Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tế Luyện Sơn Hà - Thực Đường Bao Tử

Ta có một cái Tiểu Lam Đăng, đạp khắp gầm trời Cửu U... Vài lời của người dịch: Truyện kể về một thiếu niên tư chất bình thường, xuất thân thê thảm nhưng vận khí thì tốt đến mức "trong c*t chó cũng mò thấy vàng". (^3^)/ Văn phong khá tinh tế, miêu tả chi tiết nhiều sự vật sự việc dù rất nhỏ, lối kể khá hóm hỉnh, nhiều khi hài đến mức bật cười. Nhân vật chính - Tần Vũ qua lời kể tác giả hiện lên như một chàng trai thông minh kiểu khôn vặt, lươn lẹo, nói dối không chớp mắt, suy nghĩ lại rất hài. Nhưng đằng sau đó, ẩn chứa sự kiên trì, cứng cỏi, quyết đoán đến nhường nào... *** Mặt trời dần lặn xuống ở đằng tây làm cho cái oi bức ban ngày cũng dịu lại. Những tia nắng cuối ngày phủ lên vườn thuốc, mùi vị thơm ngát của những cây linh thực tản ra khắp nơi, mỗi loại một kiểu, đa dạng vô cùng. Tần Vũ cắm cúi buộc lại dây sắt của hàng rào chắn cho thật chắc, sau khi chắc chắn nó không thể nào tuột ra được, hắn mới đứng thẳng lên rồi ho khan một chặp, hai gò má trắng nhợt cũng dần ửng đỏ lên. Nắng chiều chiếu xuyên qua những sợi tóc phất phơ lên gương mặt thiếu niên của hắn, nửa khuôn mặt còn lại khuất trong bóng râm. Thân hình của hắn gầy gò, mặt mày không quá tuấn tú, trên mặt hắn lúc này rịn ra mấy giọt mồ hôi, dường như đang rất khó chịu trong người. Chuyện này nói ra cũng có nguồn cơn. Hơn nửa năm trước, một con lợn rừng xông vào vườn thuốc phá phách, vì người quản lý dược viên vì mềm lòng nên giúp hắn tránh được vận mệnh bị đánh tới chết. Những tổn thương sau trận đánh thừa sống thiếu chết ấy không được chữa trị kịp thời, dù có tên tiểu thử Thổ Đậu chăm sóc nhưng hắn vẫn bị nhiễm phong hàn, để lại di chứng đến giờ là những trận ho khan không ngớt. Bình thường sắc mặt của hắn luôn trắng bệch, thường bị người gọi là quỷ mắc bệnh lao. Những lúc như thế, Tần Vũ đều chỉ cười cười rồi tránh đi chỗ khác, sắc mặt tỏ rõ rằng mình không quan tâm. Hắn vốn là trẻ mồ côi, có thể nhịn thì sẽ nhịn, không bao giờ chủ động chuốc lấy phiền phức làm gì. Hiện tại, sau khi sửa sang xong mọi thứ, Tần Vũ cúi nhìn xuống tảng đá màu xanh dưới chân. Đá xanh là đồ vật nổi danh nhất ở phái Đông Nhạc, cứng rắn vô cùng, phẩm chất tuyệt hảo, được không ít môn phái tu hành ưa thích, muốn mua về để tu kiến lại sơn môn nhà mình. Nó được coi là sản phẩm trụ cột của phái Đông Nhạc, đã kiếm về cho môn phái không ít linh thạch. Tất nhiên, loại vật phẩm để tu luyện như linh thạch này không bao giờ tới được tay đám đệ tử ngoại môn như Tần Vũ, phần lớn sẽ rơi vào túi chưởng môn và các trưởng lão, một số nhỏ được phân phát cho các đệ tử chân truyền. Hắn ở phái Đông Nhạc đã bảy năm, dù có lấy ra toàn bộ của để dành chắc cũng không mua nổi một phiến đá xanh lót đường như thế này. Hắn vội vàng đè xuống cảm giác chua chát vừa dâng lên trong lòng. Hắn biết rõ tư chất của mình là bình thường nên cũng có một chút tính toán. Đã đến giờ! Tần Vũ thu lại cái xẻng, lau chùi một cách cẩn thận. Bởi vì đường đi trong vườn thuốc được lát đá xanh, phấn hoa, cánh hoa bị gió cuốn rơi ra thường lọt vào giữa các khe đá, rất khó làm sạch. Vì thế, cái xẻng này có một