Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Địa Cung Rực Lửa

Thần Apollo chất chơi một thuở, giờ đây bị Zeus đày xuống trần trong hình hài thằng nhóc hậu đậu Lester Papadopoulos. Để trở về Olympus, Lester buộc phải khôi phục năm nguồn Sấm Truyền đã rơi vào tay kẻ địch. Nhưng thần phải thực hiện cái nhiệm vụ bất khả thi này mà chẳng có chút sức mạnh nào trong tay, cũng như phải phục dịch cho đứa con gái nhếch nhác của Demeter, Meg. Cám ơn nhiều nha bố yêu. Nhờ có một số á thần trợ giúp, Lester đã sống sót vượt qua hai thử thách đầu tiên, một ở Trại Con Lai, một ở Indianapolis, cũng là nơi Meg nhận được Lời Tiên Tri Hắc Ám. Những lời cô bé thốt ra trên Chiếc Ngai Kí Ức dự báo một cuộc tấn công vào Trại Jupiter của bọn Tam đầu chế. Leo vội vàng cưỡi Festus đi báo tin cho trại La Mã, còn Lester và Meg phải băng qua Mê Cung tới vùng tây nam nước Mỹ để tìm tên hoàng đế thứ ba, cùng với nguồn Sấm Truyền chuyên môn đánh đố. Lời tiên tri u ám chỉ mang đến một tia hy vọng duy nhất: Mang móng guốc, kẻ dẫn đường nắm rõ. Họ sẽ được đồng hành với một thần rừng, và Meg biết phải triệu hồi ai đây rồi… *** Bộ sách Những thử thách của Apollo gồm có: Sấm Truyền Bí Ẩn Lời Tiên Tri Hắc Ám Địa Cung Rực Lửa Lăng Mộ Bạo Chúa ,,, *** Rick Riordan là tác giả có sách bán chạy nhất do tờ New York Times bình chọn cho bộ truyện dành cho trẻ em: Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus và bộ Tiểu thuyết trinh thám dành cho người lớn Tres Navarre. Ông có 15 năm giảng dạy môn tiếng Anh và Lịch sử ở các trường trung học cơ sở công và tư ở San Francisco Bay Area ở California và Texas. Ông cũng từng nhận giải thưởng Giáo viên ưu tú đầu tiên của trường năm 2002 do Saint Mary’s Hall trao tặng. Rick Riordan hiện đang sống ở San Antonio, Texas cùng vợ và hai con trai. Ông dành toàn bộ thời gian cho sáng tác. *** Từng là Apollo Giờ chỉ là chuột trong Mê cung Cứu, mang theo bánh nữa Không. Ta từ chối chia sẻ khúc này trong chuyện đời của ta. Đó là cái tuần hèn mọn nhất, sỉ nhục nhất và tệ bạc nhất trong suốt 4000 năm cuộc đời có lẻ của ta. Bi kịch. Thảm họa. Đau lòng. Ta sẽ không kể cho các ngươi về nó đâu. Tại sao các ngươi vẫn ở đây hả? Đi ra đi! Lạy thánh thần trên cao, ta đoán là ta chẳng có lựa chọn nào nữa rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính Zeus cũng muốn ta kể câu chuyện này cho các người vì nó là một phần trong hình phạt của ta. Việc ông ta biến ta, một người đã từng là vị thần Apollo tối cao, trở thành một thằng nhãi con đầy mụn, đầy mỡ, lại còn có cái tên giả Lester Papadopoulos nữa, vẫn là chưa đủ. Ông ta đẩy ta vào cái nhiệm vụ đầy nguy hiểm để giải cứu cho năm Nhà tiên tri cổ đại vĩ đại từ tay ba tên hoàng đế La Mã độc ác cũng vẫn là chưa đủ. Thậm chí là biến ta-người từng là đứa con trai yêu quý của ông ta-thành nô lệ của một đứa á thần huênh hoang 12 tuổi tên Meg, cũng vẫn chưa bao giờ đủ! Quá đáng nhất là, Zeus muốn ta ghi lại tất cả những sự nhục nhã này để truyền cho con cháu đời sau. Được thôi. Nhưng ta cũng phải cảnh báo các người. Ở những trang tiếp theo, chỉ toàn là những đau khổ đang chờ đợi các ngươi mà thôi. Bắt đầu từ đâu ta? Với Grover và Meg, dĩ nhiên rồi. Trong suốt hai ngày, chúng ta đã du hành ở trong Mê cung- đi qua hàng bao nhiêu cái hố đầy bóng đêm và những hồ thuốc độc, đi qua những khu mua sắm đổ nát chỉ có toàn mấy cửa hàng bán đồ Halloween giảm giá và những bữa tiệc buffet đồ Trung Quốc đáng ngờ. Mê cung có thể là một nơi khiến người ta hoang mang. Nó giống như một mạng lưới mao mạch chảy ngay bên dưới lớp da của thế giới. Nó kết nối những căn hầm, cống rãnh, và cả những đường hầm đã bị bỏ quên trên toàn địa cầu, bất chấp tất cả những định luật thời gian và không gian. Một người có thể bước vào Mê cung qua một lỗ cống ở Rome, đi tầm mười thước, mở cánh cửa ra, và nhận ra bản thân đang ở trại huấn luyện chú hề tại Buffalo, Minnesota. (Đừng có hỏi. Ám ảnh lắm.) Ta sẽ tránh xa Mê cung bằng mọi giá. Đáng buồn thay, lời tiên tri chúng ta nhận được ở Indianna lại chỉ điểm khá rõ ràng: "Xuyên qua mê cung tối tăm tới vùng đất tử thiêu". Hihi vui dễ sợ! "Duy nhất kẻ móng guốc dẫn đường mở lối." Trừ một việc, là kẻ dẫn dường có móng guốc của chúng ta, thần rừng Grover Underwood, có vẻ là đếch có biết cái đường nào hết. "Ngươi đi lạc rồi đấy," Ta nói, lần thứ 40. "Lạc đâu mà lạc!" Cậu ta cãi lại. Cậu ta chạy nước kiệu với cái quần bò thụng và chiếc áo phông màu xanh lá cây, hai đuôi móng guốc lảo đảo trong đôi giày New Balance 520s được làm riêng cho mình cậu ta. Một chiếc mũ đan tay màu đỏ che phủ mái tóc xoăn xoăn. Tại sao cậu ta lại nghĩ là cải trang kiểu này giúp cậu ta nhìn giống người thường hơn thì ta cũng không biết. Hai cái sừng của cậu ta nhú lên rõ ràng bên dưới chiếc mũ. Đôi giày của cậu ta bật ra khỏi