Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Quý Tộc

Bạn đang đọc truyện Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn của tác giả Phong Thập Nhất. Truyện xoay quanh câu chuyện giữa tổng tài đẹp trai lạnh nhạt tàn nhẫn độc ác X đóa hoa kiều khí cắt ra bên trong toàn là màu đen, dưỡng thành tiểu công chúa. Giới thiệu: 《Tình nhân hào môn》 nam chủ Sở Hư Uyên là một người tàn nhẫn độc ác, không gần nữ sắc là một nhân vật máu lạnh, cùng nhà giàu thiên kim nữ chủ dây dưa ngược luyến tình thâm trải qua sinh tử, rốt cuộc nghênh đón tốt đẹp kết cục. Đối với An Nhu mà nói, điều không tốt nhất có hai chuyện. Chuyện thứ nhất là cô xuyên vào bộ tiểu thuyết ngược lên ngược xuống đầy máu chó này, trở thành người qua đường Giáp không nói, cực phẩm thân thích lại có một đống, gia cảnh bần hàn, muốn sống được cũng vô cùng gian nan. Chuyện thứ hai là... Mỗi ngày cô đều sẽ cảm giác được, tâm trí của bản thân tồn tại trong tất cả những thiết bị điện tử thông minh xung quanh Sở Hư Uyên như trong di động, PC, laptop, TV. 【 Oa oa oa, sao anh lại, lại muốn giết người... Thật đáng sợ】 Sở Hư Uyên nhìn màn hình di động nhảy ra văn tự cùng tin nhắn gửi không ra, mày kiếm giật giật, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trả lời. 【... Được rồi, tôi đã rút mệnh lệnh về rồi, cô đừng khóc. 】 【 Hoan hô! ~(≧▽≦)/~ Anh tốt nhất! (ôm ấp hôn hít nâng lên cao. jpg)】 Sở Hư Uyên:... Tiểu ngu xuẩn, tốt nhất đừng làm cho tôi tìm được cô. *** Học sinh cấp ba đều tan học khá trễ, hơn nữa bị người chặn giữa đường kiếm chuyện gây khó dễ, An Nhu từ trường học ra tới cổng đã hơn 12 giờ rưỡi.  Đeo cặp trên vai, đôi tay An Nhu nắm chặt quai xách, không thể hòa đồng với mọi người trong trường, cúi đầu, không hé răng bước thẳng về phía trước, quẹo vào một con hẻm nhỏ ít người.  An Nhu đã tập mãi thành thói quen, đi vào ngõ nhỏ thứ ba kia, thật cẩn thận tránh né mạng nhện gần bậc thang cùng lan can phủ đầy bụi, nhẹ nhàng leo lên lầu ba.  Đứng ở trước cửa nhà, An Nhu đang lấy chìa khóa từ trong túi ra, tiếng nói cười bên trong nhà xuyên thấu qua tầng cửa mỏng phát ra ngoài.  Trong phòng, bác gái của An Nhu - Tào Lâm Tú, lại gắp một đũa đồ ăn vào trong chén, ăn như chết đói đến nơi.  Người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ cũ, vừa kẹp đồ ăn trên bàn ăn ngấu ăn nghiến, vừa nói lớn tiếng cho vợ của em trai chồng mình, đang nấu thức ăn ở trong bếp nghe: "Nè Tuệ Văn, lần này Uyển Uyển nhà tụi chị làm nhà họ An gia nở mày nở mặt nha. Sau này, Uyển Uyển nhà tụi chị chính là người trong tầng lớp xã hội thượng lưu. Quả thật nghĩ cũng không dám nghĩ. Haizzz ...! Chị đây tu được bao nhiêu phúc đức mới sinh được một đứa con gái bảo bối như vậy nha."  Âm thanh xào rau trong phòng bếp hơi dừng lại một chút, Tào Lâm Tú ngậm đầy một miệng thịt, nói không rõ lời, tiếp tục hét lên: "Để chị nói cho em nghe, con gái học hành đọc sách cho nhiều có ích lợi gì? Chủ yếu là phải biết cách giao tiếp với người khác, em nói có đúng không?"  "Tuệ Văn, chị coi em là người một nhà nên mới nói thiệt tình với em" dùng sức nuốt thịt xuống. Tào Lâm Tú chùi miệng, nói nước miếng bay tứ tung: "An Nhu nhà em thành tích vừa kém mà đầu óc còn không linh hoạt. Không sớm nghĩ cách giải quyết, con bé chỉ có nước ăn bám hai đứa cả đời? Chị đây cũng là vì hai đứa thôi"  Tào Lâm Tú miệng lớn tiếng nói, nhìn con gái đang ngồi bên cạnh mình. Trong ánh mắt tràn ngập sự đắc ý, không hề che dấu.  An Nhu tính thứ gì, con gái nhà mình mới là *kim phượng hoàng, làn da trắng nõn, bề ngoài lại đẹp, tính cách cũng dịu dàng hào phóng. Quan trọng nhất là còn được quý nhân để mắt đến, không biết có bao nhiêu *phúc khí đâu? so sánh với An Nhu, thật là một trên trời một dưới đất.  *Kim phượng hoàng: loài chim phượng hoàng có bộ lông màu vàng rực (cũng có ẩn ý nói đến những cô gái nhà nghèo lấy đại gia nhà giàu).  *Phúc khí: khí vận + may mắn + những gì tốt đẹp nhất. (từ này thường dùng cho những ai có đức tính lương thiện, tốt bụng).  