Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chỉ Đen

Trút nỗi đau quá khứ lên những trang sách, nữ nhà văn Senna Richards nhanh chóng nổi tiếng khi cuốn tiểu thuyết của cô được chuyển thể lên màn ảnh rộng. Những tưởng cô sẽ tiếp tục tận hưởng thành công hiện tại của mình trong cô độc. Nhưng khi cô tỉnh dậy vào ngày sinh nhật thứ ba mươi ba, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Bị giam cầm trong một căn chòi xa lạ giữa núi tuyết hoang vu, phải chống chọi với con đói và cái rét, chìm đắm trong các cơn trầm uất và những câu hỏi không lời giải thích… Senna buộc phải tìm ra danh tính kẻ bắt cóc và lí do của hắn. Kẻ đứng đằng sau chuyện này không lộ diện, nhưng hắn biết về Chỉ Đen – bí mật đen tối nhất của cô và đã bày sẵn một trò chơi nguy hiểm. Một lần nữa, Senna phải đối diện với quá khứ và tìm mật mã mở cánh cửa giam giữ mình. Chỉ sự thật mới có thể giải phóng cô khỏi hoàn cảnh này. Và cô nhận ra, mình không hề đơn độc trong căn chòi ấy… *** Tôi đến với CHỈ ĐEN bởi 2 lý do: Thứ nhất: tôi thích truyện trinh thám, đặc biệt đam mê những truyện khắc hoạ sâu tâm lý nhân vật. Thứ hai: tôi bị ấn tượng với tựa đề cuốn sách, một tựa đề kích thích tính tò mò, làm sao cưỡng nổi! Và tôi ngấu nghiến từng trang, từng trang một, chỉ để muốn biết Chỉ Đen là gì. Trong hành trình miệt mài ấy, tôi đã bắt gặp Senna, nhân vật trung tâm của câu chuyện, một nhà văn với cuộc sống khép kín, một tính cách gai góc, một cô gái mang trong tim những vết thương của quá khứ vẫn còn mưng mủ, một cô gái với hiện tại đầy bi kịch. Sẽ ra sao khi bất ngờ bạn bị một tên biến thái cưỡng hiếp ngay ngày lễ Giáng Sinh? Với Senna chỉ có thể gói gọn trong 4 từ: “SỐNG MÀ NHƯ CHẾT”. Và chính vào cái ngày bi kịch ấy, cô đã gặp được Isaac, một bác sĩ phẫu thuật, người mà sau này vừa là ân nhân, lại vừa là người làm xáo trộn cuộc đời cô. Dù hết sức ân cần và tinh tế, Isaac vẫn chưa thể giúp Senna vượt qua được nỗi đau ngày Giáng Sinh. Ấy vậy mà nỗi đau khác ập tới, như một trò chơi khăm tai ác của số phận, cô phát hiện mình bị ung thư vú. Cô hoàn toàn gục ngã! Trống rỗng! Chơi vơi! Cứ ngỡ với tấm lòng nhân hậu, sự kiên trì của một bác sĩ, với tình yêu không toan tính của người đàn ông cao thượng, Isaac sẽ giúp Senna vượt qua tất cả, chuyện tình của họ sẽ có một cái kết đẹp. Nhưng không, đến một ngày cô lặng lẽ ra đi. Có lẽ cô sợ. Có lẽ cô thấy mình không xứng đáng. Có lẽ cô ghét lòng thương hại. Có lẽ là tất cả! Và rồi, ba năm sau, ngay ngày sinh nhật thứ 33 của cô, họ gặp lại nhau. Họ gặp lại nhau trong một hoàn cảnh không ai mong muốn. Cả hai bị nhốt trong căn chòi nhỏ, với xung quanh là tuyết trắng, vực thẳm, và hàng rào điện. Ai là kẻ chủ mưu? Người nhốt họ có mục đích gì? Isaac và Senna phải trải qua 9 tháng vật lộn để sinh tồn và tìm ra lời giải! Truyện không nhiều nhân vật, không có tình tiết ly kỳ, không có nhiều nút thắt ngộp thở. Và nhân vật bí ẩn xuất hiện không làm thoả mãn những ai mê trinh thám. Tuy nhiên tác giả đã thật xuất sắc khi để Isaac “ phẫu thuật” trái tim cho Senna. Từng lớp tính cách, từng lớp cảm xúc của nhân vật được bóc tách đầy đau đớn, mà thật đẹp biết bao. Đọc CHỈ ĐEN để thấy rằng, trong mỗi chúng ta đều có một góc tối trong tâm hồn. Đọc CHỈ ĐEN để thấy cái gọi là “tình yêu không toan tính” là có thật, chỉ cần ta dám đối diện trái tim mình! Minh Hoàng *** Ngày thứ nhất Tôi viết một cuốn tiểu thuyết. Nó đã được phát hành. Cuốn sách xuất hiện trên Danh sách bán chạy của New York Times. Rồi một ngày, tôi ngồi trong rạp chiếu phim, ôm túi bỏng ngô lớn thơm ngậy mùi bơ, chứng kiến câu chuyện của mình trên màn ảnh rộng. Cuốn tiểu thuyết của tôi. Do chính tôi viết ra. Tôi làm mọi thứ một mình, chỉ là tự bản thân thích vậy. Nếu mọi người muốn trả tiền để được nhìn vào tâm trí hỗn loạn của tôi, xin cứ tự nhiên. Cuộc đời quá ngắn ngủi để chăm chăm giấu giếm sai lầm của bản thân. Thay vào đó, tôi chỉ tự giấu mình. Đó là ngày sinh nhật thứ ba mươi ba của tôi. Tôi tỉnh dậy, khắp