Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bán Linh Hồn Cho Ác Quỷ

Cuốn sách mở ra trước mắt người đọc hàng loạt cảnh tượng kì vĩ, huy hoàng, từ Los Angeles hào hoa với kinh đô điện ảnh Hollywood đến Las Vegas tráng lệ cùng những casino rực sáng thâu đêm. Nhưng ẩn sau chuyến du lịch tưởng chừng như món quà trời ban ấy là hàng loạt âm mưu chồng chéo, một chuỗi những sự việc trùng hợp đến mức người ta cho rằng đó là sự sắp đặt cố ý. Tình thân, tình yêu, trách nhiệm xen lẫn trong nỗi hư vinh phù phiếm, liệu rằng những người trong cuộc có đang vùng vẫy để thoát ra hay bản năng vị kỷ bị đánh thức, trao trái tim cho tội ác? Và một khi ác quỷ thức tỉnh, tất cả rồi sẽ đi về đâu. Mỗi trang sách là những câu hỏi để ngỏ dành cho lương tâm: Ai là kẻ đánh cược tất cả? Ai là ác quỷ của ai? Cuối cùng, không phải cuộc sống của chúng ta vẫn tiếp diễn hay sao? *** Tác giả KIYA từng du học 7 năm tại Anh, có kinh nghiệm học tập và làm việc phong phú, ưa thích phiêu lưu mạo hiểm và đặc biệt hâm mộ tác gia trinh thám người Nhật Higashino Keigo. Thể loại sở trường cuả KIYA là trinh thám. Tính đến thời điểm hiện tại, tác phẩm của KIYA đã được đăng trên hơn 10 trang tạp chí, được xuất bản thành sách và nhận được rất nhiều sự yêu mến từ độc giả. *** Trong nhà vệ sinh trên chuyến bay từ TQ sang Mỹ, hướng dẫn viên Lý Tĩnh phát hiện cô gái Kỷ Tiểu Lộ đã chết. Kỷ Tiểu Lộ là một trong số thành viên mà Lý Tĩnh chịu trách nhiệm dẫn đoàn. Ngoài những du khách khác, trên chuyến bay còn có anh trai của Lý Tĩnh là Phó Gia và hai cảnh sát sân bay là Đinh Duy Thiên và Nghiêm Túc. Vì xảy ra vụ án chết người chưa thể điều tra được là đột tử hay sát nhân, máy bay buộc phải quá cảnh ở Fukuoka (Nhật Bản) rồi mới đến Las Vegas theo lịch trình. Hai cảnh sát TQ đi theo đoàn đã hợp tác hiệu quả với cảnh sát các nước khác trong quá trình điều tra vụ án.   Tuy tên tác giả gợi suy nghĩ đến Nhật nhưng cần nói liền rằng đây là truyện trinh thám ngôn tình TQ, phần ngôn tình nhiều hơn phần trinh thám dù tác giả đã cố gắng xây dựng bầu không khí tương đối căng thẳng kết hợp với những tình tiết đan xen rắc rối trong vụ án. Diễn tiến trong hiện tại có liên quan sâu xa từ quá khứ. Động cơ gây án quen thuộc, lúc nào cũng là vì báo thù hoặc vì yêu (yên tâm mình không spoil đâu). Có cảm giác sách không nhất thiết phải dày đến thế, truyện không nhất thiết phải kéo dài đến thế, mà vì có nhiều đoạn hơi lê thê, chi tiết thay vì diễn tả tâm lý nhân vật thì lại hơi thừa thãi, có thể viết theo kiểu súc tích ngắn gọn hơn. Những âm mưu, thủ đoạn trong truyện có phần dễ đoán (nhưng mình cũng nhớ ở đâu đó có câu rằng “Bí ẩn nào đã được giải đáp mà không trở nên đơn giản”) nên quyển sách không mang đến hiệu quả giải trí cho lắm, phần suy luận không đem lại ấn tượng sâu cho độc giả, duy chỉ có sổ tay công tác của cảnh sát Đinh Duy Thiên là toát lên được chút tư chất của vị này. Truyện được kể bằng ngôi thứ nhất xưng “tôi”, là hướng dẫn viên Lý Tĩnh. Cô gái 20 tuổi này sẽ là lý do khiến các độc giả ghét đọc trinh thám ngôn tình sẽ càng ghét thể loại truyện này hơn. Lý Tĩnh 20 tuổi mà đã dẫn tour được ba năm, tự xưng đã đi khắp Đông Tây Nam Bắc, càng không ngần ngại tự cho rằng mình “trẻ tuổi, xinh đẹp, thông minh như tôi” (trang 77), quả thật khiêm tốn đáng ngưỡng mộ, xong đến trang 114 thì thành thật khai báo là “từ nhỏ tôi đã vô ý bất cẩn”, lại là thành thật đáng ngưỡng mộ. Với kinh nghiệm trong ngành hướng dẫn du lịch như thế, cô gái này cư xử y như gái mới lớn, dẫn đoàn đi nước ngoài mà thường xuyên đánh giá bình phẩm từ ngoại hình đến tính cách các thành viên trong đoàn của mình, cách đối xử nói năng với khách cũng không có chút gì là đã được đào tạo qua ngành Hospitality. Trong bối cảnh có du khách chết đáng ngờ trong nhà vệ sinh máy bay, Lý Tĩnh vẫn còn tâm trạng sa chân vào chuyện yêu đương với cảnh sát Đinh Duy Thiên, đồng thời vừa hưởng thụ sự chăm sóc của anh trai Phó Gia vừa không ngừng nhớ lại “ôi sao hồi trước anh trai ghét mình lắm mà”. Trinh thám ngôn tình viết cho đối tượng độc giả nữ trẻ tuổi nhưng có nữ nhân vật chính như thế thì phản tác dụng. Motip một nữ được nhiều nam chìu chuộng đã quá quen thuộc đến mức nhàm chán, nên nếu áp dụng vào truyện thì phải thật sáng tạo. Trang 158 có cảnh một thành viên trong đoàn hỏi Lý Tĩnh rằng “Giá cả ở đây có đắt lắm không?”, cô ấy trả lời rằng “Không sao, chúng ta chỉ đến tham quan, tiêu nhiều hay ít đều do anh quyết định”. Theo mình, trả lời như vậy là đúng như chưa đủ. Nếu là một hướng dẫn viên giàu kinh nghiệm và quan tâm đến khách, cô ấy phải chỉ dẫn sao cho khách có thể hưởng nhiều dịch vụ ở địa điểm đó với mức giá hợp lý, tránh cho khách khỏi bị viêm màng túi một cách lãng phí hoặc vô nghĩa. Thứ gọi là tình cảm giữa Lý Tĩnh và Đinh Duy Thiên trong truyện này với mình khá giống kiểu “thấy mới mẻ thì thích, chán thì bỏ”. Tiến triển nhanh đến mức khó lường, lại là sau một vụ án mạng mà lẽ ra Lý Tĩnh cũng phải thuộc diện tình nghi. Nói đến tình nghi, truyện cũng không có cảnh cách ly các nghi phạm để thẩm vấn, không thấy nói đến khám nghiệm pháp y hay điều tra hiện trường gì cả. Ở bìa gấp trước của sách có dòng ghi rằng “KIYA là người hâm mộ cuồng nhiệt tác giả trinh thám Higashino Keigo”, ghi như vậy có hai mặt lợi và hại. “Lợi” là nếu độc giả của “Bán linh hồn cho ác quỷ” cũng là fan Keigo thì sẽ rất hăm hở đọc (và phát hiện truyện này không có “chất Keigo” cho lắm), còn “hại” là nếu độc giả cuốn này không phải fan Keigo, sức nặng của thành kiến sẽ khiến họ mang tâm lý nghi ngại trước khi đọc. Nhìn hình bìa, độc giả có thể đoán được ngay rằng cuốn này là truyện trinh thám TQ. Chủ thể trong hình bìa tuy được vẽ khá đáng sợ (nhìn biết ngay là đã chết) nhưng không đúng lắm so với điều được kể trong truyện. Trang 62 có chỗ viết nhầm “Thôi Tập Lương” thành “Thôi Vệ Lương”, trang 64 mình cho rằng có chỗ viết nhầm “Kim Lâm” thành “Khương Lệ”, trang 119 thay vì “chó cùng dứt dậu”, kết quả Google cho mình cụm từ “chó cùng rứt giậu”. Ngoài những chi tiết vừa kể thì tổng thể được dịch thuật tốt, chữ in dễ đọc. Điều thú vị đọng lại trong mình sau khi đọc cuốn này là về “MGM BRAND hotel Las Vegas”. Khi tìm kiếm hình ảnh về cụm từ trên bằng Google Image, mình đã rất ấn tượng với độ vĩ đại của quần thể khách sạn – sòng bạc này, tuy vậy, ấn tượng thì ấn tượng nhưng mình hoàn toàn chưa có mơ ước được đi du lịch đến nơi đó. (Sea, 8-12-2019) Camellia Phoenix *** "Khi tôi đẩy cửa nhà vệ sinh và nhìn thấy Kỷ Tiểu Lộ thì cô ấy đã là một cái xác chỉ còn vương hơi ấm. Dĩ nhiên, lúc chuyện này mới bắt đầu, tôi không hề hay biết gì. Nhìn qua, cô ấy có vẻ rất lạnh, chiếc chăn dành cho hành khách màu đỏ sậm bọc lấy thân thể bên trong bộ đầm trắng, cổ rụt lại, đầu gục xuống, mái tóc dài đen nhánh để lộ ra bên ngoài, rũ xuống tới tận đầu gối. Tôi vốn chỉ nghĩ là cô ấy đã quên khóa cửa, vậy nên cũng không tiến đến chào hỏi gì mà cứ thế đi ra. Nhưng Kỷ Tiểu Lộ không hề nhúc nhích. Lúc xoay người đi ra, chiếc thẻ hướng dẫn viên du lịch của tôi do bị vướng vào then cửa đã kéo giật cổ tôi lại. Vào lúc ấy, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi dám chắc là đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy rồi. Tôi quay người lại, tưởng như muốn ngừng thở. Tôi không dám tự ý làm gì hết. Sự kết hợp ba màu đỏ, trắng đen trên người cô ấy đánh thẳng vào thần