Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sư Phụ Ăn Ăn Ăn

Thể loại: Sư đồ luyến, ngọt văn, kiếp trước kiếp này, tình yêu thủy chung, gương vỡ lại lành Số chương: 21 (đang cập nhật edit) Nhân vật chính: A Kiểu x Tiêu Hành A Kiểu tự cảm thấy biết rõ thân phận của mình nên an phận thủ thường làm một cây nấm, nàng chỉ muốn được sống bình dị ngay ở góc tường. Mọi chuyện êm đềm trôi qua cho đến một ngày các chủ Quy Vân Các đạo mạo nghiêm trang xuất hiện trước mặt nàng Cho nàng hai lựa chọn Một là làm đồ đệ của hắn, Hai là trở thành nguyên liệu nấu món đầu cá hầm đậu phụ cho bữa cơm tối của hắn... Hướng dẫn thực dụng: Đây là một bộ sư đồ văn, Nữ chủ: Da trắng mặt xinh, dễ gạt. Nam chủ: Đạo mạo nghiêm trang.... *** Thể loại: Tiên hiệp, Sư đồ luyến, Kiếp trước kiếp này. Số chương: 21 Chương (HOÀN EDIT) Nhân vật chính: Tiêu Hành thượng thần x tiểu yêu A Kiểu Ba ngàn năm trước nàng ngây ngô yêu thương hắn - Tiêu Hành thượng thần cao quý tao nhã giữa tam giới. Ngày ngày mặt dày quanh quẩn bên cạnh hắn, ngoài trưng bộ mặt lạnh ra thì hắn chưa một lần cười với nàng. Hắn tức giận, nàng bỏ đi hứa sẽ không còn quấy rầy, nhưng chưa đầy hai ngày đã quay về: "Tiêu Hành thượng thần, một ngày không gặp chàng, ta sẽ nhớ chàng. Nếu chàng còn tức giận, vậy thì đánh ta đi, ta da thô thịt dày, có thể chịu được đánh." Ngày đó nàng hớn hở vui mừng, nghĩ rằng sau một trăm năm dây dưa cuối cùng nàng đã cảm động được trái tim sắt đá của hắn. Hắn đã chấp nhận nàng, nhưng đợi đến lúc nhìn thấy hắn thì cũng là lúc nàng tan thành mây khói. "Làm sao đây, chàng muốn mạng của ta. Nhưng ta lại không nỡ giết chàng..." Đây là câu nói cuối cùng Tiêu Hành nghe thấy nàng nói, sau đó nàng biến mất khỏi cuộc đời hắn như chưa từng tồn tại qua. Giây phút đó hắn hiểu rõ những cảm xúc khác thường trong trái tim băng lạnh của mình là gì rồi, có những việc hắn không thể sớm nhận ra, đến khi nhận ra, thì đã không kịp làm gì nữa rồi. Hắn dùng vạn năm tu vi, đổi lấy nàng một kiếp này, từ từ chờ nàng lớn lên. Mang nàng đặt bên cạnh hắn, bù đắp lại những tháng ngày nợ nàng, làm những việc hắn không kịp. Yêu người hắn chưa kịp yêu. Kiếp này nàng ngây thơ như đứa trẻ, ký ức đau khổ đều phảng phất như chưa từng tồn tại, chỉ biết ngoan ngoãn ở bên hắn... "Xin lỗi nàng" Nàng áp mặt mình lên mặt hắn. "Đừng bỏ lại ta.." Hắn đã không thể đáp ứng nàng. Phải chăng, hắn chỉ có thể dùng đạo hạnh cả đời, đổi lấy một lần hạnh phúc bên nàng, lại không thể tham lam hơn ... ---------- Chuyện kể về một vị Thượng thần lạnh lùng, cố gắng cứu sống và nuôi dưỡng tiểu đồ nhi, đồng thời cũng là người hắn yêu nhất thế gian. Truyện vô cùng ngọt ngào, hậu kỳ còn có tiểu bánh bao. Cùng theo dõi quá trình dưỡng thành và mần thịt của Thượng thần và tiểu yêu ngây ngô này nhe! Review by #Mạt_Họa *** SƯ PHỤ ĂN ĂN ĂN Mạt Trà Khúc Kỳ dtv-ebook.com Chương 