người đổ mồ hôi lạnh. Nóng. Không, tôi lạnh. Lạnh đến mức người như đông cứng lại. Lớp chăn quấn quanh chân trở nên xa lạ - nó quá mềm. Tôi kéo chăn, cố phủ kín cả thân người, cảm thấy những ngón tay bám vào lớp chăn mềm bỗng trở nên núc ních và thô sạn - hình như chúng bị sưng. Trong khi đầu óc còn nặng trịch, hai mắt díp vào nhau, người tôi nóng trở lại. Cũng có thể tôi lạnh. Từ bỏ việc co kéo tấm chăn, tôi mặc cho bản thân mình trôi dạt... trôi ngược lại... ngược lại... Tôi tỉnh dậy, cảm nhận thứ ánh sáng lờ mờ qua hàng mi. Ngoài trời khá tối - ngay cả so với một ngày trời mưa ở Seattle. Phòng ngủ của tôi có cửa sổ chạm sàn, tôi lăn về hướng đấy và tự ép mình mở mắt ra, nhưng chỉ thấy trước mặt là tường. Một bức tường gỗ. Nhà tôi làm gì có thứ như vậy. Tôi đảo mắt dọc theo chiều cao bức tường, đến tận trần nhà để rồi bật dậy, rồi tỉnh hẳn. Tôi không ở trong phòng ngủ của mình. Tôi thảng thốt nhìn quanh căn phòng. Phòng này của ai? Tôi nghĩ về đêm hôm trước. Liệu có phải... Không đời nào. Từ lâu rồi tôi chẳng còn để ý đến bọn đàn ông... không thể có chuyện tôi theo ai đó về nhà. Hôm qua tôi dùng bữa tối với một biên tập viên. Chúng tôi có uống vài ly rượu. Rượu Chianti chẳng khiến bạn bất tỉnh được. Tôi bắt đầu thở gấp trong khi cố nhớ lại chuyện gì xảy ra sau khi mình rời nhà hàng. Xăng, tôi có dừng lại đổ xăng ở cây xăng Red Sea trên đường Magnolia and Queen Anne. Rồi sau đó? Tôi không nhớ nổi. Tôi nhìn xuống chiếc chăn lông vũ dưới chân, giữa những ngón tay trắng muốt. Chăn lông vũ... Màu đỏ... Lạ lẫm! Tôi đưa chân xuống sàn và rồi cả căn phòng lắc lư, chao đảo, kéo theo sau là cảm giác buồn nôn - kiểu nôn nao khó chịu bạn thường thấy vào buổi sáng, sau những buổi chè chén say bí tỉ. Tôi thèm hít hà chút không khí, cố thở thật sâu để xua đi cảm giác buồn nôn trong lồng ngực. Chắc không phải do rượu Chianti, tôi tự nhủ. “Mình đang mơ,” tôi nói lớn. Nhưng chính tôi cũng biết không phải vậy. Tôi đứng dậy, bị hoa mắt đến mười giây trước khi bước đi nổi. Rồi tôi cúi xuống và nôn thốc nôn tháo... ra sàn gỗ. Dạ dày tôi trống rỗng, nhưng dù sao tôi cũng nôn khan ít nhiều. Tôi đưa tay lên để lau miệng và cảm thấy cánh tay quá nặng nề. Phải rồi, không phải do rượu, mà tôi đã bị bỏ thuốc mê. Tôi cúi gập người vài giây rồi mới đứng thẳng dậy được. Cảm giác như thể bản thân đang ngồi trên vòng quay ở hội chợ. Tôi lảo đảo đi về phía trước, nhìn quanh quất. Một căn phòng hình tròn. Lạnh cóng. Có lò sưởi - nhưng không đốt lửa - và một chiếc giường có bốn cột trụ cao. Không có cửa ra vào. Cửa đâu rồi? Bất chợt cơn hoảng loạn dâng lên, tôi vụng về chạy lòng vòng rồi bám vào giường để trụ lại, trong khi hai chân như nhũn ra. Cửa đâu rồi? Tôi thấy hơi thở của mình phả vào không khí. Luồng hơi tan ra, rồi biến mất. Phải mất một lúc lâu mắt tôi mới có thể tập trung trở lại. Tôi chẳng rõ mình đã đứng thần ra đấy bao nhiêu lâu, hai bàn chân tôi bắt đầu đau nhức. Tôi nhìn xuống mũi chân nhưng chẳng cảm nhận được gì. Tôi phải chuyển động. Làm gì đó. Rời khỏi đây. Trên bức tường trước mặt có một ô cửa sổ. Gạt tấm rèm mỏng sang bên, thứ đầu tiên tôi nhận thấy là mình đang ở trên tầng hai. Thứ hai là - Chúa ơi! Một cơn buốt lạnh chạy từ não bộ xuống dọc sống lưng - một lời cảnh báo. Mày tiêu đời rồi, Senna. Chấm hết. Chết rồi. Có kẻ đã bắt cóc mày. Khi miệng tôi bắt đầu phản ứng trở lại, tôi nghe thấy hơi thở hổn hển của mình rõ mồn một giữa căn phòng tĩnh lặng. Tôi vẫn luôn nghĩ thở dốc chỉ là một cách nói phóng đại, cho đến khi nghe thấy tiếng thở của chính mình. Khoảnh khắc này - cái khoảnh khắc phập phồng, nín lặng - khi tất cả trong mắt tôi chỉ là màu trắng của tuyết. Rất nhiều tuyết. Dường như tất cả tuyết trên thế giới đều đang chất đống ở dưới nơi mà tôi đang đứng. Tôi nghe thấy tiếng thân thể mình va vào mặt gỗ, rồi tất cả chìm vào bóng tối. Khi tỉnh lại, tôi đang nằm ở trên sàn, giữa bãi nôn của chính mình. Tôi cất tiếng rên rỉ và một cơn đau sắc bén sượt qua cổ tay khi tôi đang