Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bí Ẩn Một Cái Tên

Cô bé 12 tuổi Heidi không biết ngày sinh của mình, không biết quê hương của mình ở đâu và cũng không biết cha ruột của mình là ai. Quả thực, mọi điều về quá khứ của Heidi và người mẹ thiểu năng của cô bé là một bí mật lớn. Khi bị ám ảnh bởi soof - một từ lạ trong vốn từ vựng của Mẹ, Heidi quyết định thực hiện một cuộc hành trình dọc đất nước để tìm kiếm bí mật về quá khứ của mình. Rời xa gia đình, những mảnh vụn của lịch sử cá nhân cô bé dần được ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh. Nhưng khi biết được về sự thật mình là ai, mình từ đâu tới... liệu rằng điều đó có khiến Heidi cảm thấy hài lòng, và trên hết, có làm cho cô bé hạnh phúc như trước khi thực hiện cuộc hành trình truy tìm quá khứ. *** “So B. It - Bí ẩn một cái tên” (NXB Hội Nhà văn) là tiểu thuyết của Sarah Weeks, nữ văn sĩ người Mỹ rất thành công với những tác phẩm dành cho thiếu nhi và tuổi mới lớn. Lần này, độc giả cùng khám phá hành trình đi tìm thân thế của cô bé 12 tuổi. Một hành trình độc đáo, lạ lùng và thấm đẫm nhân văn. Câu chuyện được viết qua giọng kể của Heidi, cô bé 12 tuổi, sống với người mẹ bị thiểu năng trí tuệ trong một căn chung cư. May mắn là mẹ con cô có người hàng xóm tốt bụng Bernadette, một phụ nữ trung niên sống một mình sát vách nhà. Chính bà là người đỡ đần, chăm sóc 2 mẹ con từ khi Heidi mới chào đời. Do bác Bernadette mắc chứng sợ khoảng rộng, không thể ra khỏi nhà nên Heidi không được đến trường mà học tại gia do bác kèm cặp, dạy dỗ. Cuộc sống của 3 người chỉ quanh quẩn ở nhà, cửa hàng tạp hóa và thư viện gần đó. Người mẹ ngờ nghệch của cô bé chỉ có thể nói được 23 từ đơn giản, nhưng có một từ là Heidi luôn thắc mắc vì không tìm được nghĩa dù đã tra nhiều từ điển, đó là từ “soof”. Cho đến một ngày, Heidi phát hiện ra chiếc máy ảnh cũ và sau khi rửa hình, cô thấy có mẹ mình cùng những người lạ trong một trại nuôi dưỡng người khuyết tật ở New York. Điều kỳ lạ là mẹ cô chỉ vào một bức hình kêu lên “soof”. Điều đó càng thôi thúc Heidi đi tìm ý nghĩa của từ “soof” và khám phá xuất thân của mình. Bởi từ trước đến nay, cô không biết cha mình là ai, không biết ngày sinh nhật và đặc biệt là mẹ cô không có một giấy tờ tùy thân nào ngoài một cái tên khó hiểu: “So B.It”. Heidi một mình bắt xe buýt đi suốt 4 ngày trời để đến trại Hillltop ở Liberty, New York, nơi mẹ cô có mặt trong những tấm hình để tìm hiểu về quá khứ của mẹ. Hành trình ấy đầy gian nan và  bất ngờ… Câu chuyện đầy những điều lạ lùng, thú vị cuốn hút người đọc dõi theo đến trang sách cuối cùng. Tác phẩm giúp người đọc hiểu hơn về chứng bệnh khoảng rộng, một chứng bệnh hiếm gặp trên thế giới, về những người thiểu năng trí tuệ và cách họ thích nghi với cuộc sống. Cách dẫn dắt, đặt vấn đề của tác giả khiến người đọc tò mò, đặt ra hàng loạt câu hỏi: tại sao Heidi có vận may kỳ lạ khiến trong các trò chơi về óc phán đoán thì cô bé luôn chiến thắng? Tại sao mọi chi phí thuê nhà, hóa đơn điện nước… của hai mẹ con cô bé đều không phải trả? Tại sao không có bất cứ giấy tờ hay hình ảnh, tài liệu nào về thân thế của hai mẹ con?... Do đó, khi Heidi lên đường đi tìm sự thật, độc giả cũng háo hức muốn khám phá mọi điều cùng cô bé. Hành trình ấy đã giúp Heidi tiếp xúc với nhiều người, va chạm với cuộc sống thực tế, khám phá bao điều, có cả niềm vui lẫn nỗi buồn, hoang mang và sợ hãi… Từ một cô bé nhìn cuộc sống bằng đôi mắt thơ ngây, đơn giản, Heidi đã chững chạc hơn, bắt đầu biết băn khoăn day dứt hơn bởi những trải nghiệm thực tế. Những khám phá phảng phất màu sắc triết lý nhẹ nhàng của một cô bé 12 tuổi như Heidi nhận thấy việc nói dối chưa hẳn là đã xấu vì “Đôi khi người ta nói dối vì sự thật quá nặng nề để thừa nhận nó...”. Hay Heidi hiểu ra rằng “không biết một điều gì đó chẳng có nghĩa rằng ta ngốc nghếch. Nó chỉ có nghĩa rằng vẫn còn chỗ cho sự ngạc nhiên”. Nghĩa của từ “soof” và bí ẩn về cái tên của mẹ cuối cùng cũng được giải dù đổi lại là những mất mát, những khoảng trống trong tâm hồn cô bé. Dù vậy, cả Heidi và người đọc cũng không hối tiếc bởi nó xứng đáng và cần thiết. Hơn hết, hình mẫu nhân vật Heidi thông minh, dũng cảm, đáng yêu thật sự tỏa sáng trong lòng độc giả khi khép sách lại. CÁT ĐẰNG *** Lời khen tặng dành cho So B. It: “Cuốn tiểu thuyết có đủ sự hồi hộp để lôi cuốn những người ưa thích sự bí ẩn, đồng thời Weeks đã miêu tả sinh động cuộc phiêu lưu thể chất và xúc cảm của Heidi với sự chừng mực và tiết chế về ngôn từ đến mức đáng khâm phục.” - The Horn Book “Văn phong duyên dáng - chân thực, cảm động và được gọt giũa cô đọng đến mức tinh tế.” - ALA Booklist. “Những nhân vật thú vị, khác thường. Người đọc sẽ thực sự cảm động.” - VOYA. *** SARAH WEEKS là ca sĩ, người viết nhạc và một tác giả viết sách cho thiếu nhi. Cô đã viết hơn 30 cuốn truyện tranh và các tiểu thuyết cho