Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đốt Cháy Băng Giá

Nếu bạn là cô gái Dusty, nghe tiếng con trai lạ mặt tự nhận là người anh trai Josh mất tích bấy lâu của mình, bạn sẽ hoảng loạn và gọi điện cho cảnh sát? Bạn sẽ khóc oà và chạy vào phòng bố? Bạn sẽ cố ngủ vùi để quên đi giọng nói đầy ám ảnh? Bạn sẽ chạy thẳng vào trong cơn bão tuyết để rồi bị nhấn chìm trong màn đêm đen thẳm? Hay là... Đợi chờ tới đêm mai, Giữa màn đêm mịt mùng, khi bão tuyết gào rú, Chuông điện thoại lại reo... Và người con trai lạ mặt ấy, vẫn đợi bạn...! Sự xuất hiện của cậu bé kì lạ với cuộc điện thoại mỗi đêm khuya đã làm thay đổi cuộc đời Dusty. Những nghi ngờ và rượt đuổi, những bí mật kinh khủng được giấu kín, những sự thật không ai muốn phơi bày, sự sống dậy của một linh hồn tội lỗi... Tất cả cùng cuốn theo mạch câu chuyện để rồi ẩn số tưởng chừng không thể được giải mã dần hé lộ trong ánh sáng ảm đạm của buổi sáng mùa đông sau cơn bão tuyết điên cuồng... Không chỉ là một chuỗi kịch tính khiến bạn chẳng thể rời khỏi trang sách, Đốt Cháy Băng Giá còn mang một ý nghĩa nhân văn to lớn, mà chỉ đến những tình tiết cuối cùng người đọc mới nhận ra. Được thừa nhận về mặt ý tưởng cũng như cách kể chuyện lôi cuốn, Đốt Cháy Băng Giá của tác giả trẻ Tim Bowler đã gặt hái được rất nhiều giải thưởng về Sách hàng đầu như: Giải thưởng Sách Hull 2007, Giải thưởng Sách Highland 2007, Giải thưởng Sách Redbridge 2007, Giải thưởng Sách Trường Stockport 2007, Giải thưởng Sách Teen South Lanarkshire 2008, Giải thưởng Trường Sách Southern 2009, v.v. ... Nếu bạn là một tín đồ của viễn tưởng và kinh dị, Đốt Cháy Băng Giá chính là lựa chọn hàng đầu cho các bạn độc giả trẻ tuổi. Nếu tiết trời đang rét buốt, tốt thôi, hãy chuẩn bị một tách trà thật nóng, một góc quán thật tĩnh mịch, để hoà mình vào từng nhịp thở dồn dập của Đốt Cháy Băng Giá bạn nhé. Và nhớ là: Đốt Cháy Băng Giá không dành cho những cô nàng yếu tim! *** Sinh: 14 tháng 11, 1953 (tuổi 62), Leigh-on-Sea, Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland Tác giả Tim Bowler là nhà văn người Anh chuyên viết truyện cho lứa tuổi thanh thiếu niên. Ông đã có 19 tác phẩm được xuất bản, đoạt 15 giải thưởng, trong đó có giải thưởng danh giá Carnegie Medal cho tác phẩmCậu bé của sông phát hành vào tháng 8 vừa qua. Nếu như Cậu bé của sông là sự khám phá kỳ diệu, mãnh liệt về những tình cảm gắn bó của một cậu bé mới lớn với người ông bẳn tính thì trong Những cái bóng vừa được phát hành vào đầu tháng 12, Jamie, một cầu thủ quần vợt 17 tuổi luôn tự tìm cách để thoát khỏi cái bóng của cha tồn tại trong cuộc sống của cậu. *** “Tôi sắp chết rồi,” giọng nói lạ cất lên. Dusty siết chặt cái điện thoại. Cô không biết người này là ai. Một tên con trai chạc tuổi cô, căn cứ vào tiếng nói của hắn ta - khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, có lẽ lớn hơn một chút. “Có ai ở đầu dây không?” tên đó thì thào. Giọng hắn líu nhíu giận dữ. Cô liếc nhìn đồng hồ. Hai mươi phút nữa là tới nửa đêm. Cô đã trả lời điện thoại ngay lập tức vì nghĩ là ba gọi về báo ông bị kẹt vì tuyết rơi nhưng đang trên đường về. Cô không ngờ lại là tên con trai này. “Có ai ở đó không?” hắn hỏi. “Anh là ai?” Chỉ có tiếng ho khan đáp lại. “Và làm thế nào anh có số điện thoại này?” cô hỏi. “Chúng tôi không nằm trong danh bạ điện thoại.” Lại một tiếng ho nữa nhưng lần này hắn trả lời. “Tôi chỉ nghĩ đại ra một số điện thoại và quay số thôi.” Cô nhăn mặt. Đây hẳn là một trò chơi khăm rồi. Tối thứ Sáu, đêm giao thừa. Một tên con trai nào đó đang chọc phá bạn bè. Nếu lắng nghe thật kỹ, có lẽ cô sẽ nghe thấy được cả tiếng cười thầm bị nén lại ở đằng đó. Nhưng tất cả âm thanh cô nghe thấy là hơi thở khò khè nặng nhọc của hắn ở đầu dây bên kia. Cô nghĩ đến ba đang ở Beckdale hẹn hò. Cô đang vui vẻ ở nhà một mình lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ, đặc biệt sau tất cả rắc rối mà cô đã bày ra để khiến ba đi đến cuộc hẹn, nhưng giờ cô ước gì ông mau chóng về nhà. “Cô có nghe tôi nói không?” hắn luống cuống nói. “Tôi đã nói tôi sắp chết mà.” Cô biết đó không phải sự thật. Nếu tên này thật sự gặp nguy hiểm thì hắn ta không thể nào nghĩ đại ra một con số rồi gọi nó. Hắn sẽ gọi 999. “Anh nên gọi cảnh sát,” cô nói. “Tôi không muốn cảnh sát.” “Thế thì là xe cứu thương.” “Tôi không muốn xe cứu thương.” “Nhưng anh nói là anh sắp chết mà.” “Tôi sắp chết đây.” “Thế thì anh cần gọi...” “Tôi không cần gọi bất cứ ai cả. Tôi đã nói tôi sắp chết mà. Tôi không nói là tôi muốn sống.” Một khoảng im lặng nặng nề mà cô chẳng thích thú gì. “Tôi vừa mới dùng thuốc quá liều,” hắn nói. Cô cắn môi, không chắc chắn phải tin vào điều gì nữa và miễn cưỡng bị lôi kéo sâu hơn vào thế giới của tên con trai này. Có thể hắn đang nói thật, có thể không, nhưng cho dù rắc rối của hắn là gì đi nữa thì đó cũng không phải là chuyện người khác có thể giải quyết được. “Tôi không thể giúp anh,” cô nói. “Cô có thể. Tôi chỉ muốn nghe một giọng nói thân thiện thôi. Ai đó để nói chuyện trong khi tôi lịm dần đi.” “Anh cần thành viên của hội bác ái chứ không phải tôi. Tôi sẽ cho anh số của họ.” “Tôi không cần hội bác ái,” hắn nói. “Tôi cần cô.” Chuyện này đang bắt đầu sởn gai ốc rồi đây. Tất cả bản năng của cô mách bảo cô hãy dập điện thoại ngay. Nhưng trước khi cô kịp làm vậy hắn lại nói. “Cô bao nhiêu tuổi?” “Không phải chuyện của anh.” “Cô nghe chừng khoảng mười lăm.” Cô không nói gì. Hắn ta đã đoán trúng, có lẽ chỉ là ăn may nhưng nó vẫn khiến cô lúng túng. “Cô tên gì?” hắn hỏi. “Đấy cũng không phải chuyện của anh.” “Sao cô không cho tôi biết nhỉ?” “Bởi vì nó không liên quan đến anh.” “Tên tôi là Josh.” Cô siết chặt máy điện thoại. Josh - trong tất cả những cái tên nó đã được chọn. Hắn lại nói. “Tôi đã nói tôi tên Josh mà.” “Không, đó không phải tên anh.” Cô đáp. Cô thầm cầu nguyện là mình đã đúng. Cô không muốn bất cứ ai tên là Josh cả. Một khoảng im lặng, rồi hắn nói. “Cô nói đúng. Nó không phải tên tôi. Nhưng cô có thể gọi tôi là Josh nếu cô muốn. Ý tôi là chỉ cần cho tôi có một cái tên là được.” “Tôi không hứng thú với việc đặt tên cho anh.” “Tùy ý cô thôi.” Hắn ta ngừng một chút. “Còn cô thì sao?” “Tôi thì sao cơ?” “Hãy cho tôi một cái tên để tôi có thể gọi cô. Bất cứ cái tên nào cô thích.” Lại một lần nữa bản năng trong cô gào thét bắt cô dập máy. Mấy cái trò tên tuổi này khiến cô cảm thấy dễ tổn thương, đặc biệt là chuyện nói về Josh. Cô bắt đầu cảm thấy thắc mắc về tên này. Hắn hoàn toàn là người xa lạ đối với cô, nhưng lại chọn ra một cái tên vô cùng có ý nghĩa với cô. Có thể đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng cũng có thể hắn biết cô là ai, nơi cô sống và ngay lúc này đang theo dõi nhà cô. Cô liếc mắt nhìn ra phòng khách. Đấy là căn phòng duy nhất trong nhà đang bật đèn sáng, nếu hắn đang quan sát từ bên ngoài, hắn chắc chắn đang nhìn chăm chăm vào ô cửa sổ này. Cô mừng là rèm cửa đã được kéo vào rồi. Nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy an toàn hơn. Bản thân Thorn Cottage là một ngôi nhà duyên dáng đẹp đẽ. Vùng ngoại ô của Beckdale cách đó vài dặm về bên phải và không có gì ở bên trái ngoại trừ công viên Stonewell và khu đồng hoang Kilbury, xa xa là cái hồ và những đồi dốc đá, ở đây ít được bảo vệ. “Tôi không phải đang theo dõi qua cửa sổ đâu,” hắn đột nhiên nói. “Tôi không biết cô là ai và sống ở đâu.” Cô rùng mình. Dường như hắn có thể nói ra từng nỗi sợ hãi đang lướt qua tâm trí cô lúc này. Nhưng điều tiếp theo hắn nói mới càng làm tăng thêm nỗi lo sợ của cô. “Daisy à?” Cô cứng đờ người. “Anh nói gì cơ?” “Daisy. Tôi đang cố đoán tên cô. Thứ gì đó đại loại như Daisy.” Cô nuốt khan và lại thấy ánh mắt mình đang liếc về