Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ba Đường Luân Hồi

Tựa gốc: Tam tuyến luân hồi / 三线轮回 Tác giả: Vĩ Ngư / 尾鱼 Người dịch: Nguyễn Hạ Lan, Cụt Thiết kế bìa: Nhi Cá Truyện được dịch theo sở thích cá nhân, phi lợi nhuận. Đề nghị không phát tán lung tung. Cảm ơn. Giới thiệu Họ đi tới tuyệt lộ, trước mặt không còn đường nữa, muốn quay đầu. Vậy họ có thành công không? Không biết, câu chuyện chưa kết thúc. *** #REVIEW: BA ĐƯỜNG LUÂN HỒI Tác giả: Vĩ Ngư Thể loại: Hiện đại, huyền huyễn, linh dị thần quái, trinh thám, HE CP: Em bé cao to ngốc nghếch x Bà chị thô lỗ cọc cằn Tình trạng: Edit hoàn Độ dài: 133 chương (4 quyển + 10 ngoại truyện) Link đọc: https://le4fevrier.wordpress.com/ba-duong-luan-hoi-vi-ngu/ Review: Bao Yin | Chỉnh ảnh: Tâm ------ Giới thiệu: Họ đi tới tuyệt lộ, trước mặt không còn đường nữa, muốn quay đầu. Vậy họ có thành công không? Không biết, câu chuyện chưa kết thúc. ------ Review: Phải nói mình thực sự quá u mê Vĩ Ngư, dù phân đoạn tình cảm của nam nữ chính đều rất ít ỏi, ít tới đáng thương. Nhưng bù lại, nội dung truyện của cô lại có sức hấp dẫn chí mạng đối với mình. Nên khi mình biết "Ba Đường Luân Hồi" hoàn thì không do dự một phút nào mà phi thẳng xuống cái hố sâu này. Mở đầu câu chuyện là năm 1996 ở Tam Giang Nguyên, nơi khởi nguồn của ba con sông lớn: Hoàng Hà, Trường Giang và Lan Thương - Mê Kông. Người ba họ Đinh - Khương - Dịch trong một lần mở khóa canh vàng mà đã xảy ra biến cố lớn ảnh hưởng tới tính mạng nhiều người trong dòng tộc. Dịch Táp lúc này là một cô bé 3 tuổi khá láu cá, cô may mắn thoát nạn nhưng những trưởng bối khác dần hoài nghi rằng liệu cô có còn "bình thường" nữa không? Ở thời điểm hiện tại, Tông Hàng phải sang Campuchia "thực tập" theo sự sắp xếp của ba. Không những không buồn chán mà anh còn tỏ ra vui mừng. Vì cuối cùng sau hơn 20 năm trời sống trong sự sung sướng đồng thời có nhiều gò bó, nay anh đã được tự do. Tông Hàng ở đầu câu chuyện có thể thấy được là một chàng trai trắng trẻo đẹp trai, có phần công tử bột. Sợ dính phải rắc rối, khá ngoan, ít phản nghịch, nghịch lắm của anh cũng chỉ là lén ba mẹ phóng moto ở ngoại thành. Mong muốn của anh là có một cuộc sống có nhiều sự va chạm, mới mẻ và nhiều điều thú vị hơn, vì sống mãi một cuộc sống nhàn nhã cũng chán lắm chứ không vui vẻ gì. Và có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của Tông Hàng, bằng một sự hiểu lầm mà anh bị truy bắt và gặp Dịch Táp ở đây, tuy chỉ mới thấy cổ chân cùng với dòng chữ "đi chết" khá rừng rợn của cô. Tưởng chừng chỉ là một cô gái xấu xa đã hãm hại anh vậy thôi, nhưng khi chính thức thấy khuôn mặt Dịch Táp và sau đó được cô cứu lên bờ ở xóm bè nổi, anh biết rằng cuộc sống bình thường của mình đã chệch khỏi quỹ đạo mà nó vốn có. Tông Hàng có tính cách thuần khiết, ấm áp, và cũng rất tin người, sau khi chia tay Dịch Táp chuẩn bị về nhà vì tin nhầm người nên lại gặp xui xẻo mà mất mạng, để rồi sau khi sống lại, anh lại là anh, nhưng dường như không phải. Dịch Táp bất chợt nghĩ rằng có lẽ gia đình Tông Hàng nuôi dạy anh rất tốt, vì anh rất tôn trọng ý kiến của người khác. Trong giây phút anh đang kề cận cái chết, cần sự giúp đỡ của cô nhưng khi hỏi thì lại hỏi rằng không biết cô có phiền không. Anh sợ trở thành gánh nặng, gây rối loạn cuộc sống của Dịch Táp. Nhưng cái gì tới cũng phải tới, số mệnh của họ vốn đã dính liền bên nhau. Một tháng sau gặp lại trên con thuyền mà ba họ chuẩn bị để đi mở canh vàng, khi Dịch Táp biết rằng Tông Hàng vẫn ổn, và còn biết rằng Tông Hàng giờ cũng giống mình rồi, thì trong cô xuất hiện sự đồng cảm và muốn chia sẻ với Tông Hàng nhiều hơn. Và hai người đã trở thành cộng sự vững chắc của nhau, Dịch Táp đi đâu là Tông Hàng sẽ theo sát đó, nhiều lúc không nói chuyện, chỉ liếc mắt một cái cũng biết đối phương đang nghĩ gì. Từ đây là quá trình bắt đầu mở ra tầng tầng lớp lớp bí mật của ba họ, cái chết bí ẩn của rất nhiều người ở Tam Giang Nguyên cũng như nguyên nhân tại sao Tông Hàng và Dịch Táp có thể cải tử hoàn sinh. Cả chặng đường hai người cùng đồng hành với nhau chất chứa rất nhiều dư vị. Là niềm vui nhỏ bé khi khám phá ra một chi tiết mới, từ đó lồng thành một câu chuyện từ ngày xưa. Hay sự ấm áp bất chợt mà Dịch Táp nhận được từ sự săn sóc của Tông Hàng. Quãng