Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Định Mệnh Anh Và Em (Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút)

Warning:  Nội dung truyện là cả 1 bầu trời hư cấu, siêu siêu CẨU HUYẾT, ỨC CHẾ, kèm theo nhiều tình tiết nhạy cảm, cao H H H :v :v Vì vậy, truyện KHÔNG DÀNH cho trẻ em dưới 18+ và những thanh niên nghiêm túc muốn NÉM ĐÁ ???????? RV rất rất #dài và cho biết nhiều nội dung chi tiết quan trọng trong truyện nên hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc. Lời khuyên: Hãy đọc RV để #Tham_khảo nhưng #KHÔNG_NÊN đọc truyện vì dễ xảy ra tình trạng màu nhồi cơ tim mà nghoẻo :v. Đảm bảo được sức khỏe cũng như mức độ điên trì cùng chịu đựng nồi cẩu huyết thập cẩm này thì nhảy hố nha ^^ “Chúng ta đều không sai Chẳng qua là không thích hợp Tình yêu à, Lúc ấy em không hiểu được Lựa chọn là của em Không phải do anh Em phải tự gánh vác tương lai của mình Vòng ôm anh dành cho em ngày hôm qua Em đã từng không biết làm thế nào cho phải Nếu chúng ta gặp lại em sẽ mỉm cười Cám ơn anh, cám ơn anh Em đã được nếm trải tình yêu tuyệt diệu” (Trích lời bài hát trong truyện) Câu chuyện kể về tình yêu của Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, có thể được ví như hình ảnh của một cuộn len bị con mèo có tên là Định Mệnh đùa giỡn. Nó lăn cuộn len ấy khắp nơi, xoay vần đến mức rối nùi, trong quá trình đó còn “vô tình” tạo ra thật nhiều nút thắt…. Hai nhân vật chính chỉ mải miết cùng nhau gỡ rối, cùng một nút thắt nhưng cả hai lại tự mở theo cách riêng của mình, đến cuối cùng càng mở càng chặt.  Nhưng cũng chính vì sự kiên trì và cố chấp với đối phương, rốt cuộc khi tất cả những nút thắt ấy được tháo gỡ, cũng chính là lúc bọn họ nhận ra, sợi dây ấy đã cột chặt số phận của hai người vào với nhau, không cách nào tách rời được nữa. ... Lần đầu tiên Hạ Tử Du gặp Đàm Dịch Khiêm, là ở… trên giường. Lúc ấy, Hạ Tử Du được biết đến là tiểu thư nhà họ Hạ, gia thế quyền quý nhưng vẫn muốn tự mình đi làm, nên đã xin vào làm nhân viên PR cho tập đoàn Đàm thị, cũng chính là công ty dưới quyền lãnh đạo của Tổng giám đốc Đàm Dịch Khiêm. Xã hội hiện đại, quy tắc ngầm dĩ nhiên không thể thiếu, đặc biệt là nhân viên phòng PR. Thế nên, trong một dịp Tổng giám đốc Đàm Dịch Khiêm đến trụ sở thành phố Y công tác, các cô gái xinh đẹp của phòng PR được sắp xếp để “phục vụ” anh. Đương nhiên, Hạ Tử Du cũng nằm trong số đó. Thế nhưng, cô lại chẳng hề có chút hứng thú nào đối với sự kiện này, cho dù các đồng nghiệp còn lại hết sức hưng phấn.  Ấy thế mà, đứng trước sự ghen ghét và ngưỡng mộ của tất cả mọi người, cô lại chính là người được chọn. Chỉ có điều, Hạ Tử Du không hề hay biết chuyện này. Bằng một cách nào đó, cô đã bị gài bẫy để đến phòng của anh, và đương nhiên, chuyện đó đã xảy ra… “Đau quá, anh cút ngay!” Lần đầu tiên của Hạ Tử Du, cứ như vậy bị anh mạnh mẽ mà nhẹ nhàng, cướp mất. Hạ Tử Du quả thật không biết, cũng không bao giờ ngờ tới, chính vào cái đêm định mệnh ấy, cô đã không có cách nào thoát khỏi anh được nữa. Cô cũng không biết, xuất phát điểm của tất cả mọi chuyện, đều đến từ hai chữ “trả thù”. Đúng vậy, Đàm Dịch Khiêm sắp xếp như vậy, chính là để dạy dỗ Hạ Tử Du. Trước đây rất lâu, khi cô còn rất nhỏ đã ở cô nhi viện, và có một người bạn tốt tên là Đường Hân. Sau đó, ba mẹ ruột của Đường Hân tìm được tin tức đã đến cô nhi viện đón con gái. Nhưng rốt cuộc không hiểu vì sao, không đón được Đường Hân lại đón Hạ Tử Du về nhà. Lúc ấy, trái tim non nớt của Hạ Tử Du đã không thể chống lại cám dỗ của thứ tình cảm gia đình ấm áp, cô đã quyết định không nói rõ chân tướng. Nhưng từ lúc đó cho đến sau này, cô luôn đi tìm tung tích của người bạn đó, hy vọng có một ngày tìm thấy cô ấy thì sẽ trả lại thân phận cho cô ấy. Thế nhưng, số phận trớ trêu đã để Đàm Dịch Khiêm tìm thấy Đường Hân trước và từ chính miệng của Đường Hân cùng với việc chứng kiến cuộc sống khổ sở của cô ấy, từ lúc nào trong mắt anh, Hạ Tử Du đã trở thành một người có tham vọng, gian trá lừa gạt để chiếm lấy thân phận của bạn bè. Hơn nữa, lúc nhỏ Đường Hân đã từng cứu anh, cho nên ơn này phải trả, thù này cũng phải báo. Tất cả, đổ hết lên người Hạ Tử Du. “Mỗi một giây rong ruổi trong cơ thể cô anh đều căm ghét và thù hận, mà cô hoàn toàn không hay biết.” Đàm Dịch Khiêm đã dùng mọi cách khiến cô gái bé nhỏ ấy