Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhớ Em

Thể Loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trọng sinh, Ngược luyến, Vườn trường, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Nữ chủ. Editor: Tiểu Hy Khương Tuệ là một thiếu nữ đáng yêu, nhưng không hiểu sao Trì Yếm lại luôn làm mặt lạnh với, thái độ lạnh nhạt và ngạo mạn Em trai của anh ta giải thích là vì lúc bé, anh ấy chịu khổ quá nhiều, tính cách trở nên như vậy. Năm 1997 Lúc này... Khương Tuệ chín tuổi, là một cô bé ngốc manh đáng yêu, được cha yêu thương như trân bảo. Trì Yếm mười hai tuổi, là một cậu bé lãnh đạm âm trầm, một đứa nhóc không cha không mẹ. Khương Tuệ cơm áo không cần lo, mỗi tháng còn có tiền tiêu vặt để xài. Trì Yếm vì đói mà đau dạ dày, lại bị buộc quỳ trên đất. Khương Tuệ do thân thể yếu ớt mà ngã. Trì Yếm chịu đựng những đòn hiểm đánh lại vẫn ngoan cường như không có việc gì. Khương Tuệ thở dài, anh đúng là quá thảm, quá khổ rồi. Cô biết Trì Yếm trong tương lai là một đại nhân vật không tầm thường, nhưng cô lại không muốn chạy tới ôm đùi một chút nào. Nhưng Khương Tuệ lại không biết, cô vẫn luôn là tiểu nữ thần trong lòng Trì Yếm. * Nghe nói Khương Tuệ năm mười sáu tuổi chính là ánh trăng sáng chói trong lòng các thiếu niên của đại viện. Cũng nghe nói Trì Yếm rất chán ghét Khương Tuệ. * Một đêm trung thu nào đó, Trì Yếm khàn cả giọng kêu: “Tuệ Tuệ.” Khương Tuệ hoài nghi chính mình nghe lầm, thật cẩn thận hỏi lại: “Anh gọi em sao? Muốn chúc em bình an?” Trăng thanh gió mắt, đêm tối khô ráo. Sau một lúc lâu, Trì Yếm nhắm mắt: “Ừm, Tuệ Tuệ bình an.” *** Review Nhớ em – Đằng La Vi Chi: reviewnovelbygiangkt1.wordpress.com Lâu lắm rồi tôi mới đọc hết được một truyện và muốn chia sẻ trên blog này. Đọc được truyện này là do tình cờ thôi, nhưng cảm giác khá trọn vẹn khi đọc đến chương cuối cùng. Trọng sinh có tác dụng to lớn nhất chính là được thay đổi số phận, thay đổi lựa chọn, và biết trước một phần của tương lai. Khương Tuệ có được may mắn khi được sống thêm một lần, có cơ hội thay đổi những điều đã xảy ra trong quá khứ để tương lai của cô không bị buộc chắt với một người cô không hề yêu thương là Trì Nhất Minh. Thế nên ý niệm đầu tiên của cô chính là tránh xa anh em họ Trì càng xa càng tốt, đặc biệt giảm thiểu sự tồn tại của bản thân trước Trì Nhất Minh nhiều nhất có thể. Thế nhưng trước Trì Yếm thì cô gái nhỏ Khương Tuệ không như thế được. Những khúc mắc ở cuộc sống trước kia về thái độ của anh dành cho cô, hay những ngưỡng mộ vì điều anh làm khi thành danh khiến cho Khương Tuệ không kìm lòng được mà giúp đỡ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của Trì Yếm. Khương Tuệ từ cô gái nhỏ không thể vận động được bình thường, nhưng đã rất cố gắng, nỗ lực để hoàn thiện bản thân. Đến một ngày cô gái nhỏ lột xác trở thành cô gái xinh đẹp không gì sánh được đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, trở thành “ánh trăng sáng” của cả khu đại viện. Khương Tuệ lớn dần lên với tâm niệm tránh xa Trì Nhất Minh, nhưng chính điều này lại càng thu hút tiểu ác ma này. Chính Khương Tuệ không hiểu tại sao cậu bé lại thích cô, ngay cả Trì Nhất Minh cũng không biết, từ bị thu hút rồi cứ thích thế thôi. Nhưng đối với Khương Tuệ thì điều này lại phiền hà không tránh được, đến cuối cùng cô gái nhỏ cầu cứu đến Trì Yếm – anh trai của tiểu ác ma. Cô gái nhỏ chỉ là không tìm được biện pháp nào khác nên phải hẹn gặp Trì Yếm, nhưng cô lại không biết rằng anh đã mong ngóng gặp cô, mong muốn được sớm thấy cô mà đứng đợi suốt hàng giờ. Có lẽ những điều đơm đặt của Trì Nhất Minh ở cuộc sống trước kia cứ mãi quẩn quanh trong suy nghĩ của cô gái nhỏ, nên cô đã tự dựng lên vách ngăn giữa cô và Trì Yếm, sợ hãi và lo lắng về những biến cố trong tương lai khiến cô không dám tiến đến gần thế giới của anh. Trì Yếm có thể nói là một người có số khổ và rất có ý thức về tình trạng của bản thân. Là một đứa trẻ bị bỏ rơi phải lang bạt từ khi rất nhỏ, được mẹ của Trì Nhất Minh cưu mang trong 4 năm mà anh đang mang theo gánh nặng ấy trong suốt nhiều năm. Hai đứa trẻ tha phương cầu thực, quá nhỏ bé để phải bươn trải cuộc sống nhưng Trì Yếm đã cố gắng chu toàn nhất có thể cho cuộc sống của Trì Nhất Minh. Khi cơm không có để ăn thì tất cả những thứ khác không đáng để nói đến. Đối với Trì Yếm ở tuổi chưa thành niên, chỉ cần no bụng trước rồi mới nói đến những chuyện khác được, không phải chỉ riêng anh mà còn lo cho phần của Trì Nhất Minh nữa. Khương Tuệ là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống tối năm tuổi hoa niên của Trì Yếm. Chưa một người nào từng hỏi đến cảm giác của anh, chưa một người nào từng quan tâm đến sống chết của anh, chỉ có cô gái nhỏ ấy. Vậy nên Trì Yếm từ những năm trẻ tuổi đến mãi những năm sau này đều vô thức hướng về Khương Tuệ mà chính anh cũng không hề biết. Nhưng người trưởng thành sớm cũng có những tính toán làm bản thân phải rụt rè, không dám buông thả, bất chấp cho mối tình bản thân chấp niệm. Ví như khi Trì Yếm biết bản thân luôn hướng về Khương Tuệ nhưng anh không dám đến gần cô, càng ý thức được bản thân không thể cho cô được bất cứ điều gì trong hiện tại, lại càng không thể đảm bảo cho tương lai của cô. Thế nên tình cảnh của hai người cứ gần cứ xa, chẳng thể nào nói rõ, lại càng không dám hứa hẹn. Một Trì Yếm vinh quang trở về sau một thời gian đi xa nhưng chẳng ai biết anh phải đánh đổi bao nhiêu công sức và cả máu để có được diện mạo hiện tại. Không còn hình ảnh của một cậu thanh niên nghèo túng, không màng đến tự tôn bản thân, giờ đây xung quanh anh là những người bợ đỡ, những lời nịnh nọt, nhưng ánh mắt của anh vẫn chỉ hướng về “ánh trăng sáng” của mình. Dù sao thì có thể Trì Yếm trưởng thành, già dặn trong suy nghĩ, nhưng về tuổi đời thì anh cũng chỉ là cậu thanh niên chưa từng yêu đương, nên sẽ có những vụng dại, những ngây ngô trước người mình thích. Có suy tính kỹ càng trong từng bước đi, nhưng tôi nghĩ đề nghị Khương Tuệ ở bên cạnh anh là mưu cầu cho bản thân anh trước tiên, trước cả những lo ngại về tình cảm thực sự cô gái nhỏ dành cho anh. Chỉ có điều anh không nghĩ đến rằng cô không hề phản kháng lại lời đề