Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Liêu Vương Phi

Review by Mạc Y Phi: Ai đã từng đọc truyện của Ân Tầm thì đều biết rất rõ thể loại và nội dung của Ân Tầm, nhưng Liêu Vương Phi lại là một tác phẩm hoàn toàn khác hẳn của Ân Tầm. Cả về cách hành văn lẫn nội dung truyện. Nam chính của Liêu Vương Phi là Da Luật Ngạn Thác, hắn là Đông Lâm Vương cao cao tại thượng của nước Khiết Đan, là ‘Chiến Thần’ dũng mãnh đánh đâu thắng đó trên sa trường. Cũng giống như các nam chính khác của Ân Tầm, Da Luật Ngạn Thác không chỉ hoàn hảo từ đầu đến cuối, nhưng khác với họ, Da Luật Ngạn Thác lại yêu Tần Lạc Y ngay từ cái nhìn đầu tiên, và Tần Lạc Y cũng vậy. Ngay từ lần đầu gặp, Da Luật Ngạn Thác đã nhận định với chính mình: “Đời này kiếp này, nguyện cùng người này mãi mãi!”. Đó cũng là lý do mà Liêu Vương Phi  không ngược nhiều như các bộ truyện khác của Ân Tầm, thậm chí độ ngược chỉ là 3/10 theo thang điểm 10. Nhắc đến Tần Lạc Y, đây là một cô gái người Hán, là một cô gái tinh thông y thuật, có thể nói y thuật của nàng đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của con người. Nàng mạnh mẽ, kiên cường, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng luôn được miêu tả với vẻ đẹp tựa hoa lan chốn thâm cốc không dính chút bụi trần, một vẻ đẹp mỏng manh nhưng lại khiến người ta chỉ nhìn lướt qua cũng phải say lòng. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt trên sa trường, khi cha nuôi của nàng – Tướng quân nước Bột Hải tên Tang Tấn bị Da Luật Ngạn Thác bắt làm tù binh, Tần Lạc Y và Da Luật Ngạn Thác đã trúng tiếng sét ái tình. Dùng một câu để hình dung Da Luật Ngạn Thác khi nhìn thấy Tần Lạc Y, đó là “Vừa gặp đã yêu, yêu trọn cuộc đời”. Trong khi Da Luật Ngạn Thác luôn cố dành những điều tốt đẹp nhất cho nàng thì Tần Lạc Y lại luôn trốn chạy. Nàng luôn cố gắng trốn chạy tình cảm của mình nhưng số phận lại liên tục trêu đùa nàng. Những cử chỉ ngọt ngào, sự bá đạo điên cuồng của hắn, giây phút và vẻ mặt dịu dàng chỉ dành riêng cho nàng chỉ khiến nàng yêu hắn đến tận xương tủy. Da Luật Ngạn Thác là một người đã hi sinh rất nhiều vì Tần Lạc Y, và điều đó đã thể hiện rõ qua từng chương truyện. Các bạn có thể thấy, hắn tức giận vì Hoàng thượng yêu cầu muốn Tần Lạc Y làm thái y của riêng mình, hắn tức giận vì có quá nhiều người chú ý đến dung nhan của nàng, hắn tức giận vì nàng luôn nhớ đến Tang Trọng Dương – người được đính hôn với nàng, hắn tức giận vì nàng sợ hắn, hắn tức giận đến suýt giết chết Ninh phi vì dám động đến nàng,… Hắn luôn có rất nhiều sự tức giận vì nàng, nhưng cũng đã thay đổi rất nhiều nguyên tắc bất thành văn từ xa xưa đến nay vì Tần Lạc Y. Hắn bá đạo tuyên bố nàng là của mình: “Nàng là nữ nhân của bản vương, từ lúc mới bắt đầu vốn đã được định trước, cho nên, cả đời này nàng đừng mơ tưởng có thể trốn thoát khỏi ta.” Nhưng lại luôn ân cần lo cho nàng từng chút một, đến cả chiếc áo mà không một ai dám động vào cũng chỉ để một mình nàng mặc. “Y nhi, nàng có nguyện ý cả đời ở bên cạnh ta không?” Câu hỏi dịu dàng như thế khiến cho Tần Lạc Y rung động vô cùng. “Cả đời?” Nàng thì thào hỏi ngược lại, trong lòng cho tới bây giờ vẫn chưa chuẩn bị để đối mặt với vấn đề này, vậy mà hôm nay thoáng cái phải đối mặt, nàng lại không biết phải làm như thế nào. “Đúng, không chỉ cả đời này mà còn kiếp sau nữa, ta muốn Tần Lạc Y nàng đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh ta.” Da Luật Ngạn Thác nắm chặt bàn tay bé nhỏ của nàng, dịu dàng hôn lên. Một người lạnh lùng bá đạo như thế, lại có thể dịu dàng như cầu xin thế này, lẽ nào lại không khiến cho Tần Lạc Y động lòng? Tần Lạc Y luôn cố gắng phủ nhận thứ tình cảm này nhưng không, nàng hạnh phúc vì hắn hiểu mình, hắn lo lắng cho mình, hắn quan tâm đến mình. Nàng lo lắng khi hắn xảy ra chuyện. Nàng ghen tuông với Cầm Cơ, với Ninh phi, với Tiêu Thiên Phái,.. với các phi tần từng được hắn sủng ái. Một người con gái từng thề trước trời xanh khi thấy cha nuôi rời khỏi cõi đời: “Ta, Tần Lạc Y hôm nay trước trời xanh xin thề, ta đời đời kiếp kiếp cũng không yêu người đàn ông Da Luật Ngạn Thác này, nếu không… sẽ chịu nỗi đau như ngàn mũi khoan đâm vào. Nay đã can đảm chống lại lời thế đó: “Thác… Nếu có kiếp sau… Ta nhất định sẽ không nhu nhược chùn bước nữa… vẫn sẽ yêu chàng như bây giờ…” Cả câu chuyện là một bức tranh tình yêu đầy bi thương nhưng cũng vô cùng lãng mạn. Không chỉ có những cảnh tranh đấu hậu cung khốc liệt, những bí ẩn chết chóc đầy thương tâm, sự tàn nhẫn và máu me trên sa trường mà còn là những khoảnh khắc ngọt ngào của Tần Lạc Y và Da Luật Ngạn Thác. Khác với Đại Hoàn Dư (Một bộ truyện cổ đại khác của Ân Tầm) đau thương và đẫm nước mắt, Liêu Vương Phi cũng rất đau thương, nhưng trong sự đau thương đó là kết thúc có hậu, một kết thúc hạnh phúc với một nhà 4 người, một kết thúc hạnh phúc cho tất cả mọi người. Nhiều bạn khá là lo lắng khi đọc văn án truyện và nhìn thấy tên tác giả là Ân Tầm thì nay mình có thể đảm bảo rằng, độ ngược của truyện là 3/10 và thậm chí còn không ngược, truyện cũng cực ít H và gần như là không có, nếu có thì chỉ là H 15+, không hơn không kém, rất phù hợp cho mọi lứa tuổi. Và yên tâm là