Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kỵ Sĩ Hành Trình

Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Huyền ảo Kỵ Sĩ Hành Trình của tác giả Ngã Ái Tiểu Đậu. Trong tinh giới có muôn vàn thế giới, mỗi thế giới lại có văn minh của riêng mình: Có kị sĩ tu luyện đấu khí cuồng bạo, ma pháp sư lấy tri thức làm đòn bẩy thi triển ma pháp, tu chân giả nghịch thiên mà đi, thiên sứ thần tộc có tín ngưỡng cuồng nhiệt,văn minh tôn trọng khoa học kĩ thuật, vv.....Truyện kể về hành trình quật khởi của một kị sĩ xuất thân bình dân ở một vùng hẻo lánh của thế giới vu sư, trải qua gian khổ phấn đấu từng bước trở nên cường đại. Ma pháp sáng lạn, đấu khí minh diễm, tinh giới rộng lớn, hồng nhan tri kỉ xinh đẹp, chiến đấu nhiệt huyết đều có trong hành trình này. p/s:Main không não tàn, không được buff quá đà,trưởng thành từ từ, các nhân vật khác không não tàn, map rộng, chuyện gốc đã có gần 3000 chương *** Tóm tắt Huyền ảo Kỵ Sĩ Hành Trình là một tiểu thuyết huyền huyễn, kiếm hiệp của tác giả Ngã Ái Tiểu Đậu. Câu chuyện kể về hành trình quật khởi của nhân vật chính Locke. Locke là một kị sĩ xuất thân bình dân ở một vùng hẻo lánh của thế giới vu sư. Hắn có một ước mơ cháy bỏng là trở thành một kị sĩ vĩ đại, nhưng thực tế lại vô cùng phũ phàng. Locke phải đối mặt với nhiều khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Hắn phải làm đủ mọi việc để kiếm sống, đồng thời phải luyện tập không ngừng để nâng cao thực lực. Trải qua gian khổ phấn đấu, Locke dần dần trở nên cường đại. Hắn đã đạt được ước mơ của mình và trở thành một kị sĩ vĩ đại. Review Huyền ảo Kỵ Sĩ Hành Trình là một tiểu thuyết có cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn. Câu chuyện xoay quanh hành trình quật khởi của nhân vật chính Locke. Locke là một nhân vật chính có tính cách đáng yêu, lạc quan và luôn nỗ lực vươn lên. Hắn là một người có chí tiến thủ, không ngại khó khăn, gian khổ. Locke cũng là một người có tấm lòng nhân hậu, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Nhân vật phụ trong truyện cũng được xây dựng khá tốt, mỗi người đều có cá tính và câu chuyện riêng. Các nhân vật phụ góp phần tạo nên sự hấp dẫn cho câu chuyện. Lối viết của tác giả Ngã Ái Tiểu Đậu mượt mà, dễ đọc. Tác giả cũng có sự đầu tư kỹ lưỡng về mặt nội dung, tạo nên một câu chuyện lôi cuốn và hấp dẫn. Đánh giá chung Huyền ảo Kỵ Sĩ Hành Trình là một tiểu thuyết huyền huyễn, kiếm hiệp đáng đọc. Câu chuyện có cốt truyện hấp dẫn, nhân vật thú vị và lối viết lôi cuốn. Nếu bạn thích thể loại tiểu thuyết này, thì đây là một tác phẩm mà bạn không nên bỏ qua. Một số điểm cộng của tiểu thuyết: Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn, có nhiều tình tiết bất ngờ. Nhân vật chính Locke có tính cách đáng yêu, lạc quan, luôn nỗ lực vươn lên. Các nhân vật phụ được xây dựng tốt. Lối viết mượt mà, dễ đọc. Một số điểm trừ của tiểu thuyết: Một số tình tiết hơi cường điệu. Kết thúc hơi vội vàng. Dưới đây là một số điểm nổi bật của tiểu thuyết: Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn, có nhiều tình tiết bất ngờ. Nhân vật chính Locke có tính cách đáng yêu, lạc quan, luôn nỗ lực vươn lên. Lối viết mượt mà, dễ đọc, có nhiều tình tiết hài hước. Nếu bạn đang tìm kiếm một tiểu thuyết huyền huyễn, kiếm hiệp, thì Huyền ảo Kỵ Sĩ Hành Trình là một lựa chọn không tồi. Một số điểm cụ thể về nhân vật chính Locke: Locke là một nhân vật chính không não tàn, không được buff quá đà, trưởng thành từ từ. Locke có xuất thân bình dân, nhưng hắn có ý chí kiên cường và nghị lực phi thường. Locke có một ước mơ cháy bỏng là trở thành một kị sĩ vĩ đại, và hắn đã thực hiện được ước mơ của mình. Locke là một người có tấm lòng nhân hậu, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Một số điểm cụ thể về thế giới tinh giới trong truyện: Tinh giới là một thế giới rộng lớn, có muôn vàn thế giới khác nhau. Mỗi thế giới lại có văn minh của riêng mình. Có kị sĩ tu luyện đấu khí cuồng bạo, ma pháp sư lấy tri thức làm đòn bẩy thi triển ma pháp, tu chân giả nghịch thiên mà đi, thiên sứ thần tộc có tín ngưỡng cuồng nhiệt, văn minh tôn trọng khoa học kĩ thuật, v.v... Tổng kết: Huyền ảo Kỵ Sĩ Hành Trình là một tiểu thuyết huyền huyễn, kiếm hiệp đáng đọc. Câu chuyện có cốt truyện hấp dẫn, nhân vật thú vị và lối viết lôi cuốn. Nếu bạn thích thể loại tiểu thuyết này, thì đây là một tác phẩm mà bạn không nên bỏ qua. *** Locke là binh nhì của vương quốc Faustin, từ 14 tuổi hắn đã bắt đầu tòng quân, đến nay hắn đã là một lão binh có bốn năm kinh nghiệm sa trường. Hôm nay tâm tình của hắn không tệ, bởi vì đây là thời gian phát quân lương. Một tháng binh nhì của vương quốc nhận được ba mai bạc Diller quân lương, tăng thêm Kedozzi Nam Tước tình nguyện trợ cấp thêm cho các binh sĩ của mình hai mai bạc Diller quân lương, hắn có thể nhận tới tay bốn mai bạc Diller, vì cái gì thiếu một mai,đó là bởi vì phàm là quân lương mà quốc gia cung cấp thì quân bộ luôn muốn tham ô một chút, đây là lệ cũ. Locke đã không kịp chờ đợi muốn lĩnh tới tiền lương của mình, sau đó xin nhờ thương đội của Nam Tước đại nhân, đem ba mai bạc Diller đưa về nhà, hắn hi vọng chị gái mình có thể mua một cái dây lụa mà mình thích, trên tóc không còn bọc lấy vải cây đay bố thô ráp, cũng hi vọng trong một tháng sau đó cha mẹ mình có thể ăn được một hai bữa bánh mì trắng, thân thể của bọn họ đã rất kém cỏi. Còn thừa một mai bạc Diller, Locke vẫn như cũ để lại mời các huynh đệ của mình uống rượu.Là một người binh nhì có chút thực lực, hắn là tiểu đội trưởng của một tiểu đội mười người. Hắn biết rõ, các huynh đệ của hắn cũng không dễ chịu, mỗi tháng binh tam chỉ nhận được tới tay hai mai bạc Diller, phó binh chỉ có một mai, bọn hắn cần đem tiền lương của mình tách ra thành từng mai đồng Diller để tiêu, đã muốn phụ cấp trong nhà, lại muốn tự mình tiêu xài,cho nên căn bản là không đủ. Vì làm tiểu đội tác chiến đoàn kết hơn, cũng vì có mấy người thuộc hạ trung thành với mình, có thể thay mình cản thương tại thời khắc mấu chốt, Locke chưa từng so đo việc mời khách. Trong tiểu đội của hắn có năm tên binh tam, năm tên phó binh, trừ ba người là hai tháng trước mới bổ sung đến, những người còn lại đều là huynh đệ cùng một chỗ tác chiến chí ít nửa năm, bọn hắn phần lớn cùng tuổi với Locke, nhưng tòng quân muộn hơn Locke, đều là tân binh mới tòng quân một năm đến hai năm, đại đa