Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tế Nương

Mái tóc dài một màu trắng muốt như tơ tuyết đầu mùa, đôi mắt hồng quyện lam hệt như bình minh trên sông Áng, làn da trắng bạch tựa xương trắng cõi âm, Thiểng Thương từ khi phát bệnh lúc năm tuổi đã phải gánh chịu cái danh “Đứa con của Quỷ”. Có lẽ chính vì ngoại hình bị người khác kỳ thị cùng một tấm thân mồ côi bất hạnh mà vào một ngày nọ, bọn người gọi là đạo bản lang túa vào nhà nàng, dùng thái độ chính nghĩa, hào hùng ép nàng đi làm tế nương cho Thạch Thao. Thạch Thao rất đẹp, đẹp hơn bất cứ ai Thiểng Thương từng gặp. Nhưng biểu hiện vô hồn trên mặt ông ta lại khiến nàng không kìm được mà phát run lên. Ông cứ như một cái xác biết đi vậy! Lại nói tới Thạch Thao, vốn là một vị thần, nhưng lại bị trời đất ruồng bỏ. Bởi được tạo ra từ một trứng bị nát vỡ hòa với đất sét mà hốc tim trống rỗng, đôi mắt trắng dã. Trong câu chuyện thoát ra từ miệng lưỡi nhân thế,Thạch Thao không tim không phổi, vì thẫm đẫm chấp niệm loài người nên sinh ham vọng vươn tay trời cao, làm chủ sáu cõi. Cuối cùng bị giam lại dưới hang Trâu, bị thần sét trấn giữ bên ngoài. Thế nhưng kẻ trong thiên hạ không hiểu, Thạch Thao vốn không tim, làm thế nào sinh lòng dã tâm thâu tóm thiên hạ? Tất cả những việc hắn làm, chẳng qua chỉ là xin kẻ tạo ra hắn một quả tim. Thần Nông ban cho hắn mười tám hạt giống cây Tình, chỉ khi hắn thành công đem hạt giống ấy gieo vào tim một thiếu nữ loài người, khiến nàng ta hết lòng hết dạ yêu hắn, lúc ấy hắn mới có được một quả tim để yêu, để đau, để cảm nhận nhân tình thế thái. Trăm trăm ngàn ngàn, năm này mơ màng qua năm khác, bao nhiêu tế nương đã được gieo vào tim hạt giống ấy. Nhưng mãi cho đến khi họ già yếu chết đi, hạt giống ấy cũng chẳng thể nảy nở. Thiểng Thương chính là hi vọng cuối cùng của Thạch Thao, nàng đang trồng trong tim mình hạt giống cây Tình cuối cùng. Sống bên cạnh Thach Thao, Thiểng Thương chẳng thể vô tư không sợ hãi. Xung quanh nàng đều là những yêu quái đáng sợ. Những cử chỉ che chở, bảo vệ của Thạch Thao dần khiến Thiểng Thương vơi đi sự sợ hãi, giúp nàng thoát khỏi phần nào những tủi hờn, buồn đau của số phận. Hạt giống cây Tình cứ như vậy mà bắt đầu rung chuyển. Thach Thao ngày càng cố gắng tạo thật nhiều cơ hội ở bên Thiểng Thương, Thiểng Thương cũng cố gắng phối hợp ăn ý với hắn. Nàng dạy hắn cách vui, cách buồn, cách cười, cách yêu, cách chia sẻ tâm sự với người khác… “Tâm sự là gì?” “Là những điều ông giấu trong lòng, không muốn chia sẻ cho ai biết đó.” “Ta không có những thứ đó.” “Cái hạt giống này nè, nó cần phân bón, cần tưới nước hàng ngày. Ông phải cho con biết nhiều hơn về ông, con mới biết đường mà yêu ông chứ!” “Ngươi biết cách yêu ta sao?” “Biết chứ! Ông Thao thật ra rất dễ yêu…” “Cả thiên địa này chỉ có mình ngươi nghĩ thế…” “Chỉ mình con thôi cũng đủ rồi…Thiểng Thương đời này cũng chỉ còn lại mỗi mình ông. Cảm giác này rất đặc biệt, ông hiểu không?” “ Ta không hiểu…Chờ khi ta có tim, ta sẽ hiểu!” “Thật ra, con nghĩ, Thạch Thao của bây giờ, đã tốt, đã tốt lắm rồi…” Bọn họ đều khao khát, khao khát được sống, không chỉ là được tồn tại, mà là được cảm nhận cuộc sống thật sự, muốn vươn tay chạm đến mặt trời! Hạt giống nằm gọn trong trái tim thiếu nữ nhỏ bé ngày càng rung chuyển mạnh mẽ. Thế nhưng, thời gian của Thiểng Thương chẳng còn nhiều nữa, từng giọt sự sống, từng giọt, từng ngày đều tuôn rơi… Sức khỏe nàng ngày càng tồi tệ, dù Thạch Thao làm thế nào cũng chẳng thể khiến tình hình tốt lên. “Khi con ngủ rồi, ông phải giữ tim con thật tốt, nhớ nha! Ông xem, con đâu có ngừng thương ông. Thiểng Thương vẫn rất rất yêu Thạch Thao! Trái tim này tuy không thể bao dung thiên hạ, cũng chẳng bác ái bao la. Nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng làm điểu gì đại ác, biết thương mẹ thương cha, biết kính già yêu trẻ…nó nhất định sẽ giúp Thạch Thao một đời vui vẻ, một kiếp vô lo…” Thạch Thao cuối cùng cũng thành công, trái tim ấy, xung quanh đã chằng chịt rễ…Nhưng vốn dĩ trái tim Thạch Thao cũng đã chết, chết theo Thiểng Thương… “Ta là đầu đất chậm hiểu…vì sao, vì sao ta lại làm từ đất…? Thiểng Thương, ta sai rồi. Hóa ra Thạch Thao cũng biết mệt, ta mệt quá, mệt quá rồi…” Quả tim sống được bao bọc bởi rễ cây Tình, nằm thoi thóp trong bộ xương trắng đã gần rã vụn. Thì ra ngày đó, khi nhận được quả tim, Thạch Thao đã chẳng dùng mà đặt lại vào lồng ngực tế nương của mình…Từ quả tim, nhú một mầm non. Nằm trong dòng nước chảy xiết, cái mầm vẫn đứng đó, kiên cường, bất khuất. Như chữ tình mong manh, như chữ yêu nặng gánh… Thật sự khi đọc xong “Tế nương”, bản thân tôi vô cùng cảm động! Thạch Thao và Thiểng Thương vốn dĩ không cùng một thế giới. Thạch Thao đến với Thiểng Thương từ nhu cầu tìm kiếm một trái tim cho chính mình. Thiểng Thương chấp nhận ở lại bên Thạch Thao để đền đáp ơn cứu