yêu mình. Đương nhiên, Hạ Tử Du không có cách nào thoát khỏi sự mê hoặc ấy. Không chỉ có ngoại hình hoàn mỹ, nam tính, ở Đàm Dịch Khiêm còn luôn tỏa ra một khí chất của một nam thần, thông minh, nhạy bén, quyết đoán. Chưa kể, những hành động của anh đối với cô luôn mang theo chút bá đạo nhưng lại xen lẫn sự cưng chiều, khiến cho cô gái lần đầu biết yêu đã không cách nào chống đỡ được mà dần ngã vào tay anh. Nhưng cũng chính vào lúc ấy, anh mới tàn nhẫn bộc lộ ý đồ của mình. Vào trước ngày hai người kết hôn chỉ đúng một ngày, anh đã khép cho cô một tội danh mà cô không hề phạm phải. Hạ Tử Du cứ như vậy, mặc áo cưới tinh khiết như một đóa sen, bước vào tù. Trong một đêm, cô mất đi mọi thứ, thân phận bị vạch trần, mang tiếng lừa gạt, còn tham nhũng ngân sách. Kết quả, chính là hai năm trong ngục. Thời gian hai năm không quá dài đối với một cô gái trẻ, nhưng đối với Hạ Tử Du đó chính là hai năm đen tối nhất trong cuộc đời. Bởi vì, ở trong tù, cô đã có một quyết định vô cùng quật cường, chính là sinh con cho anh. Đúng vậy, khi cô vào tù mới biết mình có thai, cô hoàn toàn có thể bỏ đứa bé, bởi vì ngay cả đến thăm cô một lần, anh cũng không đến. Nhưng mà, cô đã không làm vậy. Có ai đó đã nói, khi yêu, con người ta sẽ có sức mạnh không thể tưởng nổi. Hạ Tử Du chính là có một sức mạnh như vậy, mới có thể sinh ra cô con gái Liễu Nhiên. Thế nhưng, sau khi ra tù cô đi tìm anh lại không thể nào ngờ được, thì ra anh chính là người đã tự tay đưa cô vào tù và còn nữa, tất cả những chuyện anh làm cho cô, vì cô, đều là để trả thù cho Đường Hân.  Cô biết hết tất cả, nhưng không hận anh. Là bởi vì, cô nghĩ rằng mình đáng bị như vậy, là bởi vì, cô nợ Đường Hân 10 năm lang bạt khổ sở. Vì thế, cô không cho anh biết về sự ra đời của đứa con, cứ như vậy mà ra đi. Cô thành toàn cho anh và Đường Hân.  Nhưng cô đã sai rồi. Ở đâu đó sâu thẳm trong con người Đàm Dịch Khiêm, đã không còn tự chủ được khi đối diện với cô nữa. Anh không đến thăm cô, bởi vì anh không muốn thừa nhận, bản thân mình đã dao động. Tất cả mọi bằng chứng và lời nói đều chỉ ra bản chất xấu xa của cô, nhưng một góc nhỏ nào đó của anh lại không tin như vậy. Nhưng cái góc nhỏ ấy, không đủ khiến cho một con người cao ngạo lạnh lùng như anh, mở lòng với cô. Thế nên, anh dùng thái độ đáng ghét nhất, đối xử với cô. “Thì ra anh vẫn có thể tàn nhẫn với cô như vậy, tàn nhẫn đến mức có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chỉ riêng cô là không nhìn thấy…” Trong sự giằng co mỏi mệt ấy, Hạ Tử Du đã gặp Kim Trạch Húc, con nuôi của ba cô. Trong sự chới với và cùng cực, cô đã được người đàn ông này giúp đỡ. Và cũng từ đó, cô mang trong mình, một gánh nặng ơn nghĩa. Đàm Dịch Khiêm sau khi gặp lại Hạ Tử Du, cùng với thời gian tiếp xúc Đường Hân, anh nhận ra hình như có gì đó không đúng. Thế là anh bắt đầu đi điều tra, mới phát hiện rất nhiều sự thật bị che giấu. Bí mật đầu tiên chính là, Hạ Tử Du không phải là người xấu xa như anh biết và bí mật thứ hai, anh có một đứa con gái. Đến lúc này anh biết mình đã sai rồi, anh muốn tìm cách đền bù cho cô, nhưng anh lại chọn một cách thức hoàn toàn cực đoan. Anh không giải thích rõ ràng, đã ép cô cùng con gái theo anh đi Los Angeles. Thử hỏi, Hạ Tử Du lấy đâu ra niềm tin để tình nguyện ở bên cạnh anh? Thế nhưng, Hạ Tử Du yếu đuối nhận ra, vốn dĩ mình không thể cự tuyệt con người này. Nên cô thử dần dần chấp nhận anh. Vậy mà, đến lúc cô sắp quên đi đoạn quá khứ mà anh gây ra, cô lại phát hiện anh có liên quan đến cái chết của mẹ mình. Thì ra, giữa anh và cô, không chỉ có ân oán tuổi thơ, mà còn có hận thù của đời trước. Và cùng với sự “giúp đỡ”, hay đúng hơn là sự "giật dây" của Kim Trạch Húc, cô đứng trước tòa tố cáo anh.  Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại với những chuyện Kim Trạch Húc đã nói, anh trong sạch. Và cô bỗng chốc được cả thế giới biết đến là một người phụ nữ hèn mọn và đê tiện.  Mang một nỗi đau đớn không thể tả xiết, Hạ Tử Du một lần nữa mất đi tất cả. Người đàn ông cô yêu nhưng không thể tin tưởng, quyền nuôi dưỡng đứa con gái mà cô đổi bằng mạng sống để sinh ra và cả đứa con chưa hình thành trong bụng nữa.  Hạ Tử Du mang theo những vết thương chằng chịt ấy, rời khỏi Đàm Dịch Khiêm. Cô đã định cứ như vậy sống hết cuộc đời của mình, chỉ của riêng mình mà thôi. “Cuối cùng mất vẫn mất, họ không có sai, sai lầm chính là gặp sai người.” ... Nhưng, ông trời không toại nguyện cho cô.  