Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lão Công Nói Nàng Không Thương Ta

Thượng Tuyết: Em yêu chị, Đặng Tuyển. Đặng Tuyển: Ừ. Thượng Tuyết: … Trích đoạn: “Nên rời giường.” “Vâng.” Bốn năm kết hôn, đối thoại cứ thế mà lặp đi lặp lại vào mỗi buối sáng ở trong căn phòng ngủ. Nghe được tiếng gọi quen thuộc, Thượng Tuyết mở mắt ra, lão công của nàng, Đặng Tuyển đã ăn mặc chỉnh tề, đứng ở đầu giường mỉm cười nhìn nàng, để bên cạnh gối là trang phục nàng phải mặc vào ngày hôm nay —— thật là một buổi sáng tuyệt vời. Thật sự rất tuyệt vời. Con đường nhân sinh hai mươi sáu năm của Thượng Tuyết đi rất thuận buồm xuôi gió: Cha mẹ khoẻ mạnh, công tác thuận lợi, vợ vợ hòa thuận —— nàng hầu như không tìm được lí do để than phiền. Đánh răng rửa mặt xong, Thượng Tuyết đi ra phòng tắm, mặc lên bộ đồ công sở mà Đặng Tuyển đã vì nàng chuẩn bị kỹ càng, màu sắc phối hợp rất tốt, tựa như phong cách của Đặng Tuyển, lộ ra một vẻ đẹp thanh nhã duyên dáng. Giống như một bức tranh phong cảnh đầy ấn tượng, lúc ẩn lúc hiện, không thể nhìn thấu. ***   Ta tên là Đặng Khuynh Nhan, ta có một muội muội gọi Đặng Tuyển. Ta rất yêu nàng, thế nhưng không hề nói cho nàng biết. Rời xa nàng, tới một quốc gia lạ lẫm, hàng đêm ta đều mơ thấy nàng. Trong giấc mơ, dưới ánh trăng sáng tỏ, mái tóc đen tuyền xen lẫn mùi hương thơm ngát của nàng bao phủ lấy lồng ngực của ta, cùng với hơi thở dồn dập đánh úp lên mũi ta. Ta vòng tay ôm lấy cơ thể trần trụi của nàng, gắt gao ôm nàng thật chặt. Trái tim của chúng ta kề nhau gần như thế, nhịp tim của nàng vì ta mà đập. Thật là một giấc mộng đẹp, ta có thể dùng sức ôm lấy nàng. Dòng máu của ta vì gặp phải nàng mà trở nên ấm áp, nàng cũng là lí do khiến ta tồn tại trên cõi đời này. Ta không có cách nào để ngừng yêu nàng, hơn hai mươi năm qua, làm bạn bên nhau cả ngày lẫn đêm, ta đã không thể rời bỏ nàng. Nhưng đồng thời, ta cũng vô cùng căm hận căn bệnh thần kinh của mình khi bị kích thích. Ta yêu nàng nhiều bao nhiêu thì muốn tổn thương nàng nhiều bấy nhiêu. Ta không thể nào khống chế bản thân trở nên hoang tưởng đối với nàng, từng giây từng phút trôi qua, ta hận tới mức khi không thể ép nàng chỉ thuộc về một mình ta, Đặng Khuynh Nhan này. Ta đã từng nghĩ sẽ hòa nàng vào trong máu thịt của mình, có thế ta và nàng sẽ không tiếp tục bị chia lìa... Trớ trêu thay, nàng là một con người độc lập, không phải là thứ tài sản trong tay ta. Nàng đã nói với ta như thế, vào năm nàng tròn mười sáu tuổi. Ta hứa với nàng lời hẹn ước mười năm, không biết nàng còn nhớ hay không. Những ngày sống ở nước Mỹ, ta nhớ nàng đến muốn phát điên lên.Ta hận bản thân mình năm đó khi tự tay đẩy nàng ra, song cũng vui mừng khi thấy nàng rời xa ta. Bởi vì căn bệnh thần kinh hoang tưởng này của ta sớm muộn gì cũng sẽ thương tổn nàng. Ta từng tận mắt nhìn thấy người có chung căn bệnh quái ác này, Mẹ của ta đã tổn thương người đàn ông nàng yêu nhất như thế nào, người đó chính là Cha của ta. Bà không có cách nào khống chế chính bản thân bà. Ta cũng không hề có cách nào để khống chế chính mình Cho nên ta tình nguyện rời xa nàng, ta không tưởng tượng được Mẹ của ta cuối cùng lại có thể lấy con dao sắc bén đâm vào lồng ngực người mà Bà yêu nhất. Ta không muốn trở thành một con quái vật... Ta tự cho rằng bản thân có thể thay đổi, rốt cuộc tất cả lại cũng chỉ là công dã tràng(2). Ta thương tổn nàng, làm cho nàng coi ta như một cơn hồng thủy(3). Ta yêu nàng như vậy, qua nhiều năm sau, nguyên lai cũng trở về nơi bắt đầu với hai chữ "Tỷ tỷ" ... Lời hẹn ước mười năm đã qua, ta đã không còn là thiếu nữ mười tám, nàng cũng thôi hết yêu ta. Ta nghĩ nàng có lẽ sẽ hận ta đi, không, chắc chắn đã hận ta. Thế nhưng ta lại cảm thấy rất vui vẻ a. Bởi vì hận dài lâu hơn so với yêu. Ta nghĩ ta sắp chết rồi, ta không thể nào tiếp tục kiên trì được nữa. Người ta yêu nay đã trưởng thành đến mức ta không còn cách để cầm giữ. Nàng sống tốt như vậy, hạnh phúc như vậy. Mà ta lại không phải là người mang đến những thứ ấy tới cho nàng. Ta vô cùng hối hận, hối hận khi trải qua nhiều giấc mộng như thế đều không thổ lộ cho nàng biết: Ta rất yêu nàng. Biết đâu khi ta nói ra, nàng sẽ nhớ ta hơn. Nàng sẽ dắt tay ta và khẽ hôn lên tóc của ta: "Gả cho em nhé, được không?" "Được." Ta là cười đáp như thế, trong ánh mắt chứa đầy nét mặt dịu dàng của nàng. Lời của tác giả: Căn bệnh rối loạn thần kinh hoang tưởng còn được gọi là triệu chứng tâm thần phân liệt dai dẳng, bệnh chủ yếu thiên về việc gây ra ảo giác và ám ảnh, mà nguyên nhân gây ra bệnh hiện nay vẫn chưa được phát hiện ra, nếu ảo giác xuất hiện ngắn ngủi thì bệnh sẽ không bị kích thích. Nếu trường hợp không liên quan tới hoang tưởng, thì tâm lý sẽ không có gì bất thường xảy ra. Nguyên nhân sinh bệnh không rõ lắm, thường qua 30 tuổi sẽ có nguy cơ phát bệnh, một phần là do di truyền, một phần cũng là do tính cách cá nhân và môi trường xã hội cùng các yếu tố khác, đa số người bệnh thường sẽ có khuyết điểm trong tính tình như chủ quan, cố chấp, mẫn cảm, đa nghi, lòng tự ái cao, luôn coi mình là trung tâm, ảo tưởng nặng, dễ bị kích thích, từ chối tiếp thu lời phê bình, và cảm giác không an toàn, v.v. Khiếm khuyết trong cá tính, môi trường xã hội (như thất tình, khó thăng chức, v.v.) dần dần tác động tới căn bệnh, trở nên xuyên tạc và bóp méo sự thật rồi hình thành sự vọng tưởng(4), dưới ảnh hưởng của việc hoang tưởng, người bệnh gia tăng sự xung đột với cảnh vật chung quanh, do đó tiến vào trạng thái hoang tưởng nặng nề. Cho nên mọi người đã hiểu vì sao Đặng Khuynh Nhan yêu Đặng Tuyển nhiều năm như vậy, rốt cuộc lại không thể kiểm soát được bản thân muốn thương tổn trái tim của nàng sao? (Toàn tập hoàn). +Chú thích: (1) Nhất cố Khuynh Nhan (一顾倾颜): Có thể hiểu được là quãng thời gian Khuynh Nhan quay đầu nhìn lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ đi. (2) Công dã tràng: ý nói công vô ích, chẳng có kết quả gì dù cố gắng đến mấy. (3) Hồng thủy: Đại hồng thủy (hay hồng