Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bến Xe - Thương Thái Vi

AudioBook Bến Xe   Chiếc xe nào cũng phải rời bến, con đường nào cũng phải có điểm dừng. Trong cuộc sống hiện thực, khi mỗi con người cất tiếng khóc chào đời, rồi lớn lên, rồi trưởng thành, rồi gặp được người trong định mệnh… Tất cả những giai đoạn đó, đều tuân theo một quy luật đã được định sẵn, quy luật đó mang tên “Vận mệnh”. Khi đọc "Bến Xe" của tác giả Thương Thái Vi, tôi mới thấm thiết cái quy luật mang tên "Vận mệnh" đó lại tàn nhẫn và bất công đến mức khiến tôi cảm thấy sợ hãi, không ai có thể tự lựa chọn vận mệnh cho mình, chúng ta có thể là thiên tài nổi trội cũng có thể là một con người bình thường trong dòng dòng xã hội. Tuy nhiên, chúng ta có thể dùng nghị lực để thách thức rồi đối đầu với chính vận mệnh đó, và cuộc đời của thầy Chương Ngọc cùng với cô học trò nhỏ của thầy trong "Bến Xe" là một trường hợp điển hình. Đầu tiên phải gửi lời cám ơn chân thành đến tác giả lẫn dịch giả của quyển "Bến Xe", nếu không có tác giả, nếu không có dịch giả, chắc chắn tôi sẽ không được thưởng thức và trải nghiệm một tác phẩm có tính nhân văn về cuộc sống, đời người cao đến như thế. Khi đọc xong "Bến Xe", tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là hối tiếc, hối tiếc vì sao tôi không biết đến tác phẩm sớm hơn. Đây không phải lần đầu tiên tôi đọc thể văn buồn, nhưng có thể khẳng định đây là lần đầu tiên tôi được đọc một tác phẩm ấn tượng đến như thế, ấn tượng đến mức khiến tôi phải lần đọc từng câu từng chữ vì sợ bỏ sót từ nào đó, khiến tôi hòa cả tâm hồn mỗi khi đọc tác phẩm, khiến mỗi một cử chỉ của hai nhân vật đều khiến tôi bất ngờ với chính phản ứng của mình, có khi cười, có khi khóc… Nhưng tôi chỉ có thể nói một điều: Đây là một tiểu thuyết chấn động nhất mà tôi từng được đọc. Khi đọc "Bến Xe", tôi hoàn toàn sững sốt vì cách hành văn của tác giả, đó là một giọng văn hoàn toàn khác so với những tiểu thuyết và tôi từng được đọc. Bạn đừng bất ngờ khi thấy hầu hết các đoạn trong tác phẩm đều tập trung miêu tả tâm lý nhân vật, diễn biến cảm xúc nhân vật, lời thoại lại rất ít, nhưng có lẽ đó chính là cái được gọi là “nghệ thuật” không lẫn với bất kỳ tác giả nào của Thương Thái Vi và cũng chính nó đã tạo thành điểm nhấn riềng cho tác phẩm. Khi đọc, tôi hòa cả tâm hồn vào tác phẩm, tôi tưởng tượng dáng vẻ của thầy Chương Ngọc, gương mặt của Liễu Địch, mường tượng hình ảnh bến xe… Thay vì mọi người gọi đó là ám ảnh khi đọc truyện buồn, thì xin cho phép tôi dùng hai chữ “Thăng hoa” để diễn tả cảm xúc đó. Mùa xuân của sinh mệnh vẫn chưa đến, mùa xuân của sinh mệnh đã qua đi. Nếu nói “Bến Xe” là một quyển tiểu thuyết tình cảm, tôi không phủ nhận, nhưng nó lại không hoàn toàn đúng. Sau khi đọc hết tác phẩm, tôi mới rút ra một kết luận, đây là thực chất chính là một cuốn sách tài liệu về cuộc đời của một thiên tài, một người thầy có tên Chương Ngọc qua cái nhìn của người thầy yêu nhất, hiểu thầy nhất. Chính vì nó là một cuốn sách tài liệu nên nó cũng bao hàm rất nhiều giá trị khác của cuộc sống, giá trị nhân cách con người, giá trị tâm hồn con người, giá trị xã hội thực tiễn, giá trị tình yêu đích thực và cả giá trị mang tên cái nhìn thiển cận của loài người. Nếu so sánh thầy Chương Ngọc - nam chính - linh hồn của truyện với những nhân vật khác trong các quyển tiểu thuyết khác, tôi chỉ có thể hình dung thầy bằng hai chữ “Hoàn hảo”, hoàn hảo về nhân cách, về tâm hồn và là cả con người thầy. Có thể thầy khiếm khuyết rất nhiều, thầy chỉ có đôi tay trắng, bộ óc thiên tài, trái tim nhân từ và tâm hồn mạnh mẽ… Nhưng có mấy ai có thể đối mặt và chấp nhận số phận được như thầy. Thầy chưa một lần