Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thượng Cung

Một nữ nhân lạnh nhạt lợi dụng tất cả trong tay, có thể có được hạnh phúc sao? Ninh Vũ Nhu vì bất đắc dĩ mà vào cung, chẳng hề khát vọng trở thành nữ nhân được hoàng đế sủng ái trong hậu cung. Nguyện vọng duy nhất của nàng chính là ngồi trên vị trí thượng cung, chưởng quản tứ phòng, sau đó cầu được xuất cung, mua một mảnh ruộng, sống thọ và chết yên bình trong nhà, giống như người tiền nhiệm. Chỉ tiếc, trong tranh đấu thân bất do kỷ tại hậu cung, nàng tham dự chính biến tranh vị trí tân đế, vì chỗ dựa vững chắc là thái hậu thất thế mà trở thành cái gai trong mắt tân đế. Nàng cho rằng chờ đợi trước mặt mình chắc hẳn chỉ có cái chết, không nghĩ đến nàng tuy bị tân đế tước đoạt vị trí thượng cung lại được phong làm mỹ nhân cấp bậc thấp nhất trong phi tần, để lại tánh mạng. Nàng không rõ vì sao tân đế không xử tử mình, nhưng nàng còn sống, còn lưu lại trong chốn hậu cung này, dù cho khó khăn có lớn hơn, có nhiều hơn, nàng vẫn muốn tìm đường ra. *** Review Simple: Là một cuốn cung đấu, Thượng cung không thể coi là điển hình. Nữ chính trong truyện cung đấu nhà người ta là được đường đường chính chính tiến cung/tìm cách tiến cung/bị ép tiến cung. Nữ chính trong bộ này vốn sống trong cung, khỏi cần tiến. Từ Thượng cung thành Tuyển thị, từ “nô tỳ” đổi thành “nương nương”. Nhưng làm nô tỳ mà được chưởng quản cả cục Thượng cung với ba trăm người dưới trướng, dự chính biến, thao túng hậu cung, so với làm một nương nương bạt nhược đến độ ai cũng có thể khi dễ, đối với Ninh Vũ Nhu mà nói, chính là bị bẻ gãy đôi cánh. Nữ chính trong truyện cung đấu nhà người ta thẳng một đường thị uy kẻ dưới, chèn ép đồng nghiệp, làm khuynh đảo quân tâm, cuối cùng hiển hiển hách hách đến với hậu vị. Nữ chính bộ này thì sao? Bị Hoàng đế dìm đến không ngóc đầu lên nổi thì thôi đi, đi nịnh bợ Hoàng hậu không thành lại còn phải tìm đến Thái hậu, cũng không xong ~~~ khốn khổ lắm mới trốn khỏi cung được thì lại bị tóm về trong một nốt nhạc ┐( ̄∀ ̄)┌ Tóm lại nữ chính trong bộ này thảm không để đâu cho hết. Lúc ban đầu nàng chưởng quản Thượng cung lo cái ăn cái mặc từ A đến Z cho chủ tử, lại lớn gan dám câu kết với hậu cung lật đổ Thái tử. Thật ra nói là câu kết cũng hơi quá, chỉ là nắm Thượng cung cục trong tay thì khó mà tránh khỏi bị cuốn vào tranh đấu chốn hậu cung. Cái sai của nàng, cùng lắm chẳng qua là chọn nhầm chủ để theo mà thôi. Cuối cùng Thái tử vẫn lên ngôi, không mặn không nhạt ném cho nàng phong hào thấp nhất, biến nàng thành phi tần. Nữ chủ bình thường làm người cũng không được tốt lắm, rơi vào tình cảnh như vậy ngay lập tức đã có kẻ đỏ mắt muốn trả thù. Nàng suy tính cẩn thận, cân nhắc một vòng hậu cung, cuối cùng quyết định làm tay sai cho Hoàng hậu. Một, Đế hậu tình cảm tốt đẹp, địa vị của Hoàng hậu vững chắc, nương nhờ nàng ta nhất định có thể làm kế sách lâu dài. Hai, Hoàng đế không vừa mắt mình, khẳng định sẽ không khiến Hoàng hậu ghen, hoàn hảo! Chính là nàng không nghĩ tới, liều mạng một hồi mới khiến Hoàng hậu dần tín nhiệm, nay chỉ cần Hoàng đế ở giữa ly gián một chút, giả vờ sủng ái nàng một chút, Hoàng hậu liền nổi điên lên muốn dồn nàng vào chỗ chết. Chính là không nghĩ tới, Hoàng đế vốn đã biết nàng từ rất lâu rất lâu khi trước, từ những năm tháng thiếu thời khi nàng hãy còn là tiểu thư phủ Ngự sử đại nhân… Nàng cho rằng mình sống trong cung mười năm, đóng kịch đủ hay, nhưng hắn đã sống trong cung cả đời, chút tuồng này có gì qua được con mắt hắn? Tính tới tính lui, từ con gái đại thần có thân phận cao quý, rơi xuống làm cung tỳ bị phạt quỳ trong tuyết giặt xiêm y, mười năm chật vật đi lên được vị trí thượng cung, lại rơi xuống địa ngục một lần nữa… Sự tàn khốc của hậu cung khiến con người ta biến chất, chỉ còn lại ích kỷ, toan tính, nghi kị. Cho đến tận cuối truyện, khi Hoàng đế xông vào căn nhà chứa thuốc nổ để cứu nàng, bất chấp tính mạng, nàng vẫn còn cho rằng hắn đối tốt với nàng chỉ vì hiệp nghị kia, chỉ vì có qua có lại lợi dụng lẫn nhau, đóng kịch trước mặt nhau. Làm gì có ai đóng kịch đến tính mạng cũng không cần như hắn? Nam chủ có thể không phải là người tốt. Đối xử với nữ chính chẳng ra gì, còn có hậu cung ba nghìn giai lệ. Bị kẻ thù bức ép đủ đường, không cứu được ân nhân, không bảo vệ nổi người trong lòng. Ninh Ngự sử cứu hắn lúc nguy nan, lại mang