Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kính Trung Yêu

Giới thiệu: Quan tài vốn chôn cất thiếu nữ, lại là cái quan tài rỗng. Đình lâu chốn hoang thôn, có một bù nhìn tóc bạc. Bát có thể thành yêu, chim sẻ ngậm hoa, yêu quái cưỡi cá chép lượn khắp nơi… Yêu ma quỷ quái, thế gian quỷ dị. Câu chuyện về nàng tróc yêu sư Tây Phong đầy nhiệt huyết và Long Thần cường đại nắm tay đi khắp nhân gian quỷ bí.   Truyện là một tuyển tập những câu chuyện lớn nhỏ nối tiếp nhau, xuyên suốt hành trình tìm yêu diệt quái để kiếm tiền kiếm vàng của nàng sư bắt yêu Tây Phong. Đồng hành cùng cô là chú chuột lửa Tiểu Hoả siêng ăn nhác làm, lão rồng già Thanh Long ngu ngơ, thật thà, chất phát, và về sau còn có thêm “chú rắn” nhỏ đen nhẻm đem nhèm như nắm than (Tiểu Hắc). Trước hết nói về nam chính, anh vốn là loài rồng thuộc Long tộc sống từ thời thượng cổ, tuổi tác tương đương trời đất. Mười vạn năm trước, khi đó đất trời chỉ có hai giới là Thần và Ma, Ma Tôn - kẻ đứng đầu Ma giới với dã tâm thâu tóm Thần giới đã phát động chiến tranh. Lúc bấy giờ, Long tộc là giống loài siêu thoát giữa hai giới, nghĩa là hộ khẩu của họ không thuộc Thần cũng không thuộc Ma. Giữa khói lửa chiến tranh, Bạc Trường đế quân – vị lãnh tụ của Thần giới đã vời Thanh Long gia nhập vào giới mình để cùng chống lại Ma giới. Thanh Long đồng ý, và rồi trận chiến kết thúc với thắng lợi thuộc về phe chính diện, nhưng cái giá phải trả không gì sánh được, vị Bạc Trường đế quân đáng kính cùng hàng vạn binh sĩ Thần giới đã hi sinh – xương trắng chôn đầy Hạnh Hoa Lâm, Trường Nguyên đế quân với danh tiếng xây dựng được trong cuộc chiến đã giành được sự tin tưởng của chư thần mà bước lên đài kế vị. Giữa hoàn cảnh đó, Thanh Long với lý do quá nhàm chán cuộc đời đã tự phong ấn mình. Mãi đến mười vạn năm sau mới ‘bị’ Tiểu Hắc - một con yêu quái chuyên đi tìm đại yêu quái của đời mình - giải phong ấn cho. Cũng chính vào lúc này, rồng già gặp cô nàng sư bắt yêu Tiểu Phong và bắt đầu hành trình khám phá thế giới mới đầy lạ lẫm – bởi bây giờ đất trời từ hai giới đã phân thành sáu giới vượt ra khỏi hiểu biết của Thanh Long. Tây Phong - một phàm nhân với năng lực không tầm thường, xuất thân từ Linh Điện, đây là chốn chuyên đào tạo sư bắt yêu cho mười nước trên Nhân giới. Nhìn từ bên ngoài, cô là một con người thô tục, tham tiền, keo kiệt, đến mức nếu thấy yêu quái quấy nhiễu nhân gian mà chưa có ai đem tiền đến thuê mình bắt cô cũng chả thèm quan tâm. Qua từng hành trình, những bí mật quanh cô và cả những người bạn đồng hành sẽ dần được hé mở (mỗi một sự thật được bóc tách đều khiến người đọc không khỏi xúc động). Cũng trên hành trình đó, tình cảm của cô và rồng già Thanh Long thuận theo tự nhiên mà phát triển. Cả hai tuy EQ không cao nhưng được cái thẳng thắn (sau khi xác định được tình cảm của mình thì chị luôn miệng muốn sinh trứng cho anh), song cũng vì điều đó mà bao lần dở khóc dở cười, vế trước vừa thấy tí ti cảm động, vế sau đã tuột mood không phanh. [Chẳng hạn khi thấy cô buồn, rồng ta bèn ôm cô vào lòng an ủi. Kết quả vàng cô vừa kiếm được bị ép thành bột vụn, đồi núi nhấp nhô tí tẹo của cô cũng bị san phẳng thành đồng bằng, xương sườn cũng suýt gãy mấy cái. Khi thấy cô tóc tai ướt nhẹp, rồng sợ cô ốm bèn nổi gió thổi khô tóc cho cô, nào ngờ thổi luôn cho nó dựng đứng như cái chổi xể…] Bên cạnh hai nhân vật chính là dàn phụ không thể đáng yêu hơn. Ngoài Tiểu Hoả và Tiểu Hắc đã nhắc đến thì còn có Bách Lý Thanh Phong - bạn tốt của Thanh Long. Anh này đào hoa thôi rồi, tiên nữ mà anh ta