Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quốc Tướng Gia Thần Toán

Ta đối với với ngươi có ân giúp đở, Cho nên người phải làm cho ta 3 điều:   Điều 1: Từ nay về sau một khi gặp người họ Ân, ngươi phải xoay người bỏ chạy! Điều 2:  Từ nay về sau không đụng tới thầy tướng số! Điều 3:  Ngươi nhớ kỹ a, không được thích nam nhân!” *** Lần đầu đọc truyện của Nhĩ Nhã mà đọc hết trong vòng hai ngày . Khủng khiếp hơn là truyện không H, đến hôn cũng chả tả rõ, hai đứa nhân vật chính thì hơn 2/3 truyện mới thấy tình củm với nhau :v (tự nhiên tổng kết lại thấy mình đọc được cũng hay à… )   Người ta đọc Thần toán tứ bộ dãy đọc từ bộ 1 rồi mới đến mấy bộ sau, tui nhào dô quất bộ 4 trước ╮(╯▽╰)╭. Nói chung thì truyện chủ yếu tranh quyền đoạt vị là nhiều, tình cảm ngọt ngào thì đừng trông mong gì, toàn là ngươi lừa ta gạt, đọc mà đau hết cả đầu. Đây là bộ kể về nguyên căn nguồn cơn của ba bộ trước, về đời cha chú, nên tốt nhất là thôi cứ đọc mấy bộ trước rồi hẳn đọc bộ này, nghe nói mấy bộ trước đáng yêu lắm, thương là thương, ghét là ghét, không có dây dưa cù cưa như bộ 4 này đâu. Mấy ông cha chú thông minh cho dữ dô, toàn một lũ dốt đặc về tình cảm :))).   Bé thụ trong này là bạn thụ khủng bố nhất hệ liệt, vô cùng thông minh, vô cùng xinh đẹp, mỗi tội mồm tới mép tai và luôn lo sợ thiên hạ thái bình. Bản mà không nháo cho gà bay chó sủa là bản không yên được, vậy mà có một đám đâm đầu vào thương bản mới ghê.   Nói chung nhiều lúc cũng thấy khó chịu với bạn thụ tại vì với người thích bạn bạn cứ hay thả thính lắm :)) . Không thích thì dứt khoát đi, cứ mập mờ thành ra gây họa về sau. Cơ mà nói chung #teamsủngthụ (dạo gần đây thì tui chuyển sang #teamtrunggian rồi :)) )mà, nói vậy thôi chứ vẫn thương bản. Rất thích cái tánh quật cường của bạn thụ và cách bản làm mọi chuyện vì bạn công. Rõ ràng bản có thể thi rớt rồi quay về quê an tĩnh mà sống, vậy mà bản vẫn ở lại Nhạc đô, vì bạn công, ở lại giúp công quân lâm thiên hạ mặc dù thụ chẳng ưa tranh quyền đoạt thế, chỉ thích tự do tự tại phá làng phá xóm . Con người thụ tưng tửng khó ưa vậy thôi, nhưng nhiều cảnh bà Nhã viết bản ngồi cô đơn một mình mà thấy tội lắm. Nhất là cái đoạn mà anh công đăng cơ rồi, bản để anh đi lên hoàng vị một mình, không đoái hoài tới anh. Thật ra thụ chẳng thích công làm vua chút nào, chẳng qua đó là mục tiêu cả đời anh công nên bạn vẫn giúp, lúc anh ngồi yên trên đế vị cũng là lúc em bỏ anh mà đi…   Nghe ngược vậy thôi, chứ anh công ngu ngơ như mầm non tổ quốc kia đâu có để bản đi! Lên làm vua chưa được ba ngày là ổng ngán tới cổ! Hời ơi ổng thích đánh giặc mà bắt ổng ngồi phê tấu chương, uống rượu với bạn mà phải qua mấy chục lần thử độc trong rượu :v, đã vậy còn bị vợ bỏ rơi… thế là ảnh quyết định dứt áo ra đi, quyết tâm giết gịăc lần cuối rồi dẫn thụ cao chạy xa bay. Tới cái đoạn này (gần cuối cmn truyện), tui mới thấy một anh đúng chất một công quân tốt, có chí khí, có lí tưởng, nắm được thì buông cũng được, biết đâu là cái mình cần nhất.    Nói chung về nhân vật thì bộ này bà Nhã chưa làm thỏa mãn nhân tâm lắm, tui thấy vẫn còn sạn nhiều trong tính cách, cơ mà chín người mười một ý, đây mới là ý kiến khách quan thôi. Tình tiết khá ổn, cơ mà tình tiết về sau cứ dồn dập làm độc giả bị quay như dế. Chắc gần cuối tác giả bị đuối :)) , nên một số nút thắt chưa được mở ra hết, còn khó hiểu. Bởi tham thì thâm, dồn tình tiết quá rồi quên tới quên lui.  