teen. Weeks thường đi thăm các trường học và thư viện trên khắp nước Mỹ, đọc sách của mình, hát những bài hát do mình sáng tác và trò chuyện với trẻ em về việc viết lách. Sarah Weeks hiện sống tại thành phố New York cùng hai con trai. Bạn có thể ghé thăm cô trên trang web www.sarahweeks.com. Ta không thể thực sự biết về bộ não của Mẹ chỉ bằng cách nhìn vào bà, nhưng điều đó trở nên rõ ràng khi bà lên tiếng. Giọng của bà cao vói, giống như một đứa bé gái, và bà chỉ biết vỏn vẹn có hai mươi ba từ. Tôi biết điều này từ thực tế, vì chúng tôi giữ một danh sách những từ Mẹ nói, ghim nó ở tủ bếp. Phần lớn từ ngữ khá quen thuộc, giống như tốt và nữahay nóng, nhưng có một từ duy nhất Mẹ nói thì rất đặc biệt, soof. Tặng David - người đã dạy tôi rất nhiều về cả những điều biết và không biết. - S.W *** So B. It và hành trình đi tìm sự thật, Nếu bạn thích tìm kiếm cuốn sách viết về những sự thật lạ lùng đến khó tin, cuốn sách chứa đựng những điều bí ẩn và hồi hộp, cũng thật khó lòng đoán được kết thúc, có sức lôi cuốn mạnh mẽ đến mức không dễ dàng gì buông sách xuống nửa chừng… thì So B. It đúng là tác phẩm dành cho bạn. Có thể nói, So B. It là một tác phẩm độc đáo, từ giọng văn nhẹ nhàng mà có sức lay động kỳ lạ, đến một cốt truyện đơn giản nhưng sâu sắc, ẩn chứa những triết lý thông minh đáng để ngạc nhiên. So B. It được viết qua giọng kể của Heidi - cô bé 12 tuổi đáng yêu, ngây thơ và đầy tò mò - về hành trình tìm về sự thật, về quá khứ của chính mình. Heidi có một cuộc đời kỳ lạ: cô bé không biết về quá khứ, không biết cha mình là ai, không biết ngày sinh của chính mình. Cô bé sống cùng người mẹ bị thiểu năng, người chỉ có thể nói được 23 từ tất cả, và Bernadette - một phụ nữ hàng xóm bị bệnh sợ khoảng rộng không dám ra khỏi nhà. Cuộc sống của Heidi hầu như tách biệt với xã hội bên ngoài, cô bé tiếp xúc với thế giới thông qua sách vở, trí tưởng tượng và các chuyến đi mua sắm, đến thư viện gần nhà. Có thể nói, cô bé có một tuổi thơ êm đềm và hạnh phúc. Mọi chuyện xảy ra khi Heidi bị ám ảnh bởi một từ trong số từ vựng của mẹ mà cô bé không tìm ra nghĩa - soof. Cũng chính từ lạ này đã thôi thúc Heidi khám phá về quá khứ của mình, muốn tìm câu hỏi lý giải mình là ai, từ đâu tới? Và cô bé một mình thực hiện chuyến đi dọc nước Mỹ, từ Nevada tới New York, để tìm ý nghĩa của soof… Ngay dòng mở đầu, Heidi đã làm chúng ta phải tò mò: “Nếu như sự thật là một cây bút chì màu đang chờ tôi bọc lại rồi đặt tên cho nó một màu nào đó, tôi biết chính xác mình sẽ muốn nó có màu gì - màu da khủng long.” Và cứ thế, người kể chuyện sẽ dẫn dắt bạn bước vào cuộc phiêu lưu thể chất và xúc cảm của cô bé. Hành trình đi tìm từ soof của Heidi, hay hành trình đi khám phá ra mình là ai, đầy những điều ngạc nhiên thú vị và những cảm giác sợ hãi, thậm chí cả sóng gió bất ngờ chờ đợi cô bé ở đích đến. Lần đầu tiền Heidi thực sự bước ra thế giới, chặng đường đó với những trải nghiệm mới mẻ đã làm thay đổi Heidi. Từ một cô bé nhìn cuộc sống bằng đôi mắt thơ non, Heidi đã chững chạc hơn, bắt đầu biết băn khoăn day dứt hơn bởi những “sự biết” về cuộc sống. Có thể nói, câu chuyện là một hành trình cảm động hồi hộp, rất lôi cuốn với những nhân vật khác thường đồng thời rất thật. Một kết thúc đẹp và buồn, thật ngọt ngào và sâu lắng sẽ ám ảnh ta khi gấp cuốn sách lại. Điều làm tôi ấn tượng hơn cả về cuốn sách này đó là những trải nghiệm của Heidi về cuộc sống. Những khám phá phảng phất màu sắc triết lí nhẹ nhàng của một cô bé mười hai tuổi như những tia sáng nhỏ bé soi rọi vào mặt bên kia của những điều tưởng như đã trở thành chân lý hiển nhiên chẳng cần bàn cãi. Chẳng hạn, qua những gì chứng kiến, Heidi nhận thấy việc nói dối chưa hẳn là đã xấu: “Đôi khi người ta nói dối vì sự thật quá nặng nề để thừa nhận nó…” Hay Heidi hiểu ra rằng “không biết một điều gì đó chẳng có nghĩa rằng ta ngốc nghếch. Nó chỉ có nghĩa rằng vẫn còn chỗ cho sự ngạc nhiên.” Trong quá trình tìm về quá khứ của mình, Heidi cũng đã thừa nhận rằng có những điều vĩnh viễn chúng ta chẳng thể nào biết được, cho dù chúng ta cố gắng đến mấy để tìm hiểu về chúng. Ngay cả khi khám phá ra được sự thật - như sự thật gây ngỡ ngàng về quá khứ của mẹ Heidi - cũng không hẳn đã khiến cho chúng ta sống hạnh phúc hơn; nhưng dẫu vậy không dễ gì chúng ta từ bỏ được mong muốn được biết sự thật… Sarah Weeks, nữ văn sĩ người Mỹ rất thành công với những tác phẩm dành cho thiếu nhi và tuổi teen, thực sự sẽ làm bạn hài lòng qua tác phẩm So B. It. Những nhà phê bình văn học đã không quá lời khi khen ngợi So B. It là một cuốn sách với “văn phong duyên dáng - chân thực, cảm động và được gọt giũa cô đọng đến mức tinh tế”. Và trên hết, đây là một cuốn sách gây ám ảnh… Sài Gòn 9.4.2011 Nguyễn Hồng Dung   Mời các bạn mượn đọc sách So B. It - Bí Ẩn Một Cái Tên của tác giả  Sarah Weeks & Nguyễn Hồng Dung (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Nam, Tiểu Nam