đầu nhọn nhỏ như hạt gạo, có gia trì thêm một chút tinh thiết của pháp khí nên độ sắc bén tăng gấp mấy lần bình thường. Thổ Đậu thường trêu đùa rằng đây coi như là thứ đáng giá duy nhất trên người Tần Vũ, cũng được coi là một kiện pháp khí hạng chín, thế nhưng vật này là tài sản của phái Đông Nhạc, hắn chỉ có thể sử dụng chứ không thể làm chủ. “Miệng của tên tiểu tử này thật thối!” Tần Vũ chửi nhỏ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười. Đột nhiên, từ xa truyền tới một trận tiếng cười, cho dù đã cố tỏ ra vẻ tiêu sái nhưng vẫn không che giấu được mùi vị càn rỡ. Tần Vũ giật mình, nhanh chóng đứng sang một bên, cúi đầu chắp tay chào. “Tam sư huynh có tư chất nghịch thiên, chỉ trong hai mươi bảy ngày đã công phá bảy tầng luyện khí, bước vào Trúc Cơ. Đây là kỷ lục chưa từng có kể từ khi Đông Nhạc ta lập phái tới nay.” “Đâu chỉ có ở phái Đông Nhạc, nhìn khắp mười vạn dặm quanh khu vực phía Nam quốc gia này, cũng chẳng có ai có thể sánh kịp với sư huynh Ngụy Úy của chúng ta.” “Ngụy Úy sư huynh, tiểu muội có vài vấn đề khó hiểu trong lúc tu hành, không biết tối nay sư huynh có rảnh không?” “Trương sư muội, sư huynh Ngụy Úy là nhân vật bậc nào chứ, thời gian tu hành mỗi ngày đều đã sớm được sắp xếp rồi, muội muốn cùng sư huynh trao đổi thì phải hẹn trước ít nhất ba ngày.” Đám người thi nhau nói, người cười hớn hở nhất trong đám là vị Tam sư huynh kia, hai bên phải trái có tới mấy nữ tử trẻ tuổi cười e lệ như hoa lan, trong lúc bước đi còn vô tình vô ý đụng chạm vào thân thể hắn, ánh mắt đầy sự sùng bái khiến cho người ở giữa có cảm giác như trên mây. Ánh mắt Tần Vũ hơi hoảng hốt. Tam sư huynh Ngụy Úy, không rõ quê quán, theo lời hắn từng khoe khoang thì tổ tiên của hắn từng là giáo úy trong hoàng gia, tu vi đạt tới Kim Đan. Từ khi được phán định hắn có thiên phú tu hành, người trong tộc đã sửa lại tên cho hắn để mong một ngày hắn trọng chấn lại uy danh gia tộc, đạt tới được sự nghiệp như của tổ tiên ngày trước. Lúc trước, nghe những lời ấy, ai cũng cười cợt. Tên của Tam sư huynh này đúng là nghe rất khí thế, thế nhưng bản thân con người hắn lại bẩn tính không chịu nổi, lời nói hống hách, lòng dạ hẹp hòi, luôn tính toán hơn thua, căn bản chẳng có chút uy thế nào của giáo úy hoàng gia với lực lượng nghiêng trời lệch đất cả. Nhưng bắt đầu từ hai tháng trước, Tam sư huynh liền trình diễn một hồi thần kịch tựa như rễ cỏ bật ngược, trong hai mươi bảy ngày phá bảy cấp Luyện Khí, xông thẳng lên Trúc Cơ. Từ đó hắn càng thêm đột phá dũng mãnh, nghe nói hôm trước đã đạt tới Trúc Cơ tầng thứ ba. Tốc độ tu hành nghịch thiên như thế, đừng nói là ở phái Đông Nhạc, dù tính trong các đại phái tiên đạo hùng cứ một phương, hắn vẫn là kẻ sổ một. Ngày Tam sư huynh Trúc Cơ thành công, nước mắt Chưởng môn tuôn đầy mặt, cả đêm ở trước bài vị các vị tổ sư, đến hôm sau liền khai đàn thu Tam sư huynh làm đệ tử. Đến khi đó, coi như Tam sư huynh đã “qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai”, trở thành đệ tử chân truyền của chưởng môn, thật sự là uy phong hiển hách. Ngày hôm ấy, gần nghìn đệ tử ngoại môn của phái Đông Nhạc đều đỏ mắt ngưỡng mộ. Đến hiện tại, Tam sư huynh trở thành người được