phía những tấm rèm cửa. “Tôi đã bảo rồi,” hắn nói. “Tôi không phải đang theo dõi ngoài cửa sổ đâu.” Bây giờ thì cô hoảng sợ thật sự. Tên con trai này dường như biết mọi điều cô đang làm và đang nghĩ. Cô cố gắng lý trí hơn. Có thể chuyện đó với hắn ta không khó khăn gì. Hắn chắc phải biết một cô gái trẻ trong hoàn cảnh thế này sẽ sợ hãi, nhận ra cô đang thắc mắc hắn ở đâu và có thể đang liếc nhìn ra cửa sổ. Nhưng cái tên Josh, rồi còn... Daisy nữa chứ. Nó không chính xác nhưng cũng gần đúng. “Tôi không phải tên Daisy,” cô chậm rãi nói. “Tôi không nghĩ cô tên đó,” hắn nói. “Nhưng nó gần giống như thế, đúng không?” Cô không trả lời. “Thế... Cô nàng cá tính thì sao?” hắn lại nói. “Tôi có thể gọi cô như thế không? Tôi biết nó thật quái dị nhưng cô nghe có vẻ giống một cô nàng bạo dạn.” Cô thở gấp. Bây giờ thì nghiêm trọng rồi đây. Chỉ duy nhất một người trên thế giới này từng gọi cô là cô nàng cá tính. Đó là cách gọi thân mật người đó dành cho cô, và thật quá mức không bình thường khi hắn có thể đoán được. Anh chàng này biết cô là ai - và còn biết nhiều là đằng khác. “Josh đang ở đâu?” cô lạnh lùng hỏi. “Tôi không biết ai tên Josh cả.” “Anh ấy đâu? Nói cho tôi biết.” “Tôi không biết ai là Josh mà.” “Anh vừa mới nói cái tên Josh một phút trước còn gì.” “Tôi bịa ra thôi. Giống như tôi nghĩ đại ra số điện thoại nhà cô ấy. Và cái tên Daisy nữa.” “Cả cô nàng cá tính nữa?” “Phải. Sao nào? Có ai gọi cô bằng cái tên đó à?” Cô không trả lời, đúng hơn là không muốn trả lời. Lúc này những nghi ngờ đang chạy đua trong đầu cô. Anh chàng này biết nhiều hơn so với những gì hắn chịu thừa nhận. Cô phải tìm hiểu cho ra đó là gì. Một khuôn mặt chập chờn hiền ra trong tâm trí cô: gương mặt cô đã không được thấy từ hai năm nay nhưng nó vẫn luôn ám ảnh từng ngày, đôi khi là từng giờ, thậm chí dường như là từng phút trong đời cô. “Josh đang ở đâu?” Cô lại hỏi. “Tôi đã nói cô rồi. Tôi không biết ai tên Josh cả.” “Anh biết.” “Tôi không biết.” “Nhưng anh vừa nói...” “Tôi không quan tâm mình đã nói gì.” Giọng hắn bây giờ nghe đã có vẻ cáu kỉnh. “Tôi không quan tâm ma xui quỷ khiến thế quái nào, được chứ? Tôi đã nói điều tôi nói. Tôi không biết nó nảy nòi ra từ đâu cả.” Cô cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Cô biết phải thận trọng, phải thăm dò tên này nhưng nếu cô dồn ép quá, hắn sẽ gác máy. “Hãy cho tôi biết tại sao anh lại chọn mấy cái tên ấy,” cô nói. Nhưng tên đó không trả lời. Thay vào đó cô nghe thấy hắn đang nôn khan ở đầu dây bên kia. Cô lắng nghe, đầu óc rối bời. Nếu trò này chỉ là diễn kịch thì nó khá là đạt đấy. Tiếng nôn ọe tiếp tục dường như một lúc lâu, rồi đột nhiên ngừng lại. “Anh ổn chứ?” cô hỏi. Không trả lời, chỉ có một tiếng động khác mà cô lập tức nhận ra nó là tiếng gì. “Anh đang uống thứ gì đó,” cô nói. “Là gì thế?” “Rượu rẻ tiền,” có tiếp đáp lại. “Mùi vị như cứt ý.” Cô nghe thấy một tiếng lọc xọc. “Gì thế?” cô hỏi. “Cái gì cơ?” “Âm thanh đó.” “Đây á?” Và cô lại nghe thấy tiếng lọc xọc đó lần nữa. “Phải rồi.” “Lọ thuốc viên,” hắn nói. “Tôi nghĩ mình có thể vật vã lần cuối nhiều nên mang thêm một ít nữa. Nếu mà tôi có thể bỏ cái nắp chết tiệt này ra.” “Nghe này,” cô bắt đầu định nói. Nhưng tên con trai kia không nghe nữa. Hắn ta hình như đã bỏ điện thoại xuống và đang đánh vật để mở lọ thuốc ra. Cô nghe tiếng hắn chửi rủa mình khi vặn cái nắp lọ. Sau đó cô nghe thấy tiếng rên rỉ hài lòng, tiếp theo sau đấy là một khoảng im lặng. “Anh còn đó không?” cô hỏi. Không có tiếng trả lời. Cô cố suy nghĩ. Bây giờ cô tin rằng tên con trai kia đã dùng quá liều thuốc và thậm chí ngay lúc này cũng đang nuốt thêm thuốc nữa. Nhưng cô cũng tin rằng hắn biết điều gì đó về Josh. Cô phải moi cho được những gì có thể từ chỗ hắn. Nhưng trước hết cô phải cứu sống hắn đã, điều đó có nghĩa là phải tìm ra xem hắn đang ở đâu. Nếu may mắn hắn sẽ nói cho cô biết. Có khả năng đây không phải là một nỗ lực tự sát mà là một lời cầu cứu. “Anh còn đấy không?” cô lại gọi.   Mời các bạn đón đọc Đốt Cháy Băng Giá của tác giả Tim Bowler.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

