Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Không Phải Khúc Tình Ca

Đây là một lời thú tội, không phải khúc tình ca. Lời người dịch: Xuân Thập Tam Thiếu luôn nằm trong số hiếm các tác giả ngôn tình mình yêu thích và không bỏ sót một tác phẩm nào. Mình đã dự định ấp ủ dịch một tác phẩm của chị rất lâu và cuối cùng nay đã thực hiện được. Hy vọng bạn sẽ thích câu chuyện này. ***   Review Trịnh Hoàng Phương - fb/XuanThapTamThieu: --- Tôi kể bạn nghe về thành phố Otaru khiến người ta khó quên. Nơi đây đã chứng kiến bốn cô gái với bốn cảm xúc khác biệt, nhưng tựu chung lại nó đều liên quan đến tình yêu. Là Hiroko đã bước tiếp khỏi cái vòng luẩn quẩn trong nỗi nhớ khắc khoải một người. Là Itsuki nhận ra mình cũng yêu người ấy khi đã quá muộn màng. Là Tưởng Dao có thể sống thật với bản thân, dũng cảm với tình yêu. Là Đinh Linh mang theo con tim vụn vỡ, mất hết cảm hứng sáng tác đến với thành phố này. Cả bốn người họ đều thể hiện cho mỗi mặt của phụ nữ trong cuộc sống. Chỉ là cuối cùng có người may mắn tìm được hạnh phúc, còn có người thì không. Xuân Thập Tam Thiếu nhận định "Không phải khúc tình ca" phỏng theo lối viết giống như búp bê Matryoshka tức là truyện lồng trong truyện và khi đọc tác phẩm tôi nhận ra được nguồn cảm hứng lớn lao của bộ phim "Bức thư tình" bản 1995 kinh điển xuất hiện mọi ngõ ngách trong tác phẩm này. Nếu trong phim "Bức thư tình" là những lá thư trao đổi không ngừng của hai cô gái Hiroko và Itsuki thì trong "Không phải khúc tình ca" nó đúng nghĩa là lá thư tình thực sự của Tưởng Dao và Chúc Gia Dịch. Tôi xin trích lại lá thư của Tưởng Dao viết trong khoảnh khắc cô ấy hạnh phúc nhất. "Tôi vẫn luôn muốn cám ơn cậu, nhưng lại sợ mất mặt. Tôi vẫn luôn muốn nói xin xin lỗi cậu, nhưng lại không thể lấy được dũng khí. Gia Dịch thân yêu, cám ơn cậu đã luôn trả giá cho dù không được báo đáp. Xin lỗi vì trước đó tôi thường xuyên làm tổn thương cậu, ngang ngạnh không chịu giải thích với cậu. Cuối cùng nếu tôi có thể lấy được dũng khí nói với cậu những lời này thì tôi muốn nhân tiện nói luôn với cậu, I love you." Đọc qua có lẽ ai cũng sẽ cảm nhận được tình cảm đã kìm nén bao lâu của cô dành cho người con trai kém mình năm tuổi Chúc Gia Dịch. Có lẽ suốt hai năm họ qua lại trong mối quan hệ ngoài luồng đã khiến cô phải kìm nén lắm khi không chịu chấp nhận mình yêu cậu, không chịu tin con tim đã rộng mở thêm một lần nữa khi tình yêu gõ cửa. Tưởng Dao là một nhân vật khiến tôi vừa thương vừa hận y như Chúc Gia Dịch. Tại sao tôi lại thương cô ấy ư? Thương vì cô ấy bị tổn thương quá sâu sắc nên không dám buông bỏ cuộc hôn nhân bế tắc để đến với Chúc Gia Dịch; thương vì như Tào Thư Lộ nhận xét cô ấy vẫn là một cô gái truyền thống từ trong xương tủy nên mới không từ bỏ cuộc hôn nhân mà cứ mãi giữ gìn vẻ bề ngoài hư ảo; thương vì ai cũng nghĩ là cô ấy mạnh mẽ, cô ấy sẽ vượt qua được nhưng ngờ đâu khi tinh thần sa sút cô ấy lại lao đầu vào nghiện thuốc lá, dường như Tưởng Dao cứ thế chịu đựng bao vây trong nỗi đau thắt tim chứ không muốn chia sẻ cho bất cứ ai; thương vì khi cô ấy muốn theo đuổi tình yêu thì đã sai thời điểm; thương vì cô ấy thể hiện cho hình ảnh chị em phụ nữ hiện đại phải chịu quá nhiều áp lực. Còn giận thì nhiều lắm: giận vì cô ấy bị phản bội, tổn thương nhưng lại dùng chính cách ấy đi làm tổn thương người cô yêu; giận vì tại sao cô ấy không rời khỏi cuộc hôn nhân hữu danh vô thực sớm hơn; giận vì cô ấy hoàn toàn chỉ cần nói thẳng với Chúc Gia Dịch thì biết đâu mọi chuyện đã khác; giận vì cuối cùng cô ấy đã lựa chọn cách kết thúc bi kịch nhất. Tôi tin Tưởng Dao chắc chắn sẽ là một trong những nhân vật nữ khiến bạn tranh cãi hàng nghìn lần mà vẫn không thể đi đến một quan điểm chung thống nhất. Đối với tôi mà nói chuyến đi đến Otaru của 3 năm sau chính là hồi quang phản chiếu, là chiếc đèn kéo quân trong cuộc đời Tưởng Dao. Tôi chỉ ước giá như cô ấy đừng bao giờ gặp lại Chúc Gia Dịch sau ba năm thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Xuân Thập Tam Thiếu tàn nhẫn đến mức khiến tim tôi vụn vỡ khi những tưởng hạnh phúc đã ở bên họ, nhưng hóa ra nó chỉ giống như hư ảo. Bức thư của Chúc Gia Dịch như một cú tát thẳng vào mặt độc giả. "Tưởng Dao! Một tuần trước, tôi gọi đến công ty hàng không đổi vé máy bay, tôi vốn tính ở lại đây một tuần, nhưng sau khi gặp lại em, tôi quyết định ở thêm một tuần nữa. Đối với tôi mà nói chuyện này đúng là ngoài dự liệu, nhưng đó cũng là hiển nhiên. Tôi phải đáp chuyến bay đầu tiên vào sáng nay đến Tokyo thì mới bắt kịp chuyến bay buổi trưa đến Boston. Cho nên xin lỗi em vì đã ra đi mà không lời từ biệt. Ba năm trước, tôi cũng chỉ có một mình mang theo hành lý đơn giản, lưng đeo ba lô lên máy bay. Lúc đó tâm trạng hơi phức tạp, trong khoảnh khắc máy bay