thầm mến xếp thành hàng nghìn, nhưng tội có tiếng mà không có miếng, tay gái còn chưa được cầm nữa cơ. Rồi Hắc Long - cậu em trai bé nhỏ mập mạp của Thanh Long, anh này là sếp của tộc Yêu, năm lần bảy lượt dụ dỗ anh mình từ bỏ Thần giới để vào Yêu giới, thậm chí dùng cả thủ đoạn khiến anh trai đau lòng không thôi. Rồi Ma Tôn với tham vọng cháy bỏng thâu tóm toàn thiên địa mà không tiếc bỏ bao công sức, thậm chí huỷ diệt tất cả… Tác giả viết rất chắc tay, xây dựng hình tượng nhân vật rất đẹp, rõ nét, nhất quán, mạch truyện tự nhiên, logic, lành mạch, mỗi một chi tiết đều được chăm chút cẩn thận. Về tổng thể, có thể nói đây là một truyện hài, nhiều đoạn đọc rất yêu, rất cười, nhưng hài không hề nhảm, mỗi câu chuyện đều gây xúc động cực kỳ, thậm chí khi mọi chuyện ngã ngũ, đôi lần mình còn đỏ mắt nữa. Mọi tuyến tình cảm được viết rất tinh tế, từ tình yêu đến tình thân, tình bạn, tình đồng đội, lòng trung thành… Túm lại là nhiệt liệt, nhiệt liệt đề cử. *** Đêm xuân, giờ Tý, tiếng sấm rung trời, mưa lớn ngập đất. Ánh lửa đèn lồng le lói lóe lên muôn vàn điểm sáng trong màn mưa, một đoàn người mải miết đi về phía trước, hoặc là khiêng thuổng sắt trên vai, hoặc là cầm xẻng, tiếng bước chân sùng sục lầy lội trong rừng. Đi được nửa canh giờ, giày dính đầy bùn đất ước chừng phải nặng đến nửa cân làm cho bước chân của mọi người trở nên chậm chạp, nhìn giống như cô hồn dạ hành. “Đến rồi.” Trưởng thôn đi phía trước đột nhiên mở miệng, phá vỡ sự yên lặng đã kéo dài nửa canh giờ. Ông ta chìa tay đưa đèn lồng ra thăm dò, khi ánh đèn chiếu đến vị trí muốn tìm, tay ông ta không khỏi run lên. Trước mắt là một ngôi mộ lẻ loi, đống đất đắp trên mộ phần đã bị nước làm xói mòn đi hơn phân nửa, trên tấm bia đá không có văn bia, nên không rõ tính danh và thân phận của người trong mộ. Đột nhiên có hai người một nam một nữ nhào tới, không thèm để ý bùn đất trên mặt đất, gào khóc kêu: “Nhân Nhân, Nhân Nhân… Con gái của ta…” Mọi người đều thở dài. Trưởng thôn cũng thở dài: “Đào đi, ít nhất phải đào được xương cốt trở về.” Thôn dân đang cầm thuổng nghi ngờ hỏi: “Mới chôn có ba ngày, thật sự đã biến thành một bộ xương trắng rồi sao? Lỡ may…” Lỡ may người bên trong chưa thành xương trắng, mà bây giờ lại mở quan tài, chỉ sợ tử trạng thê thảm sẽ lập tức khiến cha mẹ Nhân Tử khóc điên lên. “Yêu quái kia nói sau hôm nó đến ăn ba ngày, sẽ để chúng ta tới mở quan tài lấy xương, cho dù chúng ta không muốn mở cũng phải mở, nếu không yêu quái lại tìm tới chúng ta thì sao…” Trưởng thôn nói nhỏ, nhưng vẫn đủ để cha mẹ Nhân Tử nghe thấy, hai người ngẩng đầu lên từ đống đất, đau lòng nói: “Trưởng thôn, Nhân Nhân vì cứu người trong thôn mới chết, nếu như không phải Nhân Nhân tình nguyện dâng bản thân làm tế phẩm cho yêu quái, yêu quái đó đã ăn sạch người trong thôn. Sao ôngcó thể… nói ra loại lời như vậy!” Trưởng thôn cũng cảm thấy lương tâm mình bị lên án, khoát tay nói: “Không nói mấy cái  này nữa, trước tiên mang Nhân Tử về nhà trước đã.” Cha mẹ Nhân Tử nghe xong cũng không còn cách nào khác, con gái từ nhỏ đã thiện lương, nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Thôn bọn họ nhiều đời dùng săn bắn để sống, muôn thú thấy họ đều như thấy kẻ thù, chỉ có đối với Nhân Tử là chưa từng có ác ý, thậm chí còn chơi đùa cùng nàng. Người trong thôn đều nói nàng là tiên nhân chuyển thế. Nhưng đột nhiên có một ngày có yêu quái tới thôn, nói muốn Nhân Tử dâng lên làm đồ ăn, nếu nàng không nghe lời sẽ lập tức giết hết người trong thôn. Nhân Tử vì người trong thôn mà đồng ý làm tế phẩm, vì vậy mà nàng đang sống sờ sờ nhưng lại bị người trong thôn nhốt vào trong quan tài gỗ, rồi chôn ở nơi yêu quái chỉ định. Thoáng cái đã qua ba ngày, đến thời gian yêu quái bảo bọn họ đến đào xương cốt.   Mời các bạn đón đọc Kính Trung Yêu của tác giả Nhất Mai Đồng Tiền.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mỹ Nhân Khó Gả (Mỹ Nhân Nan Giá) - Thị Kim
