Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mười Năm Yêu Anh Nhất

Mười bốn năm trước, có một cậu thiếu niên vóc người cao lớn, mặt mày tuấn tú đã chặn đường Hạ Tri Thư, mặt đỏ bừng đưa cho cậu một cuốn sách, nói rằng: "Nghe nói cậu thích Giản Trinh, tớ mua sách của bà ấy cho cậu. Hi vọng cậu có thể thích cuốn sách này, nhân tiện... thích luôn cả tớ nữa." Trong cuốn sách đó, có một câu nói của Giản Trinh được Tưởng Văn Húc chép lại một cách tỉ mỉ: "Chỗ em ở, là chân trời góc biển anh không ngừng nhớ nhung". Câu nói đó, vừa là một lời tỏ tình, vừa giống như một lời thề ước.   Tưởng Văn Húc của những tháng ngày ngây ngô ấy, đem lòng yêu Hạ Tri Thư, cậu bạn cùng bàn ấm áp dịu dàng. Ngày đó, hắn vốn ngang ngược và nóng nảy, nhưng lại chấp nhận nhún nhường trước Hạ Tri Thư. Ngày đó, có rất nhiều người thích hắn, nhưng trong mắt hắn chỉ có mình cậu mà thôi. Tình yêu của hai người họ khi ấy nhẹ nhàng và bình yên lắm, giống như một dòng suối mát lành dịu êm, dịu dàng vỗ về hai trái tim cùng chung nhịp đập.   Năm mười bảy tuổi ấy, Tưởng Văn Húc ngỏ lời yêu với Hạ Tri Thư và rồi cậu đồng ý. Năm mười chín tuổi ấy, khi gia đình hai bên biết chuyện và ngăn cấm, Hạ Tri Thư đã bỏ cả gia đình, bạn bè, bỏ cả tiền đồ xán lạn trước mắt, theo Tưởng Văn Húc đến Bắc Kinh lập nghiệp. Hạ Tri Thư là cơn gió dịu dàng đến từ phương Nam, lại vì Tưởng Văn Húc mà chịu đựng cái lạnh thấu xương của đất Bắc.   Hạ Tri Thư là chàng trai có ngoại hình rất đẹp. Cậu cười rộ lên còn đẹp hơn hoa, bên má có lúm đồng tiền nhỏ, cặp mắt trong veo tĩnh lặng như mặt nước mùa thu, chỉ cần nhìn vào đó sẽ ngay lập tức bị hút hồn. Tri Thư học rất giỏi, tính cách cũng rất tốt, được cha mẹ và thầy cô gửi gắm rất nhiều kì vọng. Một chàng trai như vậy, lại cam tâm tình nguyện đánh đổi tương lai vì Tưởng Văn Húc, cắn răng chịu đựng cùng hắn trải qua tất cả đắng cay tủi hờn.    Còn nhớ ngày đó, khi Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc mới đến Bắc Kinh, khổ cực đến mức mua một phần hoành thánh cũng không nỡ ăn. Cuối cùng Hạ Tri Thư chia làm hai phần, Tưởng Văn Húc mới chịu động đũa. Khi đó nước mắt Tưởng Văn Húc rơi vào trong bát canh, người đàn ông đó gần như gằn từng chữ một, thề rằng cả đời này sẽ không phụ cậu. Nhưng câu nói đó, là người nói vô tình người nghe cố ý. Tòa thành tình yêu ngỡ rằng vững vàng và kiên cố, hóa ra cũng chỉ như lâu đài cát dễ dàng vỡ tan theo từng cơn sóng mà thôi.   Từng nắm tay nhau qua những ngày mây mù giăng lối, vậy mà chẳng thể kề cạnh khi ánh nắng chan hòa bao phủ khắp nơi. Chẳng còn sóng gió, chẳng còn bão giông, thế mà đôi bàn tay vẫn cứ buông lơi.   Tiền tài và quyền lực thường khiến con người ta sa ngã, khi Tưởng Văn Húc không có gì trong tay, chỉ có Hạ Tri Thư ở bên hắn, vậy mà khi đã có tất cả, hắn lại bỏ mặc Hạ Tri Thư một mình.   Thật ra Hạ Tri Thư không ngốc, một người mẫn cảm thông tuệ như cậu chắc chắn sẽ nhìn ra Tưởng Văn Húc có người khác bên ngoài. Nhưng cậu mắt nhắm mắt mở giả vờ không biết, mười năm qua cậu đã trả giá nhiều như thế, lẽ nào khoan dung một chút cũng không được hay sao?   Năm Hạ Tri Thư hai mươi ba tuổi, cha mẹ cậu đến Bắc Kinh tìm cậu đã bị tai nạn xe mà qua đời. Khi đó, Hạ Tri Thư đã thề, rằng chỉ cần Tưởng Văn Húc cho cậu một mái nhà, cậu sẽ vĩnh viễn không rời bỏ hắn ta. Cho nên, dù ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người hắn, dù nhìn thấy vệt son môi trên áo hắn, cậu vẫn không vạch trần cái cớ vắng nhà sứt sẹo của hắn. Hạ Tri Thư không nỡ, thật lòng không nỡ rời xa người đàn ông cậu yêu nhất, vì để ở bên người đó, cậu đã đánh đổi quá nhiều.   Có người nói: "Yêu đúng, là tình yêu. Yêu sai, là tuổi trẻ."* Nhưng riêng với Hạ Tri Thư, mười lăm năm trao lầm tình yêu cho một người không xứng, một lần yêu, cũng là cả một đời.   Ngày Hạ Tri Thư nghe tin mình mắc bệnh máu trắng, cũng là hôm Bắc Kinh đón cơn tuyết đầu mùa. Lại nhớ về ngày này của nhiều năm về trước, Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc từng vui vầy bên nhau, cùng nhau gói từng chiếc sủi cảo. Khi đó, Tri Thư luôn lặng lẽ vớt tất cả sủi cảo có tiền xu may mắn cho Tưởng Văn Húc. Phải chăng là vì thế, nên giờ đây một chút may mắn cậu cũng chẳng còn?   Hạ Tri Thư thật sự hối hận rồi, không phải hối hận vì đã liều lĩnh yêu người đàn ông ấy suốt mười mấy năm, mà là nuối tiếc vì đã chạy theo tình yêu rồi bỏ đi ước mơ còn đang dang dở. Cậu vốn là một người xuất sắc, thậm chí còn có tương lai hơn cả Tưởng Văn Húc, vậy mà lại vì hắn từ bỏ hoài bão của một người đàn ông, để giờ đây ngày ngày mòn mỏi chờ đợi hắn trở về trong căn nhà lạnh lẽo và trống vắng.   Bốn năm Tưởng Văn Húc buông thả bên ngoài, cũng là bốn năm Hạ Tri Thư khổ sở nhẫn nhịn, đè nén. Mình không dám tưởng tượng Hạ Tri Thư đã sống như thế nào trong khoảng thời gian đó, không bạn bè, không người thân, thậm chí không được nuôi một chú thú cưng làm bạn. Mệt mỏi và đau đớn như vậy, thế mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc rời đi...   Mười bốn năm trước, Hạ Tri Thư cắn răng cùng Tưởng Văn Húc chịu khổ chịu khó mà không than vãn một lời. Mười bốn năm sau, Tưởng Văn Húc vui vẻ hưởng thụ lạc thú bên ngoài, bỏ mặc Hạ Tri Thư bị bệnh tật dày vò đau đến chết đi sống lại.   