Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hỉ Tương Cố

Hỉ Tương Cố là cuốn tiểu thuyết bách hợp của Mộ Thành Tuyết mà bạn không nên bỏ qua nếu là một người đam mê bách hợp. Câu chuyện kể về Hỉ Mi - đứa con gái sinh ra trong một gia đình phức tạp luôn mong muốn có đứa con trai, cô nàng có tính tình bá đạo, mạnh mẽ. Câu chuyện bắt đầu khi Hỉ Mi gặp Âm Cố - một người con gái dịu dàng, ấm áp. Hai người họ bắt đầu một mối tình đầy trắc trở nhưng cũng thật cảm động. *** "Chuyện về một nàng sát thủ bỏ nghề làm bà đỡ bởi vì nhân tính trỗi dậy mạnh mẽ khi thấy một thai phụ sinh con trước mắt mình. Một cô nàng nông thôn bị chồng bỏ bởi vì bị sảy thai. Hai người gặp nhau có lẽ là vì duyên; có lẽ do có người vô tình sắp xếp. Tình từ từ bùng cháy bởi vì hai người như sinh ra là dành cho nhau; một phần thiếu của người này bù đắp cho người kia; một lạnh một nóng; một nhạy bén một đơn thuần..." *** #Review Tên: Hỉ tương cố Thể loại: Điền văn, cổ đại, tình hữu độc chung, 1x1, HE Tác giả: Mộ Thành Tuyết Cp: Âm Cố x Hỉ Mi Độ dài: 95 chương ————————————————————— Cảm nhận của t: Vì là điền văn nên truyện không có gì giật gân, gay cấn và kể cả H. Nhưng t vẫn đề cử bộ này. Bộ truyện diễn biến khá là chậm nhiệt, tình cảm của hai nhân vật chính rất đẹp, vì biết nhau gần nhau rồi yêu nhau. Ay thực sự khả năng viết văn cảm nhận của t khá kém nên chỉ đc từng này thôi. Mn tham khảo tạm. Tóm tắt nội dung: Âm Cố vốn là một sát thủ bởi gia đình làm nghề truyền thống là sát thủ. Nhưng do một lần làm nhiệm vụ, chứng kiến một thai phụ sinh con trước mặt mình mà gác kiếm, chuyển nghề. Do được nhờ vả từ người quen mà Âm Cố đi đỡ đẻ cho một người thai phụ khó sinh và sau đó, đỡ đẻ tiếp cho Hỉ Mi....À tiện thể, Âm Cố là phúc hắc mặt dày cường công. Hỉ Mi được gả vào một gia đình cũng tạm được. Phu quân là một gã mọt sách luôn gác đèn cố đỗ đạt( thực ra do mẹ ép) nên lãnh đạm nàng, một tháng đụng chạm chỉ vài lần và rất ngắn ngủi. Sau khi được đỡ đẻ, do một vài lí do mà con của nàng mất, quá đau thương và dưới sức ép từ phía nhà chồng, Hỉ Mi quyết định rời đi với Âm Cố, làm lại cuộc đời. Rồi hai người ở chung với nhau, lâu ngày sinh tình, Âm Cố dẫn Hỉ Mi ra mắt bố mẹ( nhà đấy hài, thú vị lắm). Cuối cùng là dọn ra ở riêng, tự lập nghiệp. Hai bạn có xa nhau một khoảng thời gian nhưng nhanh chóng tái hợp nhé! ————————————————- Nếu sau khi đọc xong, mn có hứng thú với văn phong của Mộ Thành Tuyết có thể đọc thêm bộ Chiết yêu( quyển trước Hỉ tương cố), Bà sa... *** Lần này Việt Lâm thị mang thai cũng chịu nhiều đau khổ. Cái thai mười mấy năm trước kia, chẳng qua là do bà muốn phủi bụi trên cái tủ, lúc nâng người lại vấp chân té nên không giữ được. Cho nên lần này phải vạn phần cẩn thận. Trước thời gian vượt cạn, Việt Lâm thị cũng là thống khổ, trái trông mong phải chịu đựng, nắm chặt nắm tay cả ngày. Rốt cục, khi tuyết đầu mùa đông rơi... Việt Đại hao phí hết tâm tư vì đứa con trai này, mời bà đỡ về trước và dặn dò bà đỡ đừng đi xa nhà. Lúc này, vừa thấy Việt Lâm thị kêu lên đau đớn, hắn vội nhờ một thanh niên nhà bên cạnh chạy đi thỉnh bà đỡ đến. Khi bà đỡ cầm hành lý hành nghề đuổi tới, Việt Lâm thị lại càng đau hơn. Bà đỡ xốc váy của Việt Lâm thị lên nhìn, nói chưa thấy động tĩnh thì kích động cái gì. Việt Đại nóng nảy, một mực không cho bà đỡ rời đi. Dầu gì cũng là thường xuyên chạm mặt, bà đỡ biết Việt Đại rất coi trọng đứa con này, cũng nghe lời ngồi xuống. Dù sao nước ấm và khăn đều đã chuẩn bị đủ, ngồi chờ cũng thong dong được một chút. Huống chi Việt Lâm thị yếu ớt, không biết có thể sinh được bình thường hay không. Trong lòng bà đỡ rất bồn chồn, chỉ là không dám nói mà thôi. Cùng lúc đó, Việt Đại còn gọi thêm vài tiểu tức phụ bên cạnh, đến lúc đó nhất định phải giúp một tay. Cứ như vậy, Việt Lâm thị vẫn chưa sinh mà cái phòng không tính là rộng lắm đã chen chúc đầy người. Buổi chiều, Việt Lâm thị vẫn chưa có động tĩnh gì, làm Việt Đại cực kì hồi hộp, nên đi đốt ba cây nhang, vén rèm chạy đi ra. Lúc này, tuyết lớn rơi xuống