Thân là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, vậy mà lại không ai thèm lấy? *** Một số cuốn sách của tác giả Thị Kim: Mỹ Nhân Khó Gả (Mỹ Nhân Nan Giá) tựa xuất bản Đệ Nhất Mỹ Nhân Trầm Hương Tuyết May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả Chỉ Yêu Mình Em Châu Viên Ngọc Ẩn Cỏ Dại Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ Thâu Trọn Gió Xuân Tình Bất Yếm Trá ... *** Người ta vẫn hay nói có duyên nhất định sẽ có phận, dù đó là lương duyên hay nghiệt duyên. "Mỹ nhân khó gả" sẽ cho ta thấy một mối lương duyên có tránh cũng khó lòng tránh được, càng tránh càng vướng sâu hơn vào lưới tình. Cung Khanh được mệnh danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân, nhan sắc tuyệt trần lại là con gái rượu của Thượng thư đương triều nhưng nàng không mang chí lớn vào cung, chỉ mong tìm một người chồng có thể trọn đời chỉ có mình nàng. Vậy thì cớ gì mọi mối hôn sự mà mẫu thân tìm cho nàng đều không thành? Nhân tố ngầm cản trở Cung Khanh đi lấy chồng là Mộ Thẩm Hoằng- thái tử đương triều. Với vẻ ngoài "Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh"cùng sự tài hoa của đấng quân chủ tương lai, Mộ Thẩm Hoằng là mơ ước của bao cô gái trong thiên hạ. Nhưng vị thái tử cao cao tại thượng lạnh lùng uy vũ này trước mặt Cung Khanh làm ra biết bao nhiêu trò vô sỉ trêu chọc để nàng tức giận đến nỗi không nói nên lời. Thử hỏi có ai dám đến cửa cầu hôn cô gái mà thái tử lăm le không? Đáp án chắc chắn là không dám rồi. Cách vài ngày Mộ Thẩm Hoằng lại sai người mang đến cho Cung Khanh quà biếu với lí do "rất chính đáng" khi là chiếc nhẫn hắn vẫn hay đeo, khi là chậu mẫu đơn "sát cánh bên nhau" ai còn gan lớn đi hỏi cưới nàng nữa. Làm lỡ mất mối hôn sự với tân khoa trạng nguyên Thẩm Túy Thạch, phá mất hôn sự với Tả vệ tướng quân Nhạc Lỗi, đến khi Cung Khanh được ban hôn cho Duệ Vương thì Mộ Thẩm Hoằng ra chiêu cuối mang Cung Khanh về - Cung Khanh mang mệnh Mẫu nghi thiên hạ ắt phải lấy thái tử đương triều, nhờ phụ hoàng ban hôn gấp. Trong vòng xoáy này, Cung Khanh chạy đâu cho thoát, Cung Khanh chưa bao giờ ngờ rằng chuyện hôn nhân của mình lại trắc trở thế. Nàng muốn lấy người một lòng một dạ với nàng nên đã trốn tránh thái tử, trốn sự theo đuổi và quan tâm ( nhưng không thoát được :)) và nàng còn băn khoăn về chàng trai đeo mặt nạ Trừ tà đã cứu nàng đêm Nguyên Tiêu- người hẹn nàng khi gặp lại hắn sẽ cùng nàng viết nên một "giai thoại phong lưu", hắn là ai? Đọc "Mỹ nhân khó gả" cho ta thấy rõ ràng yêu là phải ra tay giành về như thái tử Mộ Thẩm Hoằng, bày thiên la địa võng tóm gọn giai nhân vào lòng. Bên cạnh đó truyện còn chứng minh cho một câu nói bất di bất dịch trong tác phẩm cung đấu "tự tìm đường chết", như cô cháu gái Tiết Giai của hoàng hậu hay Cửu công chúa ngông nghênh bất trị, tất cả đều có kết cục bi thảm, mình ác tâm đến mức có thể thốt ra "đáng đời lắm" . Một hồi gió tanh mưa máu chốn cung đình, những mưu mô và hận thù đặc sắc càng minh chứng cho sự thông minh tài trí của Cung Khanh và Mộ Thẩm Hoằng cũng như tình cảm bền vững của hai người. Với hài hước đáng yêu của Cung Khanh hay sự vô sỉ bất chấp của Mộ Thẩm Hoằng, mình chắc chắn