Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Giới thiệu của tác giả (chỉ có một câu): Giữa chưởng viện và trưởng tộc chẳng có gì hết nha! Giới thiệu của người dịch: Độc giả thấy tên tác giả nhất định sẽ hỏi có ngược không. Người dịch xin khẳng định là không, không chút nào, hoàn toàn không! Đây là câu chuyện theo đuổi cô vợ Ma tộc của một chưởng viện Tiên tông, quá trình vừa hài vừa bi (ngược nam chứ không hề ngược nữ). Ai thích Thịt Thần Tiên nhất định sẽ thích bộ này. ****   Còn dưới là lời giới thiệu của reviewer: Chưởng viện Thiên Cù Tử tức Hề chưởng viện là một tiên nhân lạnh lùng thanh cao như ánh trăng sáng trên trời, là hoa trong gương trăng dưới nước của các thiếu nữ mến mộ y. Một người lạnh lùng cô độc mấy ngàn năm, khô khan như khúc gỗ, chẳng ngờ vô tình đã trúng “bùa yêu” của một nữ Ma tộc. Hẳn các bạn sẽ nghĩ, ồ là Nhất Độ Quân Hoa kìa, là tiên ma kìa, có lẽ sẽ là câu chuyện ngược luyến tình thâm máu chó lâm đầu? Tôi đây vỗ ngực đảm bảo không hề có chuyện đó. Cũng như Thịt Thần Tiên, Nhất Độ Quân Hoa giữ văn phong hài hước vui vẻ mà thậm chí tôi còn thấy hay hơn cả Thịt Thần Tiên. Nữ Ma tộc nhắc đến bên trên là tộc trưởng tộc Mai khôi – một nhánh của Ma tộc. Nàng – Húc Họa – là người đẹp nhất Ma giới, không những thế còn có thể kết hợp với Ma tộc hoặc Tiên môn sinh ra đời sau. Chính vì số mệnh đó mà nàng bị Ma tôn bắt giữ tra tấn, coi nàng là cỗ may sinh sản, khiến trái tim vốn thờ ơ của nàng biến thành sắt đá, không còn tin vào đàn ông. Cuộc gặp gỡ định mệnh xảy ra tại khu rừng dâu ở Ma giới, khi Hề chưởng viện lần đầu trông thấy người con gái ấy, y biết trái tim mình đã thuộc về Húc Họa mất rồi. Y không ngại ngần cứu nàng, đưa nàng về Tiên môn, móc cả tinh túy của bản thân để xoa dịu nỗi đau nàng hứng chịu bởi chất độc dâm xà. Không ai biết vì sao y yêu nàng, chỉ biết ngay từ đầu, y đã bại bởi nàng rồi. Tình yêu của y như ánh trăng bàng bạc giữa đêm hè, là ngọn suối mát róc rách chạy vào tim. Y tình nguyện làm mọi thứ từ những chuyện nhỏ cho đến chuyện to để nàng được vui, để nàng là chính nàng, mà không cần nàng biết mình đã làm gì. Tình yêu hoàn mỹ là đấy chứ đâu. Nếu ai thích một nam chính thư sinh nho nhã, thì mời bạn nhảy hố nào. “Nếu người đi vào không phải mình, thế thì người canh giữ ở đây chỉ có thể là nàng. Nhưng, sao nàng có thể mãi mãi ở một nơi xó xỉnh tối tăm không ánh nắng rực rỡ được? Nàng là đóa hoa bung cánh giữa cánh đồng phủ tuyết vạn dặm, là tiên quế trên trăng, là ráng mây giữa tinh không. Nàng phải vô buồn vô ưu, tự do tự tại làm điều mình thích, ở bất cứ nơi đâu. Liệu rằng kiếp này có may mắn hộ hoa?” Ngỡ tình yêu của y là ly nước trong lành, thực chất lại là bầu rượu nóng. Một khi đã nếm được tình yêu của y có vị gì, chắc hẳn chẳng ai muốn dừng lại đâu. Có điều phận trời trớ trêu, người y đem lòng yêu mến lại không mảy may đoái hoài. Chỉ vì Húc Họa nàng không