Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Thể loại: Thụ vai chính; Lính gác x Dẫn đường; Sảng văn Tag: Tương lai; Khoa học viễn tưởng; Du hành giữa các vì sao; Thế giới hoang tàn; Mạnh mẽ cùng phối hợp; Chỉ yêu đối phương Giới thiệu Căn cứ con người số hiệu B-73 bị thú vũ trụ biến chủng tập kích, thương vong nghiêm trọng. Đội đặc chiến Liệp Ưng nhận lệnh tới cứu viện, Lục Tắc Hiên bắt gặp một thiếu niên lạ mặt giữa tầng hầm ngổn ngang đồ đạc. Thiếu niên nọ gầy gò, ốm yếu. Đôi mắt hai màu một đen, một đỏ đẹp đẽ không có bất kỳ phản ứng nào. Thực thể tinh thần hình cáo trắng to cỡ một bàn tay đang hấp hối bên chân cậu. … Là một Dẫn đường bị thương nặng. Lục Tắc Hiên lập tức đưa cậu về khu an toàn cứu chữa. Thiếu niên đó nói cậu tên Dụ Nhiên, mới thức tỉnh thành Dẫn đường tháng trước, sức mạnh tinh thần rất yếu, chỉ đạt cấp C. Chỉ trong ít hôm, vài cán bộ lần lượt chết một cách kỳ lạ trong khu an toàn. Phòng Điều tra Liên bang cử người tới làm rõ vụ việc, lại phát hiện những nạn nhân này ít nhiều đều từng xuất hiện cùng địa điểm với thiếu niên mang đôi mắt hai màu. Thế nhưng lần nào cũng vậy, khi những người đó tử vong, cậu luôn có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo. *** Lục Tắc Hiên nghi ngờ lai lịch của Dụ Nhiên. Vì điều tra rõ chân tướng, hắn đệ trình đề nghị ghép đôi với Hiệp hội, trói Dụ Nhiên vào với mình. Chẳng bao lâu sau, lời đồn bắt đầu truyền khắp nới: “Nghe nói Lính gác cấp S Lục Tắc Hiên nhìn trúng một Dẫn đường cấp C trẻ măng?” “Dẫn đường kia mới 18 tuổi?” “Gu của Tướng quân Lục đặc biệt ghê.” Trong bữa tiệc của quan chức Liên bang, một Dẫn đường vừa thành niên đi theo vị Tướng quân thân hình cao to, trông cậu vừa ngây ngô, vừa tội nghiệp, vừa bé nhỏ yếu ớt. Theo bản năng, Lục Tắc Hiên để cậu đứng phía sau mình, bảo vệ cậu không rời nửa bước. Cho đến một ngày nọ, đội đặc chiến Liệp Ưng bị sinh vật vũ trụ biến chủng bao vây, Lục Tắc Hiên trọng thương, cận kề ranh giới mất lý trí. Trước lúc ngất đi, hắn trông thấy cậu Dẫn đường nhỏ bé bên cạnh bất chợt vươn vô số tua ý thức ra, hung hãn tấn công thẳng về phía đàn thú. Đàn thú khổng lồ như bị bao phủ bởi thủy triều đỏ. Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt ngày thường vốn trông ngây ngô, vô tội của Dụ Nhiên lập tức trở nên quyết tuyệt, sắc bén. Sức mạnh tinh thần dũng mãnh khiến toàn bộ quái vật khuất phụ dưới chân cậu ngay tắp lự. Cậu bước qua núi thây biển máu của đàn thú, đi đến trước mặt Lục Tắc Hiên, vươn tay ra với Lính gác, thản nhiên hỏi: “Tướng quân Lục, cần tôi bảo vệ anh không?” Lục Tắc Hiên: “…” —— Thiếu niên tưởng chừng vô tội, đáng thương, thực chất lại có sức mạnh tinh thần to lớn đến hãi hùng. Cậu là Dẫn đường đầu tiên thức tỉnh hai thực thể tinh thần trong lịch sử Liên bang. *** Dẫn nhập bối cảnh:   Thời đại vũ trụ, cùng với sự biến dị của các loài sinh vật, con người cũng xuất hiện hai thể “người tiến hóa”.   Người tiến hóa có giác quan và sức mạnh thể chất vượt trội được gọi là “Lính gác”; có sức mạnh tinh thần đặc biệt được gọi là “Dẫn đường”.   Lính gác dễ sụp đổ thế giới tinh thần khi sử dụng sức mạnh, thậm chí trở nên điên loạn, mất trí. Trong khi đó, Dẫn đường có sức mạnh tinh thần đặc biệt có thể xoa dịu thế giới tinh thần của Lính gác, trấn an cảm xúc của họ. Bởi vậy, Lính gác và Dẫn đường còn được coi là cặp bù khuyết hoàn hảo nhất.   Chương 01: Cứu viện khẩn cấp   Đêm 31 tháng 12 năm thiên văn thứ 499.   Một tòa tháp cao thuần sắc trắng đứng sừng sững giữa trung tâm thành phố. Đỉnh tháp xuyên vào mây trời, chỉ nhìn thoáng qua không thể thấy được tầng cao nhất. Thỉnh thoảng, tòa tháp lại tỏa ra những tia sáng dịu mắt, chiếu soi cùng ánh sao xung quanh.   Tòa tháp màu trắng tựa như một ngôi đền thần thánh khiết giữa đêm đen.   Trong quảng trường bên dưới, hai đội binh lính đang thay phiên nhau tuần tra. Bọn họ có thân hình cao lớn, vạm vỡ, nét mặt nghiêm trang, túc mục, mặc trên mình quân phục thống nhất của đội hộ vệ.    Tháp Trắng, đây là khu vực cấm do Bộ Quân sự Liên bang chỉ định, chỉ những người có thẻ thông hành mới được vào trong.“Đội trưởng Lục!”   Người bên trong Tháp Trắng đều là những Lính gác và Dẫn đường mạnh nhất Liên bang.   Lính gác càng mạnh càng dễ bị quấy nhiễu bởi môi trường bên ngoài, vậy nên tiếng ồn trắng luôn tràn ngập trong Tháp Trắng suốt 24 giờ để cản hết những tạp âm khác, giúp cho các Lính gác được nghỉ ngơi thoải mái nhất.   ***   Tháp Trắng, phòng S-103 khu Lính gác, một người đàn ông thân hình cao to đang tập thể hình.   Người nọ chỉ mặc một chiếc quần dài đơn giản và áo may ô, làn da màu lúa mì khỏe khoắn lấm tấm mồ hôi. Sức lực hắn cực kỳ lớn, có thể dễ dàng nâng quả tạ cả trăm cân bằng chỉ bằng một tay. Tuy vậy, cơ bắp trên người hắn không cuồn cuộn, thô kệch mà cân đối, đẹp mắt. Khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng với cặp mày kiếm và mắt sáng trông rất anh tuấn, rắn rỏi.    Tố chất cơ thể của những Lính gác cấp S như hắn đã tiến hóa đến mức độ cao nhất của con người, không nhất thiết phải rèn luyện thêm. Việc tập thể hình trước khi đi ngủ mỗi tối là thói quen nhiều năm nay của hắn: Giải phóng bớt năng lượng dư thừa sẽ tốt cho giấc ngủ hơn.---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---   Sau nửa giờ vận động cường độ cao, người nọ đứng dậy thu dọn dụng cụ rồi vào phòng tắm.   Vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ, thiết bị truyền tin trên cổ tay bỗng lóe sáng. Hắn cúi đầu, nhìn thấy một hàng chữ đỏ nổi bật hiện lên: “Nhiệm vụ khẩn cấp! Đội đặc chiến Liệp Ưng lập tức xuất phát tới căn cứ số hiệu B-73 thuộc chòm sao Củ Xích* tiến hành cứu viện. Mức độ nguy hiểm: Không rõ. Mức độ ưu tiên: Đỏ.”   * Chòm sao Củ Xích (Chòm Thước Kẻ/ chòm sao Norma): Là chòm sao mang hình ảnh giống như cái thước, xếp thứ 74 về diện tích trong số 88 chòm sao hiện đại.   