Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhật Ký Chia Tay

Convert: nothing_nhh Edit: Haran Không phải còn đang đắm chìm trong cảm giác yêu nhau khoái hoạt vui vẻ sao? Vì sao chỉ qua thời gian chớp mắt, tư vị ngọt ngào làm lòng người say, bỗng nhiên rơi xuống thành tan nát cõi lòng? Muốn viết được phong thư chia tay này, Lương Tâm Ảnh đã lần lữa rất lâu. Cô không thể chịu được thái độ bận rộn không chút để ý đến của anh lâu hơn nữa… Không nghĩ tới, ngày đầu tiên vừa chia tay, cô đã nhớ anh… Khiến cô phải nói lời chia tay, Nhậm Mục Vũ chỉ cảm thấy lòng mình trống rỗng. Anh cả đêm trằn trọc suy nghĩ, không thể đi vào giấc ngủ, quả thực so với đã chết còn khổ sở hơn. Anh biết, sau này khi đã độc thân, không còn có người làm cho anh vướng bận nữa. Trời mưa, không còn phải lo lắng ai bị ướt, rồi cảm mạo nữa. Khi ăn cơm, cũng không cần lo lắng người kia có ăn no hay không. Bận việc đến không có thời gian để ngủ cũng không cần thiết cảm thấy áy náy với ai vì không quan tâm đến người ta. Cái gì cũng không cần lo lắng, cái gì cũng không cần vướng bận. Anh đã tự do — Thật sự anh đã tự do sao? Vậy tại sao vẫn rơi vào nỗi tương tư như vực sâu? *** Một quyển sách không dài, chỉ 9 chương, có thể gọi là truyện ngắn nhỉ? Một chuyện tình 7 năm, đủ dài để trải rộng trong kí ức. Có lẽ mọi chàng trai đều cảm thấy con gái thật là thật phiền phức. Họ rất hay cảm thấy cô đơn, lắm lúc suy nghĩ vu vơ, dễ nhói lòng vì cần một sự quan tâm, dù là nhỏ nhất. Lương Tâm Ảnh cũng như bao người phụ nữ khác, đôi lúc cô cần được cần một chút lãng mạn, bốc đồng, cần lời nói yêu để không lạc vào bấp bênh cảm xúc. Tất cả những điều ấy, dường như Nhậm Mục Vũ không thể mang lại. Vũ cười mỗi khi nghe cô hỏi “Anh có yêu em không?”, vì với anh đó giống như hỏi “Anh có hít thở không?” vậy. Anh không yêu bằng lời nói, mà bằng hành động. Mỗi ngày dậy sớm hơn cô 1 tiếng, làm bữa sáng, đưa cô đi làm, chăm sóc nhà cửa, cả con chó của cô như một “người vợ” nhỏ. Lo cô bị bệnh, lo cô mặc không đủ ấm, ăn không đủ no. Nhưng lời yêu, chưa một lần anh nghĩ tới. Sinh nhật, lễ tình nhân, Tâm Ảnh muốn có anh bênh cạnh, muốn được tặng hoa, được hư vinh như mọi người con gái có người yêu khác, nhưng mỗi năm, theo mỗi lần anh không đến, trái tim cô lại càng trở nên bất an. Anh cố gắng làm việc vì cô, vì tương lai hai người, tạo cho cô một chỗ dựa vững chắc về vật chất nhưng lại bấp bênh về tinh thần. Vũ nuông chiều Tâm Ảnh, không cãi vả, im lặng lắng nghe mỗi khi cô giận dỗi hay buồn rầu, chăm sóc chu đáo khi cô ốm đau. Anh làm tất cả vì anh muốn cô thoải mái, muốn cô gái nhỏ ấy chỉ làm nũng với anh, dựa dẫm vào anh, cần có anh, đó là cách anh yêu. Nhưng với Tâm Ảnh, cô lại cảm thấy tình cảm dường như đến từ một phía, 7 năm yêu nhau không một lần to tiếng, cô hoang mang, liệu có phải vì anh xem cô là trẻ con, hay vì căn bản anh không để tâm đến cô đủ nhiều để tạo nên xung đột? 7 năm, mỗi khi buồn vui hờn giận, Ảnh đều viết cho anh một lá thư tình kiêm nhật kí, vì cô biết rằng anh chẳng đọc bao giờ. Cô trút hết vào đó bao tâm sự, buồn bực, cô đơn muốn được anh thấu hiểu. Anh không nhạy cảm nên không thấy được những khoảng tối trong mắt cô, những tâm sự không nói thành lời, chỉ có thể trải trên từng trang giấy. Vũ lưu giữ thật nhiều, tất cả đều còn nguyên vẹn nhưng chưa một lần được mở ra, đơn giản anh nghĩ “Nếu cần gì em chỉ cần nói với anh.” Anh không hiểu sự cần thiết của thư tình, hạnh phúc của những món quà nhỏ, một chút lãng mạn làm gia vị tình yêu, thứ anh muốn mang đến cho Tâm Ảnh là một tương lại vững chắc, một cuộc sống bình yên, luôn có anh bên cạnh chăm sóc cho cô từng bữa ăn, giấc ngủ. Nên nói anh chu đáo, hay là vô tâm. Nói anh thâm tình hay hời hợt mới là đúng đây? Hai người, mỗi người một cách yêu, một cách đánh giá tình yêu khác nhau. Tuy đều xem đối phương là trời là biển, nhưng cách biểu hiện lại cũng khác biệt như biển với trời. :)) Lời chia tay của Tâm Ảnh tựa như một khoảng lặng, một sự trải nghiệm nhỏ sau thời gian dài mệt mỏi, để họ nhận thức rõ hơn về đối phương, nhận thức về tình cảm của mình. Nhờ có lời chia tay ấy mà Ảnh nhận được lời tỏ tình trên radio, biết được hương vị của nụ hôn dưới mưa và lời cầu hôn lãng mạn, biết cảm giác bên Vũ quan trọng hơn mọi thứ trên đời. Cũng từ lời chia tay ấy, lần đầu tiên trong đời Vũ đọc hết những lá thư tình của cô, biết những bất an, buồn tủi đằng sau vẻ ngoài hoạt bát của người con gái anh yêu, biết cái sự lãng mạn dưới mưa có thể khiến “toàn thể bác sĩ phải thắt cổ tự tử” nhưng vẫn làm vì anh hiểu, đó là điều Tâm Ảnh cần, là điều khiến người anh yêu hạnh phúc. Thật may mắn vì cuối cùng họ cũng dung nạp tính cách của nhau, cũng lại có nhau sau bao nhiêu hiểu lầm, xa cách. 3 tháng với những trang nhật kí chia tay, những cảm xúc hụt hẫng khi cách xa nhau đã làm cho họ nhận ra một điều: tình yêu rất đáng quý, tình yêu biến thành thói quen lại rất đáng sợ. Nó khiến cho bạn không thể thiếu một người, không thể bỏ đi từng hành động, sự quan tâm dù là nhỏ nhất trong quá khứ. Những chăm sóc hằng ngày tưởng chừng là nhỏ nhặt, khi vắng anh rồi lại trở nên đáng quý. Những thói quen lo lắng cho một người tưởng chừng là thiệt thòi, hy sinh, khi không thể thực hiện nữa mới ngỡ ngàng nhận ra, đó là vì bản thân anh tình nguyện. Cảm xúc của tôi khi đọc hết quyển sách này đó là: GHEN TỴ! Tại sao một người cô đơn như tôi phải chứng kiến hai anh chị ngốc nghếch giận dỗi nhau? Tại sao một người đàn ông tốt như vậy không rơi vào tay tôi? T_T Tại sao yêu nhau không nói, không chịu thể hiện để phải chịu dằn vặt đau khổ như vậy? Tại sao tôi cứ phải đọc những quyển sách khiến tâm hồn sến súa bộc phát vô độ như vầy? Thật thú vị là quyển sách này không đau khổ chia ly, bi kịch hoành tráng nhưng lại khiến mắt tôi cứ chực rơi lệ, thấy thật tức vì hai bạn trẻ cứ thích làm khổ nhau, cũng thật thương vì tình cảm hai người dành cho nhau rất sâu đậm. Thôi thì Lâu Vũ Tình, mình thích bạn rồi đấy, về sau sẽ để tâm tìm sách của bạn để đọc, để xem bạn còn làm cho mình khóc được nữa không nhé! ???? Cơn điên nổi lên, bỗng nhiên muốn ngửa mặt hỏi trời: “Chồng em ơi, anh đang làm gì thế, đến khi nào mình mới gặp nhau đây? Liệu anh có đang yêu thương ai, đang buồn khổ vì một điều gì không? VÌ không có người yêu mà em cứ phải ôm tiểu thuyết mãi thế này đấy!” TT_TT *** Nhật ký chia tay - Lâu Vũ Tình Review by selenachen​ Khi đọc xong cuốn này, có nhiều cảm xúc rất kỳ lạ, có nhiều suy nghĩ trong đầu. Nếu bạn rắc rối trong tình cảm, nếu bạn muốn chia tay vì lý do nào đó, nếu bạn thấy tình của mình vào lối mòn. bạn nên đọc câu chuyện này, để hiểu được tình là thế nào, tình cần những gì để tồn tại. Tâm Ảnh và Mục Vũ nhau và bên nhau suốt 