Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Bất Tử

Nguyên Tác: Bất Tử Giả. Biên tập: Khởi Linh Thể loại: ABO, cp AO, cường cường, tận thế, đánh nhau với zombie, kinh dị, nguy cơ sinh hóa, ông trời tác hợp, hoan hỷ oan gia, HE. Tình trạng bản gốc: 85 chương chính văn. Diễn viên chính: Chu Nhung, Tư Nam. Phái hành động đẹp trai không quá ba giây công x có giá trị vũ lực xui xẻo thụ. Phối hợp: Đám bạn bè đồng đội cùng quần chúng zombie kêu gào đòi ăn. “Khi chúa Jesus ngự xuống lần nữa, những kẻ đã chết trong Đức Kitô nhất định sẽ đội mồ sống dậy đầu tiên.” – Trích 《Thư thứ nhất gửi tín hữu Thêxalônica 4:16》 Nạn virut Zombie bùng nổ vào năm 2019, chỉ trong một thời gian ngắn đã càn quét hết tất cả trên mặt đất. Mọi tin tức đều bị gián đoạn, điện nước thì bị cắt không còn dùng được, hóa chất thì tràn lan còn nhà máy hạt nhân thì phát hỏa bốc  cháy.  thành phố trở thành vùng đất của địa ngục. Vào thời đại không có thượng đế, hay chúa cứu thế trong truyền thuyết, thuốc súng đạn dược vũ khí nóng lần nữa được đốt lên trong tay vô số người trần. *** Review Người bất tử - vuonbachhop.wordpress.com Đọc truyện này mà tôi cứ phải xem lại têm tác giả. Thực sự không tin Người bất tử là do Hoài Thượng viết. Tôi nghĩ hoặc mẻ này mất trí hoặc tâm thần phân liệt hoặc được tá thi hoàn hồn thì mới viết được bộ này. Người bất tử khác hoàn toàn các truyện của Hoài Thượng mà tôi đã đọc trước đây. Tôi đã xếp tác giả này vào greylist vì thụ của mẻ thuộc hàng nữ vương cực kỳ đáng ghét và không thể cảm nhận được thụ yêu công thế nào. Nhưng thụ trong Người bất tử lại vô cùng yêu công, yêu từ năm 15 tuổi, hai người cùng tham gia một cuộc thi liên quốc gia. Chỉ vài ngày sống cùng nhau trong rừng, tính cách hào sảng, ấm áp của công đã sưởi ấm linh hồn bị tổn thương sâu sắc của thụ. Mười một năm sau, hai người gặp lại, dù chưa nhận ra nhau nhưng khi công ôm lấy thụ ngã xuống đất, bánh răng số phận lại tiếp nối những năm tháng bị bỏ lỡ. Hình tượng công trong Người bất tử thuộc loại dễ gây cảm tình. Dĩ nhiên anh đẹp trai lai láng, 8 múi chân dài eo thon, nhưng không giống với hình ảnh quân nhân âm trầm, phổ biến trong đam mỹ, Chu Nhung cà lơ phất phơ, lưu manh côn đồ, dạy ra một lũ đàn em y hệt như mình. Tôi tìm thấy ở anh những điểm tôi đã say mê ở Lại Kiệt – luôn là cột trụ tinh thần cho các thành viên của đội, hào sảng, dũng mãnh. Dù bất kỳ hoàn cảnh nào, Chu Nhung cũng không rời bỏ đàn em. Nếu anh hứa sẽ quay lại thì dù phải rẽ biển zombie, anh cũng sẽ mở đường máu quay lại. Nhưng có lẽ đây là truyện chủ thụ, đề cao thụ hơn công nên thời điểm công xuất hiện để cứu thụ luôn hơi trễ so với thụ tự cứu mình. Thụ trong truyện là một đứa bé đáng thương, từ năm 6 tuổi đã bị mẹ biến thành vật thí nghiệm, tiêm vào người đủ loại thuốc, dần trở nên miễn dịch với mọi virus. Chính vì thế, cậu bé bị bắt vào căn cứ huấn luyện tàn khốc. Điện giật, đánh đập tàn nhẫn… tôi đồng tình với tác giả khi đặt tên truyện. Bị hành như thế mà không chết thì đúng là người bất tử. Vì tuổi thơ quá dữ dội mà thụ sẽ biến thành cỗ máy sát nhân khi bị dồn vào đường cùng. Tôi thực sự khâm phục Tư Nam khi bị đối xử mất nhân tính vậy mà vẫn giữ được phần lương thiện vẹn nguyên trong sáng. Tư Nam luôn tỏ ra lãnh đạm nhưng hành động của cậu chứng minh trái tim nhân hậu của cậu hùng hồn hơn bất cứ lời nói nào. Khi phải bỏ lại những người đã bị lây nhiễm, Chu Nhung yêu cầu họ tự giác đứng ra khỏi hàng. Người đàn ông đầu tiên dũng cảm nhận mình đã mắc virus được anh tặng cho viên đạn cuối cùng mà anh định dùng để tự sát trong trường hợp xấu nhất. Rồi đến một cô gái, nhưng đạn đã hết rồi. “Tư Nam bình tĩnh đứng đối diện cô gái đó, thấp giọng hỏi: “Các anh ấy không còn đạn nữa, anh giúp em nhé? Anh cam đoan sẽ rất nhanh.” Cô gái hơi sợ hãi cùng khó xử: “Nhưng mà em…..” “Sẽ không có bất kì đau đớn nào đâu,” Tư Nam nói. Trước mặt bao người, hắn vươn tay lau sạch lớp tro bụi trên mặt cô gái, cố gắng xóa đi hàng nước mắt làm nhòe lớp mascara, sau đó chải kĩ càng mái tóc cho cô. Hắn bẻ lại cổ áo, vỗ sạch bụi đất dính trên cái váy màu hồng cánh sen, tựa như một