nghị này. Khương Tuệ không phải cô gái ngây thơ, mới va vấp vào đời ở tuổi 18 19, khi đề nghị Trì Yếm giúp đỡ cha của cô chữa bệnh thì cô đã biết trước anh sẽ giúp được, lại càng không bất ngờ trước đề nghị của Trì Yếm khi trở thành cô gái của anh. Đề nghị này rõ ràng không hề tồn tại ở cuộc sống trước kia nhưng Khương Tuệ chấp nhận không chút đắn đo, có lẽ bởi cảnh ngộ trước đây mà cô không muốn lặp lại, lại càng không muốn vướng vào Trì Nhất Minh, Trì Yếm là lựa chọn tốt nhất của cô lúc này. Nhưng không giống những tình cảnh được bao nuôi khác, cô gái tình nguyện trả lại chi phí bằng tất cả tài sản hiện có, chàng trai lại không cần bất cứ điều gì, lại càng lúc càng xa lánh cô gái. Trì Yếm nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của bản thân, không hứa hẹn cũng không thể đảm bảo được cho cô cuộc sống bình an, thế nên càng không dám đến gần Khương Tuệ. Anh sẵn lòng giúp cô lúc cô khó khăn nhất, nhưng lại luôn nghĩ đến người đi đến cuối đời với cô là một người khác, suy nghĩ phải bảo vệ cô, trân trọng cô để sau này “ánh trăng sáng” ấy còn có thể lấy chồng, kết hôn như những cô gái bình thường khác. Nhưng Trì Yếm lại luyến tiếc những ấm áp mà chỉ có cô mang lại cho anh, cuộc sống đen tối ấy chỉ có cô là ánh sáng duy nhất của anh. Thế giới của Trì Yếm lạnh lẽo, anh chỉ muốn đến gần những ấm áp mà Khương Tuệ đưa đến, nhưng lại càng sợ hơn những tình cảm ấy làm hại đến cô, yêu thương là vậy nhưng chưa một lần anh dám nói lời yêu với cô. Khương Tuệ đáp lại tình cảm của Trì Yếm lúc nào không rõ, chỉ biết tình cảm ấy ngày càng nhiều hơn theo thời gian. Từ một cô bé e dè tiếp xúc với anh, đến một cô gái ngồi đợi anh về nhà mỗi ngày. Khương Tuệ nhận ra bên dưới vỏ bọc lạnh lùng ấy là người bất chấp hết tất cả để bảo vệ cô trọn vẹn nhất mà chẳng màng đến bản thân, bên cạnh anh ấm áp hơn cô tưởng. Một cô gái có thể yêu thương chàng trai đến mức nào mới có thể không quan tâm đến tiền tài địa vị, không màng đến an nguy chỉ để bên cạnh người mình thương. Trì Yếm lại một lần nữa quay về và mạnh mẽ hơn bao giờ hết, giờ đây đã không còn trở ngại nào có thể cản đường anh. Tuy lời yêu thương được thốt lên hơi muộn màng và trong hoàn cảnh khá đặc biệt, nhưng cuối cùng những tình cảm họ dành cho nhau vẫn trọn vẹn như vậy, ấm áp như vậy. Khi đọc xong truyện này tôi khá hài lòng vì nhiều nguyên nhân lắm. Đầu tiên là không phân bổ thời gian chênh lệch như các truyện trước đây tôi đã từng đọc. Quãng thời gian ấu thơ rồi lớn lên và trưởng thành của các nhân vật được nói đến tương đối đều nhau. Tôi thích như vậy hơn. Thứ hai, tính cách nhân vật được xây dựng nhất quán. Một Trì Yếm trầm ổn, tính toán, kiên định mục tiêu; Một Khương Tuệ trong sáng, nhân hậu nhưng không quá thánh mẫu; Một Trì Nhất Minh âm hiểm, so đo từ lúc nhỏ cho đến lúc trưởng thành. Thứ ba, truyện được viết trong bối cảnh tương đối phức tạp do hoàn cảnh sống của các nhân vật, thời gian trải dài hơn 10 năm nhưng mỗi nhân vật chính được hiện lên sắc nét, các nhân vật phụ không được nhắc đến quá nhiều nhưng lại không hề mờ nhạt. Tôi thích cách viết tập trung vào nhân vật như thế này, không vì để mở đường cho các truyện tiếp theo “có thể có” mà đan xen nhiều câu chuyện bên lệ. Cuối cùng để nói về truyện này, đây không hẳn là câu chuyện ấm áp, nhưng cũng không phải truyện ngược. Nội dung tròn trịa, không hụt hẫng, cũng không quá khiến người ta ảo tưởng về cuộc sống. Một truyện như thế này, trời Sài Gòn mưa mưa, tận hưởng cuối tuần thật thích. *** Người review: Vong Xuyên Bỉ Ngạn​ Câu chuyện tình yêu khiến con dân phải đau lòng. Tuổi thơ Trì Yếm không may mắn cũng không yên bình. Anh là một đứa trẻ mồ côi, năm lên 7 tuổi được mẹ nam phụ Trì Nhất Minh nhận về nuôi, nhưng 4 năm sau đó người mẹ nuôi cậu cũng qua đời, hai anh em không cùng chung dòng máu nương tựa vào nhau, cảnh nhà thiếu thốn, Trì Yếm phải đưa em trai đến nhà cậu mợ để ở nhờ. Gọi hai tiếng "cậu mợ", nhưng thật ra cũng chẳng khác gì người ngoài, không, thậm chí còn không bằng. Cậu mợ cậu sau khi chiếm đoạt được khoảng tiền thường cho cái chết của mẹ nuôi thì hoàn toàn trở mặt, như biến thành những con người khác, suốt ngày đay nghiến, cay nghiệt với anh em hai người Trì Yếm và Trì nhất Minh. Vì không muốn phải cõng thêm hai món nợ từ trên trời rơi xuống, cậu mợ này đã buộc Trì Yếm phải nghĩ học để đi làm, dù cho anh không muốn và hết mực cầu xin. Ban ngày thì làm thuê làm mướn, chiều tối về lại chịu những đợt chửi mắng từ người thân, anh cùng em trai mình hàng ngày phải sống trong sự cay nghiệt của đám người, anh không no mặt không ấm, thiếu thốn đủ thứ, có lúc còn vì quá đói phải nhặt rác lên để ăn, thê thảm vô cùng. Trì Yếm rất thích được đi học. Đi học chính là một loại khát khao với anh. Chiếc cặp công chúa Bạch Tuyết bị người khác quăng đi ở bãi rác, được anh nâng niu mang về dùng, dù cho sau đó có bị đám trẻ trong đại điện cười chê thế nào anh cũng không có ý quăng bỏ, chỉ ngồi lẳng lặng một mình mà mài hình Bạch Tuyết cho bằng hết. So với đám trẻ được chiều chuộng đầy đủ ngoài kia, ngày khai giảng năm đó anh chỉ có một mình, không người hỏi hang không người đưa đón. Một chiếc cặp nhặt được ngoài bãi rác, một bộ đồ cũ ngắn ngủn đã mặc phai sờn Trì Yếm với một tâm thái mong chờ mà đi đến trường học, nhưng khi đến nơi mới biết được, trong bản thông báo thế nhưng lại không có tên anh. Thì ra không những cướp mất tiền để đóng học phí, cậu mợ còn lấy mất hồ sơ chuyển trường của anh, khiến anh không thể tiếp tục việc học hành. Không thể đi học, Trì Yếm chỉ có thể đi làm, anh xin việc ở một tiệm sửa xe, và đã làm ở đó suốt hai năm trời. Trì Yếm đưa em trai rời đi là khi phát hiện người mợ độc ác đã cướp mất số tiền dành dụm của mình, để có thể sống và nuôi Trì Nhất Minh ăn học, anh có thể làm bất cứ chuyện gì. Trì Yếm trở thành "vệ sĩ" cho Đoan Mộc Linh, một cô tiểu thư nhà giàu nhưng có khiếm khuyết về ngoại hình. Tâm lý Đoan Mộc Linh không bình thường, thậm chí là có chút vặn vẹo. Cô ta câm ghét những người xinh đẹp, cô ta gọi Trì Yếm chính là con "chó" được cô ta nuôi, đối xử với anh chẳng hề giống đối xử với một con người. Trì