bộ móng cứ mỗi ngày phải vài lần, và ta thì chán cái việc phải cong mông chạy đi nhặt lại giày cho cậu ta lắm rồi. Cậu ta dừng lại ở một ngã rẽ chữ T ở hành lang. Ở mỗi hướng đều là những bức tường bằng gạch cứng sù sì dẫn thẳng vào bóng tối. Grover giật giật chòm râu thưa. "Thế nào rồi?" Meg hỏi. Grover nao núng. Cũng như ta, cậu ta nhanh chóng trở nên sợ hãi trước sự không hài lòng của Meg. Không phải là Meg McCaffrey nhìn đáng sợ đâu. Cô bé thậm chí là nhìn còn nhỏ hơn tuổi, với bộ đồ đèn giao thông-váy xanh lá cây, tất bó màu vàng và chiếc áo đỏ-tất cả đều rách rưới và bẩn thỉu nhờ vào mấy trận bò lê bò lết trong mấy cái đường hầm chật hẹp. Tơ nhện giăng đầy trên mái tóc màu tối cắt ngắn ngang tai. Cặp kính mắt mèo bụi bặm tới mức ta không hiểu làm thế nào mà cô bé có thể nhìn thấy được. Nhìn tổng quan thì, cô bé trông như một đứa trẻ mẫu giáo vừa mới sống sót qua trận đánh nhau tranh giành trò đu dây. Grover chỉ về phía đường hầm phía bên phải. "Tôi-tôi khá chắc là Palm Springs ở hướng đó." "Khá chắc?" Meg hỏi. "Như lần trước, cái lần mà chúng ta đi vào một cái nhà tắm và làm một tên Cyclops đang ngồi toilet phát hoảng ấy hả?" "Đó đâu có phải lỗi của tôi!" Grover vặc lại. "Với lại, cái hướng này có MÙI khá đúng. Mùi... cây xương rồng." Meg khịt khịt vào không khí. "Tôi không có ngửi thấy mùi xương rồng." "Meg," ta nói, "Thần rừng là người dẫn đường của chúng ta. Chúng ta không có nhiều lựa chọn ngoài tin cậu ta đâu." Grover giận dỗi. "Cảm ơn vì giúp cho sự tự tin của tôi tăng lên nhé. Giờ thì là lời nhắc nhở trong ngày này: Tôi không hề YÊU CẦU được triệu hồi một cách thần kỳ từ nửa kia của đất nước và rồi tỉnh dậy ở một khu vườn cà chua trên một nóc nhà tại Indianapolis đâu nhé!" Nói thì lớn lao thế thôi, nhưng cậu ta lại nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đôi ở ngón tay giữa của Meg, cứ như thể cậu ta lo sợ cô bé sẽ triệu hồi hai thanh mã tấu vàng rồi xẻ cậu ta thành món dê xiên nướng vậy. Từ khi biết được Meg là con gái của Demeter, nữ thần của vạn vật đâm chồi nảy lộc, Grover Underwood đã hành xử như thể cậu ta bị đe dọa bởi cô bé hơn là bởi ta, một cựu thần Olympus tối cao. Cuộc sống thật chẳng công bằng chút nào. Meg quẹt mũi. "Được thôi. Tôi chỉ không nghĩ là chúng ta sẽ cứ đi lòng vòng trong này trong suốt hai ngày vừa rồi thôi. Trăng non sẽ lên -" "Sau ba ngày nữa," ta nói, cắt lời cô bé. "Chúng ta biết." Có thể là ta đã quá lỗ mãng, nhưng ta không cần được nhắc nhở về phần còn lại của lời tiên trị đâu. Khi chúng ta đi về hướng nam để tìm Nhà tiên tri tiếp theo, anh bạn Leo Valdez của chúng ta đã lái con rồng đồng một cách tuyệt vọng tới Trại Jupiter, trại huấn luyện Á thần La Mã tại phía bắc California, hy vọng có thể cảnh báo họ về trận lửa, những chết chóc mất mát và những thảm họa mà họ có thể sẽ phải đối đầu khi kỳ trăng non tới. Ta cố dịu giọng lại. "Chúng ta phải tin là Leo và những Á thần La Mã có thể chống lại được bất cứ thứ gì đang tiến về phía bắc. Chúng ta có nhiệm vụ riêng của mình rồi. "Và hàng đống những trận lửa của riêng mình nữa." Grover thở dài. "Như thế nghĩa là gì?" Meg hỏi. Cũng như cách hành xử trong suốt hai ngày vừa rồi, Leo lại thoái thác. "Tốt nhất là không nên nói về chuyện đó . . . ở đây." Cậu ta liếc nhìn xung quanh một cách lo lắng như thể mấy bức tường có tai và đang lắng nghe vậy, điều mà dứt khoát là có thể xảy ra. Mê cung là một công trình sống. Dựa vào những mùi phát ra từ một vài hành lang, ta khá chắc là nó ít nhất cũng phải có một cái ruột. Grover cào cào vào hai bên sườn. "Tôi sẽ cố đưa chúng ta tới đó thật nhanh," cậu ta hứa. "Nhưng mà Mê cung cũng có suy nghĩ của riêng nó nữa. Lần trước khi tôi ở đây, với Percy . . ." Biểu cảm của cậu ta trở nên đăm chiêu, như bao lần cậu ta nhớ lại những cuộc hành trình xưa cũ cùng với người bạn thân nhất, Percy Jackson. Ta không thể trách cậu ta được. Percy đúng là một á thần có ích để có bên mình. Không may là, cậu ta không dễ để cứ thế triệu hồi từ một vườn cà chua như cậu Thần rừng dẫn đường này được. Ta đặt một tay lên vai của Grover. "Chúng ta biết là ngươi đang làm hết sức rồi. Hãy cứ đi tiếp thôi. Và trong khi ngươi tiếp tục ngửi thấy mùi xương rồng, nếu ngươi có thể tập trung lỗ mũi của mình vào mấy món ăn sáng nữa-chẳng hạn như là cà phê và bánh rán vòng vị chanh ấy-vậy thì sẽ tuyệt lắm." Chúng ta theo chân người dẫn đường tiến vào đường hầm bên tay phải. Chẳng mấy lâu sau, con đường hẹp lại, bắt buộc chúng ta phải né người và đi lạch bạch từng người một. Ta ở vị trí giữa, vị trí an toàn nhất. Các ngươi có thể không nghĩ đó là hành động dũng cảm, thế nhưng Grover là chúa tể của thế giới Hoang dã, một thành viên của Hội đồng Bô lão Cloven. Thế là cũng coi như là cậu ta sở hữu sức mạnh to lớn, mặc dù ta cũng chưa nhìn thấy cậu