Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Minh Kính Đài

Thể loại: cổ đại, nhất thụ nhất công, vương gia công (sau là hoàng thượng) vs thái giám thụ, cường công cường thụ, HE Edit: Nấm đại nhơn Nhà xuất bản: Tiên Hoan Văn Hóa Xuất bản ngày: 02/07/2013 Hắn là Thái giám thủ đoạn lãnh khốc nhận hết mọi tiếng xấu trong thiên hạ. Chàng là Vương gia chấp chưởng trọng binh. Nhưng một đạo thánh chỉ đến khiến cho Vương phủ một đêm biến đổi nghiêng trời. Hoắc Phong bị nhốt vào lao ngục, kết tử thù với Y Trọng Nhân. Nhưng hết thảy điều này, mục đích cuối cùng của Y Trọng Nhân chính là bồi Hoắc Phong làm hoàng đế. Hoắc Phong khó nén rung động mê hoặc khi biết những việc làm của Y Trọng Nhân. khi mọi chuyện thành công Y Trọng Nhân lại thoát ly kinh thành, lẩn tránh khỏi tầm mắt của hắn … Sau lớp dịch dung yêu dị lãnh diễm kia ,đến tột cùng là đang che dấu thứ chân tâm gì? **** Giới thiệu nhân vật: Hoắc Phong: đệ đệ đương kim hoàng thượng, được phong làm Việt Vương. Hình thể cao to, bộ dáng anh tuấn, cá tính ngay thẳng. Hắn nắm trọng binh trong tay, chiến công rực rỡ, bởi vì quyền thế ngập trời khiến thái giám Trương Trung kiêng kị. Y Trọng Nhân: là thủ hạ của gian thần Trương Trung, thủ đoạn ngoan độc. Diện mạo tuấn mỹ, nhưng bình thường lại hé ra dung mạo  lãnh khốc quỷ mị. Y lãnh binh tróc nã Hoắc Phong, rồi lại ngầm trợ giúp đối phương, luôn lấy giọng điệu mỉa mai lạnh như băng châm biếm Hoắc Phong. *** [[REVIEW]] Đây là một bộ hay cho nên mình đề cử, và sẽ không spoil nhiều, nó không quá dài nên mời các bạn đọc thử, mình sẽ rev các khía cạnh cùng giải thích một số tag khó nuốt của bộ này. Công đã có vợ con? => Đúng, công không khiết, có 2 vợ 2 con, 2 vợ tự sát vì sợ liên lụy công, 2 đứa con thì thụ cứu. Thụ là tiện thụ? => Đúng và sai, thụ có quá khứ cực kỳ thê thảm và sẽ báo thù bằng mọi cách, thụ chọn công và cũng chọn cách báo thù cực đoan nhất nhưng toàn diện nhất. Nhưng không ai có thể bảo thụ ác hay ghê tởm, vì tới cuối thụ là người bi thảm nhất. Công có thực sự yêu thụ? => Mình cũng không biết nói sao, tuy mình có thể hiểu cũng như cảm nhận được tình cảm của công, nhưng cứ thấy nó pha tạp thế nào ấy?!? Thụ không có JJ? => Vì ba dượng của thụ quen biết nên khi vào cung thụ được "ưu đãi" =))))))) Nói về điểm trừ thì chỉ có là mình thấy tội cho 2 chị vợ của công, tuy biết tác giả làm vậy cho công thụ dễ đến với nhau nhưng có quá đáng lắm không khi làm 2 người phụ nữ thương chồng con chết một cách vô vị như thế? Điểm trừ thứ hai là thụ tuy che mặt giúp công nhưng mà cứ ẩn ẩn hiện hiện như sợ công không biết là mình ấy, thấy hơi lầy xíu, vậy thôi~ Phải nói là lâu lắm rồi mới đọc được một bộ cổ trang thuần không tu tiên không xuyên không hài nhảm mà lại còn của Neleta như bộ này. Neleta là một tác giả phải nói là vừa yêu vừa hận. Văn của bả cực kỳ hay, cực cuốn hút, thường một khi đọc rất khó dừng, nhưng thụ của bả luôn là cực kỳ mạnh mẽ hoặc cực bánh bèo. Từ sau bộ Vô ý vi chi dẫm ngay quả mìn mình sợ Neleta dã man, toàn phải coi kỹ thụ bánh bèo hay bánh chuối rồi mới dám đọc. =))) ????????