Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lão Công Nói Nàng Không Thương Ta

Thượng Tuyết: Em yêu chị, Đặng Tuyển. Đặng Tuyển: Ừ. Thượng Tuyết: … Trích đoạn: “Nên rời giường.” “Vâng.” Bốn năm kết hôn, đối thoại cứ thế mà lặp đi lặp lại vào mỗi buối sáng ở trong căn phòng ngủ. Nghe được tiếng gọi quen thuộc, Thượng Tuyết mở mắt ra, lão công của nàng, Đặng Tuyển đã ăn mặc chỉnh tề, đứng ở đầu giường mỉm cười nhìn nàng, để bên cạnh gối là trang phục nàng phải mặc vào ngày hôm nay —— thật là một buổi sáng tuyệt vời. Thật sự rất tuyệt vời. Con đường nhân sinh hai mươi sáu năm của Thượng Tuyết đi rất thuận buồm xuôi gió: Cha mẹ khoẻ mạnh, công tác thuận lợi, vợ vợ hòa thuận —— nàng hầu như không tìm được lí do để than phiền. Đánh răng rửa mặt xong, Thượng Tuyết đi ra phòng tắm, mặc lên bộ đồ công sở mà Đặng Tuyển đã vì nàng chuẩn bị kỹ càng, màu sắc phối hợp rất tốt, tựa như phong cách của Đặng Tuyển, lộ ra một vẻ đẹp thanh nhã duyên dáng. Giống như một bức tranh phong cảnh đầy ấn tượng, lúc ẩn lúc hiện, không thể nhìn thấu. ***   Ta tên là Đặng Khuynh Nhan, ta có một muội muội gọi Đặng Tuyển. Ta rất yêu nàng, thế nhưng không hề nói cho nàng biết. Rời xa nàng, tới một quốc gia lạ lẫm, hàng đêm ta đều mơ thấy nàng. Trong giấc mơ, dưới ánh trăng sáng tỏ, mái tóc đen tuyền xen lẫn mùi hương thơm ngát của nàng bao phủ lấy lồng ngực của ta, cùng với hơi thở dồn dập đánh úp lên mũi ta. Ta vòng tay ôm lấy cơ thể trần trụi của nàng, gắt gao ôm nàng thật chặt. Trái tim của chúng ta kề nhau gần như thế, nhịp tim của nàng vì ta mà đập. Thật là một giấc mộng đẹp, ta có thể dùng sức ôm lấy nàng. Dòng máu của ta vì gặp phải nàng mà trở nên ấm áp, nàng cũng là lí do khiến ta tồn tại trên cõi đời này. Ta không có cách nào để ngừng yêu nàng, hơn hai mươi năm qua, làm bạn bên nhau cả ngày lẫn đêm, ta đã không thể rời bỏ nàng. Nhưng đồng thời, ta cũng vô cùng căm hận căn bệnh thần kinh của mình khi bị kích thích. Ta yêu nàng nhiều bao nhiêu thì muốn tổn thương nàng nhiều bấy nhiêu. Ta không thể nào khống chế bản thân trở nên hoang tưởng đối với nàng, từng giây từng phút trôi qua, ta hận tới mức khi không thể ép nàng chỉ thuộc về một mình ta, Đặng Khuynh Nhan này. Ta đã từng nghĩ sẽ hòa nàng vào trong máu thịt của mình, có thế ta và nàng sẽ không tiếp tục bị chia lìa... Trớ trêu thay, nàng là một con người độc lập, không phải là thứ tài sản trong tay ta. Nàng đã nói với ta như thế, vào năm nàng tròn mười sáu tuổi. Ta hứa với nàng lời hẹn ước mười năm, không biết nàng còn nhớ hay không. Những ngày sống ở nước Mỹ, ta nhớ nàng đến muốn phát điên lên.Ta hận bản thân mình năm đó khi tự tay đẩy nàng ra, song cũng vui mừng khi thấy nàng rời xa ta. Bởi vì căn bệnh thần kinh hoang tưởng này của ta sớm muộn gì cũng sẽ thương tổn nàng. Ta từng tận mắt nhìn thấy người có chung căn bệnh quái ác này, Mẹ của ta đã tổn thương người đàn ông nàng yêu nhất như thế nào, người đó chính là Cha của