số bọn hắn đều thật tâm bội phục Locke, bởi vì Locke đại ca đã khẳng khái lại có nghĩa khí, mỗi lần lĩnh lương đều mang các huynh đệ đi uống một chén, đánh giặc xong cũng thế, chủ yếu nhất là, bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít đều nhận qua Locke chiếu cố trong chiến đấu, một cái nho nhỏ chiếu cố khiến cho sau lần đầu chiến đấu, tiểu đội bọn rất ít giảm quân số. Sau một lần lại một lần chiến đấu, thành viên của tiểu đội bọn hắn càng ngày càng phối hợp ăn ý, tỉ lệ sống sót cũng càng ngày càng cao. Tại toàn bộ trong quân doanh, việc này cũng tương đối nổi danh, mặc kệ là tân binh hay là lão binh, chỉ cần tuổi tác bằng Locke hoặc nhỏ hơn hắn, đều sẽ gọi hắn một tiếng, Locke đại ca. Đây là đối cường giả tôn kính, vả lại, nghe nói trong trận chiến hai tháng trước Locke giết không ít moi rợ của vương quốc Charles, công huân của hắn đã sắp tích lũy đến binh nhất. Locke đi đến quân nhu doanh, nơi này không chỉ là nơi phát quân lương, mà còn là nơi giao dịch trong quân doanh, ở chỗ này ngươi có thể mua được tất cả những thứ mà ngươi muốn.Từ rượu mạch có hương thơm thuần khiết,kiếm làm từ sắt mịn sắc bén,một con ngựa tốt,….cho đến cả nữ nhân xinh đẹp. Nơi này cái gì cần có đều có, Kedozzi Nam Tước đối với nhu cầu của binh línrất là chiếu cố. Nhưng điều kiện kiên quyết là ngươi phải có tiền hoặc có quyền. Locke là binh nhì, vốn liếng của hắn có lẽ vừa mới đạt tới tiêu chuẩn của nơi này, nhưng hắn rất ít tiêu xài ở đây.Không chỉ là hắn, tại trong quân doanh, trên cơ bản những binh sĩ có gia đình phải gánh vác đều không tiêu phí ở nơi này, không phải là bởi vì các binh sĩ tự chủ mạnh, mà là bởi vì túi tiền của bọn hắn không chịu nổi mức tiêu phí ở đây. "Ha ha, Locke! Ngươi tốt!" Một tiếng la to đến từ một nam nhân cao lớn vạm vỡ, mọc đầy râu quai nón,hắn ném cho Locke một túi tiền, Locke mở ra xem, bên trong có ba mai sáng quang lóng lánh bạc Diller cùng một trăm mai đồng Diller. "Joshua đại thúc, xế chiều đi uống một chén?" Locke cười hì hì người nam nhân này nói. "Cùng ngươi nói bao nhiêu lần rồi, tại trong quân doanh phải gọi ta là trung đội trưởng! Ngươi tiểu tử này! Một chén liền muốn đuổi ta? Chí ít phải hai chén!" Joshua đại thúc hướng về phía Locke cười mắng. Locke mời Joshua đại thúc uống rượu không chỉ là vì khách khí, mà còn là liên quan tới việc tấn thăng quân hàm của hắn,chiến công của hắn sắp đạt tới binh nhất, binh nhất là đường ranh giới của tất cả binh sĩ, người đạt tới binh nhất sẽ được Nam Tước ban cho công pháp tu luyện đấu khí, đây là chìa khóa để tấn cấp giai vị kỵ sĩ, vả lại binh nhất ít nhất có thể làm phó đội trưởng của một trung đội, giống binh nhất có uy tín lâu năm như Joshua đại thúc thì trực tiếp được bổ nhiệm làm trung đội trưởng. Joshua đại thúc nhận lời của Locke cũng không chỉ là chiếu cố mặt mũi của Locke, hắn cho rằng đây là một người trẻ tuổi có tiềm lực, vả lại Joshua đại thúc và Locke đều đến từ cùng một trấn- trấn Mine. Kỳ thật đại đa số người trong đại đội bọn hắn đều đến từ cùng một nơi – lãnh địa Kedozzi . Có thể nói trong 4 năm Locke tòng quân, Joshua đại thúc trợ giúp hắn rất nhiều, theo hắn là phó binh một mực chiếu cố đến bây