cất cánh, tôi nhìn mặt đất dưới chân, bất giác rơi nước mắt. Tôi nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy em là ở trong nhà chị Tố Trân, hôm đó là ngày cuối cùng của năm, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, chỉ có một mình em im lặng ngồi ở sô pha trước cửa sổ. Thực ra tôi đã bị em hấp dẫn từ cái nhìn đầu tiên rồi. Nếu em muốn hỏi tôi tại sao chỉ nhìn em thôi mà cũng bị hấp dẫn, chỉ sợ tôi cũng chẳng trả lời được. Em không quá xinh đẹp, không phải dạng phụ nữ biết cách làm cho đàn ông mê muội, thậm chí em còn mang lại cảm giác lạnh lùng cho người ta, không hề dễ dàng tiếp cận. Có lẽ tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên chăng? Khi tôi quyết định bạo gan theo đuổi em cũng không suy nghĩ quá nhiều, hoàn toàn dựa vào bản năng. Chỉ là dần dần tôi phát hiện, sự hấp dẫn giữa nam và nữ biến thành một thứ gì đó, ít nhất đối với tôi mà nói thì nó đã thay đổi, tôi nhận ra mình yêu em. Trước đó thực ra tôi không hiểu được ý nghĩa của tình yêu, tôi còn quá trẻ, chưa lo nghĩ quá nhiều, tôi chỉ muốn vui vẻ mà thôi. Ở bên cạnh em, tôi vui hơn so với ở bên bất cứ người nào. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt em, ánh mắt của em, tôi đều cảm thấy lòng ấm áp, giống như tự đáy lòng sinh ra một loại cảm giác an toàn, không tự chủ được muốn nhường nhịn em, yêu thương em, chiều chuộng em, còn cả vĩnh viễn muốn được ở bên em. Chỉ là dần dần tôi phát hiện ngoài sự vui vẻ tăng lên còn song hành một loại cảm xúc nữa không ngừng sản sinh, đó là đau khổ. Tôi phát hiện mỗi lần nghe chuyện về "anh ta", tôi cảm thấy rất khó chịu, thậm chí chỉ cần tưởng tượng hai người ở bên nhau, ở chung dưới một mái hiên, cùng nhau ăn cơm uống trà, còn cùng nằm chung giường, tôi cảm thấy phẫn nộ và khó chịu. Sau đó tôi hiểu ra sự phẫn nộ và khó chịu này xuất phát từ một loại tội ác nguyên thủy có tên là ghen tị. Vì thế tôi bắt đầu dùng cách của mình thể hiện sự bất mãn với em, nhưng phản ứng của em không rõ ràng như tôi mong muốn, thậm chí tôi thất vọng phát hiện em không muốn thay đổi hiện trang. Cho dù em luôn miệng nói cục diện hôn nhân của em thật đáng buồn, nhưng em không hề muốn thay đổi. Đối với sự thật này có một thời gian rất dài, tôi cảm thấy hoang mang uể oải. Tôi nghĩ nhất định là do tôi không tốt cho nên em mới không hạ được quyết tâm rời bỏ anh ta. Cho nên tôi càng nhân nhượng em hơn, dù thỉnh thoảng tôi cũng sẽ giả vờ khôn vặt hoặc giận dỗi, nhưng tóm lại tôi là một kẻ tầm thường ở trước mặt em, tôi cảm thấy mình không đáng kể như thế đấy. Em có thể rời khỏi tôi bất cứ lúc nào, mà tôi lại trở nên càng ngày càng không thể rời xa em. Đối với tôi mà nói, em đã trở thành thuốc độc, trở thành thuốc phiện, tôi nghiện em đến mức hỏng bét, nhưng không thể cai được. Mỗi ngày tôi đều chìm trong tâm trạng tự giày vò, cho đến khi chúng ta cùng đến nơi này. Có thể nói chuyến du lịch lần đó là một hồi ức đẹp nhất kể từ khi tôi chào đời đến nay. Chúng ta không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác, chúng ta có thể tay trong tay đi dưới ánh mặt trời, tôi có thể hôn em, ôm em. Hơn nữa tất cả mọi người đều cho rằng em là của tôi, chúng ta là tình nhân, thậm chí đến lúc cuối cùng bản thân tôi cũng tin như vậy. Khi tôi nhìn vào mắt em, tôi đã cho rằng em thực sự yêu tôi. Cho nên sau đó khi em nói với tôi, em quyết định ly hôn với "anh ta", em không biết được tôi vui đến nhường nào đâu! Loại cảm giác này giống như tôi có được toàn bộ thế giới. Chỉ là cuối cùng tôi phát hiện, thực ra tôi không có được may mắn như vậy. Tất cả chỉ là giả dối, khi em tuyên bố phải rời khỏi tôi, nó lập tức sụp đổ. Cuối cùng tôi đã biết kết quả mình lo lắng đã tới, nhưng tôi không có cách nào trách em mà chỉ có thể tự trách bản thân. Cuối cùng tôi đã hiểu được sâu sắc bất luận chuyện gì cũng đều phải trả giá, đây là chân lí vĩnh viễn không thay đổi được. Tinh thần tôi sa sút mất mấy tháng, đối với tôi mà nói đó là giai đoạn đen tối nhất trong cuộc sống. Tôi không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, tôi không quan tâm người khác đang làm gì, rốt cuộc thế giới này trở nên như thế nào. Tôi chỉ biết mình khó chịu muốn chết! Tôi từ chức, từ chối gặp gỡ mọi người, ngay cả cha mẹ tôi. Cả ngày tôi ru rú trong nhà trọ, hiếm khi ăn uống, chỉ khi thực sự đói đến mức không chịu nổi mới nhấm nháp tạm thứ gì đó. TV bật cả ngày, nhưng tôi không biết trên đó phát gì, thậm chí không biết mình đang nghĩ gì. Sau đó có một ngày chị Tố Trân đến mắng tôi, thế là tôi bật khóc. Sau khi chị ấy đi, một mình tôi vẫn ngây người trong nhà trọ, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ mình không thể tiếp tục sống như vậy nữa! Vì thế tôi xốc lại tinh thần, quyết định chấp nhận "đề nghị" của em đi Boston. Tôi