Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu - Lam Lâm

Đơn giản chỉ là một câu chuyện, về một người đã dành cả cuộc đời mình, để điên cuồng yêu một người. - Chân thành gửi đôi dòng văn này cho người đã dừng lại và bước ngang qua đời tôi. Nhà thơ tôi thích đã từng thuyết, “Chỉ có chuyện xưa tích cũ, mới có đủ giá trị để ta lôi ra, tỉ mẩn suy ngẫm.” Đối với tôi mà nói, đúng là như thế. Lời tựa của chú thỏ đuôi dài: Đầu ngõ có một ông thầy tướng số mù nói với tôi rằng, số cậu tình cảm ba chìm bảy nổi, cả đời cùng với đàn ông dây dưa đủ bề, còn không được chết sung sướng. Tôi nhét lon nước có ga còn thừa vào tay thằng chả, phủi mông đi thẳng. “Ê, sao mày dám ăn quỵt!” Lão mù ở phía sau điên tiết gào toáng lên. Chưa bàn đúng sai, ngay cả ông đây là nam hay nữ lão còn chưa đoán ra, vậy mà dám đòi $? May cho lão là tía lão hôm nay ăn chay mới không đốt sạp lão ra tro đó! Trên bài văn đầu tiên của tôi khi vào trường cao trung có lời bình của thầy, “Bài văn mang tính chất phê phán thói mê tín dị đoan thời phong kiến, nhưng dùng từ ngữ quá thô lậu.” *** Khi tỉnh giấc thì đã là buổi chiều, ánh tà dương nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ để lại những vệt dài trên sàn nhà. Tôi duỗi người ra, thoải mái ngáp một cái, Lục Phong vẫn nằm bên cạnh tôi, hắn trông rất tỉnh táo, tinh lực dư thừa nên vốn không cần phải ngủ. Mông vẫn còn đau muốn chết nhưng tinh thần đã hồi phục lên nhiều, hai người cũng không muốn rời khỏi giường, chỉ tựa trán vào nhau mà đùa nghịch mấy ngón tay một cách hồn nhiên. Sự thật chứng minh rằng hai người đàn ông trần trụi nằm cạnh nhau, chỉ đùa giỡn ngón tay cũng đủ làm cho súng lên đạn. Nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên, hôn môi càng thêm nồng nhiệt, rất nhanh liền kề sát lẫn nhau. Tôi thừa nhận là đến tuổi này vẫn còn có sắc tâm đối với hắn, nhìn thấy hắn vẫn đang cười, vẻ rạng rỡ trên gương mặt ấy khiến tôi nhìn đến ngây người, cơ mà... Trước khi hắn áp tôi xuống tôi liền lẹ tay đè hắn lại, "Chờ một chút chờ một chút..." rồi mới tiên hạ thủ vi cường nằm lên người hắn. Tôi tuy gầy nhưng cũng tương đối cao, trọng lượng cũng có, thế mà nằm trên ngực hắn như vậy hắn cũng chẳng có chút thở gấp. Đúng là quái thú! Tôi nằm sấp trên ngực hắn, cúi đầu thơm thơm hắn. "Lục Phong." "Ừ?" Hắn mỉm cười, vô cùng hưởng thụ sự chủ động giở trò của tôi. "Em muốn..." Tôi sờ sờ dê dê phần thân trên của hắn cho đến khi ăn đậu hũ no nê, mới trượt tay xuống phần giữa hai bên hông của hắn, "Em muốn... vào bên trong anh." "Hả?" Nháy mắt hắn đực mặt ra. "Được không?" "Dẹp dẹp!" Hắn kiên quyết bác bỏ. "Chỉ một lần thôi, em muốn ở bên trong anh..." "Không được!" Hoàn toàn không thể lay chuyển. Tôi có chút lo lắng nói, "Không lẽ anh từng với nhiều người vậy, cũng chưa từng ở bên dưới?" Hắn hết sức hung dữ nhe răng đáp trả, "Vô nghĩa, đứa nào dám có ý nghĩ đó trong đầu chứ!" Tôi a một tiếng có chút ỉu xìu, nhưng cũng trộm vui vui một chút. Hai tay tôi ôm lấy gò má của hắn, hôn tới hôn lui, "Không phải thích một người sẽ muốn biết toàn bộ về người ấy sao?" Vẻ căng thẳng của hắn thả lỏng đôi chút, "Đương nhiên." "Em rất yêu anh mà." Tôi cọ cọ hắn, "Cho nên muốn làm với anh cũng là chuyện rất bình thường, mà em cũng chưa tìm hiểu qua phương diện đó của anh..." Mặt hắn đen thui ho liền hai tiếng, không được tự nhiên nửa ngày, mới nghiêm mặt nói, "Được rồi... em không được như lần trước làm mọi thứ tuầy huầy ra, chỉ có lần này, biểu hiện không tốt sẽ không có cơ hội..." Tôi không đợi hắn nói xong liền chặn môi hắn lại. Cảm giác chủ động thật là tốt nha, lúc trước toàn bị động chỉ mệt muốn chết, không lo mà thở sẽ rất dễ mất mạng, làm xong chỉ còn biết lăn ra ngủ, không có cơ hội tiếp xúc triệt để với hắn. Bây giờ hắn ngoan ngoãn nằm đó, để cho tôi vuốt ve thỏa thuê chỗ ngực trơn nhẵn, đường cong mạnh mẽ nơi thắt lưng, rồi bay nhanh tới phần mông đầy đặn, phát huy bản năng nam tính mà âu yếm hôn hắn. Trời sáng bảnh thế này khiến tôi nhiệt huyết cuồn cuộn suýt nữa thì phun máu mũi, chỉ là hắn xuất phát từ bản tính mà xoay người định phản công, tôi phải vật vã lắm mới trấn áp được. Lúc bôi trơn cho hắn thì mặt hắn biến xanh lè, người đơ ra như phỗng, nhưng vẫn chịu phối hợp đàng hoàng; dụ dỗ hắn thả lỏng thì mặt mày hắn méo mó hít lấy hít để, giúp hắn nâng eo lên hắn lại cứng đơ làm theo. Lúc tôi không thành thục lắm tiến vào, mặt hắn tái mét, xem ra không phải khó chịu mức độ thông thường, cư nhiên lại dám phản kháng đòi chòi lên. Tôi đây kiên quyết đã làm phải làm tới cùng, từ phía sau ôm chặt lấy hắn, vừa hôn vừa dỗ dành, lời ngon tiếng ngọt hứng được một rổ, hắn mới miễn cưỡng an phận bò xuống dưới, tuy rằng còn nổi gân xanh, nhưng từ từ cũng chịu rên thành tiếng. Mặc dù cái tên này toàn thân cứng còng, giống như miếng gỗ lớn, kẹp tôi đến khó chịu, nhưng đừng hoài nghi sự hạnh phúc của tôi, tôi thậm chí còn ráng ôm chặt hắn mãi không chịu phóng ra. Sau khi chấm dứt tôi vẫn lì lợm nằm ì trên người hắn. Tên này bẩm sinh không có thiên phú làm thụ, cho nên vậy là đủ để tôi thấy mỹ mãn, cảm thấy đây chính là sự hưởng thụ lớn nhất. "Nè, thấy sao?" "Sao là sao?" Có kẻ giả bộ hờn dỗi vu vơ. "Kỹ thuật của em đó!" Tôi cố sức lắc lư hắn, "Không cần phải ngượng, kỹ thuật của em rất 'gút' phải không? Không thì sao anh còn đến nhanh hơn em, đúng không đúng không?" Hắn có chút thẹn quá hóa giận, phát vào mông tôi một cái, "Ngủ!" "Người ta đói bụng..." Kháng nghị không thành lại có nguy cơ bị đè ngược, tôi chỉ kêu thầm một tiếng, ngày gì mà ngủ ngày những hai lần. Lúc tỉnh dậy thực sự đói bụng hết chịu nổi, tôi chạy vội xuống lục tung tủ lạnh lên kiếm thứ gì đó nấu ăn. Vốn hôm nay nên ăn mừng một phen, tôi đoán thế nào cũng phải ra nhà hàng ăn một bữa, nên mặc kệ trong nhà có cái gì, cứ ăn trước đi tính sau. Mùi từ nồi canh thịt bò tỏa ra, trong bụng cũng sôi lên mà réo ầm ĩ, tôi gần như phải nuốt nước miếng liên tục. Nhìn sang người đàn ông cạnh bên, hắn chỉ khoanh tay trước ngực đứng im lìm, trông lạnh hết biết. "Lục Phong Lục Phong?" Nhìn tướng hắn đứng ra bộ bình tĩnh quá, tôi nhịn không được muốn chọc hắn một chút. Hắn lơ đễnh ờ một tiếng. Tôi vẫn còn bơi trong cảm giác thành công vang dội, nhổ toẹt ra, "Em rất tuyệt phải không?" Gân xanh của hắn đập bình bịch, ném cho tôi cái nhìn xem thường. Bị hắt hủi, tôi có chút xìu xuống, mở nồi ra múc canh, "Ở bên dưới em khiến anh có cảm giác ức chế sao?" "Làm thụ khiến anh cảm thấy bị sỉ nhục?" "Bị em thượng khiến anh thấy danh dự bị hủy hoại à?" Múc xong hai chén canh hắn vẫn không chịu mở miệng, tôi không thèm nói nữa, đẩy một chén trước mặt hắn, bưng chén của mình ra phòng khách. Ngồi trên sàn nhà xếp bằng hai chân coi tivi, vừa chăm chú nhìn màn hình không chớp mắt vừa ăn canh. Lát sau hắn cũng bưng chén ra ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi vừa nhích nhích qua, hắn cũng nhích nhích theo, tôi lại xê người qua, hắn vẫn tiếp tục xê theo. "Anh không có ý đó." Hắn không tự nhiên vặn tay, "Anh chỉ là không quen." Tôi cúi đầu ăn canh, vẫn còn thấy tức anh ách. "Em nghĩ lại coi, anh chưa từng bị ai đè." Hắn giống như không thèm lý tới, "Mấy chục năm qua đều làm top, ngoài trừ lần bị em náo loạn, căn bản không ai dám nghĩ tới, chứ đừng nói là làm. Anh cũng chưa từng nghĩ có ngày sẽ bị đè, cuối cùng lại bị em... dĩ nhiên là không thích ứng được rồi!" Tôi để đũa xuống, quay đầu lại nhìn hắn. "Ai bảo anh phản ứng thờ ơ làm gì. Dù sao cũng là đàn ông cả, có cần phải ra vẻ không cam tâm thế không?" Hắn xấu hổ rầu rĩ hừ một tiếng, "Anh nói rồi, anh chỉ là không quen." Tôi nhìn thấy mặt hắn đo đỏ, không hiểu sao thấy có hơi buồn cười, cơn giận cũng bay vèo đi mất. "Vậy chờ cho quen là được phải không?" Hắn lại liếc xéo tôi một cái. "Sau này em có thể làm thêm mấy lần nữa phải không?" Hắn lại nổi gân xanh tùm lum, nửa ngày sau mới nhỏ giọng lẩm bẩm, "Cũng chỉ có em mới dám thế." Chưa từng thấy bộ dạng vừa quẫn bách vừa không cam tâm của hắn, đột nhiên tôi cảm thấy làm cho hắn bối rối rất thú vị, nhìn hắn liên tục điều chỉnh tư thế ngồi, người cứng đơ, liền lấy tay chọt chọt phía sau hắn, "Rất đau sao?" Hắn nhăn nhó ấn ấn thắt lưng, "Không có gì... chỉ là vẫn cảm thấy bên trong như có cái gì... kỳ cục lắm..." Hắn lúc vừa đần độn vừa không được tự nhiên thế này thực sự thực sự rất đáng yêu, tôi nhịn không được lại hôn hắn, đè hắn xuống đất, nâng mặt hắn lên hun lia lịa. Hắn cũng biết phục thiện, nhanh chóng chuyên nghiệp đáp lại. "Lục Phong, anh thật đáng yêu." Hắn stop lại, vì quê mà lấy hai tay bóp má tôi, "Cảm ơn nhiều nha." "Dù vậy tâm trạng của em đã khá lên nhiều, thật tốt quá." Hắn nằm dài lên sàn nhà, tôi nằm sấp trên ngực hắn, bốn mắt nhìn nhau. "Nhắc mới nhớ, hồi mới quen ở trường trung học, em cũng hung hăng lắm mà." Hắn buồn cười nói, "Sao bây giờ chưa gì đã nằm sấp một đống vậy." "Còn không coi là tại ai hại." Tôi chỉ nói đùa, nhưng trên mặt hắn lại hiện lên vẻ xấu hổ, nháy mắt thu hồi vẻ tươi cười lại. "Là do anh làm hại." Không khí có vẻ trầm xuống, tôi dùng trán cụng hắn một chút, muốn nói cho hắn biết rằng thật sự không phải vậy. Không có ai hại ai cả, anh thiếu em cái gì, thì em cũng thiếu anh giống như vậy. "Anh đó, chỉ cần mỗi ngày ngoan ngoãn để cho em xử, em sẽ xóa sạch sổ nợ cho anh." Hắn trả đũa vỗ mông tôi một cái, cười nói, "Nếu thật sự là vậy... cũng không hẳn là không được..." "Thật không?" Tôi lại một phen ôm ấp hắn, cọ lung tung trong cổ hắn. "Lại định giở trò gì nữa đây? Em đừng có tưởng bở." Tuy miệng hắn vô cùng hung hăng, nhưng tay lại rất dịu dàng vuốt nhẹ lưng tôi. "Phải chi em chỉ lớn thế này là tốt rồi." Hắn huơ tay huơ chân, xòe tay ra giống như có thể nắm trọn trong lòng bàn tay, "Như vậy có thể nhét trong túi áo, đi đến đâu cũng có thể mang theo, lúc nào muốn nhìn cũng có thể lấy ra nhìn được." Tôi ha ha cười lớn lên, "Sao có thể khéo như vậy, em cũng nghĩ vậy đó, nhưng em chỉ muốn anh nhỏ chừng này thôi, bỏ anh vào túi áo, cùng em đi khắp nơi." "Vậy cũng tốt." Trời đã nhập nhoạng tối, gương mặt dịu dàng của hắn trong bóng chiều tà có cảm giác tang thương giày vò, "Em cứ chọn một nơi khiến em cảm thấy an tâm đi, rồi anh sẽ đi theo em." Ánh sáng dần tắt hẳn, cũng không có ai bật đèn lên, cả hai chỉ im lặng ôm nhau, nhìn mặt đối phương đã phủ lên một bóng mờ nhàn nhạt. Em trai tôi vốn có lòng mua phòng như thế, lại biết Lục Phong chính là người đầu tiên bước vào, không khỏi giận sôi gan, "Thu tiền hắn! Không trả tiền thuê thì lấy chổi quét hắn ra ngoài! Hắn là ai chứ, bộ là người của Trình gia chắc!? Ông đây còn chưa ở ai cho đến lượt hắn! Anh già lấy tiền hắn mà bù vào chi tiêu, không cần phải nương tay!" Lục Phong không nói lời nào, cứ định theo giá tiền cắt cổ mà Diệc Thần đòi, đem đặt tiền vào một chiếc hộp nhỏ trên đầu giường. Tôi lấy tiền đó sung vào quỹ gia đình, trả tiền điện nước, tiền chợ búa... Dĩ nhiên lấy việc 'cho thuê nhà' làm nghề cũng không khỏi quá mức mặt dày, mặc dù hảo mãkhông ăn hồi đầu thảo[1], nhưng tôi đã gắn bó với Lục Phong thì ngay cả cỏ già cũng ăn, cho nên quay lại nghề cũ cũng không có gì là quá. Đối với chuyện mở lại tiệm sách, thái độ của Lục Phong toàn bộ là, 'Chỉ cần em vui là được rồi', còn bỏ vốn ra làm đại cổ đông, lúc nào cũng có thể ra tiền kinh doanh. Tôi vốn cũng không trông mong có thể kiếm được tiền từ nó, cho nên không nặng lòng chuyện này nữa. Ít nhiều gì cũng đã có chút kinh nghiệm, không đến nỗi lỗ vốn, cũng như chịu áp lực ăn không đủ no. Với lại cũng thuận tiện có sách để đọc, cuộc sống càng thêm phong phú hạnh phúc. Thỉnh thoảng tôi lại đi thăm Trác Lam. Lục Phong vẫn như cũ vì chuyện này mà nhăn mặt nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, tôi hiểu là hắn đang tận lực khiêu chiến với cái gọi là khoan dung. Đây là người phụ nữ duy nhất mang đến hạnh phúc cho tôi, tôi còn nợ cô rất nhiều thứ, cũng không còn cơ hội trả lại nữa. Lúc còn sống không thể đối xử tốt với cô, giờ đến thăm, cũng là để cô nhìn thấy tôi. Tôi kể cho cô nghe những chuyện nho nhỏ về tôi, về Văn Dương. Tôi biết nếu cô còn sống, nhất định cũng sẽ mang vẻ mặt mỉm cười bình thản, cẩn thận nghe tôi nói. Ngày trôi qua thật bình yên, tất cả chúng tôi đều cố gắng cùng nhau sống tốt, hướng tới nhân sinh an ổn hạnh phúc. Buổi trưa rảnh rỗi, Lục Phong nằm sấp trên sàn nhà đọc báo, tôi tựa vào ghế sô pha dùng chân đạp lên lưng hắn, gọi là giúp hắn mát-xa. Hắn vốn da dày thịt thô, khoe khoang với tôi là có đi cả người lên hắn cũng không sao. Thực ra tôi vốn có âm mưu nên mới mát xa đằng sau thay vì đằng trước. Lục Phong có dáng người tiêu biểu cho dạng eo nhỏ hông hẹp, đôi chân dài thẳng tắp, rất dễ khiến người ta nổi thú tính. Giẫm tới giẫm lui, tôi nhịn không được bắt đầu nảy sinh mưu đồ dê xồm. "Chỗ này của anh thật sự đàn hồi tốt nha, lại còn đầy đặn, không hề bị nhão nha, nha..." Hắn khẽ nghiến răng, "Em giẫm chỗ nào đó hả!? Chỗ đó không cần mát-xa." Chân mon men đến đùi hắn, "Chỗ này cũng không có sẹo, thật hoàn hảo..." Hắn không thèm đấu lại, "Cám ơn vì đã khen ngợi." Thế là tôi lại dùng chân cố tình giẫm lên mông hắn một cách xấu xa, hắn nhịn không được mặt đen xì, "Rốt cuộc em muốn làm gì hả!" Tôi lăn một vòng, nhào lên lưng hắn, "Thượng anh thượng anh thượng anh ~" Hắn cười nhạt, "Đi ngủ đi cưng." Tôi mặt dày năn nỉ, "Được không? Em cũng là đàn ông mà, dùng phía trước là bản năng." Hắn nghiêng người, đem tôi đè xuống dưới, dùng hai tay ra sức kéo mặt tôi, còn bày ra vẻ hung ác không dọa được ai, "Được voi lại đòi tiên phải không? Em dựa vào đâu mà đòi làm top? So về kích cỡ? So về thể lực? So về kỹ thuật? So về kinh nghiệm?" "Kỹ thuật em đâu có kém." Hắn hoài nghi nhìn tôi. "Em có làm anh đau đâu đúng không, ít nhất cũng có thể coi là lọt qua vòng gửi xe, còn khiến anh thích chứ bộ..." "Anh không đau vì cái đó của em quá nhỏ, nhỏ đến khó coi như vậy mà đòi làm người khác đau..." Đang vừa cười giỡn vừa cởi quần ra so lớn nhỏ, điện thoại reo, tôi vội bò dậy, vừa khó khăn một tay kéo quần, một tay cầm ống nghe. Người gọi đến là Diệc Thần, hai anh em cùng ngồi tám chuyện râu ria cọng hành củ tỏi, đáng lẽ phải vô cùng thoải mái, nếu như không có thằng cha kế bên dư hơi không ngừng quấy rối. "Anh à." Sau một hồi buôn dưa lê, đứa em tính tình luôn thẳng thắn cởi mở bỗng nhiên có chút ngượng ngịu, "Em có chuyện muốn nói với anh." "Chuyện gì?" "Thật ra... em có con trai." Tôi hóa đá ngay tắp lự, kể cả Lục Phong lay lay bảy tám lượt cũng chưa có phản ứng. Khó khăn hoàn hồn lại, phản ứng đầu tiên chính là căng thẳng hỏi, "Tần Lãng biết không?" "Hắn còn biết trước em... Đứa trẻ đó, là của em và vợ hắn." Tôi thật tình không thể tưởng tượng nổi hình ảnh Tần Lãng có hai cái sừng be bé trên đầu là như thế nào. Choáng váng nửa ngày, tôi mới ngập ngừng nói với Diệc Thần, "Diệc Thần, em như vậy, đối với Tần Lãng là không có tốt đâu." "Không phải như anh nghĩ đâu, anh già ngốc!" Em trai xì khói, "Là do người đàn bà ấy cường bạo em, hại em bị ám ảnh tâm lý..." Quai hàm tôi trật khớp. "Anh đừng có tưởng tượng lung lung." Nó có vẻ bất đắc dĩ, càng nói càng rối rắm, "Cô ta làm vậy thuần túy vì hận em. Tần Lãng cũng bị cô ta mang việc này ra mà ép buộc kết hôn, quan hệ của họ rất lạnh nhạt." "Em vẫn nghĩ đó là con của họ, không biết rằng đó là con em... Tần Lãng cũng không trông nom nó, cũng không nói cho em biết, là người khác nói với em..." "Em thấy nó rồi, nó cũng rất đáng yêu, cũng đẹp trai, cũng thông minh... nói chung là không khác gì Văn Dương của anh. Nhưng mà, nói sao nhỉ... có chút... ngỗ nghịch. Bọn em vốn không chăm sóc nó, nó như vậy là do trách nhiệm của em, trong lòng em cũng cảm thấy xấu hổ..." Tôi không có lòng dạ nào chế giễu nó, chỉ hỏi thẳng, "Em có nói chuyện với con chưa? Có nói cho nó biết em là cha nó không?" "Không có, em... em có chút sợ anh à. Em không nói được... Dường như nó đã trải qua những chuyện không tốt lắm. Đột nhiên nói ra như vậy, sợ rằng nó sẽ bị đả kích. Em và Tần Lãng đều cảm thấy có lỗi với nó, chỉ sợ nó biết rồi sau này sẽ không chịu nhìn mặt chúng em nữa..." Tôi ừ một tiếng, không biết phải nói sao. Này cũng giống hoàn cảnh của Lục Phong, chỉ dám đối tốt với Tiểu Lạc, nghe gọi tiếng chú đã mừng ra mặt, dù rất muốn nghe gọi tiếng cha vô cùng, nhưng chỉ sợ sự thật được phơi bày rồi, ngay cả cơ hội làm chú cũng không còn. "Anh à, anh có thể giúp em chăm sóc nó được không?" "Hả?" "Nó không chịu ở cùng với chúng em. Mà để nó cho người ngoài chăm sóc em lại lo lắng..." Em trai thở dài, "Thật ra cũng không có gì phải lo, nó là một đứa độc lập lắm. Chẳng qua là muốn có người chiếu cố nó, sau này cũng có nhiều cơ hội để gần gũi hơn..." "Không thành vấn đề." Tôi nhanh miệng đáp ứng, cứ nghĩ đến một Diệc Thần phiên bản mini đứng trước mặt mình, ngực đã nóng lên, "Dẫn nó lại đây đi. Anh cũng đang nhàn rỗi, có thời gian chăm sóc nó." Huyết thống thật sự là cái gì đó vô cùng kỳ diệu, dù chưa từng gặp qua, chỉ cần nghĩ đứa bé mang trong người có dòng máu gần gũi với mình, tình thương người làm cha lập tức trỗi dậy, giống như lúc Văn Dương mới chào đời, yếu ớt nằm trong nôi, đôi tay cũng bé xíu, lập tức thấy máu nóng lên. "Ừ. Em cũng muốn cho nó học cùng trường với Văn Dương. Văn Dương nhà anh ngoan như vậy, có thể kèm cặp nó cũng tốt. Đúng rồi, nó tên là Lâm Cánh. Có cái miệng rất giống em, anh nhìn thấy là biết ngay." Lúc này Diệc Thần đã lộ rõ vẻ hạnh phúc của người làm cha. Cái tên Lâm Cánh này nghe cũng thật quen, cảm giác có chút kỳ lạ, nhưng suy nghĩ mãi cũng không nhớ rõ mình đã nghe cái tên này lúc nào. Để điện thoại xuống, tôi vô cùng vui vẻ đẩy Lục Phong. "Diệc Thần muốn đưa đến một người để em chăm sóc." "Ai?" "Con của nó." Lục Phong bị chấn động, nhất thời vì sốc quá liều không kịp định thần, vội hỏi, "Nó với Tần Lãng sinh con lúc nào vậy?" Vì cái loại sai lầm thiếu muối trầm trọng này, mà hai ngày sau tôi vẫn còn mang ra làm đề tài trêu chọc hắn. Cho đến khi Lâm Cánh đến, lúc chuông cửa vang lên tôi vẫn còn đứng phía sau hắn, xấu xa sờ sờ cái bụng phẳng lì của hắn nói, "Bữa nào anh cũng sinh con cho em đi ~~" Hắn dường như đã quen bị tôi 'khi dễ', chỉ xoay người đánh yêu một cái lên đầu, "Đợi đến khi nào em chịu được hình ảnh anh vác bụng bầu đã." Bị loại tưởng tượng kinh khủng này chọc cười, tôi chuẩn bị mở cửa, tay vừa chạm vào nắm cửa đã bị Lục Phong giữ lại. "Sao vậy?" Hắn có chút căng thẳng cười cười, "Gặp lại Diệc Thần... nếu nó không thích chúng ta ở chung, có khi nào em lại... dao động linh tinh." "Nghĩ vớ vẩn quá." Tôi cười hắn. "Anh không biết. Nhưng mà mỗi lần gặp mặt bọn họ, em lại muốn rời khỏi anh." Hắn có vẻ bất đắc dĩ nhăn mặt nhíu mày, "Quả thật giống như bị nguyền rủa." "Không có đâu." Tôi an ủi bóp tay hắn. Tôi không tin nguyền rủa, cũng như lời tiên đoán của ông thầy tướng. Bây giờ nhớ lại, những lời tiên đoán của ông thầy tướng mù trước ngõ đó quả thật vô cùng kỳ diệu, đời này của tôi sẽ cùng dây dưa với một người đàn ông, còn không được chết yên ổn. Tuy vậy ông ta chỉ nói đúng nửa câu đầu, hiện tại tôi rất hạnh phúc, cho nên nửa câu còn lại chắc chắn là sai. Tôi mở cửa. Đứng bên cạnh Diệc Thần và Tần Lãng là một thanh niên trẻ tuổi. Đây là con của Diệc Thần, tôi quyết tâm sẽ thay Diệc Thần yêu thương nó, coi như đứa cháu nhỏ không để nó phải chịu bất kì khổ sở nào. Mái tóc được nhuộm màu rất đẹp, khuôn mặt gặp qua một lần sẽ không thể quên. So với lần đầu tiên tôi nhìn thấy, có đen và gầy hơn một chút. Đứa trẻ đó nhìn tôi toét miệng cười, "Chào chú." ... Mời các bạn đón đọc Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu của tác giả Lam Lâm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nguy Tình Thử Ái
