Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nụ Hôn Cứu Rỗi

Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Nụ Hôn Cứu Rỗi của tác giả Bán Tiểu Cửu: [ Mỹ nữ chủ quán bar + Mỹ nam thợ xăm ] Ôn Túc An, mỹ nữ chủ quán bar ở phố Diên Tường, vậy mà bị tên bạn trai cặn bã phản bội. Không cần nghĩ ngợi nhiều, cô lập tức chia tay hắn, bắt đầu tìm lại tự do cho chính mình. Lâm Tứ, soái ca chủ tiệm xăm ở phố Diên Tường, luôn hờ hững với tất cả mọi sự vật và sự việc, vậy mà lại bị cuốn vào đôi mắt của bà chủ Ôn. Cô không muốn yêu đương, chỉ muốn làm bạn giường. Không sao, anh sẵn lòng làm bạn giường với cô, chờ cô bước ra khỏi bóng tối, cùng anh bước đi dưới ánh dương ấm áp. "Ôn Ôn, mỗi người chúng ta, trong cuộc đời này sẽ gặp rất nhiều người, anh tin rằng hai người ngay từ đầu gặp nhau nhất định đã đối xử chân thành với nhau, nên không thể nói cuộc gặp gỡ này là sai lầm, chỉ có thể nói thời gian trôi qua, con người thay đổi nên tạo ra ngã rẽ, thế thôi." [Một nụ hôn có thể đảo lộn vạn vật, một nụ hôn có thể cứu rỗi một người, một nụ hôn có thể đánh cắp trái tim, một nụ hôn có thể giết chết một người.] —— "Kiss Everywhere" Đây là một câu chuyện giữa hai con người trưởng thành trong những gia đình khiếm khuyết, sau này lại bị người mình yêu phản bội. Tìm thấy nhau sau nhiều tổn thương, cả hai cùng nhau thắp lên ánh sáng, cùng nhau tiến về phía trước. Lưu ý: 1. Phi song khiết, đảng song khiết mời quay xe (việc quan trọng nên phải để số 1) 2. Không nên bắt chước một số thói quen sinh hoạt của nam nữ chính, hút thuốc có hại cho sức khỏe, uống nhiều rượu lại càng có hại cho cơ thể, hãy chăm sóc thân thể, trân trọng sinh mệnh của mình, cùng nhau tạo nên một xã hội hài hòa. Một câu giới thiệu: Anh như khói thuốc, mạnh mẽ và kiên trì. Quan niệm: hãy sống cho chính mình *** Tóm tắt: Nụ Hôn Cứu Rỗi là câu chuyện về hai con người trưởng thành trong những gia đình khiếm khuyết, sau này lại bị người mình yêu phản bội. Ôn Túc An, mỹ nữ chủ quán bar, bị bạn trai phản bội sau nhiều năm chung sống. Cô quyết định chia tay và bắt đầu tìm lại tự do cho chính mình. Lâm Tứ, soái ca chủ tiệm xăm, luôn hờ hững với tất cả mọi thứ. Anh bị cuốn vào đôi mắt của Ôn Túc An và bắt đầu quan tâm đến cô. Ôn Túc An không muốn yêu đương, chỉ muốn làm bạn giường với Lâm Tứ. Lâm Tứ sẵn lòng làm bạn giường với cô, chờ cô bước ra khỏi bóng tối. Dần dần, họ nhận ra tình cảm của mình dành cho nhau. Lâm Tứ giúp Ôn Túc An vượt qua những tổn thương trong quá khứ, còn Ôn Túc An mang lại cho Lâm Tứ sự ấm áp và tình yêu. Review: Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện ngôn tình nhẹ nhàng, ngọt ngào. Tác giả đã khắc họa thành công những tổn thương của hai nhân vật chính và cách họ vượt qua những tổn thương đó để tìm thấy hạnh phúc. Ôn Túc An là một cô gái mạnh mẽ và kiên cường. Cô không để những tổn thương trong quá khứ khiến mình gục ngã. Cô luôn cố gắng sống cho chính mình và tìm kiếm hạnh phúc. Lâm Tứ là một người đàn ông ấm áp và kiên trì. Anh luôn ở bên cạnh Ôn Túc An, giúp đỡ cô vượt qua những khó khăn. Câu chuyện của họ là một lời nhắc nhở rằng chúng ta hãy sống cho chính mình và đừng để những tổn thương trong quá khứ khiến chúng ta gục ngã. Đánh giá: Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện đáng đọc. Tác giả đã viết rất hay và lôi cuốn. Câu chuyện nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng cũng không thiếu những giây phút xúc động. Một số ý kiến đánh giá khác: Ý kiến 1: "Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện rất hay và ý nghĩa. Tôi rất thích cách tác giả khắc họa những tổn thương của nhân vật chính và cách họ vượt qua những tổn thương đó. Câu chuyện cũng mang đến cho tôi nhiều suy ngẫm về cuộc sống." Ý kiến 2: "Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện ngôn tình nhẹ nhàng, ngọt ngào. Tôi rất thích cặp đôi Ôn Túc An và Lâm Tứ. Họ rất đẹp đôi và xứng đôi vừa lứa." Ý kiến 3: "Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện đáng đọc. Tuy nhiên, có một số chi tiết hơi phi logic khiến tôi hơi khó hiểu." Nhìn chung, Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện ngôn tình nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng đọc. ***   "Meo~" Một tiếng meo meo yếu ớt từ sau bụi cây truyền đến, sau đó từ phiến lá cây phát ra tiếng kêu khe khẽ, nước mưa từ kẽ lá tí tách nhỏ xuống. Đêm qua Vụ Thành đón trận mưa lớn, sáng nay vẫn tiếp tục từng trận mưa rào, trên mặt đất còn đọng lại những vũng nước nhỏ. Một con mèo tam thể từ trong bụi cây nhảy ra, trợn tròn mắt nhìn ra ngoài. "Tiểu Hoa" Lương Hạnh đang đứng trên bậc thang, một chân giẫm lên bồn hoa bên cạnh, trên tay đong đưa cây xúc xích xông khói. Tiểu Hoa kêu một tiếng meo meo dài, sau đó dựng đuôi chạy về phía Lương Hạnh. Lương Hạnh ngồi xổm xuống đưa xúc xích trong tay cho nó, Tiểu Hoa vội vàng nhảy lên bậc thang cắn một miếng. "Đói bụng lắm sao" Lương Hạnh vừa cho mèo ăn vừa nói, "Mập như vậy, ai nhìn còn tưởng mày là mèo nhà quyền quý. Thôi đi, dù sao cũng đáng yêu, A Tứ hẳn là không trách tao đâu." Vừa dứt lời, cánh cửa sau lưng bị mở ra, vang lên tiếng cọt kẹt cũ kỹ. Lương Hạnh quay đầu lại, trong tầm mắt là đôi chân dài mặc quần đùi màu xám, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn khi vừa mới thức dậy. Lương Hạnh lập tức nở nụ cười, giơ tay vẫy vẫy: "A Tứ, anh dậy rồi." Mặt trời xuyên qua đám mây rơi xuống làm cho làn da Lâm Tứ có chút tái nhợt, anh hơi híp mắt, vuốt mái tóc rối bù từ trước ra sau, lộ ra một đôi lông mày cứng cáp cùng một cái vết sẹo nông trên trán. Lâm Tứ đút tay vào túi quần, dựa vào cửa, cụp mắt nhìn con mèo đang ăn trộm xúc xích của mình. Anh giơ chân đá vào mông Lương Hạnh, giọng hơi khàn: "Tôi còn tự hỏi sao đồ ăn vặt của tôi bỗng dưng biến mất, thì ra là cậu mang đi làm từ thiện." Lương Hạnh nghiêng người về phía trước, suýt ngã xuống bậc thang. "Mẹ kiếp!" Lương Hạnh xoa mông đứng dậy, ủy khuất nói: "Đồ ăn vặt hết hạn rồi, sao không thể cho mèo hoang ăn?" Lâm Tứ bật cười, vỗ vỗ con mèo mập tròn như con heo, "Cậu gọi đây là mèo hoang?" Tiểu Hoa ăn xong xúc xích, thỏa mãn cúi đầu nằm trên mặt đất, lộ ra cái bụng mũm mĩm. "..." Lương Hạnh lập tức đổi chủ đề, kéo Lâm Tứ trở lại sân, "Anh, tối nay có kế hoạch gì không?" "Chuyện gì?" Lương Hạnh vỗ vai Lâm Tứ, "Ra ngoài chơi đi, chúng ta chuyển đến đây đã một tuần rồi, còn chưa ra khỏi cửa, nghe nói quán bar cuối ngõ tên Sầu Nhiên khá nổi tiếng, chủ quán còn là một mỹ nữ, anh muốn đi xem thử không?" Lâm Tứ nằm xuống ghế phơi nắng trong sân, giang rộng đôi chân dài, lấy điện thoại di động ra, uể oải đáp: "Không đi" "Mẹ kiếp, mỹ nữ không hấp dẫn nổi anh nữa à, A Tứ, anh không phải muốn đi tu đúng không?" Lâm Tứ bấm vào trò chơi, nghe vậy cười toe toét, "Ừm, tôi đích thị muốn làm tu sĩ." Lương Hạnh khinh thường nói: "Em không tin, hôm qua em còn nhìn thấy trong máy tính của anh có video mới tải về, như vậy mà tu sĩ gì?" "Cậu có chắc đó không phải do cậu tải xuống không?" "Miễn đi, tôi không thèm xem ba cái loại đó." "Tôi cũng không xem, vậy hẳn là của Huy Tử." "Huy Tử thích xem loại đó à?" "Chắc vậy" Âm thanh của hai người khuất sau cánh cửa đá. Bên kia bức tường, một hình dáng mảnh khảnh xuyên qua cầu thang. "Lai Phúc." Ôn Túc An gọi Tiểu Hoa đang nằm trước cửa, Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn cô, tiếp tục li3m bộ lông của nó. "Ăn no xong không nhận người, đúng là mèo của trăm họ." Ôn Túc An đi tới, vén váy ngồi xổm xuống, khẽ khều cái đầu béo tròn của nó. Tiểu Hoa ngẩng đầu, híp mắt dụi dụi vào ngón tay Ôn Túc An, sau đó vươn đầu lưỡi li3m láp ngón tay cô. "Thôi đi, bây giờ mới biết lấy lòng tao à." Ôn Túc An sờ sờ, ngẩng đầu nhìn cửa hàng vừa khai trương một tuần trước. —— 【Khổ Tư】 Một tiệm xăm được trang trí rất gọn gàng. Ôn Túc An mỉm cười, hình như chủ tiệm xăm này cũng là một thanh niên thích văn chương, đặt tên cửa hàng mang theo