~TA~LÀ~PHÂN~CÁCH~TUYẾN~BĂNG~SƯƠNG~ ???????? [[THÔNG TIN ĐAM MỸ]] Tác giả: Neleta Thể loại: cổ đại, nhất thụ nhất công, vương gia công (sau là hoàng thượng) vs thái giám thụ, cường công cường thụ, HE Tình trạng: Hoàn Edit: Nấm đại nhơn Văn án : Y Trọng Nhân thủ đoạn lãnh khốc, nhận hết danh xấu trong thiên hạ là hoạn quan. Hoắc Phong chấp chưởng trọng binh, được phong là Vương gia. Một đạo thánh chỉ mưu nghịch tác loạn, làm cho Vương Phủ trong một đêm thay đổi Hoắc Phong bị nhốt vào ngục chịu đủ tra khảo, cùng Y Trọng Nhân kết huyết hải thâm cừu! Nhưng mà hết thảy điều này, Rốt cuộc là Y Trọng Nhân tru diệt gian thần, vạch kế hoạch bồi dưỡng Hoắc Phong đăng cơ ! ? Hoắc Phong khó nén rung động mê hoặc, Khi mọi chuyện thàn công Y Trọng Nhân thoát ly kinh thành, lẩn tránh khỏi tầm mắt của hắn … Sau lớp dịch dung yêu dị lãnh diễm kia ,đến tột cùng là đang che dấu thứ chân tâm gì đây? ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Giới thiệu nhân vật : Hoắc Phong: đệ đệ đương kim hoàng thượng, được phong làm Vi Việt Vương. Hình thể cao to, bộ dáng anh tuấn, cá tính ngay thẳng. Hắn cầm trong tay trọng binh, chiến công rực rỡ, bởi vì quyền thế ngập trời khiến thái giám Trương Trung kiêng kị. Y Trọng Nhân: là thủ hạ của gian thần Trương Trung, thủ đoạn ngoan độc. Diện mạo tuấn mỹ, nhưng bình thường lại hé ra dung mạo lãnh khốc quỷ mị. Hắn lãnh binh tróc nã Hoắc Phong, rồi lại ngầm trợ giúp đối phương,luôn lấy giọng điệu mỉa mai lạnh như băng châm biếm Hoắc Phong. ????????~TA~LÀ~PHÂN~CÁCH~TUYẾN~MA~MỊ~ ???????? _NAM THẦN QUẤN TRĨ QUANH EO_ *** Tác giả: Neleta Thể loại: cổ đại, nhất thụ nhất công, vương gia công (sau là hoàng thượng) vs thái giám thụ, cường công cường thụ, HE Minh kính đài là bộ truyện về cung đình tranh đấu đúng nghĩa mà mình đọc. Công tên Hoắc Phong vốn là Vương gia chưa bao giờ có ý tạo phản, nhưng chỉ vì nắm trong tay nhiều binh lính mà bị gian thần câu kết bơm kích Hoàng đế là anh trai của công khiến hôn quân nghĩ là anh muốn tạo phản. Góp công không nhỏ trong việc bày mưu tính kế anh là thụ Y Trọng Nhân, một thái giám tâm cơ quyền lực người người kính nể, ghê sợ, cũng như ghen ghét trong cung. Em bày mưu để những gian thần cùng Hôn quân tự sâu xé, tiêu diệt nhau. Tự bôi đen mình bằng việc gϊếŧ các trung thần (thật ra là lặng lẽ cứu họ). Anh công có hai người con và hai người vợ, nhưng vì mưu kế của em thụ mà hai người vợ tự sát, chính vì điều này mà về lâu sau em thụ vẫn thường áy náy với anh công. Hai người con của công cũng do thụ cứu đi trước. Anh công và thụ trước nay như lửa với nước, công gặp thụ liền mắng hoạn quan, chê thân phận thái giám của thụ. Nhưng anh lại không hề biết thụ vì mình mà nhiều lần mạng sống cũng không cần, thụ cứu công rất nhiều lần, cũng như chăm sóc con của công rất tốt (Trong này