Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sơn Hà Biểu Lý

Edit: Yển/ Lu Beta: Bông (những chương đầu có ghi tên)& Yển (các chương còn lại) Thể loại: Đam mỹ, giả tưởng, không gian, dị thế, niên hạ. Không biết trời đất xui khiến như thế nào mà trong một lần Chử Hoàn lại gặp lại được một mỹ nam dân tộc thiểu số nhưng cuộc nói chuyện chẳng rõ ràng lắm. Hắn vì mê đắm với sắc đẹp mà bị dụ đi đến với nơi tộc Ly Y ngoài năm mươi sáu dân tộc quần cư. Vốn cho là một thế ngoại đào nguyên non xanh nước biếc, nào ngờ đào nguyên còn biết “Càn Khôn Đại Na Di*”, hành trình an dưỡng biến thành hành trình mạo hiểm bịp bợm. — *Càn Khôn Đại Na Di là một bộ võ công tâm pháp trong Ỷ thiên đồ long ký của Kim Dung, dùng để di chuyển nội lực trong cơ thể và giảm sát thương. Ở đây đại khái ý của tác giả là thế ngoại đào nguyên này biết tự mình chuyển chỗ. *** [Review] Sơn Hà Biểu Lý Sơn Hà Biểu Lý là một trải nghiệm khá lạ lùng mà Pi đại dành cho người đọc. Ở thế giới này không phải là mạt thế, không có zombie, không có động vật - thực vật biến dị; nhưng cũng không hề là một xã hội yên bình. Nơi đó là một vùng đất vô cùng đáng sợ, có những con quái vật còn kinh khủng hơn cả những gì bạn có thể tưởng tượng; cũng có những con người anh dũng sở hữu sức mạnh không khác siêu nhân là bao. Ở nơi chúng ta đang ngày ngày tận hưởng thái bình, họ lại đang dốc sức ra đó chiến đấu không ngừng nghỉ, để bảo vệ người trong tộc cũng như bảo vệ mảnh đất linh thiêng của họ… Câu chuyện mở đầu khi anh chàng cảnh sát dũng mãnh Chử Hoàn vừa sống mái một trận đầy sóng gió xong với bọn khủng bố thì bị đạn bắn trúng + kiệt sức nên rơi xuống vùng núi hoang vắng người. Cơ duyên xảo hợp khiến anh gặp được Nam Sơn - tộc trưởng của tộc Người Thủ Sơn. Bị nhan sắc của anh chàng tộc trưởng trẻ tuổi choáng ngợp, Chử Hoàn nửa tình nguyện nửa bị “lừa gạt” theo người ta về đến ngôi làng của họ để làm giáo viên dạy tiếng Hán. Tại đây, Chử Hoàn đã phát hiện ra rất nhiều bí mật hoang đường về tộc Người Thủ Sơn - những người đã dành cả đời để bảo vệ ngọn núi thần ở đấy. Ở ngọn núi thần này, cứ qua một thời gian, sơn môn sẽ tự động xoay chuyển đến không gian khác, mà một lần xoay chuyển này sẽ luân phiên giữa cuộc sống an bình và một cuộc sống đầy máu tanh bởi quái thú tấn công. Chính vì vậy, trước khi ngọn núi thần chuẩn bị xoay chuyển đến không gian nguy hiểm kia, Nam Sơn vội vàng sắp xếp cho Chử Hoàn rời núi. Thế nhưng, Chử Hoàn đã động tâm với Nam Sơn, vì vậy, anh chọn ở lại để cùng mọi người chiến đấu. Thế nhưng, đây không phải là cuộc chiến đấu bình thường như mọi năm. Lần này, kẻ thù của họ không chỉ là những con quái thú đáng sợ nữa, mà chính là “vùng đình trệ” - hay nói rõ hơn là bóng tối hắc ám, đi đến đâu sẽ “nuốt sống” bất cứ thứ gì ngán đường nó đến đấy (vùng đình trệ là một mảnh bóng tối, nó liên tục di chuyển và lan tỏa; nó lướt qua vùng đất nào, vùng đất đó sẽ bị nó thôn tính, con người sẽ hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại). Trước kẻ thù quá đỗi khủng khiếp so với sức người này, Chử Hoàn - Nam Sơn và hai vị dũng sĩ khác là Lỗ Cách - Viên Bình quyết tâm tự dấn thân vào “vùng đình trệ” đó, để mong tìm ra một đường sống cho cả tộc. Nhưng kẻ thù còn khủng bố hơn những gì họ nghĩ, lần lượt từng người buộc phải hy sinh chính mình để tranh thủ cơ hội cho cả nhóm, đầu tiên là Lỗ Cách, sau nữa là Viên Bình, tiếp nữa là một màn “tranh đoạt” đầy nước mắt giữa Chử Hoàn và Nam Sơn để giành quyền được sống cho đối phương, dẫu cho cơ hội sống thêm đó chỉ có thể tính được bằng phút, bằng giây… (một đoạn ngắn khi cả hai đang cố giành nhau quyền được “hy sinh trước” ở Trầm Tinh đảo) Nam Sơn lờ đi dây leo đang đổ ập xuống đầu, nhỏ giọng thì thầm vào tai Chử Hoàn: “Anh vừa mới nói là anh yêu tôi“ Chử Hoàn đáp khàn khàn: “Bây giờ không yêu nữa, đù má, thả ra…” Nam Sơn đặt một nụ hôn hết sức thô lỗ lên môi anh. Chử Hoàn không có tâm trạng, mặc cho cậu làm gì thì làm, vừa âm thầm kéo cái chân mới bị Nam Sơn đánh lén đến rút gân, vừa thò tay ra sau gáy Nam Sơn. Nhưng anh đưa lưng về phía Nam Sơn, tư thế rất mất tự nhiên, thế nên Nam Sơn lập tức nhận thấy ý đồ của anh. Cậu chỉ hơi nghiêng đầu, xoay tay anh đi, sức mạnh đáng sợ của Người Thủ Sơn khóa chặt tứ chi Chử Hoàn, cậu khẽ thở dài: “Để tôi nhìn anh cho kỹ, đừng giãy giụa nữa.” Thân thể Chử Hoàn càng run rẩy dữ dội hơn, anh như suy sụp mà thấp giọng nói: “Cầu xin cậu, tôi cầu xin cậu…” Nam Sơn im lặng nhìn anh, trong nháy mắt ấy, tộc trưởng Người Thủ Sơn trẻ tuổi thoáng qua vẻ đau đớn nặng nề nhất từ lúc chào đời đến nay, sau đó, cậu bóp nhẹ gáy Chử Hoàn, sức lực và chừng mực đều vừa đúng. Đoạn này thật sự đã lấy rất nhiều nước mắt của mình. Sinh tử đến mới biết ai là người yêu bạn và họ yêu bạn nhiều đến cỡ nào. Thô lỗ, mạnh bạo nhưng cũng hết sức dịu dàng và đầy sự hy sinh, đó chính là tình yêu khó có thể diễn tả bằng lời của Chử Hoàn và Nam Sơn. Cả tác phẩm Sơn Hà Biểu Lý là một câu chuyện giả tưởng vô cùng hấp dẫn, kịch tính, có những nụ cười nhưng cũng không thiếu những giọt nước mắt về một câu chiến đấu đẫm máu để bảo vệ ngọn núi thần và tộc dân của Chử Hoàn - Nam Sơn. Cả hai hấp dẫn lẫn nhau ngay từ lần đầu gặp gỡ, và qua cuộc chiến đấu này thì tình yêu đó ngày càng trở nên mãnh liệt hừng hực. Đây là một tác phẩm đã đứng thứ 2 trong top 20 truyện đam mỹ xuất sắc nhất do fan bên Trung bình chọn và quả thật là một vị trí vô cùng xứng đáng, Priest đúng là chưa bao giờ làm người hâm mộ phải thất vọng. Hai nhân vật chính của truyện vô cùng cường đại, là mẫu hình cường cường nhất mà mình bắt gặp sau đôi Thẩm Trường Trạch - Thiện Minh của Thủy Thiên Thừa. Và Chử Hoàn - Nam Sơn cũng là đôi hỗ sủng nhất mà mình từng thấy. Đến mức mà nếu không có cái tag đầu tác phẩm, mình tin là đố ai có thể đoán ra được công - thụ ngay từ đầu trong tác phẩm này. Ngoài ra, mình cá rằng tính cách đàn ông của Nam