Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Điều tuyệt vọng nhất chính là nhìn từng người mà mình đem lòng yêu thương lần lượt rời xa. Đôi tay muốn nắm lấy để có thể níu giữ, lại chỉ có thể buông lơi. Bao nhiêu đau đớn và bi ai, bao nhiêu chua xót và yếu mềm... Trái tim bi thương đến nghẹn lời... Kiếp trước, Đào Cẩn đã từng gánh chịu tất cả những bi kịch bất hạnh như vậy. Phụ thân nàng vì thiếp thất mà vô tình đẩy mẫu thân đến cái chết. Khi ấy, nàng quá nhỏ chưa hiểu hết mọi chuyện nên không thể cứu lấy mẫu thân. Nàng để cho bà mất đi với đệ đệ đang mang trong bụng, một xác hai mạng. Chuyện này, là cỡ nào thương tâm với nàng kia chứ. Vậy mà, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, khi người ca ca thầm thương vì bảo vệ nàng mà bị kẻ xấu hãm hại, sau cùng thì tự vẫn chết. Ca ca quá đau buồn rồi cứ thế bỏ đi biệt tích... Đào Cẩn bơ vơ lạc lõng ở thế giới này, từng ngày trôi qua là những oán hận và khổ sở. Giá như, nàng có thể bảo vệ mẫu thân, ca ca... khỏi những tai ương này. Giá như, tất cả chỉ là giấc mộng mà thôi. Tỉnh giấc rồi, sẽ không còn nước mắt và đau buồn đến thế. Tỉnh giấc rồi, trái tim cũng thôi không còn đau đớn nữa….   Và ông trời đã nghe thấu lời nguyện cầu đầy tuyệt vọng của nàng, cứ thế cho nàng thêm một cơ hội nữa để có thể xoay chuyển vận mệnh bất hạnh của mình… . . . Tỉnh dậy sau cơn hôn mê, Đào Cẩn đã thật sự trùng sinh quay về lúc thơ bé, khi mà tất cả mọi chuyện vẫn chưa đi đến hồi bi kịch. Lần này, nàng nhất định sẽ bảo vệ mẫu thân và ca ca thật tốt, không để cho ai hay bất cứ điều gì thương tổn đến họ. Mẫu thân sẽ bình an vui vẻ mà sống, ca ca sẽ không vì quá đau buồn mà rời đi nữa. Những kẻ đã phá hủy gia đình nàng và đẩy họ vào con đường tuyệt vọng lúc trước, nàng sẽ từng chút một đòi lại, không nhân nhượng, không mềm yếu, không tha thứ.  Tuy nhiên, vì đã biết trước vận mệnh nên nàng xác định rõ, có một số người nhất định không nên chọc vào. Đó chính là Ngụy vương Giang Hành - người sau này sẽ lên ngôi hoàng đế, một kẻ lạnh nhạt xa cách và nắm trong tay quyết định sinh - tử toàn bộ số phận của Đào gia. Thậm chí, nàng còn cảm thấy rằng, tốt nhất là mình nên ôm chặt “cái đùi vàng” này lại, tích cực xây dựng quan hệ thật thân thiết bằng bối phận nàng gọi hắn một tiếng là “cửu cửu”. Ít nhất, sau này nếu Đào gia có xảy ra chuyện gì thì nàng vẫn còn một con đường để có thể cầu tình được. Thế nhưng dù đã sống hai đời, trải qua rất nhiều chuyện nhưng khi đứng trước Giang Hành nàng vẫn không khỏi run sợ. Khí chất lạnh lùng uy nghiêm của người này quả thật không phải đùa đâu ha. Vì thế, khi gọi Giang Hành bằng hai tiếng “cửu cửu”, trái tim nàng như nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ cảm thấy sợ hãi và muốn chạy trốn à :v :v  Giang Hành năm nay 27 tuổi, quanh năm chinh chiến và đóng quân ở Tống Châu cách xa đế đô vạn dặm. Chàng không có thiếp thất cũng chưa từng trải qua nhi nữ tình trường gì hết, nói chung là “sạch bong sáng bóng - hơi nhừ” chút so với nam nhân thời bấy giờ mà thôi. Dù vậy, thì luận theo bối cảnh thân thế, quyền lực cùng nhan sắc thì chàng chính là một “cái đùi vàng” vô cùng hoàn hảo mà bất kỳ ai cũng đem lòng mơ ước. Đáng tiếc, lạnh lùng cùng vô tình với nữ nhân chính là phong cách mà chàng không cần