kinh thị giác yếu ớt của tôi. Trong cái không gian nhỏ hẹp này, tôi đứng còn cô ấy ngồi; tôi nhìn thẳng còn cô ấy thì gục đầu, tôi chờ đối phương có phản ứng nhưng ngay đến lông mi Kỷ Tiểu Lộ cũng không thèm chớp. Tôi chậm rãi đưa ngón tay trỏ chọc chọc vào vai cô ấy để thăm dò, nhưng người vẫn bất động. Ngón tay tôi run run chuyển qua phần giữa mũi và môi trên. Không có hơi thở! Tôi không thể nghĩ hay nói bất cứ điều gì trong vòng năm tới sáu giây tiếp theo. Sau quãng thời gian đó, tôi muốn hét lên nhưng cảm giác buồn nôn lại xông tới, và bị chặn nghẹn lại tại yết hầu. Hành động đầu tiên của tôi là che miệng lại và lao ra ngoài nhà vệ sinh, cố gắng tìm một chiếc túi nôn ở nơi gần nhất để nôn ra cho bằng hết. May là đúng lúc đó có một tiếp viên hàng không đi ngang qua chỗ tôi. Tôi cố sống cố chết bám chặt lấy cánh tay cô ấy, mãi cho tới khi thoát khỏi chỗ đó. Vài phút sau, tiếp viên trưởng cùng hai cảnh sát hàng không mặc thường phục nhanh chóng dựng rào tạo thành một khu vực cấm khẩn cấp tại đuôi cabin. Sau một loạt các bước kiểm tra, bọn họ thông báo cho tôi với vẻ mặt nghiêm trọng, đây tuyệt đối không phải là đạo cụ đóng phim hay một trò đùa dai chết tiệt nào cả, mà là một người đã chết, chính xác thì đây là một cái xác thật sự. “Không có dấu hiệu của sự sống.” Họ đã nói như vậy. Tôi run cầm cập khi nhận lấy chiếc cốc giấy mà tiếp viên hàng không đưa tới, đồng thời đi cùng nữ tiếp viên sang một nhà vệ sinh khác để súc miệng. Mãi cho tới khi tiếng nước ào ào chảy ra, tôi mới bình tĩnh lại được đôi chút. “Cô thế nào rồi?” Sau lưng tôi đột nhiên có người lên tiếng hỏi, đồng thời đưa cho tôi một tờ giấy. Hiển nhiên là trong lúc này, tôi cũng chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến mấy thứ phép tắc xã giao, mà chỉ cố vuốt vuốt phần ngực rồi nghiêng người nhận khăn tay, lau khô xong mới để ý nhìn lại phía sau. Người đàn ông đứng sau lưng tôi không phải ai khác mà chính là một trong hai tay cảnh sát hàng không vừa tham gia kiểm tra hiện trường. Tôi lắc đầu. Lẽ nào tôi còn có thể nói rằng mình vẫn ổn? Tôi là người đã phát hiện ra một cái xác! Là xác người chết! Người chết lại là một cô gái trẻ da vàng tóc đen, về tuổi thì cũng chẳng chênh với tôi là mấy. Hơn nữa chúng tôi còn ngồi cùng trên một chuyến bay, tới cùng một địa điểm, Los Angeles, Mỹ. Tay cảnh sát hàng không này có vóc dáng cao lớn, nhìn qua có vẻ giống con lai, anh ta tự giới thiệu, “Tôi họ Đinh, tên là Đinh Duy Thiên. Tôi muốn nói chuyện với cô một lát”. Tôi gật đầu. Bây giờ tôi cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Ngoại trừ việc cổ họng có cảm giác hơi nóng rát và đau thì tôi phải thừa nhận là tình trạng sức khỏe của mình vẫn khá ổn. “Hành khách chú ý, tôi là cơ trưởng của chuyến bay này. Vì lý do đặc biệt của hành khách trên máy bay, chúng ta sẽ tạm thời hạ cánh tại sân bay Fukuoka1*, Nhật Bản. Passengers attention please2*!...” *Nguyên gốc để là 福岡空港 tức Phước Cang Không Cảng, hay còn gọi là sân bay Fukuoka, mã FUK, là một sân bay quốc tế ở thành phố Fukuoka, Nhật Bản, được thiết kế theo tiêu chuẩn sân bay hạng nhì.. *Tiếng Anh: Hành khách chú ý.. Đoạn thông báo bất ngờ này đã tạo nên một sự hỗn loạn không nhỏ, một vài người bắt đầu đứng ngồi không yên, lớn tiếng hỏi tiếp viên hàng không. “Ôi, có chuyện gì thế?” “Em ơi, máy bay làm sao vậy?” “Mẹ ơi! Máy bay bị hỏng sao?” “Chuyện này là thế nào? Các người giải thích cho rõ ràng đi!” “Tôi là phóng viên. Tôi yêu cầu được phỏng vấn” “...” Một lần nữa, tiếng phát thanh trên máy bay lại tiếp tục vang lên, “Các hành khách xin chú ý, tôi là tiếp viên trưởng của chuyến bay này. Xin quý khách vui lòng ngồi yên tại vị trí, thắt dây an toàn và điều chỉnh lưng ghế của mình theo tư thế thẳng đứng. Quý khách vui lòng tắt các thiết bị điện tử, bao gồm máy tính xách tay và điện thoại di động. Xin chú ý, các chỉ tiêu và thông số của máy bay đều bình thường. Xin quý khách vui lòng phối hợp để chúng tôi có thể chuẩn bị tốt cho việc hạ cánh…” Tôi đi theo vị cảnh sát hàng không họ Đinh này ra ngoài cabin tới khu vực dành riêng cho tiếp viên hàng không rồi ngồi xuống, thắt chặt dây an toàn. Tôi lấy gương trang điểm từ chiếc túi xách in hình Sói xám3* mang theo bên người ra soi. Trong gương là hình ảnh phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của tôi, giống như người vừa trải qua một thời kỳ đấu tranh với căn bệnh hiểm nghèo. Tôi cố gắng để nói gì đó, “Anh muốn hỏi gì? Tôi nhất định sẽ phối hợp, chỉ có điều tôi thực sự không rõ chuyện gì cả”. *Nhân vật Sói xám trong bộ phim hoạt hình Cừu vui vẻ và Sói xám, là một bộ phim hoạt hình dài tập của Trung Quốc. Bộ phim nói về một nhóm cừu sống ở Thảo nguyên Xanh và câu chuyện xung quanh con sói vụng về muốn ăn thịt chúng.. Đinh Duy Thiên gật đầu, “Cô không cần sợ, trước tiên cứ nói qua cho tôi biết một số thông tin cơ bản về cô đã, sau đó mới nói thêm một chút về quá trình phát hiện cái xác đó”. “Tôi là Lý Tĩnh, hai mươi tuổi, vâng, tôi là một hướng dẫn viên du lịch.” Quá trình phát hiện xác chết… Tôi cố gắng tập trung vào những lời mà tay cảnh sát họ Đinh này đã nói. Đến bây giờ tôi vẫn không thể ngăn đầu ngón tay của mình ngừng run rẩy, hiển nhiên là tinh thần của tôi vẫn chưa phục hồi sau cơn hoảng loạn vừa rồi. Hoặc có thể nói, linh hồn của tôi vẫn còn ở đang ở bên bờ biên giới của trạng thái “du thần4*”. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, cắn chặt ngón tay cái bên trái giữa hai hàm răng. Sau mấy lần cắn, tôi phát hiện ra ngón tay của mình đã bị nghiến đến bật máu. *“Du thần” (out of body experience - OBE) là trải nghiệm khi một người dường như nhận thức thế giới từ một vị trí bên ngoài cơ thể vật lý của họ.. Tôi nuốt nước miếng, “Vừa nãy khi đi nhà vệ sinh, tôi… tôi nhìn thấy… tôi…” Tôi biết mình nói như vậy nghe thật ngớ ngẩn nhưng tôi còn có thể nói thế nào đây? Sự thực là tôi đã phát hiện ra một xác chết trong nhà vệ sinh, và nhanh chóng khai báo về vụ việc này trong thời gian ngắn nhất, không hơn không kém. Nếu coi những chuyện đã xảy ra với người phụ nữ xấu số đó giống như một cuốn từ điển Oxford thì tôi cũng chỉ là một người nào đó vô tình ngó thấy mác giá tiền gắn ở cuối sách mà thôi. Vị cảnh sát hàng không trẻ tuổi, sở hữu một bộ râu lún phún tiến về phía này rồi hỏi Đinh Duy Thiên, “Đội trưởng, bây giờ phải làm thế nào?” “Yêu cầu hành khách trở lại chỗ ngồi, căn cứ vào đó, đối chiếu danh sách để tìm ra danh tính của người mất tích.” “Rõ.” Đinh Duy Thiên lại cố gắng dùng một cách thức khác để dẫn dắt tôi, “Sau khi đi vào nhà vệ sinh, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là cái gì? Hoặc là nghe được cái gì? Cửa phòng vệ sinh đó có khóa lại không? Khi tới đó, cô bắt gặp người nào không? Cô hãy cố gắng nhớ lại, sau đó nói lại với tôi”. “Khi đi vào tôi không nhìn thấy người nào hay thứ gì đặc biệt, cũng không nghe được âm thanh lạ nào. Cửa nhà vệ sinh không khóa hẳn, tôi chỉ đẩy một cái là mở được luôn.” Tiếng phát thanh lặp đi lặp lại nhắc nhở hành khách, máy bay đã tới gần sân bay Fukuoka. Chỉ có điều máy bay chưa hạ cánh ngay mà hình như còn đang đợi lệnh từ mặt đất. Từ góc nhìn của tôi, lông mày của Đinh Duy Thiên đã rướn lên như một ngọn đồi nhỏ. Nhưng mà tôi còn có cách xử lý nào khác đâu? Những gì tôi khai báo đều là sự thật. “Cô cố gắng nhớ lại xem, lúc đó đèn báo của nhà vệ sinh sáng hay tối?” “Tối.” “Tức là nhà vệ sinh trong tình trạng có thể sử dụng?” “Đúng vậy.” Tôi thở dài. Âm thanh máy bay chạy trên đường băng vang lên, tiếng thở dài của tôi cũng bị nhấn chìm trong đó, dường như hoàn toàn tan biến. Trong cabin có tiếng người kêu to, “Nhìn kìa! Có rất nhiều cảnh sát ở dưới kia!” Không cần nhìn ra ngoài cửa sổ tôi cũng có thể đoán được, trên đường băng, nhất định đang có một nhóm đông cảnh sát đứng chờ chúng tôi. “Đội trưởng, đã xác nhận được danh tính của người chết.” Vị cảnh sát có hàng râu lún phún lại quay lại báo cáo với Đinh Duy Thiên. Mời các bạn đón đọc Bán Linh Hồn Cho Ác Quỷ của tác giả Kiya & Phong Uyển (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Điệu Nhảy Thầy Tu - Jason Dark