thời gian này đã làm Tông Hàng trưởng thành lên rất nhiều, lột bỏ đi sự lông bông bất cần đời của mình mà khoác lên vẻ chín chắn. Suy nghĩ cũng ngày càng thấu đáo hơn mà không đơn thuần làm theo những gì mà bản thân thích như trước nữa. Gần như anh đặt an nguy của Dịch Táp lên hàng đầu, cứu người xong nhưng thấy cô vẫn bình ổn thì mới thở phào nhẹ nhõm. Hay như biết Dịch Táp thích trò câu cá ngày bé nên vẫn mua để đó cho cô chơi. Rất đáng yêu luôn! Tình cảm của hai người rất chậm, nhưng mình hoàn toàn có thể cảm nhận sự ngọt ngào bé nhỏ ấy giữa Hàng Hàng và Táp Táp. So với Dịch Táp thì Tông Hàng yếu thế hơn rất nhiều, nhưng không vì vậy mà anh không cố gắng để bảo vệ cô, khiến cho lòng Dịch Táp như có một vết mèo cào vậy, vừa ngứa nhưng cũng rất ấm áp. Hai người là một nửa tuyệt nhất của nhau, một Dịch Táp cộc tính là thế nhưng lại có thể cười hihi mà bắt nạt, nhéo má, vò đầu Tông Hàng lớn xác nhưng tính tình thì có phần ngây thơ và trẻ con. Để hình dung thì giống như bé Samoyed và một bé mèo vậy, tưởng sẽ cắn nhau nhưng khi thân thiết rồi thì lại hợp nhau không tả, bé mèo thì cứ hay vờn vờn bé chó, nhưng bé chó ngoài sủa tượng trưng thì lại âm thầm hưởng thụ cảm giác chọc ghẹo ấy. Sau khi bí mật phanh phui thì Tông Hàng nên trở về với gia đình mình rồi. Nhưng anh vẫn mong chờ sự hồi đáp của Dịch Táp đối với tình cảm của chính mình. Nhưng Dịch Táp vì lo sợ mình sẽ không thể sống lâu được, cô cũng đã có một số triệu chứng nên biết thời gian có lẽ không còn nhiều nữa, nên muốn đường ai nấy đi, không thể vì cô mà làm Tông Hàng chậm trễ cả một đời được. Nhưng định nghĩa về hạnh phúc của Tông Hàng lại không giống thế. Đối với anh, được ở bên cạnh người mình thích dù ít nhưng cũng có kỷ niệm bên nhau, còn hơn là chia tay để rồi hối hận mãi mãi. Anh lại quay về Campuchia tìm Dịch Táp, lần này có cả sự ủng hộ của ba mẹ rồi nên anh lại càng hăng hái hơn. Cuối cùng cũng ôm được người đẹp về nhà. “Tôi chỉ muốn chúng ta có thể ở bên nhau, được bao lâu hay bấy lâu.” “Không phải con người nên đi về phía trước sao? Một năm nay, em nói muốn được yên lặng, tôi không tới quấy rầy em, nhưng em thử rồi, sống cũng đâu có tốt, chỉ tàm tạm mà thôi, vậy đổi sang một kiểu tốt hơn đi. Em theo tôi đi, cho tôi một cơ hội thử sức, dù cũng chỉ trong một năm thôi cũng được. Nếu hết hạn một năm mà em vẫn chẳng thấy có gì khá hơn thì cũng đâu ảnh hưởng em tiếp tục trở về với cuộc sống yên tĩnh của em, đúng không?” Dịch Táp cúi đầu, hỏi hắn: “Sao anh lại thích em chứ?” Cô cảm thấy mình trúng số thật rồi: Không dịu dàng đáng yêu gì, cũng không làm được việc gì tốt, cứng đầu cứng cổ, từ nhỏ đến lớn đã gây phiền nhiễu cho biết bao người, đột nhiên lại có một ngày, sau lưng cứ có một tên ngốc lẽo đẽo theo đuôi, cứ như sinh ra là để ứng đối với tính tình thối hoắc của cô, đuổi thế nào cũng không đi. Về nhân vật phụ, nổi bật nhất là thanh niên hoa lá hòe rất mê bươm bướm - Đinh Ngọc Điệp. Anh này ngang lứa với Dịch Táp - là ma nước trẻ tuổi nhất của nhà họ Đinh. Quan hệ với Dịch Táp giống như anh em bình thường trong nhà vậy, gặp nhau là chí chóe. Nhưng điểm mạnh của Đinh Ngọc Điệp là tự luyến, mặc dù sau lưng anh thì Dịch Táp đã gọi anh là óc thiêu thân rất nhiều lần rồi, ngốc hơn cả Tông Hàng. Đinh Ngọc Điệp là cây hài của truyện, 90% phân đoạn của ông này đều buồn cười hết ấy. Nhân vật phản diện nhưng không ai thấu được tâm tư - Đinh Thích. Ông này từ đầu mình đã không thích rồi vì ông ác lắm luôn. Nhưng về cuối truyện thì không phải như vậy, Đinh Thích cũng muốn có cuộc sống bình ổn nhưng vốn đã bị hướng đi theo con đường tội lỗi rồi, nên mình thấy thương ổng hơn tí. Truyện Vĩ Ngư về phần nội dung quả thật rất chặt chẽ, lúc mới đọc còn thấy hơi nhạt nhạt chứ càng về sau càng cuốn. Vừa đọc vừa há hốc mồm không hiểu sao cái nội dung kiểu này mà bả cũng nghĩ ra được. Sợ thì không đáng sợ đâu nhưng biết chân tướng thì mình nổi cả da gà... Nhân vật chính của Vĩ Ngư không rập khuôn một chút nào, nhưng có điểm chung là bạn nữ chính đều là nữ cường cả. Còn nam chính thì Tông Hàng là nam chính đáng yêu nhất mà mình thấy, thực sự luôn, ngốc ngốc nhưng đó lại là điểm cộng khiến Dịch Táp ngày càng muốn hiểu thêm về Tông Hàng nhiều hơn. Một điểm nhỏ xíu mình không thích là bạn dịch