ta. Bà không có cách nào khống chế chính bản thân bà. Ta cũng không hề có cách nào để khống chế chính mình Cho nên ta tình nguyện rời xa nàng, ta không tưởng tượng được Mẹ của ta cuối cùng lại có thể lấy con dao sắc bén đâm vào lồng ngực người mà Bà yêu nhất. Ta không muốn trở thành một con quái vật... Ta tự cho rằng bản thân có thể thay đổi, rốt cuộc tất cả lại cũng chỉ là công dã tràng(2). Ta thương tổn nàng, làm cho nàng coi ta như một cơn hồng thủy(3). Ta yêu nàng như vậy, qua nhiều năm sau, nguyên lai cũng trở về nơi bắt đầu với hai chữ "Tỷ tỷ" ... Lời hẹn ước mười năm đã qua, ta đã không còn là thiếu nữ mười tám, nàng cũng thôi hết yêu ta. Ta nghĩ nàng có lẽ sẽ hận ta đi, không, chắc chắn đã hận ta. Thế nhưng ta lại cảm thấy rất vui vẻ a. Bởi vì hận dài lâu hơn so với yêu. Ta nghĩ ta sắp chết rồi, ta không thể nào tiếp tục kiên trì được nữa. Người ta yêu nay đã trưởng thành đến mức ta không còn cách để cầm giữ. Nàng sống tốt như vậy, hạnh phúc như vậy. Mà ta lại không phải là người mang đến những thứ ấy tới cho nàng. Ta vô cùng hối hận, hối hận khi trải qua nhiều giấc mộng như thế đều không thổ lộ cho nàng biết: Ta rất yêu nàng. Biết đâu khi ta nói ra, nàng sẽ nhớ ta hơn. Nàng sẽ dắt tay ta và khẽ hôn lên tóc của ta: "Gả cho em nhé, được không?" "Được." Ta là cười đáp như thế, trong ánh mắt chứa đầy nét mặt dịu dàng của nàng. Lời của tác giả: Căn bệnh rối loạn thần kinh hoang tưởng còn được gọi là triệu chứng tâm thần phân liệt dai dẳng, bệnh chủ yếu thiên về việc gây ra ảo giác và ám ảnh, mà nguyên nhân gây ra bệnh hiện nay vẫn chưa được phát hiện ra, nếu ảo giác xuất hiện ngắn ngủi thì bệnh sẽ không bị kích thích. Nếu trường hợp không liên quan tới hoang tưởng, thì tâm lý sẽ không có gì bất thường xảy ra. Nguyên nhân sinh bệnh không rõ lắm, thường qua 30 tuổi sẽ có nguy cơ phát bệnh, một phần là do di truyền, một phần cũng là do tính cách cá nhân và môi trường xã hội cùng các yếu tố khác, đa số người bệnh thường sẽ có khuyết điểm trong tính tình như chủ quan, cố chấp, mẫn cảm, đa nghi, lòng tự ái cao, luôn coi mình là trung tâm, ảo tưởng nặng, dễ bị kích thích, từ chối tiếp thu lời phê bình, và cảm giác không an toàn, v.v. Khiếm khuyết trong cá tính, môi trường xã hội (như thất tình, khó thăng chức, v.v.) dần dần tác động tới căn bệnh, trở nên xuyên tạc và bóp méo sự thật rồi hình thành sự vọng tưởng(4), dưới ảnh hưởng của việc hoang tưởng, người bệnh gia tăng sự xung đột với cảnh vật chung quanh, do đó tiến vào trạng thái hoang tưởng nặng nề. Cho nên mọi người đã hiểu vì sao Đặng Khuynh Nhan yêu Đặng Tuyển nhiều năm như vậy, rốt cuộc lại không thể kiểm soát được bản thân muốn thương tổn trái tim của nàng sao? (Toàn tập hoàn). +Chú thích: (1) Nhất cố Khuynh Nhan (一顾倾颜): Có thể hiểu được là quãng thời gian Khuynh Nhan quay đầu nhìn lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ đi. (2) Công dã tràng: ý nói công vô ích, chẳng có kết quả gì dù cố