tin vào tình yêu, không tin sẽ có người thật lòng yêu mình. Những chuyện nàng đã phải chịu đựng trong quá khứ biến nàng thành một người tâm như sắt đá. Nhưng đừng hiểu lầm nàng là người lạnh lùng nhé, tộc trưởng Ma khôi vẫn giữ được uy của mình và đồng thời vẫn là một “cô bé” đáng yêu. Vì trận chiến giữa Ma khôi và Ma tộc, nàng chịu cảnh chuyển kiếp làm người, từ đó được thu nhận làm đệ tử Tiên môn, để Hề chưởng viện bắt đầu hành trình truy thê trắc trở nhưng không kém phần hài hước. Mình sẽ không nói là vì Húc Họa thèm bình linh ẩm, mà Hề chưởng viện vung tay tạo ra ngàn bình rồi vờ rằng mình luyện nội công vô tình làm thừa; mình sẽ không nói là vì Húc Họa đói bụng, mà một tiên nhân chỉ ích cốc như Hề chưởng viện lại dẫn nàng đi bắt gà đánh cá; mình cũng sẽ không nói là Hề chương viện đã chảy máu mũi khi đi hài cho Húc Họa đâu. ^_^ Những hành động nhỏ bé nhưng đáng yêu của Hề chưởng viện khiến con tim mình liêu xiêu mất rồiii. À mà ngoài cặp đôi chính ra, ở Tiên môn còn có rất nhiều nhân vật thú vị khiến câu chuyện càng trở nên thoải mái hơn nhiều, đọc rất sảng khoái. Mời các bạn nhảy hố cùng mình. ^.^ Truyện đang được dịch tại Thủy nguyệt đài với chất lượng siêu hay, mình đọc mà từ cười tủm tỉm cho đến cười nội thương luôn. Văn hay quá xá. Review bởi: Hami Phan - fb/hoinhieuchu *** Thể loại: Mất trí nhớ (nên có phần) tra công x si tình dương quang thụ, thương nhân x đặc chủng, cường cường, hiện đại, yêu từ cái nhìn đầu tiên, gương vỡ lại lành, 1×1, HE. Rất muốn viết review tử tế nhưng trái tim mị đang không khỏe tí nào cả. Hey, công thực sự là một con người si tình ấy, để tag kia cũng hơi tội đó. =.= Nào, vào vấn đề nào. Mị không có thích đọc ngược, mặc dù truyện này trước thì ngược mà sau ngọt sâu răng, nhưng mị vẫn nhọc tim lắm. Truyện có 40 chương và 4 phiên ngoại, bắt đầu từ lúc Hạ Hứa gặp lại Dụ Thần mất trí nhớ và qua lại với hắn như người tình trên giường. Dụ Thần đang ở bên Thường Niệm, đang chăm sóc cậu trai yếu đuối ấy, chỉ vì lí do hai người từng bên nhau, bị đem chữa cho hỏng người vì bị coi là đồng tính. Xong Hạ Hứa lại xuất hiện, làm Dụ Thần không những ham muốn thể xác mà còn dần dần đặt trái tim sang người ta. Hạ Hứa thực sự không phải kẻ thứ ba, ở đây Thường Niệm mới là người nói dối tất cả. Năm ấy, Hạ Hứa là hotboy lớp chọn, nhà nghèo nhưng gì cũng giỏi. Dụ Thần là con nhà quân đội, nhà giàu chả sợ quần què gì. Ban đầu hai bên xích mích nhau, Hạ Hứa bị đám con nhà giàu gây sự, rồi bực quá kêu Dụ Thần đến để giải quyết. Ai ngờ Dụ Thần là cái tên đẹp trai mà anh vừa nhìn đã thích, mà Dụ Thần cũng vì cái phủi bụi đầu gối hộ làm xao xuyến. Hai người bắt đầu trốn học, đi so tài võ. Mà lúc ấy, Dụ Thần chắc chắn thích Hạ Hứa nhiều hơn. Anh Dụ ngâm áo đồng phục trong sữa tắm của mình để đưa cho Hạ Hứa mặc, để người thương có mùi của mình. Thấy Hạ Hứa uống nước ở vòi nước còn lén ra chạm môi dán