thủy) là đại thảm họa khủng khiếp được nhắc đến trong truyền thuyết của nhiều tôn giáo và nhiều dân tộc trên thế giới. Nó được miêu tả là một trận lụt cực lớn và là sự trừng phạt của Thiên Chúa do sự suy đồi đạo đức, thoái hóa biến chất của loài người. (Nguồn: Wikipedia) - Có thể hiểu Đặng Tuyển xem Khuynh Nhan như một thứ gì đó mà cô quyết xa lánh nàng. (4) Vọng tưởng: hi vọng hão huyền, mơ mộng viễn vông. P.S: Không có lời gì để nói, truyện tới đây là kết thúc, chương này là chương ám ảnh mình nhất trong lịch sử đọc BHTT của mình ;____;... Không biết tại sao, nhưng cái tâm tư sâu nặng của Khuynh Nhan khiến mình cảm thấy nó rất... khó chịu và ám ảnh >"   Mời các bạn đón đọc Lão Công Nói Nàng Không Thương Ta của tác giả Đồ Sinh Sinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cưới Ma - Mộc Hề Nương
Phương Quả đi dự tang lễ của bạn học cấp ba là Vệ Duy, đêm cuối cùng trước khi về đã nằm ngủ trước một phần mộ. Sau khi tỉnh lại thì kết được một mối âm thân* (âm thân: cưới ma) Cậu trở thành vợ của quỷ. Vệ Nhiên, anh trai song sinh của Vệ Duy, là chồng của cậu. Hằng đêm, Vệ Nhiên đều tìm đến Phương Quả để đòi quyền lợi làm chồng. Công là quỷ, thụ là người Nội dung: kinh dị Nhân vật chính: Phương Quả, Vệ Nhiên *** Phương Quả rợn hết tóc gáy nhìn tấm bài vị kia. Cậu muốn ném nó đi nhưng tay chân lại cứng ngắc không động đậy được. Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên giảm xuống, đèn cứ chớp nháy chớp tắt, Phương Quả nuốt nuốt nước bọt rồi lùi về sau một bước, chợt đụng phải cái gì đó. Cả người khựng lại, cậu nhớ rõ đằng sau trống, không hề để gì cả. Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, một làn hơi lạnh phả vào gáy, cả người Phương Quả ngay tức khắc nổi hết gai ốc. Dái tai bị ngậm vào miệng mút mát, giống như đang nhấm nháp đồ ăn, và cậu cảm tưởng như mình sắp bị làm thịt. Phương Quả sợ hãi run rẩy, khóe mắt chợt đỏ hoe. ... Mời các bạn đón đọc Cưới Ma của tác giả Mộc Hề Nương.
Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng - Nguyệt Chiếu Khê
Ở trong mắt mọi người, quỷ có hình dạng gì? Là những tàn hồn hư vô bất định, là lớp sương đen dày đặc âm khí hay là những hình ảnh ghê rợn của huyết nhục lẫn lộn... Cũng có thể tất cả đều đúng. Nhưng đối với Việt Khê, quỷ chỉ có một hình thái duy nhất, đó chính là hương vị.  Việt Khê có thể ăn quỷ, từ nhỏ, âm khí trong người cô đã rất nặng, bất luận âm vật nào xuất hiện xung quanh đều trở thành đồ ăn của cô. Việt Khê không có ba mẹ, cô được một ông lão kỳ lạ nuôi lớn, ông đã dạy cô rất nhiều thứ: từ vẽ bùa, bói toán cho đến bắt quỷ... Tất cả những điều đó kết hợp với thể chất đặc biệt của Việt Khê, quỷ mỗi khi nhìn thấy cô đều run bần bật, quỳ lạy xin tha.  