Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Điểu Nhân

Khi thanh tra Jack Caffery nhận được cuộc gọi triệu tập đến hiện trường án mạng vào một ngày hè nóng nực, anh không biết mình sắp dấn thân vào một vụ án vô tiền khoáng hậu, rồi sẽ ám ảnh anh mãi về sau. Năm thi thể phụ nữ bị cắt rạch dã man, trong lồng ngực đặt một con chim nhỏ. Điểu Nhân là biệt danh được đặt cho tên sát nhân rùng rợn. Các cô gái trong vùng vẫn liên tục mất tích, trong khi Jack bận rộn ghép nối những manh mối vụn vặn, thật giả lẫn lộn mà hung thủ bày ra… Đen tối đến sững sờ và khó đoán ngay cả với những đầu óc sắc sảo nhất, Điểu Nhân bộc lộ tham vọng tiếm ngôi những tiểu thuyết trinh thám bậc thầy. Cuốn tiểu thuyết gợi lại nỗi kinh hoàng mà Jack Đồ Tể, tên sát nhân huyền thoại cuối thế kỷ mười chín từng mang lại, và nồng độ kinh dị của nó gửi lời thách thức đến cả những con tim cứng cỏi nhất. *** “-Cậu biết chúng ta đang đối đầu với thứ gì không hả Jack? -Không, chúng ta phải đối đầu với thứ gì? -Chúng ta đang phải đối mặt với một tên ái tử thi. Một tên ái tử thi điển hình.” Có lẽ ai đó đã nhận ra rồi, một thứ khủng khiếp gì đấy đang phả trong không khí thành phố: mùi của sự thối rữa. Đám quạ đen xào xạc trên những sợi dây điện chùng chình giữa khoảng trời Luân Đôn u ám như đang ráo tai nhau một câu chuyện kinh hoàng. “Hắn” đã xuất hiện. Điểu Nhân- tên ái tử thi với những ngón nghề bệnh hoạn và thủ đoạn tàn độc nhất, đã xuất hiện. Năm xác chết, trần truồng, hôi thối và kì dị đồng loạt xuất hiện. Ngay lập tức Greenwhich rơi vào một vùng sợ hãi hỗn loạn. Gieo rắc nỗi kinh hoàng, phải chăng đó luôn là một thú vui tao nhã mà những kẻ giết người hàng loạt hướng đến? Như một tín hiệu để nhận dạng bản thân, hung thủ luôn đặc biệt yêu thích để lại những kí hiệu đặc trưng trên thân xác những nạn nhân xấu số. Và đối với Điểu Nhân, tín hiệu của hắn là gì, đơn giản mà tàn độc như cái tên của mình, hắn đặt vào lồng ngực bị xẻ phanh không thương tiếc của nạn nhân một chú chim nhỏ, còn sống. Những lớp da bị cắt lột nham nhở, những vết khâu vụng về, nét máu lạnh khi hành sự của tên thủ ác, kinh khủng hơn là ham muốn nhục dục của hắn đối với những cơ thể mà sinh mệnh rời bỏ. Tất cả như cấu thành một bối cảnh âm u trong tác phẩm.Trước áp lực của dư luận xã xội chực chờ xâu xé, lực lượng cảnh sát trở nên cực kì cẩn trọng với vụ án kì quái và đáng sợ này. Chứa trong một bầu rượu trinh thám với nồng độ kinh dị cao đến mức cảnh báo, “Điểu nhân” thách thức những con tim can đảm nhất bằng những sự tra tấn tinh thần lẫn thể xác không thể tưởng tượng được. Bên cạnh đó khối lượng kiến thức khoa học pháp y được mã hóa một cách vô cùng tinh tế trong từng câu văn vô hình trung kiến tạo nên một không gian thực tế cho câu chuyện.  Nhưng trên hết, điểm khiến độc giả không tể bỏ lỡ ở “Điều nhân” chính là tuyến nhân vật được khắc họa vô cùng đặc biệt, từ chính đến phụ. Tuyến nhân vật phụ được miêu tả vô cùng tinh tế và khéo léo, vừa đủ để đẩy mạch truyện đến những nốt thăng cao nhưng cũng vừa hay kéo nó về lại với khoảng không câm lặng. Một chỉ huy Steve Maddox nghiêm túc nhưng lại thầm dung túng cho sự bồng bột của cấp dưới. Một đồng nghiệp Paul Essex với tính cách dí dỏm khôi hài nhưng đến hồi kết lại khiến độc giả thổn thức vì tinh thần quả cảm. Một vũ nữ bất cần sống chìm ngập trong loại cần sa hỗn tạp Joni, một nhân vật tưởng chừng rất mờ nhạt nhưng lại là nguồn cơn của những biến cố. Bấy nhiêu nét tính cách khác biệt và đối lập lại tổng hòa với nhau trong một mẫu số chung đó chính là Điểu Nhân. Trong khi đó, Jack Caffery, thanh tra thuộc đội B của Tổ Trọng án, một yếu tố chủ chốt xuất hiện xuyên suốt chiều dài của tác phẩm được Mo Hayder tái hiện đặc sắc. Một người đàn ông chững chạc với vẻ ngoài điển trai có thể đánh gục con tim bất kì người phụ nữ nào lại là một hỗn số lạ lùng. Bị ám ảnh bởi quá khứ về sự mất tích bí ẩn của người anh trai, cha mẹ xa lánh và nỗi căm ghét vô hình tên hàng xóm kì dị hay xuất hiện bên cạnh hàng rào với nụ cười quái gở, người mà anh luôn đinh ninh liên quan mật thiết đến sự biến mất của anh trai mình. Không chỉ như thế, Jack rơi vào một vòng luẩn quẩn trong một câu chuyện tình ái nơi anh phải gắng gượng trở thành một”Jack” khác, hoàn mĩ và lịch thiệp đến đỏm dáng. Chán ngán với bản thân hiện tại, anh tham gia vào Tổ Trọng án, và như số phận sắp đặt, anh đối đầu với chính Điểu Nhân. Vị thanh tra cuốn mình vào một cuộc hành trình đầy hối hả và nghẹt thở khi nhận ra được chỉ một phút giây chậm trễ, một chứng cứ bị bỏ sót thì ngoài kia một cô gái vô tội đang nằm trong vòng nguy hiểm. Và Điểu Nhân, trung tâm của tác phẩm, ẩn sau những “ngón nghề” kinh tởm ấy là gì, lẽ nào chính hắn là tâm hồn cô đơn bất mãn đến cùng cực khi không ai có thể hiểu được mảnh tối của tâm hồn hắn nên coi giết người là một sự thỏa mãn nhu cầu bản thân? Điểu nhân như một đại diện đầy tính hình tượng cho những góc khuất nhất của con người, nơi mà tâm trí con người không bao giờ dám đối mặt, dù ở đó, nó vẫn luôn tồn tại. “Điểu Nhân” khép lại nhưng hành động của Jack đối với tên thủ ác cuối cùng khiến độc giả có nhiều suy nghĩ khác nhau. “Người chiến đấu với quỷ dữ phải cảnh giác với nguy cơ biến mình thành quỷ dữ”. Một câu châm ngôn tuy đã cũ của Nietzsche nhưng giá trị của nó vẫn chính xác tới hiện tại. Trước những tác động của thể xác lẫn tinh thần, liệu Jack vẫn giữ được lí tưởng ban đầu, trước những cám dỗ của cuộc đời ta có bao giờ lắng lại và nghĩ ta của hôm nay có phải những gì ban đầu bản thân từng tin tưởng hay không. Khi gõ những dòng này, tôi vẫn canh cánh trong lòng phải chăng mỗi chúng ta đều tồn tại trong mình một “Điều Nhân”? “Điểu nhân” có thật sự biến mất, hay chỉ cần nơi nào cái ác và dục tính không thể kiềm nén bộc phát, hắn sẽ lại xuất hiện? #Ngân *** Bắc Greenwich. Một ngày cuối tháng Năm. Ba tiếng trước khi mặt trời mọc, cả khúc sông quạnh quẽ. Những chiếc sà lan tối sẫm căng neo trên thượng nguồn và một đợt triều xuân nhẹ nhàng đẩy mấy chiếc thuyền buồm nhỏ ra khỏi đám bùn nơi chúng đang say ngủ. Một tầng sương mù bốc lên từ mặt nước, di chuyển vào đất liền, qua dãy cửa hàng cung ứng vật tư thuyền bè còn chưa lên đèn, tòa nhà Mái vòm Thiên niên kỷ không một bóng người, những khoảnh đất trống hoang vu và phong cảnh dị thường dưới ánh trăng, rồi sà xuống một bãi tập kết vật liệu gần như bị bỏ không, ngổn ngang những máy móc kỳ quái cách bờ gần năm trăm mét. Đèn pha đột nhiên quét