tiếp ở cái vòi. Lại còn quan tâm cái tật xấu bỏ bữa sáng của Hạ Hứa, đưa tiền nhờ anh Dương Khoa ngốc nghếch mua đồ ăn sáng lén để trên bàn của Hạ Hứa. Mà mặc dù Dương Khoa thực ngốc, nhưng đáng yêu, mà cũng nhờ Dương Khoa thì Dụ Thần mới nhớ lại được năm xưa ai mới là tâm can bảo bối của mình. Dương Khoa gặp lại Hạ Hứa đã nói: “Em biết anh! Anh là Hạ Hứa, “Hạ” trong “mùa hạ”, “Hứa” trong “hứa hẹn”! Em còn biết viết tên anh nữa, là anh Dụ dạy em đấy!”, “Anh Hạ Hứa này, chắc là anh Dụ của em thích anh đấy!” Hạ Hứa, mọi thứ của anh đều tốt đẹp. Hạ Hứa đúng chuẩn “hoa khôi” của đơn vị. Tính tình tốt, mọi người đều yêu quý. Năm ấy hai người họ thích nhau, đều hiểu được tình cảm đối phương nhưng lại không ai nói ra. Một ngày, Dụ Thần của anh biến mất. Anh không hề biết Thường Niệm, người bạn thuở bé của Dụ Thần lại cũng thích hắn. Thậm chí còn tỏ tình rồi hôn Dụ Thần. Cũng là lí do mà hai gia đình danh gia vọng tộc lồng lộn lôi hai đứa con trai đi chữa cho “thẳng”. Dụ Thần luôn sợ mọi người phát hiện ra tình yêu thật sự của hắn, phát hiện Hạ Hứa và gây khó dễ cho anh. Đến lúc mất trí nhớ, thì hắn đã chẳng còn nhớ Hạ Hứa là ai, mà lại lòi ra cái cậu Thường Niệm ở bên cạnh. Thường Niệm coi Dụ Thần là tấm ván, cậu kéo người trên tấm ván ấy ra sóng cuồn cuộn và bấu víu vào đó, người đó vừa vặn là Hạ Hứa. Hạ Hứa gặp lại Dụ Thần, không kìm lòng được mà đến nói muốn lên giường với hắn, trở thành tình nhân của hắn. Hạ Hứa biết Dụ Thần mất trí nhớ, nhưng không biết tại sao. Anh cũng đủ thông minh để che dấu, giả vờ như việc lên giường với Dụ Thần chỉ là việc bao nuôi. Dụ Thần còn sống trong dằn vặt vì phản bội Thường Niệm, vừa cố chống lại sự hấp dẫn từ Hạ Hứa. Cho đến khi Thường Niệm bày trò đổ lỗi cho Hạ Hứa, hai người thực sự chấm dứt. Nếu như Hạ Hứa không đem số tiền Dụ Thần trả cho mình để quyên góp cho ngôi trường cấp 3 cũ của hai người, nếu như lúc ấy Dương Khoa không nói ra tên Hạ Hứa, nếu như Dụ Thần không nhìn thấy mảnh ngọc bội quý giá của mình tặng cho người thương,… Nếu như những việc đó không xảy ra, thì cả đời này Dụ Thần đã lỡ mất tâm can của mình… Trong truyện có nói, nếu như năm ấy, Hạ Hứa tiếp tục học hành chăm chỉ, thi đỗ một trường Đại học tốt, trở thành nhân tài, còn Dụ Thần vào quân đội, sau này hai người sẽ đường đường chính chính nắm tay nhau. Nhưng trên đời không có chữ “nếu như”. Mọi điều đau đớn mà Hạ Hứa trải qua, thực lòng không muốn nhắc lại. Mà Dụ Thần đã rơi vào trầm uất khó khăn thế nào, cũng không phải điều nên nói. Có thể truyện này không hề đủ với những người đọc ngược nhiều. Khoảng tầm hai mấy chương gì đó thì Dụ Thần nhớ ra, mà đau đớn gì đó, đến khi tìm lại Hạ Hứa và hai người quay lại với nhau thì ngọt và sến đến mù mắt chó. Mị vẫn cứ nhứ lúc Dụ Thần mua lại căn nhà cũ của Hạ Hứa từng sống với ông, hắn chuyển đến ở đó luôn. Và hắn còn bị bệnh tâm lí, suốt ngày tưởng tượng ra “Hạ Hứa” trong khi Hạ Hứa thực sự không rõ sống chết. Còn Hạ Hứa thì vào sinh ra tử, quay trở về cũng bị đa nhân cách luôn. May là không vòng vo dài dọc chứ mị đọc chắc phát điên. Lúc Hạ Hứa nói là hai người tâm thần ở với nhau có sao không ấy, mị phải phì cười luôn. Hạ Hứa được biết sự thật năm xưa, cũng biết được bản thân không phải kẻ đồi bại không có đạo đức thì anh cũng dần buông bỏ tâm lí nặng nề. Mà Dụ Thần thì đã gặp được người thực rồi nên cũng không còn cái ảo giác kia nữa. Nếu như đoạn đầu Dụ Thần chẳng biết thương xót người ta, lúc nào cũng muốn “chịch” chết Hạ Hứa thì con mợ nó, từ lúc nhớ ra, Dụ Thần thành si tình công luôn ấy. Không chấp nhận việc Hạ Hứa chết mà cứ bay đến nơi người ta đóng quân thăm hỏi tình hình. Lúc gặp lại được Hạ Hứa, lúc Hạ Hứa quay về bên hắn thì Dụ Thần mở miệng ra là một câu Hứa, hai câu Hứa. Nhớ người ta thì: “Hứa à, anh sẽ không bao giờ làm em đau nữa, em về nhà đi, được không?” Rồi thì cực kì thâm tình nói: “Đời này hai ta vẫn còn thiếu nhau. Hứa à, em đừng hòng có ngày hòa được với anh.” Mà hai con người này đã lướt qua nhau trong quãng thời gian tuổi trẻ đẹp nhất – khi đó, một người thì bị lừa dối, còn một người thì mải miết kiếm tìm.   “Hóa ra anh cũng thầm thích tôi.” “Phải, anh vẫn luôn thầm thích em, thậm chí còn bắt đầu trước cả khi em thầm thích anh.” “Đều hơn 30 rồi… làm gì mà thầm với không thầm thích nữa.” “Ừ, sau này sẽ không là thầm mến nữa. Chúng ta sẽ quang minh chính đại, sống bên nhau đến già.” Đấy, Dụ Thần từ tra công mất trí trở thành si tình trung khuyển công như vậy đấy. Mà kì lạ là truyện có 40 chương nhưng chẳng hề thiếu chi tiết tẹo nào. Câu chuyện từ lúc thuở niên thiếu cho đến khi đã trưởng thành cứ thế như thước phim vậy. Mặc dù cảm thấy thời gian trong truyện trôi nhanh, nhưng mị chẳng hề thấy sơ sài. Để cho một cái kết tuyệt đẹp. “Hứa, sao em lại tốt đến thế chứ?” “Yêu em chưa?” “Yêu rồi.” “Yêu nhất đời này.”   Câu chuyện bên lề… Thật ra, hôm nay mị phải khăn gói quả mướp đi lên thủ đô học sau đợt nghỉ. Vừa được quả tàu đến trễ nên mị đã ngồi đợi 1 tiếng rưỡi, vậy là mở Wattpad ra đọc. Trong đầu còn sót lại tí cái review “Bình hoa” hôm trước nên mị chọn truyện này đọc cơ. Cũng cảm tạ bạn dịch truyện. Bạn biên tập Seven Oxox. Tên cũng đáng yêu quá. Nếu không phải có lời của bạn ở đấy thì chắc mị bỏ luôn từ mấy chương Hạ Hứa bị ngược và hiểu lầm mình là tiểu tam rồi. Bạn ấy viết là “Tuy con đường họ phải trải qua là trắc trở, đôi khi suýt đã lạc lối, nhưng xin hay tin tưởng tôi. Từ khi bắt đầu, trong tim họ luôn chỉ có nhau.” Một điều nữa, bởi vì mị là team sủng công, nên mị vẫn thấy thương Dụ Thần nhiều nhiều. Truyện này mị vẫn thích Dụ Thần hơn, nhưng Hạ Hứa kiên cường lắm, đã thành best thụ trong lòng mị rồi. (Cường thụ, si tình thụ, vốn là tiểu 1 mà xuống mình làm 0, tính tình tuyệt vời, dương quang sáng chói).   