Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Con Lạch Chết Chóc

Gwen Proctor đã chiến thắng trong trận chiến giành lại mạng sống cho các con mình từ tay kẻ sát nhân hàng loạt cùng băng đảng tâm thần của hắn. Thế nhưng mọi chuyện còn chưa kết thúc. Chưa thể khi hắn nay lại trốn thoát khỏi ngục tù. Chưa thể khi bỗng một ngày, cô nhận được dòng tin nhắn kinh hoàng… Giờ ở chỗ nào cô cũng không an toàn đâu. Con quỷ dữ những tưởng đã bị giam giữ, kiềm tỏa sau song sắt nhà tù mãi mãi lại trốn thoát, và người đầu tiên hắn khao khát săn lùng chính là cô. Trong cuộc chơi man rợ này, Gwen phải làm đủ mọi cách để bảo toàn tính mạng cho mình và những người thân yêu khỏi nanh vuốt của quỷ dữ. Trong đó, không ngoại trừ việc chính cô sẽ trở thành thợ săn.   Tiếp nối câu chuyện trong Ác mộng ven hồ, phần thứ hai Con lạch chết chóc kể về chuỗi ngày đầy sóng gió của Gwen Proctor trên con đường đi tìm ánh sáng nơi cuối đường hầm. Cùng với cuốn thứ ba mang tên Dòng sông hắc ám, series trinh thám ăn khách Stillhouse đã tạo nên một câu chuyện kịch tính, gay cấn đến tận trang cuối cùng!  ----- Về tác giả Rachel Caine Rachel Caine là một trong những tác giả ăn khách nhất thế giới với hơn năm mươi đầu tiểu thuyết nằm trong danh sách bán chạy, bao gồm hai series truyện dành cho tuổi thiếu niên là Ma cà rồng vùng Morganville và Đại Thư viện. Các dòng sách bà theo đuổi gồm có: tiểu thuyết giật gân, huyền bí, kỳ ảo hiện đại, khoa học viễn tưởng và tiểu thuyết siêu linh dành cho giới trẻ. Bà hiện sống cùng gia đình tại Fort Worth, bang Texas, Mỹ. *** [REVIEW CHUYÊN SÂU] CON LẠCH CHẾT CHÓC - RACHEL CAINE Tác giả Review: Phan Huong Nguồn: Hội Thích Truyện Trinh Thám Ác mộng ven hồ kết thúc hứa hẹn một màn mở đầu đầy bất ngờ và nguy hiểm cho Con lạch chết chóc như vậy đấy. Mình đã không giấu nổi tò mò mà tìm đọc ngay cuốn thứ 2 này. Và đúng như lời đồn, tập này gay cấn và hồi hộp ở một tầm cao mới. Ở tập này, Rachel Caine cho chúng ta đọc được những cảm xúc và suy nghĩ không chỉ của Gwen Proctor (Gina Royal) như tập trước mà còn có cả Sam, hai đứa trẻ Lanny và Connor. Bởi thế, người đọc sẽ có cái nhìn đa chiều hơn trong cả câu chuyện. “Chúng ta không trốn chạy.” Tôi nói với anh. “Chúng ta đi săn.” Chiến đấu! Gwen của những ngày sau này không còn là Gina Royal trong những ngày người chồng khốn kiếp Melvin Royal của cô bị phát hiện, cũng không còn giống Gwen lúc ở hồ Stillhouse nữa. Cô hành động thông minh, mạnh mẽ và đầy dũng cảm đối mặt với quá khứ. Chỉ có một sự lựa chọn, đó là săn lùng Absalom, săn lùng Mel. Dù biết cô đang đối mặt với không chỉ 2 người, mà là rất nhiều người. Nhưng cô có Sam, người sẵn sàng cùng cô lên đường, cùng mục đích nhưng không hẳn cùng lý do. Nếu như ở Ác mộng ven hồ mình bắt đầu thấy hay hơn từ nửa sau thì Con lạch chết chóc hấp dẫn mình ngay từ những trang sách đầu tiên. Giờ đây, Gina đã thực sự chết đi, nhường chỗ cho Gwen Proctor. Đấy mới chính là con người cô cần hơn lúc này. Rachel Caine đã tạo ra một Gwen: là người mẹ của hai đứa con, chịu mọi sự đày đọa, khổ sở về thể chất lẫn tinh thần, bị nghi ngờ, bị khinh miệt… nhưng cô dùng sự dịu dàng và tôn trọng để đối đáp với những người cô quan tâm, và dùng sự dũng cảm, căm hận đấu với kẻ thù. Còn Sam, anh là một người đàn ông tử tế, quyết đoán nhưng đôi lúc, mọi thứ diễn ra trước mắt anh thật thật giả giả khiến khiến anh bối rối, hoang mang và có cả sự hoảng loạn. Điều đấy cũng dễ hiểu, điều đáng nói hơn là dường như đến cuối anh luôn