giờ hắn trở thành binh nhì, là người nhìn xem Locke lớn lên trong những năm này. Hắn nguyện ý trợ giúp tên vãn bối này, lần uống rượu này, hắn chuẩn bị chỉ điểm cho Locke một phen, chỉ cho hắn phương pháp tấn thăng binh nhất. "Không có vấn đề, đến lúc đó ta đến gọi ngài!" Locke cất kỹ túi tiền, trực tiếp rời đi.Xung quanh đây bày tinh xảo áo giáp, trường kiếm sắc bén cùng những nữ nhân ăn mặc hở hang khiến hắn kém chút bị bệnh đau mắt. Một bộ phổ thông áo giáp chí ít cần 100 mai bạc Diller cũng chính là một mai vàng Diller, một thanh trường kiếm không tệ chí ít cần 10 mai bạc Diller, mà cùng một nữ nhân có bề ngoài không tệ ngủ qua một đêm, không có một mai bạc Diller ngươi cũng ngựơng ngùng mở cửa phòng người ta . Locke không có bao nhiêu tiền nhàn rỗi. Đến nay trang bị của hắn cũng chỉ là một bộ giáp da tổn hại, một thanh kiếm sắt có vết nứt nhưng vẫn còn sắc bén, một thanh thương sắt, cùng một con dao găm giấu ở trong giày. Locke trở lại trong lều vải của tiểu đội mình, nhìn xem thuộc hạ tốp năm tốp ba ngồi vây chung một chỗ đánh bài, khoác lác, hắn cũng bị loại không khí nhẹ nhõm này lây nhiễm. Locke đá một chân vào cái tên vừa đánh bài hiệu bên cạnh hô to gọi nhỏ-Kane, tên này là trinh sát của tiểu đội,mang quân hàm binh tam, trên chiến trường rất tỉnh táo mai phục trinh sát,nhưng trong sinh hoạt lại tùy tiện lớn giọng. Hắn, Locke còn có đao thuẫn thủ của tiểu đội- Hans, quan hệ ba người họ là tốt nhất, bọn hắn là chiến hữu chiến đấu cùng nhau hai năm trở lên."Buổi chiều, ta mang các ngươi đi uống rượu, hiện tại đều cho ta đi lĩnh cơm trưa! Đừng hồ nháo nữa!" Locke hướng về phía người của tiểu đội nói. "Ha ha, lão đại, có thể đừng luôn đá cái mông của ta sao? Đá sưng lên thì lần sau đi trinh sát bị người phát hiện làm sao bây giờ?" Kane hướng về phía Locke nháy mắt ra hiệu, việc này chọc cười tất cả mọi người trong lều vải. "Sưng cũng không sợ, ta đi tìm kỳ huynh đệ cho ngươi mượn một phần lá bạc hà đắp lên, ngày thứ hai liền khỏi!" Một bên trường thương binh -Yade trêu chọc nói, tên này cũng là binh tam. Kỳ huynh đệ là một đôi gay nổi danh trong doanh trại, chuyên thẩm vấn các loại xương cứng địch tù, về phần lá bạc hà là hai người bọn họ dùng để tiêu sưng sau một loại hoạt động nào đó, dù sao ngày thứ hai còn muốn chiến đấu nha. "Lăn, tiểu Yade,ngươi ngứa da phải không, cũng dám đùa giỡn Kane đại gia, cẩn thận trong sân huấn luyện ta không nể mặt mũi" Đương nhiên trong giọng Kane thì thành phần đùa cợt lớn hơn trách cứ. Mỗi ngày, việc vui của đám lính này chính là đánh bài, khoác lác, lẫn nhau trêu chọc, mỗi người đều luyện một bộ mồm mép nhanh nhảu, Locke rất ưa thích nhìn thấy loại hiện tượng này, bởi vì trong lúc vô hình việc này đề cao lực ngưng tụ của tiểu đội bọn hắn. "Đừng có đùa mồm mép, nhanh đi lĩnh cơm đi, thuận tiện đem phần của ta mang về." Locke đối đám thủ hạ cười mắng."Kane, ngươi đừng ăn vụng thịt của ta a, không thì buổi chiều uống rượu không có phần của ngươi!" "Đừng nha, lão đại, ta tuyệt đối không ai ăn vụng, ai ăn vụng ta gọt hắn! Hans, chúng ta đi!" Trước khi đi, Kane thề son sắt bảo đảm nói. Mời các bạn mượn đọc sách Kỵ Sĩ Hành Trình của tác giả Ngã Ái Tiểu Đậu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bảo Giám - Đả Nhãn