đến họa diệt môn. Người khác bức hắn phải ban chiếu giết cả nhà ông ấy, hắn bất lực. Ninh Vũ Nhu trở thành con gái tội thần, biếm làm cung tỳ, hắn lại phải dằn lòng vờ như không quen biết, để không đem đến tai họa cho nàng nữa. Mười năm trả giá nhiều như vậy, thứ duy nhất hắn còn giữ được, chỉ có sơ tâm với người nọ mà thôi. Là một bộ ngôn tình cung đấu, ở Thượng cung, phần đấu chưa chắc đã xuất sắc lôi cuốn bằng những bộ nổi tiếng như Chân Hoàn, Họa quốc… nhưng phần tình, đã đủ ngũ vị tạp trần chốn nhân gian. Hay nói một cách đơn giản hơn, mình có chút thiên vị Thượng cung, vì thích cái tình dần dần mở ra qua từng chương như thế. Tưởng như vô tình lại là kẻ si tình. Không có một ánh nhìn mười năm trước, sẽ không có dây dưa ngày hôm nay… Thượng cung mình đánh giá là 3.5 trong list truyện ngôn tình mình review. Truyện hay. *** Review Linh Vân Gia Trang: Thực ra tôi đã đắn đo rất lâu trước khi đọc truyện này. Dù đã down ebook về nhưng lần nào cũng mở ra đọc văn án rồi đóng lại. Vì sao à? Vì hơi sợ thể loại cung đấu mệt óc, và sợ rằng bản dịch không ổn thì xem cung đấu sẽ cực khó chịu. Nhưng khi quyết định đọc thì thực sự cảm thấy mình không hề lãng phí thời gian. Một bản chuyển ngữ phải nói là được đến 90%. Và điều làm tôi ấn tượng hơn cả là các bạn ghi chú, chú thích rất rõ ràng, kèm theo hình ảnh minh họa khiến cho tôi thực sự rất ngạc nhiên. Xuyên suốt câu chuyện là những màn đấu đá nhau, bày mưu tính kế trong chốn hậu cung đầy âm mưu thủ đoạn và cực kỳ phức tạp ấy. Vốn tưởng rằng đọc sẽ rất đau đầu, nhưng cách Đô tỷ dẫn chuyện, đưa ra mâu thuẫn và giải quyết vấn đề cực thông minh và hợp lý khiến cho tôi cứ bị hút vào nội dung truyện. Chưa bao giờ tôi đọc một bộ cung đấu mà khó đoán như thế này. Mọi chuyện cứ diễn ra, kết quả cũng bày ra trước mặt, nhưng chỉ đến khi Đô tỷ cho nhân vật lý giải tất cả thì tôi cũng mới vỡ lẽ được ra, à, hóa ra là thế. Không có nhiều truyện làm được điều này đâu, vì đa phần những âm mưu, tình huống “máu chó” trong cung đấu với gia đấu là gì? Ám sát, hãm hại,hạ độc vân vân và vê vê. Ở đây cũng vậy thôi, nhưng thủ đoạn, suy nghĩ, và hành xử của nhân vật trong Thượng Cung thì thực chỉ có một câu: tâm phục khẩu phục. Ninh Vũ Nhu là một con người sống bằng lý trí, bằng toan tính. Cô lớn lên trong một gia đình quan lại, mẹ ruột là thiếp, nhưng cũng là em rượt của chính thê. Vậy mà trong lúc gia đình bị lâm vào cảnh tru di, thì cô cà mẹ cô lại bị chính đại nương,bác ruột ấy, để lại làm kẻ chết thay. Cô bị tống vào cung làm nha hoàn thấp kém. Có những lúc phải quỳ trong tuyết lạnh để giặt quần áo, có những lúc bị chà đạp, bị sỉ nhục. Nhưng người con gái ấy, trong hiểm cảnh vẫn tìm được cách cứu mình. Sống ở thế giới nham hiểm độc ác ấy, cô tìm cách thu liễm, tìm một nơi dựa dẫm,và cô chọn Thái hậu. Vì cô cho rằng thái tử chính là kẻ thù đưa họa diệt gia đến cho nhà cô, nên cô chọn giúp Thái hậu lật đổ thái tử. Nhưng trời không chiều lòng người, đảo chính thất bại, vậy mà một thượng cung như cô lại không bị giết, còn được thái tử – tân đế giữ lại phong làm tuyển thị – chức phi tần nhỏ nhất trong hậu cung. Và từ đây cô lại bắt đầu cuộc đấu tranh sinh tồn khác. Cô lại lựa chọn một chỗ dựa khác. Đó là Hoàng Hậu, chỉ tiếc rằng cô vẫn chọn sai. Người con gái ấy, cho rằng mình thông minh, lường hết được sự việc, cho rằng mình có thể giấu kỹ bộ mặt thật đi, giả tạo một chút là có thể bảo vệ được chính mình. Nhưng cô không bao giờ nghĩ được rằng, 5 lần 7 lượt Hoàng Thượng lại có thể dễ dàng xé rách mặt nạ của cô xuống. Tôi nghĩ đây là một truyện sủng. Sủng đến tận cùng. Dù rất hiếm chi tiết về tình cảm của đôi lứa, dù nữ chính là một cô nàng ngốc, quá lý trí, quá toan tính, quá thấu hiểu hoàn cảnh thân cô thế cô của bản thân, nên luôn nghĩ Hoàng thượng giữ mình vì mình còn giá trị lợi dụng, mà không bao giờ nghĩ rằng hắn có tình cảm với mình. Thế nhưng tôi vẫn thấy truyện thực sự rất ngọt ngào. Vẫn mù mờ cảm nhận thấy dường như hắn đã để ý cô từ lâu lắm rồi. Hắn sủng cô, bảo vệ cô theo cách của hắn. Hắn nghĩ rằng hắn xử sự đủ kín đáo, giấu tình cảm đủ kỹ để không ai hại được đến cô, nhưng cuối cùng, chỉ một ánh mắt nhu hoà trong một khoảnh khắc, đã khiến cô trở thành kẻ thù số 1 của Hoàng hậu. Theo cảm nhận của tôi, đây là một tác phẩm cổ đại rất thật. Tất nhiên sống ở thời hiện đại, ai lại muốn chung