Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bảy Nàng Dâu (Nàng Dâu Thứ 7 Nhà Họ Hoàng)

Tác giả Thiên Yết được biết đến là một tác giả nổi tiếng với hơn 80,000 lượt theo dõi. Thiên Yết được đông đảo bạn đọc biết đến bởi những tác phẩm hot cộng đồng mạng như: Bảy nàng dâu, Bảy kiếm trùng sinh, Phi công tuổi 19…. Bộ tiểu thuyết Bảy nàng dâu là bộ sách đầu tay xuất bản của Thiên Yết và đây là bộ sách hứa hẹn đem lại nhiều cung bậc cảm xúc cũng như cực kỳ xứng đáng với mong đợi của độc giả. *** Ngày 15/7 trời âm u gió lộng, những người ở thôn Nguyệt Quế thi nhau ra đường đứng, nghe nói hôm nay nhà họ Hoàng rước dâu, mỗi lần nhà họ cưới dâu đều cho gia nô vác kiệu đi khắp thôn, còn rất hào phóng rải tiền khắp nơi trêи dọc đường, kiệu sẽ đi hết một vòng rồi mới quay về nhà, sở dĩ người dân ở đây biết chắc vì họ đã được nhận tiền từ nhà họ Hoàng những sáu lần, bây giờ họ cưới thêm một dâu, tất thảy đúng bảy người, mỗi năm nhà họ lại cưới một người, năm nay đã là năm thứ bảy tính từ ngày con trai nhà họ chết yểu, bảy nàng dâu trẻ đẹp son sắt lại chịu cảnh làm góa phụ, chẳng biết tại sao họ cưới nhiều dâu như thế, mọi người cũng đồn đoán rất nhiều, có người nói cậu chủ nhà đó chết rồi làm quỷ nhập tràng, hút máu trinh nữ mới sống được, có người lại nói linh hồn cậu ấy phá phách không chịu yên, đòi cưới vợ nên gia đình mới lo lót cưới, còn nhiều cái nữa nhưng chỉ dám nói sau lưng, đồn đoán thì cũng chỉ là đồn đoán mà thôi, chưa ai xác thực được, kể cả hỏi cũng chưa từng dám hỏi người làm nhà đó, thấy vẫn làm ăn phát đạt, có bị gì đâu  “Tính ra cậu chủ nhà họ Hoàng đó sung sướиɠ thật, chết rồi mà còn được cưới tận 7 người vợ!”  “Nhà họ giàu, tiền của ăn mấy đời chưa xê dịch một miếng nhỏ nữa là, nói gì cưới có bảy người con dâu!”  “Bao nhiêu con gái đẹp trong làng nhà họ bê về hết, chẳng sót một người”  “Không biết khi nào kiệu hoa đi ngang nữa, đợi từ sáng giờ!”  “Tôi đứng đây từ hồi 4 giờ sáng đấy! Mà yên tâm đi lát là tới ngay!”  Vừa nói xong thì tiếng kèn trống đã vang lên xa xa, mọi người hô hức nhốn nháo nhìn lên  Phía xa xa kiệu khiêng tới đâu tiền bạc bay ngập trời tới đó, tiền thật và tiền âm phủ lẫn lộn vào nhau, họ không kịp nhìn mặt cô dâu đã vội vàng lượm lấy lượm để, họ chen chút nhau, giành giật như hổ đói, lựa tiền thật mà lấy, họ vừa chen chút vừa hô hoán, thậm chí còn muốn đánh nhau, cô ngồi trêи kiệu hoa, đầu cài trâm vàng, người mặc bộ xiêm y thêu phượng, mắt vẽ thành mắt phượng môi đỏ hồng đào, đôi mắt tinh anh liếc qua đám người bên dưới  Họ thấy cô không rải tiền lên nữa mới ngẩn mặt lên nhìn, ai nấy đều há hốc mồm rồi quay lại nhìn nhau  “Con Hoài Thục ở thôn Vĩnh Kiên đây phải không, sao lại là nó nhỉ, chứ không phải là cưới tiểu thư Lam Phương bên thôn Vĩnh Hà sao?”  Mọi người thay nhau chỉ chỉ trỏ trỏ vào mặt cô rồi thắc mắc, cô nắm một nắm tiền âm phủ quăng xuống rồi kiệu lại tiếp tục đi chầm chậm, bọn họ không nhặt được tiền thật nữa mới sinh bực mình quát tháo  “A… Cái con ăn mày này, hôm nay được làm dâu nhà Họ Hoàng rồi thì lên mặt gớm nhỉ? Mày tưởng tao là âm binh cô hồn à mà quăng toàn tiền âm phủ thế?”  Mọi người nhìn theo mà còn không tin vào mắt mình, lúc ấy có hai ba người lại vả vào mồm người đàn ông đang chửi bới đó, họ lấy cả cái miếng gỗ dẹp và đập vào miệng ông ta  Kiệu cô vừa đi qua tới thôn Vĩnh Kiên thì nhìn xuống, mắt cô đảo quanh như tìm kiếm một thứ gì đó  “Chị hai ơi! Chị hai!”  Thằng Cò nó ốm nhom lùn tè nên bị lấn át bởi đám đông, cô thấy nó thì giơ tay cầm sấp tiền thật rãi xuống, thôn Vĩnh Kiên này cô đã sinh ra và lớn lên, người ở đây ai cô cũng biết, thấy họ cô mỉm cười rồi rãi xuống rất nhiều tiền, họ vừa nhặt vừa hô hoán mừng rỡ  Thằng Cò len lỏi qua đám người rồi chen lên nắm cái kiệu của cô  “Chị hai, chị đi lấy chồng rồi chị có quay lại không? “  “Có, chị có, em cầm lấy, muốn ăn cái gì thì ăn!”  Cô đưa nó mấy tờ tiền giấy rồi xoa đầu nó, kiệu cô lại đi qua thôn khác, rãi hết chỗ tiền đó mới chính thức quay về nhà chồng  Cô kéo tấm màng xuống rồi co người ngồi trong kiệu, lời nói của bà thầy bói điên hôm ấy vẫn vang vọng trong đầu cô  “Này, cô gái!”  Cô đang nhổ mạ, nghe bà kêu thì quay lại!  “Mắt cô đẹp quá đi, đẹp quá đi!”  Thấy bà mặt mũi lấm lem, trêи tay còn cầm theo một cái tô lớn, tay chống gậy, cô liền hỏi  “Sao thế bà?”  Thấy bà như thế tưởng là ăn xin nên cô liền nói  “Bà đói hay sao, cháu đi ruộng không có mang theo tiền, bà lại phía kia kìa, bà thấy cái nhà đó không, nhà cháu đó, bà vào nói thằng em con nó mời cơm bà ăn, cháu nhận nhổ hết đám mạ này mới được!”  Cô vừa nhìn bà vừa chỉ, bà mỉm cười rồi quẹo đầu qua một bên  “Mắt đẹp quá!”  Bà chỉ cười hì hì rồi lại khen mắt đẹp, cô nhíu mày rồi nói  “Bà từ đâu tới, sao cháu chưa thấy bà bao giờ! “  Bà không trả lời chỉ ngồi thộp xuống rồi ngẩn mặt ra nhìn, cô nhìn lên thấy mặt trời đã lên cao, nắng gắt vô cùng, cô tháo cái nón trêи đầu xuống đội lên đầu bà một cái rồi rửa tay rửa chân leo lên bờ, cô xách tay bà rồi kéo đi  “Nắng gần chết mà bà lại lang thang đi đâu thế? Về với cháu!”  Nói rồi cô dắt bà về nhà, vừa tới sân đã gọi thằng Cò om sòm  “Cò ơi, mày dọn cơm ra đi Cò!”  