7 năm trời, họ đẹp đôi trong mắt mọi người. Tình của họ cứ thế êm đềm trôi qua suốt 7 năm. Rồi 1 ngày Tâm Ảnh gửi cho Mục Vũ 1 lá thư chia tay, và thế là họ xa nhau, tranh cãi, giải thích, níu kéo nhau. Liệu có phải họ còn nhau nữa? Tâm Ảnh là điển hình, thích lãng mạn, thích được quan tâm chăm sóc, và như bao khác thích được người khác ngưỡng mộ khi bạn trai bất ngờ gửi hoa đến công ty, thích được cùng bạn trai đón những dịp lễ đặc biệt chỉ có 2 người, thích nghe câu “ em”, chung là thích phô trương tình của mình. Mục Vũ lại là người hoàn toàn thực tế, sống nội tâm, là người có suy nghĩ là phải dùng lời mà là dùng hành động để chứng minh tất cả, đúng hơn là kẻ ngốc trong tình , biết làm gì để lãng mạn. chỉ quan tâm chăm sóc cho , lo mọi thứ ở bên cạnh . Mỗi lần hỏi câu: “ có em ”, chỉ cười và trả lời. - băn khoăn biết mình bao nhiêu, còn hay ? - cười vì nghĩ rằng hỏi câu đó giống như hỏi câu: “ có thở hay ?” là 1 bác sỹ, luôn bận rộn với công việc của mình quên luôn cả các dịp kỷ niệm, sinh nhật , valentine cũng quên nốt. luôn phải 1 mình ăn mừng những ngày lễ đó. - biết lãng mạn, nhưng những lúc quan trọng trong cuộc sống như thế, sao có thể chẳng hề để ý bỏ lại 1 mình, nhìn đường biết bao cặp đôi? rất buồn, luôn quên những ngày như thế, valentine, sinh nhật cuối cùng lại ăn mừng bên 1 người khác, xao động vì người đó làm những điều mà chưa từng làm cho . - cố gắng làm việc cật lực, vì muốn tạo dựng 1 tương lai chắc chắn cho , muốn cuộc sống sau này của đầy đủ, muốn mở cho 1 cửa hàng café như ước mơ của . Nhìn bạn bè đồng trang lứa vui mừng nhận bó hoa hồng đỏ thắm ướt át, lòng tràn đầy chua xót, vì, chưa từng tặng cho nửa bông. ra, cần hoa, mà cần ý nghĩa của việc tặng hoa và cảm giác tình quyến luyến ngọt ngào, – chưa từng cho cảm giác hạnh phúc khi được ai đó . hỏi . “Hôm nay em có ăn cơm đúng giờ ?”. Nhưng hỏi. “Hôm nay em có nhớ ?”. Bọn họ, trở thành 1 thói quen, 1 loại trách nhiệm. viết cho rất nhiều lá thư - dù họ gặp nhau mỗi ngày, nhưng chưa từng đọc nó và cũng chưa từng viết cho 1 lá thư nào. Valentine tức giận lấy gối đập túi bụi. “Nào có người nào như ? thấy bóng dáng, ngay cả chocolate cũng , Nhậm Mục Vũ, chết !”. “Em thích ăn chocolate?”. Vẻ mặt hoang mang. Con phải ai cũng thích đồ ngọt, sợ béo phì sao? “, , … làm em tức chết!”. Nhưng …. Mỗi sáng luôn dậy sớm, làm đồ ăn sáng rồi lái xe 30ph sang nhà , gọi nhóc lười biếng còn ngái ngủ ra khỏi giường, khi đánh răng chuẩn bị giỏ xách, đồ dùng, quần áo để làm, khi trang điểm chải đầu và cột tóc cho . Cùng ăn sáng, rồi chở đến công ty, rồi tới bệnh viện. Những ngày phải trực buổi sáng, qua nhà dọn dẹp nhà cửa, mua đồ ăn chất đầy tủ lạnh nhà , thay chuẩn bị mọi vật phẩm thiết yếu hằng ngày,. Mua sẵn cả 1 tủ thuốc cho , cả thuốc giã rượu cho . chung là chẳng phải làm gì cả, chăm sóc từ a đến z, chỉ việc ngồi đó mà hưởng thụ. Buổi trưa luôn gọi điện thoại nhắc ăn trưa, nếu : “Em nhìn thấy , em ăn được” chạy ngay đến chỗ , dẫn ăn trưa. Cho dù là có 2h sáng, cho dù lúc đó bận với 1 đống công việc, chuẩn bị cho ca mổ quan trọng vào ngày mai, nhưng chỉ cần gọi điện thoại nhớ muốn gặp , chẳng nề hà mà chạy xe ngay qua nhà , chỉ để ôm lấy , để nhìn thấy dù chỉ 5ph có mất 1h chạy xe về cũng chẳng là gì. Khi ốm, thức suốt cả đêm để chăm sóc cho . chưa bao giờ nặng lời với , toàn chỉ là gây trước, rồi