học cũng thực hiện vô cùng tốt. Vậy mà, khi đối diện với tiểu cô nương Đào Cẩn bé nhỏ, chàng luôn không còn là chính mình. Có thể, ngay lần đầu nhìn vào đôi mắt to sáng của nàng, nghe nàng gọi hai tiếng “cửu cửu”, biết nàng rất sợ hãi mình lại vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh, điều ấy làm chàng ấn tượng. Rồi lần chàng cứu nàng từ trên cao xuống, đôi tay to lớn ôm toàn bộ thân thể nàng, nhìn thấy nàng run rẩy lại nảy sinh thương tiếc. Và có lẽ, cảm giác muốn bảo hộ yêu thương chở che cho nàng bắt đầu xuất hiện trong lòng là khi nhìn nàng vì bị bệnh tim mà đau đớn từ trên lưng ngựa ngã xuống rồi cứ thế ngất đi. Khoảnh khắc ấy, rõ ràng đã có cái gì đó lặng lẽ đổi thay trong lòng chàng mất rồi. Đào Cẩn, tiểu cô nương tươi sáng như mặt trời mới hôm qua còn cười đùa vui vẻ nói chuyện cùng chàng mà hôm nay đã như chiếc lá thu héo rũ ngoài kia, tùy thời đều có thể rơi xuống. Nghĩ đến điều ấy, trái tim chàng thắt lại, đau đớn. Nếu có thể, muốn đem tất cả gió mưa giông tố quét qua cuộc đời nàng dừng chân ngoài cửa, để nàng vẫn mãi là Đào Cẩn khỏe mạnh bình an mà sống. Khi biết về bệnh tình của Đào Cẩn, Giang Hành càng cảm thấy yêu thương và muốn chở che cho cô gái nhỏ này nhiều hơn. Vì thế, chàng chẳng ngại vì nàng mà làm cả những điều nhỏ nhặt tầm thường nhất. Ban đầu, tình cảm của Giang Hành chỉ xuất phát từ sự thương tiếc và chút động lòng nhỏ bé. Bởi xét theo thân phận thì chàng là “cửu cửu” của nàng, cho dù không có quan hệ huyết thống thì vẫn là “cửu cửu”.  Vậy nên, chàng đã nghĩ rằng đối tốt với nàng là chuyện đương nhiên, sủng ái nàng là chuyện phải làm mà chẳng hề suy tư điều gì. Cho đến khi, những sợi tơ yêu thương trong lòng chàng bắt đầu cuộn vào nhau, càng ngày càng bền chặt, không cách nào dứt ra được nữa. Đến lúc này, chàng mới biết, hóa ra hai chữ “Đào Cẩn” đã từ từ khắc sâu vào tim chàng lúc nào không hay rồi. Thế nhưng, cô nhóc kia thật đáng ghét, không hiểu lòng chàng thì thôi đã đành vì nàng còn quá nhỏ chưa hiểu chuyện tình cảm đi. Đằng này,nàng cứ vô tư mà đối xử tốt với tên nam nhân khác trước mặt chàng nữa chứ. Đáng giận hơn cả là chàng “ăn giấm chua” muốn no rồi, mà tiểu cô nương kia còn không thèm để ý quan tâm chàng. Thật hận đến nghiến răng. Vì vậy, đôi lúc Đào Cẩn lại không hiểu rốt cuộc mình làm sai gì mà cửu cửu Giang Hành nhìn nàng như thể muốn cắn nàng một miếng vậy đó :v :v  Kỳ thật, Giang Hành vốn muốn là đợi nàng lớn lên thêm tí nữa thì nói chuyện yêu đương nhưng bất ngờ có một số sự việc xảy ra khiến chàng nhanh chóng quyết định đẩy nhanh kế hoạch. Đây là lúc nữ phụ Tần Mộ Mộ xuất hiện, cũng nhờ nàng ta mà Giang Hành bắt đầu bộc lộ bản chất tàn nhẫn ác độc của mình. Bởi chàng không phải là người mà ai cũng có thể tính kế được. Theo đúng kịch bản kiếp trước thì Tần Mộ Mộ rất lợi hại, còn có thể bên cạnh Giang Hành sau này nữa. Còn kiếp này, nàng ta vừa mới giăng bẫy tính kế Giang Hành thì đã bị lật tẩy rồi. Có lẽ kiếp trước, chàng không thèm so đo tính toán đối với chuyện nữ nhi tình trường vì chàng không quan tâm cũng không cần quan tâm. Bởi không yêu nên ai bên mình cũng như nhau mà thôi. Nhưng bây giờ thì khác, nhìn thấy Đào Cẩn tức giận đến vậy chàng mới biết mức độ nguy cấp của sự việc. Nên, Tần Mộ Mộ kia, ngươi xui xẻo