ta sử dụng sức mạnh bao giờ. Còn Meg, cô ấy không chỉ biết chiến đấu với hai lưỡi kiếm vàng, mà cô ấy còn có thể làm đủ trò hay ho với những túi hạt giống làm vườn mà cô bé đã chất đầy mình khi còn ở Indianapolis nữa. Ta, mặt khác, thì lại ngày càng trở nên yếu và không phòng ngự nổi hơn. Kể từ trận chiến với Hoàng đế Commodus, người mà ta đã làm mù bởi một trận ánh sáng của thần, ta chưa thể nào triệu hồi lại được dù chỉ một mẩu nhỏ sức mạnh thần thánh nào cả. Những ngón tay ta dần trở nên chậm chạp trên những sợi đàn của chiếc đàn ukulele chiến đấu. Khả năng cung thuật cũng ngày càng giảm đi. Ta thậm chí đã bắn trượt khi ta bắn tên Cyclops trong cái nhà vệ sinh đó đấy. (Ta không chắc ta hay là hắn là người xấu hổ hơn nữa.) Thêm vào đó, những viễn cảnh lâu lâu khiến ta tê liệt dạo này cũng xuất hiện thường xuyên hơn và khắc nghiệt hơn. Ta chưa chia sẻ nỗi lo lắng của ta với những người bạn của mình. Chưa phải lúc. Ta muốn tin là sức mạnh của ta chỉ là đang được nạp lại mà thôi. Xét cho cùng, thử thách ở Indianapolis cũng gần như phá hủy ta rồi. Nhưng cũng có một khả năng khác nữa. Ta đã bị đẩy từ đỉnh Olympus rồi ngã cắm mặt vào một thùng rác ở Manhattan từ hồi tháng Một rồi. Bây giờ đã là tháng Ba. Nghĩa là ta đã làm người thường trong vòng hai tháng rồi. Cũng có thể là ta ở dạng người thường càng lâu thì ta sẽ càng yếu đi, và cũng càng khó để ta trở lại thể thần thánh trước kia của ta. Hai lần trước Zeus đẩy ta xuống hạ giới có như thế này không ấy nhỉ? Ta cũng chẳng nhớ nữa. Một vài ngày, ta thậm chí còn không nhớ nổi vị của bánh thánh, hoặc là tên của những chú ngựa kéo cỗ xe mặt trời của mình, hoặc là khuôn mặt của cô em gái sinh đôi Artemis của ta. (Thường thì ta sẽ nói đó là một lời chúc phúc, không nhớ mặt cô em gái ấy, nhưng ta nhớ con bé đến điên cả lên. Đừng có hòng mách con bé là ta đã nói vậy đấy.) Chúng ta bò theo sườn hành lang, mũi tên thần kỳ của Dodona rung rung trong bao đựng tên như chiếc điện thoại đã tắt tiếng, như thể nó đang muốn được lấy ra và được hỏi ý kiến. Ta cố tảng lờ nó đi. Những lần trước khi ta hỏi mũi tên cho lời khuyên, nó không có ích cho lắm. Tệ hơn là, nó đưa mấy lời khuyên vô ích bằng tiếng Anh thời Shakespeare. Có quá nhiều những từ NGƯỜI, NHÀ NGƯƠI, TÁN THÀNH và VÔ CÙNG bằng tiếng Anh cổ, nhiều hơn những gì ta có thể chịu đựng. Ta chưa bao giờ thích những năm có đuôi 90s. (Ý ta là những năm 1590s ấy). Có thể ta sẽ bàn bạc với mũi tên khi chúng ta tới Palm Springs. NẾU như chúng ta tới được Palm Spring . . . Grover dừng lại ở một ngã rẽ chữ T nữa. Cậu ta đưa mũi ngửi ngửi bên phải, rồi bên trái. Mũi cậu ta chun lại như mũi con thỏ mới ngửi phải một con chó vậy. Bất chợt, cậu ta thét lên "Lùi lại!" và ngã ngửa lại đằng sau. Cái hành lang quá chật hẹp nên cậu ta đổ nhào lên đùi ta, bắt buộc ta phải ngã nhào lên đùi của Meg, cô bé ngồi phịch xuống một cách nặng nề và làu bàu hốt hoảng. Trước khi ta có thể cằn nhằn rằng ta không thích massage nhóm, hai tai của ta bật lên. Toàn bộ khí ẩm đang bị rút cạn khỏi không khí. Một mùi hương cay xè trườn qua người ta-như là mùi nhựa đường còn mới trên một con đường cao tốc ở Arizona vậy-và từ bên kia hành lang, ngay trước mặt chúng ta nổi lên một lớp lửa vàng kè, một xung điện của cái nóng khủng khiếp biến mất nhanh chóng như khi nó xuất hiện vậy. Hai tai ta nứt rạn . . . có thể là do dòng máu đang sôi sùng sục bên trong đầu ta. Miệng ta khô tới mức nuốt thôi còn thấy khó. Ta không thể nào nói được là chỉ có ta đang run rẩy đến mất cả kiểm soát hay là cả ba chúng ta đều vậy. "Cái-cái gì vậy?" Ta tự hỏi tại sao phản ứng đầu tiên của ta là hỏi đó là KẺ NÀO. Có gì đó về luồng hơi đó quen thuộc một cách đáng sợ. Trong luồng khói cay độc đang lơ lửng, ta nghĩ là mình nhận ra được cái mùi khó chịu của sự ghét bỏ, niềm hoang mang và cơn đói cồn cào. Chiếc mũ đan tay màu đỏ của Grover bốc khói. Cậu ta ngửi y như đống lông dê bị đốt cháy. "Cái đó," cậu ta nói một cách yếu ớt, "nghĩa là chúng ta đang ở rất gần rồi đó. Chúng ta cần phải nhanh lên." "Đúng như những gì tôi đã nói đi nói lại đấy," Meg gầm gừ. "Giờ thì đứng dậy ngay." Cô bé lấy đầu gối đá vào mông ta. Ta khó nhọc đứng dậy, ít nhất là đứng ở chiều cao mà cái hầm kẹp chặt cho phép. Đám lửa qua rồi, da ta cảm giác sền sệt. Hành lang trước mặt chúng ta trở nên tối tăm và im thin thít, như thể là chưa hề có một chút lửa địa ngục nào mới phun ra vậy, nhưng ta đã dành đủ thời gian với cỗ xe mặt trời để có thể đo độ nóng của lửa. Nếu như chúng ta bị luồng hơi đó phun trúng, thì chúng ta đã bị nấu chảy thành huyết thanh luôn rồi. "Chúng ta sẽ phải rẽ trái thôi," Grover quyết định. ... Mời các bạn đón đọc Những thử thách của Apollo Tập 3: Địa Cung Rực Lửa  của tác giả Rick Riordan.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