bay tán loạn, khá là lạnh. Việt Đại che nhang, chạy tới phần mộ tổ tiên liên tục lễ bái, không ngừng cầu nguyện. Cuối cùng, hắn đứng dậy tìm chỗ cắm nhang xong, mới vừa đứng dậy trở về thì thấy ngoài đầu thôn, có một người từ từ đi đến đây. Tuyết rơi vô thanh vô tức, nhưng làm người thấy xôn xao, người nọ lại không nhanh không chậm bước đi trong tuyết, và cũng không tránh tuyết. Là ai? Việt Đại nghi hoặc. Tuyết thế này, ai cũng vội về nhà vây quanh lửa để sưởi ấm, mà sao còn có người tự tại đi trong tuyết như vậy? Trong lúc vừa suy nghĩ, người nọ đã đến trước mặt. Việt Đại nhìn người, cảm thấy đây là một người con gái. Chỉ là nàng ta chẳng những khoác áo choàng, mà trên mặt cũng che kín. Nàng kia đứng trước mắt Việt Đại, hơi động để tuyết rớt xuống, hỏi: "Đây có phải là thôn Đê Hạ?" Thanh âm có chút trầm thấp, Việt Đại vội gật đầu: "Đúng vậy." "Ở đây có họ Việt phải không?" "Họ Việt?" Việt Đại sửng sốt. Toàn thôn Đê Hạ chỉ có mấy chục hộ, chỉ có nhà hắn là họ Việt. Vì thế hắn có chút kì quái đánh giá cô gái xa lạ trước mắt này. "Ta họ Việt, nhưng cô là..." Đôi mắt nàng kia hơi ngơ ngác, sau đó làm như gật đầu: "Chỉ có một nhà của ông?" "Đúng vậy." Nàng kia lập tức xốc áo choàng, lấy một thứ gì đó từ trong ngực ra: "Nhìn xem." Việt Đại nhìn theo động tác của nàng, cũng đã chú ý tựa hộ nàng muốn lấy cái gì đó. Đột nhiên có người tìm hắn, kiểu nói chuyện rất kì quái, quá ngắn gọn, đây rốt cục là chuyện gì đang xảy ra? Hắn nhận đồ, nhìn kỹ lại, hoảng sợ. Đây chính là bọc tiền mà khi nhị muội xuất giá, mẫu thân đã cho nhị muội. Tuy rằng đã qua nhiều năm nhưng vẫn có thể phân biệt được. "Ah, đây là..." Việt Đại vẫn không hiểu. "Ta là bà đỡ mà nhị muội ông mời đến." Nàng ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nói: "Có thể về nhà rồi nói sau được không?" Việt Đại rất kinh ngạc, và vừa cảm động. Hắn từng nghe nhị muội nói muốn thỉnh một bà đỡ tốt nhất để lo cho mẫu tử bình an, ai ngờ không phải là nói đùa. Hắn vội cười, xoa xoa tay nói: "Ây da, thật vậy chăng? Mau đi theo ta! Mau đi theo ta!" Tuyết rơi nhiều, hai người đứng mãi cũng sẽ thành người tuyết. Vào phòng, một phòng phụ nhân đã chuẩn bị tốt hết thảy, chỉ còn chờ Việt Lâm thị. Trong phòng có bà đỡ họ Hà, Hà thị đang ngồi ở ghế chính, bà bây giờ là người quan trọng nhất. Bà gọi chủ nhà lấy hạt dưa, chỉ huy vài tiểu tức phụ khác làm việc, thấy Việt Đại vừa vào, còn mang theo một cô nương che kín người chỉ chừa lại đôi mắt, cười nói: "Yêu, Hỉ Mi nhà ông hiếu kính nhỉ, trời lạnh như vậy mà cũng tới hỗ trợ." Việt Đại vội cầm chén nước ấm, cười đến nếp nhăn trên trán sâu thêm: "Không phải, đây là nhị muội ta thương đại tẩu của nàng, nên mời bà đỡ đến giúp." "Ồh? Vậy cũng tốt." Hà thị nhảy lên, vừa mới muốn nói cái gì, đôi mắt đột nhiên trợn to, đứng hình tại chỗ. Một phòng toàn bộ cũng nhìn về một phương, chuyện trên tay cũng quên làm. Việt Đại bị dọa, vội quay đầu lại, cũng sửng sốt theo. Từ lúc đi ở ngoài cho đến khi vào đây, cô gái đó vẫn không nói gì, đứng ở cạnh cửa cởi áo khoác ngoài, vén rèm hất tuyết đã bám vào người, sau đó đặt đồ trên một cái ghế dài. Sau đó là kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra gương mặt trẻ tuổi. Nhìn cô gái gỡ đấu lạp xuống xong, trên đầu chỉ có một cây trâm bằng trúc, tóc còn lại thì xõa tự nhiên; tuy rằng chỉ mặc bố y màu xanh da trời nhưng có thân hình cao, không phải tư thái của người già; màu da lại non mềm, vẻ đẹp giống như trong tranh vẽ, không tì vết. Sau khi lấy lại tinh thần, Hà thị phẫn nộ đặt mông ngồi xuống, chỉ vào Đại Việt mắng: "Lão bà tử ta năm đó cũng là một người như hoa, làm bà đỡ cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ, sao ông phải đến mức coi thường ta như vậy?" Việt Đại cũng xấu hổ, đối với chuyện này cũng không biết nói sao. Nàng kia nghe xong cũng bình bình đạm đạm không biến hóa gì, còn đang mở cái hòm nhỏ mà nàng mang theo. "Cô nương cũng thật là, sao lại đùa như thế. Vì sao nhị muội ta lại mời cô chứ?" Việt Đại đi đến trước mặt nàng kia vội hỏi. Cô