Jason Dark khởi đầu sự nghiệp viết văn của mình vào năm 1966 với một tiểu thuyết giả tưởng. Sau đó, ông tiếp tục viết một vài tiểu thuyết hình sự và Western, cho tới khi sáng tác ra nhân vật John Singlair, một chàng thám tử tại London, nhân viên của Scotland Yard. Đối tượng theo dõi, diệt trừ của John không phải là những tội phạm bình thường. Cùng các bạn bè, cây thánh giá thần và khẩu Beretta bắn đạn bạc, John Singlair là một chuyên gia đuổi ma diệt quỷ. Thành công của những chuyến phiêu lưu mà John thực hiện đã đẩy sáng kiến thành một loạt truyện với số lượng độc giả không ngừng tăng.  Jason Dark sử dụng tất cả mọi “ngóc ngách” của thế giới bí hiểm, từ những huyền thoại cổ đại bao trùm châu lục như quỷ Medusa, ma cà rồng, cương thi... những câu chuyện của đạo Thiên Chúa, đạo Phật, đạo Hồi, các nhóm đạo Á, Mỹ, Âu, những truyền thuyết của từng địa phương cụ thể, trộn lẫn với những lý thuyết khoa học viễn tưởng hết sức hiện đại như trường thời gian, các trường vật chất, dòng điện sinh học cực mạnh... Chất huyền thoại được tác giả dùng để “xử lý” những vấn đề thời sự nóng bỏng theo một nhân sinh quan dương bản: bảo vệ môi trường, giữ gìn nền tảng gia đình, giữ gìn lòng tin vào cái thiện...  Trong mỗi một tiểu thuyết, tác giả cho người anh hùng của mình ra trận tại một địạ điểm cụ thể tại các nước châu Âu và kể cả các địa điểm tại châu Phi, châu Mỹ. Những yếu tố đặc thù trong những huyền thoại của địa phương được sử dụng làm nền tảng cho một cuộc đụng đầu quyết liệt giữa cái tốt và cái xấu. Mạch chuyện nhanh gọn là sức thu hút chính. Những nét miêu tả tuy thoáng qua song sắc sảo về phong cảnh, tập tục của địa phương cũng tạo nên một khía cạnh hấp dẫn khác. Một điểm cần nhấn mạnh trong loạt truyện John Singlair là giới hạn tuân thủ Luật Bảo vệ Thanh Thiếu niên của nước Đức được tác giả Jason Dark luôn luôn giữ vững: rất hấp dẫn, song không quá đẫm máu, không quá căng thẳng, không quá nhiều xác chết. Cái tốt, cái dương bản luôn vượt lên, luôn chiến thắng bản thân mình, đạt tới những đỉnh cao mới. *** Một số tác phẩm đã được dịch ra tiếng Việt do NXB Thanh Niên phát hành trong Tủ sách Lâu đài xanh hầu hết nằm trong series Geisterjäger John Sinclair hơn 300 cuốn lận: - Hòn đảo bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #002 - Die Totenkopf-Insel) - Bàn tay gã đao phủ (Geisterjäger John Sinclair #248 - Gatanos Galgenhand) - Điệu nhảy thầy tu (Geisterjäger John Sinclair #270 - Geistertanz der Teufelsmönche) - Câu đố bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #640 - Das Blut-Rätsel) - Nhóm đạo Wyang (Geisterjäger John Sinclair #688: Der Kult) - Điệu Tango bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #718: Tango Fatal) - Con quái vật sau những nụ hoa (Geisterjäger John Sinclair #731 - Die Blüten-Bestie) - Lưỡi dao bị nguyền rủa (Geisterjäger John Sinclair #740: Todesgruß der Templer) - Bi kịch người sói (Geisterjäger John Sinclair #759 - Werwolf-Wahnsinn) - Thiên tài bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #791 - Diondra, einfach mörderisch) - Bức tường đá kinh hoàng (Geisterjäger John Sinclair #865 - Auf ewig verflucht) - Con quỷ đất (Geisterjäger John Sinclair #879 - Das Erdmonster) - Con gái quỷ Medusa (Geisterjäger John Sinclair #1778 - Das Wappen der Medusa) - Lạc vào cõi ma - Đội quân ánh sáng - Dàn máy tính quỷ ám Các bản dịch tiếng Việt thường ghi nhầm tên tác giả là Jarson Dark. *** Tôi sợ! Chẳng phải một sự đe dọa trực tiếp đến cơ thể đang khiến tôi sợ hãi, mà là tình huống. Mọi vật hôm nay sao đều khác lạ - im lặng hơn ngày thường rất nhiều, mặc dù thành phố Paris những ngày tháng Năm vốn được coi là đất thánh của dân du lịch trên toàn thế giới. Không một dấu vết của vẻ nhộn nhịp hàng ngày. Cũng có thể cảm giác bất thường đã xuất hiện, bởi mọi giác quan của tôi bây giờ chỉ tập trung duy nhất vào ngôi nhà nhỏ bé với cái mặt tiền màu xám, nhà của bà ấy. Bà ấy, đó là Tanith, bà thầy bói! Tanith là một người bạn thân của tôi, bà đã một vài lần giúp đỡ tôi thoát hiểm. Nhìn trên một phương diện nào đó, Tanith là người phụ nữ có một không hai. Suy nghĩ về bà là việc chẳng mấy ích lợi, bởi đằng nào thì người ta cũng không bao giờ rút ra được một kết luận cụ thể. Tanith là người hay gây bất ngờ, và giọng nói của bà khi gọi điện đến cho tôi nghe như một lời kêu cứu. – Anh phải đến đây ngay, John! Tôi vừa phát hiện ra một bí mật khủng khiếp! Một bí mật... Điều đó có nghĩa là? Dĩ nhiên tôi đã hỏi, nhưng bà không muốn nói cho tôi biết điều đó qua điện thoại. Bà ra lệnh cho tôi đến Paris cành nhanh càng tốt. Vậy là bây giờ tôi đang đứng trước căn nhà của bà, lòng thoắt nhớ lại vụ án đã xảy ra tại New York. Vụ án xoay quanh Gatanor Galgenhand. Ngày đó cũng chính Tanith đã gọi điện cho tôi, gióng lên một hồi chuông báo động vô cùng khẩn thiết. Có phải vụ này cũng thế? Phủ trên thành phố Paris bây giờ là bầu trời hoàng hôn. Nó như một tấm khăn choàng khổng lồ, bóp méo những âm thanh vốn bình thường theo một cung cách lạ kỳ, tôi có cảm giác nó nuốt chửng mọi âm thanh, để rồi trả lại chỉ một phần rất nhỏ. Tôi nghe loáng thoáng tiếng âm nhạc đang vẳng ra từ một bar rượu gần đó, nhưng đồng thời cũng không thật cảm nhận ra nó. Cả tiếng nói của khách bộ hành, tiếng cười của những người phụ nữ cũng lao xao bay xa lắc, xa lơ, tôi chỉ quan tâm đến ngôi nhà. Không nhìn thấy chiếc Tenault nhỏ xinh của Tanith đâu. Chắc bà thầy bói đã đặt nó ở một nơi nào khác rồi. Tới trước cánh cửa ra vào rất quen thuộc, tôi giơ tay bấm chuông. Tiếng chuông vang lên rất rõ trong nhà. Nhưng cửa vẫn không mở. Tôi ngạc nhiên, cảm giác sợ hãi dần dần có hình dạng rõ ràng. Nếu Tanith không động đậy, điều này chắc chắn phải có nguyên nhân, một nguyên nhân mà tôi phải tìm cho ra. Mặc dù tôi biết rất rõ bên trong ngôi nhà, nhưng những chi tiết khu phía sau nhà thì không. Hơn thế nữa, hiện tôi vẫn chưa biết làm cách nào để vào được phía sau. Cửa khóa. Chỉ cần thoáng nhìn lên ổ khóa, tôi đã biết mở nó ra không phải chuyện khó khăn. Trong người tôi hiện nay đang có sẵn một số công cụ thích hợp. Chẳng muốn để người khác nhìn mình làm việc này, tôi đưa mắt nhìn quanh, xem không khí có “sạch” hay không. Dù trên phố đang có vài người đi lại, nhưng họ hoàn toàn chẳng chú ý gì tới tôi. Người ta đang bận rộn với chính bản thân mình, họ cười và đùa với nhau. Chìa khóa của tôi lọt vào. Nó trôi ngọt ngào vào bên trong như được bôi dầu, tôi thận trọng xoay sang phải, rồi sang trái. Té ra sự việc khó hơn tôi tưởng. Ổ khóa tỏ ra chống đối, nhưng chỉ được một thời gian ngắn. Sau đó tôi mở được nó ra. ... Mời các bạn đón đọc Điệu Nhảy Thầy Tu của tác giả Jason Dark.