mạng. Họ như vô tình, cũng như cố tình khiến trái tim đối phương lạc nhịp, dần dần bước đến ước nguyện “ nắm tay người tới lúc đầu bạc răng long”. Thạch Thao chẳng có tim. Đến mãi khi Thiểng Thương chết hắn vẫn chẳng có một quả tim cho chính mình! Nhưng khi ấy, hắn đã chẳng quan tâm tới khát vọng của mình nữa… hắn không cần quả tim, hắn chỉ cần một người yêu thương hắn suốt đời suốt kiếp! Vậy nếu như Thiểng Thương đã nhắm mắt xuôi tay, hắn cũng đâu cần quả tim ấy làm gì? Tấm lòng yêu thương của Thiểng Thương thật rộng lớn biết bao! Bất hạnh là thế nhưng vẫn giữ trong mình một tâm hồn trong trắng, một trái tim trẻ đầy nhiệt huyết. Nàng đã yêu Thạch Thao bằng cả trái tim và tâm hồn của mình, đã đem đến cho hắn mùi vị của tình yêu, xót xa và li biệt…Chỉ là vận mệnh đã quá trớ trêu, mang đến cho nàng hạnh phúc nhưng cũng giật lại quá nhanh chóng… “Ai xui sông cạn đá mòn Bạch đầu giai lão vẫn còn là mơ Ai xui một kiếp bơ vơ Đêm nằm tỉnh giấc ngỡ tay còn người”. Thiểng Thương chấm dứt một kiếp đời. Thạch Thao cũng dứt một kiếp trầm luân. Chỉ còn tình yêu của họ là còn lại mãi mãi…Giai thoại tình ấy thật ra chẳng hề bị đứt đoạn, đó có lẽ mới chỉ là sự khởi đầu duyên tình cho một giai thoại tình sâu đậm khác! ____________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Hàm_Đan Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Sáo côi dìu dặt cõi lòng Nhớ cô hát ví trên dòng sông Dao Nhớ nàng dâu tế Thạch Thao Nhớ trăng òa khóc đêm nao tiễn người... Lão Rổng lết đi chậm chạp trên nền đá ẩm ướt, ánh trăng bạc len qua khe hở hang động tưới lên gương mặt hốc hác của lão những mảng tối u uẩn. Giọng hát đêm của dân chài mường dưới chẳng hiểu sao lại có thể nương gió nương mây dạt đến nơi này. Hòa vào đấy là tiếng mưa rơi rả rích, không gian trầm xuống một màu xanh quỷ dị. Hai trăm năm rồi, lão mới thấy lại một cơn mưa như vậy. Mưa dưới trăng rằm. Loài người gọi nó là, mưa tang thương. Bộ xà tích hai dây treo đầy chuông đồng bên hông lão theo mỗi nhịp bước lại rung lên nhè nhẹ, âm thanh thánh thót hòa vào tiếng mưa lẽ ra phải tạo cho người khác cảm giác thư thái, yên bình. Song sự lạnh lẽo toát ra từ thân chủ của nó lại nhấn chìm tất cả lẽ dĩ nhiên. Tồn tại ở hang Trâu này, rốt cuộc chỉ còn sự ma quái rợn người mà dân quanh vùng luôn hãi sợ. Bước chân dừng lại trước sinh vật nhỏ bé đang rấm rứt khóc, cạnh bên có lớp lớp chồng chồng chăn dệt và gối thêu sặc sỡ gọi là quà cưới, lão Rổng cất tiếng, giọng khô khốc, đứt quãng. "Đi thôi." Sinh vật giật nảy người ra sau, giương đôi mắt to tròn ngập nước tràn đầy sợ hãi tột độ lên nhìn lão - hệt như những sinh vật trước nó vậy. Lão Rổng chắp tay, nghiêng đầu, bắt đầu chờ đợi điều bản thân biết chắc sẽ đến. Hai khắc trôi qua, sinh vật nhỏ bé kia bắt đầu rụt rè đứng dậy, bàn tay trắng xanh đưa lên mặt gạt đi những giọt nước lóng lánh. Rèm mi dài khi mở lại, đã ngập tràn một loại cảm xúc xa lạ. Lão Rổng không biết nó là gì. Vì nó chưa hề xuất hiện trên những kẻ trước đó. Chưa kịp nghĩ sâu, khăn quần bị kéo đã lôi lại sự chú ý của lão, những lời tiếp theo toát ra từ sinh vật gầy gò ốm o kia, suýt nữa đã khiến cái chân mày đông cứng gần ngàn năm nay của lão nhướn lên. Thị hỏi, ông ơi, Thạch Thao khi ăn thịt tế nương của mình, là ăn đầu, chân hay tay đầu tiên? Mời các bạn đón đọc Tế Nương của tác giả Faithfair.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phiêu Du Giang Hồ - Hạ Tiểu Mạt
Thượng Quan Tình, mười bảy tuổi, là một thiếu nữ thế kỷ Hai mươi mốt hết sức bình thường, do sai sót nhỏ của người bạn sáng chế thiên tài Giang Thần, cô đã xuyên không trở về thời cổ đại. Tại đây cô bị mọi người nhầm lẫn với Thượng Quan nữ hiệp sau cái chết bất ngờ của vị nữ hiệp này. Nhờ thân phận mới, Thượng Quan Tình có được mối lương duyên đầy “oan nghiệt” với bốn huynh đệ nhà Âu Dương. Mặc dù cô đã “n+1” lần trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây của bốn “mỹ nam” này. Một Âu Dương Thiếu Nhân yêu mị, háo sắc nhưng cũng rất dịu dàng. Một Âu Dương Huyền lạnh lùng, cao ngạo nhưng luôn âm thầm bảo vệ. Một Âu Dương Y ngọt ngào, lãng mạn nhưng thi thoảng lại rất quái gở Lại thêm Âu Dương Thiếu Nhiên vô cùng ngây thơ, đáng yêu. Bốn huynh đệ nhà Âu Dương cũng là những người đầu tiên biết được bí mật về thân phận thực sự của Thượng Quan Tình. Cũng chính vì vậy mà kế hoạch “đào tạo” một “nữ hiệp” Thượng Quan Tình đại danh đỉnh đỉnh, võ công siêu phàm, uy chấn giang hồ đã ra đời. Và bắt đầu từ đó, Thượng Quan Tình tội nghiệp của chúng ta ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, ôm uất hận mà đi ngủ vì sự “dạy dỗ” đầy tâm huyết của bốn mỹ nam nhà Âu Dương. “Tiểu Tình, hôm nay chúng ta sẽ luyện cưỡi ngựa. Hãy tưởng tượng chút xíu nhé. Nàng và ta đang ở trong một khu rừng, thúc ngựa phi như bay, giống như chú chim nhỏ giữa rừng xanh đang dang rộng đôi