Lục Tắc Hiên lấy bộ đồ chiến đấu đen tuyền treo trên giá áo bên cạnh thiết bị tập thể hình, nhanh chóng mặc vào, quay người rời phòng.Lục Tắc Hiên đưa mắt nhìn đội ngũ một lượt, thấy đã đến đủ bèn phất tay: “Xuất phát.”Thiếu niên lạnh nhạt đáp: “Đuổi đi là được rồi, không cần làm chuyện thừa thãi.”   Chỉ chốc lát sau, một đội Lính gác lục tục tiến vào sân bay trên nóc Tháp Trắng. Những Lính gác này đều thuộc Đội đặc chiến Liệp Ưng, đã quá thân thiết. Sau khi gặp mặt, vài người liếc nhìn nhau, bắt đầu thấp giọng bàn luận.   “Nhiệm vụ cứu viện khẩn cấp gì vậy, lại còn không rõ mức độ nguy hiểm?” ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---   “Căn cứ số hiệu B-73, mười năm trước tôi và thầy từng qua đó một lần, là cái xó chim không thèm ỉa.”   “Chỗ đó không phải hành tinh tài nguyên hoang vu à? Xảy ra chuyện gì rồi?”   Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng bước chân rành mạch, một bóng người cao lớn xuất hiện từ góc rẽ, đội Lính gác vội vàng đứng nghiêm.   “Đội trưởng Lục!”   Đội Lính gác đồng loạt cúi chào người đàn ông mới tới.   Lục Tắc Hiên đưa mắt nhìn đội ngũ một lượt, thấy đã đến đủ bèn phất tay: “Xuất phát.”   Một chiếc phi thuyền không gian khổng lồ màu đen đang đỗ ngay giữa sân bay. Thân thuyền được tạo hình như một con hùng ưng dang cánh bay lượn. Đôi cánh kim loại với đường cong mượt mà giống như những lưỡi đao sắc bén. Khi Lục Tắc Hiên ấn công tắc trên nhẫn, đôi mắt màu vàng kim của chiếc phi thuyền từ từ sáng lên, chiếu thành luồng sáng in rõ lên mặt đất.   Lục Tắc Hiên dẫn đầu, theo sau là mấy chục Lính gác, cả đội trật tự bước lên phi thuyền.   Đội đặc chiến Liệp Ưng, đội Lính gác tinh nhuệ với sức chiến đấu hàng đầu Liên bang.   Đội trưởng Lục Tắc Hiên là một trong số ít các Lính gác đã tiến hóa đến cấp S trong Liên bang, những Lính gác khác trong đội đều có sức mạnh đạt cấp A.   Phi thuyền bay lên, mái che sân bay chầm chậm mở ra.   Lục Tắc Hiên đứng trước bàn điều khiển, nhìn vào một thanh niên đeo kính, ngoại hình nhã nhặn trong đội: “Moore, báo cáo thông tin nhiệm vụ.”   Moore là Dẫn đường đồng hành kiêm sĩ quan thông tin của Đội đặc chiến Liệp Ưng; tốt nghiệp khoa Y hệ Dẫn đường của Học viện Quân sự Liên bang, có học vị Thạc sĩ Dẫn đường Y khoa; có cơ sở lý luận vững chắc và kinh nghiệm điều trị thực chiến cực kỳ dày dặn.   Khác với Lính gác tiến hóa sức mạnh thể chất đến ngưỡng cao nhất, Dẫn đường tiến hóa sức mạnh tinh thần vượt trội. Trí nhớ của Moore vô cùng xuất sắc, anh có thể ghi nhớ và thuật lại làu làu mọi thông tin đã từng đọc.Moore là Dẫn đường đồng hành kiêm sĩ quan thông tin của đội đặc chiến Liệp Ưng; tốt nghiệp khoa Y hệ Dẫn đường của Học viện Quân sự Liên bang, có học vị Thạc sĩ Dẫn đường Y khoa; có cơ sở lý luận vững chắc và kinh nghiệm điều trị thực chiến cực kỳ dày dặn.   “Vị trí mục tiêu của nhiệm vụ lần này nằm gần hẻm núi Kenya trên hành tinh B-73 thuộc chòm sao Củ Xích. Hành tinh này có hai vùng ô nhiễm: Vùng ô nhiễm số 13 đầy rẫy một loài thực vật ăn thịt ngoài hành tinh. Chúng sinh sôi rất nhanh, tiêu diệt tất cả các dạng sống ở xung quanh, nọc độc do cánh hoa tiết ra có tính ăn mòn cực mạnh, nhược điểm là sợ lửa. Còn về vùng ô nhiễm số 14, hiện tại vẫn chưa có thông tin liên quan.” Moore nhanh chóng báo cáo toàn bộ thông tin mình nắm được.   “Không có thông tin? Là không có ai vào đó điều tra hả?” Một Lính gác trẻ tuổi với kiểu tóc ngắn màu vàng khẽ hỏi.   “Có người vào, nhưng không ai còn sống trở ra.” Moore nhìn về phía cậu ta, cố nói thật ôn hòa.“Rõ, thưa đội trưởng!”   “…” Cả đám Lính gác quay ra nhìn nhau.Đội Lính gác đồng loạt cúi chào người đàn ông mới tới.   Mọi người gần như cùng nhớ đến dòng thông báo trên thiết bị truyền tin: Mức độ nguy hiểm: Không rõ.   Lục Tắc Hiên chỉ vào bản đồ đang được Moore chiếu lên, nói: “Nếu đã nhận được nhiệm vụ cứu viện khẩn cấp, vậy chỉ có duy nhất một khả năng: Vùng ô nhiễm đã lan rộng, đe dọa đến căn cứ của con người. Chúng ta phải nhanh chóng tiếp cận vị trí mục tiêu.”   Nói xong, người đàn ông lập tức bước vào buồng điều khiển, thiết lập tuyến đường.Thiếu niên bị gạch vỡ rơi trúng đầu: “…”   Đội đặc chiến Liệp Ưng từng chấp hành rất nhiều nhiệm vụ khó nhằn, thành viên trong đội luôn sống những ngày nếm máu trên mũi đao, cũng đã quen đối mặt với đủ kiểu hung hiểm. Không ai biết rằng trước mỗi lần xuất quân, bọn họ đều viết sẵn di chúc, sắp xếp trước hậu sự.   Trong thời đại thiên văn, dù con người đã tiến hóa tới hình thái mạnh mẽ như Lính gác và Dẫn đường, khoa học kỹ thuật cũng đã cho phép con người du hành và thực hiện các bước nhảy không gian nhưng so với vũ trụ bao la, hiểu biết của nhân loại vẫn quá hạn hẹp.   Hành tinh B-73 thuộc chòm sao Củ Xích là hành tinh tài nguyên Liên bang chiếm lĩnh được hồi hai mươi năm trước, có chứa trữ lượng lớn quặng kim loại cần dùng trong chế tạo phi thuyền. Để có thể khai phá được chòm Củ Xích, con người đã phải chiến đấu kịch liệt với sinh vật biến dị ở đó và trả một cái giá rất đắt.   Vùng ô nhiễm số 13 được định ra sau trận chiến khi ấy. Không có cách nào có thể tiêu diệt hoàn toàn loài thực vật kỳ dị chuyên ăn máu thịt này, cuối cùng, con người phải dùng hàng rào điện phân tách ra vùng căn cứ an toàn phục vụ hoạt động khai thác tài nguyên.   Trong hai mươi năm qua, loài thực vật ngoài hành tinh kia không hề xâm lấn rộng ra thêm, con người cũng tạm coi như có thể chung sống hòa bình cùng chúng.   Nhưng nếu tồn tại thực vật dùng máu thịt làm dưỡng chất, dựa theo quy luật cân bằng sinh thái, trên hành tinh này chắc chắn còn tồn tại những loài động vật khác. Chỉ có điều cụ thể là động vật gì thì không ai biết.   “Đùng!” Một chùm pháo hoa rực rỡ bất chợt nở rộ giữa không trung, toàn thể người trong phi thuyền đều ngoảnh sang phía cửa sổ.“…”   Đã đến 0h, quảng trường trung tâm lớn nhất Liên bang bắt đầu tưng bừng đón năm mới. Màn pháo hoa năm nay thu hút rất nhiều người dân đến xem, pháo hoa rực rỡ sắc màu tô điểm bầu trời rộng lớn, nhuộm nên khung cảnh phồn vinh, thịnh vượng.   Tròn năm trăm năm thành lập Liên bang, quả là một ngày đáng để kỷ niệm.Tròn năm trăm năm thành lập Liên bang, quả là một ngày đáng để kỷ niệm.   