Nụ Hôn Đẫm Máu - Trisha Baker
Tên tôi là Meghann O’Neill. Tôi là một bác sĩ tâm lý chuyên điều trị cho những nạn nhân bị bạo hành – đặc biệt là phụ nữ và trẻ em. Tôi cũng là một ma cà rồng, và trong nhiều năm trời tôi đã phải chịu đựng sự tàn ác của một người đàn ông đã quyến rũ và biến tôi thành sinh vật bất tử như thế này. Tên hắn là Simon Baldevar. Đẹp trai và lão luyện, hắn tuyên bố yêu tôi, sở hữu tôi cả về linh hồn và thể xác. Trong vòng tay hắn tôi đã bị nô lệ hoá trong cái vòng luẩn quẩn của khoái lạc và đau thương, nhận lãnh cả tột đỉnh đam mê lẫn sự trừng phạt độc địa nhất, tuỳ thuộc vào tâm trạng của hắn. Hơn ba mươi năm trước tôi đã bỏ mặc hắn bị đóng đinh trên mái nhà và để cho ánh bình minh của ngày mới kết liễu hắn. Nhưng Simon vẫn còn sống, và hắn đã bắt đầu những trò chơi tàn ác của hắn bằng cách giết chết từng con người tôi đã thề sẽ giúp đỡ trong nghề nghiệp của mình. Nếu hắn mong đợi tôi sẽ cúi đầu trước ý chí của hắn và cầu xin sự tha thứ, thì hắn đã nhầm lẫn tai hại – và hắn sẽ kinh ngạc khi biết rằng nô lệ của hắn giờ đã trở thành chủ nhân của chính mình… Nụ hôn bất tử Maggie có thể cảm nhận cô yếu đến thế nào; cô biết rằng mình đang chết. “Em không muốn chết.” “Nhìn vào tôi,” Simon ra lệnh. “Quyết định của em là gì?” Mình muốn ở bên anh ấy, đột nhiên Maggie nghĩ. Chẳng điều gì quan trọng nữa. Cô cố gắng nhấc một bàn tay lên và khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn. Simon vòng hai cánh tay quanh cô rồi hôn cô mãnh liệt. Sự ốm yếu nhạt đi bên dưới niềm đam mê mà Maggie cảm thấy. Mình chưa từng muốn điều gì nhiều như muốn anh ấy, cô mơ màng nghĩ. “Em thật đẹp,” hắn thì thầm. Hắn nhẹ nhàng lướt hai bàn tay khắp người cô, những ngón tay gần như không chạm. Maggie rên rỉ, nhức nhối vì ham muốn. “Nói cho tôi biết tôi là ai,” hắn ra lệnh trong khi lao vào trong cô. “Ông chủ của em.” “Và em sẽ là của tôi mãi mãi?” “Mãi mãi.” Simon cắn ngập răng vào vết thương trên cổ cô lần nữa. Maggie rên lên, cắm móng tay vào lưng hắn. Cực khoái gần đây nhất của cô không là gì so với cảm giác sung sướng này. Cô cảm thấy hết lần này đến lần khác những đợt sóng khoái cảm mạnh mẽ, không thể chịu đựng nổi khi hắn rút máu ra khỏi người cô. Maggie cảm thấy hắn trở nên lớn hơn bên trong cô khi uống máu cô. Dường như việc đó kéo dài vô tận, làm tình với hắn trong khi hắn uống máu cô. Cô không bao giờ muốn việc đó ngừng lại… *** Bộ sách Crimson series gồm có:  Crimson Kiss (2001) - Nụ Hôn Đẫm Máu Crimson Night (2002) - Đêm Đẫm Máu Crimson shadows (2003) Crimson Series đầy máu lửa, khốc liệt, nhưng thật sự cuốn hút người đọc với tình yêu giữa Huân Tước Simon Boulevard và Meghann. Một gã Vampire lạnh lùng, tàn nhẫn với tất cả, không tin ai ngoài bản thân nhưng lại yêu một cô gái bình thường. Một cô gái không bình thường..xinh đẹp, mạnh mẽ, khá thông minh nhưng luôn cứng đầu, yêu thích sự tự do, căm ghét việc bị kiểm soát lại bị KIỂM SOÁT MỘT CÁCH TRIỆT ĐỂ HOÀN TOÀN…. *** 17 tháng Ba, 1998 Không ai trông thấy Meghann O’Neill bước vào phòng bệnh tối tăm sau khi họ hàng của người phụ nữ sắp chết đã kết thúc buổi thức đêm cầu nguyện và rời đi. Cô cảm thấy họng mình nghẹn lại vì thương cảm khi nhìn chằm chằm xuống người bạn lâu năm nhất của mình, người đang rên rỉ và rít róng đau đớn trên chiếc giường bệnh chật hẹp. Cả những thứ thuốc các bác sĩ của bà kê cho bà cũng không còn tác động đến Bridie Fraser được nữa; họ chẳng thể làm gì để giảm nhẹ nỗi đau cho bà. Nhưng mình thì có thể, Meghann nghĩ, và vươn tới nắm bàn tay gày trơ xương, lạnh buốt của Bridie. Meghann nhắm mắt và tập trung tất cả năng lượng của cô vào trí óc người phụ nữ lớn tuổi, đúng như sư phụ của cô đã dạy. “Yên nào, Bridie. Cơn đau đã qua rồi.” Meghann cảm thấy sự căng thẳng trong bàn tay cô đang nắm giãn ra khi một sự mệt mỏi đến tê liệt gần giống như tác động của Novocain [1] xua tan cơn đau của bạn cô. Bridie chìm xuống gối của bà, thì thào, “Cô… cô là ai?” Meghann vẫy bàn tay còn lại của cô và những ngọn đèn huỳnh quang trên đầu bật sáng, soi tỏ căn phòng nhỏ. Bridie Fraser thở gấp; đôi mắt xanh sũng nước của bà mở lớn vì sốc. “Maggie!” Meghann mỉm cười với người bạn thân nhất của mình. “Chào Bridie.” “Nh...nhưng…” người phụ nữ lớn tuổi lắp bắp. “Không phải… cậu không thể… Maggie, cậu chẳng hề thay đổi chút nào! Cậu có phải là một giấc mơ không?” “Mình là thật,” Meghann đảm bảo với bà. Có một lý do khiến cô không hề già đi trong suốt năm mươi tư năm kể từ lần cuối cùng cô nhìn thấy Bridie, nhưng cô không thể chia sẻ sự thật với người bạn cũ của mình được. Bridie Fraser mỉm cười, và Meghann lại thoáng nhìn thấy cô bạn trẻ trung xinh đẹp của mình trong đôi mắt của người phụ nữ già cả. “Maggie… Maggie, cuối cùng cậu đã trở lại. Cậu… giờ cậu đã là một thiên thần, tới để đón mình về nhà.” Meghann dành cho bà nụ cười nửa miệng. “Không hẳn là thiên thần, Bridie à. Nhưng nếu cậu đã sẵn sàng chết, mình có thể giúp.” “Ôi, Maggie,” Bridie thì thầm. “Mình nhớ cậu biết bao. Tại sao cậu lại biến mất như thế? Có phải tại người đàn ông đó không? Cậu đã thực sự bỏ trốn để cưới anh ta?” Bàn tay Meghann siết chặt tay Bridie cho đến khi bà ta kêu lên đau đớn. “Ôi, Bridie – mình xin lỗi. Mình không định làm đau cậu… cả bây giờ và cả lúc đó. Cậu có tha thứ cho mình không?” “Chỉ cần nói với mình là cậu đã hạnh phúc, Maggie.” Meghann chớp mắt thật nhanh để giữ lại những giọt nước mắt. “Tất nhiên là mình đã hạnh phúc. Cậu thì sao?” “Mình đã có bốn mươi năm với Henry của mình. Và – ôi, Maggie! Mình ước gì cậu có thể trông thấy Paul – nó thật là một thằng bé đẹp trai, tài giỏi. Cậu thì sao, Maggie? Cậu có con không?” Meghann không thể chịu đựng thêm được nữa; nghe kể về cuộc đời ngọt ngào, hạnh phúc của Bridie đã khiến cho cô nhận ra cuộc đời cô đã bị nguyền rủa như thế nào kể từ cái đêm Simon Baldevar bước vào đó. “Bridie à, nếu cậu muốn cơn đau ngừng lại mãi mãi, mình có thể giúp cậu. Nhưng đây phải là quyết định của cậu.” “Không có quyết định nào cả - mình đã không sống kể từ khi mắc chứng bệnh ung thư này. Giúp mình với, Maggie. Hãy đưa mình về nhà.” Meghann nắm chặt bàn tay bạn mình. “Hãy lắng nghe giọng nói của mình.” Cô bắt đầu nói với Bridie về những kỷ niệm thời thơ ấu của họ: những ngày xa xưa gian lận trong bài kiểm tra toán lớp sáu của Sơ Mary Margaret, buổi vũ hội ở trường lần đầu tiên của