một loại khí chất u sầu cô độc giống cô. Trời đã khuya, Ôn Túc An đút cho Tiểu Hoa một ít thức ăn cho mèo rồi đứng dậy ra về. —— Ở sâu trong đường Yên Lan, một quán bar treo tấm biển [Sầu Nhiên] chính thức mở cửa lúc sáu giờ tối. Ôn Túc An đẩy một cánh cửa gỗ kiểu cổ, nhân viên quán bar đang chuẩn bị dọn dẹp, ban nhạc phía trên sân khấu đang điều chỉnh thiết bị. Nhân viên nhìn thấy cô đứng ở cửa liền lên tiếng chào. "Chị Ôn" "Chào buổi tối chị Ôn." "Ôn Túc An, chị tới rồi" Mai Túc chạy tới, nắm lấy cánh tay Ôn Túc An, kéo cô qua một bên. Mai Túc chỉ tay vào ca sĩ chính trên sân khấu, nũng nịu nói: "Chị coi, ca sỹ chính kia đẹp trai không, em lúc đó cũng chỉ thử gửi lời mời thôi, ai ngờ họ thật sự nhận lời." Ôn Túc An nghiêm mặt, gật đầu, "Ừm, cậu trai trẻ kia khá giống em." "Đúng đó, vậy chị xem xét ký hợp đồng dài hạn với họ đi ạ." "Em cho chị tiền?" "Dạ?" Ôn Túc An vỗ mông Mai Túc, nói: "Sắp mở cửa rồi, em đi chuẩn bị đi, nếu làm việc tốt thì chị sẽ thay em nói chuyện." "Chị Ôn vạn tuế!!!" Ôn Túc An đi tới quầy bar, người pha chế rượu chào cô một tiếng, bắt đầu pha đồ uống cho cô, cả buổi không dám ngẩng đầu lên. Ôn Túc An nhận lấy ly cocktail, nhìn người thanh niên đang pha chế, im lặng cười cười, không nói gì. Cô nhón gót, ngồi xuống chiếc ghế cao, chống tay lên mặt quầy, sau đó khẽ tì tay nâng mặt quan sát. Buổi tối, đúng 6 giờ, quán bar mở cửa, khách hàng lần lượt bước vào. Ôn Túc An dựa vào quầy bar, dáng người ở tư thế này càng thêm uyển chuyển, cô đưa tay nâng chiếc khăn choàng lên, cúi đầu gõ điện thoại. 【W.】: Hôm nay mấy giờ anh tan làm? 【 Cố Chính 】: Xem tình hình này chắc là phải tăng ca. 【W.】: Đến đón em được không? 【 Cố Chính 】: Cũng không biết, có thể sáng sớm mới về nhà, em xong việc thì về nhà trước đi. 【W.】: Ừm. Ôn Túc An không trả lời nữa, đặt điện thoại lên bàn, hai tay siết chặt khăn choàng, nhìn màn trình diễn trên sân khấu. —— Mười giờ tối, trước quán bar. "Đi thôi, hôm nay tôi đãi anh em." Lương Hạnh gọi bạn bè tới, lại kéo thêm Lâm Tứ đi, nói là muốn dẫn anh đi phá giới. Lâm Tứ không từ chối được, lại nghĩ mình và anh em lâu ngày không ở cùng nhau nên đành đồng ý. Một nhóm bảy tám người tìm một chỗ ngồi trong quán, gọi vài chai rượu, mấy cô gái được La Tử Huy gọi đến lần lượt ngồi xuống. Một cô gái tóc đen mặc váy ống ngồi bên cạnh Lâm Tứ, cô cúi người rót một ly rượu, đưa cho Lâm Tứ. "Anh Lâm," Ôn Uyển Uyển khẽ gọi, giọng điệu e lệ và dịu dàng, Lâm Tứ quay đầu nhìn. Cô gái ngước đôi mắt tròn xoe lên, đưa ly rượu cho Lâm Tứ, "Rượu." Lâm Tứ yên lặng nhìn cô một lúc, không nhìn ra đó là cảm xúc gì, một lúc sau, anh cong môi, cầm lấy ly rượu. "Cảm ơn." La Tử Huy nhìn thấy động tĩnh bên phía Lâm Tứ, cúi người nói: "Anh, cô gái này có phải loại anh thích không?" Lâm Tứ đặt lại ly rượu xuống bàn thủy tinh, dựa lưng vào sô pha, liếc cậu ta một cái, "Tất cả đều nhàm chán." "Ha ha, em đang lo cho anh thôi, anh thích loại nào thì phải nói để em nhìn giúp chứ." Lâm Tứ lười nói chuyện với cậu ta, La Tử Huy còn đang nói tiếp thì đột nhiên vươn tay kéo anh lại, sân khấu bị chặn một lúc lâu bây giờ hoàn toàn mở ra. Ánh đèn trên sân khấu mờ đi rồi sáng trở lại, dưới ánh đèn sân khấu, người phụ nữ có mái tóc xoăn dài màu đen, mặc chiếc váy hai dây màu đen đơn giản nhưng lại tôn lên những đường cong của cô, chiếc khăn choàng buông hờ hững trên cánh tay, đầu tua rua rơi trên mặt đất. Cô một tay cầm micro, vuốt tóc, hơi hé đôi môi đỏ mọng: "Bài hát tiếp theo Kiss Everywhere là dành tặng cho mọi người." Ngay lập tức, những tràng vỗ tay và cổ vũ nồng nhiệt nổ ra từ phía khán giả. "Mẹ kiếp, quá xinh đẹp." Lương Hạnh trợn tròn mắt. La Tử Huy lập tức nói: "Đây chính là cô chủ quán bar xinh đẹp mà tôi đã kể với mọi người đấy." Xuyên qua đám đông đang cổ vũ cuồng nhiệt, Lâm Tứ sững sờ nhìn người phụ nữ trên sân khấu một lúc.Cô lắc lư theo điệu nhạc, phát âm tiếng Quảng Đông chuẩn, giọng nói lười biếng và gợi cảm giúp tôn