Sau hai tác phẩm rất thành công là Hoàng Kim Đồng và Thiên Tài Tướng Sư, tác giả Đả Nhãn tiếp tục gửi tới độc giả một bộ Đô thị mới – Bảo Giám. Đến với Bảo Giám chúng ta cùng trở lại mốc thời gian những năm 90 của thế kỷ 20 để dõi theo bước đi của Tần Phong. Từ một cậu bé được sống trong gia đình yên ấm, bỗng nhiên tai họa giáng xuống khi bị kẻ thù hãm hại. Cậu bé Tần Phong khi đó đã phải dắt theo em gái mình phiêu bạt đến một vùng đất mới, những tưởng cuộc sống ở đây sẽ yên ổn nhưng ai ngờ biến cố lại liên tiếp xảy ra, chính điều đó đã tác động sâu sắc đến tâm lý của cậu và hướng cuộc đời cậu sang một ngã rẽ khác. Liệu Tần Phong sẽ vượt qua biến cố, giải quyết các mối ân oán trong giang hồ và xây dựng sự nghiệp như thế nào? Dưới ngòi bút của Đả Nhãn, tất cả sẽ hiện lên một cách vô cùng sinh động và chắc chắn sẽ không làm cho bạn thất vọng. Đối với chúng tôi, những người chuyển ngữ bộ truyện này đều có chung một cảm nhận rằng truyện đã đem lại cho chúng tôi những trải nghiệm mới, và hơn hết chúng tôi đã tìm thấy được sự đồng cảm của mình trong đó, đồng thời cũng học hỏi thêm được nhiều điều bổ ích. Còn bạn thì sao? Hãy đọc và cho chúng tôi biết cảm nhận của mình nhé. *** Côn đồ thời kỳ đầu phần lớn đều lấy việc đánh đấm làm vinh quang, nhiều nhất chỉ là ăn quỵt ở khách sạn, ghẹo gái ở đường trượt băng, hiện tượng trộm cắp thì tương đối ít. Nhưng đến thập niên 90 sau cải cách mở cửa, chênh lệch giàu nghèo dần dần trở nên rõ ràng, giá trị quan của con người cũng có sự thay đổi rất lớn, hộ cá thể bị người ta xem thường nhất trước kia ngược lại trở thành người có thân phận có mặt mũi. Đám côn đồ trước kia phần lớn đều lợi dụng uy danh có bởi thời kỳ đầu đi đánh đấm, đổi nghề làm kinh doanh ăn uống hoặc vận chuyển hàng hóa gì đó, đều dần dần giàu lên. Còn như tên nhóc choai choai Lý Thiên Viễn, một không có đầu óc kinh doanh, hai cũng không có vốn liếng, vì thế liền nhắm vào đám học trò, cửa trường học liền trở thành nơi bọn chúng lừa lọc vơ vét tài sản. Đến sau khi phim ảnh về xã hội đen của Hongkong, Đài Loan tiến vào Trung Quốc, bọn chúng lại học theo nội dung trong phim ảnh, phân chia địa bàn, Lý Thiên Viễn dẫn theo hơn 10 đứa nhỏ, chiếm cứ hai trường học và một phòng bi-a. Lý Thiên Viễn không biết rằng, hành vi này của mình đã bước đầu hình thành nên hình thức ban đầu của xã hội đen, mà trong quá trình vơ vét của cải của xã hội đen luôn có bạo lực đi kèm. Rất nhanh nhóm nhỏ của Lý Thiên Viễn liền xảy ra tranh chấp với các bang phái khác, đó cũng là một nhóm do đám trẻ con hư hỏng bỏ học tổ chức, bắt đầu chính từ phòng bi-a kia. Ban đầu một người anh em của Lý Thiên Viễn bị một đám khác đánh một trận tại phòng bi-a, mở miệng toàn là những lời khiêu khích Lý Thiên Viễn. Điều này khiến Lý Thiên Viễn cảm thấy mất thể diện, triệu tập mười mấy người, hai bang phái liền xảy ra ẩu đả khi đối phương đến phòng bi-a lần nữa. Bên Lý Thiên Viễn sớm đã chuẩn bị, vũ trang đầy đủ, xích khóa, gậy, đao đều đã sẵn sàng, hai bên vừa gặp mặt bên kia lập tức bị yếu thế. ... Mời các bạn đón đọc Bảo Giám của tác giả Đả Nhãn.