giả để cách xưng của Tông Hàng là "hắn" thay vì "anh", có cảm giác nghe vậy nó không được dễ gần lắm. Truyện hay, đề cử!!! ------ #LeoSing - fb/hoinhieuchu *** Mùa đông năm 1996, khu Zadoi**, Thanh Hải. **Quận Zadoi, trong khu tự trị Yushu của người Tây Tạng ở Thanh Hải Gió thổi như dao cắt. Dưới ánh trăng, vô số vết bánh xe xiêu vẹo đan xen trên sườn dốc thoai thoải, hơn mười chiếc xe cồng kềnh rải rác dừng lại kéo dài đến tận cuối vết bánh xe, trong xe đều có người, đèn xe có sáng có tối, từ trên cao nhìn xuống, mấy chiếc xe sáng đèn giống như đèn đom đóm rải rác khắp nơi, lại giống như con diều giấy đang đà rơi xuống, phía đuôi đuôi diều là vệt bánh xe kéo dài thật dài. Chính giữa là một chiếc Jeep BJ212 màu xanh quân đội, cửa sổ bên ghế lái hạ xuống một khe hở, từ bên trong vang lên bài hát chủ đề của bộ phim truyền hình HongKong ‘Bến Thượng Hải’ bằng tiếng Quảng. “Chuyển thiên loan chuyển thiên than, diệc vị bình phục thử trung tranh đấu…”** **Qua ngàn sóng ngoặt chuyển ngàn bến bãi, cũng chưa thoát khỏi sự tranh đấu này… Trong xe có ba người đang ngồi. Trên ghế lái là một ông già ngoài năm mươi tuổi, hai bên tóc mai cũng đã lưa thưa sợi bạc, khoác một chiếc áo khoác kiểu quân đội, cho tay vào túi lấy ra một gói đậu phộng rang. Ông già bóc từng hột từng hột, dùng tay chà xát tách lớp vỏ lụa bên ngoài, đất Tạng lạnh giá, khí hậu hanh khô, mảnh vỏ lụa nhỏ vỡ ra, vì tác dụng tĩnh điện mà dính khắp nơi mùi thơm im lìm tản ra trong không khí. Trên ghế phụ là một cô gái cỡ hai mươi, đầu gối kê một chiếc cassette cầm tay hiệu Sanyo của Nhật Bản, bài ‘Bến Thượng Hải’ đang phát ra từ chiếc máy này. Nhưng cô ta cũng không mấy tập trung nghe nhạc, mà đang nhìn vào một phấn vuông nho nhỏ, dặm phấn lên mặt, lớp bột phấn màu trắng đã dày cộm, ông già bị mùi hương nồng nặc hắc lên mũi, mới trợn mắt nhìn cô ta vẻ không vui, thốt lên một câu: “Mày đi làm việc chứ có phải đi thi sắc đẹp đâu?” Không giống ai! Tóc uốn dợn sóng, mặt mày bôi bôi trét trét trắng như cái bong bóng cá, chút nữa chắc lại tô son đỏ choét như máu gà, làm gì có con gái nhà đàng hoàng nào lại ăn mặc như vậy? Đều là học mấy minh tinh Hương Cảng mà ra. Cô gái trẻ đáp trả một cách bất cần: “Trang điểm cũng không ảnh hưởng tới việc con làm.” Trong lúc nói chuyện, bài ‘Bến Thượng Hải’ đã tới đoạn cuối, trước khi vào bài khác sẽ có mấy giây ngắt quãng, tiếng hát ngưng một chút, lúc này tiếng ồn từ chiếc máy bắt cá đồ chơi phía sau nghe có vẻ chướng tai. Mua cái băng cassette này chỉ vì cô ta muốn nghe bài ‘bến Thượng Hải’, cô ta quay lại, đồng thời tức giận liếc mắt nhìn người phía sau: “Ồn quá…Con đang định hỏi, ra ngoài làm việc đưa con nhỏ này theo làm cái gì vậy!” Mỗi câu mỗi chữ đều tỏ ra vẻ ghét bỏ. Phía sau là một bé gái ba bốn tuổi, đầu đội một chiếc mũ đỏ to bằng len, mặc một chiếc áo bông nền xanh chấm trắng rất dày, chân mang một đôi giày bông mũi tròn màu đen, chất liệu rất tốt, giữa hai lớp vải dồn đầy bông, bàn chân tựa bị sưng trông quá khổ. Cô nhóc đang cúi đầu chơi, đây là món đồ chơi rất thịnh hành lúc bấy giờ, là loại đồ chơi vặn dây cót, thân máy chỉ lớn cỡ bàn tay, mô phỏng hình dạng của cái hồ cá, trong hồ có năm con cá nhỏ, tùy lúc vặn dây cót nó sẽ trồi lên sụt xuống, mỗi khi nhô lên, con cá sẽ tự há miệng, lộ ra miếng nam châm được gắn trong đó. Trên đầu sợi dây câu cũng có gắn một miếng nam châm nhỏ, khi thả đúng vị trí trên miệng cá thì có thể câu được nó lên. Nghe chị gái nói về mình, cô bé thận trọng đưa tay ra, vặn dây cót, sau đó sụt sịt mũi rồi ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn lem luốc, khuôn mặt cũng giống như hầu hết những đứa trẻ khác, hai bên má cũng ửng hồng do không được giữ ấm thích hợp, lại bị gió thổi lạnh cóng quá mà ra. Đôi mắt tròn xoe mở to, nhìn ông già, lại nhìn cô gái trẻ. Ông già sập mặt: “Ở nhà không có ai, lại ra ngoài lâu như vậy, giao em mày cho hàng xóm mà yên tâm được sao? Cô có ra dáng một người chị chút nào không vậy!” Cô gái trẻ bị chửi, ngoảnh lại đem cơn tức đổ lên đầu cô em: “Nhìn cái gì? Có tin tao móc mắt mày ra không?” Cô bé lập tức cúi gằm đầu. Mời các bạn đón đọc Ba Đường Luân Hồi của tác giả Vĩ Ngư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trò Chơi Tử Thần