tới - một chiếc xe cảnh sát xuất hiện, đèn xanh nhấp nháy lặng lẽ. Rồi chỉ trong giây lát, chiếc xe cảnh sát thứ hai, thứ ba lần lượt có mặt tại hiện trường. Hơn hai mươi phút sau, đã có tới tám xe cảnh sát tụ về khu đất cùng với hai chiếc Ford Sierra trơn màu và xe bán tải trắng của đội chụp ảnh pháp y. Rào chắn được dựng lên ở đầu đường, cảnh sát địa phương cũng đã cử người đi trấn giữ lối ra vào mạn bờ sông. Viên cảnh sát Phòng Điều tra Hình sự đầu tiên có mặt tại hiện trường đã yêu cầu tổng đài thị trấn Croydon cung cấp số máy nhắn tin của các thành viên Tổ Trọng án Khu vực. Và thế là cách đó tám cây số, thanh tra Jack Caffery thuộc đội B của Tổ Trọng án đã bị đánh thức khi đang ngủ trên giường. Nằm chớp mắt trong bóng tối, anh cố gắng tập trung chống lại thôi thúc quay ra ngủ tiếp. Hít một hơi dài, anh lấy hết sức lực lăn ra khỏi giường, chui vào buồng tắm, vỗ nước lên mặt - Jack, chớ có đụng vào một giọt rượu Glenmorangie nào nữa trong tuần trực chiến, thề ngay đi, thề ngay - rồi thong thả mặc quần áo, thà tới trễ nhưng hoàn toàn tỉnh táo và minh mẫn còn hơn . Anh thắt chiếc cà vạt giản dị - bên Phòng Điều tra Hình sự vốn không thích người khác bảnh chọe hơn họ - cầm lấy máy nhắn tin, nốc đẫy cà phê, loại hòa tan, có đường nhưng không sữa - nhưng nhất thiết không được ăn vì tiếp theo đó không biết sẽ phải chứng kiến cảnh tượng gì ở hiện trường. Sau khi đã hoàn toàn tỉnh táo nhờ caffeine từ hai ly cà phê, anh lục lấy chìa khóa trong túi quần jean rồi lái xe xuyên qua những con phố vắng lặng của Greenwich tới hiện trường vụ án, điếu thuốc lá tự cuốn phì phèo trên môi. Tại đây, cấp trên của anh, thanh tra chỉ huy Steve Maddox, một người nhỏ thó, tóc bạc sớm, như thường lệ chỉn chu trong bộ vét màu hạt dẻ, đứng chờ anh ở phía bên ngoài bãi tập kết vật liệu xây dựng. Ông bước tới bước lui dưới ánh sáng của một ngọn đèn đường cô độc, vừa cắn môi vừa xoay đi xoay lại chùm chìa khóa xe trong tay. Nhìn thấy xe của Jack tấp vào, ông liền bước tới, chống khuỷu tay lên nóc xe rồi cúi xuống nói chuyện với anh qua cửa kính đã được hạ xuống. “Hy vọng là cậu chưa ăn gì.” Jack kéo phanh tay, lôi túi thuốc lá sợi và giấy cuốn hiệu Rizla ra khỏi hộp đựng găng. “Tuyệt vời! Đó chính là điều mà tôi đang mong đợi.” “Nạn nhân chết từ lâu rồi.” Ông lùi lại cho Jack chui ra khỏi xe. “Nữ, nửa người bị chôn dưới đất. Ngay giữa một bãi đất hoang.” “Sếp đã vào bên trong rồi à?” “Chưa, chưa. Là nghe bên hình sự báo cáo. Mà này...” Ông liếc qua vai về phía các cảnh sát Phòng Điều tra Hình sự đang đứng túm tụm lại với nhau rồi mới hạ giọng nói tiếp, “Ai đó đã mổ phanh xác nạn nhân. Theo kiểu chữ Y truyền thống.” Tay đóng cửa xe của Jack bỗng khựng lại. “Mổ phanh?” “Chính thế!” “Vậy rất có thể chỉ là từ phòng xét nghiệm bệnh lý học nào đó lạc ra mà thôi.” “Tôi biết...” “Trò đùa của một gã sinh viên y nào đó...” “Tôi biết, tôi biết.” Maddox giơ hai tay lên ngăn Jack lại. “Thật ra đây không hẳn là địa phận của chúng ta, nhưng nghe này...” Ông lại liếc mắt qua vai trước khi nghiêng người tới gần Jack hơn. “Nhưng nói chung đám cảnh sát hình sự Greenwich vẫn luôn đối xử khá tử tế với chúng ta. Vậy chiều lòng họ một chút. Cứ ngó qua một tí cũng đâu mất gì, cậu thấy sao?” “Được thôi!” “Tốt! Giờ thì, tới lượt cậu.” Ông đứng thẳng lên. “Cậu thế nào? Đã cảm thấy sẵn sàng chưa?” “Ôi, chưa!” Jack sập mạnh cửa xe, rút thẻ cảnh sát trong túi ra rồi nhún vai. “Dĩ nhiên là chưa. Tôi thì có bao giờ sẵn sàng chứ?”   