quý ông điềm đạm phục vụ nàng công chúa cao quý của mình. Toàn thân cô gái run rẩy, tiếng thút thít bị đè nén làm cô nói không nên lời. Tư Nam giơ hai tay ôm cô vào lòng, hỏi: “Em tên là gì?” “…..Triệu…….Miêu Miêu………………” “Miêu Miêu,” Tư Nam thì thầm bên tai cô, “Đừng sợ, em trông rất xinh đẹp.” Cô gái nuốt hàng nước mắt chua xót, khẽ mỉm cười, cố gắng “vâng” một tiếng. Một giây sau phần gáy của cô đột ngột vang lên một tiếng ── crắc! Thậm chí chẳng phun ra chút nước bẩn nào, thân hình lập tức mềm oặt. Tư Nam đỡ cơ thể đã không còn sức sống của cô, chậm rãi đặt trên nền đất, động tác nhẹ nhàng như thể cô ấy chỉ đang chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng.” Tôi đã không biết tàn nhẫn lại có thể dịu dàng đến thế. Miêu Miêu quả thực may mắn. Nếu có điểm cần trừ ở đây thì đó là tác giả cho thụ quá mạnh khiến công có phần bị lu mờ. Tuyến nhân vật phụ trong truyện khá ổn. Nhan Hào – bông hoa của đội, đẹp trai không góc chết, ban đầu bị Tư Nam nghi ngờ là chơi gay với Chu Nhung, tài năng có thừa nhưng vẫn thất tình như thường. Xuân Thảo – cô gái mạnh mẽ, thông minh không thua bất kỳ Alpha nam nào. Đại Đinh ôm mối tình với Tiểu Kim Hoa nhi, cứ tưởng là cô em xóm núi ngây thơ mong manh, hoá ra lại là chị đại cấp bậc cực cao trong căn cứ… Và Ninh Du. Tôi vô cùng thích nhân vật này. Ông ta xuất hiện không được hay ho cho lắm. Ông là nhà khoa học nắm trong tay việc sản xuất kháng thể nên cực kỳ quan trọng, dù tất cả chết hết vẫn phải bảo vệ Ninh Du chạy thoát an toàn. Để bắt được Tư Nam, ông ta không ngại dùng thủ đoạn lừa gạt. Bắt được rồi, không ngại rút phát 800cc máu đem thí nghiệm, cũng sẵn sàng dùng người sống làm vật thí nghiệm. Nhưng càng xem càng thấy Ninh Du là một nhà khoa học đầy lý trí và hoàn toàn chỉ tập trung vào mục tiêu cứu loài người. Để làm được việc đó, ông đè nén bi thương, dùng người sống làm thí nghiệm, thậm chí chấp nhận chết để bảo vệ kháng thể. Từ thời điểm Ninh Du nghĩ chỉ cần Tư Nam và Chu Nhung sống sót, mình chết cũng chả sao, ai tìm ra kháng thể cũng được, tôi đã tha thứ cú lừa gạt mà ông ta dành cho Tư Nam. Một người đến mạng mình còn không thiết thì dăm thủ đoạn có ý nghĩa gì đâu. Sau khi thành công chế tạo vaccine, ông tự sát vì đã hoàn thành sứ mệnh. Trước khi chết, ông vẫn tính toán cho đội của Chu Nhung, dành tặng cho họ món quà cuối cùng. Văn phong truyện này cũng khác với Hoài Thượng bình thường, xen lẫn các đoạn gay cấn cao trào là những màn đấu khẩu khiến không khí bớt nghẹt thở, cũng như tạo hình ảnh khung cho đội Chu Nhung. Chấm 8.25 *** Review - xichvukhieuthien.wordpress.com Thật ra thì không còn nhớ gì để review, vì đọc truyện năm từ năm ngoái lận. Truyện này nằm vị trí thứ hai trong Danh sách đề cử 2017 trên tieuba, nên cứ an tâm đọc nhé. Nói về điểm đặc sắc: Bối cảnh tận thế kết hợp OAB nhưng có sự mới mẻ. Tính cách nvc mạnh mẽ, cuốn hút. Phải nói là tác giả đã rất thành công trong việc miêu tả nhân vật này: lạnh lùng, mạnh mẽ, quyết đoán, cô độc nhưng vẫn có nét rất đỗi dịu dàng. Diễn tả quá trình phiêu lưu mạo hiểm rất kịch tính, hấp dẫn. Cách miêu tả dàn nhân vật phụ tuy không quá xuất sắc, nhưng tạm ổn. Tình tiết OK, không có quá nhiều buff  hay lỗ hổng. Tính cách nv công ấm áp; tuy so với thụ có vẻ ít nổi bật, nhưng lại trái ngược với quá khứ và những con người thụ đã tiếp xúc; khiến cho sự yêu thích mù quáng của nvc với công không có vẻ khiêng cưỡng. Sự lưu manh, sự tốt bụng của anh là thứ, tuy không phải tốt nhất, nhưng là thứ nvc cần. Tình cảm đồng đội, anh em trong truyện rất ấm áp, rất cảm động. Đây cũng một điểm thành công khác của truyện. . Nói đến điều không thích ở truyện này: Có rất nhiều điểm nhỏ không thích (ví dụ như: tính cách công không nổi bật bằng nvc. Không khí giữa nvc và công còn thiếu một chút bốc lửa, kịch tính. Phản diện siêu mạnh, siêu mưu mô thế mà dàn nv chính diện trong tiểu đội vẫn giải cứu con tin thành công bằng vài lý do khá ngớ ngẩn; Dựa theo cốt truyện phát triển, thì về sau những tình tiết phiêu lưu ở đầu truyện trở nên khá dư thừa) nhưng những chi tiết rất dễ dàng lướt qua. Cái lỗ hổng to nhất trong truyện là Kết truyện (lại là kết truyện). Gã phản diện đã thành công thu hồi vac xin bán thành phẩm, thế nhưng não gã đột nhiên bị rút, yêu cầu với phe chính diện trao đổi vac xin với nvc. Sau một hồi đặt bẫy lại bị bẫy người, truy đuổi đánh đấm, phe chính diện thành công thu hồi vacxin giết chết phản diện. Cái thứ vô lý ở đây đấy là, gã phản diện là người nước ngoài, chạy qua TQ là để bắt lại Tư Nam đang bỏ trốn với vacxin. Giờ gã có được vacxin rồi, vậy sao không rút về nước, sau đó bắt đầu tiền hành nghiên cứu sản xuất vacxin rồi dùng số lượng lớn vacxin để đổi lấy Tư Nam. Thế nhưng không, gã chọn đối mặt trao đổi trên địa bàn TQ, địa bàn của đối phương. Trong khi đối phương là một tiểu đội, phía sau còn có một đội quân. Còn bên gã là 2, 3 người dị năng cấp cao. Cho dù gã là một tên biến thái, bị ám ảnh về Tư Nam và có vấn đề nghiêm trọng trên mặt tính cách. Nhưng gã không ngu, càng không bị hỏng não. Hành động trao đổi trên đất khách như vậy rất là thiếu não. Tổng quan: 7.5 *** [reviewĐM] BẤT TỬ GIẢ – HOÀI THƯỜNG – VŨ QUÁ TÍCH NIÊN  - saisaikim.wordpress.com BẤT TỬ GIẢ Tác giả: Hoài Thượng Editor: Vũ Qúa Tích Niên Thể loại : mạt thế, cường cường, abo, không có dị năng Đây là một tâc phẩm mới được edit gần đây với nội dung khá hay. Vẫn đề tài mạt thế ( mình vốn là fan của thể loại này ) nhưng không sử dụng hay khai phá dị năng mà thuần sử dụng vũ khí. Thêm cả yếu tố ABO làm phụ trợ khiến mình không thể không note vào list yêu thích của bản thân. Bước vào đầu, lời tựa đã gây cho mình tò mò khi tác giả trích từ Kinh Thánh : ““Thượng đế từ bi, người chào đón linh hồn mới đi vào cõi vĩnh hằng, nơi của ánh sáng, niềm vui của bầu trời do các thánh đồ cùng sáng tạo lên; Khi chúa Jesus ngự xuống lần nữa, những kẻ đã chết trong Đức Kitô nhất định sẽ đội mồ sống dậy đầu tiên, có được cuộc sống bất diệt.” Sau đó không dài dòng thêm nữa, tác giả trực tiếp miêu tả cảnh tận thế xảy đến với loài người. Và những người mạnh mẽ gan dạ mới có cơ hội tự giành lấy sự sống của mình. Nói về cốt truyện, ưu điểm thể hiện ở việc tác giả chăm chút cho nội dung. Các cảnh hành động miêu tả tỉ mĩ và khá đã mắt (có lẽ cũng phải nhờ đến công lao của bạn dịch giả nữa). Bên cạnh đó là sự cố gắng thêm thắt các tình tiết mới nhằm khiến Bất tử giả khác đi một chút so với những bộ tiểu thuyết đam mỹ khác. Tuy nhiên khá đáng tiếc về cách kết thúc. Đoạn kết theo mình thì hơi chóng vánh so với đoạn đầu quá hoành tráng và công phu. Điểm kết sáng nhưng không thỏa mãn. Boss cuối bị tiêu diệt không làm mình cảm thấy “đã”. Về nhân vật chính, yếu tố ABO từ đầu chỉ là phụ trợ không được triển khai sâu. Nếu phát triển và đẩy cao trào cũng như nhấn mạnh sẽ khiến tác phẩm trở nên đặc sắc hơn. Với mình, Bất tử giả của hiện tại vẫn còn khoảng trống để có thể bổ sung và chăm chút. Nhưng dù sao về mặt bằng chung, nội dung của nó vẫn không chê đi đâu được. Về cách sắp xếp cấu tứ ý tưởng được đầu tư và trình bày rõ ràng. Tình tiết có tăng có giảm hợp lý, các pha hành động miêu tả rõ và hay. Điều này chắc chắn sẽ lôi kéo người đọc đến giây cuối cùng. Và nó cũng là điều khiến mình đánh giá cao tác phẩm. Về hình tượng nhân vật, tuy không mới nhưng vẫn có nét đặc sắc riêng. Ban đầu Tư Nam là người lạnh lùng ít nói và cậu không tin tưởng một ai. Nhưng sau đó khi gặp đồng đội và Chu Nhung, rõ ràng đã có những hướng chuyển biến tốt đẹp hơn trong tâm thức. Việc hợp tác chiến đấu là một định mức để xác định Tư Nam dần có niềm tin trở lại vào con người. Trong này, Tư Nam đặc biệt ỷ lại Chu Nhung. Theo nguyên tắc khi A đánh dấu O, A sẽ chi phối đến tâm tư tình cảm của O. Từ trước lúc đánh dấu, Chu Nhung đã đối xử với Tư Nam có phần nhỉnh hơn so với các đồng chí khác. Chưa kể hai người còn một cố sự nho nhỏ dễ thương mà về sau Chu Nhung mới vô tình biết được. Về sau, đoạn thân phận của Tư Nam mình quả thật không thích lắm vì nó thật sự chưa quá mới lạ với mình. Nhưng bỏ qua phần đó, việc cả đội luôn cùng nhau chiến đấu mới thật sự làm mình mãn nhãn. Nói sơ về anh chàng Alpha Chu Nhung này một chút. Với ngoại hình sáng và có khí chất bản lĩnh của