nghĩ mình phải thay đổi, tôi phải làm gì đó mới có thể lôi mình ra khỏi "đầm lầy". Nếu tôi không làm gì thì sẽ không có ai kéo được tôi ra. Sau đó vào ngày mùng năm đầu năm nào đó, tôi cất bước đi, tất cả giống như trước đó tôi đã nói cho em. Tôi dùng hết sức lực để thích ứng với hoàn cảnh mới, vì thế dần dần thời gian trôi qua, tôi trở nên chẳng còn đau khổ nữa. Tôi nghĩ cuối cùng đã thoát khỏi bóng ma, vượt qua chuyện này rồi. Tôi trở nên chín chắn, rộng lượng hơn. Chỉ là mọi chuyện không hề đơn giản như tôi nghĩ. Khi tôi bắt đầu thích ứng với hoàn cảnh mới, sau đó xung quanh tôi xuất hiện rất nhiều phụ nữ, tôi thử qua lại với một người trong số đó. Nửa năm sau cô ấy đề nghị chia tay với tôi, nói chúng tôi vẫn nên làm bạn bè thì hơn, tôi rất bình tĩnh chấp nhận. Sau đó tôi lại qua lại thêm với mấy người nữa, nhưng gần như mỗi mối quan hệ chỉ duy trì được vài tháng. Tôi cảm thấy nghi ngờ, vì thế có một lần không nhịn được hỏi một cô gái trong số đó, kết quả cô ấy trả lời, cô ấy cảm thấy tôi không yêu cô ấy, cảm thấy tôi không tập trung cho đoạn tình cảm này, điều đó khiến cô ấy tổn thương. Hơn nữa cô ấy cảm thấy cho dù làm gì cũng không thể thay đổi được, cho nên cô ấy nghĩ chấm dứt thì tốt hơn. Từ đầu tôi cho rằng chỉ là cô ấy lấy cớ, vì thế tôi cố lấy dũng khí đi hỏi những cô gái trước đó. Có lẽ bởi vì họ đá tôi, nên vẫn đối xử với tôi rất tốt, khi tôi hỏi câu đó, điều khiến tôi chấn động chính là họ cũng trả lời như vậy. Vì thế tôi nhận ra vấn đề nằm ở mình. Sau đó tôi tự hỏi bản thân, rốt cuộc mình có vấn đề gì, tại sao lại khiến các cô ấy có chung cảm nhận như vậy? Cuối cùng tôi bình tĩnh suy nghĩ, sau khi trải qua cuộc trò chuyện dông dài với nhóm bạn gái cũ, tôi đã phát hiện hóa ra mình đã thay đổi, trở nên hiểu được phải bảo vệ mình thế nào để tránh khỏi tổn thương, nhưng đồng thời cũng không dám mở rộng lòng đi yêu một người. Hiểu được nguyên do của nó càng khiến tôi bất lực. Hơn nữa có một thời gian dài tôi cũng cho rằng đây không phải là vấn đề lớn. Tôi nghĩ sẽ tốt thôi, một ngày nào đó tôi sẽ gặp được một người phụ nữ mình nhiệt tình yêu thương, lúc đó tất cả vấn đề sẽ biến mất. Nhưng khi chúng ta gặp lại trên chuyến tàu từ Sapporo đến Otaru, khi tôi nhìn vào ánh mắt em, tôi đột nhiên nhận ra không thể, vấn đề này có lẽ sẽ đeo bám tôi suốt đời. Mấy hôm trước, em hay nửa đùa nửa giỡn hỏi tôi cô gái trong cửa hàng tiện lợi kia là ai, tôi không trả lời em. Song sự thật là cô ấy là vị hôn thê của tôi, chúng tôi quen nhau ở Boston, cô ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, tính cách cởi mở, vô cùng hợp ý tôi. Chúng tôi có cùng sở thích và sở ghét, chúng tôi còn thường xuyên đồng thanh nói ra một câu nào đó. Rất nhiều lúc chúng tôi không cần giải thích gì với nhau hết, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là hiểu. Tất cả những người chúng tôi quen biết đều khen chúng tôi xứng đôi, quả là trời sinh một cặp. Khi bọn họ nghe nói tôi đã cầu hôn với cô ấy, tất cả mọi người đều chúc phúc cho chúng tôi. Nhưng quan trọng nhất là cô ấy yêu tôi và tôi cũng vậy, đây là một sự thật không cần phải tranh cãi, chúng tôi sẽ có tương lai hạnh phúc. Nhưng từ khi chúng ta gặp lại nhau, từ khoảnh khắc ánh mắt em nhìn tôi, cuối cùng tôi đã nhận ra mình sai rồi. Tôi không có cách nào yêu cô ấy được như đã từng yêu em, thậm chí cả những người khác cũng thế. Tôi cho rằng mình đã quên mất em, cho là đã hoàn toàn chỉ yêu mình cô ấy, nhưng thực ra không có, tôi không hề quên em, cũng không quên được nỗi đau em đã gây ra cho tôi. Tôi nhận ra có những vết thương cả đời không thể xoa dịu được, tôi từng tự tin cho rằng đó là lời nói vô căn cứ, nhưng hiện tại tôi tin rồi. Bởi vì mỗi lần khi tôi nhìn vào mắt em, tôi nhìn thấy rõ được chính mình, nhìn tận sâu vào đáy lòng mình, nhìn thấy tôi từng yêu em như vậy, lại nhìn thấy sự bàng hoàng và sợ sệt của tôi chân thật nhất. Thực ra, tôi sẽ không và cũng không có cách nào yêu một người vô tư như trước, tôi trở nên giống như em, sau khi chịu tổn thương chỉ yêu bản thân mình đã trở thành bản năng. Sau chuyện xảy ra trong thang máy, hôm sau tôi lập tức từ chức. Tôi tự nhủ với bản thân còn có vị hôn thê, còn có cha mẹ, tôi quyết định quay về Boston. Ban đầu cô ấy cảm thấy khó hiểu, lúc trước tôi là người đề nghị về đây, hiện tại cũng là tôi nói rời đi, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn đồng ý. Chúng tôi quyết định qua Tết âm lịch sẽ quay về, tôi nói nếu tôi đã từ chức rồi thì nhân dịp này quay về tìm nhà. Vì thế tôi mua vé máy bay, một mình đeo ba lô đi. Song ma xuy quỷ khiến, chuyến bay của tôi lại quá cảnh ở Tokyo, lúc mua vé bọn họ họ tôi có muốn ở lại Nhật chơi vài ngày không, gần như là theo phản xạ, tôi nghĩ trước khi về Boston phải quay lại