sáng suốt tìm ra hướng đi đúng nhất. Lanny - cô gái luôn cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng sâu bên trong thì yếu đuối và hiểu chuyện. Cô bé càng hiểu chuyện thì mình lại càng thương cô bé hơn. Chắc chắn Gwen yêu Lanny gấp trăm lần như thế. Lanny cũng yêu mẹ, và yêu Connor mặc dù luôn đóng vai bà chị cằn nhằn và ghét em. Connor - cậu bé luôn trầm mặc, theo đuổi những dòng suy nghĩ riêng mình, cần hơi ấm tình yêu thương của mẹ, và cả bố, bởi cậu dễ dàng tin tưởng và muốn tin vào ông ấy. Tình cảm của đứa con bé bỏng ấy lại bị chính người mà nó gọi là “bố” lợi dụng để đạt được mục đích bệnh hoạn của ông ta. Một cách đáng khinh! Con lạch chết chóc đưa mình đi khắp nơi từ ngôi nhà an toàn nơi hai đứa trẻ đang ở, đến những nơi mà người mẹ và hai người đàn ông hết lái xe lại ngồi máy bay đi hàng tiếng đồng hồ căng thẳng. Chính vì mỗi người mỗi nơi như thế, Rachel Caine đưa mình đi từ suy nghĩ của người này đến người khác. Mình vừa đọc mà phải vừa tấm đắc khen ngợi sự tài tình của tác giả. Bởi, qua nhiều góc nhìn như thế, mọi cảm xúc phơi bày trước mắt ta nhưng với những người trong cuộc ấy thì không. Rốt cục, mình vẫn bị dòng cảm xúc xô đẩy, không đoán trước được điều gì. VỀ NHÂN VẬT MIKE Có ai thắc mắc rằng “hai người đàn ông” mình kể trên là ai? Một người chắc chắn là Sam rồi. Người còn lại thì không ai khác ngoài Mike Lustig. Đây là một đặc vụ FBI và anh là một người bạn tốt của Sam. Mike không dễ dàng tin Gwen, nhưng lại rất tin tưởng Sam. Gwen đã không thể tìm được Melvin nếu không có hai người họ, đặc biệt là những đặc quyền của FBI mà Mike luôn cố giúp hết sức. Những lần xuất hiện của Mike đều ngầu hết sức trong mắt mình hihi. Vẫn là khen ngợi dịch thuật mượt mà góp phần tạo sự hấp dẫn cho series Stillhouse này. Mặc dù cái kết của tập 2 khá hoàn thiện nhưng vẫn còn điều gì đó mà Rachel Caine muốn dành cho tập 3 - Dòng sông hắc ám. Đã đi đến tận đây, mình sẽ đọc tiếp. *** êm thứ mười hai tính từ ngày gã chồng cũ trốn khỏi nhà tù, tôi nằm dài trên giường. Không ngủ. Trân trân nhìn ánh sáng và bóng tối cợt nhau trên rèm cửa. Tôi nằm trên một chiếc giường gấp bé tí hin và cắn răng chịu những vết châm đau nhói do mấy chiếc lò xo xuyên qua tấm nệm mỏng chọc vào người. Các con tôi, Lanny và Connor, nằm trên hai chiếc giường cỡ lớn trong phòng trọ bình dân này. Nhà trọ bình dân là chỗ tử tế nhất tôi thuê được lúc này. Điện thoại mới. Lại một chiếc điện thoại “rác”[1] khác, với số hoàn toàn mới. Chỉ có năm người có số, và hai trong số đó đang ngủ trong căn phòng này với tôi. Tôi không thể tin tưởng bất kỳ ai đứng ngoài phạm vi liên lạc bé tin hin đó. Tất cả những gì tôi nghĩ đến chỉ là chiếc bóng của một gã đàn ông bước đi trong màn đêm - là đi, không phải chạy, vì tôi không tin Melvin Royal đang chạy, mặc dù phân nửa cảnh sát trên cả nước đang săn lùng hắn - và thực tế là hắn đang đến tìm tôi. Tìm chúng tôi. Chồng cũ của tôi là một con quái vật, và tôi từng đinh ninh rằng hắn ta đã bị kiềm tỏa, bị nhốt chặt trong cũi, chờ ngày bị xử tử… nhưng thậm chí, khi đã ngồi sau song sắt, hắn vẫn chỉ huy một chiến dịch giày vò tôi và bọn trẻ - con chúng tôi, khiến mẹ con tôi phải sống trong sợ hãi và khổ sở. Ồ, hắn ta có vài bàn tay trợ giúp, một số ở trong tù, một số ở bên ngoài; mối giao lưu trợ giúp đó của hắn rộng tới đâu, và sâu tới đâu vẫn còn là một câu hỏi lớn, nhưng hắn đã lên kế hoạch. Hắn thao túng tôi bằng nỗi sợ hãi và những mối đe dọa đã nhắm sẵn, dẫn dụ tôi tự đâm đầu