chỉ mình tức giận, quát tháo, chỉ im lặng mỉm cười và ôm vào lòng. Tình dành cho là như thế, hào nhoáng, ồn ào, hoa lệ, nhiều những lời ngọt ngào. trắng ra là chẳng có những câu ngọt ngào. Đó là cách thể tình với . Nhưng như bao khác, cũng chỉ để ý những thứ to lớn hơn, lãng mạn hơn, mà nhìn lại những điều nhặt nhất làm vì . Nếu sao 2h sáng chạy qua nhà chỉ vì câu nhớ , nếu sao phải lo cả những sinh hoạt thường ngày của , khi ốm thức trắng cả đêm để chăm sóc cho . Trong cuốn này tôi thích nhất là câu này: “ ra miệng rằng mới là ư? Vậy nếu cả đời , kiếp này hy sinh hết thảy đều chẳng được tính là gì sao? Mỗi người có mỗi cách biểu đạt tình cảm khác nhau, của chúng tôi là trầm ổn, cụ thể hành động. Lãng mạn chính là tình đóng gói, lãng mạn mà thiếu tình chân thành cũng giống như 1 hộp quà đẹp đẽ mà bên trong lại rỗng . Nếu bạn thích loại tình cảm mỹ miều bên ngoài, vậy lúc mộng ảo qua , còn lại cũng chỉ là hư . ấy có lẽ thích và ngưỡng mộ hộp quà hoa lệ trong tay người khác, nhưng cái hộp vẫn chỉ là cái hộp, mở ra rồi, bên trong chẳng có gì. Mà ấy tuy có lớp giấy gói hào nhoáng bên ngoài, lại có được món quà quý giá nhất, kim cương dù có thiếu lớp giấy gói, vẫn trân quý như cũ.” Hai người họ đều hiểu tình cảm của đối phương, đều cứng rắn chịu mở ra cho người kia thấy trái tim của mình thế nào, rồi những hiểu lầm khiến họ xa nhau 3 tháng, 3 tháng trôi qua khiến cà 2 nhận ra tình của họ dành cho nhau là thế nào. 3 tháng trôi qua, đủ để hiểu được rằng ỷ lại vào thế nào, cuộc sống có chật vật thế nào, làm cho nhiều điều thế nào, thế nào và hiều và thể sống mà thiếu . 3 tháng trôi qua đủ để hiểu vô tâm của làm tổn thương thế nào. Tình là như thế, câu chuyện của Mục Vũ và Tâm Ảnh là câu chuyện xảy ra trong thực tế rất nhiều. Chỉ khi cái gì mất mới biết quý trọng những gì mình có. Có thể bạn thường trách bạn trai mình chẳng lãng mạn gì cả, chẳng bao giờ nhớ những ngày kỷ niệm, chẳng bao giờ viết thư tình, hay chẳng bao giờ tặng hoa. Nhưng bạn có bao giờ nhìn lại những gì người đó làm cho bạn. Nếu chàng đó bạn chẳng mất giờ mà chở bạn ăn, xem phim, hay chỉ đơn giản là chạy vòng vỏng ngoài đường khi bạn buồn chán. Cũng chẳng có nào rảnh rỗi mà quan tâm bạn ăn hay chưa, bạn ăn gì mỗi bữa ăn, tối qua bạn ngủ có ngon ? - nếu bạn. Cũng chẳng có nào chỉ vì bạn ốm mà lo sốt vó, qua nhà bạn mua thuốc, mua đồ ăn hay chỉ là ngồi cạnh bạn suốt 1 buổi nhìn bạn ngủ nếu bạn. Nếu bạn chẳng nào đủ kiên nhẫn để chở bạn mua đồ, hay siêu thị cùng bạn. Nhưng phải chỉ vì thế mà có thể giữ vững được tình , tình cần có chút gì lãng mạn, cần 1 chút sinh khí, 1 chút động lực để có thể bền vững. Lãng mạn là 1 điều cần thiết cho tình , nó giống như 1 cơn gió mát giữa cái nắng nóng gay gắt, 1 ngọn lửa giữa mùa đông giá rét. Bạn có thể biết phải làm những gì phải những gì để khí trở nên lãng mạn, bạn chỉ đơn giản là ôm đối phương vào lòng và với người đó rằng bạn người đó nhiều như thế nào - chỉ đơn giản là khi đường bạn nắm chặt tay người đó để người đó hiểu được chúng ta cùng 1 con đường, cùng hướng về 1 phía – chỉ đơn giản là khi người đó khóc bạn cho người đó mượn bờ vai của bạn để người đó hiểu rằng dù có chuyện gì bạn vẫn luôn bên cạnh…. Nhưng quan trọng là bạn nên hành động nhiều hơn là , và đừng bao giờ quên với người đó bạn người đó thế nào. Ps: Trước đây coi truyện các nhân vật nam tốt mình nghĩ đó chỉ là truyện, làm gì mà có, nhưng sau khi đọc xong cuốn này mình tin điều đó. Mình cũng có 1 Nhậm Mục Vũ cho riêng mình, người giống nhân vật NMC 97%, thế là đủ mãn nguyện lắm rồi. Mà tính cách của mình cũng hơi giống nàng Tâm Ảnh, chỉ khác cái khoản đứng núi này trông núi nọ thôi, còn cái tính lãng mạn, trẻ con và thích hành tội người khác .... y khuôn.   Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Chia Tay của tác giả Lâu Vũ Tình.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trẫm Không Muốn Sống Nữa - Mặc Nhiên Hồi Thủ
Phụ chính: người trực tiếp giúp đỡ Hoàng đế trong việc triều chính khi Hoàng đế mới đăng cơ.  ... Từ cổ chí kim, ngai vàng vốn chẳng phải là thứ dễ dàng có được. Những vị hoàng đế xưa nay có mấy ai không trải qua vô vàn gian nan trắc trở, dùng bao nhiêu thủ đoạn trong sáng ngoài tối mới có thể bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.  Nhưng mà Sầm Duệ lại là một ngoại lệ.  Sầm Duệ vốn là một nữ tử, nhưng lại được mẫu thân nuôi dạy như một nam nhân, để rồi sau này cũng phải mang theo danh phận nam nhân mà lớn lên. Khi trưởng thành, Sầm Duệ lại biết được bản thân là con của đương kim Hoàng thượng. Nàng được đưa về hoàng cung với thân phận mới - Lục hoàng tử của Cung quốc.  Sầm Duệ cứ thể trở thành Lục hoàng tử được đưa về cung sau bao năm lưu lạc chốn dân gian. Trong mắt mọi người, Sầm Duệ nàng chính là một kẻ ăn chơi trác táng, cả ngày không phải la cà ở tửu lâu thì cũng là gây sự đánh nhau, hoàn toàn không có một chút phong thái của một vị hoàng tử nên có. So với ca ca của nàng, Sầm Duệ không hề có hi vọng được thừa hưởng ngai vàng, Sầm Duệ cũng chẳng muốn trở thành Hoàng đế tí nào.  Ấy vậy mà, vị trí cửu ngũ chí tôn kia lại rơi trúng đầu Sầm Duệ.  Sầm Duệ tuy liên tục sinh sự gây rối, nhưng lại rất được lòng Hoàng đế. Vì vậy mà trước khi Hoàng đế băng hà, đã triệu Sầm Duệ đến gặp mặt và truyền ngôi cho nàng. Cho dù nàng không muốn, nhưng ngai vàng kia bắt buộc phải ngồi lên. Phụ hoàng Sầm Duệ còn đặc biệt tìm cho nàng một phụ thần chấp chính giúp đỡ nàng khi Sầm Duệ đăng cơ. Người được phụ hoàng nàng tìm được là Phó Tránh.  Có thể nói, Sầm Duệ biết được Phó Tránh sẽ trở thành người giúp đỡ mình trong những ngày tháng sau này, nàng vô cùng sợ hãi. Khi Sầm Duệ còn lưu lạc nhân gian, nàng chính là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, mà Phó Tránh khi ấy vừa nhậm chức trở thành một vị quan nhỏ. Cả hai sau một lần gặp mặt không mấy tốt đẹp thì đã trở thành một đôi oan gia ngõ hẹp. Mỗi khi lưu manh Sầm Duệ phạm sai lầm dù chỉ là lỗi nhỏ đều bị Phó Tránh đại nhân tống cổ áp giải vào nhà lao. Cho nên mỗi khi Sầm Duệ nhìn thấy Phó Tránh đều sợ hãi như chuột đụng phải mèo.  Nếu nói Sầm Duệ tinh nghịch hồn nhiên là ngọn lửa hồng, thì Phó Tránh âm trầm, luôn điềm tĩnh là tảng băng lạnh lẽo. Ấy vậy mà giờ đây Phó Tránh lại trở thành Phụ chính cùng Sầm Duệ sớm chiều chung đụng. Sau khi Hoàng đế băng hà, Sầm Duệ đăng cơ và trở thành tân đế của Cung quốc khi tuổi chưa tròn mười lăm. Bởi vì tuổi trẻ chưa hiểu sự đời, Sầm Duệ không hề có khả năng làm Hoàng đế, nên hầu hết tấu chương và việc triều chính đều qua tay của Phó Tránh. Cho nên chàng không bao lâu đã trở thành Phụ chính nắm quyền uy trong triều.  ***   Mời các bạn đón đọc Trẫm Không Muốn Sống Nữa của tác giả Mặc Nhiên Hồi Thủ.