chồng? Nhưng ở cổ đại, liệu được mấy vị vua giải tán hậu cung chỉ cần 1 người? Tôi nói nó thật là vì thế. Sống trong hoàng cung, thân bất do kỷ. Chị em cũng thành thù địch. Hận thù chỉ xuất phát từ một nụ cười của đế vương. Làm sao để bảo vệ mình? Toan tính người khác, không ngờ rằng lại bị người khác tính kế lại mình. Âm mưu trùng trùng lớp lớp bủa vây, nếu không thực sự có bản lĩnh, vĩnh viễn sẽ bị chôn vùi. Phụ tá quân vương loại trừ thế lực ngoại thích, lật đổ hoàng hậu. Đến cuối cùng mới nhận ra tình cảm của chính mình và của hắn. Đến cuối cùng mới rõ, hắn sủng cô ra sao, hắn dung túng cho cô đến nhường nào. Và cũng đến tận chương ngoại truyện, độc giả mới chìm trong tình yêu sâu nặng thầm kín mà Hạ Hầu Thần dành cho Ninh Vũ Nhu… Những tình tiết rất hợp lý, và cách dẫn truyện nhẹ nhàng như một bộ điền văn, cách xử lý thông minh, tính cách nhân vật đặc biệt và cốt truyện khó đoán đã làm nên thành công của Thượng cung. Đây là ý kiến của cá nhân tôi, nếu mọi người đọc, hãy cho tôi biết cảm nhận của mọi người nhé. Mời các bạn đón đọc Thượng Cung của tác giả Vân Ngoại Thiên Đô.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sổ Tay Tiến Hóa Thành Yêu Hậu
Văn án: Mục Song Hàm chia cuộc sống của mình thành ba giai đoạn, con gái rượu đến hiền lương thái tử phi và cuối cùng là một đời yêu hậu. Nàng chỉ là tiến vào trong lòng một người, vì vậy một đường mây xanh dưới chân nàng trải rộng, đưa nàng lên như diều gặp gió. Đây là một nữ hán tử lập chí trở thành một hiền thê gương mẫu lại không hiểu sao được lòng đế vương kiêu ngạo cuối cùng trở thành một đời yêu hậu hoa lệ nhất trong lịch sử! Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Trái tim người chỉ cần nhìn về một hướng, ta nhất định càn quét hết thảy, cuộc đời này, chỉ nguyện cùng người nắm tay quân lâm thiên hạ! ... Mục Song Hàm cùng phụ mẫu và đệ đệ trở về kinh vào một năm sau khi Hoàng đế lập Thất hoàng tử làm Thái tử đương triều. Vốn năm xưa phụ thân Mục Song Hàm là một trạng nguyên tuấn mỹ phi phàm, có ơn tri ngộ cùng mẫu thân nàng, cả hai cùng kết nghĩa phu thê, tạo nên một đoạn giai thoại. Thế nhưng Công chúa đương triều lại coi trọng chàng trạng nguyên tài hoa này, sau khi bị từ chối lại đến chỗ Hoàng đế làm loạn. Hoàng đế yêu quý tài năng của phụ thân Song Hàm, nhân cơ hội này rèn luyện ông một phen, liền đem ông điều đến Thanh Lâm làm một Huyện lệnh nhỏ. Lúc ấy Mục Song Hàm năm tuổi, cùng cha mẹ rời xa đế đô hoa lệ. Lần này trở về, nàng đã là thiếu nữ mười sáu xinh đẹp như hoa. Lần đầu Song Hàm gặp Thái tử Lạc Chiêu Dực là khi nàng bị sủng vật hổ trắng của chàng dọa sợ. Chàng đã xuất hiện, thiếu niên chưa đến hai mươi, tư thế oai hùng, mi mục như họa, quý khí vô song. Tuy khí chất ngạo mạn hơn người, nhưng lại mang nét yêu dị khó tả. Nhưng đối với Lạc Chiêu Dực, đây không phải là lần đầu tiên chàng và Song Hàm gặp nhau. Lần hội ngộ đầu tiên của cả hai, là khi chàng chỉ là một tiểu hài tử, còn nàng là nữ hài trắng trẻo mập mạp. Nhưng Mục Song Hàm lại chẳng nhớ về lần gặp gỡ ấy. Không sao cả, Lạc Chiêu Dực tình nguyện đợi nàng nhớ ra tất thảy. Mục Song Hàm trở về kinh thành, đồng nghĩa với việc bị cuốn vào bao c.u.ộ.c c.h.i.ế.n quyền lực nơi hoàng gia, bao âm mưu g.i.ế.t n.g.ư.ờ.i chẳng thấy m.á.u, thậm chí là những â.n o.á.n t.ì.n.h t.h.ù từ câu chuyện của người đi trước. Mục Song Hàm cũng chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm nhưng mang trong mình sự mạnh mẽ ít ai có. Nàng từng bị t.ổ.n t.h.ư.ơ.n.g bởi những minh thương ám tiễn, nhưng hết lần này đến lần khác, Lạc Chiêu Dực đã xuất hiện trong những lúc Song Hàm chật vật nhất, mang nàng khỏi n.g.u.y h.i.ể.m cận kề. Mục Song Hàm thật sự không hiểu, nàng và Thái tử không quen không biết, sao chàng lại có thể hết lần này đến lượt khác bất chấp h.i.ể.m n.g.u.y mà cứu nàng, giải quyết triệt để hậu quả, không ngại bản thân bị ảnh hưởng. Chỉ có Lạc Chiêu Dực biết vì sao chàng lại hành xử như thế, chỉ có mình chàng là hiểu rõ bản thân mình. Bởi vì yêu nàng, nên mới muốn bảo vệ nàng chu toàn. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, do lòng người sắp đặt, cũng do định mệnh an bài, Mục Song Hàm đã trở thành Thái tử phi, trở thành thê tử kết tóc danh chính ngôn thuận của Lạc Chiêu Dực. Sau đó cả hai đã dần thấu hiểu nhau hơn, tình cảm dành cho đối phương cũng ngày một sâu đậm. Nàng và chàng từ nay sẽ mãi mãi ở bên nhau, cùng nắm tay tiến bước. Thật ra Thái tử Lạc Chiêu Dực là một người kiêu ngạo, nhưng lại rất hay ngại ngùng, khẩu thị tâm phi, nghĩ một đằng nói một nẻo. Chàng từng có một quá khứ không mấy vui vẻ, chàng phải ngày ngày đối mặt với vòng xoáy â.m m.