còn một bé nữa, nhưng Đ sẽ k nói ở đây he he) Sau này nhờ ba nhóc mà thụ mới chịu hồi cung với công, khi công đã lên làm Hoàng đế. Anh công đúng chất là một vua tốt, mặc dù rất ham thụ nhưng vẫn việc nước và ái nhân đều phân rõ ràng, không có mù quáng. Đ cực thích tính cách của thụ, cường, giỏi, tàn nhẫn, không nhu nhược. Ngay đoạn thụ  gặp công trong cung khi công quay về thăm con thứ mới đẻ, mặc dù tác giả không nói thụ có tình cảm với công trước hay sau,  nhưng mình cảm nhận được thụ có mắng chửi công Đ cũng vẫn cảm thấy thụ yêu công =))))) Hai bảo bảo cực cực đáng yêu luôn huhu. Thụ cũng đáng yêu, công cũng đáng yêu. Ai trong truyện cũng đáng yêu hết. Nói chung đáng đọc ahiiiii   Mời các bạn đón đọc Minh Kính Đài của tác giả Neleta.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bùa Hộ Mệnh của Menpehtyre - Bất Tất Bất Tất
Năm 1912, được quý tộc Anh quốc tài trợ, Raymond đến Ai Cập “đãi vàng”, trở thành một mắc xích trong đường dây mua bán cổ vật. Trong đền thờ thần Amon, y phát hiện một mật thất bị bỏ hoang, lấy được một công cụ của một thầy bùa nào đó ba ngàn năm trước. Không ngờ không bao lâu sau, y lại cứu được chính thầy bùa xuyên không mà đến đó…  *** Thebes, Ai Cập năm 1912.   Raymond MacDonald sờ vào đền thờ Karnak (*) bên bờ sông Nile lúc sắc trời hơi hừng sáng. Bị Jim Roger phía sau vỗ một cái, y lập tức trốn vào phía sau thân nhân sư hai bên, tránh né cảnh sát Ai Cập đang tuần tra đền thờ.   Khuôn mặt sớm đã sứt mẻ thê lương của nhân sư dưới bầu trời màu than chì làm Raymond sinh ra ảo giác con quái vật bảo hộ đền thờ này ngay sau đó sẽ há miệng nhào tới. Y ngừng thở, đợi cho ánh lửa cùng tiếng bước chân đi xa mới lôi Jim nhanh chóng chạy đến đền thờ Amon trong ảo giác kẻ địch truy đuổi phía sau.   Tiến vào đại sảnh đền thờ Amon đầy cột đá, tiếng bước chân nặng nề cùng bóng đen cực đại muốn che khuất bầu trời của cột đá khiến người ta không khỏi run rẩy, Raymond cùng Jim dùng ánh lửa mỏng manh của bật lửa lần lượt xem xét từng cột đá.   “ Raymond, bên này!”   Nghe Jim gọi, Raymond kích động xông qua, quả nhiên trên bệ trụ trước mặt Jim tìm thấy dấu hiệu vương triều Senakhetenre. Y kích động lấy tờ giấy trong ngực ra, bên trên viết một phần nhà khảo cổ Hawass phiên dịch từ nội dung trong giấy Papyrus về vương triều thứ mười bảy -- tuy Hawass cảm thấy hoài nghi về nguồn gốc thông tin của y.   “ Phía cuối của cái bóng lúc ấn ký Pharaoh được ánh nắng đầu tiên chiếu rọi.”   Jim đọc ra trong ánh lửa, nâng cổ tay lên nhìn nhìn đồng hồ kiểu mới nhất.   “ Mau lên!”   Raymond gật đầu nhìn chân trời màu than chì, có chút lo lắng chờ đợi mặt trời dâng lên. Nếu tờ giấy Papyrus kia cùng thứ Hawass phiên dịch thật sự không sai, gần đây hẳn là có một phòng bí mật tồn tại từ vương triều thứ mười bảy. Căn cứ theo suy đoán của y, bên trong hẳn là một kho báu được tư tế giấu kín. ... Mời các bạn đón đọc Bùa Hộ Mệnh của Menpehtyre của tác giả Bất Tất Bất Tất.