vào nơi hắn muốn: một cái bẫy chúng tôi chỉ vừa mới sống sót thoát ra mà thôi. Melvin Royal rình rập tôi trong bóng đen ngắn ngủi những khi tôi nhắm mắt. Chớp mắt, và hắn đang ở ngoài đường. Chớp mắt, và hắn đang leo thang bộ lên dãy phòng trọ trên tầng hai. Chớp mắt, và hắn đã ở ngoài cửa. Nghe ngóng. Tiếng điện thoại rung báo tin nhắn đến khiến tôi giật nảy mình, tới nỗi đau thắt cả người. Tôi vớ lấy điện thoại, cái máy sưởi trong phòng cũng đang kêu ù ù. Cái máy đó rất ồn, nhưng năng suất, và hơi ấm như một con sóng chậm rãi và ân cần liệng khắp căn phòng. Tôi dễ chịu hẳn. Tấm chăn trên cái giường xếp tí xíu này không đắp được kín người. Tôi chớp đôi mắt đã mệt lử và bật màn hình điện thoại. Thông báo hiện lên: số bị chặn. Tôi tắt điện thoại, nhét nó xuống dưới gối, và cố tự thuyết phục mình hãy cứ yên tâm mà ngủ. Nhưng tôi biết không phải thế. Tôi biết người nào nhắn tin cho mình. Và cánh cửa được khóa hai lớp kia dường như vẫn chưa đủ an toàn. Tôi đã cứu các con mình khỏi tay một kẻ giết người được mười hai ngày. Tôi kiệt sức, đau nhức khắp người và bị cơn đau đầu hành hạ. Tôi chán nản, mệt mỏi, bồn chồn lo lắng, và trên hết - trên hết - tôi nổi giận. Tôi cần phải nổi giận. Tức giận sẽ giúp chúng tôi tồn tại. Sao mày dám, tôi nghĩ tới cái điện thoại đang nằm dưới gối của mình. Mẹ kiếp, sao mày dám. Khi đã đun cho cơn giận dữ sôi ùng ục, gần tới mức đau và phát sốt, tôi thò tay xuống dưới gối và rút điện thoại ra. Cơn giận dữ của tôi là tấm khiên. Cơn giận dữ của tôi là vũ khí. Hết sức dứt khoát, tôi bấm mạnh vào nút mở tin nhắn, đón đợi thông điệp được gửi tới cho mình. Nhưng tôi đã nhầm. Tin nhắn đó không phải do gã chồng cũ gửi. Tin viết: GIỜ Ở CHỖ NÀO CÔ CŨNG KHÔNG AN TOÀN ĐÂU, theo sau tin nhắn là ký hiệu tôi đã quá quen: Å. Absalom. Choáng váng rã cơn giận dữ của tôi ra thành hàng triệu phân tử, biến chúng thành dòng sóng điện nóng ran chạy xuyên qua ngực và cánh tay tôi, như thể chính chiếc điện thoại đã phóng ra luồng điện ấy. Chồng tôi có vài bàn tay trợ giúp - giúp điều khiển chúng tôi, giúp bắt cóc các con tôi, và Absalom là bàn tay trợ giúp đó… Một hacker bậc thầy đã lừa tôi vào cái bẫy mà Melvin đã bày ra cho gã. Tôi những mong khi âm mưu đó đã hạ màn, Absalom sẽ không còn gì để đe dọa chúng tôi nữa. Đáng lẽ, tôi phải biết nhiều hơn thế. Trong phút chốc, tôi bỗng thấy nỗi kinh hoàng tột độ như một con sóng cuộn lên trong lòng, hệt như tất thảy những nỗi sợ ma ngày thơ bé đều đã được chứng minh là thật, và rồi tôi hít một hơi thật sâu, thật chậm, cố gắng suy nghĩ thấu đáo làm sao để giải quyết mớ hỗn độn vô vọng này… lần nữa. Tôi chẳng có tội, tôi chỉ tự bảo vệ mình trước nanh vuốt của một kẻ muốn giết mình, kẻ đã chiếm được lòng tin của mình suốt bao năm qua, và dần dần đưa mình đến nơi hành quyết. Nhưng điều đó không làm cho cái tin nhắn trên màn hình kia biến mất. Absalom đã phái kẻ khác tới tìm chúng tôi. Ý nghĩ đó phóng qua tôi như một tia sét, làm miệng tôi khô khốc, khiến tất cả các dây thần kinh trong tôi đồng thời căng lên, cháy bùng lên cùng một lúc, bởi vì như vậy mới đúng. Có cái gì đó khiến tôi bứt rứt suốt những ngày dài vừa qua, những ngày chúng tôi phải trốn chui trốn lủi vì sự an toàn của chính mình… cảm giác chúng tôi đang bị theo dõi, vẫn đang bị. Tôi đồ rằng mình đã quá hoang tưởng. Nếu không phải thế thì sao? Tôi cố ngồi dậy sao cho không có tiếng động, nhưng cái giường xếp không thôi cọt kẹt, và tôi nghe thấy tiếng Lanny, con gái tôi, thì thầm: “Mẹ à?” “Không có gì đâu.” Tôi thì thào đáp lại. Tôi đứng dậy, xỏ chân vào giày. Dù đi nằm nhưng tôi vẫn ăn mặc chỉnh tề: một chiếc quần thật thoải mái, áo len dáng suông, rộng rãi và đi tất dày. Tôi quàng bao súng lên vai, trùm thêm một cái áo khoác dày lên người rồi mở hết các loại khóa trong phòng, bước ra ngoài không gian lạnh lẽo. Trời Knoxville u ám và lạnh lẽo. Tôi không quen với ánh đèn thành phố, nhưng ngay lúc này đây, chúng lại xoa dịu tôi được đôi phần. Tôi không thấy mình bị cô lập mấy. Có người ở đây. Người ta sẽ nghe thấy tiếng hét. Tôi gọi một số trong danh bạ của mình. Chuông chỉ rung một hồi rồi có người nhấc máy ngay. Tôi nghe thấy giọng nói mệt mỏi của cảnh sát Prester thuộc Sở Cảnh sát Norton cất lên. Norton là thị trấn gần chỗ mẹ con chúng tôi từng sống nhất, không, chỗ mẹ con chúng tôi sống, vì chúng tôi sẽ quay trở lại hồ Stillhouse, tôi thề, chúng tôi sẽ quay lại. Anh ta nói: “Chị Proctor, giờ muộn lắm rồi.” Nghe có vẻ anh ta không lấy gì làm vui khi thấy tôi gọi. “Anh có chắc chắn một trăm phần trăm rằng Lancel Graham đã chết rồi không?” Đó là một câu hỏi rất kỳ quặc, và tôi nghe thấy tiếng cọt kẹt từ bên kia đầu dây, chắc có lẽ là tiếng phát ra từ chiếc ghế ở văn phòng cảnh sát khi Prester ngồi lại. Tôi nhìn đồng hồ. Hơn một giờ sáng. Tôi tự hỏi tại sao anh ta vẫn còn ở sở làm việc. Norton vốn là một thị trấn nhỏ bé uể oải, dẫu vậy, Norton vẫn có nhiều tệ nạn và vụ án cần giải quyết. Prester là một trong hai cảnh sát hình sự trong đội điều tra. Và Lancel Graham cũng đã từng khoác đồng phục của Sở Cảnh sát Norton. Câu trả lời của Prester thật chậm rãi và thận trọng. “Chị có vài lý do cấp bách để nghi ngờ hắn chưa chết ư?” “Hắn. Đã. Chết. Rồi. Chứ?” “Chết nhe răng. Tôi còn xem người ta lôi nội tạng của hắn ra khỏi xác trên bàn khám nghiệm tử thi. Tại sao chị lại hỏi chuyện này vào lúc…” Anh ta ngập ngừng, rồi rên lên, như thể anh ta cũng vừa xem đồng hồ. “Không có lúc nào thích hợp khi trời sáng hẳn à?” “Vì tôi đang sợ hết hồn khi nhận được một tin nhắn đe dọa nữa đây.” “Từ Lancel Graham à?” “Từ Absalom.” “À.” Anh ta kéo dài giọng, và cách anh ta kêu lên khiến tôi phải ngay lập tức đặt mình vào thế cảnh giác. Cảnh sát điều tra Prester và tôi không phải là bạn bè. Chúng tôi, ở một mức độ nào đó, là đồng minh. Nhưng anh ta không tin tưởng tôi hoàn toàn, và tôi không thể trách anh ta được. “Về chuyện đó. Kezia Claremont vẫn đang đào xới thông tin đây. Cô ấy nói rất có khả năng Absalom không phải là gã. Có khi đúng hơn phải là chúng.” Tôi rất tôn trọng Kezia. Ngày xưa, cô vẫn đi tuần cùng tay cảnh sát Graham, chí ít là thỉnh thoảng mới đi cùng, nhưng không giống như Lancel Graham, cô rất trung thực. Đối với cô mà nói, đó cũng là một cú sốc kinh hoàng và tàn khốc khi phát hiện ra đồng nghiệp cùng tổ với mình là một kẻ giết người. Nhưng vẫn chưa thấm vào đâu so với tôi. Giọng tôi căng lên và đầy thịnh nộ khi nghe được những điều đó. “Thế quái nào mà anh lại không báo cho tôi biết việc ấy? Anh biết tôi đang ở đây với bọn trẻ mà!” “Không muốn làm chị hoảng…” Anh ta nói. “Vẫn chưa có bằng chứng. Chỉ mới nghi thôi.” “Trong thời gian quen biết tôi, anh cảnh sát ạ, anh có thấy tôi dễ lên cơn hoảng loạn không?” Anh ta không nói gì vì anh ta biết tôi đúng. “Tôi vẫn sẽ nói rằng tốt hơn hết là chị nên quay trở về nhà ở Norton, hãy để chúng tôi bảo vệ chị ở đây.” “Chồng tôi đã biến một cảnh sát của các anh thành kẻ giết người đấy.” Tôi phải nuốt cơn điên tiết bệnh hoạn to như quả bóng ấy ngược vào trong. “Anh đã để Graham một mình với bọn trẻ nhà tôi, anh nhớ chứ? Có Chúa mới biết hắn ta đã làm những gì với chúng. Làm thế quái nào tôi có thể yên tâm trao tính mạng của bọn trẻ vào tay anh được?” Mời các bạn mượn đọc sách Con Lạch Chết Chóc của tác giả Rachel Caine & Ngụy Thanh Tuyên (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Zoo (Tiếng Việt)
