi đi, đến chuyện mình là ai cũng không rõ, thế này lão bảo ta đây chơi thế nào hả? Trong lúc bụng thì đói khát, tâm trạng lại phiền muộn cực độ, Đường Ninh không nhịn được ngẩng đầu lên giơ ngón tay giữa: “Tặc. . . Đột nhiên, một vật tròn tròn bay tới, đập trúng giữa trán. Hắn ôm chặt tú cầu, trước khi té xỉu hắn chỉ muốn hỏi một câu: “Kẻ đáng chém ngàn đao nào lại bỏ đá vào tú cầu hả? Đến khi mở mắt ra. . . Một nha hoàn có lúm đồng tiền như hoa: “Cô gia, tiểu thư cho mời! Lại có một tiểu thư mặt mày như vẽ: “Tướng công, thiếp thân có lễ! *** "Xem hàng đi, xem hàng đi nào!" "Bánh bao đây, bánh bao mới ra lò đây!" "Các vị đại gia, đừng đứng bên ngoài, vào trong chơi đùa chút nào. . ." Trên đường phố phồn hoa, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, hai bên đường bày đầy quán nhỏ, tiếng hô mời chào vang lên liên tiếp, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Ở một ngõ hẹp vắng vẻ trong thanh, mấy tên ăn mày mặt phờ phạc dựa vào tường. Mặt trời giữa trưa quá gắt, ngồi ăn xin bên ngoài thì mông sẽ bị nướng chín, đợi thêm một canh giờ nữa, tiết trời mát hơn một chút, bọn hắn mới có thể ra ngoài hành nghề. Sâu trong ngõ nhỏ đó có một người nằm im không động đậy. Đó là một người trẻ tuổi, sắc mặt trắng bệch, mặc áo bào màu trắng, nằm ở nơi đó không động đậy mấy canh giờ rồi. Thỉnh thoảng đám ăn mày liếc qua chỗ đó một chút, rồi lại quay sang thì thầm với nhau. "Chậc chậc, không biết là người nào, ra tay ác như vậy. . ." "Những người kia ra tay nặng cũng hơi nặng rồi, nhưng mà tên thư sinh này cũng quá yếu đi, hắn đã nằm ở đó mấy canh giờ, cũng không biết có thể chống đỡ được hay không. . ." "Nếu ngày mai hắn vẫn chưa tỉnh lại, chúng ta không thể chờ ở nơi này nữa, tránh chuyện sau này lại bị quan phủ điều tra, phải làm dê thế tội cho người khác. . ." . . . Tiếng ồn ào không biết từ chỗ nào truyền đến, đánh thẳng vào màng nhĩ Đường Ninh nhưng hắn không nghe được nội dung, tiếng ồn ào kia khiến lòng người phiền chán, hắn muốn đưa tay che lỗ tai lại, lại phát hiện mình không làm được. Ý thức của hắn vô cùng rõ ràng, nhưng hắn lại không khống chế được thân thể của mình, dù chỉ động động ngón tay hay là mở mắt ra. Trên cơ thể hắn truyền đến cảm giác đau, khiến hắn càng thêm tỉnh táo, một số ký ức bắt đầu hiện rõ trong đầu. Hai giờ trước, hắn vừa mới bảo vệ xong hai bài luận văn tốt nghiệp, thuận lợi lấy được song bằng thạc sĩ của một trường cao đẳng ở Tây Bắc, trước đó vì phải hoàn thiện luận văn, hai ngày hai đêm hắn đều không dám chợp mắt. Bảo vệ xong, vừa rời khỏi trường học, hắn bắt xe buýt trở về cô nhi viện đã nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, cuối cùng hắn không chống được mệt mỏi, ngủ thiếp đi trên xe buýt. Tỉnh lại sau giấc ngủ, hắn lại ở chỗ này. Hoàn cảnh bên ngoài ồn ào, thân thể đau nhức, không thể mở mắt ra, chẳng lẽ trong lúc hắn ngủ đã xảy ra tai nạn xe cộ? Đường Ninh chỉ có thể nghĩ đến khả năng này. Hắn thầm cảm thấy may mắn, xen lẫn cảm giác sợ hãi, may mắn là vì hắn còn có ý thức, tối thiểu là tính mạng vẫn còn, còn sợ hãi chính là mình đã biến thành người thực vật, sau khi lão viện trưởng rời đi, trên thế giới này hắn không còn người thân nào khác, không biết bệnh viện sẽ đối