lãnh đạo, Chu Nhung dễ dàng có được sự tín phục của đồng đội. Họ chấp hành mệnh lệnh của Chu Nhung một cách tuyệt đối, ít khi nghi ngờ và luôn tin tưởng vào đội trưởng của mình. Chu Nhung có phần khác biệt hơn so với cách các tác giả miêu tả về một anh quân nhân trầm tính lạnh lùng. Chu Nhung ngược lạc là người có cá tính sôi nổi và miệng lưỡi hơn người. Nói không ngoa, Chu Nhung có thể được xem như là một cây hài trong Bất tử giả. Tình yêu của Chu Nhung và Tư Nam với mình là một phần rất nhỏ trong câu chuyện. Cách hai người cùng sóng vai chiến đấu ngược lại để lại cho mình ấn tượng còn cao hơn cả cách hai người yêu nhau và bên nhau. Đến đoạn cuối, màn cầu hôn giá như ấn tượng độc đáo hơn thì sẽ tốt biết mấy. Ví dụ một màn cầu hôn đậm chất quân nhân như việc Chu Nhung và Tư Nam so đấu tay đôi, ai chiến thắng sẽ được quyền cầu hôn đối phương chẳng hạn. Nhưng dù sao nói đi cũng vẫn phải nói lại. Các nhân vật đã hoàn thành khá tốt vai trò của mình trong câu chuyện này. Việc đặt các tình huống và tháo gỡ tình huống của tác giả đã phần nào làm mình cảm thấy hài lòng. Một điểm sáng nữa chính là việc tác giả đã viết đến một tương lai tươi sáng và giải mã bệnh dịch cho toàn cầu. Loài người vẫn còn có thể hi vọng vào tương lai. Và sống để phát triển tương lai đó. Với Bất tử giả, mình thật sự không biết nói gì hơn ngoài việc chỉ có thể giới thiệu sơ lược về nó. Những hồi hộp, căng thẳng và nghẹt thở của các pha hành động thì mình nghĩ người đọc tự cảm nhận sẽ tốt hơn là việc mình ngồi đây viết lan man dài dòng. Vậy nên hãy đọc thử nếu chưa đọc vì biết đâu Bất tử giả cũng sẽ trở thành một trong những bộ đam yêu thích như mình thì sao? *** Trước hết mình muốn nhấn mạnh rằng mọi người hãy đọc bộ này ngay điiiii, truyện quá là tuyệt vời luôn. Truyện lấy bối cảnh tận thế, ABO nhưng không có sinh tử, thụ là Omega nhưng tuyệt không yếu đuối, phải nói ẻm trâu bò y như siêu nhân mới đúng =))) Đặc điểm của thể loại ABO nổi bật nhất qua việc A-O vẫn bị hấp dẫn bởi chất dẫn dụ của nhau và so với Beta thì zombie cũng đặc biệt bị hấp dẫn nhất bởi A và O. Để dễ hiểu thì có thể nói thế này, nếu có một đàn zombie tấn công thì nếu mục tiêu giữa B và A chúng nhất định sẽ bị hấp dẫn bởi máu của A nhiều hơn, nhưng nếu trong lúc này có một O chảy máu thì mục tiêu của chúng sẽ tức khắc chuyển dời. Nhân vật chính của truyện là Tư Nam, một O con lai có cha mẹ là những nhà nghiên cứu virus thiên tài, từ bé cậu đã được mẹ tiêm cho đủ thứ kháng thể, để rồi cậu có thể miễn dịch với virus pandora – tác nhân gây ra nạn zombie và có sức khỏe, tốc độ, khả năng phục hồi vượt trội gấp bội so với người thường. Từ bé cậu đã bị huấn luyện như một công cụ chỉ biết tiêu diệt zombie, nếu trong lúc huấn luyện ấy cậu bị cắn thì sẽ bị trừng phạt bằng cách giật điện. Quá khứ của cậu gắn liền với những đau đớn do điện giật, với những giết chóc tàn khốc. Nhận thấy lý tưởng điên cuồng của nơi mình vẫn bán mạng, cậu lựa chọn phản bội, mang theo kháng thể trở về cố quốc, chỉ định đích danh Chu Nhung – chàng Alpha 10 năm trước từng bị cậu ‘lừa tình’ là người tới đón mình. Đáng tiếc máy bay rơi, virus zombie bùng nổ, cậu lại bị chấn động não mà mất trí nhớ, thế nhưng một O đơn độc như cậu lại vẫn thuận theo duyên phận mà cứu nhóm bộ đội 118 do Chu Nhung làm đội trưởng. Cả đôi bên đều tiêm thuốc để che giấu mình là A và O, ngụy trang bản thân thành những Beta. Họ gặp nhau giữa rừng zombie, kề vai chiến đấu, dần hiểu nhau và yêu nhau. Một Tư Nam “cô độc, phản xã hội, nguy hiểm” là thế vậy mà cậu có thể tự rạch tay mình để hút zombie cứu đồng đội, có thể bất chấp nguy hiểm một mình xông vào rừng zombie, có thể tự dâng máu mình để người khác nghiên cứu kháng thể. Tất cả những thay đổi ấy hẳn phải nhờ ơn Chu Nhung. Chu Nhung là dạng công trong đam mỹ mà mình chết mê chết mệt, y là gã bộ đội cao lớn, rắn rỏi, đáng tin, thế nhưng vẻ ngoài của y lại cà lơ phất phơ như một tên lưu manh, chỉ cần mở miệng thì phun ra những câu đảm bảo không phì cười thì cũng mất sạch cái hình tượng quân nhân đẹp trai rạng ngời trong một nốt nhạc =))) Tuy y là kiểu người mà trong