cánh vậy. Cảnh tượng thật đẹp biết bao, trước mặt chúng ta ngập tràn hoa tươi như tắm mình dưới ánh trăng sáng, lúc đó màn đêm đã…” “Dừng! Đừng nói nữa!”, tôi vội vàng cắt lời huynh ấy. “Âu Dương Y, huynh có chắc là phải luyện cưỡi ngựa trong rừng mới được không?” “Tiểu Tình à, nàng không thấy lãng mạn hay sao?” Cảm giác mồ hôi lạnh như bão lốc túa khắp người tôi thế này là sao? Nhưng! Tôi có một dự cảm không lành, mặc dù quái nhân năm nào cũng có, nhưng quái nhân năm nay lại đặc biệt đông. Kỳ lạ, tại sao lại dừng ngựa? Tôi nhìn về phía trước, miệng há thành hình chữ O. “Âu… Âu Dương Y! Ở… ở đây sao lại có hổ thế?” “À! Ha ha! Tiểu Tình à, đây là con vật yêu quý mà ta muốn tặng nàng. Nàng thích không?”, Âu Dương Y vẻ mặt nịnh nọt nói với tôi. “Âu Dương Y, đồ dã man, đồ biến thái!”, con ngựa sợ hãi vội lao đi như bay, còn tôi tìm mọi cách cố sống cố chết bám chặt vào cổ nó. Cuối cùng, số phận của Thương Quan Tình sẽ đi đâu về đâu? Mời các bạn đón đọc “Phiêu Du Giang Hồ” của tác gải Hạ Tiểu Mạt để theo dõi câu chuyện này nhé. *** Trên thế giới này có một chân lý bất hủ: Rắn rết dù độc đến đâu cũng không độc bằng lòng dạ đàn bà. Trước khi biết được điều này, nếu bạn lỡ may trêu ghẹo nữ nhân, đành coi là bạn đen đủi không hiểu chuyện. Nhưng sau khi bạn hiểu được rồi mà vẫn muốn chòng ghẹo bọn họ, vậy thì bạn cũng chuẩn bị luôn tinh thần để đón nhận vận hạn của mình đi. Cho nên mới nói, các bạn đừng có dại mà trêu chọc phụ nữ. Cô nương tôi tuy bình thường trông có vẻ dịu dàng lương thiện. Nhưng cũng không thể vì thấy tôi dịu dàng lương thiện như thế mà tưởng tôi dễ bắt nạt đâu nhé. Quăng cây gậy trong tay đi, tôi mỉm cười nhìn hai khuôn mặt đang kêu gào thảm thiết, bị dây trói cuốn quanh người. “Xong, giờ việc phải làm trước tiên là đưa Tần Ngữ đến Bách U cốc”, tôi vỗ vỗ tay, nói sảng khoái. Âu Dương Thiếu Nhân tủi thân ngước lên nhìn tôi: “Vậy còn bọn ta?”. Tôi cười cười: “Đương nhiên là đi cùng rồi. Mặc Nguyệt, Triều Lưu, hai huynh giúp tôi đỡ bọn họ nhé. Đây là chuyện nhà, chúng tôi về nhà sẽ xử lý tiếp”. Hừ, vì ở bên ngoài nên tôi còn để cho họ chút thể diện, may mà họ cũng là người ít nhiều có danh tiếng trên giang hồ đấy. Về đến nhà thì sẽ biết tay tôi. “Cẩn thận chút, đừng để hai người đó chạy mất”, vừa kéo Tần Ngữ đi, tôi vừa khoát tay nói. Đi được một đoạn, hình như tôi nghe thấy tiếng thở dài của Mặc Nguyệt: “Xin lỗi, bọn ta thật không thể làm khác, các huynh cũng nên quen dần đi”. Tôi nhếch mép, Tần Ngữ ngẩng đầu hỏi tôi: “Tình tỷ, tỷ định xử lý bọn họ thế nào?”. Tôi mỉm cười, chỉ chỉ vào mũi cậu ta: “Bí mật. Ngươi phải nhớ, đến Bách U cốc rồi thì phải chăm chỉ học võ từ cốc chủ, còn phải chăm chỉ trau dồi kiến thức, sau hai ba năm nữa được ra ngoài, phải nhớ đến tìm ta tỉ thí”. Tần Ngữ cau mày, hỏi: “Tỉ thí cái gì?”. Tôi cười: “Chính là ta muốn xem thực sự cậu có trở nên xuất sắc hay không?”. “Thực ra, ta cảm thấy ở bên cạnh Tình tỷ, ta học được rất nhiều thứ”, Tần Ngữ cắn môi nói. Tôi bất giác cảm thán, tên tiểu tử này nếu thực sự đi theo tôi, không khéo lại học hết cả những thứ không nên học. Tôi tuy là lúc nào cũng lộ ra cái vẻ uyên bác, sở hữu tri thức cả một ngàn năm. Nhưng thực tình cũng có một vài phương diện không tốt, nếu để hắn theo tôi, Tần Ngữ hắn nhất định sẽ bị tiêm nhiễm những điều không tốt đó. “Không cần đâu, Tình tỷ đây cả đời chỉ thích tự do, chuyện dạy dỗ giáo dục người khác ta không làm được. Nhưng Tần Ngữ, ta có đạo lý này vẫn muốn dạy cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ những lời ta nói. Thứ quan trọng nhất của con người không phải thân thể hay bất cứ thứ gì khác. Thứ quan trọng nhất của con ngưởi chính là một tấm lòng ngay thẳng. Đó chính là thứ giúp ngươi tồn tại. Bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, bất luận bản thân phải làm điều gì, ngươi đều phải xuất phát từ tấm lòng của mình, phải nhớ, nếu lòng ngươi ngay thẳng, dù lưng có cong, ngươi cũng vẫn đứng thẳng được. Ngược lại, nếu lòng ngươi có chút tà niệm, dù ngươi có cố thế nào, cũng không thể ngẩng cao đầu”, tôi khẽ cười, nói với cậu thiếu niên mười sáu tuổi. Những lời này tôi đã muốn nói với hắn từ lâu rồi. Tần Ngữ ngẫm nghĩ một hồi, ngẩng đầu nở nụ cười nhìn tôi: “Tuy ta chưa thực sự hiểu hết đạo lý ấy, nhưng Tình tỷ, ta sẽ ghi nhớ. Đợi đến khi ta thực sự hiểu được, trở thành một người đàn ông chân chính, oai hùng, dũng mãnh, ta sẽ đến tìm tỷ”. Tôi xoa xoa mái đầu hắn, thân thiết kéo hắn vào trong lòng. Tên tiểu tử này, hình như lúc này trông hắn rất đáng yêu. Quyết định rồi, nếu sau này hắn ta trở nên đẹp trai hơn, tôi nhất định sẽ tìm cho hắn một cô vợ xinh đẹp. Đi một lúc lâu, tôi thực sự không kìm được nữa, cuối cùng mở miệng hỏi lão nhân đang dẫn đường trước mặt. “Lão minh chủ à, sắp tới chưa vậy?” Mời các bạn đón đọc Phiêu Du Giang Hồ của tác giả Hạ Tiểu Mạt.
