Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Truyện Hai Người - Vũ Bằng

Nếu người ta muốn tìm ở truyện này một truyện gì, tôi xin nói ngay truyện này không có truyện gì cả . Bạn đọc xem hết, sẽ thấy nó thường lắm, bởi vì nó xảy ra luôn và còn cứ xảy ra mãi mãi. Nhưng cái đó không quan hệ. Cái quan hệ là nhân vật. Trong rừng cây, không có hai cái lá giống nhau, thì trong rừng người, làm sao mà lại có hai người giống nhau cho được ? Vậy, cái khó của một nhà văn, phải đâu là chụp lại nhân vật để các bạn khác cùng xem. Tôi nghĩ nếu công việc của nhà văn có khó thì chính ở chỗ « sáng tạo » ra nhân vật vậy. Hai người. Hai người trong truyện này là hai kẻ bị đọa đày.  Linh hồn họ đau đớn, họ là những người đáng thương. Sự đau khổ nâng cao họ gần trời. Những người thực cao thượng đều phải thấy một cái buồn mênh mông trên trái đất. *** Một đêm mưa gió, có một người trẻ tuổi nằm không ngủ được … Kéo cái chăn chiên lên cổ, y lắng nghe cái đêm khuya rơi não nùng ở một góc vườn. Hoa rụng, gió gào. Trời sầu thảm tựa một linh hồn đau khổ. Những hạt mưa hình như mang lại những lời trối trăn cuối cùng của cây cỏ và phố xá. Không có một tiếng rao. Một đêm mưa gió, có một người trẻ tuổi nằm không ngủ được … Y vò võ nằm thu hình ở trong một cái buồng con. Bóng tối đầy thăm thẳm. Ngủ được thì thực tốt. Nhưng y không ngủ được, và y nghe thấy những tiếng động chung quanh cuộc đời của y. Y nằm cái giường của y và y nghe những tiếng động ấy, y ở cái gác của y và y nghĩ miên man đến đời của y. Một đêm mưa gió, có một người trẻ tuổi nằm không ngủ được … Ấy chính lúc ấy, y thấy hai mươi tuổi của y tiến lại trước mặt y. tại sao? Y không phải là một người ốm quay lại nhìn dĩ vãng. Nhưng mà những hạt mưa kêu lên như một linh hồn bị xiềng xích và những tiếng kêu ấy đã làm những tiếng kêu của y thức dậy. Người ta có thể bảo rằng đời người sắp xảy ra một cái nạn gì đây. Y thấy cái tuổi hai mươi của y đến ở giữa tấm lòng giá lạnh và y buồn, bởi vì hai mươi năm mà y đã trải qua không phải là hai mươi năm y ước định. Không, cái đời của y, y định nó khác lắm, chứ có đâu như thế này …. Lúc mười tám tuổi, y nghĩ: Đến hai mươi tuổi ta sẽ lập thân ta. Ta không biết rồi ta làm gì, nhưng ta biết chắc là ta làm nên to lắm bởi vì ta theo học đến tú tài mà bất cứ về môn nào ta cũng đứng hạng nhì, ba cả. Đến mười chín tuổi, y có những ý muốn rõ ràng hơn: Hai mươi tuổi, ta sẽ đổ tú tài, ta vào học thuốc, và sau dăm bảy năm theo học, người ta sẽ thấy ta đi lại ở trong tỉnh như một bức tranh nhân đạo. Nhưng chỉ ít lâu sau, y lại đổi ý kiến ngay bởi những ông bác sĩ có cái trách nhiệm nặng nề quá và chỉ vô ý một chút cũng có thể làm chết người được như chơi. Lại nữa, y có một người bạn học ở ban văn chương tìm đủ lý lẽ để cho y hiểu rằng học luật và học thuốc đều không làm gì được cả. Y bèn sang học ban văn chương và ra công khảo về Boileau, về Rouseau, vê Goethe. Văn chương có thể đưa người ta đến tất cả các nghề: nghề dạy học, nghề thư ký, nghề tham biện, và không ngăn cấm ta làm báo, làm họa sĩ, làm giáo sư âm nhạc. Những học trò tú tài ban văn chương đi riễu trong một cánh đồng đầy mộng và chứa chan hy vọng. Y chứa chan hy vọng quá thành thử những cái thích của y không bờ bến. Nhưng mà đêm nay … Một đêm mưa gió, có một người trẻ tuổi nằm không ngủ được … Tâm hồn y rung động những tiếng vang lạnh lẽo. Từ những sự rầu lòng đến hy vọng, đó là những năm tháng bị giam hãm ở bốn bức tường trường học nó kêu rên, nó đi lại, nó kể lễ những hình phạt của những ông giám thị, nó nhắc nhở một quãng đời bó buộc và buồn rầu, nó đem diễn lại những buổi chiều ngồi ngủ gật trong "ê – tuýt". ( Tiếng Pháp Étude = nơi học tập ) Ngọn đèn hoa kỳ để ở trên bàn ngủ của người trẻ tuổi chiếu một thứ ánh sáng não nùng. Người ta thấy những quyển sách viết trong bốn năm học Bưởi của y. Gió đập cửa thình thình, mưa rào rào xuống như một người khóc không bao giờ nín. Y tưởng như nghe thấy từng bài thơ của Villon, của Chénier, của Lamennais. Y nhớ lại cả những giờ toán pháp. Nằm nghe gió thỉnh thoảng rít lên, y lại tưởng như nghe thấy những chữ X,Y,Z vậy. Những chữ x,y,z ấy ở trong những bài kỷ hà học của y: thấy chúng là những kẻ khốn nạn làm ăn vất vả quá, đến tận lúc chết có lẽ cũng không được nghỉ. Việc ấy như thế này: Hồi đó, y vừa mới lên năm thứ ba. Ông cụ sanh ra y làm chánh tổng ở một làng ở Hải Dương. Một hôm, nhân dịp được nghỉ lễ, y về quê thăm nhà, và ông bố cưỡi con ngựa đèo con đi sang làng bên cạnh để khoe con mình học ở trường Cao Đẳng trên Hà Nội về chơi. Bất ngờ đến một con dốc kia, con ngựa ngã. Hai bố con văng mỗi người một nơi. Ông cụ nói: Hải ơi, con đã thấy chưa? Thầy độ này suy lắm. Gân cốt kém, mắt mũi cũng kém, thế mà con chẳng biết thương thầy, Hải ạ! Thầy cặm cụi một sương hai nắng để gửi con lên học ở Hà Thành, thầy cho con cái vốn đấy, thế mà con không chịu khó học hành gì cả. Kỳ thi nào con cũng gần bét. Con là con cả của thầy, con còn các em, con phải nhớ lời thầy bảo: Con không treo gương tốt cho các em con đâu, con ạ! Hai bố con nói thế xong rồi về, mang một khối nặng ở trong đầu. Thế rồi, cách ba tháng sau, vào giữa lúc buổi học chiều bắt đầu, người cha khốn nạn ấy không sống nữa. Một bức điện tín đến báo tin, chính ông giám thị đã mở ra đọc trước. Nước mắt không đến được, nhưng mà hình như suốt đời, ông già đã chết ấy vẫn còn nói câu này: "Con phải nhớ lời thầy bảo: Con không treo gương tốt cho các em con đâu, con ạ!". Chịu tang đâu đấy cả rồi, Hải lại quay lại sân trường cũ. Y không kể chuyện của y cho ai nghe hết, nhưng chuyện này, đầu y không theo chân y nhưng chính là đầu y theo chân y. Y xếp hai chân ngang hàng với nhau. Còn hai tay, y để vào hai thái dương. Mười ngón tay của y kẹp chặt lấy cái trán để cho những cái gì đã đọc được ở sách, bằng hai con mắt, đều phải ở lại cả trong óc, không thoát ra được ngoài. Sự thực thì cũng hơi khó khăn một chút: những bàn tay thì ở lại, nhưng hai con mắt thì vẫn để đi đâu … Tuy vậy, cuối năm y cũng được hai giải thưởng: giải thưởng cách trí và giải thưởng sử ký và địa dư. Lúc ông hiệu trưởng gọi tên y để lên trên bục nhận thưởng, y nhìn chòng chọc vào gói sách, rồi đánh đùng một cái, y hệt một cái máy nước chảy, y khóc, khóc, khóc bao nhiêu là nước mắt, đến nỗi ông hiệu trưởng phải kêu hai người học trò lớn đến dìu y ra ngoài. Người bố