Hơi lạnh phà ra từ khắp cuốn sách kinh dị này… Phà ra từ hầm ngầm, nơi các nạn nhân bị chặt thành từng mảnh nhỏ để trôi vừa qua lưới chắn cống xối, Phà ra từ bộ ảnh chụp lần lượt từng bước phân hủy xác một cô gái: đổi màu, ứa nước, rữa nát đến khô quắt dòi bọ chán nản bỏ đi, Phà ra từ người đàn ông tỉnh dậy với máu me đầm đìa và lê lết chấm phẩy chạy mãi mà không hề hay biết chân mình đã gãy… Cũng như phà ra từ không thiếu một câu chuyện nào bởi sự miêu tả tỉ mỉ và gần như bàng quan của tác giả trước những cảnh chết khác nhau của con người. Dù thế, bằng cách dõi theo những góc khuất trong tâm lý thủ phạm, bằng cách khai thác những tình huống gặp nạn gần gũi với đời sống, bằng cách gia giảm tương đương giữa phạm tội và luận tội, ZOO đã kín đáo thả theo sau luồng hơi lạnh ấy một chút nhân tính, một chút nhân quả, một chút nhân văn. Bởi vậy cuốn sách này, tuy lạnh giá… Nhưng rất ít lạnh lùng. *** Hồi tiểu học, gần nhà tôi có một công viên rất nhỏ, vây kín bởi những tòa nhà cao tầng. Khi ngày tàn, nơi đây vô cùng yên tĩnh, không còn âm thanh của xe cộ và người qua lại nữa. Đôi lúc có chiếc giày trẻ em đánh rơi. Công viên này là thế. Đến giờ ăn tối, lũ bạn cùng đến công viên nô đùa với tôi đã về nhà cả rồi, riêng tôi vẫn nán lại chờ đến lúc cha mẹ trở về. Chơi đánh đu chán, ma xui quỷ khiếhn t ế nào tôi lại chạy đến chỗ bãi cát. Bãi cát ở góc công viên đó hay bị lãng quên vì mọi người thường ham đánh đu hoặc chơi cầu trượt. Lúc hoàng hôn, ánh mặt trời lách qua khe hở giữa các tòa nhà, nhuộm đỏ thắm cả khoảnh đất im ắng này. Mình tôi lặng lẽ ngồi nghịch cát bên cạnh cái xô nhựa màu vàng ai đó bỏ quên. Tôi cởi giày, đắp cát lên hai bàn chân. Những hạt cát nhỏ li ti lọt qua các kẽ ngón chân rơi xuống, cảm giác man mát rất dễ chịu. Tôi thường duỗi thẳng cánh tay thọc xuống cát để đo xem cát sâu đến đâu. Chưa thấy đáy đâu mà cả cánh tay tôi lút vào bằng hết. Tôi kể chuyện này với cha nhưng ông không tin, “Bãi cát ấy phải có đáy, chứ không thể sâu thế được.” Chắc cha nhầm rồi, mấy lần thọc tay xuống, cát đều ngập hết cánh tay tôi. Tôi không nhớ đây là lần thứ mấy tôi làm việc này. Ở góc công viên có một cái cây, dưới nắng chiều, bóng lá hắt xuống trông như một bức tranh đen trắng. Lúc tay phải lút đến nách thì đầu ngón tay tôi chạm phải một vật. Đó là một thứ mềm và mát được chôn dưới cát. Tôi tò mò ra sức thọc xuống sâu hơn nữa. Khi đầu ngón giữa gắng gượng đụng được vào nó, tôi cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi. Tôi muốn nắm lấy để lôi lên nhưng không làm được. Tôi còn có cảm giác có thứ gì đó bám vào đầu ngón tay. Tôi rút tay lên để nhìn, thì ra là mấy sợi tóc khá dài. Tuy dính cát lem nhem nhưng vẫn nhận ra được đây là những sợi tóc của con gái. Tôi lại thọc tay xuống, định sờ vào cái vật bị chôn ở dưới. Nhưng lần này thì dù quờ quạng thế nào, ngón tay cũng không đụng phải thứ gì cả. Tiếc ơi là tiếc! Các tòa nhà cao tầng bao quanh công viên với những ô cửa sổ đóng im ỉm chìm trong không gian đỏ ối, trông như những bức tường lớn vây kín tôi và bãi cát ở giữa. ... Mời các bạn đón đọc Zoo của tác giả Otsuichi.
Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái - Tiểu Vận & Tiểu Vân
Khu du lịch nổi tiếng núi Đới Tông nghênh đón mười tám vị khách bao gồm 2 cụ già và 16 thanh niên nam nữ, những vị du khách này vốn đang vui vẻ thăm thú, nhưng vì đủ mọi nguyên nhân khác nhau nên không nghỉ lại khu nhà nằm dưới chân núi xinh đẹp, mà lại leo lên khi nhà nghỉ vắng tanh cách sườn núi không xa. Đang lúc bọn họ quyết định sẽ chơi cho thỏa lòng thì đột nhiên một trận bão tuyết ập đến cắt đứt đường xuống núi, hết cách, mười tám người đó chỉ có thể trú tạm trong một căn biệt thự nằm ở gần vách núi ấy, chờ xe dọn tuyết đến cứu hộ. Trong suốt quãng thời gian ba ngày bốn đêm, mười tám người ở trong ngôi biệt thự kỳ lạ kia lần lượt gặp nạn, tử trạng cực kỳ khủng bố, những sự kiện quỷ dị kinh khủng không ngừng xảy ra, khiến cho mọi người rơi vào trong khủng hoảng và ngờ vực, chín người còn sót lại sau cùng liệu có thể thoát khỏi lời nguyền chết chóc kia, trở về với cuộc sống bình thường như cũ? Chúng ta hãy cùng nhau đi tìm đáp án sau cùng nằm trong "Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái". *** Ngôi biệt thự trên vách núi ấy là ngôi nhà duy nhất trông có vẻ hoành tráng, bề ngoài trông như một tòa lâu đài châu Âu thời Trung Cổ thu nhỏ. Bên trong khu biệt thự này thực ra cũng thường thôi, phòng ở vuông vức, phía trên là mái ngói hình tam giác với tầng tầng lớp lớp ngói xếp cạnh nhau. Bên ngoài sơn màu hồng nhạt, được giữ gìn khá tốt, không có bất kỳ một vết nứt hay là cỏ dại mọc hoang nào cả. Một tòa tháp hai tầng hình bán nguyệt như được xây liền vào hai phần ba bức tường bên phải nhà chính, tầng thượng cao hơn nhà chính một đoạn. Mái nhà hình chóp lại đi sơn màu xanh, nhưng nhìn qua cũng không đến nỗi nào. Bên tay trái nhà chính không có những căn phòng sát nhau, mà cứ cách chừng một mét lại có một căn phòng tám góc, không rõ để làm gì, bên cạnh nó còn có một tháp chuông cao cao khá tinh tế, dưới mái nhà còn gắn thêm một cái đồng hồ tám góc, bên trên có một cây kim khổng lồ đang nhích từng chút từng chút. Căn phòng tám góc và tháp chuông cũng có những mái nhà nhọn, phía trên là một màu nâu sẫm, như được phủ lên một lớp cỏ khô màu nâu lên vậy, không nhìn thấy mái ngói. Dù sao những học viện của học viện múa cũng xem không hiểu kết cấu bên ngoài của những căn phòng này, bọn hỏi chỉ muốn hỏi thăm chủ nhà thử xem, có thể cho họ vào trong chơi hay không, xem như là trải nghiệm cảm giác được sống trong một tòa lâu đài. ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái của tác giả Tiểu Vận & Tiểu Vân.