Yếm làm cho Đoan Mộc Linh không lâu, chỉ một vài năm sau anh liền rời khỏi quê nhà, anh đã đến một hòn đảo rộng lớn, nơi đó anh đã gặp gỡ một ông trùm. Ông trùm chuyên sản xuất ngọc trai, một kẻ rất thưởng thức tài năng của anh nhưng cũng sợ anh cướp mất vị trí của mình. Những lần tập kích những lần truy giết liên tiếp xảy ra, bằng một phép màu nào đó anh có thể thoát chết nhiều lần. Sau khi đã cũng cố được địa vị và ổn định được tình hình, Trì Yếm quyết định quay lại quê hương, nơi đáng lẽ ra anh phải thuộc về. Ngoài em trai thì vẫn còn một người Trì Yếm không thể nào quên, cô gái nhỏ Khương Tuệ, ánh trăng sáng thời niên thiếu của anh. Một ngày trước khi được gã cho Trì Nhất Minh, em trai Trì Yếm, Khương Tuệ 19 tuổi trọng sinh trở về năm 9 tuổi của mình. Khương Tuệ 9 tuổi nhưng lại có kí ức đến năm 19 tuổi, ngoài cơ thể yếu ớt, đầy rẫy vết bầm tím do bị té ngã, còn lại mọi thứ vẫn còn tốt đẹp, ba Khương vẫn còn khỏe mạnh, nên đối với cô việc trọng sinh cũng chẳng phải là vấn đề gì. Mở mắt ra, cảnh đầu tiên tiểu Khương Tuệ nhìn thấy chính là đại nhân vật làm mưa làm gió khắp nơi ở đời trước, Trì Yếm, đang rơi vào cảnh bị đám nhóc con lăng nhục, trông thê thảm vô cùng. Biến số xảy ra, tương lai thay đổi, một câu chuyện tình yêu vừa dịu dàng vừa cay đắng giữa hai người họ cũng từ đó mà bắt đầu. Đời trước đối với Khương Tuệ, Trì Yếm luôn tỏ thái độ ngạo mạn lạnh lùng, vì vậy Khương Tuệ mới cho rằng anh không thích cô, thế nên vẫn luôn sợ hãi và không dám lại gần. Khương Tuệ chín tuổi, là một cô bé ngốc manh đáng yêu, được cha yêu thương như trân như bảo. Trì Yếm mười hai tuổi, là một cậu bé lãnh đạm âm trầm, một đứa nhóc không cha không mẹ, không người thương yêu. Khương Tuệ cơm áo không cần lo, mỗi tháng còn có tiền tiêu vặt để xài. Trì Yếm vì đói mà đau dạ dày, lại bị buộc quỳ trên đất. Khương Tuệ do thân thể yếu ớt mà ngã. Trì Yếm chịu đựng những đòn hiểm đánh lại vẫn ngoan cường như không có việc gì. Trì Yếm số khổ, muốn sống lại càng khổ. Cả hai người bọn họ sống ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Khương Tuệ được ba Khương hết mực yêu chiều, tuy rằng thân thể có điểm yếu đuối nhưng vẫn là một mặt trời nhỏ đáng yêu. Còn Trì Yếm từ nhỏ đã phải trải qua cuộc sống cực khổ thiếu thốn đủ đường. Anh không ngại làm bất cứ việc gì, chỉ cần có thể sống và có thể nuôi nấng đứa em trai, công việc gì anh cũng có thể làm được. Trì Yếm chính là kẻ bần cùng nhất của giới xã hội, anh không có ước mơ, cũng không dám ước mơ, chỉ có thể khom lưng cúi đầu hèn mọn mà sống tiếp. Nhưng rồi ở một ngày đẹp trời nào đó, tiểu Khương Tuệ 9 tuổi không hề sợ hãi mà mà giúp Trì Yếm thoát khỏi cái cảnh bị vu oan. Khi anh bị chê cười vì chiếc cặp công chúa nhặt được ở bãi rác kia, Khương Tuệ đã ngăn đám nhóc đó lại và nói rằng không nên làm như thế. Biết cậu mợ sẽ không cho anh đi học, cô đã dùng hết tiền mừng tuổi, mua những quyển sách cũ để đưa lại cho anh. Khi thấy tay Trì Yếm nứt nẻ và chảy máu do làm việc giữa cái giá rét của mùa đông, liền lấy hết tiền tiết kiệm mua cho anh một đôi bao tay ủ ấm. Cô cũng là người đã đưa nước cho anh uống, khi anh không được phép uống nước trong giờ làm việc. Và cô cũng chính là người bất chấp việc mình bị thương, cố sức đưa anh đến bệnh viện, khi anh bị ngất đi vì đau dạ dày. Cô có thể làm, chỉ cần vì anh, chuyện gì cô cũng có thể làm. Khương Tuệ, ánh mặt trời duy nhất sưởi ấm trái tim anh. Để rồi anh si mê, anh tham luyến, anh muốn giữ lấy sự ấm áp của Khương Tuệ dành cho riêng mình. Ngày chia tay năm đó khi nghe cô nói không hề thích Trì Nhất Minh thật xấu xa khi mà lúc ấy trong lòng anh đã dâng lên sự vui mừng và hi vọng, Trì Yếm đã cười nhạt, ôn nhu nhìn cô mà nói rằng. "Vậy em hãy chờ tôi trở về." Khương Tuệ.. "Muộn nhất là hai năm, tôi sẽ trở về." Nhất định sẽ trở về. Lời nói của cậu thiếu niên không phải chỉ là lời nói suông bông đùa, mà ngược lại giống như một là một lời hứa hẹn. Sẽ không ai biết được Trì Yếm trong hai năm ấy đã phải trải qua những gì, nỗ lực như thế nào và nhung nhớ cô ra sau. Nỗi nhớ nhung anh đối với cô chính là một loại thử thách vô hình, vừa ngọt ngào, vừa đau đớn, và Trì Yếm cam tâm tình nguyện bị cảm giác đó đắm chìm, không muốn thoát cũng không thể nào thoát được. Cô là ánh sáng, là nguồn ấm áp, là ánh trăng anh trân quý nhất đời này. Trì Yếm thầm yêu Khương Tuệ, tình yêu sâu sắc nhất anh chỉ dành cho một mình cô, Khương Tuệ cũng như vậy, cô cũng đã nhận ra tình cảm của anh, và cuối cùng cô cũng đã đáp lại. Cô yêu anh, cô yêu đôi tay đầy vết thương chai sạm của anh, yêu tuổi thơ bất hạnh của anh, cô yêu nỗ lực, yêu linh hồn, yêu tình yêu anh dành cho cô.. Tất cả, tất cả chỉ cần là anh cô đều yêu hết. Nếu thế giới đã không dịu dàng với anh thì Trì Yếm. Hãy để em.. Hãy để em làm một phần thế giới. Thế giới của riêng anh. "Nhớ em" một bộ truyện không những hay mà còn được xây dựng chỉnh chu về nhiều khía cạnh. Đầu tiên, là cách phân bổ các tuyến thời gian trưởng thành của các nhân vật chỉ dừng lại ở mức vừa đủ, không thiếu cũng không nhiều, làm cho người đọc sẽ không cảm thấy tẻ nhạt và chán nản khi phải mong chờ, và điều này thì tôi rất thích. Thứ hai, là cách mà tác giả Đằng La Vi Chi đã xây dựng nhân vật. Một nam chính cứng cỏi, ổn trọng, kiên định một lòng. Một nữ chính dịu dàng nhưng không yếu đuối, có chính kiến của riêng mình. Một nam phụ lòng dạ xảo trá mưu tính từ nhỏ cho đến lúc trưởng thành. Thứ ba, văn phong của truyện được tác giả viết chăm chút vô cùng, từ cảnh vật cho đến các cảnh miêu tả nội tâm, tất cả đều lột tả được hết tâm lý và cảm xúc của từng nhân vật. Không biết có phải hay không nhưng tôi nghỉ cách này chính là một phần làm cho các tuyến nhân vật không bị mờ nhạt, từ chính đến phụ đều tạo dấu ấn riêng biệt, tất cả đều không bị lu mờ. Và cuối cùng chính là về đề tài của bộ truyện này, mặc dù truyện được lấy đề tài "trọng sinh" một đề tài không hẳn là cũ, cũng không hẳn là mới, nhưng bằng nội dung lôi cuốn, độ dài vừa vặn, những chi tiết lí giải hợp lý, đầy logic.. Tất cả đã làm cho "nhớ em" càng thêm cuốn hút mọi người. Theo cá nhân đây chính là một trong những bộ truyện hay mà tôi đã từng đọc, nếu có thời gian rảnh thì mọi người hãy đọc thử nha. Mời các bạn mượn đọc sách Nhớ Em của tác giả Đằng La Vi Chi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sao Song Ngư