cố vực bản thân đứng dậy. Tôi bật khóc và đưa tay chặn ngang miệng. Lỡ có ai đó ở đây thì tôi không muốn họ nghe thấy tiếng mình. Được đấy, Senna, tôi nghĩ. Mày nên nghĩ đến chuyện này trước khi bắt đầu rên rỉ hay kêu gào. Tôi dùng tay còn lại để nắm lấy cổ tay bị thương và dựa vào tường để đỡ lấy thân mình. Lúc này tôi mới nhận ra thứ mình đang mặc. Đây không phải quần áo của tôi. Một bộ đồ ngủ bằng vải lanh màu trắng đắt tiền. Mỏng dính, thảo nào người tôi lạnh cóng. Ôi Chúa ơi. Tôi nhắm mắt lại. Ai đã thay đồ cho tôi? Ai đã mang tôi đến đây? Hai bàn tay của tôi tê cứng lại khi tự lần khắp người để kiểm tra thân mình. Tôi chạm vào ngực, kéo quần xuống kiểm tra. Không bị chảy máu, không có vết thương, ngoại trừ một chiếc quần lót trắng mà hẳn là ai đó đã mặc vào cho tôi. Có kẻ nào đó đã động đến người tôi. Nhắm mắt lại, tôi bắt đầu rùng mình không thể kiểm soát. Không, làm ơn, đừng. “Ôi Chúa ơi.” Tôi nghe thấy tiếng mình. Tôi phải hít thở thật sâu, thật từ từ. Mày đang chết cóng đấy, Senna. Và mày đang bị sốc. Tập trung lại nào. Nghĩ đi. Bất cứ kẻ nào đã mang tôi đến đây chắc hẳn có kế hoạch gì đó xấu xa hơn là bỏ mặc cho tôi chết cóng. Tôi nhìn quanh phòng. Trong lò sưởi có củi. Nếu gã tâm thần nào đó cho tôi củi, chắc hẳn cũng để lại thứ gì để nhóm lửa. Chiếc giường nơi tôi tỉnh dậy nằm ở giữa phòng, được chạm khắc bằng tay, có bốn cột trụ cao. Vắt qua những cây cột là lớp vải voan mỏng kiều diễm, nó khiến tôi phát ốm. Tôi tiếp tục khám phá những phần khác của căn phòng: một chiếc tủ nhỏ bằng gỗ, tủ áo, lò sưởi và một tấm thảm lông thú dày cộp. Mở toang chiếc tủ, tôi lướt qua đám quần áo... có rất nhiều trang phục. Chúng dành cho tôi? Bàn tay tôi mân mê một cái mác áo. Tôi rợn người khi nhận ra tất cả những thứ ở đây đều trùng với kích cỡ của mình. Không, tôi tự nhủ. Không, chúng không thể là của mình được. Tất cả chuyện này là một sự nhầm lẫn. Đám quần áo này không thể dành cho mình được, ngay cả màu sắc cũng không đúng. Đỏ... xanh... vàng... Dẫu vậy, trong đầu tôi hiểu rõ, không có gì nhầm lẫn ở đây cả. Đầu tôi đã kịp quen với những cơn rùng mình và cơ thể tôi cũng vậy. Có việc cần làm đây, Senna. Tôi tìm thấy một chiếc hộp bạc kiểu cách ở kệ trên cùng của chiếc tủ áo. Tôi lấy nó xuống và lắc lắc. Khá nặng. Trông thật kì lạ. Bên trong đó là một hộp bật lửa, một chiếc chìa khóa và một con dao bạc nhỏ. Tôi tự hỏi những thứ trong hộp để làm gì. Tôi xem xét kĩ và thử chạm vào chúng. Tôi cần nhanh chóng rời khỏi đây. Tôi dùng con dao cắt một dải vạt áo, rồi xoắn lại, dùng bên tay lành lặn và răng để thắt nút. Tôi dè dặt đưa bên cổ tay bị thương vào chiếc nẹp tự chế. Bỏ con dao vào túi, tôi sờ đến những chiếc bật lửa, quờ quạng phía trên chiếc hộp. Có tám chiếc Zippo màu hồng. Tôi bật lửa. Lửa không lên. Tôi nhất định phải nhóm được lửa, không sớm thì muộn, vì tôi đang lạnh cóng. Tay tôi run run. Đây hẳn là một sự trùng hợp. Tôi cười phá lên. Mấy thứ liên quan đến bắt cóc cũng có thể trùng hợp được sao? Tôi sẽ nghĩ về điều này sau, bây giờ cần sưởi ấm trước đã. Các ngón tay của tôi đã tê liệt. Tôi phải thử đến sáu lần mới làm cho cái bánh xe đánh lửa quay được, hằn một rãnh đỏ trên ngón tay cái. Gỗ ẩm, không chịu bắt lửa. Hắn đặt củi ở đây bao lâu rồi? Tôi muốn tìm gì đó để mồi lửa, nhưng chẳng nghĩ ra thứ gì. Tôi nghĩ đến khả năng sống sót của bản thân và bắt đầu hoảng sợ. Có thể dùng thứ gì để mồi lửa đây? Tôi rà soát khắp phòng cho đến khi nhìn thấy một chiếc hộp trắng nhờ ở góc tủ áo với dấu thập đỏ phía trên. Một hộp dụng cụ sơ cứu. Tôi chạy tới và mở nắp, bên trong là băng gạc, thuốc giảm đau, rồi kim tiêm. Chúa ơi! Cuối cùng tôi đã tìm thấy mấy gói bông thấm cồn dùng một lần, bèn lấy và mang về phía lò sưởi. Mở một túi ra, tôi đốt một góc nắm bông. Nó bén lửa. Tôi dúi nắm bông đang cháy vào thanh củi, tiếp tục xé vỏ túi bông khác, lặp lại quy trình. Trong lúc thổi nhè nhẹ vào ngọn lửa, tôi cầu nguyện bất cứ vị thần nào làm chủ thứ năng lượng này. Củi bắt lửa. Tôi kéo cái chăn dày khỏi giường và cuộn mình trong đó, co ro ngồi trước đốm lửa le lói. Vẫn chưa đủ. Tôi rét đến nỗi chỉ muốn gieo mình vào trong ngọn lửa, để nó thiêu trọn hơi lạnh đang vồ vập từng góc da thịt. Tôi cứ ngồi thu mình như vậy cho đến lúc ngừng run rẩy. Sau đó, tôi đứng dậy. Mời các bạn mượn đọc sách Chỉ Đen của tác giả Tarryn Fisher & Thùy Dương (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vong Hồn