Cho Tôi Một Bát Cháo - Điệp Chi Linh
Cho Tôi Một Bát Cháo được tác giả Điệp Chi Linh viết với thể loại tiểu thuyết hiện đại, nhất công nhất thụ, võng du (chỉ có một chút về võng du, phần lớn đều viết về cuộc sống hiện thực)...Truyện xoay quanh về câu truyện mở đầu ở một trò chơi có tên là “Trong mộng giang hồ”.... Màn đầu: Tiểu mễ chúc — Long Hành Thiên Hạ Nam nhân ôn nhu như ngọc, đây là ấn tượng đầu tiên: Cậu là đại biểu cho người đàn ông tốt thời đại mới, công tác ở một công ty luật, cái gọi là một sai lầm để hận đến ngàn đời, danh từ thời xa xưa cho tới nay vẫn là vô cùng thực dụng. Màn thứ hai: Túy Thanh Phong + Hào Hoa Phong Nhã Tác phong hoàn toàn tương phản với cái tên, mỗi lời nói đều là những câu mắng chửi thô tục, đây là Văn Bân. . . Cậu ta vừa mở miệng chính là một tràng bão táp, thực khiến người ta khiếp sợ. Vẻ ngoài tuấn tú, miệng thì thô tục, nội tâm lại thực yếu ớt. Màn thứ ba: Hạ Phong + Thần Hỏa Mới bắt đầu thực sự không hiểu được hai người bắt đầu yêu nhau từ đâu, chậm rãi mới biết được, tình cảm của cả hai thực mâu thuẫn Kết quả của 3 cặp này sẽ đi đâu về đâu mời mọi người cùng đọc truyện nhé.  *** Lúc từ phiên toà đi ra, đã là buổi chiều rồi, mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu tản ra hơi nóng bức bối, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.   Chu Châu đè huyệt thái dương, mặt đất như chao đảo, cảm giác có chút choáng váng.   Phiên toà thảm bại, nghĩa là nửa tháng chuẩn bị mất ăn mất ngủ của anh đã biến thành bọt nước, đã không thu được khoảng thu nhập kếch xù như dự tính, còn phải nhận lại sự xem thường hung tợn của đương sự, ngoài ra một đám đồng nghiệp cũng đang chờ trông thấy anh mà chê cười, châm chọc.   Được rồi, thua chính là thua   Nếu tên khốn đó không phải bằng hữu chủ nhiệm.   Anh cũng từng nghĩ tới chuyện đổi nơi công tác sang Thời Đại, nhưng luật sư bên đó đều danh tiếng nức trời, trong giới có tiếng ở sống không dễ, đặc biệt là Tiêu Phàm, Kì Quyên trong giới luật sư nổi tiếng bá vương và bà hoàng, ngẫm lại mỗi ngày phải theo chân bọn họ làm việc đã cảm thấy da đầu run lên.   Chỉ là ở sở sự vụ luật sư Duy Hoà mấy năm nay, cuộc sống cũng chẳng mấy dễ chịu, đồng sự ở mặt ngoài thì chung sống hòa bình, ngầm đấu đá nhau, đặc biệt chẳng hạn như trường hợp Chu Châu dẫn đầu chiến thắng phiên toà liên tục, lại thành đối tượng bị mọi người xa lánh. Bình thường là vẻ mặt tươi cười, “Chu luật sư anh thật lợi hại”, “quả nhiên là Chu luật sư mạnh mẽ của chúng ta” ba nịnh hót linh tinh, mà trong lòng lại thầm bảo “Thằng đó là tiểu nhân đắc chí”, “Nhìn thằng kia đắc ý tao thấy mắc ói” đủ loại chửi rủa.   Lần này cùng lắm cũng chỉ là thua một vụ kiện, mấy người đó cứ như núi lửa chết vỡ miệng, bùng nổ mãnh liệt   Thật sự không muốn ở lại cái nơi ngu ngốc này.   Sau khi kết thúc vụ án, Chu Châu một bên thu thập hành lý, một bên thuận tiện quăng đơn từ chức lên bàn chủ nhiệm văn phòng.   Sau khi tốt nghiệp lăn lộn ba năm ở đây, xử lý vô số vụ kiện, mỗi ngày mệt mỏi như trâu già cày ruộng, cuối cùng rơi vào kết cục thế này.   Cũng là vấn đề của chính anh, không nịnh hót vỗ mông ngựa, lại không làm trò giả dối, còn không thèm trưng khuôn mặt tươi cười, cũng có chút cậy tài khinh người, cho nên mới làm người khác có cảm giác ngạo mạn.   Ảo tượng tốt đẹp thời đại học, trong hiện thực lần lượt lần lượt tan biến. ... Mời các bạn đón đọc Cho Tôi Một Bát Cháo của tác giả Điệp Chi Linh.