39 Manh Mối Tập 9: Cảnh báo Bão - Linda Sue Park
39 Manh mối là một bộ tiểu thuyết phiêu lưu được nhiều tác giả nổi tiếng của dòng fantasy cùng chắp bút. Qua từng cuốn sách, chúng ta sẽ cùng hai chị em Amy Cahill và Dan Cahill đến những đất nước khác nhau truy tìm 39 manh mối để sở hữu quyền lực vĩ đại nhất từng thấy. Bạn sẽ đắm mình vào cuộc phiêu lưu hồi hộp, tìm hiểu những câu chuyện hư hư thực thực về những con người nổi tiếng có trong phả hệ nhà Cahill như Benjamin Franklin, Mozart, hay Shakespeare... *Bộ sách còn được một số quốc gia đưa vào trò chơi trực tuyến với phần thưởng có giá trị. *** Cảnh báo Bão là quyển thứ 9 trong Bộ truyện 39 Manh Mối do Linda Sue Park viết. Amy và Dan di chuyển đến vùng biển Caribbean để tìm kiếm một Manh Mối liên quan đến một trong những kẻ ngoài vòng pháp luật của Jamaica - nữ cướp biển, Anne Bonny. Có những bằng chứng gần đây cho thấy Bonny là một Madrigal. Tụi nó đang đi đúng đường, nhưng chi Madrigal, dẫn dắt bởi Người Đàn Ông Mặc Đồ Đen Man In Black), cuối cùng cũng đã sẵn sàng để tấn công. *** “Bahamas.” “Jamaica.” “Bahamas.” “Jamaica.” Dan vặn vẹo người liên tục, nghiến răng nghiến lợi. Nó cố thêm lần nữa. “BA-HA-MAS. Amy, nghĩ về điều đó nào –” “Chị đang nghĩ về điều đó nè!” chị nó phản pháo. “Còn hơn cả điều em đang nghĩ nữa! Này nhé, nếu chúng ta đi tới nơi mà bà ấy từng đi, thì phải là Jamaica. Bà ấy thậm chí không phải là một cướp biển khi bà sống ở Bahamas!” Tụi nó đang nói về Anne Bonny, người giả trang thành nam giới và trở thành cướp biển dũng mãnh trong thế kỷ 18. Và có thể là – hoặc có thể không phải là – một trong những tổ tiên của tụi nó. Lúc ở Trung Quốc, Dan đã tìm thấy một tấm chân dung lồng trong mặt dây chuyền với tên của Anne Bonny ở phía sau. Đó chính là chỉ dẫn duy nhất của tụi nó cho bước tiếp theo trong cuộc truy tìm. Amy và Dan là người nhà Cahill. Suốt hơn năm trăm năm, các thành viên của gia tộc Cahill đã là những người có ảnh hưởng nhất trên thế giới. Các nhà khoa học như Galileo, và Marie Curie; các nghệ sỹ và nhà văn như Vincen Van Gogh và Mark Twain; các nhà lãnh đạo tầm cỡ thế giới – Napoleon và George Washington; danh sách cứ thế kéo dài … và nó vẻ như Anne Bonny có thể cũng là người nhà Cahill. Những năm đầu thế kỷ 16, gia tộc Cahill đã tách thành nhiều chi nhỏ, mỗi chi xuất phát từ một đứa trẻ con của Gideon và Olivia Cahill. Con trai cả, Luke: chi Lucian. Các chiến lược gia, chính trị gia, doanh nhân. Em gái Katherine: chi Ekaterina, các nhà sáng tạo và phát minh. Em trai Thomas: chi Tomas của các nhà thám hiểm, nhà phiêu lưu, và các vận động viên. Và em gái Jane: chi Janus, nổi tiếng như các nghệ sỹ và khả năng nhìn xa trông rộng. Kể từ thời điểm đó, các phe phái đã chiến đấu với nhau trong một cuộc đua đầy tuyệt vọng để tìm ra bí mật giúp trở thành người quyền lực nhất trên hành tinh. Amy và Dan đã tham gia vào cuộc đua đó. Lúc đầu tụi nó còn không biết gì về điều tụi nó làm. Khi bà ngoại Grace yêu quý của tụi nó mất đi, các điều khoản của di chúc từ bà đã đưa cho tụi nó một gợi ý dẫn tới Manh Mối đầu tiên – một loạt các hành động và phiêu lưu được định sẵn mà tụi nó chưa từng tưởng tượng ra. Cũng không hề đơn độc. Các đội khác cũng đang truy tìm các Manh Mối, các đội sẽ làm tất cả mọi thứ để không cho Amy và Dan đến đích đầu tiên. Các vụ nổ, sập hầm, nỗ lực đầu độc tụi nó, dìm chết tụi nó, chôn sống tụi nó. Ở Pháp, Áo, Nhật Bản, Hàn Quốc, Ai Cập, Úc, Nam Phi, Trung Quốc… Dan và Amy đã sống sót sau tất cả, tìm thấy một vài những Manh Mối quý báu trên đường đi. Và tụi nó vẫn không biết tụi nó đang làm cái gì. Giờ tụi nó đang ở phi trường Bắc Kinh đợi Nellie, cô nàng au pair của tụi nó, người đang ở ngay cửa đổi ngoại tệ. “Jamaica là nơi cuối cùng mà người ta từng thấy hoặc nghe về bà,” Amy nói. Con bé đã tìm kiếm thông tin về Anne Bonny trên mạng. “Vì vậy đó là nơi chúng ta nên bắt đầu tìm kiếm.” “Nhưng –” Dan ngừng lại, cố gắng một cách tuyệt vọng nghĩ theo cách của Amy. Con bé giỏi ở điểm này, nhìn được toàn cảnh. Nó thì tiểu tiết hơn, và giờ đây nó đang rất hứng thú vào một chi tiết về Bahamas. Amy nhìn thẳng vào mắt nó. “Chị biết em đang nghĩ gì nha, Daniel Arthur Cahill,” con bé nghiêm khắc nói. “Đừng có nhảm nhí. Tụi mình phải đánh bại mấy đội kia ở manh mối kế tiếp. Chúng ta không có thời gian phí phạm cho mấy cái khu vui chơi ngớ ngẩn.” Dan la to. “’Khu vui chơi ngớ ngẩn’? Chị nghĩ vậy đó hả? Chị không biết gì sao? Oceanus là công viên nước lớn nhất trên thế giới đó! Họ có, kiểu như, cả trăm đường trượt nước! Và chị có thể bơi cùng cá heo! Và thấy cá đuối gai độc và cá piranha!” “Ha!” Amy nhìn nó đầy đắc thắng. “Chị biết em đang nghĩ về Oceanus mà!” “Ờ, đó chính là điều sau cùng mà chị nghĩ về,” Dan nói đầy cay đắng. “Người duy nhất trên thế giới chả