Kết thì xem như là viên mãn, tại vì một phần cái kết nó nằm trong ba bộ trước rồi, cũng xem là tạm chấp nhận đi.   Đọc cái này rồi cũng ngẫm ra được mấy điều hay hay. Cơ mà nhân tình trong này thì chả dám khen…. trở mặt như trở bánh tráng, thay đổi một cái mà hết hồn luôn. Huynh đệ tỉ muội gì đó, trước quyền lực cũng chả là thá gì… Chỉ tội mấy đứa con (nhân vật chính mấy bộ sau), đời cha ăn mặn đời con khát nước, sau này mấy ẻm cũng chịu khỏi vì cha chú lắm.   Nói chung bộ này đọc một lần rồi… không đọc lại :))). Ngán cái tình tiết hack não, ngán cả cái chậm nhiệt, nhưng mà nó vẫn sẽ là một bộ để lại dấu ấn của bà Nhã trong tui :))). Mấy cái đạo lý trong này, nhớ được thì cũng thấy tốt lắm. P/s: viết cái review này đâu hồi tháng 6/2016, đến tháng 3/2017 lại lọ mọ đi đọc lại, rồi nhận ra rằng thật sự đây là một bộ vô cùng đáng đọc, đọc để đau, đọc để ngẫm và đọc để thấm. Ừm, đến tháng 8/2017 thì thấy là đọc để thích Ân Tịch Ly nhiều hơn chút nữa :)). ❤ Chấm điểm: Theo ban đầu thì tui định chấm cmn xuống 3,75 luôn vì tội chậm nhiệt huhu TT, chậm nhiệt tới tui ngứa ngáy tay chân mình mẩy giùm công luôn é! Nhưng mà cuối cùng thì đây là một bộ ổn, cho nên tạm cho 4,0/5 đi :)) *** [Cảm Nhận] Quốc Tướng Gia Thần Toán: Ân Tịch Ly – Nỗi sầu thương có ai tỏ tường? JANUARY 23, 2014 | HẢI ĐƯỜNG TĨNH NGUYỆT Tôi đọc Hoàng Bán Tiên, Hào Mộc Vọng Thiên và Thịnh Thế Thanh Phong trước khi đọc đến Quốc Tướng Gia Thần Toán. Nó là bộ cuối cùng trong hệ liệt nhưng lại là điểm khởi đầu, tạo nút thắt cho ba bộ còn lại. Vì đọc ba bộ kia trước cho nên tôi phần nào đoán được diễn biến trong bộ cuối cùng này nên cứ chần chừ không đọc mãi vì tôi biết cái kết hạnh phúc trong bộ cuối chẳng được vẹn toàn mà tôi thì lại là đứa đa sầu đa cảm, nhát gan không chịu nổi cái đau. Thế mà không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà mấy ngày trước tôi lại lấy hết dũng cảm đi đọc nó để rồi lại cảm thấy đau, thấy uất ức, thấy bất công. Chẳng đến mức khiến tôi rơi lệ mà cứ âm ỉ nhức nhối. So với cái cảm giác đau một lần rồi thôi thì cái sự âm ỉ này nó dai dẳng hành hạ người khác hơn rất nhiều. Thế là tôi lùng đọc những bài cảm nhận về Quốc Tướng, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, còn thiếu thiếu gì đó. Cuối cùng đành gom góp vốn chữ nghĩa ít ỏi để nói ra hết những suy nghĩ của mình, để cho lòng nhẹ bớt.     Từ khi đọc Hoàng Bán Tiên thì tôi đã thấy tò mò về Ân Tịch Ly, muốn biết một người có thể khiến cho hoàng đế, tướng quân, vương gia… đều nhớ mãi không quên đó là ai. Những đoạn có Ân Tịch Ly xuất hiện, tôi luôn đọc thật kỹ rồi cố gắng mường tượng nhận vật mang tiếng thần toán đó là người như thế nào. Nhưng do tôi già rồi nên trí nhớ chẳng hữu dụng là bao, qua hai năm thì những gì đọng lại trong trí nhớ chỉ là ấn tượng hình như hình tượng Nhĩ Nhã xây dựng cho Ân Tịch Ly trong ba bộ đầu là một con người tài ba nhưng đồng thời cũng có phần ích kỷ. Vì nếu không có Ân Tịch Ly thì tất cả những rắc rối sau này sẽ chẳng xảy ra mà y lại chẳng hề xuất hiện để thu dọn tàn cuộc. Hậu bối kính trọng thì kính trọng đấy, nhưng chẳng thể thích Ân Tịch Ly được, thậm chí còn có phần ghét. Nhưng khi đọc Quốc Tướng rồi thì mới thấy Ân Tịch Ly chẳng ích kỷ chút nào, thậm chí còn có phần khoan dung, cũng không thể ghét Tịch Ly được, thương còn không hết thì làm sao mà ghét chứ.   