Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Hề Tương Lan, là kẻ tinh quái nhà giàu có tiếng ở Thập Tam Châu, sống giàu sang phú quý, xoa hoa dâm dật, từng đắc tội với đại lão một lần, nhưng vì có gia tộc che chở nên vẫn ngang nhiên hoành hành bá đạo. Cho đến một ngày, toàn tộc Hề gia bị kẻ thù thảm sát. Hề Tương Lan là người sống sót duy nhất, trở thành một con ma bệnh đi ba bước hộc máu một lần. *** Hề Tương Lan rơi vào tình cảnh sa sút, kẻ thù không đội trời chung nháo nhào bỏ đá xuống giếng, tranh nhau trả thù.  —Nhờ vào miệng lưỡi bịa đặt trơn tru, giỏi giả điên giả ngu, Hề Tương Lan thành công che giấu thân phận, sống tạm bợ qua ngày. Mãi đến một ngày nọ, Hề Tương Lan đụng độ đại lão chẳng biết bản thân đắc tội khi nào đang kề kiếm trên cổ mình, y nhanh trí buông lời xằng bậy. “Thịnh Tiêu yêu ta chết đi sống lại! Hắn anh minh thần võ, tu vi đệ nhất Thập Tam Châu! Ngươi mà tổn thương ta, sẽ không có quả ngon để ăn đâu.” Thịnh Tiêu: “…” Thịnh Tiêu rút kiếm về, tỉnh bơ hỏi: “Thế à?” Chú ý: Thụ luôn miệng bịa đặt nói xằng nói bậy, mười câu hết chín câu là giả. Nhân vật chính: Hề Tương Lan (Hề Tuyệt), Thịnh Tiêu (Thịnh Vô Chước) | Vai phụ: | Cái khác: … Một câu giới thiệu ngắn gọn: Kẻ tinh quái nhà giàu rơi vào thảm cảnh nhà tan cửa nát. Lập ý: Có công mài sắt có ngày nên kim. Editor: Lần thứ hai mần truyện của tác giả :3 *** “Lừa gạt tình cảm của Thịnh tông chủ, có được xem là kết thù không?” Phía cực bắc của sông Ngọc Xuyên. Hè tới, đột nhiên trời cho đổ một trận tuyết lớn. Dòng nước Ngọc Xuyên chảy qua ‘khu vực Vô Ngân Thành’ đều bị đông thành một lớp băng mỏng, các tòa lầu trong thành nối liền san sát, mái hiên cong vuốt lấp ló trong tuyết trắng, trông chẳng khác gì những vết nứt hằn trên dòng sông Ngọc Xuyên bị đóng băng tựa như dải lụa trắng tinh khôi. Ngoài cổng thành, trời đã về khuya, người ra vào ngày càng thưa thớt. Mấy chục tu sĩ của Trừng Xá Viện kiểm soát người dân ra vào cổng thành suốt cả một ngày trời, mãi mới tới thời gian nghỉ ngơi, bất chấp cái lạnh trên nền tuyết mà tụm ba tụm bảy tán gẫu rôm rả. “Tuyết năm nay quá kỳ lạ, chắc chắn là tuyết tai, thật xúi quẩy. ” “Mặc kệ tai với chẳng họa, chúng ta chỉ cần mau chóng bắt được gã họ Hề kia, tự nhiên sẽ không cần phải ở đây chịu khổ nữa. ” “Hề Tương Lan thật mẹ nó đúng là mối họa lớn! Ta phun!” Mọi người tuôn ra những lời mắng chửi phong phú đủ kiểu. Thiếu niên bưng trà nóng ngồi bên cạnh, tò mò hỏi: “Sư phụ, không phải tu vi của Hề Tương Lan mất sạch rồi sao, lùng bắt một gã tàn phế đâu cần thiết phải khua chiêng đánh trống như vậy?” Sư phụ dựa lưng vào tường phì phèo điếu thuốc, liếc cậu ta nói: “…Có thể khiến Giải Trĩ Tông đi khắp