Nhấc ly cà phê đưa qua mũi hít nhẹ một hơi , Hùng nhấp một ngụm xong khẽ đặt xuống. Hùng nhìn tôi bằng ánh mắt đăm chiêu có phần đáng sợ. Nó hỏi tiếp : – Em biết anh đang sưu tầm những câu chuyện ma , những câu chuyện về bùa Ngải có thật. Thế nên em mới hỏi :” Anh đã nhìn thấy ma chưa..?” . Nếu rảnh anh có muốn nghe một câu chuyện mà em sắp kể tới đây không..?? Nó cũng liên quan đến ma quỷ và nó chưa có hồi kết. Một câu chuyện liên quan đến Vong Hồn do chính em đã phải trải qua…. Bình thường Hùng nó không phải người thích đùa , nó là một người nghiêm túc. Nhưng những chuyện có liên quan đến Tâm Linh , Thánh Thần hay Ma Quỷ thì tôi chưa từng được nghe nó kể qua một lần nào . Tất nhiên tôi cũng biết dạo trước cách đây 1 năm gia đình Hùng đã phải chạy đôn chạy đáo đi tìm thầy . Bạn bè đều nói Hùng gặp vận xui , làm ăn thua lỗ nên phải tìm thầy cúng giải hạn. Tôi chỉ biết sơ qua như thế , vì cũng năm đó Hùng nó mua một căn nhà biệt thự khá lớn nằm riêng biệt ở một ngọn đồi với khuôn viên nhìn thẳng về phía biển. Tất nhiên tôi chưa được đến đó bao giờ vì tôi thì ở ngoài bắc. Còn ngôi nhà biệt thự đó Hùng mua tận trong Đà Nẵng . Lúc mới mua nhà Hùng cũng có gọi điện cho tôi nhưng do không sắp xếp được thời gian nên tôi chưa vào . Không lâu sau thì nghe tin gia đình Hùng đang bận rộn đi lại khắp nơi nhờ thầy , nhờ người ” giải hạn” , từ đó hai anh em cũng ít liên lạc. Tôi nhớ có một lần được nhìn qua ngôi nhà nhờ vợ của Hùng có đăng ảnh lên facebook , khi đó tôi còn thả tim chúc mừng và khen ngôi biệt thự đó rất đẹp. Nhìn đôi mắt của một thằng bản tính vốn ngang ngược , không tin vào tâm linh mà nay khi nhắc đến ma quỷ lại khẽ toát ra ánh mắt sợ sệt. Tôi cười rồi nói : – Anh tưởng chú hay nói những câu chuyện mà anh sưu tầm chỉ là bịa đặt. Điều gì khiến chú lại thay đổi suy nghĩ như vậy. Nhưng một người như chú mà đã nhắc đến ma quỷ thì anh tin chú đã trải qua chuyện gì đó thật sự đáng sợ. Kể đi …. Hùng nhìn tôi tỏ vẻ lo lắng : – Khi nghe câu chuyện này anh nhớ đừng tò mò đi tìm hiểu xem thật hay giả nhé. Bởi vì nó thật sự đáng sợ. Em đã phải sống với Vong Hồn gần một năm qua. Không khí trong phòng khách bỗng trở nên im lặng. Tôi đang chăm chú vào câu chuyện sắp tới đây. Hùng bắt đầu kể về câu chuyện đã khiến nó tin thế nào là Ma Quỷ. Đầu năm 2015 vợ chồng Hùng có bàn nhau mua một căn biệt thự ở Đà Nẵng để cả gia đình được gần gũi hơn. Vì Hùng là người Hà Nội , mua nhà ở Hà Nội . Sau đó Hùng quen Ngọc là vợ bây giờ. Ngọc quê ở Đà Nẵng nên hai vợ chồng cũng muốn có một ngôi nhà riêng để mỗi khi vào đó có chỗ nghỉ dưỡng luôn. Với công việc bất động sản nên việc Hùng tìm được căn biệt thự đẹp như mộng không phải là điều quá khó khăn. Trêи hết giá cả lại rẻ vì thế sau khi đến xem nhà là Hùng quyết định mua luôn. Mua được nhà mới vừa rộng rãi khang trang , vừa nằm ở nơi không khí thoáng đãng hướng mặt ra bãi biển lại có giá cực rẻ. Ngay sau khi mua nhà xong Hùng tổ chức tân gia mời bạn bè , người thân đến chúc mừng. Bắt đầu từ đây hàng loạt câu chuyện ma quỷ đã xảy ra mà không ai có thể giải thích được. Nói thêm cho mọi người biết Hùng và vợ đã có một đứa con trai năm nay 5 tuổi. Vào cái hôm ăn uống đó xong thì mọi người về hết chỉ có ông bà nội từ ngoài Hà Nội vào nên ngủ lại. Ngôi biệt thự hai tầng có thiết kế kiểu châu âu , với 4 phòng ngủ , 3 phòng vệ sinh kèm theo phòng khách , phòng bếp được thiết kế đơn giản nhưng vô cùng hiện đại. Phòng khách được thiết kế các lớp cửa kính trong suốt nhìn ra biển. Trước đó là một cái sân nhỏ trồng các loại hoa. Đặc biệt hơn