hoàn cảnh nguy hiểm, cam go nhất vẫn có thể tung những bình luận khó đỡ nhưng về năng lực, chiến thuật và đặc biệt là tinh thần của một người lính thì chỉ có thể dùng từ tuyệt vời để miêu tả. Mình đã đọc một vài bộ truyện viết về sự tha hóa của con người khi kỉ cương, luật pháp sụp đổ bởi tận thế, thì ở đây tượng đài anh hùng được Hoài Thượng xây dựng quá đỗi cao đẹp. Họ mang trên mình sứ mệnh bảo vệ người dân, quyết không bỏ rơi bất kì ai, tin tưởng và vô cùng kiên định vào lý tưởng, vào nhà nước mà họ luôn muốn xây dựng. Tư Nam cũng có lúc đáng yêu lắm, cậu chỉ thích ăn đồ ngọt và cũng cần lượng đường lớn để nuôi cơ thể, thế nên lúc nào cũng thấy cậu trộm ăn kẹo, mật, hay khi phải cho em bé mới sinh bình sữa bột thì nuối tiếc ngập tràn trong mắt. Chu Nhung lưu manh là vậy nhưng cũng cưng chiều Tư Tiểu Nam hết mực, lúc nào trong túi cũng cất giữ kẹo cho Tư Nam. Khi thần trí Tư Nam bị kích thích mà lạc mất thì chính y cũng đơn độc tìm kiếm trong suốt 48h giữa một thành phố cả triệu zombie. Tình yêu trong truyện không phải điểm nhấn chính, nhưng bạn sẽ không bao giờ thấy thiếu vắng nó bởi trong từng hành động, trong từng câu nói của đôi bên đều thể hiện tình cảm của mình, không sến súa - có chút bỉ bựa - nhưng lại vô cùng dễ thương. Điều đáng tiếc nhất ở truyện có lẽ là cái kết quá rập khuôn, đơn giản như những bộ phim mà chúng ta thường thấy, không hề dở nhưng mình cứ muốn nó dài hơn, đặc sắc hơn so với nội dung vừa hấp dẫn, vừa gay cấn xuyên suốt cả câu chuyện. Mình không muốn rv quá chi tiết nội dung bởi thật lòng muốn mọi người tự trải nghiệm cái hay của câu chữ, cái lưu manh mặt dày lầy lội của sói xám Chu Nhung, cái vẻ cô độc như một con thú hoang nhưng cũng ngoan ngoãn như mèo nhỏ của Tư Nam, cái lầy lội, hài hước, đáng yêu, chân thành, đồng đội, hy sinh của bộ đội 118 và của quân đội trong “Người bất tử”. Tóm lại là hãy đọc ngay điiii, nếu trúng mìn trúng lôi trúng zombie gì gì đó thì cứ quay về đây có mình chịu trách nhiệm =)))) Mời các bạn đón đọc Người Bất Tử của tác giả Hoài Thượng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa - Thương Hải Di Mặc
Vũ lịch năm thứ 17, sinh thần thứ buốn mươi của Hoàn Vũ Đế – Một đời minh quân. Chín châu thái bình, bốn biển hỉ hoan. Bách tính đồng lòng dựng lên một tòa bảo tháp chín tầng, mừng thọ hoàng đế. Hoàn Vũ Đế tại vị mười bảy năm, cải tổ triều chính, chỉnh đốn kỷ cương, nam bình Uy Nô, bắc dẹp man di, khai sáng một triều đại thái bình thịnh thế. Vạn dân ca ngợi, xưng tụng người đích thực Chân long Thiên Tử, vạn thế minh quân! *** Mùng năm tháng năm là sinh thần Hoàn Vũ Đế. Dưới chân bảo tháp, người thiết yến quần thần mừng thọ. Đàn sáo réo rắt, yến tiệc linh đình, rượu không ngừng chảy, trên tấm thảm nhung kiêu sa lộng lẫy, từng đoàn mỹ cơ (1) như những đàn chim sặc sỡ uyển chuyển bay múa, say sưa ca vũ, không khí tràn ngập thống khoái hân hoan. Hoàng đế vừa sang tuổi tứ tuần khẽ nâng ly rượu, hảo tửu sắc đỏ như máu, sóng sánh lay động theo nhịp tay đung đưa. Quần thần có người liếc trộm, bên trong chiếc long bào màu đen thêu rồng vàng kim tuyến hiện lên bóng dáng cao gầy, nét mặt trầm lặng như huyền ngọc, sóng mũi thẳng tắp như sóng đao cao ngạo, đôi mắt sáng quắc như điện chớp khẽ đảo tròng, không ai không khỏi cảm thấy toàn thân kinh động, không dám đối diện. Đôi mày kiếm thật dài xếch lên chạm vào tóc mai,  toát ra vẻ ung dung uy nghiêm vô thượng. Quần thần cảm thán: Bệ hạ tuấn mỹ vô song, khi còn trẻ không biết có bao nhiêu mỹ nhân trong thiên hạ vì người mà mê cuồng… Quần thần nâng chén chúc mừng: “Chúc bệ hạ vạn thọ vô cương!