Sao Song Ngư là truyện hiện đại thuộc thể loại ngôn tình được viết bởi tác giả Xuân Thập Tam Thiếu. Nhưng thực ra nội dung không có chút liên quan đến cung hoàng đạo nào cả mà là cuộc sống và tình yêu của những con người luôn khát khao có được tình yêu và được sống hết mình. Khi đọc truyện chúng ta sẽ thấy chút đau lòng, xót xa cho những nhân vật trong truyện. Đặc biệt sẽ cảm thấy ganh tỵ với Bảo Thục khi luôn có một người đứng sau che chở cho mình. Cùng đọc truyện để cùng cảm nhận hay nhé!!! *** Bến Thượng Hải đẹp hơn cảng Victoria. Trong lòng Tăng Gia Hòa nói như thế với bản thân. Nếu cô không làm chính mình tin tưởng thì chán nản sẽ bao phủ cô. Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, anh ta ngồi vào chỗ gần cửa sổ trên máy bay, ngửa đầu ngủ, bởi vì trên đôi mắt có cái chụp che mắt, cho nên không nhìn ra anh ta có biểu tình gì. Cô bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn cửa kính nho nhỏ của máy bay, bên ngoài là một mảnh tối đen, bên trong khoang là đèn đuốc sáng trưng. Cô đối diện tấm kính kia, trông thấy đôi mắt vô thần của mình. Khi Tăng Gia Hòa tốt nghiệp đại học, cô nhận được tiến cử làm trao đổi sinh viên đến Hồng Kông học tiếp. Nửa năm sau những bạn học đi cùng đều quay về trường học nghiên cứu sinh, còn cô thì ở lại Hồng Kông. Bây giờ nhớ tới, hình như cô không phân biệt rõ ràng rốt cuộc lúc ấy nên về Sydney hay là ở lại Hồng Kông. Hai con đường không đi dễ dàng. Vấn đề này thực ra cũng không quan trọng. Quan trọng là, cô nhận được một công việc có thể nuôi sống bản thân. Ít nhất cô có thể sống độc lập. Tuy rằng cô học ngành sinh vật tại đại học, nhưng cô biết ở trong thành phố muôn màu muôn sắc này mình có thể ứng phó được. Nhưng mà sự thật chứng minh, cuộc sống xa lạ không đơn giản như cô tưởng tượng. Công ty cô đang làm việc, trên danh nghĩa là công ty người đại diện, kỳ thật cũng gần giống công ty tìm kiếm ngôi sao. Mỗi ngày đều có rất nhiều nam thanh nữ tú đến văn phòng nhỏ hẹp ở lầu hai kia, tiến hành phỏng vấn rập theo khuôn khổ. Bởi vì trước đó lại đào tạo thành công vài tài năng mới, cho nên tuy rằng quy mô công ty không tính là lớn, nhưng cũng có người nghe tiếng tăm mà đến. Đương nhiên công việc ban đầu của cô chính là phỏng vấn những người này. Nghe nói vừa mới vào công ty đã làm việc này là rất tốt, đồng nghiệp A Sa nói, nhất định là vì Gia Hòa tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng ở Australia, vì vậy mới có ưu đãi như thế. A Sa này đương nhiên không phải là A Sa kia, nhưng các cô có một điểm giống nhau, đó chính là lúc nói tiếng Quan Thoại sẽ cà lăm chẳng biết nói gì. Tuy rằng chức vụ của cô là “Trợ lý người đại diện”, nhưng xoá ba chữ phía sau thì càng chính xác hơn. Hiển nhiên, công việc chính của cô là phỏng vấn. Nhưng đến cùng ai trúng tuyển cũng không liên quan đến cô, việc cô phải làm chính là mở cửa văn phòng, hô lên dãy số, sau đó gương mặt không có biểu cảm đem ý đồ ngăn lại người phỏng vấn hướng vào trong, dưới ánh mắt kinh ngạc và bực bội của đối phương, cô đánh giá diện mạo của người đó có giống như tấm ảnh trong tư liệu không, rồi dời bước chân, chờ đối phương đi vào sau đó đóng cửa lại. Cô lặp đi lặp lại công việc như thế ba tháng trời, cảm thấy chính mình có thể đảm nhiệm công việc kiểm tra của hải quan. Mời các bạn đón đọc Sao Song Ngư của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.
Quyến Luyến Roussillon
Truyện Quyến Luyến Roussillon là một truyện ngôn tình khá lạ lẫm và thu hút bạn đọc, truyện không phải là truyện tình yêu quá nồng nàn, sâu đậm mà là tình yêu phảng phất, ngất ngây. Là câu chuyện phảng phất mùi vị Tây phương, ở nơi thiên đường của những chuyện tình lãng mạn như: London Còn Xa Lắm,  Oxford Thương Yêu.... Trong lòng tôi tràn đầy hy vọng bước trên vùng đất của miền Nam nước Pháp, đến thị trấn màu đỏ cùng tên với tôi để tìm kiếm ba ruột của tôi. Từ Thượng Hải đến Roussillon, từ Roussillon đến Barcelona, từ Barcelona đến Madrid, trong chuyến đi vội vã này, tôi gặp một người, yêu thương một người, cuối cùng tôi lại nhớ đến nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng tôi. Nhưng tôi vẫn không thể quên, hoàng hôn màu đỏ nồng đậm, cùng với…nụ cười ấm áp của người kia Tên của nữ chính là Lỗ Tây Vĩnh, phiên âm tiếng Trung của Roussillon. Đây là truyện tình cảm ư ???  Là câu chuyện đầy yêu thương, nhẹ nhàng và dung dị dưới ngòi bút của tác giả. “A lô?” Tôi đứng trước một bảng hiệu quảng cáo nước hoa thật lớn, trên đó là Natalie Portman, lúc còn nhỏ tôi đã xem phim của cô ấy diễn cùng Jean Reno, khi đó cô ấy là một cô bé gầy như thân tre, bởi vận mệnh tàn bạo mà rèn luyện lòng gan dạ để xâm nhập vào thế giới của người trưởng thành. Nhiều năm như vậy đã trôi qua, tôi chăm chú nhìn cô ấy trên bảng hiệu quảng cáo, phát hiện hầu như không có gì thay đổi, trong mắt của cô ấy luôn có một loại quật cường khiến người ta khó có thể đến gần. Mời bạn đón đọc truyện để tìm được những lời hồi đáp của tình yêu. *** [Review] QUYẾN LUYẾN ROUSSILLON - Xuân Thập Tam Thiếu By Dương Phiêu Linh ღღღ Bạn thử tưởng tượng xem nhé, rằng mình tỉnh giấc vào một ngày nắng đẹp, không khí ban sáng trong lành và tinh khiết như những giọt sương mai buổi sớm. Một cơn gió nhẹ lùa vào lật qua vài trang sách đang đặt trên bàn, bên cạnh chiếc lọ cắm hoa oải hương tím biếc dịu nhẹ. Và khung cảnh buổi sáng yên bình và tuyệt vời ấy hoàn toàn có thể để bạn đắm mình trong cuốn “Quyến luyến Roussillon”. Thật thế bạn ạ, một câu chuyện được miêu tả tuyệt đẹp quá đỗi! Những con chữ không cất lên những nốt nhạc trong bản hòa ca vĩ đại nào đấy, những con chữ vẽ nên những khung cảnh ở miền đất Châu Âu yên bình và đầy quyến rũ. Tôi bị câu chuyện “rù quyến” ngay từ lần đọc đầu tiên, khi tình cờ đọc nó gần giữa đêm cho đến những phút cuối cùng trước khi kim giờ nhích qua con số không. Vậy rằng, tôi đọc câu chuyện cũng rất nhanh vì chỉ vỏn vẹn mười chap. Nhưng nhiêu đó là quá