Sơn cũng như Chử Hoàn sẽ dễ dàng đánh đổ gục bất kỳ bạn nào. Priest đã quá thành công khi tạo ra hình mẫu hai nhân vật này. Một tác phẩm, một cuộc tình và một chuyến phiêu lưu vô cùng xuất sắc, rất đáng để mọi người mau mau nhảy hố này đó :”> *** Nhà Chử Hoàn chẳng giống nhà chút nào. Nhà trọ của anh không nhỏ, nhưng bố trí kỳ lạ, không phòng khách cũng chẳng có ban công, tổng cộng một buồng một toilet, thêm một căn bếp mở toang. “Nhà bếp” là chỗ kê tủ lạnh và phơi quần áo, không có chức năng nấu nướng. Góc phòng là một chiếc giường đơn, chân giường đóng xuống đất, kê dựa vào tường, khăn trải giường và chăn gối trắng nhợt một màu, dựa theo kích cỡ mà đoán thì chắc là cho con người ngủ. Góc khác có một loạt sofa nhỏ kê sát tường, đám sofa mỗi cái ngồi một góc, dáng ngồi cứng nhắc, đệm sofa hình dáng kỳ lạ, ban đêm tối lửa tắt đèn đột nhiên nhìn thấy, chúng hệt như một đám cương thi đang bị lão đạo sĩ phạt trung bình tấn ở xó nhà. Từ cách bày biện của nơi này có thể thấy chủ nhân ngôi nhà nhất định là một quái thai. Trong góc phòng chéo với giường có một cái kệ để mèo trèo, bên cạnh còn có bát cho mèo ăn, chậu cát… Trên đó còn thấp thoáng thấy được vài sợi lông mới, hiển nhiên là địa bàn thuộc về thú cưng. Không gian hoạt động của người và mèo được phân chia rất rõ, chính giữa giống như được ngăn cách bằng một dải ngân hà vô hình, người và mèo tự sống phần mình, không có việc gì thì chẳng ai vướng víu ai. Mời các bạn đón đọc Sơn Hà Biểu Lý của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

1/2 Lưu manh - Hà Giang Nữ Hiệp
½ Lưu manh Con trưởng của thừa tướng Tịch Triển Linh, thích mỹ nhân, thích ca hát, thích chơi bảo vật, thích đổi cách kiểu hình râu khác nhau ……gặp được mỹ nhân thì phải trêu ghẹo giữa đường, cướp về phủ, kiêu ngạo độc đoán, dùng hết thủ đoạn có thể, người Mộc Dương phủ gọi là “Hoa hoa thái tuế” Một người “hung hãn độc đoán” như vậy khiến người ta không nhịn được thơm hai cái, có lúc lại muốn đánh một trận, thế nhưng lại là tới từ một thời không khác—— cũng chính là Trung Quốc địa cầu thế kỉ 21 mà chúng ta vô cùng quen thuộc. ½ của hắn, lười biếng, cẩu thả chậm chạp, mê gái, ở trong mắt của rất nhiều người phủ Mộc Châu là tiểu lưu manh đáng yêu; ½ còn lại, nghiêm túc, kiên trì nhẫn nại, bác học, thâm tình, có gánh vác, tuy rằng có lúc vẫn khôn lanh, nhưng lại là bình loạn tướng quân khiến nhiều người kính phục. Bắt đầu và vỡ nát của một tình yêu đầu, Tịch Thiên Âm bắt đầu phát huy đặc chất của nhân loại thế kỷ 21 địa cầu của hắn, dương uy khắp nơi ~ *** Vương triều Tông Viện, do Hoàng đế Hiếu Vũ – Tông Chính Ngô khai quốc, đã trải qua ba trăm năm, đứng vững qua chiến loạn và thiên tai, dưới thống trị vững chắc của tiên hoàng Tông Chính Diệu và hoàng đế đương nhiệm Ngọc Minh, từ một nhược quốc yếu ớt bấp bênh đã trở thành một cường quốc kinh tế quân sự lớn mạnh, khiến 6 quốc gia muốn mở rộng bản đồ khác không dám manh động.    