cả Thập Tam Châu đều không tìm được dấu vết nào, há có thể là tàn phế?” Thiếu niên bối rối nói: “Hắn đã mất hết tu vi rồi mà?” “Năm đó Hề gia chấp chưởng Thập Tam Châu, gia nghiệp trù phú, có để lại cho hắn vài món pháp khí ẩn thân cũng chẳng phải chuyện lạ gì. ” Sư phụ nói. Thiếu niên bưng trà nghe vậy run lên, suýt làm sánh nước trà ra ngoài: “Thế chẳng phải dù hắn hoành hành ngay trước mặt thì chúng ta cũng không phát hiện ra sao? Vậy biết tìm đến năm tháng nào?” “Ngươi chỉ biết suy nghĩ lung tung. ” Sư phụ vui vẻ nói: “Ngày mai Giải Trĩ Tông sẽ đến đây lục soát, chúng ta sẽ không có chuyện gì. ” Lúc này thiếu niên mới yên tâm. Trong khi mọi người đang nói chuyện, có một nam nhân mặc áo choàng đen rộng thùng thình cầm linh đèn xuyên qua màn tuyết đi về hướng này. Ánh sáng vàng ấm áp của linh đèn chiếu hắt lên hoa tuyết rơi, trông giống những con thiêu thân bị áo choàng đen càn quét tứ tán. Khí thế của người nọ vừa lạnh lẽo vừa u ám, giống y chang thần chết đêm hôm khuya khoắt đến bắt hồn. Mấy tu sĩ thấy vậy liền cảnh giác, giơ đao cản lại. “Đứng lại! Trừng Xá Viện chấp lệnh— Ngư phù hộ tịch của ngươi đâu?” Nam nhân đội mù trùm lụp xụp che khuất khuôn mặt không nói lời nào, chỉ dùng chuôi kiếm nhẹ nhàng vén vạt áo choàng lên, để lộ ra ám văn Thần thú của Giải Trĩ Tông được thêu bằng tơ vàng nơi ống tay áo. Mọi người giật mình kinh ngạc, rối rít lùi ra sau cung kính hành lễ. “Thì ra là Giải Trĩ Tông đại nhân. ” Giải Trĩ Tông, chấp chưởng hình phạt của Thập Tam Châu, còn là tù ngục bắt nhốt tội phạm tàn bạo độc ác, mấy chục năm qua, hễ tội phạm nào bước vào Giải Trĩ Tông thì hầu như không một ai có thể sống sót đi ra. —Vì thế còn được gọi với cái tên khác, ‘Quỷ Môn Quan’. Người của Trừng Xá Viện không ngờ Giải Trĩ Tông lại đến nhanh như vậy, ai nấy đều liếc mắt nhìn nhau. Tu sĩ đứng hút thuốc hồi nãy đi tới, cung kính nói: “Đại nhân đến đây là vì chuyện Hề Tương Lan? Viện trưởng của Trừng Xá Viện đợi đã lâu, trời tối khó nhìn đường, để ta dẫn ngài đi. ” Nam nhân vén mũ trùm lên, để lộ ra nửa khuôn mặt uy nghiêm và lạnh lùng. Môi của hắn không cử động nhưng lại phát ra âm thanh. “Không cần. ” Tu sĩ kia cứng đờ cả người, sau khi phản ứng lại thì lập tức đổ mồ hôi hột. “Thịnh, Thịnh, Thịnh, Thịnh tông chủ?!” Người của Giải Trĩ Tông tới thế mà lại là Thịnh Tiêu?! Toàn bộ Thập Tam Châu không ai là không biết danh hiệu Tông chủ Thịnh Tiêu của Giải Trĩ Tông— Hắn chấp chưởng hình phạt trừng xá của thế gian, phụng công thủ chính, sự tồn tại có thể sánh ngang với Thiên Đạo. (Phụng công thủ chính –奉公守正:thành ngữ, giữ vững chính đạo, không làm việc thiên về tư tình. ) Mọi người đều kinh hoảng. Tông chủ Thịnh Tiêu của Giải