đủ cho một khung cảnh tuyệt đẹp mà những con chữ mang lại tái hiện trong đầu tôi. Thế nhưng, khác với những cuốn tự sự Châu Âu tôi từng đọc, câu chuyện này thuộc thể loại ngôn tình. Trong câu chuyện, họ đơn giản là những con người trẻ tuổi, họ dễ thương và một trong số họ rất điển hình trong ngôn tình, và một chút ấy rất đẹp, câu từ đủ đạt để tái hiện những thước phim về khung cảnh Châu Âu. Tôi đã rất ngạc nhiên, trong đêm khuya, tôi ngỡ ngàng vì một phần vẻ đẹp Châu Âu, qua nước Pháp và Ý, tại một thị trấn nhỏ có tên Roussillon, một cuộc gặp gỡ tình cờ dẫn đến một mối tình lãng mạn bắt đầu. Nhưng Roussillon lãng mạn là thật, nhưng hoàn cảnh xảy ra giữa hai con người ấy rất tình cờ, nhưng cũng rất… trớ trêu. “Trong lòng tôi tràn đầy hy vọng bước trên vùng đất của miền Nam nước Pháp, đến thị trấn màu đỏ cùng tên với tôi để tìm kiếm ba ruột của tôi. Từ Thượng Hải đến Roussillon, từ Roussillon đến Barcelona, từ Barcelona đến Madrid, trong chuyến đi vội vã này, tôi gặp một người, yêu thương một người, cuối cùng tôi lại nhớ đến nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng tôi. Nhưng tôi vẫn không thể quên, hoàng hôn màu đỏ nồng đậm, cùng với… nụ cười ấm áp của người kia.” LU XIYONG – nghĩa là Lỗ Tây Vĩnh, và cũng là tên phiên âm của Roussillon – một thị trấn nhỏ miền Nam nước Pháp. Cái tên ấy là khởi nguồn của mọi chuyện, cái tên nghe có vẻ… con trai nhưng thực chất là một cô gái. Mẹ của cô là một người phụ nữ có nội tâm mạnh mẽ, bà tự mình nuôi cô khôn lớn và tuyệt nhiên không hé răng nửa lời về người cô gọi là ba. Ngay từ lúc cô nhận thức được, cô không có ba, và cô không biết ba mình là ai, cô đã luôn thắc mắc câu hỏi ấy, cho đến khi mẹ cô qua đời, và thật sự cô vẫn không biết ba mình là ai. Ngoại trừ việc có vẻ cha cô là người đàn ông họ Lỗ. Khắp thế gian, người giống người có thể hiếm, nhưng họ trùng họ thì có cả vạn người. Có thể còn hi vọng, Lỗ Tây Vĩnh, Roussillon, không chừng cái tên cô bắt nguồn từ đấy. Từ sân bay Charles de gaulle hướng đến ga xe lửa Tulon, cô tiến đến Roussillon. Ở đấy, cô tình cờ gặp hai cậu con trai rất thú vị. Một cậu con trai cao gần hai mét gọi người đi trước, luôn miệng gọi: Anh Hai, Anh Hai,… Anh Hai, anh Hai,… Đó là một cách gọi thật thân quen, cũng cực kỳ ấm áp trong khoảng thời gian cô ở lại Roussillon và phát hiện ra rằng ở đó có một người cha đã quên mất sự tồn tại của cô, và nếu mọi chuyện đã sáng tỏ, giả dụ người đó là anh trai của cô thật, cô sẽ đối diện ra sao với một thứ tình cảm đang dần len lỏi xâm chiếm trái tim cô, khi cảm xúc không thể dồn nén hơn nữa về người anh trai cô mới nhận ra sau hằng ấy năm trời. … Thiệt sự thì, câu chuyện rất đẹp, nên để chính bạn cảm nhận vẻ đẹp những con người và vùng đất ấy. Hay do chính tôi cực yêu thích những vùng đất Châu Âu nhỉ? Tôi chưa đào lên bất kỳ vẻ đẹp nào trong câu chuyện ấy, có thể là quỹ thời gian cho bài review hôm nay của tôi khá eo hẹp. Tôi vẫn đang đọc lại vài chap để lấy cảm hứng, nhưng thành thực No copy khiến tôi không thể kiên nhẫn gõ lại những dòng chữ tuyệt vời ấy, dẫu chỉ trong vài phút giây ngắn ngủi tôi đọc câu chuyện, và thanh thản đọc chầm chậm những đoạn cuối cùng như sắp tạm biệt mất rồi vậy. Roussillon miền Nam nước Pháp vẫn yên bình như thế! *** Nếu như ở Nhật ký AB có hài nhẹ nhàng, có tình cảm nhẹ nhàng thì ở Quyến luyến Roussillon có những chi tiết rất cảm động về tình cảm gia đình. Và cái chính là đọc truyện này thật chỉ muốn book một phát vé đi Pháp luôn để đến cánh đồng hoa oải hương ở Provence, đến Roussillon, đến Barcelona, đến Madrid chậc chậc. Ông tác giả ác quá là ác a. Đọc truyện mà cứ thèm rỏ rãi, thèm được một mình một ba lô đi lang thang khắp Châu Âu, đến những vùng quê yên bình, êm ả ấy. Trong truyện, nữ chính tên Lỗ Tây Vĩnh như tên con trai nhưng lại chính là phiên âm tiếng Trung của Roussillon. Đến nỗi mà nam phụ Lộ Tử An, một chàng trai hài hước trong tình huống quá giang xe Tây Vĩnh đi Roussillon đã phá lên cười mà rằng “Ha ha, chơi thật vui! Chúng ta ngồi xe của Lỗ Tây Vĩnh chạy đến Lỗ Tây Vĩnh (Roussillon)”. Và cứ thế chị gái Vĩnh thân gái dặm trường liều mình cho hai anh em Lộ Ngụy Minh và Lộ Tử An đi nhờ xe. Còn lý do tại sao Lỗ Tây Vĩnh lại tên là Lỗ Tây Vĩnh thì aiz…chậc…cái này chẳng phải nên đọc truyện là biết sao :). Truyện không có tiểu tam tiểu tứ, không có tình huống cẩu huyết kiểu cung đấu, gia đấu…mà lại có tí ti, tí ti giật gân. Cái này thôi thì cũng nên đọc truyện là biết. Dạo này bị thích thể loại truyện ngắn tầm chục chương dài hay ba chục chương ngắn. Vậy thôi đủ để làm một buổi tối được thư giãn, được nghỉ ngơi đúng nghĩa. Cám ơn bạn editor p3104 đã mang đến câu chuyện hay, nhẹ nhàng, ý nghĩa. Những cảnh đẹp của Pháp, của Ý được bạn chuyển ngữ rất mượt mà. Mình quả thật phải đọc lại truyện này lần hai, chờ có ebook mình sẽ down về máy lâu lâu không có gì hay lại lôi ra gặm lại như Nhật ký AB vậy ???? Nhờ truyện mình biết đến Roussillon vùng đất đỏ ở Pháp *** Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu Thể loại: Hiện đại, tình cảm gia đình, giả incest, anh trai chín chắn trầm mặc - em gái vui vẻ dễ gần, nhẹ nhàng, HE.  Độ dài: 12 chương lớn (36 chương nhỏ) + vĩ thanh + ngoại truyện. Tình trạng: Hoàn edit. Mùa hè sau khi mẹ mất, Lỗ Tây Vĩnh đến Roussillon. Một cô gái đơn độc mang theo tất cả hành lý đến thị trấn nhỏ miền Nam nước Pháp tìm người cha chưa bao giờ xuất hiện, nhưng là người thân duy nhất còn lại trên đời này của cô. Đó là điểm khởi đầu của “Quyến luyến Roussillon”, cũng bắt đầu cho bước ngoặt thay đổi định mệnh Lỗ Tây Vĩnh.  Nữ chính quả thực có một cái tên ấn tượng. Tây Vĩnh, Lỗ Tây Vĩnh. Tên cô là phiên âm của Roussillon, vùng đất mà khi còn sống mẹ cô đã luôn đau đáu nhớ về.  Không tên tuổi, không địa chỉ, tất cả những gì Lỗ Tây Vĩnh biết về cha mình chỉ dừng lại tại một địa danh. Trên hành trình ấy, cô gặp được một người đàn ông khó hiểu. Anh giúp cô cất vali cồng kềnh, đi nhờ xe của cô, nhắc nhở cô không tin lời kẻ lạ. Sau cùng, anh trở thành anh Hai của cô!  