Người con gái đang ngồi ăn rất đoan trang bên cạnh, nghe vậy ngẩng đầu, nhìn mẹ của mình cười cười: "Mẹ ăn nhiều một chút đi"  Tuy cô mặc bộ đồng phục học sinh bình thường, nhưng vẫn không thể che dấu được vẻ bề ngoài xuất sắc. Cô tươi cười dịu dàng, là một cô gái xinh xắn có nét đẹp cổ điển, khiến người nhìn vào là có cảm tình ngay.  "Ờ, ờ, ăn nhanh đi con"  Tào Lâm Tú không ngừng gật đầu, lại gắp hai đũa lớn xương sườn vào trong chén, thuận tiện không quên gắp cái đùi gà cuối cùng cho con gái mình, nói: "Con cũng ăn nhiều một chút, học tập rất vất vả, phải bổ sung dinh dưỡng"  Âm thanh xào rau trong phòng bếp ngừng lại, một người phụ nữ trung niên đi ra, mang theo một dĩa xào thịt bò đầy tràn, đặt ở trên bàn ăn. Trong mắt mang theo chút chờ đợi: "Lâm Tú, chị nói cũng có đạo lý. Ai ...! Vẫn là con gái của chị bớt lo, con bé quá ưu tú, còn con gái của em thì....."  Chưa nói xong một câu, ba người đều nghe được tiếng mở cửa rất nhỏ, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, đành nuốt vào nửa lời nói còn lại.  "A! Sao không nói tiếp?"  Tào Lâm Tú cũng không phải loại người dễ dàng tống cổ, bà ta gõ gõ chén, cố ý nói: "Em nói cũng có lý, em yên tâm. Hai nhà chúng ta là mối quan hệ ruột thịt mà. Dù sao chú hai cũng là em trai ông nhà chị. Sau này, chị khẳng định sẽ kêu Uyển Uyển nhà tụi chị dẫn theo An Nhu đi ra ngoài giao lưu, gặp gỡ những người khác. Nói không chừng còn có thể tìm được con đường rãi đầy hoa hồng nữa nha"  Nói cho hết câu, lại không ai tiếp lời nói của bà ta. Đứng ở nơi đó, người phụ nữ trung niên đeo tạp dề, lo lắng nhìn về phía cửa: "An Nhu? Con đã đi học về rồi sao?"  Làm như vừa mới phát hiện, Tào Lâm Tú cũng quay đầu nhìn ra phía cửa, kinh ngạc nói: "Ây da, An Nhu đã về rồi? Đến đây, ngồi xuống ăn cơm nè"  Mặc đồng phục giặt đến bạc trắng, trên nét mặt tái nhợt đầy thanh tú không có chút máu, cô không lên tiếng, liếc nhìn sang bên này. Cô lớn lên khá xinh đẹp, trắng nõn thanh tú, nhưng quá gầy ốm, nhìn vào thì biết bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng, chỉ có một đôi mắt đen nhánh vẫn còn sức sống.  Giờ này, phút này, trong ánh mắt đen nhánh đó có rất nhiều cảm xúc. Muốn nói có ý gì, thì chiếm nhiều nhất, chính là chán ghét.  An Nhu nhìn gương mặt đầy tươi cười của bác gái, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, ánh mắt của An Như Uyển cũng hàm chứa cười đầy dịu dàng, nhìn lại cô. Cuối cùng, tầm mắt của cô di chuyển đến trên bàn ăn, một mớ hỗn độn, lắc đầu, thấp giọng nói:  "Không cần, con vào phòng đây" Nói xong, trực tiếp bước qua phòng khách, đi thẳng vào phòng ngủ.  "Ấy! An Nhu? An Nhu? Thật sự không ăn chút gì sao con?" Từ Tuệ Văn ngạc nhiên nhanh chân đi theo: "Bác gái cùng chị họ của con lại đây ăn cơm nè, không phải hai đứa quan hệ rất tốt sao? Người một nhà cùng nhau ăn cơm rất náo nhiệt, sao con lại cư xử như vậy?"  Tào Lâm Tú nhìn Từ Tuệ Văn đuổi theo con gái, nét mặt phỉ nhổ, đầy khinh thường. Hừ, cái loại mặt hàng đưa đám này còn không biết xấu hổ, dám ném sắc mặt hai mẹ con tao, cũng không biết nhìn xem bản thân là cái thứ gì, phi, thứ đê tiện.  "Uyển Uyển, ăn cơm, ăn cơm đi con" đối với con gái của mình, Tào Lâm Tú một lần nữa treo lên nụ cười, lại nhỏ giọng nói: "Mẹ nói đều là lời khách sáo, con đừng mang theo con nhỏ An Nhu này đi ra ngoài kẻo mất mặt, mẹ đau lòng, biết chưa?"  "Mẹ yên tâm, chút chuyện này còn phải biết chứ." An Như Uyển nhấp môi cười, bộ dáng ngoan ngoãn dịu dàng: "Mẹ đừng lo lắng, đợi con đặt chân vào xã hội thượng lưu, con nhất định sẽ hiếu kính với mẹ."  An Nhu không nghe thấy "Mẫu từ nữ hiếu" trong phòng ăn. Cô vào phòng, khóa trái cửa, mẹ An vừa kêu réo vừa đi theo ở phía sau. Lúc này, cô mới bộc phát tính tình, ném cặp sách lên trên bàn học, cởi giày, cuộn tròn người ở trên chiếc giường cứng như đá, khe khẽ thở dài.  