Toàn Năng Khí Thiếu - Mai Can Thái Thiếu Bính
Vốn chỉ là một tên làm công với đồng lương còi cõm, đi xe cùi, ăn cơm bụi sống qua ngày. Thế mà ông trời lại cho hắn đổi đời khi bộc lộ đủ thứ năng lực trên người, khiến nhà nhà săn đón, biến thành mỹ vị trong mắt các người đẹp. - Haiz, đáng lẽ chỉ cần gương mặt là đủ ăn cơm, hết lần này đến lần khác phải trổ tài rồi, thật không thể yên tịnh mà.. Tần Xuyên nhức đầu thốt lên. *** Phản ứng của hắn rất nhanh, thân thể đột ngột rời ghế, ôm cổ Diệp Tiểu Nhu, từ chỗ ngồi tránh sang một bên, vừa vặn tránh được cú nện đó của Vương Đại Hải. Biểu tình của Tần Xuyên nhanh chóng trở nên lạnh lùng, không ôn hòa như lúc vừa rồi nữa, ánh mắt sắc bén nhìn Vương Đại Hải. May mà Diệp Tiểu Nhu không bị thương, nếu không cho dù gặp phải phiền toái thì hắn cũng sẽ ra tay dạy dỗ đối phương. Vương Đại Hải cảm thấy hoa mắt, người bỏ chạy sang một bên khiến gã vồ ếch hụt. Khi gã quay lại, nhìn thấy Tần Xuyên ôm Diệp Tiểu Nhu, ánh mắt rơi vào tay Tần Xuyên, thở hổn hển mà rống lớn: - Mau bỏ tay của mày ra! Hai lúa! Tay? Tần Xuyên sửng sốt, đột nhiên ý thức được tay của mình đang để ở một vị trí mềm mại co dãn, giống như đậu hũ non vậy. Lại cúi đầu, chứng kiến vẻ ướt át kiều diễm cảu Diệp Tiểu Nhu, hai mắt trong veo như nước, xấu hổ mà cúi đầu. Tuy rằng Tần Xuyên rất không nỡ vứt bỏ cảm xúc lúc này, nhưng trong tiếng cười xấu xa của đám người xung quanh, vẫn đành bỏ tay ở mông Diệp Tiểu Nhu ra. - Tiểu Nhu Nhu, em biết là anh rất thuần khiết, đây chỉ là một chuyện hiểu lầm. Tần Xuyên biết rõ kỳ thực Diệp Tiểu Nhu rất bảo thủ, hơi ăn chút đậu hũ thì được, nhưng sờ mông thì đã vượt qua điểm giới hạn. - Ừm, em biết. ... Mời các bạn đón đọc Toàn Năng Khí Thiếu của tác giả Mai Can Thái Thiếu Bính.
Phòng Thuật - Bào Bàn
Truyện đô thị dị năng Phòng Thuật của tác giả Bào Bàn tiết tấu nhanh, không khí phấn đấu và kinh doanh sôi động. Đọc truyện này gợi lên cái máu kinh doanh, làm giàu, lập sự nghiệp... nhưng cũng không làm giảm tính giải trí đáng có của truyện. Bình thường hắn chỉ là nhân viên môi giới bất động sản tên là Trương Vĩ trong một lần bất ngờ bị thương ở đầu do bị đối thủ cạnh tranh đánh lén, đã vô tình có được dị năng "Độc Tâm Thuật". "Độc Tâm Thuật" giúp hắn có thể đọc được suy nghĩ trong đầu của người khác, để rồi trong ngành kinh doanh bất động sản chuyên lừa lọc dối trá nhau, hắn đoán được ý tưởng chân thật của khách hàng, của đối thủ, của đối tác kinh doanh. Chính vì vậy nhờ đó, Trương Vĩ có thêm lòng tin lăn lộn trong ngành kinh doanh môi giới bất động sản, thăng tiến trên con đường công danh như diều gặp gió. Minh tinh, phu nhân, các “sửu nữ” cùng với nhiều loại khách hàng khác đều đua nhau kéo tới, đều muốn hóa trang để được lên sân khấu. Cùng theo dõi truyện sẽ rõ nội dung nhé các bạn. Ngoài ra, các bạn có thể đến với tác phẩm Quan Bảng đầy nổi bật và đặc sắc của tác giả Ẩn Vi Giả. *** - Nhức đầu quá trời ơi! Đây là chỗ nào? Trong một phòng khám bệnh ở tiểu khu Nhã Uyển ở Kinh thành, một thanh niên hơn 20 tuổi nằm trên giường bệnh chậm rãi mở hai mắt ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào trên mặt, khiến cho hắn không tự chủ được nhíu mắt lại nghiêng đầu đi, nhưng mà vào lúc vặn vẹo cổ, trên đầu truyền đến một cơn đau đầu kịch liệt, khiến cho hắn không khỏi tặc lưỡi hít hà rên lên một tiếng. Nam nhân nằm trên giường bệnh này tên là