Trĩ Tông quá có sức uy hiếp, vốn không phải là người mà bọn họ có thể ngản cản, lúc này bọn họ không tra xét Ngư phù hộ tịch, lập tức cung kính mở cổng thành ra. Thân hình của Thịnh Tiêu tựa lưỡi kiếm phủ sương lạnh, áo choàng cuốn theo hoa tuyết tung bay, chậm rãi đi vào cổng thành. Mọi người run rẩy nhìn theo bóng lưng của hắn, mãi một lúc lâu sau mới thở hắt ra một hơi. Tất cả mọi người đều run sợ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Thịnh Tiêu, trái lại thiếu niên bưng trà hồi nãy như nghé con mới sinh không sợ cọp, đánh liều ngẩng đầu lên nhìn. Cậu ta cứ thế nhìn đến khi bóng lưng của hắn mất hút sau màn đêm, trên mặt còn đọng lại sự ngơ ngác. Tông chủ Thịnh Tiêu của Giải Trĩ Tông… Thoáng nhìn giống như Tiên quân đứng trên đỉnh núi tuyết, tại sao trên vai lại thấp thoáng lộ ra móng vuốt của mèo? *** Trên đường dài phủ đầy tuyết trắng. Có lẽ đây là lần đầu tiên Thịnh Tiêu đặt chân đến thành trì hẻo lánh này, nhưng hắn lại quen thuộc băng qua từng con đường ngoằn nghoèo phức tạp, chẳng khác gì dân địa phương ở đây. Mỗi con đường ở ‘Khu vực Vô Ngân Thành’ đều dùng tiền để đặt tên, khi hắn đi tới con hẻm mang tên ‘Một Nại Hà’, chầm chậm đi vào. (没奈何-Một nại hà: không còn cách nào, mô tả tình huống khiến người khác không biết phải xoay sở thế nào, ví dụ như tình trạng rỗng túi hết tiền. ) Một con mèo mun chẳng biết xuất hiện khi nào, đứng trên vai hắn phun ra tiếng người. “Hề Tương Lan, ta chưa từng thấy ai ở Thập Tam Châu này có lá gan to bằng ngươi— Ngay cả Thịnh Tiêu mà ngươi còn dám giả mạo, không sợ bị phát hiện hả?” Ngọn đèn treo ở đầu hẻm có lẽ là sắp cạn dầu, ánh lửa lập lòe như sắp tắt đến nơi. Nhưng phần dầu sắp cạn nhanh chóng được tự động đổ đầy, ngọn lửa lập lòe bỗng chốc bùng lên sáng trở lại. Ánh đèn chiếu hắt vào con hẻm tối thui, áo choàng màu đen của nam nhân giống như thủy triều từ từ rút đi, để lộ ra một vóc dáng gầy yếu. Khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm khiến người sợ hãi mới nãy của ‘Thịnh Tiêu’ tựa như lớp họa bì được tháo xuống, hoàn toàn thay đổi diện mạo. —Bất ngờ thay, đó lại là người đang bị đuổi bắt khắp Thập Tam Châu, Hề Tương Lan. Trông y cứ như bị bệnh dai dẳng, hàng mi và lông mày vốn diễm lệ rạng rỡ nhưng vì bệnh tật mà thiếu bớt mấy phần sức sống, tóc dài đen như mực bù xù xõa xuống, còn dính lốm đốm vài hoa tuyết. Hề Tương Lan lười biếng nói: “Chứ ngươi nghĩ sáu năm qua ta làm sao trốn đông núp tây để sống sót? Lá gan mà không lớn, ta đã chết từ đời tám hoánh nào rồi. ” “Méo!” Mèo mun mắng: “Lần này ngươi ra khỏi thành làm gì? Người của Trừng Xá Viện đang truy lùng khắp nơi, ngươi không sợ hả?” “Đến những thành khác tìm một vị thuốc. ” Hề