đã chết rồi, y mới được thưởng thực là chậm quá. Bây giờ, Hải như một người nhà quê đã cày xong thửa ruộng của mình. Một trận gió thổi ở trên những bông lúa sắp cấy, và người nhà quê ấy tìm ở trên mặt đất xem còn có gì sót lại hay không. Nhưng mà những việc chua chát ở đời bao giờ cũng có ngày mai. Một đêm mưa gió, có một người nằm không ngủ được. Y thấy cuộc đời của y bỗng có một buổi chiều chua chát. Nhà y hết tiền. Mẹ y thì già yếu. Y lại có nhiều em. Cái chí nguyện của y lại bật rễ như một cây cổ thụ, mảnh bằng tú tái mày mong mỏi bấy giờ chỉ còn lại một cái đích để không bao giờ tới nữa. Y bỏ học. Y đem mẹ và em lên buôn bán lặt vặt ở Hà Thành. Thôi thế là thôi, bao nhiêu mộng tan tành, bây giờ y chỉ là một kẻ dở dang, những đêm mưa lạnh, nằm nghĩ đến hồi đi học trông đợi ngày thi ra. Buổi sáng, y thức dậy và hỏi bốn phương trời. Y không muốn có một ý nghĩ bi quan nào cả. Đây này: khí trời buổi sáng đem bao nhiêu là sự mát mẻ ở những phương trời xa lại. Y, một người đã đỗ bằng thành chung và đã học ba năm ban tú tái! Có chức thư ký nhà nước, thăng từng trật một, mà trật nào cũng chứa một mẩu tương lai. Có chức thư ký nhà buôn, mới nghe thì tưởng chẳng nên trò gì cả, nhưng chính ra thì lương bổng hậu lắm, lấy được vợ đẹp và làm được nhà cho thuê là khác. Có chức giáo học tư gia nhàn rỗi, cơm ăn nước uống tử tế, mà mỗi tháng, nếu chịu khó thì lại con để được ra vài chục. Này này, đời nhiều hứa hẹn lắm! Chỉ sợ mình không có sức mà thôi, chứ có sức thì trăm hai mươi chỗ làm vừa Nhà nước, vừa tư gia kia kìa. Người ta không thiệt gì cả. Một ông cử nhân luật chẳng đã bảo y rằng những bực tài giỏi xưa nay đều là những hạng rẽ ngang ư? Mà chính vì có rẽ ngang như thế mà một người bạn của ông ta mới xoay làm nghề báo, mỗi năm kiếm đến vài ba nghìn đồng. Hải sống với cái tâm trạng ấy trong hai năm. Mẹ y cũng vậy, nhưng hơi lo một chút... - Đời mỗi lúc một khó khăn, con ạ. Hải cười. Y đứng lên. Mẹ ơi, cuộc đời nó có những lý luận ấy và thấy nó đi qua cửa sổ. Mẹ nghi ngờ sự thực. Hải lấy làm phiền không làm cho mẹ hiểu rõ hơn. Y có năm vạn ước vọng, mà ước vọng nào cũng bị mẹ hơi ngờ cả. Tại sao? Y cũng có những lý luận riêng. Mỗi lý luận, Y lại tìm ví dụ cho thâm cứng. Những bạn cũ của y bây giờ đều có việc làm cả. Y cũng như họ, y sẽ theo những đường mà họ đã đi. Tiện lắm. Mà y lại lợi hơn là khác: bởi vì y đi sau, y chỉ bắt chước những người đi trước, chứ không phải nghĩ ngợi mưu cơ gì cả. Bà cụ già, nghe nói mà sợ hãi thay.Gần trải hết một cuộc đời rồi, bà còn lạ gì cái nghề nghiệp nó cũng như của cải ở đời. Những người nghèo không có nghề. ... Mời các bạn đón đọc Truyện Hai Người của tác giả Vũ Bằng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhật Ký Lấy Chồng - Nhân Hải Trung