nơi này một lần, không vì gì hết, chỉ là tôi muốn quay lại xem thôi. Tôi đã nói gặp lại em ở đây, ở bên em, tất cả đều nằm ngoài tính toán, nhưng cũng là hợp lý. Dù em có tin hay không thì ngay từ đầu tôi đã từng thề đừng trở nên giống như em, nhưng tôi đã thua rồi. Đối với tôi mà nói cho dù quá khứ đã qua bao lâu, cho dù tôi đã trải qua chuyện gì, có được gì, mất đi gì, nhưng em vẫn là em. Em vẫn là liều thuốc độc trí mạng, là loại thuốc phiện không cai được. Tôi không muốn phản bội, làm tổn thương người khác giống như em, song trên thực tế cuối cùng tôi lại làm như vậy. Lúc ở bên em, tâm trạng của tôi rất phức tạp, vừa áy náy vừa đau khổ, nhưng cũng có cả đam mê và vui vẻ, nhưng tất cả chỉ có một kết quả là chết lặng. Tôi cảm thấy tôi vẫn còn yêu em, người tôi yêu nhất chỉ có mình em, tôi không muốn thừa nhận điều này, nhưng đây là sự thật. Song tôi đã không còn là tôi của ban đầu, tình yêu của tôi không thể còn được vô tư như xưa bao gồm cả em. Cho nên tôi biết chúng ta sẽ không thể vui vẻ được. Có lẽ vào một khoảnh khắc nào đó, chúng ta quả thật đã từng yêu nhau, nhưng thời khắc ấy đã qua rồi, con người không thể tìm lại quá khứ, không ai phủ nhận được điều này. Tôi không thể ở bên em, tôi phải trở về bên cô ấy. Tôi biết nếu tôi ở bên em, thế giới này sẽ có thêm một người như "tôi" bởi vì chịu tổn thương quá sâu nên không có cách nào hoàn toàn yêu người khác. Tôi không muốn làm như vậy, tôi không muốn làm tổn thương cô ấy, giống như tôi không muốn làm tổn thương em, giống như em luôn miệng nói "Tôi không muốn làm tổn thương cậu" vậy. Tôi chấp nhận lời giải thích và tự trách của em, tôi tin tưởng em, tôi đã không còn hận em nữa. Chỉ là cho dù tôi tin tưởng tất cả lời nói của em, nhưng không thể phủ nhận được sự thật là em từng làm tổn thương tôi. Chỉ sợ không có ai thay đổi được điều này. Tôi cảm thấy mình làm như vậy thật đê tiện, cũng làm tổn thương cả em nữa. Song tôi muốn nói hiện tại có lẽ tôi giống như em năm đó, trong lòng yêu một người, nhưng về phương diện khác lại không thể không lựa chọn ở bên người khác. Khi tôi nhận ra điều này, ngoài việc cảm thán số phận trêu ngươi thì không còn cách giải thích nào khác. Em có thể hận tôi, có thể mắng tôi, thậm chí có thể cầu cho tôi trải qua nỗi đau giống em, nỗi đau mà tôi chưa từng hiểu được, chỉ là lúc này, tôi phải làm như vậy. Tôi không biết sau này chúng ta còn có thể gặp lại hay không, nếu có hy vọng đó là lúc hai ta đã quên lẫn nhau. Tạm biệt. Chúc Gia Dịch" Tôi từng nhận xét lý trí thì cảm thấy đây là kết thúc hợp lý nhất, con tim thì mong muốn họ có một kết thúc hạnh phúc. Chỉ là khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế quá xa xôi, con người đều sẽ bị thực tế quất cho những nhát roi máu chảy đầm đìa rồi mới trưởng thành. Chúc Gia Dịch của năm 28 tuổi đã không còn là chàng trai xốc nổi, bồng bột, yêu hết mình không giữ lại gì cho bản thân của năm 25 tuổi. Chúc Gia Dịch của ngày xưa đã mất rồi, dù có là Tưởng Dao người cậu yêu thương nhất thì cậu cũng không thể trao trọn con tim như xưa. Bạn hỏi tôi sự lựa chọn của Chúc Gia Dịch có hợp lý không? Tôi vẫn sẵn sàng trả lời là hợp lý bởi cậu ấy là một người đàn ông biết chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của mình. Tuy nhiên tôi vẫn hận cậu vì sự bất công của cậu đối với Tưởng Dao. Cô ấy của ba năm sau đã không còn quá nhiều động lực, cô ấy có thể già đi về số tuổi, nhưng linh hồn của cô ấy mỏng manh dễ vỡ hơn bất cứ lúc nào. Những nỗi đau trước kia không là há gì bằng cái cú đẩy mạnh mẽ cuối cùng của cậu. Nếu Tưởng Dao là Hannah trong phim "13 the reasons why" tôi nghĩ chắc cô ấy sẽ liệt kê hẳn n lý do về cậu là người khiến cô ấy đi đến bước đường cùng. "Không phải khúc tình ca" phơi bày hết tất cả mọi mặt xấu xí trong đời sống này: cuộc hôn nhân bế tắc mà không thể vứt bỏ, ngoại tình cả trong tư tưởng và thể xác, bạn bè hơn chục năm vẫn có thể sẵn sàng bán đứng nhau bất cứ lúc nào, con người luôn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, tự sát luôn là cách phụ nữ thường chọn khi níu giữ đàn ông. Nếu bạn muốn tìm một cuốn truyện màu hồng trong tác phẩm này thì không có đâu vì càng tìm bạn chỉ càng nghe thấy tiếng trái tim nát bấy. Nếu muốn tìm một liều thuốc hàn gắn trái tim tổn thương thì cũng xin đừng rớ vào vì nó là thuốc độc. Nếu muốn đọc giai xinh gái đẹp thâm tình thì có đấy chỉ là họ không ở bên nhau thôi. Nếu muốn có được bài học nào đó từ tác phẩm thì chắc chắn sẽ học được luôn phải yêu bản thân mình, đừng bao giờ đặt hết mọi thứ vào một người đàn ông. Phụ nữ cần phải có một sự nghiệp vững vàng để bảo bọc mình trong mọi thời khắc gian khó nhất, để mà ít nhất không có đàn ông thì bạn còn có công việc bận rộn vùi đầu để quên đi và còn có tiền cho những thú