HE 100% nhé. Review by La_Phi: Tên gốc: Liêu vương dược nữ vương phi ---------------------- Trích đoạn ngược: "Y Nhi, bổn vương đã từng nói không phải là bổn vương muốn giết gã này, nàng muốn bổn vương thả hắn, quả thật rất dễ..." "Ngươi, ngươi nói thật?" "Chỉ cần nàng ở bên, bổn vương sẽ thả hắn vô điều kiện" Trích đoạn ngọt:  "Vậy nên, sau khi ta gặp nàng liền quyết định thay đổi vận mệnh, ai nói nam tử phải nhất định tam thê tứ thiếp, Da Luật Ngạn Thác ta chỉ cần một mình Tần Lạc Y nàng, muốn nàng trở thành thê tử của ta, vương phi của ta, là người có tư cách mang con nối dõi của Da Luật Ngạn Thác ta! Bởi vậy, nàng mong muốn có một chốn thiên đường, ta liền đem thiên đường đến cho nàng" "Thác" "Chỉ cần có thể theo chàng, khắp nơi đều là thiên đường" __________________________ Nếu bạn là một fan cứng của má Tầm và đang bấn loạn những nam thần nhà má như Niên "bán đá" trong Đừng để lỡ nhau hay Lu Lu "siêu cấp đáng yêu" trong Bảy năm vẫn ngảnh về phương Bắc thì tuyệt đối tuyệt đối không nên bỏ qua cuốn truyện này. Hôm nay, chúng ta sẽ cho thêm một namc đặc biệt nữa vào list yêu thích này ạ. Đầu tiên xin giới thiệu namc tên là Đông Lâm Vương - Da Luật Ngạn Thác của nước Khiết Đan. Chàng là người nắm trong tay quyền lực khuynh quốc. Tình tính lại cuồng ngạo lạnh lùng và tàn nhẫn không ai bằng. Trên chiến trường chàng được mệnh danh là "Chiến thần". Thế nhưng, chưa ai từng nghĩ chỉ một cái liếc mắt khi nhìn thấy mỹ nhân yếu ớt xinh đẹp Tần Lạc Y, trái tim chàng lại lỡ nhịp. Ngày ấy, trên chiến trường đẫm máu, khi chàng đang bắt Tướng quân nước Bột Hải - Tang Tấn cha nuôi nàng làm tù binh thì gặp gỡ nàng. Duyên phận giống như là sợi dây vô hình gắn kết cả hai lại với nhau chỉ bằng một ánh mắt. Đã định rằng đời này kiếp này nàng chỉ có thể ở bên Ngạn Thác mà thôi.  Tần Lạc Y là cô gái người Hán xinh đẹp đến động lòng người. Nàng tinh thông y thuật vô cùng, tính tình lạnh nhạt trong trẻo. Khi ấy, nàng mang trong lòng nỗi sợ hãi, uất ức và đau thương khi nước mất nhà tan. Lại không ngờ rằng, chính bản thân mình đã bị người khác nhắm trúng. Một bước - không thể quay đầu. Có thể nói, không như những namc trong những truyện khác của má Tầm chút nào, Da Luật Ngạn Thác có đầy đủ các yếu tố của một nam thần chính hiệu nhưng chàng không hề có quá trình ngược lên bờ xuống ruộng rồi mới nhận ra tình cảm với nữc. Mà chàng chính là kiểu mẫu, vừa gặp đã bị "sét đánh" - có tình cảm với nữc luôn. Thế nên, chàng bá đạo, ngông cuồng và dùng tất cả thủ đoạn để đem Lạc Y về bên cạnh mình. Ngược ư? Không hề nhé. Chỉ có Lạc Y ngược chàng mà thôi. Còn chàng thì chấp nhận làm tất cả mọi thứ, chỉ mong có thể giữ nàng ở bên. Như câu nói đã từng thốt lên: "Đời này kiếp này, nguyện cùng người này mãi mãi". Vì thế, xin được đổi tên chàng thành Da "mặt dày" thay vì cái tên đẹp đẽ Da Luật Ngạn Thác ạ :v :v. Chưa từng thấy namc nào mà lưu manh vô sỉ lại mặt dày như chàng luôn á. Tìm đủ mọi cách để dụ dỗ uy hiếp nàng không nói lại còn dùng những thủ đoạn siêu lầy nữa chứ Ha Ha. Muốn biết thì phải đọc truyện thôi, chứ mình không thể nào kể hết được ^^ Đọc Liêu vương phi có nhiều đoạn thật sự rất cảm động và dâng tràn cảm xúc mn ạ. Nhưng chỉ cần những người bạn hay thuộc hạ của namc Da "mặt dày" xuất hiện là mình đều chết cười. Cái nhóm này siêu nhí nhố, siêu đáng yêu luôn ấy. Trong đó, mình thích nhất vẫn là Tiêu Chí. Chàng trai này cái gì cũng tốt, chỉ có cái đầu là không hoạt động tốt lắm. Ai đời, Ngạn Thác đang có tình cảm với Lạc Y và tìm cách lấy lòng theo đuổi nàng không hết thì Tiêu Chí lại cứ nhảy ngang vào phá đám. Lạc Y muốn xuống ngựa cũng nên là Ngạn Thác đỡ chứ, hay Lạc Y muốn cưỡi ngựa cũng nên là Ngạn Thác dạy chứ? Thế mà tên này cứ không thèm ngó nghiêng trước sau gì hết rồi tự cho là thông minh mà nhảy vào hihi haha với Lạc Y. Sau đó? Kết quả bi thảm luôn. Ngạn Thác nghiến răng nghiến lợi nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ, còn phạt đi dọn chuồng ngựa nữa :v :v  Truyện không thể dùng chữ "sủng" để hình dung đâu ạ. Mà phải dùng chữ "siêu sủng" mới đúng. Vì Lạc Y, Ngạn Thác bất chấp tất cả mà chống đối lại với mọi thế lực và âm mưu muốn thương tổn nàng. Tiểu tam tiểu tứ đều có, nhưng chưa làm gì được đã bị chàng đá đi xa nên không cần lo lắng nhé. Phương châm yêu thương của chàng là "Nàng chỉ việc ở bên cạnh ta, còn lại ta sẽ xử lý" :) :) Nhưng Lạc Y cũng không hề yếu đuối nhu nhược như dáng vẻ của mình. Nàng đủ thông minh, mạnh mẽ và kiên cường để cùng chàng vượt qua những khó khăn tranh đấu ấy. Cho dù lúc ban đầu nàng ở bên chàng là vì ép buộc uy hiếp thì những quan tâm dịu dàng đầy bá đạo ngang ngược ấy của chàng đã thấm sâu vào lòng nàng, không thể dứt bỏ được. Một cái liếc mắt, trái tim lỡ nhịp, trọn đời bên nhau không thể xa rời... Liêu vương phi như là một bản tình ca chứa đầy những cung bậc cảm xúc rung động người đọc. Có tranh quyền đoạt vị ở chốn thành cao cửa rộng, cũng có máu nhuộm đỏ sa trường bởi những cuộc chinh chiến nhưng cũng đậm chất lãng mạn ngọt ngào với mối tình của Lạc Y - Ngạn Thác. Nội dung truyện cuốn hút đầy bất ngờ lại còn hết sức vui vẻ với dàn nhân vật phụ. Ai cũng đều mang những nét riêng nhưng tóm lại là như biệt đội siêu hài ý. Thích cực :D.  Điểm cộng to đùng của truyện là được edit rất rất mượt chưa kể có chú thích rõ ràng nữa chứ. Nếu bạn vẫn đang e dè khi nhìn số chương truyện thì nghe theo mình mà nhảy luôn đi. Lừa tình đấy. 259 chương mà mỗi chương ngắn xíu hà. Đọc nhanh chỉ tầm 2 ngày là xong thôi nên đừng ngại ngần gì mn nhé ^^ Mời các bạn đón đọc Liêu Vương Phi của tác giả Ân Tầm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhật Ký AB