ngôi biệt thự còn có một tầng hầm để đồ. Phải nói người thiết kế ngôi biệt thự này phải rất tinh tế. Có được một ngôi nhà đẹp Hùng vui mừng không kể xiết. Tối đó Hùng sắp xếp một phòng cho bố mẹ ngủ ở tầng 2 . Rượu chè đã ngà ngà nên cả nhà quyết định đi ngủ sớm. Vợ chồng Hùng ở dưới tầng 1 , bên cạnh là phòng của con trai. Đêm hôm đó vào khoảng 12h đêm bỗng nhiên bà nội chạy xuống gọi cửa phòng của vợ chồng Hùng : ” Rầm ..rầm…cộc…cộc.” – Dậy , dậy ngay Hùng ơi. Vợ Hùng mở cửa khẽ nhau mày trách mẹ : – Đang đêm sao mẹ lại gõ cửa ầm ỹ thế ạ. Bà mẹ mặt tái nhợt hỏi con gái : – Hôm nay ngoài bố mẹ ra tụi mày có mời ai ngủ lại ở phòng trêи tầng cạnh phòng bố mẹ không..? Ngọc quả quyết : – Làm gì có ai đâu ạ..? Bạn bè con đi oto về hết rồi mà mẹ. Lúc tối con còn lên đó dọn dẹp cả hai phòng cho bố mẹ thích ở phòng nào thì ở mà. Con chuẩn bị chăn chiếu đầy đủ. Không có ai đâu mẹ. Lúc này Hùng nghe tiếng nói chuyện cũng lò mò ra phía cửa hỏi : – Sao thế mẹ , mẹ cần lấy gì à…Để con lấy cho. Bà mẹ vẫn còn nghi ngờ lời con dâu , tối nay đông khách như thế. Biết đâu ai uống say lại lên đó ngủ từ trước , biết sao được : – Hùng ơi , phòng bên cạnh mẹ có người ở đó. Mà nó cứ đóng cái gì vào tường ấy. Từ lúc 11h đến giờ , cứ tiếng búa gõ vào tường cộp cộp. Mẹ không ngủ được , gọi bố mày thì bố mày ngủ say chẳng biết gì hết. Mà cứ mẹ nhắm mắt lại nó mới gõ. Hùng gãi đầu nhìn mẹ thắc mắc : – Sao lại có người được , nhà này chỉ có bố mẹ vs nhà con thôi mà. Để con lên xem cho mẹ. Đêm hôm chắc mẹ lại ngủ mơ thôi. Chứ có ai đập búa vào tường thì con cũng phải nghe thấy chứ. Hùng vội chạy lên tầng hai , cửa phòng của bố mẹ Hùng vẫn đang mở. Bên trong bố Hùng vẫn đang gáy những tiếng như kéo gỗ. Phòng bên cạnh tối om , cửa đóng kín. Ghé sát tai vào cửa Hùng lặng im nghe ngóng xem có thật đang có người cầm búa đóng vào tường hay không. Nhưng tất nhiên làm gì có tiếng động nào. Cửa sổ đằng sau lưng Hùng hơi hé , sương đêm , gió biển thổi qua khe cửa hẹp phát ra những tiếng hiu hiu khiến Hùng lạnh sởn gai ốc. Đưa tay vặn lấy nắm cửa nhưng cửa khoá không mở được. Hùng thò đầu xuống cầu thang gọi vợ : – Ngọc ơi , em khoá cửa phòng này à. Anh không mở được. Ngọc với mẹ lại tất bật chạy lên tầng hai. Bỗng nhiên có một bàn tay gầy guộc, Hùng cảm nhận rõ làn da nhăn nheo thô ráp của bàn tay đang đặt trêи phần cổ và vai của mình. Giật mình suýt chút nữa thì Hùng cắm đầu xuống cầu thang. Bàn tay đó vội túm chặt lấy cố Hùng kéo lại : – Đêm hôm không ngủ đi còn gọi ầm ầm cái gì thế hả. Mày có thấy mẹ mày đâu không…? Thì ra là giọng của bố , chắc ban nãy Hùng gọi to quá nên ông tỉnh giấc. Mà cũng có khi ông tỉnh giấc vì không thấy vợ đâu. Mấy ông bà già vậy thôi nhưng không thấy nhau là lo lắng đi tìm ngay. Hùng thở phào : – Bố làm con giật cả mình , ít ra bố cũng phải lên tiếng chứ. Con đang ngủ thì mẹ xuống phòng gọi bảo là trêи này có ai ở phòng bên cạnh cứ cầm búa gõ vào tường. Con lên xem nhưng làm gì có tiếng gì đâu. Mẹ với vợ con đang cầm khoá lên đây này. Ngọc chạy lên đưa chùm chìa khoá cho chồng rồi bật cái đèn hành lang . Hùng mở cửa phòng , bên trong phòng hơi lạnh. Cũng phải thôi , ngôi nhà mấy năm nay không có người ở. Đơt này mua lại Hùng cũng phải sơn sửa khá nhiều vì do nằm gần biển nên nước sơn của căn biệt thự cũng phần nào bay màu , có lắm chỗ thợ sơn còn bảo loang lổ như vết máu lâu năm . Người thì bảo đó là màu bã chè , bật đèn phòng lên bên trong căn phòng mọi thứ vẫn bình thường. Chăn chiếu , gối , đệm mà ban tối vợ Hùng chuẩn bị vẫn được xếp ngay ngắn trêи giường. Chẳng có dấu vết gì cho thấy có người vừa đục đẽo ở đây cả. Mẹ Hùng nhìn vào căn phòng im lìm , bà còn tiến lại sờ sờ vào bức tường chung với căn phòng bên kia : – Quái nhỉ , rõ ràng lúc nãy tiếng búa phát ra từ ngay bên này. Tao mới ngủ được một giấc thì nghe tiếng búa gõ bên này mới giật mình dậy. Mẹ còn lấy tay gõ lại xong hỏi Ai Đấy nhưng cứ nhắm mắt là nó lại gõ. Mời các bạn đón đọc Vong Hồn của tác giả Trường Lê.