Ân Tịch Ly, Tịch trong tịch liêu, Ly trong ly biệt.   Một con người kiêu ngạo, phóng khoáng, là thần toán đoán thiên mệnh tài ba sao lại chọn cho mình một cái tên mang đầy cô độc và thê lương như thế? Phải chăng y đã đoán được số mệnh của mình sẽ là cô độc cho nên mới chọn lấy cái tên ứng với hoàn cảnh như vậy? Nhưng thiên mệnh xoay vần, hóa ra Ân Tịch Ly cũng không đến mức cô độc không người chia sẻ, nhân duyên mang Viên Liệt, lãnh liệt như băng, không ai dám đến gần, không ai dám chọc đến bầu bạn với kẻ cô độc như y. Là thứ nhân duyên mà Tịch Ly trăm phương ngàn kế muôn tránh nhưng tránh không được, muốn bỏ mà bỏ chẳng đành.   Có nhiều bạn nói cái tình giữa Viên Liệt và Ân Tịch Ly nhạt, không mang chút sủng nịnh nâng niu như Tư Đồ và Tiên Tiên, không dễ thương bằng Vọng Vọng và Mộc Mộc, không cuồng dại  si mê như Ngao Thịnh và Tương Thanh. Nhưng giữa Viên Liệt và Ân Tịch Ly không bắt đầu bằng chữ tình mà là nghi ngờ, là tán thưởng, là tin tưởng rồi mới đến yêu thương. Từ từ, từng chút một, thấm dần, thấm dần vào tim.   Trước hết, bối cảnh trong Quốc Tướng là loạn ly, là phân tranh, là chiến trường. Viên Liệt không mang trong mình võ công cái thế, không tự do thoải mái như Tư Đồ hay Vọng Vọng, không phải là hoàng đế có đội quân bách chiến bách thắng như Ngao Thịnh, trên vai hắn mang cả trách nhiệm với giang sơn, cả ước nguyện của phụ thân, cả nỗi cơ cực của lê dân bá tánh, hắn phải vẫy vùng trong chiến tranh mới có thể đạt được những gì mà hắn muốn, sao có thể buông bỏ trong giây phút chỉ vì Tịch Ly chứ. Viên Liệt phải đấu tranh nội tâm rất nhiều. Hắn giành được giang sơn, nhưng hắn hiểu tâm hắn không tại giang sơn, vậy nên hắn quyết định bình ổn thiên hạ xong, sẽ mang Tịch Ly đi ẩn cư. Viên Liệt như vậy không phải là yếu hèn, mà hơn hẳn thế, là anh hùng. Tình cảm đôi lứa với Viên Liệt vẫn xếp sau cái chí anh hùng mong muốn đoạt giang sơn ấy. Bình thiên hạ xong, giao lại cho kẻ có tài cai trị, coi như hắn tẫn hết trách nhiệm với bá tánh với phụ mẫu với tướng sĩ, rồi sau đó, hắn mới theo đuổi hạnh phúc riêng của mình. Như vậy, chưa xứng với hai chữ anh hùng hay sao?   Tịch Ly không ngây thơ như Tiên Tiên để cần Viên Liệt bảo vệ, bản thân y đủ sức ngạo nghễ chốn ba quân. Ban đầu Tịch Ly muốn trốn đi, nhưng sau khi nghe được những tâm nguyện của Viên Liệt thì lại thay đổi ý định. Y khâm phục bậc anh hùng như Viên Liệt và thế y chọn cách đứng bên cạnh Viên Liệt, cùng chiến đấu cho lý tưởng của hắn. Cái tình giữa Viên Liệt và Ân Tịch Ly là cái tình giữa hai nam tử hán, đứng ngang hàng nhau cùng hỗ trợ nhau bình định giang sơn, là cái tình giữa hai anh hùng mang chung chí hướng giúp đỡ muôn dân, chứ không chỉ đơn giản là tình cảm giữa hai con người bình thường nữa.   Giữa Ân Tịch Ly và Viên Liệt không có lời thề non hẹn biển, không kinh tâm động phách, không luyến ái say mê, mà chỉ có nụ hôn nhẹ lướt dưới ánh trăng, là những lời nói bình thường nhưng động lòng ai.   “Đích thực là ta rất muốn được hoàng vị, thế nhưng trong một kiếp nhân sinh, muốn hoàng vị thì dễ, có được một người hữu tình lại khó.” Viên Liệt cười, nói, “Nếu ta đã tìm mọi biện pháp để không yêu ngươi, nhưng kết cục vẫn cứ yêu ngươi, vậy chứng tỏ đối với ta mà nói ngươi quan trọng hơn ngôi vị hoàng đế rất nhiều, cho nên ngươi hãy theo ta! Chúng ta sẽ đến một nơi không có hoàng vị, sống trọn một đời!”   Vừa thanh tỉnh trở lại, Ân Tịch Ly chợt nghe thấy một thanh âm kỳ quái… Thanh âm, của tiếng lòng khẽ động.     Ân Tịch Ly kiêu ngạo nhưng không ngông cuồng, không ích kỷ ngược lại còn khoan dung. Vốn dĩ y có thể bỏ đi, an ổn sống một đời tại trấn Thanh Vân hẻo lánh xa xôi không ai biết được nhưng y quyết định ở lại giúp Viên Liệt đoạt hoàng vị, giúp bá tánh thoát khỏi cuộc sống cơ cực, mặc dù biết được làm thế chẳng khác nào mang đá buộc chân mình. Ngoài mặt thì Tịch Ly có vẻ tự do nhất, phóng khoáng nhất, nhưng có ai biết gánh nặng giang sơn xã tắc y mang trên người còn nặng hơn bất kỳ ai khác?   Tịch Ly chỉ cảm thấy đã quanh quanh quẩn quẩn lâu đến thế, lần đầu tiên bỏ xuống được gánh nặng trên vai, cũng là lần đầu tiên suy tính đến tương lai của bọn họ, cái tương lai ấy, tràn đầy hạnh phúc, hạnh phúc của tự do thư thái.   Một Tịch Ly đối với mọi người có tâm nhưng lại nhẫn tâm với chính mình hơn ai khác. Một Tịch Ly đầy cơ trí, ngạo nghễ chốn quần hùng, một Tịch Ly điều binh khiển tướng như đang chơi trò đánh trận, một Tịch Ly ngoài cứng trong mềm, một Tịch Ly tuy chọc phá bằng hữu nhưng không cho phép một ai tổn thương đến họ, một Tịch Ly mâu thuẫn biết tránh không được duyên phận mà vẫn cố tránh, biết không được yêu mà vẫn yêu.   “Sao ngươi có thể nhẫn tâm như thế, không nghiêm với kẻ khác, mà hà khắc với bản thân.” Trần Miễn oán giận khóc, “Tất cả mọi người cứ vậy rời đi, đến Diệt Diệt cũng mang đi rồi, chỉ còn ngươi lẻ loi lưu lại một mình.”   Tịch Ly như vậy có ai không thương, có ai không đau?   Mang tiếng là thần toán, nhìn thấu cả thiên cơ, nhưng lại chẳng thể thay đổi được nó. Biết rõ những người xung quanh mình sẽ gặp nạn mà không thể làm gì giúp họ tránh khỏi, thậm chí còn cho rằng mình sát tinh khi những người mà y đoán mệnh không người nào mệnh tốt cả. Đó là nỗi đau của Tịch Ly, là nỗi đau của kẻ thông minh, mà cũng có thể do vậy mà y chọn cho mình cái tên Tịch Ly, suy cho cùng, đa số người  được Tịch Ly đoán mệnh cũng mang số kiếp tịch mịch, cô liêu cả đời. Những nỗi tiếc nuối, đau thương của Tịch Ly không được diễn tả bằng lời, mà chỉ qua miêu tả bóng lưng, dáng người.   Viên Liệt không trông thấy thần tình của hắn, chỉ cảm nhận được một mảnh cô đơn khó hiểu phảng phất ưu sầu, vì sao đã rời xa chiến trường, vẫn còn mang cảm giác cô tịch như thế…   Chỉ cảm thấy vị đắng đọng lại, cố gắng xua đi cũng không được.   Loạn lạc như thế, đã đủ lắm rồi, những năm sau chỉ mong  an nhàn mà sống.   Tôi thích cái cách Nhĩ Nhã xây dựng nhân vật trong đây, khác với kiểu viết thường của chị, nhân vật trong này không ai là hoàn hảo cả, từ Ân Tịch Ly, Viên Liệt, cho đến Tề Linh, Viên Lạc, Hạ Vũ… Ân Tịch Ly là thần toán đoán thiên mệnh, nhưng không thể thay đổi được nó vì thiên mệnh xoay chuyển theo nhân tâm, mà có mấy ai trên đời này nhìn thấu nhân tâm đâu? Viên Liệt là đại tướng quân, cũng không phải bách chiến bách thách, cũng phải trải qua sinh tử mới thấu hiểu được nhiều điều. Nhưng cái không hoàn hảo đó lại khiến tôi đọng nhiều nhát   Cái tôi không thích ở truyện