vui khác. Lời cuối muốn nhắn nhủ là đừng sống như Chúc Gia Dịch và Tưởng Dao. *** Review bởi: Cúnnn - fb/hoinhieuchu ----- “Không phải khúc tình ca”: Không phải khúc tình ca, là một lời thú tội Thật ra mình thường hâm mộ những cuốn tiểu thuyết thanh xuân, nhân vật trong đó luôn ngập tràn hơi thở trẻ tuổi, đầy dũng khí, dám yêu dám hận, dám nghĩ dám làm, yêu một người không sợ ngày mai, không sợ có được không sợ mất đi. “Không phải khúc tình ca” lại không phải một câu chuyện như thế. Đây là một bản nhạc thực tế, về những nhân vật như được ghép lại từ những đau khổ, những mặt xấu xí nhất của xã hội trưởng thành. Đối nghịch với thanh xuân, đó là cuộc đời tàn nhẫn, là những đôi giày cao gót bo bo giữ mình, là trái tim nguột ngăt chằng chịt vết thương, khao khát được yêu nhưng chẳng dám trao đi, là hèn nhác là chán nản, là bi kịch không lối thoát. Motip là truyện lồng trong truyện. Nhân vật “tôi” – Đinh Linh - là một tác giả trẻ bị mất cảm hứng sáng tác. Cô ấy đại diện cho mặt tối luôn bị phỉ nhổ của tình yêu – một người thứ ba. Thực ra cô ấy luôn giằng co giữa yêu và hận, bản thân Đinh Linh biết tình yêu của mình là sai trái, nhưng mặt khác cô quá si mê người đàn ông kia. Đến khi lương tâm dằn vặt không chịu nổi, đến khi nhận ra người tình quá kiên cứng, cô lựa chọn rời đi. Chạy đến thành phố Otaru xinh đẹp, tại đây Đinh Linh đã nghe đôi ba câu chuyện do ông chủ khách sạn thần bí kể lại. Người đàn ông không có tên ấy đã khiến Đinh Linh nhận ra giá trị thực của cuộc sống, của sai lầm, và cô bắt đầu sáng tác một câu chuyện mới ở Otaru này. Câu chuyện về Tưởng Dao – một người phụ nữ đầu ba, đang bị kẽo dãn giữa cuộc sống tạm bợ. Tưởng Dao từng yêu và kết hôn với Vương Trí Vĩ. Cô yêu người này trong những tháng ngày bất chấp nhất, từng hi vọng về tương lai tốt đẹp, cuộc sống hôn nhân trong mơ “một đời một kiếp một đôi người”. Nhưng trái tim màu hồng dần trở nên khiếm khuyết và vặn vẹo khi Tưởng Dao phát hiện Vương Trí Vĩ ngoại tình. Và áp lực từ cha mẹ, xã hội, gia đình và từ chính bản thân khiến Tưởng Dao cứ duy trì cuộc hôn nhân “hữu danh vô thực” này nhiều năm nhiều năm. Một cặp vợ chồng, một mái nhà như phòng khách sạn trống, một cuộc hôn nhân mà chính người trong cuộc cũng chẳng hiểu duy trì nó để làm gì? “Ông ăn chả, bà ăn nem”. Tưởng Dao có người tình, cô cho rằng đây là mối quan hệ tùy ý vui vẻ, gặp dịp thì chơi, biết trước tương lai sẽ kết thúc vậy chẳng bằng vui chơi đã đời? Chúc Gia Dịch trong lòng Tưởng Dao chính là như vậy. Một chàng trai trẻ hơn cô năm tuổi, hừng hực khí chất thanh xuân. Một người tình tuyệt vời, đôi khi dịu dàng, đôi khi biết làm nũng, đôi khi ghen tuông, đôi khi nhỏ nhặn nhưng vẫn dễ thương. Không bao giờ quá phận nhắc về chồng và những điều cấm kị trong cuộc hôn nhân gần như đổ nát kia. Sự thỏa mãn của cậu chỉ là cái gật đầu của cô sau câu hỏi: “Đêm nay em đừng về có được không?” Nhưng cũng chính tính cách ngông cuồng yêu hết mình đó của Chúc Gia Dịch đã kéo Tưởng Dao từ bể chai sạn trở về với tình yêu. Cô thừa nhận trái tim chằng chịt của mình đã lại yêu, cô từng quyết tâm ly hôn, chấm dứt ngày tháng tạm bợ để ở bên Chúc Gia Dịch, để cho cậu một “danh phận” rõ ràng. Thật sự lúc đọc mình cực kỳ ức chế với Tưởng Dao. Sự phản bội từ chồng đã làm tổn thương cô ấy quá sâu nặng, cô nàng trở thành một người bo bo giữ mình. Sự dùng dằng, thiếu dứt khoát, lo được lo mất của Tưởng Dao nhiều lúc khiến độc giả phát điên, phát điên! Nhưng nhìn vào quá khứ của cô ấy lại chẳng nói được gì. Rốt cục thì “người đáng thương ắt có chỗ đáng giận”, Tưởng Dao chắc chắn không phải hình mẫu phụ nữ mình thích. Cô ấy quá thông minh, cũng quá lý trí, sự lý trí ấy như con dao hai lưỡi vừa đâm bản thân lại tổn thương những người muốn tới gần. Còn nam chính Chúc Gia Dịch. Nói thế nào nhỉ, dù tác giả miêu tả cậu quá tốt đẹp, sự ngông cuồng lẫn dịu dàng, sự ngốc nghếch lẫn thẳng thắn của cậu khiến mình cảm giác đây là luồng sáng duy nhất trong toàn bộ câu chuyện. Nhưng vẫn không thể làm mờ đi sự thật rằng Chúc Gia Dịch là người thứ ba. Mặc dù cuộc hôn nhân đấy chỉ là sợi giây trước gió, chỉ là bên ngoài mạ vàng bên trong thối nát, thế nhưng phủ nhận sao được việc cậu ấy là người thứ ba? Chúc Gia Dịch cũng có đôi phần đại diện cho bản chất tàn nhẫn của xã hội, của trưởng thành. Hình ảnh ba năm sau, Chúc Gia Dịch trở lại, mà tính cách đàn ông trầm ổn hiện lên sau tổn thương của cậu ấy khiến mình đau lòng. “Đối với tôi mà nói, em đã trở thành thuốc độc, trở thành thuốc phiện, tôi nghiện em đến mức hỏng bét, nhưng không thể cai được.” Mình thương tiếc cho một tính cách từng rất góc cạnh, như viên ngọc chưa được mài giũa của năm xưa, nhưng sự thật vốn là như vậy, thời gian nào có bỏ qua cho ai? Nếu là năm ấy, Chúc Gia Dịch nhất