Mối quan hệ của bọn họ bắt đầu chỉ bởi chị gái cô là người yêu của bố anh. Vì không thể nào trút mọi tức giận lên người của bố anh hay chị gái cô mà anh đã nghĩ đến một cách thỏa mãn bản thân vô cùng hứng thú: “Chọc giận cô”. Dùng mọi thủ đoạn để cô gái quật cường luôn không bao giờ tỏ thái độ khiếp sợ trước mặt anh phải “quỳ” trước anh. Dù cô có nói : “Không phải là lần đầu tiên, anh còn muốn tôi không?” Anh vẫn nhất quyết phải chiếm đoạt cô. Có lần thứ nhất tất nhiên có lần thứ hai, đã có lần thứ hai thì sẽ có thêm nhiều lần nữa. Như anh đã từng nói. “Trong chuyện này, một hay nhiều lần thì đâu có khác nhau.” Nếu lần thứ nhất là đổi lấy tự do cho người con trai cô yêu từ những năm tháng đại học, thì lần tiếp theo lại là vì chị cô. Nhưng liệu những lần tiếp của tiếp theo nữa, có phải đều là đạt những thỏa thuận của riêng họ? Liệu trước tình cảm nửa giả nửa thật ngay chính anh cũng không thể phân biệt, cô có cảm động? Tất cả sẽ có trong nguy tình thử ái. Ngay tựa truyện cũng đã toát lên sự nguy hiểm trong mối quan hệ mập mờ của họ. Trích đoạn đặc sắc: “Thấy dáng vẻ cô bị áp bức mà chịu thua, trong nháy mắt Phong Sính không còn thấy hứng trí, anh buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay cô. “Đợi ở đây đi, sau khi đua xe xong mà không thấy cô ở đây, tôi sẽ nói chị cô xử cô.” Đường Ý nhìn theo bóng lưng nam nhân quay bước rời đi, cô nghiến răng hét lên: “Chị tôi, anh còn phải gọi là mẹ đấy.” …. Đem mình tự cao như vậy, có thể đi tới nơi này, còn không phải vì tiền. Anh thật muốn nhìn, bao nhiêu tiền có thể bẻ ngoạt cái eo thon nhỏ cao ngạo kia của cô. …. “Tôi muốn tự do.” Phong Sính cười lớn: “Tôi trói tay hay buộc chân em?” “Không, anh trói cả người tôi.” …..       Đôi lời người edit: Nếu như các bộ truyện của Thánh Yêu trước giờ vẫn nổi tiếng là ngược người đọc đến không thể thở nổi hay đơn giản là đọc trong trạng thái căng hết tất cả các dây thần kinh thì Nguy tình thử ái có thể coi là món hơi lạ. Vì sao mình nói vậy? Vì truyện này có ngược, nhưng có rất nhiều những chi tiết hài hước. Bởi tính cách nam chính của bộ này có phúc hắc, có bá đạo, có liên quan đến xã hội đen, nhưng cực kỳ biến thái. Lời nói biến thái, hành động biến thái. Quan trọng là cái biến thái của anh ấy làm cho người đọc cười không ngậm được miệng. Không dễ gì mà Thánh Yêu nói đây là chuyện của một người điên và Dì nhỏ.  Truyện này có dài hay không thì mình không dám nói trước bởi hiện tại thì Yêu Yêu vẫn đang viết và viết đến chương 86. Năm 2015 sắp đến nên mình đào cái hố mới này, các bạn theo dõi và ủng hộ mình nha. _Tiny_ *** Thấy truyện này đọc được nhất trong các truyện của Thánh Yêu, không quá dài, nam chính cũng không quá cường thủ đáng ghét, ban đầu có lẻ là do mối quan hệ của nam nữ chính là cháu trai và tiểu di, có chút xíu bình đẳng, cho nên cách nói chuyện của họ cũng khá thoải mái, vui vẻ, không căng thẳng khi nữ chính bị bắt ép như các truyện khác. Nữ chính sống khá đơn giản, tình cảm, dễ tha thứ. Nam chính vô sỉ, mặt dày số một, nói nhăn nói cuội giỏi không ai lại, rất thích trêu chọc nữ chính. Ban đầu, là vì cô là em gái của mẹ kế, muốn trả thù mẹ kế tất nhiên là gây hoạ cho vị tiểu di dễ bị bắt nạt này. Nam chính là người trừng mắt tất báo, không biết nhẫn nại là gì? Chính là nín thở, tức giận bị nén lâu ngày sẽ khiến ngực khó chịu, sẽ mất mạng. Anh sẽ không tự làm khó mình. Anh cần một đối tượng để trút giận, nữ chính là không may mắn bị chọn. Nam chính xài vài thủ đoạn chia rẽ nữ chính và người yêu, khiến nữ chính phải chấp nhận đến với anh không nói, còn khiến người yêu nữ chính thay đổi, vì báo thù mà lấy một cô tiểu thư giàu có, từ một người đàn ông tốt trở nên hắc hoá, cũng bắt đầu chơi bẩn, tính kế với cả bản thân nữ chính. Từng 2 người yêu nhau, mộng sống đến bạc đầu, quay mặt một cái, đã trở mặt thành thù. Cũng may là cuối cùng, anh này chịu quay đầu, coi trọng người bên gối. Ẩn giấu bên trong con người cà lơ, phất phơ kia, nam chính cũng là người thiếu thốn và thèm khát tình thân. Thuở nhỏ gia đình không hạnh phúc, cha lăng nhăng, mẹ tự sát; dù nhiều lần chống đối cha nhưng anh xác định ông là người thân duy nhất của mình, khi cần thiết vẫn ra sức bảo vệ ông, lúc ông ra đi, anh cũng bị shock vô cùng; sau này bản thân anh cũng rất yêu thương chăm sóc cho đứa em trai cùng cha khác mẹ mới sinh. Nữ chính rời khỏi anh, anh cảm thấy rất khó chịu, lại gặp cô tươi cười sáng lạng, trong khoảnh khắc đó, anh chợt thấy không cam lòng. Sau khi cha mất, anh dùng thủ đoạn ra giành quyền nuôi dưỡng đứa bé, còn lấy nó uy hiếp bắt nữ chính chuyển đến sống với mình, lại không chịu thừa nhận là mình hèn hạ. Nữ chính tâm vẫn là nhuyễn, vẫn là tha thứ và chấp nhận nam chủ, quyết định dựa vào anh. Nam chủ rất hưng phấn và kinh ngạc, trước đây anh không chịu thừa nhận mình không biết nữ chính suy nghĩ như thế nào về mình, anh chỉ biết dùng quyền thế giữ nàng ở bên. Nay biết được ta yêu nàng, nàng cũng yêu ta, cảm giác này thật quá sung sướng. *** Ngón trỏ thon dài của Phong Sính quấn lấy cái móc chìa khóa, âm thanh di chuyển đó truyền đến bên tai Đường Ý.  Cô nghiêng đầu, hơi chạm đến mặt của nam nhân phía trước.  Phong Sính hơi nhích chân.  “Muốn lấy lại?”  “Phong thiếu.”  Đường Ý không lấy được, ánh mắt tựa như muốn giết người.  “Xin anh thương xót, giơ cao đánh khẽ.”  Thấy dáng vẻ cô bị áp bức mà chịu thua, trong nháy mắt Phong Sính không còn thấy hứng trí, anh buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay cô.  “Đợi ở đây đi, sau khi đua xe xong mà không thấy cô ở đây, tôi sẽ nói chị cô xử cô.”  Đường Ý nhìn theo bóng lưng nam nhân quay bước rời đi, cô nghiến răng thét.  “Chị tôi, anh còn phải gọi là mẹ đấy.”  Mạc Mạch lôi tay cô.  “Chuyện gì xảy vậy, Đường Đường, Phong Sính là gì của cậu…”  “Cháu trai.”  Đường Ý tự động đem hai chữ “ tương lai” cắt bỏ.  ” Tớ khinh, cháu trai!”  Mạc Mạch kích động đến mức không kiềm chế nổi.  “Cậu biết anh ta là ai không hả? Có mối quan hệ như này, cậu còn đi làm thêm sao? Đầu óc cậu bị ngớ ngẩn rồi .”  Đường Ý xua xua tay.  “Tụi mình về đi.”  “Không về. ”  Mạc Mạch kiên định đứng tại chỗ.  “Ở đây có một quy định bất thành văn, nếu ai đó đua xe về nhất, người ở đây cũng sẽ có phần, cậu không muốn giúp Tiêu Đằng số tiền kia sao? ”  Trên mặt Đường Ý rõ ràng có do dự.  Tiếng nổ vang báo hiệu xe đua đồng thời xuất phát. Lúc lao ra có thể dùng từ “ như những mũi tên bắn ra khỏi cung” quả là không quá khoa trương, chiếc xe đua mùa vàng cường thế vượt lên dẫn đầu. Đường Ý dựa vào lan can, lôi điện thoại ra nhìn rồi lại cất trở lại.  Một vòng đua này là phải đi lên đỉnh núi, Đường Ý nhìn về phía bạn tốt.  “Cậu nói xem, có thể sẽ có người bị lật xe mà lăn xuống núi không?”  Mạc Mạch giơ một ngón cái về phía cô, ” Cậu đủ độc ác.”  Người đứng xem khá nhiều, phần lớn đều là bạn bè của những người đua xe, nam có, nữ có. Sau khi bắt đầu thi đấu, họ ở bãi cỏ bên cạnh chơi đùa.  Hai người đứng ở lan can bàn luận, đợi đến khi nhìn thấy chiếc xe đầu tiên về đích thì sắc trời cũng chuyển tối.  Mạc Mạch rướn cổ lên, sau khi nhìn thấy người dẫn đầu thì hơi thất vọng. Phong Sính quen thuộc giữ chặt tay lái, gầm xe đua rất thấp, bởi vì chạy nhanh mà mang lại khoái cảm làm hắn hưng phấn dị thường. Xe chạy qua điểm cuối, trong chớp mắt dải đỏ phủ lên thân xe, khói lửa quanh thân óng ánh trên những tầng không cao nhất.  Sau đó Phong Sính dừng hẳn xe, người đàn ông này, tài phú quyền thế đều kinh người, một động tác tùy ý là có thể đã khiến cho kẻ nịnh bợ anh đến trước mấy ngày.    Mời các bạn đón đọc Nguy Tình Thử Ái của tác giả Thánh Yêu.