Hoàng Quyền - Thiên Hạ Quy Nguyên
Thể loại: cổ đại, hài ,ngược luyến, yêu hận tình thù, cung đấu, đoạt thiên hạ, song cường, HE Tình trạng: Hoàn Review bởi: Kam Linh - facebook.com/hoinhieuchu ------ Review cho tác phẩm hoàn toàn mang tính chất cá nhân của người viết.  Đây là một bộ thuần cổ đại rất đồ sộ, hoành tráng, cả tình tiết, âm mưu, nhân vật lẫn giọng văn. Giọng văn là thứ mình vô cùng ấn tượng ở tác giả này. Hào sảng, mỹ lệ. Nồng nàn, da diết. Tưng tửng, hóm hỉnh. Hân hoan, bĩ cực. Từng cung bậc cảm xúc được bày ra đầy đủ, tinh tế, hoa lệ, thịnh soạn như một bàn tiệc thượng hạng. Với rất nhiều người, nói đọc truyện có cảm giác tâm thần phân liệt quả không ngoa, phút trước khóc rưng rức, phút sau cười khùng khục, có lẽ chỉ cách nhau có dăm khổ văn thôi ấy. Đây đích xác là giọng văn cổ đại mà mình luôn trông đợi :)) Và một điều ấn tượng nữa khiến mình cực kỳ tâm đắc ở truyện này đó là bản dịch hơn 40 chương đầu của nhà bạn Lạc Vô Tình, một bản dịch mình cho là xuất sắc dù mang dấu ấn cá nhân quá nhiều (đổi hình thức văn – từ văn xuôi sang thơ, đổi thành ngữ, can thiệp vào các vế câu, đôi khi là thêm thắt 1 vài tứ văn không gây ảnh hưởng về ý đồ bản gốc), đọc bản dịch này sẽ cảm thấy tiếng Việt thật phong phú, tiếng Việt thật đẹp, câu chuyện sao mà tuyệt mỹ nhưng vẫn gần gũi đến vậy.  Quay về với plot truyện. Một hồi tranh đấu, yêu hận giữa huyết mạch tiền triều ẩn chốn dân gian và hoàng tử đương triều giấu tài thu mình. Nghe quen không, nghe có tưởng tượng ra hàng tỷ tình huống máu chó ngược luyến tàn tâm kinh điển không? Vâng, cốt truyện không thể cũ hơn nhưng từng bước dẫn dắt, từng bước giải quyết vấn đề, xử lý tình huống của mỗi nhân vật được tác giả biến hóa khôn lường, không theo lối mòn tư duy, từ những tình huống oái oăm dở khóc dở cười khiến ta lăn lộn cho đến những gút thắt đánh úp bất ngờ khiến người ta dứt ruột chết lặng với nỗi đau. Truyện là quá trình theo bước nữ chính Phượng Tri Vi giả nam trở thành quốc sĩ vô song, thành Ngụy tướng quyền khuynh triều đình cũng như khám phá ra thân thế bản thân và bị hãm sâu vào mối thù gia đình.  Truyện có YY không, tất nhiên là có YY nhưng giống như Khuynh Linh Nguyệt, tác giả có đủ bút lực để YY nhân vật một cách thoải mái và sảng khoái. Chúng ta sẽ khoái trá khi chứng kiến Tri Vi thể hiện tài hoa, trí thông minh, sự khôn khéo và phong phạm phục chúng của mình bằng những thử thách bằng những tình huống qua ngòi bút sâu rộng của tác giả chứ không chỉ đơn giản vì tác giả bôi chữ bảo thế. Tương xứng với nữ chính, nam chính Lục hoàng tử, đẹp điên đảo, đẹp yêu nghiệt, lòng dạ khôn lường, mưu mô quỷ quyệt, là một cặp bài trùng với nữ chính chẳng sai. Họ vừa là người yêu vừa là tkẻ hù, vừa là tri kỉ vừa là tử địch. Dù là sát cánh hay là đối đầu, giữa họ có một sự ăn ý gần như tuyệt đối, được tác giả khai thác triệt để, tạo nên chemistry mạnh mẽ.  