1: A Kiểu Không phụ kỳ danh, A Kiểu sinh ra với tóc đen da trắng, một đôi mắt hoa đào trong trẻo long lanh như màu nước, như chan chứa sóng thu, phối hợp với đôi mắt trong veo như nước này là khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, thật sự rất xứng với hai chữ "Kiểu Kiểu" này. (tên nữ chính có nghĩa là trong trẻo sáng sủa) Đáng tiếc, sinh ra càng đẹp, bên cạnh lại càng ngày càng ít người. A Kiểu buồn khổ không thôi, bây giờ rõ ràng là thế hệ nhìn mặt, nhưng vì sao đến nàng thì ngược lại chứ? Nàng linh hoạt từ trên cây nhảy xuống, dùng tay chải sơ mái tóc đen, sửa sang lại váy một chút. Nàng cúi đầu nhìn bộ váy mới tinh vừa thay ngày hôm qua, tức khắc nhíu chân mày------------ trên làn váy bị thủng một lỗ thật lớn, cũng không biết bị rách lúc nào. Chiếc váy ngắn bích y (xanh biếc) hôm nay mặc, tuy rằng không lộ liễu lắm, nhưng lúc đi đường, một đôi chân dài trắng như tuyết thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra, da thịt mượt mà, thanh mảnh thẳng tắp, tương đối chọc người mơ ước đến. Nhưng phong cảnh đẹp đẽ này, tất cả nam nhân Quy Vân Các cũng không dám nhìn, Coi như vô tình thấy được, cũng là cả người run rẩy, sau đó cúi đầu như đụng phải kẻ địch, giả vờ không nhìn thấy. Dọc theo hành lang quanh co, xuyên qua cửa *nguyệt động, ngang qua hồ sen, A Kiểu đi suốt nửa khắc. Quy Vân Các này rất rộng lớn, hồi mới đến nàng xém bị lạc đường. Nàng đưa mắt nhìn nam nhân mặc thanh y đang đi tới, mắt chợt lóe lên, định bước đến chào đón, lại nhìn thấy thanh y nam nhân thấy nàng liền quay đầu đi mất. A Kiểu gấp đến giậm chân, vội xách váy đuổi theo, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ vô tội, hờn dỗi hỏi: "Nhị sư huynh, tại sao lại tránh né muội?" Nam nhân tuấn tú mặc thanh y này tên là Mặc Tầm, chính là Nhị sư huynh của A Kiểu, bình thường đối với A Kiểu chăm sóc có thừa. Mặc Tầm nhìn tiểu cô nương trước mắt một cái, chưa đầy bảy năm, tiểu sư muội ngọc tuyết đáng yêu đầu chải song nha kế hiện giờ đã trở thành đại mỹ nhân yêu kiều thướt như nụ hoa chớm nở. Dung mạo này, đến cả tiên tử trên trời cũng không so sánh được.Mặc Tầm chỉ liếc nhìn một cái, lại nghĩ đến cái gì, lập tức nghiêng đầu qua một bên, không nghĩ đến đôi mắt vừa lớn vừa sáng của tiểu cô nương trước mặt nữa. Hắn hắng giọng một cái, nói: "Ta còn có chút chuyện, sư phụ đang chờ muội, muội đi qua đi." Dứt lời liền vội vàng bỏ đi. Nhìn bóng lưng Nhị sư huynh, A Kiểu cảm thấy thật khó hiểu. Người cuối cùng thân cận nàng nhất trong Quy Vân Các này, hiện giờ cũng tránh nàng như tránh nước lũ và thú dữ. Nàng đưa tay nhỏ sờ lên má mình, chu môi phấn lẩm bẩm nói: "...Thật sự dọa người đến vậy sao?" A Kiểu đi vào Phù Hoa viện, liền chính là một quang cảnh khác. Phù Hoa viện này là nơi ở của các chủ Quy Vân Các này, cũng là cấm địa mà đám hạ nhân không dám tùy tiện vào. Các chủ Quy Vân Các là sư phụ của A Kiểu, nghe nói là hậu duệ của thần tộc thượng cổ, vậy nên Quy Vân Các này, đến Thiên giới cũng phải kính nhường ba phần. Chỉ là, có một sư phụ lợi hại như thế, A Kiểu cũng không cảm thấy kiêu ngạo.Chỉ cần bước vào Phù Hoa viện, tất cả âm thanh đều như biến mất, an an tĩnh tĩnh. A Kiểu đẩy cửa vào như thường ngày, nhìn người nam nhân đang cầm bút cúi đầu, một mái tóc đen như mực tùy ý xõa ra, rõ ràng chỉ là màu mực giản đơn, lại khiến người ta cảm thấy như đang tỏa ra vệt sáng nhàn nhạt. Nếu là người ngoài, có lẽ sẽ bị cái khí xuất trần thoát tục này hấp dẫn, nhưng A Kiểu biết, mái tóc buông xõa này của sư phụ là vì người không biết chải đầu, còn đang chờ nàng chải đây. Mà lúc nghiêm túc vẽ, đại khái vẽ đến không màng gì nữa. "Sư phụ." A Kiểu gọi một tiếng rồi bước đến. Nam nhân đang nghiêm túc vẽ tranh "ừ" một tiếng, sau đó mới không nhanh không chậm buông bút xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn bích y tiểu cô nương trước mặt, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mắt sáng thiện lương, mũi quỳnh môi đỏ, dáng người lại lả lướt thước tha, eo nhỏ không đầy nắm tay, ngay cả trước ngực cũng nhô lên phập phồng, giống như mật đào sắp chín. Như vậy, nhìn không chổ nào không tốt. Chỉ là, ánh mắt hắn rơi vào lỗ thủng trên làn váy uyển chuyển của A Kiểu, nhìn thấy bắp đùi trắng như tuyết ấy lộ ra, ánh mắt không kìm được sắc lại thật sâu. ...Từ sau núi đến Phù Hoa viện, phải đi qua nhiều nơi, đụng phải khá nhiều người. "Ngoan, đến bên vi sư nào." A Kiểu nghe thấy sư phụ đạo mạo nghiêm trang của nàng nói như thế. - -------------------------------- Sư đồ văn, dưỡng thành hệ, ấm áp cưng chiều. Nữ chủ: Da trắng mặt xinh, dễ gạt. Nam chủ: Đạo mạo nghiêm trang.... Các nàng thích thì đọc một chút, là tác giả ngứa tay viết, truyện ngắn không viết dài nên không cần tài khoản VIPPs: Cầu cho ta một cái tên truyện hay, nếu không thì ta vẫn dùng tên này vậy nhé - -------------------------------------- Đôi lời của Mạt Họa, đây là bộ đầu tiên mình nhảy hố, trước giờ toàn edit tiếp vài bộ bị drop thôi. Mong mọi người có đọc được thì ủng hộ, cảm ơn những bạn đã đọc <3!! Mời các bạn đón đọc Sư Phụ Ăn Ăn Ăn của tác giả Mạt Trà Khúc Kỳ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trùng Sinh Chi Kế Mẫu - Thập Nhất Bà Bà
Có lẽ, đối với nàng mà nói chết chẳng có gì đáng sợ, sống trong đau khổ mới cần sự can đảm. Từ địa vị cùng gia đình của nàng giờ đây đều nằm trong tay kẻ khác. Phụ mẫu tuyệt tình ước gì không sinh ra nàng, muội muội độc ác muốn cho nàng nếm mùi vị mất hết tất cả, ngay cả Cửu vương cũng nói chưa từng yêu nàng. Đúng là đau đớn thật . . . Đến khi nàng sống lại, đôi mắt vốn dĩ ngờ nghệch đột nhiên trở nên mạnh mẽ cùng lạnh lùng. Lời cầu hôn từ Cửu vương gia và Thương gia cùng lúc đưa tới, nàng mỉm cười ấm áp: "Không phải Nhã