Tương Lan bình thản trả lời, thật giống như y trời sinh không biết sợ là gì, ung dung thong thả băng qua con đường tối đen. Tiệm bánh ở ngã rẽ tỏa ra mùi bánh thơm ngào ngạt. Ở đó có một thiếu nữ mặc áo trắng tầm mười một mười hai tuổi đang ngồi trước thềm cửa ngắm tuyết, ngón tay trắng nõn tinh tế nhấc lên muốn đón tuyết, thế nhưng hoa tuyết giống như gặp gió xoáy, cứ bay quanh quẩn trong lòng bàn tay của nàng mà không chịu đáp xuống. Một con quạ đen vỗ cánh bay tới đậu trên mái hiên, làm nước đóng thành mũi băng lung lay rớt xuống. Hề Tương Lan nhanh tay lẹ mắt hất bay những mũi băng nguy hiểm kia. Thiếu nữ hết hồn hô lên một tiếng, khi thấy người đến là Hề Tương Lan, nàng liền vui vẻ nói: “Lan ca đã về!”. Mời các bạn mượn đọc sách Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi của tác giả Nhất Tùng Âm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cổ Phong Hệ Liệt: Hạ Tân Lang - Công Tử Hoan Hỉ
Tình yêu vô vọng… Nhưng dù vô vọng, cũng phải yêu thì mới có thể gọi là tình yêu. Từ khu vườn oi ả của mùa hè năm ấy cho đến gian phòng mờ tối ở thanh lâu năm nay, hai người đã trải qua rất nhiều tháng ngày đam mê, nhưng lại luôn từ chối buông mình vào vũng lầy tình ái. Biết chuyện yêu đương của họ là ngang trái… Biết truyền thống và gia phong sẽ gây trở ngại… Nhìn mối quan hệ của những cặp đôi chính thức cứ rệu rã đổ sập xuống quanh mình… Họ thủ thỉ bên nhau đừng nghĩ đến ngày mai, đừng tin vào khả năng tồn tại của một túp lều tranh hai quả tim mơ, còn hứa với nhau sẽ đến góp vui trong ngày mỗi người lấy vợ. Thanh xuân qua đi, nông nổi qua đi, bạn bè và những cuộc vui tàn canh đều tan biến cả, trưởng thành lừng lững tiến lại với những đòi hỏi không thể chối từ. Ngày y thành thân, hắn không thể nào gồng mình đến được. Ngày nhà hắn có chuyện, y chỉ biết lặng thầm xót xa. Họ cố quên tình yêu, nhưng tình yêu lại không chịu quên họ. Thay cho nến, tường, giường, chiếu… chứng nhân cho quan hệ hai người giờ chỉ là vầng tịch dương đo đỏ, những bước sánh vai trên con đường nhỏ, những buổi gặp gỡ không trọn vẹn sau giờ làm… Trở lại bước đầu tinh khôi, mà lại dữ dội hơn hẳn. Nhu cầu có nhau lại một lần nữa được đặt trước mặt hai người. Đôi khi, trưởng thành chỉ đầy đủ khi biết nhìn nhận đúng và chấp nhận trả giá cho tình cảm của mình. Cổ Phong Hệ Liệt gồm có: Dung Quân Vi Thần Hạ Tân Lang *** ~Hoa mùa xuân~ Ngày qua tháng lại, thoáng cái đã là hai, ba năm. Cảnh xuân Tây Cương không phồn thịnh như ở kinh thành, nhưng hoa cỏ nhàn nhã mọc dài trên núi, dập dền trước gió lại tạo ra một cảm giác hoang sơ dân dã khá thú vị. Chạng vạng lúc tan học, các oa nhi chất phác đáng yêu tặng cho Từ Khách Thu một bó hoa nhỏ màu