ư.u chốn cung đình đầy mệt mỏi. Nhưng may mắn chàng đã có Mục Song Hàm. Nàng là hết thảy những điều tốt đẹp mà chàng có, là vầng ánh sáng rực rỡ nhất của Lạc Chiêu Dực. Nhất là khi phụ mẫu m.ấ.t đi, Song Hàm càng trở nên duy nhất. Bởi vì chàng chỉ còn lại mình nàng mà thôi. ... Trích đoạn nhỏ: “Điện hạ, cuối cùng đã nguyện ý tới gặp ta?” Lạc Chiêu Dực chống lại ánh mắt của nàng, giật mình, kỳ quái nói: “Ta cũng không trốn nàng!” “Không phải sao?” Mục Song Hàm rủ mắt xuống, thản nhiên nói: “Ta luôn mang đến phiền toái cho điện hạ người, ta còn tưởng rằng… Điện hạ không muốn phải nhìn thấy ta nữa.” Lạc Chiêu Dực nghe vậy bật thốt lên: “Ta không muốn nhìn thấy ai cũng sẽ không không muốn nhìn thấy nàng…” Nói xong hắn lập tức quay mặt, vành tai từ từ đỏ lên, để che dấu lại nói thêm một câu: “Mới là lạ!” (*) ... "Sổ tay tiến hóa thành yêu hậu" là một câu chuyện dài kể về quá trình từ lúc Mục Song Hàm còn là một thiên kim khuê các trở thành Thái tử phi, sau đó "tiến hóa" thành Hoàng hậu. Tình cảm của cặp đôi nhân vật chính rất tự nhiên và nhẹ nhàng, các tình tiết cung đấu khá vừa phải, không quá gay cấn nhức não cũng không quá nhạt nhẽo vô lý. Vì truyện sủng sạch tuyệt đối nên mọi người cứ yên tâm nhảy hố nhé. Nếu bạn đang cần một bộ truyện ngọt ngào nhẹ nhàng thì đừng bỏ qua sự lựa chọn này nhé! ... Chú thích: (*): đoạn trích được chỉnh sửa để phù hợp với độ dài bài review Review by #Anh Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Khiếp sợ xong, Mục Song Hàm không lên tiếng, nam nhân ngồi trên cao cúi đầu nở nụ cười, dịu dàng đến mức khiến người khác rợn cả tóc gáy, “Xem ra ngươi đoán được.” “Ngươi là con trai của Hoàng quý phi Tòng Thước.” Mục Song Hàm than thở một tiếng, “Ta cuối cùng đã hiểu tại sao Tây Di lại có nhiều hành vi cổ quái như vậy, nếu như người giật dây là ngươi, vậy thì không kỳ quái.” Nam nhân trên cao hé ra khuôn mặt giống Lạc Chiêu Dực, nhếch khóe miệng, cực kỳ mê người: “Con trai của Tòng Thước? Ta và hắn sinh ra cùng lúc, buổi tối kia mưa to bàng bạc, một mảnh hỗn loạn, bản thân cả hai tỷ muội kia cũng phân không rõ ai mới là con của các nàng, ngươi làm sao dám khẳng định ta là con trai của Tòng Thước như vậy?” Mục Song Hàm càng lúc càng cảm thấy lạnh, “Văn Đế trước khi chết sớm đã nói rõ tất cả, đây vốn là sự thật.” “Thật sự là ngây thơ, nếu Văn Đế đủ thông minh, cũng sẽ không cùng Tòng Dung rơi vào kết cục như vậy, luận tâm cơ, ông ta không phải là đối thủ của Tòng Thước, Mục hoàng hậu, ngươi cũng là người làm mẫu thân, nếu đổi lại là ngươi, cam lòng mang theo con của mình đi lên con đường chết sao?” Hắn bỗng dưng cười to, mười phần trào phúng, “Cho dù Tòng Thước thông minh thiện tâm, cũng đánh không lại thiên tính mẫu tử, năm đó bà làm một chuyện, tạo thành bi kịch cho vài người, cũng làm cho cuộc đời còn lại của mình đều vượt qua trong hổ thẹn, buồn cười chính là, trước khi chết bà còn nói với ta không hối hận… Ha ha ha, không hối hận, buồn cười!” Lòng bàn tay Mục Song Hàm ẩm ướt, trong lời nói của người trước mặt này lại lộ ra tin tức nào đó đủ để lật đổ sự thật trước đó, trong đầu nàng hỗn loạn một mảnh, ý tưởng duy nhất chính là tổ tiên họ quá nghiệp chướng! “Ngươi…” Hắn đột nhiên đưa tay “Xuỵt” một cái, “Yên tĩnh một chút, hoàng hậu xinh đẹp, ngươi phải nhìn… Ta làm sao đoạt lại tất cả thuộc về ta!” Bàn tay hắn đè xuống, sau lưng Mục Song Hàm vô lực, phản ứng không kịp bị trói trên tường lần nữa, mặt tường xoay một vòng, quay về yên lặng, mà trên mặt tường chỉ có một cái lỗ thật nhỏ. Cửa chính thần điện lần nữa mở ra, lần này, đi vào là Lạc Chiêu Dực và Lạc Đình. Ánh mặt trời chiếu vào, vừa nhìn có thể thấy được một bức tượng thần, cầm trong tay quyền trượng, một người Tây Di được thờ phụng, mang mạng che mặt, thấy không rõ khuôn mặt, chỉ có một đôi mắt, xanh thẳm như bầu trời xanh. “Đó chính là Lạc Già thần Tây Di thờ phụng.” “Người sống sờ sờ không tin, lại tin thần gì đó, ” Lạc Chiêu Dực hừ lạnh một tiếng, “Nhàm chán!” Mời các bạn đón đọc Sổ Tay Tiến Hóa Thành Yêu Hậu của tác giả Ninh Dung Huyên.
Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu - Ôn Tam
Văn án:   Một câu chuyện tình yêu giữa người và tiên, một cuộc gặp gỡ vô tình khi chàng còn là một đứa bé đáng yêu khiến cho nàng thần sông không kiềm chế được mà chọc ghẹo.   "Cậu bé đáng yêu ơi, xin hỏi món đồ mà cậu đánh rơi là kẹo hạt vừng, hay là kẹo quả mơ, hoặc giả là..."   Lời còn chưa dứt, đứa bé trên cầu đá bật khóc thét lên: "Mẫu thân, có yêu quái!"   Mười năm sau...   "Thiếu niên anh tuấn ơi, xin hỏi món đồ mà cậu đánh rơi là bút bạc, hay là bút đồng, hoặc giả là..."   Lời còn chưa dứt, thiếu niên trên cầu đá đưa tay: "Đồ tiểu gia đánh rơi là vàng, trả lại đây."   Lại mười năm sau...   Tri phủ Ngô Châu muốn thành thân, bái tế ông trời, lạy cả vùng đất, khua chiêng gõ trống, nói muốn cưới hà bá (thần sông) kia làm thê tử.   Chậc, mê tín. *** “Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu” cho nên Hà Bá ở truyện này không nhặt rìu rồi hỏi là rìu gì, Hà Bá ở truyện này nhặt kẹo trêu chọc trẻ con, ai ngờ lại chọc trúng đứa nhỏ phiền toái vô cùng.   Tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc – Hoắc Dần từ khi sinh ra đã bệnh yếu liên miên, đạo sĩ nói thiếu gia là người có tiên duyên, vùng đất phía Nam mới là đất lành của thiếu gia, vì thế cả nhà dời một phần sản nghiệp đến Ngô Châu.   “Ngô Châu là nơi được nước bao quanh, sông Hoàn Thành vây bảy tòa thành của Ngô Châu ở bên trong, các nhánh sông nhỏ chảy vào thành, nuôi cả dân Ngô Châu, mà Thẩm Miểu, chính là Hà Bá của sông Hoàn Thành này.”   Thẩm Miểu là Hà Bá, ngoài Hà Bá thì còn những tên khác hoa mỹ hơn là Thần Sông hay Hà Thần, nhưng tác giả cứ thích gọi là Hà Bá, nghe ác bá ghê luôn.   Nàng là một cô nương với vẻ ngoài mười sáu mười bảy, ngày ngày ở trong sông chơi đùa cùng lũ tôm cua cá tép sông Hoàn Thành, có lúc lại ngồi vắt vẻo trên cầu trêu ghẹo trẻ con, làm một thần tiên an nhiên tự tại.   Cho đến một ngày Thẩm Miểu lại ngựa quen đường cũ trêu một đứa trẻ đáng yêu, ai dè lại chọc trúng tiểu thiếu gia Hoắc Dần.   “Trên cầu có một cục đá nhỏ, Hoắc thiếu gia nhìn thấy trong sông có cá, vì vậy đá cục đá nhỏ muốn trêu chọc cá nhỏ, kết quả mình không đứng vững vấp ngã, tất cả kẹo trong tay đều rơi xuống sông.   Lúc ấy Thẩm Miểu ở đáy sông nhìn thấy hắn mím môi, mắt to ướt nhẹp, như sẽ khóc lên ngay lập tức, bên trên đôi tay nhỏ bé còn bị trầy mấy chỗ, trong bụng lập tức mềm nhũn, vì vậy từ từ nổi lên trên mặt nước.   Nàng cảm thấy nụ cười của mình không tệ, tay trái tay phải đưa ra quay một vòng trên không trung, xuất hiện hai bọc khăn lụa có kẹo bên trong, Thẩm Miểu cười hỏi: "Cậu bé đáng yêu ơi, xin hỏi món đồ mà cậu đánh rơi là kẹo hạt vừng, hay là kẹo quả mơ, hoặc giả là..."   Lời còn chưa dứt, Hoắc thiếu gia đã bị dọa sợ, ngửa mặt lên trời cất giọng sữa hô to: "Mẫu thân, có yêu quái!"   Hai tay Thẩm Miểu chống nạnh, rất không hài lòng: "Tỷ tỷ, không phải là yêu quái, là Hà Bá!"”   Năm ấy Hoắc thiếu gia vừa được 3 tuổi.   Nghiệt duyên cứ như vậy được gieo xuống, Hoắc Dần lớn dần thì Thẩm Miểu càng chịu nhiều phiền toái, từ khi tên nhóc ngày ấy lớn lên thì đã không còn đáng yêu nữa rồi.   Hoắc Dần lúc sắp mười ba tuổi cưỡi ngựa quất roi chạy khắp cả thành, trực tiếp hóa thành Hỗn thế ma vương làm người người đau đầu.   “Hoắc thiếu gia càng ngày càng lớn, mười năm, từ viên thịt nhỏ tròn vo trưởng thành thành thiếu niên tuấn tú cao lớn, mặc tơ lụa, ăn sơn hào hải vị, tính tình cũng không yếu đuối dễ bắt nạt nữa.   Không biết bắt đầu từ khi nào, từ Thẩm Miểu kêu gào với một đám con nít hư hỏng đang chỉ vào Hoắc thiếu gia: "Không được bắt nạt hắn." từ từ biến thành kêu gào với Hoắc thiếu gia đang chỉ vào một đám con nít: "Không được bắt nạt bọn họ."   Càng lớn, càng vô lại.”   Ngày mà tên vô lại ấy lên kinh thi cử, Thẩm Miểu vui đến mức leo lên bờ đốt pháo ăn mừng, lại vô tình làm áo Hoắc Dần thủng một lỗ to, Hoắc thiếu gia ghi thù!   Nhưng vui không được mấy năm, Hoắc Dần làm quan lại xin về lại Ngô Châu, gây ra khủng hoảng to lớn trong nội bộ tôm cua cá tép trong sông Hoàn Thành, Thẩm Miểu lại đau đầu.   “Hoắc thiếu gia muốn trở về." Một con cá nhỏ chui ra khỏi mặt nước, nói.   Nữ tử nhíu mày, có chút bực mình nói: "Biết rồi, hai ngày nữa sẽ về."   Con cá kia lắc lắc thân mình: "Chúng ta trốn sao?"   Nữ tử trừng mắt nhìn con cá: "Trốn? Ngươi có thể theo dòng nước nhỏ đi tới sông lớn, ta có thể trốn tới nơi đó à?"   