Trùng hợp như thế! Anh là con của người cha mà cô lặn lội đường xa tìm kiếm, là anh trai cùng cha khác mẹ với Lỗ Tây Vĩnh! Anh tên Lộ Nguỵ Minh, anh Hai rất đẹp trai nam tính, rất săn sóc chu đáo nhưng anh Hai thường thường hay trưng ra “khuôn mặt tú-lơ-khơ” không rõ vui buồn. Đấy là toàn bộ cảm nhận của Lỗ Tây Vĩnh về anh Hai.  Nhưng thực ra, dưới bề ngoài lạnh nhạt của Nguỵ Minh là một trái tim đơn thuần đang đập mạnh. Anh gánh trách nhiệm trên vai mà sống, lại luôn luôn thiếu cảm giác an toàn. Những điều này, qua một hành trình dài thì Lỗ Tây Vĩnh mới có thể chầm chậm hiểu thấu.  Sau khi nhận cha, anh Hai “một nách hai con” đưa Lỗ Tây Vĩnh và em họ Lộ Tử An đi thăm thú khắp nơi, từ thị trấn nhỏ Roussillon đi Barcelona cổ kính, rồi đến Madrid nhiệt tình, họ thăm giáo đường còn dang dở, ngắm cảnh đêm hoặc lang thang khắp ngõ ngách thành phố. Với Tây Vĩnh, đó là mùa hè trong mộng. Nhưng số mệnh luôn là thứ khó lòng đoán biết, người cha dịu dàng ân cần của cô đang giấu diếm điều gì? Rốt cuộc Lộ Nguỵ Minh và cô có phải anh em hay không? Tất cả sự thật đã bày ra rõ ràng mà tàn nhẫn, cô chỉ có thể trốn chạy.  Lỗ Tây Vĩnh trở về thành phố quê hương, cắt đứt toàn bộ liên quan với “mùa hè trong mộng“. Thu hoạch lớn nhất của Tây Vĩnh trong chuyến đi xa này không phải là nhân duyên gặp gỡ với anh Hai, không phải tìm được cha, không phải hồi ức đẹp đẽ, mà có lẽ là về mẹ của cô. Nói Lỗ Tây Vĩnh đi tìm cha, đúng hơn là cô đi tìm thành xuân của mẹ, đi tìm một mặt khác chưa từng biết đến của người phụ nữ ấy.  Lỗ Tây Vĩnh từng chút hiểu được tâm trạng của mẹ khi quyết định một mình sinh ra cô. Dù bà là người phụ nữ mạnh mẽ hơn cả đàn ông, dù bà luôn khắt khe trói buộc cô đến nghẹt thở, dù bà chưa bao giờ nói yêu con gái của bà. Nhưng Lỗ Tây Vĩnh vĩnh viễn là sinh mệnh của bà.  “Tây Vĩnh à, đừng lo lắng chuyện vẫn chưa xảy ra, bởi vì nó không nhất định sẽ xảy ra đâu. Hơn nữa, cho dù thật sự xảy ra thì còn có mẹ đây, mẹ ở tại nơi này…” Lỗ Tây Vĩnh luôn cho rằng mình là một cô gái bình thường, không bao giờ có thể xuất sắc như “mẹ già” của mình. Nhưng tôi nghĩ, so với người khác, Tây Vĩnh đã dũng cảm hơn rất nhiều. Kể cả việc đi Roussillon tìm cha lẫn quay lại đó lần nữa để theo đuổi tình yêu. Tôi nghĩ mỗi lần Lỗ Tây Vĩnh viết xuống tên mình, cô sẽ nhớ đến “mẹ già”, nhớ đến thị trấn nhỏ miền Nam nước Pháp và nhớ đến người cô yêu.  Thị trấn đất đỏ, hoa oải hương, con đường thôn quê, thành lũy, giáo đường của Gaudí, ban đêm tĩnh lặng, lễ cuồng hoan… Tất cả đều ngập tràn bóng dáng anh Hai. Anh là người giúp Tây Vĩnh trưởng thành, giúp cô hiểu rõ mối ràng buộc thiêng liêng giữa cha mẹ và con cái. Ngược lại, cô chữa lành anh, kéo anh khỏi vòng luẩn quẩn níu thân. Tình yêu của họ tựa ánh hoàng hôn trên đồi đất đỏ, đậm màu và ấm áp.  “Quyến luyến Roussillon” được viết dưới góc nhìn của nữ chính nên đôi khi bạn sẽ cảm thấy cô yếu đuối. Kỳ thực không chỉ riêng Lỗ Tây Vĩnh mà tôi nghĩ đó là nội tâm của tất cả mọi người. Lo được lo mất, tủi thân xót xa, vì yêu mà do dự,... tất cả đều vô cùng chân thực.  Điểm nổi bật nhất của truyện là tình cảm gia đình, không phải tình yêu, nên nếu bạn tìm thứ gì đó mãnh liệt kích thích thì thực lòng tôi khuyên bạn không nên nhảy hố “Quyến luyến Roussillon”. Nhưng nếu cần làm ấm con tim, thư giãn bằng ngôn từ đẹp đẽ trau chuốt thì câu chuyện này chính là một lựa chọn không tồi.  Mời các bạn đón đọc Quyến Luyến Roussillon của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.
Nhật Ký AB
Thể loại: Hiện đại, oan gia Convert: Daisy_chrys Editor: Sam, sassy Beta: Sam Poster: nyan_neko Độ dài: 12 nhật ký + 2 ngoại truyện Nếu một nhà văn có lương sách bán chạy nhưng tính cách hướng nội, làm việc độc lập gặp phải một biên tập viên tính tình cố chấp và kiên nghị sẽ ra sao? Tất cả không đơn giản như hai người hành tinh khác chống lại nhau như vậy... *** Review “Nhật ký AB” Thực ra truyện e thích nhất của 13 là "Nhật ký AB". Nó logic kiểu gì trời ơi, từ sự “đấu kiếm” của Hạng Phong với Lương Kiến Phi , đến cách hai người tự phân tích tâm lý cho bản thân, cho đối phương, đến cách giải quyết từng vấn đề trong cuộc sống. Hạng Phong và Lương Kiến Phi gì đâu mà "hợp nhau" thế. E đặc biệt thích cách xây dựng mạch truyện của 13 ở tác phẩm này: từ tên chương, nhật ký của Alpha và Beta ở đầu mỗi chương, đến những mẩu truyện từ thực tế và cách nhìn nhận của mỗi nhân vật trong truyện,... Tác giả quá xuất sắc khi miêu tả tính cách của Hạng Phong và Lương Kiến Phi. Một Hạng Phong bề ngoài hoà nhã, lịch sự với mọi người nhưng thực ra ẩn sau là sự hướng nội, tự ti về bản thân. Đọc những dòng cuối của chương 2 sẽ thấy Hạng Phong tự nhận mình là một con người mâu thuẫn như thế nào: "không hy vọng bị quấy rầy, lại khát vọng được mọi người đáp lại". Có lẽ sự mâu thuẫn trong con người anh ấy ở hiện tại là do quá khứ về gia đình không hạnh phúc tạo nên. “Hạng Phong luôn dùng mặt nạ của mình theo dõi thế giới xung quanh”, có lẽ vì vậy mà anh ấy luôn đưa ra lời khuyên đúng đắn nhất cho Hạng Tự, Thi Mặc, và kể cả Lương Kiến Phi. Không thể phủ nhận anh ấy rất thông minh và đáng sợ :))), mưu mô và xảo quyệt, Lương Kiến Phi chỉ có thể chạy trong ma trận của anh ấy mà thôi. Nhưng mà dù như thế thì sao, chỉ có trước mặt Lương Kiến Phi anh ấy mới bằng lòng thể hiện bản thân mình - một con người đầy sự xấu tính Hạng Phong cũng từng có bạn gái và chia tay nhau vì vật chất - “tiền”, hay nói đúng hơn theo cách Hạng Phong: “cô ấy không cảm thấy sẽ có một tương lai tốt đẹp khi ở bên anh”. Lương Kiến Phi thì sao, một người từng tổn thương trong hôn nhân với Trì Thiếu Vũ, ko dám thử yêu một người khác chỉ vì tự ti về bản thân mình là một phụ nữ đã ly hôn. Lương Kiến Phi cũng đã từng nói “Trì Thiếu Vũ như là như một giấc mộng của cô ấy, từng là đại diện cho khoảng thời gian đẹp nhất của Lương Kiến Phi, cô ấy cảm thấy sau khi ly hôn, khoảng thời gian tốt đẹp đó càng ngày càng cách xa cô ấy”. Hạng Phong đã từng nhận xét Lương Kiến Phi như thế này: “Cô ấy là…một người rất quật cường … Rất khó bị thuyết phục. Không chỉ thế, cô ấy thường nỗ lực thuyết phục người khác.” “Cô ấy rất độc lập, thậm chí có lúc tính cách tỏ ra kiên cường… Nhưng ngoài mặt thực ra không mạnh mẽ như vậy.” “Cô ấy