Con người Tưởng Văn Húc không chỉ bội bạc mà còn ích kỉ và tham lam. Hắn không màng đến người bên cạnh mình càng ngày càng yếu ớt, tiều tụy hơn mà chỉ mải mê soi xét rằng tại sao trong nhà lại xuất hiện thêm một chậu hoa quý. Hắn điên cuồng nổi cơn ghen khi thấy cậu được một người đàn ông khác đưa về mà không thèm suy nghĩ tại sao Hạ Tri Thư vốn không có bạn bè lại quen biết một bác sĩ. Hắn tự cho mình cái quyền chỉ trích, mạt sát rồi cường bạo cậu mà chưa bao giờ thử nhìn lại xem bản thân mình đã vấy bẩn ra sao.   Tưởng Văn Húc, anh có đủ tư cách sao? Anh phóng đãng hưởng lạc ở bên ngoài, lấy quyền gì ép người khác đối với mình phải một lòng một dạ? Tưởng Văn Húc, tim anh làm bằng sắt đá hay sao, mà có thể đối xử tàn nhẫn như vậy với một người đã yêu thương anh nhường ấy? “Em đã vô dụng như thế, vậy mà hắn còn sợ em ra ngoài quyến rũ người khác… Sao có thể chứ, đời này em có mình hắn còn chưa đủ mà… Tim của em không rộng vậy đâu.”   Tưởng Văn Húc, em từng hứa sẽ không rời bỏ anh đúng không? Nhưng đó là lời hứa em dành cho anh của thời niên thiếu, người thương em nhất, cũng là chàng trai em yêu nhất trên đời. Còn bây giờ em phải đi thôi, khi sự dịu dàng của anh đã không còn nữa, khi tình yêu đã phôi phai nhạt màu. Anh hãy nhớ, rằng em sẽ luôn ở đó, đợi chờ một Tưởng Văn Húc vĩnh viễn không phụ lòng em.   Lần cuối cùng Tưởng Văn Húc được ôm Hạ Tri Thư trong tay, hắn đã hứa rằng: "Sau này anh sẽ không để em phải đau nữa". Nhưng mà, sau này Hạ Tri Thư cũng không cần hắn nữa rồi.   Hạ Tri Thư đã quyết định từ bỏ việc chữa bệnh, rời xa Tưởng Văn Húc và trở về quê hương sống nốt quãng đời ngắn ngủi còn lại trong cô độc. Ai ngờ đúng lúc đó, Ngải Tử Du lại xuất hiện bên cậu, cùng cậu đi nốt chặng cuối của cuộc đời.   “Lần đầu tiên tôi học xã hội đen đi bắt người, bắt em đến nơi em muốn đến, có được không em?” "Tôi không muốn khiến người khác tổn thương.” “Em có thể để tôi bên cạnh, chịu tổn thương không phải em là được.”   Ngải Tử Du là bác sĩ điều trị chính cho Hạ Tri Thư. Ban đầu, Tử Du đối với Tri Thư là thương xót vì cậu mắc bệnh nặng như thế mà lại không có ai bên cạnh. Dần dần, sự thương xót trở thành đau lòng, sự đồng cảm đơn thuần của một bác sĩ với một bệnh nhân trở thành tình yêu. Khi Ngải Tử Du nhận ra điều đó thì đã không còn kịp nữa, anh đã lún quá sâu vào tình yêu không hề có chút hi vọng này.   "Không phải ai yêu trước cũng chịu thiệt, ví dụ như Tưởng Văn Húc. Nhưng bạn yêu một người không yêu bạn thì chắc chắn bạn thua, ví dụ như Ngải Tử Du."   Ngay từ ban đầu, Ngải Tử Du đã biết rõ rằng Hạ Tri Thư luôn yêu một người rất đậm sâu, yêu đến mức không bao giờ quên đi được. Anh biết rõ, rằng mình chẳng bao giờ có cơ hội thay thế vị trí của người ấy, nhưng anh vẫn không nỡ buông bỏ, không nỡ lãng quên, không nỡ để Hạ Tri Thư một mình chịu dày vò đau đớn.   "Ngải Tử Du đâu còn cách nào khác, luận về si tình anh chẳng hề thua kém một Tưởng Văn Húc của nhiều năm về trước, bàn về ai là người bầu bạn với Hạ Tri Thư trong những giây phút cuối cùng của đời người anh lại càng không thua, anh thua là thua khoảng thời gian mà anh không cách nào chen chân vào được, thua ý trời an bài thứ tự trước sau, thua cái gọi là hữu duyên vô phận."   Càng ở bên Ngải Tử Du, Tri Thư lại càng cảm thấy người đàn ông này rất giống với Tưởng Văn Húc của nhiều năm về trước.    Mười bốn năm trước, khi mẹ của Hạ Tri Thư biết chuyện của hai người, Tưởng Văn Húc đã ôm chặt cậu trong lòng, đỡ đòn cho cậu và ghé vào tai thủ thỉ: "Có anh ở đây rồi".   Mười bốn năm sau, khi cậu bị bệnh tật giày vò đến sắp không thể chịu nổi, lại là Ngải Tử Du ôm cậu trong lòng, thì thầm câu nói cậu được nghe từ mười bốn năm trước: "Có anh ở đây rồi."   Cùng một câu nói, nhưng một là Tưởng Văn Húc dành cho Hạ Tri Thư ngập tràn sức sống, đẹp đẽ như hoa của thời niên thiếu, một là Ngải Tử Du dành cho Hạ Tri Thư tiều tụy gầy yếu đã ở cùng người khác mười bốn năm, tâm tình khó đoán, trên người mang bệnh nan y.   Ngải Tử Du không phải là người đầu tiên ở bên Hạ Tri Thư, nhưng lại là người ôm cậu trong vòng tay khi cậu trút hơi thở cuối cùng. Điều này đối với anh mà nói, là may mắn hay đớn đau? Là cái kết thỏa đáng hay vết thương vĩnh viễn chẳng lành?   "Tay Ngải Tử Du trống rỗng, anh lẩm bẩm lặp lại một câu: “Tri Thư… Tri Thư ở đâu nhỉ?” Giọng Ngải Tử Du rất nhẹ, mỗi âm tiết phát ra như lôi ra cả máu thịt thanh quản: “Em ấy đi rồi… Ở trong ngực tôi, dần dần, từng chút một, dần lạnh đi…”"   Ngày Hạ Tri Thư ra đi là một ngày nắng chan hòa. Tro cốt của cậu được rải vào trong hồ Balkai, ở đó phong cảnh rất đẹp, rất bình yên, mặt nước tĩnh lặng dịu dàng. Kiếp này Ngải Tử Du đến chậm quá, nên Hạ Tri Thư đã trao cả trái tim cho người khác mất rồi. Hẹn kiếp sau sẽ lại bên nhau, vĩnh viễn không lìa xa nữa.   "Nếu như có kiếp sau, tôi sẽ làm một cô gái, nhất định chỉ chờ anh thôi.” “Em là đàn ông tôi cũng theo em.” “Hai người đàn ông bên nhau quá đau khổ.” “Kiếp sau tôi sẽ làm vợ em, sẽ làm việc nhà, nuôi con cái cho em.”   Ngải Tử Du là một bác sĩ xuất sắc, vậy mà chẳng cách nào giữ lấy Hạ Tri Thư. Anh từng cứu sống bao nhiêu sinh mệnh, nhưng lại chẳng cứu nổi người anh yêu nhất. Giây phút cơ thể cậu lạnh dần đi trong vòng tay anh, trái tim anh cũng theo đó mà nguội lạnh. Không có Hạ Tri Thư, anh cũng không đau khổ đến mức tìm đến cái chết, chỉ là đời này, anh sẽ chẳng yêu thêm được một người thứ hai.   *****   Mình viết bài review này sau lần thứ hai đọc lại "Mười năm yêu anh nhất". Đây là tác phẩm đầu tiên khiến mình rơi nước mắt và có lẽ câu chuyện này sẽ khiến mình ám ảnh rất lâu.   Lần đầu tiên đọc truyện, mình rất ghét Tưởng Văn Húc, thực sự cảm thấy hắn rất tồi tệ, rất cặn bã, rất xấu xa. Đọc lại lần thứ hai ngay sau khi vừa kết thúc lần thứ nhất, ngoài cảm giác căm ghét, mình lại thấy rất đau lòng. Rõ ràng hắn từng yêu Hạ Tri Thư như thế, sao chỉ vì một chút hứng thú nhất thời mà để những lời ước hẹn trôi khỏi tầm tay? Để rồi sau này khi không còn Tri Thư ở bên nữa, hắn mới biết thật ra hắn còn yêu cậu hơn chính bản thân mình.   Con người vốn kì lạ thế đấy, lúc có trong tay sẽ không biết trân trọng, khi mất đi rồi lại ra sức níu giữ, nhưng tình yêu đã vỡ tan không bao giờ có thể trở lại vẹn nguyên như thuở ban đầu.   Những ngày sau khi Hạ Tri Thư rời đi là quãng thời gian khổ sở nhất trong cuộc đời Tưởng Văn Húc. Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình lạc lõng và cô độc như thế, ngay cả lúc đoạn tuyệt quan hệ với tất cả mọi người trong gia đình cũng không, vì Hạ Tri Thư luôn âm thầm đứng phía sau làm điểm tựa cho hắn.   Hạ Tri Thư bỏ hắn mà đi, không một lời từ biệt, cũng không cho hắn được nhìn thấy cậu thêm một lần nào nữa. Tưởng Văn Húc dường như phát điên rồi, hắn điên cuồng tìm kiếm cậu, điên cuồng lái xe từ Bắc Kinh đến Hàng Châu tìm cậu trong cơn bão tuyết.    "Có một khoảng thời gian đêm nào gối Tưởng Văn Húc cũng ướt sũng, lúc ý thức mơ hồ hắn khóc rất nhiều, liền tự nhủ mình ban ngày vĩnh viễn không được khóc. Hắn không thể sụp đổ, hắn mà sụp đổ, Hạ Tri Thư phải làm sao bây giờ."   Tưởng Văn Húc nhất định không tin, rằng Tri Thư của hắn đã không cần hắn nữa. Hắn tự lừa chính bản thân mình, rằng Hạ Tri Thư chắc chắn sẽ trở về bên hắn mà thôi. Cậu đã từng hứa sẽ vĩnh viễn không rời bỏ hắn cơ mà.   Tri Thư, em về đi, anh thật sự, nhớ em rất nhiều.   Nhưng mà Tri Thư vĩnh viễn không trở về đâu, cậu không muốn, cũng không thể trở về nữa rồi.   Ngày Tưởng Văn Húc biết tin Hạ Tri Thư không còn trên đời này nữa, hắn quỳ dưới cơn bão tuyết, cảm thấy thế giới xung quanh dường như mất đi tất cả sắc màu.   Khi đó, từng lời nói của Ngải Tử Du như từng mũi dao sắc nhọn đâm vào tim hắn. Phải, người hại Tri Thư đến nông nỗi này, chính là hắn chứ không phải ai khác. Trao cho cậu một chút ánh sáng rồi vô tình đẩy cậu xuống vực thẳm u ám tối tăm, là chính hắn đã sai ngay từ khi bắt đầu.   “Chân tướng sự thật không quan trọng như người ta tưởng, con người thích tình nguyện tin vào ảo giác để an ủi linh hồn mình hơn.”** Cho dù mọi chuyện rõ ràng trước mắt, Tưởng Văn Húc vẫn tự lừa mình dối người rằng Hạ Tri Thư chỉ đi xa một chút mà thôi. Vậy thì, hắn sẽ chờ cậu trở về, như lúc xưa cậu đã từng đợi chờ hắn.   Tri Thư, anh sẽ đợi em về, về nhà của chúng ta.   Không được ở bên Hạ Tri Thư ngoài đời thực, Tưởng Văn Húc khao khát được thấy cậu trong giấc mơ. Nhưng bây giờ, ngay cả nằm mơ hắn cũng không được gặp cậu nữa. Có lần Tưởng Văn Húc say mèm, lấy dao lam tự rạch lên người mình trong phòng tắm. Lúc mê man bất tỉnh, dường như hắn thấy Hạ Tri Thư trở về nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng và xót xa. Từ ngày hôm ấy, hắn bắt đầu tự hại bản thân mình.   Nhưng Tưởng Văn Húc thấy như vậy vẫn chưa đủ, hắn muốn được nhìn cậu lâu hơn và rõ ràng hơn nữa. Nghe người ta nói nếu chơi ma tú* có thể thấy được ảo cảnh đẹp nhất, đáng mong chờ nhất, hắn đã tìm đến thứ bột trắng đáng sợ này. Tưởng Văn Húc giờ đây người không ra người quỷ không ra quỷ, khổ sở và đớn đau không kém gì Hạ Tri Thư ngày đó.   Có lúc Tưởng Văn Húc tự hỏi mình, rằng nếu hắn cứ chờ mãi mà Tri Thư vẫn không trở về thì sao? Vậy thì, hắn sẽ chờ thêm bốn năm nữa, lĩnh hội bốn năm khổ sở và đau đớn mà hắn đã gây ra cho cậu, sau đó hắn sẽ đi tìm cậu, nếu tìm được rồi, nhất định không buông tay nữa.   *****   "Mười năm yêu anh nhất" là một bộ truyện có motip không mới, nhưng thật sự đáng đọc vô cùng. Một câu chuyện tình yêu đã từng rất đẹp, lại vì thời gian mà trở nên phai nhạt, vì tiền tài và quyền lực mà người trong cuộc đổi thay, kết cục chỉ toàn đớn đau thương tổn.   Xin được chúc mừng và cảm ơn Vô Ninh Nghi Tử vì một tác phẩm đầu tay hay xuất sắc thế này. Văn phong của tác giả rất mượt, cũng rất buồn. Từng câu từng chữ dường như chất chứa biết bao hoài niệm, đầy vương vấn và lưu luyến, khiến người đọc không sao quên được.   Với tác phẩm này, mình có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng vì khả năng ngôn ngữ có hạn nên xin phép dừng lại ở đây. Thật sự rất mong "Mười năm yêu anh nhất" sẽ được lan tỏa với nhiều người hơn, để tâm huyết và tài năng của tác giả có thể được công nhận nhiều hơn nữa. ______________   "...": Trích từ truyện "..."*: Trích "Tai Trái"- Nhiêu Tuyết Mạn "..."