Ngày Yêu Anh - Cổ Đồng
Văn án: Năm đầu tiên, đứa bé trai không hề phát hiện có một cô bé vẫn đứng trước cửa nhìn mình, cậu cũng không hề biết đây là điểm khởi đầu câu chuyện, một sự chờ đợi lặng lẽ nở rộ đơm hoa. Năm thứ hai, họ gặp nhau ở một nơi khác, nhưng đó lại là nhà giam chôn vùi thanh xuân của họ. Năm thứ ba, năm thứ tư, thứ năm... Họ vẫn xa lạ như thế, những cuộc gặp gỡ thoáng qua, anh không hề nhận ra cô bé ấy, vẫn cố chấp canh giữ bên hoa bỉ ngạn. Cô là cô bé ngày đó, mặc chiếc quần đỏ đứng chờ trước cửa, dù có bị người ta chỉ trỏ, cô vẫn đứng chờ người kia mở cánh cửa bước ra... *** Đây là một cuốn hồi kí nhẹ nhàng của người con gái kể về từng năm tháng yêu anh. Trong câu chuyện đó, hình ảnh anh xuất hiện ít thôi. Từ một cậu bé mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, thỉnh thoảng lướt qua nhau giữa trường giữa lớp. Cậu bé đó xuất hiện trong cuốn hồi kí với tần suất càng lúc càng nhiều hơn, đến khi trở thành một chàng trai chững chạc. Trong cuộc đời cô có nhiều thời điểm không có mặt anh ở đó, nhưng trong lòng không lúc nào không nhớ tới người kia. Bắt đầu chỉ là chú ý, rồi dần cảm tình, rồi thích, rồi yêu. Vốn dĩ chỉ là một cô bé luôn lặng lẽ đứng sau mà anh không hề biết, rồi làm bạn, tạm xa, rồi gặp lại, cho đến khi nắm tay nhau muốn cùng bước trên đường đời. A Ngu là một cô bé cực kì nhạy cảm. Có lẽ từ nhỏ đã phải sống trong một gia đình không đầy đủ, cha mẹ li hôn, để cô sống với ông bà ở một vùng quê nghèo khó đã khiến cô bé hiểu chuyện hơn rất nhiều bạn bè cùng trang lứa. Sự nhạy cảm và dè dặt đó được bộc lộ một cách thầm lặng qua từng suy nghĩ, từng cử chỉ. Cô bé mười một tuổi trân trọng một tình bạn hiếm hoi với cô bạn gái cũng thích một người giống mình, cô nằm khóc giữa sân cỏ một mình lặng lẽ, cô rụt rè e ngại tới mức không dám tỏ tình với cậu con trai chỉ vì sợ đây là thời gian học hành, nhưng có lẽ thực ra lại là sợ đánh mất thứ tình bạn ít ỏi mà khó khăn lắm người kia mới nhìn thấy cô. Một tâm hồn non nớt tổn thương lại nhạy cảm đến mức nhận ra được sự rực rỡ vươn mình của mùa xuân bị ràng buộc bởi hàng dây thép gai rỉ rét, ẩn sâu trong đó là những khuôn khổ giáo điều của một trường học xem là trọng điểm, không dám ước mơ. Cô bé đó như một ngọn cỏ mềm dễ dàng phất phơ theo làn gió, nhưng lại kiên cường bám trụ trước sóng gió cuộc đời, lặng lẽ giữa trăm ngàn cây cỏ khác, bình thường nhưng lại vô cùng khác biệt…Và có lẽ, chính sự khác biệt nhẹ nhàng đó đã khiến tình yêu của Vệ Gia Nam cũng bắt đầu nảy nở, để rồi đơm bông rực rỡ trong cái kết lãng mạn ngọt ngào. Mười năm yêu thương lặng lẽ, mười năm chờ đợi khẽ khàng. Cuốn hồi kí nhẹ nhàng, lại phảng phất chút tiếc nuối mơ hồ, chút tự ti, chút rầu rĩ, nhưng cũng có những ngọt ngào của thời ấu thơ ngây dại cho đến tuổi thanh xuân. Ngày lại ngày trôi qua, em sẽ yêu anh nhiều hơn ngày trước. *** Thượng đế cho mỗi người trên thế gian này hai cơ hội. Một cơ hội sinh ra, một cơ hội để yêu thương. … Hai tay Vệ Gia Nam tạo thành hình chữ thập, bức thư tình kẹp giữa lòng bàn tay, sau đó hai tay từ từ hạ xuống, đặt lên bàn tay cô để trên đầu gối, giữ nó lại thật chặt. Mười ngón đan xen, bức thư tình được kẹp trong lòng bàn tay, nóng như lửa đốt. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay trắng nõn. Ngoài cửa sổ, một bông pháo hoa rực rỡ nở tung… Năm nay thật quá náo nhiệt. Bởi vì ba mẹ nói, đây là năm cuối cùng họ sống trong căn phòng này, đầu xuân sang năm, nơi này sẽ bị giải tỏa để xây một tòa cao tầng mới. “Dỡ hết sao?” “Dỡ hết, cả ngõ này đều bị phá.” Mẹ nói, rồi chuyển sang nói với bà Vệ, “Bà uống chút rượu nho đỏ này đi, tốt cho cơ thể lắm, tổ chức dinh dưỡng quốc tế khuyên nên uống 200 ml rượu nho mỗi ngày đấy”. “Được, cho bà một chút.” Bà Vệ đẩy cái ly tới, “Bà vẫn còn thích phòng cũ mà”. Hạ Sùng Ngu đứng trước cửa nói: “Phá cả ngõ vậy cái cây kia thì làm sao ạ?” “Chắc là chặt đi thôi.” Mẹ cô trả lời. Bà Vệ nói: “Đáng tiếc, một gốc cây lớn như thế, trồng bao nhiêu năm mới được vậy chứ”. Hạ Sùng Ngu thở dài nói: “Hồi bé con hay lạc đường, mẹ có nói ngõ nhà chúng ta có gốc cây lớn này, con mới tìm được đường về nhà.” “Con ngốc à, trẻ con nhà người ta đều biết nhớ số nhà đấy”. Mẹ gắp một miếng đậu hũ thập cẩm đặt vào bát bà Vệ. “Không đâu, nhớ cây cũng tốt.” Bà Vệ nói, “So với biển số nhà thì cây có tình cảm hơn”. Điện thoại vang lên, “Chắc là thằng bé Gia Nam gọi đến chúc tết đó.” Bà Vệ để đũa xuống nói, “Nói cho nó biết, bà đang vui vẻ lắm, cho nó tiếc vì không chịu về”. Hạ Sùng Ngu cười nhận điện thoại: “Alo?” “Là nhà của Hạ Sùng Ngu phải không?” “Bạn Gia Nam à, bà của cậu đang ở trong tay mình.” Cô học theo giọng của bọn cướp nói, “Bà ngoại của cậu còn nói, bà đang rất vui vẻ hài lòng, nói cậu sẽ tiếc vì không về đấy”. “Được, nói địa chỉ nhà cậu cho mình đi, mình lập tức đi máy bay tới ngay”. Hiếm khi anh lại biết nói đùa. ... Mời các bạn đón đọc Ngày Yêu Anh của tác giả Cổ Đồng.
Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút - Nhân Gian Tiểu Khả
Đây là một câu truyện về sự trân trọng! Đó là thời sôi nổi của anh, anh đã tùy tiện chà đạp lên tình cảm của một cô gái, anh quen với sự sùng bái và dịu dàng của cô, đối với cô anh là tất cảm cô tốt với anh và yêu anh, đó là chuyện đương nhiên. Cuối cùng cô rời xa anh, rời xa con người không thể hứa hẹn với cô là anh. Nhiều năm sau, anh quay về miền đất cũ, lúc này anh đã công thành doanh toại, chỉ muốn tìm lại người con gái mà anh đã đánh mất vì anh nhận ra, trên thế giới này chỉ có một người như cô. Cô là dòng nước mắt chảy vào lòng anh, không có cô trái tim anh sẽ cạn khô. Nếu biết trân trọng hơn một chút, liệu có phải sẽ không có một kết cục như vậy? Đây là một câu chuyện về sự tin tưởng! Anh trúng tiếng sét áí tình của cô, thầm yêu trộm nhớ cô suốt một thờì gian dài. Anh may mắn vì không phải người đàn ông nào cũng có thể lấy được người phụ nữ mà mình yêu nhất. *** Suy nghĩ sau khi đọc truyện: Tôn Dương, người viết lời giới thiệu cho truyện này quá xuất sắc, viết rất hay nên khi đọc truyện thấy không thỏa mãn được kỳ vọng. Tôn Dương đã viết những câu thế này: “Chúng ta yêu sâu đậm 1 người, thầm yêu, thầm nhớ, lúc buồn bã, lúc đau thương, chúng ta biết phải đối xử tốt với người ấy, thậm chí muốn hái trăng sáng trên cao tặng cho người ấy. Thời gian trôi qua, dần dần chúng ta nhận ra, khát vọng đối với tình yêu của mình ngày càng nhiều, mãi mãi luôn thiếu thốn 1 chút, chỉ 1 chút mà thôi. Vì vậy chúng ta cố gắng đi tìm hạnh phúc mà mình mong đợi, đến khi làm cho tình yêu cạn khô mới nhận ra, chúng ta luôn không hiểu tình yêu là gì. đọc câu chuyện của người khác, rơi nước mắt của chính mình.” “Bắt đầu từ lúc nào chúng ta không tin vào tình yêu, bắt đầu từ lúc nào chúng ta không dám nói đến chuyện ở bên nhau mãi mãi, bắt đầu từ lúc nào chúng to sùng bái vật chất mà xa rời tín ngưỡng với tình yêu? Chúng ta đã quen với việc bước vào 1 mối tình mới rồi rời bỏ nó, sau đó coi đấy như những bài học rèn luyện trong tình yêu. Thế giới của chúng ta quá nông nổi, nông nổi đến mức không đủ tâm để chân thành cống hiến cho 1 tình yêu trọn đời, trọn kiếp. Sau đó chúng ta mở miệng nói về hiện thực, nhưng không che giấu khát vọng có 1 tình yêu vững bền mãi mãi theo thời gian ở trong tim, thứ tình cảm ấm áp sống chết bên nhau đến đầu bạc răng long đó lắng đọng từng giọt từng giọt theo ngày tháng.” “Khi tụ tập bạn bè cũ, nhắc đến tình yêu, họ nói, mỗi con người đều phải yêu 3 lần trong cuộc đời, mối tình đầu là để tận hưởng hương vị của tình yêu, mối tình thứ 2 là người bạn không thể không yêu, mối tình thứ 3 là người thích hợp để chung sống với bạn nhưng có thể bạn sẽ không yêu nhiều như thế.” “Trên thế giới này, vốn dĩ mỗi người không thể tự quyết định con đường của mình, cảnh núi non tươi đẹp và hoa nở rực rỡ cũng chỉ có thể nhìn ngắm và ngưỡng mộ mà thôi.” Mỗi câu, mỗi chữ là trải nghiệm, là suy nghĩ của Tôn Dương, “là 8x đang ở cái đuôi của tuổi 20, bắt đầu tuổi 30” gào thét ngưỡng vọng về tuổi trẻ với những điều tiếc nuối không chỉ về tình yêu mà là “tình yêu vĩnh viễn”. Với những người đã bắt đầu ngưỡng tuổi 30, khái niệm tình yêu không còn là nồng nàn, không là máu lửa, không là nông nổi mà là hiện thực, là trầm lắng – không là “sống chết bên nhau” mà chính là “nắm tay đi trọn 1 đời”. Tiếc là khi mình chính thức đọc vào truyện thì lại không thấy truyện hay như những điều Tôn Dương đã viết nữa. ^^ Về Viên Nhược Hồng trước vậy, soái ca trong truyện là mối tình đầu cũng là tình cuối của Duyệt Tâm. Thời trai trẻ anh ta có quá nhiều điều kiện để đùa bỡn với tình cảm của không biết bao nhiêu cô gái, mối tình nào đi qua cũng là “cuộc chơi phút chốc”, trái tim anh ta chưa dừng lại ở 1 ai, kể cả Duyệt Tâm, dù rõ biết Duyệt Tâm yêu mình thì anh ta đối với cô chỉ là tốt hơn 1 chút so với những người con gái khác, chỉ có vậy mà thôi. Viên Nhược Hồng là 1 nhân vật hiếm trong giới ngôn tình khi sự thay đổi của anh ta không phải do tác động của nữ chính hoặc biến cố nào khác mà do chính những trải nghiệm trong cuộc sống của anh ta. Điều này làm mình tương đối thích thú. Trải qua thời trai trẻ ăn chơi đủ đường, đến độ chín chắn Viên Nhược Hồng chán ngán với những cuộc tình sớm nở tối tàn, anh ta khao khát 1 nơi bình yên đi về mỗi lúc mệt mỏi thì nhớ đến 1 năm nào đó trong ký ức có 1 người con gái hiền lành đã yêu anh ta bằng tình yêu thuần khiết chẳng hề toan tính. Trong hoàn cảnh đó Viên Nhược Hồng gặp lại Duyệt Tâm vẫn là người con gái hiền lành đó nhưng đã là vợ người