gái đó cũng không nâng mắt, chỉ là mở cái hòm ra để lên bàn của Hà thị. Hà thị nghễnh cổ lên nhìn. Bên trong có hai cây kéo lớn nhỏ, có que thổi lửa, còn có nhiều bình này nọ không biết tên. Bà thấy cô vô tình ngăn trở, liền nhanh tay cầm một bình, vừa mở ra, mùi rượu tỏa ra ngoài. "Ui!" Hà thị kêu một tiếng, nhìn về phía nàng kia. "Hình như là thật. Cô... thật sự là bà đỡ?" Nàng kia gật đầu: "Ta gọi là Âm Cố." Một tiểu tức phụ bên cạnh cũng lén nhìn, đây rõ ràng là đồ để đỡ đẻ. Nhưng trẻ tuổi như vậy lại làm bà đỡ là lần đầu tiên nhìn thấy. Thật kì lạ. Nên nhịn không được mà nhỏ giọng nói: "Ui, đây là tạo nghiệt gì!" Âm Cố tùy ý quét mắt nhìn tiểu tức phụ đó, rồi nói với Việt Đại: "Đã đến giờ chưa?" Nhất thời Việt Đại không biết xưng hô với nàng như thế nào, ấp úng nửa ngày mới nói: "Cô nương... tới vừa đúng lúc, lúc trước vừa mới đau." "Ờ. Đã chuẩn bị gì rồi?" Âm Cố bắt đầu lấy đồ. Lúc này, người ở bên cạnh đã mở miệng. "Từ từ!" Bà ta cười dài nhìn Âm Cố. "Cô nương, không phải lão bà tử ta đây khoe khoang. Lão bà tử đã đỡ ra rất nhiều trẻ rồi, luận kinh nghiệm, so với cô là nhiều hơn rất nhiều. Khi muội tử chuẩn bị sinh, cô nương nên ở bên cạnh nhìn mà học hỏi." Dứt lời, còn không quên nhìn Âm Cố, trong mắt không che dấu được sự không hài lòng. Âm Cố nghĩ nghĩ, dừng tay lại, ngồi lên ghế dài ở cạnh cửa. Việt Đại vội thay chén nước ấm đưa cho nàng, nhưng còn chưa đi đến trước mặt nàng thì chợt nghe phòng trong đột nhiên truyền ra tiếng rên rỉ. "Ây da muốn sinh rồi!" Việt Đại run bắn người, nước trong chén vẩy ra, làm tay hắn bỏng run lên thêm, cái chén rớt xuống bể thành vài miếng. "Chuyện tốt chuyện tốt!" Hà thị vội nhảy dựng lên xoay người vào nhà, miệng vẫn còn la hét. "Vỡ là bình an, mẫu tử bình an; vỡ là bình an, mẫu tử bình an..." Vài tiểu tức phụ cũng đi vào theo, Việt Đại vừa định bước vô thì bị họ ngăn lại. "Chỗ này nam nhân không nên vào, ông cứ chờ ở ngoài đi." Quả nhiên, Việt Lâm thị kêu càng ngày càng vang, và càng ngày càng thê thảm. Âm Cố ngồi ở cạnh cửa nhìn mấy người kia bận rộn, chỉ là hơi nhíu mày. Việt Đại đứng ngồi không yên, thấy nàng như thế thì trong lòng hoảng hốt hơn, vội hỏi: "Vì sao cô nương nhíu mày?" "Thanh âm rất yếu, thân thể rất hư nhược." Âm Cố thản nhiên nói xong rồi nhìn ngoài cửa. Cửa hơi mở, rèm cửa thỉnh thoảng cũng bị thổi lên đánh vào trên cửa, gió quật bay phấp phới. Đập vào mắt là thấy một mảnh hoa râm. Việt Đại đóng cửa lại, vẻ mặt sốt ruột, giẫm chân không thôi. "Rồi làm sao đây, làm sao đây..." Đã một canh giờ, một tiểu tức phụ mang một chậu máu loãng từ bên trong ra. Mặt mũi Việt Đại trắng bệch, cảm thấy con của hắn gần như là hòa vào trong đó. "Sợ cái gì chứ, ông cũng đã làm cha rồi mà." Tiểu tức phụ xem thường. Đổ nước, lại đổ nước ấm vào. Bên trong ngoại trừ tiếng kêu của Việt Lâm thị ra thì còn có Hà thị không ngừng cổ động "dùng sức dùng sức". Nhưng đã lặp lại như thế nửa canh giờ, nước ấm cũng đã thay vài bận mà không có động tĩnh gì. Chốc lát sau, Hà thị đầy mồ hôi đi ra. "Sao lại thế này?" Việt Đại nhảy dựng lên, đi đứng có chút bất lợi. Hà thị khàn cả giọng, có chút bất an nói: "Muội tử nằm ở trên giường đã lâu, thân mình yếu ớt, lại không dùng nhiều sức được, ta giúp nàng cố gắng cả nửa ngày cũng không có tác dụng gì, nhưng vậy nàng lại càng đau hơn. Hạ thân đã mở nhưng vẫn không có một chút động tĩnh, ta..." Trong lòng bà thầm kêu khổ, biết rõ Việt Lâm thị lần này lâm bồn là rất khó khăn, vậy mà vừa rồi còn quản mặt mũi cái gì. Hôm nay nếu mẫu tử bình an thì thôi, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bà gánh được trách nhiệm. Việt Đại chắc chắn liều mạng. Dưới tình huống bận rộn nửa ngày đều không có dụng, bà rốt cục nhớ tới bà đỡ trẻ tuổi Âm Cố đột nhiên xuất hiện. Nghĩ vậy, cắn răn nói: "Tình huống hiện tại chỉ sợ là để càng lâu càng phiền toái, chỉ sợ..." "Bà đừng có nói thế... " Việt Đại mở to hai mắt nhìn, như muốn ăn thịt người. Hà thị bĩu môi, vờ như vô tình quét mắt qua cánh cửa nhìn một cái. Việt Đại đột nhiên nhớ tới