này là kết truyện quá hẫng, làm tôi có cảm giác như chị bị thiếu ý nên đành phải kết vội vậy, vẫn còn nhiều tình tiết và nhân vật cần nên triển khai như vì sao hoàng đế lại nhường ngôi cho Viên Liệt trong khi trước đó trăm phương nghìn kế muốn đày hắn ra biên quan? Kết cục của Quế Thiếu Nghĩa như thế nào?.. Chỉ đành hy vọng một ngày đẹp trời nào đó chị viết lại phần cuối của bộ, hoặc cho vài cái phiên ngoại  cho thỏa nỗi lòng thôi. Mời các bạn đón đọc Quốc Tướng Gia Thần Toán của tác giả Nhĩ Nhã.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mạch - Thanh - Huyễn Ái Vô Ái
Ở hiện đại, Tiếu Mạch không được cha mẹ thương yêu, vì y là đứa con ngoài ý muốn, vì y họ buộc phải lấy nhau. Tiếu Mạch khao khát hạnh phúc, tìm kiếm hạnh phúc không mệt mỏi và Lâm là người cho y hạnh phúc, nhưng không bao lâu sau, y phát hiện Lâm phản bội y. Hạnh phúc tan vỡ, thất vọng tràn trề, Tiếu Mạch bị tai nạn xe cộ, linh hồn xuyên về cổ đại, nhập vào ngũ hoàng tử Ly Thanh. Ly Thanh cũng giống như Tiếu Mạch, bọn họ là kết quả của những cuộc say rượu, là những đứa trẻ không được hy vọng sinh ra. Ly Thanh là ngũ hoàng tử Nhật Diệu quốc, nhưng bị hoàng tộc khinh rẻ, bởi vì y không có năng lực của hoàng tộc, lại bị câm điếc, không được ai thương yêu, hạ nhân cũng chẳng kính trọng, nhưng y cũng khát khao hạnh phúc. Đồng cảm với Ly Thanh, Tiếu Mạch tự nói rằng, hạnh phúc không cần chúng ta thì chúng ta chẳng cần hạnh phúc. Nhưng thế giới riêng của Tiếu Mạch lại bị người phá vỡ. Người đó chính là Ly Nhật Diệu, đế vương Nhật Diệu quốc, phụ hoàng của thân xác Ly Thanh, chính Ly Nhật Diệu đã phá bỏ phòng tuyến của Tiếu Mạch, làm cho Tiếu Mạch mở cửa trái tim lần nữa. Tiếu Mạch lại lần nữa muốn có được hạnh phúc thân tình, và Ly Nhật Diệu nguyện ý trao phần tình cảm đó cho y, nhưng kết quả cuối cùng hắn lại thất hứa, hắn không muốn làm phụ thân tốt, hắn muốn làm hảo ái nhân. *** “Tiểu tử kia!” Khinh gọi, Ly Nhật Diệu nắm tay Tiếu Mạch để lên trên ngực hắn, tay kia hơi run rẩy bỏ vào miệng, giống như nhấm nháp mĩ vị, một chút lại một chút hấp duẫn, liếm dính. “Phụ hoàng…..Ô…..” Tiếu Mạch cảm thấy đầu lưỡi Ly Nhật Diệu như mang theo điện lưu, ngón tay bị hắn liếm qua tựa như bị điện giật. “Không…..Ân ~~ phụ hoàng…..” Cảm giác này làm cho Tiếu Mạch hoảng hốt, muốn rút tay về, nhưng bị Ly Nhật Diệu nắm thật chặt. “Đừng sợ, tiểu tử kia! Tin tưởng trẫm, trẫm sẽ không thương tổn ngươi!” Đem tay Tiếu Mạch dán lên trên mặt nhẹ nhàng cọ xát, Ly Nhật Diệu ánh mắt càng thêm mãnh liệt. “Tiểu tử kia…..” Trên người Tiếu Mạch trắng nõn, Ly Nhật Diệu dùng đôi môi lửa nóng ngậm quả ô mai tiên diễm, tay trái đùa bỡn quả hồng anh trước ngực Tiếu Mạch, nhìn thấy chúng nó đỏ tươi đứng thẳng trong tay mình, Ly Nhật Diệu rất có cảm giác thành tựu. Tay phải dọc theo thân hình Tiếu Mạch trượt vào giữa hai chân. “A ~~” Tiếu Mạch khó chịu dục vọng ngẩng đầu, hai chân muốn kẹp lại. “Ân ~~ buông tay a! Phụ ~~ a ~~ hoàng…..Ô…..” Cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, Ly Nhật Diệu nắm dục vọng Tiếu Mạch trượt động, chợt nhanh chợt chậm, khi thì trọng khi thì khinh, còn không thì xẹt qua điểm thủy quang tràn ra kinh khẩu, ánh mắt tham lam đem mị thái Tiếu Mạch động tình cất chứa. ... Mời các bạn đón đọc Mạch - Thanh của tác giả Huyễn Ái Vô Ái.
Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp - Khải Tát Nguyệt
Đây là một chuyện xưa về việc tu kiếm lên con đường NP thần thánh… Thiên chi kiêu tử Lâm Phương Sinh trên đường tu hành ngoài ý muốn gặp gỡ một con yêu quái, từ nay đi theo con đường tu kiếm bất đồng với thiên hạ…. “Sư tôn người đừng như vậy…” “Sư huynh đừng như vậy…” “Súc sinh cút ngay!” “Sâu quá…” Về cơ bản, đây chính là phương pháp tu hành vô cùng mới lạ a~ Nhân vật chính: Lâm Phương Sinh Nhân vật phụ: Hách Liên Vạn Thành, Chinh Mạc, Tư Hoa Quân, Viêm Dạ,.. *** Ngày Huyền Xương diệt quốc ấy, cũng trùng vào ngày sinh thần chín tuổi của Mục Thiên Hàng. Thiên tử vốn không cótuổi thơ, mẫu phi Mục Thiên Hàng vì bị đế quân chán ghét mà vứt bỏ, ngay cả lúc sinh hạ long mạch cũng không được đoái hoài. Cung đình thâm sâu, người người tâm kế, gọn lại là nâng cao dìm thấp, Mục Thiên Hàng tuy tuổi nhỏ đã nếm trải thế nào là nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ đổi thay. Khi Mục Thiên Hàng sáu tuổi, hắn được đưa tới trường thái học, chia lìa cùng mẫu phi. Thiên tử Huyền Xương kia nhiều kẻ nối dòng, chỉ riêng hoàng tử công chúa cùng tuổi Mục Thiên Hàng đã có sáu, bảy đứa, cho nên kẻ không được sủng ái như Mục Thiên Hàng, từ lúc sinh ra đến nay thật chưa từng nhìn thấy long nhan. Mục Thiên Hàng đương nhiên không chuốc khổ, mỗi ngày chăm chỉ đọc sách, luyện võ, được thị vệ thiếp thân là Lâm Tụng chăm nom cho thì càng muốn thành niên, làm ra chút sự nghiệp, để cho mẫu phi ốm yếu có thể được sống thoải mái hơn. Nhưng mà tâm nguyện rất rất nhỏ ấy của hắn, cuối cùng vẫn không thể trở thành sựthật. Năm Mục Thiên Hàng tám tuổi, bốn phía Huyền Xương nạn loạn nổi lên, bộ tộc Công Dã tự xưng là hậu duệ của rồng, khởi binh từ Đại Uyên đến, thế như chẻ tre. Nội triều Huyền Xương thì rối loạn, ai ai cũng thấy bất an, người nào còn rảnh lo lắng cho một phi tần bị thất sủng? Ngay khi mẫu phi bệnh nặng khó ngờ, Mục Thiên Hàng nhằm ngay giữa lúc thiên tử bàn luận chính sự giữa triều mà quỳ gối xuống chân thiên tử, khẩn cầu phụ hoàng cho hắn được vào cung gặp mẫu phi. Nhưng đúng lúc ấy quân Huyền Xương vừa thua trận, hoàng đế đương cơn tức giận, không ai dám lấy cái việc nhỏ ấy để phiền nhiễu ông ta. ... Mời các bạn đón đọc Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp của tác giả Khải Tát Nguyệt.