Ở hành tinh Thủ đô, quý tộc và đám quan chức đang sống một cuộc sống yên ổn nhưng xa hoa, lãng phí. Mà những nỗi sợ và sự nguy hiểm ở nơi xa thẳm giữa vũ trụ chỉ có những Lính gác và một số ít Dẫn đường đồng hành mới hiểu được.   Các binh sĩ trong phi thuyền nhất thời im lìm ngắm nhìn khung cảnh tưng bừng bên ngoài cửa sổ.   Chẳng ai chắc chắn được liệu họ còn có thể trở về, còn có thể đón cái Tết tiếp theo sau nhiệm vụ lần này hay không.   Lát sau, âm thanh lạnh ngắt của máy móc vang lên bên tai: “Đã rời khỏi tầng khí quyển của hành tinh Phượng Hoàng, chuẩn bị tăng tốc. Mục tiêu chỉ định: Hành tinh số hiệu B-73 thuộc thiên hà Củ Xích, phi thuyền sẽ tiến hành bước nhảy không gian đầu tiên sau 10 phút nữa…”   Mời các bạn mượn đọc sách Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ của tác giả Điệp Chi Linh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
Bạn đang đọc truyện Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch của tác giả Nguyệt Cầm Ỷ Mộng. Một bé hamster trong cửa hàng thú cưng tên Bạch Kỳ Thư Gì cơ? Tại sao hamster lại có tên giống người ư? Bởi vì đây là hamster thành tinh. Hôm ấy, một sự kiện trọng đại xảy ra, cửa hàng thú cưng thế mà bị cướp. Tên cướp còn chả hiểu não có bị chập mạch không mà còn mang theo Bạch Kỳ Thư Rõ ràng là tai bay vạ gió, Bạch Kỳ Thư bị sét đánh xuyên không vào thế giới thú nhân, vậy mà có thể biến thành người? Thành người rồi còn phải làm sủng vật của thiên địch? Sủng vật chưa đủ còn phải làm giống cái, sinh một ổ chuột con? Chuột khổ quá mà!!!! *** Nhận xét về truyện:​ Phải nói đây là một chuyện cực kì manh, thụ siêu siêu dễ thương. Bé thụ vốn là một chú hamster bình thường, do ăn được hạt gạo thần nên biến thành chuột tinh. Vận mệnh phải đi lấy chồng xa, trong lúc bị một tên trộm nào xách đi thì bé bị sét đánh một đường văng tới thế giới thú nhân. Được thần thú phù hộ, thú nhân đầu tiên mà bé thụ gặp được chính là công, đồng thời cũng là thiên địch của bé. Thú hình của công là một con đại bàng khổng lồ, khỏe mạnh vượt trội so với những người trong tộc. Công lúc đầu thấy dáng vẻ hamster của thụ dễ thương thì rinh về làm sủng vật, sau thấy thụ có thể biến thành người thì thuân lí thành chương coi thụ là bạn đời. Công vô cùng đảm đang và sủng vợ, trong thế giới thú nhân đầy rẫy những khó khăn và hiểm nguy vẫn muốn cho vợ mình những thứ tốt nhất. Bé thụ dù có muốn chăm cũng không chăm nổi, bị công chiều đến độ thành một bé hamster lười. Công có một bạn đời được chỉ định, nhưng vị bạn đời đó đã phản bội công để đi theo một thú nhân khác. Vốn dĩ công cũng không yêu tên bạn đời mắt cao hơn trời đó, hơn nữa còn có chút chán ghét. Sau khi vị bạn đời chỉ định đó bỏ đi thì công đã rời khỏi đồng tộc của mình để đi phiêu bạt một thời gian. Kể từ lúc đó, công gặp thụ. Nói đến thụ, một bé hamster kiên cường đến đáng thương đã tự mình tìm đường sống hơn một trăm năm ở Trái Đất. Năm tháng trôi qua đủ dài để bé có thể lĩnh hội được vô vàn kiến thức của nhân loại, cho đến khi tới thế giới thú nhân, bé đưa những tri thức ấy vận dụng vào đời sống khiến cho muôn thú phải nể phục. Thông minh và mạnh mẽ là thế, bé thụ vẫn là một chú hamster bé bỏng chuyên bán manh, thích làm nũng và chỉ hận không thể lúc nào cũng được ở bên chồng. Hai người dính lấy nhau như hình với bóng, hở ra một tí là lại gắn bó không một kẽ hở. Tình địch thì cũng có, nhưng chưa kịp xơ múi được miếng nào thì đã vấp phải làn phòng thủ mạnh mẽ. Phản dame bá cháy đến mức gần như hất tung tất cả tình địch ra khỏi mạch truyện. Lại nói, điều mình rất thích trong truyện là tình địch của cả hai đều khá ít. Như mình đã nói phía trên, tất cả là đều sẽ được giải quyết một cách lưu loát và sạch sẽ. Bé chuột vô cùng tin tưởng chồng của mình, đồng thời bé cũng không phải là trái hồng mềm mà ai muốn nắn thì nắn. Công và thụ trong truyện may mắn thay là không bị buff quá đà, công khi chiến đấu cũng có thể bị thương, thụ tuy manh nhưng không phải ai gặp cũng sẽ nhất kiến chung tình. Do không phải là thể loại Mary Sue nên đọc vô cùng dễ chịu, hơn thế nữa là sự manh không kiềm chế được của thụ với đám thú con. Vì đây là thế giới thú nhân nên sẽ có yếu tố sinh tử, không có AOB, chỉ thuần nam nam sinh tử. Giới tính sẽ chia ra thành hai: Thú nhân, tức giống đực và Á thú nhân, tức giống cái. Thụ sinh cho công ba thú non, cả ba tất nhiên đều vô cùng vô cùng manh! Về phần thú hình, tính cách với bạn đời của thú non thì mình xin phép không tiết lộ, tránh cho việc truyện bị spoil quá mức. Các cặp đôi còn lại trong truyện cũng có riêng cho mình những cuộc tình vô cùng lãng mạn, đọc ngọt đến sâu hết mấy cái răng. Thế nhưng, khác với mối tình trơn tru như bôi mấy cân dầu của bộ đôi nhân vật chính, chặng đường đi tìm hạnh phúc của mấy cặp phụ còn lại sẽ được trộn lẫn vào một xíu vị đắng. Thề với mọi người, chỉ là một xíu thôi, kiểu như lấy kim đâm vào tay rồi lại dùng hàng tá thuốc bổ để cho nó mau lành í. Ngược mà cũng ngọt thế không biết! Truyện được tác giả cho kéo dài đến tận 203 chương mới chính thức khép màn nhưng mình lại đọc một mạch từ sáng cho tới chiều, lúc đọc không hề có cảm giác lan man hay nhàm chán. Đọc xong mình phải bắt tay vào việc viết review ngay, vì độ manh của truyện phải nói là thượng thừa. Ở đoạn phiên ngoại cuối truyện công với thụ có xuyên đến giới hiện đại một thời gian, sau đó lại quay về với cuộc sống thường ngày ở thế giới thú nhân. Kết đại viên mãn! Truyện đọc ngọt mà không ngấy, hỗ sủng, có tác dụng chữa lành cho những ai vừa ngấu nghiến thể loại ngược tâm. Mình không chắc rằng truyện sẽ hợp khẩu vị với tất cả mọi người nhưng đối với mình đây là một câu chuyện đáng để đọc, đến tận dòng chữ cuối cùng vẫn giữ được nụ cười trên môi. _ Hoa Hầu Ngọc _​ *** Bạch Kỳ Thư là một con chuột Hamster thuần trắng nhỏ xinh. 100 năm trước, Bạch Kỳ Thư ra đời.1 Cũng như hàng ngàn con chuột được sinh ra mỗi ngày, Bạch Kỳ Thư giống như cùng