họ, những ngày uống sô đa kem và đọc tạp chí điện ảnh, xếp hàng chờ đợi trước Nhà hát ca kịch của Thành phố để được xem Cuốn theo chiều gió. Trong khi cô nói, Meghann dùng quyền năng của mình bao quanh trái tim Bridie, trái tim bướng bỉnh vẫn tiếp tục đập trong cái cơ thể đã bị bệnh ung thư tàn phá. Sự căng thẳng của việc tiếp tục giữ giọng nói mình bình thường trong khi tập trung toàn bộ ý chí của cô để giữ yên trái tim Bridie khiến cho cô run rẩy; những hạt mồ hôi nhỏ li ti hình thành trên vầng trán trắng ngà của cô, nhưng cô đã làm được – cô đã sử dụng kỹ năng của mình để giúp bạn. Meghann cúi người xuống và vuốt đôi mắt vô hồn mở toang. Kể cả sau năm mươi năm, cô vẫn thấy khó chịu khi ở gần cái chết, đặc biệt là khi cô gây ra nó. “Vĩnh biệt, Bridie.” Cũng là lời vĩnh biệt với con người cuối cùng còn nhớ tới Maggie O’Neill– cô nữ sinh vui vẻ với cặp mắt sáng người ngày xa xưa cho đến khi cô gặp Simon Baldevar. Phải chăng ý nghĩ về chủ nhân đã chết của cô khiến Meghann cảm thấy yếu đuối và phát bệnh hay do cô đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng để giúp đỡ người bạn cũ của mình? Cô đổ sụp xuống chiếc ghế bên cạnh giường, run rẩy và buồn nôn. Cô không cần một chiếc gương mới biết lúc này trông cô tệ đến thế nào – cô cần phải có máu ngay lập tức. “Cảm ơn cô.” Meghann nhìn lên ông già tóc bạc vừa mới bước vào phòng. Cô thực sự phải ốm lắm nếu những giác quan của cô đã không cảm nhận được một con người vừa bước vào. Ông ta đã thấy những gì rồi? “Tôi không biết cô là ai, nhưng cảm ơn vì đã giúp vợ tôi.” Trước khi Meghann có thể bắt bàn tay sần sùi trước mặt, một đội bác sĩ và y tá đã ào vào trong phòng, đáp lại tiếng tít lớn, đều đều trên máy đo nhịp tim của Bridie. “Ngừng đập rồi!” một trong số họ quát lên. “Mã xanh!” “Không,” Henry phản đối. “Các người đừng mang Bridie trở lại – giờ bà ấy đã yên nghỉ rồi.” Một ông bác sĩ kiêu hãnh nắm quyền kiểm soát. “Người đàn ông này đang bị kích động. Đưa ông ta ra khỏi đây.” Meghann buộc mình đứng dậy và bước tới chỗ vị bác sĩ. Cô đặt một bàn tay lên ông ta ngăn cản. “Bác sĩ, tôi tin rằng ông nên tuân theo ý muốn của gia đình trong vấn đề này.” Vị bác sĩ thấy mình không thể nào phản đối khi nhìn vào đôi mắt của người đàn bà trẻ. Không thêm một lời nào nữa, ông ta rời khỏi phòng, những người khác tiếp bước ra theo. Giờ Meghann đang run lẩy bẩy. Điều khiển vị bác sĩ đã làm cạn kiệt sức mạnh của cô. Cô phải có máu. Cô thấy mình đang bước về phía Henry Fraser. Không! Cô lao ra khỏi phòng, lờ đi tiếng kêu “Chờ đã! Hãy trở lại…” của Henry. Meghann lao qua các hành lang bệnh viện. Đáng lẽ cô phải biết việc giúp Bridie sẽ làm cô yếu đi. Khi cô nhanh chóng đi qua phòng cấp cứu, cô va phải một người đàn ông cao ráo, lực lưỡng. Anh ta gầm ghè, “Con khốn! Đi phải nhìn chứ!” ... Mời các bạn đón đọc Nụ Hôn Đẫm Máu của tác giả Trisha Baker.
Đêm Đẫm Máu - Trisha Baker
Được thụ thai trong bóng tối – và mầm mống của ma cà rồng sắp sửa ra đời. Hắn cho tôi sự sống muôn đời – và biến sự tồn tại của tôi thành địa ngục trần gian. Tên tôi là Meghann O’Neill, và tôi đang tháo chạy khỏi cuộc đời mình. Simon Baldevar, người chịu trách nhiệm cho sự bất tử của tôi, gần đây đã tìm ra tôi sau khi tôi đã bỏ mặc hắn chết cách đây 40 năm. Hắn không chỉ cướp đi linh hồn của tôi, mà cả lòng tự trọng của tôi nữa, biến tôi thành một con thú bạo dâm tuân theo mọi ý tưởng thất thường của hắn, chấp nhận đam mê lẫn độc ác hắn ban cho tôi. Tôi đã nghĩ tôi đủ mạnh để chống đối hắn. Đã sống sót và kiên cường mà không bị hắn ảnh hưởng. Tôi tạo dựng tên tuổi cho bản thân với tư cách nhà tâm lý học và có một người yêu là con người. Nhưng khi tôi gặp lại Simon, hắn đoạt lấy tôi như thể tôi không là gì cả ngoại trừ một cái bồn chứa những khao khát của hắn. Giờ, tôi đang mang trong mình đứa con của hắn. Simon luôn tin rằng con cái của ma cà rồng sẽ sở hữu mọi điểm mạnh và không một điểm yếu nào của cha mẹ chúng – thậm chí có thể bước đi dưới ánh sáng mặt trời. Một khi hắn biết mình đã tạo ra một "đứa con của buổi đêm", hắn sẽ không từ một việc nào để có nó. Nhưng Simon không thể thấu hiểu tình mẫu tử - cũng như những bản năng bảo bọc của ma cà rồng mẹ. Nếu hắn đến gần con tôi, hắn sẽ tận mắt chứng kiến tôi thưởng thức từng giọt máu xảo trá của hắn. “Đến đây ăn đi, cưng.” Simon nói với Meghann. Khi Meghann thấy máu chảy thành dòng nhỏ ra từ cổ Tommy, mọi thứ cô có thể nghĩ là cô muốn nó mãnh liệt đến mức nào. Simon chỉ vào con người đang chảy máu trên sàn, và Meghann cảm thấy răng nanh của cô đang xộc ra khỏi nướu. “Kết liễu hắn đi, bé con.” Meghann không cần được mời mọc thêm. Cô đè lên gã người và cắm răng vào những vết thương Simon đã tạo ra, hút máu và xé thịt nạn nhân như một người đàn bà bị ám. Cô cảm thấy một luồng cực khoái căng tràn qua cơ thể mình khi máu bắt đầu chảy xuống cổ họng. Cô không thấy buồn nôn chút nào trong lúc cô nhấm nháp ông chủ nhà, hối hả rút đi dòng máu bổ dưỡng, nóng hầm hập của anh ta. Cô hầu như đã quên mất cảm giác uống máu từ con người ra sao, cảm giác váng vất của sức sống và sinh khí bồi đắp linh hồn cô trong khi dòng máu truyền cho cô sức mạnh đáng kinh ngạc. *** Bộ sách Crimson series gồm có:  Crimson Kiss (2001) - Nụ Hôn Đẫm Máu Crimson Night (2002) - Đêm Đẫm Máu Crimson shadows (2003) Crimson Series đầy máu lửa, khốc liệt, nhưng thật sự cuốn hút người đọc với tình yêu giữa Huân Tước Simon Boulevard và Meghann. Một gã Vampire lạnh lùng, tàn nhẫn với tất cả, không tin ai ngoài bản thân nhưng lại yêu một cô gái bình thường. Một cô gái không bình thường..xinh đẹp, mạnh mẽ, khá thông minh nhưng luôn cứng đầu, yêu thích sự tự do, căm ghét việc bị kiểm soát lại bị KIỂM SOÁT MỘT CÁCH TRIỆT ĐỂ HOÀN TOÀN…. *** 17 Tháng Mười hai, 1957 Thành phố New York Gã ma cà rồng nằm ngửa, bị một que cời lửa bằng thép đóng xuyên qua ngực. Nó không phải cú đòn chí mạng, que cời đã không đâm trúng giữa tim hắn nhưng vết thương vẫn đủ làm hắn bất động. Hắn không thể nhúc nhích, thậm chí không thể vặn vẹo khi cơn đau gần như bị quên lãng đang giáng xuống người hắn. Đích ngắm của kẻ tấn công hắn có lẽ đã trượt, nhưng cô ta đủ thông minh để lôi hắn lên mái nhà. Cây cọc tạm bợ này không thể tiêu diệt hắn nhưng mặt trời có thể làm được việc đó nếu hắn không kịp vào nhà trước khi bình minh. Tên ma cà rồng hít một hơi giữa hai hàm răng nghiến chặt, phì phò bởi một cơn đau mới đang xuyên qua người hắn. Một lúc lâu sau, hắn hít được nhiều không khí hơn vào phổi. Tập trung hít thở đi, hắn tự nhủ, không được nghĩ về cơn đau. Nếu hắn không thể khóa cơn đau, hắn sẽ chết ở đây. Bằng những hơi thở sâu, gã ma cà rồng đã đặt bản thân vào tình trạng thiền tịnh. Dần dần, bóng tối được chào đón thay thế sự tỉnh táo của hắn, mang đi sự đau đớn và sợ hãi. Đầu tiên, hắn tập trung vào sự trống rỗng, không suy nghĩ gì hết. Khi sự tập trung của hắn trọn vẹn, hắn ép hồn rời khỏi thể xác. Ở trạng thái linh hồn, hắn đứng trên mái nhà và nhìn đăm đăm xuống thân thể vô dụng của mình. Sức lực cần để xuất hồn càng đẩy ma cà rồng đến gần cái chết, nhưng nó là cơ hội duy nhất của hắn. Hắn dùng hai bàn tay của linh hồn mình mà tóm que cời, biết ơn sâu sắc thứ ma thuật đã cho dạng linh hồn của hắn khả năng di chuyển đồ vật trong thế giới vật chất này. Hắn bị cám dỗ cố giật tung que cời khỏi tim nhưng việc đó có thể gây chết người. Mọi thứ phải làm ở mức độ từ từ, cho phép cơ thể hắn thích ứng với sự thay đổi, không phá vỡ sự tập trung của hắn. Kiên nhẫn và nén đau, gã ma cà rồng rút que cời từng inch một. Cuối cùng hắn đã có thể trục xuất que cời và ném nó qua mái nhà. Cái que thậm chí chưa chạm đất khi hắn vội vã nhập xác, rên rỉ vì cơn đau trầm trọng và nhu cầu cần máu khẩn thiết. Vết thương sâu hoắm trên ngực hắn và máu tuôn xối xả làm hắn khó chịu. Nếu hắn không ăn sớm, hắn sẽ xuất huyết đến chết. Máu là ý nghĩ duy nhất của hắn…mọi thứ khác, kể cả căm hờn và trả thù, đều bị dẹp qua một bên. Hắn cần máu để chữa lành cơ thể mình. Gã ma cà rồng ép bản thân ngồi lên. Hắn liếc qua thân thể Trevor, tên đầy tớ đã phục vụ hắn gần ba mươi năm. Hắn không tiếc thương gì cái chết của gã kia, chỉ thất vọng vì cơ thể đó đã bị hút kiệt máu bởi con ma cà rồng đã bỏ mặc hắn chết ở đây. Gã cố gắng đứng lên, nhưng phải vượt qua cơn buồn nôn và choáng váng. Hắn lê bước đến cửa mái nhà, khinh miệt tình trạng yếu ớt của mình. Bao nhiêu kẻ sẽ hoan hỉ khi thấy hắn thế này, bất lực và bệnh tật? Ý nghĩ về kẻ thù lởn vởn tiếp thêm cho hắn ít sức lực và xoay xở mở được cửa, lảo đảo xuống cầu thang. Một cái nhìn thoáng qua bầu trời báo hắn biết bình minh sẽ tới trong ba mươi phút nữa. Gã ma cà rồng đứng trên bậc thang trước căn nhà trong thành phố của hắn, lia mắt khắp phố tìm mồi. Mẹ kiếp! Không phải New York được mệnh danh là thành phố không bao giờ ngủ hay sao? Sao đường phố giờ vắng hoe thế này? Công viên Trung Tâm, hắn tuyệt vọng nghĩ. Chắc chắn sẽ có vài cặp tình nhân hay có lẽ vài tên biến thái nào đó đang ngủ trên ghế công viên. Không thể đi thẳng lưng, gã ma cà rồng khập khiễng đi hết khu nhà hướng ra công viên vĩ đại. ... Mời các bạn đón đọc Đêm Đẫm Máu của tác giả Trisha Baker.
Giải Ngải Ký - Yamiyugi Atemu
Câu chuyện mang sắc màu tâm linh, kể về quá trình phiêu lưu tìm hiểu những điều thần bí, kinh dị giữa chốn đô thị phồn hoa, bên cạnh đó tác giả vẫn không quên tạo ra những tiếng cười giúp độc giả bớt "căng não". *** 11h tối, tôi ngồi lặng lẽ trong viện, chán nản ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh đèn tuýp ảm đạm chiếu vào mắt không đủ khiến tôi phải cau mày. Thở dài. Tôi có thằng bạn tên Cường, cậu ta vừa bị tai nạn xe máy, có người gọi cho tôi lúc hơn 9h. Ngay khi nghe điện, tôi đã có một linh cảm xấu, người ta hỏi tôi có phải là Minh, người gọi cuộc gọi cuối cùng cho nạn nhân này không, “nạn nhân” cái từ này nghe nặng nề quá, tôi chỉ vội đáp vâng, đầu dây bên kia tiếp, nạn nhân là một nam thanh niên tuổi từ 22 tới 24, vừa bị tai nạn xe máy, hiện đang nằm trong bệnh viện huyện, cần người quen tới gấp để xác nhận thông tin… Sau khi nghe loáng thoáng được những từ cuối, tôi ghi lại số phòng và lập tức phóng xe tới bệnh viện, lúc đó đầu tôi trống rỗng, không phải do lo lắng, chỉ là tôi bất ngờ quá thôi. Cường là thằng bạn cùng phòng với tôi, chúng tôi làm cùng một công ty gang thép, trụ sở đặt tại Thái Nguyên, trong phòng còn có hai thằng nữa, đều là người khác quê, ở cùng nhau cũng đã được tám chín tháng. Chúng tôi ai cũng biết tính thằng Cường, tên như người, cậu ta to cao nhưng không phải dạng cục mịch, tôi thấy thằng này hay đi trêu các cô bán thực phẩm, hay mấy em gái người dân tộc thỉnh thoảng ghé qua chỗ chúng tôi chơi. Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ thấy cậu ta gây gổ với ai, vì tính Cường cẩn thận, không quá chén, không hút thuốc lá trước mặt phụ nữ, không phóng nhanh vượt ẩu, đặc biệt là đi đêm, thằng này cẩn thận có tiếng. Cũng vì thế mà cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện vượt rào với các em gái ở đây, sợ là yêu không cưới rồi nó bỏ bùa cho thân bại danh liệt. Thế mà Cường bị tai nạn, lúc chiều thằng này lấy xe máy đi chở một em gái từ công ty về làng, đi tới mãi 8h thì tôi gọi để nhờ có qua quán tạp hóa thì mua cho anh em bao thuốc lá. Lúc đấy cậu ta chỉ bảo là nhà em gái giữ lại ăn cơm, tôi biết vậy, còn nghĩ là sướng cái thân mày nhé, dễ bố mẹ em nó ưng cái bụng mày rồi, làm rể miền núi này cũng không tệ, há há. Hơn 9h Cường bị tai nạn, chắc trên đường về thì gặp chuyện. Tới viện, việc đầu tiên tôi làm là chạy tới phòng trực hỏi cô y tá xem người bị tai nạn xe máy nằm phòng 301 đi lối nào. Cô y tá chỉ dẫn tận tình và không quên hỏi tôi có mang tiền đi đóng viện phí cho nạn nhân không. Tôi gật đầu, giờ còn tiền nong gì, bạn tôi đang nằm kia không biết sống chết thế nào, tôi phải qua xem tình hình đã. Lên tầng 3, phòng đầu tiên, bên trái hành lang. Vì giờ đã vào đêm lên trong viện vắng hoe, cả dãy tầng 3 chỉ có hai phòng duy nhất sáng đèn, một là phòng 301, hai là một phòng ở cuối dãy. Tôi mở cửa bước vào, cảm giác đầu tiên là cái ớn lạnh kỳ lạ từ trong phòng thổi vào người, tiếp theo tới thứ mùi gây gây pha lẫn giữa mùi máu và mùi thuốc sát trùng, cuối cùng là nụ cười rất thân thiện của chị y tá đang đứng kiểm tra cho Cường. Chị y tá không xinh, nhưng cười rất hiền, ít nhất là vẫn dễ nhìn hơn người đang nằm trên giường kia. – Anh là người nhà của bệnh nhân? Chị y tá mở lời. – Vâng, tôi là bạn của cậu ta. – Anh này vừa được chúng tôi khâu 11 mũi ở chân trái, tình hình vết thương không nghiêm trọng, lúc nhập viện anh ta còn tỉnh táo, người đưa anh ta tới viện nói là gặp anh ta tông vào dải phân cách trên dốc Đèo Cái. – Ngoài khâu 11 mũi ra thì cậu ta có bị gì nữa không