Trong mắt mọi người, Việt Khê là một con người kỳ lạ, khuôn mặt thanh tú lúc nào cũng âm trầm khó gần, khí chất có chút lạnh lẽo lại hay nói những lời khó hiểu làm lòng người sợ hãi. Trước giờ Việt Khê luôn độc lai độc vãng, không bạn bè, không hàng xóm, sau khi ông lão mất thì cũng chẳng còn người thân. Nhưng rồi có một ngày, Việt Khê nhận một đệ tử. Đệ tử này là bạn học cùng khối với cô, đó là một thiếu niên có đôi mắt rất đẹp, sáng ngời lộng lẫy, tựa hồ những điều xấu xa trong trời đất này cũng không thể nhiễm bẩn mắt anh. Đệ tử ấy tên là Hàn Húc, người có vòng sáng công đức mấy đời bao quanh được cả Thiên Đạo công nhận và che chở. Sau đó lại có một ngày, tu giới xuất hiện một đôi thầy trò, đôi thầy trò này tu vi cao thâm, gặp quỷ giết quỷ, gặp ma giết ma. Thời gian lâu rồi, người tu giới đều biết, ngàn vạn lần tuyệt đối không thể đắc tội đôi thầy trò này, đặc biệt là đồ đệ tính tình nhìn như rất tốt kia! *** “Nam chủ, anh ta công đức vô lượng” là một bộ truyện hài hước nhưng không kém phần cảm động và ý nghĩa. Ta có thể bật cười trước những câu nói ngây ngô thẳng thắn của Việt Khê, có thể cảm thấy rùng rợn trước những phân cảnh kỳ dị u ám, có thể bật khóc trước số phận của các oan hồn đã hóa thành lệ quỷ và sau cùng là cảm nhận được sự bình yên, thanh thản khi công lý đã được thực thi. Cốt truyện xây dựng hợp lý, hấp dẫn kết hợp với dàn nhân vật độc đáo và đáng yêu. “Nam chủ, anh ta công đức vô lượng” là sự lựa chọn thích hợp cho những ai thích linh dị thần quái xen chút ngôn tình ngọt ngào. Đây là một bộ truyện rất đáng xem, vì vậy hãy thử đọc và cảm nhận nhé.  *** Đợi đến khi về đến nhà, đã hơn hai giờ đêm, Việt Khê vừa mở cửa ra, ngay lập tức nhìn thấy một hàng bảy người giấy nhỏ đứng chắn trước mặt, nhóm người giấy tay chống eo, tức giận nhìn Việt Khê. Đừng nhìn tụi nó nhỏ xíu như vậy mà coi thường, nhìn con nào cũng vô cùng khí thế. "Việt Khê cả đêm không về nhà, cả đêm không về nhà." " A, Việt Khê không ngoan, Việt Khê học hư......làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Mấy người giấy nhỏ sốt ruột chạy vòng vòng, nhớ tới trong phim truyền hình nữ sinh cao trung học không giỏi thì cảm thấy sầu buồn muốn bạc hết cả tóc, tuy rằng bọn chúng không thể nào có tóc. "Việt Khê không tốt, Việt Khê không ngoan." .... Việt Khê: "...." Đối mặt với sự lên án của bảy người giấy, cô chỉ có thể ngồi xổm xuống dưới mặt đất tỏ vẻ hối hận sẽ không bao giờ về trễ nữa, kiên nhẫn đảm bảo với tụi nó, thái độ vô cùng nghiêm túc thành khẩn. " Bạn giữ lời chứ? Chắc chắn?" " Tớ hứa, tớ chắc chắn!" Việt Khê chỉ thiếu một bước nữa là phải giơ tay lên trời thề, suy nghĩ lại bổ sung thêm một câu "Nếu thực sự có việc bận, tớ nhất định sẽ gọi điện thông báo trước cho mọi người biết, để cho các bạn không phải lo lắng." Nhìn thái độ nhận lỗi của cô rất tốt, nhóm người giấy nhỏ mới khoan hồng độ lượng tha thứ cho cô, bọn chúng cứ lải nhải như người già, sau đó lại thúc giục cô, kêu cô nhanh chóng đi tắm rửa, rồi ngủ sớm một chút. " Không ngủ sớm, sẽ trở nên xấu xí, xấu xí đó." " Chính là như vậy, chính là như vậy a." ... Mời các bạn đón đọc Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng (Nam Chủ Hắn Công Đức Vô Lượng) của tác giả Nguyệt Chiếu Khê.