lên vẻ ngoài của cô một cách hoàn hảo. "Hãy cẩn thận Một nụ hôn làm đảo lộn tất cả chúng sinh Một nụ hôn cứu rỗi ai đó Nhiệt độ cơ thể được hồi phục Sẵn sàng tặng ai đó Một nụ hôn đánh cắp trái tim Một nụ hôn gi3t chết một con người..." Cô thành thạo, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ gợi cảm nhưng không dung tục, không khoe khoang nhưng có thể trói chặt lòng người. Lâm Tứ nhìn cô từ xa, tâm tình dao động. "Mẹ kiếp, đúng là tuyệt phẩm, Lâm Ca, có phải là rất đẹp không?" La Tử Huy nghiêng người, hưng phấn nói. Một khuôn mặt to lớn che khuất tầm nhìn, Lâm Tứ hoàn hồn, khẽ nhíu mày, "Chậc chậc, mấy người thật ồn ào." "Ồn ào gì, em chỉ vừa nói một tiếng." Một bài chỉ dài ba bốn phút, Ôn Túc An hôm nay tâm tình tốt, hào phóng giảm giá 20% cho khán giả, khán giả lại reo hò ầm ĩ. Cô đi xuống sân khấu, Mai Túc còn chưa hồi hồn, thấy Ôn Túc An đi xuống, cô ấy tiến lên đón, "Hát một bài thôi à? Chị hát thêm mấy bài nữa đi." Ôn Túc An cởi khăn choàng, tùy ý gấp lại, nhét vào tay Mai Túc, " Đừng được nước lấn tới, chị nói một bài là một bài, được rồi, em quan sát giúp chị, chị về bên kia ngồi nghỉ ngơi." Ôn Túc An đi lại quầy bar, ngồi lên ghế đẩu cao, giày cao gót nhẹ nhàng đá ngang dưới ghế. Bên kia, La Tử Huy huých cùi chỏ vào Lâm Tứ, động viên: "Anh, người đẹp về chỗ ngồi rồi, anh đẹp trai như vậy, ra tay chắc chắn có kết quả." Lâm Tứ liếc xéo cậu ta một cái. Lương Hạnh cũng la ó: "A Tứ, đừng có giả bộ, vừa nãy ánh mắt anh dính chặt vào người ta, giờ lại giả bộ không quan tâm." Lâm Tứ cảm thấy đêm nay nếu không chiều theo ý muốn của những người này, có lẽ mình sẽ không thể rời khỏi quán bar, liền uể oải đứng dậy đi về phía Ôn Túc An. Tin nhắn gửi cho Cố Chính một tiếng trước vẫn chưa được trả lời, Ôn Túc An có chút buồn bực, nhưng cũng không thể làm gì. Đèn bên cạnh lúc này bị người che mất, Ôn Túc An quay đầu lại nhìn. Người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh cô, dáng người cao lớn, một chân gác lên thanh ngang, mũi bàn chân còn lại khẽ chạm đất, đầu ngón tay gõ hai cái lên mặt bàn, nói: "Một ly Tequila." Một giọng nói dễ nghe. Bartender lưu loát pha đồ uống, người đàn ông quay đầu sang một bên, ánh đèn trên sân khấu vừa vặn chiếu xuống dưới, ánh sáng xanh đậm lướt qua đôi lông mày sâu, chiếc mũi cao, cuối cùng quét qua đôi môi mỏng. Họ nhìn nhau chằm chằm trong vài giây. Trong quán bar có đủ loại người, Ôn Túc An đã gặp qua muôn hình vạn trạng, nhưng cô vẫn sẽ rất khách quan mà nói, anh chàng này là một anh chàng đẹp trai, cũng là loại đàn ông được các cô gái sẵn sàng lao đầu vào như thiêu thân. Nói chính xác hơn, giống như một kẻ lưu manh đẹp trai. Ôn Túc An không hoang mang, chỉ cong môi cười. Tequila được đẩy tới, Lâm Tứ nâng ly rượu lên, thản nhiên nói: "Em hát rất hay." Ôn Túc An bình tĩnh đáp: "Cám ơn." Ly Tequila của Lâm Tứ bỏ thêm mấy viên đá, anh nhấp một ngụm, ngậm rượu trong miệng, đầu lưỡi hơi tê dại, chậm rãi nuốt xuống. Ôn Túc An rất ít khi thấy người uống Tequila thế này nên bất giác nhìn anh thêm vài lần, Lâm Tứ khẽ nhướng mày. Ôn Túc An giải thích: "Chỉ là có rất ít người uống Tequila nguyên chất, mọi người bình thường đều thêm chanh và muối." Lâm Tứ gật đầu, đặt ly xuống, "Ừm, uống thì có nhiều cách, chủ yếu là tôi thấy phiền phức thôi." Ôn Túc An buồn cười nói: "Quả nhiên có quá nhiều quy trình, chi bằng cứ như vậy uống." Âm nhạc trong quán bar không biết từ lúc nào đã chuyển sang điệu jazz tiết tấu chậm rãi, sự mơ hồ kèm theo cảm giác mập mờ dần dần ngưng tụ trong không khí. Tâm điểm của những ánh mắt gặp nhau, trong một môi trường như quán bar, tình cảm của những người trưởng thành rất dễ bùng phát. "Con gái thích hợp uống Tequila sunrise hơn." Lâm Tứ khóa chặt ánh mắt Ôn Túc An, đề nghị: "Uống chút gì không, tôi mời." Đây là tín hiệu hiển nhiên giữa người lớn với nhau, Ôn Túc An nhìn anh, cũng không né tránh, một lúc sau mới cười nói: "Không có đạo lý để khách mời chủ nhà, anh muốn uống gì cứ nói, ghi sổ tên tôi là được." Điện thoại di động trên quầy bar sáng lên, Ôn Túc An liếc nhìn thông báo có cuộc gọi đến, cầm di động bước xuống ghế cao. "Chị" Một giọng nói đột nhiên từ bên kia truyền đến, Ôn Túc An nhìn sang, một thiếu niên hình như khoảng hơn hai mươi tuổi, gãi đầu bối rối hỏi: "Có thể thêm Wechat không?" Cách trò chuyện của mọi người bắt đầu bằng việc yêu cầu Wechat, nhưng rõ ràng, đây không phải là một cách hay cho lắm. Ôn Túc An cười, trực tiếp trả lời: "Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi." Cậu bé lập tức đỏ mặt, nói: "Thực xin lỗi." Điện thoại vẫn rung, Ôn Túc An nhấn nút trả lời rồi bước ra ngoài. Phảng phất hương thơm mát lạnh tản ra, Lâm Tứ ngồi trên chiếc ghế cao, dựa vào quầy bar, nhìn cậu bé cười nửa miệng nói: "Cậu bé, cách làm quen như vậy ở quán bar hình như đã lỗi thời rồi." Cậu thiếu niên càng xấu hổ hơn, chạy vụt đi như trốn tránh. Lâm Tứ cười tủm tỉm, quay trở lại quầy bar, người phục vụ hỏi: "Anh còn muốn uống gì nữa không?" "Không cần." Lâm Tứ quay đầu lại, thấy Ôn Túc An đi ra ngoài, cánh tay trắng nõn như hoa sen mở cửa, gió bên ngoài thổi vào, thổi tung mái tóc xõa trên vai cô, cũng siết chặt đường cong trên eo cô. Lâm Tứ thu hồi ánh mắt, uống cạn ly Tequila. "Thật đáng tiếc" Mời các bạn mượn đọc sách Nụ Hôn Cứu Rỗi của tác giả Bán Tiểu Cửu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Nàng - Thanh Sam Lạc Thác
“Hướng Viễn, em chỉ là một cô gái bình thường, hoàn toàn không phải người có trái tim rộng mở và dung hòa được tất cả mọi thứ như anh nói. Tình yêu em mong đợi là duy nhất, là độc chiếm, anh có thể cho em không?”  “Không phải em muốn chiếm hết con người và trái tim anh, nhưng em không rộng lượng đến mức để bạn trai đem người con gái khác đặt ở vị trí ưu tiên, quan trọng hơn… Anh thấy đấy, có lẽ anh cho rằng em hiền lành thì đúng là anh chưa hiểu hết về em rồi.”  …  “Tình cảm xem ra còn yếu mềm hơn cả căn nhà kia, cho nên càng cần chúng ta phải trân trọng, bảo vệ. Xán Xán, anh đã từng thất bại trong chuyện tình cảm, điều tồi tệ hơn là anh không biết tự kiểm điểm lại để trưởng thành, chín chắn hơn. Lúc gặp em, anh chỉ là một người đàn ông trầm lặng, em để ý đến anh khiến anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Sau khi ở cạnh bên em, anh mới biết bản thân mong muốn điều gì. Anh cũng đã nghi ngờ và không thể xác định liệu mình có phải là người mà em mong chờ hay không. Có lẽ, khi đem so sánh với những người cùng theo đuổi, em sẽ dễ dàng nhận ra nhược điểm của anh. Thế nhưng ít nhất anh cũng nên làm được đến mức không dễ dàng rời đi, không dễ dàng từ bỏ.”  *** Khi Vương Xán nhận được điện thoại của bạn trai cũ Hoàng Hiểu Thành là lúc cô vừa kết thúc buổi phỏng vấn, đang trên taxi trở về tòa soạn. Bình thường Vương Xán đều bắt xe bus, nhưng hôm nay thời tiết thật quá nóng bức. Cô nhìn ánh mặt trời chói chang rồi quyết định nên yêu làn da của mình một chút, không nên tiếc tiền quá làm gì. “Alo, Vương Xán à? Chào em, có nhận ra anh không?” Nhìn dòng số lạ, Vương Xán hoàn toàn không nhận ra ai, đành vờ hỏi: “Xin lỗi, chỗ tôi ồn quá, tôi không nghe rõ, xin hỏi ai đấy ạ?” Đầu dây bên kia nói tên, Vương Xán giật bắn mình. Người bạn trai cũ hai năm không hề liên lạc bỗng dưng gọi điện thoại tất nhiên không phải là chuyện bình thường. “Rất bất ngờ phải không?” Hoàng Hiểu Thành cười lớn nói: “Anh đến Hán Giang công tác. Công việc ngày hôm nay cũng xong rồi, anh chuẩn bị về Thượng Hải, từ giờ đến lúc máy bay cất cánh vẫn còn chút thời gian, tự nhiên anh rất muốn gặp em.” Vương Xán trầm ngâm. Cô không phải là người nhớ lâu thù dai. Khi tiễn anh đi cô đã hiểu hết, tất nhiên không đến mức hai năm sau chia tay mà vẫn canh cánh trong lòng. Cô không mong chờ anh gặp anh lần nữa, nhưng cũng không có lý do nào để từ chối cả. .... Mời các bạn đón đọc Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Nàng của tác giả Thanh Sam Lạc Thác.
Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ - Thanh Sam Lạc Thác
Cô gái Nhâm Nhiễm không đón nhận tình cảm của thanh mai trúc mã Kỳ Gia Tuấn, mà lại yêu Kỳ Gia Thông - anh cùng cha khác mẹ với Gia Tuấn. Kỳ Gia Thông là con riêng nên trưởng thành một cách độc lập, tính cách lãnh đạm, nhưng dần dần đã rung động trước sự dũng cảm, ngây thơ của Nhâm Nhiễm. Hai người cùng sống một cuộc sống xa rời mọi người, nương tựa vào nhau, nhưng cuối cùng Nhâm Nhiễm vẫn theo Kỳ Gia Tuấn đi du học ở Úc. Kỳ Gia Thông nhận ra anh không quên được Nhâm Nhiễm nên hai năm sau đã đến Úc thăm cô, nhưng vì hiểu lầm mà thất vọng trở về. Khi gặp lại nhau, Nhâm Nhiễm đã không còn là thiếu nữ ngây thơ ngày nào. Tình cảm từ đơn giản, rõ ràng trở nên phức tạp, người mà cô yêu sâu đậm năm xưa đã trở nên xa lạ, đột nhiên quay đầu lại, ánh đèn đã rực rỡ, ai là người mà bạn nguyện đợi chờ mãi mãi? *** Nhâm Nhiễm hết cách, biết rõ rằng không dễ gì xua đuổi được Trần Hoa, cô đành dọn dẹp chén bát rồi kéo một chiếc ghế ngồi đối diện anh, vào vai một kẻ nhếch nhác, ngán ngẩm trò chuyện. “Trần Tổng, có chuyện gì muốn nói?” Trần Hoa rút di động ra, nhấn một phím, âm thanh ầm ầm được phát ra. Nhâm Nhiễm ngơ ngác, những âm thanh có lẽ chẳng bao giờ có ý nghĩa đối với người khác nhưng khi vang vào tai cô, cô nhận ra nó ngay, đó là tiếng sóng đặc trưng ở Song Bình. Song Bình là một hòn đảo nhỏ tựa bồn địa, đất bốn bề cao trũng ở giữa. Hòn đảo chỉ có một bãi cát dài hẹp, chung quanh toàn những vách núi dựng đứng rất cao và nhấp nhô các hang động lớn nhỏ. Sóng biển ở đấy vỗ vào bờ, cuộn ra rồi dồn dập vỗ ngược trở lại, thoạt nghe thì như tiếng sét đang gầm rú, nhức nhối kinh người. Nhưng một khi đã quen, bạn có thể cảm nhận được tiết tấu của nó, hoàn toàn khác với tiếng sóng vỗ theo từng nhịp dịu dàng ở những nơi khác. Đã mấy năm, âm thanh này và cả con người đang trước mặt, vẫn luôn khuấy đảo lòng cô, bất kể đi đến một bãi biển nào, cô đều nhớ lại, so sánh… ... Mời các bạn đón đọc Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ của tác giả Thanh Sam Lạc Thác.
Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa - Thanh Sam Lạc Thác
Khi tình yêu đến lần nữa là một chuyện tình mang đậm màu sắc thực tế. Truyện không có những gây cấn cao trào như là ghen tuông hãm hại nhau, bậc phụ huynh dùng tiền để chia rẻ đôi nam nữ, liều lĩnh xong vào chốn nguy hiểm cứu người mình yêu, vân vân… Toàn bộ câu chuyện là sự kết hợp hài hòa giữa tình cảm và sự nghiệp của những thanh niên trẻ. Mỗi nhân vật đều tồn tại trong vòng xoay của việc làm, yêu đương, gia đình,… Nữ chính – Diệp Tri Thu xuất hiện với hình ảnh một cô gái bị người mình yêu suốt 6 năm phản bội. Nam chính – Hứa Chi Hằng thì lại là một anh chàng đến từ Thượng Hải và không hề có ý định sẽ ở lại lâu. Họ gặp nhau với tư cách chủ nhà và người thuê nhà. Tính cách của nhân vật được bộc lộ từ hành động chứ không đơn giản là lời kể suông. Câu chuyện gây cuốn hút bởi sự phát triển nhẹ nhàng và tự nhiên của tình cảm. Tri Thu sau lần bị phản bội đã mất niềm tin vào đàn ông cũng như tình yêu. Chí Hằng muốn bước vào trái tim cô không có cách nào khác là giúp cô xóa đi vết thương cũ và gây dựng niềm tin mới. So với Chí Hằng thì nhân vật Diệp Tri Thu được xây dựng công phu hơn. Phần lớn nội dung trong truyện là kể về quá trình cô bước ra khỏi công ty Tố Mỹ và vào làm ở Tín Hòa. Tài trí và năng lực làm việc không mệt mỏi đã đưa cô gái trẻ đến với thành công bằng chính đôi chân của mình. Trong ngôn tình, người ta thường gặp kiểu phụ nữ ‘bên ngoài mạnh mẽ nhưng tâm hồn yếu đuối”, còn Diệp Tri Thu này thì ngược lại “vẻ ngoài yếu đuối mà bản lĩnh vô cùng mạnh mẽ”. Cô ấy không phải kẻ gục ngã trước rào chắn tình cảm mà là lý trí rũ bỏ để tiếp tục sống, tiếp tục vươn lên. Câu truyện kể rất cụ thể về các chiến lược kinh doanh, cách thức mà Tri thu đưa công ty Tín Hòa vào nề nếp trật tự. Khiến ta hiểu thêm về ngành thời trang và sự vận động của thị trường may mặc. Cô đã làm việc hết mình, cống hiến hết mình cho tập thể, là hình tượng đáng ngưỡng mộ của các phụ nữ thành đạt. Truyện nêu lên một chân lý trong cuộc sống: “…luôn có những cuộc gặp gỡ rồi đi qua nhau, không phải cuộc gặp gỡ nào cũng tạo nên nhân duyên, nhưng không phải mối nhân duyên nào cũng có nghĩa là sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời. Đời người có biết bao thay đổi, có người mà bạn ngỡ rằng có thể chia sẻ buồn vui cả chặng đường dài thì lại chỉ có thể cùng bạn đi một quãng đường mà thôi. May mà chúng ta luôn có mơ ước về sự vĩnh cửu và không bỏ lỡ khi tình yêu mới lại đến…” Đây là đoạn mình thích nhất trong truyện. Ngoài Hứa Chí Hằng còn có Tăng Thành, là một người mà cô có thể lựa chọn để nương tựa đến cuối đời. Nhưng trong cuộc sống ngoài cái duyên còn có cái nợ. Nếu Tăng Thành thổ lộ sớm hơn một tí thì câu chuyện sẽ được viết khác và tình yêu của Diệp Tri Thu sẽ tốt đẹp theo một hướng khác. Dù sao đi nữa thì duyên phận cũng khó lòng đoán trước. Cho dù yêu ai, chọn ai thì hãy cứ yêu hết mình và luôn biết hướng về tương lai. Toàn bộ tác phẩm là màu sắc rực rỡ của nhiệt huyết tuổi trẻ. Tất cả họ đều mang trong mình khao khát thành công trong sự nghiệp và hạnh phúc trong tình yêu. Nhìn chung, đây là cuốn sách thực tế, thú vị. Văn phong nghe khá triết lý và có đầu tư. Tác phẩm thể hiện cái nhìn đa diện trong mọi hoàn cảnh. Khiến cho người đọc phải yêu mến và cảm thông cho nhân vật dù họ có vào vai phản diện *** Thach Sam Lạc Thác là một cây bút không nổi bật nhưng rõ ràng là một tác giả có nền tảng vững vàng. Văn phong của cô sâu sắc, tinh tế và rất lạc quan. Nhân vật trong truyện Thạch Sam Lạc Thác luôn là những tuýp người trưởng thành, không có những kiểu trẻ măng mười tám đôi mươi mà đều từ hơn hai mươi lăm tuổi trở lên để vào đời và từng trải. Các tác phẩm của đã được xuất bản tại Việt nam: Thời Gian Trôi Mãi Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ Ở Lại Nơi Này Cùng Anh Gia Cố Tình Yêu Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa Nếu Như Yêu Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa *** Lần đầu tiên Hứa Chí Hằng không tin vào khả năng phán đoán của anh trai mình - Hứa Chí Tín, khi đó anh trai hai mươi bảy tuổi. Còn anh, năm ấy hai mươi tuổi, đang học đại học ở Bắc Kinh. Đến kỳ nghỉ hè, anh về nhà, trong buổi đoàn viên, anh trai thông báo quyết định kết hôn vào mùa thu. Bố mẹ mừng ra mặt, mẹ mở ngay quyển lịch Vạn niên để chọn ngày hoàng đạo. Hứa Chí Hằng cười nói: "Vậy sao lúc đi đón em và Mục Thành, chẳng thấy chị Tư Thanh nói gì đến chuyện cưới xin nhỉ?". Tư Thanh là chị gái Vu Mục Thành, tên đầy đủ là Vu Tư Thanh. Hứa Chí Tín và Vu Tư Thanh đã yêu nhau hơn hai năm, nhưng lúc này Chí Hằng thấy vẻ mặt bố mẹ và anh trai có gì đó khác khác. Hứa Chí Tín ho khù khụ mấy cái rồi nói: "Con có hẹn, con xin phép đi trước". Hứa Chí Tín đi rồi, mẹ mới cười và nói: "Chí Hằng, anh trai con và Tư Thanh đã chia tay nhau rồi, sau này con đừng nói chuyện này trước mặt anh trai con nữa nhé!". Hứa Chí Hằng hết sức ngạc nhiên, hai họ Hứa - Vu có quan hệ làm ăn lâu dài, tính ra đã gần hai mươi năm rồi, tình yêu của Hứa Chí Tín và Vu Tư Thanh cũng được hai bên gia đình ủng hộ và coi đó như mối lương duyên tốt lành. Mùa xuân vừa qua, hai anh em họ Hứa và hai chị em họ Vu cùng đi di lịch, hai anh chị vẫn còn rất mặn nồng. Hứa Chí Hằng vốn coi tình cảm trai gái có chia tay cũng là chuyện bình thường, nhưng anh trai - một người rất chín chắn trong mắt anh - lại đột nhiên có ý định kết hôn, tình cảm thay đổi còn nhanh hơn những mối tình không đầu không cuối nhan nhãn ở trường khiến anh khó hiểu. ... Mời các bạn đón đọc Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa của tác giả Thanh Sam Lạc Thác.