định sẽ từ bỏ tất cả chạy theo tiếng gọi tình yêu phát ra từ trái tim cậu, không chút dao động, không chút lưỡng lự, nhưng về sau này, rơi vào trường hợp như thế, cậu ấy sẽ đặt tay lên trán tự hỏi, vậy còn bản thân mình, còn những người xung quanh thì sao? Học thương mình sau những tháng năm thương người chưa bao giờ là sai. Chúng ta ai cũng từng như Chúc Gia Dịch, nhưng rồi thời gian và xã hội nhất định sẽ biến chúng ta trở thành Tưởng Dao. Chính là mệnh, tránh không nổi. Cặp đôi chính có một chuyến du lịch ở Otaru, nơi Đinh Linh sáng tác về họ. Đây là khoảng thời gian hạnh phúc, ngọt ngào nhất của cả hai. Mượn lời Chúc Gia Dịch: “Có thể nói chuyến du lịch lần đó là một hồi ức đẹp nhất kể từ khi tôi chào đời đến nay. Chúng ta không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác, chúng ta có thể tay trong tay đi dưới ánh mặt trời, tôi có thể hôn em, ôm em. Hơn nữa tất cả mọi người đều cho rằng em là của tôi, chúng ta là tình nhân, thậm chí đến lúc cuối cùng bản thân tôi cũng tin như vậy. Khi tôi nhìn vào mắt em, tôi đã cho rằng em thực sự yêu tôi. Cho nên sau đó khi em nói với tôi, em quyết định ly hôn với "anh ta", em không biết được tôi vui đến nhường nào đâu! Loại cảm giác này giống như tôi có được toàn bộ thế giới.” Không phải khúc tình ca, đây là một lời thú tội. Đinh Linh dằn vặt vì đã yêu sai, đã làm kẻ thứ ba Tưởng Dao dằng xéo vì đã ngoại tình, đã làm tổn thương người sau những tổn thương mình Chúc Gia Dịch, cậu ấy xuất hiện ở đây không phải thú tội, là chuộc lỗi. Truyện được dịch bởi Rabbitlyn, bản dịch xuất sắc thực sự, không hề thua kém bất kỳ cuốn sách xuất bản nào. Mượt mà, thuần nghĩa nhưng không làm mất đi cái tôi cá nhân của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu. Nhiệt liệt đề cử. Mời các bạn đón đọc Không Phải Khúc Tình Ca của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kinh Sơn Chi Ngọc (Giá Oản Chúc)
Tình yêu tựa như tên trộm có lòng tham không đáy, không những đánh cắp sự quyến rũ* của tôi, mà còn đánh tôi đến mất hết can đảm. Kinh Mịch Ngọc kết giao với mười người bạn trai. Tên của bọn họ đều có chữ “Ngọc”. Yến Ngọc là mục tiêu thứ mười một của cô. Đây là một câu chuyện xưa không hề đơn giản. Tìm mua: Kinh Sơn Chi Ngọc TiKi Lazada Shopee *nguyên văn là 千娇百媚, ý chỉ sự xinh đẹp động lòng người. Với những bạn đã quen đọc ngôn tình thực tế, thì chắc hẳn đã nghe qua Giá Oản Chúc - một tác giả có phong cách viết truyện rất độc đáo. Kinh Sơn Chi Ngọc cũng vậy - vẫn rất đậm phong cách Giá Oản Chúc. Nữ chính Kinh Mịch Ngọc đã quen 10 người bạn trai, nhưng điểm đặc biệt là trong tên của họ đều luôn có chữ "Ngọc". Thời gian cô quen một người cũng không lâu, nhưng sau khi chia tay thì vẫn vui vẻ và làm bạn bình thường. Ví dụ như Tôn Nhiên (Ngọc) - người bạn trai thứ 9, hay Củng Ngọc Quán - người bạn trai thứ 6. Thực ra thì Kinh Mịch Ngọc vì nhiệm vụ của gia tộc nên mới có yêu cầu về tên của bạn trai mình. Nam chính Yến Ngọc chính là mục tiêu thứ 11 của Kinh Mịch Ngọc. Anh cao ráo, đẹp trai, người gặp người đổ, hoa gặp hoa tàn, anh có đôi mắt đào hoa là vũ khí siêu cấp của mình. Đi kèm với đó chính là tình sử dài lê thê của anh, đã qua 26 đời bạn gái. Mỗi cô mỗi kiểu, anh có đá người ta, cũng như người ta đội mũ xanh cho anh. "Vẻ ngoài này của anh ta, thích hợp nhất với việc vừa gặp đã yêu" Kinh Mịch Ngọc điều tra tư liệu về Yến Ngọc để "cua" anh một cách tự nhiên nhất, nhưng cô đâu ngờ được ở lần suýt tông xe ở đầu truyện của hai người là do anh tính kế. Lần gặp mặt tiếp theo của cả hai là ở quán bar, sau đó Kinh Mịch Ngọc bị bỏ thuốc mê, trốn vào nhà vệ sinh gọi cho anh gà bông Tôn Nhiên tới cứu mình. Tôn Nhiên tới không kịp nên đã nhờ Yến Ngọc tới trước giúp vì anh cũng đang ở trong quán bar. Lúc tỉnh dậy thì Kinh Mịch Ngọc đã ở nhà Tôn Nhiên, lại còn ăn tối cùng bạn trai kế nhiệm và bạn trai tiền nhiệm nữa chứ. "Ngồi ăn lẩu với bạn trai đời trước và bạn trai đời tiếp theo là một trải nghiệm như thế nào?" Với nam chính Yến Ngọc, lúc đầu anh tiếp cận chị Ngọc thực ra cũng là với mục đích thăm dò, còn là thăm dò gì thì mọi người đọc truyện nha. Anh không nói chuyện thì nhìn rất sát "gái", nhưng mỗi lần nói chuyện với nữ chính thì phải nói là mình ôm bụng cười muốn xỉu. Mới gặp con gái người ta có mấy lần mà lần nào cũng hỏi xem có muốn lăn giường cùng mình không. Đến xỉu với anh mất thôi. Nam nữ chính không quen nhau từ đầu, nhưng vẫn đi chung như kiểu bạn bè ấy, ghẹo nhau, thả thính đầy đường luôn... Lúc này nếu gặp bạn của nam chính thì anh giới thiệu chị như thế này: "Cô ấy là bạn gái cũ của mấy người bạn của tôi". Về sau quen nhau tất nhiên là đổi cách giới thiệu nha. Hai người không quen nhau đã hợp rơ như vậy, về sau quen nhau thực sự là người đọc muốn xỉu hết vì hai người