Ba năm sau, cô lại một lần nữa gặp anh.  “Gặp anh ở Maldives thật sự bất ngờ, sở dĩ có thể biểu hiện lạnh nhạt trước mặt anh như vậy, không phải vì cô cố đè nén tình cảm dành cho anh, cũng không phải vì cô muốn tỏ vẻ tự nhiên trước mặt anh, mà là cô đã học được cách cư xử bình tĩnh.” Cô thản nhiên chấp nhận việc anh đã có người mới, một Đan Nhất Thuần xinh đẹp đáng yêu, mọi người đều thích, kể cả con gái của cô nữa. Nói không đau lòng là nói dối, nhưng thời gian ba năm cùng với những đau khổ mà cả hai gây ra cho nhau, cũng đủ để cô buông bỏ. Nhưng một lần nữa, cô bỏ xuống, anh lại nhặt lên. Đường Hân vì muốn ngăn cản Đàm Dịch Khiêm đến với Đan Nhất Thuần, đã quyết định nói ra sự thật người năm xưa cứu anh chính là Hạ Tử Du, đồng thời bản thân anh cũng phát hiện ra rằng, tất cả số tiền trước kia cô đòi anh bồi thường, đều được quyên góp cho trại trẻ mồ côi dưới danh nghĩa của anh. Là chính Hạ Tử Du cô, nhận lấy tất cả sự chán ghét của người đời, cùng với những tổn thương không thể xóa nhòa, cứ như vậy để lại cho anh những gì tốt đẹp nhất. “Trời cao cố ý hành hạ anh, muốn để anh tự tay dùng lưỡi dao sắc bén tùng xẻo da thịt mình, xé toác từng vị trí trên thân thể anh, từng mảnh từng mảnh khiến anh thương tích đầy mình, cuối cùng khắp nơi đau đớn đến mức không thở được.” Lần này gặp lại, Đàm Dịch Khiêm hiểu rõ lòng mình, hiểu rõ sự sai lầm trước kia của bản thân, quyết tâm giành lấy Hạ Tử Du một lần nữa. “Hạ Tử Du, toàn bộ phụ nữ trên thế giới này tôi chỉ cần có một mình em, nếu để em đi, vậy tôi phải làm thế nào?” Cách thức của anh cũng giống như trước kia, dùng những cảm giác của thể xác để cho cô biết rằng, thực sự cô chỉ có thể ở bên Đàm Dịch Khiêm anh mà thôi. Hạ Tử Du cũng biết rõ điều đó, cô từng nói người phụ nữ luôn có một thứ tình cảm đặc thù đối với người đàn ông đầu tiên của mình. Cô cũng vậy. Dù rằng anh dùng đứa con gái nhỏ mà cô ngày đêm mong nhớ ra để thỏa thuận, dù rằng anh dùng cách thức nguyên thủy nhất để khiến cô phải nhớ lại những cảm giác khi còn bên anh, cô cũng không thể không thừa nhận. Đối với người đàn ông ấy, cô chưa bao giờ có thể quên được. Chấp nhận ở bên anh một lần nữa, nhưng tình cảm giữa hai người vốn dĩ không có quá trình yêu đương bình thường như những cặp tình nhân khác. Đàm Dịch Khiêm luôn là một người đàn ông thâm sâu khó dò, một người con gái đơn thuần như cô làm sao có thể hiểu thấu? Thế nên, dù đã quay về bên nhau, cô vẫn không hề có cảm giác an toàn. Không phải cô không tin tình cảm của mình, mà chính là không tin vào tình cảm của anh. “Em không có lòng tin là do anh… Anh đã quên, anh chưa từng mang đến cho em quá trình yêu đương của những đôi nam nữ vẫn thường hay có, trong ký ức của em, phần lớn đều là những tính toán và tăm tối mà anh để lại.” Thế nên hết lần này đến lần khác, trước sự bí ẩn của Đàm Dịch Khiêm, cùng với tính toán của Kim Trạch Húc, Hạ Tử Du đã bị lợi dụng. Kim Trạch Húc lợi dụng tình cảm của cô, lợi dụng ân tình mà cô nợ hắn, đã khiến cô trở thành một người không biết quý trọng tình cảm, từng bước bị đẩy ra xa khỏi Đàm Dịch Khiêm. “Một trái tim đã vỡ nát tan tành không có cách nào chắp vá lại được nữa, cái cần không phải là hy vọng, mà là hiểu.” Nhưng có lẽ cao trào nhất chính là cuộc chia ly cuối cùng của cô và anh. Gọi là cuối cùng vì trước đó, hai người đã kết hôn hai lần và cũng ly hôn hai lần. Trong lần sau cùng ấy, Đàm Dịch Khiêm vì muốn bảo vệ cô cho nên đã tạo ra những hiểu lầm, khiến cô chán ghét và hận anh đến cực hạn, quyết tâm bỏ đi. Nhưng khi biết tin anh phải đấu một mất một còn với Kim Trạch Húc và có thể mất đi tất cả, cô lại quay về. Tự nhủ với lòng mình, cô quay về không phải vì còn vương vấn, không phải vì lo lắng cho anh, mà chỉ là vì những lý do khác. Cái cớ ấy cô có thể gạt được cả thiên hạ, nhưng không gạt được chính mình. “Đúng vậy, nhược điểm lớn nhất trong tính cách cô là cố chấp… Bởi vì chấp nhất, cuộc đời này của cô mới có thể vướng mãi vào anh…” Vì vậy mà khi Đàm Dịch Khiêm đã thắng được cuộc chiến đó đến tìm cô, giải thích tất cả thì những thương tổn và ân oán giữa hai người cũng lần lượt biến mất, chỉ còn lại là sự giận dỗi ngọt ngào giữa những đôi tình nhân mặn