**: Trích "Ngoảnh lại hóa tro tàn" - Tân Di Ổ   Review by #Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Lúc ra khỏi bệnh viện tuyết đang rơi, bông tuyết lạnh lẽo và gió lạnh thổi qua mặt, khi đó Hạ Tri Thư mới chậm chạp nhận ra, hình như lại đến mùa đông rồi. Mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh. Hạ Tri Thư thuận tay sửa lại khăn quàng cổ, trong tay là vài tờ giấy xét nghiệm bị cậu vò nhăn nhúm. Lòng càng lạnh hơn. Cậu đứng ở trạm, chờ xe bus không biết lúc nào mới đến, ngón tay lạnh đến tái xanh. Cậu lấy điện thoại ra ấn số, lúc không có ai nhận lại ấn gọi lần nữa, hết lần này đến lần khác. Cuối cùng vẫn không ai bắt máy. Hạ Tri Thư vò mấy tờ giấy kia thành cục rồi ném vào thùng rác. Chờ hơn nửa tiếng rốt cuộc xe bus cũng tới, trên xe ít người lạ thường. Hạ Tri Thư tựa trán vào cửa kính, lại bấm điện thoại lần nữa, lần này đã có người nhận. “Hôm nay tuyết rơi rồi, mùa đông lại đến.” Mười bốn năm. Giọng Hạ Tri Thư bình tĩnh ôn hoà, nhưng nước mắt không kìm được tuôn đầy mặt. Tưởng Văn Húc ra hiệu im lặng với tình nhân bên cạnh, cảm thấy Hạ Tri Thư suốt ngày nói chuyện như đánh đố thực sự khiến người ta ghét: “Có chuyện gì? Anh đang tăng ca.” “Tối nay anh có về ăn cơm không? Lâu lắm rồi anh không về nhà.” Hạ Tri Thư vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út phải, nhìn nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay. Tưởng Văn Húc cảm thấy hôm nay Hạ Tri Thư rất kỳ lạ, đây chỉ là trực giác, dù sao hai người cũng đã ở với nhau mười bốn năm: “Em làm sao thế?” Hạ Tri Thư không trả lời, chỉ kiên trì hỏi lần nữa: “Tối nay anh có về không? Ngày tuyết rơi nên ăn sủi cảo, em sẽ làm cho anh.” “Thật sự không về được.” Tưởng Văn Húc bắt đầu thấy bực, ngữ khí không mặn không nhạt của Hạ Tri Thư làm hắn cũng mất khẩu vị: “Em cũng đừng làm, anh sẽ bảo Tiểu Tống đặt một phần cho em, anh cúp đây, bận lắm.” Hạ Tri Thư nghe tín hiệu báo bận trong điện thoại, lòng đau như cắt, chậm rãi nhét điện thoại vào túi. Sao lại có công ty mà ông chủ cũng phải bận đến mức không còn thời gian về nhà ăn cơm tối chứ? Tưởng Văn Húc có người ở ngoài, sao có khả năng cậu không biết? Bốn năm trước lòng Tưởng Văn Húc thay đổi, mẫn cảm thông tuệ như Hạ Tri Thư sao lại không phát giác được. Chỉ là Hạ Tri Thư vẫn mắt nhắm mắt mở, không phải cậu không để tâm, không phải không dám nói, cậu chỉ sợ một khi đã làm rõ thì đến chút danh dự cũng chẳng còn. Đây không phải là thứ tình ái thời niên thiếu khiến hormone kích động quá mức, đó là hơn mười năm trả giá và quen thuộc của cậu. Khoan dung như vậy sao lại không làm được? Hạ Tri Thư tự lừa dối mình, cậu không ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người Tưởng Văn Húc, không nhìn thấy vệt son môi trên cổ áo sơ mi của hắn, không phá vỡ cái cớ vắng nhà sứt sẹo của người đàn ông cậu yêu nhất. Hai người họ đã từng yêu nhau đến vậy, sao bây giờ lại thành ra thế này? Rõ ràng là những năm đầu gian nan đến đâu họ cũng cố sức vượt qua hết mà. Đến trạm dừng, Hạ Tri Thư xuống xe, gương mặt ôn hoà như cũ, chỉ có đôi mắt của cậu hơi đỏ, và sắc mặt trắng bệch. Cậu không mua thức ăn, bây giờ Hạ Tri Thư cũng không còn khẩu vị nữa. Hôm nay cậu đã nỗ lực khẩn cầu Tưởng Văn Húc về nhà như thế… Bởi vì Hạ Tri Thư thật sự không chắc vào đêm tuyết đầu đông năm sau, mình và Tưởng Văn Húc còn có thể cùng ăn một bữa sủi cảo nữa hay không. Thư ký Tống tới rất nhanh, cậu ta mặc Âu phục, có vẻ mới từ công ty ra, tay cầm hộp cơm cung kính gọi Hạ tiên sinh. Hạ Tri Thư xấu hổ vung vung tay: “Sau này cậu cứ xử lý tốt chuyện trong công ty là được, đừng để mỗi ngày bị Tưởng Văn Húc bắt làm những việc vặt này.” Thư ký Tống cười nói: “Làm thư kí thì sao có chuyện không làm việc vặt gì được ạ, khổ chút thì mới có lương cao.” Cậu ta tuỳ tiện hàn huyên vài câu với Hạ Tri Thư rồi rời đi. Thư ký Tống đi rồi, Hạ Tri Thư ngồi bất động, bên bàn có đặt một hộp sủi cảo. Mười ba năm trước ngồi bên cái bàn này luôn là hai người. Mười năm trước cái bàn này bày đầy bột mì và nhân bánh, Tưởng Văn Húc cùng gói với cậu. Hắn nổi tính trẻ con gói rất nhiều tiền xu vào, luôn trách rằng tiền may mắn đều bị Hạ Tri Thư giành lấy, gói ít đi thì càng không giành được. Hạ Tri Thư quen tay cầm giấy ăn cạnh bàn lau sạch máu mũi đang trào ra. Cuối cùng cậu cũng rõ tại sao mình lại bị bệnh như vậy, may mắn của cậu chẳng phải đã tặng toàn bộ cho Tưởng Văn Húc rồi sao? Tất cả sủi cảo có tiền xu may mắn cậu đều lặng lẽ vớt cho Tưởng Văn Húc. Do đó một chút may mắn cậu cũng chẳng còn. Hộp sủi cảo này cậu chỉ ăn bốn cái, bốn mùa bình an, bốn cái là đủ rồi. Hạ Tri Thư hoảng hốt nghĩ, cậu hơi sốt nhẹ. Huyết áp tụt thấp khiến cậu rất mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ ổn, đau lòng sẽ tan trong giấc ngủ dài, tịch mịch sẽ vỡ thành từng mảnh nhỏ. Mời các bạn đón đọc Mười Năm Yêu Anh Nhất của tác giả Vô Nghi Ninh Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chiếc Nhẫn Đi Lạc
Tự nhận mình là người biết thân biết phận, không dám ước mơ xa vời lại càng không da trèo cao. Nhưng khổ con tim không phải lúc nào cũng làm theo cái đầu. Thôi thì thuận theo con tim nhưng không cho ai biết là được. Khốn nỗi muốn yên phận ‘trời’ cũng không cho yên, ma đưa lối quỷ đưa đường mọi việc cứ làm cho cậu khốn đốn lao đao, Mấy bận cứ tưởng đã lên tới thiên đường ai ngờ cửa địa ngục vẫn chưa có đóng. ***   Mời các bạn đón đọc Chiếc Nhẫn Đi Lạc của tác giả Meme.
Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ
CUỐN SÁCH NÀY CHẮC CHẮN LÀM BẠN NHỚ:  Nhớ người mà bạn thầm thương trộm nhớ? Nhớ người luôn kề vai sát cánh bên bạn? Nhớ người hiểu rõ bạn từ những điều nhỏ nhặt nhất? Nhớ những đoạn thanh xuân đứt gãy, nhòe mờ, những cách xa, bỏ lỡ, nhớ cả nụ cười nhớ cả nước mắt.  “Mong hồi ức là thanh xuân, năm tháng là câu chuyện, tình cảm ấm áp và niềm cảm động, chảy mãi không ngừng.” Dành tặng “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ”của hai tác giả Văn Tử & Kim Hạo Sâm đến người đã xuất hiện trong thanh xuân của bạn, người đã lưu lại cho bạn hồi ức không thể nào quên, người đã giúp bạn hiểu thế nào là tình bạn, thế nào là cùng nhau và thế nào là … tuổi trẻ.  Cuốn sách là những câu chuyện về thanh xuân, những trải nghiệm trong cuộc đời, những tâm sự trong lòng, tuy nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần sâu lắng.  Người cũ có phải là người tốt nhất? Tình yêu thanh xuân có phải là quý giá nhất ? Tôi không biết! Chỉ biết rằng có những thứ trên đời qua rồi không níu được nhưng cũng chẳng quên được.  Thật vui, vì cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ Thật vui, vì cậu đã cùng tớ trải qua quãng thời gian tươi đẹp ấ Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ. Cảm ơn cậu, vì tất cả. “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ” dành tặng những năm tháng tuổi trẻ của bạn có ngọt có đắng và có cả xót xa của nước mắt. Có thêm gì nữa thì chậm rãi mà nhớ về, nha!  *** Cuối năm 2016, tôi cho các bạn ở studio nghỉ Tết hơn một tháng, còn tôi ở lại Besides, đọc sách, uống cà phê, viết cuốn sách này. Sau đó, hai mươi bảy tháng Chạp, tôi mới ngồi lên tàu cao tốc trở về nhà. Không phải là tôi không nhớ nhà, chỉ là càng trưởng thành, chuyện độc thân càng trở thành gánh nặng của gia đình, khiến mỗi lần sum họp, dù chỉ là trong cuộc điện thoại, đều không tránh khỏi chủ đề giục cưới, cảm nhận được sự nóng lòng chờ mong mỗi phút mỗi giây của họ. Lần này, đương nhiên không ngoại lệ. Vừa về tới nhà không lâu, hàng xóm đã chạy tới hỏi: “Sao năm nay lại về nhà ăn Tết một mình thế này?”. Tôi quay đầu nhìn mẹ tôi đang nấu nướng trong bếp, thở phào một hơi, hi vọng thời gian bà nhắc tới chủ đề này muộn hơn chút, muộn hơn chút nữa. Bữa cơm tối, họ hàng hỏi tôi: “Cháu mua được nhà ở Hàng Châu chưa?”. Tôi nói rồi. Sau đó, họ hỏi giá nhà, cảm thán rằng: “Ôi chao, nhiều tiền thế, phải trả tới sáu mươi tuổi mới hết ấy nhỉ. Tôi thực sự không hiểu mấy người trẻ các cô các cậu, thành phố lớn rốt cuộc có gì tốt chứ? Cháu nên học hỏi anh họ của cháu, ở tỉnh kết hôn, sinh con, nó muốn ăn gì, tôi lái xe là có thể đưa nó đi…”. Lần này e là tôi không tránh được. Quả nhiên, mẹ tôi nhìn tôi một cái, lắc đầu nói: “Những cái khác không quan trọng, dù thế nào cũng phải tìm được đối tượng trước, lại một năm trôi qua rồi, con nhìn xem con đã bao nhiêu tuổi rồi…” Những lời phía sau được lặp lại vô số lần trong suốt những năm qua, dường như đối với họ mà nói, kết hôn mới là trọng điểm duy nhất trong cuộc sống hiện tại của tôi. (2) Dịp Tết này, trên Weibo có một số dòng trạng thái nói về lời hỏi han và so sánh chuyện nhà chuyện cửa của các bậc tiền bối họ hàng thân thích. Trong đó, chuyện được người ta nhắc tới nhiều nhất chính là giục cưới. Từng có một khoảng thời gian dài, tôi luôn lo lắng và buồn bã về chuyện này, cảm thấy bản thân không thể thỏa mãn được kì vọng của cha mẹ, dằn vặt tự trách trước sự nhọc lòng của họ. Cho đến khi đọc được một câu nói trên Weibo của người tranh biện Hoàng Chấp Trung trong chương trình Let’s Talk[1], tôi như gặp được tri kỉ, bùi ngùi vô cùng. Anh ấy nói rằng: “Người thân, đến từ huyết thống, tình yêu của họ, đến từ thiên tính. Đối với phần lớn các bà mẹ mà nói, dõi mắt theo hành trình của bạn, bà thà rằng đứa con cưng của mình sống một cuộc đời bình thường, an ổn, chứ không nhẫn tâm nhìn thấy đứa con mất một cánh tay một bên chân, làm tướng quân trở về”. Hẳn nhiên là chúng ta đều biết rằng, cha mẹ bởi vì yêu, nên mới có kì vọng lớn lao như thế. Hi vọng con cái sớm ngày yên bề gia thất, có người chăm sóc, cả hai nương tựa vào nhau, gây dựng một gia đình hạnh phúc, họ mới có thể yên tâm. Chỉ có điều, các bậc cha mẹ không hiểu rằng, thời đại ngày nay đã khác xa thời đại trong quá khứ. Luôn có một số người, dù phải mất tay mất chân, vẫn hi vọng có thể đánh thắng trận trở về, chứ không phải là sống