Khuynh Tàn Địa Tẫn - Hạ Nguyệt
Vừa mới sinh ra thì hắn đã là thiên tài, nhưng hắn sống cô đơn hơn 20 năm, mẫu thân hắn thì sợ hắn còn phụ thân thì chỉ toàn lợi dụng hắn.  Chỉ vì hắn là thiên tài trong các thiên tài.Từ bé hắn hiểu nhiều thứ mà người khác không hiểu. Hắn nhìn thấu nhân tâm kẻ khác làm họ vừa sợ vừa kính nể hắn.Hắn, thiên tài. Hắn, cô độc.Ngày 11/3/2011, Nhật Bản động đất. Hắn, ở đó. Khi đang đi trên cao tốc, hắn thấy sóng thần ập đến dưới chân. Hắn nhảy xuống cứu 1 đứa bé. Nhưng khi thấy đứa nhỏ an toàn, hắn mỉm cười. Buông thân mình cho sóng trôi đi. Tiếng hét, tiếng khóc vang lên. Hắn mỉm cười. Ít nhất, cuối cùng có người thật tâm khóc thương cho hắn. Nếu có kiếp sau, hắn ước gì có tình thân. Y nhíu mày nhìn đứa trẻ đang đối diện mình. Trong mắt một mảng thanh tịnh. Đứa trẻ này mới 5 tuổi sao? Y không tin. Đôi mắt ấy, trầm lắng nhưng lại nhing thấu kẻ khác.Nhưng đôi mắt ấy, không xuất hiện hình ảnh của bất cứ ai, kể cả y.Y không muốn. Y muốn đôi mắt kia khắc sâu bóng hình y. Một mình y. Đứa con của y, chỉ thuộc về mình y. *** Hôm nay là lễ hội hoa đăng, năm nay nó còn náo nhiệt hơn mọi năm trước, bởi vào đúng dịp tân hoàng đăng cơ. Hoàng đế bỗng dưng thoái vị để lại ngôi vị cho thái tử, chuyện chóng vánh diễn ra chỉ trong một tháng khiến triều thần khiếp sợ. Có nhiều người đứng ra khuyên can nhưng cũng đành thất bại, đế vương kiên quyết nào ai dám nhổ lông ở đuôi cọp đâu chứ. Còn dân chúng sao? Ai làm vua hay không làm vua có đâu sao. Họ chỉ cần quan tâm rằng hôm nay trong bát có đủ cơm ăn không, ngày mai có thể cơm no áo ấm hay không, còn ai làm vua, thì họ chẳng cần để ý tới. Nhân dịp tân hoàng đăng cơ, lễ hội hoa đăng lần này càng được làm thêm rực rỡ và hoành tráng. Đêm nay, cả kinh thành rực sáng lung linh, ngay cả hang cùng ngõ hẻm cũng đều sang tỏ như ban ngày. Khắp nơi đều treo đèn lồng màu đỏ, trên sông cũng là những đèn hoa đăng nhỏ nhỏ, lững lờ trôi. Người tới người đi tấp nập, ngay cả những tiểu thư thường ngày ở trong khuê phòng cũng nhân dịp này cất bước ra khỏi cửa dạo chơi cùng những nữ tỳ, nên phải nói, trên đường phố hoan thanh tiếu ngữ không hề dứt, cảnh xuân mơn mởn cũng nhờ cảnh đẹp ý vui ấy mà thêm mê lòng người. Không ai chú ý tới một nam nhân tuấn mĩ vận thanh y đang đi một mình trong dòng người. Nam nhân đi như vô mục đích, không ngắm đèn lồng cũng chẳng nhìn những gian hàng, chỉ lặng lẽ đi như vậy mà thôi. Nam nhân thanh y đó chính là Hoàng đế bệ hạ, không, hiện tại hắn là thái thượng hoàng, hoặc là nói, ngay lúc này đây hắn chỉ là một người tên Hiên Viên Ngạo Thiên mà thôi. Hắn nhìn khắp trong đám người đang tấp nập tới tới đi đi, những đã mấy ngày rồi mà hắn chẳng tìm kiếm được bóng hình mình ấp ủ bấy lâu. Buồn khổ, có, sầu thương, có, nhưng không có tuyệt vọng. Lúc hắn nghĩ rằng Phong nhi đã mất, lúc đó hắn có tuyệt vọng, nhưng, hiện tại hắn biết y còn sống, còn sống là còn hi vọng. Hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội, hắn đã đi rất nhiều ngày rồi nhưng chẳng thể tìm thấy người mình nhớ thương. Đột nhiên, có một tiếng chào mời vang lên bên cạnh hắn “ Công tử, mua hoa đăng đi, thả hoa đăng trên sông sẽ tìm thấy người thương.” Hiên Viên Ngạo Thiên khóe miệng co rúm, hắn là một nam nhân có đứa con lớn nhất cũng qua 20, mà còn được xưng là công tử, tuy rằng không thể phủ nhận bề ngoài được bảo dưỡng kĩ lưỡng của hắn cũng nom không quá thanh niên 25, nhưng nghe chữ công tử vẫn thấy cách ứng vô cùng. Nhìn lại thì thấy một nữ hài như tiên đồng đang mỉm cười với hắn, đưa ra trước mặt hắn một chiếc hoa đăng. “ Công tử, trời trao nhân duyên, viết tên của mình và ái nhân rồi thả hoa đăng này trên sông, ngài sẽ tìm được người thương của mình.” Nữ hài cười híp mắt, trao cho hắn chiếc hoa đăng rồi biến mất vào đám đông. ... Mời các bạn đón đọc Khuynh Tàn Địa Tẫn của tác giả Hạ Nguyệt.