khác. Mình cho rằng Viên Nhược Hồng ban đầu để ý Duyệt Tâm vì 1 chút không cam tâm, trong quá khứ anh là cả thế giới của cô ngoành đi vài năm giờ cô đã là vợ người khác. Con người Viên Nhược Hồng cao ngạo tự tin là vậy nên khi nhận ra thứ bản thân mong muốn sớm đã chẳng thể lấy, người con gái mà anh ta nghĩ cả đời sẽ ở đó ngây ngốc chờ anh ta sớm đã là vợ người khác, quả thật không cam tâm. Chỉ là hiện tại dù sao anh ta cũng chẳng còn là chàng công tử nông nổi bồng bột và tình yêu với Duyệt Tâm trở nên sâu sắc anh ta cam tâm rút lui hi vọng người con gái đó được hạnh phúc. Buông tay cũng là 1 cách người người khác chân thành. Về Cố Nam, người đến sau trở thành chồng của Duyệt Tâm. Cố Nam đến với Duyệt Tâm khi biết rằng trong lòng cô có hình bóng 1 người con trai khác mà xét về ngoại hình, trí tuệ, gia thế anh chẳng bao giờ sánh được. Thời son trẻ đó thứ Cố Nam tâm tâm niệm niệm hơn Viên Nhược Hồng chính là trái tim anh dành cho Duyệt Tâm tuyệt đối là chân thành. Cũng chính vì tình cảm chân thành đó đã làm Duyệt Tâm cảm động. Tiếc thay vì là cảm động chứ không rung động mà sau này cho dù họ đã trở thành vợ chồng thì 3 chữ “Viên Nhược Hồng” vẫn luôn là tử huyệt của Cố Nam. Anh trao cho cô tình yêu nhưng không hoàn toàn tin tưởng Duyệt Tâm khiến cho cô từ 1 cô gái hiền lành trong sáng thành người phụ nữ nhẫn nhịn đôi khi là ngu ngốc. Cố Nam yêu thương Duyệt Tâm nhưng lòng anh không yêu tất cả những gì thuộc về cô; anh không yêu thương gia đình cô, tất cả chỉ là nghĩa vụ. Trong bao năm lấy nhau Duyệt Tâm luôn khổ sở, luôn tủi hổ vì hoàn cảnh gia đình mình, luôn nhẫn nhịn đến cùng cực sự đay nghiến từ mẹ anh khi bà cho rằng Duyệt Tâm là vật cản trên con đường thành công của Cố Nam, gia đình cô là kẻ ăn bám, gánh nặng của Cố Nam. Dần dần giữa họ không còn thấu hiểu, chỉ là 1 bên chịu đựng đến ngu muội còn 1 bên cho rằng mình có quyền lấn lướt người kia. Dần dần giữa họ là 1 bước tường vô hình Cố Nam không chịu nổi sự tẻ nhạt của Duyệt Tâm, anh không còn thấy người con gái mình yêu trước kia. Duyệt Tâm không chịu nổi sự nghi kỵ của Cố Nam, có lý giải đến mấy cũng chẳng thể hiểu người con trai từng bao dung, yêu thương cô hết mực sao lại thay đổi đến vậy. Chính lúc này sự xuất hiện của Viên Nhược Hồng chẳng khác nào là 1 đòn giáng mạnh vào hôn nhân của Cố Nam – Duyệt Tâm. 1 Viên Nhược Hồng thành công mọi mặt, đủ tài đủ lực xem gánh nặng của gia đình Duyệt Tâm chỉ là 1 viên đá nhỏ. 1 Viên Nhược Hồng tự tin đĩnh đạc so với trước kia chỉ hơn không kém lại còn mở lòng yêu thương Duyệt Tâm khiến Cố Nam chẳng thể bình tĩnh nổi. Họ sống trong cùng 1 ngôi nhà, mỗi đêm cùng trên 1 giường mà những gì họ cùng với nhau trần trụi chỉ là chuyện ấy để giải tỏa thì việc ly hôn là tất yếu. Đặc biệt sau khi Duyệt Tâm sảy thai thì mọi hi vọng về hôn nhân giữa cô và Cố Nam trở nên tuyệt vọng. Mình khá là không thích khi NGTK cho Cố Nam 1 kết cục vô cùng đau thương, anh ta mất đi tất cả và mất luôn tương lai của bản thân, thực ra anh ta không đánh phải nhận kết cục đến mức đó. Xét cho cùng người may mắn đến cuối cùng vẫn là Viên Nhược Hồng và Duyệt Tâm, họ về bên nhau hưởng 1 tương lai hạnh phúc để lại sau lưng nỗi đau khổ của nhiều người. Nếu là mình có lẽ mình sẽ không đưa ra cốt truyện để Duyệt Tâm về với Viên Nhược Hồng. 1 người phụ nữ vượt qua nhiều nỗi đau, đặc biệt nỗi đau mất con không nhất thiết phải tiếp tục cần 1 người đàn ông khác bên cạnh. Nếu mình là Duyệt Tâm sẽ nhất định không nắm tay làm lại với Nhược Hồng bởi anh ta gợi lên nỗi đau về đứa con đã mất, anh ta gợi lên nỗi đau từ 1 gia đình tan vỡ. Mối tình thứ 3 trong cuộc đời có thể đến hoặc có thể không, người phụ nữ mạnh mẽ chắc chắn vẫn sẽ bước lên để sống tốt hơn. *** Sáng hôm sau, Duyệt Tâm gọi điện cho Viên Nhược Hồng xin nghỉ phép rồi đến bệnh viện. Mẹ Cố Nam nhìn thấy Duyệt Tâm giống như nhìn thấy quỷ, ngạc nhiên hồi lâu rồi mới lấy lại được bình tĩnh. Duyệt Tâm không chào bà vì cảm thấy không cần thiết. Người cô không để tâm, cho dù thế nào cũng không thể làm tổn thương đến cô. Duyệt Tâm hỏi Cố Nám: “Cố Nam vẫn ổn chứ?” Cố Nám sợ mình sẽ bật khóc. Lúc đêm, bác sĩ đã nghĩ Cố Nam thật sự không sống được nữa. Cố Nám không dám tin vào sự thật em trai mình từ bỏ cuộc sống khi còn rất trẻ, cô cùng mẹ khóc suốt đêm. Duyệt Tâm cầu xin bác sĩ cho cô gặp Cố Nam, cô chỉ muốn nhìn thấy anh một lát. Mẹ Cố Nam không đồng ý: “Cô là người ngoài, căn cứ vào đâu mà đòi gặp con trai tôi? Muốn gặp cho vui sao? Nói cho cô biết, không có chuyện đó.” Cố Nám ngăn mẹ: “Mẹ, mẹ không thể nói Duyệt Tâm