biết gì về niềm vui, và người đó chính là chị tui. À chờ đã, em rút lại câu đó. Ý tưởng về niềm vui của chị chính là một thư viện mở cửa suốt hai bốn giờ một tuần.” Amy mở to mắt tổn thương. “D-Dan, không cô-công bằng,” con bé nói, chứng nói lắp của con bé luôn xuất hiện khi tức giận. Dan cụp vai xuống. Việc làm Amy cảm thấy bị tổn thương luôn làm nó thấy tệ, nhưng thực tế thì, đôi khi nó không kìm được. “Coi nè, em biết chị nghĩ chẳng ích gì khi mình tới Bahamas trước. Nhưng mình đâu có chắc chắn là đầu mối ở Jamaica hay không đâu.” “Đúng,” Amy thừa nhận. Dan cảm thấy giọng nói của con bé có vẻ mềm mỏng lại và nó ráng căng não ra để tìm ra điều gì đó có thể thuyết phục con bé. “Mỗi manh mối mà chúng ta tìm ra, nó luôn luôn là cái gì đó mà chúng ta khám phá ra được từ mấy thứ dọc đường, đúng không? Ở ‘sai’ địa điểm. Nhưng nếu chúng ta không đến sai địa điểm trước, chung ta sẽ không có được thứ chúng ta cần để tìm ra manh mối ở địa điểm đúng.” Mặt nó ửng đỏ vì những nỗ lực để giải thích. “Ý em là, hóa ra mình lại đúng khi đi đến sai địa điểm ban đầu. Vậy thì, Bahamas nhé!” Amy phá lên cười. “Em có nhận ra là mình đang nói gì không? Em đang thừa nhận là chị đúng về Jamaica!” Dan cười toe toét. “Chị có thể đúng, và em sẽ đi Oceanus.” Nó đấm lên tay con bé. “Đó chính là những gì được coi là trọn cả đôi đường.” Trong tất cả sự hài lòng cùng nhau, chẳng đứa nào trong tụi nó nhớ ra rằng nhà Kabra có một căn biệt thự ở Bahamas. Cái gia tộc siêu giàu có, siêu Lucian dẫn dắt bở Isabel Kabra, kẻ đã cố gắng để loại bỏ cả Dan và Amy khỏi cuộc săn tìm manh mối. Và cũng là kẻ mà nhiều năm trước đã sát hại bố mẹ tụi nó. Nellie nhập bọn với tụi nó, lắc lư đầu theo nhạc đang chơi từ máy iPod, như thường lệ. Dan đã một lần đề xuất cô nàng cấy luôn cái tai nghe vô người, vì cô nàng hiếm khi rời khỏi nó. “Được rồi, tụi nhóc, quầy vé,” Nellie nói. Cô nàng gật đầu tán thành. “Bahamas – giờ đó chính là điều mà chị dang nói tới, các cưng! Ghế bãi biển ơi, chị tới đây!” Trên đường tới quầy vé, Nellie tạt qua phòng vệ sinh. Khi cô nàng xuất hiện lại, cô nàng lấy hộ chiếu từ tụi nhỏ. Giờ tụi nó đã hình thành một thói quen: Nellie xếp hàng mua vé và dàn xếpvới nhân viên, trong khi Dan và Amy đứng sau cô nàng, cố gắng tỏ vẻ thoải mái như hai đứa trẻ đi du lịch cùng au pair của tụi nó trong một chuyến đi thoải mái để đi thăm họ hàng ở đâu đó. Chứ không phải như hai đứa nhỏ không ngừng chạy trốn khỏi những mưu mô, ám sát, đám họ hàng hiếu chiến, như tụi nó đã trải qua. “Ba vé đi Bahamas,” Nellie nói với nhân viên bán vé. Trong lúc chờ đợi, Dan kiểm tra tin nhắn trên điện thoại. Nó cau mày khi nghe. “Hamilton gọi,” nó nói với Amy sau khi tắt máy. “Nó muốn gì?” Dan lắc đầu. “Tín hiệu kém quá, cứ chập chờn hoài. Nhưng” – nó nhìn quanh đầy ngờ vực – “bằng cách nào đó ba nó đã biết tụi mình đi đâu.” Amy thở hổn hển. “Sao có thể chớ? Tụi mình còn không biết tụi mình đi đâu cho tới, khoảng chừng năm phút trước! Và người duy nhất –” Con bé ngừng lại, mắt mở to. “Lúc chị ta ở trong nhà vệ sinh!” Dan kêu lên. Hai đứa cùng quay qua nhìn chằm chằm vô Nellie đang đứng ở quầy vé. Amy cảm thấy tim mình nặng trĩu. Con bé nhắm nghiền mắt một lúc, nhớ lại những lần khác khi mà Nellie hành động có vẻ đáng ngờ. Khi con bé mở mắt lại, con bé thấy Dan có vẻ cũng cảm thấy y như mình. Vẻ buồn rầu hiện rõ trên từng điểm trên mặt nó. Cả mũi của nó nữa, nếu điều đó có thể xảy ra. Mấy tháng gần đây, tụi nó giành nhiều thời gian với Nellie hơn bất cứ ai khác. Cô nàng giờ không chỉ là một au pair – cô nàng như thể một người chị họ, Amy nghĩ. Sao cô nàng có thể – “Tụi mình phải tìm ra chị ấy tính làm gì.” Dan nói. “Tụi mình sẽ xử chị ta trên máy bay, chỗ mà chị ấy không thể trốn khỏi tụi mình. Nhưng phải nói cho chị nghe hết điều mà Hamilton đã nói.” Sau khi nhìn một cách lo lắng thêm lần nữa về phía Nellie, Amy quay trở lại với nó. “Vậy Eisenhower biết là tụi mình sẽ đi Bahamas,” Dan nói, “và Hamilton không thực sự hiểu hết, nhưng nó nói là ba nó nói gì đó về con mèo, và chúng ta đã sai lầm như thế nào, và Bahamas không phải là địa điểm đúng. Thay vào đó họ sẽ đi South Carolina.” “Ổng có biết gì về bức chân dung không? Về Anne Bonny?” Amy hỏi. “Em không biết. Nó không nói gì về bà ấy hết, chỉ nói vài điều về con mèo.” “Một con mèo? Nó nói về Saladin?” “Không. Cuộc gọi bị ngắt ngang, và em không nghe được hết, nhưng rõ ràng là không phải Saladin. Nói về điều –” Nó ôm Saladin ra khỏi lồng thú nuôi và vuốt ve con mèo một lúc. Amy có thể cảm nhận điều nó đang nghĩ về Nellie và quay sang Saladin một lúc đầy thoải mái. Saladin rúc vào vòng tay của Dan và gầm gừ khe khẽ – kẻ duy nhất trong ba đứa tụi nó đang hoàn toàn mãn nguyện. ... Mời các bạn đón đọc 39 Manh mối tập 9: Cảnh Báo Bão của tác giả Linda Sue Park.