Để kết lại bài review cho nó trọn vẹn thì mị sẽ trích cái đoạn giới thiệu ra vậy. Trong lòng mỗi người họ đều có một “ánh trăng” mà không ai có thể với tới. Thậm chí là chính bản thân họ. Đây là câu chuyện về hành trình của những người, đã phải nỗ lực thế nào để vạch lớp sương mù ra, kéo làn mây đen xuống để chạm đến “ánh trăng sáng” của chính họ. Bất kể tổn thương , tương lai, đau đớn, hay thậm chí là… sinh mệnh. Tu Tu Mời các bạn đón đọc Ánh Trăng Trong Lòng Quân của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nam An Thái Phi truyền kỳ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
An Nam Thái phi truyền kỳ là một tình sử, dã sử cũng là ký sử về một thời biến động lẫn hưng thịnh của Đại Kim quốc, một chuyện tình ly kỳ đẹp đẽ như thần thoại và một bức tranh đa màu đa sắc của những con người dạt dào hơi thở trẻ tuổi, sống cùng nhiệt huyết và sống vì cống hiến. Từ nha đầu thông phòng đến Thái phi nương nương, con đường này nàng đã đi rất nhiều năm rồi. Bản văn án nặng khẩu vị: Nếu nói Nam An Vương gia là S, nha đầu thông phòng Chu Tử trong phòng Vương gia chính là M, Chu Tử được phù chính(*) chính là quá trình SM. Nhưng mà, rốt cuộc ai là S ai là M, chuyện này thật đúng là khó nói! Bản văn án phức tạp: Nam An Thái phi đang kể chuyện xưa cho cháu gái là tiểu Quận Chúa nghe: “Con có biết, bà đời này dựa vào cái gì lên làm Thái phi không? Một là không kiêng ăn, thân thể khỏe mạnh, dáng dấp phát triển đầy đủ; Hai là bụng rất giỏi sinh nở, liên tiếp sinh ba tiểu tử; Ba là biết khóc, đem lão Vương gia gia của cháu khóc đến mềm cả tim! Ha ha ha ha ha!” Đối với đoạn hội thoại này của Thái phi, lão Vương gia cười nhạt, rất là khinh bỉ. *** Không ai biết, năm ấy khi lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tử, Chu Tử mười lăm, Liễu Liên mười sáu. Mười sáu tuổi, Liễu Liên có một loại xinh đẹp khó mà cưỡng lại —— da thịt trắng nõn như ngọc, mày lá liễu xinh đẹp tuyệt trần, mắt hoa đào nhẹ nhàng đầy nước, cánh mũi thẳng đẹp, môi trái tim đỏ tươi —— hắn mười sáu tuổi, có thể xem là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần. Cho nên, Cao Quý phi không cho Vương Gia giữ hắn bên cạnh. Vương Gia sắp xếp cho hắn vào biệt viện Vân Trạch, khiến cho mười sáu tuổi như hắn trở thành thủ lĩnh Tinh Vệ của biệt viện vương phủ. Mùa thu năm ấy, Nam Man rục rịch nổi dậy, Vương Gia mang theo Liễu Liên, Phàn Duy Bân, Bạch Tử Hạ cùng Bạch Tử Xuân thống lĩnh quân phòng thủ Nam Cương đi dò xét biên quan. Sau khi trở về từ biên quan, Vương Gia lại bắt đầu chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị cho đại quân xuất phát. Một ngày kia, Vương Gia bao trọn một viện của quán rượu lớn nhất trong thành Nhuận Dương, đãi tiệc mừng cùng cả đoàn người. Sau khi tàn tiệc, Liễu Liên cùng đám người Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân và Bạch Tử Hạ vây quanh Vương Gia mặc áo đen giáp chiến đấu vàng mũ vàng kim cưỡi