thưa chị? – Đầu và mặt không có thương tích, tay trái bị xước do ma sát với mặt đường, chân bị mảnh kim loại đâm qua, ngoài ra chỉ là những vết trầy không đáng ngại. – Vâng, thế giờ cậu ấy đang ngủ thưa chị? – Chúng tôi tiêm một mũi gây mê và truyền nước cho anh ta, giờ thuốc vẫn còn tác dụng, có lẽ 2 3 giờ nữa sẽ tỉnh, anh ngồi đây trông tới khi nào bạn anh tỉnh thì gọi chúng tôi tới kiểm tra. Nói xong chị y ta lại cười hiền hậu, tôi yên tâm rồi, thấy tôi không hỏi gì nữa chị y tá liền rời đi. Giờ tôi mới nghĩ tới việc nhìn vào cái người đang nằm trên giường kia, đúng là mặt không thấy có thương tích gì, tay thì bị băng bó kín mít, kiểu này chắc là lúc xòe thì cho tay lên đỡ mặt. Người đưa Cường tới bảo thằng này đâm vào dải phân cách, đường dốc Đèo Cái to như đường quốc lộ, không ngoằn nghèo, không gấp khúc, đi thế nào mà đâm được vào đấy mới tài. Chẳng lẽ là ở nhà em gái uống rượu nếp cẩm nhiều quá nên choáng, có khi thế thật. Nhưng mà lúc đưa tới đây thằng này vẫn còn tỉnh táo, thế quái nào mà uống rượu đâm vào dải phân cách không ngất luôn đi, vậy tức là đầu óc thằng này lúc trước khi bị tai nạn hoàn toàn bình thường? Tôi ngồi xuống ghế, mặt phân vân, không biết thằng này bị cái gì mà đi đứng cẩu thả thế, tội cho cái xe, chủ nó rách chân rách tay thế này, nó không biết còn thương tích tới đâu nữa. Mài yếm, mài bô xuống đường thì may ra chỉ xước, nặng hơn có thể là vỡ yếm, thằng Cường nó làm như trâu để kiếm tiền mua xe cho bố mẹ ở nhà mát mày mát mặt, giờ cái xe có mệnh hệ gì chắc thằng này nó không thiết sống nữa. Tôi nhìn thằng bạn đang nằm trên giường, mặt nhăn dúm lại, mồ hôi túa ra, chắc đau hay là gặp ác mộng gì đó, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, khi nào cậu ta tỉnh, tôi sẽ tìm mấy lời tốt đẹp nhất mà an ủi, dù lỗi là do ai thì bị thương như này cũng không thể mắng chửi được. Lúc sau tôi mới lấy điện thoại di động ra xem có trò gì hay hay giết thời gian. Ngồi chơi một lúc, tới khi điện thoại báo hết pin, tôi mới ngẩn ra, giờ là 10h43, vậy là cũng ngồi đây được một tiếng rồi, thằng Cường vẫn nằm im thở khì khì, mặt vẫn nhăn nhúm. Chán rồi đấy, tôi rời khỏi ghế, lúc này tâm trí tôi cần tìm một cái gì đó để giải khuây, tôi nhìn rộng ra khắp phòng, đây là một phòng ghép, có ba cái giường trống nữa ở bên kia. Do cuối tuần người ta về hết nên phòng này còn mỗi giường chúng tôi, không biết các phòng cạnh đây có còn người không, tôi thấy cả dãy tối om hay là do họ tắt đèn đi ngủ hết rồi. Lúc tôi tới có để ý là phòng ở cuối dãy hành lang vẫn sáng đèn, chắc phòng ấy cũng có bệnh nhân. Nhìn mấy chiếc giường giăng vải trắng tinh, đầu giường nào cũng đặt một chiếc tủ sắt, cảm giác lúc này trống trải và im ắng kỳ lạ. – TRÁNH! Tôi giật mình, quay đầu nhìn thấy Cường há miệng, cậu ta vừa rồi hét cái gì vậy? -TRÁNH! TRÁNH! … Cường lại hét lên, hai mắt vẫn nhắm nghiền, có cái gì đó đang hiện lên trong đầu cậu ta, là cảnh tượng lúc diễn ra tai nạn? -Dừng lại!…Dừng…Dừ..ng… Tiếng của cậu ta nhỏ dần, tôi không nghĩ ra nên làm gì lúc này, đây là nói mớ phải không, nói mớ có nguy hiểm tới vết khâu không, có phải gọi y tá tới xem thế nào không? Tôi đâu có kinh nghiệm với việc này, bản thân chưa từng đi trông người ốm bao giờ, trước nay chỉ có bố mẹ trông tôi chứ tôi còn chưa tự trông nổi mình, đừng nói tới đi trông cho người khác. Cường không hét lên nữa, chỉ thấy cậu ta mấp máy trong miệng cái gì đấy, không rõ là muốn nói hay muốn thở. Tôi chết lặng ở cạnh giường, mấy giây sau tôi mới dám bước tới lay lay vai cậu ta, còn chuẩn bị tinh thần đợi cậu ta choàng mắt bật dậy như quỷ nhập tràng. Nhưng không, sau đó Cường lại thở đều đều, hình như là ngủ tiếp, không thấy dấu hiệu gì bất thường nữa, mặt vẫn nhăn nhúm như cũ. Tai nạn là điều khủng khiếp, chắc chắn nó ảnh hưởng tới tinh thần nhiều lắm, tôi thấy Cường ngủ lại được thì cũng thở phào, cứ ngủ cho xong đi rồi dậy la hét sau, vừa ngủ vừa la hét thế này tao sợ lắm. Đang nghĩ bất giác tôi cúi đầu xuống sàn nhà, gạch ốp sàn là loại sáng màu, ánh đèn tuýp phản chiếu trên mặt sàn tạo thành một thứ ánh sáng mờ mờ, không sáng không tối, hắt lên khung cảnh nhợt nhạt với một màu trắng đục, không có gì bắt mắt. Tôi chăm chú nhìn những viên gạch ốp sàn dưới chân mình, nó không có hoa văn, bề mặt hơi sần lên những gợn sóng nhỏ, người ta làm thế để tăng ma sát và tạo cảm giác sạch sẽ. Hết nhìn gạch tôi lại nhìn sang những rãnh nhỏ giữa hai viên gạch ốp, thoạt nhìn tôi thấy nó màu đen, nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy nó là màu nâu đỏ, mà nếu tò mò cúi hẳn xuống quan sát, sẽ thấy nó thực chất là màu đỏ sẫm. Cái màu đỏ này khiến tôi liên tưởng tới máu, giống như là nó chảy lênh láng trên sàn nhà, người ta có cố lau tới đâu, thì cũng không thể sạch hết máu trong các khe này được. Vì vậy mà nó đọng lại, nhiều dần thì kết thành một tầng sẫm màu, có thể nhầm với cáu bẩn. Nghĩ cái gì vậy, trong viện thì chuyện máu chảy lênh láng là điều bình thường, đâu cần ngạc nhiên quá chứ, phải biết là mỗi ngày ở đây có bao nhiêu người ra vào, bao nhiêu người đổ máu, hoặc là bao nhiêu người…chết. Ò óe… Ò óe… Ò óe… Ò óe… Chợt tôi nghe thấy tiếng xe cứu thương, còi của nó kêu chói tai vô cùng. Tôi từng cho rằng nếu như ai sắp chết mà nghe thấy tiếng còi xe này, chắc sẽ phải bật dậy vì nhức đầu, nó có khi cũng là một cách sơ cứu trước tiên. Tiếng còi xe vẫn vang lên inh ỏi, không biết là cấp cứu ca nào đây, có nên ra nhòm thử không. Đắn đo một lúc, tôi liền mở cửa ra, tiếng ò óe lúc này càng rõ rệt, nó kêu như ngay sát bên tai tôi vậy, bình thường tôi không nghĩ nó vang được như thế. Đèn cao áp ngoài sân bật sáng trưng, khoảng sân bên dưới kia có vài chiếc xe hơi đậu, tôi không thấy có xe cứu thương nào vào sân cả. Mà tiếng còi xe vẫn kêu inh tai, chẳng lẽ nó đang chạy ngoài đường lớn, còi xe ở viện này dùng loa thùng hay sao mà kêu được vậy. Tôi ra hẳn ban công đứng nhìn xuống, không có, rõ ràng là không có xe cứu thương đậu dưới sân viện, nếu có thì phải thấy bác sĩ chạy ra, hay là nó đậu ở sân khác, khu viện này chỉ điều trị sau cấp cứu thôi, khu đối diện mới là để cấp cứu? Ò oé… Ò óe… Ò óe…. Cứ kêu như vậy thì các bệnh nhân khác sao ngủ được, đêm hôm rồi mà người ta không để ý chút sao, bác sĩ gì vô lương tâm thế. Ò óe… Hồi còi xe cuối cùng cũng tắt, cái không khí tĩnh lặng lập tức được khôi phục, gió