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Thor Aesir
Bạn có tưởng tượng đến một xứ sở nơi con người có phép thuật, có năng lực siêu nhiên, nơi ta có thể tự do phiêu lưu, tìm kiếm kho báu hay khám phá xứ sở của các vị thần? Bạn có yêu thích những câu chuyện về 12 cung Hoàng đạo? Bạn có tin rằng mỗi cung có sức mạnh điều khiển một yếu tố tự nhiên nào đó?Câu chuyện diễn ra trong một xứ sở tưởng tượng Zodiacus - nơi sinh sống của các tộc Người, Người Lùn, Tiên Yêu, dưới sự cai quản của các vị Thần. Bạch Dương, Kim Ngưu, Song Tử, Sư Tử, Bảo Bình - những pháp sư trẻ tuổi mang trong mình hoài bão, tìm kiếm con đường riêng cho bản thân, ngẫu nhiên bị cuốn vào vòng xoáy của những âm mưu. Cự Giải - con gái thần Mặt trăng, Thiên Bình - con gái thần Gió Bắc và Song Ngư - con gái thần Biển, Xử Nữ - tư tế tối cao của Thần điện, mỗi người mang trong mình những sứ mệnh đặc biệt, không thể tránh khỏi. Ma Kết và Thiên Yết - hai pháp sư bảo hộ cho lục địa, rơi vào một mối tình cấm kỵ. Tình yêu và sự phản bội, lòng thù hận đã đẩy Thiên Yết đi vào con đường lầm lạc. Bí ẩn, u tối, hào hùng, bi thương nhưng vẫn ẩn chứa nét ấm áp, tươi sáng của tình yêu, tình người, ước mơ, hy vọng của tuổi trẻ. Huyền thoại pháp sư 12 chòm sao đã từng được xuất bản một phần trong cuốn sách Mật ngữ 12 chòm sao và đến giờ vẫn là một trong những tác phẩm được yêu thích nhất trên diễn đàn cùng tên. *** Người ta cho rằng xứ sở Zodiacus là do các vị thần đắp nên giữa biển cả. Đó là một lục địa to lớn, tồn tại qua hàng triệu năm trước khi có loài người. Ngày nay, lục địa chính của Zodiacus là nơi mười vương quốc hùng cứ, mỗi vương quốc có nhiều thành thị, mỗi thành thị lại có nhiều thị trấn, làng mạc bao quanh, rộng lớn không thể tả. Nếu theo bốn phương tám hướng mà dong buồm ra biển thì đi chưa hết một ngày đã gặp đảo. Có hơn mười vạn hòn đảo lớn nhỏ vây quanh lục địa, đảo lớn thì bằng hai ba vương quốc gộp lại, đảo nhỏ thì đủ ột thành thị phát triển. Dĩ nhiên một lượng lớn chừng ba nghìn hòn đảo có người ở, thương mại phát triển, những vương quốc nhỏ cũng từ đó mà lập nên. Tất cả tính vào xứ sở Zodiacus hết. Những đảo còn lại nếu nằm xa quá về phương Bắc thì băng tuyết quanh năm, nếu xa quá về hướng Tây thì sa mạc nắng nóng. Những hòn đảo xa về phía Nam và phía Đông là rừng rậm muôn trùng. Bên ngoài Zodiacus là biển cả mênh mông, hòn đảo xa nhất mà con người đặt chân đến có tên là Odem, đó là hòn đảo của thần Hải Vương nằm ở cực Tây của Zodiacus và nó cũng là hòn đảo cuối cùng mà con người ghi nhận trên địa đồ. Từ Odem tính ra thêm một ngàn hải lý là một vùng biển động dữ dội, bão tố quanh năm. Đó là cực hạn mà con người có thể đến được. Đã qua hàng vạn năm, chưa một thủy thủ tài ba hay một vị anh hùng nào dám ngang nhiên đi vào vùng nước đó. Sách cổ truyền thừa ghi lại, vùng nước hỗn mang có vô số loài thủy quái, có loài to lớn hơn cả một vương quốc. Chẳng ai biết vùng biển đó rộng lớn bao nhiêu, có lẽ Zodiacus so với nó cũng chỉ là hạt cát. Chẳng ai biết đi ra ngoài giới hạn có khả năng gặp được lục địa hay hòn đảo nào có người sống hay không, bởi lẽ cho đến nay, dầu những pháp sư quyền năng nhất cũng không dám vượt qua cái ranh giới đó. Dầu sao, Zodiacus được các vị thần bảo trợ, an toàn tồn tại và phát triển ngày càng thịnh vượng. Con người thờ phụng các vị thần bởi cuộc sống sung túc đó. Ở vùng đông bắc của lục địa Zodiacus là lãnh địa của vương quốc Onyx. Bao bọc rìa phía tây của vương quốc là một dãy núi hùng vĩ mang tên Eura, trên đỉnh một ngọn núi cao nhất thuộc dãy Eura, người ta xây dựng một đền thờ vĩ đại dành cho các vị thần. Xử sở Zodiacus ai ai cũng biết, đền thờ Ánh Sáng tại vương quốc Onyx là nơi phụng sự cho tất cả các vị thần bảo trợ cho vùng đất này. Hằng năm, hàng ngàn người hành hương tìm đến đây để được ban phúc và mách bảo về tương lai của họ. 4000 năm trước… Bầu trời Onyx chìm trong giông bão, mây đen cuồn cuộn như những con quái vật khổng lồ, tưởng chừng muốn nuốt chừng cái vương quốc nhỏ bé bên dưới. Trên đỉnh ngọn Eura, đền thờ Ánh Sáng lừng lững như ngọn hải đăng, ánh sáng của nó trong giông bão chẳng những không lu mờ mà còn rực rỡ, đối chọi với bóng đêm hung tàn bên ngoài. Trong chính điện của đền thờ, một người con gái xinh đẹp vô ngần đang đứng yên lặng. Ánh mắt nàng sáng như sao sa, long lanh nhìn ra bầu trời dữ dội. Gió thổi ào ạt làm tung váy áo, khăn choàng cùng mái tóc vàng óng ánh như sợi nắng của nàng tạo nên một cảnh tượng mơ mộng như trong tranh vẽ. Đôi tay nàng ôm nhè nhẹ một chiếc lư bằng đồng được chạm khắc tinh xảo. Bên trong lư tỏa ra một làn khói nhàn nhạt. “Ầm !” Một ngọn sét chói lòa kèm theo âm thanh đinh tai nhức óc, cả đền thờ nhất thời như rung lên bần bật. Đôi mắt người thiếu nữ kẽ nhắm lại khi ánh chớp sáng lòe. Khóe miệng nàng khẽ nhếch thành một nụ cười bí hiểm: - Người đã đến. Ta đợi người rất lâu ! Nói rồi đôi mắt đẹp như ánh sao khẽ mở ra nhìn về phía trước. Chẳng biết từ bao giờ đã có hai người ở đó. Một người đàn ông đẹp như thần mặc một bộ chiến giáp sáng lòa ánh kim, áo choàng đỏ bay phấp phới trong giông bão, đang quỳ trên một gối. Trên tay chàng, một thiếu nữ vận y phục trắng phau như tuyết đang nằm ngủ, đẹp như một con thiên nga đang mơ mộng. Chỉ có điều sắc mặt nàng đang dần tái đi, hai bên gò má hiện lên rằn ri những mạch