Phủ Mộc Dương, kinh đô Tông triều, dưới chân thiên tử, vùng đất phồn hoa, thương nhân qua lại đông đúc, bách tính ấm no vui vẻ.   Sáng sớm    “Mau tới xem đi~ người đi qua đường đừng có bỏ lỡ ~~ đấu giá lớn nha hoàn trường cung mới ra lò đây ~~~” một tiếng rao bán lớn truyền ra từ trong đám người đông đúc.    Người qua đường tấp lập dừng lại, những người bản địa phủ Mộc Dương hoặc là những người đã định cư lâu ở đây hầu hết lắc đầu thở dài rồi tiếp tục đi tiếp, giống như đã nhìn thấy quá quen rồi. Một số người khác lại là hứng thú không ngại, vui vẻ mà tiến tới. Mà những người ở xa vừa tới muốn phân biệt tỉ mỉ thanh âm tới từ đâu, hiếu kỳ mà nhìn ngó đông tây, cuối cùng đã tìm thấy nơi được vây bởi một vòng người, vội vàng tiến tới góp vui.    Ở giữa vòng tròn có 9 người, trong đó có 5 người ăn mặc nô tài, có nam có nữ, vẻ mặt u sầu mà đứng ở giữa, chốc chốc lại liếc về 4 người phía sau, chính xác mà nói thì là liếc về phía người ăn mặc phú quý ngồi trên ghế tròn trong bốn người. Người này đầu đội kim quan trân châu tím, mặc một chiếc bạch sắc cẩm y thêu hoa mẫu đơn vàng bằng kim tuyến, được thắt bởi đai lưng tuệ cung trường kết vàng, đi ủng nhỏ màu vàng thêu tơ trắng. Khoảng tầm hai mươi mấy tuổi, tướng mạo không đẹp không xấu, ngũ quan  linh vận, nơi khóe mắt của đôi mắt nửa nheo có một nếp nhăn đậm, có thể thấy người này thích cười, lúc này khóe miệng được cong lên một độ cong giống như kẻ ác, trên môi càng là hai vệt râu hình chữ bát(八) đáng yêu, khiến người xung quanh bật cười. Trên vòng mã não , có đính một viên ngọc đẹp. Tay phải cầm quạt đưa tay về phía tiểu nô bên cạnh nhận lấy bát trà, nhẹ uống hai ngụm, sau khi, sục miệng một cái thì trả lại cho tiểu đồng. ... Mời các bạn đón đọc 1/2 Lưu manh của tác giả Hà Giang Nữ Hiệp
Bất Ái Kỷ - Mộ Dung Tỷ Tả
Ta già rồi.  Ta đã 27 tuổi, đêm bắt đầu với giấc mộng quá khứ, một đoạn một đoạn, như mới ngày hôm qua. Thức dậy, sự hỗn loạn và thảm liệt đã qua đi, duy chỉ còn lại cơn mưa ngoài cửa sổ, dường như sẽ không bao giờ dừng lại. Mạnh Đình đã rất lâu rồi không đến. Suốt mười năm, không thể nói rằng không có cảm giác, nhưng hoàn toàn không phải tình yêu. Không phải là yêu, làm thế nào có thể yêu được, trái tim ta từ khi bắt đầu đã chịu không nỗi mà vỡ tan. Chính là, bọn họ chỉ là vô tâm đùa giỡn ta, xem ta như con rối, con rối vô tâm mà thôi. Đêm mưa bụi dài, như nửa cuộc đời ta. Sau này thì sao? Mười năm trước khốn khổ cầu khẩn, cầu xin bỏ qua ta. Mạnh Đình ánh mắt cùng ngữ khí đều là tuyệt tình lãnh khốc. “Đến khi ngươi già rồi, không đi cũng phải đi.” Ta trần truồng quỳ trên mặt đất, cả người lạnh như băng. Cũng không phải ta không già, Mạnh Đình đã có nam hài trẻ khác. không hề băn khoăn, đắc ý hỏi ta: ” Có giống Nhân Nhân khi còn trẻ không? Ta liền đành phải ngủ ở sopha bên ngoài. Lắng nghe những tiếng rên rỉ vang lên từ cửa, khiến cả đời này mỗi khi chợp mắt lại mơ đến nó, lúc tỉnh chỉ cảm thấy tiêu điều. Tỉnh