đám anh em của mình cùng nhau mở mắt nhìn bóng đêm tối tăm, chỉ riêng có ánh trăng là sáng. Kiếp chuột nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, Bạch Kỳ Thư được sinh ra khi có được một tháng sinh hoạt cùng mama, sau lại vô tình bị loài người mang đi, cũng bởi cậu siêu cấp đáng yêu siêu cấp bổng bổng đường, toàn thân trắng tinh không nói, giữa trán còn có một nốt son đỏ tươi bắt mắt, đôi mắt đen đầy cảm tình còn sợ sợ hãi hãi cúi đầu chui rút khắp nơi. Từ đó về sau chuột không còn nhìn thấy mama cùng anh em nữa, nhưng ở nơi ở mới chuột lại gặp được đồng loại, rất nhiều đồng loại, xung quanh chỉ toàn là những cục lông mềm mềm xù xù, đôi mắt hạt đậu đen lúng liếng, trắng có, đen có, cafe sữa có, thật sự là muôn hồng nghìn tía. Bạch Kỳ Thư rất nhanh quen thuộc với chúng bạn mới, cuộc sống cũng thấm thoát trôi đi, chuột đối với nơi ở mới thật sự hài lòng, có đồ ăn có đồ chơi, được tắm rửa, đối với cuộc đời chuột đã mãn nguyện rồi, chỉ mong cả đời như vậy. Nhưng cuộc đời nào cũng có khuyết điểm của nó, đối với Bạch Kỳ Thư, nó chính là khuyết điểm lớn nhất. Lần đầu tiên nhìn thấy đồng loại bị người mang đi, còn lựa đến lựa đi như lựa thịt cá, Bạch Kỳ Thư chỉ biết run lẩy bẩy núp trong một góc, hai mắt nhắm tịt không động đậy gì, báo hại người nuôi cậu cứ tưởng cậu chết rồi, nếu không phải cậu đúng lúc giật giật cái chân, có khi cậu đã bị quăng đi. Sau đó cậu được cô chuột Hồng chít chít mà giải thích nữa ngày cùng đồng bạn gom góp mới có đủ hiểu biết về cuộc sống hiện tại. Nơi cậu được loài người mang về là một thú cưng, nơi này chỉ toàn chuột thôi, chuột Việt Nam, chuột Trung quốc, chuột Mĩ, chuột Pháp,...!Loài người mang chúng về nuôi dưỡng cũng không phải để không, chỉ cần có người thích và đồng ý bỏ tiền ra mua thì có thể mang các cậu đi. Ở đây không chỉ có những chú chuột được đem về từ nơi khác, còn có những chú được sinh ra tại tiệm thú cưng, có nhiều chủ nhân của chuột nuôi không nổi chuột sẽ mang chúng về tiệm thú cưng trả, hoặc là thả chúng ra ngoài tự sinh tự diệt. Cô chuột Hồng chính là một chú chuột đã sống được một năm tuổi, cô đã trải qua kiếp chuột đủ để kể cho cậu nghe hoài nghe mãi không hết, từ đó cậu không còn sợ hãi nữa, bởi vì cô chuột nói kiếp chuột của bọn họ rất ngắn, cô từng thấy rất nhiều chuột, nhưng chưa bao giờ thấy chuột nào sống quá ba bốn năm, như cô chuột đây đã là trưởng thành, đối với Bạch Kỳ Thư mới hơn một tháng tuổi có thể tính là vai cha mẹ rồi, nên cậu rất thân cận với cô chuột Hồng, xem cô chuột Hồng là mẹ của mình.1 Thế rồi cuộc sống của Bạch Kỳ Thư mỗi ngày lại có thêm một việc để chú ý, đó là nhìn đồng loại của mình bị chọn đi. Cho đến một ngày cậu bị chọn đi, lúc đó cậu đã sống ở tiệm thú cưng được một tháng. Lần đâu tiên trong nhân sinh của chuột, cậu sợ hãi đối với thế giới này, cậu được một đứa bé chọn trúng, chủ nhân cậu được cha mẹ dẫn đến tiệm thú cưng chọn quà sinh nhật tròn sáu tuổi. Cô chuột Hồng từng nói với cậu, những đồng loại của bọn họ rất dễ chết yểu, mà nguyên nhân nhiều nhất là bởi vì chủ nhân không có kinh nghiệm nuôi chúng nó, nhưng chuột nhỏ yếu đuối cũng chỉ có thể nhận mệnh dưới bàn tay to lớn của loài người, mặc cho số phận đẩy đưa. Ngày đầu tiên về nhà mới, Bạch Kỳ Thư bởi vì sợ hãi không ăn không uống được gì, cứ chui rút vào một chỗ, chủ nhân nhỏ của cậu mới đầu còn có kiên nhẫn ở bên ngoài nhìn ngắm cậu, nhưng sau đó một cây gậy nhỏ chọt vào thân thể nhỏ xinh mềm nhũn của cậu, Bạch Kỳ Thư hoảng hốt chạy khắp lồng, cũng chọc đứa nhỏ vui vẻ vỗ tay, sau đó những chiêu trò này liên tục diễn ra, cậu cũng đối mặt với những chuỗi ngày nơm nớp lo sợ, như chim sợ cành cong, khổ không nói hết. Cho đến một ngày nọ, chủ nhân nhỏ mang về những đồng bạn cũng nhỏ như nó vậy, chủ nhân nhỏ giới thiệu cậu với đồng bạn của nó, cậu bị chủ nhân bắt ra ngoài, bỏ vào một cái chậu nước, trong chậu có rất nhiều những quả bóng màu sắc xinh đẹp. Bạch Kỳ Thư hoảng hốt vương móng vuốt nhỏ xinh cố gắng trèo lên những quả bóng, người cậu ướt nhẹp, toàn thân lạnh run rẩy, nhưng cậu chỉ mới hai tháng tuổi, sau nhiều lần cố gắng cậu cũng đã không còn sức mà hơ hơ chân nhỏ, vô lực trượt xuống nước, trôi nổi trong chậu nước nhỏ, mất đi ý thức. Cha mẹ của chủ nhân nhỏ thấy cậu không động đậy thì vứt cậu vào một túi rác nhỏ, mang đi. Bạch Kỳ Thư không biết cậu bị mang đi đâu, nhưng lúc cậu mơ hồ tỉnh lại bên tai vang lên tiếng mèo kêu, tâm linh chuột run rẩy theo bản năng, cậu chít một cái bỏ chạy. Thì ra có một con mèo mò được cậu trong túi rác bên đường, mèo ta chỉ đang tìm ăn, đối với một con chuột chết lại còn xấu xí như cậu mèo ta liếc mắt cũng không thèm liếc lấy một cái, nhưng hành động bỏ chạy của cậu kích phát bản năng săn mồi của mèo ta, mèo ta méo một tiếng đuổi theo sát nút. Nhưng Bạch Kỳ Thư đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không có nhận thức, cậu dùng hết sức cắm đầu mà chạy, ấy vậy mà lao thẳng ra đường, trời đất chứng giáng, sau này khi nhớ lại tình huống lúc đó, Bạch Kỳ Thư chỉ có cảm tạ trời xanh ưu ái, không để cậu bị xe cán chết, huyết án cứ vậy trơn tuột đi, vượt qua đường cái, lăn lông lóc qua bên kia đường, bởi vì không kịp phanh xe mà đâm sầm vào cống thoát nước, thân thể quá nhỏ theo rãnh cống trượt vào cùng tiếng chít thê lương. Mèo ta mắt trợn trắng nhìn nhìn bóng chuột qua làn xe chạy, từ bỏ trở lại túi rác tiếp tục moi móc. Ấy vậy mà ông trời cũng không tuyệt đường sống của chuột, Bạch Kỳ Thư toàn thân hôi hám trôi nổi trong đường cống ngầm một thời gian, sống cuộc sống không thấy ánh mặt trời, ăn không đủ no, ngủ không đủ ấm, còn phải nơm nớp lo sợ với đủ mọi tiếng vang trong đường cống ngầm tối tăm. Sau này nghĩ đến khoảng thời gian sống không bằng chết đó Bạch Kỳ Thư lại cảm khái nhân sinh cuộc đời, cả một con chuột nhỏ như cậu cũng không buông tha, phải lăn lộn đủ bảy bảy bốn mươi chín vòng mới cho cậu đắc đạo thành tiên, à không, là tu thành chánh quả, à cũng không đúng, là nhân sinh viên mãn.1 Thời gian thắm thoát trôi đi, Bạch Kỳ Thư đã lưu lạc bên ngoài vài tháng, cậu cũng không rõ sao chuột có thể ngoan cường đến vậy, da lông trắng mướt trở nên sậm màu, móng vuốt nhỏ xinh cũng xấu xí, nhưng đôi mắt tinh anh lại càng thêm sáng rỡ. Cho đến một ngày, cậu lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng, ánh nắng mặt trời ấm áp chứ không phải cái tối tăm của đường ống ngầm, Bạch Kỳ Thư đã được một tuổi. Đối với một con chuột, một tuổi đã là trưởng thành rồi, đã có khả năng lưu lại hậu đại của mình, cậu cứ nghĩ cậu sẽ như vậy đi tìm một con chuột cái sinh ra một ổ chuột con, sống hết tuổi thọ rồi chết đi, nhưng có vẻ ông trời luyến tiếc cậu chết, bởi vì cậu còn chịu chưa đủ khổ đi? Mời các bạn mượn đọc sách Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch của tác giả Nguyệt Cầm Ỷ Mộng.
Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Cùng nhân dân vũ trụ trồng rau nuôi gà Tác giả: Miêu Miên Nhi Tên gốc: Cùng tinh tế nhân dân đồng thời chủng điền Tạm dịch: Cùng nhân dân vũ trụ trồng rau nuôi gà Edit: Nhật Nhật Raw + QT: Kho tàng đam mỹ fanfic Thể loại: Thần nông lừa người nạp tiền max level thụ x nuôi heo lành nghề tiêu tiền như rác công. Xuyên không, làm ruộng, tinh tế, vật nuôi dễ thương. Văn án: Nông thần Bạch Lê sống lại vào thời đại vụ trũ tinh tế, khi đất đai trở nên hiếm hoi. Để trấn an linh hồn nóng nảy muốn làm ruộng của mình, Bạch Lê bèn đưa mắt nhắm đến thế giới giả lập. Trong người từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài chỉ có đúng 6666 tinh tệ, bỏ năm nghìn ra mua thiết bị trò chơi thực tế ảo, một nghìn để thuê một phòng trọ giá rẻ, Bạch Lê thiết kế một game nông trại nhỏ. Quan trọng là, phải kiếm được tiền, cùng nhân dân tinh tế tiến lên! Lần nạp tiền đầu tiên, tặng một túi phân bón, một bộ công cụ vàng, tiếp đó còn có các gói nạp 233, 666, 888 nữa. Trồng ra những trái cây lớn nhất, nuôi những gia súc khỏe mạnh nhất, dựa vào trồng trọt chăn nuôi phát triển vùng đất của mình từ một thôn xóm nhỏ trở thành thị trấn lớn. Mỗi năm sẽ tổ chức thi đấu giữa các nông dân, người nào giành chiến thắng sẽ nhận được một phần quà đặc biệt. Mới bắt đầu, người chơi đi nhầm vào nói: "Làm ruộng? Cái này thì có gì hay mà chơi? Muốn lừa tiền ông đây à, mơ đi!" Sau khi vì tò mò mà chơi một thời gian: "Má ơi! Đây là trò chơi thần tiên nào vậy! Tôi muốn trồng rau nuôi gà! Tôi còn muốn nuôi cả lợn nữa! Tôi muốn làm giàu! Không nạp tiền thì làm sao thắng được người ta!" Không lâu sau, nick nhỏ của thượng tướng Văn Tinh Diệu bị người ta phát hiện ra, tất cả bài viết trên đó đều là cảm tưởng khi trồng trọt chăn nuôi, bài đăng mới nhất chính là: "Tôi khai khẩn được rất nhiều đất, trồng được củ khoai tây lớn nhất, nuôi được con heo mập nhất, bán được nhiều tiền nhất, vậy tôi có thể rước người đáng yêu nhất là em về nhà không? @ Bạch Lê." Người dân toàn vũ trụ: "Ha ha ha ha, đây rốt cuộc là lời tỏ tình quê mùa nào vậy? Chờ đã! Nhà mi cầu hôn Lê Lê đã hỏi qua ý bọn này chưa thế hả??" [Hướng dẫn đọc] 1.Cập nhật hàng ngày vào lúc 21h. 2.Cuộc sống hàng ngày, thú nuôi dễ thương, thiết lập bí mật. 3. Nông thần lừa người nạp tiền max level thụ x nuôi heo lành nghề tiêu tiền như rác công. 4.Có vở kịch nhỏ cuối truyện, không nên bỏ qua nha ~ Nội dung: Xuyên không, làm ruộng, tinh tế, vật nuôi dễ thương. Từ khóa: Vai chính: Bạch Lê, Văn Tinh Diệu │Vai phụ: Tiếp Đương Văn (Tôi làm A Phiêu trong thời đại vũ trụ) │Khác: Thế giới giả lập, chăn nuôi trồng trọt, xây dựng cơ sở. Giới thiệu tóm tắt: Nông thần max level online gian lận. Dàn ý: Xuyên qua mờ mịt, tìm về bản chất. Nhận xét ngắn gọn: Bạch Lê, Nông thần đến từ tiên giới xuyên đến thời đại vũ trụ, đất đai khan hiếm, linh hồn gào thét muốn được trồng rau nuôi gà. Túi tiền eo hẹp, Bạch Lê bèn nhắm đến thế giới game giả lập. Cậu báo danh tham dự giải đấu "Thiết kế game giả thực tế ảo", chế ra trò chơi nông trại "Vùng Đất Điền Viên", dẫn dắt nhân dân tinh tế ở trong game trồng rau nuôi gà, thử nghiệm để bọn họ từ từ cảm nhận đực sức hấp dẫn của việc làm nông nghiệp. Trồng trọt, nấu ăn, xây dựng cơ sở, sinh hoạt... Trong lúc vô tình, cuộc sống hiện thức của người dân vũ trụ cũng có thay đổi. Truyện có cách hành văn trôi chảy, nội dung nhẹ nhàng thú vị, từ không gian ảo đi vào hiện thực, từ đó tìm ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Cuối cùng nhân vật chính thông qua cố gắng nỗ lực không ngừng của bản thân mà thực hiện được ước mơ, cũng đem tới thay đổi to lớn cho thế giới.  *** Edit: Nhật Nhật (yuukute) ... Nông thần Bạch Lê sống lại vào thời đại vụ trũ tinh tế, khi đất đai trở nên hiếm hoi. Để trấn an linh hồn nóng nảy muốn làm ruộng của mình, Bạch Lê bèn đưa mắt nhắm đến thế giới giả lập. Trong người từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài chỉ có đúng 6666 tinh tệ, bỏ năm nghìn ra mua thiết bị trò chơi thực tế ảo, một nghìn để thuê một phòng trọ giá rẻ, Bạch Lê thiết kế một game nông trại nhỏ. Quan trọng là, phải kiếm được tiền, cùng nhân dân tinh tế tiến lên! Lần nạp tiền đầu tiên, tặng một túi phân bón, một bộ công cụ vàng, tiếp đó còn có các gói nạp 233, 666, 888 nữa. Trồng ra những trái cây lớn nhất, nuôi những gia súc khỏe mạnh nhất, dựa vào trồng trọt chăn nuôi phát triển vùng đất của mình từ một thôn xóm nhỏ trở thành thị trấn lớn. Mỗi năm sẽ tổ chức thi đấu giữa các nông dân, người nào giành chiến thắng sẽ nhận được một phần quà đặc biệt. Mới bắt đầu, người chơi đi nhầm vào nói: "Làm ruộng? Cái này thì có gì hay mà chơi? Muốn lừa tiền ông đây à, mơ đi!" Sau khi vì tò mò mà chơi một thời gian: "Má ơi! Đây là trò chơi thần tiên nào vậy! Tôi muốn trồng rau nuôi gà! Tôi còn muốn nuôi cả lợn nữa! Tôi muốn làm giàu! Không nạp tiền thì làm sao thắng được người ta!" Không lâu sau, nick nhỏ của thượng tướng Văn Tinh Diệu bị người ta phát hiện ra, tất cả bài viết trên đó đều là cảm tưởng khi trồng trọt chăn nuôi, bài đăng mới nhất chính là: "Tôi khai khẩn được rất nhiều đất, trồng được