Thể loại: Hiện đại, oan gia Convert: Daisy_chrys Editor: Sam, sassy Beta: Sam Poster: nyan_neko Độ dài: 12 nhật ký + 2 ngoại truyện Nếu một nhà văn có lương sách bán chạy nhưng tính cách hướng nội, làm việc độc lập gặp phải một biên tập viên tính tình cố chấp và kiên nghị sẽ ra sao? Tất cả không đơn giản như hai người hành tinh khác chống lại nhau như vậy... *** Review “Nhật ký AB” Thực ra truyện e thích nhất của 13 là "Nhật ký AB". Nó logic kiểu gì trời ơi, từ sự “đấu kiếm” của Hạng Phong với Lương Kiến Phi , đến cách hai người tự phân tích tâm lý cho bản thân, cho đối phương, đến cách giải quyết từng vấn đề trong cuộc sống. Hạng Phong và Lương Kiến Phi gì đâu mà "hợp nhau" thế. E đặc biệt thích cách xây dựng mạch truyện của 13 ở tác phẩm này: từ tên chương, nhật ký của Alpha và Beta ở đầu mỗi chương, đến những mẩu truyện từ thực tế và cách nhìn nhận của mỗi nhân vật trong truyện,... Tác giả quá xuất sắc khi miêu tả tính cách của Hạng Phong và Lương Kiến Phi. Một Hạng Phong bề ngoài hoà nhã, lịch sự với mọi người nhưng thực ra ẩn sau là sự hướng nội, tự ti về bản thân. Đọc những dòng cuối của chương 2 sẽ thấy Hạng Phong tự nhận mình là một con người mâu thuẫn như thế nào: "không hy vọng bị quấy rầy, lại khát vọng được mọi người đáp lại". Có lẽ sự mâu thuẫn trong con người anh ấy ở hiện tại là do quá khứ về gia đình không hạnh phúc tạo nên. “Hạng Phong luôn dùng mặt nạ của mình theo dõi thế giới xung quanh”, có lẽ vì vậy mà anh ấy luôn đưa ra lời khuyên đúng đắn nhất cho Hạng Tự, Thi Mặc, và kể cả Lương Kiến Phi. Không thể phủ nhận anh ấy rất thông minh và đáng sợ :))), mưu mô và xảo quyệt, Lương Kiến Phi chỉ có thể chạy trong ma trận của anh ấy mà thôi. Nhưng mà dù như thế thì sao, chỉ có trước mặt Lương Kiến Phi anh ấy mới bằng lòng thể hiện bản thân mình - một con người đầy sự xấu tính Hạng Phong cũng từng có bạn gái và chia tay nhau vì vật chất - “tiền”, hay nói đúng hơn theo cách Hạng Phong: “cô ấy không cảm thấy sẽ có một tương lai tốt đẹp khi ở bên anh”. Lương Kiến Phi thì sao, một người từng tổn thương trong hôn nhân với Trì Thiếu Vũ, ko dám thử yêu một người khác chỉ vì tự ti về bản thân mình là một phụ nữ đã ly hôn. Lương Kiến Phi cũng đã từng nói “Trì Thiếu Vũ như là như một giấc mộng của cô ấy, từng là đại diện cho khoảng thời gian đẹp nhất của Lương Kiến Phi, cô ấy cảm thấy sau khi ly hôn, khoảng thời gian tốt đẹp đó càng ngày càng cách xa cô ấy”. Hạng Phong đã từng nhận xét Lương Kiến Phi như thế này: “Cô ấy là…một người rất quật cường … Rất khó bị thuyết phục. Không chỉ thế, cô ấy thường nỗ lực thuyết phục người khác.” “Cô ấy rất độc lập, thậm chí có lúc tính cách tỏ ra kiên cường… Nhưng ngoài mặt thực ra không mạnh mẽ như vậy.” “Cô ấy cũng rất nhạy cảm, nhưng không hề yếu ớt.” “Kỳ thật cô ấy có tấm lòng lương thiện, nhưng lại…” Anh không khỏi nở ra một nụ cười khổ, “Không giỏi biểu đạt chính mình.” “… Là như vậy.” Lúc đọc đến đây, e cũng nghĩ anh ấy không thoát khỏi bẫy tình với chị ấy được nữa rồi, không thì lấy đâu ra sự miêu tả tỉ mỉ như thế này. Không thể phủ nhận Lương Kiến Phi là một người có rất lạc quan, có thái độ sống tích cực, dù đã thất bại trong hôn nhân nhưng vẫn tin tưởng vào hôn nhân - trái ngược với một Hạng Phong - bi quan, tiêu cực :)))) Một Lương Kiến Phi như thế này đủ để e sùng bái: “Tôi dùng hết sức mình theo đuổi hạnh phúc, nhưng trong một thời khắc nào đó, tôi đành lòng buông tha, bởi vì tôi hiểu được, thế giới này còn những điều khác so với “hạnh phúc” càng đáng để tôi phải kiên trì, càng khiến tôi không thể bỏ qua… Đó chính là, tôn nghiêm và niềm tin.” Tự hỏi hai người - hai thái độ sống khác biệt, lại đến với nhau một lẽ dĩ nhiên như thế, câu trả lời đơn giản, bởi vì họ có điểm chung - đều là những tâm hồn cô độc trong thành phố này. Đọc truyện rất lâu rồi nên nhiều cái hay, thấm trong truyện e ko còn nhớ rõ nữa. Chỉ biết sao truyện này hay đến vậy, nó tập hợp mọi thứ mà e muốn ở một quyển truyện ngôn tình: thực tế nhưng vẫn chứa đầy chất ngôn tình, hài hước có, sâu lắng có, logic có mà mâu thuẫn cũng có, tình cảm che mờ lý trí có, lý trí đánh thức sự xấu xa của nỗi đau cũng có,… E chỉ có thể nhận xét bằng một cặp từ: “Mâu thuẫn - logic” Sau cùng, e có thể viết dài như thế này bởi vì có một người có tâm edit xuất sắc như chị. Cảm ơn chị. Không có chị thì e cũng không biết đến XTTT, không biết đến một cuốn truyện hay như thế này - là chuẩn mực khi e đọc những câu truyện ngôn tình sau này. *** [Cảm nhận] NHẬT KÝ AB – Xuân Thập Tam Thiếu - Posted by Phoebe Hang: Lời mở đầu chỉ có thể nói đây là một câu chuyện đơn giản như không gì đơn giản hơn nhưng lại thấm đầy nhân sinh quan cùng triết