Nếu bạn trai đã quen 6 năm trời, còn tính tới chuyện kết hôn, gặp gỡ cha mẹ đôi bên đột nhiên nói chia tay thì bạn sẽ làm gì? Khóc lóc, đau khổ, níu kéo hay bình tĩnh chấp nhận? Người khác thì Tiểu Nam không biết, nhưng việc cô làm đầu tiên chính là mỉm cười và nhẹ nhàng hỏi lại: “Chia tay à, được thôi. Có thể cho em biết vì sao không?”. Đời người đôi khi rất nực cười, trong hôm họp lớp đại học, người bạn trai của cô gặp lại “em gái mưa” Tiểu Vy ngày nào, thì ra bấy lâu nay cô ấy vẫn luôn yêu, luôn chờ đợi anh ta. Thế rồi, anh ta đột nhiên phát hiện ra mình cũng rất yêu cô ấy và hai người họ bên nhau rồi. Nghe được câu chuyện tình yêu vĩ đại đó, việc tiếp theo mà Tiểu Nam làm là vô cùng lặng lẽ chuyển tên căn nhà mà hai người đang đứng tên sang tên của mình rồi bình tĩnh gọi điện cho mẹ già:   “Tôi gọi điện cho mẹ: Mẹ già, con gái mẹ chia tay với bạn trai rồi. Mẹ già: Tại sao? Tôi: Anh ta có bệnh về giới tính, hơn nữa nhiều khả năng đã mắc bệnh bại huyết, lại còn già trước tuổi nữa, thần kinh hỗn loạn, quan trọng nhất là, bệnh đó không cách nào chữa khỏi, mặc dù bây giờ nhìn chẳng khác gì người bình thường, thế nhưng bên trong hỏng hết rồi. Mẹ già: Chết tiệt, thế có truyền nhiễm không? Tôi: Không đâu, chỉ là không chữa được. Mẹ già: Mau về đây, tốt nhất là mẹ con ta cho nó ít tiền, điên thật, mắc bệnh rồi mà còn lợi hại hơn người bình thường, trước giờ mẹ không thích cậu ta lắm, giờ thì thật đúng ý mẹ” Cứ như vậy cuộc tình 6 năm của Tiểu Nam chấm dứt, không khóc lóc, níu kéo hay gục ngã, cuộc sống thường nhật lại trở về với quy luật hằng ngày, cho đến khi cô gặp Tiểu Phiên - Bạn trai cũ của Tiểu Vy. Khi “cô gái đáng thương bị một tên tiện nhân, rác rưởi phụ bạc” gặp phải “anh chàng tội nghiệp bị bạn gái bỏ rơi để đi tìm chân ái” thì chuyện gì sẽ xảy ra? Cùng đọc truyện để tìm hiểu nhé^^.  ---------------------- “Tiểu Nam, Tiểu Nam” là một bộ truyện rất ngắn gọn, hài hước, lời văn không hoa mỹ, nhẹ nhàng mà thiên về lối viết đơn giản dễ hiểu và không kém phần thẳng thắn. Nhân vật nữ chính Tiểu Nam được khắc họa là một cô gái lạc quan, mạnh mẽ và vô cùng đanh đá.  Cô ấy chính là kiểu người khi buông tay sẽ dứt khoát buông tay, khi cần bảo vệ tình yêu thì sẽ dũng cảm bảo vệ, hoàn toàn không chần chờ chùn bước. Còn anh chàng Tiểu Phiên lại là người có chút ngây thơ, có chút thật thà nhưng lại rất chuyên tình, một khi yêu ai rồi thì nguyện cả đời để người đó bắt nạt, nguyện cả đời chỉ thua trong tay mỗi người đó.  Nội dung bộ truyện dễ hiểu, nổi bật với những phân đoạn “giáp lá cà” đầy đanh đá và hài hước của Tiểu Nam với “em gái mưa” Tiểu Vy hay đám thân thích cực phẩm của Tiểu Phiên. Nói chung, đây là bộ truyện thích hợp để đọc giải trí sau những ngày căng thẳng và cũng thích hợp cho những người đang bị thất tình, đọc để thấy được những quan niệm tình yêu lạc quan, đọc để cảm nhận được đôi khi kết thúc một mối tình lại là sự khởi đầu của hạnh phúc.  Đoạn trích:  “ “Tiểu Phiên nói; “Tôi mời cô ăn cơm nhé, phiền cô rồi, ngại quá”. “Có gì đâu, ăn cơm là chuyện nhỏ, có trai đẹp bên cạnh cơ mà”. Tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn. Tiểu Phiên ngạc nhiên nhìn tôi: “Cô không sợ béo à?”. Tôi phụng miệng nói: “Sợ béo thì không phải là tôi”. Khà khà khà khà khà. Hóm hỉnh là ưu điểm lớn nhất của tôi. Cuối cùng tôi đã tìm được người hâm mộ mình rồi. Ăn uống no say, tự tin bước ra khỏi quán cơm. Khi tôi đang đứng cạnh BMW chuẩn bị lên xe thì Tiểu Vy và Tiểu Tản ăn mặc thoải mái đang dong xe đạp đi qua. Một bên là ăn mặc nhẹ nhàng, xe đạp. Một bên là ăn mặc nghiêm túc, BMW. Lại thêm vừa cơm no rượu say xong, nên trên mặt tự nhiên phảng phát nét hồng hào. Rõ ràng là hai bên nam nữ vụng trộm đụng độ nhau, tia lửa bắn tứ phía. Bốn người, mỗi người một ý. Ngây thơ nhất vẫn là Tiểu Phiên, có lẽ là do những lời ban nãy của tôi đã kích thích anh ta nên anh ta quyết định buông tay để mang lại hạnh phúc cho Tiểu Vy. Để cô ta hạnh phúc đi, nỗi khổ của cô ấy để tôi gánh chịu. Bao gồm, việc tôi chịu oan ức ngồi BMW vậy. Tôi thừa nhận, tôi không khắt khe. Tôi, ha ha ha ha ha. Chuyện này, sao lên tiếng chào hỏi được, thật là khó khăn. Mọi người đều im lặng, không nhìn thấy không nhìn thấy. Tiểu Phiên đưa tôi về nhà. Đến đầu khu tôi xuống xe, Tiểu Phiên nói: “Tôi có thể đến tìm cô nữa được không?”. Tôi: “Làm gì?”. Tiểu Phiên: “Tôi cảm thấy ở bên cô rất vui”. Tôi: “Được, có điều phải bao ăn”. ... Trong công ty, trước kia Tiểu Tản còn cảm thấy có lỗi với tôi, giờ không biết thế nào lại nhìn tôi như thù địch. Không giữ đạo làm vợ, dâm đãng, phong lưu. Tôi thèm vào, anh cũng tìm người đàn bà khác làm sao tôi phải giữ. Tôi giữ đạo cái con mẹ anh, dâm đãng con mẹ anh, phong lưu con mẹ anh! Lại còn Tiểu Vy nữa, không hiểu sao cũng coi tôi là tình địch. Chết tiệt, đã cướp người đàn ông của tôi, tôi ăn cơm với bạn trai cũ của cô có một bữa mà đã không chịu được rồi? Con người này, tiêu chuẩn kép cũng nghiêm trọng quá nhỉ? Mẹ đây là ai chứ, không phải người bình thường đâu, đi mưa về gió cả, sợ cái gì? Diễn trò ân ái trước mặt tôi à, tôi không thèm nhìn. Hú hí, tôi nghe mp3. Trời đất ơi, đây là cái gì chứ? Người phụ nữ bị ruồng bỏ ngày ngày bị đôi gian phu dâm phụ nó trêu tức, hỏi có đạo trời không hả? Cũng may là có người hiểu, đồng nghiệp ở công ty cũng ngứa mắt rồi. Tuy họ không nói gì với hai người kia nhưng nhìn thái độ lạnh nhạt là biết ngay. Mọi người đều giúp tôi vô ý có hữu ý có. Cứ thế này đi, ha ha, ngày tháng của tôi thật sung sướng. Chỉ cần khẽ chau mày là có người an ủi tôi, có người đồng tình với tôi. Ăn cũng có phần, uống cũng có cốc. Biết sớm hậu quả thế này thì năm ngoái đã bảo tên tiện nhân đó đi ngoại tình rồi.” __________ “ ”: Trích dẫn trong truyện Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Câu chuyện bắt đầu từ một hôm chủ nhật. Tôi và bạn trai, đã sống cùng từ hồi đại học. Khi mới bắt đầu cũng lãng mạn lắm, đã nếm trải hết tất cả mùi vị cuộc sống của nam và nữ, tốt nghiệp đại học rồi bước vào xã hội, công việc bắt đầu bận rộn, cuộc sống cũng dần dần trở nên vô cùng nhạt nhẽo. Dường như chúng tôi sắp trải qua giai đoạn nói chuyện kết hôn, bàn chuyện gia đình thì phải, mẹ cho tôi một khoản tiền, tu sửa nhà cửa cũng một tay tôi làm, về cơ bản, chỉ đợi chọn ngày đẹp là gả đi. Ngày tháng thật tuyệt vời. Bạn trai tôi, Tiểu Tản, sau buổi tụ họp ở đại học trở về, không được bình thường cho lắm, ngày ngày cứ ngây người ra, coi điện thoại như bảo bối, chuyện riêng trở nên nhiều hơn, lên mạng không cho người khác nhìn, những biểu hiện này chắc chắn là tiêu chuẩn điển hình cho việc có bồ. Đương nhiên là tôi phát hiện ra chuyện này. Nhưng mà, chuyện tình cảm nói thế nào được nhỉ? Ở bên nhau 6 năm, nói đến tình cảm có thì cũng có, chỉ có điều, cũng không thể tránh được mệt mỏi. Tôi rất muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy, cả hai cùng giãi bày, đây mới là cách hay. Nhưng không thể tin được là chuyện đã xảy ra rồi. Tối, Tiểu Tản lấy hết dũng cảm nói với tôi: "Tiểu Nam, chúng ta chia tay đi". Tôi sững lại, đầu óc trống rỗng, trân trân nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh nói cái gì?". "Chúng ta chia tay đi, anh nói chúng ta chia tay đi". Tim đau quặn thắt,, thế nhưng tôi biết, khóc trước mặt người đàn ông không yêu mình là một sự nhục nhã! Tôi cười, tôi mỉm cười, cố gắng nói với anh ta bằng giọng bình tĩnh: "Chia tay à, được thôi. Có thể cho em biết vì sao không?". Có lẽ là nụ cười của tôi đã cổ vũ cho anh ta, anh ta lắp bắp kể với tôi chuyện hôm họp mặt đại học. Hôm đó anh ta đã gặp Tiểu Vy, trước đây là em gái anh ta, cô ấy luôn yêu,chờ đợi anh ta. Anh ta nói anh đột nhiên phát hiện ra, mình cũng rất yêu cô ấy, và hai người họ bên nhau rồi. Ồ, hóa ra là thế. Tôi cười: "Không sao, không sao, em tác thành cho hai người, tình yêu vĩ đại ghê, em bị cảm động rồi này". Thực sự, tim tôi thực sự rất đau. Nhưng tôi biết, vào lúc này, khóc lóc kêu gào thảm thiết cũng không thể giành lại trái tim của người đàn ông đã bị kẻ thứ ba đánh cắp. Chỉ là, mẹ tôi mua nhà cho tôi rồi, khi đó vì chúng tôi nên mẹ đã cho cả tên anh ta vào. Tôi nhất định không được đánh mất lý trí vào lúc này, không có tình yêu là mất hết. Trong lòng ấm ức nói với anh ta: "Tiền tiết kiệm cho anh hết, với lại mẹ em đã mua nhà cho anh, ngày mai chúng ta sẽ chuyển hết sang tên anh". Mời các bạn đón đọc Tiểu Nam, Tiểu Nam của tác giả Vô Danh.
Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!
Chu Tiểu Kỳ cả đời yêu thích những bản làng trên triền núi, cho đến tận bây giờ mới dùng đồ xa xỉ phẩm, cũng chính là Tần Chinh. Tần Chinh, vừa có tài lại vừa có tiền, ánh mắt luôn sắc bén bới móc, nhưng lại nhìn trúng Chu Tiểu Kỳ. Mọi người đều nói Chu Tiểu Kỳ trúng tiếng sét ái tình với Tần Chinh, sống chết không buông, sau đó cưỡng gian, bác sĩ bảo cưới, cuối cùng “thu phục” Tần Chinh. Nhưng thực tế là…        Ngày nào đó của năm nào đó, ở một lùm cây bụi cỏ nào đó, Tần Chinh đã dồn Chu Tiểu Kỳ còn đang mơ màng ngắm trăng sao vào chân tường. Sau đó, xuân về hoa nở, ăn xong chùi mép; trăng tròn hoa thắm, hương vị ngọt ngào.        Hai người trái ngược hoàn toàn, lại tạo nên một đoạn tình yêu đẹp trong “Không cẩn thận họa lớn rồi”. Hóa ra tình yêu là như vậy, trong mắt anh em là người không ai có thể thay thế. *** Đầu năm nay truyện ngược thanh thế lớn quá, các loại yêu hận tình thù dây dưa máu chó mất trí nhớ trọng sinh luân hồi chuyển kiếp thật nhiều ~~~ muốn tìm một bộ hài sủng nhẹ nhàng cũng phải lật tung Internet, thân này thật khổ *lau mồ hôi* Haha, thật ra là vì yêu cầu của tớ hơi quái đản thôi, muốn đọc hài sủng nhẹ nhàng nhưng cũng phải có nội dung mới chịu, không được YY, không tiểu bạch thỏ blabla… Nên tìm được bộ Không cẩn thận, họa lớn rồi cũng tốn chút công sức. Bộ này viết lâu lắc rồi đó, từ 2010 kia, nhưng cam đoan là khá hơn cả mớ truyện cùng thể loại bây giờ. Nữ chủ bề ngoài lông bông, tư duy thường xuyên thoát tuyến vs nam chủ muộn tao tiếc chữ hơn vàng, núi đổ cũng mặt không đổi sắc, lỡ có thai nên phải gấp rút tổ chức đám cưới. Đừng hiểu lầm, hai bạn trẻ quen nhau mười mấy năm có lẻ, yêu nhau sáu bảy năm, cũng dự tính vài năm nữa là cưới, không phải kiểu 419 đâu =)) Truyện đọc dễ chịu, không xoắn quẩy mấy, có cẩu huyết nhưng không phải là cẩu huyết của nam nữ chính. Tiểu tam mặt dày tìm tới cửa nhưng đáng tiếc nam chính còn chả nhớ chị này là ai (tuy nhiên mẻ này cũng kịp gây không ít sóng gió). Tương tự nam phụ ngày xưa bị nữ chính từ chối trong một nốt nhạc, ôm tổn thương tâm lý quay lại phá rối cũng bị vùi dập đến không ngóc đầu lên nổi =)) Cả truyện chủ yếu là quá trình giải quyết hai nhân vật phá game này, giải quyết xong thì dắt tay nhau đến lễ đường tổ chức đám cưới thôi ^^ bonus mấy phiên ngoại cute ^^ Tuy rằng khúc nữ chủ nghi ngờ nam chủ có hơi lằng nhằng, nhưng mà không còn cách nào khác, không có sự xoắn xuýt nghi ngờ đó thì cũng chả có truyện cho chúng ta đọc, hờ hờ. Bỏ qua phân đoạn đó thì tớ khá là thích nữ chủ. Đúng như nam chính nói, chị sinh ra là con nhà giàu (nam chủ uống rượu bị cảnh sát giao thông tóm, nữ chủ đứng ra nói nói năm chữ “Ba tôi là Chu Dịch” còn được đồng chí cảnh sát đưa về tận nhà =)))) thế nhưng không hống hách ương bướng, ngược lại là một mặt trời nhỏ lạc quan, ấm áp, vô tư. Cũng không hề thả thính cho cả đống nam phụ thu về dàn harem lốp dự phòng :vvv trong mắt chỉ, mãi mãi chỉ có “Tần Chinh nhà tôi” mà thôi ^^ Người như thế, nhất định phải hạnh phúc mới được, phải không nào? *** Truyện mở đầu là ở hiện tại, thỉnh thoảng mới kể về quá khứ thời đại học hổ báo của bạn Tiểu Kỳ. Chu Tiểu Kỳ là 1 cô nàng ngố ngố, sóng não không ở trái đất, nói chung là có tư duy lạ, cô ấy tự nhận mình IQ không cao, được cái mặt trắng trắng tròn tròn, ngoài ra không có bất kì ưu điểm gì. Ấy thế mà con người không có ưu điểm ấy lại cưa đổ được đoá Linh Chi cao ngất ngưỡng ở đỉnh núi tuyết là Tần Chinh - viên kim cương của khoa Kinh Tế. Nhưng Tiểu Kỳ chắc chắn rằng mình không hề theo đuổi Tần Chinh cơ mà, do anh cưỡng hôn cô trước chứ .. nhưng nói ra thì chẳng ai tin, người người đều nói là do cô theo đuổi nên Tiểu Kỳ cũng nghĩ rằng có lẽ việc mình yêu sống yêu chết Tần Chinh là sự thật. Trở lại hiện tại, họ đã yêu nhau được 7 năm, sống cùng nhau khi vừa tốt nghiệp Đại học, cô nàng Chu Tiểu Kỳ này có 1 tật rất lạ : cô ý thích dùng đồ nhái như Pumiao với biểu tượng con heo bay (nhái PUMA), điện thoại SanSung (SamSung) ..v.v... cho đến BCS cô ý cũng mua Dulex thay vì Durex (ở VN Dulex là hãng sơn thì phải và bi kịch ở đây, BCS kém chất lượng đã gây hoạ lớn : Tiểu Kỳ mang thai tiểu Tần Chinh. "Tần Chinh ơi, em thề, em không biết gì hết, đây là con anh chứ em không có ngoại tình !!!" "Anh biết, em không có gan đó mà cũng không có ai thèm ngoại tình với em đâu" ... Gần đây thì Tần Chinh rất bận rộn, anh là nhà phân tích đầu tư nổi tiếng trong thành phố, thu nhập của anh rất cao nhưng đối với anh như thế còn chưa đủ .. không phải anh tham tiền, lí do vì sao thì cuối truyện là 1 bất ngờ ngọt ngào. Sau đấy, xuất hiện 2 nhân vật nam nữ là Vệ Dực và Bạch Vy, 2 nguời này đều có gì đó liên quan đến Tần Chinh. Điều Tần Chinh giấu giếm không muốn Tiểu Kỳ biết là về mối quan hệ của Vệ Dực với gia đình anh, còn Tiểu Kỳ lại hiểu nhầm rằng Tần Chinh che giấu Bạch Vy là mối tình đầu của Tần Chinh và Bạch Vy luôn bóng gió nói rằng mình mới phù hợp với Tần Chinh, khuyên Tiểu Kỳ nên tránh xa Nói thiệt chứ chưa thấy con tiểu tam nào ngu như con này, người ta ở với nhau 7 năm, có thai, sắp cưới ... tự hỏi nó chen vào kiểu gì ?? trong khi Tần Chinh chưa bao giờ có tình cảm với nó, toàn nó tự ảo tưởng sức mạnh lần nào cũng bị Tiểu Kỳ chửi mà vẫn âm hồn bất táng nhưng coi như nó là gây hài đi. Cách xử lý của Tiểu Kỳ rất hay, cô không náo loạn, cô cho Tần Chinh cơ hội giải thích, anh giấu giếm thì cô buồn và thất vọng, Tiểu Kỳ đang mang thai nên dễ tủi thân nữa .. nhưng những điều này cũng cảnh tỉnh Tần Chinh, cho anh biết rằng anh quá ham mê công việc mà bỏ bê Tiểu Kỳ, cho anh biết rằng đời này anh không thể không có Tiểu Kỳ Ngoài ra còn nhiều nhân vật góp phần tăng độ hài của truyện này như : cô bạn thân Thẩm Phong, em trai Chu Duy Cẩn, người anh kết nghĩa Cố Thiệu, mẹ của Tiểu Kỳ. Cuối cùng, sau bao sóng gió, 2 người cũng đã kết hôn thành công lần nào đến Cục dân chính đăng ký kết hôn là cũng có chuyện, cho nên ở lần cuối thì 2 người không hẹn mà cùng tắt điện thoại, đăng ký thành công thì thở phào 1 hơi Mời các bạn đón đọc Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi! của tác giả Tùy Vũ Nhi An.
Hòn Đất
Review Hồng Khánh: “Hòn Đất” là một khúc nhạc kiêu dũng và bi tráng về miền quê hồn hậu và anh hùng trong thời kỳ thương đau của đất nước những năm kháng chiến chống Mỹ - Nguỵ. Đọc “Hòn Đất”, tôi đã mê mải lạc về nơi hang Hòn nơi 17 người du kích đã anh dũng, kiên cường chiến đấu và bám trụ, nơi những khóm ấp ấm áp ngập tràn tình yêu thương. Ở nơi ấy, họ sống, họ yêu thương và sát cánh bên nhau dẫu chết chẳng chia lìa. Nước mắt tôi ướt đầm trang giấy nhỏ bởi sự hi sinh lớn lao, bởi tình yêu nồng nàn thấm từng con chữ. “Chị Sứ yêu Hòn Đất bằng tình yêu hầu như là máu thịt” Chị “yêu biết bao nhiêu cái chốn này, nơi chị oa oa cất tiếng khóc đầu tiên, nơi quả ngọt trái sai đã thắm hồng da dẻ chị”. Và chị, cũng như tất cả người con của Hòn Đất đã chiến đấu tới cùng vì một tình yêu sâu nặng như thế. Dù kẻ thù có mạnh đến đâu, có bạo tàn đến đâu chúng cũng không khuất phục được, không dập tắt được ngọn lửa rừng rực cháy trong mỗi người dân Hòn Đất, trong má Sáu, Út Quyên, anh Ba Rèn, Cà Mỵ, Ngạn hay San... Điều tôi yêu thích nhất ở Hòn Đất là cách viết đầy nhân đạo với những người phụ nữ nơi đây. Tất cả đều sáng trong và đẹp đẽ: tấm lòng của người mẹ, người bà, người chị, người vợ hay người yêu đều lấp lánh như sao trời và dịu êm như ánh trăng đổ tràn bên bờ suối, tắm đẫm áng tóc mây của chị Sứ. Chị Sứ, người con ưu tú của Hòn Đất yên giấc trong lòng đất mẹ, nhưng tinh thần chiến đấu, tình yêu của chị vang vọng và tỏa lan đến từng nhành cây ngọn cỏ của Hòn Đất, cũng là nguyên nhân của biết bao sự kiện khiến lính Cộng Hoà run sợ mà đỉnh điểm là cái chết của thằng Xăm - kẻ trực tiếp xuống tay tàn độc với chị Sứ, cũng là hung thần của Hòn Đất. Chiến tranh, lúc nào cũng đau thương và khốc liệt, nhưng cảnh nồi da nấu thịt luôn khiến người ta đau đớn gấp vạn lần. Và người phụ nữ khiến tôi xót thương hơn cả chính là bà Cà Xợi - mẹ thằng Xăm. Ai cũng qua một thời tuổi trẻ, bà già gàn dở Cà Xợi xưa kia là người con gái đẹp Khơ Me xinh đẹp, uyển chuyển, dịu dàng nhất vùng. Chả thế mà bà bị ép lấy tên chủ Mưu độc địa và sinh ra thằng Xăm. Dẫu hắn giống cha, ảnh hưởng của cha mà trở nên ác ôn, dẫu cô Cà Xợi bị đuổi đi khi bụng mang dạ chửa đứa con thứ 2, dẫu bà Cà Xợi - người chịu ơn cứu tử, cưu mang của mẹ con chị Sứ- đã nhiều lần van xin dân làng đừng coi hắn là con bà thì sự thật cũng chẳng thể nào thay đổi. Dù thuộc lòng vị trí từng mô đất, viên đá, bà vẫn ngã dúi dụi trên con đường quen thuộc khi hay tin thằng Xăm chuẩn bị về càn, bà ngất lên ngất xuống khi thấy vệt máu nơi khoé miệng hắn, khi hắn vừa ăn xong 1 buồng gan Việt Cộng và trở nên ngây dại từ đó. Đúng là “Cho dù ở Hòn Đất hay là ở trên khắp thế gian, người mẹ nào mà chẳng có nỗi đau khổ của riêng mình, nhưng thật cũng ít có người mẹ nào lại có nỗi đau như bà Cà Xợi”. Bà không dám nhìn bà con chòm xóm, những người mở rộng vòng tay và lòng bao dung với mẹ con bà, bà không dám đối diện với bà Sáu trong tang lễ chị Sứ, bà ngất lịm trước di vật của chị... Nỗi đau cứ lần lượt xếp chồng lên, trĩu nặng trái tim bà. Có người mẹ nào không yêu thương con hơn chính bản thân mình, có người mẹ nào không muốn con sống một cuộc đời thật tốt đẹp. Thế nhưng bà Cà Xợi đã không dưới một lần ước đứa con mình chết đi. Cái hình ảnh bà cầm con dao đứng bên cạnh thằng con say giấc sau bữa cơm rượu mẹ nấu là một hình ảnh đầy bi thương và ám ảnh. Nếu như Anh Đức để bà tự tay kết liễu cuộc đời hắn - như một bà mẹ Liên Xô nào đó đã làm, có lẽ tính tuyên truyền của tác phẩm sẽ vang dội hơn. Nhưng tác giả đã nhân đạo, đã không để bà mẹ Việt Nam lòng đầy yêu và hận làm việc đó. Cũng chính vì điều này, mà tôi thấy tác phẩm đẹp đẽ, trọn vẹn và nhân văn hơn rất nhiều. Cuốn sách, dẫu đây đó vẫn còn những hạt sạn ở tính Logic trong một vài tình tiết (lí do tên chủ Mưu đuổi bà Cà Xợi khi bà mang trong mình giọt máu của hắn chưa thật thỏa đáng, khói chẳng lùa vào hang, mùa khô mà xuất hiện mưa rào, bà Cà Xợi dễ dàng tìm ra 2 người du kích đầy đủ vũ trang...) thì “Hòn Đất” vẫn là một tác phẩm thật đẹp, rực rỡ như bông hoa Sứ thắm tươi - tên người con gái huyền thoại của Hòn Đất. *** Review Kẻ Lang Thang:   Không có cuộc chiến tranh nào là không ác liệt, nhưng khủng khiếp nhất, có lẽ, là nội chiến. Hòn Đất nói về một thời kỳ như thế, khi những người lính Việt Nam, dù là Việt Nam Cộng hoà hay Việt Nam Dân chủ cộng hoà, buộc phải giương súng bắn vào chính đồng bào của mình. Bằng giọng văn truyền cảm, nhà văn Anh Đức đã đưa người đọc tham gia vào một trận đánh có thật xảy ra tại Hòn Đất-Kiên Giang tháng 1 năm 1962. Đắm mình vào tác phẩm, khó ai có thể nén nổi xúc động trước những bi kịch và sự thảm khốc của chiến trường miền Nam giai đoạn 1960-1965. Khi việc tiếp cận với kho tri thức khổng lồ của nhân loại là quá dễ dàng như hiện nay, thiết nghĩ, đôi khi cũng nên dừng lại để đọc một tác phẩm văn học Việt Nam như thế này, để cảm nhận, dù chỉ một phần nhỏ sự dữ dội của chiến tranh và trên hết, để trân trọng hoà bình của Tổ quốc.   Nắng sớm đẫm chiếu người Sứ. Qua đây để thấy đó rất tốt ! Ánh nắng chiếu vào đôi mắt chị, tắm rợp mái tóc, phủ đầy đôi bờ vai tròn trịa của chị. Cuộc đời thật khốn nạn với tôi. Có những lúc, bỏ lỡ hiện tại, vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.. Đó quả là một lựa sáng suốt.”. Cứ nghĩ là dễ dàng.. Cảm thấy bất lực khi không thể làm được.Đọc tiếp Đã lâu rồi mới có 1 cuốn sách làm mình vừa đọc vừa khóc như thế này. Khóc vì cảm phục tinh thần quyết tử của các anh du kích, khóc vì thương cho số phận của người dân trong thời chiến tranh loạn lạc, đặc biệt là khóc cho số phận của người phụ nữ Việt Nam, như mẹ Sáu, chị Sứ, Út Quyên, Cà Mỵ, Năm Nhớ, Thím Ba… những người phụ nữ thân yếu tay mềm nhưng tinh thần vô cùng bất khuất, thà chết chứ không bao giờ đầu hàng. Càng đọc truyện lại càng thấm tội ác tột cùng của tụi Mỹ-Diệm. Nó uống máu đồng bào ta, mỏ ruột moi bụng, cưỡng hiếp phụ nữ… Thật sự mình đã khóc khi chị Sứ và Đạt hi sinh, khi mẹ Sáu đau khổ vì mất con và khi trận chiến kết thúc, mọi người lại được đoàn tụ. Thật sự thì đây là cuốn truyện vô cùng cảm động và rất đáng để đọc, ngoại trừ 2 điểm mình không hài lòng lắm. Thứ nhất là bìa quá mềm và dễ rách. Thứ 2 là tác giả nên thay thế những từ như “tôi, tụi tôi” thành ” tui, tụi tui”. Vì nếu đã viết theo phong cách miền Nam thì nên thống nhất kiểu xưng hô. Còn không nên gọi là “chúng tôi”, mỗi lần đọc “tụi tôi” nghe hơi buồn cười. *** Tôi bắt đầu viết tiểu thuyết "Hòn Đất" tại Hội Văn Nghệ Giải Phóng miền Nam đóng giữa những cánh rừng già thuộc Đông Nam Bộ vào cuối năm 1964. Sang đầu năm 1965 thì tôi viết xong. "Hòn Đất" gởi ra Hà Nội và Nhà xuất bản Văn Học xuất bản đầu tiên năm 1966, đồng thời ở miền Nam tác phẩm này cùng với tập truyện và bút ký "Bức thư Cà Mau" của tôi được tặng giải chính thức giải thưởng Nguyễn Đình Chiểu. Tính đến nay, "Hòn Đất" ra mắt bạn đọc đã trên ba mươi năm và được tái bản tới lần thứ tám. Sách cũng đã được dịch và xuất bản nhiều thứ tiếng: Anh, Pháp, Espéranto, Tây Ban Nha, Nga, Đức, Trung Quốc, Nhật Bản... Ngày viết "Hòn Đất" tôi còn rất trẻ, mới hăm chín. Câu chuyện Hòn Đất là một câu chuyện về một trận đánh trong hàng ngàn trận đánh xảy ra trên chiến trường miền Nam trong giai đoạn sau đồng khởi, Mỹ tiến hành chiến tranh đặc biệt. Cuộc chống cự diễn ra trong hang Hòn Đất và ngoài xóm, trong thế chênh lệch: bên ta có mười mấy người bị vây trong hang với vũ khí thô sơ, cũ kỹ, còn phía Mỹ - ngụy gồm tới gần hai ngàn quân với vũ khí tối tân. Vì sao tôi đã chọn trận đánh có thật xảy ra tại Hòn Đất - Kiên Giang vào cuối 1962 đó để viết thành một tiểu thuyết có cùng tên với địa danh ấy? Trước hết là do bản thân câu chuyện tựa như là cả miền Nam chiến đấu được thu nhỏ, có tính tiêu biểu - có khả năng từ cái tiêu biểu mà khái quát hóa, thể hiện ở các mặt: tinh thần quân dân đoàn kết chiến đấu bất khuất dưới sự lãnh đạo chặt chẽ của Đảng, vận dụng phối hợp ba mũi giáp công, lực lượng đôi bên chênh lệch, và điều quan trọng hơn cả là viết ra câu chuyện này như gióng lên tiếng chuông báo trước: chiến tranh đặc biệt nói riêng và chiến tranh xâm lược nói chung bất kể dưới hình thức nào do Mỹ tiến hành sẽ thất bại. Ngoài ra, về mặt dựng truyện, một yếu tố khiến tôi tin tưởng là ngay từ trong chuyện đã xuất hiện một người con gái, đã sống và đã chết như một nữ anh hùng. Đó là chị Phan Thị Ràng, mà trong tiểu thuyết tôi đặt tên là Sứ. Việc có được và hình thành vun đắp ra được một nhân vật phụ nữ như thế, từ lâu trong đời viết của tôi luôn là niềm khao khát muốn khắc họa, và đó là sự quen thuộc, gần gũi như trước kia tôi đã từng khắc họa chị Tư Hậu trong "Một chuyện chép ở bệnh viện". Bởi lẽ đó, "Hòn Đất" là một tiểu thuyết viết về một cuộc chiến đấu mà cũng là một tiểu thuyết về một đời người con gái. Tôi đã rút ra từ nhiều mẫu người con gái miền Nam anh hùng bất khuất trung hậu đảm đang để đúc lại thành một người. Đó là chị Sứ. Trong hơn ba mươi năm, tôi rất sung sướng về một chị Sứ trong Hòn Đất do tôi xây dựng nên từ một nguyên mẫu, đã trở thành nhân vật văn học đến cùng bạn đọc gần xa. Tôi hy vọng hình tượng chị Sứ sẽ sống lâu trong lòng bạn đọc, qua các thế hệ, nhất là đối với các em gái nhỏ sắp lớn lên thành những người con gái trên xứ sở xanh tươi yên bình của chúng ta hôm nay - đất nước đã thấm biết bao máu của những người cô người dì mình như Sứ. Giờ đây Hòn Đất vẫn còn đó. Trên đường đi từ Rạch Giá lên Hà Tiên, các bạn sẽ nhìn thấy trái núi xanh rì ấy mé tay trái, sát kề bên biển. Cách hang Hòn không xa là ngôi mộ chị Ràng, tức chị Sứ. Câu chuyện chiến đấu ác liệt ngày nào ở Hòn Đất đã qua lâu, nhưng chị Sứ vẫn còn. ở đó, bên vịnh biển Tây Tổ quốc ngày đêm sóng vỗ. 30 - 4 - 1998 Anh Đức Mời các bạn đón đọc Hòn Đất của tác giả Anh Đức.
Hồ Ly Háo Sắc
Giới thiệu: – Sách xuất bản: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Lệnh cho Nhị Công chúa Tô quốc đến Nam triều địch quốc giết Thái tử Tần Liễm.” “Giết Thái tử, giết thế nào???” Tô Hi mờ mịt hỏi. “Nhị Công chúa người dáng dấp không tệ, cầm kỳ thi họa cũng thông, có thể lợi dụng mỹ mạo…” Tô Hi thuận lợi gả cho Thái tử Nam triều Tần Liễm, vốn tưởng rằng có thể giả heo ăn thịt hổ, ai ngờ Tần Liễm phúc hắc như một con hồ ly xảo quyệt, áp chế và phản kháng, đùa bỡn và bị đùa bỡn… Tại đông cung sắc xuân dạt dào, mỗi ngày đều diễn ra tiết mục heo bị hồ ly ăn, Tô Hi à Tô Hi, lần này hoàn toàn trốn không thoát, chỉ đành chờ hoa lê thấm hạt mưa cầu xin tha thứ thôi! Nhưng quân cờ tóm lại vẫn là quân cờ, sẽ có ngày bị vứt bỏ. “Tần Liễm, nếu có một ngày ta rời xa chàng, chàng sẽ làm sao?” Tần Liễm bình tĩnh nói: “Thiên hạ đều là của ta, nàng có thể đi đâu? Đi rồi bắt trở lại, càng bắt nạt thậm tệ hơn.” – Tấn Giang: Ta vẫn chưa bao giờ nghĩ rằng, ta sẽ thích Tần Liễm. Nhưng mà, đến lúc ta thích hắn, lại cũng là lúc ta phải rời khỏi hắn. Tỷ tỷ Tô Tư từng nói, nếu muội không muốn khổ sở vì một người, biện pháp đầu tiên là quên, biện pháp thứ hai là chết trước hắn. Nói tóm lại, đây là một câu chuyện mỹ nhân giả heo ăn thịt hổ. GHI CHÚ: Tác giả bảo HE, còn lại tuỳ vào cách nhìn độc giả  *** Thật ra REVIEW đã viết đc hơn phân nửa, nhưng cuối cùng lại ko đăng vì hình như nó… spoil gần hết truyện.Vì truyện ko phải giật gân kịch tính gì nên thôi, cũng ko nhất thiết phải nói nhiều, vì 2 cái văn án trên đã nói rõ hết rồi. Tính ra thì mình rất kén truyện viết ngôi 1, vì thường những truyện này mình rất khó nắm bắt diễn biến tâm lý nam chính. Hơn nữa mình ít khi edit truyện hài, vì mình rất sợ… hài nhảm. Rất nhiều bộ ngôn tình tràn lan bây giờ đều hài theo kiểu vớ vẩn, chỉ nghe tên là mình đã muốn drop chứ đừng nói là đọc. Nhưng sau khi vòng vèo mấy hồi thì mình cũng quyết định edit bộ này, vì nhiều lý do sau đây. - Nam chính – Tần Liễm là 1 con đại hồ ly, vô cùng phúc hắc, nữ chính ko có cơ hội phản kháng. Nữ chính – Tô Hi tuyệt đối ko phải tiểu bạch, nhưng lớn lên trong 1 hoàn cảnh ko đc sáng sủa mấy thì bản tình bị chèn ép cũng đc tạo nên. Vì sao ko đc sáng sủa, là vì bên cạnh cô nàng trước khi gặp nam chính còn có 1 con đại hồ ly khác. Cuộc đời nữ chính có thể tóm gọn như sau: Con mồi ko tự sinh ra cũng ko tự mất đi, nó chỉ chuyền từ tay con hồ ly này sang con hồ ly khác. - Thường khi đọc truyện, có 1 loại nam phụ mà nam chính luôn phải dè chừng, cái loại nam phụ này thường ko xơ múi đc gì, nhưng lại có sức đe dọa ko hề nhỏ với nam chính, là ai? Anh trai nữ chính – Tô Khải, con hồ ly còn lại. Thật ra trong bộ này, ng` đc lòng dân tình nhất ko phải nam chính, mà chính là Tô Khải. Bao nhiêu năm sống dưới sự chèn ép của ông anh này, tiền đồ nữ chính có thể nói là hoàn toàn ko còn hy vọng Mình dạo thử 1 vòng trên Tấn Giang, rất nhiều độc giả đã kêu gào tác giả vì sao ko viết… huynh muội luyến?  Hoặc là viết hẳn 1 bộ cho anh chàng này. Nói chung là #team_Tô_Khải hơi đông & hùng hậu. Chàng ta đáng yêu thế nào ư? Xin mời theo dõi truyện để biết thêm chi tiết lxhtouxiao_thumb Đặc biệt đừng bỏ lỡ những màn đấu khẩu “mạt cưa mướp đắng” của anh vợ – Tô Khải & em rể – Tần Liễm. - Về nội dung thì từ văn án có thể hình dung đc rồi Tuy rằng đây là truyện hài, nhưng vẫn có những đoạn u ám nặng nề do gánh nặng giang sơn. Với Tần Liễm và Tô Hi, ai trong 2 người họ yêu đối phương trước thì sẽ thua cuộc. Đứng trước chữ tình và chữ quốc, cả 2 đều chọn lối đi khác nhau cho mình. Có người đáng trách, có người đáng thương, nhưng số phận bọn họ sinh ra đã thế. Cả 2 đều là người lớn lên trong gia đình bậc đế vương, trước sau đều ko thể vẹn toàn. Như tác giả bảo HE, thì các bạn cứ có niềm tin là HE. Trọn vẹn hay ko sẽ tùy vào cách nhìn của độc giả. Nhưng nếu bạn là độc giả thân quen với những bộ edit trước của mình thì có thể lờ mờ suy đoán đc phong cách kết thúc mình khoái (vì khoái nên mới edit, nhể? ) Có 1 câu trong văn án thế này: “Tỷ tỷ Tô Tư từng nói, nếu muội không muốn khổ sở vì một người, biện pháp đầu tiên là quên, biện pháp thứ hai là chết trước hắn.” Nói để cho các bạn độc giả chuẩn bị tinh thần trước. Đây chính là hướng đi của truyện, đi hướng nào, truyện sẽ từ từ giải đáp. gza_thumb - Cá nhân mình đánh giá cao truyện này vì cách tác giả xây dựng mối quan hệ huyết thống trong tuyện. Trong truyện này, thật ra chẳng có nhân vật phụ nào đáng ghét cả. Dù cả 2 bên chiến tuyến đều là những người sinh ra trong gia đình đế vương, đều có những quyết định thân bất do kỷ nhưng nam chính có dàn anh trai rất dễ thương. Và nữ chính thì có 1 ông anh trai & 1 bà chị biến thái chả kém (2 người này có cách thương em gái út rất… dị, làm anh nam chính trầy trật lên xuống mấy bận heia_thumb, đặc biệt là ông anh, trấn lột đàn áp em gái thế chứ có thằng khác nhảy vào cuỗm đi là xù lông ngay. - 1 vài vấn đề ngoài lề: Bộ này có 1 mẩu truyện ngắn nhỏ đã đc đăng trên DĐLQĐ, có thể tóm gọn sự lưu manh vô sỉ của bạn Tần Liễm. Và còn chuyện anh ấy sạch hay ko, e hèm, nói thật là bình thường mình chả quan tâm vấn đề này, vì truyện mình edit chưa anh nào sạch cả & bạn Tần Liễm này là ngoại lệ đầu tiên. Mình chỉ đang cứu vớt hình tượng của anh ấy thôi, vì dự báo #Team_Tô_Khải sẽ rất hùng hậu. P/S: Vì truyện viết theo giọng hài, cho nên những đoạn tưởng chừng như bi kịch lại ko hề thấy buồn, mà có 1 chút cảm giác thanh thản Vì đc viết đan xen quá khứ & hiện tại nên nhiều đoạn hơi khó nắm bắt, nhưng nhìn chung mạch truyện thế với mình là ổn. Tác giả sáng tác bộ này từ 2011, đăng dần trên mạng đến tận 2014 (xuất bản vào tháng 5.2014), bìa truyện khá dễ thương nên cũng ko nặng nề quá đâu. Mời các bạn đón đọc Hồ Ly Háo Sắc của tác giả Chiết Hỏa Nhất Hạ.