còn một bà đỡ mà nhị muội đưa tới, nhị muội biết rõ tình thế của đại tẩu mà vẫn đưa bà đỡ đến vậy nhất định là tốt nhất. Việt Đại lập tức xoay người hô lên: "Cô nương..." Hà thị rùng mình khi nghe được. Xem ra Việt Đại rất mong có con trai, thanh âm cũng tuyệt vọng. Âm Cố thản nhiên đứng dậy. "Chuẩn bị nước nóng cho ta, tất cả đều lui ra ngoài." Hà thị bớt căng thẳng được một chút, nhưng cũng làm như là bề trên, lúc này nếu có xảy ra cái gì thì cũng không quan hệ tới bà. Có điều bà vẫn muốn đi theo vào nhìn một cái. Mà tính toán của bà còn chưa thực hiện được thì Âm Cố đã cản lại ngoài cửa: "Bà phụ trách chuyền nước ấm." Hà thị há miệng thở dốc, được rồi, mình ở ngoài ổn hơn. "Một mình cô..." Việt Đại xoa tay, đi lên, có chút không yên hỏi. Mà đáp án trả lời hắn là cái cửa đóng chặt. Việt Đại và Hà thị hai mặt nhìn nhau, đánh phải ở ngoài coi chừng. Đóng cửa lại, Âm Cố xoay người. Đây là phòng ngủ; xiêm, áo, bồn, lửa, coi như ấm áp, bày biện trong phòng đơn giản, chỉ là cái giường kia có chút ghê người. Âm Cố rốt cục cũng biết vì sao Hà thị muốn đẩy trách nhiệm. Tuy rằng nữ nhân ở trên giường đang mở rộng hai chân ra, gập gối, nhưng thân thể của bà đã sưng phù lên. Nếu không phải vẫn còn đang nhỏ giọng rên rỉ thì nhìn sắc mặt giống như người chết. Âm Cố mở hòm, lôi ra vài thứ, sau đó trở mình đưa một dược hoàn nhỏ đến bên miệng Việt Lâm thị: "Nuốt xuống đi." Hai mắt Việt Lâm thị trống rỗng, hoàn toàn không có sinh lực, ngay cả hơi quay đầu sang cũng phải cố hết sức. Âm Cố dứt khoát đưa dược hoàn đến bên miệng bà rồi thuận thế nâng đầu giúp bà, làm cho bà nuốt xuống. "Đây... đây là cái gì?" Việt Lâm thị thở hổn hển hỏi. "Có thể giúp bà cố sức." Âm Cố dứt lời, xoay cổ tay đem lòng bàn tay nhẹ nhàng dán vào cổ họng của Việt Lâm thị. Mời các bạn đón đọc Hỉ Tương Cố của tác giả Mộ Thành Tuyết.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chiếm Đoạt Vợ Yêu - Tiểu Ngôn
Gả cho Nhâm Thiếu Hoài tuyệt đối là ác mộng của tất cả mọi phụ nữ. Gì chứ? Bước chân vào cửa nhà thế gia chẳng biết đâu mà lường, cô đâu có ngốc như vậy!   Nhưng tại sao mọi người ai ai cũng cho rằng hắn có phong thái tuấn lãng, là người cuồng công việc với một năng lực tuyệt vời. Cái gì mà nếu có thể gả cho tổng tài của tập đoàn Lôi Phong thì khẳng định sẽ được hạnh phúc cả đời??? Chính vì điều này mà Y Đằng gia từ trên xuống dưới đều dùng hết tiêu chuẩn dành cho khách quý để đối đãi với hắn… …Cũng chỉ có cô! *** Thể loại: Ngôn tình, nam cường + nữ tiểu bạch, sủng, 18+, HE Độ dài: 10 chương Tình trạng: Hoàn  -------------- Danh môn khuê tú kết duyên cùng Tổng tài trẻ tuổi thì có gì không tốt? Bước chân vào cửa thế gia từ khi nào lại hóa thành ác mộng? Tại sao chỉ có mỗi mình cô thấy được điều này? … Y Đằng Ưu Nhi – Tiểu thư chính thất gia tộc Y Đằng nổi tiếng bậc nhất Nhật Bản ngày đêm tự hỏi vì cớ gì phải gả cho Nhâm Thiếu Hoài? Chỉ vì anh ta dám “cầu hôn”, hạnh phúc cả đời của cô cứ thế liền bị định đoạt? Thực ra, dựa vào ngoại hình của Nhâm Thiếu Hoài mà nói, bất cứ cô gái nào cũng có thể bị anh mê hoặc. Riêng với Ưu Nhi cô, cảm giác đó chính là “run rẩy”. Cô về nước chưa được hai ngày, nụ hôn đầu tiên lại bị tên “đăng đồ tử” không quen biết Nhâm Thiếu Hoài cả gan cướp mất. Nếu cô không nhanh trí lừa anh, nhanh chân chạy trốn chỉ sợ đã bị “trực tiếp ăn sạch”. Ngay cả với một người con gái xa lạ anh ta còn có thể “động dục” thì chắc chắn chẳng phải loại tốt đẹp gì, cô vẫn là nên tránh xa thì hơn. Thế nhưng, cô tính không bằng cha cô tính. Lần thứ hai bị bắt ép đến buổi tiệc “tuyển thê”, cô lại lần nữa chạm mặt anh. Lần này, Nhâm Thiếu Hoài như “quỷ đói háo sắc” trực tiếp đóng nhãn khắp người cô, thẳng thừng tuyên bố cô là của anh, vị trí Nhâm thiếu phu nhân không phải cô không được. Không thể chạy trốn cũng không thể phản đối, chỉ trong một tuần ngắn ngủi liền từ Y Đằng tiểu thư thăng lên vị trí hôn thê Nhâm Thiếu Hoài. “Kim quy tế” Nhâm Thiếu Hoài do cha cô vất vả câu được, cô một khắc cũng không muốn lại gần, tránh xa như rắn rết. “Gả cho Nhâm Thiếu Hoài tuyệt đối là ác mộng!” … Kết hôn với anh là ác mộng? Muốn anh chủ động hủy bỏ hôn ước? Đối với suy nghĩ kỳ quái của Ưu Nhi, Nhâm Thiếu Hoài thực sự không hiểu.  “Gả cho anh là ước mơ tha thiết của biết bao nhiêu cô gái thế mà cô lại biến nó thành thứ so với xuống địa ngục còn thảm hơn.” Lần đầu tiên gặp mặt, anh chính vì “nhất kiến chung tình” liền cùng cô ước định một đời. Vốn tin tưởng còn có thời gian cả cuộc đời, đợi đến một ngày nào đó cô sẽ hiểu nhưng người con gái này hết chạy trốn lại yêu cầu anh hủy hôn ước, đến lúc cưới vào cửa vẫn một mực không tin tưởng anh.  Anh bị người ta “theo đuổi”, quyết ý “làm vợ hai”, cô không “ăn dấm chua” còn hứng thú trêu chọc “ông xã”, hại anh đến cơm cũng chẳng nuốt nổi. Tiểu tam tìm đến cửa, tin tức bát quái bay ngập trời, cô không gặp anh nói rõ ràng mọi chuyện liền chắn chắn anh ngoại tình. Thế này là thế nào? Ưu Nhi… “Anh tìm ba mươi năm mới được người vợ như em. Sao có thể tùy tiện mà thay lòng đổi dạ được?” Thế nhưng… “Em tình nguyện tin vào mấy cái tin tức bát quái cũng không tin tưởng chính chồng mình sao?” … Thực ra, đây chính là bộ truyện “xôi thịt khắp nơi” đầu tiên tôi đọc. Không hiểu sao tôi khá ác cảm với thể loại truyện này, chỉ chuộng những bộ “tả cảnh – tả tâm” dài lê thê không hồi kết. Tuy nhiên, cũng giống như ăn uống vậy, đổi khẩu vị một chút cũng là cách khiến cuộc sống đỡ phần đơn điệu hơn. “Chiếm đoạt vợ yêu” có nội dung xoay quanh câu chuyện “yêu từ cái nhìn đầu tiên” của chàng Tổng tài trẻ tuổi anh tuấn Nhâm Thiếu Hoài và Đại tiểu thư “lạc loài” Y Đằng Ưu Nhi. Vốn là một người cuồng công việc, Nhâm Thiếu Hoài không xem trọng chuyện kết hôn nhưng đến khi gặp được “một thân hình lung linh rực rỡ như thiên sứ”, anh liền “ly hôn với công việc”, toàn tâm toàn ý “kết hôn” với tiểu hồ ly khiến anh hứng thú. Nếu Nhâm Thiếu Hoài vì yêu mà cưới thì đối với Ưu Nhi, kết hôn là một nghĩa vụ cô không thể chối bỏ. Dù anh cưng chiều cô bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể dẹp bỏ những cố kỵ trong lòng cô. Thế nhưng, đối diện với Nhâm Thiếu Hoài nhiệt tình như lửa, tảng băng trong lòng cô cũng dần dần tan chảy.  Thì ra, yêu là một việc hết sức đơn giản… Không cần thử thách dài lâu… Ở đúng thời điểm gặp đúng người… đó mới chính là duyên phận hoàn mỹ nhất. … ------------ Review by Âu Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Des by Họa Qúy Phi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban Mời các bạn đón đọc Chiếm Đoạt Vợ Yêu của tác giả Tiểu Ngôn.
Chí Tôn Đào Phi - Nặc Nặc Bảo Bối
Cô là thiếu tướng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của quân đoàn 36 bộ đội đặc chủng, em trai chết, khiến tính cách cô thay đổi một cách to lớn, không tiếc gì cô tìm cách tiêu diệt hang ổ của bọn đầu sỏ đã gây nên cái chết của em trai mình.           Khi mối thù đã được báo, cũng là lúc cô phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.           Chết đi tái thế làm người, cô trở thành đứa con mồ côi của Mộc gia.           Ba tuổi, cô bị ném vào hầm tối chết chóc, chỉ vì muốn chọn ra một con rối tốt nhất;           Bảy tuổi, khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô lại bị khắc lên một đóa hoa sen máu nơi khóe mắt, đơn giản là bởi vì vẻ mặt cô có bảy phần giống với con gái của cậu, không những vậy so với cô ta lại càng hoàn mĩ hơn;           Mười tuổi, cô trở thành con rối ưu tú nhất Mộc gia;           Mười sáu tuổi, chị họ đào hôn, cô bị bắt thay thế gả đi, trở thành Lạc Vương phi.           Thương Diễm Túc, Thương Lang quốc – Lạc Vương nắm quyền thế lớn nhất.           Bảy tuổi, trong phòng tối của Mộc gia hắn thấy một đôi mắt lạnh lùng cao ngạo như loài sói, từ đó về sau ánh mắt đó tiến nhập vào trong lòng hắn, không thể tự kềm chế.           Khi hắn nhìn thấy nàng trong nháy mắt đã nhận ra nàng, cũng không phẫn nộ khi tân nương bị thay đổi, ngày đó, hắn nói với nàng: suốt đời suốt kiếp nguyện một đôi. Đời này, hắn chỉ chấp nhận một người đó là nàng.           