lại chỉ còn hoang vắng. Lần cuối cùng bị hắn đùa bỡn, đứng dậy liền nói, “Nơi đó của ngươi, nới lỏng rồi.” Ta chẳng qua là im lặng nhìn hắn. Hẳn mở thắt cả vạt, lạnh lùng lái xe đi, không để lại chút thanh âm. Ta kéo chăn che kín cơ thể. Cho dù hắn nói như vậy, cũng không làm ta xấu hổ. Bọn hắn hành hạ, cố ý khiến ta tủi nhục. Hôm nay lòng ta đã chết. Mộng thiếu niên đã sớm yên diệt, gương mặt trong gương không còn là gương mặt mười bảy tuổi ngây thơ ướt át. Cuộc đời to lớn, ta hai tay trống trơn, thứ duy nhất còn chừa lại chính là cái thân thể này, có thể mở rộng hai chân dưới thân của nam nhân mà không hề cảm thấy thẹn. Ôm chăn ngồi dậy, một thân mồ hôi lạnh, chỉ mong thoát khỏi giấc mơ. Nhưng đó không phải chỉ là giấc mơ,  đó là ta của ngày hôm qua. Ngoài cửa sổ thổi tới gió thu. Ta xuống giường, khoác y phục mỏng lên người. Giấy chứng minh thân phận không còn. Ta ô che mưa cũng không cần, liền tiến vào cơn mưa. Thật là lạnh. *** Đi qua nửa thành phố trong màn mưa, từng bước từng bước như trốn ly khỏi quá khứ khó chịu. Vậy mà bước chân ta, đến tột cùng có thể thoát được bao xa. Cuộn tròn trên chiếc ghế dài công viên, ta liền tiến thoái lưỡng nan. Chợp mắt sẽ là mộng cảnh đau khổ, mà tỉnh thức, nguyên lai so với mộng còn đau hơn. Đầu óc không thể nào tự do, hôm nay đưa tay nắm chặt, chỉ là băng lạnh mỏng manh. Trước mắt đều là hình ảnh của Mạnh Đình, nặng nề điệp điệp. Hắn ấn ta vào tường, đôi môi lại gần, nói: “Nhân Nhân thơm quá.” Ta đột nhiên tỉnh lại, nguyên lai bất giác trời đã sáng. Không có giấy tờ tuỳ thân, ta chỉ có thể tìm việc ở những địa bàn hắc công. Ban ngày làm công trường, đưa báo, ban đêm liền tìm một góc ở hầm đông người tụ tập mà ngủ. Tiền lương rất thấp, nhưng may mắn nhận được hằng ngày. Cầm tờ tiền mỏng, đây là ta lần đầu tiên kiếm được tiền. Mua một bát miến ở quầy nhỏ trên phố, nước mắt cũng rơi vào bên trong. Mỗi ngày đi ngang sạp báo, không nhịn được liền lật xem. Không thấy ta, Mạnh Đình cũng sẽ không lo lắng, sẽ không đăng báo tìm ta. Ta chỉ cười bản thân mình quá thảm hại. Vậy mà một tháng như vậy cũng trôi qua. Thời tiết đang trở lạnh, một lớp sương mỏng trên mặt đất. Ta đắp những tờ báo cũ để giữ lạnh cùng đôi giày đế cao su. Trừ một ngày ba bữa, phần tiền còn lại cũng không đủ thuê một chiếc giường. Ban đêm thu thập những thùng giấy mỏng, xếp lại coi như cũng có được cái giường. Con đường phía trước xa vời, nhưng ta chỉ có thể như thế. Buổi sáng đầu đông, ở vòi nước bên đường  rửa mặt. Nước chảy lạnh đến cực điểm, trán ta sanh sanh đau. Thời tiết ẩm ướt và lạnh, người không thể không đau, đau đến cả đêm cũng không ngủ được.  