đây là lựa chọn thích hợp để đọc giải trí tìm tiếng cười cũng như tìm vị ngọt ngào nhẹ nhàng nhưng lưu luyến. -- - Trích đoạn trong truyện: Cung Khanh ngái ngủ mở mắt, nhất thời tưởng mới sáng, theo thói quen định vươn vai, kết quả trong lúc đưa mắt nhìn thấy một người tuấn duật đoan trang, động tác duỗi người cứng đờ, suýt thì gẫy eo. Nàng đang nằm trong phòng lò sưởi của hắn, mà hắn thì đoan chính đàng hoàng ngồi trước bàn, tay cầm sách mà mắt nhìn nàng, cười như có như không, dịu dàng mờ ám. Lúc này nàng mới nhớ ra chuyện say rượu, liền ngồi dậy cáo lỗi, “Thần nữ thất lễ, thỉnh điện hạ thứ tội.” Hắn đi về phía nàng, hơi khom lưng, nụ cười ôn hòa nho nhã tuấn tú, giọng điệu ân cần quan tâm: “Cung tiểu thư có chỗ nào không thoải mái không?” Khoảng cách này hình như gần quá, giờ mà đứng dậy xỏ giầy sẽ chạm phải cằm hắn….. Nàng không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ ngửa đầu ra sau, vô cùng xấu hổ hỏi: “Tại sao thần nữ lại ở chỗ này?” Hắn cười híp mắt nhìn nàng, “Sau khi nàng say, kéo ta không buông, đòi ta đưa nàng đến đây.” Cung Khanh: “…." Không thể nào, điện hạ. Dù ta uống say cũng sẽ không mất lý trí đến thế. Hắn cười cười nhìn nàng, ý hỏi vậy ý nàng là sao? Nàng né tránh ánh mắt sáng quắc của hắn, đột nhiên kinh ngạc phát hiện hắn cầm ngược sách! Điện hạ, vừa rồi ngài thật sự đọc sách sao? Ngài lấy quyển sách để che giấu chuyện ngắm ta đúng không? Trong nháy mắt, mặt nàng đỏ bừng, vội lách qua một bên, ý định xỏ giầy thoát khỏi chốn thị phi này. “Nàng vừa tỉnh rượu, đừng vội đi, sẽ chóng mặt đấy.” “Thần nữ quấy rầy đã lâu, vạn phần sợ hãi, đa tạ điện hạ chiếu cố.” Hắn dùng quyển sách cầm ngược ngăn cản nàng, nghiêm mặt nói: “Cung tiểu thư, có chuyện này ta muốn nói với nàng.” “Điện hạ mời nói.” “Vừa rồi, khi nàng say rượu, tay đã lần mò vào đây.” Hắn vỗ ngực, hiện trường gây án của nàng. Cung Khanh giật thót người, lập tức quả quyết phủ nhận: “Không thể nào.” Hắn nhíu mày: “Ý Cung tiểu thư là ta đang nói láo?” Nàng vội nói: “Thần nữ không dám. Có lẽ là điện hạ đọc sách sinh ảo giác, thần nữ tuyệt không dám mạo phạm điện hạ, cho dù có say rượu, cũng một lòng kính sợ điện hạ, tuyệt không dám làm ra hành động đấy.” Hắn: “…” Không nhân chứng liền chối phăng đúng không? ----- Cung Khanh nghiêm mặt nói: “Thái tử điện hạ trăm công ngàn việc, Thái phi đã có thần nữ chăm sóc, thỉnh điện hạ yên tâm.” Tiễn khách sao? Hắn cười cợt, “Hôm nay ta không bận.” “Vậy nếu ngày mai điện hạ bận thì không cần tới, thần nữ hầu hạ Thái phi là đủ.” Mộ Thẩm Hoằng vuốt vuốt mi tâm: “Nếu ngày mai bận…” Dừng một chút, hắn nghiêm mặt nói: “Ta sẽ tới một lần, nếu không bận thì … sáng trưa tối ba lần, Khanh muội muội thấy thế nào?” Cung Khanh: … Được, ngươi thắng. -- -- - Đầy tháng Mộ Doanh, Mộ Thẩm Hoằng đại xá thiên hạ. Tổ chức đại yến quần thần ở Sướng Xuân Uyển, cho các quan nghỉ ba ngày. Cung Khanh lén hỏi: “Có phô trương quá không?” “Trẫm luống tuổi mới có con gái rượu, vui thế có gì lạ?” Cung Khanh phì cười, “Hoàng thượng luống tuổi rồi sao?” “Nàng tra sử đời trước đi, hoàng đế bằng tuổi trẫm con trai đã biết đi từ lâu rồi.” Cung Khanh cười không dừng được: “Vậy tại sao ngài…?” Nàng ngượng không dám hỏi hết câu. Hắn cười: “Không phải là vì chờ nàng sao, vì nàng mà thủ thân như ngọc.” Nàng cười tươi như hoa, “Không tin.” -- -- - Review by #Hạ_Tịch Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Họa Gian Phi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban   Mời các bạn đón đọc Mỹ Nhân Khó Gả (Mỹ Nhân Nan Giá) của tác giả Thị Kim.