Thiều Hoa Vì Quân Gả
Đời trước hao tâm tổn sức, vất vả cả đời, chưa từng nhận được một lời khen. Tuổi trẻ tuyệt mệnh, đời này không oán hận chỉ có hối hận. Vì người mà ủy khuất bản thân, nếu được sống lại một lần nữa nhất định trở thành dáng vẻ người thấy người thích, hoa thấy hoa nở...sau đó nhất định không thích ngươi nữa. *** Mùa đông khắc nghiệt, một màu trắng xóa bao phủ cả đất trời, gió lạnh xơ xác tiêu điều. Trường An Hầu phủ khí thế cao chót vót, nô tài vẩy nước quét nhà trong hậu viện đã sớm xúc tuyết đọng trong sân viện sang một bên, bọn nha hoàn của các phòng trong tay xách theo ấm nước hoặc ôm hộp cơm, đi tới đi lui trên những con đường mòn dẫn đến các viện, có thể thấy được cảnh tiêu biểu của sự phồn vinh hưng thịnh. Một bà tử mặc áo chẽn dày bó sát người bằng nhung Thanh Hoa đang bước nhanh trong hành lang gấp khúc với lan can khắc hoa, sau khi quẹo mấy vòng thì đến viện của Lão phu nhân, vén lên mành cửa bằng gấm màu xanh ngọc với hoa văn chữ vạn, qua khỏi phòng khách, không cần thông truyền đã trực tiếp hướng về gian phòng phía tây của Lão phu nhân tiến vào. Trong gian phòng phía tây, một nữ nhân ngồi ở trên giường La Hán, còn một người khác ngồi ở trước giường trên chiếc đôn khắc hoa, hai người đang ghé sát vào nhau nói chuyện. Trường An Hầu Lão phu nhân Úc thị là một nữ nhân khoảng năm mươi tuổi, nhưng vì chăm chút bảo dưỡng mà thoạt nhìn chỉ khoảng bốn mươi, mặc một thân váy áo bằng gấm màu xanh hoa sen với hoa văn cát tường, dung mạo bình thường, thoạt nhìn có vẻ hiền lành, một đôi tay trắng nõn mịn màng không nhìn ra nửa điểm nhăn nheo. Lúc này bà thấy phụ nhân nhà Trương Dũng đang vén rèm tiến vào, đây là ma ma quản sự trong viện của bà, thường hay nghe bà phân phó, làm việc từ trước đến nay đều thỏa đáng, lại còn dẻo miệng, một khuôn mặt lúc nào cũng mang nụ cười tủm tỉm khiến người nhìn không ra thật hư, nhất là giao tiếp không tồi, bởi vậy cho dù Tố Ngọc viện bị vị kia sửa trị kín như một chiếc thùng sắt, bà tử này cũng có thể dựa vào quen biết mà hỏi thăm chuyện xảy ra bên trong. Úc thị còn chưa lên tiếng, nữ nhân ngồi bên mặc một thân hoa phục liền dành nói trước, hỏi phụ nhân nhà Trương Dũng: "Thế nào? Hôm nay đại phu đã đến vài lần?" Người hỏi câu này chính là muội tử mẫu gia của Úc thị, Trường An Hầu phủ Lão di nãi nãi, vốn là gả vào nhà võ tướng ở nơi khác, nhưng mấy năm trước vị võ tướng kia chết trận sa trường, vị Lão di nãi nãi này bèn trở về kinh thành. Úc thị niệm tình tỷ muội, giúp bà ta ở trong kinh tìm một nhà quan ngũ phẩm để tục huyền làm thái thái, vị Lão di nãi nãi trong lòng cảm kích Lão phu nhân nên thường xuyên tới làm bạn. Phụ nhân nhà Trương Dũng đã hầu hạ Úc thị nhiều năm, biết vị này cùng Lão phu nhân quan hệ không tồi, bởi vậy khi bà ta mở miệng hỏi, phụ nhân nhà Trương Dũng cũng liền nói: "Ba lần ạ. Lần nào cũng ho ra máu, sợ không cầm cự được." Bắt đầu từ rạng sáng, bà đã bị phái đến bên ngoài Tố Ngọc viện nhìn chằm chằm Trường An Hầu phu nhân, hiện giờ là đương gia chủ mẫu Tiết thị. Tiết thị năm nay đã bệnh ba tháng trời, vẫn không thấy đỡ hơn, gần đây sợ là sẽ trong tình trạng "dầu cạn đèn tắt". Nói ra cũng thật đáng thương, gả vào Hầu phủ mười mấy năm, ngày đêm làm lụng vất vả không ngừng, từ chuyện nhỏ như hạt mè đều phải do nàng quản, mỗi ngày lao lực như vậy còn có thể không bệnh sao được? Tuy không phải là chủ tử của mình, nhưng phụ nhân nhà Trương Dũng cũng không khỏi thay vị kia cảm thấy đáng tiếc. Vì người tốt làm lụng vất vả cũng đáng, nhưng vì những người trong Hầu phủ này mà lao tâm lao lực, thật sự là không đáng giá. Bất quá những cảm xúc cùng ý tưởng này đều do phụ nhân nhà Trương Dũng thầm nghĩ trong lòng, ở trước mặt những người khác bà cũng không dám biểu hiện ra ngoài, trên mặt vẫn mang vẻ cung kính với Lão phu nhân, trung thành thay Lão phu nhân làm việc. "Mới ba lần à? Mấy ngày hôm trước ngươi nói nàng ta không được, vậy mà vẫn còn êm đẹp qua nhiều ngày như vậy..." Lão di nãi nãi trên mặt tựa hồ có chút nóng lòng. Bà ta nghe xong phụ nhân nhà Trương Dũng trả lời bèn lầu bầu vài câu, sau đó quay đầu nhìn nhìn Úc thị nói: "Nhìn không ra mệnh của nàng ta vẫn rất cứng rắn, vài tháng trước đã nói không qua khỏi, vậy mà kéo cho tới hôm nay cũng chưa đi. Nếu cứ kéo dài như vậy, đích tiểu thư của Ngọc Vinh Hầu phủ cũng không biết có thể chờ được An ca nhi hay không." Úc thị nghe xong lão di nãi nãi, trên mặt cũng hiện ra vẻ do dự rồi nói: "Ai da, nếu thật sự đợi không nổi thì cũng là số mệnh của đích tiểu thư cùng An ca nhi. Thật ra chuyện này ta cũng cảm thấy có chút không nỡ, hiện giờ Tiết thị còn chưa chết đâu, chúng ta liền thế nàng ta tìm người tục huyền. Chuyện này nếu để người ngoài biết, mặt mũi Trường Ninh Hầu phủ chúng ta biết đặt nơi nào." Tuy rằng Úc thị cũng cảm thấy đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ rất tốt, lại đối với An ca nhi là một mảnh tình si, dù thế nào cũng không thay lòng đổi dạ, dung mạo tuy không phải xinh đẹp xuất sắc, nhưng thắng ở chỗ trẻ tuổi yêu kiều, một đôi mắt đẹp khiến nam nhân cảm thấy giống như bị câu đi linh hồn nhỏ bé. Tiểu Úc thị nghe Úc thị nói xong lập tức hăng hái lên, nghiêm mặt nói: "Tỷ tỷ cũng không thể cứ hồ đồ như vậy. Ta biết tỷ từ tâm, nhưng cũng phải đúng thời điểm mới được. Trước đây tỷ cũng đã than phiền Tiết thị kia ngang ngược ương ngạnh, lúc chưởng gia moi móc đủ điều, cái này không cho cái kia không được, bá chiếm gia tài của Trường Ninh Hầu phủ biến thành kẻ "vắt cổ chày ra nước". Hiện giờ ông trời có mắt để nàng ta bị bệnh, đây cũng coi như là số mệnh của nàng ta, ngày thường làm nhiều chuyện xấu nên đã đến lúc bị báo ứng rồi. Cũng vừa vặn lúc này đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ nhìn trúng An ca nhi, khi ta hỏi thăm thì được biết tiểu thư kia chính là người trung hậu thành thật, thật sự có lòng, nếu không phải như vậy cũng sẽ không cùng An ca nhi vừa nói mấy câu liền thành thực thật lòng muốn gả cho An ca nhi, ngay cả câu "cho dù có làm thiếp" cũng đều nói ra, Ngọc Vinh Hầu gia cũng bị ngả ngửa, cũng không thể để đích nữ nhà mình làm thiếp cho người ta! Ngay cả An ca nhi cũng động tâm đấy thôi. Hoàng hoa khuê nữ thật tốt như vậy, tức phụ của An ca nhi tuy rằng cũng xinh đẹp, nhưng rốt cuộc quá hung hãn, An ca nhi sợ nàng ta, hiện giờ lại bệnh sắp chết. Tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ kia không giống như vậy, tri thư đạt lý, hồng tụ thêm hương, An ca nhi là người đọc sách nên thích nhất người như vậy. Nếu không thừa dịp chuyện còn nóng hổi mà làm cho xong, tương lai coi chừng lâm cảnh "qua thôn không còn quán xá" nữa đó!" Tiểu Úc thị nói làm Úc thị lâm vào suy tư, từ giường La Hán đứng lên, cúi đầu đi dạo vài bước, sau đó mới ngồi xuống ghế thái sư ở sảnh đường. Tiểu Úc thị thấy thế, lại tiếp tục mở miệng nói: "Tỷ tỷ tốt à, tỷ ngẫm lại lý lẽ này xem có phải hay không? Hơn nữa, lui một vạn bước mà nói, Ngọc Vinh Hầu phủ kia là nhà gì chứ? Ngọc Vinh Hầu gia thân mang tước vị, tiểu thư kia chính là đích nữ của Hầu gia cùng phu nhân, ở nhà được sủng ái, An ca nhi không phải luôn muốn cầu một chức vị ở Thần Cơ Doanh hay sao? Thống lĩnh của Thần Cơ Doanh có giao tình rất tốt với Ngọc Vinh Hầu gia, An ca nhi chỉ cần cưới khuê nữ của hắn, việc tiến vào Thần Cơ Doanh chẳng lẽ nhạc phụ còn không giúp đỡ tế tử? Cho dù không đi Thần Cơ Doanh, có một nhạc phụ đại nhân như vậy thì địa phương nào mà đi không được, đến lúc đó còn không phải để An ca nhi tha hồ chọn lựa hay sao? Hiện giờ tức phụ của An ca nhi ngoại trừ khuôn mặt còn có thể nhìn, nhưng lúc này lại bệnh không ra hình người, bộ mặt coi như cũng bị hủy, không có gương mặt kia thì những cái khác làm sao so được với đích tiểu thư của Ngọc Vinh Hầu phủ? Nàng ta là một tiểu thư bị mất thế, cho dù cha là quan lớn thì đã sao? Còn không phải luôn nhìn sắc mặt kế mẫu để sống đấy à? Nếu lúc trước gả tiến Hầu phủ chính là muội muội Tiết Uyển của nàng ta thì tốt biết mấy, đó mới đúng là tiểu thư nhà quan lớn, còn nàng ta là cái thá gì chứ, ỷ vào nhan sắc tới mê hoặc An ca nhi, làm hại hắn hiện giờ không có thê tộc đáng tin cậy để giúp hắn, mọi việc đều phải cố hết sức so với người khác. Nếu nữ nhân kia hiền huệ một chút thì cũng còn tốt, nhưng nàng ta hiện giờ tâm lớn, bá chiếm gia tài của Trường Ninh Hầu phủ, dám quản cả chi phí ăn mặc của tỷ tỷ, thiên hạ còn có đạo lý nào mà tức phụ quản bà bà hay không? Cũng chính là tỷ từ tâm, dung túng cho nàng ta đến hôm nay." Tiểu Úc thị nhắc tới những thứ này cũng chọc đúng vào nỗi lòng của Úc thị, lúc trước bà cũng biết Tiết thị là đích nữ nhưng tang mẫu, cha nàng ta tục huyền, trong nhà căn bản không có địa vị, bất quá vì An ca nhi thích gương mặt kia của nàng ta, chết sống một hai phải cưới nàng ta vào cửa, bằng không hiện giờ sao có chuyện phiền lòng này. Sau khi Tiết thị vào cửa cũng ngoan ngoãn, đem sự tình trong phủ xử lý gọn gàng ngăn nắp, chỉ là ra tay không hào phóng. Phải biết từ trẻ bà đã làm Hầu phu nhân, Lão hầu gia mất, bà thành Lão phu nhân, nói thế nào cũng là cả đời phú quý, vậy mà đến già còn phải chịu tức phụ khống chế chi phí tiêu dùng, làm sao có thể cam tâm đây. Tuy rằng bà cũng biết, mấy năm nay thu nhập của Hầu phủ không nhiều lắm, tức phụ cũng phải dùng chút của hồi môn để trợ cấp thêm, nhưng trợ cấp thì sao chứ? Nếu nàng ta đã gả vào nhà thì cả người nàng ta đều thuộc Trường Ninh Hầu phủ huống chi tiền trên người nàng ta, đáng lý nên sung công để ứng phó mọi việc trong Hầu phủ. Mấy năm trước còn đỡ một chút, không dám bạc đãi nên đưa chi phí cho bà rất nhiều, nhưng mấy năm nay rất khó rút được bạc trên người nàng ta. Ngay cả bà muốn mua một ít hương Nguyệt túc để đốt nàng ta cũng không chịu, tuy Nguyệt túc hương rất quý báu nhưng cũng không phải nàng ta mua không nổi, vì sao phải cắt xén chứ? Cuối cùng bà phải lấy tiền trong vốn riêng sai người lén lút đi mua mới ứng phó cho qua. Hừ, cũng không ngẫm lại, lúc trước bà muốn hỏi cưới chính là Tiết Uyển, tiểu thư chân chính của Tiết gia, vậy mà Tiết Thần chơi xấu dùng thủ đoạn bỉ ổi để câu hồn An ca nhi, vì thế nàng ta mới có thể gả vào Trường Ninh Hầu phủ làm Hầu phu nhân. Nàng ta không biết mang ơn đội nghĩa thì thôi, còn gây khó xử khắp mọi nơi, chắc có lẽ nguyên nhân là của hồi môn vốn không nhiều lắm của nàng ta sắp dùng hết rồi? Nếu An ca nhi lại cưới đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ, của hồi môn khẳng định không phải là thứ Tiết thị có thể so sánh, suy nghĩ như vậy nên trong lòng Úc thị liền có chủ ý. Ngày thường tuy rằng bà ta do dự không quyết đoán, nhưng dù sao cũng làm Hầu phu nhân nhiều năm như vậy, thời điểm cần ra quyết định thì bà ta cũng rất thẳng tay. Lập tức sai phụ nhân nhà Trương Dũng: "Ngươi đi kêu các cô nãi nãi trở về, cứ nói ta có chuyện cần thương lượng với các nàng." Sau khi phụ nhân nhà Trương Dũng lui ra, Tiểu Úc thị thò người qua hỏi Úc thị: "Lúc này kêu các cô nãi nãi trở về làm gì?" Úc thị nhếch miệng cười, ở bên tai Tiểu Úc thị nhỏ giọng nói vài câu, Tiểu Úc thị mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Úc thị, nhíu mày lo lắng hỏi: "Chuyện này... An ca nhi có thể đồng ý sao?" Úc thị cười một cách chắc chắn nói: "Nhi tử là ta sinh ra, ai hiểu biết hắn hơn so với ta? Hắn sẽ đồng ý thôi." Hiện giờ Tiết thị kia bất quá vẫn ỷ vào tình ý của An ca nhi đối với nàng ta, nàng ta cho rằng bản thân vẫn là một thiếu nữ hai mươi kiều diễm tuyệt sắc có thể mê hoặc An ca nhi đến đầu óc choáng váng. Nhi tử này của bà tâm tư đơn thuần, không hiểu nhân tình, luôn nghe lời thuận theo, chỉ có một điểm duy nhất chính là không có bất luận chống cự gì đối với nữ sắc, mấy năm nay chịu đựng Tiết thị bởi vì gương mặt nàng ta xác thật đứng đầu, hơn nữa bởi vì bị Tiết thị quản chặt làm hắn không dám mang người về phủ, ở bên ngoài dưỡng cũng không ít người. Cũng may Tiết thị chẳng hay biết gì, còn tưởng An ca nhi đối với nàng ta có tình có nghĩa. Hôm nay bà phải làm cho An ca nhi mà Tiết thị tâm tâm niệm niệm bấy lâu trở thành bùa đòi mạng của nàng ta, dù sao nàng ta cũng không sống được bao lâu, dứt khoát đừng kéo dài thêm, dọn chỗ cho đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ tiến vào mới là lẽ phải! Mà lần này khi tân tức phụ vào cửa, bà cũng không thể lại hồ đồ như vậy, phải nắm mũi tân tức phụ dắt đi, quy củ gì đó vẫn phải sớm dùng tới mới được!   Mời các bạn đón đọc Thiều Hoa Vì Quân Gả của tác giả Hoa Nhật Phi.