nồng. “Anh nhìn thật sâu vào hàng nước mắt của cô, nói dịu dàng: “Tin tưởng vào trái tim của anh, là thực sự muốn cùng em đi tiếp con đường này…” Hai người dẹp bỏ mọi trở ngại, dần dần học được cách tin tưởng lẫn nhau, chia sẻ cùng nhau, quyết định:  “Không ôm thử cho vui, chỉ ôm trọn đời” Sau đó nữa, chính là những pha hành động trên giường vô cùng ngọt ngào nhưng không kém phần gay cấn, xuân sắc không sao tả xiết. Thế nên, lúc ở trên giường, Hạ Tử Du vẫn thường bảo Đàm Dịch Khiêm chính là điển hình của vô lại có văn hóa. ... Đối với các nhân vật còn lại, chỉ muốn nói một câu rằng, trong tình yêu, có hai loại phụ nữ ngốc. Loại thứ nhất, chính là giả ngốc, loại thứ hai là bị chính các anh làm cho ngốc. Chỉ có Hạ Tử Du thuộc loại thứ hai, còn tất cả nữ phụ của truyện này đều là loại thứ nhất. Từ Đường Hân cho đến Đan Nhất Thuần, họ đều yêu Đàm Dịch Khiêm bằng một tình yêu cuồng si, nhưng không được đáp lại. Chính vì không hiểu anh đã yêu Hạ Tử Du vì cái gì, nên họ đã giả vờ ngốc để có thể ở lại bên cạnh anh. Nhưng cuối cùng, vì những suy nghĩ thâm độc tìm mọi cách để thay thế Hạ Tử Du, mà họ phải nhận lấy những hậu quả vô cùng tàn khốc. Bởi vì họ không biết rằng, đối với Đàm Dịch Khiêm thì: “Trong thế giới này, ngoại trừ người phụ nữ quan trọng nhất của tôi bị tổn thương thì mới được coi là tàn nhẫn, còn những người khác gặp cảnh ngộ đó trong mắt tôi cũng không tính là gì, bao gồm cả bản thân tôi.” Cũng như, “Hạ Tử Du vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được Đàm Dịch Khiêm đối đãi với người khác luôn rất tàn nhẫn, bởi vì anh đã đem tất cả mọi sự ấm áp trong cuộc đời này dành hết cho cô.” Nhưng nói đến si tình, không chỉ có hai người phụ nữ kể trên, còn có hai người đàn ông quan trọng trong cuộc đời Hạ Tử Du. Một người chính là Kim Trạch Húc với một đoạn tình cảm đầy toan tính. Người còn lại chính là người bạn tốt của Đàm Dịch Khiêm, Robert. Anh là một “lãng tử quay đầu” mang một tình yêu cao thượng dành cho Hạ Tử Du. Anh có rất nhiều cơ hội, cũng có được sự tin tưởng của cô, nhưng khi biết được trong lòng cô chỉ chấp niệm duy nhất một tình yêu với Đàm Dịch Khiêm, thì anh lại chấp nhận đứng ở một bên, lặng lẽ chúc phúc cho cô gái mình đã gặp gỡ muộn màng. Truyện mang một chút màu sắc cổ tích, Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du có một ngoại hình đẹp đến tuyệt đối, các nhân vật xuất hiện đều có gia thế khủng, nam nữ phụ đều là những người sở hữu vẻ đẹp khó tìm và quyền lực của Đàm Dịch Khiêm có thể nói là một tay che trời, không gì là anh không thể làm được. Nhưng cách mà anh bảo vệ người phụ nữ của mình, cũng như cách mà Hạ Tử Du cố chấp yêu anh, đều là những ánh sáng màu hồng mang đến sự ấm áp cho cuộc sống vốn dĩ đã quá lạnh lùng này. Điều quan trọng nhất phải nói sau cùng chính là, cuối cùng Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm phải cảm ơn con mèo Định Mệnh ấy đã để hai người tìm thấy nhau giữa biển người mênh mông rộng lớn này. ... “Thứ lớn nhất ông trời ban cho anh không phải là tài giỏi hay giàu có mà chính là để cho anh gặp được em…” “Cho dù người em gặp trước có là ai chăng nữa, em cũng chỉ mong người đó là anh mà thôi.” _____________ " ": Trích dẫn từ truyện. Review by #Lâm Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hạ Tử Du vừa bước vào phòng PR thì phát hiện những đồng nghiệp thường ngày rất nghiêm túc, cẩn thận tuân thủ quy tắc hôm nay lại tốp năm tốp ba châu đầu kề tai đang thảo luận chuyện gì đó. Hạ Tử Du lòng đầy nghi ngờ đang muốn hỏi thăm đồng nghiệp kiêm bạn tốt Tiểu Nghệ cũng đứng thảo luận ở trong đó. Đột nhiên trưởng phòng Lâm của phòng PR bước ra từ phòng làm việc, tuổi chị ta tuy đã năm mươi nhưng vẫn giữ được vẻ nổi bật yểu điệu duyên dáng, lúc này phòng PR ngay lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh. Môi trưởng phòng Lâm hơi nhếch lên, khóe mắt không thể che giấu được nếp nhăn của chị ngắm nghía những người đẹp trong phòng PR, sau đó dùng giọng điệu cấp trên đọc một loạt các tên, "Lạc Băng, Diêu Thục Nhi, Hạ Tử Du, Lâm Khả Khả, bốn người đến phòng làm việc của tôi một chút!" Hạ Tử Du bị gọi tên thì ngẩn người, nhưng cũng lập tức đi theo bốn người đồng nghiệp nữ vào phòng làm việc của trưởng phòng Lâm. - Trong phòng làm việc, trưởng phòng Lâm cười tủm tỉm nhìn tới bốn cô gái xinh đẹp trước mắt. Lạc Băng được trưởng phòng Lâm cười lấy lòng cũng không rõ nguyên do, khiến cho có phần không hiểu được mọi chuyện ra sao, vì thế vội vàng hỏi trưởng phòng Lâm, "Trưởng phòng à, có phải lại có khách hàng gây khó dễ cần chúng tôi đi xã giao hay không?" Mời các bạn đón đọc Định Mệnh Anh Và Em (Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút) của tác giả Quai Quai Băng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mơ Ước Hậu Vị - Tuyết Chi Hàm