3-1= Mấy - Chu Đức Đông
AudioBook 3-1= Mấy   Tên eBook: 3-1= Mấy? (full prc, pdf, epub) Tác giả: Chu Đức Đông  Thể loại: Kinh dị, Ma Quái, Tiểu thuyết, Văn học phương Đông Công ty phát hành: Phúc Minh Book Nhà xuất bản: NXB Văn Học Trọng lượng vận chuyển (gram): 380 Kích thước: 13 x 20.5 cm Số trang: 252 Ngày xuất bản: 10-2014 Hình thức: Bìa Mềm Giá bìa: 75.000 ₫ Đánh Máy: Eleanor Nguyen,  Nguyễn Trần Phan, Shi Béo, Lyan Trinh Beta, Tạo prc: Đào Tiểu Vũ Nguồn: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Câu hỏi 3-1=? xét trên lô gic toán học, đáp án chắc chắn bằng 2. Nhưng bên trong nó vẫn còn một ẩn ý sâu sa. Tác giả không đưa ra câu trả lời chính xác, mà thông qua các tình tiết của câu chuyện để gợi mở cho độc giả. Còn đáp án thực sự là thế nào? Đó tùy vào suy ngẫm và sự lý giải của từng người. Trong tác phẩm có một tình tiết, người mẹ mang tam thai, nhưng có một đứa trẻ bị chết yểu ngay khi còn nằm trong bụng mẹ. Sau này, một trong hai đứa trẻ ra đời khỏe mạnh còn lại đã giết hại chính anh em ruột của mình rồi rạch bụng mẹ tự vẫn trong đó. Như vậy, câu hỏi lẽ ra phải là 3-3, sao lại là 3-1? Chuyện Chu Đức Đông kể không phải là chuyện ma, mà là câu chuyện về một loại người đặc biệt, là một “Đứa trẻ không bao giờ lớn”, hoặc bao gồm cả những con người mang vóc dáng của một người trưởng thành, nhưng nhận thức, suy nghĩ lại phát triển méo mó, không lành mạnh. Vì sao lại nói “đứa trẻ không bao giờ lớn” là kẻ có trí tuệ và tâm hồn không trưởng thành? Là vì ở loại người đó, ngoài tính dục ra thì không hề có đạo đức, tư duy của một người trưởng thành, hay tựu chung lại là nhân cách của loại người này phát triển không lành mạnh. Nếu coi nhân cách lành mạnh, hoàn thiện là một có giá trị bằng 3, thì khi trừ  đi 1liệu nó sẽ còn lại một kết quả như thế nào? Có thể là một phần “con người” nào đó, hoặc có thể chẳng còn gì. Trong hành trình đi tìm ẩn số của chuỗi sự kiện kì quái, Trương Cổ đã nói đến một khái niệm, đó là “virus cơ thể mẹ”. Với một đứa trẻ bị bỏ rơi ngay từ khi mới sinh ra thì thứ virus tiêm nhiễm vào cơ thể nó chính là sự tổn thương trước những bất hạnh, nghiệt ngã của số phận, khiến nó bất mãn, đó cũng chính là nguồn cơn của những suy nghĩ lệch lạc và tội ác. Khi người mẹ bỏ rơi đứa trẻ đó, cũng chính là bà ta đã trừ đi một phần máu mủ của mình, trừ đi một phần trong nhân cách của mình, trừ đi một hạnh phúc của con mình. Cổ nhân thường nói “Nhân chi sơ, tính bản thiện”, nhưng cũng có người nói ngược lại rằng trẻ con chính là ác quỷ, bởi trẻ con vốn dĩ là những người ích kỷ, ác độc, nếu không nhận được sự dạy dỗ đúng đắn từ cha mẹ, chúng sẽ không phân biệt đâu là đúng đâu là sai. Từ đây cho thấy trách nhiệm dưỡng dục của các bậc phụ huynh thật quan trọng với con trẻ biết nhường nào. Câu chuyện kết thúc bằng cảnh “Đứa trẻ không bao giờ lớn” đã giết chính mẹ ruột của mình để mổ bụng bà ta ra, rồi chui vào trong đó. Đối với người đàn ông 34 tuổi sống trong vỏ bọc của một đứa trẻ này thì đó là lôgic của anh ta, vì không được xã hội tiếp nhận, nên người đàn ông này nhìn cuộc đời bằng con mắt hận thù và chỉ muốn trả thù xã hội. Tác phẩm là vở bi kịch cuộc đời của “Đứa trẻ không bao giờ lớn”. Nó khiến con người ý thức rằng cần cẩn trọng với mỗi hành vi của mình, tránh gây tổn thương cho người khác, vì nếu một con người thường xuyên bị tổn thương hoặc bị tổn thương trong một thời gian dài thì thì tâm lý sẽ bị ảnh hưởng xấu, một ngày nào đó những suy nghĩ oán hận, kích động, tiêu cực... sẽ biến họ trở thành ác quỷ! Mời các bạn đón đọc 3-1= Mấy? của tác giả Chu Đức Đông.