Lấy Thân Nuôi Long - Cát Cân
Văn án: Có câu, bước vào cửa cung sâu tựa biển. Nơi đây nước sôi lửa bỏng, chỉ thoáng bất cẩn mạng mất chẳng hay. Lần đầu gặp nhau, nàng suýt mất mạng vào tay chàng. Triệu Phác Chân dầu thông minh mẫn tuệ, nhưng lại không đủ mưu sâu kế độc, một cô cung tỳ nho nhỏ không nơi dựa dẫm, để tồn tại, chỉ có một cách - lấy thân nuôi long. ***  Lúc đầu nghe cái tên kèm văn án thì mình đã nghĩ chắc đây cũng chỉ là một câu chuyện ngược sủng bình thường, tức mạch truyện chủ yếu xoay quanh tình yêu của chàng và nàng, còn lại mọi sự chỉ là một món trang trí cho đời thêm sắc thêm hương. Nhưng không, truyện có chiều sâu và hấp dẫn hơn thế rất nhiều.  Nam nữ chính chạm mặt trong một hoàn cảnh hết sức tréo ngoe, đêm hôm khuya khoắt, nữ thì đói bụng trộm đi tìm ăn, nam thì không biết cớ gì xuất hiện chốn ấy, và đúng lúc bắt gặp đương kim Hoàng thượng – cũng chính là cha ruột nam chính – đang cùng Hoàng hậu của tiên đế thông dâm. Chính vì nhẽ đó mới có chuyện nàng suýt chết trong tay chàng, nếu không có một phút yếu đuối sợ hãi lên đến cùng cực của một đứa trẻ tuổi mười trong phút cuối để nàng chạy vuột mất, có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.  Trước khi đến với nam nữ chính, có lẽ nên nhắc đến ngài Hoàng đôi ba câu. Y xuất thân là con trai của một cung nữ thấp kém, chính vì nhẽ đó mà y luôn mặc cảm tự ti về mình, đỉnh điểm là việc được lựa chọn để đưa lên ngôi Hoàng đế sau khi tiên đế - anh trai y - một người được xem là có toàn dòng máu cao quý từ cả họ cha và mẹ - mất trong cuộc chinh chiến. Dĩ nhiên y được chọn cũng nhờ đôi ba lý do nào yếu kém, không thế lực, dễ thao túng, dễ điều khiển... Điều đau khổ cho y khi y là một con người rất tham vọng, đam mê quyền lực, tiền tài nhưng lại bạc nhược, ích kỷ, nghi kỵ, điều này áp dụng ngay cả trong việc đối xử với những đứa con ruột thịt. Với những đau khổ đã từng chịu của một thứ Hoàng tử xuất thân thấp kém, y luôn bị ám ảnh về cái gọi là nguồn gốc, y tự huyễn hoặc mình bằng việc ép buộc chị dâu Thôi thị - một người phụ nữ xuất thân gia đình danh môn cao quý - dâm loạn, huyễn hoặc rằng Thái tử - con trai của tiên đế và Thôi thị - thực chất là con mình, từ đó có lý do chính đáng để đối xử tử tế, thương yêu, bênh vực hết mực chàng ta.  Nam chính – con trai trưởng của Hoàng đế - sinh ra và lớn lên trong một hoàn cảnh đau khổ như thế đấy, vốn là một con người đầy tình cảm, chàng tha thiết được cha mẹ đối xử dịu dàng dù chỉ một chốc, bởi vậy từ nhỏ chàng luôn tự dặn phải dốc lòng học tập, thể hiện tài hoa, nhưng đổi lại chỉ là những thờ ơ từ người cha - người đang bận khen tặng nâng niu Thái tử, những trách móc chì chiết từ người mẹ - người phụ nữ xuất thân bần hàn nhưng may mắn được ngài Hoàng đưa lên ngôi Hậu, để rồi cứ mãi mang ơn chồng, xem chồng là trời, lấy niềm vui của chồng làm niềm vui của mình, lấy sự không hài lòng của chồng với con cái làm lỗi lầm của mình và con. Ban đầu chàng cũng cho rằng ấy là do mình, vì thế càng ra sức cố gắng, nhưng đến khi thấu tỏ mọi chuyện cùng nhìn rõ bản chất người cha ruột, chàng thu mình trong một vỏ bọc nhu nhược, yếu ớt, kém tài.  