Đây đã là tháng thứ hai cô xuyên đến thế giới này, An Nhu vẫn không thể nào thích ứng thân phận hiện tại.  An Nhu, năm nay 19 tuổi, là sinh viên năm nhất. Có cha mẹ yêu thương, gia đình hòa thuận, gia cảnh tốt đẹp, nhân duyên cùng tính cách đều rất tốt. Cuộc đời xuôi gió xuôi nước không có bất kỳ chuyện gì xấu diễn ra trên đường đời.  Nhưng mà ở một ngày nào đó, An Nhu lại bị một chiếc xe vi phạm quy định điều khiển đụng phải.  Vì thế mà cô biến thành An Nhu, một cô bé 17 tuổi, lớp 11, tự sát chưa thành.  An Nhu từ trong gương nhìn đến thân xác thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài mà xanh xao vàng vọt, lại mơ hồ có thể thấy được rõ góc cạnh gương mặt, thiếu nữ nhút nhát sợ sệt giống như chú thỏ con, không thể không tiếp thu sự thật này.  Mặt vẫn là gương mặt kia, nhưng cuộc đời lại không giống nhau.  Thế giới này An Nhu cùng cô một chút đều không giống nhau.  Gia cảnh nghèo túng, mẹ không có nghề nghiệp, chỉ tìm chút việc vặt kiếm thêm thu nhập, cha là công nhân, suốt ngày không trở về nhà, chỉ trở về ngủ một đêm liền đi. Nhưng bọn họ cũng rất thương yêu An Nhu, vất vả nuôi cô bé học tới cấp ba.  Chuyện này đối với những nhà khác không phải là điều gì ghê gớm, nhưng là đối với An gia tới nói vẫn là rất khó.  An Nhu trong lòng thấy đủ, vừa tới đến thế giới này, cô đã khóc rất nhiều, cũng nghĩ tới cha mẹ bạn bè trước kia, thậm chí ý đồ tìm kiếm mọi dấu vết về bản thân, kết quả lại không thu hoạch được gì.  Lăn lộn đã lâu, An Nhu mới nghĩ thông, hạ quyết tâm dùng thân thể này sinh hoạt, quý trọng bản thân có thể nói là kỳ tích làm cô còn sống sót trong thế giới này. Cô biết, cha mẹ thế giới này đối với cô cũng thực tốt, cũng tính toán sống hiếu thuận, thay thế thân phận nguyên chủ báo hiếu chăm sóc hai người đó.  An Nhu là nghĩ như vậy. Nhưng cô hoàn toàn quên mất nguyên nhân nguyên chủ tự sát, cũng quên mất báo cáo chẩn bệnh có năm chữ "Bệnh trầm cảm cực nặng".  Hiện tại... Xuyên qua tháng thứ hai, hiện thực dạy cô làm người.  Che lại dạ dày đói phát đau, An Nhu ngã thật mạnh vào trên đệm cứng ngắt lạnh băng.  Cô cắn môi, hốc mắt hồng hồng, lại không rớt nước mắt. Cho dù như thế nào, thật vất vả mới sống sót, cô nhất định phải sống thật tốt.  Thành phố S, nơi có tòa nhà cao nhất, là tập đoàn tổng bộ của Sở gia, một trong tứ đại hào môn trong thế giới này.  Sở gia đương gia - Sở Hư Uyên, hiện tại đang ngồi ở trong văn phòng xử lý báo cáo.  Tây trang màu đen, bề ngoài tuấn mỹ, mặt mày lãnh đạm. Khí tràng vương giả, đứng thứ 5 trong danh sách những người giàu nhất thế giới. Người muốn leo lên giường của anh có thể xếp hàng vòng quanh trái đất.  Tất cả mọi người biết đến tính cách của Sở Hư Uyên —— tàn nhẫn độc ác, tính cách bạo ngược. Quan trọng nhất, đều kháng cự phái nữ đến gần, có người bạo gan tiếp cận giả vờ vấp ngã vào lòng, bị anh bẻ gãy chân. Với lý do, chân đi không vững thì giữ lại làm gì.  Người đàn ông đang chính lật xem báo cáo trên bàn, di động đặt ở bên cạnh bỗng nhiên run run.  Sở Hư Uyên hơi hơi nhíu mày. Thời điểm anh làm việc di động tư nhân từ trước đến nay đều khóa máy, cũng sẽ không có người không ánh mắt đến mức gửi tun nhắn ngay lúc này cho anh.  Ai lại luẩn quẩn trong lòng như vậy? Khóe miệng gợi lên nụ cười tàn nhẫn, Sở Hư Uyên lấy di động qua, mở máy lên.  Ai không muốn sống, anh sẽ thành toàn người đó.  Trên màn hình đích xác hiện lên một tin nhắn. Không chút để ý liếc mắt nhìn màn hình, Sở Hư Uyên tầm mắt dừng lại.  Không biết người gửi, dãy số là... số di động của anh.  Khóe miệng cười cứng đờ, ngón tay thon dài vuốt mở tin nhắn, đọc nội dung.  【 Thật là thảm hại quá đi ..... Thật sự mệt mỏi quá, mệt mỏi quá _(:_" ∠)_( cố lên ngươi là béo nhất.jpg)】  Nhìn như một tin nhắn rác, một emoji..... Kỳ quái, hình một con mèo bụ bẫm phe phẩy đuôi qua lại?    Mời các bạn đón đọc Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Quý Tộc của tác giả Phong Thập Nhất.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội
Văn án:  Kiếp trước, thái tử chết thảm, họa từ trong nhà mà ra, Tạ Vân vốn không quan tâm ngôi vị hoàng đế, lại bị bức ép cùng người ta tranh đoạt. Không ai nghĩ, thế nhưng hắn lại là người chiến thắng cuối cùng. Trước đêm đăng cơ, Tạ Vân trở về mười năm trước. Hắn năm đó mười sáu tuổi, ngây ngô non nớt, bước đi khó khăn. Hoàng cung rộng lớn như vậy, lại chỉ có một tiểu nha đầu đối tốt với hắn. Kiếp trước, nàng cắt một đoạn tóc đen đem tặng; để báo đáp, hắn đem nàng che chở dưới tay, quyết tâm bảo hộ nàng chu toàn. Đời này, nàng thần trí chưa mất,  thông tuệ cơ linh. Nàng từng bước từng bước một, vô tri vô giác mà công thành đoạt đất, làm hắn tâm thần thất thủ, dạy hắn cúi đầu xưng thần. Tiểu kịch trường: Mười năm trước ---- Tạ Vân (ngồi xổm xuống): A Dung, Tam ca dạy ngươi biết ai là người tốt, ai là người xấu. Mười năm sau ---- Tạ Vân (mỉm cười): A Dung, ngoại trừ ta ra, ai cũng đều là người xấu.   “Bao lần xoay chuyển, cánh hoa buổi sớm nhặt lại đã muộn màng. Tìm tìm kiếm kiếm, một đời mơ màng lại trôi qua. Vẫn nhớ lời thề kiếp trước, muốn nói mà không thốt nên lời…” (*) Kiếp trước, Tạ Vân là Tam hoàng tử đương triều. Mẫu thân chàng bị vu oan hãm hại sủng phi mà phụ hoàng yêu mến nên bị biếm vào lãnh cung, còn chàng trở thành nhi tử bị vứt bỏ. Mỗi bước đi của chàng lúc ấy, chính là những bước đầy cô độc duy nan. Hoàng cung nguy nga rộng lớn như vậy, lại không có chỗ dành cho chàng, khắp nơi chỉ tràn ngập toan tính và âm mưu tranh giành quyền thế. Chàng dù không muốn tranh đoạt, lại bị cuốn vào vòng xoáy ngai vị. Cuối cùng, trở thành đế vương, người người ngưỡng mộ.  Nhưng trước đêm chàng đăng cơ thì bỗng nhiên được quay về hơn mười năm trước, khi chàng mới 16 tuổi. Một đời lặp lại, vốn là thiên ý trêu ngươi hay chàng vẫn còn vướng bận và chưa trả hết duyên nợ cho một người. Còn nhớ trong những năm tháng ấy, một hoàng tử bị vứt bỏ như chàng luôn chịu biết bao nhiêu khinh thường và chán ghét của mọi người xung quanh. Hoàng cung xa hoa lại lạnh giá, lòng người thăm thẳm lại mưu toan. Chỉ duy nhất một người luôn mỉm cười chạy đến bên chàng, gọi chàng từng tiếng “Tam ca ca” ngọt ngào, thật lòng quan tâm yêu thương đến chàng. Nàng là Cửu công chúa Tạ Chiếu Dung.  Thế nhưng, chàng lại không thể bảo vệ được tiểu muội bé nhỏ của mình. Biến cố kéo đến, nàng chịu đả kích lớn mà thần trí trở nên ngốc nghếch, khờ dại. Trái tim nàng khép chặt, lại cố chấp chỉ nhớ mỗi chàng, khiến chàng day dứt và đau đớn khôn nguôi. Vậy mà, đến cùng vẫn không thể cứu được nàng, đem nàng trở về. Cứ thế, nhìn nàng nhắm lại đôi mi, rời xa trần thế. Đó vĩnh viễn là vết thương không bao giờ lành trong lòng chàng. Thương tâm. Hối tiếc. Bi ai. Giày vò… Phải chăng, vì vậy nên ông trời đã cho chàng cơ hội quay về, sửa lại vận mệnh và cứu giúp một đời an yên cho tiểu muội của chàng. Vậy thì, chàng nguyện đem cả tính mạng của mình ra để đánh đổi. Bởi, chàng đã biết được nếu không có nàng, thế giới của chàng chẳng còn lại gì hết. Ngai vàng cũng không bằng dưỡng muội.  *** Tạ Chiếu Dung là Cửu công chúa được Hoàng thượng và Trân phi hết sức yêu thương sủng ái. Nhưng nàng lại cảm nhận được rằng, mọi thứ không hề như vẻ ngoài thể hiện. Chỉ là, nàng còn quá nhỏ để thấu hiểu và đi sâu vào lòng người.    Thế nhưng, khi bắt gặp Tam ca ca Tạ Vân đứng dưới cơn mưa phùn ngày ấy, trái tim nàng đau nhói. Hóa ra, hoàng cung rộng lớn này, lại có một người còn cô đơn và chịu nhiều bi thương như vậy. Cơn mưa như màu nước mắt, nhuộm hình bóng huynh ấy thành một mảng tịch liêu đầy tuyệt vọng. Tạ Chiếu Dung đã không ngần ngại bước những bước đi nhỏ bé hướng đến bên Tạ Vân, dùng đôi mắt ấm áp biết cười của mình nhìn chàng và dùng giọng nói như tơ liễu quấn quanh trái tim chàng với từng tiếng gọi yêu thương chân thành. Chỉ một khoảnh khắc này đã ấn định cuộc đời nàng mãi mãi. Nàng là tiểu muội của Tạ Vân, toàn bộ tình yêu cùng sinh mệnh cũng thuộc về chàng.  