rồi. Khó khăn lắm, chàng mới có thể nhích từng chút một quan hệ với Đào Cẩn mà dám phá hoại ư? Thật không muốn sống tốt. Vậy là, nàng ta và cả nhà đều bị trừng trị thích đáng. Đọc mà sảng khoái ghê vậy đó. Đối với nữ phụ muốn chen chân vào thì không cần nhân nhượng gì hết. Tiêu diệt được cứ việc tiêu diệt :v :v  Lúc này, Đào Cẩn mới mơ hồ phát hiện ra tình cảm của cửu cửu Giang Hành đối với mình. Có phải sự việc có chút sai lầm ở đâu không nhỉ? Sao nàng chỉ muốn “ôm đùi vàng” để bảo vệ bản thân và gia đình thôi mà bây giờ lại thành Giang Hành ôm nàng vào trong ngực vuốt ve yêu thương thế này. Thật muốn khóc. Vậy nên, thấy cửu cửu Giang Hành là nàng chạy trốn, nhất quyết cách xa ra được chừng nào hay chừng ấy. Nhưng mà thật không ngờ rằng, Giang Hành luôn lạnh nhạt khó gần lúc trước bây giờ lại thô bỉ vô sỉ hết biết như vậy chứ. Chàng ta cứ lẻn vào phòng của nàng mà ôm ấp rồi sờ sờ thơm thơm nàng hoài á. Hại nàng chỉ cần nghe thấy thị nữ kêu tên chàng là đã nhanh chóng đóng hết cửa xong trốn vào chăn rồi. Thế mà, cái tên vô sỉ này cũng không tha cho nàng, lén lút nhảy vào phòng không nói, còn quang minh chính đại hỏi nàng vì sao khóa cửa. Và nàng đã trả lời một câu vô cùng thiếu muối khiến mình bật cười như này nè: “Trời lạnh, sợ cửa hở” :v :v  Giang Hành à! Công cuộc truy thê của cửu cửu còn gian nan lắm đấy nha ^^ Nhưng mà mn yên tâm nghen, gì chứ thê tử mà Giang Hành đã chọn thì làm sao mà trốn thoát được. Và thế là, khi Đào Cẩn 15 tuổi - Giang Hành 30 tuổi hôn lễ được cử hành. Phải nói đây là hôn lễ giữa đại thúc - loli thì đúng hơn :v Khỏi nói tiếp cũng biết, cuộc sống sau này của Đào Cẩn như thế nào rồi ha. Giang Hành yêu thương sủng ái nàng vô cùng, còn làm cho nàng sinh mấy bánh bao nhỏ vô cùng đáng yêu nữa chứ. Đọc mà muốn nghẹn ngào cái độ sủng ngọt sâu răng của bộ truyện luôn đấy. Vậy nên, truyện này chỉ thích hợp cho những bạn yêu thích kiểu trùng sinh quay lại sữa chữa vận mệnh và viết nên một chuyện tình yêu lãng mạn ngọt ngào thôi ạ, không có chút ngược nào luôn á.  #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mới quá chính ngọ, thời tiết càng lúc càng thêm oi bức. Trên cây ve sầu kêu râm ran, không khí khô nóng xuyên qua mành lụa truyền vào trong phòng, ngay cả nha hoàn giơ quạt tròn quạt ra gió đều là khí nóng. Đào Cẩn ngồi gần cửa sổ, cầm trong tay một cây bút lông nhỏ luyện bút, nghiêm túc miêu tả viện ngoài đang nở rộ đầy hoa thạch lựu đỏ rực. Đại khái là tiết trời quá nóng, chân mày nàng càng chau càng chặt, trên trán non mịn chảy ra mồ hôi li ti, cuối cùng khó chịu đem trang giấy vò thành một cục, ném ra ngoài cửa sổ. ”Không vẽ không vẽ nữa, không thú vị gì hết.” Nha hoàn hai bên trái phải thấy thế, dùng sức quạt càng thêm nhanh một chút. Các nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vị tiểu tổ tông này không thoải mái. Đại nha hoàn Ngọc Minh lấy khăn lụa ra, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi hai bên thái dương nàng “Phải chăng Quận chúa là mệt mỏi, hay là nghỉ ngơi một lát đi?” Đào Cẩn lắc lắc đầu, ánh mắt cố chấp dừng trên mảng hoa thạch lựu trên cây. Nàng thoáng mím đôi môi anh đào, dường như muốn đem nó nhìn ra cái đến tột cùng. Đôi mắt trong suốt như mặt hồ, nhìn chăm chú, một hồi lâu sau mới xoay đi, “Hôm nay