kỳ vọng sẽ chấn hưng môn phái trong tương lai, danh tiếng át hết đám đệ tử chân truyền khác trong phái, phong quang vô hạn. “Chư vị sư đệ, sư muội quá khen rồi. Vi huynh mới bước vào con đường tu hành, không thể kiêu ngạo được, các đệ muội cũng đừng đùa ta nữa.” Vẻ mặt của Ngụy Úy đầy vẻ rụt rè khiến cho đám người kia lại nhao nhao thêm một chặp, nào là “Sư huynh khiêm tốn”, hoặc là “Chúng ta toàn nói sự thật”, “Sư huynh tâm như bàn thạch, sao có thể bị chúng ta tác động chứ.” Một nhóm đi lướt qua, ánh mắt Tam sư huynh dừng lên trên người Tần Vũ một thoáng, nhưng sau đó nhanh chóng thu về, vẻ mặt hờ hững. Hai bên đã không còn cùng một cấp độ, đã định ngày sau sẽ không gặp lại nữa, dù lúc trước quen nhau thì sao chứ? Tiếng cười nói xa dần, mơ hồ còn có cả tiếng con gái dỗi hờn, dường như là Tam sư huynh vừa trêu chọc mấy vị muội muội trẻ tuổi nên bị ăn mấy cú đánh yêu từ các nàng. Tần Vũ bình tĩnh đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn đám người đang xa dần. Hắn chậm rãi cất bước, ánh nắng chiều chiếu lên bóng lưng đơn bạc như một thân trúc cô đơn của hắn. Hoàn thành công việc, hắn không quay về chỗ ở ngay mà đi qua vài con đường, đi dọc xuống núi một quãng, sau đó đi vào một thung lũng vắng vẻ. Nơi này cây cối um tùm, gần như không có dấu chân con người. Tần Vũ thở dốc một hồi, hai mắt híp lại, nhanh chóng tìm được chỗ đánh dấu trên mặt đất, ở đó bùn đất hơi lõm xuống. Ngồi xổm xuống, nhìn kỹ dấu chân in lại thiếu mất một móng trước, hắn nhếch miệng cười. Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi! Trong cốc này có lợn rừng đi lại, chính là tên tiểu tử nửa năm trước xông vào vườn thuốc, hại hắn suýt bị đánh chết kia. Tần Vũ để ý rất lâu, mãi mấy ngày trước mới phát hiện được tung tích của nó. Không tiến vào trong, Tần Vũ đi cà nhắc về phía một gốc cây lớn, thấy bẫy mình đặt vẫn còn nguyên thì lại theo đường cũ quay về. Linh lực xung quanh môn phái khá nồng đậm nên đám lợn rừng cũng trở nên lanh lợi hơn rất nhiều, cực kỳ mẫn cảm với mùi con người, hắn không muốn bị thất bại trong gang tấc. Hắn ra tay đối phó với con lợn rừng kia, một phần vì muốn báo thù, nhưng cũng còn có nguyên nhân khác. Lúc trước Tần Vũ từng nghe người khác nói rằng con lợn rừng này bị thiếu mất một góc ở đầu móng trái, mấy năm nay liên tục ăn trộm cây thuốc trong vườn nên toàn bộ da thịt trên người nó đều chứa đầy linh lực. Thứ hắn nhắm tới chính là phần Linh lực này, nếu có thể bắt được con lợn đó, ăn thịt nó, xem chừng có thể trị được bệnh cũ. Một mạch quay về chỗ ở, theo thường lệ, hắn lại gặp vài nhóm người, phải nghe vài câu trêu chọc. Tần Vũ cúi đầu cười chua chát. Đến khi về tới tiểu viện của mình rồi, sắc mặt hắn mới khôi phục lại như thường. Hắn rửa mặt qua loa rồi chậm rãi ăn cơm, nhai nuốt từng li từng tí một. Hắn biết rất rõ tình trạng của cơ thể mình, đến giờ vẫn chẳng chuyển biến tốt lên chút nào, những cơn ho khan và cơn đau mỗi lúc một nhiều thêm, mấy ngày gần đây thậm chí trong đờm còn có lẫn cả máu. Trong lòng hắn sợ hãi vô cùng, hắn cố nén không suy nghĩ lung tung nữa, ra sức ăn nhiều thêm một chút. Ăn xong, hắn thu thập bát đũa, lẳng lặng nghỉ ngơi, chờ cho tâm tình trong lòng lắng xuống mới bắt đầu tu luyện. Thực ra, đệ tử ngoại môn cũng có thể tu luyện, đã được gia nhập môn phái tu tiên thì điều kiện tiên quyết là phải có tư chất tu hành, chẳng qua bọn hắn kém hơn người ta một chút mà thôi. Đệ tử ngoại môn phái Đông Nhạc lúc vào sẽ được nhận một bí kíp tu hành chỉ có ba trang. Dù Tần Vũ còn lơ mơ với con đường tu luyện cũng thừa biết đây là thứ hàng khiếm khuyết, cấp độ còn thấp tới dọa người, căn bản còn không được tính là công pháp tu luyện gì cả. Nhưng ngoài nó ra thì Tần Vũ hắn còn có lựa chọn khác sao? Thế nên hắn không bao giờ phàn nàn, bảy năm qua, ngày nào cũng nghiêm túc tu luyện, chưa từng dừng lại một ngày nào. Hiện tại, hắn đã miễn cưỡng tiến vào Luyện Khí tầng hai. Hắn vận khởi công pháp, có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo như hơi thở lưu chuyển trong cơ thể mình, khiến cho cơ thể thoải mái hơn một chút. Một lúc lâu sau, Tần Vũ mở mắt, sâu trong đáy mắt hắn xẹt qua một tia ảo não. Hắn có thể thấy sau mỗi lần tu hành, ngực sẽ đỡ đau hơn một chút, nhưng pháp lực của Luyện Khí tầng hai vẫn quá yếu, căn bản không thể nào trừ tận gốc tai họa ngầm trong cơ thể hắn được. Hơn nữa, mỗi lần pháp lực lưu chuyển qua lồng ngực đều bị hao tổn một ít, tuy rằng không nhiều lắm nhưng vẫn là vượt quá tốc độ bổ sung của hắn. cho tới bây giờ, cảnh giới tầng hai cũng đang lung lay, sắp bị đánh xuống tầng một. Nếu chỉ dựa vào pháp lực của Luyện Khí tầng một, e là bệnh sẽ lập tức bộc phát. Vì vậy, mỗi ngày hắn chỉ dám tu hành một canh giờ. Đứng dậy, giãn gân giãn cốt một hồi, hắn đẩy cửa ra ngoài, bắt đầu chậm rãi chạy trên con đường nhỏ vắng vẻ. Loại vận động này đối với thân thể Tần Vũ hiện tại là một khiêu chiến không nhỏ, nhưng vì có thể giúp huyết khí lưu thông nên hắn vẫn cắn răng chịu đựng, kiên trì tới cùng. Hộc! Hộc! Tiếng thở dốc ồ ồ như tiếng kéo của ống bễ cũ, trên khuôn mặt trắng bệch của thiếu niên dần dần ửng đỏ. Sau nửa canh giờ, Tần Vũ dừng chân, thân hình lung lay, tai bắt đầu ù đi. Hắn cố gắng đứng thẳng người, nhắm mắt điều chỉnh hô hấp, đợi nhịp tim quay về bình thường, hắn mới xoay người theo đường cũ trở về. Chạy nửa canh giờ, thời gian quay về còn tốn hơn, thường về đến chỗ ở thì trời đã tối mịt, hôm nay cũng không ngoại lệ. Tần Vũ lê thân thể mệt mỏi, đến lúc sắp đi hết đường nhỏ thì trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ kinh nghi. Khi còn nhỏ, hắn phát hiện ra ngũ giác của mình hơn hẳn người thường, tầm mắt, thính giác càng phát triển. Lúc này trong tiếng gió đêm còn có một âm thanh khác, cẩn thận lắng nghe có thể đoán được nó phát ra từ sau con dốc. Qua con dốc không xa chính là sơn cốc mà con lợn rừng kia thường qua lại, chẳng lẽ bẫy mà hắn bố trí đã được phát động? Trong lòng vui vẻ, thân thể mệt mỏi đến gần như kiệt sức của Tần Vũ không biết lấy ở đâu ra thêm lực lượng, quay người xông lên sườn núi. Linh lực ở phái Đông Nhạc khá nồng đậm, cỏ dại sinh trưởng từ năm này qua năm khác nên phẩm chất cũng biến đổi theo. Ví dụ như dây leo này, bình thường là thức ăn cho gia súc của nông phu hương dã, nhưng mọc ở nơi núi cao này lại cứng cỏi như da trâu vậy. Tần Vũ xông qua vô số dây leo rậm rạp, hai