nhi rất thích Nam Cung Ngạo hay sao? Thân là tỷ tỷ, ta tất nhiên phải nhường cho muội." Làm thê tử một lão già đã yên vị trong quan tài vẫn tốt hơn danh vị Cửu vương phi hữu danh vô thực. Chỉ là, nàng không ngờ . . . Nhi tử Thương Hàn băng lãnh: "Di nương, đừng tùy tiện phối hôn cho ta, thê tử của ta chỉ có thể là nàng!" Nhi tử Thương Vũ yêu nghiệt: "Di nương, vì sao ta vừa nghĩ đến nàng, đã muốn bổ nhào vào nàng ?" Nhi tử Thương Phong ôn nhu: "Vân nhi, ngoan ngoãn đứng yên, ta muốn hôn nàng." Nhi tử Thương Dạ phẫn trư ăn lão hổ: "Chúng ta tạo cục cưng đi, di nương!" Nàng hét to: "Lão nương là kế mẫu của các ngươi!" *** Thương phủ -- Nhược Nguyệt Vân vừa trở về thì đã thấy Uyên nhi đứng chờ nàng ở cửa. Bên cạnh nàng ta còn có một bóng dáng trắng toát xuất trần tựa trích tiên -- Thương Phong. Thương Phong yên lặng nhìn Nhược Nguyệt Vân, đôi mắt lướt qua y phục trên người nàng. Biết đấy là y phục mình tặng cho nàng, hắn hài lòng mỉm cười, nụ cười mang theo hơi ấm của gió xuân, đẹp đến cực hạn, khiến nàng ngây dại trong phút chốc. "Phu nhân về rồi! Như thế nào, phản ứng của bọn người Nhược gia ra sao? Họ có ngạc nhiên không? Có tức điên lên không? Bọn họ cư xử với phu nhân như thế nào? Mau nói cho Uyên nhi biết đi, tò mò chết đi được!" Uyên nhi hệt như con chim chích chòe nhiều chuyện, không ngừng líu ríu bên tai Nhược Nguyệt Vân, làm cho nàng vừa bực bội lại vừa buồn cười. Nhược Nguyệt Vân mệt mỏi lắc đầu, từ chối trả lời. Nàng tùy tiện ngồi xuống một cái ghế, Uyên nhi hiểu ý giúp nàng rót một ly trà. Nhược Nguyệt Vân nhấp một ngụm trà nóng, cảm thấy cơ thể sảng khoái hơn rất nhiều. Thương Phong biết nàng không quan tâm đến hắn, dù hắn có đứng ở đây chờ đợi nàng thì nàng cũng xem như không thấy hắn. Con ngươi đen láy như vì sao nháy mắt ảm đạm, nồng đậm bi thương nhanh chóng tràn đầy, cả người trầm xuống. Hắn thâm tình nhìn nàng một chút, sau đó lẳng lặng rời đi. "Thương Phong, ta đã cho ngươi đi chưa?" Không nhìn không có nghĩa nàng là không để ý hắn. Vẻ mặt buồn bã đó làm nàng khó chịu vô cùng, cứ như nàng là tội nhân thiên cổ, làm cho dung nhan như hoa của Thương Phong ủ rũ như sắp héo tàn. Tuy lời nói của Nhược Nguyệt Vân vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng Thương Phong lại cực kì vui mừng, hóa ra nàng vẫn còn chú ý đến hắn! Nàng nhìn gương mặt tươi cười trở lại của hắn, tâm có chút mềm đi, mím môi thật lâu mới nói: "Đa tạ ngươi, y phục rất đẹp!" Thương Dạ âm thầm cắn răng, tam ca lợi hại hơn hắn nghĩ, thì ra huynh ấy đã sớm hối lộ quà cho nàng! Thương Vũ thì ngược lại, hắn không để tâm chút nào, Phong đệ tặng nàng y phục, vậy thì ta tặng nàng tấm thân trong trắng của ta! Ta đáng gia hơn bộ y phục kia rất nhiều a! Ha ha ha! Không cần ganh tỵ với Phong đệ! ... Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh Chi Kế Mẫu của tác giả Thập Nhất Bà Bà.
