Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mi Ngôn

Bách Dận có gia cảnh tốt, ngoại hình ưa nhìn, từ trước đến nay chỉ làm việc khiến mình vui vẻ. Từ góc nhìn của hắn, trên thế gian này không có việc gì quan trọng hơn chính mình, cũng không có gì cần phải lấy lòng hơn chính mình. Cho đến khi hắn gặp Ma Xuyên, ngôn quan tiếp theo của tộc Tằng Lộc. Bách Dận: “Cái tên Ma Xuyên này có ý nghĩa sâu xa gì tại tộc Tằng Lộc của các anh không?” Ma Xuyên: “Ma Xuyên, âm Phạn là mamaka^ra, nghĩa là “thuộc về tôi’, nghĩa là tất cả mọi thứ ngoài thân thể tôi ra. Tôi và những gì thuộc về tôi là cả thế giới.” Ban đầu, Bách Dận cảm thấy cái tên này khá ngầu, sau đó mới biết đó chẳng qua là một cái gông xiềng mà người Tằng Lộc dành cho vị thánh tử núi tuyết này. Tôi và những gì thuộc về tôi, nếu đã có được rồi thì không nên tham nhiều hơn, tận tâm tận lực phụng dưỡng thần linh, truyền đạt thỉnh cầu của tộc nhân, vô dục vô cầu. Họ gọi anh là “Tần Già”, kính anh yêu anh, tôn anh làm bề trên, nhưng họ cũng buộc lên chân con chim truyền âm này những xiềng xích nặng nề, làm anh có cánh nhưng khó mà bay liệng. Ngôn quan cấm dục trên núi tuyết x nhà thiết kế trang sức trong thành phố Ma Xuyên (Tần Già) x Bách Dận [Dân tộc giả tưởng, bối cảnh giả tưởng] *** Chiếc xe lắc lư, tôi ngủ mơ màng. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, suy nghĩ của tôi lại nhảy múa trong các loại cảnh tượng kỳ lạ, một giây trước tôi đang đi tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí, giây tiếp theo tôi đã ở trên bề mặt của mặt trăng.   Lại một giây nữa, nóng lạnh giao nhau, tôi đứng trước cửa núi, nhìn "Chùa Kích Trúc" xinh đẹp cổ kính trên tấm bảng trên đầu, bên tai nghe thấy giọng nói đan xen của các nữ tu trong chùa.   Những âm thanh đó già trẻ đều có, âm điệu chậm rãi nhưng tất cả đều lặp lại cùng một câu một cách cứng nhắc và thờ ơ: "Sư phụ Huyền Đàm không tiếp khách, mời thí chủ trở về."   Hương nghiêm kích trúc (1), cắt đứt mọi tà kiến (2), do đó có tên là Chùa Kích Trúc.   (1) 香严击竹: Hương nghiêm kích trúc: Một điển cố Phật giáo kể về câu chuyện của thiền sư Zhixian của chùa Xiangyan, người đột nhiên giác ngộ Đạo giáo thông qua âm thanh gạch vụn va vào tre.   http://thuongchieu.net/index.php/chuyende/thiensutrunghoa/1635-hng-nghiem-tri-nhan   (2) Một thuật ngữ Phật giáo, chỉ những cách nhìn nhận thiếu hiểu biết hoặc sai trái.   https://baike.baidu.com/item/%E9%82%AA%E8%A7%81/18484595   Khi tôi tám tuổi, Giang Tuyết Hàn phá vỡ hồng trần, xuất gia trở thành một ni cô, không còn là một người mẹ, một người con gái mà chỉ là một người xuất gia bình thường trong Chùa Kích Trúc.   Trong lòng tôi đã hết hi vọng từ lâu, ngơ ngác quay đầu lại, trong nháy mắt trở lại kỳ nghỉ đông năm tôi mười một tuổi.   Trong kỳ nghỉ đông năm đó, tôi và bố con Nghiêm Sơ Văn đi một quãng đường dài, mất trọn hai ngày để đến một nơi gọi là Thố Nham Tung dưới chân núi tuyết Thương Lan.   Ở đó ánh nắng lóa mắt, bầu trời trong xanh, tường nhà trắng như sữa, mọi người đều mặc những chiếc áo choàng kỳ lạ hoàn toàn khác với người Hạ, nói một thứ ngôn ngữ kỳ lạ mà tôi không thể hiểu được.   Cha của Nghiêm Sơ Văn là giáo sư Đại học Dân tộc, hết lòng nghiên cứu văn hóa dân gian, năm đó ông đưa sinh viên của mình đến Thố Nham Tung để khảo sát, được châu trưởng tiếp đón nồng nhiệt, không chỉ đích thân chào đón chúng tôi mà còn sắp xếp chuyên gia đưa chúng tọi đi đến làng trại của tộc người Tằng Lộc ở Thố Nham Tung để tham quan du lãm.   Đối với nhóm khảo sát, đây là một cơ hội hiếm có để tìm hiểu về dân tộc thiểu số Tằng Lộc nên đương nhiên họ rất trân trọng. Một nhóm người tụ tập lại với nhau, tranh dán tường người ta dán trên cửa thôi cũng có thể thảo luận nửa ngày.   Từ nhỏ Nghiêm Sơ Văn đã được nghe và tiếp xúc nên cũng thích những thứ này, nghe đến say sưa. Tuy nhiên, tôi thì lại không biết gì về phong tục dân gian, nghe mà nhức đầu. Thấy không có ai để ý đến mình, tôi dứt khoát rời khỏi đoàn, đi lung tung trong thôn.   Người hướng dẫn đưa chúng tôi đi tham quan đang sống ở ngôi làng đó sử dụng tiếng Hạ sứt sẹo nói cho chúng tôi biết rằng ngôi làng đó được gọi là "Bằng Cát", có nghĩa là "nơi gần bầu trời nhất", là ngôi làng lớn nhất trong tộc Tằng Lộc. Mà điểm cao nhất của ngôi làng, tòa nhà với những bức tường trắng ngói vàng, là "miếu Lộc Vương" của họ, nơi nhiều thế hệ "Ngôn quan" chuyên phụng sự các vị thần đã từng sinh sống.   Giáo sư Nghiêm rất quan tâm đến Ngôn quan, hy vọng được gặp người đó để thực hiện một cuộc phỏng vấn ngắn. Nhưng người dẫn đường lại là một người Tằng Lộc sùng đạo, dẫn bọn tôi đi tham quan làng trại thì không sao nhưng lại không dám tùy ý mang người ngoài vào quấy rầy sự thanh tịnh của Ngôn quan. Giáo sư Nghiêm thăm dò mấy lần cũng chỉ được câu trả lời như nhau, cuối cùng đành phải tiếc nuối bỏ cuộc.   Khi còn bé, tôi rất nghịch, càng không cho đi tôi càng muốn đi, lắc qua lắc lại trèo lên trên cầu thang thật dài kia.   Cả thôn làng đều được xây trên núi, từng lớp từng lớp dốc lên, trên đỉnh núi chỉ có một tòa nhà, chính là nơi của thần miếu.   