trách cứ vận mệnh lấy đi của thầy tất cả, thầy chưa một lần ai oán người mất đi tất cả như thầy lại sống vất vả hơn bất kì kẻ lành lặn nào. Thầy đẹp hơn bất kỳ ai, thầy hoàn mỹ hơn bất kỳ ai và tình yêu của thầy cũng thuần khiết, cao cả và mãnh liệt hơn bất kỳ ai. Cuộc sống của thầy có thể tăm tối, nhưng con người của thầy lại chói sáng một cách lạ thường; Học vị của thầy có thể thấp, nhưng kiến thức của thầy lại cao rộng đến mức khiến người khác đố kị. Đôi mắt thầy có thể không nhìn thấy gì, nhưng cửa sổ tâm hồn của thầy lại rực sáng đầy sức sống. Con người thầy có thể lạnh lùng, nhưng trái tim thầy lại ấm áp đến mức có thể sưởi ấm cho cả một không gian rộng lớn. Cuộc sống của thầy có thể nghèo túng, nhưng nhân cách của thầy lại cao cả như bầu trời bao la. Và với người được xem là không có quyền yêu và được yêu như thầy, thì tình yêu từ trái tim lại to lớn như biển rộng không có giới hạn. Có lẽ sự hoàn mỹ của thầy chỉ được phát sáng khi ngôi sao chiếu mệnh của thầy xuất hiện, cô học trò bé bỏng tài hoa Liễu Địch của thầy chính là ngọn đèn soi sáng thế giới mênh mông vô bờ nhưng lại đen tối trong cuộc đời thầy. “Em…em có thể cho tôi “ngắm” em không?” “Em chắc chắn không phải là vịt con xấu xí, em là một thiên nga trắng. Ít nhất trong lòng tôi, em mãi mãi là thiên nga trắng đẹp nhất” “Tôi thật sự hy vọng… lúc này… đôi mắt tôi có thể bừng sáng, cho dù chỉ một phút. Một phút thôi cũng được, tôi nguyện dùng cả sinh mạng của mình để đánh đổi” Nếu nói về giá trị tình yêu trong tác phẩm, tôi xin khẳng định rằng, không có tình yêu nào thầm lặng nhưng lại mãnh liệt như tình yêu của thầy Chương Ngọc dành cho Liễu Địch. Tình yêu đó gần như là thuần khiết không nhiễm một tạp chất, gần như là trong sáng không vướn một hạt bụi trần… Thầy yêu, thầy yêu cô học trò bé nhỏ của thầy, tình yêu đó chưa từng được biểu lộ, nhưng tình yêu đó lại được thầy triển khai bằng hành động, thầy thông tuệ như thế, thầy sáng suốt như thế… Thầy làm sao có thể để bản thân một người khiếm thị như mình ảnh hưởng đến tương lai của cô. Trong suốt quá trình đọc truyện, hơn bất kỳ ai, hơn bất kỳ một độc giả nào, tôi luôn hy vọng “Bến Xe” hãy ảo hơn một chút, hãy không thực tế hơn một chút, tôi từng hy vọng “Bến Xe” hãy cho tôi một chút cảm giác đó là tiểu thuyết, hãy cho thầy được quyền yêu và được yêu, hãy để cuộc sống mất mát quá nhiều thứ của thầy được bù đắp.  Điều mà tôi ngưỡng mộ nhất ở tác giả Thương Thái Vi là cách xây dựng tình tiết truyện “Bến Xe”, trong suốt quá trình đọc truyện, tôi hồi hợp và thậm chí đã bị sốc với diễn biến của truyện. Tôi ngẩn ngơ vì bất ngờ với lối xây dựng tình huống của cô. Có một điều khiến tôi tâm đắt khi đọc “Bến Xe”, đó chính là truyện quá thực tế, cách tác giả Thương Thái Vi miêu tả hiện thực trong truyện thực tế đến mức tôi cảm thấy trần trụi. Đúng vậy, đó là trần trụi. Bi kịch chính là những thứ đẹp đẽ bị hủy bỏ, Thầy Chương chính là vẻ đẹp bị số mệnh hủy diệt. Nhưng vẻ đẹp kiểu gì vẫn cứ là đẹp, dù có bị nghiền nát thành mảnh vụn cũng vẫn đẹp. Xã hội luôn như thế, những cá thể tạo thành một xã hội như chúng ta luôn khắc nghiệt và lạnh lùng đến mức dửng dưng với một con người khiếm khuyết như thầy Chương Ngọc, con người như chúng ta luôn đố kị với tài hoa của người khác, luôn bực tức khi bản thân mình kém hơn người khác vì thế chúng ta cũng bài xích và phủ định những người khuyết tật nhưng lại tài giỏi hơn chúng ta. Tàn nhẫn hơn nữa là dư luận, chúng ta là một trong những người đan chỉ thành tấm vải dư luận, dư luận là gì? Dư luận không hề nuôi sống chúng ta, nhưng tại sao dư luận lại là sức mạnh vô hình có thể quyết định sinh tử của một người. Có lẽ tác giả đã thông