Vong Oán
Dòng họ Trịnh cứ 18 năm lại có một người con gái treo cổ. Nhưng, một năm trở lại đây, liên tiếp những cái chết bất đắc kỳ tử - không kể nam nữ, không tính trẻ già, chỉ biết, đều là những cái chết thảm khốc! Ngay cả những thầy trừ tà, pháp lực nổi tiếng một vùng, cũng không sống sót nổi sau một đêm trú lại nơi này. Điều gì đã xảy ra ở ngôi nhà ma ám này? Là hệ lụy của hàng trăm năm oán khí? Hay, oan hồn người con dâu treo cổ ngay trong đêm tân hôn quấy phá? Tất cả đều chưa rõ, chỉ biết, người sống vẫn cứ hoảng loạn, còn những người đã chết thì cứ mãi không siêu thoát, vất vưởng gieo tang tóc. Lan Phương – người con gái dị biệt, bị xa lánh trong nhà trưởng tộc họ Trịnh vẫn thường nhìn thấy những hồn ma u tịch. Nhưng, không ai tin cô, cho đến khi Gia Huy – hậu duệ của một gia đình có truyền thống bắt ma – xuất hiện. Họ rơi vào vòng xoáy của những oan hồn oán nghiệp tới đòi nợ. Cả hai phải làm gì để cứu chính mình và giúp gia tộc họ Trịnh thoát khỏi kiếp nạn này, cũng như siêu sinh cho các oan hồn? Bí mật gì ẩn giấu đằng sau những cái chết bi thảm? *** Các nhân vật chính: Gia Huy - Người kế nhiệm thuật trừ tà của dòng họ Nguyễn ở miền Bắc. Lan Phương - Con gái út dòng họ Trịnh mang oán nghiệp treo cổ. Vân Vân - Con gái của dòng tộc giàu có Đà Lạt mang lời nguyền tàn tật và chết yểu. Đoàn Văn Đốc – Truyền nhân bắt ma đời thứ 19 nhà họ Đoàn tại Thượng Sơn, Lạng Sơn. Những người trẻ tưởng như chẳng liên quan, vì những lý do khác nhau mà vô tình lập thành một nhóm; giữa họ có một điểm chung là đều có một khả năng đặc biệt để cảm nhận, nhìn thấy và giao tiếp với những vong hồn. Một nửa gương mặt đã bị phân hủy lúc nhúc dòi bọ, không phân biệt là đàn ông hay đàn bà. Một cái đầu mọc lên từ vai đầm đìa máu, không có mắt, miệng chảy máu không ngừng. Một bà mẹ trầm cảm xé xác con sau sinh. Một con ma lai rút ruột. Một con mèo đen ăn thịt người. Một kẻ bệnh hoạn chế thức uống thai nhi. Một người đàn ông hận tình mà cắt ngực và bộ phận kín của người yêu treo quanh xác. Rồi oan hồn cô gái bị cắt lưỡi và treo cổ ngay trong đêm tân hôn. Những người trẻ tuổi lần lượt băng qua mọi miền đất nước để rồi họ như bị thế lực vô hình dẫn dắt cuốn vào vòng quả báo, oan hồn báo oán, ân oán truyền kiếp. Họ rồi sẽ ra sao? Ma quỷ hay con người sẽ chiến thắng? Ma quỷ đáng sợ hay lòng người đáng sợ hơn? HÃY CÙNG VIỆT MA TÂN LỤC TÌM CÂU TRẢ LỜI! ***   Á nh trăng bàng bạc rủ xuống đôi vào gầy, cơn gió thổi làm lá khô rụng xào xạc, Lan Phương rùng mình chỉnh lại cái áo khoác gió, đưa mắt nhìn khoảng sân vắng vẻ đã không còn khách khứa. Minh Hưng – người em trai cùng cha khác mẹ với cô kết hôn vào một ngày cuối thu mệt mỏi và tiêu điều. Trăng ẩn mình sau mây, căn nhà trưởng tộc chìm trong bóng tối. Đó là một khu nhà cổ đã có tuổi đời hàng trăm năm, từng mảng tường hay mỗi vật dụng trong nhà đều nhuốm màu hoài cổ. Người ta nói rằng những đồ vật trải qua sự mài mòn thời gian sẽ bắt đầu có linh hồn; biết cảm nhận, yêu thương và biết cả oán hận. Thỉnh thoảng, mỗi khi gió thổi qua, Lan Hương lại tưởng như ngôi nhà đang thở. Đêm buông dài, các dãy nhà bắt đầu tắt đèn, Lan Phương quay lại phòng, leo lên giường ngủ. Dù mắt đã lim dim, cô vẫn không vào giấc được. Đôi tai cô vốn nhạy cảm, chẳng hiểu hệ thống nước gần đây có vấn đề gì mà cứ nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống từng giọt. Âm thanh không ồn ào, nhưng cực kỳ phiền phức. Bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, Lan Phương chống tay ngồi dậy, uể oải hỏi “ai đấy?” nhưng không một lời