Đây là một trò chơi thử thách trí tuệ và lòng dũng cảm, người thắng cuộc sẽ giành được phần thưởng vô cùng lớn và quyền được sinh tồn, còn những kẻ vi phạm nguyên tắc trò chơi sẽ phải nhận sự trừng phạt chính là cái chết. Mười bốn tác giả chuyên viết tiểu thuyết trinh thám bị “mời” đến một nơi bí mật, những tình huống kì lạ xảy ra, những sự kiện đáng sợ và bất ngờ liên tục xuất hiện, khiến họ không tài nào lí giải nổi. Cái chết luôn rình rập mọi lúc, mọi nơi, không khí căng thẳng bao trùm. Khi số người sống sót càng ngày càng ít, họ dần nhận ra một “quy luật” và bí mật kinh người… “Trò chơi tử thần” đã bắt đầu, kẻ chủ mưu vẫn lẩn khuất xung quanh họ là ai? Hắn ta? Cô ta? Rốt cục có mục đích gì? Sau mười bốn ngày, có ai còn sống sót và thoát khỏi nơi quỉ quái đó hay không? Liệu sau đó còn có điều gì đáng sợ hơn chăng? Đó lẽ nào là một trò chơi không bao giờ kết thúc? Hãy nhớ rằng, kể từ khi lật mở trang sách đầu tiên, bạn đã rơi vào vòng xoáy của chính trò chơi này! *** Tác giả Ninh Hàng Nhất tên thật là Ninh Hàng, là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị. Anh bắt đầu nghiệp viết từ năm 1999, tới nay đã là một tay bút chuyên nghiệp kiêm biên kịch phim. Tác phẩm của anh được đăng trên nhiều các tạp chí, trang mạng lớn của Trung Quốc, còn được dịch và đăng trên các tạp chí ngoại văn. Một số tác phẩm tiêu biểu có thể kể đến “Tiếng đêm”, “Hẹn với thần chết”, “Chuyến đi sống còn”, “Lời nguyền ngày tận thế”. Ninh Hàng Nhất được đánh giá là cây đại thụ trong làng tiểu thuyết trinh thám mới, là “Alfred Hitchcock” của Trung Quốc. Bộ tiểu thuyết trinh thám 1/14 Trò chơi tử thần gồm có 5 tập hiện đã được xuất bản xong tại Việt Nam, đã được khá nhiều độc giả Việt đón nhận, được đánh giá là bộ tiểu thuyết trinh thám xen lẫn kinh dị gây tiếng vang lớn. Trò chơi cấm là một trong những cuốn series trinh thám mới nhất của tác giả này được xuất bản tại Việt Nam.   Bộ 1/14 gồm có: Trò Chơi Tử Thần Khách Trọ Và Xác Sống Lời Cảnh Báo Người Thừa Thứ 14 14 Ngày Kinh Hoàng Mời các bạn đón đọc Trò Chơi Tử Thần của tác giả Ninh Hàng Nhất.
Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Dương Húc Minh có một cô bạn gái dịu dàng đáng yêu. Đến nay, hắn cũng rất hạnh phúc, rất vui vẻ. Một ngày nọ, cô bạn gái qua đời. Sau đó, hắn mới phát hiện một điều rằng, thà độc thân còn tốt hơn... ----------------------------------------------------------------------------------- Truyện: Tất cả bạn gái của tôi đều là lệ quỷ Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên Số chương: hố chưa lấp xong Lời giới thiệu - Phiên bản nam chính u sầu Cổ nhân nói: "tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng", ấy là cổ nhân nói chơi chơi vậy thôi, chứ gặp Dương Húc Minh, cổ nhân cũng phải lập tức uống nước nhuận giọng, ngửa mặt lên trời mà than rằng: "than ôi, phải nghịch tu ngàn năm mới nên duyên lành với một cô nàng lệ quỷ." Thuận duyên hay nghiệt duyên, Dương Húc Minh không biết. Anh chàng cao to đẹp trai, thanh xuân phơi phới, với vóc dáng như huấn luyện viên thể hình đang ở chốn thiên đường với cô nàng người yêu Lý Tử vừa xinh vừa đảm thì một ngày kia bỗng rơi xuống địa ngục, à, nói đúng hơn thì là vực thẳm dưới địa ngục, khi mà cô người yêu bé bỏng sau khi về quê nghỉ hè đã không trở lại nữa. Thay nàng trở về, là một bóng người mặt đầy máu me mặc bộ áo cưới đỏ thẫm, tim thủng lỗ chỗ, máu chảy ròng ròng, chân lê từng bước một qua hành lang tối tăm, đêm nào cũng đứng nhìn anh chằm chằm. Rồi Dương Húc Minh phát hiện, thực ra nàng không đứng nhìn mà mỗi đêm, nàng lại tiến về phía anh, mỗi hôm một chút, cứ nhích dần, nhích dần, nhích dần... cho đến khi đứng ngay cạnh đầu giường anh. Ai có thể hàng đêm kê cao gối ngủ với người tình trong mộng đặc sắc đến như vậy chứ? Dương Húc Minh thì chắc chắn là không rồi. Lời giới thiệu - Phiên bản Ta là lệ quỷ Thuở còn đầu gối tay ấp, ai cũng từng trải qua cảnh ăn cẩu lương, uống nước đường thay cơm bởi những lời đường mật có cánh của người yêu, phải không nào. Vậy mà kể từ khi ta không còn nói được, không còn nấu ăn được, anh ấy bỗng dưng quay ngoắt 180 độ. Ảnh ta trong điện thoại, nay anh ấy không dám nhìn đến. Khuôn mặt ta anh ấy từng vuốt ve suốt mấy năm trời, nay anh ấy nhìn thấy lại hét toáng lên: Quỷ quỷ... Từng thề non hẹn biển với ta