Nước Cam Có Gas (Nước Soda Cam) - Nam Hề Xuyên
Khi còn nhỏ, bởi vì chai nước soda cam, Hạ Tang Tử trở thành người duy nhất có thể nói vài câu với Mạnh Hành Chu. Lúc thi đại học năm đó, Mạnh Hành Chu từ bỏ ngôi trường danh tiếng hàng đầu, nhờ vào thân phận thủ khoa mà gia nhập trường quân đội. Hàng xóm xung quanh đều xì xào ầm ĩ, Hạ Tang Tử cũng không nói một lời, chỉ là bỏ văn chuyển sang lý, tốt nghiệp ngành y. Lúc Mạnh Hành Chu tập huấn dã ngoại bị thương, cũng là Hạ Tang băng bó cho anh, trước sau cũng không nói một câu. Mạnh Hành Chu khó có khi nói nhiều: “Cô gái này cả người đều có y thuật, tất cả đều dùng trên người tôi.” Hạ Tang Tử buông tay, khom lưng, trán kề trán cùng anh, giọng nói đều không thiếu một chữ dừng ở tận sâu trong tim của anh. “Không dùng trên người anh, vậy em học y làm gì?” Sau này liên tục một tuần, trong đội đều đồn rằng ________ Đội trưởng Mạnh mặt lạnh bị tiểu thanh mai đùa giỡn, một tay che trán ngồi ở phòng y tế cả nửa ngày. -Váy trắng xe đạp, áo khoác bác sĩ rằn ri, những chú cá bay trên bầu trời xanh, tất cả đều là chúng ta. -Anh trai trúc mã dễ cáu giận x em gái áo bông tri kỉ nhà bên Nam chính có bệnh, nữ chính chuyên trị các chứng bệnh phức tạp như kiêu ngạo, khẩu phật tâm phi, hay ghen các loại. P/S: -Truyện sủng ngọt sâu răng aaa, không có sủng, chỉ có sủng hơn thoai – Nhảy hố đi, nhảy vào hố sâu không đáy này đi =))))) *** Nếu là lúc này ở đây là người xa lạ, Hạ Tang Tử nhất định sẽ không sốt ruột đi giải thích. Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, dù sao cũng không phải quen biết, muốn hiểu thế nào thì hiểu. Nhưng người này lại không phải người xa lạ, đáng sợ nhất, đây lại là người của Mạnh gia. Ở chỗ của Mạnh gia, bị người Mạnh gia thấy cô cùng Mạnh Hành Chu thật thật giả giả làm hành động thân mật, hơn nữa hành động này còn làm chú ấy hiểu lầm là tương lai của hai người còn phát sinh nhiều hành động thân mật hơn nữa, có thể giúp Mạnh gia có hậu. Hiểu lầm này đúng là hơi quá, nếu không giải thích rõ ràng, cô sao mà về đại viện đối mặt với vợ chồng già Giang Đông được, nha không đúng, đối mặt với trưởng bối hai nhà, sau đó cô phải đối mặt với nhiều cái miệng như vậy, sợ là nhảy sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch. Nghĩ đến đây, da đầu của Hạ Tang Tử tê dại, cô không kịp nghỉ nhiều, chỉ lo đuổi theo sau. Nhưng vị chú này, giống như đang nghĩ về giấc mơ đẹp "Mạnh gia sắp có hậu" không thể tự kiềm chế được, ôm cái dĩa đầy đủ hải sản bữa ăn khuya đầy hương sắc vị, trên chân giống như gắn động cơ, bưới đi mà cứ như bay. Sức của đôi bàn chân này, tốc độ này, thể năng này, chú à, chú chính là người đầy sức sống nhất trên thế giới này đấy. Hạ Tang Tử dùng toàn sức lực, miễn cưỡng mới đuổi kịp vị đại thúc đang tiêm máu gà này ở cổng lớn. Lại nói tiếp, cô cũng không biết xưng hô như thế nào, chỉ biết chú ấy là người phụ trách trại nuôi ngựa của Mạnh gia, cụ thể gọi là gì, ngay cả họ cô cũng không rõ ràng lắm. Đuổi theo sau mà không nói gì thì có chút không lễ phép, Hạ Tang Tử dừng một chút, quy củ nói, "Vị tiên sinh này, ngài hiểu lầm rồi, chúng cháu kì thật là....." Lão Trương quay đầu, vẫn nhiệt tình như cũ: "Đừng khách khí như vậy, chúng ta đều là người một nhà, cháu cứ theo Hành Chu gọi một tiếng Chú Trương là được rồi." Đầu Hạ Tang Tử có chút khó tiêu, dừng lại, đầu óc hỗn loạn nên nói lắp: "Trương....Chú Trương, chúng cháu vừa rồi không phải như chú nghĩ đâu, chú thật sự hiểu lầm rồi, cháu nói với chú này, chúng cháu chỉ là....." "Hừ-----, cô gái à, phải rụt rè chút." ... Mời các bạn đón đọc Nước Cam Có Gas (Nước Soda Cam) của tác giả Nam Hề Xuyên.
Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng (Cây Lựu Ngọt Như Đường) - Nam Hề Xuyên
Có một số chương có pass. Bản tin trường Trung học số 5 đưa tin, hôm ấy giao thông ở đường cao tốc vành đai ùn tắc, có vụ tông vào đuôi xe, trong đó một chiếc là siêu xe, một chiếc là xe second-hand cũ kỹ. Mạnh Hành Du bị thu hút bởi vẻ ngoài thần tiên của chàng trai ngồi sau, nhân cơ hội bắt chuyện: "Kết bạn Wechat đi, không cần bồi thường nữa." Trì Nghiên lạnh mặt ngồi trong chiếc xe nhỏ cũ kỹ, cả thân thể lẫn tâm hồn đều kháng cự, ra lệnh cho lái xe: "Mua xe của cô ta luôn đi." "..." Từng có thầy bói nói Mạnh Hành Du số trời sinh phú quý, không lo ăn mặc, chỉ thất bại về đường tình duyên. Mạnh Hành Du không tin, mãi cho đến khi gặp Trì Nghiên. Trước khi hết kỳ nghỉ hè, Mạnh Hành Du xóa nick Trì Nghiên, cũng thề trên trang cá nhân là trong vòng ba ngày nhất định sẽ tìm được niềm vui mới. Tối hôm ấy, Trì Nghiên dùng nick người khác bình luận vào bài viết của cô: "Quay lại đi, anh dạy em." Mạnh Hành Du tức không chịu nổi: "Sao? Em không thu phục được anh, chẳng lẽ không thu phục được người khác?" Trì Nghiên trả lời: "Anh sẽ dạy em cách thu phục anh." - Cô ấy bước vào tuổi mười sáu của tôi. Cô ấy cuồng nhiệt phóng khoáng, tôi bất ngờ chẳng kịp đề phòng. * Nhân vật chính: Trì Nghiên, Mạnh Hành Du *** Cô biết Trì Nghiên cũng không có ấn tượng tốt gì với mình. Mạnh Hành Du cảm thấy để bớt tổn hại, nếu đã không tốt cũng không nên để nó tệ đi. Nếu không mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, người khó chịu cũng là cô. Do đó, cả một tiết buổi sáng, Mạnh Hành Du không chủ động nói một chữ với bạn cùng bàn. Môn đầu tiên là Ngữ văn, Mạnh Hành Du cất sách tiếng Anh vào ngăn bàn, lấy sách Ngữ văn ra. Quyển sách này được phát vào hôm qua, tên còn chưa kịp viết, điền tên lên sách giáo khoa mới là một trong những niềm vui của Mạnh Hành Du. Mặc dù học không ra gì, nhưng nghi thức thì vẫn phải có. Thành tích tốt của một môn phải bắt đầu từ một chữ ký đáng yêu. Một chữ ký dễ thương luôn bắt đầu bằng một cây bút… Vậy túi đựng bút của cô đi đâu rồi, hả??? ... Mời các bạn đón đọc Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng (Cây Lựu Ngọt Như Đường) của tác giả Nam Hề Xuyên.