đáp lại. Tiếng nước nhỏ tí tách vẫn đều đặn vang lên, cô nằm im một lúc, cuối cùng đành miễn cưỡng đứng dậy, đi mở cửa. - Em dâu? - Lan Phương sửng sốt. - Muộn như thế này sao em còn ở đây? Ngọc Ly im lặng, hai mắt mở to nhìn thẳng vào Lan Phương. Gương mặt xám ngoét, quầng mắt thâm đen, hai má hóp lại, khác hẳn vẻ xinh đẹp, lộng lẫy lúc sáng. Cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng, Lan Phương vô thức lùi lại vài bước. - Em… em đi tìm Minh Hưng à? - Lan Phương dè dặt hỏi, liếc nhìn đôi tay gầy guộc hiện lên những đường gân xanh đối diện. Chẳng hiểu sao vừa rồi cô lại có cảm giác rờn rợn! Không tiếng đáp, chỉ có một cái gật đầu rất khẽ, dường như không thể thấy từ Ngọc Ly. Lan Phương khẽ thở dài. Ban nãy, cô nhìn thấy Minh Hưng vội vã chạy ra ngoài. Đoán chừng người em này lấy vợ nhưng vẫn không nên thân, chẳng để lỡ cuộc vui nào với lũ bạn trác táng nên bỏ bê vợ vào đúng đêm tân hôn. - Muộn rồi, em về nghỉ ngơi trước đi. Minh Hưng tụ tập với đám bạn, chắc sáng mai sẽ về. Đôi môi run rẩy, Ngọc Ly muốn nói gì đó lại thôi, chậm rãi xoay lưng đi. Không hiểu sao Lan Phương cứ dõi theo bờ vai gầy ấy; kỳ lạ thay, khi em dâu khuất dạng, tiếng nước nhỏ giọt cũng không còn. Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối. Lan Phương quay lại phòng, nằm xuống giường, đắp chăn ngang bụng. Cảm giác buồn ngủ đã không còn, cô mở to mắt nhìn trần nhà, miệng lẩm nhẩm đọc một bài kinh cầu bình an từng học được từ một nhà sư, rồi thiếp đi lúc nào không hay. Tuy nhiên, ngủ chưa sâu thì Lan Phương lại một lần nữa tỉnh giấc bởi tiếng hò hét, la ó của người làm. Cô bật dậy, mở cửa, đập vào mắt là gương mặt cắt không còn giọt máu của người giúp việc. - Làm sao? - Lan Phương nghe như chính giọng mình run rẩy. - Có chuyện gì mà ồn ào vậy? - Cô chủ, chuyện lớn rồi. - Người hầu lắp bắp, cố kiềm chế để bản thân không ngất xỉu. - Cô Ngọc Ly treo cổ tự tử rồi, treo… treo ở căn nhà hoang sau vườn. - Cái gì?! Như sét đánh ngang tay, Lan Phương lảo đảo, cố bám lấy cánh cửa để không ngã xuống đất. Sao lại có thể? Vừa rồi Ngọc Ly còn đứng trước mặt cô cơ mà? Chưa hoàn hồn, Lan Phương lại một lần nữa kinh hoàng bởi những giọt máu từ cửa phòng cô - nơi Ngọc Ly đã đứng - kéo dài đến hướng nhà hoang. Những giọt máu đỏ tươi, sống động như mời gọi, dẫn dụ Lan Phương đến nơi cần đến. Vậy âm thanh “tí tách” ban nãy không phải tiếng nước, mà là máu của Ngọc Ly nhỏ xuống sàn? Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Minh Hưng, Lan Phương bừng tỉnh khỏi dòng suy tư, nhấc chân qua bậc cửa cao, bước xuống tam cấp, vội vã chạy về hướng căn nhà hoang. - Cô chủ, cô đừng vào! - Một người làm ngăn lại. - Sức khỏe cô vốn yếu, không chịu được cảnh tượng bên trong đâu. Thoáng chần chừ, Lan Phương chợt nghĩ đến nét mặt của Ngọc Ly trước khi chết, liền lách mình đi vào, mặc kệ người làm ngăn cản. Nhưng chưa kịp bước đến cửa, bà Nga - mẹ kế của cô - đã chặn đường. Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẻ sợ hãi vẫn hiện ra trên gương mặt trắng bệch của bà. - Nhà chưa đủ loạn sao? Bây giờ cô vào trong đấy rồi ngất ra thì sao? Không làm khổ tôi thì cô không chịu được à? - Dì, nhưng người chết bên trong là em dâu. Chẳng lẽ con lại không vào? - Quan tâm làm gì? Từ bao giờ cô biết quan tâm đến cái nhà này như thế? - Bà Nga gắt gỏng, Bà Nga trước giờ không ưa cô, Lan Phương biết dù nài nỉ thế nào cũng vô ích. Cô nghiêng đầu, nhìn vào trong. Người hầu đã đỡ Ngọc Ly xuống, phủ khăn trắng lên xác em dâu. Minh Hưng gục đầu khóc bên cạnh nên không thể nhìn thấy nét