Vì vậy, đối với Tạ Vân, Tạ Chiếu Dung là viên ngọc, là trái tim, là tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này mà chàng có được. Cho nên, ở những năm tháng khi tiểu muội còn nhỏ bé, chàng đã khắc sâu vào lòng nàng một chân lý vĩnh viễn rằng: Tất cả sóng to gió lớn của cuộc đời này đã có chàng gánh vác, tất cả những oan ức đau thương nàng gánh chịu đã có chàng trả lại và chỉ cần là nàng muốn, thiên hạ này chàng cũng sẽ san bằng. Thế lực của Tạ Vân càng ngày càng lớn mạnh cũng là lúc những âm mưu trong bóng tối dần được hé lộ. Thân thế thật sự của Tạ Chiếu Dung, bí mật về bệnh tình cùng cái chết của nàng kiếp trước. Thì ra, mọi chuyện nàng trải qua đã từng kinh khủng như thế nào.  Trong căn phòng tăm tối, những con rắn độc ngổn ngang khắp nơi, sự tàn nhẫn lạnh lùng của kẻ phản bội. Từng tiếng kêu cứu nhỏ bé trong sợ hãi tuyệt vọng của nàng như khắc sâu vào lồng ngực Tạ Vân… Thật sự, nếu chàng đến trễ một bước thôi, bi kịch sẽ lặp lại. Vậy thì, chàng nguyện hủy đi cả thiên hạ này, lấy máu thế gian gột rửa toàn bộ đau thương đã có. Bởi Tạ Vân là một người thâm sâu đầy tàn nhẫn độc ác. Chàng là một con sói luôn che dấu bộ răng ranh của mình bên tiểu muội, nhưng chỉ cần có thể ảnh hưởng đến nàng, nó sẽ không ngần ngại lộ ra cắn xé con mồi tàn nhẫn đến chết. Không do dự, không sợ hãi và không màng hậu quả. Người như Tạ Vân chính là cả cuộc đời chỉ đối tốt với một người. Mà Tạ Chiếu Dung lại là toàn bộ cuộc đời chàng. Vì thế, một Tam ca ca cao lớn trưởng thành lại vì tiểu muội nhỏ bé mà làm bất cứ việc gì. Chàng có thể bối nàng đoạn đường dài khi nàng làm nũng không muốn đi bộ. Chàng có thể dịu dàng lắng nghe thật lâu những câu chuyện góp nhặt nàng kể. Chàng có thể không ngại quỳ xuống mặt đường bụi bẩn chỉ để mang hài cho nàng. Chàng có thể trong giấc ngủ không an ổn của nàng mà xuất hiện rồi cứ thế ôm nàng vào lòng… Chỉ cần là nàng, mỗi lần gọi tên chàng sẽ bất chấp tất cả mà đến. “A Dung, đừng sợ.” “A Dung, tam ca ca sẽ luôn ở bên muội.” Đây cũng là lúc Tạ Vân cùng Tạ Chiếu Dung đều hiểu rõ lòng nhau. Là yêu thương và tin tưởng đã khắc sâu vào xương tủy. Chàng lập một kế hoạch toàn vẹn muốn đem nàng rời xa hoàng cung nhơ nhớp này, lấy một thân phận mới và cùng chàng sống an yên vui vẻ. Đáng tiếc, biến cố xảy đến bất ngờ khi Tạ Vân còn đang chinh chiến ngoài biên cương cách xa vạn dặm. Dù có bảo vệ nàng thế nào thì kết quả vẫn không thay đổi được vận mệnh. Tạ Vân dường như điên cuồng và biến thành ác quỷ khát máu. Mỗi một bước chân ngựa chàng đi qua là một xác người, mỗi một mũi kiếm chàng tung lên là một tiếng gào thét xé gió. Máu tuôn xối xả, chiến phục ướt đẫm mùi tanh nồng… Khắp nơi như địa ngục. Chàng một đường chiến thắng thúc ngựa như bay trở về. A Dung, muội nhất định phải chờ ta. Liệu rằng, Tạ Vân có kịp quay về cứu lấy Tạ Chiếu Dung hay không? Khi mà, cái chết như lưỡi dao đã cận kề ngay bên cổ nàng. Âm mưu cùng tranh đoạt và thế lực thần bí đang ẩn dấu đằng sau là ai? Tại sao kiếp trước chàng vốn không tranh đoạt ngai vị lại có thể vững bước lên ngôi đế vương? Nếu kiếp này chàng từ bỏ mọi thứ, liệu có thể đổi thay toàn bộ vận mệnh hay không? Mời mn dõi theo những chương cuối đầy hấp dẫn và bất ngờ của bộ truyện để biết nhé ^^ *** "Ngai vàng không bằng dưỡng muội" là một bộ truyện nam trùng sinh chuyên sủng sạch ngọt mà mình rất thích trong thời gian này. Nội dung truyện đơn giản là quá trình sữa chữa và thay đổi số phận của nam nữ chính ở kiếp này. Nhưng điểm cộng là càng về sau truyện càng có nhiều bất ngờ, nhân vật không được buff quá đà mà từng bước nỗ lực để tìm hiểu và lật mở những bí mật đã được che dấu. Bút lực của tác giả thiên về tình cảm là chính và viết khá chắc tay những phân đoạn cảm xúc, đọc thật sự xúc động.  