như vậy. Lẽ ra cô ấy là người ở bên Cố Nam suốt đời, cô ấy là người gần gũi nhất…Chúng ta mới là người ngoài.” Tinh thần của bà không tốt, bị con gái nói thế nên bà giống như một quả bóng da xịt hơi, suy sụp: “Rốt cuộc là tôi nợ ai? Nợ ai? Trời ơi…” Bác sĩ hỏi Duyệt Tâm: “Cô là gì của bệnh nhân?” Duyệt Tâm từ tốn nói: “Vợ, không lâu trước đây là thế.” Bác sĩ gật đầu rồi để cô thay trang phục vào phòng ICU. “Những người bị bỏng nặng sợ nhất là bị nhiễm trùng, vì thế, cô không được ở trong đó quá lâu.” Bác sĩ dặn dò Duyệt Tâm. Duyệt Tâm gật đầu ra hiệu với bác sĩ, chắc chắn mình sẽ tuân thủ quy định. Nhìn thấy Cố Nam nằm trên giường bệnh, Duyệt Tâm chỉ nói một câu: “Xin lỗi!” Toàn thân Cố Nam bó băng trắng toát, anh nằm yên lặng và bất động. Lúc cô nói xin lỗi anh, anh cũng không có phản ứng gì. Nếu trước đây, Duyệt Tâm làm điều gì đó sai và xin lỗi anh, cho dù đang ngủ Cố Nam cũng tỉnh dậy trách cô. Nhưng bây giờ, anh chỉ nằm yên lặng trên giường bệnh, đợi chờ số phận quyết định. Duyệt Tâm giống như một người bạn cũ nhẹ nhàng nói chuyện với anh: “Vì sao anh lại uống nhiều rượu thế, làm mình bị thương! Anh biết không? Em luôn lo lắng cho anh ngày nào đó uống nhiều rượu quá sẽ hại dạ dày. Trước đây em không dám khuyên anh vì sợ anh nổi nóng mà cáu giận em. Bây giờ anh nằm đây không nói gì, em mới dám nói như thế…Thật ra rèm cửa trong nhà đều có móc treo, chỉ cần tháo ra là được, thật không ngờ anh cũng nghĩ đến việc giặt rèm cửa…” Cô nói chuyện, nước mắt chảy khắp mặt. Lúc cô bước ra khỏi bệnh viện, Viên Nhược Hồng gọi điện cho cô, giọng anh lo lắng, chan chứa tình cảm chân thành và quan tâm: “Duyệt Tâm, Cố Nam…Cậu ấy khỏe hơn chưa?” Duyệt Tâm thở một hơi thật sâu rồi dịu dàng nói: “Vâng, khá hơn rồi.” Viên Nhược Hồng thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục hỏi: “Có cần anh đến đón em về công ty không?” Duyệt Tâm thông cảm cho anh mấy ngày nay bận rộn nên từ chối để anh yên tâm làm việc. Viên Nhược Hồng khuyên cô vài câu rồi nói: “Nếu Cố Nam có việc gì cần giúp đỡ, hãy nói với anh.” Duyệt Tâm không thể lý giải hành động của anh, dù sao anh và Cố Nam trước đây cũng đã từng xảy ra nhiều khúc mắc. Cô hỏi Viên Nhược Hồng: “Anh không để ý đến chuyện em đến bệnh viện thăm Cố Nam sao?” Nếu Duyệt Tâm không thể hiện tình cảm của cô đối với anh, Viên Nhược Hồng nghĩ anh sẽ để ý. Với lòng tốt của Duyệt Tâm, anh sợ hai người sẽ nhân cơ hội này duyên cũ lại lành. Nhưng bây giờ anh đã hiểu tình cảm của Duyệt Tâm nên thấy yên tâm, anh tin lúc này Duyệt Tâm đi thăm Cố Nam chẳng qua vì muốn lòng mình được yên tĩnh. Vì thế, anh không do dự lắc đầu: “Nói không để ý là giả dối, nhưng anh tin em và cũng ủng hộ em.” Có điều gì quan trọng hơn tin tưởng một người một cách vô điều kiện? Chỉ một câu nói nhưng khiến Duyệt Tâm hài lòng, cô cảm thấy sau nhiều năm, tâm hồn của Viên Nhược Hồng trở nên cao thượng hơn, đây là phẩm chất tốt một người đàn ông trưởng thành cần có. Trước khi tắt điện thoại, Duyệt Tâm ngại ngùng nói một câu: “Cảm ơn anh, Nhược Hồng!” Không phải là tổng giám đốc Viên hay ông Viên mà là gọi tên một cách thân mật và gần gũi: Nhược Hồng. Viên Nhược Hồng đắm chìm trong cảm giác vui mừng và ấm áp. Anh trai Lưu Bảo hàng ngày đến gây sự ở bệnh viện, sau đó còn đến nhà Cố Nam khiến hàng xóm xì xào bàn tán. Bạn thân từ nhỏ của Cố Nam là Vệ Đông khuyên nhủ ông Cố lúc đó đã về nhà dưỡng bệnh: “Bác, chúng ta đưa cho họ ít tiền để họ khỏi làm phiền suốt ngày đêm như thế.” Ông Cố không quản lý tiền bạc trong nhà, bàn với bà Cố, bà không đồng ý, liên miệng nói không có tiền. Ông Cố nói: “Số tiền di dời nhà dùng để làm gì?” Bà nói cứng phải cho Cố Nám mua nhà, ông Cố trách: “Con gái đã gả đi rồi, đâu cần bà phải mua nhà. Hơn nữa, nhà chồng nó cũng không cần chút tiền mọn của chúng ta.” Bà Cố ngụy biện: “Vậy để tiền cho Cố Nam lấy vợ.” Lời nói này càng khiến ông Cố bực bội: “Hai vợ chồng Cố Nam vốn sống với nhau rất tốt, bà làm ầm ĩ khiến hai đứa bỏ nhau, bây giờ ảnh hưởng đến cả tính mạng. Bà còn nói là lấy vợ cho con trai được sao?” Vệ Đông không khuyên gì nữa, yên lặng thở dài. Cuối cùng vẫn là vợ chồng Cố Nám ra mặt, lấy tiền bồi thường di dời nhà đến nhà Lưu Bảo, tranh luận hồi lâu mới giải quyết ổn thỏa. Buổi chiều hôm Duyệt Tâm đến thăm Cố Nam, Cố Nám gọi điện thoại cho cô thông báo Cố Nam đã tỉnh, tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng, Duyệt Tâm thở phào nhẹ nhõm. Vài ngày sau Duyệt Thanh về quê. Mời các bạn đón đọc Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút của tác giả Nhân Gian Tiểu Khả.