an phận một đời, tầm thường được chăng hay chớ. Thế hệ trẻ chúng ta, ngoài việc nối dõi tông đường, sinh con đẻ cái ra, có nhiều chuyện chúng ta muốn làm hơn, chúng ta theo đuổi cuộc sống lí tưởng. Càng trưởng thành, chúng ta chỉ có thể càng nhẫn tâm từ chối sự kì vọng của cha mẹ, để vâng theo lòng mình, đồng ý với thời cơ và duyên phận, hiểu rõ ràng rằng, chuyện sống bên một người không chỉ là chuyện đơn giản củi gạo mắm muối. Đây là một loại trách nhiệm khác, đối với cuộc đời mình, đối với cuộc đời của người chưa biết kia. Kết hôn không phải là điều kiện duy nhất để hạnh phúc, chỉ có sống cuộc sống lí tưởng, mới là hạnh phúc. Đương nhiên là tôi hiểu rằng, trong cuộc sống này, chúng ta có quá nhiều vướng bận trong tình cảm và trách nhiệm. Nhưng, hi vọng các bậc cha chú có thể hiểu, thử tìm hiểu, cuộc đời mà chúng tôi thực sự muốn có, chẳng qua là sống vì mình. (3) Tôi quen với một số người bạn tuổi đã ngoài bốn mươi, vừa kết hôn không lâu, con cái mới dăm ba tuổi, nói ra cũng là kết hôn muộn. Nhưng khi họ còn trẻ, thỏa thích làm những thứ mà mình muốn, xông pha cho sự nghiệp của mình. Cho đến đúng thời gian gặp được đúng người, kết hôn, xây dựng gia đình, trở thành cha mẹ. Tất thảy những điều này, không phải là để thỏa mãn bất kì ai, mà chỉ là nghe theo tâm ý của mình để bước về phía trước. Tôi từng chụp ảnh cưới cho một cặp vợ chồng mới cưới, người đàn ông đã bốn mươi ba tuổi, hai năm trước anh gặp được cô vợ nhỏ hơn mình năm tuổi. Anh bảo rằng, đến độ tuổi này khó mà bị hớp hồn ngay từ ánh mắt đầu tiên lắm, đã qua cái tuổi nông nổi và nhiệt huyết căng tràn khi yêu đương thời trai trẻ từ lâu rồi. Thế nhưng, cũng chính bởi vậy mà càng trân trọng cuộc gặp gỡ hơn, càng hiểu phải gây dựng, chăm bón, yêu một người như thế nào hơn. Khi anh nói những lời này, vẻ đẹp trai ấy, là thứ không có được ở chàng trai hai mươi tuổi. Còn vợ của anh, lại cười nói: “Sau này tôi mới hiểu rằng, thì ra những năm tháng độc thân cứ kéo dài đằng đẵng như thế, chẳng qua chính là để chờ đợi anh ấy tới”, sau đó chị khẽ đấm vai anh ấy nói, “Nhưng anh cũng không biết đường đến sớm một chút!”. Hai người nhìn nhau cười, khiến người bên cạnh phải ngưỡng mộ. Tôi có một người bạn, ngày còn trẻ bởi vì bị gia đình thúc giục, nên đã tìm một người “tạm được” trên mọi phương diện, tạm coi là môn đăng hộ đối. Sau khi xem mặt, gặp nhau mấy lần đã quáng quàng làm đám cưới. Vài năm sau, bởi vì cả hai không yêu nhau, mâu thuẫn ngày một gia tăng, làm việc ở thành phố lớn mỗi ngày đã đủ đau đầu nhức óc, về nhà còn phải đối mặt với những trận cãi vã, cuối cùng họ đã bước vào con đường ly hôn. Khi cô gái một lần nữa quay trở về cuộc sống độc thân, cô bảo rằng: “Giờ tôi mới hiểu rằng, thì ra có những chuyện quả thực không thể tạm bợ, dù sao thì cuộc sống giống như chuyện uống nước vậy, ấm lạnh tự mình biết. Tất thảy những mừng giận buồn vui trong cuộc sống của mình, chỉ có mình hiểu rõ nhất. (4) Kể từ khi nhớ chuyện, cuộc đời của chúng ta luôn là nghe theo người khác. Khi đi học thì nghe cha mẹ và thầy cô, sau khi đi làm thì nghe cấp trên. Phần lớn cuộc đời của mọi người đều bị cuộc sống đẩy về phía trước, vứt bỏ con người đích thực của mình kia, vứt bỏ cả những thứ thuần túy nhất trong cuộc sống. Niềm vui đích thực của chúng ta là gì nhỉ? Cuộc sống mà chúng ta thực sự mong muốn là gì? Bạn có còn nhớ, có đi hỏi chính mình hay không? Tôi còn nhớ trong một chuyến du lịch, tôi từng chụp ảnh cho một cặp vợ chồng già tám mươi ba tuổi. Họ kết hôn năm mười tám tuổi. Vào độ tuổi đẹp nhất, họ cùng nhau xây dựng gia đình, chăm sóc lẫn nhau. Ngày hôm ấy, ông luôn nắm lấy tai bà, còn bà chăm chú chỉnh cổ áo sơ mi giúp ông. Lòng tôi bỗng dâng lên niềm cảm động sâu sắc trước những vụn vặt trong ống kính máy ảnh mà tôi nhìn thấy. Ở họ, tôi nhìn thấy sự đáng quý của việc nương tựa vào nhau. Họ khiến tôi hiểu rằng, tình yêu có thể khiến hai sinh mệnh hoàn toàn khác biệt nương tựa vào nhau, bầu bạn một đời. Tôi nghĩ, cuộc hôn nhân như thế này, mới là cuộc hôn nhân mà chúng ta mong đợi, đáng để chúng ta chờ đợi. Ở bất cứ thời khắc nào, xin đừng quên điều bạn muốn là gì. Bạn phải đứng ở chính giữa cuộc đời mình, quyết định phương hướng bạn muốn đi, sau đó chứng minh cho cả thế giới thấy, lựa chọn của bạn, chưa từng sai. Diary Bạn biết không, tôi luôn nhớ nhung Mời các bạn đón đọc Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ của tác giả Văn Tử.