Theo cảm nhận cá nhân thì mình cũng rất thích các nhân vật trong truyện dù chính hay phụ. Bởi tác giả đã xây dựng khá tốt từ ngoại hình lẫn tính cách. Nam chính Tạ Vân thì ẩn nhẫn độc ác nhưng lại luôn che dấu những cuồng loạn trong lòng. Tuy nhiên, chàng đối với tiểu muội Tạ Chiếu Dung thì chấp niệm rất sâu. Yêu thương, sủng ái, bảo vệ suốt đời suốt kiếp. Nữ chính Tạ Chiếu Dung thì thông minh và nhạy cảm. Cuộc đời của nàng có được một Tạ Vân, xem như toàn vẹn. Ngoài ra các nhân vật phụ khác như Đổng Thần Y, Cố Tề Quang, Yến Tuyết Chiếu... đều khá ấn tượng và đặc biệt thú vị. Vì vậy, nếu yêu thích thể loại này hãy nhảy hố cùng mình nhé ^^ _________ Văn án được edit bởi #Ám Dung Hoa page #RVNT0105 (*): Trích bản dịch lời bài hát Cửu trường cơ - Tam Vô cover - Ost Song thế sủng phi. #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mưa bụi tiệm tức, liễu diệp run rẩy, ngẫu nhiên có vũ châu chảy xuống, xuân đường liền dạng khởi gợn sóng, một vòng một vòng hướng ra phía ngoài khoách khai. Không khí ướt át thanh hương, Tạ Vân thu dù, nhẹ nhàng vuốt ve gỗ đào dù bính, hắn đứng thẳng mấy tức, nhàn nhạt mở miệng, “Xuất hiện đi.” Vừa dứt lời, thảo diệp gian tinh lượng vũ châu liền ục ục mà trượt xuống mấy viên, một trận tất tất rào rạt lúc sau chui ra tới một cái tiểu nữ đồng. Tuổi tuy nhỏ, vóc người chưa đủ, lại gọi người trước mắt sáng ngời. Vàng nhạt tô cẩm thêu thùa tinh tế, giao lãnh chỗ hơi hơi buông ra, nha búi tóc tán loạn, thượng xiêu xiêu vẹo vẹo mà cắm căn khảm mắt mèo khắc kim trâm. Trên người bị nước mưa dính ướt chút, dán ở tiểu thân thể thượng, có vẻ càng thêm nhỏ gầy. Nàng mi cong mắt viên, non nớt anh khẩu bật cười, lộ ra một chút gạo nếp sắc nha, “Tam hoàng huynh……” Này đem tiếng nói ngọt đến có vài phần cố tình, nhưng mặc cho ai đều không thể mặt lạnh. Lúc này Cửu công chúa, tươi sống lại tươi đẹp, đúng như này sau cơn mưa sơ tình ngày xuân. Tạ Vân chỉ hoảng hốt một cái chớp mắt liền lấy lại tinh thần. Tiểu cô nương bất quá sáu tuổi tuổi, nộn sinh sinh bộ dáng, cẩm y ngọc thực, bị chịu sủng ái, cơ hồ vô ưu vô lự. Mẫu phi là nhất được sủng ái Trân Phi, dung mạo có một không hai lục cung, Cửu công chúa có thể dễ như trở bàn tay mà có được thường nhân khó có thể tưởng tượng mỹ mạo cùng tám ngày phú quý. Nhưng nàng hiện tại, chính thật cẩn thận mà đối hắn cười. Tạ Vân cơ hồ nghĩ không ra, hắn khi đó là như thế nào đem nàng cự chi với ngoài cửa. A Dung lại môn thanh. Nàng sinh nhật, đó là Tam hoàng huynh ác mộng bắt đầu. Mời các bạn đón đọc Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội của tác giả Mục Đề Hoàng Hoàng.
Tiểu Nương Tử Thích Khóc
Một người xa lạ, nàng đã gả cho một người hoàn toàn xa lạ ! Một người nam nhân chưa từng gặp mặt, ngay cả tên cũng không biết, nhưng nàng đã trở thành thê tử của hắn, Hiện tại mới hối hận không biết có còn kịp không ? Ô ô ô, nàng thực sự không muốn lập gia đình nha! Không phải không muốn gả cho hắn, mà là không muốn gả cho bất kì ai hết, Nàng chỉ muốn ở lại trong nhà, để cho cha mẹ, để cho đại ca nuôi cả đời, nhưng là…… Nhưng là…… Nàng không thể không gả, vì mẹ, nàng cũng không thể đổi ý. Nhưng là, nàng thật sự rất sợ hãi, rất sợ hãi nha, Một người chồng xa lạ, cha mẹ chồng xa lạ, em trai và em gái chồng cũng xa lạ nốt. Đối với một người có lá gan nhỏ như nàng, lại thích khóc, bọn họ sẽ đối đãi như thế nào đây ? Nếu bọn họ rất tức giận lại chán ghét, nàng nên làm sao bây giờ? Càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng sợ hãi, vì thế nước mắt của nàng cũng càng rơi càng nhiều, rốt cuộc không nhịn được gào khóc lên, Đúng lúc này…… Khăn đỏ trùm đầu của nàng bị xốc lên, có người ở phía trước nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên, Sau đó, ngay tại lúc tầm mắt của nàng vừa chạm đến người trước mắt kia, nàng đã quên sợ hãi, tự nhiên không kìm được mà mở miệng ra cười, Nàng làm sao lại cười nha ? Hắn…… Là phu quân của nàng sao? Nàng có khả năng thích hắn không ? *** Vài dòng cảm nghĩ: Đây là câu chuyện mà mình rất thích và đã đọc đi đọc lại nhiều lần, nhưng mỗi lần đọc thì lần nào mình cũng khóc và có rất nhiều cảm xúc. Mình thấy trong truyện có rất nhiều