mặt. Rồi, cô chú ý đến vết máu đang loang ra trên tấm khăn trắng. Người chết vì treo cổ đâu có mất máu nhiều đến thế? Đứng đối diện với cô, bà Nga đang dặn dò người làm sáng sớm mai đánh tiếng cho bên thông gia biết chuyện. Lan Phương lặng thinh một lúc mới chậm rãi xoay lưng đi, trăng chiếu xuống khiến cái bóng đổ dài trên đường của cô trở nên méo mó và mờ ảo. Đám tang của Ngọc Ly được tổ chức vào ngày hôm sau. Tiết trời âm u, họ hàng nhà gái khóc như mưa, thậm chí có người khóc đến kiệt sức mà ngất, phải đưa vào trong nhà. Còn nhà trai chỉ biết trầm mặc, một vẻ trầm mặc khó hiểu. - Cũng may, năm nay người chết là Ngọc Ly. – Cô của Lan Phương chợt lên tiếng, như suy nghĩ này mới hiện lên trong đầu. - Đừng nói linh tinh, lỡ nhà gái nghe được thì sao? - Bác cô gắt nhẹ, vội vã đảo mắt một vòng rồi thở phào. Người cô biết sai, mím môi gật đầu, nhưng được một lúc lại không nhịn được mà nói tiếp, rất khẽ, như thì thầm. - Nhà này mười tám năm lại có một phụ nữ treo cổ. Lần này, may mà người chết là đứa con dâu cưới hỏi bên ngoài chứ không phải con cháu sinh ra trong nhà. Người cô vừa dứt lời, đột nhiên có con quạ đen đậu lên quan tài của Ngọc Ly, ré lên từng tiếng thê lương, rồi vỗ cánh bay đi. Lan Phương bất động, thẫn thờ như người bị trúng tà, có lẽ tiếng kêu của con quạ là âm thanh buồn thảm và bi thương nhất trên đời mà cô từng được nghe. *** Một năm sau. Ngày xấu trời, những chiếc lá khô bị trận gió âm u thổi tới, bay lả tả, chạm vào vai Gia Huy. Cậu phủi đi, kéo chiếc va li, đi qua một cái hồ, thêm một trận gió thổi làm không khí đột ngột lạnh hơn. Có lẽ mùa đông năm nay sẽ đến sớm. Sau mấy đợt gió nữa thì trời đổ mưa, bước chân của Gia Huy nhanh hơn, cuối cùng dừng lại tại một cổng nhà rộng, bề thế theo phong cách truyền thống xưa cũ. Quả nhiên là nơi này, ngôi nhà của gia đình trưởng tộc họ Trịnh danh giá, nổi tiếng không chỉ vì sự giàu có, mà còn cả vì những chuyện ma quái liên tục xảy ra trong một năm trở lại đây Chỉ mới đứng ở ngoài cửa, Gia Huy đã cảm nhận được luồng âm khí cuộn trào mãnh liệt, như thủy triều dâng lên không sao ngăn lại được. Dường như nó đang chiếm giữ căn nhà này, giày vò từng người sinh sống ở đây một cách trắng trợn, cho đến khi nào họ không chịu nổi nữa mới thôi. Hít môi hơi thật sâu, Gia Huy chỉnh lại đầu tóc quần áo, dứt khoát bấm chuông. Cánh cửa đen nặng nề được đẩy ra một cách khó nhọc, một cô gái trẻ lưỡng lự ló đầu ra. - Anh tìm ai? - Tôi muốn gặp gia chủ. - Gia Huy giơ tờ báo lên. - Tôi đọc được tin về gia đình, nên muốn.... - Là nhà báo muốn săn tin đúng không? - Cô gái ngắt lời. - Mong anh về cho. Ông chủ nhà tôi không muốn chuyện gia đình lên mặt báo. - Tôi không phải nhà báo. Tôi là một thầy trừ tà. - Gia Huy nói vội. - Ngôi nhà này đang bị bủa vây bởi âm khí. Nếu không tiến hành trừ tà, những người trong nhà chắc chắn sẽ nguy to. Cô gái tái mặt, câu cuối hẳn nhiên nói trúng điều cô đang lo sợ. Tuy nhiên, đắn đo một hồi, cô vẫn lắc đầu. - Tôi có muốn cho anh vào cũng không được. Ông bà chủ tôi đã ra khỏi nhà từ sáng sớm, không biết bao giờ mới về. Còn cô chủ tôi thì sức khỏe yếu, không tiện gặp ai. Tốt nhất là anh nên về đi. - Vậy… vậy tôi chờ ở đây đến khi nào ông bà chủ cô về. - Gia Huy cố chấp. Cô giúp việc lộ vẻ khó xử, đúng lúc ấy thì có giọng nữ nhẹ nhàng cất lên từ phía sau. - Có chuyện gì mà ồn ào thế? - Cô chủ, người này nhận là thầy trừ tà, muốn vào nhà mình để bắt ma. Người được gọi là cô chủ tiến lên vài bước, Gia Huy ngẩn người, không thể nói câu nào. Ấn tượng đầu tiên của anh về cô gái