Cổng chính mở, trong viện vắng lặng, không thấy bóng người, tôi chần chừ một chút rồi mới bước vào trong miếu.   Tò mò nhìn xung quanh, tôi đi vòng quanh tòa nhà cao tầng, trong lòng phân biệt sự khác biệt giữa nó và chùa Kích Trúc, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng gõ cửa trầm đục bên tai.   "Cộc! Cộc!"   Âm thanh rất kỳ lạ, tôi lặng lẽ tìm kiếm sân sau nơi phát ra âm thanh. Rẽ qua một góc, tôi liền thấy hai bóng người một đứng một quỳ ở dưới gốc cây bách cao ở hậu viện.   Người đàn ông đang đứng mặc áo choàng trắng, trông khoảng bốn mươi tuổi, gò má gầy, vẻ mặt giận dữ, trên tay cầm một cây gậy to và dài, giáng vào lưng cậu bé đang quỳ.   Cậu bé trạc tuổi tôi, nước da trắng trẻo, nét mặt rắn rỏi không giống người Hạ, chỉ mặc độc một chiếc áo trong mùa đông lạnh giá. Mắt nhắm nghiền, nghiến răng chịu đựng những trận đòn roi liên tục, dù thái dương chóp mũi đều đã rịn mồ hôi mà hắn cũng không thốt ra tiếng nào.   Mà hắn càng bướng bỉnh thì khuôn mặt của người đàn ông trung niên càng trở nên lạnh lùng, hung dữ chửi mắng câu gì đó rồi lại quất roi liên tục.   Thắt lưng thiếu niên sụp xuống, hai tay chống trên mặt đất, suýt nữa thì bị đánh ngã xuống đất.   Tôi là một đứa trẻ thành phố được giáo dục trong thời đại mới, luôn thực hành khái niệm bình đẳng và tự do, có khi nào gặp phải những chuyện này đâu? Tôi không nhịn được hít vào một hơi, lùi một bước trên con đường quay trở lại.   Cũng vào lúc này, dường như cậu bé đã cảm nhận được điều gì đó, bất chợt ngước mắt lên nhìn về phía tôi.   Ánh mắt đó toát lên vẻ đau đớn không chịu nổi nhưng cũng vô cùng hung dữ, giống như một con sói con vô tình sa vào cạm bẫy, cho dù rơi vào thế bất lợi, bị trọng thương vẫn phải tự trang bị cho mình móng vuốt, răng nanh sắc nhọn, không bao giờ cho phép người khác đánh giá thấp mình.   Tôi bắt gặp đôi mắt đen láy ấy rồi trong nháy mắt, từ từ tỉnh lại.   Chung quanh đâu còn là thần miếu thần bí trang nghiêm của tộc người Tằng Lộc nữa, rõ ràng là chiếc xe bán tải cũ nát của Nghiêm Sơ Văn.   Tôi còn đang mơ màng, thì ra là Nghiêm Sơ Văn vô tình lái xe qua một ổ gà lớn, dưới thân cái xe bán tải bị vấp, dù đã thắt dây an toàn nhưng mông và ghế cũng tách rời nhau được tròn hai giây.   Không có gì ngạc nhiên khi tôi lại mơ về tàu lượn siêu tốc...   Lần này tôi hoàn toàn tỉnh táo, lặng lẽ nắm lấy tay vịn phía trên.   "Không đùa chứ... Bây giờ tớ mở một bài DJ thần khúc là hai đứa mình có thể nhảy được cả bài mà không cần đứng lên luôn đấy, cậu tin không?" Tôi nhìn đồng hồ. Nghiêm Sơ Văn nói rằng từ sân bay Sơn Nam đến Bằng Cát sẽ mất hai tiếng, giờ mới chỉ được nửa lộ trình, tôi không nhịn được hỏi: "Tiếp theo đây chỉ toàn đi con đường này à?"   Nghiêm Sơ Văn dành thời gian liếc nhìn tôi: "Bị lắc tỉnh rồi à? Địa phương nhỏ là vậy đấy, chắc chắn không thể so sánh với Hải Thành, nhưng cũng đã rất tốt rồi. Cậu có nhớ lúc còn nhỏ chúng ta đến đây không? Đường xá còn kém hơn nữa, ở trong xe lắc hơn một ngày, nửa số người trong xe đều nôn ra."   Tôi liếc nhìn những tảng đá xám vàng hai bên đường ngoài cửa sổ, giọng ngái ngủ nói: "Quên rồi."   Nghiêm Sơ Văn mỉm cười nói tiếp: "Trước đó kêu cậu tới mà cậu lúc thì đau đầu lúc thì phải ra nước ngoài, tớ còn nghĩ lúc nhỏ cậu bị lắc đến mức sinh ra bóng ma tâm lý rồi, không thích nơi này nữa, không ngờ cậu nói đến là đến, đột nhiên như thế."   Tôi im lặng hồi lâu, xấu hổ không dám nói cho cậu ta biết lý do thực sự, chỉ nói là lâu quá rồi không nghỉ ngơi, muốn có một kỳ nghỉ dài cho bản thân.   Nghiêm Sơ Văn là một người thậm chí còn không có cả weibo chứ đừng nói là lướt TikTok, vì vậy cậu ta dễ dàng tin tôi, không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.   Có rất ít chuyến bay từ Hải Thành đến Sơn Nam nên tôi đặt vé rất gấp, 9 giờ sáng mới đặt được máy bay, 6 giờ đồng hồ báo thức reo, tôi giãy dụa đến 6 giờ rưỡi mới dậy, đổ cho mình một ly Americano không đường rồi kéo hành lý đi ra sân bay. Sau đó ở trên máy bay, tôi bị cơn buồn ngủ nặng nề và cafein trong máu cùng nhau tấn công, ngủ rồi lại tỉnh, không được an bình.   Thật vất vả mới đi đến được Bằng Cát, Nghiêm Sơ Văn đậu chiếc xe bán tải của mình bên ngoài Viện Phong tục Dân gian. Tôi xách vali của mình, tất cả những gì tôi muốn là vào phòng rồi nằm xuống ngủ. Nhưng Nghiêm Sơ Văn lại vô cùng nhiệt tình, bắt đầu từ bảng hiệu của "Viện nghiên cứu phong tục dân gian", đi đến đâu là giải thích đến đó, nghe mà mặt tôi xanh như tàu lá, đầu óc càng ngày càng choáng váng.   "Tạm thời ở đây chỉ có tớ và đàn em, thuê thím trong thôn nấu cơm ngày ba bữa, nhưng địa phương nhỏ mà, vật dụng thiếu thốn, món ăn cũng đơn giản, cậu chịu khó nha..."   Tường sân làm bằng đá xám nhưng chỉ cao một mét, trong góc có một cái hiên, bên trên có một dây tử đằng rất to, đáng tiếc lúc này đang là mùa đông, thực vật đã ngủ đông từ lâu, chỉ có cành khô chứ không có lá.   Con chó nhỏ màu vàng nằm trong sân là do đàn em của Nghiêm Sơ Văn – Quách Thù mang về. Khi cô đến thăm nhà dân làng thì đúng lúc con chó trong gia đình nọ sinh được một lứa chó con tròn trịa dễ thương, dân làng nhìn thấy cô thích bèn cho cô một con.   "Nó tên là Nhị Tiền." Nghiêm Sơ Văn chỉ vào con chó con lười biếng dưới ánh mặt trời: "Lúc đầu nó không được gọi như vậy đâu, sau đó khi nó được ba tháng tuổi, có hôm thừa dịp bọn tớ không để ý đã nhảy lên bàn nuốt hai mao tiền xu do Quách Thù để bên trên. Hai ngày sau đó hai bọn tớ đều phải kiểm tra phân của nó để xem nó có thải dị vật hay không, sau đó đành đổi tên nó thành Nhị Tiền, coi như là một bài học."   Nghiêm Sơ Văn giới thiệu với tôi mọi thứ và dẫn tôi lên tầng hai, mở cửa một căn phòng gần nhất ra cho tôi vào.   "Nghỉ ngơi trước đi." Nghiêm Chu Văn giơ tay liếc nhìn đồng hồ, nói: "Lát nữa có muốn ra ngoài tản bộ không?"   Tôi vừa định từ chối lại nghe đầu dây bên kia tiếp tục nói: "Thần miếu cách đây không xa, nếu muốn đi thì chúng tôi có thể đi bộ đến đó."   Tôi mím môi nuốt lại những lời vừa nghĩ ra.   "Được, đợi tớ năm phút."   Tôi nhanh chóng rửa mặt bằng nước lạnh, hất tóc trước gương, sau khi thu dọn xong, tôi gặp Nghiêm Sơ Văn ở tầng dưới rồi cùng nhau đi đến thần miếu trên đỉnh núi.   Bằng Cát nằm trong núi sâu, lại cao hơn mực nước biển nên lạnh hơn nhiều so với Hải Thành, ngay cả khi tôi quấn khăn quanh cổ và mặc áo khoác dày thì vùng da hở ra ngoài vẫn bị lạnh.   "Cậu đến đây đúng lúc thật. Vài ngày nữa sẽ là lễ hội thu hoạch mùa đông, là lễ hội lớn thứ hai ở đây sau sinh nhật Lộc Vương. Cầu mong năm sau mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu. Trước thần miếu sẽ phát cháo, cậu có thể đi đến tham gia náo nhiệt một chút."   "Ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ hay là tiêu trừ bách bệnh?" Từ kẽ răng tràn ra sương trắng, tôi lạnh đến không nói nên lời.   "Cũng không được đâu, lấy điềm tốt thôi." Nghiêm Sơ Văn cười nhẹ.   Trong những năm đầu, giao thông ở Thố Nham Tung không thuận tiện, nghèo nàn khép kín, trong châu có ít người Hạ, trong những năm gần đây chính phủ đang thực hiện mạnh mẽ công tác xóa đói giảm nghèo, xây dựng đường sá, kết nối Internet và phát triển du lịch, mặc dù số lượng người Hạ đến đây vào mùa đông vẫn chỉ là số ít nhưng đã không còn thu hút ánh mắt kinh ngạc của người Tằng Lộc nữa.   Hai cô gái trẻ đeo đủ loại trang sức cườm trên ngực, mặc trang phục nhiều lớp màu đen đi ngang qua chúng tôi, dường như họ có quen Nghiêm Sơ Văn, khi đi ngang qua thì mỉm cười gật nhẹ đầu với cậu ta.   Vào mùa đông rất lạnh, họ đội một chiếc khăn choàng dày màu đen trên đầu, hai bên trai phải có thêm hai đầu khăn quàng thật dài vòng quanh cổ rồi rũ xuống sau lưng, khi họ bước đi, những chiếc chuông bạc buộc trên chóp khăn* phát ra âm thanh nhỏ bé. Mời các bạn mượn đọc sách Mi Ngôn của tác giả Hồi Nam Tước.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nguyệt Mê Tân Độ (Trăng Mờ Bến Cũ)
Luc Triển Đình được mệnh danh là một trong tứ đại tài tử trong kinh thành, ngoài ra còn là một ngự y trong cung, có sở thích muốn tự do tự tại. Đáng tiếc là vào lúc Thánh Vũ hoàng đế băng hà,và cũng vào lúc đó thì Lục Triển Đình lại xuất hiện ở Dưỡng Tâm điện nên bị cuốn vào cuộc tranh đấu cung đình. Thân là tù nhân của Thập thất hoàng tử Diệc Dụ, Lục Triển Đình bất ngờ được quý nhân tương trợ chạy thoát ra ngoài cung cấm, nhưng ngờ đâu lại vào nhà mẹ đẻ của phi thiếp Thập hoàng tử. Để tránh lại lần nữa bị cuốn vào cuộc tranh chấp chính trị, Lục Triển Đình tùy thời cơ trốn chạy, tình cờ gặp Vương gia- Diệc Nhân cùng Vương phi hồi phủ thăm người thân, thiết giáp kỵ binh của Diệc Dụ càng không ngừng đuổi tới. Vì để bảo vệ tính mạng của Lục Triển Đình, Diệc Nhân bắt lấy thời cơ ra chỉ thị giết địch. Lục Triển Đình chưa từng ngờ tới, thì ra hai vị hoàng tử mưu tính hại nhau không chỉ vì giang sơn mà còn là vì y. *** Nguyệt Mê hệ liệt (月迷系列) Nguyệt Mê Tân Độ (月迷津渡) | Thames | Đông Quân Vấn Liễu (东君问柳) Hôi Y Nô (灰衣奴) *** Bắc Quốc đầu mùa xuân, hộ vệ của Hạnh Hoa lâu hung dữ kéo một nam tử không thương tiếc mà ném ra ngoài cửa. Tiếp đó một nữ tử thân vận phiên lĩnh[1] màu thạch thanh áo khoác ngoài ngân thử, váy trứu sa[2] đỏ thẫm đi ra. Nàng trang điểm thật sự tinh xảo khéo léo như một bức tranh nguyên thủy, chẳng qua là trải qua một đêm không ngủ, liền mất đi vẻ đẹp tinh tế nhưng lại tạo ra một sự biến đổi nhẹ nhàng, cùng với đôi mắt mông lung buồn ngủ trông thật xứng. Từ xa nhìn lại, nàng tựa như bước ra từ một bức tranh thuỷ mặc[3]. Nam tử nằm trên mặt đất phì một tiếng bật cười. Y mặc phong phanh duy nhất bộ nội y bằng sợi đay, râu mọc đầy mặt, mặc dù khuôn mặt dài với đường nét ngũ quan coi như đoan chính nhưng bên trái mày có một hắc chí[4]nên nhìn không ra được vẻ tuấn lãng. Đôi môi mỏng khẽ cong, giống như một sự cám dỗ nói không nên lời. ” Thật khó cho tẩu, đại tẩu, nơi này tẩu cũng có thể tìm được.” Nàng kia bộ dáng giận dữ, nhưng dường như đang kiệt lực áp chế tức giận, nói: ” Phụ thân cùng đại ca ngươi hôm qua từng người từng người bị triều đình triệu tiến cung, bây giờ còn chưa thấy trở về, ngươi không biết quan tâm, lại ở phong hoa tửu nguyệt uống rượu vui chơi, đến nỗi râu mọc đen