Mùa Tuyết Rơi - Trang Trang
Cô là người con gái sơn cước thuần phác, có ước mơ, có lý tưởng sống của riêng mình. Anh sinh ra trong một gia tộc lớn, mạnh mẽ và quyết đoán. Hai người yêu thương nhau từ khi còn thiếu niên, nhưng sự khác biệt vệ quan điểm, lối sống đã khiến họ chia tay... Bốn năm sau, anh trở về tìm cô, tìm lại tình yêu của hai người, bởi anh biết, họ không thể quên nhau. Nhưng khi một lần nữa đối mặt với tình yêu độc đoán nơi anh, dẫu biết lòng còn yêu sâu đậm, cô vẫn quyết cùng người đàn ông khác bước vào một cuộc hôn nhân hợp đồng. Liệu lựa chọn đó có phải là lối thoát hoàn hảo cho cô? Điều gì sẽ xảy ra khi ta yêu một người mà lại kết hôn với một người khác? Rốt cuộc, cái kết nào sẽ dành cho ba người họ? Hãy thả mình vào những cung bậc cảm xúc của "Mùa Tuyết Rơi" và thử tìm câu trả lời bạn muốn. *** Trang Trang, nữ nhà văn, nhà báo nổi tiếng người Trung Quốc. Trong giới nhà văn nữ, chị là người tiên phong trong việc đề xướng tuyên ngôn "Phụ nữ không thể không hạnh phúc" trong các tác phẩm của mình. Là một trong những tác giả có nhiều tác phẩm nhất của Yueduji, xuất bản 9 bộ tiểu thuyết kinh điển, bộ nào cũng bán chạy. Bảy năm làm nhà báo, bảy năm làm biên tập đã khiến cho tác giả có cái nhìn sâu sắc về nhiều trạng thái hạnh phúc của phụ nữ. Các tác phẩm tiêu biểu: Tiểu thuyết liên tục đứng đầu bảng xếp hạng nổi tiếng của dangdang.com: Từ bỏ em, kiếp sau nhé.  Bộ tiểu thuyết đề tài vượt thời không được độc giả yêu thích nhất: Duyên kỳ ngộ (02 tập). Cuốn tiểu thuyết ấm áp nhất: Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng. Vĩnh Dạ Nghìn Kế Tương Tư Mùa Tuyết Rơi Gặp Em Dưới Mưa Xuân Mưa Nhỏ Hồng Trần ... *** Em mặc chiếc áo màu trắng đính bạc thêu hoa ấy đứng trong phòng, ánh nắng chiếu trên chiếc áo hắt lại những tia sáng lấp lánh, giống như nàng tiên bước ra từ vầng thái dương. Anh choáng váng rồi chợt bừng tỉnh, trong lòng tràn ngập niềm vui: Đây là của tôi! Tử Kỳ là của tôi! Anh chỉ mong sao em thuộc về riêng mình, giấu đi sắc đẹp của em, làm một phụ nữ luống tuổi đã có chồng là tốt nhất. Đường Tử Kỳ, cuối cùng em cũng phải đến rồi à? Anh đứng ở cửa sổ nhìn xuống dòng người xe như nước phía dưới mà cười. Tô Úc ở trước mặt anh xúc động bảo ra trường bốn năm đến bây giờ đã có thể tụ họp. Cô ấy có vẻ như vô tình, nhưng anh biết, cô ấy đang nói cho anh nghe. Sau khi vào làm ở Vân Thiên và gặp anh, người phụ nữ thông minh này liền rất hay vô tình hoặc cố ý để lộ ra thông tin về em. Để đổi lại, anh cũng không xử tệ với cô ấy. Bốn năm rồi, Đường Tử Kỳ, anh nén lòng không đi tìm em, anh cố gắng đứng cho thật vững, dần dần nắm lấy đại cục. Trong bốn năm anh không xuất hiện trước mặt em, em tưởng anh thật sự không hề biết gì hay sao? Em tưởng Công ty Thiên Địa tự nhiên có thể nhận được đơn đặt hàng của Vân Thiên một cách thuận lợi như vậy sao? Anh thật sự mong chờ em đến quay quảng cáo của Vân Thiên. Không vì công việc, e rằng có đánh chết em cũng không bước chân tới đây nửa bước. Nếu biết tiết mục quảng cáo này chọn bối cảnh ở thành phố B là chủ ý của anh, mục đích chỉ nhằm để em đến đây mà thôi, thái độ của em sẽ thế nào nhỉ? Anh bấm điện thoại, dặn dò thư ký đem bản kế hoạch quay quảng cáo ở thành phố B của Vân Thiên và Thiên Địa đến. Thong thả châm một điếu thuốc, anh không vộị, để em vui vẻ tụ tập với các bạn học trước đã. Em xem, Tử Kỳ, anh vẫn đối xử với em ưu ái như vậy, không dọa em sợ ngay khi vừa đến. Anh nên sắp xếp cho lần đầu tiên chúng ta gặp lại nhau thế nào nhỉ? Cho em một lần ngạc nhiên mừng rỡ được không? Anh lái xe thong thả dạo trên đường, đi mấy vòng vẫn không chịu được lại phải chạy về khách sạn chỗ em ở. ... Mời các bạn đón đọc Mùa Tuyết Rơi của tác giả Trang Trang.