~~~~~~~” Hoàn Vũ Đế ngự trên ghế Cửu Long, hướng về phía quần thần gần xa đáp lễ, rồi đưa lên miệng một hơi uống cạn. Hào khí ngất trời! “Tuyệt!” – Quần thần tán thưởng. Yến tiệc đang lúc cao trào, Hoàn Vũ Đế hưởng ứng yêu cầu của bá quan, chậm rãi đứng dậy, bước lên chín tầng bảo tháp. Đỉnh tháp cao vút, gió lạnh thấu xương, gió phất long bào phần phật. Gió lồng lộng thổi, nguyệt quang ngời sáng lạ lùng, tựa dòng thủy ngân bàng bạc đổ xuống, dát lên đỉnh tháp một tầng lấp lánh. Hoàn Vũ Đế đứng lặng bên lan can hồi lâu, im lìm, lặng lẽ, tựa hồ không nghe hơi thở, tựa như người đã chờ đợi nỗi cô tịch thê lương này cả một đời người… “Khuynh Vũ…” – Đôi môi như tuyết lạnh khẽ mấp máy, run rẩy. Thanh âm rất nhỏ, lập tức tan biến giữa trời pháo hoa rực rỡ. Pháo hoa vút lên cao, bung xòe ra mọi hướng, như sương như tuyết, như hỏa thụ ngân hoa (2), bầu trời đêm trong một thoáng sáng rực như ban ngày, liên tục không dứt… Hoàn Vũ Đế hồi tưởng những năm tháng khinh cuồng tuổi trẻ, khóe miệng khẽ nhếch cười. Trong ánh trăng mông lung huyền hoặc, phảng phất bóng dáng một thiếu niên áo trắng đến cạnh – lạnh nhạt, cao nhã, tôn quý, giữa trán người nọ, điểm một vệt chu sa thắm đỏ, đang nhìn người ôn nhu cười, đẹp như tranh vẽ. “Khuynh Vũ, xem pháo hoa kìa!” – Hoàn Vũ Đế cao hứng reo lên… Thoắt ngoảnh mặt sang bên cạnh, nào có ai… Không khí đông cứng lại, lạnh băng, như đang đùa giỡn, cười nhạo nhà vua. Đúng vậy, nam tử áo trắng từng sóng vai cùng mình ngắm nhìn trời đất đã sớm không còn nữa. Còn đâu hơi ấm của y, còn đâu thanh âm lạnh nhạt, còn đâu ánh mắt băng khiết, bình thản của y… Chính là ta… Ta được cả thiên hạ, nhưng lại mất đi một người… Giữa không trung, pháo hoa xòe rực rỡ… Trên đỉnh tháp, cô độc bóng một người… Hoàn Vũ Đế đứng lặng lẽ, cô tịch, bóng dáng lộ ra vẻ thê lương tịch mịch trước nay chưa từng tỏ ra với bất kỳ ai. Nhớ lại ngày nào, nam tử ôn nhu trầm tĩnh ngồi trên luân y, trầm ngâm đối diện mình mà nói: “Trong cõi hồng trần mà thiếu vắng ngươi, Tiếu Khuynh Vũ tịch liêu biết bao nhiêu!” Lúc ấy, tuy khóe miệng y mỉm cười, nhưng lời nói ra hốt nhiên mang vẻ bi thương, không khỏi làm người sa lệ. Gió trên đỉnh tháp vốn lạnh như băng dường như cũng dịu đi, mơn man lay động, giữa trời đêm lặng lẽ ủi an, ve vuốt, tựa hồ muốn gửi đến một chút thâm tình lưu luyến từ chốn xa xôi. Ngày vui chóng tan, cảnh còn người mất, gió réo bi thương, người lặng bàng hoàng… Bỗng nhiên, người quay đầu nhìn lại, cả người bần thần ngẩn ngơ như đang nhìn thấy nam tử cao hoa tôn quý đang ngồi trên luân y, con ngươi đen láy trong suốt đang mở to, ôn nhu nhìn mình, chân mày khẽ nhếch, giữa trán, thoáng điểm một vệt chu sa đỏ thắm long lanh, như ẩn như hiện… Hoàn Vũ Đế hốt nhiên nhận ra, chính mình, lệ đã tuôn đẫm mặt! Ánh trăng đổ tràn trên tấm lưng run rẩy của Hoàn Vũ Đế. Tất cả mọi người không ai có thể nhìn thấy, nam nhân kiên nghị hoa quý trên đỉnh tháp kia, sát phạt dư đoạt, nói một không hai, tưởng chừng như vĩnh viễn không thể thay đổi, trong một thoáng chốc, trở nên giống một đứa trẻ…Thất thanh khóc rống …! Mời các bạn đón đọc Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa của tác giả Thương Hải Di Mặc.
Loạn Thế Vi Vương - Cố Tuyết Nhu
Một cuốn sách rung động tận tâm can về giai đoạn lịch sử hưng vong của Trung Nguyên, một khúc chiến ca thời loạn trải quả mười năm dài đằng đẵng. Thiên hạ ngập khói lửa, non sông bị tàn phá, vương đạo ở ngay trong lòng mỗi người. Liệu với đại nghĩa và thâm tình, con người ta có thể chiến thắng mọi khó khăn. Tập 1: Vốn là một cậu ấm mười sáu tuổi ăn sung mặc sướng, trước gia cảnh đột ngột thay đổi, Du Diểu chỉ còn mỗi sơn trang hoang vu do người mẹ quá cố để lại và người nô bộc Khuyển Nhung rất mực trung thành. Hoàn cảnh khó khăn quẫn bách khi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đã trở thành thử thách lớn lao đầu tiên trong đời cậu… Tập 2: Đến kỳ khoa cử, Du Diểu vào kinh dự thi, ngờ đâu bộ tộc phương Bắc xâm lược, thế như chẻ tre đánh thẳng xuống phía Nam, người Hán ồ ạt chạy nạn, khói lửa bốn bề, nước mất nhà tan, lang thang phiêu bạt không chốn lương thân… Tập 3: Du Hiểu và các huynh đệ kết nghĩa vượt qua cảnh ngộ lưu lạc cùng khốn, về đến Giang Nam dốc hết sức lực gầy dựng nửa mảnh giang sơn đã bị giày xéo dưới gót sắt quân thù… Tập 4: Cảnh đẹp khó tồn tại lâu dài, Nam Triều thoi thóp hơi tàn phải đối mặt với vô vàn âu lo hoạn nạn cả trong lẫn ngoài. Triều đình rối ren, quyền thần đấu đá, nhưng sau bao cơn sóng gió, ánh trăng nơi đại mạc vẫn vằng vặc sáng trong… Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Vi Vương của tác giả Cố Tuyết Nhu.