Nữ chính là một cô cung nữ nhỏ nhoi làm việc trong kho sách, dĩ nhiên nàng xinh đẹp như hầu hết các nàng nữ chính ngôn tình khác, hơn nữa với đặc thù công việc cho phép nàng được tiếp xúc và hấp thu nhiều tinh hoa thời đại, để với trí thông minh sẵn có, nàng càng tài hoa hơn. Sau đêm ác mộng định mệnh, với những hiểu nhầm và vòng xoay thời cuộc, nàng trở thành cung tỳ bên cạnh nam chính, với bí mật kinh hoàng mà cả hai cùng chứng kiến trước đó, nàng được chàng ưu ái ‘trọng dụng’ trong kha khá công việc quan trọng. Sớm chiều chung đụng, dầu nghi kỵ đề phòng lẫn nhau, hai bạn trẻ vẫn không cưỡng lại được những hấp dẫn dành cho nhau, tuy nhiên để đi đến quả ngọt phải tốn cả chặng đường dài mênh mang.  Đọc truyện dễ thấy tác giả mượn kha khá nhân vật và tư liệu lịch sử để khắc hoạ nên một giai đoạn chính biến đầy khói bụi và xương máu trong này. Dàn nhân vật từ nam đến nữ đều rất ổn, lẽ dĩ nhiên thiện ác, đúng sai đủ cả, mỗi sự đều có nguyên nhân kết quả của nó, ai cũng được biện giải cho việc làm của mình, nhưng cái sai, cái ác vẫn sẽ bị phê phán, khinh thường. Đặc biệt truyện khá ưu ái phái nữ khi xuất hiện kha khá nhân vật nữ xinh đẹp, tài hoa, thông minh, đáng yêu, muôn màu muôn vẻ. Dàn nam thì ngoài một hai nhân vật mang danh ‘nguỵ quân tử’, còn lại đều đáng nể, có mắt nhìn thời cuộc.  Văn phong chặt chẽ, chắc tay, nhất quán, đặc biệt mình thích sự nhẹ nhàng và tinh tế của tác giả xuyên suốt câu chuyện, như nữ chính dầu ‘chững chạc’ là thế nhưng lại rất thích mặc đồ thêu đầy hoa lá, những vai nữ bên kia chiến tuyến xuống sàn với một cái chết nhẹ nhàng, hay có thể gọi là nhân đạo, không có những màn đấu đá trả thù tàn ác ghê rợn… Mình cũng thích việc tác giả không buff quá đà về độ hoà hợp của cái được gọi là lòng người sau thời chiến, dầu tin nhau tới đâu, vua tôi gì cũng phải tính đường lui cho mình, cái khác ở đây là họ đã chỉ cho nhau thấy mình làm thế nào.  Mạch truyện không chậm, nhưng tuyến tình cảm lại khá chậm, đã thế chỉ có canh suông nước lã nên đòi hỏi khá kiên nhẫn khi đọc. Bù lại truyện hấp dẫn với những bí mật dần được hé lộ xung quanh xuất thân nữ chính, bối cảnh truyện trải rộng nhưng không lan man với những cuộc chiến căng não giữa nạn ngoại xâm và hoạn nội loạn. Mình thích cái thật khi tác giả tả một nam chính đầy mồ hôi bụi bặm, mắt đỏ ngầu râu lởm chởm trên chiến trường, với những chuyến hành quân liên tục, những cuộc mật đàm liên miên, hỡi đâu thời gian chăm sóc sắc đẹp để mãi như chàng vương gia nhàn tản chốn cung xưa.  Nói chung mình rất đề cử truyện này cho cả đọc và edit/dịch, không cảm thấy tiếc thời gian đã bỏ ra, truyện hợp với những bạn có gu ngược (nhẹ), nam nữ chính sạch bong, gần cuối có 2 bạn bé con, đặc biệt bạn anh rất lí lắc, siêu đáng yêu. Tình cảm giữa các cặp đôi ít ỏi khác cũng khá đẹp, các vai nữ rất lí trí, nam thì đàng hoàng không gái gú. Mời các bạn đón đọc Lấy Thân Nuôi Long của tác giả Cát Cân.