vàng. Mấy đứa nhóc làn da ngâm đen, hai má ửng hồng, Từ Khách Thu có chút sững sờ, cười nhẹ, đưa tay sờ đầu đừng đứa. Ninh Cổ là một thành nhỏ ở biên thùy, phía bên kia ngọn núi đằng xa là vùng đất của Nguyệt Thị tộc. Những lúc trong thành họp chợ, thỉnh thoảng cũng có một vài Nguyệt Thị tộc nhân ăn mặc kỳ lạ mang đến bán mấy món đồ thú vị. Có đôi khi phía xa chợt thấy gió thổi cát bay mù mịt, mấy kỵ sĩ Nguyệt Thị mặt mày dữ tợn cầm trường thương cưỡi ngựa xông đến. Cũng may, trong thành họp chợ mỗi tháng một lần, còn dị tộc quấy nhiễu bất quá cũng chỉ một năm hai ba bận. Hơn nữa mấy năm gần đây, từ lúc đường đệ của Ninh Hoài Cảnh là Ninh Hoài Hành phụng chỉ kết hôn cùng công chúa Nguyệt Thị tộc, hai tộc cũng ít tranh chấp hơn, thành Ninh Cổ kề bên Nguyệt Thị cũng gió êm sóng lặng, bình an qua ngày. Hai năm trước Ninh Hoài Cảnh tự mình xin ra biên ải, Từ Khách Thu liền theo hắn một đường đến Ninh Cổ thành, an ổn định cư. Ninh Hoài Cảnh thường phải ra ngoại ô giám sát quân khí, chuyện này cũng không khác biệt gì nhiều so với công việc của hắn hồi còn ở kinh thành, chỉ là hiện tại giám sát chế tạo binh khí, cả ngày hết ở lò rèn lại chạy đi chạy lại giữa gió mạnh cát vàng, so với Giang Nam hoa hảo nguyệt viên ngày xưa vất vả hơn rất nhiều. Từ Khách Thu thường ở nhà một mình nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ngày nọ tình cờ phát hiện ra một trấn nhỏ ở ngoại ô. Biên cương hẻo lánh nghèo nàn, ít có người biết đọc sách viết chữ. Tiên sinh bên ngoài không muốn đến, mà người trong trấn cũng không có bao nhiêu tiền cho con đi học. Dần dà, trừ bỏ một tiểu học quán rách nát trong thành Ninh Cổ ra, những hài tử ở ngoại ô hơn phân nửa chỉ biết chăn trâu thả dê, ít ai biết được cái chữ là gì. ... Mời các bạn đón đọc Cổ Phong Hệ Liệt - Công Tử Hoan Hỉ của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Quán Cà Phê XY - Bình Quả Thụ
Hướng Vãn là nhân viên làm ca đêm tại một quán cà phê, là người rất dễ xấu hổ, về phương diện tình cảm lại cực kỳ thuần khiết, bởi vậy thỉnh thoảng cậu lại làm ra những việc rất ngốc nghếch khiến người khác khóc không được mà cười cũng không xong. Cùng làm với Hướng Vãn tại quán cà phê này còn có một nhân viên làm ca sáng. Người đó chính là Diệp Chiêu Ninh, một chàng trai với tính cách khoan dung, điềm tĩnh, tay nghề nấu ăn rất tốt. Bề ngoài nhìn cậu có vẻ rất hòa nhã, dễ nói chuyện nhưng Diệp Chiêu Ninh lại có những mặt vô cùng cố chấp. Do thời gian làm việc khác nhau mà Hướng Vãn và Diệp Chiêu Ninh chưa từng gặp mặt, mặc dù Hướng Vãn thường xuyên được ăn đồ ăn do Diệp Chiêu Ninh nấu để lại cho cậu làm bữa đêm. Và đúng là "con đường ngắn nhất dẫn đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày". Bỗng