củ khoai tây lớn nhất, nuôi được con heo mập nhất, bán được nhiều tiền nhất, vậy tôi có thể rước người đáng yêu nhất là em về nhà không? @ Bạch Lê." Người dân toàn vũ trụ: "Ha ha ha ha, đây rốt cuộc là lời tỏ tình quê mùa nào vậy? Chờ đã! Nhà mi cầu hôn Lê Lê đã hỏi qua ý bọn này chưa thế hả? ?" [Hướng dẫn đọc] 1.Cập nhật hàng ngày vào lúc 21h. 2.Cuộc sống hàng ngày, thú nuôi dễ thương, thiết lập bí mật. 3. Nông thần lừa người nạp tiền max level thụ x nuôi heo lành nghề tiêu tiền như rác công. 4.Có vở kịch nhỏ cuối truyện, không nên bỏ qua nha ~ Nội dung: Xuyên không, làm ruộng, tinh tế, vật nuôi dễ thương. Từ khóa: Vai chính: Bạch Lê, Văn Tinh Diệu │Vai phụ: Tiếp Đương Văn (Tôi làm A Phiêu trong thời đại vũ trụ) │Khác: Thế giới giả lập, chăn nuôi trồng trọt, xây dựng cơ sở. Giới thiệu tóm tắt: Nông thần max level online gian lận. Dàn ý: Xuyên qua mờ mịt, tìm về bản chất. Nhận xét ngắn gọn: Bạch Lê, Nông thần đến từ tiên giới xuyên đến thời đại vũ trụ, đất đai khan hiếm, linh hồn gào thét muốn được trồng rau nuôi gà. Túi tiền eo hẹp, Bạch Lê bèn nhắm đến thế giới game giả lập. Cậu báo danh tham dự giải đấu "Thiết kế game giả thực tế ảo", chế ra trò chơi nông trại "Vùng Đất Điền Viên", dẫn dắt nhân dân tinh tế ở trong game trồng rau nuôi gà, thử nghiệm để bọn họ từ từ cảm nhận đực sức hấp dẫn của việc làm nông nghiệp. Trồng trọt, nấu ăn, xây dựng cơ sở, sinh hoạt... Trong lúc vô tình, cuộc sống hiện thức của người dân vũ trụ cũng có thay đổi. Truyện có cách hành văn trôi chảy, nội dung nhẹ nhàng thú vị, từ không gian ảo đi vào hiện thực, từ đó tìm ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Cuối cùng nhân vật chính thông qua cố gắng nỗ lực không ngừng của bản thân mà thực hiện được ước mơ, cũng đem tới thay đổi to lớn cho thế giới. _________________ Editor có lời muốn nói: Truyện đặt cọc ở đây thôi, làm xong còn phải sửa dài dài, không biết một chương có dài không, chứ gần 300 chương mà mỗi chương lại dài thì anh em chờ mệt nghỉ nhé :)))))) P.s: Truyện có khả năng sẽ có chương fake không đăng trên wattpad hoặc chương pic, vui lòng đọc kỹ phần giới thiệu ở trang chủ. Mời các bạn mượn đọc sách Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà của tác giả Miêu Miên Nhi.
Hàm Đan
Giới thiệu sơ lược: Không có mệnh nhận vật chính, không có tâm nhân vật chính. Lập ý: Thắng không kiêu, thua không nản, thực dụng tận tâm. Văn án: “Ngươi hỏi ta những điều này có đáng hay không, ngươi rõ mà, một chữ Đạo, vốn chẳng cần phải hỏi.” “Vấn Trần” xem như là tiền truyện của quyển này, kể về câu chuyện chơi chết hệ thống. Hệ liệt Thanh Hàn quan (Vấn Trần – Hàm Đan) *** “Cố Thanh —!”  Một tiếng hét giận dữ, người tới đá văng đại môn. Vừa vào đã trượt chân ngã sấp mặt, chữ “Miên” mới bay ra.  “Ấy!” Người trong nhà giật mình chạy ra, vừa lôi vừa dìu hắn, “Đừng dẫm lên thuốc.”  Người trong nhà tùy ý xõa tung tóc, tay áo rộng thùng thình được buộc lại, nhét vào đai lưng, vạt áo dài trắng cũng tiện tay nhét qua loa, chẳng khác gì một kẻ ăn mày phàm trần.  “Cố Khiếu Hoa” vội vàng thu thập các loại thảo dược của mình, cẩn thận nhặt lấy. Thảo dược khá nhiều nên nhất thời chưa gom được hết, chồng chất từ đầu đến chân cao chắc phải cỡ một người.  Động phủ này trông rất “Tiên phong đạo cốt”, không phải kiểu tay áo bồng bềnh như “tiên”, cũng chẳng phải “tiên” trong quỳnh lâu điện ngọc, mà là thư sinh nghèo kiết hủ lậu, sĩ tử nghèo túng tự xưng là “Tiên nhân không vướng hồng trần”, trước mắt chỉ là một khoảng trống rỗng tồi tàn, vô cùng khó coi.  Cố Thanh Hà lấy cọng cỏ trên tóc xuống: “Sao lại nhiều Huyễn diệp thảo vậy, ngươi muốn luyện Dịch dung đan à?”  Cố Thanh Miên vội vàng mang thảo dược đặt lên giường: “Không, hôm trước bọn họ vừa thu hoạch Huyễn diệp thảo, nhờ ta xem chất lượng thế nào.”  Y vừa nói vừa nhặt mấy lá cây: “Trước giờ đều là ta xem.”  “Cũng do ngươi phân phát thứ này.” Cố Thanh Hà ngồi xuống cầm một lá lên xem, “Màu sắc trông được lắm, sao lại không cần?”  Cố Thanh Miên liếc nhìn: “Gân lá không được, già rồi.”  Cố Thanh Hà dừng lại, đưa lá ra ánh sáng quan sát, chăm chú hồi lâu cũng không nhìn ra chút khác biệt. May mà Đan đạo không phải sở trường của hắn, Cố Thanh Hà cũng không xoắn xuýt nữa, chỉ ném lá đi rồi hỏi: “Mấy ngày nay ngươi lăn qua lê lại với thứ này?”  Cố Thanh Miên gật đầu.  Cố Thanh Hà đỡ trán thở dài: “Vị đạo hữu này, ngươi có biết mấy ngày nay trong quan chuẩn bị đổi chưởng môn mới không?”  Cố Thanh Miên gật đầu.  Cố Thanh Hà: “Vậy ngươi có biết theo lệ thường, trước khi đổi chưởng môn phải tra rõ con cháu Thanh tự* không?”  (*chữ Thanh)  Cố Thanh Miên lại đật đầu.  “Ngươi có phải con cháu Thanh tự không?”  Cố Thanh Miên lại gật đầu.  “Vậy sao ngươi còn không đi!”  Cố Thanh Miên quăng ra một lý do: “Ta quên mất.”  Cố Thanh Hà tức đến mức mắt giật đùng đùng. Thanh Hàn quan là tiên môn đỉnh cấp Cửu châu, trong quan có không ít quy củ cổ quái. Thứ nhất, đó là tính danh. Thanh Hàn quan cũng chẳng khác đạo quán bình thường là bao, sẽ xếp đạo hiệu theo bối phận đệ tử. Nhưng khi đã phát hiện ra đệ tử có thiên tư siêu quần hay ngộ tính cực cao, thì giữa tên hoặc sửa, hoặc thêm một chữ “Thanh”.  Xưa nay Thanh tự luôn được xem là chí bảo trong quan, dù muốn tra cũng chưa chắc tra được, nhiều nhất cũng chỉ nói đôi chút, đi lướt qua mà thôi. Nhưng dù là đi ngang qua thì cũng phải đi hết mấy lần. Nào có như Cố Thanh Miên, kéo kéo tha tha, treo treo buộc buộc, rề rà tới tận giờ sắp sửa cử hành đại điển kế nhiệm, y còn chưa chịu đi qua hình sơn.  “Hôm nay dù thế nào ta cũng phải kéo ngươi qua!”  Hắn túm Cố Thanh Miên, giựt mớ thảo dược trong tay y, xả áo bào, chỉnh vạt áo. Cố Thanh Hà thuận tay niết thủy quyết, vỗ nước lên má y, rồi thô bạo lau khô hai tay.  Hai tay Cố Thanh Miên lại không chịu nghỉ, ráng lấy thêm hai chiếc lá, bị Cố Thanh Hà đẩy ra khỏi cửa: “Đi đi đi!”  Ánh nắng chói chang lũ lượt mà đến, phủ lên thiên địa một mảnh sắc sương. Cố Thanh Miên híp mắt, được Cố Thanh Hà kéo lên bội kiếm.  