gắng đến mấy. (3) Hồng thủy: Đại hồng thủy (hay hồng thủy) là đại thảm họa khủng khiếp được nhắc đến trong truyền thuyết của nhiều tôn giáo và nhiều dân tộc trên thế giới. Nó được miêu tả là một trận lụt cực lớn và là sự trừng phạt của Thiên Chúa do sự suy đồi đạo đức, thoái hóa biến chất của loài người. (Nguồn: Wikipedia) - Có thể hiểu Đặng Tuyển xem Khuynh Nhan như một thứ gì đó mà cô quyết xa lánh nàng. (4) Vọng tưởng: hi vọng hão huyền, mơ mộng viễn vông. P.S: Không có lời gì để nói, truyện tới đây là kết thúc, chương này là chương ám ảnh mình nhất trong lịch sử đọc BHTT của mình ;____;... Không biết tại sao, nhưng cái tâm tư sâu nặng của Khuynh Nhan khiến mình cảm thấy nó rất... khó chịu và ám ảnh >"   Mời các bạn đón đọc Lão Công Nói Nàng Không Thương Ta của tác giả Đồ Sinh Sinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ở Lại Nơi Này Cùng Anh - Thanh Sam Lạc Thác
Chia tay - một tình yêu tan vỡ - không bao giờ là sự dễ chịu đối với cả hai người. Nhưng có người nhanh chóng vượt qua được nỗi đau, có người lại trọn cách sống chung cùng kỷ niệm và cũng có những người tự nhiên hình thành một sự "miễn dịch" với tình yêu. Bảy năm trước, Tạ Nam khi đó chỉ là một cô sinh viên năm thứ tư đại học, chưa kinh nghiệm, không việc làm chính thức, gia đình cô cũng chỉ ở mức bình thường, vậy mà cô lại phải gánh trên vai một gánh nặng kinh tế không hề nhỏ, cô phải kiếm tiền để trả góp cho một căn hộ chung cư. Đáng lẽ gánh nặng này sẽ không đè nặng lên cô đến thế nếu như anh - người đàn ông khi đó đã cùng cô tô vẽ nên giấc mơ về một ngôi nhà đầm ấm hạnh phúc của riêng hai người - không nói với cô hai từ "chia tay". Hạng Tân Dương, cô và anh đã yêu nhau trong suốt ba năm, những tưởng hạnh phúc hôn nhân đang chờ đón ngay sau khi cô tốt nghiệp thì đột nhiên anh lại tự tay mình hủy đi toàn bộ tình yêu của hai người, anh nói rằng: "chúng ta đừng gặp lại nhau nữa" và sau đó, anh kết hôn với một người con gái khác. Tất cả những thứ Hạnh Tân Dương để lại cho cô là gánh nặng trả góp hàng tháng cho căn hộ chung cư mà hai người dự định mua cùng với một trái tim tan vỡ. Trong suốt bảy năm tiếp đó, Tạ Nam lao mình vào công việc, cô tìm mọi cách có thể để kiếm tiền, trang trải trả góp cho căn hộ và khẳng định năng lực bản thân. Mọi người khuyên cô hay bán căn hộ để không phải chịu áp lực kinh tế, nhưng cô không làm vậy, trong suốt thời gian ấy, Tạ Nam không hề bước chân đến nơi đó dù chỉ một lần. Dường như trong căn hộ ấy, cả tình yêu và kỷ niệm cũng đều được Tạ Nam chôn vùi. Sau bảy năm để trống, Tạ Nam đã quyết định dọn đến căn hộ ấy để ở vì Cao Như Băng - cô bạn gái thân thiết ở cùng Tạ Nam chuẩn bị đi lấy chồng. Tại đây, cô đã tình cờ quen biết với Vu Mục Thành - một người đàn ông thành đạt, đẹp trai và luôn lạc quan. Qua nhiều cơ hội tình cờ gặp gỡ, họ quen biết và bắt đầu yêu nhau. Mục Thành rất quan tâm săn sóc Tạ Nam, anh cũng biết về quá khứ của cô nhưng điều đó cũng không