rằng, anh ấy chỉ có thể hoặc yêu ta hoặc chết, nhưng lại lòi đuôi cáo tham sống sợ chết, trốn ta như trốn tà. Ta không đau nỗi đau của kẻ bị giết hại, ta đau nỗi đau mình bị từ bỏ. Khi chúng ta yêu thương nhau, ta từng hỏi mãi mãi là bao xa? Bây giờ ta muốn trả lời: Mãi mãi chỉ là một ngọn nến đỏ mà thôi. Cháy hết nến đỏ, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!!! *** Mở đầu "Tất cả bạn gái của tôi đều là Lệ Quỷ" chính là tuyệt cảnh của nam chính Dương Húc Minh. Mất ăn mất ngủ vì cô bạn gái bị sát hại không rõ nguyên do, đáng sợ hơn nữa là cô nàng hàng đêm đều xuất hiện trong giấc mộng của anh, từ từ tiến lại gần, cho đến một ngày trèo lên giường bóp cổ anh. Dương Húc Minh, từ một kẻ vô thần, đã dần tin rằng, thế gian này có quỷ, dù mẹ anh bảo rằng anh bị thần kinh, dù cảnh sát coi anh như kẻ lạc trại... thì anh vẫn có một người bạn đồng hành trong quá trình đi tìm chân tướng, đó là một cuốn sách kỳ lạ có tên "Sinh Tử Lục". Và rồi anh nhận ra, quỷ có nhiều loại: loại trành quỷ là nô bộc chỉ đâu nghe đó, loại lệ quỷ với đầy rẫy oán khí... Rồi anh cũng nhận ra, không phải ai cũng có thể làm quỷ, những kẻ phải làm quỷ trên cõi đời này, đều chỉ nhiều hơn người khác hai điều: bất hạnh và oán hận mà thôi. Đọc Tất cả bạn gái của tôi đều là lệ quỷ, bạn sẽ gặp anh chàng Dương Húc Minh vai u thịt bắp, có lúc thất phu lỗ mãng dại khờ, có khi thông minh láu cá nhưng điều đáng quý nhất chính là, dù ở trong tuyệt cảnh, dù bản thân như chiếc đèn sắp cạn dầu, anh vẫn tin tưởng vào những điều tốt đẹp trên thế giới này và đấu tranh cho nó. Như khi anh bảo: dù anh có chết bởi tay người mình yêu, anh vẫn muốn làm một điều gì đó dành cho nàng... Bạn cũng sẽ gặp một anh chàng Dương Húc Minh hết mực dũng cảm, dù những yêu cầu oái oăm nghiệt ngã đến đâu anh cũng luôn cố gắng hoàn thành. Hãy tưởng tượng mà xem, nửa đêm đi vào một căn nhà ma, rạng sáng đi đến thắp hương nơi hiện trường vụ án, khám phá các "phó bản" bí ẩn rợn tóc gáy... đều được anh hoàn thành xuất sắc ngoài dự kiến. Bạn cũng sẽ gặp một anh chàng Dương Húc Minh trớt quớt, lắm khi chỉ đâu đánh đó còn tòi ra vài phốt giật gân, nhưng không sao, đó mới chính là tâm lý con người, nếu mọi thứ đều hoàn mỹ đến mức không bugg nào hiện diện, vậy làm sao có thể có được tâm trạng thấp thỏm mê hoặc khi bạn sa chân vào hố chứ. Bạn cũng sẽ gặp những lệ quỷ, trành quỷ với những cuộc đời khác nhau, có bi thương, có sai lầm, có xót xa... bởi trước khi là quỷ, họ đều là những con người với những nỗi niềm không biết ngỏ cùng ai. Đó là nỗi niềm của những đứa con "ghét mẹ" mà chẳng nói được cùng ai, chỉ đành viết lên tảng đá tâm sự của mình. Đó là nỗi tương tư sâu nặng của cô nàng vì trót chìm đắm trong một mối tình đơn phương mà dẫn đến hoạ sát thân. Đó là sự xót xa về một trạch nam dám làm mọi thứ để đến gần người mình yêu mà không biết cách ngỏ lời. Đó là nỗi niềm của những người làm cha, làm mẹ đau đáu với những đứa con sa ngã lầm lạc của mình... Ai bảo truyện linh dị không có tình? Tất cả bạn gái của tôi đều là lệ quỷ là một câu chuyện thấm đẫm dòng chảy nhân sinh, chính dòng chảy này đã dẫn dắt Dương Húc Minh từ một kẻ chỉ muốn thoát khỏi tình trạng "ngàn cân treo sợi tóc" của mình đi đến lý tưởng cao cả hơn trong cuộc chiến với những oán khí của ma quỷ. Nếu bạn thích linh dị, kinh dị với các pha giật gân rợn tóc gáy, đừng ngần ngại nhảy hố nhé. Nếu bạn không thích linh dị nhưng muốn tìm hiểu một "hiện tượng tự nhiên" bình thường như cân đường hộp sữa với đủ thứ hỉ nộ ái ố, cũng đừng ngại nhảy hố nhé. Nếu bạn là fan ngôn tình và yêu thích những câu chuyện tình ngọt ngào chung thuỷ đầy bi kịch, hãy nhảy hố luôn đi nào. Còn nếu bạn là fan của thể loại truyện linh dị và kèm thêm các tình tiết nhây lầy vô bờ bến, thì bingo, đây chính là câu chuyện dành riêng cho bạn đó. Chờ đợi bạn là một câu chuyện cực kỳ kịch tính và một dàn harem với ưu điểm toàn trai xinh gái đẹp đang dài cổ ngóng bi mỗi ngày. *** Nhưng loại cảm giác thống khổ này cũng không tiếp diễn quá lâu. Nhanh chóng sau đó, những bàn tay đang điên cuồng xâu xé thân thể Dương Húc Minh biến mất tất cả. Tựa hồ tất cả những thứ quỷ dị xung quanh đều rụt lại. Thân thể Dương Húc Minh vẫn không ngừng chìm xuống. Bên tai của hắn lại trở nên yên tĩnh