Thay Lời Vong Linh
Bạn đang đọc truyện Thay Lời Vong Linh của tác giả Tòng 0. Chủ nhân của phòng live stream* thần quái app "Live stream 0 giờ" một đêm bạo hồng. Thông qua phòng live stream, khán giả có thể thấy chủ phòng mang theo nữ quỷ gõ cửa phòng hung thủ, phá giải án treo nhiều năm dễ như trở bàn tay; lại tùy tay đào đất có thể đào ra xương người, đào ra theo thảm án đã phủ bụi từ lâu. ............ Nhưng mà, chỉ có bản thân Thích An mới biết, live stream chỉ là mánh lới tiện lợi cho cô. Chỉ có không ngừng giúp quỷ hồn báo thù cô mới có cơ hội sống sót. Sau đó Thích An phát hiện, vòng cổ bố lưu lại cho cô bỗng nhiên bay ra một vị tướng quân đến từ ngàn năm trước... *** Ngoài tiểu khu Bình An có một cái ngã tư, ngày thường xe chạy qua lại vô cùng náo nhiệt, nhưng hôm nay lại có chuyện ngoài ý muốn. Giữa con đường rộng lớn nằm một thi thể máu chảy đầm đìa. Xe cảnh sát cùng xe gây tai nạn dừng một bên, đông đảo phóng viên vây xung quanh chụp ảnh, ảnh hưởng cực lớn đến giao thông. Thích An cũng đứng trong đám người xem, ngơ ngác nhìn thi thể bị chiếc xe nghiến qua đến thay đổi hình dạng. Đó là thi thể của cô. Đây... đã là lần thứ ba. Lần đầu tiên, cô đang đi qua đường, một tên côn đồ từ phía sau tấn công cô, một dao cắt thẳng qua yết hầu. Cô đến một chút phản kháng cũng không kịp đã chết thảm. Lần thứ hai, cô đi vòng qua con đường kia lại bị một cục gạch từ trên cao đập chết. Linh hồn cô đứng một bên nhìn hồi lâu mới biết nguyên nhân: cục gạch kia là một đứa bé trai 7 tuổi từ cửa sổ tầng 13 ném ra, nó cùng với bạn thách đố nhau ai có thể ném gạch trúng người đi đường, mà cô chính là cái người bất hạnh đó. Lần thứ ba, cô dứt khoát xin nghỉ muộn một ngày mới quay lại trường học, chỉ giúp mẹ đi sang chợ ngay đối diện mua thức ăn mà thôi, cả đường đi vô cùng cẩn thận rồi lại bị tài xế say rượu vượt đèn đỏ đâm chết. Cô chú ý thấy tên tài xế đó không chỉ uống rượu mà còn đi một đôi giày không tiện cho việc lái xe. Tóm lại, ngày 20 tháng 6 quả nhiên là ngày chết của cô. ...................... "Đinh linh linh..." Tiếng chuông di động bên gối vang lên khiến Thích An bừng tỉnh. Cô bật người ngồi dậy, kinh hồn chưa định nhìn bốn phía. Phát hiện đang ở trong kí túc xá trường học, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cầm di động lên xem nhưng không thấy hiển thị cuộc gọi đến, cô kéo xuống thanh thông báo phía trên màn hình. Góc trái phía trên hiện ngày tháng: ngày 18 tháng 6 năm 2019, 7 giờ 23 phút sáng. Mấy chữ "Ngày 18" đâm vào mắt cô phát đau. Cô vô lực ném di động xuống, dựa vào đầu giường hít sâu một hơi. Giấc mơ kia cô đã mơ liên tiếp ba lần, mỗi lần đều cảm thấy nó không chỉ là mơ, bởi vì hết thảy trong giấc mơ đó đều vô cùng chân thật, đặc biệt là một khắc lúc cô tử vong. Càng quỷ dị chính là từ khi giấc mơ đầu tiên bắt đầu cô rất thanh tỉnh. Cô vẫn tư duy rõ ràng, cũng tự do khống chế hành động của chính mình. Thậm chí cô còn nhớ trước khi chết đã tìm mọi cách lẩn tránh, nhưng không tránh khỏi kết quả phải chết. Mỗi lần cảnh trong mơ đều bắt đầu lúc Thích An tỉnh lại trên giường trong nhà, cũng cầm lấy di động xem ngày, trên màn hình mỗi lần đều hiển thị: ngày 20 tháng 6 năm 2019. Sau đó cô đã trải qua ba cách chết khác nhau. Lần đầu tiên mơ cô còn không để trong lòng, nhưng ba lần liên tiếp, liệu có phải như cô nghĩ... đây là điềm báo tử vong? Nếu nó thật sự biểu thị cô sẽ chết vào ngày 20, hôm nay đã là ngày 18, tính cả hôm nay cô chỉ còn lại hai ngày để sống? Tiếng chuông di động vang lên thật lâu, vì không có người nghe nên đột ngột chấm dứt, rất nhanh lại vang lên tiếp giống như cô mà không nhấc máy thì tuyệt đối không bỏ qua. Đang mơ ngủ ở giường đối diện, bạn cùng phòng Lý Duyệt trở mình mơ màng nói: "Tiểu An, nghe điện nhanh lên kìa..." Thích An hồi phục tinh thần, vội vàng cầm di động. Nhìn dãy số hiện lên, là số điện thoại hoàn toàn xa lạ. Cô nghi hoặc bấm nghe, một khắc đưa điện thoại lên tai thanh âm đối phương cũng vừa lúc vang lên: "Chỉ còn lại hai ngày..." Ngắn ngủn năm chữ làm lông tơ cả người Thích An dựng đứng! Thân thể cô cứng đờ, vội vàng hỏi: "Ông là ai? Hai ngày gì cơ?" "Ngày chết... của cô..."   Mời các bạn đón đọc Thay Lời Vong Linh của tác giả Tòng 0.