Tuy nhiên thế sự luôn thay đổi khó lường, khi hắn vì quyền thế mà kết hôn với một vị nữ tử khác, nàng rốt cuộc nên đi nơi nào?           Khi thi thể lạnh như băng của nàng hiện ra trước mắt hắn, rốt cục hắn cũng lâm vào tuyệt vọng khôn cùng…           Mãi đến bốn năm sau, một đứa bé có bộ dáng giống hệt hắn xuất hiện trước mặt… *** Thể loại: cổ đại, xuyên không, trọng sinh, sủng, có chút ngược do hiểu lầm (tầm vài chương thôi) Lãnh Thanh Nghiên x Thương Diễm Túc Nữ chính là người hiện đại xuyên đến cổ đại vào thân thể của một đứa bé. Mẫu thân của nàng là đại tiểu thư của Mộc gia, bỏ đi theo một kiếm khách. Mộc gia không chịu, đuổi theo, phụ thân của nàng bị giết. Mẫu thân của nàng vì khó sinh mà chết. Mộc gia nể mặt mẫu thân của nàng nên mới để nàng sống. Mới ba tuổi nhưng Thanh Nghiên phải vào phòng tối để tranh giành sự sống cùng chín đứa trẻ khác. Đáng lý phải có cuộc sống như một tiểu thư, hoặc ít nhất như một đứa trẻ bình thường, nhưng không, Thanh Nghiên bị buộc trở thành ám vệ của Mộc gia. Nam chính Thương Diễm Túc là Thất hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất. Lần đầu tiên nam chính gặp nữ chính là khi hắn ghé Mộc gia để xem cách Mộc gia huấn luyện ra ám vệ. Ghé mắt vào lỗ nhỏ trên tường, hắn nhìn thấy được ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo của nàng. Hắn chú ý tới nàng và cũng nhờ thế mà hắn gián tiếp cứu nàng một mạng. Ghen tị Thanh Nghiên có khuôn mặt đẹp hơn, Mộc Thanh Dao sai người khắc hoa sen lên khoé mắt của Thanh Nghiên. Thế nhưng hoa sen đó không làm nàng xấu đi, mà còn làm tăng thêm vẻ diễm lệ. Mộc Thanh Dao đào hôn nên Thanh Nghiên phải thay nàng ta gả đến Lạc vương phủ. Thương Diễm Túc nổi tiếng là người vô tình, lãnh khốc, thế nhưng hắn đã từng gặp và có mối duyên với Thanh Nghiên, nên hắn không hề tức giận khi phát hiện ra tân nương bị đổi. Sau đó là một loạt tình tiết sủng ngọt giữa cặp chính. Mình đọc truyện này cách đây một năm. Lúc đó mình cũng bị lừa vì văn án. Thật ra truyện có ngược một chút, tầm vài chương thôi, do hiểu lầm. Đoạn ở trên văn án là vầy: Thanh Nghiên bị trúng độc khi làm ám vệ cho Mộc gia do Mộc gia hạ độc để kiểm soát ám vệ; hoàng thượng có băng tằm trị độc nhưng ra điều kiện Diễm Túc phải cưới sườn phi nhưng không được nói với Thanh Nghiên, nếu không ông sẽ huỷ băng tằm. Sử Vân Kiều chưa kịp bái đường với Diễm Túc, nhưng mà ả ta mặt dày ở lại vương phủ, Diễm Túc mặc kệ cho ả ta tự sinh tự diệt. Chỉ vậy thôi, Thanh Nghiên cũng chẳng chết thật đâu. Bốn năm sau cùng con trai về tống Sử Văn Kiều đi :3 Kết thúc HE cả :3 *lỗi editor* editor đánh máy dính chữ quá. Đọc mà bị hack não, nhức mắt :3 Nhận xét: Nam chính lạnh lùng, tàn khốc nhưng thủ thân như ngọc và thâm tình. Mình không có gì chê ở nam chính cả. Hắn vì lo cho nàng nên không dám giải thích cho nàng hiểu. Mình rất thông cảm cho hắn. Về phần nữ chính, theo mình, tác giả xây dựng chưa đồng nhất lắm. Ở kiếp trước ở trong quân đội nàng lãnh khốc vô tình ngay cả với em trai ruột. Sau khi xuyên đến thì buộc phải tàn nhẫn hạ thủ với những đứa bé, bản thân nàng sống lạnh lùng vì phải trải qua khoá huấn luyện ám vệ chỉ chém giết. Thế nhưng, về sau mình lại cảm thấy tính cách nữ chính có chút thay đổi khá nhanh: dễ mở lòng hơn; khi mới gặp nam chính lần đầu thì liền cảm thấy yên tâm; bước vào vương phủ thì liền cảm thấy cả đời không thể thoát ra, ngủ mê đến mức có người đứng đầu giương cũng không biết (ám vệ mà như vậy không phải nữ chính chắc chết sớm quá :3 )… Ít nhất thì nữ chính không não tàn, phá team, nhưng hình tượng lúc sau không phù hợp với hình tượng lãnh khốc ban đầu. Cũng có thể do tác giả không đủ thời lượng để viết thêm về tình tiết thay đổi từ từ trong tính cách của nữ chính. Mình hi vọng Trạch Trạch tìm được một nửa cuộc đời của hắn. Vì Trạch Trạch quá dễ thương =)) Mình xem truyện này cách đây một năm rồi. Một năm trước không chê gì cả, một năm sau bắt đầu xét nét rồi :3 Cho truyện này 4/5 điểm.   Mời các bạn đón đọc Chí Tôn Đào Phi của tác giả Nặc Nặc Bảo Bối.