là ngày gì?” Ngọc Minh bình tĩnh trả lời, “Mùng ba tháng sáu.” Mùng ba, cách ngày giỗ mẫu thân nàng Ân thị còn có hai ngày. Ân thị Vu Minh Huy qua đời năm mười lăm tuổi, đến nay đã qua bảy năm. Bà là mẫu thân thân sinh của Đào Cẩn, gả cho tể tướng Đào Lâm Nguyên sau sinh được một trai một gái, đang muốn sinh lần thứ ba thì lại bởi người suy yếu, cuối cùng không thể sinh nở bình an, một xác hai mạng. Đào Cẩn chống cằm, như có điều suy nghĩ nhìn phía đình viện, trong mắt lộ ra mấy phần cô đơn. Kỳ thật mẫu thân không phải khó sinh, lúc đó đại phu đã chuẩn đoán không có vấn đề, huống chi khi sinh nàng cùng đại ca ra đều thuận lợi, sao lại nói khó sinh liền khó sinh đây? Truy cứu nguyên nhân, có lẽ có người từ trong làm khó dễ mà thôi. Lúc ấy nàng còn nhỏ, không biết bảo vệ tốt cho mẫu thân, trơ mắt nhìn bà hương tiêu ngọc vẫn, lại bất lực. * Thời tiết Trường An càng ngày càng nóng, giống như đang nung trên một chậu than cực nóng, dù cho nàng chỉ mặc một bộ đồ hoa lụa mỏng, cũng chống đỡ không nổi cái cảm giác oi bức này. Đào Cẩn có làn da trắng như tuyết, giống như tuyết trên đỉnh núi lóng lánh trong suốt, làn da này còn phơi nắng không đen, không biết gây nên bao nhiêu ghen tỵ của hào môn quý nữ. Nàng không phải nữ nhân xinh đẹp nhất, nhưng bởi vì có một khuôn mặt nhu thuận non nớt, tạo cho người khác một cảm giác ngây thơ. Chỉ có người thân cận nhất mới biết, cô nương này kỳ thật có một bụng ý nghĩ xấu, không hề vô tội giống như vẻ bề ngoài. Làm nàng mất hứng, có thể đem ngươi chỉnh đến khổ không thể tả. Phỉ Thúy đem bức rèm vén lên, Bạch Nhụy bưng một chén đường chưng tô lạc ướp lạnh lại, cầm lên cái bát men xanh nhạt, “Quận chúa ăn vài thìa canh giải nhiệt đi.” Đây là món ăn Đào Cẩn thích nhất, nàng múc một thìa, vừa cho vào miệng đã tan, có ướp băng mỏng quả thật đã giải nhiều nhiệt khí. Mời các bạn đón đọc Độc Nhất Phu Nhân Tâm của tác giả Phong Hà Du Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Em Ở Bên Ai Cũng Là Khoảng Trống Trong Anh - Trần Ai
Mala - một cô bé mồ côi từ nhỏ, không biết mình sinh lúc nào, bố mẹ là ai, quê hương là nơi nào. Cô là một đứa bé bị bỏ rơi, điểm này người bà nhặt được cô trước cổng ngồi giáo đường cũ đã nuôi nấng cô không bao giờ giấu giếm cô. Nhưng người bà ấy cũng không ở bên cô được lâu, Mala “chính thức” trở thành trẻ mồ côi từ năm lên bảy tuổi. Cô không biết được cuộc đời mình sẽ đi đến đâu, sẽ ra sao nếu như không có cuộc gặp gỡ tình cờ và trở thành định mệnh đó với Giang Quân. Cũng đơn độc và bị mất những người thân từ khi còn niên thiếu, xuất phát từ sự đồng cảm đó, Giang Quân đã đem Mala về nuôi, chính thức cho cô một gia đình, một cái tên: Giang Nguyệt. Cô lớn lên bên anh, như cái cây non dần ra tán xanh um, mướt mát. Giữa họ là thứ tình cảm lặng lẽ tỏa hương, nhưng không nói ra, tự mỗi người đều thầm lặng tìm cách né tránh. Anh là một người như cha, như anh, đáng tin cậy của cô; một người khác giới mà cô chỉ biết âm thầm ngưỡng mộ, yêu thương. Nhưng anh không thể đòi hỏi cô mãi mãi ngây thơ như vậy! Cuộc đời không như người ta mong ước, cô chỉ biết chấp nhận số phận, đồng thời luôn giữ thái độ như người đang xem kịch, lặng im chờ đợi xem ông trời sẽ mang điều gì đến, sẽ đưa cô đến đâu. Sau bảy năm ở Mỹ trở về lặng lẽ không