như trời đêm thế kia.” Bị nàng nói như thế, nam tử nọ tựa hồ muốn nâng mình dậy nhưng vị rượu đêm qua vẫn còn nên y miễn cưỡng ngồi dậy, ôm lấy đầu, ân một tiếng, rồi mới uể oải nói: “Bọn họ vốn là ngự y, thâu đêm suốt sáng không về, hiển nhiên là trong cung có người hoạn bệnh nặng, tẩu không cần khẩn trương như vậy, phân phó Tiểu Phúc Tử vào cung nghe ngóng một chút làđược.” “Vấn đề là phái Tiểu Phúc Tử đi, hắn không có trở về.” Nàng kia thanh âm run nhè nhẹ nói: “Ta lại phái Tiểu Tường Tử đi, hắn cũng không trở về.” Nam tử thấy nữ tử lộ ra vẻ lo sợ không yên, không kềm nổi hòa nhã nói: “Tử Thanh, không cần lo lắng, đệ đi thay tẩu xem một chút.” Hai người trong một lúc cùng nhau không nói gì, cách một hồi lâu, Tử Thanh mới nói: “Ngươi còn không mau đứng lên, trời mùa đông giá rét, đệ xem đệ mặc như vậy…” *** Lục Triển Đình ở Thần Vũ môn lĩnh bài, liền thẳng đến Dưỡng Tâm điện. Đương kim Hoàng thượng thân thể vi cùng[6], phụ thân cùng đại ca hơn phân nửa là vì thế ở lại. Lục Triển Đình tuy rằng cũng là ngự y, nhưng ngoài mặt thì lại là ác danh,ngoại trừ tiểu miêu tiểu cẩu được người nào quý nhân trong triều nuôi dưỡng bị bệnhthì ai cũng sẽ không thật sự để y bắt mạch chẩn bệnh.Lục Triển Đình một mạch đi tới Dưỡng Tâm điện, nơi ấy bấy giờ không người canh gác. Dưỡng Tâm điện cửa khép hờ, Lục Triển Đình nhịn không được nhẹ nhàng đẩy ra. Y đi thẳng đến nội thất, bên trong không những không có thị vệ, ngay cả nội thị thái giám cũng không thấy một ai. Lục Triển Đình vô cùng kinh ngạc đi vào, y có ý muốn rời đi, nhưng trong nội thất lại truyền ra tiếng rên rỉ … Đó là tiếng thở dốc của người sắp chết, Lục Triển Đình vô luận như thế nào cũng bước không ra cước bộ. Y cắn răng một cái vào nội thất, gặp một hoàng y lão nhân đang nửa nằm trên tháp, nghe được tiếng bước chân, liền thốt ra âm giọng khàn khàn kêu khát. Lục Triển Đình vội vàng nửa quỳ vái chào: “Thần, nội y Lục Triển Đình khấu kiến Ngô hoàng vạn tuế.” Lão nhân run rẩy chỉ trứơc ấm trà, như trước kêu nước. Lục triển đình cũng ngoảnh lại nhìn, không hơn lão mà kêu lên một tiếng, vội vàng cầm chén trà mang đến lão nhân trước mặt. Lão nhân kia ôm đồm lấy chén trà trên tay y hướng lên trên uống một hơi. Lão thấy Lục Triển Đình nhíu mày nhìn, liền thở dốc hỏi: “Liệu có phải hay không trẫm sẽ không qua được?” “Bẩm Hoàng Thượng, thứ thần mạo phạm, cho phép thần nhìn kỹ xem sao?” Lục Triển Đình được lão nhân chấp nhận, vươn tay bắt mạch, kiểm tra cổ gáy lão, y thấy bên mép lão có một vật thể màu vàng, bèn lấy tay thấm ướt, vói vào miệng, lập tức sắc mặt đại biến, thất thanh nói: “Lưu hoàng[5].” Y quay đầu hỏi lão nhân: “Là ai cho Hoàng Thượng uống lưu hoàng?” Lão nhân còn chưa đáp, chợt nghe phía sau có người nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ nói: “Đúng là Lục đại nhân ngài a.” Một người thân mặc áo mãng bào[6] màu lam tơ vàng của thái giám đang tủm tỉm cười đứng ở cửa. Lục Triển Đình giật mình đứng lên, hỏi: “Ta?” ​​​​​​​ Mời các bạn đón đọc Nguyệt Mê Tân Độ (Trăng Mờ Bến Cũ) của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương.
Tàn Thứ Phẩm
Giới thiệu: “Ta ôm mối hận thù ẩn sâu trong máu xương và âm mưu ấp ủ nhiều năm, biến mình thành một âm hồn chết đi sống lại, chìm vào đầm lầy, chìm xuống vực sâu. Ta muốn cắm bộ rễ thối nát, mọc ra bụi gai kịch độc, đâm xuyên nền văn minh dối trá này. Ta xuống tận cùng bùn lầy… nhặt được một vì sao.” Thời đại lịch Tân Tinh, kỷ nguyên mà khoảng cách trong một lần du lịch được tính bằng năm ánh sáng, khoa học kỹ thuật phát triển tối ưu, con người vừa sinh ra đã có hệ thống Vườn Địa Đàng chăm sóc tận răng và cung cấp nền giáo dục sơ cấp, liên lạc xuyên thiên hà bằng thiết bị đầu cuối cá nhân, phương tiện giao thông là tàu vũ trụ, người dân trên tám đại thiên hà đang sống trong những ngày êm đềm thoải mái. Thế nhưng, càng là một xã hội thoạt nhìn bình yên thịnh trị, lại càng tồn đọng nhiều vấn đề bất cập, nhiều sự chênh lệch thiếu cân bằng chỉ có tích lũy mà không thể giải quyết được. “Đây là thời đại tốt nhất, cũng là thời đại tệ nhất.” Trích: Chuyện hai thành phố – Dickens. Đối lập với Thiên hà số 1 hiện đại tiện nghi, là một Thiên hà số 8 xung đột nội loạn không ngừng nghỉ, vật tư thiếu thốn, chướng khí mù mịt. Đối lập với liên minh quân sự tám đại thiên hà vì đã lâu không có chiến tranh nên dần yếu thế trước quản ủy hội Vườn Địa Đàng, là những quân đoàn “hải tặc vũ trụ” âm mưu trùng trùng cùng thù hận ngút trời chờ ngày trở lại. Đây là câu chuyện về chiến tranh vũ trụ, về âm mưu chính trị, về sự đối lập gay gắt giữa nhiều trường phái tư tưởng, về tham vọng thống trị của con người. Và cũng là câu chuyện tình yêu của vị thượng tướng liên minh được đánh giá là tâm cơ thâm trầm, lưu manh nổi danh vũ trụ, với một cậu hiệu trưởng đầy nhiệt huyết và lý tưởng cao cả, thích tạt súp gà động viên người ta, ước mơ trở thành một nhà giáo dục vĩ đại. *** Tàn Thứ Phẩm là một bộ truyện vô cùng khó nuốt. Đối với những người không quen đọc thể loại tương lai – cơ giáp, Tàn Thứ Phẩm có thể khiến bạn choáng ngợp với một lô lốc