một ngày đẹp trời, Diệp Chiêu Ninh được ông chủ quán cà phê nhờ làm thêm cả ca tối vì người làm buổi tối hôm đó có việc phải nghỉ. Có ai biết đâu rằng, người "có việc phải nghỉ" đó lại cố tình xin nghỉ và bất ngờ xuất hiện ở quán để gặp người mình "thầm thương trộm nhớ" bấy lâu... Được biết nhiều với tên gọi "Thụ làm ca sáng, công làm ca tối", câu chuyện của Hướng Vãn và Diệp Chiêu Ninh chắc chắn đã quen thuộc với nhiều bạn độc giả yêu thích tiểu thuyết đam mỹ. Tuy nhiên bản xuất bản này có một chút đặc biệt bởi tác giả cuốn sách đã có một số sửa chữa và viết thêm vào so với bản đăng trước đây. *** Mẹ Hướng cùng cha Hướng vừa mới xuống xe đã thấy con trai mình bộ dáng đau khổ đứng đợi ở bến. Mẹ Hướng lườm anh một cái: “Thật vô dụng!” Chuyện công đến Thanh Châu, bố mẹ anh cũng biết nhưng họ lại không ngờ rằng, đã hơn một tháng rồi mà đến mặt thụ công còn chưa thấy. Công mặt mày đáng thương nhìn mẹ mình: “Con nhớ Chiêu Ninh quá.” Cả nhà ngồi xuống ăn bữa cơm, công kể qua về tình huống hiện tại, mẹ Hướng vừa nghe vừa lắc đầu: “Không được, mặt không đủ dày, tay chân cũng bám không chặt lấy người ta gì cả.” Cha Hướng liếc mẹ Hướng một cái: “Hay là chúng ta đi một chuyến vậy. Phản ứng của bố mẹ Tiểu Diệp như thế cũng rất bình thường thôi”. Công vừa nghe thế đã lắc đầu quầy quậy: “Không được, không được, con gọi hai người đến là để làm cố vấn, đưa ra kế hoạch. Nếu cha mẹ tìm đến tận nhà thì không ổn đâu”. Mẹ Hướng: “Nếu Tiểu Diệp là nữ thì cái đoạn tình cảm này của hai đứa có đến gian đoạn nào, mẹ đây cũng không thèm quan tâm. Nhưng tình cảnh của hai đứa dù sao cũng hơi đặc biệt, cha mẹ chỉ hy vọng con sớm có thể ổn định lại. Yên tâm đi, cha mẹ lộ diện càng thể hiện chúng ta rất có thành ý à?” ... Mời các bạn đón đọc Quán Cà Phê XY của tác giả Bình Quả Thụ.
Anh Chỉ Cần Em - Thẩm Dạ Diễm
Trong biển người đông đúc, nhưng vì duyên phận nên chúng ta gặp và yêu nhau. Nhưng cũng vì duyên vì số mà cuộc tình chúng ta phải chia xa nhau. Có người nào đó chỉ là hình bóng thoáng qua đời ta, nhưng đâu đó lại có một hình bóng mãi mãi tồn tại tận sâu trong tâm hồn. Cuối cùng duyên và phận, tình và yêu biết tìm câu trả lời thích đáng cho tất cả ở đâu đây? Liêu Duy Tín không ngờ rằng có một ngày anh lại bị đá một cách không thương tiếc. Trước đó anh và đối phương đã có một tháng sống bên nhau vô cùng ngọt ngào ấm áp, đến nỗi anh đã quên mất sự trôi chảy không ngừng của thời gian. Giao kèo của họ đã đến thời hạn cuối cùng. Mọi thứ đều phải chấm dứt, cả duyên số, cả tình cảm. Tất cả quay trở lại nhịp sống thường nhật. Đó là điều mà Bạch Kì Minh – người yêu trong một tháng của anh muốn, và cậu đã làm được. Liêu