báo trước, Giang Nguyệt và Giang Quân đều gặp phải những tai nạn vô tình, cũng qua đó, họ dần hiểu được nhau hơn hay lại những cuộc trùng phùng chia cắt? Hai người sẽ như trước đây, nhưng thời gian đâu thể quay ngược lại, hai người sao có thể quay trở lại như trước đây? *** Hai mươi năm mộng chưa tàn Trong kinh phật có nói: Có yêu ắt sinh ưu phiền, có yêu ắt sinh lo sợ. Nếu rời xa người mình yêu, sẽ không ưu phiền cũng chẳng phải lo sợ. Một năm mới, khi mùa đông sắp hết, Khang Châu có tuyết rơi lớn, từ lúc ngủ dậy, tuyết cứ rơi dày đặc cho đến tận đêm khuya. “Anh nghe đi!” Giang Nguyệt kéo chăn nhung trên người, đầu gục vào vai Giang Quân nói: “Có nghe thấy không?” Giang Nguyệt bỏ tấm bảng biểu xuống cọ cọ cằm vào trán anh hỏi. “Tiếng tuyết rơi đấy anh có nghe thấy không? Tiếng tuyết đang đập vào lan can ngoài ban công nhà ta!” Giang Nguyệt dựa người vào Giang Quân, cuốn sách đặt trên bụng rơi xuống sàn nhà. “Yên tĩnh quá đi phải không? Không biết người ta thường làm gì khi ở nhà nhỉ?” Giang Quân cười nói: “Cuộc sống thường ngày có gì ngoài xem ti vi, mắng mỏ con cái, cãi nhau với mẹ chồng...đâu?” Giang Nguyệt nói: “Thế thì có vẻ chúng ta không giống người bình thường lắm nhỉ? Đã không xem ti vi cũng chẳng cãi cọ, lại không có con cái để mắng mỏ...” “Chúng ta không cãi cọ ư?” Giang Quân liếc cô: “Xin hỏi tuần trước ai đóng cửa đánh sầm một cái, rồi cả ngày trả thèm đoái hoài đến người ta?” ... Mời các bạn đón đọc Em Ở Bên Ai Cũng Là Khoảng Trống Trong Anh của tác giả Trần Ai.
Provence Đợi Chờ - Mạch Tàn Hề
Thầy đang nói gì vậy? Tôi nghe chẳng nghe lọt tai lấy một chữ. Buồn chán tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy ô cửa rất nhỏ nhưng cũng không thể ngăn được nhiệt lượng mặt trời vô cùng nhiệt tình lan tỏa khắp chốn, khiến bầu trời trở nên lớn hơn, ngắm nhìn l'u có thể khiến người ta muốn bay lên không trung. Tôi rất thích. Điều này khiến tôi nghĩ đến mảnh đất Provence bát ngát ấy, không khí trong xanh, yên bình, ánh mặt trời trải dài khắp chốn, nào có sự ngăn cách của song cửa nhỏ. Khắp cánh đồng oải hương được khoác lên mình lớp áo nắng mặt trời dệt nên, rực sáng lên đến lạ kì, màu vàng của ánh dương khảm lên màu tím của oải hương. *** Lăng Hạo Cẩn nhẫn tâm nói đi là đi, Hạ Lam Thường tôi cũng sẽ không vì thế mà suy sụp. Cái bàn trống trong lớp học cũng được chuyển đi rất nhanh chóng, dù mất đi một đồng minh tôi vẫn không hề làm gì kỳ lạ, bình tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Tôi vẫn tiếp tục trưởng thành ở nơi đây, tuy bầu không khí hơi ngột ngạt nhưng dần dần tôi cũng có thể thích nghi với thói quen cũ. Ba năm cấp ba trôi qua rất nhanh, giống như đại đa số những học sinh khác, tôi cũng đi thi Đại học, trúng tuyển vào một trường Đại học bình thường, sau khi lên đại học lại tiếp tục học tập… Trong quãng thời gian này, mọi ước mơ của tôi có vẻ rất bình thường. Dẫu hiện tại tôi đã có đủ tiền, thời gian cũng không hề thiếu, thế nhưng tôi không còn cố chấp bướng bỉnh muốn hoàn thành giấc mơ liên quan đến Provence nữa. Tôi dành hầu hết thời gian cho máy tính, suốt ngày xem phim thần tượng Âu Mĩ; còn tiền, tôi dùng để mua rất nhiều đồ ăn vặt phục vụ nhu cầu giải trí của mình. ... Mời các bạn đón đọc Provence Đợi Chờ của tác giả Mạch Tàn Hề.
Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính! - Mễ Đồng
Lúc ấy, mình không có can đảm nhìn vào đôi mắt bạn, mình rất sợ bạn sẽ nói lời từ chối. Nếu như ban đầu có thể dũng cảm một chút...Có phải là, nỗi đau sẽ rời xa? Mình biết, mình đã biết rõ, nhưng bạn có thể hiểu được không? Mình là thiên sứ chỉ có một bên cánh, vẫn ở đây ngốc nghếch chờ bạn Quay trở về! *** Hai nhân vật chính trong tác phẩm là Doãn Đa Lâm và Hàn Thừa Tầm - đôi bạn thanh mai trúc mã. Hai người từ nhỏ đã rất thân thiết, đi đâu cũng có nhau. Cả hai đã sớm nảy sinh tình cảm yêu đương nam nữ nhưng đều một mực che giấu vì chỉ sợ đối phương từ chối. Thừa Tầm tuy trong lòng rất quan tâm đến Đa Lâm nhưng bên ngoài lại luôn tỏ ra lạnh nhạt, đôi khi chọc ghẹo khiến cô phát khóc. Cậu còn giả vờ tỏ ra thân thiện với cô bạn gái học giỏi, xinh đẹp tên Thành Vũ Tuyết trước mặt Đa Lâm, khiến cô đau lòng muốn chết.  Còn Đa Lâm tưởng Thừa Tầm chẳng để ý gì đến mình nên cũng cố kìm chế tình cảm, có đôi lần muốn chọc tức Thừa Tầm còn nói bừa là muốn qua lại với tiền bối Khương Tải Hoán - học sinh trên cô một khóa. Cứ thế, hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm dẫn đến hai người phải xa nhau ba năm trời. Ba năm sau, Đa Lâm đã hiểu ra tất cả, những gì Thừa Tầm làm đều là vì cô, vì yêu cô, vì muốn bảo vệ cho cô. Mễ Đồng là tác giả nổi danh trên mạng với các tác phẩm: Sự lãng mạn của hậu duệ quý tộc; Hôn cái nào! Cô nàng xấu tính; Nụ hôn đầu của công chúa thất tình.. *** Có lẽ mọi chuyện đã sớm được an bài, Giống như anh, Sẽ chỉ thích mình em. Tình yêu, quả thật là chuyện phiền phức, Giống như anh, Sẽ mê đắm mình em thôi. Năm ấy anh năm tuổi, em bốn tuổi. Lần đầu nhìn thấy em, anh vẫn chỉ là một chú nấm lùn bé tí, đương nhiên, em cũng thế. Hôm ấy, em lạc đường trong khu chung cư, khóc rất thương tâm rất thương tâm. Nhìn thấy em đang khóc lóc, anh không hề thấy hiếu kỳ, tuy trong lòng vẫn phập phồng không yên nhưng vẫn quyết định bỏ qua, chạy đến cầu trượt bên cạnh em, chuẩn bị chơi đùa thỏa thích. Nhưng, đúng vào lúc ấy, bàn tay nhỏ nhắn của em túm chặt lấy mép áo của anh. Không hiểu do đâu, tim anh đột nhiên run rẩy và vui sướng, giống như đã chờ đợi em làm như thế từ lâu rồi vậy. Em bấu chặt lấy anh, ngẩng gương mặt đẫm nước mắt lên, liên tục van nài: Xin anh… xin anh dẫn em về nhà… em muốn tìm mẹ em… Gương mặt đầy ngấn nước mắt ấy, long lanh như thế, anh suýt nữa đã nhầm lẫn, tưởng rằng mình đã gặp được thiên sứ. Anh nghĩ, bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, mình đã trượt trên con đường tìm kiếm em, trong lúc không hay biết vẫn luôn tìm kiếm em không mệt mỏi. ... Mời các bạn đón đọc Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính! của tác giả Mễ Đồng.
Gió Thổi Mùa Hè - Lâm Địch Nhi
Khi đọc xong “Gió thổi mùa hè”, tôi đã ngồi rất lâu mới có thể quyết định mình sẽ bắt đầu như thế nào. Bởi vì lâu lắm rồi tôi mới đọc một câu chuyện nhẹ nhàng mà buồn bã đậm sâu như vậy cho nên không khỏi dè dặt, sợ rằng sẽ làm hỏng cảm xúc hiện đang có đối với Ngôn Mặc và Liễu Liễu. Chuyện tình của họ rất đẹp, nhưng cũng rất đau lòng. Ngôn Mặc, tôi nghĩ mình sẽ bắt đầu với người này. Ngôn Mặc vừa là một DJ cho đài phát thanh, vừa là thầy giáo dạy nhạc jazz của trường Kĩ thuật, cũng là một tay trống trong ban nhạc rock. Anh thường hát những bài hát có giai điệu cuồng nhiệt, nhưng thực chất