máu nhỏ đã chuyển sang màu đen. Người đàn ông nhìn lên với ánh mắt ngân ngấn nước, vẻ mặt đau khổ vô ngần. - Xử Nữ (Virgo), xin nàng hãy cứu lấy Thiên Yết (Scorpio), nàng ta sắp chết rồi. Xin nàng ! Vẻ mặt Xử Nữ vẫn bình thản, ánh mắt nàng chuyển từ người đàn ông trước mặt xuống thân thể yếu ớt của người thiếu nữ. - Nọc độc của Kim giáp Bọ Cạp (con bọ cạp có vỏ bằng vàng) ? Nàng ta muốn sử dụng pháp thuật cấm ? Vẻ mặt người đàn ông muôn phần đau khổ. - Xin nàng hãy cứu người ! - Ta không thể ! – Xử Nữ lạnh lùng. – Các vị thần căn dặn rằng, bất cứ ai sử dụng pháp thuật cấm đều phải chết. Nọc độc của Kim giáp Bọ Cạp, cả thế gian này không có thứ gì hóa giải được. Cánh tay của người đàn ông run run, bàn tay siết chặt. Lúc này đã không thể thấy rõ đôi mắt của chàng nữa, bởi vì nó đã nhòa trong lệ. - Trừ phi… - Giọng nói của Xử Nữ lại vang lên, một nụ cười nhẹ. Người đàn ông như bừng tỉnh, ánh mắt đầy hy vọng nhìn người con gái cưng của các vị thần kia. - Ta không có khả năng cứu nàng, nhưng ta vẫn có thể chỉ cho nàng một con đường sống. Ma Kết (Capricorn), trừ phi chàng đồng ý trao cho ta thứ quý giá nhất của chàng. – Đôi tay Xử Nữ chỉ về phía Ma Kết, từng từ được nàng thốt ra,thật nhẹ nhàng nhưng đến tai người nghe lại nặng hơn hàng trăm ngọn núi. Chẳng do dự, Ma Kết trả lời: - Được, xin nàng hãy ra điều kiện. Lúc này Xử Nữ bật cười, tiếng cười lảnh lót như tiếng nhạc: - Tốt ! Quả đúng là Ma Kết. Để đổi lấy mạng sống cho Thiên Yết, chàng phải trả cho ta tình yêu của chàng dành cho Thiên Yết. Trước mặt các vị thần, chàng phải thề rằng một khi Thiên Yết sống lại, chàng phải rời bỏ nàng ta, mãi mãi không được đáp lại tình yêu của nàng. Gương mặt của Ma Kết giờ trở nên thất thần, chàng nhìn xuống người con gái mong manh trên đôi tay của mình, cảm thấy cuộc sống của nàng dần dần tan biến. Chàng khẽ vuốt ve mái tóc của nàng: - Ta yêu nàng, Thiên Yết. Nàng phải sống ! Nói rồi, Ma Kết quay về phía người nữ tư tế, ánh mắt sáng như sao băng: - Ta chấp nhận. Hãy cho nàng được sống. Nụ cười trên môi Xử Nữ đột nhiên biến mất. Nàng khẽ nhắm mắt. - Tốt ! Vậy thì hãy nghe đây. Ở bên ngoài Zodiacus, đi mải miết về hướng Tây là lãnh địa của cái chết. Nơi đó có loài phượng hoàng đen sống từ khi vũ trụ đản sanh. Tìm đến đó và mang về cho nàng ta bộ lông của phượng hoàng đen. Suốt đời này, nàng ta phải khoác chiếc áo lông vũ đó, bằng không nàng ta sẽ chết. Còn về phần chàng, một khi chàng đã chấp thuận thì cuộc giao dịch này mãi mãi không thể xoay chuyển. Tình yêu của chàng là cái giá ạng sống của Thiên Yết. Trừ phi mùa hạ chuyển thành mùa đông, biển cạn hóa thành đồng cỏ, sự sống trở về từ cõi chết. Chỉ cần chàng đáp lại tình yêu của Thiên Yết, dầu chỉ một lần, chiếc áo lông vũ sẽ tan thành mây khói. Vừa dứt lời, chiếc lư đồng trên tay Xử Nữ liền bốc lên một cột khói màu đỏ rực như lửa, nó kêu gào như một con rồng giận giữ, chồm đến quấn lấy đôi nam nữ trước mặt. Bên ngoài, bầu trời vẫn mưa bão, ánh chớp không ngừng sáng lòa.Phút chốc, trên đại điện của đền thờ chỉ còn lại Xử Nữ đứng lặng im như bức tượng thạch, tưởng chừng mọi chuyện xảy ra chỉ như là giấc mộng. ... Mời các bạn đón đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao của tác giả Thor Aesir.
Lĩnh Nam Chích Quái - Trần Thế Pháp
Lĩnh Nam chích quái là một tập hợp các truyền thuyết và cổ tích dân gian Việt Nam được biên soạn vào khoảng cuối đời nhà Trần. Đây là những câu chuyện về các bậc anh hùng hào kiệt trong lịch sử nước Nam ta trong bốn nghìn năm lịch sử được ca ngợi và phủ thêm tính li kì, huyền ảo. Lĩnh nam chích quái chứa đựng nếp sống tâm linh, triết lý sống của người Việt. *** Đế Minh cháu ba đời họ Viêm Đế Thần Nông sinh ra Đế Nghi, sau nhân đi tuần về phía Nam đến núi Ngũ Lĩnh lấy được con gái bà Vụ Tiên rồi trở về, sinh ra Lộc Tục. Tục dung mạo đoan chính, thông minh phúc hậu, Đế Minh rất lấy làm lạ, muốn cho nối ngôi mình. Lộc Tục cố từ, xin nhường cho anh. Đế Minh liền lập Nghi làm kẻ nối ngôi. Lại phong Lộc Tục là Kinh Dương Vương để trị đất Nam, lấy hiệu nước là Xích Quá. Kinh Dương Vương có tài đi dưới Thủy Phủ, lấy con gái Long Vương ở hồ Động Đình, sinh ra Sùng Lãm hiệu là Lạc Long Quân, cho nối ngôi trị nước. Kinh Dương Vương không biết đi đâu mất. Lạc Long Quân dạy dân việc cày cấy nông tang, đặt ra các đẳng quân, thần, tôn, ti, các đạo cha con, vợ chồng, đôi khi trở về Thủy Phủ mà trăm họ vẫn yên vui vô sự, không biết do đâu được thế. Hễ dân có việc lại lớn tiếng gọi Long Quân rằng: "Bố ơi ! Sao không lại cứu chúng tôi". Long Quân tới ngay, sự linh hiển của Long Quân, người đời không ai lường nổi. Đế Nghi truyền ngôi cho con là Đế Lai, cai trị Bắc phương. Nhân khi thiên hạ vô sự bèn sai quần thần là bọn Xuy Vưu thay mình trông coi quốc sự rồi đi tuần xuống nước Xích Quỷ ở phía Nam. Khi đó, Long Quân đã về Thủy Phủ, trong nước không có chúa . Đế Lai bèn để ái nữ là âu Cơ và các thị tỳ ở lại nơi hành tại rồi đi chu du thiên hạ, ngắm các nơi danh lam thắng cảnh. Thấy hoa kỳ cỏ lạ, trân cầm dị thú, ngọc ngà vàng bạc... các thứ đá quý, các cây trầm, đàn cùng các sơn hào hải vật không thiếu thứ gì, khí hậu bốn mùa không lạnh không nóng, Đế Lai rất ái mộ, vui quên trở về. Dân phương Nam khổ vì bị người Bắc phương quấy nhiễu, không được yên sống như xưa mới cùng gọi Long Quân rằng: "Bố ơi ở đâu mà để