Duy Tín là một người đàn ông thành đạt chín chắn, anh có quyền có thế, có không ít những người ngưỡng mộ anh. Xung quanh anh chưa bao giờ thiếu “đối tác”. Tính cách dứt khoát kiên định, sau khi xong chuyện, anh và “đối tác” không còn dính líu gì cả. Lúc bên nhau, Liêu Duy Tín là một người tình dịu dàng tâm lý, nhưng khi chia tay, anh không ngại lạnh lùng tàn nhẫn với đối phương. Duy chỉ có lần này, đối phương còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn anh. Trong lúc anh còn đang chìm đắm trong giấc mộng tình yêu đẹp đẽ, Bạch Kì Minh đã biến mất như chưa từng xuất hiện, để lại một nỗi day dứt khôn nguôi trong lòng Liêu Duy Tín. Lòng tự tôn ép buộc anh phải quên cậu, trải qua sự nỗ lực không ngừng nghỉ, vết thương trong tim anh dần lên da non. Nhưng số phận trêu ngươi, một lần nữa họ gặp lại nhau. Và anh bất lực khi phát hiện ra tình cảm anh dành cho cậu chưa từng giảm đi, mà tăng dần theo thời gian, hình ảnh cậu chiếm trọn tâm hồn anh, anh không còn sức mà kháng cự. Liêu Duy Tín ngụp lặn trong mối tình da diết mà anh dành cho Bạch Kì Minh, anh nhận ra anh đã hoàn toàn thất bại, anh không thể để mất cậu, Bạch Kì Minh chính là người duy nhất anh muốn được nắm tay đi hết đoạn đường đời còn lại. Liệu những hi sinh cố gắng và tấm chân tình của Liêu Duy Tín có lay chuyển được quyết định sắt đá của Bạch Kì Minh không? Kì thực, Bạch Kì Minh cũng có tình cảm với anh. Vậy tại sao cậu lại cương quyết cắt đứt mối duyên giữa hai người? Khi duyên số không còn, liệu tình yêu có thực sự bị giết chết không? Cho dù không gặp nhau, nhưng trái tim vẫn hướng về nhau. Vậy đâu mới là con đường giải thoát cho hai người? Họ sẽ làm gì để vượt qua số mệnh, giành lấy hạnh phúc đây? Câu trả lời sẽ có trong “Anh chỉ cần em”. *** Áng mây lơ lửng chẳng thể nào nắm giữ Vẻ biếng nhác lại khiến người yêu thương Sự quyến rũ ẩn trong nét ngây thơ Làm anh chẳng thể nào quên được Mãi mãi yêu em, yêu nụ cười mê người Đã bao lần khiến anh mất trí Chìm đắm trong tình yêu của em, anh không còn cô đơn nữa Đây chính là ước hẹn kiếp trước của đôi ta. Ước hẹn kiếp trước (Mạch Hạo Văn) Sau này Liêu Duy Tín luôn tin rằng, mình đã yêu Bạch Ký Minh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mặc dù từ trước tới nay Liêu Duy Tín chưa bao giờ tin vào cái gọi là tiếng sét ái tình, hơn nữa lúc đó, anh cũng không nhận thấy có chút rung động nào. Đối với anh chàng mà thằng bạn chí cốt Đỗ Tử Thành giới thiệu lần này, kỳ thực Liêu Duy Tín cũng chẳng có nhiều cảm xúc, ngoại trừ khuôn mặt có thể nói là khá tuấn tú trên tấm ảnh. Chỉ có điều anh đã gặp vô số cậu chàng điển trai như thế này. Hấp dẫn, ngang bướng, ngây thơ hay chững chạc… chỉ cần