Cô quay ra sau rửa mặt rồi quay lại, bà ấy ngồi trêи sạp ngoài cửa rồi mỉm cười, cô liếc qua cái mà giật mình, cô quay vào nhà thấy thằng Cò nó ngủ say, cô bước xuống bếp cái rồi đem ra một tô cơm có cá ngon lành đưa ra cho bà  “Bà ăn đi, cháu vào múc cho bà một tô canh, nhà không có gì nên bà ăn tạm đi nhé!”  Bà cầm lên vừa ăn vừa run, cô nhìn quanh người bà, trêи người chẳng có gì quan trọng, cũng không có gì đáng giá, làng này ai cũng biết Hoài Thục cô, hễ có ai đói kém hay người già không nơi nương tựa đều đến nhà cô xin cơm, người thiện chí họ bảo cô tốt bụng, người ích kỷ lại nói lo chuyện bao đồng, rảnh rỗi rảnh hơi  “Bà người ở đâu thế?”  Cô phẩy cái quạt rồi nhìn bà hỏi  “Bên kia!”  Cô hỏi thế thôi, người ở đâu thì không quan trọng, cô vừa quạt vừa nói  “Bà ăn đi nhé, xong thì ngủ một giấc, cháu ra nhổ xong đám mạ cháu vô!”  Bà đang ăn thì chợt dừng lại, bà lườm lườm cô rồi liếc ra ngoài cánh đồng, bà nói vu vơ  “Có một con quỷ…”  Bà nói rồi thì lại cắm cúi ăn, bà vừa ăn vừa lầm bầm trong miệng  “Đừng ra đồng nữa, quỷ…”  Nói rồi cô ngẩn người ra, cô hỏi  “Bà nói gì?”  “Đừng nhổ mạ nữa, sét sẽ đánh quỷ, sẽ trúng vào đầu cô!”  Cô nhíu mày rồi mỉm cười, chợt hỏi  “Bà là thầy bói à?”  Bà bỏ tô cơm xuống rồi nói, tay chỉ ra phía ruộng chỗ cô đứng rồi nói  “Một con quỷ một mắt, râu rậm!”  Cô chợt nổi gai ốc rồi buông cái quạt xuống, tháng trước có một vụ trâu hút người khiến người ta chết ở dưới ruộng đó, còn nghe nói bị lòi một mắt, là một tên đâm trâu ngoài đầu làng, nổi tiếng đến độ cả làng ai cũng sợ, dạo ấy nghe nói trâu bò bên làng Vĩnh Kiên chết hàng loạt không có lí do, người dân trong làng nôn nao đồn đoán, đến nổi còn có mấy thầy bên làng bên được mời qua cúng bói đủ thứ, người ta nói ông ấy sinh thời đã hành nghề giết trâu, hôm ấy căn yếu nên bị trâu hút chết, nhưng do tâm tính dữ tợn nên quay lại trả thù, giết hết trâu trong làng, nghe phong phanh vậy thôi chứ cô không biết, hồi đó là lúc đồng mới gặt, trâu được thả ra ruộng ăn, ông ấy đi nhậu về ngang thì bị hút một phát chết tươi, tính ra cũng đã cả tháng, mảnh đất đó giờ mạ đã lên cao, ông chủ đất lại không mướn được ai ra nhổ, cô lại không sợ nên cô đứng ra nhổ, hôm nay nghe bà ấy nói thì giật mình, bán tính bán nghi  “Sao bà biết?”  Cô thấy nghi ngờ rồi nhìn bà, nếu bà là thầy bói thật thì đã làm bói cho người ta kiếm được tiền, không phải ăn xin thế này, cô cầm cây quạt lên phe phẩy rồi nhìn, bà lại tiếp tục ăn, lát bà nói  “Tin hay không tùy cô, lúc nãy tôi đi ngang đó còn thấy tên đó ngồi lù lù giữa ruộng, chuyện sống chết là chuyện của trời, nhưng thấy cô hiền lành tốt tính, tôi nói thế cho cô tránh!”  Cô vừa tưởng tượng vừa nổi da gà, từ phía sau thằng Còi nó mở cửa ra, cô giật bắn mình rồi nói  “Thằng khỉ, mày làm chị giật mình, thức dậy rồi ra sau bắt cơm đi, chạy qua thôn Vĩnh Hà gọi mẹ về ăn cơm, để nồi cơm lát chị canh lửa, nhanh!”  Nó quay lại thấy bà lão thì ngáp một cái, nó nói  “Chị lại dẫn ăn xin về à, nhanh nhanh đi đi, để lát mẹ về lại chửi cho, em đi gọi mẹ đây, bã mà đánh bài thua lại nắm đầu em chửi!”  Nói rồi nó cầm cái nón đội lên, chân chạy thoan thoát đi, nói với lại  “Chị tự mình bắt cơm đi!”  Cô nhìn theo rồi thở dài, lát quay qua bà rồi giật mình  “Trời ạ, bà khom lại sát mặt cháu giật cả mình! “  Bà lúi húi mở cái gói bằng vải trong tay ra rồi nói  “Đây là bảo vật của ta, ta già rồi nên thôi hôm nay cho cháu luôn này, cháu không chê thì cầm lấy đi nhé!”  “Thôi bà cầm lấy đi, có gì đâu!”  Bà bóc ra rồi xòe tay ra, cô không lấy nhưng cũng tò mò nhìn, vừa khom người xuống đã thấy một lớp bụi đen bay vào mắt, bà thổi bụi đó vào mắt cô rồi nói  “Đây coi như lời cảm ơn của ta, ta sẽ cho cô đôi mắt này của ta, sau này mong rằng nó sẽ giúp cô thoát nạn, nhớ kĩ lời ta, đừng ra ngoài trong bảy ngày tới, đừng ra sông hay suối, nói có nước nhiều, hạn của cô rất lớn, có thể sẽ chết, nhưng mà không cần phải lo, ta sẽ thay cô, tạm biệt nhé, nếu có lòng tốt hãy gọi tên ta về trong mỗi bữa ăn, cứ gọi là bà bói điên!”  Nói rồi bà đi đâu mất, cô thì quằn quại trong cơn đau, mắt cô lợn cợn đau nhức, cứ tưởng rằng sẽ bị mù luôn rồi chứ, cô bò ra sau nhà rửa nước mà vẫn không khỏi, cô cảm thấy đau đớn như chết đi sống lại, không hiểu tại sao bà già kia lại làm như vậy, cô thầm khóc rồi tức giận, lỡ cô mù luôn thì phải làm sao  Đang gào khóc trong nhà thì chợt nghe ngoài đồng có một tiếng sét nổ vang trời, cô ngơ người ra mấy giây thì mẹ và thằng Còi về tới, cô nheo mắt rồi nhìn ra, lúc ấy cô không thấy gì cả, mẹ phải mời thầy thuốc đến khám cho, đến tối khi cô nằm trêи giường, mẹ và Còi đã ngủ từ lâu, cô nằm đó oán trách bà cụ, vừa khóc vừa tức, đáng lẽ không nên dẫn bà ấy về, biết bà ấy bị điên nhưng vẫn ngồi nghe bà ấy nói, cô khóc xong thì ngủ quên, sáng sớm ra mẹ đã lay cô dậy  “Hoài Thục ơi! Hoài Thục!”  Cô mở mắt ra, mắt đã sáng bình thường, cô nhìn quanh rồi nói  “Mẹ, mắt con!”  Rồi cô nhìn ra cửa, một đám người đứng đó rồi chỉ tay vào nhà  “Bà nói đứa này à?”  “Đúng vậy!”  Mẹ cô cúi đầu rồi nói  Bên cạnh có thêm một người con gái trẻ, và thêm một người phụ nữ nữa  “Mày sẽ gả thay con gái tao! Về nhà họ Hoàng!”  Cô ngẩn mặt lên rồi thấy mẹ cô cắn môi  “Là sao mẹ, bà ấy nói vậy là sao?”  