như trước, những tiếng vang chói tai, những tiếng xì xào quỷ dị đều hoàn toàn biến mất. Thế giới lại trở về với sự tĩnh mịch, hắc ám. Chỉ có thân thể hắn vẫn như cũ, không ngừng rơi xuống, rơi xuống. Cảm giác rơi mãi không tới đáy khiến nhịp tim Dương Húc Minh bắt đầu gia tăng. Giống như rơi vào một cái hố sâu không có điểm cuối cùng, khiến hắn không khỏi khủng hoảng tinh thần. Mình tiếp tục rơi xuống như vậy, cuối cùng sẽ rớt xuống nơi nào… Địa ngục? Tâm Trái Đất?... Chỗ đáy sâu đó sẽ xuất hiện những thứ kinh khủng gì đây? Nguyên bản tinh thần Dương Húc Minh đang rất tỉnh táo sáng suốt, dần dần theo quá trình rơi xuống mà trở nên nôn nóng sốt ruột. Những thứ không biết mới khiến người ta càng e ngại. Dương Húc Minh càng chìm sâu xuống, tâm tình của hắn càng bực bội bức xúc. Tên người hắn vẫn liên lục thì thầm kêu gọi, tựa hồ cũng dần dần trở thành tên một người khác. Rõ ràng Dương Húc Minh gọi lên đúng là tên cha hắn, nhưng có một cảm giác khó chịu không nói nên lời, khiến hắn không thoải mái. Giống như ai đó đang không ngừng viết đi viết lại một chữ cái, rồi đột nhiên phát hiện ra hắn không biết chữ kia là chữ gì! Loại cảm giác mơ hồ khiến tâm tình Dương Húc Minh càng trở nên bức bối khó chịu, muốn mở mắt ra xem thử tình hình hiện tại là gì. Nhưng Sinh Tử Lục đã nói trước, bất luận chuyện gì xảy ra, nghe được âm thanh gì, hắn cũng không được mở mắt. Dương Húc Minh cố nén cảm giác bất an, miệng không ngừng gọi tên cha mình. Một hồi lâu sau, thân thể vẫn tiếp tục chìm xuống nhưng bên tai Dương Húc Minh chợt nghe một âm thanh quen thuộc. Thanh âm của ai đó, đang gọi tên hắn. … Dương Húc Minh …. … Dương Húc Minh …. Tiếng gọi rất quen thuộc, thân thiết, nghe lại giống như … cha hắn đang gọi? Dương Húc Minh cảm thấy nao nao định mở mắt ra xem ai đang gọi… Nhưng một giây sau, hắn mạnh mẽ bức bách mình tỉnh táo lại, không để ý tới tiếng gọi phảng phất như có như không kia… Trong miệng hắn tiếp tục thì thầm gọi tên cha " Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh…” Mời các bạn đón đọc Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ của tác giả Thất Nguyệt Tửu Tiên.
Những Miền Linh Dị - Thái Lan
Hai người bạn thân bị yểm trong mình những lời nguyền bí ẩn - lời nguyền mắt đỏ và lời nguyền phượng hoàng. Hoặc là định mệnh, hoặc là vô tình, họ cùng tới đất nước Thái Lan xa xôi thần bí. Bởi cổ trùng tắc quái, họ như những khối nam châm thu hút về mình vô số chuyện ma thiêng. Ngôi chùa cổ Wat Chiang Man với thế trận nhộng người, rừng sâu Vạn Độc với ngôi làng rắn, và truyền thuyết ma quái về cánh diều da người, người vợ ma Mae Nak, quỷ linh Kuman Thong... Nguy hiểm, âm mưu, chết chóc rình rập: đớn đau, mất mát, gian trá, sợ hãi, tuyệt vọng che mờ chân tướng, hành trình khám phá tưởng như vô vọng.  *** Bộ sách Những Miền Linh Dị gồm có: Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan Những Miền Linh Dị - Tập 2: Nhật Bản Những Miền Linh Dị - Tập 3: Ấn Độ Những Miền Linh Dị - Tập 4: Hàn Quốc ... *** Tôi từng là sinh viên trao đổi, học ở Thái Lan một năm. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã gặp rất nhiều sự việc kì bí và rùng rợn, phủ định triệt để thuyết vô thần mà tôi từng tin tưởng tuyệt đối. Vì sao đất nước Thái Lan lại có mối nhân duyên sâu đậm với loài rắn? Thuật Gong Tou là gì? Có phải Kuman Thong chứa đựng linh hồn của trẻ sơ sinh chết yểu? Dầu cúng đựng trong những lọ hũ bày la liệt tại các chùa chiền là dầu thơm hay là mỡ người chết? Những trải nghiệm của tôi, có lẽ đã giải đáp được! Cứ mỗi đêm khuya thanh vắng, những kí ức kinh hoàng lại luồn lách vào trong trí óc tôi tựa như những âm hồn, đâm chích vào những dây thần kinh của tôi khiến tôi không tài nào ngủ nổi. Tôi chỉ biết ngồi cố thủ trước màn hình máy tính bợt bạt, lọ mọ gõ từng chữ trên mặt bàn phím. Những gì tôi viết, là ảo giác của tôi, hay chính là sự thực, tôi vẫn không thể nào khẳng định. Bởi tôi không biết, trở thành sinh viên trao đổi là trùng hợp ngẫu nhiên, hay là sự an bài của số mệnh. Lẽ nào có một bàn tay vô hình đang âm thầm thao túng cuộc đời tôi? Tuy nhiên, đây chỉ là sự khởi đầu cho cuộc đời đầy rẫy những chuyện ly kỳ. Đúng, đây chỉ là... ... SỰ KHỞI ĐẦU! Mời các bạn đón đọc Những Miền Linh Dị - Thái Lan của tác giả Dương Hành Triệt.