Mười năm bị nhốt và hành hạ, đã gần phá huỷ đi thân thể này. Vội vã đến công trường, cắn răng chịu đựng ngày lạnh rét. Quản đốc sai người tìm ta, đối ta nói: “Đưa tay ngươi ra.” Ta lặng lẽ lùi lại một chút, không thể làm gì khác hơn là đưa đôi tay sau lưng ra đến trước mặt hắn. Ngón tay đến lòng bàn tay, từng lớp máu không chịu nổi đập vào mắt. Bên tai liền có tiếng cười nhạo. Ta khốn quẫn nhìn lên, muốn xin hắn lưu lại ta. Trước mắt đột nhiên mờ đi, tay ta bắt vào khoảng không, từ từ ngã xuống mặt đất. Điều cuối cùng ta nghe được: “Không phải là không cấp ngươi cơ hội, sớm đã nói ngươi không làm được…” Tỉnh dậy, trời đã tối đen. Thật lâu mới rõ ràng, nguyên lai mình nằm ở trên đường phố. Muốn bò dậy, mi mắt cũng thật nặng nề. Đầu tê dại chết lặng, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, vẫn từ từ nhớ lại những gì đã xảy ra. Nguyên lai ta đã chạy đi, rời khỏi Mạnh Đình. Nguyên lai bọn họ thấy ta bất tỉnh, liền ném ta ra đường. Trên gương mặt một điểm, một điểm rơi xuống lạnh lẽo. Thì ra là mưa đông. ... Mời các bạn đón đọc Bất Ái Kỷ của tác giả Mộ Dung Tỷ Tả.
Bùa Hộ Mệnh của Menpehtyre - Bất Tất Bất Tất
Năm 1912, được quý tộc Anh quốc tài trợ, Raymond đến Ai Cập “đãi vàng”, trở thành một mắc xích trong đường dây mua bán cổ vật. Trong đền thờ thần Amon, y phát hiện một mật thất bị bỏ hoang, lấy được một công cụ của một thầy bùa nào đó ba ngàn năm trước. Không ngờ không bao lâu sau, y lại cứu được chính thầy bùa xuyên không mà đến đó…  *** Thebes, Ai Cập năm 1912.   Raymond MacDonald sờ vào đền thờ Karnak (*) bên bờ sông Nile lúc sắc trời hơi hừng sáng. Bị Jim Roger phía sau vỗ một cái, y lập tức trốn vào phía sau thân nhân sư hai bên, tránh né cảnh sát Ai Cập đang tuần tra đền thờ.   Khuôn mặt sớm đã sứt mẻ thê lương của nhân sư dưới bầu trời màu than chì làm Raymond sinh ra ảo giác con quái vật bảo hộ đền thờ này ngay sau đó sẽ há miệng nhào tới. Y ngừng thở, đợi cho ánh lửa cùng tiếng bước chân đi xa mới lôi Jim nhanh chóng chạy đến đền thờ Amon trong ảo giác kẻ địch truy đuổi phía sau.   Tiến vào đại sảnh đền thờ Amon đầy cột đá, tiếng bước chân nặng nề cùng bóng đen cực đại muốn che khuất bầu trời của cột đá khiến người ta không khỏi run rẩy, Raymond cùng Jim dùng ánh lửa mỏng manh của bật lửa lần lượt xem xét từng cột đá.   “ Raymond, bên này!”   Nghe Jim gọi, Raymond kích động xông qua, quả nhiên trên bệ trụ trước mặt Jim tìm thấy dấu hiệu vương triều Senakhetenre. Y kích động lấy tờ giấy trong ngực ra, bên trên viết một phần nhà khảo cổ Hawass phiên dịch từ nội dung trong giấy Papyrus về vương triều thứ mười bảy -- tuy Hawass cảm thấy hoài nghi về nguồn gốc thông tin của y.   “ Phía cuối của cái bóng lúc ấn ký Pharaoh được ánh nắng đầu tiên chiếu rọi.”   Jim đọc ra trong ánh lửa, nâng cổ tay lên nhìn nhìn đồng hồ kiểu mới nhất.   “ Mau lên!”   Raymond gật đầu nhìn chân trời màu than chì, có chút lo lắng chờ đợi mặt trời dâng lên. Nếu tờ giấy Papyrus kia cùng thứ Hawass phiên dịch thật sự không sai, gần đây hẳn là có một phòng bí mật tồn tại từ vương triều thứ mười bảy. Căn cứ theo suy đoán của y, bên trong hẳn là một kho báu được tư tế giấu kín. ... Mời các bạn đón đọc Bùa Hộ Mệnh của Menpehtyre của tác giả Bất Tất Bất Tất.