Cơn Mưa - Khang Thành
"Cơn mưa" là câu chuyện không chỉ về tình yêu, mà sau khi đọc xong, bạn sẽ hiểu thêm rất nhiều điều về cuộc sống và cách làm người. Ví như rằng, trong cuộc sống, dù bất đắc dĩ đến như thế nào đi nữa, bạn vẫn sẽ luôn có sự lựa chọn của riêng mình. Giống như Khổng Tú Trân, cô gái cũng có xuất thân nghèo khổ, đã nhắm mắt đưa chân, lựa chọn làm người tình của người đàn ông có vợ; cuối cùng mất tất cả, mất thân thể mất tự trọng mất tiền, liên lụy cả đến những người xung quanh. Nghèo có phải là cái tội không?! Không, nghèo không phải là cái tội. Nhưng nếu vì nghèo mà đánh mất bản thân mình, lầm đường lạc lối, vậy thì bạn đã có tội rồi. Nghèo mà không chịu cố gắng vươn lên, thay đổi số phận của mình, vậy thì bạn cũng đã có tội rồi. Đừng đổ lỗi, cũng đừng trách cứ. Bởi vì giống như Tôn Bằng dù khó khăn đến thế nào vẫn luôn quyết tâm bảo vệ Tôn Phi, bảo vệ những tín ngưỡng tốt đẹp trong lòng anh; cũng giống như Trần Nham, ngày hôm đó đã chọn bước về phía hai người họ, đến cùng lại vẫn bất chấp bao sóng gió mưa bão cuộc đời để kiên định bước về phía Tôn Bằng, chờ đợi anh. Mỗi một sự lựa chọn đó, dù phải đánh đổi bằng nước mắt và đớn đau, một tương lai không thể bảo đảm, nhưng ít nhất, mỗi một giây phút trôi qua, họ đã không phải hổ thẹn, không phải hối hận vì những gì đã làm hay đã bỏ lỡ. "Chúng ta không cách nào hứa hẹn với thế giới này, chúng ta chỉ có thể hứa hẹn với bản thân, ít nhất đừng dễ dàng bỏ cuộc, đừng cô phụ chính mình đã từng một thời nhiệt huyết."*** Với mình, không thể nghi ngờ, Cơn mưa là một trong những truyện ngôn tình hiện đại xuất sắc nhất. Mình từng đọc được ở đâu đó rằng, một tác phẩm trở nên tuyệt vời không phải là khi bạn đồng cảm với tác giả mà là bạn cảm thấy được những gì trải ra trên trang sách đồng cảm với chính bạn****. Và Cơn mưa thực sự đã mang đến cho mình sự thấu cảm bất tận đó. Không phải là cái cảm giác thỏa mãn hoặc vui vẻ nhất thời sau khi đọc xong, để rồi ngủ một giấc dậy thì những gì bạn nhớ lại có lẽ chỉ còn là một nụ cười mỉm qua quýt, mà là cái cảm giác trăn trở, băn khoăn, vừa vui lại vừa buồn, khuấy đảo những góc sâu kín trong con người bạn. Nhưng những xúc cảm đó, dù mạnh mẽ, đồng thời cũng rất dịu dàng. Chính là cái cảm giác như kiểu bên ngoài trời mưa tầm tã, còn bạn thì ở nhà, trong chăn ấm đệm êm, nghe tiếng mưa rơi như trút nước ngoài hiên vậy. Dữ dội mà lại bình yên, ấm áp vô ngần. Vậy nên, nếu những ai muốn tìm một câu chuyện thực tế, đủ để đánh thức những rung động nơi bạn, đủ để tiếp sức cho bạn dũng cảm hơn trong tình yêu, hay đủ để bạn lại muốn thấy mình mạnh mẽ hơn nữa giữa dòng đời vốn nhiều bất trắc, thì mình xin được nhiệt liệt đề cử cuốn truyện này. Chúc cho mỗi "chú lính chì dũng cảm"*****nhỏ bé mà can trường trên thế giới, đều có thể: sau Cơn Mưa, trời sẽ sáng! P/s 1: Nếu bạn thích Cơn Mưa, nhớ hãy đọc cả Xuân Khởi của Kim Bính nhé. Còn nếu bạn đã thích Xuân Khởi, hãy đến với Cơn Mưa. Hai cuốn truyện có mô típ khá tương tự nhau, đều thực tế và rất hay, rất cảm động ạ. P/s 2: Đây lại là một cái review vô cùng dài của mình nữa rồi. Dù mình cam đoan, mình không hề cố ý. Chỉ là có những cuốn truyện sâu sắc đến nỗi nó khiến mình muốn trải lòng thật nhiều, về nhân vật, về nhân sinh. Cảm ơn những ai đã chịu khó đọc đến những dòng cuối cùng này. Mình hứa lần sau mình sẽ viết dài hơn ạ ~ (ahihi) *** Văn án: Khi mới bắt đầu, chưa ai yêu ai, trong cơn mưa, chỉ có cơn gió lướt nhẹ qua ngọn cây.   Mời các bạn đón đọc Cơn Mưa của tác giả Khang Thành.
Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng - Khai Hoa Bất Kết Quả
Nếu cho mình dùng ba từ để mô tả “Hoàng đế càng muốn cưng chiều nàng” thì chính là: sủng, rất sủng, vô cùng sủng.  Xuyên suốt hơn chín mươi chương truyện, tình cảm của hoàng đế và Tiết Tĩnh Xu dần dần phát triển, cũng vô cùng bền chặt, chưa từng xảy ra mâu thuẫn “long trời lở đất” nào. Nếu nói tim của hoàng đế là một tảng băng, thì hẳn Tiết Tĩnh Xu sẽ là một dòng nước ấm. Vừa ấm vừa thơm, rất đỗi dịu dàng; từng chút lại từng chút xâm nhập, vô thanh vô thức khiến khối băng dày tan chảy, sau đó ủ lấy trái tim của hắn. Hoàng đế vì lí do cá nhân mà trước kia rất bài xích việc thân mật đụng chạm với nữ nhân; thế nhưng hắn lại không hề e ngại đụng chạm với Tiết Tĩnh Xu. Thậm chí còn phải ôm Tiết Tĩnh Xu ngủ, hắn mới có thể an giấc. Thậm chí hắn còn hỏi Tiết Tĩnh Xu rằng, những người Tiết gia năm xưa khinh bạc nàng ấy, nàng có muốn hắn trả thù giúp nàng chăng. Cả hai người đều biết rõ, Tiết gia đưa nàng vào cung, cũng bởi hi vọng có thể “thơm lây” bởi địa vị của nàng. Tiết gia mấy đời vinh hoa phú quý, cũng bởi có nữ tử làm hoàng hậu (nói nôm na là “bám váy đàn bà” đó). Thái hoàng thái hậu Đại Diễn khi đó cũng là người Tiết gia, nhưng bà tuổi đã cao, không còn mấy thời gian có thể che chở cho nhà mẹ đẻ, bởi thế mới cần Tiết Tĩnh Xu tiến cung. Nói đi cũng phải nói lại, Tiết Tĩnh Xu chính là phương án dự phòng. Bởi trước Tiết Tĩnh Xu, nữ tử Đại phòng của Tiết gia là Tiết Tĩnh Thiện đã lên đến chức thái tử phi. Nào ngờ tiên đế băng hà, các hoàng tử đứng lên tranh quyền đoạt vị, thái tử còn không giữ được ngôi thái tử, Tiết Tĩnh Thiện sao có thể làm thái tử phi được nữa. Tiết gia đành phải đưa nàng về.  