cũng không thổi, khoảng sân trước mặt hiện lên dưới ánh sáng vàng tịch mịch, cây cối lấp trong bóng tối âm trầm, như đợi một ai đó vô tình bước trên khoảng sân kia thì lao ra vồ họ. Lạch cạch… Lạch cạch… Ồn ào… Có tiếng người nói, không nghe ra là tiếng gì, chỉ thấy xèo xèo như tiếng loa rè. Lạch cạch… Lạch cạch… Tôi có thể hiểu được đây là tiếng bánh xe lăn trên nền gạch, qua mỗi rãnh ốp sàn sẽ xóc lên một cái, bánh xe nảy lên rồi lại va xuống mặt sàn tạo ra thứ âm thanh rời rạc kia. Tiếng động mỗi lúc một gần. Ồn ào. Âm thanh hỗn độn, có tiếng của phụ nữ, có tiếng của đàn ông, họ đang rất gấp, tôi thấy được họ rồi. Trên hành lang xuất hiện một tốp người, có năm người tất cả, đang vội vã đẩy cái cán cứu thương, trên cán có người nằm, vì hành lang tối quá nên tôi chưa biết người nằm trên cán là nam hay nữ. Những người chạy xung quanh cán đều mặc đồ phẫu thuật, họ là y bác sĩ trong viện này, nhìn cách họ di chuyển, tôi có thể chắc rằng ca này rất nguy kịch. Nhóm người lao về phía tôi, theo phản xạ tôi lập tức áp sát người vào cửa để nhường lối đi cho họ. Tiếng nói vẫn xèo xèo bên tai, tôi hoàn toàn không thể nghe thấy họ nói gì, họ đang tranh luận về ca này sao, hay là họ đang phân công trước phẫu thuật? Tôi nghe không ra, khi nhóm người đó chạy tới trước mặt, mắt tôi bất giác dán vào cán cứu thương, lòng hiếu kỳ khiến tôi nảy sinh một khát khao, khát khao được thấy mặt người nằm trên đó. Lạch cạch… Thứ đầu tiên tôi thấy là cánh tay, một cánh tay trắng xanh thò ra khỏi cán, máu từ trên tay thấm vào tấm chăn phủ ngoài và cứ thế nhỏ tong tong xuống nền nhà. Mất máu nhiều vậy. Trong một khắc tôi lia mắt theo cánh tay đó, nhìn theo đường máu thấm trên mảnh chăn phủ, loang lổ. Người kia là nữ, chăn đắp tới cổ, tóc và máu dính bết vào mặt, khuôn mặt vì thế mà bị che đi ít nhiều. Nhưng khi mắt tôi nhìn tới khuôn mặt người kia, nó lập tức trở lên rõ ràng, màu da xám lại vì mất máu, môi tái nhợt, và hai mắt mở trừng trừng. Lạch cạch… Tôi bỗng chết lặng, hai con ngươi đen sẫm kia, hai hốc mắt sâu hoắm trên khuôn mặt kia, đang trừng trừng liếc tôi. Cô ấy đang nhìn tôi, giữa những sợi tóc bết máu, giữa những bóng áo y bác sĩ vụt qua, cô ấy dán hai con ngươi kia vào người tôi, hai con ngươi bất động. Tôi bất giác bám chặt hai tay vào thành cửa, tôi sợ hai con ngươi đen hun hút kia sẽ kéo tôi theo, như cảm giác được một luồng lực khổng lồ đang nắm lấy người mình, chân tôi bỗng tự di chuyển. Không! Hai con ngươi ấy cứng đờ như mắt cá, như hai hố đen đặc quánh tụ lại trên khuôn mặt vốn đã thành xác chết, nó đang muốn hút tôi vào đó. Lạch cạch… Nhóm người lao vụt qua, họ chạy rất gấp, dường như họ không thấy tôi đứng cạnh hành lang này, cứ như vậy nhóm người ấy chạy về cuối hành lang. Nơi đó có một căn phòng vẫn sáng đèn. Lạch cạch… Cửa phòng mở ra và nhóm người ấy hối hả đẩy cán vào. Kẽo kẹt. Cửa phòng tự khép lại. Xung quanh lập tức im ắng lạ thường, họ chạy qua trong giây lát, tôi không thấy rõ mặt một ai trong những y bác sĩ ấy, cũng không nghe thấy bất cứ lời nào mà họ nói với nhau, tất cả đều nhòe nhoẹt như một thước phim cũ. Thứ duy nhất tôi thấy được bây giờ là vệt máu dài của bánh xe lăn dẫn vào căn phòng cuối hành lang. CẠCH! Tôi mở choàng mắt, hai tay vung lên và người đổ về phía trước. Hóa ra là tôi vẫn đang ngồi trên ghế, hai mắt mơ hồ, ánh đèn tuýp rọi thẳng vào mắt khiến tôi phải nhắm nghiền chúng lại. Cái gì vừa rồi vậy, ác mộng, chắc chắn là ác mộng, mẹ kiếp, từ bé tới giờ đây là lần đầu tôi mơ thấy chuyện kinh khủng như vậy, dù là từng chứng kiến bao nhiêu vụ tai nạn, xem bao nhiêu phim ma tôi cũng chưa từng mơ thấy chuyện này. Tôi đã ngủ quên trên ghế lúc nào không biết. Cảm giác mơ mơ thực thực vừa rồi khiến tôi hoang mang, rõ ràng như là vừa xảy ra trước mắt, tiếng còi xe cứu thương, tiếng cán xe chạy trên nền gạch, tiếng nói chuyện ồn ào, và cả hai con mắt tối đen nhìn theo tôi kia nữa. Đấy là mơ sao, có ai mơ mà được rõ nét vậy không chứ, tôi cũng hay mơ nên tôi biết, giấc mơ nào có thể tồn tại được khi mình tỉnh dậy? Không thể nào, không thể nào… Tôi vùi mặt vào giữa hai bàn tay, một cảm giác vô lực ập tới, không thể nghĩ được gì nữa, chuyện vừa rồi thật sự kinh khủng. Chợt tôi nhớ ra là lúc mình tỉnh dậy, có cái gì đó rơi xuống thành tiếng rất lớn. Nghĩ một lát thì mới nhận ra là cái điện thoại, chắc lúc ngủ tôi cầm trên tay nên mới làm rơi như vậy. Gạt hết những điều vừa rồi đi, cùng lắm thì cũng chỉ là giấc mơ, dậy rồi là xong. Tôi cúi đầu tìm điện thoại, may mà nó rơi ngay chân ghế tôi ngồi, chỉ cần với tay xuống là nhặt được. Tách… Tách… Tiếng gì vậy? Tách… Tách… Nước chảy? Có ai làm đổ nước ra sàn? Hay thằng Cường dậy rồi? Tách… Tách… Tôi định ngẩng đầu lên nhìn xem thằng bạn đang làm gì, chợt mắt lại bị một thứ khác thu hút. Dưới nền gạch sáng trắng, một vũng máu đang loang dần ra, chảy vào các rãnh dưới nền nhà. Máu vẫn đang nhỏ xuống thành tiếng. Tách… Tách… Là từ giường của thằng Cường, tôi giật mình ngước mắt nhìn, một cánh tay thò ra ngoài mép giường, máu là từ trên cánh tay, thấm qua tấm chăn, chảy xuống mu bàn tay rồi tới ngón tay, sau cùng là giỏ thành từng giọt xuống nền nhà. Tay cậu ta băng bó kỹ lắm rồi mà! Chẳng lẽ cậu ta tỉnh lại rồi bóc lớp băng bó ra để xem vết thương trên tay sao, ai lại chơi lầy như vậy không, lúc nào xem chẳng được, người ta vừa băng bó cho mà lại đi tháo ra. Thầm mắng thằng bạn đầu tôm, tôi đứng dậy tính hỏi sao mày lại làm thế. Chợt tôi giật mình, vừa nhìn vào mặt thằng Cường, người tôi lạnh băng đi, hai mắt thằng Cường mở trừng trừng, lỗ đồng tử giãn to, mắt tối sầm lại, chỉ còn thấy hai hốc đen ngòm trên mặt nó. Mà hai cái hốc mắt ấy lại đang dán vào tôi, con ngươi bất động. Tôi gần như nghẹn thở, tim thắt lại và tay đổ mồ hôi. Sao thằng Cường lại trừng tôi như vậy. Hai con ngươi không có dấu hiệu sự sống kia cứ nhìn chòng chọc vào tôi, có thể đọc được từ đó một nỗi thâm thù cay độc, như muốn moi từ trong người tôi ra tất cả mọi thứ. Cảm giác ớn lạnh truyền từ trong ánh nhìn ấy tới mắt tôi, rồi theo các dây thần kinh chạy thẳng tới não, một giây đó tôi như thấy mặt cô gái kia hiện lên trong đầu mình. Đôi mắt đen lạnh kia là của cô ấy, chính là cô ấy. Hay là tôi còn chưa tỉnh ngủ, mẹ ơi, ai đánh cho tôi tỉnh lại đi, ai khép đôi mắt kia lại đi. ... Mời các bạn đón đọc Giải Ngải Ký của tác giả Yamiyugi Atemu.