những thuật ngữ về trang thiết bị kỹ thuật, điểm nhảy vũ trụ… Bộ truyện này cũng rất phức tạp với nhiều phe phái chính trị - xã hội vừa đối chọi cạnh tranh nhau về mặt tư tưởng, lại vừa bắt tay hợp tác với nhau về mặt lợi ích. Chiến tranh trong Tàn Thứ Phẩm không chỉ là cuộc chiến giữa con người với con người ở những quốc gia trên Trái Đất, mà đã trở thành cuộc chiến giữa thiên hà với thiên hà, giữa con người với con người và giữa con người với máy móc. Mình từng đọc qua khá nhiều tác phẩm đam mỹ thể loại tương lai – cơ giáp, và vấn đề mà rất nhiều tác giả gặp phải chính là: thứ nhất, đối với bối cảnh truyện đặt ở tương lai, với xã hội phát triển hơn nhiều so với năm 2020 của chúng ta hiện tại, hệ tư tưởng, cách suy nghĩ và những vấn đề tồn đọng của con người trong truyện lại vẫn mắc kẹt ở những vấn đề của thế kỷ 21 này, không phù hợp với thời đại được nhắc đến trong truyện. Thứ hai, nội dung cốt truyện không tương xứng với thiết lập bối cảnh, tức là với đề tài tương lai cơ giáp, có thể mở rộng phân tích rất nhiều vấn đề vĩ mô, nhưng các tác giả khác lại không tận dụng được mà chỉ khai thác những vấn đề nhỏ kém phức tạp hơn hẳn. Đối với Tàn Thứ Phẩm, Priest giải quyết hai yêu cầu trên rất tốt, nội dung câu chuyện hoành tráng, phức tạp và mang hơi thở của thời đại mới. Con người từ khi được sinh ra đã được hệ thống Vườn Địa Đàng phục vụ hết mức. Đấy là một hệ thống mạng tinh thần có thể kết nối giữa người và máy, hỗ trợ mọi công năng trong cuộc sống của con người, chữa trị bệnh tật, đồng thời còn có thể kích thích cảm giác, điều tiết hormone để tiêu trừ những cảm xúc tiêu cực. Tuy được giới hạn bằng rất nhiều điều khoản pháp luật nghiêm cấm kỹ thuật Vườn Địa Đàng quấy nhiễu nhận thức bình thường và tư tưởng tự do của con người, nhưng một khi đã quá phụ thuộc vào một kỹ thuật nào đó thì khi nó mất đi, con người sẽ nhanh chóng rơi vào khủng hoảng. Bên cạnh đó, cũng có rất nhiều người trời sinh trong lực tinh thần có chỗ thiếu hụt, không thể kết nối vào hệ thống Vườn Địa Đàng, gọi là “chứng não rỗng”, và cũng là những đối tượng “hàng thải loại” sống nhan nhản ở Thiên hà số 8, không được cung cấp những tiện nghi sinh hoạt đáng phải có mà bất cứ công dân nào của liên minh bảy đại thiên hà đều được nhận. Về mặt chính trị, với việc hải tặc vũ trụ đã lui vào sau màn và Vườn Địa Đàng ngày càng được cải tiến và thâm nhập sâu hơn vào đời sống của người dân, quân ủy quân sự của liên minh các đại thiên hà dần dần trở nên lép vế so với quản ủy hội Vườn Địa Đàng, dẫn đến những cạnh tranh ngầm về mặt lợi ích. Trong tổ chức hải tặc vũ trụ, có Đoàn Quang Vinh vì mối thù với quân liên minh mấy trăm năm trước mà quyết chí phục hận; có Hiệp Hội Chống Utopia với mục đích chính là xét lại thanh kiếm hai lưỡi khoa học kỹ thuật và kêu gọi mọi người về với tự nhiên một cách thích hợp; đồng thời cũng có Quân Đoàn Tự Do, phát triển kỹ thuật chip điện tử, tuyên bố có thể khiến con người trở nên mạnh mẽ vô song, không gì không làm được, nhưng thực chất cũng chỉ là một “Vườn Địa Đàng” phiên bản đặc biệt, ngấm ngầm tước đi quyền tự do của con người mà họ chả hay biết gì. Tuy nhiên, con người vẫn là con người, cho dù có gặp biết bao gian nan trắc trở, họ vẫn sẽ tìm được cách vượt qua, luôn tìm đến tự do, như dây leo bền bỉ, vươn mình hướng đến ánh sáng. Đọc truyện của Priest, đôi khi bạn sẽ cảm thấy đây không phải là một câu chuyện đam mỹ có yếu tố xã hội, mà là một câu chuyện xã hội với tuyến tình cảm đam mỹ làm yếu tố phụ trợ. Tàn Thứ Phẩm cũng không phải là ngoại lệ. Cơ mà cho dù có thể bị những yếu tố khác giành đất diễn, tuyến tình cảm trong truyện cũng hoàn toàn không bị lu mờ. Tình cảm trong Tàn Thứ Phẩm là sự trung thành, tin tưởng lẫn nhau vô điều kiện giữa những người đồng đội; là sức sống, niềm tin, là lòng trắc ẩn giữa người với người cùng nhau vượt qua hoạn nạn; cũng là tình yêu cho dù còn một chút hơi tàn cũng nhất định phải tìm về bên nhau. Nếu bạn đang tìm kiếm một tác phẩm đam mỹ thật sự khác biệt, phản ánh thực trạng xã hội một cách hiện thực, nhưng đồng thời cũng đầy vẻ đẹp của trí tưởng tượng, thì chắc chắn sẽ không phải thất vọng vì Tàn Thứ Phẩm đâu. Đối với mình thì đây là tác phẩm có nội dung đồ sộ, phức tạp và cũng xuất sắc nhất của Priest tính đến thời điểm hiện tại. ⚡️⚡️ Bonus: hiệu trưởng Lục thật sự đáng yêu lắm luôn á . Và nhất định, nhất định, nhất định phải cẩn thận lật thuyền. *** Mình là con người đơn giản, thấy Priest là mình auto nhảy thôi =)) Đầu tiên nói qua nội dung và thể loại truyện, cá nhân mình thì không thích khoa học viễn tưởng vũ trụ lắm vì hơi khó hiểu, sau khi nhảy hố Tàn thứ phẩm thì mình nhận ra mình đúng là không hợp thể loại này :< Đọc mấy chương đầu (edit rồi) đã đủ để nơ ron xoắn mấy vòng rồi, lúc sau đọc QT thì còn thảm hơn, không hiểu ba cái thiết định vũ trụ với mớ lí thuyết về cơ giáp nó ra làm sao hết ;;__;; Nói chung mình đọc với tinh thần hiểu chỗ nào hay chỗ ý thôi, bây giờ mình khái quát ra bối cảnh truyện nó là như thế này: Mấy nghìn mấy vạn năm sau gì đó, loài người bước sang kỉ nguyên