Mơ Ước Hậu Vị thuộc truyện ngôn tình của tác giả Tuyết Chi Hàm. Trong cung nguy hiểm trùng trùng, nữ phụ như nàng không thể chịu nổi. Cuộc sống kết thúc tại lãnh cung, còn rơi kết cục chết không nhắm mắt . Ông trời rủ lòng thương, cho nàng trọng sinh, một lần nữa bước trên con đường cung cấm, áp lực đè nặng như núi. Mỗi người đều tranh tranh đấu đấu. Ngôi vị Hoàng hậu? Có lẽ là vị trí tốt nhất. Vậy thì phải cố gắng giành được nó. *** Trong phòng tối om, một đôi mắt hoảng sợ nhìn xung quanh, từng tia máu hằn rõ chứng tỏ chủ nhân của nó đã nhiều ngày không chợp mắt. Lạc Tử Hân co người lại một góc, quần áo đơn sơ khiến nàng run lẩy bẩy. Cứ tưởng rằng mình rất kiên cường có thể chiến thắng rét lạnh, nhưng lúc này đây lại bị bóng đêm đánh bại đến thương tích đầy mình. Nàng sợ tối, từ nhỏ đã sợ tối, trời thì đen như mực, còn nàng thì bị nhốt trong một căn phòng kín, đưa tay không thấy rõ năm ngón. Đáng sợ nhất là hôm nay không có trăng, thì ran gay cả ông trời cũng bỏ rơi nàng. Thật là xui xẻo. Bị bỏ rơi trong một căn phòng tối tăm, không có ánh mặt trời, là muốn mạng của nàng sao? Hay là ông trời không muốn nhìn nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý, buộc nàng tỉnh lại giữa giấc mộng? Lạc Tử Hân không khỏi âm thầm kêu khổ. Cảm giác thân thể lạnh lẽo, tấm áo đơn bạc này không chống đỡ nổi trận gió lạnh đầu thu. Không chỉ lạnh buốt khắp người, lòng nàng cũng đã nguội ngắt. Mấy ngày trước, trong Thục Nghi cung, nàng nằm bên cạnh hắn, triền miên trằn trọc, hồng loan phủ trướng, ánh nến chập chờn hắt tiếng thở dốc trầm đục. Hắn, hoàng đế đương triều Đại Vũ Quốc - Mục Nguyên Trinh, mà nàng, chỉ là một Tiệp dư nhỏ bé, gọi là Lạc Tử Hân. Đêm hôm ấy, là ngày nàng thị tẩm. "Tiêm Vũ, nàng là của trẫm . . . . . ." Mục Nguyên Trinh lẩm bẩm nói nhỏ, cúi đầu hôn xuống cần cổ trắng ngần. Thân thể Lạc Tử Hân hơi run rẩy, hai chữ Tiêm Vũ khiến đầu nàng ong một tiếng sợ hãi. "Hoàng thượng, thần thiếp vĩnh viễn đều là của hoàng thượng. . . . . ." Lạc Tử Hân hé mở đôi môi, nhưng lại bị đầu lưỡi bá đạo của hắn cuốn lấy, không thể nói thành lời. Mục Nguyên Trinh như đang uống cam lộ ngọt ngào, trằn trọc liếm môi nàng, cuối cũng thì lưu luyến rời đi, ngón tay véo nhẹ cằm nàng, con ngươi xanh đen lóe tia sáng nóng bỏng. Lạc Tử Hân ngoan ngoãn nhắm hai mắt, nghênh hợp nhiệt tình của hắn. Động tác của hắn càng ngày càng kịch liệt, khiến nàng thở dốc càng lúc càng lớn, trên giường lớn chỉ còn hai thân thể đang liều mạng quấn chặt lấy nhau. Hắn ôm nàng, hơi thở dần dần ổn định. "Tiêm Vũ, có rất ít nữ nhân có thể khiến trẫm động lòng, ở hoàng cung này, ngươi là người đầu tiên." Mục Nguyên Trinh cắn cắn vành tai nàng nói nhỏ. Hơi thở ấm áp phả vào tai nàng như có như không, khiến tâm thần nàng khẽ nhộn nhạo. Mục Nguyên Trinh, hắn quả thật được coi là nhân trung long phượng, không nói bản thân hắn đã là cửu ngũ chí tôn, chỉ nói đến diện mạo, ở trong hoàng tộc này chỉ sợ cũng không ai bằng hắn. Cho nên, chỉ cần hắn ra đường, tất cả nữ tử đều dõi theo hắn, huống chi còn là Hoàng đế, đứng trên vạn người. Trong cung hậu, dựa vào vẻ thùy mị của mình lấy được ân sủng của hắn, nghe hắn nói lời ngon tiếng ngọt, khóe miệng Lạc Tử Hân khẽ nhếch lên. Nhìn nàng cười như không cười mị hoặc, thân thể Mục Nguyên Trinh lại dâng trào nhiệt huyết, một lần nữa đè nàng xuống, thân thể mềm mại, sung sướng tê tái. Nàng vùi mặt trong lồng ngực ấm áp của hắn, dần dần tiến vào mộng đẹp. Khi nàng tỉnh lại, hoàng thượng đã rời đi, nghe âm thanh ầm ỹ phía xa, nàng la lớn: "Có chuyện gì?" "Nương nương ngài rốt cuộc đã tỉnh rồi? Thánh chỉ Hoàng thượng đến." Trong mắt tỳ nữ có vẻ kỳ quái, không giống nét cung kính, ngược lại mang chút khinh bỉ, trong lòng Lạc Tử Hân có dự cảm chẳng lành. ... Mời các bạn đón đọc Mơ Ước Hậu Vị của tác giả Tuyết Chi Hàm.