Trọng Sinh Sủng Phi - Cửu Lam
Phùng Liên Dung vẫn cảm thấy, mình và Thái tử duyên phận quá cạn. Cho nên đời này, nàng chỉ nghĩ không bạc đãi bản thân, ăn tốt uống tốt ngủ tốt, dành giụm tiền gửi cho người nhà cũng liền thỏa mãn. Kết quả, nàng không chỉ làm những chuyện này, còn sinh hài tử cho Thái tử. Sau cùng, còn làm nương nương độc sủng lục cung. Warn: Truyện này sủng tuyệt đối, mang hơi hướng điền văn, có cung đấu nhưng không nhiều, hoàng hậu không quá độc ác, nam 9 độc sủng nữ 9, ai thích thể loại này mời ở lại, ai dị ứng với thể loại này xin dừng chân quay người bước ra.  *** Review của một bạn đọc convert: Nữ chính thiện lương, ôn nhu và dịu dàng, kiếp trước nàng yêu thái tử từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nàng chỉ là một quý nhân, cộng thêm việc chỉ đến gần thái tử thôi là chân tay nàng đã bủn rủn rã rời rồi, nói chi đến việc tranh thủ chân ái, nàng không được sủng, 6 năm sau thì bệnh chết. Sau đó nàng trùng sinh, nàng vẫn yêu thái tử như vậy, con người ôn nhu tuấn nhã đó. Nhưng nàng cũng biết học cách bảo vệ mình, gần chàng, nàng hoan hỉ, xa chàng nàng cũng không bi thương. Nàng điềm tĩnh và không nhút nhát nữa, kiếp này, nàng quý trọng từng phút giây được ở bên chàng, không xa cầu gì nhiều. Nam chính ấn tượng nàng, vì nàng ôn nhu và thiện lương. Nam chính yêu nàng có lẽ vì chàng luôn nhìn thấy thâm tình hóa ra không hết trong đôi mắt nàng, chàng sủng nàng. Chàng trở thành hoàng đế, tam cung lục viện vây quanh, nhưng chàng độc sủng nàng, vì nhìn không được nàng bi thương. Chàng không nói thích nàng, chỉ dùng hành động để thể hiện điều đó. Chàng muốn nàng thừa nhận trước “Chấp tử tay, bạch đầu giai lão” chàng nói. ” Tam sinh tam thế, thiếp đều muốn gả cho chàng” nàng đáp lời. *** Phùng Liên Dung tròn tâm nguyện về nhà ngoại, không qua nửa năm liền lại có thai, Triệu Huy Nghiên cười an ủi nàng: "Mẫu hậu, ngài không cần lo lắng đệ đệ, dưỡng thai cho tốt." Ý là trọng trách trông em trai liền giao cho nàng. "Có điều phải sinh muội muội cho con!" Nàng mãnh liệt yêu cầu. Nàng có ba vị huynh đệ, thật sự là đủ, chỉ muốn thêm một muội muội, hai người có thể nói chút tâm sự nho nhỏ của thiếu nữ. Phùng Liên Dung cười nói: "Hơn phân nửa là vậy, vi nương cũng muốn nữ nhi mà, làm bạn với con nữa." Triệu Thừa Diễn trêu ghẹo nói: "Nhiều muội muội là tốt, còn sinh để thâm bạn, con thấy chưa chắc, chờ tiểu muội lớn