bài học ý nghĩa cho cuộc sống nên đã quyết định edit bộ truyện này để chia sẽ với mọi người, dù sao đây cũng là bộ truyện đầu tiên mình làm nên khó tránh khỏi sẽ có nhiều sai sót mong mọi người thông cảm, chỉ xem cái tốt mà quên cái xấu ^^” Về hai nhân vật chính của truyện: Phương Anh và Hương Trụy Nhi, đây điển hình cho một cặp vợ chồng tình nghĩa sâu nặng, sẵn sàng làm mọi thứ cho vợ / chống mình. Phương Anh: thật sự là một người chồng tốt, người đàn ông tốt, quan tâm và săn sóc cho vợ cho dù chỉ mới gặp lần đầu tiên và chưa có tình cảm gì hết, mình nghĩ đó là anh ta đã làm được trách nhiệm của một người chồng. Hơn nữa đến cuối truyện thì anh ta cũng chỉ có một người vợ duy nhất, đó là sự chung thủy và tình cảm chân thành nhất anh ta đã dành cho vợ. Còn câu nói trong phần kết thúc mới thật sự rất đáng ao ước, trên đời này có mấy người có thể làm được tới mức đó, đọc đến câu đó lần nào mình cũng khóc hết, mình tin đó cũng thật sự là nềm mong ước của tất cả các cặp vợ chồng trên đời này: nắm tay nhau, bên nhau đến già. Còn về thân phận của một người con: vì kỳ vọng của cha mình mà có thể bắt buộc bản thân mình làm những chuyện mà mình không thích, nhẫn nhịn tất cả những chuyện mà trước kia có lẽ không thể chịu đựng được. Hương Trụy Nhi: ngoại trừ tính cách nhát gan và hay khóc như truyện miêu tả ra thì mình cho rằng đây thật sự là một người vợ và người phụ nữ tuyệt vời: dịu dàng, ngoan ngoãn, hiếu thảo với cha mẹ (của mình và của chồng), hòa ái với mọi người, tay nghề nấu ăn rất ngon và có võ công rất cao. Tình cảm của cô đối với chồng mình rất sâu đậm, vì chồng, cô sẵn sàng đi ngược lại tính cách của mình, theo chồng ra trận giết giặc để tự mình trông chừng và bảo vệ cho chồng (có ai nhát gan mà làm được như vậy không?). Sẵn sàng nhường nhịn và nghĩ tới mong muốn của chồng trước tiên (mình nghĩ cũng có thể do Phương Anh cũng luôn nghĩ cho cô, nên cô cũng vậy, có qua có lại mà) Mình thật sự rất thích cũng rất hâm mộ tình cảm của hai người này, còn điều mà mình khâm phục ở họ là: vì người mà mình yêu thương (có thể là người thân, cũng có thể là chồng/vợ) mà họ sẵn sàng chấp nhận làm những chuyện mà mình không thích, những chuyện tưởng chừng như hoàn toàn trái ngược so với tính cách của họ. Đây thật sự là điều rất đáng quý và đáng trân trọng, mình biết điều đó bởi vì hiện tại mình biết có những chuyện mình phải làm và nên làm vì những người thân yêu của mình, mình đã suy nghĩ rất nhiều và hiểu rõ điều đó, nhưng mình vẫn chưa làm được. Cho nên mình rất thích hai nhân vật này và mình cũng đang cố gắng, mình tự nói với bản thân mình nhất định phải làm được những chuyện đó, không chỉ vì người thân của mình mà còn vì bản thân mình nữa, nếu không có thể sau này mình sẽ thấy hối hận, biết đâu được, nhưng ít nhất mình cũng đã thử và cố gắng hết sức để không còn lại nuối tiếc gì. Phải cố gắng hơn nữa mới được !! Còn một số nhân vật phụ khác mà mình có ấn tượng trong truyện này là: Phương Chính (cha ruột của Phương Anh): đây là hình tượng của một người cha hiền lành trong đối xử với con cái, cứng rắn trong khi dạy dỗ con mình, là một người đàn ông dũng cảm, thông minh, quyết đoán và rất đáng khâm phục. Lần nào đọc mình cũng khóc rất nhiều khi tới cảnh nhân vật này chết trận. Những bài học mà nhân vật này dạy cho Phương Anh thật sự rất hay, rất có ý nghĩa và rất hữu ích trong cuộc sống, nhưng mấy ai có thể làm được như vậy. Ông đã dùng sự hi sinh của mình để làm cho con mình nhớ sâu sác bài học mà ông đã dạy (nếu không chắc cũng là nước đổ đầu vịt, nói xong tai này lại qua tai kia rồi đi mất chăng ?). Nhưng việc ông để cho một nười con trai khác của mình ở lại mà không được làm gì hết (là Phương Thụy: em trai của Phương Anh) thì mình cho là hơi tàn nhẫn với Phương Thụy, cũng may là Phương Anh còn sống trở về, chứ nếu không về được tì nhân vật này chắc sẽ dằn vặt suốt đời luôn, sông như vậy làm sao chịu nổi. Tuy nhiên nói đi nói lại, sau