mới, không còn chen chúc trong một địa cầu bé nhỏ nữa mà là sống trong vũ trụ, da vàng da trắng da đen cũng không phân chia gì, nước non cũng không còn, tất cả túm lại là “loài người”, sống trong một Liên minh, thủ đô đặt ở hành tinh Voutto của tinh hệ thứ nhất. Có tổng cộng tám tinh hệ, mỗi tinh hệ gồm nhiều hành tinh nhỏ, trong không gian có mấy cái gọi là “điểm quá độ” để cơ giáp thực hiện bước nhảy để di chuyển. Ngoài tám tinh hệ ra thì còn lẻ tẻ bên ngoài vài căn cứ của hải tặc vũ trụ, dân buôn lậu, các loại phản nghịch khác. Đấy là thời đại khoa học kĩ thuật cực cực phát triển rồi, thời đại của máy móc và trí tuệ nhân tạo ấy. Tuổi thọ con người kéo dài đến 300 năm, tuổi thanh xuân khoảng hơn 200 năm ( cho nên mặc dù anh Tĩnh Hằng hơn em Tất Hành những ba mươi mấy tuổi  thì cũng chẳng thấm vào đâu :>) Con người thì từ lúc sinh ra được đăng kí vào một cái gọi là Vườn địa đàng, kiểu như một mạng lưới phủ sóng toàn quốc ấy, cái đó có thể truyền tri thức vào não con người từ khi còn là sơ sinh, ngoài ra còn có chức năng điều tiết cảm xúc, phân bố hormone, tóm lại là nếu sống trong ý thì không bao giờ có cảm xúc tiêu cực. À Vườn địa đàng chỉ áp dụng cho bảy tinh hệ đầu thôi, tinh hệ thứ tám kiểu như dân quê ý, không được hưởng gì hết, máy móc công nghệ cũng không phát triển, đời sống dân cư nghèo khổ như thời cổ đại địa cầu, đã thế lại còn không có quyền tự trị quân đội, tóm lại là khổ vl khổ, hết ốm đau bệnh tật đến bị hải tặc xâm lược. Đấy sơ qua bối cảnh là như thế. Còn nhân vật thì đm mình ấn tượng Lâm Tĩnh Hằng nhất hicc người đâu mà ngầu vlll TT Xứng đáng xếp top 1 những bạn thụ công nhất =))) Ảnh là thượng tướng của pháo đài Bạch Ngân nhé, dưới tay có nhân công trí năng Trạm Lô, còn có Bạch Ngân thập vệ, ai nghe tên anh cũng phải run rẩy thổn thức ;___; Ngoài mặt thì anh có chút máu lạnh sắt đá, vì đại cục anh không tiếc hi sinh người thường, nhưng sau khi ở cùng Lục hiệu trưởng lâu thì anh cũng dần mềm lòng đi nhiều rồi :> Anh đối xử với người khác có phần lạnh nhạt cơ mà anh chiều Lục hiệu trưởng hết lòng luôn, chỉ cần Lục hiệu trưởng muốn thì anh cái gì cũng làm, ngay cả việc cho Lục hiệu trưởng nằm trên ahihi =))) Về Lục Tất Hành aka Lục hiệu trưởng, ấn tượng đầu tiên của mình về ảnh là một thanh niên thánh mẫu có tấm lòng rộng lớn bao la trùm kín cả thiên hạ, kiểu ôm chí lớn viển vông ấy. Những lời ảnh nói nghe qua thì hào hùng hoành tráng các kiểu nhưng ngẫm nghĩ mới thấy toàn là những lời kêu gọi sáo rỗng (mà ảnh gọi là canh gà/ chicken soup for soul ấy) So Lục Tất Hành với Lâm Tĩnh Hằng thì thấy Lục Tất Hành trẻ người non dạ hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút ngây thơ, thậm chí lúc đầu mình còn hoài nghi không biết ảnh có ontop nổi không ???? Nhưng dần dà Lục Tất Hành cũng trưởng thành lên theo thời gian, từ một thanh niên ôm hùng tâm tráng chí viển vông đã cứng cáp trở thành một người đàn ông có thể gánh vác trách nhiệm, không chỉ là với một hai người mà là cả một tinh hệ, từ Lục hiệu trưởng trở thành Lục tổng trưởng. Mà nguyên nhân  khiến Lục Tất Hành buộc phải thay da hoán cốt, ấy lại là sự ra đi đằng đẵng mười sáu năm của Lâm Tĩnh Hằng. Điều làm mình cảm động nhất trong tình cảm của hai người, không phải là những cái ôm hôn, mà là khi một Lâm Tĩnh Hằng  gan góc như sắt thép lại luôn không nhịn được mà chiều chuộng Lục Tất Hành, là khi Lâm Tĩnh Hằng nói “Chỉ cần cậu còn ở đây, tôi nhất định sẽ trở về”. Còn điều làm mình đau lòng nhất, không phải là khi Lâm Tĩnh Hằng tưởng như chết đi rồi, không phải là mười sáu năm xa cách, mà là khi gặp lại, Lục Tất Hành đã nói “Tôi không cách nào đem người mà anh có chút thích kia trả lại cho anh”. Người tưởng rằng chết nay lại trở về, đôi tình nhân ly tán nay lại trùng phùng, những tưởng lập tức sẽ hạnh phúc, nhưng mà lại không thể lờ đi được sự tàn phá của thời gian. Mười sáu năm biến Lục Tất Hành ngây ngô khi xưa thành một tổng trưởng có chút tâm cơ, nới rộng khoảng cách giữa hai người bằng những bí mật — Nhưng có một điều mà thời gian không cách nào thay đổi được, có là cảm tình sâu đậm đã in sâu hằn vết trong trái tim hai người, chỉ cần dám yêu, chỉ cần còn yêu — “Cuộc sống của tôi chỉ còn dư lại một chút ý nghĩa này, không thích có thể không cần sao?” Lục Tất Hành thay đổi, có hề gì đâu? Sâu thẳm nội tâm hắn vẫn là một thiếu niên ngây ngô yêu đến lo được lo mất. Lâm Tĩnh Hằng vẫn cam nguyện bao dung hắn, chiều chuộng hắn. Có bí mật thì đồng thời san sẻ, có khó khăn thì cùng nhau vượt qua, hoạn nạn thì càng thấy chân tình :> (À đúng rồi, mình cảm thấy couple này có chút gì đó giông giống với Cố Quân và Trường Canh bên Sát Phá Lang =))) Cũng là kiểu thụ xông pha chiến trường, công trị quốc bình thiên hạ ấy =))) Mình thích truyện của Priest chính là vì ngoài nhân vật chính ra, các nhân vật còn lại đều rất thú vị, có màu sắc riêng, tâm hồn riêng, câu chuyện riêng, không ai là thừa thãi. Như bốn học trò của Lục hiệu trưởng mỗi người một vẻ, như AI Trạm Lô lải nhải dong dài, như Độc nhãn ưng luôn làm bộ thờ ơ kỳ thực rất yêu thương Lục Tất