Hai người đi dọc theo hàng rào bảo vệ hiện trường dẫn đến lối vào. Ánh sáng duy nhất phát ra là từ mấy ngọn đèn đường le lói, vàng vọt nằm rải rác. Thi thoảng, ánh chớp sáng từ máy ảnh của đội pháp y lại quét một quầng trắng qua bãi đất. Cách đó hơn một cây số rưỡi về phía Bắc, tòa nhà Mái vòm Thiên niên kỷ nằm sừng sững dưới chân trời với những ngọn đèn màu đỏ phát tín hiệu không lưu nhấp nháy giữa các vì sao. “Có vẻ như nạn nhân bị nhét vào trong một chiếc túi đựng rác,” Maddox lên tiếng. “Nhưng trời tối quá nên cảnh sát đầu tiên có mặt tại hiện trường lúc đó không dám chắc chắn, lại thêm đây là ca nghiêm trọng đầu tiên của cậu ta nên có phần luống cuống.” Ông hất cằm về phía đám xe cảnh sát. “Cái xe Mercedes ấy, cậu có nhìn thấy không?” “Có.” Jack không hề dừng bước. Trong xe, một người đàn ông có vẻ lực lưỡng, mặc áo khoác dạ màu nâu vàng đang chồm lên ghế trước chuyên chú nói chuyện với một điều tra viên. “Là chủ nhân của bãi đất. Nghe nói khu vực này đang có rất nhiều dự án cải tạo, kể từ khi có sự xuất hiện của tòa nhà Mái vòm Thiên niên kỷ. Ông ta bảo tuần trước vừa cử một đội tới đây quét dọn. Những người này có lẽ đã xáo tung nấm mồ của nạn nhân lên mà không biết vì họ toàn dùng các loại máy móc hạng nặng. Và rồi vào lúc một giờ đêm...” Ông dừng lại nửa chừng vì hai người đã đi tới cửa. Họ xuất trình thẻ công vụ, đăng nhập vào máy tính rồi chui qua dải băng phong tỏa hiện trường vào phía bên trong. “Và rồi vào lúc một giờ đêm nay, ba thanh niên mò ra đây với một hộp keo dán đa năng Evostik không biết định giở trò quỷ gì thì vấp phải nạn nhân, cả ba hiện đang bị giữ ở đồn cảnh sát. chuyên viên điều phối hiện trường sẽ cho chúng ta biết rõ hơn. Cô ấy đang ở trong đó rồi.” Hạ sĩ Fiona Quinn, chuyên viên điều phối hiện trường được cử tới từ Sở cảnh sát Thủ đô, đang đợi họ trên một khoảnh sân trống được rọi đèn pha cạnh một cabin di động trong bộ bảo hộ áo liền quần màu trắng quỷ dị hiệu Tyvek. Thấy họ tới, cô liền trịnh trọng kéo chiếc mũ trùm ra sau. Maddox giới thiệu hai người với nhau. “Jack, đây là hạ sĩ Quinn, còn Fiona, đây là thanh tra mới của tôi, Jack Caffery.” Jack Caffery tiến lại gần và chìa tay ra. “Rất vui được gặp cô.” “Tôi cũng vậy, thưa thanh tra.” Cô chuyên viên điều phối hiện trường tháo găng nhựa ra để bắt tay Jack. “Vụ đầu tiên của anh à?” “Với Tổ Trọng án thì đúng là vụ đầu tiên!” “Tôi thực tình hy vọng anh có thể bắt đầu với một vụ dễ chịu hơn. Tình hình trong kia thật không khả quan chút nào. Rất tệ là khác. Sọ của nạn nhân vỡ toác, có vẻ như do máy móc tác động. Nạn nhân nằm ngửa trên mặt đất.” Cô ngả đầu ra phía sau, dang hai tay và há miệng ra để minh họa. Trong ánh sáng tù mù, Jack có thể nhìn thấy những mảng trám răng trắng lấp lánh. “Phần từ thắt lưng trở xuống bị chôn trong bê tông đúc sẵn, giống như dạng bê tông trên vỉa hè hay đại loại thế.” “Lâu chưa?” “Chắc chưa lâu lắm, đoán chừng là” - cô xỏ lại găng tay rồi đưa cho Maddox một cái khẩu trang