qua “Bến Xe” để lên án bóng tối trong mỗi con người, thông qua tác phẩm tác giả muốn chúng ta nhìn nhận về khuyết điểm của dư luận. "Danh dự là gì? Nói trắng ra, danh dự chính là cách nhìn của người khác về bạn. Bạn có danh dự hay không, không phải vấn đề bản thân bạn có trong sạch hay không, mà là vấn đề người khác có thừa nhận bạn hay không? Vì vậy từ xưa đến nay, rất nhiều người dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch và bảo vệ danh dự của bản thân. Cách làm này tuy tiêu cực nhưng cũng hữu hiệu nhất. Bởi vì trong hiện thực cuộc sống, con người không dễ thông cảm cho người sống, mà dễ thông cảm cho người chết. Con người thường nhớ tới khuyết điểm của người sống. Một khi người đó chết đi, con người sẽ dễ nhớ đến ưu điểm của họ. Vì vậy, dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch, tuy phải bỏ cả mạng sống nhưng phần lớn có thể đạt được mục đích. Chỉ là, khi mỗi sinh mệnh sống tìm cách bảo vệ danh dự, càng nghiệm chứng một cách sâu sắc sự tàn khốc của xã hội".  Cho đến lúc này, nữ chính Liễu Địch là nhân vật nữ mà tôi thích nhất. Tôi thích Liễu Địch không phải do cô xinh đẹp, thông minh mà do cô mạnh mẽ và kiên định. Với một cô gái chỉ hơn 18 tuổi, cô còn quá nhỏ để đối mặt với tình yêu, với cuộc sống và với sự tàn nhẫn của dư luận, nhưng cô lại kiên định đến mức khẳng định cô chỉ yêu và yêu một người. Cô là vận mệnh của thầy, thầy là số kiếp của cô. Cô thắp sáng cuộc đời tối tăm của thầy, thầy lại là con thuyền đưa cô đến với tương lai tươi sáng. Nếu không có thầy, Liễu Địch chưa chắc đã thành công, nếu không có cô, chưa chắc cuộc đời của thầy Chương Ngọc sẽ đủ màu sắc. Tình cảm của tôi đối với thầy, gồm cả sùng bái, ái mộ, khát khao, quyến luyến… Đây là tình cảm đã được tôi luyện qua ba năm, tôi và thầy cùng trải qua phong ba bão táp, là tình cảm nảy sinh từ sự tin tưởng, chia sẻ cùng nhau. Nhưng Liễu Địch còn quá nhỏ để nhận ra tình yêu của thầy dành cho cô, nhận ra lời tỏ tình của thầy trong những câu hát, sự quan tâm của thầy trong hành động, sự yêu thương của thầy trong lời nói… Và hơn nữa là trái tim bé nhỏ của cô đã yêu thầy khi mà cô không hề phát hiện. Đó là tình thầy trò hay đó là tình yêu? Liễu Địch không thể biết được, cô còn quá nhỏ để nhận thức được tình yêu cô dành cho thầy, nhận ra rằng đó là “yêu” chứ không phải “sùng bái”. Nhưng khi ngòi thuốc tình yêu trong lòng cô được châm đốt, rồi nhen nhóm, rồi phát sáng và bùng nổ. Cô đã khẳng khái đối mặt với nó, cô muốn nói “cô yêu thầy”, cô muốn nói cô nguyện cùng thầy vượt qua tất cả… Nếu vận mệnh ít trớ trêu hơn, nếu cuộc sống công bằng hơn, nếu đời người có chữ "nếu". Điều tiếc nuối nhất của tôi đó chính là cuối cùng thầy Chương Ngọc vẫn không thể nghe được lời nói yêu của Liễu Địch dành cho thầy, thầy dùng tính mạng của mình để “thành toàn” cho cuộc đời của cô, cho tương lai của cô, cho danh dự của cô, giá như cô về sớm hơn, giá như cô nhận ra sớm hơn…Nhưng tất cả đã quá trễ, trễ một ngày, trễ một mối tình và trễ cả cuộc đời.  Bi kịch thật sự không phải là cái chết, sự chia lìa mà bi kịch thật sự chính là chúng ta không tìm được người đáng để chúng ta trả giá trong cuộc đời của mình.  “Con từng nói, sinh mệnh và linh hồn của con đã hòa nhập vào sinh mệnh và linh hồn của thầy Chương. Bây giờ, con chính là thầy, thầy chính là con, tác phẩm thầy chưa hoàn thành, con sẽ viết thay thầy; mơ ước thầy chưa thực hiện, con sẽ thực hiện giúp thầy; Con đường thầy chưa đi hết, con sẽ tiến bước thay thầy; Huy hoàng thầy chưa kịp tạo ra, con sẽ tạo giúp thầy. Con sẽ vì thầy sống vui vẻ, sống ngoạn mục. Con sẽ cùng thầy bước ra khỏi bóng tối, đi tới ánh sáng!” “Con sẽ không yêu bất kỳ người đàn ông nào. Sinh mệnh và linh hồn của con đã hòa nhập cùng thầy Chương, sao con có thể dung nạp người khác?” “Con sẽ không oán trách số phận nữa. Con cám ơn ông trời vì đã cho con một tình yêu lâu bền nhất, cao thượng nhất, thuần khiết nhất, mãnh liệt nhất, sâu sắc nhất trên cuộc cõi đời này. Bao nhiêu người sống ở đời có được một tình yêu như vậy? Con còn điều gì không hài lòng?” Xuyên suốt quá trình đọc “Bến Xe” tôi đã khóc rất nhiều, tôi cảm động, tôi chấn động và tôi sợ hãi. Tình yêu của thầy Chương Ngọc dành cho Liễu Địch quá cao cả và bao la, tình yêu của thầy quá thiêng liêng và rộng lớn. Tôi thích cách yêu của thầy, thầy yêu lặng lẽ, thầy yêu âm thầm nhưng đó lại là tình yêu mãnh liệt. Tôi từng nhiều lần hỏi bản thân mình, phải chăng vận mệnh của những người đa tài như thầy đều bi ai đến thế, phải chăng vì thầy quá tài hoa nên đường đời của thầy mới đầy chông gai. Có phải chỉ khi thầy là Chương Hải Thiên thì thầy mới chính là thầy đầy sức sống, vậy linh hồn và thể xác thầy về với trời biển bao la phải chăng đó mới chính là điều mà thầy muốn, nếu thế, cái kết của “Bến Xe” không chỉ thành toàn cho Liễu Địch mà còn thành toàn cho cả thầy, cho cả ước mơ khao khát của thầy nữa. “Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này, chỉ có danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này… Đợi em” Thầy Chương nở nụ cười, lần đầu tiên nở nụ cười tươi. Nụ cười đó trong sáng như bầu trời mùa thu không một gợn mây, rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân… Liễu Địch ngây ngốc dõi theo chiếc xe buýt mỗi lúc một xa, cho đến khi gương mặt và nụ cười xán lạn của thầy Chương biến mất trong sắc chiều tà. Đó là hình ảnh cuối cùng của thầy Chương Ngọc mà Liễu Địch được nhìn thấy, và đó cũng là nụ cười đầu tiên mà thầy dành cho cô. Chiếc xe nào cũng phải rời bến, con đường nào cũng phải có điểm dừng. Hình ảnh chia xa cuối cùng của thầy và cô là hình ảnh thầy rực sáng và đẹp đẽ nhất. Đó là nụ cười bình an, đó là nụ cười thanh thản của sự chia ly vĩnh viễn. “Tôi ra đời vì sự ra đời, Tôi chết đi vì sự tử vong, Tôi chết đi vì sự ra đời” Thầy đã trở về với trời biển bao la, cảnh đẹp mà thầy thích nhất, cô cùng đã có được danh dự trong sáng và tương lai tươi đẹp như thầy muốn. Nếu vậy, không phải cái kết của “Bến Xe” rất đẹp và hoàn hảo hay sao? Cuối cùng là chúng ta, những người sống trong xã hội hiện thực, tôi nghĩ, điều chúng ta sợ nhất không phải là gặp phải bi kịch, mà là không tìm được người chúng ta có thể yêu đến mức đánh đổi cả sinh mệnh và yêu chúng ta đến mức đánh đổi cả mạng sống. Bi kịch thật sự không phải là cái chết, sự chia lìa mà bi kịch thật sự chính là chúng ta không tìm được người đáng để chúng ta trả giá trong cuộc đời của mình. Hãy chúc cho những người yêu và sẵn sàng trả giá, đánh đổi, hy sinh như thầy Chương Ngọc có một cái kết vui vẻ và cũng chúc những ai đánh đổi cả mạng sống vì tình yêu được bình an, thanh nhàn. Cám ơn cô Thái Vi, cám ơn chị Greenrosetq một lần nữa đã mang “Bến Xe” đến với độc giả, gieo mầm giá trị tình yêu và cuộc sống bất hữu vào lòng người đọc. Mời các bạn đón đọc Bến Xe của tác giả Thương Thái Vi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Socrates Thân Yêu - Cửu Nguyệt Hi