Trương Vĩ, là nhân viên môi giới của Công ty Bất động sản Trung Thông trong tiểu khu, bởi vì xảy ra xung đột với nhân viên của công ty bất động sản khác, trong lúc hỗn loạn Trương Vĩ bị người ta đánh lén, may mắn được đồng nghiệp nhanh chóng đưa đến phòng khám, nhờ bác sĩ kịp thời điều trị hữu hiệu nên đã khống chế bệnh tình, mới không có xảy ra chuyện lớn gì. - Trương Vĩ, cậu cuối cùng cũng đã tỉnh lại, cậu đã hôn mê nửa ngày rồi, cảm giác thấy thế nào rồi? Một thanh niên đang cầm điện thoại di động xem tiểu thuyết, nghe được giọng nói của Trương Vĩ, lập tức đứng lên từ giường đối diện, trong giọng nói mang theo một chút mừng rỡ. Người thanh niên này tên là Vương Kiến Phát, là đồng nghiệp cùng vào công ty làm cùng lượt với Trương Vĩ, tính cách của hai người đều có chút hướng nội, và trong công việc hay giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, chỗ ở cũng rất gần, do đó theo một cách tự nhiên đã trở thành bạn tốt của nhau. - Không sao, chỉ có điều hơi đau đầu một chút, nơi này là phòng khám dưới tòa nhà số 3 hả? Trương Vĩ dần dần hồi tưởng lại tình cảnh mà bản thân mình trước khi hôn mê, cất tiếng hỏi có chút hư nhược. - Ừ, bác sĩ nói cậu hơi chấn thương sọ não nhẹ, nhưng mà không cần lo lắng, nghỉ ngơi thêm hai ngày thì khỏe hẳn thôi. Vương Kiến Phát bỏ điện thoại di động vào trong âu phục, lấy một cái ly giấy từ giường bệnh ở trên tủ đầu giường, đi tới máy nước uống rót nửa ly nước, rồi như làm ảo thuật móc ra một cái ống hút, đưa tới tay trái của Trương Vĩ nói: - Uống chút nước đi, cho thông cổ. - Ừ... Trương Vĩ đặt ly giấy ở ngực, ngậm ống hút, uống vài ngụm, cảm giác cổ họng hết khát, chuẩn bị cái đặt ly lên trên tủ đầu giường, nhưng lại bị Vương Kiến Phát tay mắt lanh lẹ tiếp lấy. - Đưa cho mình đi, cậu đừng động, nghỉ ngơi cho thật khỏe đi. Vương Kiến Phát thuận tay đặt ly lên trên tủ đầu giường. - Kiến Phát, có thấy thằng nào đánh mình bất tỉnh không? Hạ thủ thật là con bà nó đen. Trương Vĩ khó khăn nhúc nhích cái cổ, trên đầu lại truyền tới sự đau đớn do sưng căng và chấn động, hỏi có phần nổi giận. Mời các bạn đón đọc Phòng Thuật của tác giả Bào Bàn.
Phong Khí Quan Trường
Hắn - một người bình thường bất ngờ chết vì tai nạn, đột nhiên trở thành con em nhà hào môn chốn quan trường. Đổi một nhân sinh khác, hay tiếp tục cuộc sống phong lưu phóng túng trước đây? Vốn nên là nhân sinh của hai người, nhưng định mệnh sắp xếp chung đứng cùng nhau trong một thân xác. Câu chuyện được bắt đầu... *** Có ai từng lặng yên ngồi trong xe chờ đợi tham gia tang lễ của chính mình? Thẩm Hoài ngồi trong xe, đưa mắt nhìn qua cửa kính. Bên ngoài vệt nắng thấu qua từng tán lá trước cửa ngôi chùa cổ để lại dưới mặt đất những vết da báo loang lổ, hệt như tử thần đang trầm ngủ khiến hắn nhìn đến thất thần. Mặt sau là ba tòa Phật tháp cổ vòm tròn, kiến trúc để lại từ thời Dân Quốc, có lịch sử gần ngàn năm với cái tên - Thiên Ninh tự. Ba tòa Phật tháp này vốn là tư gia của nhà tư bản lớn nhất thành phố Đông Hoa thời Dân Quốc – Tôn gia. Từng viên gạch, mái ngói cho đến ba pho tượng Quan Âm ở đây đều một thời nổi danh khắp tỉnh thành. Trước giải phóng, Tôn gia dẫn cả nhà sang định cư ở hải ngoại, đến sau điền trạch gia sản lẫn tòa Phật tháp nơi đây lần lượt bị sung công. Thập niên 50, tòa Phật tháp trở thành nghĩa trang nhân dân, đa phần thị dân xung quanh đều đem tro cốt người thân