Hắc Phong Thành Chiến Ký - Nhĩ Nhã
Hắc Phong Thành Chiến Ký là phần tiếp theo của Long Đồ Án Quyển Tập , bao gồm mười chiến dịch, địa điểm chủ yếu là Hắc Phong Thành ở Tây Bắc, đồng thời cũng có tình tiết phá án xen kẽ giữa các chiến dịch ~~ Sự xuất hiện của Ác Đế Thành phá vỡ bình yên của vùng Tây Bắc, trận chiến giữa chính và tà hết sức căng thẳng. Vụ án kết hợp với chiến dịch, toàn bộ nhân vật trong Long Đồ tiếp tục trải qua những câu chuyện truyền kỳ. *** Núi Hắc Phong nằm ở phía Nam của Thành Hắc Phong, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, sườn núi cây cối tốt tươi, chân núi có suối nhỏ đan xen, quả là một ngọn núi bốn mùa luân chuyển. Con đường quan đạo kéo dài từ biên giới Trung Nguyên cho tới Hắc Phong Thành do xe ngựa thường xuyên qua lại, cho nên vô cùng rộng rãi, mặt đất cũng vì vậy mà bằng phẳng. Bốn phía của quan đạo đều có núi bao phủ, chỉ cần vòng qua núi Hắc Phong là có thể trực tiếp đi thẳng tới cửa thành phía Nam của Hắc Phong Thành. Dưới chân núi có quân doanh của Triệu gia quân, một phần của đại quân Trung Lộc đóng ở đây, quân trướng kéo dài tới trăm dặm, tính từ cửa Nam của thành Hắc Phong cho đến núi Hắc Phong, tổng số quân lính lên tới mười hai vạn người. Phía Bắc Hắc Phong Thành giáp với núi Hắc Phong, phía Nam giáp Đại Tống, phía Tây Bắc lại giáp với một tòa thành hết sức phồn hoa - Tây Châu Phủ. Trên sườn núi phía Nam có rất nhiều chùa và miếu, có cả những ngôi chùa gần nghìn năm tuổi, hương khói rất vượng. Một ngày sáng sớm, tại một ngôi miếu gọi là 'Lưu Vân Tự' tọa lạc ở lưng chừng sườn núi phía Tây Nam của thành Hắc Phong, có hai vị tiểu hòa thượng mang theo cây chổi rơm, ngáp một cái rồi quét lá rụng trước cửa. Hai người vừa quét vừa trò chuyện, mấy ngày hôm trước quan tiên phong của Triệu gia quân là 'Hỏa Kỳ Lân' Âu Dương Thiếu Chinh mang theo kỵ binh trở về quân doanh, phỏng chừng nguyên soái Triệu Phổ cũng sắp dẫn binh mã quay về. Trong lúc trò chuyện, phía bên kia rừng truyền đến tiếng "xào xạc" khác thường, không giống tiếng gió thổi, cứ như đang có vật gì đó đang di chuyển vậy. "Ai nha!" Tiểu hòa thượng nhỏ tuổi chạy đến trốn phía sau lưng của tiểu hòa thượng lớn hơn, "Sư huynh, không phải là dã thú xuống núi đấy chứ?" Vị tiểu hòa thượng lớn hơn có chút bất đắc dĩ nhìn sư đệ của hắn, "Núi Hắc Phong làm gì có dã thú, nhưng mà hươu sao thì có rất nhiều đấy. Chúng không cắn người, ngược lại còn rất thú vị, đệ có mang theo bánh không? Nếu chúng chạy đến, chúng ta cho bọn nó ăn đi." Tiểu hòa thượng kia vừa mới nói xong chữ "đi", trong rừng cây liền "viu" một tiếng, một con Hắc Hổ cực lớn chui ra, bay qua đỉnh đầu của hai tiểu hòa thượng rồi nhảy vào khu rừng bên dưới núi. Hai tiểu hòa thượng vẫn duy trì tư thế há hốc miệng ngẩng đầu nhìn bầu trời. "Sư huynh, đó là hươu sao à?" Mãi một lúc lâu, tiểu hòa thượng túm lấy vị sư huynh đang trợn mắt há mồm, hỏi, "Nó có ăn bánh không?" Lúc này, trong rừng lại truyền đến một loạt tiếng động xôn xao, hai tiểu hòa thượng sợ tới mức ôm nhau thành một cục. "Viu viu" hai cái, trong rừng cây lại xuất hiện vài bóng người, chẳng qua hiện tại không phải hắc hổ mà là vài người thợ săn mang theo cung tên. "Tiểu hòa thượng!" Dẫn đầu là một thiếu niên cường tráng hỏi hai người, "Có thấy một con hắc hổ không?" "Cái này..." Hai vị tiểu hòa thượng cùng nhau gật đầu. ... Mời các bạn đón đọc Hắc Phong Thành Chiến Ký của tác giả Nhĩ Nhã.