Người Phát Ngôn Của Thần Chết - Tử Kim Trần
Sách Nói Người Phát Ngôn Của Thần Chết Người phát ngôn của thần chết vừa mới ra mắt đã quyết định ngay địa vị của Tử Kim Trần trong giới văn học trinh thám, kinh dị. Những bố cục tinh vi, cùng với những tình tiết hấp dẫn gay cấn đến hồi hộp, nhiều lần thắt mở gút. Một khi chưa đến chương cuối thì vĩnh viễn không thế đoán ra được nó sẽ kết thúc như thế nào? … “A! Thì ra là tác phẩm trinh thám còn có thể viết ra được như thế này?” Trong một buổi liên hoan của Phòng Công thương, đội trưởng đội Quản lí thị trường bị sát hại trước mắt bao người, nhưng không một ai đứng lên chỉ ra hung thủ. Vài tháng sau, cả đoàn người tham gia vào chuyến du lịch tập thể của Phòng Công thương đột ngột biến mất. Cuộn băng ghi hình từ camera theo dõi ghi nhận chiếc xe chở đoàn người đã tiến vào khu vực trạm nghỉ khép kín nhưng không hề thấy chiếc xe đó đi ra. Kỳ lạ là chiếc xe đó lại xuất hiện ở khu vực cách xa trạm nghỉ kia. Hai vụ án liệu có liên quan? Làm sao chiếc xe có thể bốc hơi giữa một trạm nghỉ đông người qua lại mà hoàn toàn không để lại dấu vết gì? Hãy theo dõi những tình tiết còn ẩn bí qua Tác phẩm "Người phát ngôn của thần chết”. *** Hôm nay là ngày 10 tháng 1, đã qua năm mới hơn một tuần, các đơn vị đều đang chuẩn bị thưởng cuối năm cho nhân viên. Thời gian này, hầu như không có họp hành hội nghị, cũng như không cần phải tiếp đón cấp trên, các cuộc tiệc tùng xã giao cũng ít hơn. Đối với nhiều lãnh đạo cấp cơ sở mà nói, đây là quãng thời gian thư thái hiếm có trong năm. Lúc này, Trưởng Công an huyện Bạch Tượng - Mã Đảng Bồi đang ngồi trong văn phòng, ung dung chơi đánh bài trên máy tính. Có tiếng gõ cửa, Mã Đảng Bồi tắt game rồi mời khách vào. Một viên cảnh sát nhanh chóng bước vào, vẻ mặt nôn nóng. “Sếp Mã, sáng nay bên Phòng Công thương đến báo án, nói rằng tất cả mọi người trong Phòng đều bị mất tích. Từ hôm qua…” “Cái gì cơ, đợi đã!” Mã Đảng Bồi ngắt lời anh ta. “Nói chậm lại nào, mất tích hả? Cậu bảo tất cả người của Phòng Công thương đều biến mất ư?” “Vâng ạ, người nhà của Phòng Công thương nói, tất cả sáu nhân viên biên chế chính thức của Phòng, cũng tức là toàn bộ nhân viên trong Phòng, cùng với một người tài xế đã lên chiếc xe đa dụng hãng Buick đi du lịch vào sáng hôm qua. Nhưng đến chiều qua có người nhà gọi điện muốn hỏi đoàn đã đi đến đâu rồi thì phát hiện di động khóa máy. Đến tối, vẫn không liên lạc được. Người nhà hỏi thăm lẫn nhau mới biết toàn bộ bảy người trong đoàn đều khóa máy cả. Tới tận sáng nay tình trạng vẫn như cũ. Họ lo xe gặp chuyện không may trên đường nên vội vàng đến báo cảnh sát.” “Điện thoại đều khóa máy cả sao?” Mã Đảng Bồi trầm tư trong giây lát rồi hỏi tiếp: “Bọn họ đi du lịch ở đâu?” “Nghe nói là đi Hàng Châu mấy hôm, sau đó đi Thượng Hải, tổng hành trình là năm ngày.” “Không dẫn theo người nhà à?” ... Mời các bạn đón đọc Người Phát Ngôn Của Thần Chết của tác giả Tử Kim Trần.