quá tình đi. Tuy là Kinh Mịch Ngọc có rất nhiều bạn trai nhưng Yến Ngọc lại không hề so đo. Vì với anh, quá khứ là nên cho qua, cái cần hướng tới chính là tương lai. Cho dù Kinh Mịch Ngọc trong quá khứ có như thế nào thì cũng không sao, nếu quá vướng bận thì hãy buông bỏ chứ đừng nên lãng quên, cái anh muốn chính là tương lai của hai người. Nói về câu chuyện bạn trai của nữ chính thì thực sự rất vui luôn. Quen nhiều nhưng chia tay cũng nhanh không kém. Chia tay xong thì vẫn qua lại như bạn bè bình thường, đã thế nữ chính còn rất đắc ý với đám gà bông của mình, luôn yêu thương với tình yêu của gà mái mẹ. Lúc đi ăn với mấy bé gà bông thì còn tự hào nói rằng bọn họ là do cô bao nuôi hết “Tôi nghèo, chỉ có thể sưu tập bạn trai thôi.” Yến Ngọc phải nói là biến thái từ nhỏ, mới có 3 tuổi mà đã tụt quần bé gái người ta, đã thế còn ví mông bé như trái đào trên cây nhà mình vậy. Tất nhiên là chả phải tự dưng mà tác giả lại đề cập tới chi tiết này cho nên mọi người hãy đọc truyện để rõ lý do nha!! “Đỏ bừng hệt như trái đào đang kết quả trên cây đào nhà tôi vậy!” Nói chung là hai người dây dưa một thời gian thì Kinh Mịch Ngọc quyết định phong Yến Ngọc thành con gà bông thứ 11 của mình, Yến Ngọc thì mua đủ 11 bông hoa hồng tặng cho bạn gái mình. Ừm,... sau đó thì lăn giường, nhưng mọi người đừng mong thịt làm gì vì nó chả đủ nhét kẽ răng đâu!!! Mạch truyện có hài, nhưng có những đoạn thực sự rất buồn, về "bệnh" của nữ chính, cũng như về những cơn ác mộng của nam chính. Nhưng không sao cả, vì bây giờ hai người sẽ luôn đồng hành với nhau, cùng nhau chia sẻ và vượt qua tất cả. Ở cuối truyện có plot twist, một cú lừa khá "..." về sự thật của việc tìm ngọc núi Kinh. Mình quyết định đọc "Kinh Sơn Chi Ngọc" là vì cái tên nghe rất kêu và sang. Nhưng đọc truyện rồi mới thấy may mắn là mình còn đọc được một câu chuyện hay như vậy, hội đủ các yếu tố: bi, hài,... Dàn nhân vật thì có nam nữ chính rất "bá", team bạn trai cũ mỗi anh mỗi vẻ nhưng chả anh nào lẫn với anh nào mặc dù tên toàn "Ngọc" nên đọc hơi đau mắt xíu. Bên cạnh đó thì có ba mẹ nam chính rất "XỊN", không phải theo nghĩa đen đâu hihi. Về phần edit, bạn Xoài edit rất mượt, chú thích nhiều phần để đọc dễ hiểu hơn. Nói chung là mình rất thích Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Giá Oản Chúc":Bạn ChanhKhước LụcKinh Sơn Chi NgọcPhù LamĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Kinh Sơn Chi Ngọc PDF của tác giả Giá Oản Chúc nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Kim Ốc Hận (Tập 2) (Liễu Ký Giang)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Kim Ốc Hận (Tập 2) PDF của tác giả Liễu Ký Giang nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Kim Ốc Hận (Tập 1) (Liễu Ký Giang)
Sách sử chép rằng Trung Hoa thời nhà Hán có một vị hoàng đế anh minh, chí lớn tên là Lưu Triệt, hiệu Vũ Đế. Ông lãnh đạo những nhân vật kiệt xuất như Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Tang Hoằng Dương chinh đông dẹp bắc mở rộng biên giới lãnh thổ, đặt buôn bán giao thương với Ấn Độ, Trung Á, La Mã... xây dựng nên một thời thịnh trị đỉnh cao của triều Hán. Nhưng Vũ Đế cũng tàn nhẫn đến mức vô tình. Chuyện xưa kể rằng khi còn nhỏ, Lưu Triệt từng hứa với thanh mai trúc mã Trần A Kiều của mình, nếu sau này cưới được nàng thì sẽ xây một tòa Kim ốc cho nàng ở. Rồi hai người thành chồng vợ, rồi Lưu Triệt vì ngôi báu và tham vọng quyền lực mà lãng quên lời hứa năm xưa, phế Trần A Kiều, đẩy nàng ra sống một mình ở lãnh cung Trường Môn, sủng ái Vệ Tử Phu và nâng đỡ Vệ gia làm đối trọng với Trần gia. Vũ Đế có hạnh phúc hay không? Trong Sử ký của Tư Mã Thiên không còn dòng nào đề cập đến đời tư của Lưu Triệt vì cả Bản kỷ về Vũ Đế đã bị chính tay vị hoàng đế này xé bỏ khi đọc những ghi chép trung thực của nhà chép sử về mình, chỉ biết rằng người dân Trung Hoa đời sau đã dùng điển tích “Kim ốc tàng kiều” để chỉ về một nhân duyên không trọn vẹn, và lời hứa lầu vàng trở thành một mối hận tình khôn nguôi... Và Liễu Ký Giang đã khai thác điển tích còn nhiều bí ẩn này trong Kim ốc hận, một câu chuyện xoay quanh mối tình tay ba giữa Hán Vũ Đế Lưu Triệt, Trần A Kiều và Vệ Tử Phu trong hành trình bảo vệ, vun đắp cho tình yêu đích thực của mình. Liễu Ký Giang đã dùng bút pháp của người viết dã sử nhưng với lời văn mượt mà chau chuốt như những vần thơ để kể lại câu chuyện ba người trong bối cảnh cung đình đầy mưu mô và dối trá, nơi “ngươi cười với ta, ta cười với ngươi nhưng sau lưng là những thủ đoạn mà ngươi sống thì ta phải chết”. Đọc Kim ốc hận, người dịch cứ mãi ám ảnh bởi những đoạn độc thoại của các nhân vật. Đó là những hồi ức đẹp đẽ mà đau đớn, là sự tự vấn, tự dằn vặt về quá khứ hay tương lai. Kim ốc hận chẳng phải là nỗi hận giày vò người thiếu phụ nơi lãnh