Diệp Gia - Triệt Dạ Lưu Hương
Trong mùa muôn hoa rơi rớt và héo rũ ấy, họ quen nhau. Vẻn vẹn một cái nhìn đã quyết định cả cuộc đời về sau. Có lẽ bởi anh trốn tránh, vờ hờ hững để quên đi mảng ký ức không nên có này; có lẽ bởi anh nhát gan, không đủ dũng khí mà đẩy người anh yêu vào vòng tay cô gái khác. Nhìn cậu kết hôn, nhìn cậu có con. Nhìn cậu từ một cô nhi nay đã gia đình đề huề. Thế nhưng, anh nào có hay, cậu vẫn hằng chôn sâu bóng hình cậu thật sự yêu thương vào đáy lòng. Để rồi khi bắt gặp bốn con chữ "W, H, H, L", mọi thứ mới hoàn toàn tan rã. Kén nhộng bấy lâu anh tạo ra khóa kín chính mình, bỗng chốc bị rạch toang… Hai người họ, một là đội trưởng đội phòng chống ma túy biên giới, một là cảnh sát cơ trí xuất thân cô nhi. Trong vụ án truy bắt tội phạm này, đã không chỉ là đấu tranh cho chính nghĩa, mà còn là cuộc đua của tình yêu. *** Có người từng nói với tôi, trong bốn mùa, chỉ có âm thanh mùa thu là có thể ngấm vào xương cốt bạn. Đó là thứ âm thanh phù hợp nhất với bản chất sinh mệnh. Nếu nói chết chính là vùi lấp trong băng tuyết mùa đông, thì những tháng ngày chúng ta còn sống chính là những tháng ngày lang thang trong mùa thu. Lúc ấy tôi nghe xong cũng chẳng thiết tha gì, xem đó như lời nghe được khi say. Mà mặc dù có tỉnh, tôi cũng sẽ không cảm thấy bi thương, vì vào mùa trăm hoa bị quên lãng ấy, tôi quen biết Diệp Gia. Đó là một ngày vừa qua đầu thu, ánh mặt trời vẫn rất nóng và gay gắt, nhưng gió đã có phần mạnh hơn. Diệp Gia cúi đầu, đi phía sau một đội người. Tôi lúc ấy cũng không biết cậu chính là Lâm Diệp Gia tôi hao tổn tâm trí muốn tìm, một Lâm Diệp Gia nghe nói trời sinh phải làm cảnh sát, người duy nhất ở trường trong giờ dạy vật lộn tự do đánh ngã huấn luyện viên, là học viên trong lớp mô phỏng đối kháng chỉ một mà đánh bại cả tổ. Nói thật thì, ảnh chụp cậu ấy trên lý lịch sơ lược khiến tôi có phần hoài nghi đây chỉ là một anh chàng ngây ngô, đơn thuần và phảng phất chút ngượng ngùng. Ấn tượng khắc sâu nhất chính là cậu có hàng mi rất đen, chỉ cần hàng mi ấy thôi đã có thể bắt gặp vài phần sát khí. Mặc dù kinh ngạc, nhưng tôi không hề do dự. Đại đội chống buôn lậu ma túy nơi biên giới khi ấy không đông đúc nhân tài như sau này, thay vào đó là thiếu người trầm trọng. Mà tôi, tôi cũng đang vô cùng hăng hái, vô cùng vội vã quyết tâm phải làm nên tên tuổi, để người cha cao cao tại thượng kia xem. Lâm Diệp Gia đúng là nhân tài mà người ở mỗi cục đều muốn cướp lấy, trải qua đấu đá, cuối cùng vẫn bị tôi đoạt đi. Nhân tài như vậy, cuối cùng tên tuổi làm sao có thể rơi xuống một đại đội nho nhỏ chống buôn ma túy chẳng tên tuổi như thế, tôi chưa từng nghĩ đến việc ấy có liên quan gì với cha mình, mãi đến khi thư ký Vương đến đưa tư liệu cười nói, lần sau trở về nhớ nói tốt cho bọn chú với cha cháu. Vậy nên lúc Diệp Gia tiến vào, tôi kìm nén lửa giận trong bụng, vừa thấy có kẻ bước vô liền quát: “Đều ngẩng đầu lên cho tôi!” Và rồi, giữa nhiều người đến thế, tôi liếc mắt một cái chỉ thấy mỗi Diệp Gia. Hoặc có lẽ, mặc kệ là ai đi chăng nữa, nếu cậu đứng giữa bộn bề đám đông, người đầu tiên mắt tôi có thể nhìn thấy luôn là Diệp Gia. Tóc cậu không được coi là ngắn, nhưng cũng chẳng phải rất dài, lọn tóc trên trán rũ xuống như dòng chảy của biển, hàng mi rất đen, đôi mắt sáng ngời trong vắt, thứ lấp lánh trong mắt cậu dưới ánh nắng ban trưa như một con cá quẫy đuôi bơi lội. Cậu mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, có hai khuy áo chưa cài, nhưng không vì vậy mà trông có vẻ tùy tiện hoặc biếng nhác. Sau đó, tôi đã nghĩ đến một lúc lâu mới nhớ được cậu giống thứ gì, cậu giống một chú hươu, sẽ làm người liên tưởng đến thảo nguyên mênh mông vô bờ, liên tưởng đến trời xanh mây trắng, thuần khiết mà tự do. Diệp Gia là người sẽ khơi dậy dục vọng chiếm giữ hoặc bảo vệ trong sâu thẳm con người. Tôi nghĩ, tôi thuộc vế sau. ... Mời các bạn đón đọc Diệp Gia của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương.