Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Con Lạch Chết Chóc

Gwen Proctor đã chiến thắng trong trận chiến giành lại mạng sống cho các con mình từ tay kẻ sát nhân hàng loạt cùng băng đảng tâm thần của hắn. Thế nhưng mọi chuyện còn chưa kết thúc. Chưa thể khi hắn nay lại trốn thoát khỏi ngục tù. Chưa thể khi bỗng một ngày, cô nhận được dòng tin nhắn kinh hoàng… Giờ ở chỗ nào cô cũng không an toàn đâu. Con quỷ dữ những tưởng đã bị giam giữ, kiềm tỏa sau song sắt nhà tù mãi mãi lại trốn thoát, và người đầu tiên hắn khao khát săn lùng chính là cô. Trong cuộc chơi man rợ này, Gwen phải làm đủ mọi cách để bảo toàn tính mạng cho mình và những người thân yêu khỏi nanh vuốt của quỷ dữ. Trong đó, không ngoại trừ việc chính cô sẽ trở thành thợ săn.   Tiếp nối câu chuyện trong Ác mộng ven hồ, phần thứ hai Con lạch chết chóc kể về chuỗi ngày đầy sóng gió của Gwen Proctor trên con đường đi tìm ánh sáng nơi cuối đường hầm. Cùng với cuốn thứ ba mang tên Dòng sông hắc ám, series trinh thám ăn khách Stillhouse đã tạo nên một câu chuyện kịch tính, gay cấn đến tận trang cuối cùng!  ----- Về tác giả Rachel Caine Rachel Caine là một trong những tác giả ăn khách nhất thế giới với hơn năm mươi đầu tiểu thuyết nằm trong danh sách bán chạy, bao gồm hai series truyện dành cho tuổi thiếu niên là Ma cà rồng vùng Morganville và Đại Thư viện. Các dòng sách bà theo đuổi gồm có: tiểu thuyết giật gân, huyền bí, kỳ ảo hiện đại, khoa học viễn tưởng và tiểu thuyết siêu linh dành cho giới trẻ. Bà hiện sống cùng gia đình tại Fort Worth, bang Texas, Mỹ. *** [REVIEW CHUYÊN SÂU] CON LẠCH CHẾT CHÓC - RACHEL CAINE Tác giả Review: Phan Huong Nguồn: Hội Thích Truyện Trinh Thám Ác mộng ven hồ kết thúc hứa hẹn một màn mở đầu đầy bất ngờ và nguy hiểm cho Con lạch chết chóc như vậy đấy. Mình đã không giấu nổi tò mò mà tìm đọc ngay cuốn thứ 2 này. Và đúng như lời đồn, tập này gay cấn và hồi hộp ở một tầm cao mới. Ở tập này, Rachel Caine cho chúng ta đọc được những cảm xúc và suy nghĩ không chỉ của Gwen Proctor (Gina Royal) như tập trước mà còn có cả Sam, hai đứa trẻ Lanny và Connor. Bởi thế, người đọc sẽ có cái nhìn đa chiều hơn trong cả câu chuyện. “Chúng ta không trốn chạy.” Tôi nói với anh. “Chúng ta đi săn.” Chiến đấu! Gwen của những ngày sau này không còn là Gina Royal trong những ngày người chồng khốn kiếp Melvin Royal của cô bị phát hiện, cũng không còn giống Gwen lúc ở hồ Stillhouse nữa. Cô hành động thông minh, mạnh mẽ và đầy dũng cảm đối mặt với quá khứ. Chỉ có một sự lựa chọn, đó là săn lùng Absalom, săn lùng Mel. Dù biết cô đang đối mặt với không chỉ 2 người, mà là rất nhiều người. Nhưng cô có Sam, người sẵn sàng cùng cô lên đường, cùng mục đích nhưng không hẳn cùng lý do. Nếu như ở Ác mộng ven hồ mình bắt đầu thấy hay hơn từ nửa sau thì Con lạch chết chóc hấp dẫn mình ngay từ những trang sách đầu tiên. Giờ đây, Gina đã thực sự chết đi, nhường chỗ cho Gwen Proctor. Đấy mới chính là con người cô cần hơn lúc này. Rachel Caine đã tạo ra một Gwen: là người mẹ của hai đứa con, chịu mọi sự đày đọa, khổ sở về thể chất lẫn tinh thần, bị nghi ngờ, bị khinh miệt… nhưng cô dùng sự dịu dàng và tôn trọng để đối đáp với những người cô quan tâm, và dùng sự dũng cảm, căm hận đấu với kẻ thù. Còn Sam, anh là một người đàn ông tử tế, quyết đoán nhưng đôi lúc, mọi thứ diễn ra trước mắt anh thật thật giả giả khiến khiến anh bối rối, hoang mang và có cả sự hoảng loạn. Điều đấy cũng dễ hiểu, điều đáng nói hơn là dường như đến cuối anh luôn sáng suốt tìm ra hướng đi đúng nhất. Lanny - cô gái luôn cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng sâu bên trong thì yếu đuối và hiểu chuyện. Cô bé càng hiểu chuyện thì mình lại càng thương cô bé hơn. Chắc chắn Gwen yêu Lanny gấp trăm lần như thế. Lanny cũng yêu mẹ, và yêu Connor mặc dù luôn đóng vai bà chị cằn nhằn và ghét em. Connor - cậu bé luôn trầm mặc, theo đuổi những dòng suy nghĩ riêng mình, cần hơi ấm tình yêu thương của mẹ, và cả bố, bởi cậu dễ dàng tin tưởng và muốn tin vào ông ấy. Tình cảm của đứa con bé bỏng ấy lại bị chính người mà nó gọi là “bố” lợi dụng để đạt được mục đích bệnh hoạn của ông ta. Một cách đáng khinh! Con lạch chết chóc đưa mình đi khắp nơi từ ngôi nhà an toàn nơi hai đứa trẻ đang ở, đến những nơi mà người mẹ và hai người đàn ông hết lái xe lại ngồi máy bay đi hàng tiếng đồng hồ căng thẳng. Chính vì mỗi người mỗi nơi như thế, Rachel Caine đưa mình đi từ suy nghĩ của người này đến người khác. Mình vừa đọc mà phải vừa tấm đắc khen ngợi sự tài tình của tác giả. Bởi, qua nhiều góc nhìn như thế, mọi cảm xúc phơi bày trước mắt ta nhưng với những người trong cuộc ấy thì không. Rốt cục, mình vẫn bị dòng cảm xúc xô đẩy, không đoán trước được điều gì. VỀ NHÂN VẬT MIKE Có ai thắc mắc rằng “hai người đàn ông” mình kể trên là ai? Một người chắc chắn là Sam rồi. Người còn lại thì không ai khác ngoài Mike Lustig. Đây là một đặc vụ FBI và anh là một người bạn tốt của Sam. Mike không dễ dàng tin Gwen, nhưng lại rất tin tưởng Sam. Gwen đã không thể tìm được Melvin nếu không có hai người họ, đặc biệt là những đặc quyền của FBI mà Mike luôn cố giúp hết sức. Những lần xuất hiện của Mike đều ngầu hết sức trong mắt mình hihi. Vẫn là khen ngợi dịch thuật mượt mà góp phần tạo sự hấp dẫn cho series Stillhouse này. Mặc dù cái kết của tập 2 khá hoàn thiện nhưng vẫn còn điều gì đó mà Rachel Caine muốn dành cho tập 3 - Dòng sông hắc ám. Đã đi đến tận đây, mình sẽ đọc tiếp. *** êm thứ mười hai tính từ ngày gã chồng cũ trốn khỏi nhà tù, tôi nằm dài trên giường. Không ngủ. Trân trân nhìn ánh sáng và bóng tối cợt nhau trên rèm cửa. Tôi nằm trên một chiếc giường gấp bé tí hin và cắn răng chịu những vết châm đau nhói do mấy chiếc lò xo xuyên qua tấm nệm mỏng chọc vào người. Các con tôi, Lanny và Connor, nằm trên hai chiếc giường cỡ lớn trong phòng trọ bình dân này. Nhà trọ bình dân là chỗ tử tế nhất tôi thuê được lúc này. Điện thoại mới. Lại một chiếc điện thoại “rác”[1] khác, với số hoàn toàn mới. Chỉ có năm người có số, và hai trong số đó đang ngủ trong căn phòng này với tôi. Tôi không thể tin tưởng bất kỳ ai đứng ngoài phạm vi liên lạc bé tin hin đó. Tất cả những gì tôi nghĩ đến chỉ là chiếc bóng của một gã đàn ông bước đi trong màn đêm - là đi, không phải chạy, vì tôi không tin Melvin Royal đang chạy, mặc dù phân nửa cảnh sát trên cả nước đang săn lùng hắn - và thực tế là hắn đang đến tìm tôi. Tìm chúng tôi. Chồng cũ của tôi là một con quái vật, và tôi từng đinh ninh rằng hắn ta đã bị kiềm tỏa, bị nhốt chặt trong cũi, chờ ngày bị xử tử… nhưng thậm chí, khi đã ngồi sau song sắt, hắn vẫn chỉ huy một chiến dịch giày vò tôi và bọn trẻ - con chúng tôi, khiến mẹ con tôi phải sống trong sợ hãi và khổ sở. Ồ, hắn ta có vài bàn tay trợ giúp, một số ở trong tù, một số ở bên ngoài; mối giao lưu trợ giúp đó của hắn rộng tới đâu, và sâu tới đâu vẫn còn là một câu hỏi lớn, nhưng hắn đã lên kế hoạch. Hắn thao túng tôi bằng nỗi sợ hãi và những mối đe dọa đã nhắm sẵn, dẫn dụ tôi tự đâm đầu vào nơi hắn muốn: một cái bẫy chúng tôi chỉ vừa mới sống sót thoát ra mà thôi. Melvin Royal rình rập tôi trong bóng đen ngắn ngủi những khi tôi nhắm mắt. Chớp mắt, và hắn đang ở ngoài đường. Chớp mắt, và hắn đang leo thang bộ lên dãy phòng trọ trên tầng hai. Chớp mắt, và hắn đã ở ngoài cửa. Nghe ngóng. Tiếng điện thoại rung báo tin nhắn đến khiến tôi giật nảy mình, tới nỗi đau thắt cả người. Tôi vớ lấy điện thoại, cái máy sưởi trong phòng cũng đang kêu ù ù. Cái máy đó rất ồn, nhưng năng suất, và hơi ấm như một con sóng chậm rãi và ân cần liệng khắp căn phòng. Tôi dễ chịu hẳn. Tấm chăn trên cái giường xếp tí xíu này không đắp được kín người. Tôi chớp đôi mắt đã mệt lử và bật màn hình điện thoại. Thông báo hiện lên: số bị chặn. Tôi tắt điện thoại, nhét nó xuống dưới gối, và cố tự thuyết phục mình hãy cứ yên tâm mà ngủ. Nhưng tôi biết không phải thế. Tôi biết người nào nhắn tin cho mình. Và cánh cửa được khóa hai lớp kia dường như vẫn chưa đủ an toàn. Tôi đã cứu các con mình khỏi tay một kẻ giết người được mười hai ngày. Tôi kiệt sức, đau nhức khắp người và bị cơn đau đầu hành hạ. Tôi chán nản, mệt mỏi, bồn chồn lo lắng, và trên hết - trên hết - tôi nổi giận. Tôi cần phải nổi giận. Tức giận sẽ giúp chúng tôi tồn tại. Sao mày dám, tôi nghĩ tới cái điện thoại đang nằm dưới gối của mình. Mẹ kiếp, sao mày dám. Khi đã đun cho cơn giận dữ sôi ùng ục, gần tới mức đau và phát sốt, tôi thò tay xuống dưới gối và rút điện thoại ra. Cơn giận dữ của tôi là tấm khiên. Cơn giận dữ của tôi là vũ khí. Hết sức dứt khoát, tôi bấm mạnh vào nút mở tin nhắn, đón đợi thông điệp được gửi tới cho mình. Nhưng tôi đã nhầm. Tin nhắn đó không phải do gã chồng cũ gửi. Tin viết: GIỜ Ở CHỖ NÀO CÔ CŨNG KHÔNG AN TOÀN ĐÂU, theo sau tin nhắn là ký hiệu tôi đã quá quen: Å. Absalom. Choáng váng rã cơn giận dữ của tôi ra thành hàng triệu phân tử, biến chúng thành dòng sóng điện nóng ran chạy xuyên qua ngực và cánh tay tôi, như thể chính chiếc điện thoại đã phóng ra luồng điện ấy. Chồng tôi có vài bàn tay trợ giúp - giúp điều khiển chúng tôi, giúp bắt cóc các con tôi, và Absalom là bàn tay trợ giúp đó… Một hacker bậc thầy đã lừa tôi vào cái bẫy mà Melvin đã bày ra cho gã. Tôi những mong khi âm mưu đó đã hạ màn, Absalom sẽ không còn gì để đe dọa chúng tôi nữa. Đáng lẽ, tôi phải biết nhiều hơn thế. Trong phút chốc, tôi bỗng thấy nỗi kinh hoàng tột độ như một con sóng cuộn lên trong lòng, hệt như tất thảy những nỗi sợ ma ngày thơ bé đều đã được chứng minh là thật, và rồi tôi hít một hơi thật sâu, thật chậm, cố gắng suy nghĩ thấu đáo làm sao để giải quyết mớ hỗn độn vô vọng này… lần nữa. Tôi chẳng có tội, tôi chỉ tự bảo vệ mình trước nanh vuốt của một kẻ muốn giết mình, kẻ đã chiếm được lòng tin của mình suốt bao năm qua, và dần dần đưa mình đến nơi hành quyết. Nhưng điều đó không làm cho cái tin nhắn trên màn hình kia biến mất. Absalom đã phái kẻ khác tới tìm chúng tôi. Ý nghĩ đó phóng qua tôi như một tia sét, làm miệng tôi khô khốc, khiến tất cả các dây thần kinh trong tôi đồng thời căng lên, cháy bùng lên cùng một lúc, bởi vì như vậy mới đúng. Có cái gì đó khiến tôi bứt rứt suốt những ngày dài vừa qua, những ngày chúng tôi phải trốn chui trốn lủi vì sự an toàn của chính mình… cảm giác chúng tôi đang bị theo dõi, vẫn đang bị. Tôi đồ rằng mình đã quá hoang tưởng. Nếu không phải thế thì sao? Tôi cố ngồi dậy sao cho không có tiếng động, nhưng cái giường xếp không thôi cọt kẹt, và tôi nghe thấy tiếng Lanny, con gái tôi, thì thầm: “Mẹ à?” “Không có gì đâu.” Tôi thì thào đáp lại. Tôi đứng dậy, xỏ chân vào giày. Dù đi nằm nhưng tôi vẫn ăn mặc chỉnh tề: một chiếc quần thật thoải mái, áo len dáng suông, rộng rãi và đi tất dày. Tôi quàng bao súng lên vai, trùm thêm một cái áo khoác dày lên người rồi mở hết các loại khóa trong phòng, bước ra ngoài không gian lạnh lẽo. Trời Knoxville u ám và lạnh lẽo. Tôi không quen với ánh đèn thành phố, nhưng ngay lúc này đây, chúng lại xoa dịu tôi được đôi phần. Tôi không thấy mình bị cô lập mấy. Có người ở đây. Người ta sẽ nghe thấy tiếng hét. Tôi gọi một số trong danh bạ của mình. Chuông chỉ rung một hồi rồi có người nhấc máy ngay. Tôi nghe thấy giọng nói mệt mỏi của cảnh sát Prester thuộc Sở Cảnh sát Norton cất lên. Norton là thị trấn gần chỗ mẹ con chúng tôi từng sống nhất, không, chỗ mẹ con chúng tôi sống, vì chúng tôi sẽ quay trở lại hồ Stillhouse, tôi thề, chúng tôi sẽ quay lại. Anh ta nói: “Chị Proctor, giờ muộn lắm rồi.” Nghe có vẻ anh ta không lấy gì làm vui khi thấy tôi gọi. “Anh có chắc chắn một trăm phần trăm rằng Lancel Graham đã chết rồi không?” Đó là một câu hỏi rất kỳ quặc, và tôi nghe thấy tiếng cọt kẹt từ bên kia đầu dây, chắc có lẽ là tiếng phát ra từ chiếc ghế ở văn phòng cảnh sát khi Prester ngồi lại. Tôi nhìn đồng hồ. Hơn một giờ sáng. Tôi tự hỏi tại sao anh ta vẫn còn ở sở làm việc. Norton vốn là một thị trấn nhỏ bé uể oải, dẫu vậy, Norton vẫn có nhiều tệ nạn và vụ án cần giải quyết. Prester là một trong hai cảnh sát hình sự trong đội điều tra. Và Lancel Graham cũng đã từng khoác đồng phục của Sở Cảnh sát Norton. Câu trả lời của Prester thật chậm rãi và thận trọng. “Chị có vài lý do cấp bách để nghi ngờ hắn chưa chết ư?” “Hắn. Đã. Chết. Rồi. Chứ?” “Chết nhe răng. Tôi còn xem người ta lôi nội tạng của hắn ra khỏi xác trên bàn khám nghiệm tử thi. Tại sao chị lại hỏi chuyện này vào lúc…” Anh ta ngập ngừng, rồi rên lên, như thể anh ta cũng vừa xem đồng hồ. “Không có lúc nào thích hợp khi trời sáng hẳn à?” “Vì tôi đang sợ hết hồn khi nhận được một tin nhắn đe dọa nữa đây.” “Từ Lancel Graham à?” “Từ Absalom.” “À.” Anh ta kéo dài giọng, và cách anh ta kêu lên khiến tôi phải ngay lập tức đặt mình vào thế cảnh giác. Cảnh sát điều tra Prester và tôi không phải là bạn bè. Chúng tôi, ở một mức độ nào đó, là đồng minh. Nhưng anh ta không tin tưởng tôi hoàn toàn, và tôi không thể trách anh ta được. “Về chuyện đó. Kezia Claremont vẫn đang đào xới thông tin đây. Cô ấy nói rất có khả năng Absalom không phải là gã. Có khi đúng hơn phải là chúng.” Tôi rất tôn trọng Kezia. Ngày xưa, cô vẫn đi tuần cùng tay cảnh sát Graham, chí ít là thỉnh thoảng mới đi cùng, nhưng không giống như Lancel Graham, cô rất trung thực. Đối với cô mà nói, đó cũng là một cú sốc kinh hoàng và tàn khốc khi phát hiện ra đồng nghiệp cùng tổ với mình là một kẻ giết người. Nhưng vẫn chưa thấm vào đâu so với tôi. Giọng tôi căng lên và đầy thịnh nộ khi nghe được những điều đó. “Thế quái nào mà anh lại không báo cho tôi biết việc ấy? Anh biết tôi đang ở đây với bọn trẻ mà!” “Không muốn làm chị hoảng…” Anh ta nói. “Vẫn chưa có bằng chứng. Chỉ mới nghi thôi.” “Trong thời gian quen biết tôi, anh cảnh sát ạ, anh có thấy tôi dễ lên cơn hoảng loạn không?” Anh ta không nói gì vì anh ta biết tôi đúng. “Tôi vẫn sẽ nói rằng tốt hơn hết là chị nên quay trở về nhà ở Norton, hãy để chúng tôi bảo vệ chị ở đây.” “Chồng tôi đã biến một cảnh sát của các anh thành kẻ giết người đấy.” Tôi phải nuốt cơn điên tiết bệnh hoạn to như quả bóng ấy ngược vào trong. “Anh đã để Graham một mình với bọn trẻ nhà tôi, anh nhớ chứ? Có Chúa mới biết hắn ta đã làm những gì với chúng. Làm thế quái nào tôi có thể yên tâm trao tính mạng của bọn trẻ vào tay anh được?” Mời các bạn mượn đọc sách Con Lạch Chết Chóc của tác giả Rachel Caine & Ngụy Thanh Tuyên (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Con Quỷ Đất - Jason Dark
Jason Dark khởi đầu sự nghiệp viết văn của mình vào năm 1966 với một tiểu thuyết giả tưởng. Sau đó, ông tiếp tục viết một vài tiểu thuyết hình sự và Western, cho tới khi sáng tác ra nhân vật John Singlair, một chàng thám tử tại London, nhân viên của Scotland Yard. Đối tượng theo dõi, diệt trừ của John không phải là những tội phạm bình thường. Cùng các bạn bè, cây thánh giá thần và khẩu Beretta bắn đạn bạc, John Singlair là một chuyên gia đuổi ma diệt quỷ. Thành công của những chuyến phiêu lưu mà John thực hiện đã đẩy sáng kiến thành một loạt truyện với số lượng độc giả không ngừng tăng.  Jason Dark sử dụng tất cả mọi “ngóc ngách” của thế giới bí hiểm, từ những huyền thoại cổ đại bao trùm châu lục như quỷ Medusa, ma cà rồng, cương thi... những câu chuyện của đạo Thiên Chúa, đạo Phật, đạo Hồi, các nhóm đạo Á, Mỹ, Âu, những truyền thuyết của từng địa phương cụ thể, trộn lẫn với những lý thuyết khoa học viễn tưởng hết sức hiện đại như trường thời gian, các trường vật chất, dòng điện sinh học cực mạnh... Chất huyền thoại được tác giả dùng để “xử lý” những vấn đề thời sự nóng bỏng theo một nhân sinh quan dương bản: bảo vệ môi trường, giữ gìn nền tảng gia đình, giữ gìn lòng tin vào cái thiện...  Trong mỗi một tiểu thuyết, tác giả cho người anh hùng của mình ra trận tại một địạ điểm cụ thể tại các nước châu Âu và kể cả các địa điểm tại châu Phi, châu Mỹ. Những yếu tố đặc thù trong những huyền thoại của địa phương được sử dụng làm nền tảng cho một cuộc đụng đầu quyết liệt giữa cái tốt và cái xấu. Mạch chuyện nhanh gọn là sức thu hút chính. Những nét miêu tả tuy thoáng qua song sắc sảo về phong cảnh, tập tục của địa phương cũng tạo nên một khía cạnh hấp dẫn khác. Một điểm cần nhấn mạnh trong loạt truyện John Singlair là giới hạn tuân thủ Luật Bảo vệ Thanh Thiếu niên của nước Đức được tác giả Jason Dark luôn luôn giữ vững: rất hấp dẫn, song không quá đẫm máu, không quá căng thẳng, không quá nhiều xác chết. Cái tốt, cái dương bản luôn vượt lên, luôn chiến thắng bản thân mình, đạt tới những đỉnh cao mới. *** Một số tác phẩm đã được dịch ra tiếng Việt do NXB Thanh Niên phát hành trong Tủ sách Lâu đài xanh hầu hết nằm trong series Geisterjäger John Sinclair hơn 300 cuốn lận: - Hòn đảo bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #002 - Die Totenkopf-Insel) - Bàn tay gã đao phủ (Geisterjäger John Sinclair #248 - Gatanos Galgenhand) - Điệu nhảy thầy tu (Geisterjäger John Sinclair #270 - Geistertanz der Teufelsmönche) - Câu đố bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #640 - Das Blut-Rätsel) - Nhóm đạo Wyang (Geisterjäger John Sinclair #688: Der Kult) - Điệu Tango bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #718: Tango Fatal) - Con quái vật sau những nụ hoa (Geisterjäger John Sinclair #731 - Die Blüten-Bestie) - Lưỡi dao bị nguyền rủa (Geisterjäger John Sinclair #740: Todesgruß der Templer) - Bi kịch người sói (Geisterjäger John Sinclair #759 - Werwolf-Wahnsinn) - Thiên tài bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #791 - Diondra, einfach mörderisch) - Bức tường đá kinh hoàng (Geisterjäger John Sinclair #865 - Auf ewig verflucht) - Con quỷ đất (Geisterjäger John Sinclair #879 - Das Erdmonster) - Con gái quỷ Medusa (Geisterjäger John Sinclair #1778 - Das Wappen der Medusa) - Lạc vào cõi ma - Đội quân ánh sáng - Dàn máy tính quỷ ám Các bản dịch tiếng Việt thường ghi nhầm tên tác giả là Jarson Dark. *** Giữa nửa đêm, đốm sáng màu đỏ đó xuất hiện! Nó xuất hiện bất thình lình, không hiểu từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất mọc lên. Nhưng đó không phải là vấn đề nghiêm trọng. Điểm đáng nói duy nhất ở đây là chính bản thân đốm lửa đó, nó đứng lừng lững giữa không trung như một quả cầu đỏ có phần rìa hơi tua ra. Quả cầu nhìn trân trân như một con mắt. Nó chờ đợi. Không một dấu hiệu nào cho biết nó sẽ chuyển động hoặc sẽ biến đi. Nó dừng lại ngay trước mặt chúng tôi, nhấp nháy, như đang chuyển tới chúng tôi lời chào. Không phải những lời chào thân thiện, mà là những tín hiệu độc ác. Một kẻ tuyên bố thảm họa, được trang bị một quyền lực bất thường. Một thứ mà thiên nhiên đã tung ra để chứng minh sức mạnh với con người. Đột ngột, quả cầu lửa chuyển động. Nó bắt đầu nhảy múa, giật sang phải, rồi lại giật sang trái, lao vút lên cao, rồi nổ bùng ra, tạo thành vô vàn những mảnh lửa nhỏ. Những mảnh lửa này tản ra như một cơn mưa phủ xuống không trung, cháy lóe lên lần cuối để rồi rơi xuống đất. Trước khi chúng chạm tới mặt đất, một thế lực kỳ lạ lại thâu tóm chúng lại với nhau, tạo thành quả cầu đỏ như lúc trước. Từ phía xa vang lên những âm thanh kỳ lạ. Nghe gần giống tiếng la thét của con người, nhưng lại không hẳn như vậy. Những con chim đang kêu lên thảng thốt giữa không gian mênh mông của miền quê. Chúng là những thực thể đầu tiên tụ họp lại, bởi chúng là những thực thể đầu tiên nhìn thấy quả cầu lửa. Những con chim sợ hãi... ° ° ° Delphi ngồi trên một tảng đá lớn, giơ cả hai bàn tay ôm lấy mặt. Cô không nhìn thấy nỗi thống khố đó, nhưng cô biết nó tồn tại. Cũng vì thế mà cô ngồi đây và buồn thương. Cô đã tìm cách cảnh báo con người, nhưng người ta đã chỉ biết cười giễu cô. Kể ra thì cũng có người thú nhận rằng mảnh đất này hiện đang xảy ra một số sự kiện mà người ta chỉ biết đánh giá là thuộc loại bí hiểm. Nhưng không một ai vì thế mà đâm lo nghĩ hay hoảng sợ. Vậy là hết nơi này đến nơi khác, người ta xua đuổi Delphi như xua đuổi một đứa trẻ chưa biết gì. Người ta thậm chí không nói lời từ biệt với cô, chỉ nhìn bằng vẻ thương hại, bởi họ cho cô là người không hoàn toàn tỉnh táo. Mặc dù không khoác cho cô tội làm phù thủy, nhưng dân chúng vùng này thường nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ. Delphi là một người phụ nữ hòa đồng hết mực với thiên nhiên, cỏ không sống trong một thị trấn hoặc một ngôi làng, mà sống xa mọi nền văn minh, sống đơn độc cùng với những con cừu của mình. Cô chỉ trà trộn vào xã hội loài người khi cần mua hoặc cần bán một vật gì đó, điều cũng rất hiếm khi xảy ra. Cũng có một số người rất biết cách tôn trọng và đánh giá đúng những sức mạnh của cô, bởi Delphi thuộc hiện tượng "người có đôi tay vàng". Cô có thể làm dịu những cơn đau, cô có thể khiến những vết thương không lan rộng ra, không cháy bỏng lên nữa, cô chữa bệnh cho cả người và vật. Lẽ ra phải có rất nhiều người bày tỏ lòng biết ơn với cô mới đúng. Nhưng họ không dám biểu lộ điều đó ra ngoài, họ mang nỗi hàm ơn đó câm lặng trong lòng. Delphi rất hiểu và thông cảm cho họ. Người dân ở đây không muốn nói đến những thảm họa đã ập tới. Bởi chuyện đó nếu lan ra sẽ rất có hại cho ngành du lịch, cái ngành hiện đang là nguồn thu chủ lực của Scotland. Nếu thông tin về những vụ thảm họa thậm chí lan ra đến nước ngoài thì khách du lịch sẽ chẳng còn kéo đến thám hiểm vùng đất này. Ngành du lịch sẽ bị ảnh hưởng trầm trọng, dân bản xứ qua đó cũng bớt đi cơ hội kiếm tiền. Vậy nên người ta đồng lòng nhất trí coi như những sự kiện đó chưa hề xảy ra. Thật là một cách ứng xử không hay! Delphi hiểu rõ tình huống hơn họ. Cô tin rằng đó mới chỉ là một sự bắt đầu. Một sự bắt đầu của kết thúc. Cô biết, trái đất rồi sẽ đứng dậy, cái trái đất đã bị người ta hành hạ quá lâu rồi. Nhưng liệu cô có thể nói điều đó với những người khác không? Liệu cô có thể nói chuyện với những người có đủ quyền lực, đủ ảnh hưởng để thay đổi một số sự việc? Không, chắc chắn là không. Người ta sẽ không tin lời cô. Người ta sẽ chỉ cười giễu cô. Delphi ngưng suy nghĩ, lắc đầu. Tới lúc này, cô gái mới bỏ đôi bàn tay ra khỏi mặt, nhìn về hướng xa xa. Cô đang ở dưới một bầu trời đêm trong suốt, kế tiếp một ngày thu đẹp tuyệt vời. Cả nền trời quang như một mảnh vải sạch tinh khôi, phủ vô vàn những vì sao dịu dàng, bầu không khí trong lành đến tuyệt diệu, những cánh rừng, những lòng hồ đang thở. Chúng gửi lên không trung hơi thở của nước, hơi thở của những dãy thông, hơi thở của những cánh rừng tươi, và Delphi cảm nhận mùi hương đó là một lời chào, đang ve vuốt tâm hồn đau thương của cô như một bàn tay an ủi. Thiên nhiên thật tuyệt vời. Thiên nhiên là một sự kiện khổng lồ, mặc dù con người ta luôn tìm cách hủy hoại nó. Thỉnh thoảng, cô gái trẻ lại tự hỏi, liệu con người có ý thức về hành động của mình không. Cô không hiểu nổi. Cô đơn giản là không thể tưởng tượng nổi loài người lại ngu ngốc đến mức độ ra tay hủy diệt nguồn sống của chính mình. Không, không thể như thế được... Cô gái trẻ rên lên. ... Mời các bạn đón đọc Con Quỷ Đất của tác giả Jason Dark.
Con Quái Vật Sau Những Nụ Hoa - Jason Dark
Jason Dark khởi đầu sự nghiệp viết văn của mình vào năm 1966 với một tiểu thuyết giả tưởng. Sau đó, ông tiếp tục viết một vài tiểu thuyết hình sự và Western, cho tới khi sáng tác ra nhân vật John Singlair, một chàng thám tử tại London, nhân viên của Scotland Yard. Đối tượng theo dõi, diệt trừ của John không phải là những tội phạm bình thường. Cùng các bạn bè, cây thánh giá thần và khẩu Beretta bắn đạn bạc, John Singlair là một chuyên gia đuổi ma diệt quỷ. Thành công của những chuyến phiêu lưu mà John thực hiện đã đẩy sáng kiến thành một loạt truyện với số lượng độc giả không ngừng tăng.  Jason Dark sử dụng tất cả mọi “ngóc ngách” của thế giới bí hiểm, từ những huyền thoại cổ đại bao trùm châu lục như quỷ Medusa, ma cà rồng, cương thi... những câu chuyện của đạo Thiên Chúa, đạo Phật, đạo Hồi, các nhóm đạo Á, Mỹ, Âu, những truyền thuyết của từng địa phương cụ thể, trộn lẫn với những lý thuyết khoa học viễn tưởng hết sức hiện đại như trường thời gian, các trường vật chất, dòng điện sinh học cực mạnh... Chất huyền thoại được tác giả dùng để “xử lý” những vấn đề thời sự nóng bỏng theo một nhân sinh quan dương bản: bảo vệ môi trường, giữ gìn nền tảng gia đình, giữ gìn lòng tin vào cái thiện...  Trong mỗi một tiểu thuyết, tác giả cho người anh hùng của mình ra trận tại một địạ điểm cụ thể tại các nước châu Âu và kể cả các địa điểm tại châu Phi, châu Mỹ. Những yếu tố đặc thù trong những huyền thoại của địa phương được sử dụng làm nền tảng cho một cuộc đụng đầu quyết liệt giữa cái tốt và cái xấu. Mạch chuyện nhanh gọn là sức thu hút chính. Những nét miêu tả tuy thoáng qua song sắc sảo về phong cảnh, tập tục của địa phương cũng tạo nên một khía cạnh hấp dẫn khác. Một điểm cần nhấn mạnh trong loạt truyện John Singlair là giới hạn tuân thủ Luật Bảo vệ Thanh Thiếu niên của nước Đức được tác giả Jason Dark luôn luôn giữ vững: rất hấp dẫn, song không quá đẫm máu, không quá căng thẳng, không quá nhiều xác chết. Cái tốt, cái dương bản luôn vượt lên, luôn chiến thắng bản thân mình, đạt tới những đỉnh cao mới. *** Một số tác phẩm đã được dịch ra tiếng Việt do NXB Thanh Niên phát hành trong Tủ sách Lâu đài xanh hầu hết nằm trong series Geisterjäger John Sinclair hơn 300 cuốn lận: - Hòn đảo bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #002 - Die Totenkopf-Insel) - Bàn tay gã đao phủ (Geisterjäger John Sinclair #248 - Gatanos Galgenhand) - Điệu nhảy thầy tu (Geisterjäger John Sinclair #270 - Geistertanz der Teufelsmönche) - Câu đố bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #640 - Das Blut-Rätsel) - Nhóm đạo Wyang (Geisterjäger John Sinclair #688: Der Kult) - Điệu Tango bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #718: Tango Fatal) - Con quái vật sau những nụ hoa (Geisterjäger John Sinclair #731 - Die Blüten-Bestie) - Lưỡi dao bị nguyền rủa (Geisterjäger John Sinclair #740: Todesgruß der Templer) - Bi kịch người sói (Geisterjäger John Sinclair #759 - Werwolf-Wahnsinn) - Thiên tài bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #791 - Diondra, einfach mörderisch) - Bức tường đá kinh hoàng (Geisterjäger John Sinclair #865 - Auf ewig verflucht) - Con quỷ đất (Geisterjäger John Sinclair #879 - Das Erdmonster) - Con gái quỷ Medusa (Geisterjäger John Sinclair #1778 - Das Wappen der Medusa) - Lạc vào cõi ma - Đội quân ánh sáng - Dàn máy tính quỷ ám Các bản dịch tiếng Việt thường ghi nhầm tên tác giả là Jarson Dark. *** Tiến sĩ Fairmont, tiến sĩ Fairmont! Cô ấy tỉnh lại rồi! Làm ơn đến cho, làm ơn đến ngay cho! - Cô y tá vừa la hét vừa nhảy bổ vào phòng. - Ai tỉnh dậy? - Dorothy Mainland, thưa bác sĩ. Lúc bấy giờ, cái đầu đang cúi xuống đống giấy tờ của vị bác sĩ mới ngẩng phắt dậy. Ông gạt cô y tá sang một bên rồi nhanh bước sang phòng bệnh. Dorothy Mainland đang ngồi trên giường. Hoàn toàn tỉnh táo! Cô đã nằm yên suốt hai mươi hai năm trời, vị bác sĩ thầm rên... Mười phút sau đó là mười phút hoảng hốt, hấp tấp. Tiến sĩ Fairmont, bác sĩ trưởng và đồng thời là chủ nhiệm khoa, ra lệnh cấm tất cả những người có mặt không được lộ bất kỳ một lời nào ra ngoài. Sự kiện y học kỳ lạ này phải được giữ kín trong những bức tường bệnh viện. Không được cung cấp bất cứ tin tức nào ra ngoài, không được lộ với cánh báo chí dù chỉ một lời. Đám phóng viên nhất định sẽ coi vụ Dorothy Mainland thức dậy là một quả bom giật gân giúp họ kiếm cả núi tiền. Ngày trước, đám báo lá cải cũng đã viết không ít về vụ việc này. Cuối cùng, hai bác sĩ và ba y tá đứng lại quanh giường Dorothy. Mặc dù toàn người trong ngành, nhưng gương mặt của họ cũng chỉ thể hiện duy nhất một sự ngạc nhiên đến hoang mang. Họ nhìn qua chiếc giường, nhìn về phía cửa sổ, nhìn qua làn kính cửa sổ ra một trời khoảng trời mùa đông nhợt nhạt, đang hắt xuống nền phòng một dải sáng nhờ nhờ. Dorothy Mainland ngồi trên giường. Cứng nhắc, nhìn xung quanh hơi có vẻ ngạc nhiên. Làn da nhợt nhạt, đôi môi mỉm cười nhẹ nhẹ. Cô ta vẫn chưa nói lời nào. Cả bây giờ cô ta cũng im lặng, chỉ có ánh nhìn từ đôi mắt màu xanh là từ từ bao quát khung cảnh xung quanh. Chính cô ta đã tự tay dứt cơ thể mình ra khỏi những dây dẫn, những bộ máy y học đã mang lại cho cô ta sự sống trong suốt hai thập kỷ qua. Không một ai trong số những người có mặt dám nghĩ đến chuyện ép cô gắn những chiếc máy trở lại. Chậm rãi, thật chậm rãi, bàn tay trái của cô gái vuốt lên mái tóc. Tóc của cô có màu vàng nhạt và phủ xuống im lìm như một lớp vải mỏng trên đầu. Suốt hai mươi năm qua, mái tóc của Dorothy đã được các y tá đều đặn cắt ngắn, nhưng thiếu bàn tay chăm sóc của một chuyên gia làm đầu. Đuôi tóc Dorothy vì vậy không đều, nhiều chỗ trông lởm chởm. Bàn tay từ trên trán vuốt xuống, rồi vuốt dọc hại con mắt, như thể cô ta đang muốn vén một tấm màn vô hình trước mặt sang bên. Cuối cùng, bàn tay dừng lại trên bức chăn phủ giường. Mười con mắt đổ dồn lại. Khuôn mặt của các bác sĩ và y tá vẫn còn nhợt nhạt. Không một ai hiểu nổi sự tỉnh dậy đột ngột này. Dorothy Mainland đã bất tỉnh, mê man suốt hai mươi hai năm trời, để rồi hôm nay cô ta ngồi đây như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Yếu tố khiến họ ngạc nhiên hơn cả là người phụ nữ này không hề già đi trong suốt khoảng thời gian đó. Tuổi của Dorothy bây giờ là trên bốn mươi, nhưng gương mặt cô vẫn là gương mặt của cô gái hai mươi hai tuổi. Một hiện tượng huyền bí, một câu hỏi chưa có câu trả lời y học. Cho tới giờ, vẫn chưa ai nói lời nào. Người ta dành cho Dorothy Mainland lên tiếng. Đôi làn môi cô thật mỏng, hầu như chìm vào da mặt. Dorothy mở miệng, lên tiếng. Với giọng nói vô cảm, cô ngỏ ý: - Tôi khát... Không một ai chuyển động. Ai cũng gắng sức lắng tai nghe những âm thanh đó. - Tôi khát. - Dorothy nhắc lại và đập nhẹ bàn tay xuống mặt chăn. Tiến sĩ Fairmont phản ứng. - Hãy lấy ngay cho bệnh nhân một cốc nước, Kathy. - Kathy là cô y tá đã gọi ông lại đây. - Thưa vâng, bác sĩ. Lập tức, Kathy biến ra phía sau tấm bình phong. Rồi tiếng nước chảy vang lên, làm át đi tiếng thở của những người có mặt. Dorothy Mainland hít thật sâu nhiều lần, cứ như thể cô phải thở bù. - Tôi không hiểu nổi! - Một bác sĩ trẻ mới đến khoa được một năm bật kêu lên - Tôi không hiểu nổi! Đầu óc tôi không thể nào chấp nhận! Tiến sĩ Fairmont nhún vai. Ông cũng đâu có khác gì anh bạn trẻ. Ông cũng không tìm được lời giải thích. Việc này cần phải được trao đổi với giám đốc bệnh viện. Kathy quay trở lại. Đó là một cô y tá da màu. Làn da của cô nâu sẫm. Cô phục vụ ở khoa này đã trên mười năm nay. Khó có gì có thể khiến người đàn bà dày dặn kinh nghiệm này hoảng sợ. Vậy mà bây giờ cái cốc đang run rẩy trong hai bàn tay cô, khi Kathy ngập ngừng tiến từng bước chân vụng về lại gần giường và đưa cốc về phía Dorothy. Dorothy chìa tay về phía Kathy. - Cám ơn! - Cô ta nói, rồi cầm lấy cốc. Không một ai phải giúp cô. Với một cử động tự tin và chính xác, cô gái đưa chiếc cốc lên miệng và uống một ngụm nhỏ. Vừa uống, mắt cô vừa nhìn ngước qua miệng cốc. Rồi cô ta uống ngụm thứ hai, cốc cạn. Y tá Kathy đón lấy cốc từ tay cô ta. - Nước ngon lắm! - Dorothy mỉm cười. Tiến sĩ Fairmont gật đầu. - Thế thì rất hay, cô thấy ngon là rất hay, Dorothy. Vẫn còn loay hoay tìm cách xử lý sự kiện giật gân này, ông hỏi tiếp: - Cô có đói không, Dorothy? Cô gái cười. Mắt sáng lên. - Có, thưa bác sĩ, tôi thấy đói. - Tốt, tốt lắm. - Tiến sĩ Fairmont ngạc nhiên - Thế thì... hừm... cô muốn ăn gì nào? Dorothy cân nhắc. Cô ta đưa lưỡi liêm bờ môi như một con mèo sau khi ăn. - Thế thì, - Cô ta nói sau một hồi suy nghĩ - tôi muốn ăn cá và chip tôm. Ngày trước tôi rất thích món này. ... Mời các bạn đón đọc Con Quái Vật Sau Những Nụ Hoa của tác giả Jason Dark.
Câu Đố Bí Hiểm - Jason Dark
Jason Dark khởi đầu sự nghiệp viết văn của mình vào năm 1966 với một tiểu thuyết giả tưởng. Sau đó, ông tiếp tục viết một vài tiểu thuyết hình sự và Western, cho tới khi sáng tác ra nhân vật John Singlair, một chàng thám tử tại London, nhân viên của Scotland Yard. Đối tượng theo dõi, diệt trừ của John không phải là những tội phạm bình thường. Cùng các bạn bè, cây thánh giá thần và khẩu Beretta bắn đạn bạc, John Singlair là một chuyên gia đuổi ma diệt quỷ. Thành công của những chuyến phiêu lưu mà John thực hiện đã đẩy sáng kiến thành một loạt truyện với số lượng độc giả không ngừng tăng.  Jason Dark sử dụng tất cả mọi “ngóc ngách” của thế giới bí hiểm, từ những huyền thoại cổ đại bao trùm châu lục như quỷ Medusa, ma cà rồng, cương thi... những câu chuyện của đạo Thiên Chúa, đạo Phật, đạo Hồi, các nhóm đạo Á, Mỹ, Âu, những truyền thuyết của từng địa phương cụ thể, trộn lẫn với những lý thuyết khoa học viễn tưởng hết sức hiện đại như trường thời gian, các trường vật chất, dòng điện sinh học cực mạnh... Chất huyền thoại được tác giả dùng để “xử lý” những vấn đề thời sự nóng bỏng theo một nhân sinh quan dương bản: bảo vệ môi trường, giữ gìn nền tảng gia đình, giữ gìn lòng tin vào cái thiện...  Trong mỗi một tiểu thuyết, tác giả cho người anh hùng của mình ra trận tại một địạ điểm cụ thể tại các nước châu Âu và kể cả các địa điểm tại châu Phi, châu Mỹ. Những yếu tố đặc thù trong những huyền thoại của địa phương được sử dụng làm nền tảng cho một cuộc đụng đầu quyết liệt giữa cái tốt và cái xấu. Mạch chuyện nhanh gọn là sức thu hút chính. Những nét miêu tả tuy thoáng qua song sắc sảo về phong cảnh, tập tục của địa phương cũng tạo nên một khía cạnh hấp dẫn khác. Một điểm cần nhấn mạnh trong loạt truyện John Singlair là giới hạn tuân thủ Luật Bảo vệ Thanh Thiếu niên của nước Đức được tác giả Jason Dark luôn luôn giữ vững: rất hấp dẫn, song không quá đẫm máu, không quá căng thẳng, không quá nhiều xác chết. Cái tốt, cái dương bản luôn vượt lên, luôn chiến thắng bản thân mình, đạt tới những đỉnh cao mới. *** Một số tác phẩm đã được dịch ra tiếng Việt do NXB Thanh Niên phát hành trong Tủ sách Lâu đài xanh hầu hết nằm trong series Geisterjäger John Sinclair hơn 300 cuốn lận: - Hòn đảo bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #002 - Die Totenkopf-Insel) - Bàn tay gã đao phủ (Geisterjäger John Sinclair #248 - Gatanos Galgenhand) - Điệu nhảy thầy tu (Geisterjäger John Sinclair #270 - Geistertanz der Teufelsmönche) - Câu đố bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #640 - Das Blut-Rätsel) - Nhóm đạo Wyang (Geisterjäger John Sinclair #688: Der Kult) - Điệu Tango bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #718: Tango Fatal) - Con quái vật sau những nụ hoa (Geisterjäger John Sinclair #731 - Die Blüten-Bestie) - Lưỡi dao bị nguyền rủa (Geisterjäger John Sinclair #740: Todesgruß der Templer) - Bi kịch người sói (Geisterjäger John Sinclair #759 - Werwolf-Wahnsinn) - Thiên tài bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #791 - Diondra, einfach mörderisch) - Bức tường đá kinh hoàng (Geisterjäger John Sinclair #865 - Auf ewig verflucht) - Con quỷ đất (Geisterjäger John Sinclair #879 - Das Erdmonster) - Con gái quỷ Medusa (Geisterjäger John Sinclair #1778 - Das Wappen der Medusa) - Lạc vào cõi ma - Đội quân ánh sáng - Dàn máy tính quỷ ám Các bản dịch tiếng Việt thường ghi nhầm tên tác giả là Jarson Dark. *** Khi mở cánh cửa ra, tôi đột ngột biết ngay ai đang chờ mình tại căn phòng lạnh lùng kia: Tử Thần! Chẳng phải trong hình dạng một bộ xương người cầm lưỡi hái, cũng chẳng phải một tay giết thuê lăm lăm súng lục, đó là một người đàn bà có khuôn mặt trắng như vôi, một quầng phấn rộng màu xanh lá trên trán và mái tóc đỏ hoang dại, đâm thẳng từ da đầu lên cao, gây ấn tượng như một cánh tay lửa vừa chợt tê cứng lại. Người đàn bà mặc một chiếc váy dài màu trắng, kín cổ, ngồi trên một chiếc ghế có lưng tựa rất cao. Cô ta ngồi đó, nhìn về phía tôi, thỉnh thoảng lại gật đầu. Thế rồi cô ta thoáng mỉm cười khi thấy tôi thận trọng đóng cửa lại. Linh cảm ban đầu trong tôi còn nguyên vẹn. Hơi thở lạnh lùng của Tử Thần đang vô hình bay lượn trong phòng. Tôi gắng sức nghĩ tới một việc khác, nhưng cũng không làm nổi. Đơn giản bởi vì cảm giác đang nghiệm chứng cái chết một cách trực tiếp không chịu bay đi. - Chào mừng ông đến với ngôi nhà của tôi, ông John Singlair! - Cô ta lên tiếng - Tôi rất vui là ông đã nhận lời mời. Tôi lắng nghe âm thanh của giọng nói. Đó có phải là giọng phụ nữ không? Dĩ nhiên rồi, trước mặt tôi là một người đàn bà, giới tính biểu lộ qua những đường cong cơ thể đang hiện lên rất rõ ràng dưới làn vải màu sáng. Thế nhưng gương mặt khắc nghiệt với những đường nét cứng khô lại như muốn kêu lên rằng giọng nói kia dối trá. Tôi có cảm giác cô ta vừa nói một điều gì đó chỉ để nói mà thôi, giống như hoàn toàn vì nét lịch sự bề ngoài. Cảm giác bất an còn nguyên, những móng vuốt của một bàn tay băng giá vô hình tóm chặt lấy sống lưng tôi. Đại sảnh của ngôi nhà thôn quê này tương đối rộng. Bên dưới trần phòng có treo một chùm đèn tròn. Căn phòng này mà được trang hoàng đồ gỗ thì sẽ rất dễ ưa, nhưng ở đây người ta không có ý định đó. Trừ một đôi ghế có lưng dựa rất cao và một chiếc bàn bằng gỗ, đại sảnh hoàn toàn trống vắng. Người đàn bà trước mặt tôi là một câu đố bí hiểm. Tôi biết tên cô ta: Cynthia Manson. Cô ta đã gọi điện cho tôi, mời tôi tới đây. Chỉ có vậy thôi. Không hơn. Tại sao tôi lại nghe theo lời mời đó, bản thân tôi cũng không rõ. Có thể là tính tò mò. Cũng có thể đó là niềm vui nho nhỏ về một vụ án hình như sắp xảy ra tại chính mảnh đất của mình, ngay thành London. Bởi tất cả những vụ án của tôi trong thời gian gần đây đều có địa điểm là những miền đất lạ. Vậy là tôi có mặt trong ngôi nhà này và căng thẳng chờ xem cô ta nói gì với mình. Đầu tiên, cô ta cũng phải mời tôi ngồi đã chứ. Đúng thế, người đàn bà giơ tay chỉ dọc chiều dài chiếc bàn trước mặt. Phía đầu kia của mặt bàn cũng là một chiếc ghế có lưng tựa rất cao. - Ông được phép ngồi xuống đó, ông John Singlair. - Cám ơn! - Tôi chầm chậm đi tới sát mặt bàn, đến bên ghế, xê dịch nó về đúng hướng rồi vừa hắng giọng vừa ngồi xuống. Hai chúng tôi nhìn nhau qua chiều dài của chiếc bàn. Hai bàn tay tôi mở ra, đặt trên nền gỗ thẫm màu. Cái nóng đã ở lại với không gian ngoài kia. Tôi thấy dễ chịu với bầu không khí lành lạnh trong này, mặc dù cảm giác về hiểm họa hoàn toàn không biến mất. Nguyên nhân nằm ở chỗ người đàn bà, một người đàn bà hoàn toàn chẳng làm gì cả nhưng chẳng có một dấu hiệu nào lương thiện. Cô ta ngồi phía bên kia, sau một mặt bàn quá dài, lặng lẽ nhìn tôi. Bình tĩnh, bất động, với mi mắt được tô quá đậm và quá rộng bằng màu xanh, kéo lên tới tận trán. Vệt màu chỉ dừng lại khi chạm chân tóc. Vì cô ta chẳng lộ vẻ muốn bắt đầu câu chuyện nên tôi đành nhảy vào cuộc. - Bà đã mời tôi tới đây, thưa bà Manson. Cũng tốt thôi, tôi đã tới đây và rất mong được biết bà muốn điều gì ở tôi? Cô ta không trả lời ngay. Với thân hình thẳng như một cây nến, cô ta ngồi yên trên chiếc ghế. Giữa lưng cô ta và lưng ghế luôn có một khoảng trống. Ngược lại với ánh mắt và sóng mũi rất thẳng, gây ấn tượng khắc nghiệt, đôi làn môi cô ta đầy đặn và mềm mại, biểu cảm. Nó đang thấp thoáng biểu hiện một nụ cười, một nụ cười hoàn toàn trung tính. Thế rồi, bùng nổ thông tin nặng ký. - Ông phải cứu mạng tôi, ông Singlair! Tôi lắc đầu. - Sao kia? - Chẳng lẽ ông không hiểu ý tôi? - Có chứ, có hiểu, nhưng mà... - Tôi muốn ông cứu mạng tôi, ông Singlair. Không hơn và cũng không kém. - Chỉ có thế thôi sao? - Vâng. Tôi lại hắng giọng, lòng thầm nghĩ bây giờ mà được uống một ngụm nước thì hay biết mấy, nhưng tôi ngại hỏi người đàn bà chuyện đó. Nhăn trán thành những vệt rất sâu, tôi bắt đầu nói sau khi đã cân nhắc một hồi. Tôi nói rất chậm. - Nếu tôi cần phải cứu mạng bà, vậy là phải có một kẻ nào đó muốn lấy mạng bà. Tôi hiểu đúng chứ? - Tàm tạm. - Kẻ đó là ai, làm ơn nói rõ? - Chính tôi đây! Chính cô ta! Suýt nữa tôi đã bật cười, nhưng không khí hiện thời chẳng cho phép như thế. Câu trả lời của người đàn bà quá nghiêm trang, mặc dù tôi vẫn chưa hiểu rõ những gì ẩn đằng sau. ... Mời các bạn đón đọc Câu Đố Bí Hiểm của tác giả Jason Dark.
Bức Tường Đá Kinh Hoàng - Jason Dark
Jason Dark khởi đầu sự nghiệp viết văn của mình vào năm 1966 với một tiểu thuyết giả tưởng. Sau đó, ông tiếp tục viết một vài tiểu thuyết hình sự và Western, cho tới khi sáng tác ra nhân vật John Singlair, một chàng thám tử tại London, nhân viên của Scotland Yard. Đối tượng theo dõi, diệt trừ của John không phải là những tội phạm bình thường. Cùng các bạn bè, cây thánh giá thần và khẩu Beretta bắn đạn bạc, John Singlair là một chuyên gia đuổi ma diệt quỷ. Thành công của những chuyến phiêu lưu mà John thực hiện đã đẩy sáng kiến thành một loạt truyện với số lượng độc giả không ngừng tăng.  Jason Dark sử dụng tất cả mọi “ngóc ngách” của thế giới bí hiểm, từ những huyền thoại cổ đại bao trùm châu lục như quỷ Medusa, ma cà rồng, cương thi... những câu chuyện của đạo Thiên Chúa, đạo Phật, đạo Hồi, các nhóm đạo Á, Mỹ, Âu, những truyền thuyết của từng địa phương cụ thể, trộn lẫn với những lý thuyết khoa học viễn tưởng hết sức hiện đại như trường thời gian, các trường vật chất, dòng điện sinh học cực mạnh... Chất huyền thoại được tác giả dùng để “xử lý” những vấn đề thời sự nóng bỏng theo một nhân sinh quan dương bản: bảo vệ môi trường, giữ gìn nền tảng gia đình, giữ gìn lòng tin vào cái thiện...  Trong mỗi một tiểu thuyết, tác giả cho người anh hùng của mình ra trận tại một địạ điểm cụ thể tại các nước châu Âu và kể cả các địa điểm tại châu Phi, châu Mỹ. Những yếu tố đặc thù trong những huyền thoại của địa phương được sử dụng làm nền tảng cho một cuộc đụng đầu quyết liệt giữa cái tốt và cái xấu. Mạch chuyện nhanh gọn là sức thu hút chính. Những nét miêu tả tuy thoáng qua song sắc sảo về phong cảnh, tập tục của địa phương cũng tạo nên một khía cạnh hấp dẫn khác. Một điểm cần nhấn mạnh trong loạt truyện John Singlair là giới hạn tuân thủ Luật Bảo vệ Thanh Thiếu niên của nước Đức được tác giả Jason Dark luôn luôn giữ vững: rất hấp dẫn, song không quá đẫm máu, không quá căng thẳng, không quá nhiều xác chết. Cái tốt, cái dương bản luôn vượt lên, luôn chiến thắng bản thân mình, đạt tới những đỉnh cao mới. *** Một số tác phẩm đã được dịch ra tiếng Việt do NXB Thanh Niên phát hành trong Tủ sách Lâu đài xanh hầu hết nằm trong series Geisterjäger John Sinclair hơn 300 cuốn lận: - Hòn đảo bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #002 - Die Totenkopf-Insel) - Bàn tay gã đao phủ (Geisterjäger John Sinclair #248 - Gatanos Galgenhand) - Điệu nhảy thầy tu (Geisterjäger John Sinclair #270 - Geistertanz der Teufelsmönche) - Câu đố bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #640 - Das Blut-Rätsel) - Nhóm đạo Wyang (Geisterjäger John Sinclair #688: Der Kult) - Điệu Tango bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #718: Tango Fatal) - Con quái vật sau những nụ hoa (Geisterjäger John Sinclair #731 - Die Blüten-Bestie) - Lưỡi dao bị nguyền rủa (Geisterjäger John Sinclair #740: Todesgruß der Templer) - Bi kịch người sói (Geisterjäger John Sinclair #759 - Werwolf-Wahnsinn) - Thiên tài bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #791 - Diondra, einfach mörderisch) - Bức tường đá kinh hoàng (Geisterjäger John Sinclair #865 - Auf ewig verflucht) - Con quỷ đất (Geisterjäger John Sinclair #879 - Das Erdmonster) - Con gái quỷ Medusa (Geisterjäger John Sinclair #1778 - Das Wappen der Medusa) - Lạc vào cõi ma - Đội quân ánh sáng - Dàn máy tính quỷ ám Các bản dịch tiếng Việt thường ghi nhầm tên tác giả là Jarson Dark. *** Ngôi nhà u ám trên đỉnh đồi đang hiện lên phía trước như một nấm mồ trống rỗng! Matteo biết rõ, nó sẽ trở thành nấm mồ của anh. Sự việc đã được quyết định và sẽ xảy ra như biết bao lần trước. Ủy ban hành quyết gồm ba gã đàn ông này chưa bao giờ để ai trốn thoát. Một tên đang lái xe, hai tên khác ngồi ở hàng ghế sau, kẹp Matteo vào giữa. Tuy không phải loại người nhút nhát, nhưng tình huống hiện thời khiến thân hình anh ta như đang mềm nhũn xuống. Ngôi nhà trên đỉnh đồi, điểm cuối của con đường mòn ngoằn ngoèo, đã từ lâu trở thành huyền thoại: Người ta có thể đi vào trong, nhưng chẳng thể ra. Matteo ngửi thấy mùi máu. Dĩ nhiên rồi, chúng cư xử với anh đâu có dịu dàng, lịch sự gì. Cán một khẩu súng lục đã đập gãy liền mấy chiếc răng. Những ngọn đòn khác thọc vào dạ dày, cuối cùng đã đẩy anh gục xuống. Tạt liên tiếp nhiều xô nước lã, bọn đàn ông sau đó đã kéo giật Matteo ra khỏi trạng thái mơ màng, đẩy anh lên chiếc Mercedes màu đen này. Hệ máy điều hòa nhiệt độ tối tân của nó khiến Matteo càng có cảm giác rõ ràng hơn về một nấm mồ lạnh lẽo... Đưa mắt qua cửa sổ, anh nhìn thấy con vịnh nhỏ. Nó lờ mờ nằm thật sâu dưới chân họ, một bức tranh tuyệt vời, khung cảnh của những cây cọ, của biển và của gió. Đứng ở đây sẽ chẳng ai nghĩ tới cái chết. Người ta ngửi thấy mùi hoa, nhìn thấy những tán lá cọ lao xao theo làn gió dịu dàng. Chiếc xe nặng nề lừ lừ tiến dọc con đường, không hề gây một tiếng động. Nó uốn thật sát những vòng cua, trôi mềm như lụa về phía trước, chỉ thỉnh thoảng mới vang tiếng loạt soạt khe khẽ của những cành cây nhỏ chạm vào xe. Cặp đèn pha nhợt nhạt của chiếc xe trông như đôi mắt của một người đã chết, trân trân chĩa thẳng vào bầu trời đêm. Chỉ một khúc quanh nữa thôi là họ sẽ tới đích. Matteo rất muốn cúi người về phía trước và nôn ra, nhưng Maldini và Evani chắc chắn sẽ không cho phép. Gã lái xe là Baggio, tên trẻ nhất trong nhóm hành quyết. Chiếc xe lượn theo khúc quanh cuối cùng. Ánh sáng đèn pha đổ vào khoảng sân nhỏ ngay trước ngôi nhà có những bậc thềm rất rộng. Cánh cửa vào nhà nằm hơi khuất, đằng trước nó là một hàng hiên rộng với những khuôn cửa sổ cũng rất lớn. Tất cả các cửa sổ đều đóng kín và trông chúng như những hình chữ nhật màu đen. Không một tia sáng lóe lên sau bất kỳ một khuôn kính nào. Ngôi nhà lạnh lùng như một nấm mồ, nó u ám đến mức Matteo đột nhiên thấy người cóng lại. Baggio dừng xe. Gã cũng chính là kẻ đầu tiên mở cửa, bước xuống. Khi ra ngoài, Evani và Maldini ngay lập tức lách sang hai bên để Baggio chĩa nòng súng máy vào người cuối cùng rời xe là Matteo. Người đàn ông không còn khả năng chống cự. Cảm giác đau đớn hành hạ ghê gớm khi anh lom khom rời chiếc Mercedes rồi lảo đảo đứng lại. Maldini giơ tay tóm lấy vai anh, tay hắn cứng như sắt. Evani đã đi về phía trước. Gã theo những bậc thềm lên cao, mở cửa nhà ra. Matteo bị dẫn vào trong. Vừa bước qua ngưỡng cửa anh đã nghe rõ cả người. Chẳng phải chỉ vì không khí lạnh lẽo trong ngôi nhà, mà người đàn ông còn đột ngột nhớ tới không biết bao nhiêu câu chuyện về nó đã được người ta thì thào vào tai nhau. Một số người nói rằng ai bị đẩy vào đây sẽ bị ăn thịt, những người khác lại kể về những vụ hành quyết đẫm máu, về những đòn tra tấn kéo dài. Chắc chắn rất ít người biết sự thật. Mà những kẻ biết thì im lặng. Maldini đóng cửa lại. Evani đã bật đèn trong khuôn sảnh nhỏ, Baggio coi chừng Matteo. Đó là một căn phòng trống rỗng. Matteo nhìn quanh. Anh tìm những dấu vết của máu, của da và xương người, nhưng chẳng phát hiện ra thứ này lẫn thứ kia. Căn phòng thật sự trống rỗng. Nếu trong nhà này có dụng cụ tra tấn thì chúng phải được đặt ở những căn phòng khác hoặc dưới tầng hầm chứ không phải ở đây. Anh bị dẫn đi. Trước mặt họ có nhiều cánh cửa, có cả một cầu thang dẫn lên cao, nhưng Evani quả quyết bước về một căn phòng ở tầng trệt. Gã xoay khóa và mở cửa ra. Rồi gã gật đầu với những tên còn lại. Mặc dù rất sợ, Matteo vẫn cố gắng quan sát thật kỹ và nhận ra vẻ lấm lét trong ánh mắt mà Evani ném vào khoảng không gian tối om đằng sau cánh cửa nọ. Thì ra mục tiêu là căn phòng này. Tất cả các cơ bắp trên người Matteo căng cứng lại. Đột ngột, mồ hôi lạnh như đã đóng băng và toàn bộ quần áo dán sát vào da thịt. Người đàn ông không dám đưa tay lên trán lau mồ hôi, trong miệng anh vẫn còn nghe tanh mùi máu. Maldini đứng sau anh. Chỉ tới khi Evani gật đầu, Matteo mới bị hắn đẩy nhẹ vào sau lưng, thẳng về hướng cánh cửa phòng đang mở rộng. Anh biết mình phải đi vào trong đó. Đi ngang qua Evani. Gương mặt đóng băng, dường như tất cả các cơ mất của gã đều đã chết cứng. Trong suốt con đường đi tới đây, cả ba gã đàn ông đều lầm lỳ như ba tảng đá. Bây giờ chúng cũng không nói, chúng chỉ sập cửa lại ngay khi Matteo vừa bước chân vào trong. Thế là hết, kết thúc! Không gian quanh người đàn ông đột ngột tối đen như mực. Matteo mở rộng mắt ra nhìn, nhưng không thấy gì. Bóng tối giữa những bức tường phủ xuống anh. Có còn đường trở lại? ... Mời các bạn đón đọc Bức Tường Đá Kinh Hoàng của tác giả Jason Dark.