Bối cảnh truyện trải dài nhiều quốc gia, từng tầng âm mưu, tầng trận chiến được dàn dựng công phu. Bộ truyện dài như vậy, cho nên câu chữ mặc sức tung hoành =)) Cả câu chuyện quả không phụ cái tựa đề Hoàng Quyền, gió tanh mưa máu, minh thương ám tiễn, câu chuyện vương quyền tranh đấu đến nghẹt thở. Mình đánh giá mức độ đấu đá cân não hay ngang ngửa Lang Nha Bảng, nếu lên phim mà làm có tâm như thế nữa thì tuyệt cú mèo.  Các nhân vật phụ cực kì sắc nét và có câu chuyện độc lập tạo dấu ấn cho riêng mình. Đọc bộ này mình đã khóc rất nhiều, chủ yếu khóc cho các câu chuyện bên lề, cho các nhân vật phụ, bởi vì truyện rất dài cho nên tần suất khóc của mình nó nhiều hơn các bộ trước đây mình đã đọc. Tương tự vậy, tần suất cười cũng ngang ngửa, cười lộn cả ruột. Tình tiết truyện mang tính xâu chuỗi rất cao, khi đọc phải nhớ lấy tình tiết của nhiều chương trước để mà liên kết lại, lối kể úp mở hấp dẫn, bất ngờ sẽ làm người đọc càng ngày càng tò mò nhưng không dám đọc lướt sợ chương sau bỏ qua điều gì.  Nói chung, truyện cực hay, hài thỏa mãn nhưng cảnh báo là ngược thì cũng ngược đừng hỏi, vì nó dài vậy nên có lẽ mình sẽ chấm điểm ngược cao một chút, bởi lâu lâu cho ăn miếng ngon xong tác giả sẽ lại ngược độc giả một chập, quá trình lập đi lập lại 4 tập truyện, tập nào cũng dài ngoằng. Quá trình đọc đôi khi mình phải tạm drop, lật đến chương cuối HE đọc để lấy hơi rồi mới tiếp tục được. Nhiệt liệt đề cử. *** Hoàng Quyền 3A + 3B Ván cờ hoàng quyền, sinh tử định đoạt trong chớp mắt, là ai phá vỡ mưu đồ bí mật của ai? Giữa những âm mưu đấu đá, là ai nấp trên đường về của ai, rút đao nhìn nhau? Trong ván cờ thiên hạ, là ai lại tham luyến sự dịu dàng của ai, để rồi say trọn kiếp? Y quỷ quyệt như biển khơi, khéo giả làm vụng, hai mươi năm làm mưa làm gió, dịch chuyển thế cờ thiên hạ, nhấc tay mưu tính càn khôn. Nàng mông lung như vực thẳm, giấu tài chờ thời, một khi xuất thế làm quốc sĩ vô song là rung chuyển cả thiên hạ, mưu hoàng đồ giấu kín trong tay. Y và nàng, vì một lần gặp gỡ, vì những điểm giống nhau mà đạp tung bụi trần, ca một khúc tình thâm. Nhưng làm sao chống lại sự thù địch ngấm sâu vào huyết mạch, làm sao vượt qua vận mệnh lạnh lẽo thấu xương? Chôn vùi dưới cơn biến động triều chính ấy, rốt cuộc là kiếp hay là duyên? Trước bá nghiệp hoàng đồ, thứ mà họ muốn so bì rốt cuộc là ai mưu tính giỏi hơn, hay ai vô tình hơn? Giang sơn trong mộng, giang sơn như mộng, là ai sẽ tỉnh giấc mộng này? Hoàng Quyền 4 Một đời danh thần, muôn vàn bộ mặt. Bằng sức một người, khơi lên sóng gió. Cương quyết vung kiếm, chém rách màn sương mờ mịt. Mười dặm đầm lau cháy sáng rực rỡ, nháy mắt hóa thành tro bụi. Trong ván cờ này, nàng sống một đời dối trá, để lá tinh kỳ cho gió cuốn bay. Nàng khai phá vạn dặm cương thổ, y trao nàng một nửa hoàng quyền. Sâm Thương biền biệt đôi bờ, chẳng hẹn ngày tái ngộ. Bá nghiệp cuốn theo dòng nước chảy, đế vương rồi cũng hóa hư vô. Giang sơn như mộng, mà người, lại đang đắm mình trong mộng giang sơn. Mời các bạn đón đọc Hoàng Quyền của tác giả Thiên Hạ Quy Nguyên.