Kiều Thiếp - Đông Thi Nương
Nàng mệnh khổ từ nhỏ, cảm thấy có thể trở thành tiểu thiếp của Phò Mã, không lo cơm áo, còn có người phục vụ đã là số mệnh tốt nhất của nàng rồi. Nào đâu chỉ vì vị chủ mẫu ít khi ra mặt nói nàng vụng trộm với người khác, đã cho người đánh nàng đến chết. Chết đi Chi Chi trở thành A Phiêu (*) trong ba năm, cả ngày bay tới bay lui, không có chuyện gì làm, cho nên đã phát hiện được một bí mật động trời của vị chủ mẫu xinh đẹp kia. Hoá ra chủ mẫu của nàng là nam nhân, sau này còn lên làm Hoàng Đế! Chi Chi: ??? Sau đó nàng sống lại, quay về thời điểm khi nàng mười lăm tuổi. Khi vẫn chưa bị kiệu mềm khênh vào phủ Công Chúa từ cửa hông. (*) A Phiêu: Hồn ma bay bay lol *** Review bởi: Duyên Annie từ Hội Nhiều Chữ -----  P/s: Review có spoil.  Lâu rồi mình mới đọc một bộ cổ đại đáng yêu, moe moe đến vậy. "Kiều Thiếp" là bộ truyện trọng sinh thuộc dạng sủng, ngọt, có chút xíu ngược nhưng là ngược nam thôi. Truyện nói về cô nàng Chi Chi. Nói sao nhỉ? Chi Chi trải qua một kiếp phải chết đi trong mơ hồ, oan ức khi bị hại là có nhân tình. Rồi lại trãi qua mấy năm mơ hồ, nhàm chán làm hồn ma bay lang thang theo dõi kẻ giết mình nhưng không hề làm gì được, rồi mài mòn suy nghĩ ý niệm trả thù của nàng.  Chi Chi ngốc ngốc, trọng sinh về năm mới 15 tuổi đầu, nàng chỉ một lòng sống thật tốt, cách xa những người có liên hệ đến kiếp trước. Nhưng số phận trêu ngươi, nàng lại vẫn bước vào bậc thang đầu tiên của số mệnh. Nàng - một Chi Chi không có tâm, không có trái tim lại từng bước vô tình làm thay đổi tất cả - nhưng không phải trực tiếp do nàng, mà là do người đã thay đổi vì nàng.  Truyện cực đáng yêu, đôi khi các bạn sẽ cảm thấy nam chính cực kì ấu trĩ. Lại đôi khi nam chính như chàng thiếu niên mới lớn. Chàng sẽ đỏ mặt, sẽ ngại ngùng, khi lại phúc hắc, ức hiếp nữ chính một cách vô cùng hài. Nam chính có thể dùng thân phận con gái tiếp cận nữ chính, ăn đậu hủ của nữ chính. Lúc lại dùng thân phận danh chính ngôn thuận của nữ chính để ăn hiếp, quan tâm nữ chính. Xong lại ghen với chính người mình đóng giả=)).  Đến đây chắc các bạn thấy nam chính thật trẻ con đúng không. Nhưng chàng chỉ trẻ con như thế, ôn nhu như thế trước mặt nữ chính thôi. Chứ ngoài kia chàng tay dính đầy máu, thuận chàng thì sống, nghịch chàng thì chết. Vừa điên vừa đáng sợ vô cùng. Khi nữ chính bị người bắt đi, nam chính như phát điên, sử dụng quân lính cá nhân đi tìm làm hoàng đế phạt lấy đi quyền hạn. Khi biết nữ chính làm giao dịch đánh đổi tâm mình. Nam chính lại dùng chính tâm mình chia nàng một nửa và buông tha thứ mà chàng từng coi trọng nhất, đã dùng biết bao máu dành lấy.  Nam chính là ai? Tên gì các bạn đọc để tìm hiểu nhé. ^^  Truyện được cả dàn nhân vật phụ cũng đáng yêu. Cha nữ chính, Em trai nữ chính, bảo bối bán manh của nam nữ chính. Rồi đến nam phụ, nam tình cờ đi ngang đời =))). Văn vẻ hài hước, tình tiết dễ hiểu, không quá xoắn não, làm người đọc thoải mái, chỉ cười tủm tỉm vì những cảnh ngọt ngào của đôi chính thôi. Mỗi lần nam chính kêu "Chi Chi" là tim mình cũng muốn mềm nhũn theo ý. ^^  Nam nữ chính của chúng ta rất trong sáng chỉ ôm ôm, hôn hôn là nhiều nhưng mỗi lần đọc sẽ làm bạn nhịp tim rung rung, vui như là mình đảm vai vậy=)))) Đáng yêu quá thể, ngọt ngào quá thể. Mình đọc mà cứ muốn nó còn mãi còn mãi.  Nội dung truyện đa phần xoay quanh tình cảm, cuộc sống của nam nữ chính. Đấu tranh ít nên bạn nào muốn xem cũng đấu, tranh đấu li kì hấp dẫn thì đừng mong chờ nhé!!!  Nhà bạn Bách Bon đang bắt đầu lấp hố truyện này nhé. Mọi người vào ủng hộ, ủn mông, cổ vũ bạn ấy nào. Mời các bạn đón đọc Kiều Thiếp của tác giả Đông Thi Nương
Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại - Tô Nhị Thiếu
Kiếp trước, mắt Lâm Thư bị mù, nhận nhầm nam nhân cặn bã thành phu quân, dùng cả mẫu tộc (gia tộc bên mẹ), đưa hắn lên đế vị.  Kết quả là, bị đám nữ nhân trong hậu cung của nam cặn bã Triệu Á Thanh hạ độc hại chết. Kiếp này sống lại, Lâm Thư muốn bảo vệ người thân thật tốt, trả món nợ kiếp trước cho Hàn Lạc Tuyển, cách xa nam nhân cặn bã. Lại không ngờ, để bồi thường cho Hàn Lạc Tuyển thì phải trải qua rất nhiều khó khăn. Tại sao lúc ở cùng Hàn Lạc Tuyển thì tình huống lại khác xa với dự đoán chứ? Còn nam cặn bã Triệu Á Thanh, Lâm Thư vốn không muốn để ý đến hắn, chỉ muốn cách xa.  Không ngờ, lại để nàng từng bước từng bước phát hiện ra những chuyện hắn muốn làm, khiến Lâm Thư nối lên quyết tâm, chỉnh chết hắn. P/S: Đây là một câu chuyện nhẹ nhàng về một cô nương được sống lại và theo đuổi nam nhân của mình, nam chính là Thế tử ko dễ yêu ai, có chút ngược vì nữ chính bỏ ra cũng nhiều nhưng nam chính lại ko biết yêu nên đã khiến nữ chính đau lòng, mất đi trí nhớ của kiếp này. Spoil thế thôi, mn đọc sẽ biết nhiều chuyện thú vị hơn nữa đấy. Mn ủng hộ mình đê  :">  :">  *** Đợi vết thương trên người Hàn Lạc Tuyển khỏi hẳn thì đã sang tháng mười đầu đông rồi. Lá phong bắt đầu nhuộm đỏ, bầu trời gió nhẹ mây mờ, xanh thẳm xa xăm. Nội loạn đi qua, tân quân thượng vị, kinh thành đã từ từ khôi phục bình yên như xưa. Bởi vì có Lâm gia trợ giúp, Hàn gia đã tra ra được đám người mai phục xuống tay với Hàn Lạc Tuyển. Thì ra là, trong lúc lòng người toàn thành sợ hãi đối phó với nghịch tặc thì người Đỗ gia lại mua chuộc cai ngục trôm nom nhà giam, nhân cơ hội lén trốn đi. Đỗ Linh Nguyệt không cam lòng thấy Triệu Á Thanh cứ như vậy mà thất bại, liền dùng đám thế lực cuối cùng do Triệu Á Thanh lưu lại, mai phục trên con đường buộc phải đi qua để hồi kinh. Mất sức lực rất lớn, dùng thuốc nổ đối phó với Hàn Lạc Tuyển. Cho dù không thể cứu Triệu Á Thanh thì cũng muốn báo thù thay hắn ta. Kết quả cuối cùng, không cần nói cũng biết. Tâm vui vẻ, tinh thần thảnh thơi ngồi ở trong viện, Hàn Lạc Tuyển từ từ thưởng thức trà. Dịch Vương phi vừa tới liền thấy bộ dạng nhàn hạ tự đắc của nhi tử, giận dễ sợ, đi tới đoạt lấy chén trà trong tay Hàn Lạc Tuyển, cả giận nói: "Tuyển nhi! Con vẫn còn lòng dạ ở chỗ này uống trà à! Bà mối đến Lâm gia, bị người Lâm gia từ chối rồi! Người Lâm gia không hề có ý gả Lâm tiểu thư đâu!" Hàn Lạc Tuyển mù mờ một lát, khó tin nói: "Làm sao có thể! Mấy ngày trước con đã bàn bạc tốt với tam ca của Lâm Thư rồi mà, hắn đã cam đoan với con, hôn sự của con và Lâm Thư nhất định hoàn thành!" Nhớ tới ý cười xấu xa của Lâm Kỳ lúc đó, Hàn Lạc Tuyển đã hơi hiểu ra. Tên hồ ly có lòng dạ hiểm độc này, thì ra là có lệ với hắn! Đôi tay nắm thành quyền, hắn hận không thể lập tức đi tìm Lâm Kỳ hỏi cho rõ ràng. Dịch Vương phi nghe thế, buồn bực hỏi: "Nhưng nếu Lâm tam công tử đã đồng ý rồi thì vì sao bà mối của chúng ta đến lại bị từ chối không tiếp chứ?" ... Mời các bạn đón đọc Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại của tác giả Tô Nhị Thiếu.