Ngôn Mặc lại là người rất trầm lặng và hay suy nghĩ nhiều... Tôi thích điểm này ở Ngôn Mặc. Anh là kiểu người rất quyết đoán, nếu không thích thì tuyệt đối không dây dưa, kể cả ca sĩ đang nổi được anh sáng tác bài hát cho có tình ý với anh, hay là học trò bướng bỉnh luôn bám theo anh cũng thế. Ngôn Mặc giải quyết rất rõ ràng, bởi vì anh không hứng thú, cho nên không hề cho họ cơ hội nào. Nhưng Ngôn Mặc cũng là một người sống rất tình cảm. Nếu nói đến người có thể khiến Ngôn Mặc lưu luyến không thể rời xa, có lẽ chỉ một mình Liễu Liễu mà thôi. Liễu Liễu, Liễu Liễu. Tên cô gái này gợi cho người ta cảm giác yếu đuối, nhưng thực ra lại là một người rất mạnh mẽ. Một người phụ nữ như vậy, có thể tự quyết định mình nên dừng chân hay bước đi. Liễu Liễu không vương vấn người cũ, vì anh ta đã từng phản bội cô, cho nên dù có trở lại, cầu xin thế nào Liễu Liễu cũng không chấp nhận. Cô rất dứt khoát. Ở điểm này, Liễu Liễu và Ngôn Mặc giống nhau. Liễu Liễu có thể nhất thời tức giận vì những cô gái khác cố tình gần gũi Ngôn Mặc, nhưng cô vẫn kiên nhẫn nghe anh giải thích. Ngôn Mặc có thể ghen tị với người cũ của Liễu Liễu, nhưng anh vẫn tin tưởng cô, bởi vì “Tôi yêu Liễu Liễu, Liễu Liễu yêu tôi, không mang theo bất kì tia tạp chất nào, cảm giác tựa như mối tình đầu.” Bởi vì họ yêu nhau đậm sâu như vậy. Chỉ tiếc là, cuối cùng vẫn không vượt qua được thử thách. Liễu Liễu rời đi, bởi vì tình cũ của Ngôn Mặc, lúc đó là ca sĩ nổi tiếng, nói rằng Ngôn Mặc từng có con với cô ấy. Tự tôn của Liễu Liễu rất lớn, cô cũng chán ghét cảm giác bị phản bội. Mà Ngôn Mặc lại không hề biết việc này. Liễu Liễu cứ như vậy bỏ đi. Cô nghe anh nói rất nhiều điều, giải thích rất nhiều thứ, nhưng lại không cho anh một cơ hội tạm biệt cuối cùng. Cũng không thể chờ những bài hát mà Ngôn Mặc hứa sẽ sáng tác tặng cô vào ngày sinh nhật. Đó là tâm ý của anh. Liễu Liễu, đáng tiếc không đợi được rồi. “Vì sao anh nhìn qua lại đau buồn như vậy Trong mắt ánh lệ Đến đây đi, hiện tại đã đến với anh Không cần phải sợ, không cần phải khóc Để anh nhìn rõ em Anh cũng đã trải qua buồn bã, đau lòng Khi màn đêm buông xuống Em không biết làm sao Cho dù oán hận của em Cũng sẽ không thể làm giảm tình yêu của anh đối với em.” Lần sau họ gặp nhau, Liễu Liễu đã vì tai nạn mất trí nhớ. Cô không còn nhớ Ngôn Mặc là ai. Tất cả tựa như chưa từng xảy ra. Vậy thì tốt. Liễu Liễu không còn đau lòng nữa rồi. Nhưng còn Ngôn Mặc? Anh vẫn dịu dàng như vậy, chờ cô ấy hồi phục, nhìn cô ấy trong tay với người đàn ông khác, thật lòng chúc phúc cho cô ấy. Thú thực, tình yêu của Ngôn Mặc dành cho Liễu Liễu khiến tôi cảm thấy nghẹt thở. Bởi vì đẹp đẽ đến thế, mà lại thật đau lòng. Kết cục của câu truyện này, nhiều người vẫn cho là SE. Ngôn Mặc rời đi, Liễu Liễu bước vào lễ đường với một người đàn ông khác. Cô có lẽ vĩnh viễn không nhớ ra mình từng yêu sâu sắc một người đàn ông tên là Ngôn Mặc trên đời. Nhưng mà, tôi nghĩ rằng, đây lại là OE. Vì cuối cùng, có thể Liễu Liễu đã nhớ ra mọi chuyện. Trích chương cuối: “Tôi rất muốn nói, anh sẽ mang em bỏ trốn, đi đến một nơi không có ai biết chúng ta, làm một đôi vợ chồng bình thường, nắm tay nhau sống đến già. Nhưng cuối cùng tôi cũng không nói ra, chỉ rót cho em một chén nước thấm giọng. Sau đó tôi đưa em đến dưới lầu nhà trọ, cùng em đi đến đầu cầu thang. Nhưng khi em bước lên lầu, lại đột nhiên vịn lấy lan can, vẻ mặt mờ mịt như không biết mình đang ở chỗ nào. Tôi nghĩ có lẽ em thấy khó chịu nên bước lại đỡ em. Em chậm rãi xoay người lại, thở dài một tiếng, rồi đột nhiên ôm lấy thắt lưng tôi, kiễng chân hôn lên đôi môi hơi lạnh của tôi, nhẹ nhàng day cắn, bằng độ mạnh yếu mềm nhẹ quen thuộc. “Ngôn Mặc, hẹn gặp lại!” Còn bạn, kết quả của hai người họ mà bạn nghĩ sau khi đọc xong câu chuyện này sẽ là gì? Review by Ám dung hoa *** Cuối tháng năm, có một buổi biểu diễn âm nhạc tổ chức ở Hải Nam, dàn nhạc chúng tôi cũng được mời đi biểu diễn. Liễu Liễu tiễn tôi đến ga tàu, trong mắt tràn đầy lưu luyến. Buổi biểu diễn này chỉ mất ba bốn ngày, nhưng sau khi tôi trở về, Liễu Liễu phải dẫn học trò đi Giang Tô thực tập nửa tháng, như vậy là chúng tôi sẽ phải xa nhau tận hai mươi ngày. Lưu luyến dâng lên từ tận đáy lòng. Từ khi yêu nhau đến nay, chúng tôi chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy. Tôi nắm tay Liễu Liễu đứng trên đài ngắm trăng, nhìn đoàn tàu không ngừng di chuyển, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy toàn thân mệt mỏi. “Nhớ gửi tin nhắn, gọi điện hằng ngày cho em đấy.” Liễu Liễu nghiêng đầu, vẻ mặt hờn dỗi, quả thật hoàn toàn khác xa với hình tượng nghiêm túc khi lên lớp của em. Tôi hôn lên môi em: “Anh biết rồi, chỉ cần rảnh rỗi nhất định sẽ nhắn tin, gọi điện thoại cho em.” “Buổi biểu diễn chắc có không ít người đẹp, bầu không khí cũng nóng bỏng, anh… Không thể để người khác hôn anh. Chỗ này là độc quyền của em.” Liễu Liễu nhón chân, cắn lên môi tôi một cái, cảm giác hơi đau ngứa. “Tuyệt đối không có chuyện đó.” Tôi biết Liễu Liễu nhớ kỹ chuyện của tôi và Lưu Lộ trong quán bar lần trước. Đoàn tàu vào ga, lão Đỗ đứng trên đài giục tôi. Tôi đành buông tay Liễu Liễu ra, lên tàu. Đoàn tàu rời khỏi ga, tôi vẫn nhìn qua cửa sổ, nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ của Liễu Liễu, chợt cảm thấy trong lòng trống vắng đến lạ. Chúng tôi dừng lại ở Thẩm Quyết mười lăm phút, tụ họp với dàn nhạc rồi mới ngồi thuyền đi Hải Nam. Buổi biểu diễn diễn ra ở thành phố Tam Á xinh đẹp. Ánh mặt trời, bãi cát, sóng biển, người đẹp, âm nhạc, toàn bộ Tam Á đều sôi trào. Đây là một nơi vô cùng vô cùng HOT vào thời gian này. Mạc Tri Văn là khách mời đặc biệt của buổi biểu diễn nên cũng đi tới Hải Nam. Bây giờ cô ta là ca sĩ nổi tiếng, ra vào đều có một đám fan hâm mộ đi theo. Chúng tôi gặp nhau lúc chiều tối trên bờ cát, mấy người lão Đỗ muốn đi bơi, nhưng tôi mệt mỏi, chỉ nằm phơi nắng chiều trên bờ cát, nắm một nắm cát, từ từ thả rơi theo chiều gió. Hôm nay tôi đã nhắn cho Liễu Liễu mấy tin nhắn, nhưng đến giờ em vẫn chưa trả lời, khiến tôi có chút lo lắng, bất an. Trước mắt đột nhiên tối sầm, một bóng người che khuất ánh sáng mờ nhạt của nắng chiều tiến lại gần. Tôi ngẩng đầu, là Mạc Tri Văn, lúc này cô ấy mặc một bộ đồ bơi vô cùng quyến rũ, trên mặt mang kính râm, hấp dẫn không ít ánh mắt trên bờ cát. “Hi!” Tôi giơ tay chào hỏi, tin tức cô ta tới đây đã sớm được truyền ra, tôi cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm. Cô ta cười cười, nằm xuống bên cạnh tôi, thoải mái thở dài một tiếng. “Lâu rồi không được thả lỏng như vậy, khó khăn thật.” Cô ta nói. “Làm người nổi tiếng đúng là không dễ dàng, tất nhiên phải vất vả hơn người bình thường rồi.” Tôi đưa cho cô ta một chai nước. ... Mời các bạn đón đọc Gió Thổi Mùa Hè của tác giả Lâm Địch Nhi.