ngựa phía trước, Triệu Anh Triệu Dũng điều khiển xe ngựa theo sát phía sau —— trong xe chồng chất từng chồng tơ lụa sa mỏng vân the, từng hộp trang sức lớn nhỏ. Những vật này đều do Liễu Liên và Triệu Anh Triệu Dũng cùng đi mua. Lúc ở Phường Diên Khánh mua những thứ này, Liễu Liên thật sự tò mò, vì vậy đã hỏi Triệu Anh: "Sao Vương Gia lại mua những thứ này?" Không phải Vương Gia vẫn luôn luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc đó sao? Triệu Anh cười bỉ ổi: "Liễu thống lĩnh, ngươi ở biệt viện lâu rồi, không biết chuyện của Vương Gia chúng ta đâu?!" Liễu Liên nhướng mày nhìn hắn. .... Mời các bạn đón đọc Nam An Thái Phi truyền kỳ của tác giả Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức.
Hoàng Hậu Lười Y Nhân - Mỗ R
Y Nhân, nữ họa sĩ xuyên không vô tài vô mạo, mong ước lớn nhất là có thể quang minh chính đại hết ăn lại nằm, cả ngày chỉ biết mơ mơ màng màng. Hạ Lan Tuyết, luận bề ngoài thì nam hay nữ đều không sánh kịp, dù là Vương gia nhưng ngày ngày chỉ ham ngâm thơ uống rượu lại chơi gái, nhà có một chính phi, ba trắc phi, ái thiếp càng vô số. Ngày thành thân, khi y vén màn kiệu hoa… “Lần đầu tiên thấy nàng, nàng ngủ say như vậy, an ổn như vậy, khiến ta…” “Thế nào?” “Muốn đánh nàng!” *** Bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, không chỉ có người của Viêm Quốc mà ngay cả Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết nhìn thấy cũng đông mắt cứng lưỡi. Cuối cùng, vẫn là Hạ Lan Khâm phản ứng nhanh chóng, một mặt phân phó thuộc hạ dẫn người hỏa tốc gấp rút tiếp viện, một mặt tự mình gia nhập chiến cuộc. Hạ Lan Tuyết vốn cũng muốn đi xem thế nào, lại bị Hạ Lan Khâm không khách khí vỗ vai, “Đệ ở lại đây đi, không được cử động!” Cho dù Hạ Lan Tuyết đã trở thành hoàng đế nhưng ở trong mắt Hạ Lan Khâm, anh vẫn là một tiểu đệ đệ không để cho người khác yên tâm. Hạ Lan Tuyết lần này không kiên trì nữa, ngoan ngoãn ở lại tại chỗ, nhìn Hạ Lan Khâm dẫn một tiểu đội chạy về phía ánh lửa phần phật. Anh không cần chờ bao lâu, Hạ Lan Khâm đã chạy trở về. Hạ Lan Khâm trở về còn ôm theo một người, vẻ mặt lo lắng hô to: “Lập tức trở về nơi đóng quân, tìm Phượng Cửu tiên sinh!” Người hắn đang ôm, chính là Phượng Thất đã gần hấp hối. Hạ Lan Tuyết căn bản không kịp hỏi han điều gì, Hạ Lan Khâm đã lướt qua bên cạnh anh, chạy vọt đi. Rất hiếm khi nhìn thấy Hạ Lan Khâm có thần sắc như vậy, thất kinh thật sự. Trong ấn tượng của Hạ Lan Tuyết, Nhị ca luôn luôn khí định thần nhàn, là một tướng quân tuyệt thế nắm trọn chiến cuộc trong tay. Hạ Lan Tuyết vừa cảm thán vừa xoay người, định hỏi người cùng đi xem Y Nhân thế nào. Nào biết anh vừa mới xoay người lại, một người tòan thân vô cùng bẩn thỉu, trên khuôn mặt bé nhỏ cũng đen sì sì đã đứng trước mặt anh. Trên sa mạc không trăng không sao, chỉ có ánh đuốc lay động. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Y Nhân của tác giả Mỗ R.
Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt - Lạc Thanh
Tô Hiểu Nguyệt, ở hiện đại là một cô nàng đại lười (tự nhận mình là Tô Đại Lười), trong một đêm nóng bức nàng vô tình xuyên không nhập vào thân thể của nữ nhi độc nhất nhà Đỗ tể tường (lý do rất củ chuối) Đỗ Hiểu Nguyệt, bị thái hậu chỉ định tiến cung làm phi, sau này vô tình trở thành Hoàng hậu. Chỉ là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Tô Hiểu Nguyệt dù ở thời đại nào cũng lười như trước. Hậu cung sâu như biển, lười nữ có thể an toàn sinh tồn hay không? Với những sóng gió trong cung làm thế nào để nàng có thể duy trì một cuộc sống an nhàn, thanh bình. Nàng sống trong hoàng cung như cá gặp nước,tại sao như vậy? Chúng ta hãy cùng xem nang đã làm gì mà có thể nhàn nhã, lười nhác, đắc ý mà sinh sống. *** “Thái Hậu giá đáo!” Một tiếng nói cao vút vang lên. Đàm Văn Hạo mau chóng cất đi hết những tâm tình ban nãy và tỏ vẻ bình tĩnh thường gặp, tuy nhiên nét u buồn vẫn không thể giấu đi trong đôi mắt người. “Bái kiến Thái Hậu.” Y đứng dậy, hơi cúi người hành lễ, giọng điệu bình thản như không có chút tình cảm nào. “Hoàng… Hoàng Thượng.” Thái Hậu hơi run rẩy, người ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại thôi, trong ánh mắt có vẻ đau lòng khôn xiết, cả sự hối hận, buồn bã, cũng như sự tuyệt vọng khó nhìn thấu. “Hoàng Hậu sao rồi? Đã tỉnh dậy chưa? Nghe nói đã mời cả đại phu từ ngoài kinh vào, họ nói sao?” Thái Hậu cố gắng giữ bình tĩnh, bước chậm tới trước mặt Đàm Văn Hạo và dừng lại một chút, nhưng trước sau y đều không nhìn bà lấy một cái, bà đành chuyển sự chú ý của mình, nhìn sang phía Đỗ Hiểu Nguyệt đã gần như chết rồi, cất tiếng nói nhẹ bẫng. Đàm Văn Hạo hơi mím môi, trong khoảnh khắc, y thực sự muốn vứt bỏ sự kiên trì trong lòng mà gọi bà một tiếng “ Mẫu hậu” như xưa, chỉ là… “Đã phiền Thái Hậu lo lắng, Hoàng Hậu rất khỏe, chỉ ngủ say thôi, rồi nàng sẽ tỉnh dậy!” Giọng nói mơ hồ dừng ở từ cuối cùng, sự không dám chắc trong lòng cũng lan tỏa, nàng rồi sẽ tỉnh lại, phải không?! Thái Hậu bám chặt vào cây trượng hòng giữ cho cơ thể khỏi chấn động, mỗi câu mỗi tiếng “Thái Hậu” thực sự rất khó nghe, rất giống cái gai đâm vào tim. Tình trạng này đã diễn ra bốn ngày nay, từ hôm bà đích thân tới Ngự Phượng Các thăm Đỗ Hiểu Nguyệt, y đã không gọi một tiếng “Mẫu hậu” nào rồi! Khi y dùng ánh mắt cũng như giọng điệu xa lạ ấy để gọi hai chữ “Thái Hậu”, bà liền biết rằng y nhất định đã biết chuyện đó rồi. Mặc dù y chưa nói rõ hay bóc trần sự thật, dù y không tìm bà để chất vấn, bà cũng biết y sẽ không bao giờ gọi nàng là “Mẫu hậu” nữa! “Ta nghe nói Phương trượng của Cảm Hoa tự ở cách kinh thành chín mươi dặm là một vị cao tăng, có thể hóa giải rất nhiều chuyện kỳ quái. Hoàng Hậu mê man bất tỉnh như thế này chắc chắn là vì đã đụng chạm phải cái gì đó, thế nên ta đã mời Phương trượng đến… ’ ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt của tác giả Lạc Thanh.