Hoa Hồng Trong Sương Sớm
Rõ ràng cô là vợ chưa cưới của người khác, không hiểu sao lại đột nhiên trở thành vợ của chú nhỏ. *** “Ôn Thiếu Diễn, anh có bằng lòng cùng em trải qua quãng đời còn lại không?” Cô cầm bàn tay đang phát run của người đàn ông rồi đặt lên bụng của mình, “Anh có bằng lòng làm bố của các con em không?” Giản An vừa dứt lời thì bỗng nhiên bị người đàn ông kéo vào trong lồng ngực, giọng anh run rẩy, “Anh bằng lòng, anh bằng lòng.” *** Lúc Giản An tỉnh lại đã là mười một giờ trưa hôm sau. Căn phòng tối tăm không ánh sáng, ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi từng trận. "Phu nhân người tỉnh rồi, bây giờ người có muốn dùng cơm trưa luôn không?" Giản An nghe này xưng hô không khỏi sửng sốt, lắc lắc đầu nói: "Không cần, người ra ngoài đi." Cả người cô ngã vào trên sô pha, ánh mắt ảm đạm vô thần, đôi mắt nhìn chằm chằm ngón áp út đang đeo nhẫn, lúc này mới phản ứng được, cô đã kết hôn, mà chồng của cô là Ôn Thiếu Diễn. Nhưng mới mười ngày trước, vị hôn phu của Giản An vẫn là Ôn Kính Thư, mà Ôn Thiếu Diễn lại là chú nhỏ của Ôn Kính Thư. Mười ngày trước. "An An, ăn nhiều một chút." Giản An cười một cái, ngọt ngào nói: "Cảm ơn bá mẫu." Lâm Hân cười nói: "Sau khi con cùng Kính Thư tổ chức hôn lễ, con chính là con dâu ta, không cần khách khí như vậy." Ngồi ở chính vị, phó lão gia tử cười nói: " Chờ lâu như vậy, rốt cuộc cũng đem cháu dâu ta mong chờ về rồi." Mọi người đều cười theo, Giản An vừa nhấc mắt liền đối diện với ánh mắt thâm thúy của người đàn ông, mặt mày người kia không hề có ý cười, ánh mắt luôn dừng ở trên người cô. Cô không tự giác mà xoay đầu, có chút hoảng loạn mà nhìn về phía Ôn Kính Thư ngồi bên cạnh, Ôn Kính Thư đối với cô nhẹ nhàng cười. Khẽ liếc mắt, ánh mắt của người đàn ông đối diện vẫn chưa thu hồi lại. Người đàn ông đó là chú nhỏ của Ôn Kính Thư- Ôn Thiếu Diễn, cũng là người mà Giản An sợ nhất trong Ôn gia. "Lão gia, Trần tiên sinh cùng Trần phu nhân tới, bọn họ nói là muốn gặp ngài một lát." Ôn lão gia tử hiếm khi tâm tình tốt, cười nói: "Mau mời bọn họ vào, cùng nhau ăn cơm." Trần tiên sinh cùng Trần phu nhân, đi theo phía sau là hòn ngọc quý trên tay bọn họ, Trần Gia Ngôn. Lâm Hân tiến lên tiếp đón bọn họ, "Mau tới ăn cơm, dì Uyển lấy thêm mấy bộ chén đũa nữa." Trần tiên sinh lên tiếng: "Ôn phu nhân khách khí rồi, kỳ thật hôm nay chúng tôi tới chỗ này là có chuyện quan trọng muốn nói với Ôn lão gia tử ." Lâm Hân cười cười, "Có chuyện gì cơm nước xong rồi nói sau." Trần tiên sinh vừa muốn mở miệng cự tuyệt, góc áo liền bị Trần phu nhân lôi kéo. Trần phu nhân nháy mắt ra hiệu cho Trần tiên sinh, bà tiến lên phía trước, thần sắc có vài phần mất tự nhiên, "Kỳ thật, hôm nay chúng tôi tới là muốn Ôn lão gia tử chủ trì công đạo cho mình." Ôn Kỳ Kĩnh nghe được lời này, biểu tình có chút nghi hoặc. Trần phu nhân nước mắt nháy cái liền rơi xuống, lôi kéo Trần Gia Ngôn phía sau nói: "Tuy nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng người làm mẹ như tôi đây cũng không thể để con gái bảo bối của mình bị người khác khi dễ được." Ôn Kỳ Lĩnh sắc mặt tức khắc tái nhợt, ông tiện tay lấy một chén trà, vung tay liền ném về phía Ôn Thiếu Diễn, "Súc sinh, có phải ngươi lại làm chuyện hồ đồ rồi không." Chén trà kia sượt qua trán Ôn Thiếu Diễn rơi trên mặt đất, trên trán hắn xẹt qua một đường tơ máu, thần sắc vẫn như thường ngày, còn chưa kịp mở miệng, Trần tiên sinh liền nói: "Việc này không liên quan đến Ôn thiếu gia, người khiến con gái tôi mang thai, mang thai là con trai của Ôn tiểu thiếu gia ." "Lạch cạch." Có thứ gì rơi vỡ trên mặt đất. Giản An vốn định uống chén nước, nhưng nghe đến nửa câu sau, ly nước trên tay trực tiếp rơi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch. Lâm Hân cùng ba của Ôn Kính Thư- Ôn Thiếu Cảnh sắc mặt đại biến, Ôn lão gia tử tuy lớn tuổi , nhưng vẫn còn nhịn được nóng nảy, "Trần Thăng, ngươi đừng vội, việc này chúng ta đi thư phòng nói chuyện," ông dừng lại một chút, ngữ khí nghiêm khắc, "Ôn Kính Thư, ngươi cũng cút lại đây cho ta." ..................... "Uống chén nước đi ." Giản An nghe tiếng ngẩng đầu, tiếp nhận ly nước. Ôn Thiếu Diễn ngồi ở bên cạnh cô. Ôn lão gia tử sợ Giản An không tiếp nhận được, cố ý dặn dò cô, trước tiên ở phòng khách chờ một lát, nói là sẽ cho cô một công đạo. Giản An năm nay mới 22 tuổi, căn bản chưa trải qua loại chuyện như thế này bao giờ, đừng nói gì tiếp thu, cô dường như muốn trốn tránh mà ngồi tựa vào trên ghế trong hoa viên. Tối nay thời tiết rất đẹp, sao trời rậm rạp lộng lẫy, mặt trăng có thể nhìn thấy được rõ ràng, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng. Ôn Thiếu Diễn đánh vỡ bầu không khí xấu hổ giữa hai người, " Em nghĩ như thế nào?" Giản An ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt vừa vặn rơi vào sườn mặt của người đàn ông, đường cong lưu loát sạch sẽ, ngũ quan đẹp mà không yêu, tổ hợp tạo nên không một chút nữ tính, trái lại, lại mang một cỗ khí chất người sống chớ lại gần. Cô nhẹ nhàng cười, môi đỏ hé mở, "Không biết." Người kia nghe thấy khẽ nhíu mày, thay đổi tư thế ngồi, thanh âm lạnh lẽo, " Tuần sau là hôn lễ của các người." Lời này nói ra không biết là nhắc nhở chính Giản An hay là hắn. " Hôn này không thể kết," Giản An uống một hớp nước, ngữ khí dừng lại một chút, "Nhưng dựa theo ước định năm đó, tôi nhất định phải là con dâu của Ôn gia mấy người, có phải rất buồn cười hay không?" Vừa dứt lời, nam nhân bên cạnh trực tiếp tới gần cô, duỗi tay nắm lấy cằm cô, tựa như khi còn nhỏ Giản An chọc hắn tức giận vậy, động tác vô cùng thuần thục, nhưng trong mắt hắn không hề có tức giận như trước kia, đôi mắt là màu đen nồng đậm, hơi thở phả vào trên mặt cô, hắn gằn từng chữ một mà nói: "Em gả cho tôi ." Giản An thần sắc hoảng loạn, cô muốn chạy đi, nhưng ngay sau đó, lực đạo trên tay người đàn ông càng mạnh, một tay khác ôm eo cô. Ôn Thiếu Diễn nhẹ nhàng cười, giọng nói mang theo vài phần trào phúng, "Ôn Kính Thư làm người phụ nữ khác lớn bụng, em liền không muốn kết hôn, vậy hắn có biết chuyện em lên giường với chú nhỏ của hắn hay không?" "Ôn Thiếu Diễn!" "Như thế nào? Chẳng lẽ tôi nói sai câu nào hay sao?" Người đàn ông nhướng mày, ngữ khí nhẹ nhàng, "Ngày đó ở trên giường tôi rên rỉ, chẳng lẽ không phải em?" Không đợi Giản An mở miệng, nam nhân kia lại nói tiếp, "Giản An, tôi đem những lời kia nói rõ như vậy với em, cho dù hôm nay không có chuyện của Trần gia, em với Ôn Kính Thư căn bản cũng không có khả năng," hắn buông bàn tay đang nắm cằm cô ra, ngữ khí nhẹ nhàng, " Em chỉ có thể là vợ Ôn Thiếu Diễn tôi, tôi nói được thì làm được." Mời các bạn đón đọc Hoa Hồng Trong Sương Sớm của tác giả Bán Đảo Lạc Nhật.