chân mỏi nhừ, nhưng tinh thần hắn đang rất phấn khởi nên cũng chẳng để tâm. Một lèo xông lên sườn núi, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh, quả nhiên là có tiếng truyền ra từ trong cốc, ánh mắt hắn càng thêm sáng rực. Nhưng đến khi hắn tới gần, một tiếng hét thảm thiết đột nhiên truyền tới, bước chân Tần Vũ lập tức khựng lại. Ngụy Úy! Âm thanh này là của hắn, tuyệt đối không sai! Sao hắn lại ở đây? Tần Vũ biết, sợ là ngay từ đầu hắn đã bị nhầm rồi. Mùi máu tươi xộc vào mũi khiến hắn toát mồ hôi lạnh, lặng lẽ quay người định rời đi. Đột nhiên trong lòng co rút, hắn lập tức nằm sấp xuống mặt đất không do dự. Xoẹt…! Một trận gió sắc bén xé rách áo ngoài vốn đã cũ nát của hắn, ép đầu hắn dán chặt xuống đất. Áo ngoài của Tần Vũ đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng. Nếu vừa rồi bị đánh trúng, chỉ sợ hắn đã đầu một nơi, thân một nẻo. “Vị sư đệ này, nếu như đã tới thì sao phải sốt ruột rời đi làm gì?” Đại đồ đệ của Chưởng môn sắc mặt trắng nhợt nhưng vẫn treo nụ cười trên môi, giọng điệu ôn hòa, hoàn toàn không có vẻ hung lệ như vừa rồi khi ra đòn sát thủ. Ngụy Úy ngã trên mặt đất, một vết thương kéo dài từ ngực xuống tới bụng, máu tươi của hắn rơi đầy trên đất, đang thở dốc một cách khó khăn như cá bị ném lên bờ, chẳng còn chút vẻ cuồng ngạo nào của ban ngày nữa. Thấy rõ diện mạo người tới, đôi mắt hắn đột nhiên sáng rực, hét lớn: “Tần Vũ sư đệ, mau giúp ta, Hàn Đống bị điên rồi, hắn muốn giết ta!” ... Mời các bạn đón đọc Tế Luyện Sơn Hà của tác giả Thực Đường Bao Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đại Kiếp Chủ
Một quyển Đạo Nguyên Chân Giải, giấu giếm đại đạo huyền cơ, một thuật thôi diễn vạn pháp, 3000 đại đạo tại ngực. Hàn môn thiếu niên quật khởi, khổ đọc mười năm thấy được chân kinh! Cuối cùng được một kiếm ra Huyền Hoàng, một tay hộ thương sinh! Ba ngàn năm đại kiếp giáng thế, cũng chỉ làm trong lòng bàn tay Thần Binh, từ đây trên Tiên lộ, ai dám anh kỳ phong? Tác giả của Lược Thiên Ký , viết chắc tay lắm , bạn đọc yên tâm nha. *** "Tại tiên môn chúng ta a, lĩnh nhiệm vụ không gọi lĩnh nhiệm vụ, gọi lĩnh phù chiếu, có phù chiếu, cũng là có có tư cách làm nhiệm vụ kiếm thù lao, đả hảo chiêu hô về sau, có phương diện này công việc, tự nhiên là thông tri ngươi tới nhận, Linh Dược giám nhiệm vụ là nhiều nhất, bất quá thù lao thấp nhất, nhưng thích hợp ngươi tới làm, những cái nhiệm vụ khác thù lao khả năng cao đến dọa người, lại không phải tạp dịch đệ tử có thể làm được!" Ngồi Tôn quản sự một chiếc rách rưới Mộc Diên kia, hai người chậm rãi từ từ bay đến trên Thanh Lô Phong sau Ngọc Phong Nhai. Phương Nguyên quan sát bốn phía một phen, đã thấy một tòa cổ phác đại điện này, chung quanh tràn ngập thanh đạm mùi thuốc, chung quanh có không ít tạp dịch vừa đi vừa về bận rộn lấy, cũng thỉnh thoảng có tiên môn đệ tử ngự kiếm vãng lai. Trong một mảnh bận rộn cảnh tượng, dưới cổ tùng ở cửa điện, đang có một cái đầu bạc lão ông, tại cùng một vị tuổi không lớn lắm váy đỏ nữ hài nhi đánh cờ, xem ra thanh tĩnh nhàn nhã, rất có ý cảnh. "Vị kia liền là Linh Dược giám tổng quản. . ." ... Mời các bạn đón đọc Đại Kiếp Chủ của tác giả Hắc Sơn Lão Quỷ.