cung quạnh quẽ mà là tiếng thở dài của cuộc đời về nhân tình thế thái. Những nhân vật trong Kim ốc hận, dù là Lưu Triệt, Trần A Kiều hay Vệ Tử Phu, đều quyết liệt với lựa chọn của mình trên con đường đi tìm hạnh phúc. Tìm mua: Kim Ốc Hận (Tập 1) TiKi Lazada Shopee Khi gấp lại cuốn sách này, có khi nào ta nhìn lại đời mình và tự vấn? Để thấy lòng mình bao dung hơn, biết thứ tha cho mình và cho người. Vì cuộc đời này thật dài, mà cũng thật ngắn ngủi, chúng ta hãy sống thật với lòng mình, hãy nắm tay người yêu thương đi suốt cuộc đời, có như thế chúng ta mới tìm thấy bình yên và hạnh phúc. Vì trong giấc mộng ba sinh, hết thảy đều chỉ là hư ảo, chỉ còn lại chân tình. Trời xanh vốn công bằng, mọi tấm chân tình đều được đền đáp.Câu chuyện khởi đầu khi Hàn Nhạn Thanh, một thiếu nữ của thời hiện đại, xuyên qua không - thời gian để trở về thành Trần A Kiều của 2000 năm trước trong bối cảnh vừa bị phế truất, đày tới lãnh cung Trường Môn, bị Vệ Tử Phu hợp lực với Lưu Lăng truy sát, một đóa phù dung đã thành ngọn cỏ đoạn trường trong cơn kinh biến. Nàng mang theo tính cách dám yêu dám hận của người thiếu nữ hiện đại lại vừa tiếp nhận tư tưởng tận hiến, “nhất nhật vi phu” của A Kiều thời cổ đại. Nàng muốn sống cuộc đời bình dị ẩn cư nơi thôn dã, được sao trà, may áo cho người thân, nhưng thân phận của người nàng nhập vào lại không cho phép. Từ đó, nàng bước vào cuộc hành trình của mình, cuộc hành tìm lại niềm tin về một tình yêu đích thực. Nàng mãi vẫn khắc ghi hình ảnh thuở ban đầu khi Lưu Triệt còn là cậu bé trốn khóc sau hòn giả sơn bị nàng bắt gặp. Nàng vẫn luôn coi Lưu Triệt là phu quân của mình nhưng y đã ngự trên ngôi cao, là một bậc quân vương quyền biến, tràn đầy hùng tâm tráng chí khiến nàng tuy độc chiếm ân sủng nhưng trong lòng vẫn luôn đau đáu nỗi xót xa. Xót xa về sự tận hiến không được đền đáp, về niềm tin đã rạn vỡ. Đến lúc Lưu Triệt sắp ra đi, nàng vẫn muốn hỏi y về điều đó, “Nàng nghĩ, nàng không có tư cách để hoài nghi nhưng vẫn muốn hỏi một câu rằng, y có từng hối hận về chuyện năm xưa? Khi y nhướng mày, nhìn nàng sâu thẳm, ‘Trẫm không hối hận’, thì nàng mới phát hiện, mình vừa vô tình, buột miệng hỏi thành lời.” (Kim ốc hận) Lưu Triệt đã trở thành một vị đế vương thật sự, thực hiện được giấc mơ quyền lực của mình. Khi tưởng chừng đã nắm trong tay mọi thứ, y gặp lại Trần A Kiều sau nhiều năm lưu lạc. Lúc này, Trần A Kiều đã như con chim phải tên thấy cành cong cũng sợ, nàng lẩn tránh, nàng sợ hãi và hơn hết là nàng không còn tin vào tình cảm của y. “Thời gian như nước nhẹ trôi qua cầu, có thể làm dịu đi nỗi đau nhưng làm sao bắt được một con tim từng bị tổn thương không đề phòng người ngày đó đã từng phụ bạc?” Y không thể nhìn thấu, không thể khuất phục nàng. Và Lưu Triệt bắt đầu lần tranh đấu lớn nhất đời mình. Y tranh đấu với những tham vọng đế vương, những phồn hoa hư ảo của đời người đã phủ bóng quá sâu lên chân tình, làm khuất lấp những rung động ban sơ. Có những lúc tưởng chừng như y đã chạm được vào trái tim của A Kiều nhưng rồi lại vuột xa để rồi cứ thế lầm lũi tìm lại bản ngã của mình. Trong suốt hành trình này, quyền uy đế vương cũng chẳng có ý nghĩa gì cả mà chỉ có trái tim. Đời nói y vô tình nhưng chính y dần dần cũng chẳng rõ mình vô tình hay đa tình khi A Kiều đã trở thành chính trái tim y. Đến trước khi mất, y vẫn nói chưa từng hối hận chuyện năm xưa vì nhờ đó mà y đã biết được ý nghĩa thực sự của tình yêu, như điện Chiêu Dương mà y xây nên. Chiêu Dương! Chiêu Dương! Đón vầng dương trở lại sưởi ấm cho những tháng ngày lạnh giá. Còn Vệ Tử Phu, nàng cũng có hành trình của riêng mình. Xuất thân thấp kém, nàng ban đầu chỉ mơ ước có một cuộc sống đầy đủ, người thân được bình an, nhưng rồi nàng đã trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ, truyền kỳ trong chốn nhân gian. Nàng bao lần nhủ thầm mình không được yêu y nhưng lại không cưỡng nổi tiếng gọi của trái tim mình. Nàng tranh đấu, nàng quyết liệt bảo vệ tình yêu của mình kể cả bằng biện pháp cực đoan nhất để rồi vẫn phải chịu thất bại bởi nàng là người đến sau. Nhưng tử sinh có nghĩa gì đâu khi con tim đã trao trọn cho người, và nàng chỉ an tâm uống chén canh Mạnh Bà để quên đi hết thảy những ân oán tình cừu sau khi được gặp lại quân vương của mình dưới suối vàng và biết y đang hạnh phúc. “Gió Bắc gieo giá lạnhMiên man kể nỗi sầuChung sống đến đầu bạcTử sinh đáng gì đâu.”(Nỗi nhớ không tên - Kinh Thi)Duyên...Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Kim Ốc Hận (Tập 1) PDF của tác giả Liễu Ký Giang nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Kiều Thiếp (Đông Thi Nương)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Kiều Thiếp PDF của tác giả Đông Thi Nương nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.