Hàn phong như sóng, nâng kiếm bay lên.  Đan sơn là khu nội địa trong quan, đối diện là Thanh Hàn kiếm treo cao. Cửu tiêu xa xa, bầu trời mênh mông, tuyết sơn trùng điệp. Kiếm của Cố Thanh Hà như lá bay, xuyên mây mà qua.  Ra khỏi đan sơn, qua Thanh Hàn điện, tới hình Sơn.  Hình sơn là nơi thưởng phạt của Thanh Hàn quan, hai bên đều có đệ tử ngoại môn mặc tuyết bào đứng gác. Đi đầu là nội môn có điểm hồng mai, giờ phút này thấy hai người tới thì bước nhanh ra đón. Cố Thanh Hà kéo Cố Thanh Miên nói: “Nhanh lên, Cố gia chỉ có một tên Thanh tự này bị sót, các ngươi tra xong là được.”  Dẫn đầu cung kính hỏi: “Là Song Đồ sư tổ?”  Cố Thanh Hà nóng tính, đi lên nói: “Ừ, là Cố Song Đồ.” Hắn tùy tiện đã quen, vỗ đệ tử tuyết bào hồng mai kia: “Ngươi mau ghi lại y đã tới. Người này ngày thường một không ra cửa, hai mặc kệ sự đời, tuyệt không có vấn đề.”  Về phần Cố Thanh Miên – y kinh ngạc một chốc, mới nhớ ra đạo hào của mình là Song Đồ.  Núi Thanh Hàn quan thiết lập nhiều trận pháp, nhìn từ xa đều là sương tuyết, nhưng khi đến gần lại rất có phong tư. Trên đan sơn bốn mùa như xuân, hoa thơm chim hót. Hình sơn lại khác, quanh năm giá lạnh, hàn khí bức người. Hàn khí này cũng không giống nhân gian, từng chút, từng chút, thấm vào cốt tủy.  Ai ngờ đệ tử tuyết bào hồng mai nghe thế lại nói: “Thật không khéo, Song Đồ sư tổ, mời đi theo chúng ta một chuyến.”  Hai người đồng thời sửng sốt. Cố Thanh Hà quay đầu hỏi: “Sao vậy, ngươi thật sự đã làm gì sau lưng ta à?”  Cố Thanh Miên mờ mịt lắc đầu: “Không – không có mà.”  Trên thực tế, Cố Thanh Hà nói không sai, Cố Thanh Miên người này không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng chăm chăm vào lò luyện đan, nếu huyền môn có xếp hạng tiên tử rụt rè nhất, chỉ sợ Cố Thanh Miên sẽ đứng hàng top. Vậy nên không phải y làm cái gì sau lưng ai, mà là, y chưa làm cái gì.  Theo lệ cũ của Thanh Hàn quan, nếu không có lý do đặc biệt, phàm là đệ tử trúc cơ, đều phải do các trưởng lão dẫn dắt, hạ phàm rèn luyện mười năm, lấy thân cảm nhận hồng trần trăm kiểu, củng cố tâm tính. Kết quả lần đó Cố Thanh Miên chẳng muốn xuống núi, định một khoảng thời gian nữa mới đi, sau đó –  “Sau đó thì ta quên.”  Cố Thanh Hà nghẹn đến nỗi không nói nên lời, chưởng môn ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cao, đỡ trán im lặng.  Chỉ có đệ tử tuyết bào hồng mai kia còn tỉ mỉ nhớ, hỏi han.  “Lão tổ Trúc cơ khi nào?”  “Hai trăm năm trước.”  “Hai trăm năm cũng không nhớ tới?”  “Không.”  Đệ tử có chút do dự: “Vậy, tâm cảnh sẽ không –“  Chịu ảnh hưởng sao?  Cửu châu bây giờ hình thành thế chân vạc ba chân đã lâu, Thanh Hàn quan, Vân Tiêu tông, Hoán Hoa cảnh, ba tiên môn đại đỉnh cấp, bá chiếm tài nguyên tốt nhất huyền môn. Phàm là thế gia nổi danh đều dựa vào tam môn, cao cấp nhất là đan thuật, phù thuật, khí thuật đều do họ nắm giữ. Con cháu ở những thế gia này, muốn phù chú có phù chú, muốn đan dược có đan dược, theo lý là cả đời không lo. Điều đáng phải lo âu nhất, là cuộc đời này quá mức bằng phẳng, nên khi gặp sóng gió sẽ dễ sinh tâm ma. Vì vậy đệ tử Thanh Hàn quan lúc nào cũng chú ý, e sợ tâm cảnh của mình sẽ xảy ra chuyện gì.  Cho nên Thanh Hàn quan hiếm khi ra sức tra cái này, ai biết bây giờ vậy mà bắt được cá lọt lưới. Cái kiểu chưa xuống núi còn bị bắt được giống y, chỉ sợ là người đầu tiên trong thiên cổ.  Tống chưởng môn thở dài, nghĩ đến cũng dở khóc dở cười, chỉ biết xua tay: “Đây cũng không phải chuyện gì lớn.”  Ông hòa ái nói: “Nhưng quan có quan quy, nếu lúc trước không nhập thế, thì bây giờ nhập là được.”   “Song Đồ đạo nhân Cố Thanh Miên.”  Cố Thanh Miên nói: “Có đệ tử.”  “Bây giờ ngươi xuống núi, nhập hồng trần mười năm thôi.” Cố Thanh Hà vừa định nói chuyện, chưởng môn đã nhìn thấu tâm tư hắn, bất động thanh sắc: “Với bản lĩnh của ngươi hiện giờ, cũng không cần phái trưởng lão đi theo nhỉ.”  Cố Thanh Miên: “Phải.”  Đầu ngón tay chưởng môn chạm nhẹ, một khối ngọc bội lơ lửng trước mặt y: “Ta nhớ ngươi còn chưa làm khối lệnh bài này, vừa lúc chỗ ta có cái không dùng đến, trước đưa cho ngươi, đỡ mất công lại phải đi lo liệu.”  Cố Thanh Miên: “Đa tạ chưởng môn.”  Mấy năm trước Phần Cầm đạo nhân phản bội Thanh Hàn quan, bây giờ vẫn là thời buổi loạn lạc, Tống Thanh Hàn bộn bề nhiều việc, cũng không ở lại lâu, nói: “Vậy thì đi thôi.”  Nói xong, ông vung tay áo, hóa thành một làn gió tiêu tan, chỉ còn lại dư âm chưa tán: “Đi sớm về sớm.”  Ba người hành lễ: “Cung tiễn chưởng môn.”  Chờ đến khi linh khí của chưởng môn tan đi hoàn toàn. Mấy người ra cửa, Cố Thanh Hà túm lấy đệ tử kia: “Ngươi tra cái này làm gì!”  Đệ tử cũng là người thành thật, mê mang nói: “Sao vậy, chẳng lẽ không phải tra rõ toàn Thanh tự sao?”  Bên kia, một tay Cố Thanh Miên còn đang cầm hai lá Huyễn diệp thảo, một tay cầm ngọc bội: “Thanh Hà huynh, ngọc bội này – dùng như thế nào?”  Mỗi ngày Cố Thanh Hà bị y chọc điên bảy tám lần, sớm đã chẳng còn sức để tức giận: “Chuyển linh lực vào, tâm niệm xuất quan là được. Chưởng môn cũng thật là, ai dám để một mình ngươi  ra ngoài? Ngươi tạm chờ chút, ta đi thu dọn hành lễ rồi cùng ngươi ra ngoài – ngươi có muốn mang theo gì không?”  (hành lễ: quà tặng)  Cố Thanh Miên nhớ lại động phủ trống hoác của mình, lắc đầu: “Không.”  Y cầm ngọc bội, đưa linh lực vào nói: “Là thế này sao? Niệm trong lòng –“  Còn chưa dứt lời, cả người y chợt lóe hư ảnh, biến mất ngay tại chỗ.  Cố Thanh Hà trợn mắt há mồm.  Đệ tử kinh ngạc: “Không phải, không phải phải đăng ký bội kiếm trước mới xuất quan sao?”  Thanh Hàn quan là nơi tổng hợp kiếm thuật của Cửu châu, mỗi người đều luyện tập kiếm thuật, kết duyên cùng kiếm. Vì vậy rất nhiều người khi nói đến đệ tử Thanh Hàn quan, thường hay nhắc gộp cả bội kiếm. Có thể nói kiếm là thứ chứng minh thân phận đệ tử của Thanh Hàn quan, có đăng ký kiếm trong hồ sơ mới được Thanh Hàn quan che chở bên ngoài. Thế nên theo quy định, phải đăng ký trước mới có thể xuất quan, để truy tra hành tung đệ tử, tiện bề triệu tập.  Về phần tình huống bây giờ —  Cố Thanh Hà tức đến đau ngực: “Tên điên này, y không mang kiếm!” Mời các bạn đón đọc Hàm Đan của tác giả Hành Khách Bất Tri Danh.