Mị Cốt Thiên Thành - Du Gia Tiểu Kiều
Tô Hồng Tụ là con gái của Thừa tướng, suốt mười năm chỉ yêu Chiến thần Lâm Hạo Hiên của Đại Chu, thế nhưng trớ trêu thay khi trong ngày đại hôn nàng lại nhận được một bức hưu thư, trước mặt nàng hôn lại đang vui vẻ bên người khác. Vừa đau khổ vừa tức giận, Tô Hồng Tụ tự đi tìm cái chết. Mắt phượng lạ mở, Tô Hồng Tụ đã không còn là người chỉ biết cúi đầu khi gặp người khác suốt ngày tự kỉ nữa. Thân dược nhập bởi mị hồ ngàn năm, một cái nhíu mày, một cái hờn dỗi của nàng cũng đủ phong hoa hoa vô tận. Trước khi nhập vào thân. Nam nhân lông mi dài khép hờ, vẻ mặt lười biếng, gò má tuấn mỹ lạnh lẽo quyến rũ: “Ý ta đã quyết, hôn ước không còn giá trị, nhưng khuyên ngươi, giết không tha.” Tô Hồng Tụ đã lệ rơi đầy mặt, đau đến không muốn sống: “Lâm tướng quân, van cầu ngài, đừng bỏ ta, Lâm tướng quân!” Một tháng sau khi nhập vào thân. Tin đồn trưởng nữ Thừa tướng nước Chu Tô Hồng Tụ mị hoặc thiên hạ, thân mang mùi thơm lạ lùng, pháp lực vô biên, có thể ngăn chặn mười vạn hùng binh. Tân đế Đại Lương yêu thích, truyền lệnh sáu nước, sắc phong nàng làm hậu. Chúng mưu sĩ cùng nhau quỳ xuống đất, khấu đầu không ngừng, lệ rơi đầy mặt: “Tướng quân, không thể xuất binh, vạn lần không được! Chẳng qua chỉ là một nữ tử mà thôi, chỉ là một món đồ chơi mà thôi!” Sắc mặt nam nhân chợt tái nhợt, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: “Tình đã nhập chướng, không phải ta có thể làm chủ, gia quốc lão phụ, tất nhiên khó bỏ, lòng này sao như lửa đốt, huyết khí trong lồng ngực kích động, thân bất do kỷ, tâm bất do kỷ *.” (*) Thân bất do kỷ, tâm bất do kỷ: việc không thể theo ý mình. Dứt lời, máu tươi trong miệng phun lênh láng, bất tỉnh trên đất. *** Trăng sáng sao thưa, trăng tròn dần lên cao. Hồ tiểu yêu hơi cuộn tròn thân mình, vẻ mặt lười biếng nhìn Tô phủ. Chín cái đuôi nhung trắng như tuyết lần lượt đảo qua quầng trăng mờ nhạt, tạo ra ngàn vạn tao nhã, bóng dáng mê hoặc đung đưa. Nàng đang nhìn - Trong Tô phủ, một nam nhân dáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng đang ngồi cạnh bàn gỗ tử đàn, mà bên cạnh nam nhân, theo sát là một thiếu nữ vóc người nhỏ nhắn, dung mạo thanh tú. Không biết hai người đang thương nghị cái gì, toàn thân nữ tử phát run, lệ rơi đầy mặt, một bộ trang phục bằng lụa mỏng trắng như tuyết giống như hoa quỳnh tàn lụi trong bầu trời đêm, run run rẩy rẩy, lảo đảo muốn ngã. Nhìn lại người nam nhân bên cạnh nàng, ngũ quan lạnh nhạt hoàn mỹ như dao khắc, gò má u ám không có chút biểu cảm gì, mày kiếm cứng nhắc bởi vì không vui mà nhíu lại, mặt mũi lạnh lùng không chút kẽ hở nào. Nam nhân là Chiến thần của Đại Chu, Trấn Quốc Tướng quân Lâm Hạo Hiên, nữ nhân còn lại là vị hôn thê đã xác định từ nhỏ của hắn, trưởng nữ Tô Thừa tướng. Lâm Hạo Hiên đến phủ Thừa tướng là vì từ hôn, nguyên nhân không có gì, trong lúc hắn ra ngoài chinh chiến làm quen với trưởng Công chúa nước Lương – Lương Hồng Xu, hai người vừa gặp đã yêu, vừa thấy đã chung tình, chung đụng ba tháng lập tức tự định cả đời. Lâm Hạo Hiên cho Hoàng thất Đại Lương lời thề son sắt, không phải trưởng Công chúa Lương Hồng Xu không cưới. Chính vì thế, hắn mới vừa thu quân về triều, đã lập tức tới phủ Thừa tướng từ hôn. Hồ tiểu yêu lắc lắc chín cái đuôi nhung hồ ly, lười biếng treo trên nhánh cây ngáp một cái. Nàng đang đợi Tô Hồng Tụ mất mạng. Hồ tiểu yêu có thể nhập vào thân thể con người, nhưng không phải thân thể nào cũng có thể bị nàng chiếm lấy, nàng tìm kiếm mấy chục năm trong nhân thế, tìm được thân thể thích hợp duy nhất là Tô Hồng Tụ này. Chỉ cần Tô Hồng Tụ vừa chết, hồ tiểu yêu có thể nhân cơ hội chiếm cứ thân thể của nàng ấy, hồ tiểu yêu tu luyện năm trăm năm, đã vượt qua bảy mươi hai lần thiên kiếp. Chỉ cần lấy hình người lần nữa chịu đựng xong chín lần thiên kiếp nữa, là có thể thoát khỏi thân thể, thoát xác thành tiên. “Lâm ca ca, đừng, đừng như vậy, van cầu huynh... Đừng từ hôn với muội... Đừng...” Tô Hồng Tụ nước mắt ràn rụa, buồn bã đau xót. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lớn cỡ lòng bàn tay đau xót gần chết. Lâm Hạo Hiên không hề cử động, vẻ mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt âm trầm, “Phạch” một tiếng ném thư từ hôn trong tay lên bàn. “Ý ta đã quyết, vì vậy cáo từ!” Lâm Hạo Hiên vừa dứt lời, thân thể đã đứng dậy, sát khí lạnh thấu xương cả người đúng là chấn động đến tôi tớ xung quanh cùng nhau lui lại. Tô Thừa tướng sao có thể cam tâm? Hành động lần này của Lâm Hạo Hiên tương đương với tát một bạt tai mạnh mẽ lên mặt hắn trước cả đám người làm. “Từ đã! Đường đường là phủ Thừa tướng, há để cho ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!” Tô Thừa tướng lớn tiếng gầm thét, mặt già nua xanh mét bởi vì tức giận mà sung huyết đỏ bừng. Vậy mà Lâm Hạo Hiên chỉ khẽ quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như đao nhọn đảo qua, chắc trong lòng Tô Thừa tướng giật mình, liên tiếp lui lại phía sau ba bước. Chính ở trong phủ Thừa tướng, lại cũng có người dám cản hắn. Khóe môi của Lâm Hạo Hiên nhếch lên một đường cong duyên dáng lộ ra nụ cười tàn nhẫn. “Tô lão muốn lưu ta?” Lâm Hạo Hiên vừa dứt lời, thương bạc sau lưng đã phát ra tiếng gào thét sắc nhọn rào rào. Hổ khiếu long ngâm, khí phách ngất trời. “Ngươi...” Tức lấp đầy ngực Tô Thừa tướng, thở không ngừng, cuối cùng lui đến góc tường, không lên tiếng. Lâm Hạo Hiên rốt cuộc rời đi, không hề lưu luyến, lưu lại Tô Hồng Tụ sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn, giống như búp bê vải rách nát hoàn toàn mất trái tim, bước chân lảo đảo, xụi lơ trên mặt đất. ... Mời các bạn đón đọc Mị Cốt Thiên Thành của tác giả Du Gia Tiểu Kiều.
Lương Điền Mỹ Thương - Tiêu Diêu Dương Dương
Ra cửa đi dạo phố, Lý Noãn - bậc thầy một đời về dưỡng sinh lại gặp phải tai họa bất giờ từ trên trời rơi xuống, bị bà bác nhảy lầu đè chết, tỉnh lại lần nữa, không ngờ sống lại ở trên người một tiểu cô nương mười lăm tuổi, tuy trong nhà nghèo nhưng được nhiều người yêu thương, cũng coi như cha yêu thương, mẹ bảo vệ, lại có huynh đệ tỷ muội bà con yêu thương, nhưng vì cái gì. . . . . . Cô gần như nhảy qua tất cả các bước, thành mẹ đứa bé? Vuốt cái bụng bằng phẳng mang vẻ mặt âu lo: "Thôi thôi, con à, mẹ nhất định sẽ đối xử với con như con ruột của mình . . . . . ." *** "Có nghe nói không, nha đầu Lý gia kia chết rồi!" Vẻ mặt thôn nhân Giáp mang vẻ thần bí, hợp với phong cách một bà tám. "Mệt nó chết sớm, đồ tiểu tiện chân (đồ đĩ) kia quả thật bại hoại nếp sống của thôn Lý gia chúng ta, nếu nó không chết, cũng nhất định phải kéo đi dìm lồng heo!" Vẻ mặt thôn nhân Ất mang theo vẻ khinh bỉ khinh thường, khẽ ngước cái cằm béo ba bốn ngấn, lúc đó đôi môi đỏ như quả mận, giống như là dính máu heo. Thôn nhân Bính lắc đầu, giống như tiếc nuối không dứt, thở dài nói: "Còn nhỏ tuổi không lo học, thế nhưng tằng tịu với nam nhân, còn mang thai nghiệt chủng, chết cũng sạch sẽ." "Đáng tiếc gương mặt đó, dáng dấp cũng xinh đẹp, sao tính tình phóng đãng như vậy? Hai phu thê nhà Lý Tứ kia cũng không biết nuôi khuê nữ thế nào, nuôi một người có đức hạnh thế này, cũng thật là mất thể diện ném ra nơi xa xôi mà đi cho rồi, chậc chậc!" Thôn nhân Giáp nói xong, còn ý vị sâu xa chép miệng. Sáng sớm trên đầu thôn, ba nông phụ vác lấy rổ rau bước đi, ngươi một câu ta một lời, nói đại sự xảy ra trong thôn tối hôm qua. Vừa đúng lúc này, lại có hai người từ trong đường mòn đi ra ngoài, đang nói gì