lý về tình yêu, về hôn nhân và hạnh phúc. Hai người có thể ban đầu vì một sự hấp dẫn nào đó, hay vì một thói quen nào đó chú ý đến nhau, rồi từ từ sự quen thuộc của đối phương sẽ trở thành tình yêu. Hai người có thể lấy nhau vì yêu, nhưng để nắm tay nhau đi trọn một quãng đường thì cần cả hai ý thức được nghĩa vụ và trách nhiệm của bản thân. Ví như chuyện giữa Lương Kiến Phi và Trình Thiếu Vũ. Đó là một mối tình đẹp, lâu dài. Họ gặp gỡ nhau từ hồi trung học. Họ yêu nhau. Trãi qua những năm tháng đại học cùng nhau. Rồi mối tình gần mười năm ấy kết thúc bằng một đám cưới viên mãn. Ngay đám cưới ấy, họ mỉm cười hạnh phúc trao nhau nụ hôn đắm say cùng lờu thề trịnh trọng: sẽ chỉ mãi yêu đối phương yêu duy nhất cô / anh mà thôi. Tiếc là… Trình Thiếu Vũ và cả lẫn Lương Kiến Phi lại thiếu đi cái ý thức nghĩa vụ và trách nhiệm để có thể duy trì quan hệ hôn nhân dài lâu. Trình Thiếu Vũ có lỗi vì anh phản bội lời thề kia, ngoại tình không chỉ một mà với rất nhiều người rất nhiều lần. Rồi khi bị phát hiện, anh xin tha thứ nhưng khi nhận được sự khoan dung từ cô về sau anh lại vẫn chứng nào tật nấy… Để sau cùng, vì tránh bị mình bị tổn thương thêm nữa, cô chọn giải pháp ly hôn. Đoạn tình ấy, Trình Thiếu Vũ có lỗi, không sai vậy còn Lương Kiến Phi? Cô không trách nhiệm gì với sự tan vỡ đó ư? Chắc chắn có. Vì suốt những tháng năm sống chung ấy, cả hai luôn chọn sự trầm mặc im lặng đối diện với vấn đề. Họ không hề tranh cãi hay tranh chấp gì suốt những tháng ngày kết hôn. Đó có thể là cuộc hôn nhân hoàn hảo của cặp đôi hoàn mỹ: không cãi vả, không tranh chấp, không tức giận… nhưng đó lại chính là quả bom hẹn giờ âm ỉ cháy mà khi bùng phát sẽ phá hủy hoàn toàn hôn nhân tưởng mỹ mãn kia. Trong một bản thân, sẽ có những lúc tồn tại hai mặt đối lập và tranh luận không ngừng nhau mà ta hay gọi là đấu tranh giữa lý trí và tình cảm hay nói văn vẻ là giữa bộ óc và trái tim thì sao hai con người hoàn toàn tồn tại độc lập nhau bị gắn kết trong cái gọi là hôn nhân lại có thể đạt đến mức độ mỹ mãn của việc thấu hiểu hòa hợp đến độ không một lần tranh luận cãi lý cùng nhau? Nếu có chỉ có thể là do cả hai có xu hướng lảng tránh không giải quyết vướng mắc cùng nhau. Và kết quả đến một lúc nào đó, cả hai sẽ nhận ra bản thân mình không thấu hiểu đối phương và cứ thế ngoại tình rồi ly hôn là điều tất yếu. Lại trở về chuyện của Trình Thiếu Vũ và Lương Kiến Phi, sau bốn năm ly hôn, họ gặp lại nhau. Trình Thiếu Vũ thú nhận anh vẫn còn yêu cô và muốn cả hai bắt đầu lại từ đầu. Kiến Phi vẻ ngoài luôn tỏ ra cứng rắn, nhưng thẩm sâu trong cô là sự dịu dàng cùng tinh tế. Chính sự dịu dang ấy khiến Trình thiếu sau bốn năm trãi qua bao cuộc tình sớm nở tối tàn lại khiến anh nhớ quay quắt và chợt nhận ra nó ấm áp xiết bao. Sau bốn năm ly hôn ly hôn, Kiến Phi cũng thay đổi nhiều. Cô mạnh mẽ hơn, thẳng thắn bày tỏ quan điểm suy nghĩ của mình hơn khiến cho Trình thiếu đã từng yêu lại càng cuốn hút bởi cô nhiều hơn. Trò chuyện cùng cô, lắng nghe chương trình radio mỗi tuần của cô… cứ thế dần dần anh ý thức được anh đã bỏ lỡ những gì. Nhưng, tất cả đã muộn màng… họ chỉ có thể là những người bạn nên hạn chế gặp mặt nhau mà thôi. Có thể bạn cho rằng nếu Hạng Phong không xuất hiện, họ có thể trở về với nhau. Tôi nghĩ có thể đúng nhưng chưa đủ… Bởi Trình Thiếu Vũ là giấc mộng đẹp của cô, nhưng con người ta thế nào rồi cũng thức tỉnh. Cũng như khi yêu, bạn dễ dàng rung cảm trước một nét đẹp lãng tử nào đấy, bạn dễ dang ôm ấp hình bóng đào hoa nào ấy, nhưng để sống lâu bền, bạn không thể chỉ yêu và ngắm nghía mãi hình ảnh đẹp ấy, cái bạn cần là sự bổ sung, tích cực sống với nhau. Có lẽ vì thế, họ đã không thể trở lại cùng nhau, còn lại chăng chỉ là sự tiếc nuối của Trình Thiếu Vũ vì đã không biết trân trọng hạnh phúc anh từng có. Tôi thích cách Hạng Phong định nghĩa về tình yêu, về hôn nhân và cả cách anh tấn công Kiến Phi. Anh từng nói: “Một đôi nam nữ yêu nhau, muốn xác minh căn cứ tình cảm của đối phương thì họ phải dùng toàn bộ tình cảm của mình để trao đổi, đó không phải là sự lợi dụng mà là sự trao đổi”. Hạng Phong cũng như thế, anh muốn xác minh tình yêu của Kiến Phi thì anh phải dùng hết tình cảm của mình để trao đổi với cô. Mẫu người trầm lặng ít nói như Hạng Phong có thể không hấp dẫn người khác phái như Trình Thiếu Vũ, nhưng chính sự nghiêm túc cùng nồng nhiệt anh dành cho đối tượng của mình lại giúp anh mở toang cánh cửa kéo Kiến Phi ra khỏi sự phòng thủ của cô. Họ bắt đầu bằng việc quan tâm nhau, xen vào cuộc sống lẫn nhau, xuyên suốt là sự đối chọi tưởng như gay gắt của nhau, rồi dần dà thành quen thuộc và sau cùng họ yệ nhau. Đó là cả quá trình mà xuyên suốt quá trình đó họ tranh luận cùng nhau những quan điểm suy nghĩ, để rồi nhờ những cuộc đấu khẩu ấy, họ lại dần hiểu nhau, họ hạ xuống chiếc mặt nạ của bản thân cho thấy con người thật của mình. Rồi từ thấu hiểu họ chuyển sang đồng cảm và yêu nhau. Hạng Phong cũng từng viết: “Yêu, không phải là một bộ phim, không phải là một bữa cơm, không phải là một nụ hôn, lại càng không phải là một lời thề, mà là ham muốn bất diệt sâu trong nội tâm mỗi con người. Muốn nhìn thấy ánh mắt của người đó, muốn chạm vào mái tóc của người đó, muốn biết lúc nằm mơ người đó sẽ nói những gì, muốn nắm tay người đó từ lúc còn sống cho đến ngày tận thế, muốn hiểu rõ vì sao người đó cười, vì sao người đó khóc, muốn nỗ lực cũng muốn nhận lấy, muốn biết người đó, hiểu người đó, muốn ôm người đó đồng thời cũng muốn được người đó ôm… Thế nhưng tình yêu, nếu chỉ nhìn đến ham muốn thì lại có vẻ rất hạn hẹp. Nhẫn nại, kiên trì, mệt mỏi, lặng lẽ, nhớ mong, đương nhiên còn có thoả hiệp. Không phải thoả hiệp với tình yêu, mà là thoả hiệp với người mình yêu. Nói ra sự thật chính là mạo hiểm, yêu thương người nào cũng là một loại mạo hiểm, nhưng mà con người muốn đạt được khát vọng nào đó thì luôn phải mạo hiểm, cho dù cuối cùng thật sự không có gì cả, nhưng ít nhất chúng ta đã cố gắng.” Và Hạng Phong đã minh chứng cho điều ấy. Kiến Phi vẫn chịu tổn thuơng từ cuộc hôn nhân trước, cô vẫn mang trong mình tâm lý phòng thủ né tránh từ tình yêu tan vỡ trước. Hạng Phong đã rất cố gắng, anh cố gắng khiến cho cô quen dần sự có mặt của anh, giúp cô thẳng thắn phân định rõ lòng mình với Thiếu Vũ, giúp cô tự tin nhìn thẳng vào chuyện hai người. Mạo hiểm nhưng anh không ngừng cố gắng đến gần và bước vào trái tim cô. Tôi thích những đúc kết mà Xuân Thập Tam Thiếu mang lại. ” Chúng ta có thể dựa vào tình yêu để kết hôn, nhưng không thể chỉ dựa vào tình yêu để duy trì hôn nhân. Mỗi một đoạn tình yêu chỉ có hai người, chính là “bạn” và “tôi”. Tình yêu tách biệt chúng ta với những người khác, chúng ta có thế giới của mình, có lẽ chúng ta hy vọng vĩnh viễn ở trong thế giới nho nhỏ này, không muốn thoát khỏi. Mỗi một đoạn hôn nhân không chỉ có hai người, ngoại trừ “bạn” và “tôi”, còn có rất nhiều người khác. Hôn nhân khiến chúng ta hoà hợp vào trong thế giới của bọn họ, có lẽ chúng ta không thích thế giới của bọn họ, nhưng chúng ta không thể trốn thoát” Tôi nhớ có người từng nói, kết hôn không chỉ đơn giản là sống với một người nào đó mà là phải hòa hợp với cả đại gia đình của người đó, cuộc sống của người đó. Yêu có thể thích thì gặp, không thích thì né tránh, nhưng kết hôn rồi bạn không thể né tránh gặp mặt cả đời một người nào đó. Nhưng mấu chốt cuộc hôn nhân ấy vẫn là bạn và đối phương. Ngoại truyện về truyện trinh thám mà Hang Phong viết cũng khiến tôi bất ngờ. Bất ngờ vì cách xây dựng chi tiết của tiểu thuyết trinh thám, ngắn gọn, không thừa chi tiết nào và càng không thiếu logic những suy luận đưa đến thủ phạm. Chỉ có điều… khi rung động với một người nào đó, bạn hãy mạnh dạn mời đối phương nhảy cùng điệu đầu tiên, đừng chần chờ để rồi khi cơ hội vuột mất, cả hai lại lẩn quẩn những đường vòng mà không chắc liệu mình có tìm về nhau.  *** Bước vào văn phòng mỗi sáng thứ hai tâm trạng của tôi luôn không tốt, hôm nay cũng không ngoại lệ. Đầu tiên là bị ông chủ gọi đến giáo huấn một phen, nói rằng nội dung của bản thảo không giống như đã định, thúc giục bản thảo, kiểm tra bản thảo, anh ta vẫn đang lo liệu chính sách “Đại bổng gia kim nguyên” (nói trắng ra, là một tát vào mặt của cái giá để được ăn ngọt), ngoại trừ việc gật đầu, một câu dư thừa tôi cũng không nói. Bỗng nhiên tôi nghĩ tới từ “nhân vật” này, mỗi người trong chúng ta, mỗi ngày đều đóng những vai diễn khác nhau, sinh sống trong cùng một thế giới nhưng thật ra lại khác biệt. Ở trước mặt cha mẹ là đứa bé không kiên nhẫn nhưng vẫn duy trì nụ cười trên môi, ở trước mặt ông chủ là cấp dưới dám tức giận lại không dám nói, ở trước mặt bạn bè muốn kể khổ nhưng cuối cùng thường hay lựa chọn giả dạng thành đứa ngốc như không có việc gì, ở trước mặt người yêu… Ồ, tôi không biết, tôi nghĩ tạm thời tôi không có tư cách phát biểu ý kiến. Tóm lại, chúng ta không ngừng thay đổi thân phận, quan niệm ngày càng giả dối, nhưng hành động càng ngày càng chân thật, thậm chí ngay cả khi cô đơn cũng không nhịn được mà tự mình đóng một vai để làm hài lòng bản thân —— Trời à, tôi bỗng nhiên phát hiện, đối với người phụ nữ 30 tuổi mà nói đúng là chuyện rất bình thường, nghe ra có phải thật đáng buồn hay không? Chẳng qua, tôi sợ rằng ngay cả thời gian bi thương cũng không có, đã mười giờ, nếu tôi không bắt đầu làm việc nên làm thì sẽ có người muốn giết tôi. Không biết có phải là vì trời mưa cho nên tôi đặc biệt oán than… Hãy để mưa trút xuống đi… Alpha】 Lương Kiến Phi xê dịch đôi chân, cô chần chờ một giây đồng hồ, sau đó ấn nút “Đăng bài viết”, màn hình máy tính đầu tiên trở nên trắng xoá, sau đó là những dòng chữ cô vừa gõ vào liền xuất hiện trên nền trắng của màn hình, phía trên cùng bài viết có một hàng chữ phông lớn in đậm màu đen: Nhân vật. Cô không nhớ được khi nào thì bắt đầu nổi lên loại phong trào kết giao bạn bè trên trang web, những người quen thuộc và không quen thuộc đã từng xuất hiện trong cuộc sống của cô bắt đầu giống như bầy ong bay về tổ, đến hộp thư của cô mà yêu cầu thêm bạn. Sau khi trải qua cảm giác mới mẻ ban đầu, cô không hề vì “Cửu biệt trọng phùng*” mà thấy vui sướng, ngược lại càng buồn hơn như là mất đi, nhớ lại tất cả quá khứ, cô cảm thấy thời gian trôi qua còn nhanh hơn sự tưởng tượng của cô.   Mời các bạn đón đọc Nhật Ký AB của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.