Bạch Vũ Một Thạch Lăng - Arams
Lăng Thư Minh, vì cha nuôi phạm tội mưu phản mà phải chịu tội, trở thành quân nô, đày ra biên ải. Hắn động tâm với Tiêu Lâm, nhưng tiêu lâm bao nhiêu phần tình ý đều là dối gạt, thư minh vì nghĩa phụ đã cố hết sức trong kế hoạch của nghĩa phụ. trước khi sung quân thư minh phát hiện hắn mang thai, đứa con của hắn và Tiêu Lâm, người hắn hận vô cùng. Tiêu Lâm vì lo cho Thư Minh nên một mình tìm đến biên cương xem hắn, ai ngờ lúc đến chính là bắt gặp hắn trong tình cảnh cực khổ mà đau lòng, bị nhân đánh, bị nhân sỉ nhục. Đưa Thư Minh về chạy chữa mới phát hiện hắn mang thai, đứa con là của mình. Chưa kịp mừng vì được làm cha thì cái thai đã mất. Đang tính toán thế nào an ủi khi Thư Minh tỉnh, Tiêu Lâm không ngờ rằng khi hắn tỉnh lại, lại đối với mình vô tình, Thư Minh a Thư Minh, ta biết mình làm sai nhưng ta quyết sẽ giành lại ngươi một lần nữa… *** Biên cương phía Bắc của Vệ quốc, gần đại mạc. Một năm bốn mùa cát vàng cuồn cuộn, quanh năm nóng bức. Quân doanh đóng tại một tòa thạch lớn, mấy chục dặm xung quanh không bóng người, chỉ duy nhất tòa thạch này đứng vững trên sa mạc mênh mông, đây là nơi đóng quân bảo vệ biên cương của Vệ quốc. Đại tướng quân Lưu Mạnh lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh nhìn Cảnh vương đang ăn nho. Cảnh vương ngồi trên ghế lắc lắc đôi chân, vừa ăn nho vừa phun hạt, nói “Ta chỉ đến đây dạo, ngươi không cần phải sợ như vậy, không phải Hoàng Thượng phái ta đến.”. Lưu đại tướng quân gật đầu như đảo toán,“Dạ, dạ, dạ.” Trong tâm thì nói không phải hoàng thượng phái tới là tốt rồi, bất quá Cảnh vương cùng hoàng đế là cùng mẹ sinh ra, vẫn là nên cẩn thận hầu hạ cho tốt, vị này cùng hoàng đế thật không thề nói ai quyền cao hơn ai a. Chạng vạng hôm nay vương gia bỗng nhiên đến, lẻ loi một mình, bên người một cái thị vệ cũng không mang. Hắn ngẩng đầu thử hỏi “Không biết vương gia có cần mạt tướng làm gì không?”. Lông mi Cảnh vương khẽ run, nhãn châu chuyển động, xua tay nói “Không có việc gì, ta đang trên đường du ngoạn, ở nơi này của ngươi nghỉ chân một lát.”. Gặp Cảnh vương không muốn nói rõ, Lưu đại tướng quân sẽ không dại gì mà hỏi thêm, liền đổi đề tài, cung kính nói “Vương gia nếu có việc gì cứ phân phó. Mạt tướng sẽ đi làm ngay, nơi này vương gia tạm thời ngụ lại, nếu như có gì không thích, Vương gia cứ sai người nói với mạt tướng, mạt tướng nhất định chỉnh sửa thỏa đáng.”. ... Mời các bạn đón đọc Bạch Vũ Một Thạch Lăng của tác giả Arams.