Em Chỉ Có Thể Thích Anh - Cố Từ Vi
Văn án:  Trong trường, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung vốn không vừa mắt nhau. Hạ Mộng Ngư cảm thấy, Từ Tử Sung là một tên “mọt sách bốn mắt” vô cùng nóng tính. Từ Tử Sung thì lại thấy, Hạ Mộng Ngư đúng là “đứa học trò ngoan” của thầy. Cho đến khi cả hai cùng xuất hiện trên sàn đấu của câu lạc bộ… Một người vận bộ đồ thi đấu, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, là nhà vô địch boxing liên tiếp 99 trận. Một người diện váy ngắn, để lộ bắp đùi trắng nõn, là một boxing cheerleader vạn phần khiêu gợi. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau. … Ngụy quân tử! Giả đứng đắn. *** “Em Chỉ Có Thể Thích Anh” là câu chuyện về thanh xuân và tình yêu của hai nhân vật chính, đan xen vào đó là những mối quan hệ bạn bè, thầy cô, về tình cảm vụng dại nhưng ngọt ngào sâu đậm, về những suy nghĩ tương lai hoài bão mà họ ấp ủ.  Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung là bạn cùng lớp. Một người là “học thần” đứng đầu toàn khối, một là “học bá” đứng thứ hai của lớp. Thế giới của họ người thường như chúng ta không thể hiểu nổi. Hai người như không quen biết đối phương, xem người kia không vừa mắt.  Hạ Mộng Ngư thấy Từ Tử Sung làm màu luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng vô cảm, Từ Tử Sung lại thấy Hạ Mộng Ngư giả dối luôn biểu hiện mình ngoan hiền thánh thiện con ngoan trò giỏi. Qua hai năm trung học họ vẫn không nói với nhau được mấy câu, chỉ im lặng quan sát đối phương, thi thoảng lại tặng nhau vài ánh mắt nụ cười mỉa mai châm chọc. Cho đến một ngày hai người chạm mặt nhau ở một sàn đấu boxing, một người là quyền vương trên sàn đấu, cơ bắp cuồn cuộn, mặt mũi đẹp trai lại ngầu lòi, một người là cheerleader ăn mặc nóng bỏng gợi cảm. Hai người lại lần nữa tặng cho đối phương ánh mắt chế nhạo “Ta đã biết mi không đơn giản, cuối cùng cũng bị ta phát hiện ra rồi” Nếu để miêu tả Từ Tử Sung, mình chỉ có thể nói rằng cậu là một người có hormone nam tính bốc lên ngùn ngụt. Khi đi học Từ Tử Sung vẻ ngoài trầm tĩnh ít nói đằng sau đồng phục học sinh và cặp kính gọng đen, làm người ta có cảm giác hòa nhã và đáng tin cậy. Sau khi hết giờ học cậu học sinh kia hoàn toàn biến mất, ở đó chỉ còn một Từ Tử Sung nhiệt huyết và dũng mãnh tiến về phía trước, mang theo niềm khát khao cháy bỏng gia nhập giới quyền anh chuyên nghiệp, thực hiện ước mơ của mình. Khi ở trường, Hạ Mộng Ngư trung thành với mái tóc ngắn và đồng phục rộng thùng thình style cô học trò ngoan ngoãn, thế nên khi xuất hiện với vai trò cổ động đầy sexy ở sàn đấu, Hạ Mộng Ngư thật là làm cho Từ Tử Sung phải nhìn với con mắt khác.    Mời các bạn đón đọc Em Chỉ Có Thể Thích Anh của tác giả Cố Từ Vi.
Em Là Ngôi Sao Nào? - Thường Đông
Chơi game trong kí túc xá, Ninh Nhuế Tinh bị phạt, mặc áo ngủ, lúc mở cửa huýt sáo với chàng trai dẫn đầu đoàn kiểm tra vệ sinh trường học: “Anh trai đẹp trai quá, yêu đương không?” Sau này, Ninh Nhuế Tinh chỉ muốn đập chết bản thân mình lúc ấy, chẳng trách, người cô dây vào không phải ai khác, mà chính là hội trưởng hội học sinh luôn nghiêm túc kỉ luật mà cả trường đại học Bắc Hoa đều biết, Giang Dữ. Không biết có phải cô nhìn lầm hay không, mà cô luôn cảm thấy ánh mắt Giang Dữ nhìn mình cực kì không bình thường, tràn ngập tính chiếm hữu, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng vậy. Thế nên gặp Giang Dữ trên đường, Ninh Nhuệ Tinh cũng muốn trốn đi. Rồi sau đó, Ninh Nhuệ Tinh bị ai đó chặn lại trong một góc, mặt như hoa đào, giọng nói yếu ớt: “Đàn anh, anh muốn làm gì?” Giang Dữ khẽ cười, nét mặt mang theo chiều chuộng: “Nhìn thấy tôi sao lại chạy? Chẳng phải muốn yêu đương sao?” Cả đời này Giang Dữ đều sống rất bình tĩnh tự chủ, chưa từng nghĩ một ngày sẽ gặp được cô gái mình thích, không thể lạnh lùng với cô, mà chỉ có tình cảm. Muốn đan mười ngón tay với cô, muốn ôm cô thật nồng thắm, muốn môi răng quấn quýt, muốn thân mật hơn nữa. Mời các bạn đón đọc Em Là Ngôi Sao Nào? của tác giả Thường Đông.