Người Mẹ Quỷ
Người Mẹ Quỷ là câu chuyện của Việt Nam về cương thi, hay gọi bằng cái tên quen thuộc hơn: quỷ nhập tràng. Có lẽ nghe tới quỷ, mọi người sẽ nghĩ đây là một bộ truyện kinh dị. Nhưng thật ra, khi bạn càng đọc về sau, bạn sẽ càng nhận rõ những tình cảm khác trong truyện: tình cảm gia đình, tình mẫu tử, tình thầy trò,... tất cả sẽ đọng lại trong từng chap truyện của Người Mẹ Quỷ… Ngoài những yếu tố kinh dị, ly kỳ, hấp dẫn, truyện còn mang một thứ gì đó hơi hướng nói về Tình Người *** Cuối thu đầu đông là thời điểm thích hợp cho việc cải táng mồ mả cho người đã khuất. Nhà có người mất cũng đã tròn 3 năm, ngày bốc mả cũng đã đến. Trước đó mấy hôm tôi thấy mấy bác trong nhà tất bật chuẩn bị đồ đạc, gọi điện cho những người bốc mộ thuê nhớ phải đến đúng hẹn. Từ trước đến giờ nghe những từ như cải táng, sang cát cũng khá quen thuộc nhưng để mục sở thị tận mắt một lần thì tôi chưa bao giờ được thấy. Vốn tính tò mò, lại là người thích nghe những câu chuyện về kỳ ma, dị sĩ..những chuyện âm hồn người chết nên lần này tôi đánh bạo hỏi một bác lớn trong nhà: — Hôm nào mà bôc mộ cho cháu ra đồng xem với được không..? Ông bác tôi quay ra mắng: — Chuyện bốc mộ cho người chết không phải chuyện đùa đâu mà xem với xét. Mà còn phải xem tuổi tác xung hợp thế nào mới được đi. Đâu phải cứ thích là di được, mà trời lạnh này ở nhà mà ngủ cho sướng. 2-3h sáng đã phải lịch kịch chuẩn bị đồ rồi đợi người ta đến là phải đi rồi đấy. Tôi nghe thấy thế cũng hơi ái ngại, nhưng bác gái lên tiếng: — Ôi dào, con cháu trong nhà, cậu nó ngày còn sống cũng quý nó lắm. Nó muốn đi thì cứ để nó đi, ông cứ quan trọng hóa. Cứ thế sau này giả dụ chết đi con cháu nó muốn bốc mả cho thì nó biết làm như thế nào. Việc này cũng không hay ho gì nhưng nó cần thiết đấy, ngày kia sang đây ngủ khi nào đi bác gọi dậy. Bác trai nghe thế cau mặt: — Ừ thì đi, nhưng đợi gọi điện cho bên kia hỏi qua tuổi đã. Không thừa, mà mày tuổi ngựa phải không….? Tôi gật đầu lia lịa, đứng chờ đợi đợi kết quả từ phía bác trai. Lát sau ông ấy nói: — Ừ không sao, nhưng hôm đấy đi thì nhớ cầm củ tỏi cho vào túi. Kẻo cậu cháu hợp vía, sống đã thân nhau rồi sợ lại theo này theo nọ rắc rối lắm. Bác gái nói: — Có theo thì nó cũng phù hộ cho cháu nó chứ cũng chẳng hại, mà từ hồi cậu ấy mất thằng này cũng kể nằm mơ thấy cậu mấy lần còn gì. Toàn cho lộc đấy mà có biết ăn đâu… Tôi gãi đầu cười, bác đang nói đến cậu Long của tôi, cậu Long chết cách đây ba năm rồi. Cậu mất năm đó là 45 tuổi, gọi là đi được một nửa cuộc đời. Nhưng cậu lại không có vợ con gì, ngày còn sống cậu quý các cháu lắm. Chẳng hiểu sao bao năm cậu không chịu lấy vợ. Vì không lấy vợ sinh con nên tình cảm cậu dành hết cho các cháu. Nhất là tôi, có gì ngon là cậu để dành cho, lại hay cho tôi tiền nên tôi cũng quý cậu lắm. Đùng một cái năm đó cậu bị ốm, một trận ốm có lẽ cũng rất bình thường nhưng rồi nó đã cướp đi mạng sống của cậu một cách nhanh chóng. Tôi lúc đó còn không tin là cậu Long đã chết, cái chết của cậu đến nhanh rồi khi người ta đưa quan tài của cậu xuống cái huyệt đã đào sẵn cũng nhanh như vậy. Nó quá bất ngờ với tôi, cậu mất được một tuần mà tôi còn không tin đó là sự thật.   Mời các bạn đón đọc Người Mẹ Quỷ của tác giả Trường Lê.