quơ một cái là có cả nắm. Anh có tiền, có địa vị, có thế lực, thực tế anh chẳng thiếu gì “đối tác”. Ồ, tôi không hề có ý nói Liêu Duy Tín lăng nhăng, mặc dù anh có điều kiện để làm như thế. Sự thật là anh rất thận trọng khi giải quyết vấn đề. Anh không bao giờ tự chuốc lấy những phiền phức không đâu vào mình. Đỗ Tử Thành là một người anh em rất đáng tin cậy, người anh ta giới thiệu chắc cũng không đến nỗi nào. Huống chi dạo này đúng là anh có chút cô đơn, từ sau lần chàng nghệ sĩ trẻ kia đột nhiên trở thành ngôi sao, anh chưa từng tìm thêm ai khác. ... Mời các bạn đón đọc Anh Chỉ Cần Em của tác giả Thẩm Dạ Diễm.
Cổ Phong Hệ Liệt: Vi Thần - Công Tử Hoan Hỉ
Mỗi cuộc tao ngộ, không cẩn thận thì sẽ trở thành một kiếp một đời.  Trang công tử hào hoa du thuyền trên hồ, tự dưng cứu phải một kẻ đồng môn mà hắn chưa từng buồn nhìn mặt, thậm chí muốn chối bỏ quan hệ. Ngờ đâu… Nghĩa cử đó khởi đầu cho muôn vàn rắc rối. Cuộc sống của hắn thay đổi. Số phận của hắn thay đổi. Vận may bỏ hắn mà đi. Những ước mơ đổ vỡ, những hạnh phúc rời xa, tuổi thanh xuân đi qua và dồn đến biết bao là nghĩa vụ. Nhưng giữa những trùng trùng khó khăn đó, kẻ đáng ra phải ghé vai cùng chịu trách nhiệm lại ngoảnh mặt làm ngơ, đem sự lạnh lùng hờ hững trả lời cho bao tâm sự ấp ủ và nhớ mong của hắn. Không chịu buông xuôi ở đây, hắn bèn tìm cách truy thu, không lấy được lãi thì ít ra cũng vãn hồi về chút vốn…  Cổ Phong Hệ Liệt gồm có: Dung Quân Vi Thần Hạ Tân Lang *** Cuộc sống đời thường Tinh mơ, trời hãy chưa sáng, thành Cức Châu còn chìm trong cơn mơ, phố xá im lìm có thể nghe thấy tiếng ngáy vọng ra từ cửa sổ nhà ai đó. Thôi Minh Húc mơ màng mở mắt, thân thể thuận thế xoay mình vào trong, Tề Gia nằm cạnh bị hắn bao kín. Bây giờ đang mùa xuân, hai người một chăn là vừa. Trong chăn ấm áp, mặt Tề Gia đỏ lựng như thoa son, da thịt trắng muốt ấm mềm. Thôi Minh Húc nửa tỉnh nửa mê dùng móng vuốt sờ mó xuôi ngược, cổ, ngực, eo, chân… Vùi mặt vào hõm cổ Tề Gia hà hơi. “Đừng…” – Tề Gia dần dần tỉnh giấc, ngơ ngác mở miệng, con ngươi đen láy lơ mơ nhìn đỉnh đầu Thôi Minh Húc: “Ưm?” Hiển nhiên là chưa tỉnh táo. “Ha…” – Thôi Minh Húc cười trườn lên nhéo khuôn mặt mềm mại của y. Hơi thở nóng hổi phả lên mặt Tề Gia, Tề Gia xoay đầu muốn né: “Ngứa.” – Giọng cũng mơ hồ. Tề Gia lúc này là thú vị nhất, người chưa tỉnh hẳn, nằm dưới thân Thôi Minh Húc, đần đần mà tùy ý con cọp Thôi Minh Húc này mới sáng sớm đã đưa miệng đến, đưa đến gần, ăn một bữa no nê. “Ta gãi giúp ngươi.” – Thôi Minh Húc tốt bụng kéo mặt Tề Gia qua, chậm rãi cúi đầu… gãi ngứa. Dùng miệng. ... Mời các bạn đón đọc Cổ Phong Hệ Liệt: Vi Thần của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.