Có thể nói Nhật ký lấy chồng của Nhân Hải Trung là một cuốn tiểu thuyết đem lại cho người đọc những cảm xúc lẫn lộn, vừa hạnh phúc, vừa ám ảnh… Nhân Hải Trung là một cô gái thành phố bình thường. Nguyện dùng cây bút trong tay để vẽ lên những con sóng nhỏ xô dạt trên sông lớn biến thành những dòng văn thơ chia sẻ với mọi người. Phụ nữ của Nhân Hải Trung rất mạnh mẽ, độc lập, kiên cường và Tiền Đa Đa - nữ nhân vật chính của Nhật ký lấy chồng cũng không ngoại lệ. Tiền Đa Đa là một cô gái xinh đẹp có một sự nghiệp thành công nhưng không may mắn trên con đường tình duyên. Khi cô đang phải chịu sức ép lớn từ phía gia đình thì Hứa Phi, anh chàng cấp trên tài năng nhỏ hơn cô ba tuổi xuất hiện. Tuy bị hút về phía anh ngay từ đầu nhưng tuổi tác của hai người đã dựng lên rào cản trong lòng cô. Trong khi đó, chàng giảng viên đại học Diệp Minh Thân, đối tượng xem mặt của cô lại có điều kiện vô cùng phù hợp với cô. Đa Đa sẽ lựa chọn thế nào đây? Đi theo tiếng gọi của con tim hay phục tùng lí trí?... *** Nhân Hải Trung là cô gái thành phố bình thường. Nguyện ý dùng cây bút trong tay để vẽ lên những con sóng nhỏ xô dạt trên sông lớn, biến thành những dòng văn thơ chia sẻ với mọi người. Thích nhất là những tiểu thuyết có thể khiến bản thân cảm động tới rơi nước mắt, tất cả thời gian nhàn rỗi đều dành để đọc sách. Lười biếng như chú mèo, ước mơ lớn nhất trong đời đó là có thể tìm được một nhân vật nam chính như ngòi bút của mình đã viết. Thế nhưng trong lòng hiểu rõ rằng đó chỉ là giấc mộng, vì thế dù có lười thế nào chăng nữa thì ngày ngày đều phải cố gắng không biết mệt mỏi. Các tác phẩm đã xuất bản của tác giả Nhân Hải Trung: - Không Thể Thiếu Em - Nhật Ký Chạy Trốn Tình Yêu - Nhật Ký Lấy Chồng - Lưu Bạch, Anh Yêu Em - Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ - Tôi và Bạn Trai Kinh Tế *** Đám cưới được tổ chức rất hoành tráng, bố mẹ Hứa Phi cũng từ Nam Mỹ về, rất ủng hộ sự lựa chọn của con trai, hai nhà chuyện trò với nhau rất vui vẻ. Mẹ Tiền Đa Đa được cậu con rể tốt, mọi vẻ u ám trong mấy năm qua đã bay đi hết, suốt ngày cười như người vớ được vàng thỏi, gặp bạn bè lại khoe mình tốt phúc. Sau đám cưới, Tiền Đa Đa muốn nghỉ ngơi một thời gian, trong thời gian đó công ty săn đầu người tìm cô rất nhiều lần, cô lựa chọn rất kỹ càng, cuối cùng tìm được cho mình một công ty ưng ý, nhưng thư diễn tả ý định chưa ký thì bất ngờ có bầu, lần này ngay cả cô cũng phải trợn tròn mắt. Chính vì thế, một người rất có năng lực, rất có tương lai, rất có hy vọng sau khi nghỉ ngơi một thời gian sẽ tiếp tục phát huy thế mạnh như Tiền Đa Đa lặn liền một hơi hai năm khỏi thương trường. Một ngày của hai năm sau, tại sân bay quốc tế Phố Đông. “Kerry, đặt con xuống, nó là con trai anh, không phải là con vật. Anh cứ tung hứng như thế, con sẽ bị chấn thương sọ não mất”. Giọng Tiền Đa Đa rất cao, trông cô vẫn rất ra dáng nữ giám đốc điều hành năm xưa, chỉ tiếc rằng hiện giờ trên người đang là bộ đồ thể thao, tay đẩy xe đẩy, trên tay đẩy còn treo bỉm, túi đựng bình sữa, những đồ vật này đã hủy hoại hình ảnh của cô một cách triệt để. Hai bố con đang chơi đùa rất sôi nổi, Hứa Nhất Đa mới hơn một tuổi, dĩ nhiên là không hiểu mẹ ba đang gào cái gì, lúc này được bố tung lên hạ xuống, cười như nắc nẻ. Hai năm nay trong công việc Hứa Phi lên như diều gặp gió, mặc dù bận rộn, nhưng sau khi kết hôn dù đi công tác ở bất cứ đâu anh đều đưa Tiền Đa Đa đi theo, ngay cả mấy tháng trước, khi cô còn đang có bầu cũng vậy. ... Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Lấy Chồng của tác giả Nhân Hải Trung.