Mimizuku Và Vua Bóng Đêm
Rừng Bóng Đêm - chốn ma quỷ hoành hành, một cô gái nhỏ lang thang tìm đến. Dấu nung con số “332” trên trán, xiềng xích không thể gỡ được đeo chặt trên tay chân. Tự gọi mình là Mimizuku, cô bé đem thân mình dâng tới cho vị Quỷ Vương xinh đẹp. Cô chỉ có một lời thỉnh cầu duy nhất. “Anh có thể ăn tôi không?” Mimizuku muốn tìm đến cái chết, và vị Vua Bóng Đêm căm ghét loài người. Mọi thứ bắt đầu vào đêm trăng sáng lung linh ấy. … Đây là câu chuyện về sự tan vỡ và tái sinh của một cô gái nhỏ đã đi đến cùng cực của nỗi tuyệt vọng. Tác phẩm đã đạt giải Nhất tại Giải thưởng Tiểu thuyết Dengeki lần thứ XIII. *** Nơi Đến Của Những Lời Cầu Nguyện Tôi không còn nhiều ký ức về lần đầu tiên mình gửi một bản thảo tiểu thuyết. Bản thảo đó được viết tay bằng bút chì nên những gì có thể gợi lại ký ức cũng chẳng còn nguyên vẹn, nhưng tôi nhớ đó là một mẩu chuyện về ông già Noel, một truyện ngắn chừng 30 trang trên giấy bản thảo. Hình như đó là thời tôi còn học trung học. Tuy không có kết quả gì, nhưng tôi đã cảm thấy rất vui. Tôi không biết cách nộp bản thảo thế nào cho đúng, nên đã đến nhà bạn để làm vài thứ, như là dán phong thư chẳng hạn. “Đừng có bỏ vào bao nylon đấy nhé.” Thậm chí tôi còn nhớ rằng tôi đã giật mình khi nghe bạn tôi nhắc vậy. Cô ấy đã đi cùng tôi đến hòm thư bưu điện. Hai người chúng tôi dùng một phong bì màu nâu vàng, rồi cùng đi đến hòm thư ở sau nhà cô ấy. Mặt trời đã lặn, xung quanh chẳng nhìn thấy bóng người. Chúng tôi kiểm tra phong bì kỹ càng, cuối cùng bỏ vào khe trên hòm thư. Được rồi, tôi nói và chuẩn bị quay trở về, đúng lúc đó, bạn tôi đứng bên cạnh đã kéo tôi lại. “Này, cậu phải cầu nguyện thành tâm nữa chứ.” Bạn tôi nói như thế đấy. Tôi ngạc nhiên vô cùng. Hai chúng tôi đứng trước hòm thư, chắp tay lại và yên lặng nguyện cầu. Tôi không theo bất cứ một tôn giáo nào, và thực ra lúc đó tôi không biết phải cầu nguyện với ai nữa. Có lẽ là cầu nguyện với ban biên tập - những người sẽ đọc bản thảo của tôi, hoặc cầu nguyện với các vị thần, hoặc cầu nguyện với một người nào đó. Nên tôi chỉ im lặng và cầu nguyện. Sau lần đó, tôi gửi bài đi nhiều hơn, và cũng không còn đứng trước thùng thư để cầu nguyện nữa, (không tính đến cái lần mà tôi vừa khóc vừa mếu máo với nhân viên ca đêm ở quầy tiếp nhận bưu điện rằng “xin hãy đóng dấu hủy thư hôm nay” vì bị nhầm ngày), nhưng khi tôi gửi tiểu thuyết đi, tôi luôn nhớ đến câu nói “Này, cậu phải cầu nguyện thành tâm nữa chứ” của bạn mình. Tôi cũng nhớ lại rằng, cô ấy đã giúp đỡ tôi hoàn thành câu chuyện đó như thế nào. Đã qua bao nhiêu lâu rồi, tôi vẫn chưa thể đạt được độ chín muồi trong việc kể chuyện bằng ngòi bút, nhưng điều mà tôi có thể làm được là, dù thế nào, mỗi ngày tôi đều viết. Và từ đó trở đi, tôi cũng bắt đầu biết nói những lời cầu nguyện. Tới bây giờ, tôi không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, nhưng, ừm... hình như lời cầu nguyện mà tôi chắp tay vào đêm khuya hôm ấy đã trở thành hiện thực. Cuối cùng cũng đã đến, ừm, nếu so sánh với ánh sáng của những ngôi sao trên bầu trời đêm rọi xuống tay tôi thì lời cầu nguyện của tôi đến nhanh hơn, nên tôi nghĩ, mình đã thành công một cách tốt đẹp. Tôi muốn viết một câu chuyện nhẹ nhàng, tôi đã nhắc đi nhắc lại điều đó giống y như người bệnh bị mê sảng khi đang trong cơn sốt, hay giống như một người say khướt luyên thuyên không ngừng. Tôi muốn viết một câu chuyện nhẹ nhàng. Không nhất thiết phải được lưu danh sử sách. Dù có bị quên lãng cũng không sao. Dù mọi người chỉ đọc qua thôi cũng được. Một câu chuyện khi bạn trở thành người lớn, có lỡ quên cũng không vấn đề gì. Chỉ cần như vậy thôi. Chỉ cần trong một khoảnh khắc. Một thứ có thể lay động trái tim bạn. Một thứ giống như ánh sáng. Chẳng hạn như một ai đó chưa bao giờ đọc sách, họ sẽ nghĩ rằng những quyển sách thật chán ngắt và khô khan. Tôi muốn dùng cuốn sách của mình để mở ra một thế giới mới cho những đứa trẻ đã từng nghĩ như vậy. Đại khái là như thế. Ừm, tôi muốn viết những tiểu thuyết như vậy. Tôi thì thầm điều đó với chính mình và cố gắng đến bây giờ. Cần có lý tưởng và luôn nghĩ tới những điều tốt đẹp. Một sempai đã nói với tôi rằng “Em không thể sống chỉ bằng những điều tốt đẹp” với một gương mặt tỏ vẻ thông thái. Trước vị sempai ấy, tôi không còn trẻ con hay nhỏ nhít để đáp lại rằng “Em vẫn sẽ tiếp tục!”, tôi chỉ cắn chặt răng và mơ giấc mơ của mình. Đến bây giờ, tôi vẫn đang mơ đây. Tôi đã có ý tưởng cho cuốn “Mimizuku và Vua Bóng Đêm” này vào năm cuối phổ thông, khi ấy đang trong thời gian ôn tập cho kỳ thi đại học. Câu chuyện đột nhiên tuôn trào từ trong tôi, khiến tim tôi đập mạnh. Để lưu lại tất cả những khung cảnh chớp nhoáng hiện ra rồi lại dần biến mất, tôi đã viết kín một cuốn rưỡi vở đại học trong vòng hai ngày, và rồi tôi nhẹ nhàng đặt nó vào trong giá sách. Nếu có thể đỗ đại học, tôi sẽ viết