cũng rất nhạy cảm, nhưng không hề yếu ớt.” “Kỳ thật cô ấy có tấm lòng lương thiện, nhưng lại…” Anh không khỏi nở ra một nụ cười khổ, “Không giỏi biểu đạt chính mình.” “… Là như vậy.” Lúc đọc đến đây, e cũng nghĩ anh ấy không thoát khỏi bẫy tình với chị ấy được nữa rồi, không thì lấy đâu ra sự miêu tả tỉ mỉ như thế này. Không thể phủ nhận Lương Kiến Phi là một người có rất lạc quan, có thái độ sống tích cực, dù đã thất bại trong hôn nhân nhưng vẫn tin tưởng vào hôn nhân - trái ngược với một Hạng Phong - bi quan, tiêu cực :)))) Một Lương Kiến Phi như thế này đủ để e sùng bái: “Tôi dùng hết sức mình theo đuổi hạnh phúc, nhưng trong một thời khắc nào đó, tôi đành lòng buông tha, bởi vì tôi hiểu được, thế giới này còn những điều khác so với “hạnh phúc” càng đáng để tôi phải kiên trì, càng khiến tôi không thể bỏ qua… Đó chính là, tôn nghiêm và niềm tin.” Tự hỏi hai người - hai thái độ sống khác biệt, lại đến với nhau một lẽ dĩ nhiên như thế, câu trả lời đơn giản, bởi vì họ có điểm chung - đều là những tâm hồn cô độc trong thành phố này. Đọc truyện rất lâu rồi nên nhiều cái hay, thấm trong truyện e ko còn nhớ rõ nữa. Chỉ biết sao truyện này hay đến vậy, nó tập hợp mọi thứ mà e muốn ở một quyển truyện ngôn tình: thực tế nhưng vẫn chứa đầy chất ngôn tình, hài hước có, sâu lắng có, logic có mà mâu thuẫn cũng có, tình cảm che mờ lý trí có, lý trí đánh thức sự xấu xa của nỗi đau cũng có,… E chỉ có thể nhận xét bằng một cặp từ: “Mâu thuẫn - logic” Sau cùng, e có thể viết dài như thế này bởi vì có một người có tâm edit xuất sắc như chị. Cảm ơn chị. Không có chị thì e cũng không biết đến XTTT, không biết đến một cuốn truyện hay như thế này - là chuẩn mực khi e đọc những câu truyện ngôn tình sau này. *** [Cảm nhận] NHẬT KÝ AB – Xuân Thập Tam Thiếu - Posted by Phoebe Hang: Lời mở đầu chỉ có thể nói đây là một câu chuyện đơn giản như không gì đơn giản hơn nhưng lại thấm đầy nhân sinh quan cùng triết lý về tình yêu, về hôn nhân và hạnh phúc. Hai người có thể ban đầu vì một sự hấp dẫn nào đó, hay vì một thói quen nào đó chú ý đến nhau, rồi từ từ sự quen thuộc của đối phương sẽ trở thành tình yêu. Hai người có thể lấy nhau vì yêu, nhưng để nắm tay nhau đi trọn một quãng đường thì cần cả hai ý thức được nghĩa vụ và trách nhiệm của bản thân. Ví như chuyện giữa Lương Kiến Phi và Trình Thiếu Vũ. Đó là một mối tình đẹp, lâu dài. Họ gặp gỡ nhau từ hồi trung học. Họ yêu nhau. Trãi qua những năm tháng đại học cùng nhau. Rồi mối tình gần mười năm ấy kết thúc bằng một đám cưới viên mãn. Ngay đám cưới ấy, họ mỉm cười hạnh phúc trao nhau nụ hôn đắm say cùng lờu thề trịnh trọng: sẽ chỉ mãi yêu đối phương yêu duy nhất cô / anh mà thôi. Tiếc là… Trình Thiếu Vũ và cả lẫn Lương Kiến Phi lại thiếu đi cái ý thức nghĩa vụ và trách nhiệm để có thể duy trì quan hệ hôn nhân dài lâu. Trình Thiếu Vũ có lỗi vì anh phản bội lời thề kia, ngoại tình không chỉ một mà với rất nhiều người rất nhiều lần. Rồi khi bị phát hiện, anh xin tha thứ nhưng khi nhận được sự khoan dung từ cô về sau anh lại vẫn chứng nào tật nấy… Để sau cùng, vì tránh bị mình bị tổn thương thêm nữa, cô chọn giải pháp ly hôn. Đoạn tình ấy, Trình Thiếu Vũ có lỗi, không sai vậy còn Lương Kiến Phi? Cô không trách nhiệm gì với sự tan vỡ đó ư? Chắc chắn có. Vì suốt những tháng năm sống chung ấy, cả hai luôn chọn sự trầm mặc im lặng đối diện với vấn đề. Họ không hề tranh cãi hay tranh chấp gì suốt những tháng ngày kết hôn. Đó có thể là cuộc hôn nhân hoàn hảo của cặp đôi hoàn mỹ: không cãi vả, không tranh chấp, không tức giận… nhưng đó lại chính là quả bom hẹn giờ âm ỉ cháy mà khi bùng phát sẽ phá hủy hoàn toàn hôn nhân tưởng mỹ mãn kia. Trong một bản thân, sẽ có những lúc tồn tại hai mặt đối lập và tranh luận không ngừng nhau mà ta hay gọi là đấu tranh giữa lý trí và tình cảm hay nói văn vẻ là giữa bộ óc và trái tim thì sao hai con người hoàn toàn tồn tại độc lập nhau bị gắn kết trong cái gọi là hôn nhân lại có thể đạt đến mức độ mỹ mãn của việc thấu hiểu hòa hợp đến độ không một lần tranh luận cãi lý cùng nhau? Nếu có chỉ có thể là do cả hai có xu hướng lảng tránh không giải quyết vướng mắc cùng nhau. Và kết quả đến một lúc nào đó, cả hai sẽ nhận ra bản thân mình không thấu hiểu đối phương và cứ thế ngoại tình rồi ly hôn là điều tất yếu. Lại trở về chuyện của Trình Thiếu Vũ và Lương Kiến Phi, sau bốn năm ly hôn, họ gặp lại nhau. Trình Thiếu Vũ thú nhận anh vẫn còn yêu cô và muốn cả hai bắt đầu lại từ đầu. Kiến Phi vẻ ngoài luôn tỏ ra cứng rắn, nhưng thẩm sâu trong cô là sự dịu dàng cùng tinh tế. Chính sự dịu dang ấy khiến Trình thiếu sau bốn năm trãi qua bao cuộc tình sớm nở tối tàn lại khiến anh nhớ quay quắt và chợt nhận ra nó ấm áp xiết bao. Sau bốn năm ly hôn ly hôn, Kiến Phi cũng thay đổi nhiều. Cô mạnh mẽ hơn, thẳng thắn bày tỏ quan điểm suy nghĩ của mình hơn khiến cho Trình thiếu đã từng yêu lại càng cuốn hút bởi cô nhiều hơn. Trò chuyện cùng cô, lắng nghe chương trình radio mỗi tuần của cô… cứ thế dần dần anh ý thức được anh đã bỏ lỡ những gì. Nhưng, tất cả đã muộn màng… họ chỉ có thể là những người bạn nên hạn chế gặp mặt nhau mà thôi. Có thể bạn cho rằng nếu Hạng Phong không xuất hiện, họ có thể trở về với nhau. Tôi nghĩ có thể đúng nhưng chưa đủ… Bởi Trình Thiếu Vũ là giấc mộng đẹp của cô, nhưng con người ta thế nào rồi cũng thức tỉnh. Cũng như khi yêu, bạn dễ dàng rung cảm trước một nét đẹp lãng tử nào đấy, bạn dễ dang ôm ấp hình bóng đào hoa nào ấy, nhưng để sống lâu bền, bạn không thể chỉ yêu và ngắm nghía mãi hình ảnh đẹp ấy, cái bạn cần là sự bổ sung, tích cực sống với nhau. Có lẽ vì thế, họ đã không thể trở lại cùng nhau, còn lại chăng chỉ là sự tiếc nuối của Trình Thiếu Vũ vì đã không biết trân trọng hạnh phúc anh từng có. Tôi thích cách Hạng Phong định nghĩa về tình yêu, về hôn nhân và cả cách anh tấn công Kiến Phi. Anh từng nói: “Một đôi nam nữ yêu nhau, muốn xác minh căn cứ tình cảm của đối phương thì họ phải dùng toàn bộ tình cảm của mình để trao đổi, đó không phải là sự lợi dụng mà là sự trao đổi”. Hạng Phong cũng như thế, anh muốn xác minh tình yêu của Kiến Phi thì anh phải dùng hết tình cảm của mình để