Nhật Ký Chạy Trốn Tình Yêu - Nhân Hải Trung
Nhân Hải Trung là một cây bút ngôn tình nổi bật. Văn của tác giả rất hay, thu phóng sảng khoái, lời lẽ có tâm, trách nhiệm cao với nhân vật và cốt truyện.Nhân Hải Trung cũng có một phong cách, đó sự lãng mạn giữa thực tế trơ trụi, là tình yêu cố vùng vẫy thoát khỏi bộ mặt gồ ghề của cuộc đời. Nhật Ký Chạy Trốn Tình Yêu rốt cuộc là của ai? Là nhật ký của cô nàng Lăng Tiểu Manh hễ thấy yêu là trốn hay nhật ký của nam chính Cố Chính Vinh phải đuổi bắt, chờ đợi và dày vò bởi cô gái giỏi chạy này? Phía sau cô kiến trúc sư tài hoa Lăng Tiểu Manh là một Cố Chính Vinh đóng vai ông trùm giấu mặt. Anh nấp sau cánh gà, dàn dựng sân khấu lộng lẫy cho nàng công chúa. Rốt cuộc quan hệ giữa họ là gì? Sếp và nhân viên? Người bảo vệ và người được bảo vệ? Ân nhân và người chịu ơn? Hay người đàn ông giàu có và cô tình nhân bé nhỏ? Đàn ông giàu có nuôi tình nhân không hiếm nhưng cũng không mấy ai như Cố Chính Vinh. Anh cho nhiều và đòi hỏi ít. Anh đem những thứ xa vời lại gần tầm tay cô, yêu cầu cực đơn giản: “Ở lại bên tôi!”. Lăng Tiểu Manh là người phụ nữ lạc lối, mối tình đầu mộng mơ tan vỡ cùng sự phản bội phũ phàng của Đổng Diệc Lỗi khiến cô không dám tin vào tình yêu nữa. Nhật Ký Chạy Trốn Tình Yêu cuối cùng cũng trốn không nổi. Một câu chuyện không mới nhưng đặc sắc, thích hợp cho một ngày mưa với tâm trạng đa sầu đa cảm. Một phiên bản Cinderalla nhẹ nhàng, đọc lướt sẽ rất nhanh nhưng đọc chậm thì rất “thấm”. *** Nhân Hải Trung là cô gái thành phố bình thường. Nguyện ý dùng cây bút trong tay để vẽ lên những con sóng nhỏ xô dạt trên sông lớn, biến thành những dòng văn thơ chia sẻ với mọi người. Thích nhất là những tiểu thuyết có thể khiến bản thân cảm động tới rơi nước mắt, tất cả thời gian nhàn rỗi đều dành để đọc sách. Lười biếng như chú mèo, ước mơ lớn nhất trong đời đó là có thể tìm được một nhân vật nam chính như ngòi bút của mình đã viết. Thế nhưng trong lòng hiểu rõ rằng đó chỉ là giấc mộng, vì thế dù có lười thế nào chăng nữa thì ngày ngày đều phải cố gắng không biết mệt mỏi. Các tác phẩm đã xuất bản của tác giả Nhân Hải Trung: - Không Thể Thiếu Em - Nhật Ký Chạy Trốn Tình Yêu - Nhật Ký Lấy Chồng - Lưu Bạch, Anh Yêu Em - Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ - Tôi và Bạn Trai Kinh Tế *** Cứ ngỡ rằng bản thân sẽ có rất nhiều, rất rất nhiều thời gian, con đường còn rất rất dài, nhưng sự thật thì chỉ cần một cái buông tay nhẹ nhàng, thế là mãi mãi sai lầm, trên những con đường khau gặp được những con người khác nhau, sau cùng chỉ còn lại những ký ức mơ hồ cùng năm tháng. ... Vừa bước ra khỏi khách sạn Lăng Tiểu Manh thấy mình thật mất mặt, muốn rời xa người đàn ông này, nhưng đến một cái liếc mắt của anh ta cũng chịu không được. Nhưng đó là Cố Chính Vinh, người đàn ông mà hai năm nay cô răm rắp vâng lời, chưa từng bất phục. Vừa cất bước vừa nhìn lên bầu trời, Lăng Tiểu Manh thở dài, tay nắm chặt lại mà lẩm bẩm, “Vô dụng, thật vô dụng”. Bên ngoài khách sạn là con phố lớn sầm uất xa hoa, bộ lễ phục với chiếc váy dài ngang gối cô đang mặc khiến cô nổi bật trong đám đông, vô tình hay hữu ý, những người đi ngang qua đều nhìn cô với ánh mắt tò mò dò xét. Lúc đầu tim gan cô rối bời nên không mấy chú ý, nhưng năm phút sau giật mình tỉnh lại, đột nhiên dừng bước ngay giữa phố, chân tay lúng túng, chẳng biết nên quay lại hay tiếp tục chạy về phía trước. Trời bắt đầu lất phất mưa, hai ba giọt chớp mắt đã biến thành màn mưa dày đặc phủ khắp không gian, có chạy cũng chằng biết đi đâu. ... Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Chạy Trốn Tình Yêu của tác giả Nhân Hải Trung.
Lưu Bạch, Anh Yêu Em - Nhân Hải Trung
Lưu Bạch, một người phụ nữ 28 tuổi đã ly hôn mang theo cô con gái ba tuổi, dung mạo xinh đẹp, dáng người mảnh mai yếu đuối, kì thực tinh thần lại kiên cường giống như dây thép vậy. Một lần, Lưu Bạch tình cờ gặp Sở Thừa, con nhà thế gia, hai người nhanh chóng yêu nhau. Nhưng tình yêu của họ lại không phù hợp với tư tưởng thủ cựu và những lợi ích của gia tộc, vì vậy tình yêu của họ bị Sở gia hết sức phản đối và ngăn cản. Đồng thời, để chia rẽ tình cảm của hai người Sở gia còn liên hệ dắt mối Lưu Bạch cho đại công tử Tiêu của một gia đình quyền thế khác. Tiêu cũng bị Lưu Bạch hớp hồn và anh rất yêu cô. Một người là con cháu dòng dõi thế gia, yêu đến mức cuồng nhiệt; một người tài giỏi trong thương trường và coi đó là sự nghiệp của cuộc đời, cho rằng để nhận được tình yêu, phải tự mình giăng lưới đánh bắt. Khi gia tộc, họ hàng, thương trường hỗn tạp, tình yêu tỏ rõ sự yếu đuối bất lực, số phận, tình yêu của họ kết cục sẽ như thế nào? Lưu Bạch phải đối mặt với những mưu mô tính toán trong tình yêu, cô phải lựa chọn như thế nào? Tình yêu ngọt ngào và sự mối lái của gia tộc cái nào sẽ đạt được kết quả? *** Nhân Hải Trung là cô gái thành phố bình thường. Nguyện ý dùng cây bút trong tay để vẽ lên những con sóng nhỏ xô dạt trên sông lớn, biến thành những dòng văn thơ chia sẻ với mọi người. Thích nhất là những tiểu thuyết có thể khiến bản thân cảm động tới rơi nước mắt, tất cả thời gian nhàn