Trân Quý Em Như Mạng
Thể loại: Ngôn tình, Sủng, HE, Trinh Thám, Tiểu Thuyết, Nữ Cường Tên gốc: Tích Em Như Mạng (惜Tích nghĩa Luyến tiếc, yêu quý, quý trọng, không bỏ được. Tích cũng là tên của nữ chính) Chuyển ngữ/ Nguồn: Queenie_sk CP: Hàn Tích + Kỷ Nghiêu (đội trưởng đội trinh sát hình sự và nữ pháp y xinh đẹp trong nóng ngoài lạnh) Kỷ Nghiêu cùng Hàn Tích, một người là đội trưởng đội hình sự, một người là pháp y. Có thể nói trong công việc, đây sẽ là một cặp bài trùng nếu kết hợp ăn ý. Cũng vì cùng nhau liên thủ phá án, họ đồng thời phát hiện một bí mật về thân thế của Hàn Tích. Vừa có công việc, vừa có tình yêu đan xen. Vừa có thân tình, vừa là trách nhiệm Văn án kiểu ngôn tình: Sau khi đội trưởng đội trinh sát hình sự Kỷ Nghiêu tan ca về nhà, anh gõ cửa nhà hàng xóm mới: “Bác sĩ à, ngón tay tôi bị gãy, đau quá!” Hàn Tích: “Xin lỗi anh cảnh sát, pháp y chỉ khám người chết.” Kỷ Nghiêu tựa cánh cửa: “Tôi chết rồi!” Hàn Tích lẳng lặng nhìn anh diễn trò: “Nguyên nhân cái chết?” Kỷ Nghiêu cợt nhả: “Bị sắc đẹp của mỹ nhân đè chết.” Hàn Tích đóng sầm cửa lại: “Cút!” Rất lâu sau đó, có một ngày, anh che chắn trước ngực cô, đoàng một tiếng, viên đạn găm trúng ngực anh. Giọng anh yếu ớt, nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng: “Không đau, cũng không chết được, em đừng khóc.” Văn án theo truyện: Đội trưởng đội trinh sát hình sự và nữ pháp y sóng vai phá được nhiều vụ án, đồng thời cũng làm sáng tỏ một câu chuyện cách đây 19 năm. Cô vừa lạnh vừa đói, xung quanh không có ánh sáng cũng không có đốm sáng nhỏ nào, cô tưởng chừng rằng mình sẽ chết cô độc trong bóng đêm. Anh vươn tay ra nói với cô: “Tiểu Tích đừng sợ.” *** Nắng chiều theo khe hở xuyên qua tầng mây dày đặc nhuộm đỏ nửa vùng trời. Tấm bảng "Tiểu Khu Bình An" (1) mạ bạc như được nước gội rửa, khúc xạ vầng sáng màu cam nhạt. (1) Một dạng danh hiệu của khu phố văn hóa, không phải tên của tiểu khu "Cô Hàn." Hàn Tích giẫm trên ánh nắng chiếu trở về nhà, đang chuẩn bị lên lầu chợt nghe có người gọi mình. Một cô gái cầm theo một chiếc hộp trang trí rất đẹp, "Em có làm một ít bánh bích quy, tặng chị một ít nếm thử." Đây là hàng xóm ở trong tiểu khu của cô. Có một dạo cô ấy bị chó hoang cắn bị thương nhờ Hàn Tích giúp sơ cấp cứu kịp thời, Tiếu Du vẫn nhớ kỹ ân tình này nên thường mang tặng cô một ít điểm tâm. Hàn Tích lễ phép cám ơn, khóe miệng khẽ cong nhưng lại khiến nụ cười của cô có phần không chân thực. Tiếu Du cười cười. Hàn Tích đã chuyển đến đây sống hơn nửa năm, đi đi về về chỉ có một mình, chưa từng thấy cô thân mật với ai, chẳng màng đến chuyện thế gian, tựa như không muốn hòa nhập với con người. Thế nhưng đôi mắt đen láy kia lại như một hồ nước trong xanh khi xuân đến, nồng đậm tình cảm. Hàn Tích về đến nhà đặt hộp bánh bích quy lên bàn, dùng nước rửa tay vị chanh rửa sạch tay, mở hết đèn trong nhà, rót một tách trà. Trong nhà không có ai, bố mẹ nuôi đã qua đời năm cô học trung học, sau đó cô sống một mình. Có lẽ đã quen nên không còn cảm thấy lạnh lẽo. Khi không có việc phải làm, chuyện cô thích nhất đó chính là ở nhà một mình. Hàn Tích liếc mắt nhìn di động, thầy dạy đại học nhắn một tin. "Hàn Tích! Viện trưởng Lục Viện đến giờ vẫn còn nhắc về con với thầy, bên bệnh viện của họ thiếu người, hỏi con có đồng ý qua đó không?" Hàn Tích trả lời không chút do dự: "Cám ơn thầy ạ, nhưng con thích làm pháp y." Thầy giáo vẫn có chút tiếc nuối, cô sinh viên ưu tú này vốn dĩ có thể phát triển tài năng trong giới y học. Làm bác sĩ nghề nghiệp ổn định, pháp y suốt ngày giao tiếp với thi thể, lại còn phải đến hiện trường án mạng, xách theo thùng dụng cụ tầm mười ký, chạy xốc hết ruột gan với nhóm hình sự, bất kể là nửa đêm hay giữa trưa nắng. Hàn Tích cho rằng giao tiếp cùng thi thể thoải mái hơn so với người sống. Người sống biết nói dối còn có tính công kích, nguy hiểm; thi thể mãi mãi thành thật. Từ khi tốt nghiệp đại học đến nay, cô đã làm pháp y được hai năm, vì biểu hiện xuất sắc nên được điều đến Cục Cảnh Sát thành phố. Sáng thứ hai, 8 giờ 30, sảnh lớn Cục Cảnh Sát thành phố. Kỷ Nghiêu đến đúng giờ, một tay cầm hộp sữa vị chuối, một tay đút túi quần nhàn nhã đi vào văn phòng trinh sát hình sự. "Chào lão đại buổi sáng." Nữ cảnh viên Chu Lỵ cắn miếng bánh mì ngẩng đầu nhìn, "Sao hôm nay đỏm dáng vậy?À nhầm... đẹp trai vậy, lại xem mắt?" Đội trưởng đội trinh sát hình sự xuất sắc nhất Cục Cảnh Sát thành phố, Kỷ Nghiêu, hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, thêu hoa văn xám, thắt cà vạt cẩn thận, bên ngoài khoác áo gió màu đen, dưới chân là đôi giày thủ công của Ý sáng bóng đến mức có thể phản chiếu được trần nhà. Kỷ Nghiêu tựa cạnh bàn, đôi chân dài bắt chéo, hút một ngụm sữa, giọng bất lực: "Còn gì nữa, hai "anh chị" ở nhà thúc quá." Ba mẹ của Kỷ Nghiêu chỉ lo ngày nào đó khi anh chấp hành nhiệm vụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không có ai kế thừa gia sản ngàn tỉ, cho nên ông bà sống chết đòi anh phải có con nối dõi. Còn nếu anh không đồng ý xem mắt thì buộc phải từ chức về nhà thừa kế gia sản. Anh thích làm cảnh sát, cũng nguyện vì công việc này phấn đấu cả đời. Chu Lỵ hứng thú, ngữ điệu tò mò: "Lão đại, ngày hôm nay xem mắt là thiên kim tiểu thư, minh tinh, hay vẫn là sư muội của cảnh đội?" Nói xong cô ấy che miệng cười khúc khích. Trên thực tế, tất cả những cô nàng độc thân trong Cục Cảnh Sát, bao gồm luôn cả Chu Lỵ đều muốn kết thân với vị đội trưởng đội trinh sát hình sự này, luôn tranh thủ chút cơ hội cho mình.   Mời các bạn đón đọc Trân Quý Em Như Mạng của tác giả Trương Tiểu Tố.