Mình cảm thấy cái nhà này rất không có liêm sỉ, lão thái quân Tiết gia vọng tưởng chân trong chân ngoài với bọn phản tặc, điển hình của loại “ăn cây táo rào cây sung”; em họ Tiết Tĩnh Viện của Tiết Tĩnh Xu ghen ghét địa vị của nàng, năm lần bảy lượt muốn tạo ấn tượng trong mắt hoàng đế, sau này còn dùng thủ đoạn để trèo lên giường một vị vương gia… nói chung, ⅔ drama của câu truyện này cũng từ nhà họ Tiết mà ra, nhưng tất cả đều được giải quyết nhanh chóng. Kẻ cần trừng trị thì trừng trị, kẻ cần ban thưởng thì ban thưởng. Tiết Tĩnh Xu cùng hoàng đế đi qua sóng gió, sinh hạ hai bảo bảo đáng yêu, sau đó sống cuộc sống viên mãn hạnh phúc, HE toàn diện. :v “Hoàng đế càng muốn cưng chiều nàng” - ngay cái tên đã chỉ ra bản chất, đây là một bộ sủng ngọt tiêu chuẩn. Sự ngọt ngào và ấm áp của Tiết Tĩnh Xu và hoàng đế trải đều từ đầu truyện xuống cuối truyện, đúng với tinh thần “không sủng không vui”.  Tuy nhiên, đây cũng là một điểm trừ nho nhỏ khi có những phân đoạn hơi rườm rà, bình bình không lên không xuống, dễ làm cho người đọc thấy mệt. Những bạn thích đọc sủng ngọt thì không sao, nhưng những bạn không hay đọc thể loại này có thể bị ngộ độc đường đâm ra chán nản. :v  Truyện cũng có những cao trào, đơn cử như tranh quyền đoạt vị, tiểu tam tiểu tứ “hụt” (gọi là hụt vì đều bị giải quyết nhanh gọn trong vòng một nốt nhạc), nhưng không kéo dài, xử lí rất nhanh. Bởi “Hoàng đế càng muốn cưng chiều nàng” chỉ trọng tâm vào những điều vui vẻ và hạnh phúc thôi. ^^ Có thể sẽ có bạn nói, truyện vô lí quá, vì làm gì có chuyện hoàng đế hậu cung chỉ có duy nhất một người là Tiết Tĩnh Xu? Thật ra cá nhân mình khá thoải mái với vấn đề này, không sát thực tế cũng không sao, không quá lố là được; nên vẫn quyết định giới thiệu bộ truyện này đến với mọi người (dù mình cũng đã actcool 5 giây khi đọc đoạn hoàng đế tước mũ quan thần vì dâng tấu xin hắn mở rộng hậu cung).  Truyện nằm ở mức ổn, chưa đến mức hay xuất sắc, nhưng thích hợp với những bạn thích song xử và sủng ngọt đấy ạ. ^^ *** Năm Nguyên Phong thứ mười, vẫn là tháng mười hai, tuyết rơi nhiều đã hai ngày, tuyết đọng hơn một thước trên mặt đất. Trong hoàng cung uy nghiêm của Đại Diễn lại truyền đến những âm thanh tận lực đè thấp giọng. “Tiểu công chúa…” “Tiểu công chúa…” “Xương Hoa công chúa…” Trong cung điện tinh xảo, các cung nữ thái giám vội vàng tìm kiếm tiểu công chúa thoáng cái là chẳng thấy tăm hơi đâu. Một tiểu cung nữ sốt ruột rơi nước mắt, “Trương cô cô, làm sao bây giờ, không thấy tiểu công chúa đâu cả, chúng ta phải nói thế nào với hoàng hậu nương nương đây?” Sắc mặt của Trương cô cô vẫn bình tình, chỉ có lông mày hơi nhíu lại, bà suy nghĩ một chút, thiên hạ yên ổn đã lâu, thủ vệ trong cung lại rất đông và nghiêm, chắc chắn không phải lo lắng có ai từ bên ngoài bắt tiểu công chúa đi. Huống hồ, trước khi tiểu công chúa biến mất còn đặc biệt sai người hầu lui ra. Bây giờ ngay cả Tử Tô luôn đi sát bên cũng không thấy đâu thì chỉ có thể là hai đứa bé tự trốn đi thôi. Bà nói: “Thử tìm lại trong điện đi, từ trước đến nay tiểu công chúa đều rất hiểu chuyện, nhất định sẽ không tự dưng bỏ trốn làm người khác khó xử đâu.” Nghe bà nói vậy, tiểu cung nữ như tìm được người đáng tin cậy, vội vàng cùng hai cung nữ khác vào điện cẩn thận tìm kiếm, quả nhiên tìm được một tờ giấy trắng trước thư án, bên trên có một người được vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, bên cạnh còn có mấy vết đen kì quái, nàng ta vội vàng đưa tờ giấy này cho Trương cô cô. Trương cô cô cầm lấy nhìn kĩ một chút, người trong giấy trông khá nhỏ, mặc áo bào màu vàng. Bà lập tức hiểu ra đấy chính là ca ca sinh đôi của tiểu công chúa – đương kim thái tử điện hạ. Bà liền gọi một cung nữ đắc lực tới, phân phó: “Ngươi lập tức chuẩn bị tốt lò sưởi nhỏ với áo choàng, mang mấy người đến đông cung, nhớ lưu ý ở ven đường, có lẽ tiểu công chúa đang ở ven đường đấy, để ta đi bẩm báo với nương nương.” ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng của tác giả Khai Hoa Bất Kết Quả.