Giác Ngộ
Truyện Giác Ngộ của tác giả Giải Ngọc kể về nhân vật Tô Viêm vô tình xuyên không, đi đến một đại lục tu tiên quyền quý. Ở đây, hắn cũng chỉ là một bình thường, và có một cái tên mới - Vân Ngạo Phong. Kiếp trước, hắn có một cuộc sống vô cùng bất hạnh. Vì vậy, hắn vốn nghĩ kiếp này mình sẽ sống vô tư vô lự, không tim không phổi. Nhưng suy cho cùng, vẫn chẳng thể chạy thoát được vận mệnh trời ban. *** Tô Viêm mở mắt ra, kinh ngạc xen lẫn vui mừng, không phải hắn đã chết rồi sao? Chẳng lẽ, địa ngục hay thiên đường gì đó đẹp như thế này hay sao?  Không đúng!  Chỗ này... rõ ràng là một căn phòng, lại còn là phong cách cổ xưa!  Tô Viêm phát hiện mình đang nằm trên giường, theo bản năng muốn ngồi dậy nhưng lại không cử động được, toàn thân đau nhức như muốn vỡ ra.  Hắn nhìn lên trên, thấy bốn góc đỉnh giường được treo mành mỏng thướt tha, phiêu phiêu theo từng luồng gió nhẹ.  Nhìn xuống dưới, một thân hắc y cổ trang, đai lưng màu đỏ tươi tạo thành điểm nhấn.  Nhìn sang phải, một căn phòng được bố trí gọn gàng, hơn nữa còn rất sạch sẽ. Đồ đạc tuy ít nhưng lại không tạo ra cảm giác trống trải, không khí ở đây cũng rất trong lành thoáng đãng. Làm hắn nhịn không được hít thêm vài hơi.  Tinh! Tinh! Một thanh âm máy móc vang lên trong đầu hắn: [Hoan nghênh quý khách tiến vào hệ thống.]  Cái gì quý khách? Cái gì hệ thống? Tô Viêm thắc mắc, còn chưa kịp hiểu rõ, âm thanh lại một lần nữa vang lên:  [Tinh! Tinh! Hệ thống kích hoạt thành công! Cố định nhân vật:  Tiểu công tử của Vân gia - Vân Ngạo Phong.  Tuổi: 18.  Trí lực: 25/100 (Đần độn).  Nhãn lực: 100/100 (Nhìn xuyên tường).  Thính lực: 49/100 (Sắp điếc đến nơi rồi).  Thể lực: 38/100 (Yếu ớt khiến người khác muốn che chở).  Lực chiến: 20/100 (Phế vật).  Chỉ số nhăn sắc: 100/100 (Khiến nhân không thể rời mắt, nhưng không đẹp bằng hệ thống).  Vũ khí: Ám Kiếm (Tự động công kích kẻ địch, mang tính phòng ngự cao).  Tu vi: Linh giả cảnh sơ kỳ (Chung quy ký chủ chính là một cái bình hoa)].  (Bảy cảnh giới chính trong truyện: Linh Giả - Linh Sư - Linh Tướng - Linh Vương - Linh Hoàng - Linh Đế - Linh Thánh).  Tô Viêm,... à không, Vân Ngạo Phong chợt mắt há hốc mồm. Thần tình kích động không thôi, có vui mừng, có tức giận...  Vui là vì cuối cùng hắn cũng được thử cảm giác nhiều tiền, Vân gia, vừa nghe đã biết có tiền có quyền, tài đại khí thô rồi. Còn tức giận là vì... Hắn yếu ớt? Hắn đần độn? Hắn là phế vật sao? Rõ ràng lúc trước hắn rất khỏe rất thông minh mà!?  Đậu má! Hệ thống, ngươi đừng có tùy tiện thêm bớt như vậy có được hay không hả?!  Vân Ngạo Phong kìm nén tức giận nói: "Đây là đâu? Còn nữa, ngươi là ai?"  [Ký chủ, đây là Vân Thiền đại lục, chỗ ký chủ đang ở là Vân gia trong Lĩnh Lạc thành, ta là soái thống của ký chủ! À, xin chúc mừng, ký chủ đã xuyên không rồi.] Giọng điệu nói chuyện y hệt như Google Translate vang lên.  Xuyên không? Đây là tức quá xuyên không luôn à!!! Nhưng mà, tự dưng xuyên qua đây rồi lại trẻ ra thêm mấy tuổi, lại còn là con nhà gia giáo nữa, cũng vui.  Vân Ngạo Phong liếc mắt nhìn bốn phía đều không thấy ai.  Hệ thống nói: [Ký chủ đừng tìm nữa, ta không có thực thể, người tìm cũng vô dụng!]  Hắn rốt cuộc cũng nằm yên, nói: "Vậy soái thống là gì?"  Hệ thống giọng điệu khinh bỉ: [Soái là gì? Là đẹp trai! Thống trong hệ thống, vậy ký chủ đã hiểu chưa? Đó chính là hệ thống đẹp trai!]  "Phụt, ha ha ha ha...."  Hắn thật sự không nhịn được cười, cách phân tích của hệ thống có phải hay không vượt ra khỏi ngưỡng hiểu biết của con người rồi không? Không có thực thể mà cũng đòi đẹp trai a...  Cạch! Cánh cửa gỗ tinh xảo được mở ra, Vân Ngạo Phong ngay lập tức giật mình một cái, ổn định lại tinh thần, chỉ thấy từ bên ngoài bước vào một nam tử bạch y trẻ tuổi, dáng người cao ráo rắn chắc. Mắt phượng dài, đồng tử đen tuyền không chút gợn sóng tựa như mặt hồ tĩnh lặng, lông mi dày hơi rũ xuống, đôi môi mỏng tạo thành một đường thẳng, mang theo vẻ lạnh nhạt. Một đầu tóc đen mượt, được vấn lên bởi một sợi lụa mềm mại, đuôi tóc rũ xuống tận eo.  Bạch y nam tử xoay người đóng cửa lại, trong nhất thời nhìn thấy Vân Ngạo Phong đang nằm trên giường mở lớn hai mắt, rốt cuộc trong đôi đồng tử lạnh nhạt sâu thẳm kia cũng chút cảm xúc.  Nam tử ẩn ẩn lộ ra thần tình kích động, mày kiếm hơi nhíu lại, môi mỏng khẽ cong lên, bước chân chuyển hướng, đi nhanh đến bên giường.  Vân Ngạo Phong âm thầm hỏi hệ thống một câu: "Đây lại là ai nữa vậy?"  [Đây là ca ca của nguyên chủ - Vân Tuân Vũ, 20 tuổi, tài tuấn hơn người, bây giờ cũng chính là ca ca của ký chủ, đẹp trai không?!! Hô hô hô, nhưng trên thế gian này ai đẹp được bằng ta!]  "Hệ thống, ngươi bớt ảo tưởng sức mạnh đi!"  [Hứ!]  Trong mắt bạch y nam tử kia chợt hiện ra nét vui mừng rất nhỏ, đi qua ngồi xuống sườn giường, kéo chăn đắp cho hắn, giọng nói lạnh nhạt mà nhẹ nhàng, quan tâm hỏi: "Đệ thấy trên người sao rồi? Còn khó chịu chỗ nào không?"  Vân Ngạo Phong bối rối nói: "... Đệ... không sao!"  Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng còn đang than thở: Đau sắp chết rồi!  Thấy hắn có hành động muốn ngồi dậy, Vân Tuân Vũ nhanh chóng đưa tay đỡ lấy lưng hắn, để hắn tựa vào đầu giường.  Vân Tuân Vũ hít vào một hơi, mơ hồ lẩm bẩm một câu: "Ta... rất lo cho đệ!"  Y nói quá nhỏ, hắn nghe không rõ, liền ngơ ngơ ngác ngác "hả" một tiếng.  "Không có gì!" Vân Tuân Vũ im lặng một lát, bất động thanh sắc nói: "Đệ ngồi đó, ta đi tìm Bạch dược sư."  Đợi sau khi Vân Tuân Vũ rời đi, Vân Ngạo Phong mới từ từ thở ra một hơi dài. Cái này..., ờ, tình huống là không biết nói như thế nào a...  Vân Ngạo Phong nghĩ nghĩ, nói: "Này, hệ thống, có thể nói chi tiết về Vân gia cho ta nghe không? Dù sao thì ta cũng chỉ là vừa mới tới đây thôi, còn nữa, sao thân thể của ta lại đau như vậy? Ui da...!"    Mời các bạn đón đọc Giác Ngộ của tác giả Giải Ngọc.