lên, Huy Nghiên đều đã lập gia đình, đợi không kịp." Triệu Huy Nghiên mặt đỏ lên, nói lại: "Ai lập gia đình, ta mới không gả đâu, nhưng là huynh muốn cưới thê, mẫu thân còn phải quan tâm." "Quan tâm cái gì?" Triệu Thừa Diễn không phải người dễ xấu hổ, "Không tệ lắm là được." Phùng Liên Dung khóe miệng giật giật: "Chuyện lớn cả đời há có thể qua loa? Cha con nói mấy vị đại nhân kia làm quan là không tệ, nhưng nữ nhi của bọn họ dạng gì, dù sao cũng không biết rõ." Triệu Thừa Diễn cười cười: "Không phải là sợ mẫu hậu mệt nhọc sao, con thấy Tam thẩm, Tứ thẩm đều là phụ hoàng chỉ, không có gì không tốt. Tam thúc Tứ thúc phu thê ân ái, sở thích hợp nhau kìa." "Vậy cũng đúng." Phùng Liên Dung gật gật đầu, có điều nhi tử nàng dù sao cũng khác, nàng nhất định phải dùng nhiều chút tâm tư. Thấy nàng trầm tư, Triệu Thừa Mô nói: "Hôn sự của Đại ca, con thấy mẫu hậu vẫn là chờ sinh xong rồi lại nói, cũng không gấp ngay lúc này." Hắn sợ mẫu thân phân tâm, càng thêm mệt mỏi. Triệu Thừa Diễn nghe xong cười một tiếng: "Đúng vậy, chờ sau này, lo liệu cho ta và Tam đệ luôn." "Nói vậy." Phùng Liên Dung trừng mắt: "Con đấy, càng lớn càng không đứng đắn, chuyện như thế có thể làm chung sao? Còn Nhị đệ con nữa, lại nói, hắn nhưng là còn chưa muốn trở về?" ... Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Sủng phi của tác giả Cửu Lam.
Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc - Băng Thủy Đích Ngư
Kết quả về tình yêu bi kịch của thanh niên trí thức xuống nông thôn và cô gái nông thôn. Cuộc sống dè dặt bên người ba khi mẹ mất. Trong lúc hôn nhân của mình cũng không thể làm chủ bị gả cho người chồng không tốt. Tiểu Hoa lại trở về cuộc sống có ba, có em trai khi còn bé. Sống lại lần nữa chọn cuộc sống không giống như trước kia. Lần này không để cho bản thân tiếc nuối. Bảo vệ hạnh phúc thuộc về mình. Tìm một tình yêu cho bản thân và tìm người mình yêu để sống những ngày tốt đẹp sau này. Không còn cầu gì nhiều. *** “Chị, chị... chị thấy thế nào?” Tiểu Hổ nhìn gương vài lần sau đó chạy đến trước mặt Tiểu Hoa hỏi. Tiểu Hoa đưa tay lên sờ soạng đầu tóc ngắn ngủn của nó một chút cười nói: “Em trai của chị hôm nay rất tuấn tú!” Tiểu Hổ tiến lên ôm lấy Tiểu Hoa, để đầu lên trên vai cô nói: “Chị, cám ơn chị!” Tiểu Hoa đưa tay lên đánh vào đầu nó một cái tát, quay mặt sang xấu hổ nói: “Cảm ơn cái gì chứ? Chị là chị của em!” Tiểu Hổ ôm thật chặt Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng vây quanh ôm tiểu Hổ, cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng của nó. “Chú rể thu xếp thế nào rồi?” Cao Giang Cảnh đẩy cửa vào hỏi, kết quả vừa đẩy cửa ra sắc mặt biến thành màu đen, túm Tiểu Hoa qua nói với tiểu Hổ: “Một hồi thì có vợ để mà ôm.” Tiểu Hoa cười một tiếng. An ủi tiểu Hổ xong thì đi đến phòng ba Giang, kết quả ba Giang đang co quắp không ngừng túm quần áo, muốn nó càng thẳng hơn. Tiểu Hoa cười tiến lên nói: “Ba! Vốn là ủi vô cùng thẳng, không cần lo lắng nữa!” Ba Giang ngốc nghếch cười nhìn Tiểu Hoa có chút ngượng ngùng hỏi: “Một lát ba không lên sân khấu nhường cho con nói có được không? Người ta có thể cảm thấy không tốt hay không?” “Nếu không thì ba lên?” Tiểu Hoa hỏi. Ba Giang vội vàng lắc đầu nói: “Ba không thể nói được, nói không được...” “Vậy không cần lo lắng, ba à! Cứ ở nhà chờ, một lát thì con dâu cưới vào cửa!” Tiểu Hoa an ủi ba nói. Ba Giang gật đầu một cái lại hỏi chuyện này đến chuyện khác, bao lì xì mang đủ không? Nhẫn để ở đâu? Giấy kết hôn cất xong chưa, vv... Tiểu Hoa đều nhất nhất trả lời. Rốt cục người bên ngoài chuẩn bị xong không, chuẩn bị cầm pháo đi đón chú rể. Tiểu Hoa cười cười với ba Giang mới đi ra ngoài. Kết quả vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy hai tên nhóc quỷ nhà mình một đứa cầm lấy pháo, một đứa cầm bật lửa còn cách đó không xa, vì thế cô vội vàng kêu bọn nó lại. “Các con hôm nay an phận cho mẹ một chút! Nhớ kỹ chưa?” Tiểu Hoa một tay túm một lỗ tai của hai đứa hỏi. “Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!” Nhiên Nhiên vội vàng nói. Thần Thần cũng không chịu yếu thế nói: “Bảo đảo phục tùng mệnh lệnh, mẹ, nhẹ chút... đau...” Tiểu Hoa nghe được bọn nó trả lời sau đó mới buông lòng tay nói: “Hôm nay ngoan ngoãn ở bên ông ngoại, biết không?” Hai bé vội vàng gật đầu một cái từ trong đám người vọt vào trong phòng. Tiểu Hoa chà xát tay cũng có chút khẩn trương nhỏ. Hôm nay là hôn lễ của tiểu Hổ, làm chị Tiểu Hoa vẫn cảm thấy không có chuẩn bị thỏa đáng. Bất quá nhìn thấy em trai ở phía trước cười vui vẻ thì Tiểu Hoa càng không ngừng nói cho mình phải cố lên. Chỉ chốc lát sau chờ người dẫn chương trình sau khi nói xong thì Tiểu Hoa và tiểu Hổ ngồi vào trong xe, ở trong tiếng pháo chạy đến nhà cô dâu. ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc của tác giả Băng Thủy Đích Ngư.