xử với một bệnh nhân là người thực vật không có người thân cũng chẳng có bạn bè gì như hắn thế nào? Hắn bắt đầu cố gắng khống chế thân thể của mình, liều mạng mở mắt. . . . Một bóng người nho nhỏ từ đầu ngõ đi tới, đó là một tên ăn mày, quần áo rách rưới vá chằng chịt, nhưng không bẩn như những tên ăn mày khác, dưới mái tóc rối bù kia là một đôi mắt trong sáng có thần. Tiểu ăn mày đi sau vào trong ngõ nhỏ, liếc người đang nằm dưới đất, bước chân khẽ dừng lại, rồi đi vòng qua bên cạnh hắn, đi tới góc tường bên cạnh hắn ngồi xuống. Nghe những tên ăn mày kia nói chuyện, tiểu ăn mày nhìn về phía người trẻ tuổi nằm dưới đất kia. Tay của người kia khẽ giật giật, có lẽ là khát nước, trong thời gian ngắn, hắn đã liếm môi mấy lần. Tiểu ăn mày đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài ngõ nhỏ. Đường Ninh vẫn không thể khống chế thân thể của mình, mí mắt vẫn không thể mở ra, nhưng ngón tay hắn đã có thể nhúc nhích, liếm đôi môi khô khốc một cái. Đột nhiên tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, dường như có người đến gần, người kia dừng lại bên cạnh hắn, không lâu sau có một chất lỏng trong lành mát lạnh chảy vào cổ họng hắn. Nếu như nói môi của Đường Ninh là mặt đất khô nứt, thì chất lỏng mát lành kia chính là đất khô hạn hán đã lâu gặp mưa rào. Mời các bạn đón đọc Tiểu Lang Quân Như Ý của tác giả Vinh Tiểu Vinh.
Hệ Thống Kẻ Phản Diện
Thế nhân khi nghĩ về La Hồng đều cảm khái, công tử ôn nhuận như ngọc, ngọc thụ lâm phong, "Phong hoa tuyệt đại, nho nhã hiền hoà, ghét ác như cừu, không gần nữ sắc". Trời không sinh công tử, vạn cổ như đêm dài. Chỉ mỗi La Hồng mới biết, trong nội tâm hắn đang gào thét điều gì. Đừng khen. Đừng có khen ta nữa! Bản công tử không phải chính nghĩa, bản công tử mới không phải là tấm gương chó má gì đó. Buông bản công tử ra, bản công tử không điên, không cần uống thuốc! Bản công tử muốn làm chuyện xấu, muốn làm nhân vật phản diện. Xin các ngươi đó, để bản công tử làm chuyện xấu đi!!!! *** Tại một nơi hoang dã thuộc vùng ngoại ô huyện An Bình, phủ Giang Lăng của vương triều Đại Hạ. La Hồng lặng lẽ tỉnh lại, mơ màng mở mắt, mùi đất ẩm ướt cùng mùi thịt thối rữa cứ thế bốc lên, nồng nặc trong không trung. Ý thức mách bảo hắn mở miệng thật lớn để không khí dễ dàng lưu thông, nhưng từng đợt nóng rát từ cổ họng và khoang mũi tràn đến đại não, khiến hắn không thể hít thở nổi. Phần da thịt dưới cánh mũi ướt sũng, nồng nặc mùi máu tươi. Hắn dùng tay quyệt một cái, cả bàn tay cũng bị nhuộm đỏ. La Hồng hơi bối rối, đứng dậy đưa tay sờ soạng tìm cuộn giấy vệ sinh vẫn luôn để trên bàn. Nhưng... tất cả mọi thứ hắn nắm được trong tay chỉ là những luồng không khí vô hình. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, cổ đột nhiên cứng đờ như bị đổ đầy xi măng cố định lại. Con mẹ nó... Đây là nơi nào? Căn phòng trọ 25m2 của hắn từ lúc nào đã ấm áp và rộng lớn như thế này? Từ lúc nào đã trở thành nơi hoang vu, khỉ ho cò gáy, không một bóng người như thế này? Không kiềm nổi bàng hoàng, hắn bất đắc dĩ đưa tay lên lau máu mũi. Khắp người hắn truyền đến từng trận đau nhức không nguôi, giống như ruột gan đã bị người khác móc sạch vậy. Ánh trăng lạnh lẽo tĩnh lặng nằm trên nền trời cao, mỏng như tơ, mờ ảo chiếu xuống. Qua ánh trăng mờ ảo, La Hồng nhìn xung quanh, thoáng thấy những cỗ thi thể ngổn ngang lộn xộn, chồng chất lên nhau, cùng bốc mùi thối rữa. Trong một khắc, La Hồng bỗng thấy lạnh cả sống lưng. Máu mũi vừa ngừng chảy, thiếu chút nữa đã tuôn ra ngoài. Đầu hắn nhói lên đau đớn, từng đợt ký ức lộn xộn như các thước phim từ một bộ phim bị cắt ra đảo tung lên không ai sắp xếp. Thời gian lúc này như đã ngừng trôi. Suy nghĩ hồi lâu, La Hồng tái mặt nhận ra, hắn đã xuyên không. Vừa mở mắt, đã nằm giữa bãi tha ma, không những thế, xung quanh chỉ toàn sắc đỏ. Trong lòng hắn đã sợ đến rùng mình, nỗi sợ càng lúc càng lớn, càng lúc càng lan ra rộng hơn, hoàn toàn chiếm lấy thân xác hắn. La Hồng bật dậy, định bò ra khỏi đống xác chết. Nhưng vừa giữ được thăng bằng, hắn bất ngờ ngã sõng soài xuống đất, chân nặng trịch như có ai kéo lại. Hai bàn tay hắn chống đỡ bản thân, bị sỏi đá trên mặt đất găm sâu vào đau nhói. Quay đầu lại, hóa ra là một cái gói đồ ngáng chân hắn. La Hồng suýt chút nữa đã khóc ra tiếng mẹ đẻ, tâm tình bắt đầu sụp đổ. Ai xuyên không cũng đều phải chịu cảnh đau lòng xót xa như này sao? La Hồng lại lướt mắt xuống dưới chân, nơi bọc đồ còn ngáng chân hắn. Hắn nhìn thấy ở gói bọc lộ ra một góc của quyển sách. Quyển sách này chẳng biết làm từ chất liệu gì mà ánh trăng chỉ nhẹ nhàng chiếu xuống, đã lóe lên tia sáng tựa đèn pha. Chẳng lẽ đây là ngón… ngón tay vàng? (1) (1)Ngón tay vàng: có thể hiểu là một chế độ bật hack của dàn nhân vật chính xuyên không trong các tiểu thuyết thần tượng. Có ngón tay vàng thì gặp nguy thành an, gặp dữ hoá lành, không gì không làm được. Trong lòng La Hồng chấn động. Trong tâm can hắn bỗng chẳng còn sợ chốn chôn thây này nữa, hắn liều mạng nhặt gói bọc đó lên, ôm trọn vào lòng, ngay lập tức rời khỏi nơi đây. … Chạy hơn mười dặm, từ phía đông, sắc trời dần chuyển sáng. Lúc này, bắp chân La Hồng như đã bị rút sạch gân cốt mới thấp thoáng nhìn thấy hình dáng huyện An Bình. Hắn vội vã đi thêm một lúc nữa mới đến trước cổng huyện, cả người mệt lả, vừa đói vừa lạnh. La Hồng thở hổn hển, đôi con ngươi đỏ rực. Chỉ mới bắt đầu, hắn đã thấy vô cùng khó khăn. Căn cứ vào những ký ức bị nhồi nhét vào đầu, hắn cũng nắm được thân phận của mình. Nguyên chủ của thân xác này cũng tên là La Hồng, vốn là công tử của một gia đình địa chủ khá giàu có ở huyện An Bình. Cha của nguyên chủ đột nhiên biến mất, để lại cho hắn một khối tài sản lớn cùng cô em gái năm tuổi. Về việc tại sao lại bị vứt ở bãi tha ma, trí nhớ mơ hồ của hắn chẳng tài nào nhớ nổi, chỉ nhớ mang máng La Hồng mang theo ba thủ vệ bên mình, ra khỏi huyện An Bình, đi đến một làng ven chân núi hẻo lánh thu tiền thuê đất. Chẳng hiểu xui xẻo thế nào lại gặp phải bọn thổ phỉ, cướp của cướp ngựa. Trong máu La Hồng chứa đầy khí thế chính nghĩa, quyết cùng thủ vệ xông lên tiêu diệt bọn thổ phỉ. Cuối cùng, tiền đất thì chẳng thu được, lại còn thân tàn ma dại nơi khỉ ho cò gáy. Quả thật là một vị công tử vừa khốn khổ lại vừa ngốc nghếch. Mấy việc nghĩa thế này há lại dễ làm vậy ư! La Hồng định bước vào thành thì bị chặn lại. Quân lính canh giữ cửa thành xem xét một lúc lâu mới nhận ra kẻ nhếch nhác đang bị chặn này là công tử La Hồng. Dù sao đại công tử