Hành…Và bên cạnh tình yêu lứa đôi, những tình cảm quan trọng khác cũng được khắc họa hết sức chân thực. Tình anh em của Lâm Tĩnh Hằng và Lâm Tĩnh Xu, tình cha con của Lục Tín và Lục Tất Hành, còn cả tình đồng đội, tình bạn bè — Và cả tín ngưỡng. “Mọi người sống trong tín ngưỡng, bị hủy bởi tín ngưỡng. Mọi người lại từ trong tro tàn của tín ngưỡng mà trọng sinh.” Hừm, còn một đoạn nữa khá hay nè. Trong Mặc độc Pi đại đã từng nhắc đến một câu “Khi bạn nhìn vực sâu, vực sâu cũng nhìn lại bạn” hay là “Người tiêu diệt ác quỷ, phải cẩn thận mình cũng sẽ biến thành ác quỷ” (đại khái thế minh không nhớ rõ lắm), thì trong Tàn thứ phẩm cũng có một đoạn: “Tại sáng sớm trắng đêm không ngủ kia, hắn đột nhiên nghĩ, Lâm Tĩnh Hằng là người cao ngạo nói một không hai như vậy, vì cái gì lại để mặc Trạm Lô ở bên tai nói nhảm thật nhiều năm, chưa từng có ý muốn cấm công năng tự chủ của nó? Trạm Lô hàng này thậm chí còn từng liên hợp cùng người khac bẫy chủ nhân nó. Trong nháy mắt, hắn hiểu được, một người cầm kiếm sắc đi đêm, nhất định phải mang theo một chiếc xiềng xích, cho dù chỉ có thể khóa lại một ngón út, cũng có thể khiến hắn ở một nơi không gì cố kỵ, tại thời điểm quên hết tất cả, nhẹ nhàng mà kéo hắn một cái.” Tóm lại, Tàn Thứ Phẩm là một câu chuyện hay, tuy rằng mình không thích nó bằng những truyện khác của Pi đại (vì hơi khó hiểu), nhưng mình vẫn tích cực tích cực đề cử nhé :>   Mời các bạn đón đọc Tàn Thứ Phẩm của tác giả Priest.
Kim Phong Ngọc Lộ
Văn án: Cố sự về một vị Vương gia nói lắp muốn “trâu già gặm cỏ non” mà không dám ra tay. --- Lâu lắm mới thầy nhà Hoại Băng hoàn thêm bộ nữa nên mình vội vàng nhảy hố ngay và luôn, và gu chọn truyện của Băng Băng hầu như chưa bao giờ làm mình thất vọng. Kim Phong Ngọc Lộ là hệ liệt của bộ Tam Hỉ (bộ này nghe đồn vẫn chưa ai hốt, cầu cao nhân gom ẻm về :”
Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm
Reviewer: Miina Lưu ý: Review với góc nhìn của bản thân người review, đặc biệt có những cảm tính cá nhân xen lẫn, do vậy nên nếu có bất đồng quan điểm, mong các bạn sẽ cùng thảo luận ở bên dưới, hạn chế tối đa xảy ra những sự việc không mong muốn *** Vì sao nên đọc? Vì quá đáng yêu! Bạn thụ Nhiếp Bất phàm cực kì đáng yêu. Không thuộc tuýp thụ trong sáng hay ngây thơ, cũng chẳng phải băng lãnh, ngạo kiều mà là cực nhây, hệt như tên: Bất Phàm. Là một tổng thụ, có tài bẻ cong vô đối với những câu chuyện mà nhân vật chính đều là nam nam, hơn nữa trên người Bất Phàm dường như có tỏa ra hào quang dụ nhân, ai gặp cũng đều tình nguyện theo cậu về nhà… Nội dung của truyện kể về Nhiếp Bất Phàm vô tình xuyên không, nơi cậu rớt là thôn Kê Oa, lúc đó trưởng kia vì sắp chết mà nhường chức trưởng thôn cho cậu. Kể từ đó cậu thành trưởng thôn của làng duy nhất một thôn dân, chính là cậu! Mọi bí ẩn về ngôi làng, và cuộc sống mới của Bất Phàm cũng từ đó bắt đầu Nói về dàn công của Bất Phàm thì phải nói là cực kì đa dạng! Thương nhân, con nhà quan, kẻ tu hành (bạn này nham hiểm nhất .-.), minh chủ võ lâm và… hoàng thượng! Bằng tài năng của mình, Nhiếp Bất Phàm cứ thế sỡ hữu dàn hậu cung hùng hậu. Còn về tính cách của từng người thì: Ôn nhu công-có, Phúc hắc công-có, Tạc mao công cũng có,… Mỗi người một tính nhưng lại cam lòng về ở chung một nhà, chỉ vì có điểm chung duy nhất chính là Nhiếp Bất Phàm Truyện còn đặc biệt ở chỗ, thôn của Bất Phàm ở, chẳng có con vật gì để chăn nuôi… trừ gà. Gà trong thôn có thể sủa, có thể bay, có thể lội, còn có thể đánh nhau… Nói chung gà của thôn Kê Oa là cả một di tích sống về độ thông minh lẫn hiếu chiến của gà. Còn về vụ sinh tử văn, nếu bạn nào dị ứng thì khoan click back vội, hãy bỏ ngay ý nghĩ sinh tử là phải đau đớn này nọ đi! Hình dung như thế này nhé: Một con gà mái tơ lang thang trong vườn, bỗng nó “cục tác” một cái, liền xuất hiện một trứng! Cách sinh đẻ của Bất Phàm chính là thế, hãy sinh đẻ như Phàm ._. “Cầm hóa Nhiếp Bất Phàm” là một bộ truyện không nên đọc ban đêm, vì ai đó sẽ tưởng bạn khùng vì tội cười liên tục :))) Nhưng mà, truyện cũng lúc lắng lại… Nhiếp Bất Phàm mạnh mẽ là thế, nhưng lại có bí mật giấu kín. Cơ thể Nhiếp Bất Phàm có thể chống lại mọi loại độc, nhưng bí mật của việc đó lại vô cùng tàn khốc, nhưng chính nó cũng đã xây dựng cho Bất Phàm một tính cách đặc biệt như thế Truyện hài, H đủ, nội dung đáng yêu, đáng để đọc. Link edit: Phong Kiều Dạ Bạc P/S: Đôi lời từ Lâm Hy Viễn, thì là từ giờ chúng ta sẽ có một chuyên mục mới, hàng tuần hoặc hai tuần một lần, là review đam mỹ, mình mong chuyên mục mới này sẽ hữu ích cho các readers của Vi Huyền Cung. *** Em thụ vốn là một người biến đổi gen để cung cấp bộ phận cơ thể cho con người được buff một đống skill các thứ để thêm phần thương tâm lay động (tóm lại là thân phận hoành tráng :))) Một ngày kia vì cái gì đó mà thụ suýt chết đến mức xuyên không luôn. Cuộc sống liền chạy thẳng theo con đường nhân sinh tùy hứng, tác giả thống trị :]]] Em xuyên thẳng đến một thôn gia nơi có khả năng biến mọi động vật trừ người thành gà. Không chỉ thế còn giữ nguyên khả năng cùng khí chất ở đời trước. Không