Giang Sơn Hứa Nhĩ
Tạm dịch: Tặng Người Giang Sơn Này Edit: Anthea Th  Thể loại: đam mỹ, cổ đại giá không, cung đình, sinh tử, cưỡng chế yêu, cẩu huyết, tương ái tương sát, ngược, HE. Tình trạng bản gốc: hoàn (90 chương + 7 PN) CP chính: quyền thần công (Lương Trinh) x đế vương thụ (Chúc Vân Tuyên). "Trên đời này không có cái gì dễ dàng mà có được tất cả đều phải trả giá. Nếu người muốn có được giang sơn này thì người có thể dùng chính mình đổi lấy" *** Thể loại: đam mỹ, cổ đại giá không, cung đình, sinh tử, cưỡng chế yêu, cẩu huyết, tương ái tương sát, ngược, HE, niên thượng 2 tuổi Couple: Lương Trinh x Chúc Vân Tuyên (song khiết) [Quyền thần công] x [Đế vương thụ] Dạo này đọc ngọt nhiều nên muốn tìm một bộ ngược luyến để đọc, nhưng mà tui hơi kén chọn ý, muốn ngược luyến nhưng phải không được có lôi mìn gì cơ, đang đọc mà bị nổ banh xác thì khổ lắm. Và “Giang sơn hứa nhĩ” đã đáp ứng yêu cầu của tui hehe. “Nhĩ” nghĩa là ngươi đó, nên tên truyện có thể hiểu là “Hứa ngươi giang sơn này”, vừa thấy tên là tui đã hơi rung động rồi đấy, và đọc xong văn án với tag thì tui phải nhảy hố luôn ngay lập tức. Trời ạ chuẩn mấy cái mình đang cần chứ: ngược luyến, hoàng đế thụ, tương ái tương sát, … Mặc dù tui không thích tình tiết sinh tử (sinh con) lắm nhưng vì mấy cái tag kia nên vẫn phải nhảy hố thôi. Vừa vào đầu truyện đã kịch tính rồi. Chúc Vân Tuyên, ngũ hoàng tử không được sủng ái, vì muốn có được đế vị mà đã làm một giao dịch với tên nịnh thần Lương Trinh, đánh đổi bằng chính thân thể mình. Lương Trinh và Chúc Vân Tuyên đã quen biết nhau từ trước rồi. Lương Trinh thì kiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên ý, nhưng vì bị hận thù che mắt nên không nhận ra tình cảm của mình. Còn Chúc Vân Tuyên thì dần rung động vì sự ôn nhu của Lương Trinh, vì người ấy luôn đứng ra cứu hắn, giúp đỡ hắn khi hắn gặp nạn. Nên tóm lại là hai người này có tình cảm với nhau từ trước rồi. Nhưng vì mớ ân oán tình thù rắc rối đời trước nên mới dẫn đến kết cục: một người phải hạ thấp bản thân để có được thứ mình mong muốn, còn một người vì hận thù che mắt mà mất đi lý trí, mặc sức chà đạp người hắn yêu. Nên là cũng khá tình thú ý, kiểu ngược nhưng vẫn có gì đó ngọt ngọt, tỷ như mặc dù Chúc Vân Tuyên lúc nào cũng lạnh lùng xa cách với Lương Trinh nhưng bản thân lại trầm mê hoan ái với hắn, hay tỷ như Chúc Vân Tuyên lúc nào cũng mở miệng ra là đòi giết Lương Trinh nhưng thật ra bản thân không dám. Anh công, Lương Trinh thì yêu đúng kiểu độc chiếm ý, “ngươi phải là của ta, không cho phép người nào chia rẽ ta với ngươi” kiểu đấy, nên chỉ cần có ai đó gièm pha hắn với “Bệ hạ” là hắn xử hết, và kiểu yêu này khiến Chúc Vân Tuyên rất sợ hãi, rất ám ảnh, cảm giác giống như mình bị giam vậy, giống như quyền lực mà hắn muôn gần ngay trước mắt mà xa không thể với tới vậy. Hơn nữa, mặc dù bản thân Lương Trinh lúc nào cũng nói với Chúc Vân Tuyên là “Ta rất thích ngươi” này nọ nhưng thái độ thì cứ cười cười cợt nhả, biết đâu là thật đâu là giả đây. Kết quả một người từ yêu biến thành hận, và đỉnh điểm cho nỗi hận này chính là khi Lương Trinh trừ khử hết những cánh tay đắc lực của Chúc Vân Tuyên. Chúc Vân Tuyên lên kế hoạch giết Lương Trinh, Lương Trinh biết nhưng hắn mặc kệ, hắn biết kiểu gì cũng có ngày mình gặp quả báo, người mình yêu sâu đậm sẽ chính tay giết hắn, nhưng hắn toại nguyện rồi, hắn đã để lại dòng máu của mình ở trong bụng người kia, chỉ cần người kia muốn, hắn có thể làm bất cứ điểu gì, kể cả chết. Đoạn này đối với tui là đoạn cảm động nhất huhu, chính là đoạn mà Lương Trình ngồi đan mấy đồ chơi bằng tre, rồi nói với Chúc Vân Tuyên là sau này để lại cho con, sợ sau này sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại được con nữa. Tất nhiên như đã nói, Chúc Vân Tuyên không thể xuống tay được, và cuối cùng lại thả Lương Trinh đi, bắt hắn thề sẽ không bao giờ trở về nữa, sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nửa đầu bộ này chính là ngược đau đớn như vậy, và tui thực sự thực sự rất thích nửa đầu luôn ý, quá nhiều tư vị luôn, ngọt ngược cảm động đủ cả. Thế mà về sau tác giả toàn cho ngọt thôi, kiểu một nhà ba người hạnh phúc ý nên tui vẫn thích nửa đầu hơn. Tại tác giả thật ra thích ngọt mà, không thích ngược đâu. Điểm tui thích ở bộ này nữa là công thụ lúc nào cũng hướng về nhau ý, mặc dù là hận đấy nhưng thật sự vẫn quá yêu người kia. Đến mức mà trong thời gian xa nhau hai người đều sống như lão hòa thượng, mặc dù Chúc Vân Tuyên thân là bệ hạ, suốt ngày bị mấy ông quan bắt lập hậu nạp phi các thứ nhưng anh không lập đấy, làm gì được nhau nào. Âm mưu trong bộ này cũng được, dễ hiểu không hack não, và tất nhiên đi kèm sẽ là không nhiều twist, nên đọc chủ yếu vì tình cảm là chính. Tình tiết sinh tử trong này là do một loại thuốc cho phép nam nhân sinh con. Trước khi hoan ái phải uống thuốc này mới sinh con được, chứ không phải muốn là có con được, nên cũng tạm ổn. Nói chung là đề cử bộ này nhé, ngược ngọt đầy đủ, nhẹ nhàng cảm động.  Beryl - berylss.wordpress.com *** Giải thích tên chương: bảo hổ lột da (与虎谋皮):khi thương lượng cùng những kẻ tàn độc, thì việc muốn hắn hy sinh lợi ích của chính mình là điều gần như không thể. Hoàng thành, điện Khải Tường. Hoàng hôn dần chìm xuống, những cơn gió rét buốt bên ngoài cửa sổ liên tục thổi mạnh lên đám cây cổ úa vàng, khiến cho những vụn tuyệt đọng lại trên cây chợt rì rào rơi xuống mặt đất, sau đó cứ thế mà tan vào sương mù giữa trời đầy tuyết. Hiện tại đã qua hơn nửa giờ dậu*, đám người thái giám lúc này đi vào phòng bưng hết những đồ ăn nguội lạnh chưa đụng đũa nào rồi nhanh chóng nối đuôi nhau lui hết ra ngoài. Chúc Vân Tuyên nãy đến giờ vẫn luôn đứng suốt trước án thư, mắt nhìn chằm chằm bản địa đồ Đại Diễn đặt trên bàn đã được một lúc lâu. Bên cạnh án thư còn đặt một chiếc đèn sắp cạn dầu chiếu sáng lờ mờ trông vô cùng quạnh quẽ ảm đạm, ánh nến bập bùng lên xuống hằn rõ trong con ngươi đen láy của đối phương. — giữa giờ dậu: rơi vào khoảng 17h40 => 18h20. Đột nhiên có một trận tiếng bước chân không hề báo trước chợt vang lên trong cung điệm âm u này. Chúc Vân Tuyên ngước mắt, hững hờ liếc nhìn người đang đến, giữa hàng lông mày cũng lộ ra một biểu cảm xa cách: “Chiêu vương đến, sao không gọi người thông báo trước một tiếng?” Lương Trinh chỉ nở nụ cười mà không lên tiếng đáp trả. Khi bước vào trong điện, hắn phất tay áo ra hiệu cho tất cả cung nhân canh giữ bên trong lui ra. Vẻ mặt Chúc Vân Tuyên chợt trở nên lạnh lùng, nhưng không hề phản đối hành động của đối phương. Lương Trinh chậm rãi đi tới bên cạnh án thư, sau đó giương mắt đảo qua bàn nhìn một lúc, rồi mới nói: “Điện hạ đúng thật là có hứng, đến giờ này vẫn còn nhìn địa đồ.” “Tùy tiện nhìn thôi.” Chúc Vân Tuyên hững hỡ lên tiếng, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve tấm bản đồ trên bàn. Từ bắc ra tay, từ đông hướng tây, cả giang sơn Đại Diễn bỗng chốc thu nhỏ thành một tấm bản đồ này, tuy chỉ là một tờ giấy mỏng, nhưng lại nặng đến ngàn cân. “Nơi này là kinh thành, ” Lương Trinh tiến tới gần đứng sóng vai cùng Chúc Vân Tuyên, sau đó dường như kề sát gần tới bên tai thấp giọng nỉ non. Đầu ngọn tay của hắn nhè nhẹ chỉ trỏ một nơi ký hiệu màu đỏ chói mắt, đoạn ngừng giây lát, rồi mới tiếp tục chỉ sang biên quan tây bắc trầm giọng: “Còn nơi này, là Quỳnh Quan.” Ánh mắt Chúc Vân Tuyên chợt lấp loé, lại nghe thấy giọng điệu chứa đựng ý cười giễu cợt của đối phương chầm chậm lên tiếng nói tiếp: “Hạ Hoài Linh đúng là một người có bản lĩnh, lần này rốt cuộc cũng có thể khiến cho đám người Di kia hoàn toàn khuất phục chịu thua, khiến cho bệ hạ hết sức vui vẻ, hai ngày nay cũng ít khi cần dùng đến thuốc.” Giọng điệu của Chúc Vân Tuyên vẫn vô cùng bình thản: “Nếu như bệ hạ có thể an khang, thì dĩ nhiên là chuyện tốt rồi.”   Mời các bạn đón đọc Giang Sơn Hứa Nhĩ của tác giả Bạch Giới Tử.
Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng
Edit: Sam (p3104) / Dịch: Kaz Raw: 19lou Độ dài: 12 chương lớn (37 chương nhỏ) Thể loại: hiện đại Poster: nyan_neko   Ý nghĩa của lữ hành là gì? Tri Kiều đã hỏi Chu Diễn hơn một lần, nhưng anh lại không trả lời. Rất nhiều lúc cô vẫn nhớ rõ vào một buổi trưa mưa to, khi anh cầm chiếc ô lớn màu đỏ xuất hiện ở trước mặt cô, khuôn mặt mang theo nụ cười mà nói với cô, em quả nhiên là con gái của bố em, một khắc đó, cô cảm thấy dường như anh thở phào nhẹ nhõm, giống như anh vừa tìm được một thứ quan trọng trên thế giới này. Vì thế cô gia nhập đoàn lữ hành nho nhỏ này, tiến vào thế giới từng thuộc về anh và bố cô, cô dần dần phát hiện, hoá ra cầu vồng mà mình muốn…có lẽ chỉ là dưới ngày nắng. *** Review "Đoàn lữ hành đầy nắng" By Trịnh Hoàng Phương --- Ý nghĩa của lữ hành là gì? Nếu có cỗ máy thời gian bạn muốn quay trở lại thời điểm nào trong quá khứ? Tại sao đặt tên là "Đoàn lữ hành đầy nắng"? Đó là ba câu hỏi mà trong suốt ba năm hành trình cùng "Đoàn lữ hành đầy nắng" mà Thái Tri Kiều chưa từng nghĩ đến cho đến tận khi cô tham gia vào gameshow du lịch để kiếm tiền đầu tư cho chương trình. Ý nghĩa của lữ hành là gì? Với mỗi người chúng ta ai cũng dễ dàng trả lời được câu hỏi này. Đó là chúng ta đi khám phá những vùng đất mới, nghỉ ngơi thư giãn sau một khoảng thời gian làm việc vất vả. Còn đối với Tri Kiều trong khoảng thời gian ba năm đầu đi theo "Đoàn lữ hành đầy nắng", trải qua nhiều vùng đất chỉ đơn giản là chân chạy vặt, hoàn thành chương trình, sống không mục đích. Tuy nhiên ba năm sau tham gia gameshow cô đã tìm được ý nghĩa thực sự của lữ hành. Gameshow đưa cô và Chu Diễn- nam chính của chúng ta đến với nước Úc xinh đẹp. Tại đây hai người bọn họ đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu thử thách của chương trình và họ đã chiến thắng chính bản thân mình. Tri Kiều đã hiểu được ý nghĩa lữ hành với cô và nó giúp cô trưởng thành hơn, cô đã hiểu thêm về lý do tại sao cha cô lại đam mê đến nhiều vùng đất đến vậy. Mỗi thử thách mang cô và Chu Diễn lại gần bên nhau hơn. Nếu trước đó cô cũng như bao cô gái khác bị anh hấp dẫn về mặt ngoại hình thì nay cô tìm hiểu được thêm quá khứ, thêm mảng tối của anh. Ban đầu hai người cùng làm trắc nghiệm là đội duy nhất không giành được bất cứ điểm nào, ấy vậy mà họ càng chơi càng hay và còn là ứng cử viên vô địch. Thoạt nhìn Tri Kiều mờ nhạt còn có thể cản bước tiến của Chu Diễn vậy nhưng cả hai người lại bổ sung cho nhau. Một con người trên thông thiên văn dưới tường địa lý như Chu Diễn mà cũng có lúc bí với "lỗ đen" trong trò giải ô chữ, trong lúc Chu Diễn còn mải suy đoán chủ nhân của chiếc mũ thì Tri Kiều đã nhân lúc anh bơi hỏi ra từ đời nào, trong lúc đến khu chợ mua đồ nhờ có lần trước cô mua thứ liên quá đến chuột túi mà lần này họ nhanh chóng tìm được, nhờ Tri Kiều họ vượt qua thử thách nấu ăn dễ dàng, đặc biệt nhờ cô mạo hiểm mà Chu Diễn không bị tảng đá đập trúng đầu. Một Tri Kiều khác hoàn toàn với Tri Kiều được mệnh danh là nữ vương mỉm cười anh quen biết suốt ba năm qua và cứ thế khiến anh dao động. Chu Diễn - con người được mệnh danh là "hoàng tử bão tố" bởi lẽ mỗi lần anh ghi hình là trời đổ mưa và luôn phải cầm theo chiếc ô màu đỏ. Chu Diễn tự tin, Chu Diễn kiêu ngạo, anh đi đến đâu là thu hút phái nữ đến ấy. Tuy nhiên tất cả chỉ là vẻ ngoài anh muốn cho mọi người thấy mà thôi. Chu Diễn cũng đầy tật xấu và điểm yếu không muốn bộc lộ ra ngoài. Nhờ chuyến hành trình ngắn ngủi mà ta đã khám phá thêm được về anh. Anh buộc phải hát mới đi tiểu được, anh có một quá khứ mà chỉ muốn "nhảy cóc", anh không tin vào tình yêu mà nói đúng hơn là anh không dám yêu người khác. Anh cầu toàn nhưng tất cả mọi hành động chỉ để bảo vệ sự an toàn cho Tri Kiều. Anh cũng đã có lúc sa đọa chìm trong cần sa để thoát ly khỏi hiện thực, quẫn bách đến mức muốn nhảy xuống cầu Cổng Vàng tự tử. Song tất cả đã qua rồi nhờ có người đàn ông vĩ đại ấy, bố của Thái Tri Kiều đã mang lại cho anh cuộc đời thứ hai. Nếu có cỗ máy thời gian, Thái Tri Kiều chắc chắn muốn quay về thời điểm năm cô 12 tuổi. Có lẽ nếu Chu Diễn không đến tìm cô thì cô sẽ mãi mãi làm công việc kế toán nhàm chán và mãi mãi không hiểu về lí do vì sao bố cô lại ra đi. Cô từng hỏi mẹ rằng bố cô có đáng là người đàn ông để gửi gắm cả đời, mẹ cô không hề do dự trả lời là đáng. Quả thực mẹ cô vẫn luôn là người hiểu bố cô nhất, ông không thể cân bằng giữa công việc và gia đình nên buộc phải lựa chọn một, song tình yêu thương ông dành cho hai mẹ con cô chưa bao giờ nguôi. Hơn chục năm ông không ở bên cô nhưng ông không ngừng kể về cô với mọi người sau khi say rượu nên khi đến với "Đoàn lữ hành đầy nắng" cô mới hòa nhập nhanh với họ đến thế. Nếu không gia nhập cô sẽ không bao giờ trị được tâm bệnh năm 12 tuổi, sẽ không bao giờ hiểu được nguyên nhân bố cô không về kịp với cô khi cô nằm viện. Hóa ra trong khoảng thời gian ấy ở nửa bên kia bán cầu bố cô đã cứu rỗi được một linh hồn