gửi vào trong chùa. Trong chùa nơi đâu cũng thấy từng cây đại thụ mấy người ôm, màu xanh trong lành tươi mát phủ kín cả khối kiến trúc, cảnh trí cực kỳ hữu tình u nhã. Với ai không sợ dính phải hơi người chết thì đây có lẽ là phong cảnh đáng để thưởng thức nhất thành phố Đông Hoa. Trước cửa Phật tháp có một quảng trường nhỏ, Thẩm Hoài đánh xe dừng lại bên lề quảng trường, dưới bóng gốc tùng xanh ngắt, đưa mắt nhìn chiếc xe tải Giải Phóng chậm rãi chạy qua, rồi dừng lại ngoài cửa lớn ngôi chùa… Thẩm Hoài nhìn thấy người bạn lâu lăm, cũng là đồng nghiệp cùng làm ở xưởng thép Triệu Đông dừng xe, từ ca bin bước xuống, lách nhanh đến cửa xe bên phải, mở cửa ra… Em gái hắn tay nâng hủ tro cốt xám chì bước xuống, trên khuôn mặt ngây thơ còn ngấn nước mắt, đôi tròng mắt khóc đến sưng đỏ, khiến Thẩm Hoài ngồi trong xe nhìn mà nước mắt giàn dụa nhỏ xuống vô lăng… Bạn bè, thân thích cùng theo đưa tiễn tay nâng vòng hoa lục đục bước xuống theo, từng dòng chữ đen trên vòng hoa trắng như gai góc đâm vào mắt hắn, đau nhói….: “Thương tiếc tiễn đưa người đồng nghiệp, người bạn - Tô Hải Văn”. Đã ba ngày qua đi sau cái giờ phút định mệnh ấy, nhưng cảm giác chấn kinh lẫn hỗn loạn khi đó vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Giờ đây, nhìn thấy em gái quằn quại trong đau khổ, tâm lý Thẩm Hoài lại càng cảm nhận rõ rệt như ai đó đang đâm vào tim mình. Không biết bao lần hắn muốn mở cửa xe xông ra, lớn tiếng nói cho em gái biết: “Tiểu Lê, anh là Hải Văn đây! Anh không chết, anh là anh trai của em đây mà…” Chỉ đáng tiếc, giờ hắn đang sống trong thân thể của người khác. Em gái, thân thích lẫn đồng nghiệp ngày xưa đều không ai có thể nhận ra. Tay Thẩm Hoài bấu chặt lấy vô lăng, gân xanh nổi lên chằng chịt, móng tay đâm sâu vào da thịt nhưng hắn không cảm thấy đau đớn chút nào. Vốn hắn đã phải chết rồi, trong hủ tro cốt mà em gái đang cầm chính là tro tàn sau khi hỏa táng thân thể hắn. Nhưng ý thức và linh hồn thì vẫn tồn tại, sống bám trong thân thể của người khác…. Có hai chiếc xe đưa tang theo sau nữa, trên đó chở đồng nghiệp của hắn trước đây. Song bọn họ không tiến vào trong chùa mà chạy lại sát quảng trường, đứng dưới bóng cây nghỉ ngơi hút thuốc, không một ai chú ý đến trong chiếc xe nhỏ dừng lại ven đường kia lại có người. “Hải Văn cứ thế mà chết, nghĩ cũng thật đáng tiếc. Sớm biết kết cục thế này, không bằng trước kia chịu đi theo lão Hùng cùng điều lên thị ủy…” “Lão Hùng lên thị ủy cũng muốn đem Hải Văn theo. Nhưng mà lúc ấy trong xưởng đang hợp tác cải tiến kỹ thuật chuyển sang lò liên đúc với bên Nhật, công việc của xưởng lại không thiếu Hải Văn được…” “Nói cho cùng thì vẫn tại Hải Văn mềm lòng, khi đó hắn mà lên thị ủy với lão Hùng, chỉ bằng loại leo lên nhờ liếm gót giày lãnh đạo như Cố hầu tử cũng đòi ngăn cản hắn? Cậu nói thử xem, mấy năm nay Hải Văn có uất ức không? Vì sao hắn phải sống nhục như thế, chẳng phải trong tay không quyền không tiền ư? Hải Văn càng có tài hoa thì càng bị loại người như Cố hầu tử trù dập… Nói cho cùng không phải là sợ sau này bị Hải Văn ngồi cưỡi trên đầu? Mấy năm nay Hải Văn nhẫn nhục chịu đựng, đến khi thi được nghiên cứu sinh Đại học Bắc Kinh, tưởng từ nay không phải nhìn sắc mặt Cố hầu tử nữa. Ai ngờ lại xảy ra chuyện tai bay vạ gió thế này, ông trời thật đúng là quá bất công.” ... Mời các bạn đón đọc Phong Khí Quan Trường của tác giả Cảnh Tục.