làm anh bận tâm. Tạ Nam cảm động, dần dần từng bước đã sống chung với anh. Nhưng do tâm lý mặc cảm, dễ bối rối, lại hay suy nghĩ Tạ Nam luôn sống trong sự cảnh giác không thoải mái. Lại thêm sự trở về của Hạng Tân Dương cùng những lời lẽ đàm tiếu xung quanh mối tình của Tân Dương và Tạ Nam khi xưa khiến cho Mục Thành hiểu lầm rằng Tạ Nam chưa dứt hẳn với quá khứ và chỉ coi anh như một cái phao cứu sinh chứ không phải người yêu. Và rồi, Mục Thành bỏ đi... Câu chuyện sẽ diễn biến ra sao? Tạ Nam cuối cùng sẽ thực sự vượt qua quá khứ và đón nhận Vu Mục Thành? Cô sẽ làm thế nào để anh hiểu và quay về với cô? "... Em sợ em sẽ ôm lấy anh khẩn cầu anh đừng bỏ đi, đến lúc đó anh sẽ rất khó xử, còn em thì càng căm hận bản thân." "Bởi vì em không có niềm tin vào bản thân mình. Em đã từng có một mối tình, đã bỏ hết công sức ra mà vẫn không níu giữ được anh ấy ở lại. Em nghi ngờ liệu em có năng lực giữ được chân người khác không..." *** "Ngày mùng Bốn, Tạ Nam áy náy nói với bố mẹ rằng mình phải đi họp lớp, nên ăn xong cơm trưa sẽ trỏ' về thành phố. Bố mẹ chuẩn bị cho cô những món ăn cô vẫn thích, gói gọn gàng rồi chất đầy trong cốp xe của cô, họ còn mua thêm vài chai tinh dầu hạt tiêu, để cô mang về cho Như Băng. Trong dịp nghỉ Tết, đường cao tốc không nhộn nhịp xe như ngày thường. Gần bốn giờ, cô về đến tiểu khu, dừng xe bên cạnh vườn, rồi mở cốp xách đồ lên. Đến nơi dập thẻ đi vào, đang cố gắng đưa tay ấn mật mã cửa thì di động của cô đổ chuông. Tạ Nam đoán là Vu Mục Thành, trên đường cô đã nhận được cuộc điện thoại của anh, hỏi cô đang ở đâu, còn dặn dò cô lái xe cẩn thận. Cô cố gắng mở cổng toà nhà, lấy thẻ mở cửa từ, rồi đi vào bếp để đồ trên bàn ăn, sau đó lấy điện thoại vẫn đang đ chuông ra nghe, thấy một số lạ, cô vội vàng bắt máy. “Xin chào.” “Xin gọi Hạng Tân Dương nghe điện.” Một giọng nữ xưng xưng vang lên trong điện thoại. Tạ Nam kinh ngạc: “Xin lỗi, chị nhầm số rồi”. “Đủ rồi, Tạ Nam, đừng giả bộ nữa, tôi là Đường Lăng Lâm.” “Tôi biết chị là ai, nhưng chị gọi nhầm rồi, nếu chị muốn tìm chồng chị thì đâu cần gọi điện cho tôi.” “Nếu anh ấy chịu nghe điện của tôi, việc gì tôi phải gọi cho cô. Tết nhất, tôi không muốn nói những lời khó nghe, xin cô đưa máy cho anh ấy.” “Chị Đường à, hay tôi gọi chị là phu nhân Hạng nhé. Chị có biết giờ chị rất quá đáng không? Tôi và Hạng Tân Dương chia tay đã bảy năm rồi. Chị không tìm được anh ấy, đó là việc của chị, không liên quan gì tới tôi. Chị đến tòa báo mà đăng tin tìm người thất lạc, hoặc đưa lên đài, báo cảnh sát, tùy chị, đừng làm phiền tôi nữa.” Tạ Nam tắt điện thoại, ngồi phịch xuống sofa. Cô chẳng còn chút vui vẻ háo hức nào nữa, chiếc điện thoại run lên bần bật theo nhịp đôi tay. Cô vội ném chiếc điện thoại xuống ghế, hai tay giữ chặt lấy nhau, nhưng vẫn không thể kìm được cơn run rẩy ấy. Ngồi ngây ra chốc lát, cô gọi điện cho Như Băng. ... Mời các bạn đón đọc Ở Lại Nơi Này Cùng Anh của tác giả Thanh Sam Lạc Thác.
Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Nàng - Thanh Sam Lạc Thác
“Hướng Viễn, em chỉ là một cô gái bình thường, hoàn toàn không phải người có trái tim rộng mở và dung hòa được tất cả mọi thứ như anh nói. Tình yêu em mong đợi là duy nhất, là độc chiếm, anh có thể cho em không?”  “Không phải em muốn chiếm hết con người và trái tim anh, nhưng em không rộng lượng đến mức để bạn trai đem người con gái khác đặt ở vị trí ưu tiên, quan trọng hơn… Anh thấy đấy, có lẽ anh cho rằng em hiền lành thì đúng là anh chưa hiểu hết về em rồi.”  …  “Tình cảm xem ra còn yếu mềm hơn cả căn nhà kia, cho nên càng cần chúng ta phải trân trọng, bảo vệ. Xán Xán, anh đã từng thất bại trong chuyện tình cảm, điều tồi tệ hơn là anh không biết tự kiểm điểm lại để trưởng thành, chín chắn hơn. Lúc gặp em, anh chỉ là một người đàn ông trầm lặng, em để ý đến anh khiến anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Sau khi ở cạnh bên em, anh mới biết bản thân mong muốn điều gì. Anh cũng đã nghi ngờ và không thể xác định liệu mình có phải là người mà em mong chờ hay không. Có lẽ, khi đem so sánh với những người cùng theo đuổi, em sẽ dễ dàng nhận ra nhược điểm của anh. Thế nhưng ít nhất anh cũng nên làm được đến mức không dễ dàng rời đi, không dễ dàng từ bỏ.”  *** Khi Vương Xán nhận được điện thoại của bạn trai cũ Hoàng Hiểu Thành là lúc cô vừa kết thúc buổi phỏng vấn, đang trên taxi trở về tòa soạn. Bình thường Vương Xán đều bắt xe bus, nhưng hôm nay thời tiết thật quá nóng bức. Cô nhìn ánh mặt trời chói chang rồi quyết định nên yêu làn da của mình một chút, không nên tiếc tiền quá làm gì. “Alo, Vương Xán à? Chào em, có nhận ra anh không?” Nhìn dòng số lạ, Vương Xán hoàn toàn không nhận ra ai, đành vờ hỏi: “Xin lỗi, chỗ tôi ồn quá, tôi không nghe rõ, xin hỏi ai đấy ạ?” Đầu dây bên kia nói tên, Vương Xán giật bắn mình. Người bạn trai cũ hai năm không hề liên lạc bỗng dưng gọi điện thoại tất nhiên không phải là chuyện bình thường. “Rất bất ngờ phải không?” Hoàng Hiểu Thành cười lớn nói: “Anh đến Hán Giang công tác. Công việc ngày hôm nay cũng xong rồi, anh chuẩn bị về Thượng Hải, từ giờ đến lúc máy bay cất cánh vẫn còn chút thời gian, tự nhiên anh rất muốn gặp em.” Vương Xán trầm ngâm. Cô không phải là người nhớ lâu thù dai. Khi tiễn anh đi cô đã hiểu hết, tất nhiên không đến mức hai năm sau chia tay mà vẫn canh cánh trong lòng. Cô không mong chờ anh gặp anh lần nữa, nhưng cũng không có lý do nào để từ chối cả. .... Mời các bạn đón đọc Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Nàng của tác giả Thanh Sam Lạc Thác.
Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ - Thanh Sam Lạc Thác
Cô gái Nhâm Nhiễm không đón nhận tình cảm của thanh mai trúc mã Kỳ Gia Tuấn, mà lại yêu Kỳ Gia Thông - anh cùng cha khác mẹ với Gia Tuấn. Kỳ Gia Thông là con riêng nên trưởng thành một cách độc lập, tính cách lãnh đạm, nhưng dần dần đã rung động trước sự dũng cảm, ngây thơ của Nhâm Nhiễm. Hai người cùng sống một cuộc sống xa rời mọi người, nương tựa vào nhau, nhưng cuối cùng Nhâm Nhiễm vẫn theo Kỳ Gia Tuấn đi du học ở Úc. Kỳ Gia Thông nhận ra anh không quên được Nhâm Nhiễm nên hai năm sau đã đến Úc thăm cô, nhưng vì hiểu lầm mà thất vọng trở về. Khi gặp lại nhau, Nhâm Nhiễm đã không còn là thiếu nữ ngây thơ ngày nào. Tình cảm từ đơn giản, rõ ràng trở nên phức tạp, người mà cô yêu sâu đậm năm xưa đã trở nên xa lạ, đột nhiên quay đầu lại, ánh đèn đã rực rỡ, ai là người mà bạn nguyện đợi chờ mãi mãi? *** Nhâm Nhiễm hết cách, biết rõ rằng không dễ gì xua đuổi được Trần Hoa, cô đành dọn dẹp chén bát rồi kéo một chiếc ghế ngồi đối diện anh, vào vai một kẻ nhếch nhác, ngán ngẩm trò chuyện. “Trần Tổng, có chuyện gì muốn nói?” Trần Hoa rút di động ra, nhấn một phím, âm thanh ầm ầm được phát ra. Nhâm Nhiễm ngơ ngác, những âm thanh có lẽ chẳng bao giờ có ý nghĩa đối với người khác nhưng khi vang vào tai cô, cô nhận ra nó ngay, đó là tiếng sóng đặc trưng ở Song Bình. Song Bình là một hòn đảo nhỏ tựa bồn địa, đất bốn bề cao trũng ở giữa. Hòn đảo chỉ có một bãi cát dài hẹp, chung quanh toàn những vách núi dựng đứng rất cao và nhấp nhô các hang động lớn nhỏ. Sóng biển ở đấy vỗ vào bờ, cuộn ra rồi dồn dập vỗ ngược trở lại, thoạt nghe thì như tiếng sét đang gầm rú, nhức nhối kinh người. Nhưng một khi đã quen, bạn có thể cảm nhận được tiết tấu của nó, hoàn toàn khác với tiếng sóng vỗ theo từng nhịp dịu dàng ở những nơi khác. Đã mấy năm, âm thanh này và cả con người đang trước mặt, vẫn luôn khuấy đảo lòng cô, bất kể đi đến một bãi biển nào, cô đều nhớ lại, so sánh… ... Mời các bạn đón đọc Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ của tác giả Thanh Sam Lạc Thác.
Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa - Thanh Sam Lạc Thác
Khi tình yêu đến lần nữa là một chuyện tình mang đậm màu sắc thực tế. Truyện không có những gây cấn cao trào như là ghen tuông hãm hại nhau, bậc phụ huynh dùng tiền để chia rẻ đôi nam nữ, liều lĩnh xong vào chốn nguy hiểm cứu người mình yêu, vân vân… Toàn bộ câu chuyện là sự kết hợp hài hòa giữa tình cảm và sự nghiệp của những thanh niên trẻ. Mỗi nhân vật đều tồn tại trong vòng xoay của việc làm, yêu đương, gia đình,… Nữ chính – Diệp Tri Thu xuất hiện với hình ảnh một cô gái bị người mình yêu suốt 6 năm phản bội. Nam chính – Hứa Chi Hằng thì lại là một anh chàng đến từ Thượng Hải và không hề có ý định sẽ ở lại lâu. Họ gặp nhau với tư cách chủ nhà và người thuê nhà. Tính cách của nhân vật được bộc lộ từ hành động chứ không đơn giản là lời kể suông. Câu chuyện gây cuốn hút bởi sự phát triển nhẹ nhàng và tự nhiên của tình cảm. Tri Thu sau lần bị phản bội đã mất niềm tin vào đàn ông cũng như tình yêu. Chí Hằng muốn bước vào trái tim cô không có cách nào khác là giúp cô xóa đi vết thương cũ và gây dựng niềm tin mới. So với Chí Hằng thì nhân vật Diệp Tri Thu được xây dựng công phu hơn. Phần lớn nội dung trong truyện là kể về quá trình cô bước ra khỏi công ty Tố Mỹ và vào làm ở Tín Hòa. Tài trí và năng lực làm việc không mệt mỏi đã đưa cô gái trẻ đến với thành công bằng chính