Hoàng Cung Tư Truyện - Selene Lee
Đang yên đang lành,chỉ là ham muốn đọc sách nổi lên thôi mà?Có cần phải đối xử với cô thế không? Xuyên qua cuốn sách đang bán chạy nhất,trở thành nữ phụ có kết cục bi thảm nhất.Cô phải làm cái gì bây giờ? Phải thay đổi kế hoạch thôi!Tránh xa tên hoàng đế ngựa đực kia ra,tiêu dao thiên hạ,cứu người chữa bệnh mới là phong cách của cô! *** Trong một khoảnh khắc nào đó,cơ thể của bạn sẽ không thể tự chủ được hành động của chính mình mà dẫn đến mâu thuẫn... Từ khi còn rất nhỏ,hắn luôn có những giấc mơ kỳ lạ hằng đêm về một thế giới xa xôi nào đó với những thứ kỳ quái,có những đồ vật gọi là xe hơi , ti vi, máy bay...những thứ mà mãi đến ngàn năm sau mới có thể tận mắt nhìn thấy được...rồi cả một nụ cười khắc sâu vào tâm trí không thể nào dứt bỏ,không thể nào không nghĩ về.Lúc đó hắn chỉ xem mọi chuyện như một giấc mộng kỳ lạ vô nghĩa, và theo thời gian, cũng sẽ dần dần phai mờ nhạt nhòa... Không phải không yêu, mà là vì nỗi tương tư quá sâu đậm,không thể nào diễn tả được bằng lời nói...Kỳ Nhật hắn đã từng gặp qua rất nhiều kẻ ngu ngốc , thậm chí điên cuồng chỉ vì một chữ "tình" , liệu một chữ đó có thể ảnh hưởng đến thế sao?-Hắn tò mò hỏi mẫu hậu đang ngồi bóc vỏ quýt bên cạnh, lúc đó nàng chỉ mỉm cười, xoa đầu hắn vài cái,dịu dàng nói: " Một khi con đã tìm được người con sẵn sàng dùng cả giang sơn hay mạng sống để đánh đổi,con sẽ hiểu được điều đó thôi."- Hắn chỉ cười khinh miệt...chỉ là một nữ nhân thôi mà , có đáng phải vứt bỏ mọi thứ không?...Nhưng trong đầu lại không tự chủ mà nghĩ đến người con gái hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng... Sau khi mẫu thân chết đi,hắn cũng không còn gì để nuối tiếc , dần dần trở thành một kẻ xa cách lạnh lùng, cuộc sống và số phận phải làm một đấng quân vương không cho phép hắn ,được có giây phút nào mềm yếu.Tất cả mọi thứ xung quanh đều là công cụ để thực hiện lý tưởng lớn của đời mình, nhạt nhẽo rỗng tuếch... cuộc sống tưởng chừng cứ vô nghĩa trôi đi như thế...cho đến khi nàng xuất hiện... ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Cung Tư Truyện của tác giả Selene Lee.