nhiều lần suy nghĩ, mình lại thấy cách làm này cũng có cái lý của nó, nếu như Phương Thụy không làm như vậy, và rủi như ông và Phương Anh đều không thể về được, thì Phương Thụy sẽ giữ được mạng sống để tiếp tục chăm lo cho gia đình (chứ nếu cãi lệnh của cấp trên, nhiều khi bị làm thịt luôn thì nhà này coi như xong). Phương phu nhân (mẹ kế của Phương Anh): nhân vật này mình nghĩ trong thực tế chưa chắc đã có, thử hỏi có người mẹ kế nào mà thương con riêng của chồng như con ruột của mình và không hề tranh giành hay có tính toán riêng nào về tài sản, danh lợi cho con riêng của mình ? Tất cả chỉ vì lợi ích chung của cả gia đình, đây thật sự là điều hiếm có, bà đối xử với con riêng của chồng bằng tấm lòng chân thành nhất của mình nên đã nhận lại được sự tôn trọng và kính yêu như đối với mẹ ruột từ chính những đứa con riêng của chồng mình. Mình thật sự rất thích tình cảm mà tất cả mọi người trong nhà này dành cho nhau, rất chân thành, ấm áp và không vụ lợi, điều này có thể rất khó có được trong thực tế, đặc biệt là trong hoàn cảnh không hẳn là ruột thịt hoàn toàn như thế này, cho nên mình cảm thấy rất xúc động. Nhân vật đáng thương nhất trong truyện này mình nghĩ là Phương Lan (chị ruột của Phương Anh): đây là người mà theo ý mình phải chịu nhiều mất mát nhất trong truyện, mất đi cha ruột, mất luôn cả chồng phải làm quả phụ suốt đời và thậm chí còn bị sảy thai mất luôn cả con mình nữa. Nhưng nhân vật này lại không hề đi theo hướng tiêu cực, ngược lại vẫn sống vui vẻ, mình thấy rất ý nghĩa, mặc dù không được tác giả mô tả nhiều (chắc vì đây là nhân vật phụ). Dù sao thì theo mình kết cuộc của nhân vật này chắc cũng không bi thảm lắm, vì sau này cũng đã trở về sống chung với mọi người trong nhà mẹ đẻ và gia đình này chắc chắn sẽ không bỏ mặc người thân của mình không lo. Một nhân vật “xấu” trong truyện này là Trương Văn Tuyển (bạn thân lúc nhỏ của Phương Anh): đố kị với bạn mình (mình nghĩ chuyện này chắc ai cũng có, vì người ta có mà mình không có thì chắc ai cũng từng ghét hay đố kị một vài lần nhưng quan trọng là biện pháp tiếp theo để giải quyết vấn đề là gi ?), suy nghĩ trẻ con, chưa trưởng thành, ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình và mình nghĩ nguyên nhân chính để cho nhân vật này thất bại người này luôn đổ mọi sai lầm cho người khác mà không nhìn lại bản thân mình đã sai ở đâu, và do đó không thấy được bản chất của vấn đề, nên lại phạm thêm sai lầm nữa dẫn đến thất bại. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Một cái người xa lạ, nàng đã sắp gả cho một người xa lạ rồi!   Chưa từng gặp mặt, ngay cả tên của nam nhân xa lạ kia cũng không nhớ rõ, nàng đã sắp trở thành thê tử của hắn rồi.   Hiện tại hối hận đại khái không còn kịp nữa rồi? Ô ô ô, nàng thật sự không muốn lập gia đình nha!   Không phải là không muốn gả cho hắn, mà là không muốn gả cho bất luận kẻ nào,   Nàng thầm nghĩ muốn ở nhà, để cho cha mẹ, đại ca nuôi cả đời, nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . .   Nàng không thể không gả, vì mẹ, nàng cũng không thể đổi ý.   Nhưng là, nàng thật sự rất sợ hãi, rất sợ hãi,   Một trượng phu lạ, cha mẹ chồng , cô cô ,thúc thúc xa lạ   Đối với bản chất nhát gan thích khóc của nàng, bọn họ sẽ đối đãi như thế nào ? Nếu bọn họ tức giận lại chán ghét, nàng nên làm cái gì bây giờ?   Càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng sợ hãi, vì thế nước mắt của nàng cũng rơi nhiều hơn, nhịn không được ào khóc.   Đúng lúc này. . . . . .   Khăn hồng của nàng bị xốc lên, có người ngồi xổm ở đằng trước mặt của nàng, nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên.   Sau đó,trong nháy mắt người trước mắt lau nước mắt cho nàng, nàng đã quên cả sợ hãi, nàng báo đáp ân tình nên không tự kìm hãm được nở nụ cười.   Nàng tại sao cười? Hắn. . . . . . Là phu quân của nàng sao? Nàng có thể thích hắn à. . . . . .   Mời các bạn đón đọc Tiểu Nương Tử Thích Khóc của tác giả Cổ Linh.