Cô là người anh nguyện đánh đổi cả sinh mệnh để yêu thương, bảo bọc. Anh mướt mải tìm kiếm cô mười năm, nhưng cô đã hoàn toàn thay đổi. Năm ấy lần đầu gặp cô, họ đều chỉ là những đứa trẻ. Năm ấy, bất ngờ chia lìa, cuộc đời anh như không còn nhìn thấy ánh sáng, Ngày hôm ấy cô nói: "Ngôn Tiểu Hỏa, anh chờ em chút nhé.". Và anh cứ như vậy, đứng giữa vùng đất tuyệt vọng đợi chờ cô ấy quay trở lại… *** Series tâm lý tội phạm  của tác giả Cửu Nguyệt Hi gồm có: - Archimedes thân yêu, - Freud thân yêu, - Socrates thân yêu. *** Câu lạc bộ LAX sau khi hoạt động trở lại, tuần lễ đầu tiên liền tổ chức tiệc cưới cho con trai của chủ tịch tập đoàn Hoa Thịnh, khách mời nườm nượp không dứt, bãi đậu xe như nơi triển lãm ô tô, những chiếc xe cao cấp xếp thành hàng. Sảnh tiệc nơi toà nhà chính vô cùng náo nhiệt, tưng bừng tiếng nói cười, phần nhiều là bạn làm ăn của hai gia tộc, những phòng riêng dùng để tiêu khiển ở toà nhà bên lại vô cùng yên tĩnh. Phần lớn nhân viên được điều tới toà nhà chính làm phục vụ, ở bàn lễ tân chỉ có một nhân viên mới tới. Cô nàng đang chán gần chết, nằm gục trên bàn chơi điện thoại di động. Bỗng nhiên, một trận gió lạnh đến thấu xương xông đến, cô nàng lạnh đến mức rùng mình một cái, tức giận nhìn xem tên đầu sỏ nào gây nên. Một cô gái cao gầy, mặc đồ trắng, cơ thể nghiêng qua một bên, xách theo một chiếc túi hình vuông màu đen tưởng chừng rất nặng , đẩy cửa tiến vào. Cô cầm không chắc, thêm lúc gió mạnh ùa đến, cánh cửa không chịu được, chính cô cũng giật mình, nhanh chóng lấy một tay ra sức giữ lấy cửa, một tay ôm khư khư cái túi màu đen kỳ quái. Nhưng gió vừa thổi đến, cô liền bị đẩy vào trong toà nhà, cửa kính bị đẩy mạnh đập lên tường một tiếng rất lớn. Cô gái lảo đảo lấy lại trọng tâm, nhìn về phía quầy lễ tân bằng vẻ áy náy. Cô gái lễ tân cũng nhìn cô, liền bắt gặp một cặp mắt trong veo màu hổ phách, to tròn tuyệt đẹp, hơi mơ màng. Khí lạnh xông vào, khuôn mặt cô gái nhỏ nhắn trắng nõn bị gió thổi đến đỏ bừng lên. Cô lễ tân trong lòng đầy khó chịu, muốn trừng mắt nhìn, nhưng nhớ ra mình chỉ là lễ tân nên âm thầm bĩu môi, gió lạnh như chiếc dao buốt giá, làm cô thật muốn mắng người. Cô gái một tay giữ chặt cửa, cố sức ngược gió đóng lại cánh cửa, cuối cùng mưa yên gió lặng, tiếng nhạc lắng xuống, đại sảnh trở nên yên tĩnh, một trận ấm áp ngập tràn. Lễ tân liếc mắt nhìn cô gái khoác cái bao màu đen, cảm tưởng như giao dịch ngầm trong phim điện ảnh, nói một câu lấy lệ: "Hoan nghênh quý khách". Cô gái đưa ra một cuốn sổ nhỏ, giọng nói nhỏ nhẹ, thanh thanh, nghe rất êm tai: "Đây là giấy chứng nhận của tôi, tôi đã liên hệ với giám đốc của cô". Không phải là khách ah. Lễ tân thờ ơ nhận lấy, liếc nhìn bên cạnh tấm hình thẻ tuyệt đẹp. Chân Noãn. Lại nhìn đến nghề nghiệp, là pháp y?!!. Cô chậc lưỡi, cô gái thanh tú gầy yếu này, muốn làm gì chả được, sao phải làm cái nghề này?. Cô liếc nhìn Chân Noãn, hỏi: "Giám đốc của chúng tôi chưa nói rõ, phòng nào ạ?". "307." Lễ tân nhíu mày: "307 có khách rồi, phiền cô đợi chút ". "Có khách?". Chân Noãn vuốt lại tóc rối, có chút khó hiểu. "Chứng cứ phòng đó còn chưa được xử lý, sao có thể để khách vào?". "Cô đi mà hỏi quản lý ấy, tôi làm sao biết được?". Lễ tân nói rồi ngoáy tai, bạn bè của cô dâu đều ở đây, có ai lại vì cô ta mà đóng cửa căn phòng xa hoa đó chứ. Chân Noãn không nói nhiều, xoay người liền lên lầu. Ban ngày ít khách đặt phòng, hành lang vừa tối vừa tĩnh mịch tựa như đường hầm, cửa phòng 307 không đóng kín, để hở ra một khe nhỏ, bên trong ầm ĩ, tiếng trò chuyện không ngừng. Chân Noãn nhẹ nhàng gõ cửa, đợi vài giây, vì trong phòng vô cùng ồn ào nên không ai để ý đến cô. Cô đẩy khe cửa ra thêm một chút, trong phòng sang trọng mông lung, duy chỉ có ánh đèn chùm sáng ngời, hơn mười mấy người nam nữ vây quanh bàn xem đánh bài. ... Mời các bạn đón đọc Socrates Thân Yêu của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Vì Em Tiêu Diệt Tất Cả - Đinh Mặc
Truyện Vì Em Tiêu Diệt Tất Cả là một truyện mới được gửi đến bạn đọc trên trang đọc truyện online, một câu chuyện tình yêu với những khó khăn, những điều tưởng chừng như không thể nào trụ vững; tình yêu với những thử thách khiến ta nặng lòng. Đọc truyện mới này bạn sẽ được bước vào thế giới đầy những cung bậc cảm xúc khác nhau, cùng đọc và cảm nhận. Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên đưa tay ôm cô vào lòng, thanh âm trầm thấp dễ nghe mang theo một tia bất lực: "Tối hôm đó, anh thấy em xém chút nữa bị giết chết, con chip của anh đã ngừng hoạt động vào giây phút ấy." Con chip ngừng chạy, đối với một người máy thì có ý nghĩa thế nào? "Đây là tình trạng trước giờ chưa từng xảy ra. Anh scan virus cả đêm, tiến hành chỉnh đốn lại cũng không thấy kết quả gì." Anh nói: "Cho đến khi em bị bắt, anh mới phát hiện, điều làm anh trở nên bất thường: Chính là em." "Nhưng mà Miểu Miểu..." Anh đột nhiên cúi đầu, thì thầm bên tai cô: "Miểu Miểu, anh phải làm sao đây? Người máy phải làm cách nào để yêu con người?" *** Trong game online, Từ Miểu Miểu lạnh lùng, nhanh nhẹn, nhạy bén, gặp thần giết thần gặp phật giết phật, là "Thiên nhân trảm" nổi tiếng trên các diễn đàn game lớn tiếng tăm lẫy lừng. Ở hiện tại, cô ngược lại chưa từng giết ai cho đến năm 23 tuổi. Không khí giữa hè nóng như lửa đốt. Từ Miểu Miểu vô cùng buồn chán ngồi trước cửa hàng, cô cảm thấy chiếc tháp truyền hình cao vút bên kia chẳng khác nào một cái lò nướng. Thời tiết như vậy thì nên cùng bạn bè tụ tập chơi game suốt buổi chiều, nhưng cô lại bị chị hai kéo ra đây đi dạo. Bà chị rất hăng hái, dứt khoát muốn ra ngoài hít thở một lát. Ánh nắng càng lúc càng gắt gao, chiếu lên chiếc quần short màu trắng của cô tựa hồ như muốn xuyên thấu qua làn da. Cô ngẩng đầu, tia nắng chói mắt kia làm cô căn bản không mở mắt nổi... Hừng đông. Phòng thí nghiệm dưới lòng đất của một quốc gia năng lượng cao chẳng khác gì phế tích, bầu không khí mục nát cùng sắc đêm, xông vào mũi là mùi súng thuốc khó chịu. Một người đàn ông cao lớn, gầy gò, lặng lẽ đứng sừng sững, đang gia tăng tốc độ hủy hoại của hạt phân tử. Trên tay anh cầm thanh kiếm laser màu lam, phát ra tia sáng lấp lánh. Nhìn gần, anh chẳng qua chỉ là chàng thanh niên mười mấy tuổi, máu tươi nhuộm đỏ gương mặt xinh đẹp trắng ngần, nhưng anh lại làm như không có gì, kiên định giơ thanh kiếm laser lên. Trước mặt anh là ba tên bán thú cấp S, là kẻ thù của loài người. Bởi vì sự biến dị do tia bức xạ gây ra nên chúng có sức tấn công cực kỳ mạnh. Còn cấp S, chính là cấp bậc hung dữ và mạnh mẽ nhất trong bán thú tộc. Tối qua, đội cảnh vệ đặc nhiệm của loài người tiến hành càng quét đám người thú xâm lược này một cách khó khăn. Cho đến khi anh sử dụng hạt phân tử gia tốc loại tốt nhất khiến cho tám mươi tên bán thú cùng lúc ngã xuống, thế cục mới có thể xoay chuyển. Nhưng đội cảnh vệ cũng hi sinh hết toàn bộ, chỉ còn lại một chàng thiếu niên. Còn đối phương có những ba tên. Chàng thiếu niên vốn không hề sợ chết, anh cười lạnh trong lòng, nhất định phải cùng đem theo bọn chúng chết chung. Nói thì chậm làm thì nhanh, một tên bán thú bay đến như bão táp! Hai mắt chàng thiếu niên phút chốc đỏ ngầu, vừa nhấc kiếm lên liền đâm trúng cơ thể cứng rắn của tên bán thú. Hai tên còn lại thừa cơ xông đến, hướng về phía chàng thiếu niên đại khai sát giới! Hết cách, một tay anh bám lấy quả bom bên hông, ý muốn chết chung cùng bọn chúng. "Ui da!" Một thanh âm trong trẻo nũng nịu đột nhiên vang lên, hoàn toàn khác biệt với trận chiến ác liệt ở đây. Một người ba thú đều kinh ngạc! Ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, đám thú nhất thời mặt xám như tro... Chúng chỉ kịp nhìn thấy một đốm sáng màu vàng kim rất chói, nhanh như mưa sao băng, đập thẳng xuống đỉnh đầu của chúng... ... Mời các bạn đón đọc Vì Em Tiêu Diệt Tất Cả của tác giả Đinh Mặc.