Cô quay qua hỏi mẹ, bà chỉ cúi đầu rồi im lặng, người phụ nữ bên kia đã cướp lời  “Là sao hả, để tao nói mày nghe! Mẹ mày thiếu tao ngót nghét đúng 5 cây vàng, bây giờ không trả nổi nên lấy mày ra thế thân con gái tao!”  “Thế thân?”  “Mấy hôm nữa nhà họ Hoàng sẽ đến rước con tao, nhưng mà mày biết con trai nhà họ đã chết bảy năm rồi, tao đâu thể nào gả con tao cho một người chết, mày gả thay nó, tao đã hứa gạt nợ cho mẹ mày, mà bên họ còn cho thêm 100 cây vàng nữa, mày gả đi thì chỉ có lợi thôi, cái thân mày cả đời chưa kiếm nổi 5 cây nữa nói chi là 100, mày chuẩn bị đi, tao đã nói rồi đó!’  Nói rồi hai mẹ con đó rời đi, cô quay qua mẹ rồi nói  “Bà làm vậy là sao, bao nhiêu năm nay tôi đối xử với bà thế nào? Dù cho bà là mẹ kế đi chăng nữa tôi vẫn gọi bà là mẹ, bà lại đem bán tôi cho người ta, bà điên rồi!”  “Hoài Thục, mẹ xin lỗi, mẹ không phải là sợ chết, họ nói sẽ đem thằng Còi đi nhận nước nếu không đồng ý, con thương em đi được không? “  “Bà thương nó tại sao lại đâm đầu vào cờ bạc, không chịu đi làm chứ?”  “Hoài Thục à, mẹ chỉ muốn thắng lớn để hai con được ăn mặc đầy đủ ấm no, mẹ chỉ muốn con bớt khổ thôi!”  Cô nhìn gương mặt khắc khổ của bà, thấy bà quỳ xuống chân mình khóc lóc tự nhiên nước mắt cô chảy ra rồi quay lại nhìn lên bài vị của ba, cô thương bà nhưng cũng giận bà, sở dĩ năm đó nhà chỉ có hai ba con, nhà nghèo mà mẹ lại mất sớm, ba đón mẹ kế về ở để chăm cô, ba đi làm xa mới yên tâm, lúc rước bà về cô hay nghe mấy bà hàng xóm dọa nạt, bà ấy sẽ đánh cô, nhốt cô, mẹ kế không ai tốt lành cả, cô vừa sợ vừa ghét, lúc ấy lại còn nhỏ nên phải nghe theo ba, ở nhà với dì có cái gì ngon cũng cho cô, tối lại quạt cho ngủ, dần sau này sinh thằng Còi ra vẫn đối tốt với cô, lớn lên chút thì ba mất, cô gọi bà là mẹ, đến bây giờ thương bà quá nên cô cắn răng gật đầu  “Cái mạng tôi có mất thì bà ráng mà nuôi dạy thằng Còi cho tử tế, 100 cây vàng đó để dành mà làm ăn, bà mà còn đánh bài nữa tôi chết cũng không yên lòng! “  Bà trốn trong góc nhà rồi khóc, cô cúi mặt xuống gối mà khóc nức nở, tuổi 18 chưa có mối tình nào, gái ở làng toàn là mai mối cưới hỏi, cô cũng chỉ lo làm lụng kiếm ăn, đùng ra cái bây giờ phải đi lấy chồng, mà còn là lấy người chết nữa, cô vừa khóc vừa tủi  Nghe bảo cô gái được chọn kia sinh cùng ngày cùng tháng với cô, mẹ của nó phải van xin lắm nhà họ Hoàng mới chịu đổi cô dâu, hôm người ta đến búi tóc thay đồ cho cô rất đông, nhà họ giàu lắm, người khiêng kiệu cũng hơn chục, người búi tóc trang điểm cũng hai người, toàn mặc quần áo đỏ, cô ngồi thất thần rồi chờ giờ đẹp lên kiệu khiêng về, sáng ấy kiệu đến thôn Vĩnh Hà thì chợt nghe thấy tiếng kèn trống đám ma, cô mở màn ra vừa rải tiền vừa nhìn qua cái tấm ảnh của người chết, cô giật mình vì tấm ảnh đó là người con gái hôm đến nhà cô, nói đúng hơn là cô gái đã được tráo với cô, là người bắt cô đi gả thay, mới đây thôi tại sao cô ấy lại chết, cô nhìn kĩ rồi chợt lạnh người, ngày cô gả đi thay cho cô ta lại là ngày cô ta chết, trời ơi, nếu cô ta ngay từ đầu đã chịu gả đi thì có phải chết không? Cô ớn lạnh tay run tun vừa rãi tiền vừa lầm bầm  “Nam mô…mong cô ra đi thanh thản! “  Nói rồi cô chợt nghe người bên tai có mấy người bàn tán  “Đấy là tiểu thư của nhà bà phú hộ bên thôn Vĩnh Hà đấy! Nghe nói mới bị đuối nước hồi sáng nay, tìm thấy xác lúc tinh mơ, người dân đi đánh cá ngoài đó vớt lên, mà nghe nói đầu cắm xuống bùn, miệng ngậm toàn là bùn đất không! Mà coi ngày thấy thầy bảo là phải hỏa táng gấp, bây giờ khiêng đi đó!”  “Đuối nước? “  Cô nghe mang máng rồi lầm bầm, cô nhíu mày rồi chợt lời nói của bà cụ hôm trước hiện lên trong đầu  “Đây coi như lời cảm ơn của ta, ta sẽ cho cô đôi mắt này của ta, sau này mong rằng nó sẽ giúp cô thoát nạn, nhớ kĩ lời ta, đừng ra ngoài trong bảy ngày tới, đừng ra sông hay suối, nói có nước nhiều, hạn của cô rất lớn, có thể sẽ chết, nhưng mà không cần phải lo, ta sẽ thay cô, tạm biệt nhé, nếu có lòng tốt hãy gọi tên ta về trong mỗi bữa ăn, cứ gọi là bà bói điên!”  Cô rùng mình cái rồi chợt suy nghĩ, có khi nào… Phải rồi có khi nào mình thay cô ta gả đi, còn cô ta thay mình đi chết?  Cô trợn mắt lên rồi chân chợt lạnh toát  “Đúng rồi đó!”  Giọng nói ở đâu thổi vào tai cô, sự lạnh lẽo giữa buổi sáng này lại khiến trán cô nhễ nhại mồ hôi, cô nuốt nước bọt, tiền vàng mã tự dưng bị một cơn lốc xoáy thổi văng tung tóe, và kể từ giây phút cô nhận ra chuyện này, cô đã biết, lời bà lão nói hôm trước có ý nghĩa gì, và kể từ giây phút đó, cô nhận ra, bà lão nói tặng cho cô đôi mắt của bà là ý gì rồi, cô thấy được ma  Lúc ấy cô còn chưa tin, mắt lướt quanh một lượt, cô gái lúc nãy rõ là đã chết, thế người đứng giữa đường kia là gì, không phải là ma thì là gì? Cô ấy mặc một cái váy trắng, là dạng váy bằng lụa bóng loáng, dân nhà giàu mới có thể mặc, người ướt sũng, cô nhìn cô ấy trừng trừng, mắt cô long lanh ánh nước, cô ấy nhìn thẳng vào mắt cô, môi tái nhợt xanh xao, mắt có một quần đỏ hằn lên, kiệu càng đến gần cô càng nổi gai óc, cô nuốt nước bọt rồi cuối cùng kiệu cũng dần xuyên qua người cô ta, nghe thấy tiếng rột rột phát ra bên ngoài kiệu, giống như móng tay cào vào, là ma thật rồi, cô quay lại nhìn thêm một lần nữa, thấy cô ta quay đi, bước theo cái quan tài mà mọi người khiên đi về phía ngược lại kia, cô ta còn ngoái lại nhìn cô, mỉm cười lạnh lẽo, cô quay ngược lại rồi tát vào mặt mình  “Tại sao mình lại nhìn cô ta? Mình thấy ma? Tại sao lại thấy ma? Ma…”  “Bà già ấy làm mình thấy ma, tại sao lại thấy ma chứ? Ảo giác? Là ảo giác mà thôi!”  “Không phải đâu! Là tao đó!”  Cô đứng hình rồi liếc qua cái rèm phất phơ bên kiệu, một ánh mắt ló nhìn vào, còn liếc qua liếc lại, cô nín thở mà môi run run  “Trời ơi sao kiệu nặng quá!”  “Mọi người ơi, bỏ xuống một lát, gãy vai mất!”  Một cái rầm, khói bụi bay mịt trời, lá cây xào xạc ngoài kia, người dân xì xào bàn tán, cô trong kiệu mà toát mồ hôi, một bàn tay giơ ra túm lấy miệng cô, hai chân cô ta bấu vào nhau, co rúm lại như bị tật vậy, móng chân cúp vào lòng bàn chân, cô liếc xuống rồi lại liếc lên, một người bên ngoài hô hoán lên  “Mau quay về gọi bà Hậu ngay, nhanh lên, dâu không khiêng nổi rồi, mau lên!”  Cô nghe thấy người chạy ầm ầm, tay cô cứng đờ không cử động được, cô ta lúc còn sống trông xinh đẹp bao nhiêu bây giờ lại nhìn kinh khϊế͙p͙ bấy nhiêu, cô mếu máo chảy nước mắt rồi run run, bên tai nghe thấy tiếng phì phò từ cổ họng cô ấy phát ra, một giọng nói lọt vào tai cô  “Tại sao tao lại phải chết thay cho mày?”  Cô lắc lắc đầu, cô không biết, cô thật sự không biết, nước trêи tóc cô ta nhiễu xuống mặt cô, móng tay cô ta bấm vào mặt cô, cô tưởng chừng nó đã đâm sâu vào hàm của mình mất rồi  “Trả lại cho tao, trả mạng!…”  Một tiếng hét vang lên, cô cảm giác màng nhĩ bị xuyên thủng, lỗ tai ong ong không nghe được gì nữa, lúc sau có người nói  “Cút…”  Một cái bốp vang lên, một người lật cả kiệu lên, cô ngồi im trong đó nhìn ra, một người phụ nữ tuổi trạc 40 nhìn vào người cô, bà ta quay qua nhìn cái kiệu nằm sau lưng cô rồi một phát phóng một cây nhang cắm cái bựt vào cái kiệu, nó lêu lách tách rồi khói trắng bốc lên, một giọt nước trêи tóc cô rơi xuống nước, nước từ con ma đó nhiễu ướt cả tóc cô, bà ấy hô lớn  “Khiêng lên, mau lên! Không được trễ giờ lành!”  Cái nóc kiệu nằm lăn lóc giữa đường, cái ghế ngồi cô vẫn ngồi trêи đó, người được gọi là bà Hậu ấy bước lại đưa cho cô một cái ô rồi thì thầm  “Che lại, lát đừng nhìn vào mắt người âm nữa có biết không? Muốn chết à? Cô gan thật đó!”  Nói rồi mấy người đó nhấc kiệu lên, tiền bạc bay tán loạn, bà Hậu đi kè kè theo vừa rãi tiền vừa quay lại quát to  “Chia ra 3 nam đem cái nóc kiệu đó xuống sông ngâm!”  Người bên cạnh đi theo bà Hậu liền thắc mắc hỏi  “Tại sao lại ngâm vậy cô?”  Mời các bạn đón đọc Bảy Nàng Dâu (Nàng Dâu Thứ 7 Nhà Họ Hoàng) của tác giả Thiên Yết.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đêm Đen Buông Xuống - Dean Koontz
Dean Koontz, sinh ngày 9 tháng 7 năm 1954 tại Everett, Pennsylvania, Hoa Kỳ. Ông tốt nghiệp Đại học Shippensburg Pennsylvania vào năm 1967, sau đó ông là giáo viên dạy tiếng Anh tại trường trung học Mechanicsburg ở Mechanicsburg, Pennsylvania. Là nhà văn chuyên viết về thể loại li kì, khoa học viễn tưởng. Ông viết viết tiểu thuyết để người đọc quên mình và rơi vào thế giới đầy mạo hiểm và kinh dị, giao dịch với thế giới khoa học viễn tưởng, du lịch vượt thời gian, đồng hành cùng kẻ giết người... Một số tiểu thuyết của Dean Koontz được New York Times đánh giá là một trong những sách bán chạy nhất (Lightning, Midnight, Cold Fire, Hideaway, Dragon Tears, Intensity và Sole Survivor)... Sớm nổi tiếng trong sự nghiệp của mình, Dean Koontz đã viết dưới nhiều bút danh, bao gồm: Deanna Dwyer, K. R. Dwyer, Aaron Wolfe, David Axton, Brian Coffey, John Hill, Leigh Nichols, Owen West, Richard Paige, Leonard Everett. Có thể cái tên Dean Koontz không đủ để gợi nhắc cho người đọc biết ông là ai, nhưng những cuốn sách của ông lại vô cùng quen thuộc với độc giả. Dean Koontz có một sự nghiệp văn học đồ sộ với hàng chục tiểu thuyết và truyện ngắn, bao gồm cả tiểu thuyết viễn tưởng. Những tác phẩm của ông đã bán được hơn 450 triệu bản trên toàn thế giới kể từ lần xuất bản đầu tiên năm 1968. Những tác phẩm đã xuất bản tại Việt Nam: Frankenstein, Giao Lộ Sinh Tử (Odd Thomas #1), Bóng Ma Trong Gương (The Face), Đêm Đen Buông Xuống (Dark Fall) Thập Đại Tùng Thư - 10 Đại Hoàng Đế Thế Giới *** 1 giờ 12’ sáng thứ tư ngày 8 tháng 12. Penny Dawson thức giấc và nghe trong đêm có một tiếng động vụng trộm lén lút. Bé tưởng mình vẫn đang mơ. Lúc nãy, trong giấc ngủ bé đã mơ thấy các chú ngựa và đó là giấc mơ tuyệt vời nhất trong suốt quãng đời ngắn ngủi mười một năm của bé. Bé cố ngủ lại để trở về với giấc mơ dịu dàng đó, nhưng tiếng động lạ thường làm bé khiếp sợ. bé thầm nghĩ: Hẳn đó chỉ là tiếng động gây ra bởi con ngựa trong giấc mơ của bé hoặc tiếng rơm rạ trong chuồng ngựa và chẳng có gì để phải hốt hoảng. Tuy vậy, ý nghĩ đó không làm bé an tâm; bé không thể tin cái tiếng động lạ lùng đó xuất phát từ giấc mơ và vì thế bé sực tỉnh hẳn. Tiếng động đó xuất phát từ giường Davey ở cuối căn phòng! Nhưng đó chẳng phải là tiếng khò khè của đứa bé trai đang ngủ sau bữa ăn tối no nê. Đó là thứ tiếng xuẫn động, vờ vĩnh. Rõ ràng là thế. Penny thầm nghĩ: Không biết thằng bé đang giở trò gì đây? Cô bé ngồi dậy và nhướng mắt nhìn vào bóng đêm dày đặc nhưng không thể trông thấy gì. Bé ngẩng đầu, lắng tai nghe ngóng. Sự tĩnh mịch của đêm bị phá vỡ bởi tiếng rì rào, một tiếng thở dài. Rồi im bặt. Penny nín thở, cố lắng tai nghe cho rõ. Một tiếng rít. Rồi một thứ tiếng giống như tiếng cào hoặc tiếng cọ xát. Tối đen như mực, nhưng cửa phòng vẫn để hé mở. Hai đứa bé luôn để cửa mở khi ngủ để cha chúng có thể nghe thấy tiếng, trong trường hợp chúng thức giấc và gọi bố. Tuy nhiên, mọi ngọn đèn trong căn hộ đều tắt cả. Penny gọi nhỏ: — Davey? Không có tiếng trả lời. — Davey, em đó hả? Hou-Hou. Hou-Hou... — Thôi đi Davey! Vẫn không có tiếng trả lời. Penny thầm nghĩ: Bọn nhóc bảy tuổi quá tinh nghịch đến mức không thể chịu nổi. cô bé nói: — Nếu em còn tiếp tục chơi cái trò ngu xuẩn đó thì em sẽ biết tay chị! Một tiếng động khô khốc, tựa như chiếc lá vàng bị bàn chân ai giẫm và thứ tiếng động đó đang tiến gần lại. — Này Davey, chớ có làm trò quỷ quái! Và tiếng động lại càng gần hơn! Một cái gì đó đang đi ngang qua căn phòng, hướng về cái giường. Penny biết đó không phải Davey bởi thằng bé còn quá nhỏ để có thể đùa dai ở mức độ tài tình như vậy. Tim Penny đập nhanh trong lồng ngực khi cô bé cho rằng đây có thể là mơ, tựa như giấc mơ về ngựa ban nãy, nhưng lần này thì không êm ái chút nào. Nhưng đồng thời Penny biết rõ mình đang tỉnh. Cô bé chảy nước mắt khi nhìn chăm chăm vào bóng tối. Bé đưa tay bật cây đèn ngủ ở đầu giường nhưng trong một lúc lâu, bé không tìm được công tắc. Bé vô vọng sờ soạng trong bóng tối. Giờ đây, có thứ âm thanh êm nhẹ đang phát ra cạnh giường bé. Cái vật đó đang ở rất gần! Cuối cùng, bàn tay bé đã chạm được công tắc đèn. Ánh sáng tỏa xuống giường và sàn nhà. Chẳng thấy một sinh vật đáng sợ nào trong vùng sáng cả. Tuy sánh sáng không đủ mạnh để đẩy lùi toàn bộ bóng tối nhưng cũng đủ để Penny hiểu rằng chẳng có gì nguy hiểm và đáng sợ. Ở giường bên kia, Davey đang ngủ ngon lành. Penny không còn nghe thấy tiếng động lạ nữa. Nhưng bé đã biết đây không phải mình tưởng tượng và bé cũng không phải loại người chỉ biết tắt đèn rồi trùm kín chăn để quên đi mọi chuyện. Bố thường bảo bé là người tò mò nhất trên đời mà! Và thế là bé tung chăn, ra khỏi giường và đứng lặng im để nghe ngóng. Không một tiếng động. Penny bước về phía giường Davey để nhìn kỹ thằng bé hơn. Ở đây tuy không sáng lắm, nhưng đủ để bé thấy Davey đang ngủ say. Penny cúi người để xem đôi mi của Davey có xao động không và cô bé biết thằng bé không hề giả vờ ngủ. Tiếng động lại phát ra từ phía sau Penny. Cô bé quay phắt lại. Lúc này, tiếng động phát ra từ dưới giường. Đó là thứ tiếng nghe như tiếng rít, tiếng cào cào hoặc như tiếng cái lúc lắc ngân lên nhè nhẹ, không ồn lắm những cũng chẳng êm tai. Cái vật dưới giường hình như hiểu rõ Penny đang nghĩ gì và nó cố ý gây ra tiếng động để trêu chọc, dọa dẫm bé! Penny nghĩ thầm: Hẳn vật đó không phải ông Ba Bị đi. Chuyện ông ba bị chỉ mỗi Davey mới tin...chứ Penny này thì lớn rồi mà. Chắc là con chuột. Đúng vậy! Penny cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm. Bé không thích chuột, nhất là khi chúng chui xuống giường để phá phách. Nhưng một chú chuột nhắt thì không việc gì phải sợ chứ! Penny đứng như thế một lúc, tự hỏi bây giờ mình nên làm gì. Cuối cùng bé nghĩ đến bố. Penny không muốn đánh thức bố dậy khi mà bé chưa biết chắc đó có phải chuột hay không. Nếu bố sang mà không nhìn thấy con chuột nào chẳng phải mất mặt lắm sao? Trong hai tháng nữa, bé sẽ được mười hai tuổi và điều mà bé ghét nhất là bị xem như con nít. Bé biết mình không thể nhìn xuống dưới giường bởi dưới đó quá tối, đã vậy còn bị chăn mền che khuất. Vật dưới giường (hay con chuột) rít lên rồi phát ra tiếng ùng ục như tiếng người, thứ tiếng khàn đục, lạnh lùng, hung dữ, như muốn nói với Penny bằng một thứ ngôn ngữ mà cô bé không thể hiểu. Penny thắc mắc, không biết con chuột có thể gây ra tiếng động như vậy chăng? Rồi bé nhìn sang Davey. Thằng nhóc đang ngủ, nơi góc tường cạnh giường nó là cây gậy bóng chày bằng nhựa. Penny cầm lấy. Dưới giường, cái tiếng động lạ lùng khó chịu đó – thứ tiếng rít – cào – cọ xát – vẫn liên tục vang lên. Penny đi về phía giường và quỳ xuống. Bé cầm gậy bóng chày trong tay, hất mớ chăn mền lên. Không thể nhìn thấy gì: dưới giường tối thui như hang động. Tiếng động ngưng hẳn. Penny cảm thấy khiếp đảm. Bé tưởng chừng như có cái gì đó núp trong bóng tối rình rập bé ... một cái gì đó không phải chuột ... Một cái gì đó biết rằng bé chỉ là đứa bé gái nhỏ ... Một cái gì đó quỷ quái, xảo trá, có thể vồ lấy bé mà nuốt chửng! Rồi bé thầm nghĩ: Đó chỉ là ý tưởng của một đứa con nít! Bé cắn môi, dứt khoát không thể cam chịu như vậy. Rồi bé dùng gậy bóng chày quơ lung tung dưới giường nhằm để con chuột kêu lên hoặc buộc nó phải chạy ra. Khổ nỗi, có cái gì đó đã bấu vào đầu cây gậy! Penny cố đẩy nó ra nhưng không thể được. Bé cố lắc mạnh cây gậy, vặn vẹo đủ kiểu nhưng không bứt ra được. Thế rồi bỗng nhiên, cây gậy vuột khỏi tầm tay bé và biến mất dưới giường trong một tiếng động khô đục. Penny ngã bật ra sau, chạm vào giường Davey, vậy mà bé tưởng mình bất động. chỉ mới vài giây trước, bé đã quỳ bên giường Davey nhìn thằng nhóc ngủ. Vậy mà bây giờ, đầu bé đập xuống trên tấm nệm của giường nó. Trong giấc ngủ, Davey ú ớ vài tiếng, thở dài rồi lại tiếp tục say ngủ. Dưới giường Penny, chẳng