Chúc Mừng Sinh Nhật - Điệp Chi Linh
Tầm Mộng giải tán làm các fan hâm mộ vô cùng đau lòng. Nhiều năm trôi qua, tại tuần diễn cả nước của Lưu Tầm, Dương Trần ngồi xem hắn biểu diễn. Tề Việt bị đuổi học, trong lúc quay phim Dư Phi lại ngoài ý muốn bị thương Rốt cuộc năm đó giải tán là vì nguyên nhân gì? Mà bốn người tình như thủ túc, tình yêu thâm sâu ngày xưa lại trở thành như vậy… *** Mùa hè năm 2008, buổi nhạc hội của hắn rốt cuộc cũng diễn ra tại thành phố của tôi.   Thành phố không lớn, chỉ có một quảng trường, lại dán đầy áp-phích buổi biểu diễn.   Tôi đứng dưới tấm áp-phích, nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ được phóng to của hắn, không biết có phải vì ánh mặt trời chói mắt quá hay chăng, đột nhiên thấy mắt mình nhoi nhói.   Về nhà rồi, tôi lại lấy cuốn danh bạ điện thoại trong ngăn bàn, bấm số gọi cho Dư Phi.   “Anh Dương Trần, anh tìm em có chuyện gì vậy?” Vừa nghe giọng nói của tôi, cậu ta liền nói một câu như vậy.   Lời nói khách khí làm tôi thấy khó chịu, cũng không tiện mở miệng, vì thế ôn tồn nói, “Không có gì, nhớ cậu, nên hỏi thăm cậu vậy mà.” Cậu ấy nói, “Vậy à.” Sau đó, yên lặng thật lâu.   Tôi đột nhiên cảm thấy mình thực dối trá.   Trước kia lúc còn bên cạnh cậu ấy, mặt đối mặt, gọi điện, nhắn tin, chuyện nhàm chán gì cũng làm, còn bây giờ chỉ khi có việc mới liên lạc.   Người vừa đi khỏi trà nguội lạnh, vốn chẳng sai.   Tôi ho một tiếng, sau đó bèn mượn cớ.   “Bạn của tôi muốn đi xem buổi biểu diễn của Lưu Tầm, có thể giúp tôi xoay một vé được không?”   Cậu ta yên lặng một chút. ... Mời các bạn đón đọc Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh.
Cái Giá Để Hồi Sinh - Dạ Đích
Thanh xuân của người khác là những ngày nắng hạ rực rỡ, hay những làn gió thu mát nhẹ thổi lá vàng rơi ngập sân trường. Còn thanh xuân của cậu lại là một chiều đông ảm đạm, bước về nhà với ô cửa không sáng đèn, vì chính cha mẹ ruột đã bỏ đi không chút tiếc thương đứa con trai mới vừa mười sáu. Sống không ai hay, chết không ai biết, không siêu thoát, chẳng cam tâm. Nếu tuổi trẻ có thể hai lần thắm lại, nếu ngọn nến sinh mệnh lại được thắp lên, mọi đại giá trên đời Tô Nham đều nguyện trả. Có ân phải đền, có oán phải báo. Vậy còn, tình yêu khắc cốt ghi tâm của cả một kiếp người, khi gặp lại liệu duyên còn nối? *** Thành phố D khu nam, vào lúc giữa trưa, mưa to tầm tả, sấm sét vang trời. Nhà xưởng bỏ hoang, trong dây cảnh giới, một đám cảnh sát đang dầm mưa làm việc. “Người chết nam, tuổi trên dưới hai mươi, xem quần áo hẳn là sinh viên. Phán đoán ban đầu, thời gian tử vong khoảng mười lăm ngày trước, nguyên nhân tử vong là do ngực bị đâm ba nhát dao.” Pháp y nghiêm túc nói ra phán đoán ban đầu, nhân viên cảnh sát mặt trấn vây quanh thi thể chụp ảnh, tìm kiếm dấu vết để lại. Thi thể vặn vẹo nằm ngửa, mắt mở to như chuông đồng không nhắm lại, ruồi muỗi vo ve bâu quanh y, tham lam hưởng thụ thi thể nọ, thật lâu không chịu bay đi. “……Tin tức hôm nay, thi thể nam phát hiện mười ngày trước tại nhà xưởng bỏ hoang đã được xác định danh tính, người bị hại là nam, Tô Nham, hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học D …… Thi thể tạm thời không có người nhận……” Tô Nham chết trong mùa hè tốt nghiệp đại học oi bức nọ. Ruồi bọ bâu đầy thi thể, ai cũng không nhớ rõ y. Người chết như đèn tắt, yêu cũng được hận cũng được, không cách nào bận lòng. Nếu như nhân sinh có thể lặp lại. ... Mời các bạn đón đọc Cái Giá Để Hồi Sinh của các tác giả Dạ Đích.