Sợ Yêu - Hường Nguyễn
'Nhiên Nhiên, tôi biết em hận tôi nhưng đứa con trong bụng Y Y là cháu gái em, sao em lại giết chết nó? ''   ''Em...Em không làm, không phải em.''   ''Cô còn chối hả? Chính cô đã hại Y Y và cả tôi mất đi đứa con này, tôi không tha cho cô đâu''   ''Nghiêm...''       ----------------    Cô và anh yêu nhau sáu năm.   Cô luôn  bên anh mỗi khi anh buồn.   Cô luôn bên anh mỗi khi anh gục ngã.   Cô luôn âm thầm giúp đỡ anh về sự nghiệp.   Nhưng cái cô nhận được sau sáu năm yêu anh chỉ là thiệp cưới của anh và người chị gái sinh đôi cô luôn yêu mến.   Anh nói anh đến với cô là do anh nhầm lẫn, người anh yêu luôn là chị cô.   Anh nói cô và anh không thể có kết quả.   Anh nói anh luôn cố gằng chịu đựng cô.   Anh nói cô yêu anh chỉ vì gia tài của anh.   Mẹ anh yêu quý cô mà ghét bỏ anh với chị gái cô ở bên nhau, anh cho rằng cô là người đứng sau.   Chị cô sảy thai, anh nói do cô, liền có người cưỡng hiếp cô, may mắn cô trốn thoát.   Cô báo cảnh sát nhưng cũng chỉ là không có chứng cớ.   Cô hận, hận người đàn ông năm đó nói lời yêu cô, hận bản thân ngu ngốc tin lời anh nói.   Bên nhau những sáu năm, anh cuối cùng vẫn không hiểu gì về cô.   Đêm mưa hôm đó, để trả thù cho cái thai trong bụng chị gái cô, anh tự mình lái xe đâm chết cô.   Anh không biết rằng cái thai đó không phải của anh.   Anh không biết rằng người năm đó cứu anh khỏi ngọn lửa chính là cô.   Đưa cô đến bệnh viện, anh nhẫn tâm ép cô đóng dấu vào đơn hiến tủy. Đáng lẽ cô có thể được cứu *** Phỏng vấn Mạc Quân Thần về cuộc sống gia đình: MC: Xin chào Mạc Tổng, anh có thể dùng hai từ để miêu tả cuộc sống hiện tại của mình. MQT: Hài Lòng. MC: Hài lòng như nào ạ? MQT: Vợ đẹp, con ngoan và.... MC: Và gì ạ? MQT: Và có trụ cột gia đình rất đẹp trai và tài giỏi. MC: -.- ------ MC: Chuyển vấn đề khác, Mạc Tổng thấy vợ mìn có điểm gì cần thay đổi không? MQT: Có MC: Điểm gì ạ? MQT: Hôn. MC: Mạc tổng cảm thấy vợ mình hôn không đạt sao? MQT: Không phải, ý tôi là cô ấy cần hôn tôi nhiều hơn. MC: Mỗi ngày hai người hôn nhau trung bình bao nhiêu lần? MQT: Mấy chục lần. Nhưng tôi vẫn thấy không đủ, chỉ muốn đút cô ấy vào túi lúc nào cũng mang theo. MC: -.- ---------- MC: Vậy anh thấy bản thân mình có ưu điểm lớn gì không? MQT: Có MC: Là gì? MQT: Nếu tôi kể xong thì hết giờ phát sóng chương trình rồi. MC( Chuyển nhanh đề tài): Vậy còn khuyết điểm? MQT: Quá đẹp trai khiến vợ tôi cảm thấy không an toàn, đôi lúc tôi nghĩ nên làm mình xấu đi nhưng lại không nỡ. MC: -.- --------- MC: Mạc Tổng đã từng trải qua bao nhiêu mối tình? MQT: Một. MC( Ngạc nhiên): Thật không vậy? MQT: Tôi chỉ yêu vợ mình. MC: Vậy anh muốn có mấy đứa con? MQT:Một đứa. MC: Tại sao? MQT: Mỗi lần đẻ là lại bị kiêng khem mấy tháng, tôi không chịu được. MC:-.- --------- MC: Nghe nói lúc trước Mạc Tổng là một người rất lãnh khốc, tàn nhẫn. MQT: Đúng vậy. MC: Vậy sao anh bỗng nhiên trở thành một người dịu dàng? MQT: Tôi chỉ dịu dàng với một mình em. Mà tập dược cái quái gì? Trác Nhiên em thôi bày trò đ, anh trả lời mỏi mồm rồi đấy. Cởi quần áo ra và đi ngủ đi. Trác Nhiên: Sao phải cởi quần áo? MQT ( Trực tiếp xé áo lầm bầm): Mua áo mỏng tiện ghê. Vâng mai mới phỏng vấn và bạn học Trác Nhiên hơi lo lắng nên bắt chồng nửa đêm dậy tập dược cùng cô:v MC từ nãy đến giờ đều là Trác Nhiên nhé Mời các bạn đón đọc Sợ Yêu của tác giả Hường Nguyễn.