rỗi đều dành để đọc sách. Lười biếng như chú mèo, ước mơ lớn nhất trong đời đó là có thể tìm được một nhân vật nam chính như ngòi bút của mình đã viết. Thế nhưng trong lòng hiểu rõ rằng đó chỉ là giấc mộng, vì thế dù có lười thế nào chăng nữa thì ngày ngày đều phải cố gắng không biết mệt mỏi. Các tác phẩm đã xuất bản của tác giả Nhân Hải Trung: - Không Thể Thiếu Em - Nhật Ký Chạy Trốn Tình Yêu - Nhật Ký Lấy Chồng - Lưu Bạch, Anh Yêu Em - Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ - Tôi và Bạn Trai Kinh Tế *** Mọi chuyện là như vậy,tại trăng đến Rằm rồi.Trăng sẽ tròn hay tại cuối cùng tôi đã đầu hàng? Những ngày sau đó, Cho điềm nhiên bước vào cuộc sống của tôi. Sức khỏe của bố tôi đã hồi phục nhưng Cho vẫn ở lại Trung Quốc.Chỉ cần có thời gian lại đưa tôi và Mạt Lợi đi chơi khắp nơi. Đôi khi nhìn thấy cảnh anh và Mạt Lợi chơi đùa với nhau, lòng tôi cũng thấy vui vui.Vì tôi mà người đàn ông này đã hi sinh rất nhiều. Nếu sự hi sinh này dồn vào sự nghiệp, không biết Cho sẽ thu mua được bao nhiêu công ty. Nếu nói không hề cảm động thì tôi cũng quá sắt đá. Thu qua xuân tới, mọi người xung quanh tôi cũng bắt đầu chấp nhận sự tồn tại của anh, ngay cả bản thân tôi cũng bắt đầu mặc nhận điền này. Dần dần,Cho hỏi tôi có thể sống cùng anh hay không? Có lúc anh đem Mạt Lợi tỏ vẻ ấm ức:“Lưu Bạch, em không thấy để Mạt Lợi chơi một mình, không có em sẽ rất buồn sao?”hoặc:”Baby,em định để phí tuổi xuân của anh đến bao giờ nữa? Mặc dù tuổi xuân của anh không ngắn ngủi nhưng cũng không thể chịu cảnh giày vò mãi thế này được.” Anh nói nửa đùa nửa thật khiến lần nào tôi cũng phải dở khóc dở cười. Nhưng vết thương chôn chặt trong lòng tôi vẫn thỉnh thoảng nhói lên đau đớn. Nhiều lần tôi phải lựa lời nói khéoho nhưng dần dần, vẻ thất vọng khó giấu của anh đã trở thành gánh nặng nhất đối của tôi. Mùa hè đã đến ,Cho đã ở Trung Quốc gần một năm,. Hôm nay, chúng tôi đi chơi công viên Thế Kỷ, Cho còn chuẩn bị một chiếc diều để chơi đùa với Mạt Lợi. Tôi ngồi trên bãi cỏ, nheo mắt nhìn theo họ. Ánh nắng rực rỡ, bóng Cho và Mạt Lợi khiến tôi tưởng chừng như cách rất xa nhưng đồng thời lại có cảm giác chỉ cần với tay là tới. Anh quay đầu nhìn tôi, đột nhiên đưa dây cho Mạt Lợi, rồi bước về chỗ tôi. “Lưu Bạch, em có thấy vui không?” “vui.”Tôi gật đầu rồi chỉ vào làn đựng thức ăn: “Anh có uống nước không?”. Cho mỉm cười, lắc đầu, ánh mắt sâu lắng, dịu dàng : “Bọn mình cứ như thế này đến hết cuộc đời, em thấy thế nào?”. ... Mời các bạn đón đọc Lưu Bạch, Anh Yêu Em của tác giả Nhân Hải Trung.