cotton - “chưa tới một tuần, nhưng cũng quá lâu để xếp vào dạng tình trạng khẩn cấp. Tôi nghĩ các anh nên đợi tới sáng hẵng lôi cổ bác sĩ bệnh lý học dậy. Ông ấy sẽ cung cấp cho các anh nhiều thông tin hơn khi thực hiện giải phẫu tử thi và xem xét hoạt động của côn trùng[1] . Nửa người nạn nhân bị chôn, nửa kia bị quấn trong túi rác nên sẽ có sự khác biệt.” “Bác sĩ bệnh lý học ư?” Caffery hỏi lại. “Cô có chắc là chúng ta cần tới bác sĩ bệnh lý học không? Chẳng phải bên hình sự cho rằng nạn nhân đã được giải phẫu tử thi rồi sao?” “Đúng vậy.” “Nhưng cô vẫn muốn chúng tôi tới xem nạn nhân?” “Chính xác.” Nét mặt Quinn không hề dao động. “Tôi vẫn nghĩ các anh nên tới xem nạn nhân. Vì đây không phải là một cuộc giải phẫu tử thi chuyên nghiệp.” Maddox và Jack nhìn nhau. Sau một lúc im lặng, Jack gật đầu. “Được rồi.” Anh hắng giọng, cầm khẩu trang và đôi găng tay Quinn đưa cho rồi nhét vội chiếc cà vạt vào bên trong áo sơ mi. “Xem thì xem. Đi thôi.”   Dù đeo găng bảo hộ nhưng với thói quen của một cảnh sát hình sự lâu năm, Jack vừa đi vừa đút hai tay vào trong túi quần. Đôi khi anh không theo kịp ngọn đèn pháp y có gắn cờ của hạ sĩ Quinn, tâm trạng có chút bất an vì họ càng tiến sâu vào bãi đất thì đường đi càng tối. Đội chụp ảnh pháp y đã làm xong việc, giờ đang sao lại phim gốc trong chiếc xe tải trắng đóng kín cửa của họ. Nguồn sáng duy nhất còn lại là thứ ánh sáng hóa học leo lét phát ra từ những ống đèn huỳnh quang mà bên điều phối hiện trường sử dụng để đánh dấu và bảo vệ các vật chứng ở hai bên đường đi cho tới khi người của Tổ Trọng án tới thu thập và ghi chú cho tang vật. Chúng lơ lửng trong sương mù như những bóng ma hiếu kỳ, tạo thành những đường viền màu xanh lá mờ mờ quanh đống chai lọ, lon kim loại méo mó và một vật gì đó chẳng rõ hình thù, trông giống như áo phông hay khăn tắm cũ. Quanh đó là các băng tải và cần cẩu cao hai mươi mấy mét, vươn thẳng lên bầu trời đêm, xám xịt và bất động như tàu lượn siêu tốc mùa ế khách. Quinn giơ một tay lên ra hiệu cho họ dừng lại. “Ở kia,” cô nói với Jack. “Anh nhìn thấy nạn nhân không? Nằm ngửa ở đó.” “Ở đâu cơ?” “Anh nhìn thấy thùng dầu không?” Quinn lia đèn pin về phía trước. “Thấy rồi.” “Và hai dây thép bện thừng ở phía bên phải nó?” “Ừ.” “Tiếp tục lần theo dây nhìn xuống dưới.” Ôi Chúa ơi! “Thấy rồi chứ?” “Rồi.” Anh cố gắng trấn tĩnh lại. “Thấy rồi, tôi thấy rồi.” Thứ đó? Thứ đó là thi thể ư? Anh tưởng mình vừa nhìn thấy một đám bọt khí khổng lồ giống như được phun ra từ một bình cứu hỏa, trương phồng, vàng vọt, lấp lánh. Rồi anh nhận ra mái tóc, hàm răng và một cánh tay. cuối cùng, phải nghiêng hẳn đầu sang một bên anh mới xác định được thứ mình đang nhìn. “Ôi Chúa ơi,” Maddox nói, vẻ mệt mỏi. “Tiến hành đi. cho dựng bạt quanh nạn nhân.” Mời các bạn đón đọc Điểu Nhân của tác giả Mo Hayder.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tâm Lý Những Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt
Có rất nhiều truyền thuyết lưu truyền về những kẻ sát nhân hàng loạt. Chúng thường có mặt trong hồ sơ của những chuyên gia tâm lý. Những kẻ sát nhân hàng loạt này thường có cùng một kiểu nạn nhân, hoặc cùng một kiểu giết người. Như thể họ thông minh hơn người thường, không thể cưỡng lại ham muốn hay dục vọng giết người. Sự thật không đơn giản như vậy, có rất nhiều kiểu sát nhân hàng loạt. Cuốn sách đưa ra những ví dụ về nhiều kiểu sát nhân hàng loạt. Những kẻ sát nhân hàng loạt sống hai cuộc đời, trốn tránh giữa xã hội và sống cuộc đời ác thú của mình. Tâm Lý Những Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt không chỉ miêu tả lại những tội ác rùng rợn mà còn miêu tả sâu sắc và khách quan những biến đổi tâm lý của những Jack Đồ Tể, Ted Bundy... Cuốn sách được dịch bởi nhóm dịch Tâm Lý Học Tội Phạm. *** Rất nhiều người vẫn cho rằng Jack Đồ Tể_tên sát nhân nổi tiếng ở Luân Đôn_chính là kẻ giết người hàng loạt đầu tiên trên thế giới. Quan niệm sai lầm này xuất phát từ việc điều tra và xâu chuỗi lại một loạt án mạng xảy ra tại thời điểm đó. Năm tội ác được quy cho “Jack bất trị” trong suốt sáu tuần lễ kinh hoàng của hắn ở Whitechapel, Luân Đôn; đây cũng là loạt tội ác liên hoàn đầu tiên diễn ra ở một thành phố lớn một cách quá nổi bật khiến nó thu hút sự chú ý của truyền thông trên toàn thế giới. Tuy nhiên, hãy đặt nó trong một bối cảnh phù hợp, có vậy chúng ta mới nhận thức đúng đắn về sự phổ biến của những tên sát nhân liên hoàn cũng như mức độ đa dạng trong phương thức và động cơ của chúng xuyên suốt chiều dài lịch sử. Một điểm chắc chắn là yếu tố văn hóa có ảnh hưởng nhất định đến biểu hiện của sát nhân liên hoàn, vì vậy việc nghiên cứu bối cảnh xảy ra vụ việc là vô cùng quan trọng. .. Mời các bạn đón đọc Tâm Lý Những Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt của tác giả Katherine Ramsland.
3 Đêm Trước Giao Thừa - Ryu Murakami
Được độc giả Việt Nam biết tới qua một số tác phẩm tiêu biểu như 69, Xuyên thấu, Màu xanh trong suốt hay gần đây nhất là Thử vai, cái tên Ryu Murakami đã ngày trở nên quen thuộc và gắn liền với những cuốn sách về đề tài xã hội Nhật đương đại. Chính giọng văn điềm tĩnh, tỉnh táo và có đôi khi còn hơi lãnh đạm nhưng lại thấm đẫm hơi thở cuộc sống đã đưa tên tuổi Ryu Murakami vươn lên tầm cỡ văn đàn thế giới, không hề kém cạnh người đồng nghiệp – đồng hương Haruki Murakami. *** 3 Đêm Trước Giao Thừa: Đằng sau câu chuyện về chuyến hành trình 3 đêm trước giao thừa qua các chốn ăn chơi quanh Kabukicho của hai nhân vật chính: Kenji, chàng thanh niên người Nhật vừa bước sang tuổi 20, hướng dẫn viên và Frank, ông khách ngoại quốc có khuôn mặt kỳ dị, một kẻ giết người máu lạnh... là hình ảnh đa diện của xã hội Nhật Bản và ý nghĩa của những điều thức tỉnh con người... Cuối cùng Frank đã đưa cho Kenji cả "cánh của con thiên nga". Có vẻ như cái mà ông ta nhận được không đơn giản hòa tan vào văn hóa Nhật Bản, thế giới của xúp Miso một cách dễ dàng. Và còn rất nhiều điều đang bỏ ngỏ... *** Tên tớ là Kenji. Tên tôi là Kenji. Tôi là Kenji. Mình là Kenji. Tôi tự hỏi sao trong tiếng Nhật lại có nhiều cách nói như thế làm gì? Tôi đã quyết định nói với ông khách người Mỹ bằng câu tiếng Anh: "My name is Kenji". Người khách Mỹ đó đã nhìn tôi rất vui vẻ và nhắc lại tên tôi một cách thích thú. Sau đó tôi cũng đã bắt tay người khách du lịch đến từ Mỹ có vóc dáng hơi mập ấy. Ông ta ở khách sạn nằm ngay gần nhà ga Seibu-Shinjuku đạt tiêu chuẩn giữa hai sao và ba sao. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Frank. Sau này tôi nhớ mãi không quên. Tôi vừa tròn hai mươi tuổi nên trình độ tiếng Anh chưa thể coi là thành thạo nhưng cũng đủ để có thể làm hướng dẫn viên du lịch. Với lại, làm hướng dẫn viên du lịch fuzoku (nơi mua bán dâm) nên cũng không cần tiếng Anh phải siêu sao cho lắm. Từ sau đại dịch AIDS, ở các fuzoku, gaijin (người mua dâm) không được chào đón, hay nói một cách khác nặng nề hơn là tẩy chay. Tuy vậy, người nước ngoài đến với mục đích du lịch hay vui chơi lành mạnh vẫn rất đông. Tôi thường giới thiệu cho họ địa chỉ hộp đêm, phòng mát xa, quán bar SM có độ an toàn cao. Và mỗi lần như vậy tôi lại kiếm được chút ít. Tôi không trực tiếp đi làm thuê cho một ai mà cũng không có cả văn phòng riêng, thực ra là tôi chỉ đăng những mẩu tin “tự-quảng-cáo" trên các tạp chí du lịch dành cho người nước ngoài. Chỉ thế thôi mà tôi cũng đã có thể vừa trả được tiền thuê một căn hộ nhỏ ở quận Meguro, vừa dẫn được bạn gái đi ăn thịt nướng, hay mua những bản nhạc tôi thích, những cuốn sách tôi mê. Mẹ tôi, hiện đang làm việc tại một cửa hàng bán âu phục ở tỉnh Shizuoka, vẫn cứ tưởng rằng tôi đang học dự bị ở một trường nào đó. Bà đã phải một thân một mình nuôi tôi kể từ khi bố tôi mất, hồi đó tôi đang học lớp Sáu. Mấy đứa bạn tôi thường cãi lại hay thậm chí còn đánh cả mẹ chúng nhưng tôi thì không bao giờ. Tôi biết bà rất buồn khi tôi không có ý định vào đại học. Tôi không đủ khả năng học để tìm được việc liên quan tới khoa học hay toán học, còn nếu học văn không thi ra trường thì đi làm những việc đơn thuần là làm công ăn lương tẻ nhạt. Không biết có thực hiện được hay không nhưng tôi vẫn muốn kiếm thật nhiều tiền để có thể sang Mỹ. "Văn phòng của Kenji phải không? Tôi là Frank đến từ Mỹ." Ngày 29 tháng 12 năm ngoái, lúc đã rất khuya, tôi nhận được một cú điện thoại với câu giới thiệu đó. Khi ấy, tôi đang đọc tờ báo có đăng tin một nữ sinh cấp III bị sát hại. Chân và tay của cô gái bị cắt rời, rồi bị vứt vào một bãi rác ở Kabukicho ... Mời các bạn đón đọc 3 Đêm Trước Giao Thừa của tác giả Ryu Murakami.
Lễ Tình Nhân Đẫm Máu - Đào Đào Nhất Luân
Máu và hoa, tội ác và tình yêu... Các nhà khoa học đã chỉ ra, tình yêu chính là thủ phạm khiến con người ta trở nên mù quáng hay hướng đến “mảnh ghép” tệ nhất… Những thay đổi trong não bộ khi yêu làm giảm đi khả năng lý trí ở mỗi người, bên cạnh việc tạo nên thứ gọi là “Sự kì diệu của tình yêu”… Nguyên nhân của các vụ trọng án thường bắt đầu bằng hai chữ “Tình yêu…” Thủ pháp nghệ thuật truyện lồng trong truyện, nhân vật lồng trong nhân vật, sử dụng hai phương pháp chính phá án là giám định khoa học hình sự và tâm lý học tội phạm đã tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt cho câu chuyện. Trong đó, hai nhân vật chính đóng vai trò chủ chốt trong việc đưa các hung thủ ra ngoài ánh sáng. Và họ cũng chứng minh rằng: Tình yêu chỉ đến với những người vẫn còn niềm tin cho dù đã từng thất vọng, những ai vẫn còn muốn yêu khi đã từng bị tổn thương. Vị đắng chát của tình yêu khiến ta đau đớn như thế nào thì khi tình yêu quay trở lại vẫn ấm áp dư vị ngọt ngào. Tác phẩm đã được mua bản quyền để chuyển thể thành phim. *** Sân bay thành phố Lộ Châu. Tại lối ra của chuyến bay nội địa và chuyến bay quốc tế, hai tổ cảnhsát được cử đi đón người đã đến sân bay trước một giờ để đợi, cực kỳ cẩn thận giơ bảng đèn LED đón người được làm một cách tỉ mỉ, một bảng ghi“Giáo sư Tả Kình Thương,” còn một bảng ghi “Cynthia Shu.” Chuyến bay từ Thủ đô đã hạ cánh, đội cảnh sát trẻ mặc thường phục phụ tráchđón người từ chuyến bay nội địa này vô cùng phấn khởi. Khi bóng dáng cao lớn mặc âu phục màu đen chỉn chu của người nọ vừa xuất hiện, thì nhữngthanh niên với thị lực siêu quần ấy liền hết vẫy tay rồi lại huýt sáomừng rỡ, nhưng khi người đó bước đến gần hơn, bọn họ lại trở nên nghiêmtúc, lắc lắc bảng đèn LED trong tay, vô cùng kính trọng gọi: “Thầy Tả, ở đây!”, “Giáo sư! Chúng tôi ở đây!” Mấy anh em cảnh sát này đềutốt nghiệp từ Đại học Điều tra hình sự Trung Quốc, gặp lại thầy giáo đãtừng dạy mình trước kia, ngoài sự vui mừng vì vụ án hóc búa sẽ tìm đượclời giải, còn có sự hưng phấn khi được làm việc chung với thầy của mình. Tả Kình Thương - một nhân vật mà trong giới cảnh sát hình sự không aikhông biết, kiêu ngạo mà lạnh lùng, nghiêm nghị mà sâu sắc. Dù chưa đếnba mươi tuổi nhưng dã đào tạo ra biết bao chuyên gia điều tra hình sự ưu tú trong nước, phát hiện được biết bao thiên tài phá án cừ khôi. Cũngtừ chối vô số lời mời từ các đại học nước ngoài, đích thân tham gia phávô số vụ trọng án chấn động toàn quốc, khiến biết bao kẻ cực kỳ ác độcđưa ra cái giá khổng lồ để mua đầu anh. Những ai đã từng là học viên của anh, đó chính là niềm vinh dự của một cánh sát hình sự mới vào nghề. ... Mời các bạn đón đọc Lễ Tình Nhân Đẫm Máu của tác giả Đào Đào Nhất Luân.
Vùng Đất Vô Hình - Thám Hoa Rách
Truyện Vùng Đất Vô Hình là một truyện khá lý thú và hấp dẫn của tác giả Thám Hoa Rách, truyện có nhiều yếu tố kinh dị được vẽ lên, tô đậm làm người khác cảm thấy hoảng sợ, không gian rùng rợn của truyện làm bạn đọc cảm thấy ngỡ ngàng, bị cuốn vào nhưng nửa muốn thoát ra, có chút huyền bí huyễn hoặc pha thêm chút ma quái đôi khi lại làm cho người đọc như bị dụ hoặc. Đọc truyện bạn có đôi lúc cảm tưởng như một truyện tự sự thông thường, đôi lúc lại thấy như đây là một truyện ma làm người ta phải sởn gai ốc, hốt hoảng. Có đôi lúc, đang yên tình nhưng rồi đẩy lên cao trào không thể ngờ, chỉ đọc bạn mới cảm nhận được hết những điều này. *** Trên đỉnh Hoàng Lĩnh Sơn có một ngôi chùa cổ, quanh năm chìm trong sương khói. Ngôi chùa dường như rơi vào sự lãng quên của người đời, hầu như không có khách hành hương. Ngôi chùa có ba tầng lầu, mỗi tầng cũng không cao và đều được làm bằng gỗ. Mái chùa lợp bằng gạch ngói đỏ, dáng hơi cong, xung quanh có sáu đỉnh nhọn, chĩa ra như sừng trâu chọi, nhìn từ xa trông có vẻ cổ kính pha thêm một chút dữ tợn. Trên mái có tấm biển bằng đá cẩm thạch, đề hai chữ sơn màu đỏ:” Phổ Linh” Chẳng ai biết ngôi chùa này đã tồn tại mấy trăm năm, qua rất nhiều thời kỳ u tối và đẫm máu, trừ những người giữ chùa – một môn phái bí ẩn. Gọi là môn phái cho to, chứ thực ra cũng chỉ có năm người. Thêm một người giúp việc kiêm đầu bếp nữa là sáu. Vậy với một ngôi chùa không có hương khói lẫn tiền công đức, bọn họ sống bằng cái gì? Đáp án đó là nghề trừ ma. *** Mời các bạn đón đọc Vùng Đất Vô Hình của tác giả Thám Hoa Rách.