Em Là Ngoại Lệ - Đinh Mặc
Truyện Em Là Ngoại Lệ đưa bạn đến một khoảnh khắc khác, những cú chạm vào góc khuất của tình yêu. Đây là chuyện tình yêu của những năm tháng ngồi trên giảng đường đại học, là những gì còn đọng lại trong góc khuất tâm hồn.  Truyện là những dòng tâm sự nhẹ nhàng của tác giả Đinh Mặc là nỗi lòng của người con gái khi đứng trước ngưỡng cửa tình yêu, bỡ ngỡ, hồi hộp, lo sợ lại có chút bâng khuâng, yêu thương đó lại có chút không đành lòng, nhung nhớ đó nhưng chẳng dám nói ra... Đọc truyện ngôn tình này, bạn dễ dàng bị thu hút bởi lối viết văn rất mượt, đẹp và gần gũi, mộc cũng có chút hoa mỹ của tác giả Đinh Mặc. Đọc, hiểu, cảm nhận và chiêm nghiệm câu chuyện đẹp, thoảng dư vị tình yêu này để rút ra được những lý thuyết riêng cho mình. *** "Ảnh Tử, chiều mai lớp mình hẹn nhau đi chơi, cậu đi không?" Tôi thoáng hồi hộp rồi cố hỏi với giọng điệu bình thản: "Định chơi trò gì à? Có bao nhiêu người đi?" Ở đầu dây bên kia, Tiểu Trư cười nói: "Còn chơi gì khác ngoài đi ăn và hát karaoke? Mấy bạn học cũ cũng đi đấy. Cả những bạn năm rồi không gặp cũng đi luôn. Rốt cuộc cậu đi hay không?" "Để tớ xem đã, gần đây tớ hơi bận." Tôi cười, "Vậy nhé, bái bai!" Sau khi cúp máy, ngón tay tôi vuốt ve đường cong kim loại trên điện thoại. Tôi hít sâu một hơi, tôi đã tốt nghiệp được một năm rồi sao? Buổi tối, sau khi đi ăn cùng Cảnh Dương, anh lái xe đưa tôi về nhà . Đứng dưới lầu, anh nhẹ nhàng ôm tôi, giọng nói anh tràn ngập yêu chiều: "Ảnh Ảnh, ngày mai là thứ bảy, em muốn đi leo núi không?" "Ngày mai em đi gặp bạn cũ. Để tuần sau nhé anh!" Tôi mỉm cười. Anh nhìn tôi, môi anh mấp máy nhưng lại không nói gì. Anh chỉ dịu dàng xoa đầu tôi và nói khẽ: "Ngày mai về nhớ gọi điện cho anh." . Tôi mở laptop rồi làm việc đến tận bốn giờ sáng mới hoàn thành bản kế hoạch phải nộp vào sáng chủ nhật . Tôi làm vậy chỉ vì muốn tham gia buổi gặp mặt của bạn bè thời đại học thôi sao? Tôi miễn cưỡng thả người lên giường rồi ngủ thiếp đi. Khi tôi tỉnh dậy đã là mười một giờ, tôi chăm chú nhìn vào cô gái tóc dài gầy gò trong gương. Cô gái có một đôi lông mày đẹp đẽ, đôi môi đỏ tươi, trang điểm nhẹ nhàng, trông trẻ trung nhưng cũng không kém sự trưởng thành. Nhưng cho dù thế nào, tôi cũng không thể quay lại quãng thời gian là một sinh viên đại học nữa rồi. Tôi cảm thấy đau xót, trong lòng lại nổi lên một sự chờ mong khó đè nén. Một năm rồi, không biết lần này tôi có được gặp anh không? Hứa Mạc Thành .… Mời các bạn đón đọc Em Là Ngoại Lệ của tác giả Đinh Mặc.