Chuỗi Người Đi Trong Đầm Lầy - Di Li
"Chuỗi Người Đi Trong Đầm Lầy": là tuyển tập truyện kinh dị Việt Nam hiện đại gồm 24 truyện kinh dị đặc sắc của 14 cây bút nổi tiếng trên văn đàn Việt Nam hiện nay như: Phong Điệp, Di Li, Ngộ Tự Lập, Thái Bá Tân, Võ Thị Hảo… Mỗi câu chuyện là một thế giới tâm linh nhiều màu sắc đem lại những dư âm, ám ảnh trong lòng người đọc.  Chuỗi Người Đi Trong Đầm Lầy gồm có: XÁC CHẾT TRẢ THÙ BẢNG CHỮ CÁI NGƯỜI ĐÀN BÀ TRÙM KHĂN ĐEN ĐỪNG ĐÙA VỚI MA ĐỨA BÉ ĂN MÀY CỤ CÓC GIÀ TRONG NGÔI LÀNG QUỶ ÁM MẮT MÈO ĐỘC HUYỀN ĐUỔI QUỶ MA MÈO CON HỔ MUN GIÓ LẠ RẮN TRẮNG VẬT VỚI MA DÃ NHÂN CON RẮN CHIẾC ÁO NGƯỜI TRONG GƯƠNG CHỜ RẰM Ở GỐC DÂU CỔ THỤ NƠI HOANG DÃ ĐỒNG VỌNG ĐỒI CON GÁI KẺ DỰ PHẦN NGÔI NHÀ HOANG VẮNG TRÁI TIM CON RẮN CÂY RẮN LỤC KHÁCH LẠ VÀ NGƯỜI LÁI TAXI VONG HỒN TRÊN NHỮNG CÁNH ĐỒNG CHẾT BỨC TRANH VÀ NGÔI NHÀ CỔ CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY *** C ứ chạng vạng, khi bóng tối đổ sẫm màu một góc rừng U Minh, những tia nắng rụng góc trời cháy rực, khi đàn muỗi bắt đầu cất mình lên như đám mây nặng trĩu những giọt sương máu từ đầm lầy, khi đàn quạ khạc ra tiếng khàn đặc rên rẩm trên những chạc cây bị sét đánh cụt ngọn, đó là lúc người đi rừng chậm chân bắt đầu nghe từng tràng tiếng hú ghê rợn. Không rõ cất lên từ đâu, loạt tiếng hú làm nổi gai lưng này. Chúng rên từng hồi đứt đoạn. Luồn như rắn dưới những tàn lá rậm rịt. Dán mình trườn trên mặt bùn nhão sệt nham hiểm của đầm lầy rồi trôi dạt trong bầu không khí u uẩn bốc lên từ những xác cây mục, đe nẹt ngay cả những kẻ làm nghề sơn tràng táo gan nhất. Dân quanh vùng chỉ dám kiếm ăn von ven ngoài bìa rừng, ruột cứ cuộn lên nỗi thòm thèm tiếc của. Đời ông đời cha họ truyền lại, ở trong sâu kia, có vô khối chim thú lạ mà chỉ cần bắt được một con cũng đủ để sung sướng cả đời. Chưa kể đến bao nhiêu trầm, kỳ nam đang lặng lẽ toả mùi thơm trong những thân cây huyền hoặc. Nhưng có thèm khát đến mấy, dân sơn tràng cũng chỉ dừng lại ở những lời than tiếc nắc nỏm. Đã không ít kẻ bạo gan chẳng chịu nổi sự cám dỗ, liều mạng dấn sâu vào đầm lầy, đặt chân lên lớp bùn mịn và lập tức cái lớp bùn gian manh kia sụt xuống nuốt từ chân đến bụng rồi đầu kẻ xấu số. Tiếng kêu cứu của người sắp chết chỉ còn ằng ặc sủi bọt trong cái đầm lầy không đáy trước khi mất dạng. Và cứ kéo nhằng nhẵng theo những buổi chiều ngằn ngặt tiếng hú là đoàn người lê thê lết đi không một tiếng động trong sương mờ. Đoàn người không rõ hình hài, được xâu thành chuỗi qua lòng bàn tay bằng một sợi thép gai rỉ bê bết máu khô lẫn máu tươi. Nhìn kỹ, chuỗi người bị xâu đều thiếu gan bàn tay, gan bàn chân. Thiếu tai. Máu đổ ri rỉ chảy dọc lối họ qua. Những bàn tay chìa ra phía trước, rên xiết đòi lại thứ mà họ đã bị cắt, bị chặt, bị xẻo. Cuộc diễu hành rùng rợn kéo dài cho đến khi mặt trời khuất hẳn sau rừng cây thì những tiếng rú ghê rợn cũng dứt. Không gian gần như bình yên cho đến lúc gà gáy canh tư. Khi tiếng gà đầu tiên vừa cất lên, cuộc diễu hành lại tiếp tục theo hướng ngược lại. Đoàn người trở về. Họ dong theo đoàn một gã to con, mặt trắng bệch với nụ cười gằn ẩn sau khuôn miệng đỏ bầm lượn cong cong như miệng đàn bà. Hai chân hắn bị xiềng. Tiếng xiềng khua xủng xoẻng như kẻng báo giờ chết. Hai tay hắn đỡ một chiếc mâm khổng lồ đầy ụ thức ăn đã chế biến và được bầy biện rất tinh tế, khiến chúng đẹp rực rỡ như một chiếc lẵng lớn đầy hoa lá. Nhìn kỹ, đó là món nộm tai người và món hầm gan bàn tay, gan bàn chân người, dù chúng đã được cắt tỉa, nhuộm màu với một nghệ thuật sành sỏi. Gã to con chìa cái mâm ra trước mặt đoàn người. ... Mời các bạn đón đọc Chuỗi Người Đi Trong Đầm Lầy của tác giả Di Li.