còn một tiếng động nào nữa. Giờ đây, Penny đang nghĩ đến chuyện kêu cứu bố. Cô bé gào lên nhưng tiếng kêu chỉ vang vang trong tâm trí. ‘Ba, ba, ba ơi!’, không một thanh âm nào thoát ra. Trong phút chốc bé hoàn toàn chết lặng. Ánh đèn bỗng dưng nhấp nháy. Sợi dây đèn được cắm vào một ổ điện phía sau giường và cái vật đó đang tìm cách rút sợi dây. “Ba!” Penny rốt cuộc thốt lên nhưng chỉ là tiếng thì thào bị bóp nghẹn. Cây đèn nhấp nháy một lúc rồi tắt ngấm. Một lần nữa, căn phòng lại chìm vào bóng tối. Penny nghe có sự chuyển động. Cái vật đó đã ra khỏi gầm giường và chạy trên sàn. “Ba ơi!”, Penny lại gào lên. Nhưng vẫn chỉ là tiếng thều thào. Cổ họng cô bé khô khốc. Bé cố nuốt nước bọt để cổ họng thông thoáng. Có tiếng ken két. Nhìn chăm chăm vào bóng đèn bằng đôi mắt sợ hãi, Penny bắt đầu run rẩy và thốt lên những tiếng kêu nho nhỏ. Thế rồi bé hiểu ra rằng tiếng ken két là tiếng cái bản lề cửa bị khô dầu. Bé đoán rằng cái cửa đang chuyển động tuy không nhìn thấy, cánh cửa vốn hé mở và giờ đây, nó được mở toang. Không còn tiếng ken két cũng như cái tiếng rít – cào bí ẩn đó đang xa dần. Dẫu sao, cái vật đó sẽ không tấn công bé. Bây giờ, nó đang ở ngưỡng cửa. Bây giờ, nó đang ở ngoài hành lang. Bây giờ, nó đang cách cánh khoảng ba bốn bước. Và ... nó đi rồi! Những giây phút trôi qua chậm như cả thế kỷ. Đó không phải chuột, cũng không phải mơ. Thế thì là cái gì nhỉ? Cuối cùng, Penny nhổm dậy. Đôi chân bé mềm nhũn. Bé bước đi, dò dẫm trong bóng tối để tìm cây đèn ngủ ở đầu giường Davey. Công tắc phát ra tiếng kêu “tách" và ánh sáng tỏa xuống đứa bé trai đang ngủ. Penny vội vàng đưa tay đẩy chụp đèn sang một bên. Rồi bé đi về phía cửa, đứng im mà lắng nghe. Tất cả đều im lặng. Vẫn còn run rẩy, bé đóng cửa lại rồi chùi hai tay ướt đẫm mồ hôi vào áo ngủ. Giờ đây căn phòng đã đủ sáng để bé có thể trở lại giường. Bé khom người nhìn xuống dưới giường một lần nữa. Chẳng còn gì đáng sợ nữa rồi. Bé cầm lấy cây gậy bóng chày: đầu cây gậy đã bị khoét sâu bởi những lỗ nhỏ. Penny thắc mắc không hiểu nó bị đục thủng bởi cái gì? Móng vuốt à? Penny vặn người để cắm lại sợi dây đèn đã bị rời ra khỏi ổ. Rồi bé tắt cây đèn ngủ trên đầu giường Davey. Ngồi ở đầu giường, bé nhìn chăm chăm cái cửa đang đóng kín một lúc. Cuối cùng bé thốt lên: “Chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ?" Càng suy nghĩ bé càng thấy sự việc vừa xảy ra thật không thực tế. Có thể cây gậy bóng chày đã bị vướng trong giắt lò xo giường và bị mớ đinh ốc ở đó đâm thủng chăng? Còn cái cửa có thể bị gió đẩy ra cũng không chừng? Có thể lắm chứ ... Cuối cùng, không dằn được sự tò mò, bé đứng dậy, đi ra hành lang, bật đèn sáng rồi cẩn thận đóng cửa lại. Yên lặng ... Như thường lệ, cánh cửa phòng bố vẫn mở hé. Bé thò đầu vào nghe ngóng. Có tiếng ngáy đều đều của bố, ngoài ra chẳng còn tiếng động gì khác lạ. Một lần nữa, bé nghĩ liệu mình có nên đánh thức bố dậy không. Bố là sỹ quan cảnh sát: trung úy Jack Dawson. Và bố có súng. Nếu thực sự căn hộ này bị xâm nhập thì bố sẽ bắn kẻ thù ngay. Nhưng nếu bé đánh thức bố rồi sau đó không phát hiện được gì thì bố sẽ xem bé như trẻ con cho xem. Nếu thế thì xấu hổ lắm! Nghĩ đến đó, bé thở dài và trở về phòng. Hồi hộp, bé đi dọc hành lang, đến cửa chính để kiểm tra: cửa đã khóa kỹ. Nơi mắc áo gắn trên tường, gằn cửa, có treo cây dù. Bé cầm lấy nó, chĩa cái mũi nhọn về phía trước, đi vào phòng khách, bật sáng đèn và quan sát mọi nơi. Rồi bé sang phòng ăn và căn bếp nhỏ hình chữ L. Không có gì khác thường cả. Phía trên bồn rửa chén, cửa sổ để mở. Không khí lạnh tháng mười hai len qua khe hở khoảng vài chục phân thổi vào. Penny biết rõ cái cửa sổ này đã được đóng lại và cài chốt lúc chập tối, trước khi cô bé đi ngủ. Bé biết chắc như thế. Nếu sau đó bố có mở ra để hít thở đôi chút khí trời thì hẳn bố đã đóng lại rồi. Kéo chiếc ghế lại gần bồn rửa chén, bé leo lên đẩy cửa để có thể nghiêng người nhìn ra ngoài. Cơn gió lạnh buốt khiến bé nhăn mặt. Mọi vật đều yên tĩnh. Dọc theo tòa nhà, gần cửa sổ phòng ngủ, có một cái thang cấp cứu bằng sắt chạy thẳng xuống con hẻm. Nhưng phía căn bếp thì chẳng có thang cũng chẳng có mép tường. Chẳng một phương tiện khả dĩ để cho kẻ trộm có thể leo lên hoặc bám vào để xâm nhập cả. Bé biết thứ tiếng động phát ra lúc nãy không phải do trộm bởi hắn không thể nào núp dưới giường của bé được. Penny đóng cửa sổ lại, đặt chiếc ghế vào chỗ cũ. Bé miễn cưỡng cất cây dù. Luyến tiếc phải rời bỏ vũ khí, bé tắt đèn và không dám nhìn về khoảng tối đằng sau. Bé về phòng, nằm xuống giường và kéo chăn lên cổ. Davey vẫn ngon giấc. Bên ngoài cửa sổ, gió đêm rít lên từng cơn. Xa xa có tiếng còi hụ thê lương của một xe cấp cứu. Penny ngồi dậy, tựa người vào gối kê, dưới vùng sáng che chở của ngọn đèn ngủ. Bé cảm thấy thiu thiu, muốn ngả lưng xuống nhưng lại sợ phải tắt đèn. Nỗi sợ làm bé khó chịu. Bé thầm nghĩ: Ta đã lớn rồi chứ? Kể từ khi mẹ mất, ta đã là người nội trợ cai quản gia đình mà. Khoảng mười phút sau, tự ái nổi lên, bé tắt đèn và ngã người xuống giường. Tuy vậy, tâm trí bé vẫn còn ray rứt. Bé thầm nghĩ: Đó là cái gì chứ? Bé chờ đợi ... Im lặng ... Rồi bé chìm vào giấc ngủ. ... Mời các bạn đón đọc Đêm Đen Buông Xuống của tác giả Dean Koontz.