Đoạt Hôn 101 Lần - Diệp Phi Dạ
Câu chuyện Đoạt Hôn 101 Lần của tác giả Diệp Phi Dạ là tác phẩm ngôn tình hay kể rằng "Ông xã, là anh nói chỉ cần em thích thì có thể mang về nhà, cho dù đó là túi xách, quần áo, mỹ phẩm, hay…. Ừm, còn có một anh chàng đẹp trai nữa!"  Thịnh Thế lật bàn, là ai nói, truyện cưới cô thì cô sẽ là món đồ chơi độc nhất vô nhị, không ai dám đụng vào của anh.  Sự thật chứng minh gia khẩu vị quá nặng, không để anh ở trong mắt không chỉ có một mình Cố Lan San: "Thưa anh, đây là hoa hồng chuyển phát nhanh cho cô Cố, xin hãy ký nhận." "Thiếu gia, một người đàn ông đứng ở dưới lầu hát tình ca một đêm cho thiếu phu nhân." "Ông chủ, bà chủ bị một người phụ nữ cưỡng hôn trên đường. . ." *** Chắc cô mệt muốn chết rồi, mệt mỏi ngủ say, cũng chẳng thèm động đậy, dáng vẻ cực kỳ lười biếng. Nhìn Cố Lan San như vậy, tim Thịnh Thế cũng mềm nhũn, nhìn chằm chú dáng vẻ của cô. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người. Cố Lan San khá xinh đẹp, tóc đen bóng dài ngang vai, da trắng, môi hồng. Tại vừa rồi quá cuồng nhiệt nên cả người cô càng thêm quyến rũ, gợi cảm. Thịnh Thế nhìn một lúc, không nhịn được mà cúi người. Nhưng ngay khi bốn cánh môi dán vào nhau, mi mắt Cố Lan San hơi run rẩy, chậm rãi mở to mắt. Thịnh Thế buộc phải dừng hành động của mình lại nhanh chong xoay người ngồi dậy, chậm rãi mặc quần áo. Cố Lan San hơi căng người, suy nghĩ một lúc rồi mới cẩn thận nói: "Cùng anh đi ăn tối 5000 Tệ, tắm chung 5000 tệ, làm hai lần, mỗi lần một vạn tệ. Tổng cộng là. . . . . . " Động tác mặc quần áo của Thịnh Thế hơi ngừng lại sau đó lặng lẽ tiếp tục. Anh đưa lưng về phía Cố Lan San khiến cô không thể nhìn ra dáng vẻ của anh nhưng cô cảm thấy áp bức do anh mang lại. Cố Lan San biết, đây là dấu hiệu anh không vui. Cố Lan San dừng năm giây rồi tiếp tục mở miệng, "Ba vạn tệ!" ... Mời các bạn đón đọc Đoạt Hôn 101 Lần của tác giả Diệp Phi Dạ.