này là nước da quá trắng, nhưng không trắng hồng, rạng ngời, mà là kiểu xanh xao, bệnh tật, không hề có chút sức sống. Đã thế còn có mái tóc đen dài buộc hờ hững khẽ tung bay mỗi khi có gió thổi qua. Nếu như không phải cô đang nói và cử động, chắc anh cũng mơ hồ không rõ người này còn sống hay đã chết. - Anh đã đọc báo về gia đình tôi rồi à? - Lan Phương nghiêng đầu, nhìn tờ báo còn trên tay Gia Huy. - Là thầy trừ tà, muốn vào nhà tôi bắt ma. Gia Huy bừng tỉnh, vội vã gật mạnh đầu. - Phải! Dứt lời, một trận gió lại thổi tới, áo khoác anh bay phần phật, Gia Huy đứng nghiêm, tự nhiên thấy bản thân toát lên sự bí ẩn của thầy trừ tà lão luyện. Hơn nữa, anh cũng là con nhà gia giáo, được ăn học đầy đủ. Hy vọng cô tiểu thư này sẽ nhìn ra cốt cách đàng hoàng, tử tế của anh mà cung kính mời anh vào nhà. Lan Phương quan sát từ đầu đến chân người đối diện, thầm ngán ngẩm trong lòng. Người này da dẻ trắng trẻo, có nét thư sinh, miễn cưỡng có thể coi là đẹp trai. Tuy nhiên, cũng là chiếc áo dài đen ấy, nếu là người khác mặc thì nhã nhặn, mà khoác lên người anh ta lại vô cùng kệch cỡm, như cố làm bản thân già trước tuổi. Đã thế còn phần tóc đang bết vào mặt, chứng tỏ đây là kiểu người tùy tiện, muốn đi là lăn ra đường, không buồn xem dự báo thời tiết. Lan Phương day huyệt thái dương, không còn hứng nhìn tiếp. - Tôi xin nhận ý tốt của anh, nhưng nhà tôi đã mời thầy về nên thực sự không cần. Trời sắp mưa to rồi, anh về đi. Dứt lời, cô xoay lưng bước đi. Người giúp việc cũng nhanh tay đóng cửa lại, không để cho Gia Huy có cơ hội được nói thêm bất cứ điều gì. Mời các bạn đón đọc Việt Ma Tân Lục tập 1: Vong Oán của tác giả Nhóm 4.0.
Quỷ Ám
Tên eBook: Quỷ Ám (full prc, pdf, epub) Tác giả: William Peter Blatty Thể loại: Tiểu thuyết, Kinh dị, Văn học phương Tây Dịch giả: Phạm Xuân Thảo Nhà xuất bản : Hội Nhà Văn Năm xuất bản : 1990 Số trang : 402 Hình thức bìa : Bìa mềm Đánh máy : leminhchau Tạo prc : santseiya Nguồn: tve-ebook.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Quỷ Ám là câu chuyện về một cô bé bị quỷ ám, khuôn mặt dần thau đổi và hành động trở nên khác thường. Sự việc ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn khi cô bé ngày càng giống một con quỷ thực sự và trở thành mối đe dọa với người khác. ... Mời các bạn đón đọc Quỷ Ám của tác giả William Peter Blatty.
Ngô Tà Tư Gia Bút Ký
Tên eBook: Ngô Tà tư gia bút ký (full prc, pdf, epub)   Tác Giả: Nam Phái Tam Thúc   Thể loại: Bí ẩn, Phiêu lưu, Mạo hiểm, Kinh dị, Văn học phương Đông   Editor: Phượng Vỹ   Beta: tieudieututai   Nguồn: cuahangbantaybac.wordpress.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Trước khi viết lại tất cả những điều này. Tôi chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình lại dùng tới chiếc máy tính để viết bút ký. Đối với một người cả ngày chơi bời lêu lổng như tôi, dịp duy nhất để viết một cái gì đó chính là ký đơn cho những người đến trả tiền mà thôi. Nhưng từng ấy không đủ bận rộn để đầu óc tôi phải suy nghĩ gì nhiều, đó thật sự là một việc làm cho người ta cảm thấy thích thú. Nhưng không biết vì sao, cho dù là một chút tôi cũng không cười nổi. Cho nên tôi viết lại quyển bút kí này là để hy vọng những chuyện mình đã trải qua có thể được ghi lại một cách rõ ràng, bởi vì thực sự không thể tưởng được nó lại diễn ra quá phức tạp như thế. Chỉ hy vọng tất cả những ghi chép dưới đây có thể được trở lại như cũ, giống như nguyên nhân của sự việc, giống như tất cả những thứ khác. Mời các bạn đón đọc Ngô Tà tư gia bút ký của tác giả Nam Phái Tam Thúc.