Vị Khách Phòng 44 - Khang Tĩnh Văn
Hàng loạt vụ án mạng rùng rợn liên tiếp xảy ra trong một tiểu khu cao cấp dành cho giới trí thức, mang đến nỗi ám ảnh kinh hoàng không chỉ cho người dân mà còn cho cả chính quyền thành phố. Những bóng ma vật vờ, những xác chết kì bí, những bộ phận cơ thể người thối rữa thoắt ẩn thoắt hiện, tựa như đốm lửa ma trơi ngày ngày ám ảnh tâm trí người dân, làm đau đầu đội cảnh sát hình sự. Vị khách phòng 44 là ai? Tại sao cô luôn bị tiếng mèo kêu lúc nửa đêm đánh thức, luôn là người đầu tiên phát hiện ra những xác chết không toàn thây? Liệu trong tiểu khu này có thực sự tồn tại thứ gọi là ma quỷ hay đơn giản chỉ là âm mưu giết người của một tên bệnh hoạn? Sau khi bí mật được vén màn, bóng ma lộ diện, nỗi ám ảnh kinh hoàng liệu đã thực sự kết thúc? Không một ai biết, cho đến khi, tiếng mèo kêu lại lần nữa vang lên giữa màn đêm mờ mịt… *** Màn đêm mịt mù buông xuống, ngoài ánh đèn hắt ra từ tiểu khu, khắp nơi đều chìm trong một dải tối đen như mực, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Hà Tích Mộ khoác một chiếc áo ngoài mỏng manh, cầm theo đèn pin, đi ra phía ngoài tiểu khu. Thục ra, cô chẳng muốn đi chút nào, nhưng không biết tiếng mèo đáng ghét ở đâu cứ kêu liên hồi, thứ âm thanh đó quả thực rất kì quái, giống hệt tiếng khóc của một đứa trẻ. Mặc dù đã cố gắng trấn định tâm trí, rằng không nên nghe hay nghĩ đến nó nữa, thậm chí còn cố tình nằm cuộn tròn, kéo chăn lên đỉnh đầu, thế nhưng âm thanh đó vẫn chiến thắng lí trí của cô. Từ khi mua căn nhà này, Hà Tích Mộ cảm thấy không có lúc nào được thảnh thơi. Ngay từ khi bắt đầu bày biện đồ đạc đã có rất nhiều sự việc kì quái xảy ra, khi ấy cô còn cho rằng đó chẳng qua chỉ là những chuyện tình cờ. Hai tháng sau, khi bắt đầu vào ở, cô mới phát hiện những chuyện kì quái đó không đơn giản chỉ là những sự trùng hợp ngẫu nhiên. Đặc biệt là tiếng mèo kêu lúc nửa đêm. Hà Tích Mộ không ghét mèo, chỉ là âm thanh này ngày nào cũng lặp đi lặp lại lúc nửa đêm đã giày vò cô đến mức nhức nhối khắp người, hầu như sáng nào cũng đi làm với cặp mắt thâm quầng như mắt gấu trúc. Không những thế, vì không ngủ đủ giấc nên cô đã gây ra không ít sai sót trong công việc, tạo cơ hội cho người quản lý tóm được điểm sơ hở, mỗi lần đến gặp cô đều mang theo cả xe tải những lời quở trách khiến cô vô cùng khó chịu. Hà Tích Mộ phát điên, hận bản thân không thể biến thành một con mèo để cào cấu, cắn xé con mèo đáng ghét kia một trận. Nhưng cô không có khả năng đó, cũng chẳng có nhiều thời gian và sức lực đến vậy. Sau vài đêm bị tiếng mèo kêu làm cho mất ngủ, Hà Tích Mộ bất đắc dĩ phải bò ra khỏi giường, muốn xem xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Hà Tích Mộ vốn là người hài hước, nhưng sau mười ngày sống ở tiểu khu, trải qua một số chuyện kì quái, tâm trạng vui vẻ của cô bỗng tan biến như mây khói. Ví dụ như, chỉ cần đặt chân đến nơi này là phanh xe của cô sẽ không hoạt động như bình thường nữa, từng có mấy lần suýt thì xảy ra tai nạn, may mà cô phản ứng kịp. Còn có lần, một chậu hoa vô duyên vô cớ bay thẳng vào trán cô, sưng một cục to tướng...Đương nhiên những chuyện kì quái đó đều xảy ra trước khi cô dọn đến ở. Điều quan trọng là mỗi lần đến tiểu khu này, Hà Tích Mộ luôn cảm thấy hình như có người nào đó đang nhìn chằm chằm về phía mình, nhưng khi cô quay đầu nhìn về hướng đó thì lại chẳng thấy bất cứ thứ gì. Lúc đầu, Hà Tích Mộ còn tự an ủi mình, cho rằng mình chỉ bị ảnh hưởng tâm lý, nhưng sau vài lần thấp thoáng thấy có chiếc bóng đằng sau lưng mình, cô thực sự tin rằng có người đang ở phía sau. Sau khi rời khỏi phạm vi ánh đèn chiếu rọi trong tiểu khu, Hà Tích Mộ thở hổn hển, mỗi bước chân đều phải dè chừng, cuối cùng thì cô cũng hiểu thế nào là cảm giác “như bước trên ... Mời các bạn đón đọc Vị Khách Phòng 44 của tác giả Khang Tĩnh Văn.
Thiên Linh Cái - Trương Thanh Thùy
Thiên Linh cái của là một loại bùa ngải, mà ở một giai đoạn, đã có những con người vin vào sự mê muội của những người quanh mình để đồn thổi về quyền năng, hòng lợi dụng họ để cống nạp từ tiền tài, vật chất, đến sự kiêng dè, kính nể. Trong truyện Thiên Linh Cái, Hai Tưng là nhân vật có thật, đã bị xử tử vì tội giết người trong quá trình luyện Thiên Linh cái. Tác giả Trương Thanh Thùy đã kể lại câu chuyện này bằng văn học, để nghiệm về cuộc đời, khi con người ở cùng cực của sự đau khổ, hoặc đẩy mình vào tận cùng ngõ tối của lòng tham, họ khiến mình si mê, ngu muội và tự huyễn hoặc mình bởi những thứ siêu linh không thật. Câu chuyện có những tình tiết đáng sợ đến ám ảnh, rùng mình, nhưng sự thật tàn độc của những kẻ luyện Thiên Linh cái là như thế, mà con người vì hai chữ dị đoan chỉ nhìn bề ngoài rồi tin, rồi chạy theo một cách không suy nghĩ, để đem đến đau khổ cho người thân của mình và cả cho chính bản thân mình. Không cần hô hào chống lại mê tín dị đoan, tác giả dùng thuật tả của văn mình để phơi bày ra một sự thật phũ phàng và những hệ lụy đáng tiếc mà những ai đã, đang và sẽ phải chịu đựng khi để tâm hồn mình chạy theo những mong cầu không có thật. Điều đáng nói ở tác phẩm này, tuy độc giả khó tìm thấy tính nhân văn trong một câu chuyện toàn máu và ám ảnh, nhưng sự thật là tác giả đã nhân văn với cả nhân vật Hai Tưng của mình. Cho hắn một lý do để phạm tội, dẫu cho ngày phải đền trả lại. Thiên Linh cái hoàn toàn không có nhân vật “phản diện” hay “chính diện” mà chỉ là câu chuyện đấu tranh giữa tốt - xấu trong tự mỗi con người và nếu sa vào sai lầm thì do chính bản thân họ đã cùng với hoàn cảnh khiến sự yếu đuối của mình đưa mình đi. Đằng sau mỗi con người là một cuộc đời, một câu chuyện không chắc ai cũng biết, nên, đừng vội vàng lên tiếng đả kích ai, khi bản thân chúng ta chưa bao giờ hoàn hảo. *** "Hai Tưng" là một trong hai nhân vật liên quan đến truyền bá mê tín dị đoan làm tôi phải lưu tâm nhất ở thời kỳ làm báo. "Hai Tưng" khiến tôi từng cảm thấy căm ghét vô cùng – theo cái cách tôi tự nhắc nhở mình không bao giờ được "ngó lơ", được mặc kệ với những điều xấu trong xã hội khi còn cầm bút. Tôi đã đọc đi đọc lại vụ án về "Hai Tưng" đến hàng trăm lần như một kiểu để buộc mình phải nhớ, ngoài kia, còn lắm kẻ lợi dụng lòng tin của kẻ khác làm lời, và, bản thân mình không bao giờ được chùn bước, chùn bút. Để đến khi, tôi bắt đầu đuổi theo chữ nghĩa ở nghiệp văn chương, tôi vẫn không thể nào thôi cái nỗi ám ảnh về nhân vật này. Tôi trở lại viết về "Hai Tưng", như tôi từng lật lại vụ án đúng thời điểm "Hai Tưng" bị xử tử để viết một bài báo khác, bằng một góc nhìn khác, bằng trái tim đập những nhịp khác. Tôi tin, con người – bất kể là ai – có làm gì, cũng có một nguyên nhân, một động cơ cả! Khi "Hai Tưng" trở thành nhân vật văn học của tôi, tôi yêu hắn theo cái cách lạ lắm – không thể thay đổi kết cuộc, vì, cho dù thế nào thì tội ác vẫn là tội ác và vẫn phải trả giá, nhưng, chí ít tôi muốn người khác nhìn thấy mặt "con người" của Hai Tưng, cũng hỉ – nộ – ái – ố, cũng đau khổ, cũng dằn vặt. Tôi muốn gửi gắm đến độc giả của mình – những người đã luôn quan tâm, ủng hộ tôi, những người đã luôn đồng cảm với tôi – rằng, số phận nằm ở bàn tay chúng ta, đừng tự huyễn hoặc mình vào những điều siêu linh để mong cầu những thứ vốn không thật sự thuộc về mình. Vì, như thế, ắt, chúng ta sẽ chỉ thêm đau khổ! ... Mời các bạn đón đọc Thiên Linh Cái của tác giả Trương Thanh Thùy.