Tôi Muốn Cùng Lão Công Ly Hôn
Editor: QUINNA LAURENT Thể loại : Đoản văn, ngọt văn, hiện đại, giá không hoan hỉ, oan gia, showbiz. Nhân vật chính : Lộ Yến x Tần Nghị Phối hợp diễn : Cha Tần, mẹ Tần, Thầy giáo Dương. Một câu chuyện mở đầu là việc tiểu thụ muốn ly hôn với lão công: Lộ tiểu thụ: Tôi muốn cùng lão công ly hôn! Tần lão công: Tiểu thụ nhà tôi lúc nào cũng nhõng nhẽo đòi ly hôn với tôi. *** Truyện ma của Mộc Hề Nương rất hay, thấy tác giả viết thể loại hài tình cảm thế này đọc cứ có cảm giác là lạ :)) Truyện ngắn lại hơi vụn, không biết tóm tắt thế nào. Kể về cuộc sống tình thú của hai vợ chồng nhà ảnh đế Tần và thầy giáo Lộ. Nghe vậy chứ không có thịt thà để chấm mút đâu :v ***   Bé thụ Lộ cùng lão Tần thành một đôi cũng đã bảy năm, trong những năm này tất nhiên cãi nhau cũng nhiều. Nhưng từ khi bé thụ Lộ đem Dương Tô Túc trở thành tín ngưỡng sùng bái thì vẫn luôn tìm các loại lý do đòi ly hôn. Về phần lão Tần, từ lần đầu gặp bé thụ Lộ thì vẫn yêu thương cậu cho đến bây giờ. Ở bên cậu, tùy ý cậu đòi ly hôn, tùy ý cậu quậy phá. Coi như là vì tăng thêm lạc thú cho sinh hoạt vợ chồng. Không sai, tuy rằng giới showbiz phồn hoa huy hoàng, xa hoa đồi trụy, nhưng anh vẫn cho rằng cuộc sống của mình vẫn luôn vô vị, chỉ có bé thụ Lộ mới có thể mang cho anh những sắc màu vui vẻ của cuộc sống. Hay là nói, bé thụ Lộ chính là niềm vui duy nhất của lão Tần trong cuộc đời này. Hơn nữa lão Tần so với bé thụ Lộ lớn hơn mười tuổi, đối mặt với người yêu nhỏ bé, Tần đại ảnh đế luôn không có tự tin. Nhớ ngày đó bởi vì công tác bận rộn, dẫn đến sự xuất hiện của tình địch Hướng Húc, tên đó theo đuổi bé thụ Lộ gần một năm lão Tần mới biết được. Lúc ấy nội tâm cực kì sợ hãi bé thụ Lộ rời bỏ anh mà lão Tần đem nỗi sợ hãi kia hóa thành cuồng nộ, suýt nữa đã đem sự việc phá nát đến không thể quay đầu. Khi đó lão Tần còn kém chút đánh chết Hướng Húc trước mặt bé thụ Lộ. Bộ dáng lão Tần lúc đó, bé thụ Lộ đến nay nhớ tới vẫn còn sợ hãi. Nếu không cũng sẽ không bởi vì chỉ cùng Hướng Húc đi ăn một bữa cơm thì đã sợ hãi đến mức giấu đầu giấu đuôi. Nói như thế nào nhỉ? Dựa theo lời người đại diện của lão Tần nói, khi đó lão Tần chính là người điên. Chỉ số IQ bằng 0. Đem bé thụ Lộ cầm tù ở nhà nửa năm, một bước cũng không để cậu ra khỏi nhà. Cuối cùng là khiến bé thụ Lộ bị bệnh trầm cảm, kinh động đến cha Tần mẹ Tần. Cha Tần ép buộc lão Tần đi đến bác sĩ tâm lý, đồng thời mẹ Tần đón bé thụ Lộ về nhà chăm sóc. Cuối cùng vẫn là vì tình yêu mà mỗi người tự mở ra khúc mắc rồi hòa giải, bằng không bé thụ Lộ thật sự là muốn rời đi. Như vậy, lão Tần cũng coi như bỏ đi. Lúc ấy lão Tần trực tiếp muốn rời khỏi showbiz chuyên tâm ở cạnh bé thụ Lộ, khiến dư luận xôn xao một phen. Bất quá chỉ là thiếu chút nữa mà thôi. Sự kiện kia qua đi, lão Tần đối với bé thụ Lộ quản chế so với người thường nghiêm khắc hơn rất nhiều. Trước kia bé thụ Lộ ít nhất còn có những hoạt động xã giao bình thường, bởi vì lão Tần mà dần dần biến thành chỉ còn hai điểm trường học cùng trong nhà. Ngoại trừ quan hệ đồng nghiệp, cơ hồ toàn bộ thế giới chỉ còn lại có lão Tần.( cả thế giới thu bé lại chỉ bằng 1 chàng troai:3) Mà điều này, lại mang cho lão Tần cảm giác an toàn cùng với thỏa mãn khác thường. Vừa bắt đầu bé thụ Lộ còn cảm thấy bất mãn, nhưng nước ấm nấu ếch, riết thành thói quen. Còn hưởng thụ loại quản chế này. Nếu như ngày nào đó lão Tần đột nhiên đối với bé thụ Lộ nới lỏng quản lý, hơi chút giảm bớt sự chiếm hữu cùng khống chế, bé thụ Lộ sẽ hoài nghi lão Tần thay lòng đổi dạ. Mời các bạn đón đọc Tôi Muốn Cùng Lão Công Ly Hôn của tác giả Mộc Hề Nương.
Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ
Diễn viên chính: Hàn Mộc x Dương Tô Túc Diễn viên phụ: Ba mẹ thụ, bạn thân thụ Vu Mặc (Bé cá khô) và một số diễn viên quần chúng khác Thụ: Ông xã của tôi chính là kẻ thay lòng đổi dạ. Công: Bà xã của tôi chưa bao giờ bỏ suy nghĩ tôi là kẻ thay lòng đổi dạ. Đây chính là một câu chuyện Điềm văn a!  Mỗi một chương đều là câu chuyện nhỏ đáng yêu hằng ngày. Editor: Đừng nhìn cái tên mà hoảng nhé, như văn án đã nói đây ngọt văn, không có ngược thân ngược tâm. Chỉ kể về những mẩu chuyện dở khóc dở cười của một đôi phu phu ^^. Bé thụ trong này moe hết phần người (≥◇≤), vì ở nhà rảnh rỗi em ấy thường xuyên xem phim và tiểu thuyết đam mỹ khổ tình, sau đó tự coi mình là nữ chính/ tiểu thụ trong đó, rồi khăng khăng nói chồng mình leo tường (¯^¯ )… *** Thụ: Người yêu tôi thay lòng đổi dạ. Công: Người yêu tôi rất hay ảo tưởng tôi thay lòng đổi dạ]  Thụ bị nhược trí, mỗi ngày đều ở nhà giam mình với những bộ phim tình cảm sến lụa cẩu huyết nên lúc nào cũng có suy nghĩ ông xã mình đã thay lòng rồi, không còn thương mình nữa :) Hôm thì nghi Hàn Mộc có người phụ nữ khác ở bên ngoài, rồi kịch bản ba mẹ chồng cấm đoán vân vân... trong khi Hàn Mộc là trẻ mồ côi. Mấy lần cậu định bỏ nhà đi, luôn bị Hàn Mộc tóm trở về giáo huấn một trận, bởi vì cậu bị mù đường a, đọc mà t cảm thấy là vừa xuống lầu đi một vòng chắc cũng có thể lạc được luôn quá =.=  Rồi đến một hôm cậu muốn đi gặp Hàn Mộc ở công ty, vì muốn đem lại bất ngờ cho anh, thế quái nào lại lên xe của kẻ sát nhân hàng loạt =.= Lúc Hàn Mộc về không thấy vợ đâu thì hoảng hốt vô cùng, huy động người đi tìm, sợ Dương Tô Túc gặp chuyện, nhưng tìm xong thì thấy hình như người gặp chuyện là kẻ sát nhân kia thì phải...  Haha ngốc ngốc cũng có cái lợi của nó chứ, Dương Tô Túc tất nhiên không biết người kia là kẻ sát nhân hàng loạt rồi, lại còn hồn nhiên mà mần người ta đến chết đi sống lại :))  Đọc truyện thấy ẻm ngốc quá thật buồn cười, nhưng Dương Tô Túc rất ngoan, nói chung đọc mấy bộ thụ ngoan ngoan chuẩn gout của t là bấn vch =v=~  Hàn Mộc là trẻ mồ côi, hồi còn nhỏ lầm lì ít nói lắm, gặp được em thụ xong là như được sống lại à, đấy là lí do vì sao Hàn Mộc thương vợ vô bờ bến.  