Phố - Chu Lai
Phố là một tiểu thuyết của nhà văn Chu Lai nói về cuộc sống của những người Hà Nội giai đoạn đầu Đổi mới (đầu những năm 1990). Tác giả đã dựa trên truyện ngắn Phố nhà binh viết năm 1991 để viết tiểu thuyết Phố một năm sau đó. Phố được coi là một trong những tác phẩm đặc sắc nhất của Chu Lai viết về cuộc sống của những người bộ đội thời hậu chiến. Bối cảnh của Phố là cuộc sống của những người lính hoặc cựu chiến binh sống trên phố Lý Nam Đế, con phố tập trung các cơ quan và khu tập thể của quân đội ở Hà Nội, giai đoạn đầu những năm Đổi mới. Đó là giai đoạn mà hoàn cảnh kinh tế khó khăn buộc những người bộ đội mới bước ra khỏi cuộc chiến hoặc chỉ làm việc và sống trong môi trường quân ngũ phải làm quen với việc kiếm tiền để đảm bảo cuộc sống. *** Đại tá, nhà văn Chu Lai có tên khai sinh là Chu Văn Lai, sinh ngày 5 tháng 2 năm 1946, tại xã Hưng Đạo, huyện Phù Tiên, tỉnh Hưng Yên, hiện ở Hà Nội. Ông là đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam (từ năm 1980). Ông là con trai của nhà viết kịch Học Phi. Trong chiến tranh Việt Nam ông công tác trong đoàn kịch nói Tổng cục Chính trị rồi trở thành chiến sĩ đặc công hoạt động trong vùng Sài Gòn. Sau 1973, ông về làm trợ lý tuyên huấn Quân khu 7. Đến cuối năm 1974 ông tham dự trại sáng tác văn học Tổng cục Chính trị và sau đó học tại Trường Viết văn Nguyễn Du khóa 1. Sau khi tốt nghiệp, ông biên tập và sáng tác cho Tạp chí Văn nghệ Quân đội. Nhà văn Chu Lai còn viết một số kịch bản sân khấu, kịch bản phim và tham gia đóng phim. *** “…Tất nhiên căn phố dài chừng một ngàn hai trăm thước này có tên gọi đàng hoàng nhưng lâu nay thiên hạ chỉ quen gọi là phố nhà binh để khỏi lẫn với… có một thời dường như tất cả những căn hộ đều bảo nhau khinh khỉnh xây lưng ra mặt đường khiến cho dãy phố tối tăm lại càng hun hút nỗi đe dọa dập dờn… Thế rồi hôm nay, bỗng lại như tuân theo nhất loạt một khẩu lệnh của đấng toàn năng, các căn hộ quay mặt lại với cuộc đời… sự phá hoại kiến trúc của một dãy phố hôm nay là phản ảnh cái trở dạ đau đớn của lề thói suy nghĩ cũ, đồng thời sẽ dẫn đến phá vỡ sự ổn định trong từng gia đình, từng số phận, có thể tốt lên nhưng cũng có thể sẽ xấu đi… Nhưng không thể không phá vỡ… Sau gần một năm đi xa, tối nay, vào một tối lập đông se lạnh, người đạo diễn điện ảnh với chiếc ba lô bạc màu trên vai, vừa bước đi chầm chậm trên hè phố vừa tủm tỉm cười, có lúc cái môi dưới lại nhệch ra như sắp mếu và trong đầu cứ rộn lên cái mạch chuyện của bộ phim mà kỳ này trở về, anh nhất quyết sẽ thực hiện nốt những gì còn dang dở. Ánh sáng chan hòa và những âm thanh rộn ràng nuốt chửng lấy cái thân xác gầy guộc của anh, đảo bước chân anh theo cái nhịp của một người đang vào cơn say nhẹ. Hai ngọn đèn pha cực mạnh bật sáng chói chang nơi giữa phố, đưa cả con đường vào một đêm hội hoa đăng của công cuộc trải nhựa lại mặt bằng. Mùi hắc ín, tiếng máy nổ, dáng dấp những người công nhân lục lộ khẩn trương đan qua đan lại kia đã báo hiệu rằng, chỉ sớm mai thôi, khi căn phố tỉnh dậy, sẽ có một dải lụa màu đen mát mịn chạy giữa những ngôi nhà. Anh chợt thấy sống mũi mình cay xè. Chao ôi, Hà Nội… Hà Nội của tôi… Hà Nội khổ đau và lam lũ… Hà Nội kiên trung và nồng nàn… Hà Nội… Thế là ra ngươi cũng đang biết tự đập vỡ mình để trở nên dáng nét của một thủ đô theo đúng nghĩa đấy ư. Cám ơn… xin cám ơn. ... Mời các bạn đón đọc Phố của tác giả Chu Lai.