của gia đình địa chủ lớn nhất huyện An Bình cũng có chút danh tiếng. La Hồng kể lại những việc mình đã trải qua cho đám lính nghe nhưng bọn họ chỉ xem như đang nghe một câu chuyện phiếm. Nhìn bộ dạng thảm hại của La Hồng, cũng có thể đoán ra tám chín phần là thật. Nhưng bây giờ đang là thời loạn thế, không nơi nào là bình yên, những chuyện như thế này cũng không gọi là hiếm. Binh lính không thừa nước đục thả câu, kiểm tra La Hồng xong liền để hắn qua. La Hồng đi vào thành, chân dẫm trên những phiến đá rêu phong rắn chắc, lòng cảm thấy vững vàng hơn rất nhiều. Huyện An Bình không được tính là lớn, mới sáng sớm, không khí trong lành còn chưa tan. Hai bên vệ đường, lác đác những tiểu thương dậy sớm bán hàng. Bộ dạng La Hồng bấy giờ vừa lôi thôi nhếch nhác, vừa có chút thê thảm. Hắn ôm chặt cái bọc dính đầy máu. Tập sách nhỏ trong bọc có thể phát ra ánh sáng trong bóng tối, ắt hẳn chẳng phải vật tầm thường. Rất có thể nó chính là ngón tay vàng dành cho kẻ xuyên không. Đây chính là thứ mà một người xuyên không như hắn có thể dựa vào. Hương thơm ngào ngạt của đậu hoa lan tỏa trong không khí, khiến cho bụng La Hồng không tự chủ được mà phát ra những tiếng ùng ục. Sau khi an toàn, cơn đói bụng rủ nhau kéo đến như những đợt sóng thần, quét sạch ý chí của La Hồng. Xa xa có một quán đậu hoa (1) đang mở. (1)Đậu hoa: món ăn được làm từ đậu nành, có màu trắng mịn, vị bùi. Ở bên Trung có hai cách ăn là ăn ngọt (với nước đường) hoặc ăn mặn (với hành hoa, xì dầu…) La Hồng liếm đôi bờ môi khô khốc, đôi mắt đỏ bừng giờ như phát sáng, hắn bước từng bước đến quán đậu hoa, bắp chân như bị rút sạch gân. Quán đậu hoa này nằm ở vị trí tương đối vắng vẻ, khách qua lại rất thưa thớt. “Quý... quý khách... ăn gì?” La Hồng ngồi ở trên băng ghế dài, buông gói bọc dính đầy máu xuống, bên cạnh truyền tới giọng nói rụt rè, e ngại nhưng bù lại âm thanh nghe rất êm tai. La Hồng quay đầu lại, khuôn mặt nhếch nhác đầy máu, toàn thân tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc. Nhìn thoáng qua hắn tựa như một hung thần gian ác. Mời các bạn đón đọc Hệ Thống Kẻ Phản Diện của tác giả Lý Hồng Thiên.
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái
Cố Trường Ca xuyên không trở thành nhân vật phản diện, làm thiếu chủ một trường sinh thế gia, hắn phải đối mặt với đủ loại motip nhân vật chính: khí vận chi tử quật khởi; tiểu muội muội phiên bản tuổi nhỏ của Hoang Thiên đế có thâm thù đại hận với hắn; vị hôn thê xuyên không từ 3000 năm sau về trả thù; truyền nhân của Cổ Thiên Tôn, cường giả trọng sinh đoạt xá sống lại; chí cường giả luân hồi chuyển thế; Đế tử trùng sinh, thánh nữ là người xuyên không từ địa cầu ( đồng hương); nhóm người xuyên không từ hành tinh khác tới - phiên bản của Diệp Thiên Đế trong Già Thiên.... Hắn thân phụ hệ thống Cướp đoạt khí vận, tu luyện Thôn Tiên Ma Công, lấy thôn phệ tu vi, bản nguyên để tu luyện. Hãy cùng theo dõi bộ truyện: "Ta! Thiên mệnh đại nhân vật phản phái" để xem Cố Trường Ca làm thế nào để hoá giải thù hận của muội muội và vị hôn thê, từng bước đưa từng khí vận chi tử vào thế thanh bại danh liệt, nêu cao lá cờ chính nghĩa để mưu đồ cá nhân tính kế cả thiên hạ trong lòng bàn tay, đi đến đỉnh phong của nhân vật phản diện!