cho dân Bắc xâm nhiễu phương dân" . Long Quân đột nhiên trở về, thấy âu Cơ có dung mạo đẹp đẽ kỳ lạ, trong lòng vui mừng, bèn hóa thành một trang thiếu niên phong tư tú lệ, tả hữu kẻ hầu người hạ đông đúc, vừa đi vừa ca hát đánh trống. Cung điện tự nhiên dựng lên. âu Cơ vui lòng theo Long Quân. Long Quân giấu âu Cơ ở Long Đài. Nham Đế Lai trở về, không thấy âu Cơ, sai quần thần đi tìm khắp thiên hạ. Long Quân có phép thần thông biến hóa thành trăm hình vạn trạng yêu tinh, quỷ sứ, rồng, rắn, hổ, voi... làm cho bọn đi tìm đều sợ hãi không dám sục sạo, Đế Lai bèn phải trở về. Truyền ngôi đến đời Du Võng,thì Xuy Vưu làm loạn. Vua nước Hữu Hùng là Hiên Viên đem chư hầu tới đánh nhưng không được. Xuy Vưu mình thú mà nói tiếng người, có sức khỏe dũng mãnh. Có người dạy Hiên Viên dùng trống da thú làm lệnh, Xuy Vưu sợ hãi chạy về đất Trác Lộc. Đế Du Võng xâm lăng chư hầu, cùng Hiên Viên giao binh ở Phản Tuyền đánh ba trận đều bị thua, bị giáng phong ở đất lạc ấp rồi chết ở đó. Giòng họ Thần Nông tới đây thì hết. Long Quân lấy âu Cơ rồi đẻ ra một bọc, cho là điềm bất thường, vứt ra cánh đồng; qua sáu bảy ngày, bọc vỡ ra một trăm quả trứng, mỗi trứng nở ra một con trai, mới đem về nhà nuôi. Không phải bú mớm, các con tự lớn lên, trông đẹp đẽ kỳ dị, người nào cũng trí dũng song toàn, người người đều kính trọng cho là triệu phi thường. Long Quân ở lâu dưới Thủy Quốc vợ con thường muốn về đất Bắc . Về tới biên giới, hoàng đế nghe nói rất sợ hãi cho binh ra giữ cửa ải, mẹ con Âu Cơ không thể về được bèn quay về nước Nam mà gọi Long Quân rằng: "Bố ở nơi nào mà để mẹ con tôi cô độc, ngày đêm buồn khổ thế này". Long Quân bỗng trở về, gặp nhau ở đất Tương. âu Cơ nói: "Thiếp vốn là người nước Bắc, ở với vua, sinh hạ được trăm con trai, vua bỏ thiếp mà đi, không cùng thiếp nuôi con, làm người vô phu vô phụ, chỉ biết thương mình". Long Quân nói: "Ta là nòi rồng, đứng đầu thủy tộc, nàng là giống tiên, sống ở trên đất, tuy khí âm dương hợp lại mà sinh ra con, nhưng thủy hỏa tương khắc, giòng giống bất đồng, khó ở lâu với nhau được, nay phải chia lá. Ta đem năm mươi con về Thủy Phủ chia trị các xứ, năm mươi con theo nàng về ở trên đất, chia nước mà trị. Lên núi, xuống bể, hữu sự báo cho nhau biết, đừng quên". Trăm con vâng theo, sau đó từ biệt mà đi. âu Cơ và năm mươi con lên ở đất Phong Châu suy phục lẫn nhau, cùng tôn người con cả lên làm vua, hiệu là Hùng Vương, lấy tên nước là Văn Lang, đông giáp Nam Hải, tây tới Ba Thục, bắc tới Động Đình hồ, nam tới nước Hồ Tôn (nay là Chiêm Thành). Chia nước làm 15 bộ (còn gọi là quận) là Việt Thường, Giao Chỉ, Chu Diên, Vũ Ninh, Phúc Lộc, Ninh Hải, Dương Tuyền, Lục Hải, Hoài Hoan, Cửu Chân, Nhật Nam, Chân Định, Văn Lang, Quế Lâm, Tượng Quận. Chia các em ra cai trị, lại đặt các em làm tướng văn tướng võ, văn là lạc hầu, võ là lạc tướng. Con trai vua gọi là quan lang, con gái vua gọi là mỵ nương, trăm quan gọi là bồ chính, thần bộc, nữ lệ gọi là xảo xứng (còn gọi là nô tỳ). Bề tôi gọi là hồn, đời đời cha truyền con nối gọi là phụ đạo. Vua đời đời thế tập gọi là Hùng Vương, không hề thay đổi. Lúc ấy, dân sống ở ven rừng, xuống nước đánhcá thường bị giống giao long làm hại, bèn nói với vua. Đáp: "Giống sơn man và giống thủy tộc có thù với nhau, thường ghét nhau cho nên hại nhau đó". Khiến người đời lấy mực xăm vào mình theo hình Long Quân, theo dạng thủy quái. Từ đó, dân không bị tai họa giao long làm hại nữa. Tục xăm mình của dân Bách Việt cũng bắt đầu từ đấy. Hồi quốc sơ, dân không đủ đồ dùng, phải lấy vỏ cây làm áo, dệt cỏ gianh làm chiếu, lấy cốt gạo làm rượu, lấy cây quang lang, cây tung lư làm cơm (có chỗ viết là uống), lấy cầm thú, cá, ba ba làm mắm, lấy rễ gừng làm muối, cầy bằng dao, trồng bằng lửa. Đất sản xuất được nhiều gạo nếp, lấy ống tre mà thổi cơm. Bắc gỗ làm nhà để tránh hổ sói. Cắt tóc ngắn để dễ đi lại trong rừng rú. Đẻ con ra lấy lá chuối lót cho nằm, có người chết thì giã cối làm lệnh, người lân cận nghe tiếng đến cứu. Chưa có trầu cau, việc hôn thú giữa nam nữ lấy gói đất làm đầu, sau đó mới giết trâu dê làm đồ lễ, lấy cơm nếp để nhập phòng cùng ăn, sau đó mới thành thân. Đó trăm người con trai chính là tổ tiên của người Bách Việt vậy. ... Mời các bạn đón đọc Lĩnh Nam Chích Quái của tác giả Trần Thế Pháp.
Pendragon tập 10: Chiến binh Halla - D. J. MacHale
Pendragon là bộ truyện giả tưởng gồm 10 tập của nhà văn D. J. MacHale, với nhận vật chính là Bobby Pendragon, và hai người bạn thân nhất là Mark Dimond và Courtney Chetwynde, có sứ mệnh cứu vũ trụ gọi là Halla. Mỗi tập truyện trong Pendragon là mỗi chuyến phiêu lưu đến từng lãnh địa trong Halla. Tập đầu tiên của Pendragon phát hành vào năm 2002, bao gồm: - Pendragon 1: The Merchant of Dead - Con buôn tử thần,  - Pendragon 2: The Lost City of Faar - Faar - Thành phố mất tích,  - Pendragon 3: The Never War - Cuộc chiến bất thành,  - Pendragon 4: The Reality Bug - Thế giới ảo,  - Pendragon 5: Black Water - Nước đen,  - Pendragon 6: The Rivers of Zadaa - Những dòng sông Zadaa,  - Pendragon 7: The Quillan Game - Đặt cược sinh mệnh,  - Pendragon 8: The Pilgrims of Rayne - Ly hương tìm quá khứ - Pendragon 9: The Raven Rise - Quạ Đen Trỗi Dậy - Pendragon 10: The Soliders of Halla - Chiến binh Halla Mời các bạn đón đọc Pendragon tập 10: Chiến binh Halla của tác giả D. J. MacHale.