Bên cạnh đó còn có bé Cá Khô là bạn thân của em thụ, haha bạn này cũng có đôi nhé, bạn Khối Băng chồng của ẻm cũng cưng ẻm lắm, đọc cũng khá cute. Tất nhiên "Cá Khô" và "Khối Băng" đều là tên em thụ gọi họ nhé, bộ này viết theo ngôi một của Dương Tô Túc á.  Bộ này là ngọt văn, mỗi chương đều là những câu chuyện đời sống hàng ngày rất đỗi bình thường của đôi chồng chồng trẻ qua lời kể của em thụ. Bộ này ngắn tí, đọc để giải trí khi mọi người vừa lọt hố mấy bộ ngược hoặc SE.  Chúc mọi người đọc truyện vui ^^ #review_dammy *** Kể về cuộc gặp gỡ ban đầu của Dương Tô Túc và ông xã nhà mình, thì chỉ có hai chữ “cẩu huyết” để hình dung! Hôm đó là một buổi xế chiều, khoảng chừng sáu giờ. Lúc này là mùa đông, đến thời gian này sắc trời cũng liền tối xuống. Dương Tô Túc là học sinh lớp mười hai, mỗi ngày đều phải học thêm. Ngày ngày đến giờ tan học sắc trời đã sớm tối xuống, vốn mỗi ngày đều là cùng Vu Mặc đi chung. Nhưng mà, trong khoảng thời gian này Vu Mặc được cử đi đến thành phố lân cận tham gia thi đấu, cho nên chỉ có Dương Tô Túc một mình đi học đi về. Đường về nhà sẽ đi qua một con hẻm tối tăm, đương nhiên cũng không phải nhất định đi con hẻm đó, chẳng qua là Dương Tô Túc tham cận chọn con hẻm này mà đi. Tham cận là muốn nói đến sở thích ưa chọn đường tắt, chọn cái gì gần mình, tiện cho mình. Mặc dù cái tật xấu này của cậu cứ bị Dương ba Dương mẹ cùng với Vu Mặc lo lắng dạy dỗ, nhưng cậu vẫn mãi không thay đổi được. Nhắc tới cũng là số cậu may mắn, may mắn khiến cho người khác phải khâm phục. Bạn phải biết hẻm tối luôn xảy ra một số nguy hiểm, như là hai ba ngày có thể nghe thấy chuyện cướp giật. May mà cũng không có xảy ra án mạng, không thì Dương ba Dương mẹ dù cho xách đứt cái lỗ tai của Dương Tô Túc cũng nhất định phải bảo cậu sửa đổi cái tật tham cận này. Hơn nữa sự cố không may trong hẻm tối, Dương Tô Túc hết lần này tới lần khác đi vài bận cũng không gặp phải chuyện gì. Cái vận may này, cũng là nghịch thiên. Nhưng mà, vận may của Dương Tô Túc từ nhỏ đến lớn luôn khiến cho những người quen biết cậu đều khâm phục. Cũng không có ai ghen tỵ với cậu, cùng lắm là đỏ mắt một trận. Nhưng lúc biết cậu có chỗ không giống với người bình thường, thì đỏ mắt biến thành thông cảm và thương hại. Đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng Dù sao sống chung lâu cũng biết đó là một đứa bé lanh lợi biết bao nhiêu, các ông bố bà mẹ đối với Dương Tô Túc mong manh đáng yêu lại đối lập một chút với đứa con đầu gấu nhà mình. Sự thông cảm và thương hại ban đầu bỗng nhiên trở thành nổi oán giận với con cái của mình. Cho nên lúc các ba mẹ khác ở trong tiểu khu xách lên cái lỗ tai của đứa con đầu gấu nhà mình nhồi nhét học tập con nhà người ta ngoan cỡ nào, các ông bố bà mẹ của cái tiểu khu này đều nhồi nhét tư tưởng cho đứa con đầu gấu nhà mình là: Mày xem Tô Tô nhà người ta ngoan ngoãn biết bao nhiêu, dễ thương biết bao nhiêu, hiếu thảo biết bao nhiêu! Mày không thể không đi vén váy mấy em bé gái sao? Mày cũng không thể không đuổi đánh chó của nhà mấy ông cụ sao? Cũng bởi vì Dương Tô Túc từ nhỏ đến lớn đã gắn liền trong miệng phụ huynh của mấy đứa trẻ khác, bị không ít trẻ con trong tiểu khu xem thường. Từ chối không cho cậu chơi chung với bọn chúng, đợi đến khi mấy đứa trẻ kia trưởng thành, biết Dương Tô Túc khác biệt với mình, lúc muốn đền bù, thì người ta ngược lại trầm tĩnh như một cô bé. Cho nên trong tiểu khu, Dương Tô Túc cũng chỉ thân thiết với Vu Mặc, những đứa trẻ khác cũng không thân quen. Lạc đề quá rồi, lại nói Dương Tô Túc tan học về nhà liền một thân một mình quẹo vào cái hẻm tối kia, mới vừa đi vào chợt nghe thấy bên trong một trận âm thanh đấm đá dữ dội. Người bình thường nghe tiếng động này sớm hoảng hồn bỏ chạy, không thì cũng bị hù dọa giật nảy mình. Riêng Dương Tô Túc cứ như không có chuyện gì xảy ra đi vào, tiếng bước chân bịch bịch vang dội. Vừa đi vào bên trong, không biết là người nào cầm giữ đèn pin nhỏ, ánh sáng le lói không mấy rõ, ngược lại càng khủng bố hơn. Đại khái năm sáu người, vây đánh một thiếu niên. Một người đứng giữa giống như là đại ca, một chân đạp lên thiếu niên co quắp thành con tôm đang nằm dưới đất. Thiếu niên kia yếu ớt giãy giụa, giống như một con sói hoang bị trọng thương, cho dù không nhúc nhích được vẫn muốn tận lực duy trì chiến đấu. Có mấy người thiếu niên chú ý tới Dương Tô Túc, ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm. Nhưng Dương Tô Túc trái lại mắt nhìn thẳng vào bọn họ, vẻ mặt bình thản ung dung giống như cậu chỉ là người mù lòa. Là các thiếu niên thế hệ “trung nhị” làm sao có thể chịu được cái loại xem thường này được, lập tức hung hăng cản lại Dương Tô Túc. Lại thấy Dương Tô Túc không có chút nào sợ hãi mở to đôi mắt sáng sủa trong veo nhìn bọn họ. Trung nhị bệnh: là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lí thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay sơ trung – hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói “bệnh” trong “Trung nhị bệnh” thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi đậy thì”. Nhất thời cho là mình gặp cao nhân thần bí ẩn vào các thiếu niên bình thường, lập tức nghiêm chỉnh chờ đợi. Dương Tô Túc chăm chú nhìn bọn họ, các thiếu niên cho rằng đây là lấy khí thế chấn áp bọn họ, dự định ai mở miệng trước thì người đó thua. Trong khi đó Dương Tô Túc thì cho rằng nếu là bọn họ ngăn cản trước đương nhiên chờ tới lúc bọn họ mở miệng nói trước mà thôi. Miếng giữ nhiệt Thời gian từng giây từng phút trôi qua, gió rét thổi tới. Các thiếu niên co rúm lại một trận, Dương Tô Túc thì sừng sững bất động, trong lòng chà chà miếng dán sưởi ấm. Thân hình mỏng manh, quần áo đơn bạc, cũng không sợ hãi gió rét. Cao nhân! Các thiếu niên hoảng sợ, một người bị đẩy ra, nơm nớp lo sợ nói: “Ê! Cây này là của tao, đường này là của tao!” Một bàn tay vỗ lên ót người nọ. Mấy người kia giận dữ đi lên áp chế tên đó: “Bảo mày hù dọa nó, mày biến mày thành cướp! Một thằng đần thiếu đánh mà!”   Mời các bạn đón đọc Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ của tác giả Mộc Hề Nương.