Đảo Trị Liệu Bí Ẩn - Sebastian Fitzek
Em Josy mười hai tuổi mắc phải một bệnh kỳ lạ, vì thế mà cha của em, nhà tâm lý học nổi tiếng, bác sĩ Viktor Larenz cố gắng tìm người chữa trị cho em. Vào một ngày nào đó, ông ngồi chờ Josy trong phòng khám của bác sĩ Grohlke, thế nhưng con gái của ông đột ngột biến mất. Điều kỳ lạ là cả người giúp việc lẫn bác sĩ Grohlke đều nói rằng họ không nhìn thấy Josy. *** Điều đầu tiên tôi cảm nhận được là nó có không khí giống với Shutter Island. Chầm chậm và rờn rợn. -- NQK *** Nửa tiếng trôi qua, và ông biết rằng ông sẽ không bao giờ được nhìn lại con gái của mình nữa. Cô bé mở cửa, ngoảnh lại thoáng nhìn ông và rồi bước vào đến chỗ người đàn ông già. Nhưng Josephine, cô con gái bé bỏng mười hai tuổi của ông, sẽ không bao giờ bước ra nữa. Ông chắc chắn là như vậy. Cô bé sẽ mãi mãi không bao giờ nhìn ông cười rạng rỡ khi ông ru con ngủ nữa. Ông sẽ mãi mãi không bao giờ được tắt chiếc đèn ngủ sặc sỡ khi con gái ông đã thiếp ngủ nữa. Và mãi mãi không bao giờ ông bị đánh thức bởi tiếng thét hãi hùng của con trong đêm khuya nữa. Niềm tin này ập vào ông với sức dập mạnh bất thình lình của một tai nạn ô-tô đâm nhau. Khi ông đứng lên, cơ thể ông muốn ngồi lại trên chiếc ghế nhựa lung lay. Ông sẽ không ngạc nhiên nếu như đôi chân khuỵu xuống. Nếu như ông cứ đơn giản ngã xuống và nằm lại trên cái sàn gỗ cũ kỹ của phòng chờ. Ngay giữa người phụ nữ nội trợ đẫy đà bị vẩy nến và cái bàn nhỏ với những tờ tạp chí cũ. Nhưng ông không nhận được lòng khoan dung của cơn ngất xỉu. Ông vẫn còn tỉnh táo. Bệnh nhân không được chữa trị theo thời điểm đến mà theo tính khẩn cấp. Tấm biển chỉ dẫn trên cánh cửa trắng bọc da vào phòng chữa bệnh của người bác sĩ dị ứng nhòa đi trong mắt ông. Bác sĩ Grohlke là một người bạn của gia đình và là người bác sĩ thứ hai mươi hai. Viktor Larenz đã lập một danh sách. Hai mươi mốt người bác sĩ trước đó không tìm thấy gì. Hoàn toàn không. Người đầu tiên, một bác sĩ cấp cứu, đã đến cơ ngơi của gia đình ở Schwanenwerder vào ngày Lễ Giáng Sinh thứ hai. Cách đây đúng mười một tháng. Đầu tiên, tất cả họ đều nghĩ rằng Josephine chỉ bị trúng thực món fondue vào ngày lễ. Cô bé đã nôn mửa nhiều lần trong đêm và rồi bị tiêu chảy. Isabell vợ ông đã gọi bác sĩ cấp cứu tư, và Viktor đã bế Josy trong chiếc áo ngủ bằng vải lanh xuống phòng khách. Mãi cho đến ngày hôm nay, ông vẫn còn cảm nhận được đôi cánh tay gầy nhỏ bé của con khi ông nhớ lại. Một cánh tay đặt quanh cổ ông tìm nơi nương tựa, tay kia kẹp chặt con thú nhồi bông mà cô bé thích nhất, con mèo xanh Nepomuk. Dưới những ánh mắt nghiêm khắc của họ hàng đang có mặt, ông bác sĩ đã nghe lồng ngực bé nhỏ của em, truyền nước biển và kê một loại thuốc vi lượng đồng cân. ‘Nhiễm trùng đường ruột nhẹ thôi. Đang có dịch trong thành phố mà. Nhưng không sao! Tất cả sẽ tốt thôi.’ Đó là những từ mà người bác sĩ nói khi từ giã. Tất cả sẽ tốt thôi. Ông ấy đã nói dối. Viktor đứng ngay trước cửa vào phòng điều trị của bác sĩ Grohlke. Khi muốn mở cánh cửa nặng nề ra, ông không thể xoay tay nắm cửa được. Lúc đầu ông nghĩ rằng căng thẳng của những giờ vừa qua đã cướp đi hết sức lực của ông. Nhưng rồi ông nhận ra cửa đã khóa. Có ai đó đã cài then ở bên trong. Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Ông quay phắt người lại và có cảm giác như đang nhìn mọi vật xung quanh trong một quyển sách lật trang. Tất cả những gì ông nhìn thấy đều vào đến bộ não của ông với tốc độ chậm đi, trong những tấm ảnh đứt quãng: những tấm ảnh chụp phong cảnh Ireland trên tường của phòng khám, cái cây cao su phủ đầy bụi ở hốc cửa sổ, người phụ nữ bị vẩy nến đang ngồi trên ghế. Larenz lay cửa một lần cuối cùng rồi lê bước qua phòng chờ đến lối đi bên ngoài. Hành lang vẫn còn đầy người. Cứ như bác sĩ Grohlke là người bác sĩ duy nhất trong Berlin. Viktor bước chậm chạp ra phía trước đến quầy tiếp tân. Một thiếu niên có nhiều vấn đề về mụn trứng cá đến mức (không thể không nhìn thấy được) đang đứng chờ nhận toa thuốc, nhưng Larenz đẩy anh ta sang bên một cách thô lỗ và bắt đầu nói với cô tiếp viên ngay lập tức. Ông biết Maria từ những lần trước. Trước đây nửa giờ, khi ông cùng với Josy bước vào phòng khám thì cô còn chưa có ở đây. Bây giờ thì ông mừng vì người mà cô thay thế rõ ràng là đang nghỉ giải lao hay đang ở một nơi khác. Maria chỉ vừa trên hai mươi tuổi và nhìn trông giống như một nữ thủ môn bóng đá. Nhưng cô ấy cũng có một đứa con gái nhỏ. Cô ấy sẽ giúp ông. “Tôi rất cần vào gặp con tôi,” ông nói to hơn mình muốn. “Ô, xin chào, bác sĩ Larenz, rất vui khi gặp lại ông.” Maria nhận ra người bác sĩ tâm lý ngay lập tức. Đã lâu ông không còn đến phòng khám bệnh này, nhưng cô đã nhiều lần nhìn thấy khuôn mặt sắc sảo nổi bật của ông trên truyền hình và trong nhiều tạp chí. Ông là một khách mời được ưa thích trong các chương trình đàm luận. Không chỉ vì diện mạo đẹp và cách nói cởi mở của ông trong lúc giải thích những vấn đề tâm lý phức tạp cho người không chuyên môn. Nhưng hôm nay ông ấy nói thật khó hiểu. “Tôi phải vào gặp con gái tôi ngay lập tức!” Chàng thiếu niên bị ông đẩy sang bên cảm nhận theo bản năng rằng người đàn ông này có cái gì đó không ổn, và bước sang bên thêm một bước. Maria cũng cảm thấy bất an và cố giữ nụ cười giả tạo đã luyện tập trước của cô. “Thật không hiểu bác sĩ Larenz muốn nói gì ạ,” cô nói và hồi hộp sờ vào chân mày màu nâu của mắt phải. Cô xỏ lỗ ở đấy, và cô hay giật vào đấy khi cô hồi hộp. Nhưng sếp của cô, bác sĩ Grohlke, là người bảo thủ, vì thế mà cô phải lấy thanh bạc cắm ở đấy ra khi có bệnh nhân trong phòng khám bệnh. “Hôm nay Josephine có hẹn khám bệnh à?” ... Mời các bạn đón đọc Đảo Trị Liệu Bí Ẩn của tác giả Sebastian Fitzek.