Điểm Khởi Đầu Hạnh Phúc (Ngoại Truyện Tình Yêu Đau Dạ Dày) - Điệp Chi Linh
Với "Điểm khởi đầu hạnh phúc", một lần nữa các bạn độc giả sẽ được gặp lại Tiêu Phàm và Vệ Đằng trong cuộc sống mới của họ. Trải qua biết bao thử thách, hiểu lầm và đau khổ, cuối cùng Vệ Đằng và Tiêu Phàm cũng nhận ra được tình cảm thực sự mà mình dành cho đối phương. Hai con người vốn thuộc hai thế giới khác nhau, một Vệ Đằng nhiệt tình sôi nổi, một Tiêu Phàm lạnh lùng lịch lãm, từ lần đầu gặp nhau tưởng như không đội trời chung nhưng nào ngờ đến cuối lại không thể sống thiếu đối phương, một quá trình tưởng chừng khó hiểu nhưng lại hợp lý. "Tình yêu đau dạ dày" đã dẫn dắt bạn đọc đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, tìm hiểu hành trình đến với nhau của nhím con Vệ Đằng và sói trắng Tiêu Phàm. Cuối câu chuyện là một kết thúc đẹp cho mối tình chông gai của cặp đôi này, nhưng bạn đọc vẫn hồi hộp không biết liệu cuộc sống sau này của hai người có hạnh phúc mỹ mãn hay không. "Điểm khởi đầu hạnh phúc" với sáu phần ngoại truyện sau đây của tác phẩm "Tình yêu đau dạ dày" sẽ phần nào mang đến câu trả lời cho bạn đọc. *** Điệp Chi Linh một nhà văn nữ thuộc thế hệ 8X là người theo chủ nghĩa lạc quan, tin rằng sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, tình yêu vượt qua thử thách mới có thể bền lâu. Không thích bi kịch, vì vậy luôn tìm mọi cách để các nhân vật dưới ngòi bút của mình được hạnh phúc. Coi máy tính là sinh mạng thứ hai, viết vào máy tính những câu chuyện trong lòng mình. Viết truyện là việc làm yêu thích nhất lúc nhàn rỗi cũng như niềm vui lớn nhất của cuộc đời. Các tác phẩm đã được xuất bản tại Việt Nam: ✤ Ngôn tình: - Ốc sên chạy (Chuyện về Vệ Nam và Lục Song) - Chờ một ngày nắng (Chuyện về Tiêu Tinh và Quân Tắc). ✤ Đam mỹ: - Tình yêu đau dạ dày (Chuyện về Tiêu Phàm và Vệ Đằng) - Điểm khởi đầu hạnh phúc (Ngoại truyện Tình yêu đau dạ dày) - Văn sĩ điên cuồng (Chuyện về Chu Phóng và Đoan Mộc Ninh). *** Ngay từ tháng Chín, Vệ Đằng đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến du lịch nhân dịp nghỉ Quốc Khánh dài ngày năm nay. Tối nào về đến nhà cậu cũng ngụp lặn trong hàng đống lộ trình du lịch trên mạng, trong lòng băn khoăn giữa một bên là đi theo tour, một bên là tự đi du lịch với Tiêu Phàm, một bên là đi Quế Lâm để ôn lại đoạn ký ức đẹp đẽ lúc mới quen nhau, một bên là leo dãy Trường Thành chinh phục đỉnh Thái Sơn. Kỳ nghỉ bảy ngày sắp tới nhất định phải vui chơi cho đã, chọn được một địa điểm hay là chuyện vô cùng quan trọng, còn phải tính đến sở thích của Tiêu Phàm. Vệ Đằng nghĩ tới nghĩ lui, chọn ra một sô' địa điểm hâp dẫn, nhưng cuối cùng vẫn không hạ quyết tâm được. Truyen8.mobi Kỳ nghỉ càng ngày càng đến gần, tôi nay vừa hay Tiêu Phàm đang nhàn rỗi, thế là Vệ Đằng liền hớn hở cầm một đống tờ rơi của các hãng du lịch, chạy vào phòng ngủ để bàn bạc với anh. Tiêu Phàm vừa mới tắm xong, đang cầm khăn tắm màu trắng lau mái tóc ướt sũng. Vệ Đằng đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, cười híp mắt hỏi: "Có muốn em lau giúp anh không?". ... Mời các bạn đón đọc Điểm Khởi Đầu Hạnh Phúc (Ngoại Truyện Tình Yêu Đau Dạ Dày) của tác giả Điệp Chi Linh.