tiếp câu chuyện này. Tôi định bụng rằng, câu chuyện này sẽ là phần đầu tiên của một tiểu thuyết dài. Việc thi đại học rất khổ cực, nhưng mỗi lần mệt mỏi, tôi lại tự nhủ với chính mình. “Đây chỉ là điều quá bình thường.” Câu chuyện này đối với tôi rất đặc biệt, và nếu như nó có thể trở nên đặc biệt với một ai đó, quả thật chẳng còn niềm hạnh phúc nào bằng. Khi câu chuyện này ra đời, tôi đã nhận được sự giúp đỡ của rất nhiều người. Những người bạn của tôi đã đọc trước bản thảo, họ rất yêu Mimizuku nhỏ bé và đã động viên tôi nhiều, sau khi câu chuyện hoàn thành, họ đã vỗ đầu tôi và nói rằng “Cậu đã làm rất tốt.” Cũng có những người bạn đã khiến tôi nghĩ ra những hình tượng quan trọng. Nếu không có họ, chắc chắc tôi đã không thể hoàn thành câu chuyện này. Bản thân tôi tự thấy không xứng đáng với giải thưởng lớn thế này, sau khi đoạt giải, người phụ trách và nhiều người khác đã giúp đỡ tôi, họ đã dốc sức để cuốn sách này có thể ra đời với hình thức đẹp nhất có thể. Tôi là dân tỉnh lẻ, nên lần đầu tiên được đặt chân đến trung tâm Tokyo, tôi gần như không thể ngủ được. Gửi lời đến các vị sensei trong ban giám khảo, Isono Hiro-sensei đã vẽ nên thế giới quan của Mimizuku với trang bìa tuyệt vời này, Arikawa Hiro-sensei đã đọc câu truyện này và đón nhận một Mimizuku nhỏ bé, thật sự vô cùng cảm ơn mọi người. Tất nhiên tôi cũng xin gửi lời cảm ơn trân trọng nhất đến quý độc giả gần xa, những người luôn ở phía sau và ủng hộ tôi. Khi công bố giải thưởng, tôi đã nhận được lời chúc mừng từ một tiểu thuyết gia mà tôi rất ngưỡng mộ rằng: “Chúc cho những ngôn từ của cô sẽ mang pháp thuật đến cho trái tim hàng vạn độc giả trẻ.” Tôi vẫn còn non kém, nên vẫn chưa thể mang pháp thuật đến cho mọi người... Có vẻ hôm nay tôi chỉ biết cầu nguyện mà thôi. *** Lời bình Arikawa Hiro Tôi xin thú nhận. Tôi đã khóc. Tôi đã hoàn toàn chịu thua trước tác phẩm có kết thúc bất ngờ này. Khốn thật. Thật lòng mà nói, tôi được nhờ bình luận cho câu chuyện này trong khi đang khá bận, nên tôi sẽ không phủ nhận rằng tôi có hơi bực mình. Thật phiền phức. Vậy nên lúc đó tôi đã định rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh, khi bản thảo được gửi đến đã bắt đầu đọc ngay lập tức, thế nhưng mà, úi chà, cái lực hấp dẫn gì thế này. Cảm giác như có ai đó túm lấy gáy tôi và dúi đầu vào trong bản thảo. Chà, chỉ sơ sẩy thôi là bị tác phẩm này nuốt chửng, quên khuấy mất phải phê bình như thế nào. Nhưng đã được nhờ viết lời bình, cũng không thể lừng khừng mãi được. Tôi hốt hoảng lấy lại bình tĩnh và tập trung, nhưng vẫn là cảm giác bị mắc vào một tấm lưới. Có lẽ nói là bị câu thì chính xác hơn. Bản thảo là cần câu, và tôi là cá. Hơn thế nữa, dây câu lại còn rất chắc. Kết quả là, sau khi đọc hết một lèo tôi đã không kìm được nước mắt. Tôi đã bị lôi cuốn bởi một thứ tuyệt vời. Cho nên nếu như nói về thắng thua thì tôi là người bại trận. A, đúng là tôi đã bị tác phẩm này đánh bại. Giống như một câu chuyện cổ tích được kể bằng văn chương bình dị. Ngày xửa ngày xưa ở một nơi nọ, những câu chuyện cổ tích trên thế giới đều bắt đầu bằng những câu chữ như vậy, nhưng trong câu chuyện này không kể tường tận như thế. Trong câu chuyện này cũng không kể rõ bối cảnh chi tiết diễn ra ở thế giới hay đất nước nào. Không cần thiết phải kể ra. Câu chuyện này dù có bắt đầu với câu “ngày xửa ngày xưa ở một nơi nọ” cũng được. Hoàn toàn chẳng sao cả. Đây là câu chuyện của một chú chim cú đại bàng (Mimizuku) có tính cách không nắm bắt được, nếu mượn lời trong tác phẩm là “có chút không đủ”, tuy nhiên chú chim cú này lại phát ra một sức lôi cuốn kỳ lạ. Và rồi, chú chim cú này đã đến gặp Vua Bóng Đêm, tuy nhiên câu chuyện không chỉ có vậy thôi. Sau đó tất cả những nhân vật bị cuốn theo họ đều rất đáng yêu. Có lẽ chính là vì bản thân Mimizuku đã vô cùng đáng yêu. Con người (và trong thế giới này thì quái vật cũng vậy?) để trở thành hình mẫu mình mong muốn là việc rất dễ dàng và cũng rất khó khăn. Người ta muốn thay đổi, nhưng lại luôn chống cự hoặc chần chừ không chịu thay đổi. Rồi một ngày nọ, một chú chim cú xuất hiện trước những người này, đem đến một mảnh vỡ nhỏ. Cái mảnh vỡ nhỏ tầm thường này có lẽ là thứ cần thiết để thay đổi mọi thứ. Chính chú chim nhỏ cũng không biết mảnh vỡ mà mình vô ý đánh rơi ấy lại có ý nghĩa đến thế. Chính vì điểm đó mà chú chim nhỏ này mới thật đáng yêu. Bạn hãy tự mình xem xem chú chim cú bé nhỏ ấy đã lần đầu tiên trong đời có một ý chí mạnh mẽ và kiên định đến nhường nào. Hoặc để sau cũng được. Xin độc giả hãy đón nhận kết thúc giống như một thứ gì đó từ trước mắt bay thẳng vào ngực mình, đừng tỏ ra khiên cưỡng. Thứ bay thẳng vào ngực các bạn chính là chú chim nhỏ đáng yêu ấy đấy. Nếu ôm chặt chú chim nhỏ đó, có lẽ bạn sẽ có được trong tay một điều đặc biệt nào đó chăng? Mời các bạn đón đọc Mimizuku Và Vua Bóng Đêm của tác giả Kougyoku Iduki.