Con cá ngoắc ngoắc cái đuôi: "Ai bảo trước kia ngài bắt nạt người ta, mấy năm trước người ta vào kinh đi thi, ngài còn đặc biệt ra ngoài đốt pháo pháo ăn mừng, lúc này xui xẻo chưa? Cả Ngô Châu đều đang đốt pháo nghênh đón hắn trở lại đấy!"   Sau khi nữ tử nghe xong, ném tất cả đá vào trong sông, hai tay gẩy gẩy tóc trên trán, mang theo chút sụp đổ nói: "Ai bảo khi đó hắn đáng yêu như vậy..."”   Trên đây chỉ mới là mở đầu về hai nhân vật chính của truyện mà thôi. Nội dung chính xuyên suốt của truyện là quá trình Hoắc Dần mang nhiệm vụ diệt trừ sơn phỉ mà triều đình giao cho. Nhất là khi Hoắc Dần biết được Thẩm Miểu trước kia từng là người, bị giết chết và có tiên duyên mới trở thành Hà Bá, từ đó truyện còn ẩn thêm nhiều âm mưu sâu xa hơn nữa.   Hoắc Dần dù có cà lơ phất phơ vô lại thì khi làm việc vẫn vô cùng ngầu, vô cùng khác xa khi chọc ghẹo Thẩm Miểu.   Nhưng làm việc là làm việc, giả vờ đứng đắn chòng ghẹo Thẩm Miểu vẫn không bỏ được. Nàng đóng giả phu nhân của ta đi. Không chịu? Vậy ta lấp sông! Thực tế là đối với Hà Bá, uy hiếp lấp sông là chiêu hiệu quả vô cùng :v giống như “không chịu thì ta đốt nhà nàng”. Nàng ở lại đi, đừng về sông chơi với lũ cá tôm đó nữa. Không chịu? Ta kêu ngư dân thả lưới bắt hết chúng lại đấy!   Vô lại!!!   Không như những truyện khác hai người phải trải qua thiên kiếp luật trời mới đến được với nhau, ở đây con đường tình yêu của hai người vô cùng suôn sẻ, chắc chắn nên cảm ơn Nguyệt lão nát rượu trong truyện đã gắn hai người lại với nhau. Có duyên trời tác hợp, có nguyệt lão se duyên, kết cục của truyện chắc chắn là hai người hạnh phúc bên nhau rồi.   Bên cạnh Thẩm Miểu đáng yêu ngây thơ và Hoắc Dần tâm cơ vô lại, truyện còn có bốn chàng thị vệ của Hoắc Dần, theo thứ tự Giáp Ất Bính Đinh vô cùng hài hước, luôn tự chủ trương giúp đại nhân theo đuổi Thẩm Miểu, dù cách thức thì vô cùng ngớ ngẩn, thôi thì có lòng là được. Còn hai người nữa chính là Thổ địa Ngô Châu và Nguyệt lão, với vai trò như ông như cha, là chỗ dựa vững chắc của Thẩm Miểu, luôn quan tâm và săn sóc Thẩm Miểu đầy yêu thương.   Nếu các bạn thắc mắc người và tiên có hạnh phúc bên nhau mãi được hay không khi mà con người còn phải trải sinh lão bệnh tử, thì mình sẽ nói ở “Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu” hai người sẽ ở mãi bên nhau. Như đã nói Hoắc Dần có tiên duyên, kết truyện là Hà thần với Sơn thần ở bên nhau, tuyệt phối phải không?   Truyện phù hợp cho nhưng bạn thích kiểu nam chính bên ngoài đứng đắn bên trong nhiều tiền lại vô sỉ, cũng phù hợp cho các bạn thích nữ chính chưa hiểu chuyện đời nên ngây ngốc đáng yêu, à không phải ngu ngơ đâu nha. Truyện cũng phù hợp cho các bạn thích đọc phá án điều tra, tuy nhiên thích hợp nhất vẫn là đọc giải trí á =)) _______________   " ": Trích từ truyện Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Khi vào cuối thu, hoa ở hậu viện phủ nha Tri phủ đã tàn, lá cây cũng rơi xuống đầy đất, một gia đinh một tỳ nữ đang khom lưng quét sân, nghe được một tiếng thở dài, vì vậy nhìn về phía đình nghỉ mát cách đó không xa. Trong lương đình có một người con gái, tuổi còn trẻ, cũng không ăn mặc như phụ nhân, một tay chống cằm, trên tay kia cầm bút, ấn đường nhíu chặt, dáng vẻ như đang đối đầu với kẻ địch. Tỳ nữ nháy mắt với gia đinh: “Phu nhân chúng ta lại bị ép luyện chữ nữa à?” Gia đinh gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói là đại nhân bảo ngài ấy tới đó, nói không luyện xong một bảng chữ mẫu sẽ không cho đi.” Tỳ nữ chậc chậc miệng lắc đầu: “Đáng thương, ta dọn dẹp đống chữ phu nhân luyện ấy thật sự như thần vẽ bùa vậy, xem cũng xem không hiểu.” Gia đinh còn muốn nói điều gì đó, chỉ thấy hộ vệ Đinh đang xoải bước đi tới nhìn bọn họ, bèn vội vàng quét lá vào trong sọt, kéo tay áo tỳ nữ muốn đi. Hộ vệ Đinh đứng ở ngã rẽ đường đá, nhìn về phía Thẩm Miểu trong đình, vốn vẻ mặt nghiêm chỉnh lập tức lộ ra áy náy, mím môi, nháy nháy mắt, khẽ nói: “Phu nhân, là thuộc hạ có lỗi với người. . . . . .” Thẩm Miểu bị Hoắc Dần ép tập viết, nguyên nhân xét đến cùng là trách hộ vệ Đinh. Phải nói đến mấy tháng trước, hộ vệ Đinh ở Quý gia cứu Thẩm Miểu và Quý gia công tử, sau đó Thẩm Miểu có tự mình viết một phong thư để hộ vệ Đinh mang đến kinh thành cho Hoắc Dần. Lúc ấy hộ vệ Đinh thấy chữ viết của Thẩm Miểu, cũng không đọc ra được bèn để tự mình viết, sau khi Thẩm Miểu nói mình viết xong một phong thư, lại len lén mang theo cả phong thư chữ được chữ không do Thẩm Miểu tự viết đi luôn. ... Mời các bạn đón đọc Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu của tác giả Ôn Tam.