đó, thôn nhân Giáp bên này lập chen miệng nói: "Mẹ Trương Sinh, La đại tỷ, các ngươi biết không, nha đầu Lý gia mang thai con hoang kia đã treo ngược tự sát vào ban đêm rồi!" "Nghe nói lúc khiêng xuống, còn trừng mắt, lè lưỡi, tình trạng chết tương đối dọa người!" Thôn nhân Ất nhớ lại hình ảnh kia, miệng to như chậu máu nói chuyện, một bụng mỡ béo run rẩy. "Á! Đó thật sự là quá đáng sợ!" Mẹ Trương Sinh cũng run lên, lập tức bị đề tài này hấp dẫn. La đại tỷ với dáng người khỏe mạnh to lớn đứng bên cạnh lại khẽ cau mày, không nói tiếng nào, xưa nay nàng tin Phật, không có thói quen nói ngắn nói dài ở sau lưng người khác, hơn nữa người cũng đã chết rồi, nên nhập thổ vi an, cho dù là khi còn sống làm sai, vậy cũng không nên bị lấy ra nói chuyện. Mấy người khác ngươi một lời ta một câu, càng nói càng hăng say, chỉ có La đại tỷ không nói lời nào, bị hỏi cái gì, cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu. Một nhóm năm người, cứ như vậy dần dần đi về phía trấn trên, ai cũng không chú ý tới, trên một cây đại thụ bên cạnh đường mòn mà hai người La đại tỷ vừa mới đi ra, có một thiếu nữ xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, sắc mặt có chút tái nhợt đang ngồi ở phía trên, trên cần cổ nàng có một vết dây sâu, chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ đi xa.di.e.n.d,a,n/le/quy.don Từ trên cây bước xuống, Lý Noãn bình thản vuốt sinh mạng mới trong bụng mình, có chút bất đắc dĩ nói: "Bảo bối à bảo bối, người cha đáng chết khốn kiếp không chịu trách nhiệm, bỏ chạy mất tăm, làm hại đứa bé dịu dàng động lòng người như con cũng mất mạng theo mẹ, cũng làm cho ta đây một người từ bên ngoài đến chiếm tiện nghi. Chỉ là con hãy yên tâm đi, coi như chỉ vì mẹ con đưa ta cơ thể, ta cũng sẽ xem con như ruột thịt." Nói xong dừng một chút, lại cảm thấy lời này có chút không được tự nhiên, lập tức bổ sung một câu: "Xem ta nói gì vậy kìa, con từ trong bụng ta chui ra, đương nhiên là ruột thịt của ta rồi. Haizz, ta một hoàng hoa đại khuê nữ, vừa mới chết đi, lại không giải thích được tiết kiệm tất cả các bước trực tiếp làm mẹ, ta thật sự quá mức kích thích và kinh hãi, có chút tìm từ không thích hợp, con đừng để ý nhé." ... Mời các bạn đón đọc Lương Điền Mỹ Thương của tác giả Tiêu Diêu Dương Dương.
Loạn Thế Vi Vương - Cố Tuyết Nhu
Một cuốn sách rung động tận tâm can về giai đoạn lịch sử hưng vong của Trung Nguyên, một khúc chiến ca thời loạn trải quả mười năm dài đằng đẵng. Thiên hạ ngập khói lửa, non sông bị tàn phá, vương đạo ở ngay trong lòng mỗi người. Liệu với đại nghĩa và thâm tình, con người ta có thể chiến thắng mọi khó khăn. Tập 1: Vốn là một cậu ấm mười sáu tuổi ăn sung mặc sướng, trước gia cảnh đột ngột thay đổi, Du Diểu chỉ còn mỗi sơn trang hoang vu do người mẹ quá cố để lại và người nô bộc Khuyển Nhung rất mực trung thành. Hoàn cảnh khó khăn quẫn bách khi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đã trở thành thử thách lớn lao đầu tiên trong đời cậu… Tập 2: Đến kỳ khoa cử, Du Diểu vào kinh dự thi, ngờ đâu bộ tộc phương Bắc xâm lược, thế như chẻ tre đánh thẳng xuống phía Nam, người Hán ồ ạt chạy nạn, khói lửa bốn bề, nước mất nhà tan, lang thang phiêu bạt không chốn lương thân… Tập 3: Du Hiểu và các huynh đệ kết nghĩa vượt qua cảnh ngộ lưu lạc cùng khốn, về đến Giang Nam dốc hết sức lực gầy dựng nửa mảnh giang sơn đã bị giày xéo dưới gót sắt quân thù… Tập 4: Cảnh đẹp khó tồn tại lâu dài, Nam Triều thoi thóp hơi tàn phải đối mặt với vô vàn âu lo hoạn nạn cả trong lẫn ngoài. Triều đình rối ren, quyền thần đấu đá, nhưng sau bao cơn sóng gió, ánh trăng nơi đại mạc vẫn vằng vặc sáng trong… Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Vi Vương của tác giả Cố Tuyết Nhu.