chỉ thế còn là vùng đất ẩn chứ kho báu vô lượng. Không chỉ thế còn .... Kể dài bị mệt :]]] Cuộc sống không thể yên ả trôi qua, em liền chạy ra ngoài chơi và quen liên tiếp hàng loạt những cao phú soái thân phận hiển hách. Quen là một chuyện, bẻ cong hàng loạt nhất kiến chung tình mới là phạm trù quan trọng. Sau khi hành hạ đám tiểu công lên bờ xuống ruộng khiến cho phẩm chất M nổi dậy, motip tiếp theo là ham mê thể xác và phát hiện ra người kia quả thật rất thu hút mà yêu mãi không thôi... Thỉnh thoảng có vài sự kiện gì đấy nhưng mặt bằng chung là 99% là nội dung kia. Sau khi buff chán chê các thứ thì tác giả tiếp tục buff thêm khả năng sinh con và đẩy bộ truyện này về con đường cạn sạch tiết tháo mà kết thúc. Đánh giá Trung bình. Một câu để diễn tả: Bàn tay vàng đến độ chói mù mắt rồi. Rất quá tay trong việc xây dựng hình tượng một thụ điên hết mức, luôn vui vẻ cười đến liệt cơ miệng. Thuyết âm mưu có thể tác giả này cũng đọc teenfic :]]] Nó luôn là một đứa đẹp không thể tin được mà tính tình bố láo, đi ra đường thì trêu chọc hành hạ con nhà người ta đến khổ sở mà người ta tìm cách trả thù lại quy kết về người ta xấu xa, vô lại???!! Đi đến đâu gặp cao phú soái đến đấy hay chỉ nghía cao phú soái mà làm quen thì chưa được xác định :]]] Làm bộc phát thú tính M của đám tiểu công khi thân tàn ma dại vẫn thốt lên: Thật là thú dzị!!! Cảm giác tác giả viết mọi thứ có thể viết để tô hồng cho thụ: Gia cảnh đáng thương, nội tâm sâu sắc, đẹp, thương, vui vẻ, phóng khoáng,... Dù chúng nó vả bôm bốp vào nhau rồi tát thẳng vào nội dung truyện. H thì phát rồ đến mức tưởng đây là đam mỹ H văn, tiểu thụ chính là hà thiên lộn. Quăng quật nhau chán chê là đúc kết của toàn thể đám tiểu công là: Thật thuần khiết ??!! Mẹ ruột chân chính là mẹ ruột, sủng thụ không còn chỗ nào để chê bai, sủng công tăng xông máu não, may mà cuối cùng cũng đã kết thúc ~~~ *** Nhiếp Bất Phàm xuyên không, xuyên tới một sơn thôn cổ xưa không biết rõ tên tuổi. Nói là sơn “thôn”, kỳ thực toàn bộ thung lũng chỉ có một lão nhân, mấy cây ăn quả, vài mẫu đất mới khai hoang. Không có thân phận hiển hách, không có chỗ dựa cường đại, không có của cải cho hắn tiêu xài hoang phí… Nhiếp Bất Phàm cho dù xuyên không, cũng chỉ là một tiểu nhân vật không được lão thiên gia chiếu cố. Điều duy nhất đáng mừng chính là, lão nhân sắp chết này (nói vậy có chút không thuận miệng), nói lại một lần nữa, trước khi lão nhân này chết (vẫn là nghe không lọt), nói lại, lão nhân đã hết thiên mệnh này cho hắn kế thừa lại tòa tiểu sơn thôn. Đáng tiếc, Nhiếp Bất Phàm đối với việc đồng áng dốt đặc cán mai, trong người lại không có đồng nào, mỗi ngày dựa vào gia sản lão nhân để lại (ba trăm cân thóc) mà tồn tại một cách vô cùnggian nan. Con người Nhiếp Bất Phàm này lười biếng, có chút ngốc, tự đại, trời sinh đần độn, nhưng hắn có một ưu điểm, đó chính là bản thân không cho rằng mình lười biếng, ngốc nghếch, tự đại. Nói đơn giản chính là một người theo chủ nghĩa lạc quan vô cùng thuần túy. Hắn nghĩ, nếu không làm ruộng kiếm tiền, vậy mở một cái kê viện đi. Đúng vậy, “kê” viện, chuyên nuôi gà, chuyên đẻ trứng, ấp trứng nở ra gà con lại tiếp tục đẻ trứng, sao đó đem tới các tiệm cơm các quán rượu đẩy mạnh tiêu thụ. Nuôi gà í a đẻ trứng. Dù sao ít nhất hắn cũng có kinh nghiệm nuôi chó, nuôi một con gà có lẽ cũng không thành vấn đề. Còn khởi nguồn gà từ đâu mà ra, thực không thể hỏi. Nghe đâu vào một buổi sáng xuân về hoa nở nào đó, Nhiếp Bất Phàm vừa mở mắt liền phát hiện trong viện xuất hiện một đàn gà, xem ra là từ một nơi xa xôi không biết tên nào đó chạy tới. Sau này Nhiếp Bất Phàm mới dần dần hiểu được, mảnh đất tiểu sơn thôn chỉ có một người cùng một đám gà này, kỳ thực là một vùng đất bị nguyền rủa, bất luận loài chim nào bay ngang qua bầu trời của sơn thôn, cũng rơi xuống đất biến thành gà. Cũng không rõ nơi đây vốn đã như vậy, hay là bởi vì sau khi Nhiếp Bất Phàm tới đây mới trở nên như thế, tóm lại chính là vậy đi. Có đàn gà, Nhiếp Bất Phàm chính thức bắt đầu công cuộc nuôi gà của hắn. Hắn có một phương pháp nuôi gà rất khoa học – nuôi thả. Sáng sớm mỗi ngày, sau khi mở lồng chắn, đàn gà lần lượt đi ra ngoài tự kiếm ăn. Đến lúc hoàng hôn, hắn lại xuất môn lùa gà về chuồng. Mấy ngày như thế, số lượng gà thậm chí còn tăng lên liên tục. Bất quá rất nhanh, Nhiếp Bất Phàm liền phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng. Trong đàn gà có không ít thành phần hiếu chiến, chúng nó không tự mình kiếm ăn mà chuyên môn cướp bóc của lão nhược phụ ấu (người già phụ nữ và trẻ nhỏ :))))), cả ngày ‘chân’ cao khí ngạo, không chịu sinh sản. Điều này làm cho Nhiếp Bất Phàm rất không thoải mái, vì thế, hắn quyết định chọn lọc ra từng con từng con trong đám phần tử hiếu chiến này, mặt khác vạch ra một lớp huấn luyện cho nhóm chúng nó, còn thường xuyên dùng phương pháp thuần hóa chó để thao luyện, khiến cho chúng càng ngày càng dũng mãnh, đồng thời còn có đầy đủ tính kỷ luật của một quân nhân.   Mời các bạn đón đọc Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm của tác giả Tuyết Nguyên U Linh.