Ngải Hài Nhi
Bạn đọc yêu thích những câu chuyện ma quái, tâm linh, có yếu tố kỳ bí chắc hẳn cũng không cảm thấy xa lạ với bùa và ngải... Ngải là một thứ nguyền rủa, khá âm độc,....và những người nuôi ngải dĩ nhiên cũng có mưu mô, tư lợi riêng... Đối với Vân, từ khi cha cô qua đời, cuộc sống của cô bỗng rơi vào khủng hoảng. Mẹ cô bắt đầu một cuộc hôn nhân mới bạn thân của chồng. Và cha dượng của Vân không phải một người bình thường, ông nuôi ngải, loại ngải tàn ác, hiểm độc...và từ đó bắt đầu cho hàng loạt cái chết từ những người xung anh Vân Liệu Vân có tìm được người giúp đỡ, để cô thoát khỏi cuộc sống u ám, lạnh lẽo với nỗi sợ hãi bao trùm. Hãy đọc Ngải Hài Nhi để biết thêm về tâm linh, để cảm nhận cuộc sống: Ma Quỷ đôi khi không đáng sợ Con Người mới thực sự là Độc nhất. *** Bùa Ngải là một vật tâm linh có từ thời cổ đại xa xưa. Thời mà người ta gọi những người Luyện Ngải là Phù Thuỷ, Pháp Sư. Những người dành cả đời để tu luyện những thứ tà ma, dị đạo...Xã hội ngày càng phát triển nhưng càng tiến bộ thì con người ta lại càng muốn tìm hiểu về cái gọi là Tâm Linh, những thứ khoa học chưa thể giải thích được. Và những câu chuyện về Bùa Ngải được dân tình truyền tai nhau, không ít người dám lấy cả mạng sống của mình ra thề trước trời đất: Bùa Ngải Là Có Thật. Bạn có tin vào chuyện Ma Quỷ...? Tôi cũng không tin, nhưng khi nghe chính nhân vật kể lại thì tôi thấy lạnh sống lưng, đôi mắt vô hồn, nó như nhìn sâu thẳm vào trong tâm can người đối diện, nhưng nó u uất, lạnh lẽo. Ánh mắt đó khiến người ta phải nổi da gà khi nhìn vào nó. Đôi mắt chứa đầy ám ảnh đó là của Vân, cô gái năm nay 24 tuổi. Tôi không quen Vân và Vân cũng không quen chú tôi. Hôm nay là ngày đầu tiên ba người chúng tôi gặp nhau. Chú tôi là bộ đội xuất ngũ những năm 1975, là bộ đội cho nên những năm chiến tranh phải đóng trong rừng, trong núi có khi cả năm trời. Rồi chẳng biết trời xui đất khiến thế nào ông ấy cưới luôn gái trong Bản, người mà bây giờ tôi gọi là cô. Hai vợ chồng sống với nhau bao năm nay nhưng chưa hề có cãi vã. Tại sao tôi hay sang nhà ông ấy chơi vì sang đó tôi được nghe về những câu chuyện kì dị, những câu chuyện rừng thiêng nước độc, chuyện những ông thầy pháp luyện Ngải nơi thâm sâu cùng cốc. Tôi không rõ vợ chồng cô chú tôi làm gì nhưng tháng đôi lần họ vẫn dẫn người lên Hoà Bình, về bản của cô tôi. Nhiều lúc tò mò tôi cũng hỏi ông ấy: - Sao tháng nào cô chú cũng đưa người lên đó vậy...?? Mà lần nào cũng chỉ đưa một người mặc dù cháu thấy nhiều người đến tận nơi hẹn lịch. Ông ấy ngồi vắt chân chữ ngũ trên cái sạp bằng gỗ lim, rít hơi thuốc lào rõ đanh, ông ấy nhả khói, chầm chậm nhấp ngụm trà rồi mới nói: - Chú nói sợ mày không tin nhưng chú dẫn người lên đó giải bùa, mà làm bùa cũng có...Trên đó có ông Thầy năm nay đã gần 90 tuổi...ông ấy.... Đang nói thì bà cô tôi đi ra hắng giọng: - E hèm...e hèm... Ông chú vội vã lặng câm sau cái liếc sắc như dao của vợ. Bà cô đi vào trong ông ấy ghé sát lại tai tôi nói nhỏ: - Ông ấy Luyện Ngải... Nghe xong câu đó tôi tự nhiên thấy lạnh hết sống lưng, tôi giật mình lùi lại: - Chú lại trêu cháu, chắc hai người lên đó mua đặc sản hay thuốc thang mà dưới này không có.. Ông ấy cười nhẹ rồi lại vê bi thuốc lào chuân bị làm bi nữa. Nhưng số người đến nhà ông ấy không phải ít, tuy nhiên không phải ai vợ chồng chú ấy cũng tiếp. Chỉ khi nào cô Muôn ( vợ ông chú) đồng ý sau khi nhìn mặt thì mới nói chuyện tiếp. À quên không nói tên ông chú, ông ấy tên Năm nhé. Tên các cụ đặt từ ngày xưa ấy mà, nhà có 4 ông con trai thì Ba, Năm, Bảy mỗi chú út đẻ sau khi giải phóng thì tên đẹp hơn một chút, chú Thái. Vì cái tên này mà vào làng chỉ cần hỏi vợ chồng Muôn Năm thì ai cũng biết. Chắc Vân đến tìm vợ chồng chú tôi lý do cũng như những người trước đây. Vân không đi một mình, còn một bà hơi đứng tuổi, ăn mặc sang trọng, vàng đeo đầy người. Lúc mới vào cửa tôi thấy cô Muôn nói với ra: - Chị để cháu ở đây rồi ra ngoài hiên uống nước đợi nhé.. Bà kia hẩy nhẹ vai Vân về trước mồm nói: - Đi....đi vào đi..Ở đây có khi họ giúp được đấy. Ngay cái nhìn đầu tiên tôi cũng thấy ở Vân có cái gì đó rất khác lạ. Vân có gương mặt thanh tú, tóc dài ngang lưng, đặc biệt mái tóc đen nhánh và dày. Từ khi Vân bước vào phòng khách không khí bỗng nhiên thay đổi. Một cái lạnh tuy rất nhẹ nhưng đủ khiến tôi thấy gai người. Tôi quay sang nhìn ông chú. Cái vẻ cợt nhả thường ngày biến mất, ông ấy lặng im một cách bất thường. Đột nhiên ông ấy nói: - Cháu đứng im đó đi. Đừng bước tới nữa.... Vân vội rụt chân lại, cô ấy có lẽ cũng hiểu lý do vì sao chú tôi lại yêu cầu như thế. Cô Muôn từ trong đi ra, bà ấy mặc một bộ quần áo theo tôi là của người Dân Tộc. Trên tay cô Muôn cầm một cái túi nhỏ màu đỏ. Đi đến gần Vân cô Muôn lấy ra một chiếc vòng có xỏ những hạt đá màu đen bóng loáng, cô Muôn nói: - Cháu đeo chiếc vòng bằng dâu tằm này vào. Sau đó ngồi xuống ghế kia, trong thời gian khoảng 1 tiếng nó sẽ không nghe thấy cháu nói gì. Mời các bạn đón đọc Ngải Hài Nhi của tác giả Trường Lê.