lầm lỡ. Bố cô đã ở bên Chu Diễn vào thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời anh. Ông đã đưa anh ra khỏi những ngày đen tối nhất, đã mở cho anh một cánh cửa mới. Bố cô đã truyền cảm hứng cho biết bao người và trong đó có cả chính bản thân cô. Tri Kiều đã chán nản cuộc sống công sở và bố đã mang đến cho cô một cuộc đời mới với lý tưởng rõ ràng. Cô muốn trở thành người như bố cô. Có lẽ Tri Kiều chưa từng mảy may thắc mắc và thậm chí còn cảm thấy nực cười vì cái tên "Đoàn lữ hành đầy nắng" khi mà quay chương trình nào cũng mưa. Vậy mà cái tên chương trình ấy lại bắt nguồń cảm hứng từ cô và mẹ, bố cô luôn ao ước một ngày nào đó được ngắm cầu vồng sau cơn mưa với hai mẹ con cô. Tất cả đều khép lại vì ông ra đi quá đột ngột, hành trình của ông đã kết thúc nhưng hành trình của cô mới chỉ bắt đầu. Tri Kiều tự hứa với lòng sẽ ngày càng hoàn thiện và tiến gần đến bên ông hơn. "Đoàn lữ hành đầy nắng" là chuyến hành trình lan tỏa trái tim và tình yêu thương. Tri Kiều đã hiểu hơn về người cha đã mất, đã tìm được bản thân trọn vẹn. Chu Diễn đã mở lòng, đối diện với quá khứ và nghiêm túc với cô gái mình yêu. Hành trình của họ còn rất dài, còn phải đối mặt với nhiều sóng gió nhưng tôi tin rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua mà thôi. Xuân Thập Tam Thiếu chưa bao giờ tạo ra những nhân vật hoàn mỹ mà chị luôn để họ tự trưởng thành theo thời gian. Có lẽ vì thế tôi luôn tìm được bản thân mình trong tác phẩm của chị. Hi vọng ai cũng sẽ có những trải nghiệm riêng khi đọc tác phẩm này. *** Giọt mưa rơi trên cửa kính, sau đó dòng nước từ từ trượt xuống, tiếng mưa rơi rất lớn, gần như che đậy tất cả âm thanh ngoài cửa sổ. Điều này làm cho Tri Kiều nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên cô và Chu Diễn gặp nhau. Ngày đó, mưa cũng lớn như vậy, cũng bị âm thanh tí tách kia che đậy tất cả. Chu Diễn từ chiếc xe hơi cổ điển màu đen của anh bước xuống, cầm một chiếc ô thật lớn màu đỏ, cô nhìn anh, đoán rằng có lẽ anh khoảng chừng ba mươi tuổi. Anh đi tới, lộ ra một nụ cười với cô có thể gọi là “miễn cưỡng”, sau đó nói: “Xin chào, em là…Thái Tri Kiều phải không?” Tri Kiều nhíu mày, gật đầu, cô chưa từng gặp anh, nhưng trực giác nói với cô, chuyện người đàn ông này sắp sửa tuyên bố không phải là chuyện gì tốt. “Tôi xin lỗi,” anh đứng thẳng trong mưa, ngón tay cầm ô trở nên hơi trắng, “Bố của em…đã mất.” Cô sửng sốt chừng nửa phút, bất giác muốn lộ ra nụ cười, nhưng mà khoé miệng làm sao cũng không muốn kéo ra. Cô nghe thấy thanh âm của mình nói: “Chuyện…khi nào?” “Cuối tuần trước.” Như vậy, cô suy nghĩ, cũng chính là ba ngày trước. Ba ngày trước cô làm gì nhỉ? Ngủ? Ăn cơm? Hoặc là chẳng làm gì? Cô cũng không nhớ rõ. Nhưng ngay lúc bất tri bất giác, trong khoảnh khắc định mệnh, bố của cô đã nhắm mắt lại, rời khỏi thế giới này, vĩnh viễn không trở về. “Tôi biết rồi.” Cô dùng vẻ kiên cường đến chính mình cũng kinh ngạc mà đối mặt với người đàn ông mang theo một tia u buồn trong ánh mắt. Người đàn ông nhìn cô, nhìn một lúc, bỗng nhiên lộ ra nụ cười: “…Em quả nhiên là con gái của ông Thái.” Cô không biết vì sao người đàn ông này lại nói như vậy, bởi vì cô và bố gần như là hai người xa lạ, nhưng mà lời nói tiếp theo của anh càng làm cho cô giật mình —— “Em có bằng lòng tiếp nhận công việc của bố em không? Là ông ấy bảo tôi tới hỏi em, đây là tâm nguyện cuối cùng của ông ấy.” … Tiếng đập cửa dồn dập đem mạch suy nghĩ của cô trở về từ dòng hồi ức, không đợi cô kịp nói “Mời vào”, cửa đã bị mở ra. Một chàng trai đội mũ lưỡi trai tiến vào, tất cả mọi người gọi cậu ta là “Cá Mập”, trên mũ của cậu ta có in dấu hiệu đội ảo thuật, bắt đầu từ ngày đầu tiên cô quen biết cậu ta, cậu ta chưa từng cởi chiếc mũ này ra. “Mau lên! Lão Hạ nói tán che mưa và đường ray đã dựng xong rồi.” Cô vội vàng đi theo cậu ta xuống lầu, A Khố phụ trách ánh đèn và đạo cụ đang buộc dây thừng cố định tán che mưa, lão Hạ quay phim đã bố trí xong vị trí máy móc, đang chờ cô xác nhận. “Có thể hạ xuống một chút không, tôi muốn bắt đầu góc độ nhìn thẳng, sau đó từ từ nâng máy lên cao.” “Không thành vấn đề.” Lão Hạ không nói nhiều mà bắt đầu điều chỉnh. Mưa rất lớn, mặc dù trên người không dính mưa, nhưng dưới chân đã ẩm ướt. Lúc tất cả rốt cuộc chuẩn bị sẵn sàng, Tri Kiều bỗng nhiên nhớ tới gì đó mà nhìn xung quanh hiện trường, cô cầm lấy loa, bất đắc dĩ hô to: “Chu Diễn đâu, Chu Diễn! Có ai nhìn thấy Chu Diễn không?” Bên tai chỉ có tiếng mưa rơi, không ai trả lời cô, làm cho cô rất muốn ném đồ đạc. Cuối cùng Cá Mập nhẹ giọng nói một câu: “Cái đó… Vừa rồi tôi đi xuống hình như thấy anh ấy ở quán cà phê đối diện…” “Tên kia ở quán cà phê làm gì? Chẳng lẽ cậu chưa nói với anh ta sắp ‘action’ sao?” Cô tuyệt đối không che giấu tức giận của mình. “Không biết…” Cá Mập có chút quanh co, “Hình như…đang nói chuyện với hai du khách…” Cô cười khổ: “Chắc là ‘du khách nữ’ phải không?” “….Vâng.” Mời các bạn đón đọc Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.