Cửu Thiên Khuynh Ca - Trúc Yến Tiểu Sinh
Mãnh liệt nhất, đớn đau nhất, say đắm nhất phải là việc nàng mở từng lớp khóa trái tim mỏng manh để đặt vào đó cái tên Trọng Uyên. Chàng không phải là Đông phương Thanh đế Phục Nghi trong sách ghi chép, cũng không phải là Nguyệt Hoa thượng thần Phất Tức của hiện tại, chàng chỉ là người sẵn sàng chịu ba trăm lôi hình thay nàng nơi Lôi Trạch, dám bỏ hết công lao tu tập ngàn năm vì nàng… Rốt cuộc là thứ tình yêu gì lại có thể khiến chàng tình nguyện hy sinh tất cả vì nàng? Tại hạ nhưng mà là vương mẫu trên núi một cái không quá chịu đợi gặp Tiểu Phượng hoàng, như thế nào có thể được nguyệt hoa thượng thần chi chiếu cố. Không thể tưởng được này cái gọi là nguyệt hoa thượng thần nhưng mà là cái cầm đèn đốt lửa phái đi, chỉ là như thế này bất nhiễm trần tục nhân, vì sao sẽ là ủy khuất như vậy? Thì ra của ngươi nguyên thân, cư nhiên như vậy đáng yêu… Từ nay về sau, ta còn là gọi ngươi tiểu sủng hảo. Cửu Thiên huyền nữ, thanh đế Trọng Uyên, nhạc thần Trường Cầm. Cũng hoặc là vương mẫu sơn hạ điềm xấu chim chóc Tiểu Bạch hoàng, chiết cánh hậu thế nguyệt hoa thượng thần, hóa thành mây khói chẳng biết đi đâu thái tử Trường Cầm. Đó là một về Ngũ Đế chi chiến trước sau, không khổng lồ mà lại không ngược luyến tiểu chuyện xưa. Sơn hải hồng hoang trung thần tiên, tiện tay mà viết, ba phần thực đến thất phân bịa đặt. *** Lâm Yên chỉ là một tiểu cô nương chưa đầy ba tuổi nhưng thiên bẩm thông minh đĩnh ngộ, là tiểu thần tiên được chú ý nhiều nhất từ trước đến nay. Thế nên từ nhỏ cô bé đã có khí chất nổi trội hơn hẳn những bạn bè cùng trang lứa. Cô thích nhất là được khai đàn thuyết pháp bên bờ suối Dao Sơn. Giữa đám đông tiểu bằng hữu đồng lứa xúm xít vây quanh, Lâm Yên tỏ vẻ uyên thâm lắm, bắt đầu kể chuyện bằng một câu thế này: Cha nói rằng… Dân chúng bốn bề Dao Sơn đều biết cha Lâm Yên là ai, cho nên chỉ cần nghe những lời ấy là đã đủ tò mò háo hức lắm rồi. Lâm Yên càng được dịp thể hiện, khua khoắng tay chân, chỉ trỏ đông tây, nói chưa tròn chữ nhưng vẫn liên thiên như đúng rồi, chốc chốc còn dụ thêm được vài linh thú chưa được khai sáng tìm đến lắng nghe. Một ngày nọ, Lâm Yên vừa kể hết đoạn “Âm phù kinh” cha giảng cho bèn đưa mắt trông về phía xa, thấy con đại dã thú vẫn ngồi yên vị ở chỗ cũ, đôi mắt sáng quắc không thôi liếc nhìn mình. Cô bé cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, nghiêng đầu săm soi mấy lần, nói với đám bạn vài câu gì đó, rồi nhanh chân chạy như bay về phía đại dã thú. Nếu là một đứa trẻ bình thường, nhất định đã phải sợ hãi lắm, hoặc ít ra cũng không tự dấn thân vào chốn nguy hiểm như thế. Nhưng Lâm Yên thì khác hẳn. Thân thể khỏe khoắn, hơn nữa sau lưng lại có một cao nhân đắc đạo phi phàm. Tuy tiểu cô nương hãy còn thấp bé, nhưng số pháp bảo cất trong thắt lưng không ít hơn chục loại. Chẳng trách từ trước tới giờ Lâm Yên luôn hành xử vừa quyết đoán vừa cẩn trọng, không e sợ điều gì. Đại dã thú thấy Lâm Yên đuổi theo bèn quay người chạy về phía rừng sâu. Lâm Yên cho là nó sợ mình, nên càng bám sát, miệng la lớn: “Nè, ngươi chớ có chạy…”. ... Mời các bạn đón đọc Cửu Thiên Khuynh Ca của tác giả Trúc Yến Tiểu Sinh.
Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về - Nhược Ngã Túy
Lạc Thủy thượng thần nhặt được một con hổ màu tím trên đường lại chưa từng tu luyện thành hình người. Nếu như nàng đã không được chào đón thì mình tạm nuôi vậy. Ba trăm năm sau, Lạc Thủy thượng thần vì bảo vệ con hổ tím đó mà bị thương, sau đó hổ tím được giao cho Đạp Vũ thượng thần chăm sóc dùm. Con hổ tím liều mạng lắc lắc cái đầu nhỏ: “Ta không muốn, ta muốn đi theo ngài, theo ngài có thịt ăn.” Lạc Thủy thượng thần an ủi nó: “Ngoan, nghe lời.” Yên lặng rồi lại yên lặng, chung quy có chút cảm giác không ổn, nhưng lại không nghĩ ra cái gì nữa, chỉ có thể nói với Đạp Vũ thượng thần: “Đừng cho người khác ức hiếp nàng.” Đạp Vũ không ngờ người quyết đoán, lạnh lùng như Lạc Thủy lại có lúc dong dài đến vậy. Hắn dừng một chút rồi vui vẻ giống như đám yêu ma quỷ quái đang ăn ngon xem kịch vui lại giống như chúng tiên hớn hở đến hội bàn đào ăn uống. Quạt ngọc lay động hai cái, nụ cười phong lưu lại mang chút nghiêm trang bảo: “Ta sẽ nhận nàng làm đồ đệ có được không? ài, ta đây, một sư phụ vừa mạnh mẽ lại đẹp không chê vào đâu được, đến lúc đó tiểu nha đầu ở cùng ta sớm sớm chiều chiều chung một mái nhà, chắc chắn sẽ nảy sinh tìm cảm ám muội với ta, như vậy sẽ tạo nên một đoạn sư đồ cấm luyến chấn động lục giới, vang đội cổ kim, làm cho thiên địa quỷ thần phải xúc động a!” Lạc Thủy thượng thần trước sau vẫn không có biểu hiện gì, dường như có nhíu mày suy nghĩ một lúc, giọng nói tựa suối trong chảy qua đá ngọc bay vào trong tai mọi người: “Nếu như muốn một đoạn sư đồ cấm luyến, nàng còn chưa bái ta làm thầy.” …. Hỏa phượng kiêu ngạo bay lướt tới, con hổ nhỏ nghi hoặc: “Ta và ngươi quen biết nhau sao?” Con hỏa phượng nào đó tức giận nói: “Sở Từ.” Con hổ nhỏ chợt hiểu ra: “Thì ra là con chim nhỏ màu đỏ kia à.” Con hỏa phượng kiêu ngạo xinh đẹp nào đó tiếp tục tức giận nói: “Cái gì con chim nhỏ màu đỏ! Bổn đại gia là hỏa phượng! Hỏa phượng!” Tiếp tục thở dài: “Ài, khó trách người không nhận ra, chưa thấy hỏa phượng à? Huống chi lúc đó bổn đại gia bị ám toán nên trọng thương, thu nhỏ nguyên hình…” …. A, con đường thành tiên thật dài? Con hổ nhỏ dựng tai lên, ào ào nói: “Ai nói ta muốn thành tiên? Ta muốn thành thần!” Giàu nhất lục giới? Được cưng chiều nhất lục giới? Nữ thần đáng yêu? Đều là mây bay! Con hổ nhỏ nào đó ở trong lòng ngực ấm áp thơm mát của vị thần nào đó nghiêm túc tổng kết: “Hạnh phúc chính là có thịt ăn, có thoại bản đọc, có đánh nhau, ờ, còn có vị thần nào đó ôm…” Hãy nhìn xem con hổ nhỏ, bước đường đi lên sung sướng thành thần. *** Duyệt Nhi có một giấc ngủ ngon nhất từ khi đến Thánh giới, lúc tỉnh dậy thì Tức Mặc Ly đã không còn ở Yểm Tịch sơn. Cô hổ nhỏ buồn thiu, rầu rĩ không vui ăn điểm tâm Ninh Tê làm. Đang nghĩ xem một lúc nữa đi đâu chơi thì được thì Ngu Ngư đã hốt ha hốt hoảng chạy tới bẩm báo: “Duyệt Nhi cô nương, Cấp Quỳnh Thánh quân ở chủ sơn nói muốn gặp cô, phụ thân bảo ta đến hỏi cô, nếu cô không muốn gặp, vậy người sẽ ngăn lại.” Duyệt Nhi nhớ lại mấy đoạn chơi xấu trong thoại bản, cười hắc hắc nói: “Nói với nàng ta, bổn quan bệnh rồi, không tiện gặp người khác.” Mọi người:…………. Ngu Ngư ho khan một tiếng, nhịn cười không được nói: “Vậy tại hạ trước đi bẩm báo với phụ thân.” Không ngờ Cấp Quỳnh còn mặt dày đến thế, nàng ta không dùng địa vị thân phận của Thánh quân tới gặp Duyệt Nhi, mà nói đơn giản là muốn gặp Duyệt Nhi. Theo như cách nói của Cửu Kiếm, nàng ta nhất định là đến châm ngòi ly gián. Cấp Quỳnh nhiều lần tới gặp không có kết quả, sau đó trực tiếp giao đấu với Ngu Cực, cũng bất chấp thể diện, bay tới Yểm Tịch sơn tìm Duyệt Nhi. Lúc tìm được Duyệt Nhi, nàng đang ở trong hồ ngồi trên ngọc liên, đôi chân thon dài trắng nõn ngâm trong nước đùa nghịch cùng mấy chú cá. ... Mời các bạn đón đọc Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về của tác giả Nhược Ngã Túy.
Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến - Thập Tứ Khuyết
Chuyện xưa viết về một vị muội muội lên núi tu chân gặp được các loại sự kiện ly kỳ, cuối cùng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi  ~ ——————————— Giang Dạ Bạch, nữ nhi của kẻ giàu nhất thiên hạ, từ nhỏ không có mục tiêu  gì, không có theo đuổi  gì. Bởi vì  mọi thứ chiếm được rất dễ dàng.  Sau lại đi vào Thục Sơn mới hiểu được mình nhỏ yếu, tính mệnh tùy thời đều có thể mất đi. Cố gắng sinh tồn, có điểm nét phác thảo tính cách dần dần trở nên cứng cỏi, dũng cảm, cho dù lại gian nan khốn cảnh, cô nương ấy cũng có thể cười đi đến cuối cùng!  Luôn cảm thấy cô nương này có chút ngốc nghếch.  Luôn lo lắng nàng bị người ta lừa, kỳ thật là nàng giả trư ăn thịt hổ!  Làm bộ như bị ức hiếp, kì thực ở trong bố cục từng bước đều lưu lại đường lui cho mình.  Chính là cảm tình luôn không thể khống chế, nàng vẫn là dần dần thích cái tên Cảnh Nguyên mà nàng cảm thấy thực dối trá kia, ở thời điểm cuối cùng tuyệt vọng,  trong lòng nàng thậm chí còn có chút vi hi vọng, hi vọng hắn cuối cùng có thể cứu nàng. ... Nam chính nhìn như vô tình, kì thực thâm tình, thật sự là che giấu quá sâu.  Không nghĩ tới  tất cả mọi việc đều là vì nữ chính, chỉ là vì một cái kết cục đã  định .  Hắn trả giá rất nhiều, một mình vượt qua bao nhiêu gian nan.  Lại nhìn đến người kia vẫn là không thể nhận mặt, không thể yêu nhau, thậm chí chỉ có thể dùng thần sắc thật lãnh đạm đối đãi nàng.  Đợi cho đến cuối cùng mới dám đem lòng tràn đầy vui mừng tiết lộ ra.  ... Nam phụ cũng cực kỳ thâm tình, nhưng tình cảm của hắn đến mức chấp mê mà nhập ma. *** Cảnh Nguyên với quyết tâm cùng nghị lực lớn nhất của một nam nhân, đã thản nhiên tiếp nhận chuyện thực sự Giang Dạ Bạch cũng đến Thục Sơn. Sau đó, xoay người đi tìm Quỳnh Hoa, bắt hắn cứu người. Lúc này hắn rốt cục đã tìm được chỗ an trí thiên thư. Đó là —— Giang Dạ Bạch. Vào lúc Quỳnh Hoa thi pháp cứu Giang Dạ Bạch, Cảnh Nguyên bất động thần sắc lợi dụng áo tàng hình của hắn, đem thiên thư lặng lẽ đưa vào cơ thể Giang Dạ Bạch. Làm được hết thảy người không biết quỷ không hay, Quỳnh Hoa đang thi pháp, cùng Nhất Cửu bên trong Giang Dạ Bạch cũng không phát hiện. Tiếp theo tất cả đều thuận lý thành chương .... Mời các bạn đón đọc Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến của tác giả Thập Tứ Khuyết.