Cửu Cốt Chiến Thần Quyết - Hắc Thạch
Có thể thấy tác phẩm Cửu Cốt Chiến Thần Quyết - một tuyệt phẩm tiên hiệp hay nhất đến từ tác giả Hắc Thạch. Bối cảnh truyện hot diễn ra từ 15 năm trước hắn là một quân nhân trong lực lượng đặc nhiệm Liên Hoa trong một lần thực hiện nhiêm vụ quốc tế giải cứu con tin ở i rắc thất bại hắn đã bị ám ảnh bởi cái chết của những đứa trẻ nên khi hết nhiệm vụ hắn đã xin xuất ngũ, trở về đất cảng đô thị, được chị Hai liên tục mời gọi hắn đã thành cánh tay đắc lực, một sát thủ có số bên cạnh chị Hai mà bất cứ bang hội nào cũng sợ, *** Trong một khách sạn xa hoa,bản nhạc balass nhẹ nhàng hòa quyện với tiếng đàn violon trầm bổng tạo nên một điệp một điệp khúc du dương.Ở một góc khuất người đàn ông anh tuấn khoác trên mình tây trang xa xỉ càng tôn thêm tướng mạo bất phàm,,..Ngũ quan tinh xảo,môi mỏng kiêu ngạo ẩn dưới mày kiếm tinh tú,dáng người siêu chuẩn ..mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều điên đảo mê người..tay phải khẽ đung đưa li rượi làm nổi bật dòng nước đo đỏ dưới ánh đèn hoa lệ.. Thỉnh thoảng từng cơn gió đong đưa tấm rèm cửa,như mời gọi ánh bạch nguyệt vào phòng,trên chiếc giường được làm bằng mộc tử đàn theo phong cách cổ xưa,một thân hình kiều nữ thiếp đi sau trận mây mưa vừa nãy,miệng vẫn còn vương vấn nụ cười thoả mãn. Người đàn ông khẽ liếc về phía giường nở một nụ cười hài lòng rồi rút từ trong túi chiếc iphone red: - cho xe tới đón anh. Cất chiếc iphone red vô túi hắn từ từ tiến lại giường,nhìn cặp thỏ ngọc đang phập phồng sau chiếc váy ngủ được làm bằng chất liệu lụa tơ tằm vạn phúc,hắn ngồi xuống đưa bàn tay xoa lên kiều đồn căng mọng và co dãn,bất chợt tiếng ưhm..bật ra từ miệng cô gái,hắn cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi căng mọng rồi nhếch mép đứng dậy. Đưa tay lên hắn liếc qua chiếc Ogival Gold đã gần 11h đêm,thò tay vô túi ngực hắn rút ra một quyển 10 ngàn usd thảy nhẹ xuống giường rồi hắn bước đi. Rời khỏi bậc tam cấp hắn bước xuống đường,một chiếc audi r8 đang chờ hắn,thanh niên lái xe chạy lại mở cửa rồi cúi xuống chào hắn" Thạch Ca" hắn lặng lẽ lên xe,thò tay vô túi quần hắn rút ra bao thăng long mềm lấy một điếu đưa lên môi,cầm chiếc zippo gold định châm nhưng hắn dừng lại. - anh em có mặt hết chưa? - đã đông đủ rồi Thạch ca,Long ca và Hùng ca cũng vừa đến. Châm điếu thuốc rít một hơi thật sâu,hắn nheo mắt nhìn hàng cây bên đường. 15 năm trước hắn là một quân nhân trong lực lượng đặc nhiệm Liên Hoa trong một lần thực hiện nhiêm vụ quốc tế giải cứu con tin ở i rắc thất bại hắn đã bị ám ảnh bởi cái chết của những đứa trẻ nên khi hết nhiệm vụ hắn đã xin xuất ngũ,trở về đất cảng,được chị Hai liên tục mời gọi hắn đã thành cánh tay đắc lực,một sát thủ có số bên cạnh chị Hai mà bất cứ bang hội nào cũng sợ, 10 năm trước,Sáu Quýt một đàn anh khét tiếng giới giang hồ phía nam,muốn tổ chức đại hội đen thống nhất giới hắc đạo nam bắc,trước đại hội mọi bang hội đều đình chiến,nếu bang hội nào cố tình vi phạm sẽ bị xoá sổ. 10 ngày ngắn ngủi đình chiến,hắn đưa Thu Phương người tình của hắn đi du lịch châu âu,nhưng hắn đâu có biết Thu Phương đã được Sáu Quýt mua chuộc để đưa hắn đi tách khỏi Chị Hai,ở nhà Sáu Quýt đã thuê sát thủ ám sát chị.nhận được hung tin hắn vội vã trở về,với nghiệp vụ hắn được đào tạo không mất bao thời gian hắn đã tìm ra hung thủ và đã đồ sát tất cả. Vì khử tất cả những kẻ có liên quan tới nên hắn được bầu làm Long Đầu của đất bắc,mặc dù là giới hắc đạo nhưng chưa bao giờ hắn để quân cán đụng tới người dân và tham gia vào hàng trắng và buôn lậu vũ khí nên địa vị ngày càng được củng cố vững chắc,10 năm tại vị hắn sở hữu gần chục quán hát và 2 bar lớn với vài chục triệu mỹ kim trong nhà băng. 10 năm bất ổn đã qua,hắn muốn thống nhất giới hắc đạo bắc nam nên đưa ra ý tưởng đặt làm Long Đầu Trượng.biểu hiện tối cao của Lão đại giới hắc đạo,đêm nay cũng là lúc Long Đầu Trượng được đặt bên mỹ quốc về cập Phượng Cảng. ... Mời các bạn đón đọc Cửu Cốt Chiến Thần Quyết của tác giả Hắc Thạch.