Lãng Nhân Thiên Nhai - Twentine
Chắc mấy chế đâu còn lạ gì với Twentine nữa phải không ????????. Ngày xưa mới đọc xong Nhị gia nhà ta là thích cách diễn đạt của tác giả rồi. Sau này thấy thêm mọi người đề cử đọc nên cũng lết hết bộ này.  Cảm giác đầu tiên là "Má ơi truyện siêu kiu te  (không phải kiute kiểu teenfic đâu nha). Lời thoại rất chân thật và cuốn hút từng câu chữ.  Nam chính Lãng nhân - Yến Cô Minh. Là một trong hai Lãng nhân đứng đầu giang hồ, nổi danh với việc ra tay quyết tuyệt, hành sự mau lẹ, dùng cả mạng sống để đổi lấy tiền. Lúc đầu mình không thích lắm kiểu bướng bỉnh cố chấp của nam chính. Nhưng khi đọc đến giữa truyện, cuộc đời nam chính mở ra với những lời kể đứt quãng thì mình hiểu rằng gần 30 năm cuộc đời dài đăng đẵng, nam chính đã sống theo kiểu sống cho hết ngày hôm nay, làm mọi thứ để sống. Từ một cậu bé bị bỏ rơi nơi mồ chôn trẻ nhỏ, sống qua ngày nhờ những đồ ăn thức uống mà các bậc cha mẹ thương xót con mình cúng bái. Dơ bẩn, thức ăn thừa cặn bã, chàng làm mọi cách để có ăn để sống. Cho nên khi được sự quan tâm từng chút của nữ chính chàng cảm thấy tâm mình mềm mại, có thể hy sinh cả mạng sống mình để bảo toàn cho nữ chính. Tình yêu anh dành cho nữ chính, vừa lo sợ, vừa hân hoan khi lần đầu nếm mùi tình ái, vừa thấp thoảng sợ nữ chính sẽ ân hận khi phải yêu một người vừa tàn vừa tật như mình. Nữ chính Phong Thiên Nhai - 16 tuổi. Tuyệt đối không bạch thỏ. Cô là người võ công cao cường. Được sư phụ nuôi lớn, võ nghệ đầy mình, sống một mình trên đỉnh núi cao. Nhờ đọc sách sư phụ để lại mà hiểu biết thế giới rộng lớn này. Đây là tuýp người mình cực thích, yêu ghét rõ ràng chưa bao giờ khiến người khác mập mờ. Nam phụ có tình, cô quyết tuyệt nói thẳng "Ngươi không phải người ta thương". Chỉ một câu nói cũng đủ khiến người ta ngưỡng mộ. Cô nhặt được nam chính khi chàng còn một tia hơi thở. Nam chính bị chặt mất một cánh tay, sau này còn bị mù thêm một mắt. Vừa tàn vừa tật nhưng nữ chính đem hết cả lòng mình ra mà yêu thương bảo vệ.  Túm váy lại là truyện hay, có ngọt có ngược tí xíu tí tẹo. Cực thích lối hành văn của Twentine nên không phí đâu. Nhảy đi mấy chế  *** Sao lại khóc? Sao chàng lại khóc, ta chưa từng thấy, cũng không bao giờ muốn thấy nước mắt chàng rơi. Giữa màn mưa tầm tã, Phong Thiên Nhai chầm chậm nhấc tay, áp lên mặt lãng nhân. Mặt hắn rất nóng, cực nóng, như đang sốt cao. Phong Thiên Nhai hơi mơ màng. Con người, rốt sẽ yếu đuối đến nhường nào? Ngay lúc này đây, trong lòng Phong Thiên Nhai chỉ duy một ý nghĩ —– nàng muốn đi cùng hắn. Muốn cùng hắn báo thù. Nàng luôn có cảm giác rằng nếu mình không ở bên, lãng nhân sẽ rất nhanh mà chết. Nàng muốn khuyên hắn đừng lo lắng quá, nhưng chẳng thốt nổi thành lời. Không biết phải tốn biết bao sức lực, Phong Thiên Nhai mới giơ được tay lên, nắm lấy tay lãng nhân. “Khờ à, đừng lo… Ông ta đã châm chước rồi…” Giọng khẽ vô cùng, đến nỗi Yến Cô Minh cho rằng đấy chỉ là ảo giác của mình. Sấm rền bầu không, cuối cùng, Yến Cô Minh nấc nghẹn, vùi đầu xuống. Đất trời mịt mùng, mưa to như trút, như cao xa đang khóc.   Mời các bạn đón đọc Lãng Nhân Thiên Nhai của tác giả Twentine.