trao đổi với cô. Mẫu người trầm lặng ít nói như Hạng Phong có thể không hấp dẫn người khác phái như Trình Thiếu Vũ, nhưng chính sự nghiêm túc cùng nồng nhiệt anh dành cho đối tượng của mình lại giúp anh mở toang cánh cửa kéo Kiến Phi ra khỏi sự phòng thủ của cô. Họ bắt đầu bằng việc quan tâm nhau, xen vào cuộc sống lẫn nhau, xuyên suốt là sự đối chọi tưởng như gay gắt của nhau, rồi dần dà thành quen thuộc và sau cùng họ yệ nhau. Đó là cả quá trình mà xuyên suốt quá trình đó họ tranh luận cùng nhau những quan điểm suy nghĩ, để rồi nhờ những cuộc đấu khẩu ấy, họ lại dần hiểu nhau, họ hạ xuống chiếc mặt nạ của bản thân cho thấy con người thật của mình. Rồi từ thấu hiểu họ chuyển sang đồng cảm và yêu nhau. Hạng Phong cũng từng viết: “Yêu, không phải là một bộ phim, không phải là một bữa cơm, không phải là một nụ hôn, lại càng không phải là một lời thề, mà là ham muốn bất diệt sâu trong nội tâm mỗi con người. Muốn nhìn thấy ánh mắt của người đó, muốn chạm vào mái tóc của người đó, muốn biết lúc nằm mơ người đó sẽ nói những gì, muốn nắm tay người đó từ lúc còn sống cho đến ngày tận thế, muốn hiểu rõ vì sao người đó cười, vì sao người đó khóc, muốn nỗ lực cũng muốn nhận lấy, muốn biết người đó, hiểu người đó, muốn ôm người đó đồng thời cũng muốn được người đó ôm… Thế nhưng tình yêu, nếu chỉ nhìn đến ham muốn thì lại có vẻ rất hạn hẹp. Nhẫn nại, kiên trì, mệt mỏi, lặng lẽ, nhớ mong, đương nhiên còn có thoả hiệp. Không phải thoả hiệp với tình yêu, mà là thoả hiệp với người mình yêu. Nói ra sự thật chính là mạo hiểm, yêu thương người nào cũng là một loại mạo hiểm, nhưng mà con người muốn đạt được khát vọng nào đó thì luôn phải mạo hiểm, cho dù cuối cùng thật sự không có gì cả, nhưng ít nhất chúng ta đã cố gắng.” Và Hạng Phong đã minh chứng cho điều ấy. Kiến Phi vẫn chịu tổn thuơng từ cuộc hôn nhân trước, cô vẫn mang trong mình tâm lý phòng thủ né tránh từ tình yêu tan vỡ trước. Hạng Phong đã rất cố gắng, anh cố gắng khiến cho cô quen dần sự có mặt của anh, giúp cô thẳng thắn phân định rõ lòng mình với Thiếu Vũ, giúp cô tự tin nhìn thẳng vào chuyện hai người. Mạo hiểm nhưng anh không ngừng cố gắng đến gần và bước vào trái tim cô. Tôi thích những đúc kết mà Xuân Thập Tam Thiếu mang lại. ” Chúng ta có thể dựa vào tình yêu để kết hôn, nhưng không thể chỉ dựa vào tình yêu để duy trì hôn nhân. Mỗi một đoạn tình yêu chỉ có hai người, chính là “bạn” và “tôi”. Tình yêu tách biệt chúng ta với những người khác, chúng ta có thế giới của mình, có lẽ chúng ta hy vọng vĩnh viễn ở trong thế giới nho nhỏ này, không muốn thoát khỏi. Mỗi một đoạn hôn nhân không chỉ có hai người, ngoại trừ “bạn” và “tôi”, còn có rất nhiều người khác. Hôn nhân khiến chúng ta hoà hợp vào trong thế giới của bọn họ, có lẽ chúng ta không thích thế giới của bọn họ, nhưng chúng ta không thể trốn thoát” Tôi nhớ có người từng nói, kết hôn không chỉ đơn giản là sống với một người nào đó mà là phải hòa hợp với cả đại gia đình của người đó, cuộc sống của người đó. Yêu có thể thích thì gặp, không thích thì né tránh, nhưng kết hôn rồi bạn không thể né tránh gặp mặt cả đời một người nào đó. Nhưng mấu chốt cuộc hôn nhân ấy vẫn là bạn và đối phương. Ngoại truyện về truyện trinh thám mà Hang Phong viết cũng khiến tôi bất ngờ. Bất ngờ vì cách xây dựng chi tiết của tiểu thuyết trinh thám, ngắn gọn, không thừa chi tiết nào và càng không thiếu logic những suy luận đưa đến thủ phạm. Chỉ có điều… khi rung động với một người nào đó, bạn hãy mạnh dạn mời đối phương nhảy cùng điệu đầu tiên, đừng chần chờ để rồi khi cơ hội vuột mất, cả hai lại lẩn quẩn những đường vòng mà không chắc liệu mình có tìm về nhau.  *** Bước vào văn phòng mỗi sáng thứ hai tâm trạng của tôi luôn không tốt, hôm nay cũng không ngoại lệ. Đầu tiên là bị ông chủ gọi đến giáo huấn một phen, nói rằng nội dung của bản thảo không giống như đã định, thúc giục bản thảo, kiểm tra bản thảo, anh ta vẫn đang lo liệu chính sách “Đại bổng gia kim nguyên” (nói trắng ra, là một tát vào mặt của cái giá để được ăn ngọt), ngoại trừ việc gật đầu, một câu dư thừa tôi cũng không nói. Bỗng nhiên tôi nghĩ tới từ “nhân vật” này, mỗi người trong chúng ta, mỗi ngày đều đóng những vai diễn khác nhau, sinh sống trong cùng một thế giới nhưng thật ra lại khác biệt. Ở trước mặt cha mẹ là đứa bé không kiên nhẫn nhưng vẫn duy trì nụ cười trên môi, ở trước mặt ông chủ là cấp dưới dám tức giận lại không dám nói, ở trước mặt bạn bè muốn kể khổ nhưng cuối cùng thường hay lựa chọn giả dạng thành đứa ngốc như không có việc gì, ở trước mặt người yêu… Ồ, tôi không biết, tôi nghĩ tạm thời tôi không có tư cách phát biểu ý kiến. Tóm lại, chúng ta không ngừng thay đổi thân phận, quan niệm ngày càng giả dối, nhưng hành động càng ngày càng chân thật, thậm chí ngay cả khi cô đơn cũng không nhịn được mà tự mình đóng một vai để làm hài lòng bản thân —— Trời à, tôi bỗng nhiên phát hiện, đối với người phụ nữ 30 tuổi mà nói đúng là chuyện rất bình thường, nghe ra có phải thật đáng buồn hay không? Chẳng qua, tôi sợ rằng ngay cả thời gian bi thương cũng không có, đã mười giờ, nếu tôi không bắt đầu làm việc nên làm thì sẽ có người muốn giết tôi. Không biết có phải là vì trời mưa cho nên tôi đặc biệt oán than… Hãy để mưa trút xuống đi… Alpha】 Lương Kiến Phi xê dịch đôi chân, cô chần chờ một giây đồng hồ, sau đó ấn nút “Đăng bài viết”, màn hình máy tính đầu tiên trở nên trắng xoá, sau đó là những dòng chữ cô vừa gõ vào liền xuất hiện trên nền trắng của màn hình, phía trên cùng bài viết có một hàng chữ phông lớn in đậm màu đen: Nhân vật. Cô không nhớ được khi nào thì bắt đầu nổi lên loại phong trào kết giao bạn bè trên trang web, những người quen thuộc và không quen thuộc đã từng xuất hiện trong cuộc sống của cô bắt đầu giống như bầy ong bay về tổ, đến hộp thư của cô mà yêu cầu thêm bạn. Sau khi trải qua cảm giác mới mẻ ban đầu, cô không hề vì “Cửu biệt trọng phùng*” mà thấy vui sướng, ngược lại càng buồn hơn như là mất đi, nhớ lại tất cả quá khứ, cô cảm thấy thời gian trôi qua còn nhanh hơn sự tưởng tượng của cô.   Mời các bạn đón đọc Nhật Ký AB của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.