Thanh Man - Hoa Lý Tầm Hoan
“Thanh Man” là một bộ truyện hài hước, nhẹ nhàng và pha chút linh dị thần quái. Nội dung khá ly kỳ và hấp dẫn, kết hợp với giọng văn có lúc nghiêm túc trầm lắng, có khi khôi hài thoải mái làm cho cảm xúc của người đọc cũng chuyển biến theo từng lời kể của tác giả.  Cặp đôi hoan hỉ oan gia Bạch Lê - Thanh Man sẽ mang lại cho người xem những phút giây vui vẻ thoải mái. Là những phân đoạn đấu khẩu hài hước của hai người, là những phát biểu rất ngây ngô và thật thà của Thanh Man nhưng có thể khiến Bạch Lê ngã ngửa, là quá trình phát triển tình cảm khá ngọt ngào giữa Bạch ca ca và A Man muội muội.  Bạch ca ca cứ hay trêu đùa A Man muội muội, nhưng ai là người lúc nào cũng quan tâm chăm sóc A Man, ai là người không màng tính mạng cứu A Man tận ba lần, chẳng phải là Bạch Lê ngốc nghếch hay sao?  Một Thanh Man khả ái, đáng yêu, tuy có những lúc rất ngô nghê và ngốc nghếch, nhưng luôn mang theo một trái tim chính nghĩa và tinh thần lạc quan đem lại niềm vui cho mọi người. Một Bạch Lê mang nhiều tâm sự được che dấu dưới lớp mặt nạ tươi cười và đó còn là Bạch ca ca phúc hắc, gian xảo, cứ thích trêu đùa A Man muội muội mỗi ngày. Và còn rất nhiều nhân vật phụ khác tạo nên một câu chuyện thú vị.  Tóm lại, “Thanh Man” là một tập hợp nhiều câu chuyện ngắn của từng nhân vật phụ để viết nên câu chuyện chung của hai nhân vật chính. Mỗi nhân vật phụ đều có cuộc đời riêng, là buồn đau hay hạnh phúc, là viên mãn hay dang dở chung quy cũng tựu thành thiện ác có báo, nhân quả luân hồi. Nếu các bạn muốn tìm một bộ truyện hoan hỉ oan gia hài hước, có chút ngọt sủng kết hợp huyền huyễn thì đây sẽ là sự lựa chọn thích hợp dành cho bạn. *** “Qua đi nhìn xem, cẩn thận một chút.”   “Hảo.” Một người một con rồng nhìn như đạm nhiên, kỳ thật cảnh giác mà hướng cách đó không xa Tiểu Lâm Tử đi đến. Thần giới nhiều núi rừng, trên núi cỏ cây xanh um tươi tốt, thoạt nhìn hoang vắng lại mỹ lệ. Này phiến Tiểu Lâm Tử tuy nhỏ, nhưng cây cối sinh trưởng đến thập phần tươi tốt, tầng tầng lớp lớp cành lá cản trở tầm mắt, liếc mắt một cái vọng không thấy cuối. “Chủ nhân cẩn thận!” Tạch một tiếng Hồng Anh hiện, Thanh Man còn không có phản ứng lại đây, nó đã mang theo nàng hướng phía đông nam đánh tới. Chạm vào! Trước mắt rõ ràng trống rỗng một mảnh, cái gì hơi thở đều không có, nhưng Hồng Anh lại đột nhiên đụng vào thứ gì, bị hung hăng bắn ngược trở về. Đột nhiên không kịp phòng ngừa Thanh Man một cái lảo đảo sau này đảo đi, tiểu bạch long tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, cái đuôi mang theo lôi đình chi lực triều kia không biết là gì đó đồ vật đánh tới. Nó tốc độ phi thường mau, không có cấp đối thủ bất luận cái gì phản ứng thời gian, lực đạo càng là rất nặng, chỉ một chút liền kêu kia đồ vật kêu lên một tiếng, một đạo máu tươi phun ở trên mặt đất. “Dấu đầu lộ đuôi, thứ gì!” Thanh Man phản ứng lại đây, vừa kinh vừa giận, huy Hồng Anh thương liền vọt đi lên. Nhưng mà kia đồ vật vô hình không tiếng động, hướng bên cạnh một trốn bọn họ liền nhìn không thấy, căn bản là không thể nào xuống tay. Thanh Man híp mắt, sờ sờ trong tay Hồng Anh thương: “Dựa ngươi bảo bối nhi.” Hồng Anh vui mừng mà lên tiếng, mang theo nàng động lên. Hai người phối hợp ngay từ đầu còn có điểm mới lạ, không một lát liền quen thuộc lên. Nhân Hồng Anh cùng Lưu Vân là thấy được kia đồ vật, bởi vậy không trong chốc lát, kia đồ vật liền rốt cuộc kiên trì không được, ngã trên mặt đất lộ ra nguyên trạng. “Này…… Linh Sơn đạo trưởng?!” Thanh Man giật mình đến thiếu chút nữa đem Hồng Anh ném văng ra, Bạch Lê cũng là khó được mà kinh ngạc: “Như thế nào sẽ là hắn?” “Đúng vậy! Hắn, hắn một phàm nhân, sao có thể thượng đến tới Thần giới!” Thanh Man trừng mắt lẩm bẩm nói, “Lại còn có ẩn thân, còn một chút hơi thở đều không hiện, này…… Sao có thể đâu?” Hai cái tiểu quang cầu từ trên người nàng bay ra tới, ríu rít mà nói: “Người này xú xú, nhưng là hắn trên người có nơi này hơi thở!” “Đúng đúng, xú xú! Hơi thở!” “Ngu ngốc Lưu Vân, ngươi không cần học ta nói chuyện!” “Anh, hảo anh, làm ta học! Lưu Vân, thông minh!” “Không, ngươi đặc biệt bổn!” Mời các bạn đón đọc Thanh Man của tác giả Hoa Lý Tầm Hoan.