đôi chân của mình. Trong ngôn tình, người ta thường gặp kiểu phụ nữ ‘bên ngoài mạnh mẽ nhưng tâm hồn yếu đuối”, còn Diệp Tri Thu này thì ngược lại “vẻ ngoài yếu đuối mà bản lĩnh vô cùng mạnh mẽ”. Cô ấy không phải kẻ gục ngã trước rào chắn tình cảm mà là lý trí rũ bỏ để tiếp tục sống, tiếp tục vươn lên. Câu truyện kể rất cụ thể về các chiến lược kinh doanh, cách thức mà Tri thu đưa công ty Tín Hòa vào nề nếp trật tự. Khiến ta hiểu thêm về ngành thời trang và sự vận động của thị trường may mặc. Cô đã làm việc hết mình, cống hiến hết mình cho tập thể, là hình tượng đáng ngưỡng mộ của các phụ nữ thành đạt. Truyện nêu lên một chân lý trong cuộc sống: “…luôn có những cuộc gặp gỡ rồi đi qua nhau, không phải cuộc gặp gỡ nào cũng tạo nên nhân duyên, nhưng không phải mối nhân duyên nào cũng có nghĩa là sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời. Đời người có biết bao thay đổi, có người mà bạn ngỡ rằng có thể chia sẻ buồn vui cả chặng đường dài thì lại chỉ có thể cùng bạn đi một quãng đường mà thôi. May mà chúng ta luôn có mơ ước về sự vĩnh cửu và không bỏ lỡ khi tình yêu mới lại đến…” Đây là đoạn mình thích nhất trong truyện. Ngoài Hứa Chí Hằng còn có Tăng Thành, là một người mà cô có thể lựa chọn để nương tựa đến cuối đời. Nhưng trong cuộc sống ngoài cái duyên còn có cái nợ. Nếu Tăng Thành thổ lộ sớm hơn một tí thì câu chuyện sẽ được viết khác và tình yêu của Diệp Tri Thu sẽ tốt đẹp theo một hướng khác. Dù sao đi nữa thì duyên phận cũng khó lòng đoán trước. Cho dù yêu ai, chọn ai thì hãy cứ yêu hết mình và luôn biết hướng về tương lai. Toàn bộ tác phẩm là màu sắc rực rỡ của nhiệt huyết tuổi trẻ. Tất cả họ đều mang trong mình khao khát thành công trong sự nghiệp và hạnh phúc trong tình yêu. Nhìn chung, đây là cuốn sách thực tế, thú vị. Văn phong nghe khá triết lý và có đầu tư. Tác phẩm thể hiện cái nhìn đa diện trong mọi hoàn cảnh. Khiến cho người đọc phải yêu mến và cảm thông cho nhân vật dù họ có vào vai phản diện *** Thach Sam Lạc Thác là một cây bút không nổi bật nhưng rõ ràng là một tác giả có nền tảng vững vàng. Văn phong của cô sâu sắc, tinh tế và rất lạc quan. Nhân vật trong truyện Thạch Sam Lạc Thác luôn là những tuýp người trưởng thành, không có những kiểu trẻ măng mười tám đôi mươi mà đều từ hơn hai mươi lăm tuổi trở lên để vào đời và từng trải. Các tác phẩm của đã được xuất bản tại Việt nam: Thời Gian Trôi Mãi Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ Ở Lại Nơi Này Cùng Anh Gia Cố Tình Yêu Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa Nếu Như Yêu Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa *** Lần đầu tiên Hứa Chí Hằng không tin vào khả năng phán đoán của anh trai mình - Hứa Chí Tín, khi đó anh trai hai mươi bảy tuổi. Còn anh, năm ấy hai mươi tuổi, đang học đại học ở Bắc Kinh. Đến kỳ nghỉ hè, anh về nhà, trong buổi đoàn viên, anh trai thông báo quyết định kết hôn vào mùa thu. Bố mẹ mừng ra mặt, mẹ mở ngay quyển lịch Vạn niên để chọn ngày hoàng đạo. Hứa Chí Hằng cười nói: "Vậy sao lúc đi đón em và Mục Thành, chẳng thấy chị Tư Thanh nói gì đến chuyện cưới xin nhỉ?". Tư Thanh là chị gái Vu Mục Thành, tên đầy đủ là Vu Tư Thanh. Hứa Chí Tín và Vu Tư Thanh đã yêu nhau hơn hai năm, nhưng lúc này Chí Hằng thấy vẻ mặt bố mẹ và anh trai có gì đó khác khác. Hứa Chí Tín ho khù khụ mấy cái rồi nói: "Con có hẹn, con xin phép đi trước". Hứa Chí Tín đi rồi, mẹ mới cười và nói: "Chí Hằng, anh trai con và Tư Thanh đã chia tay nhau rồi, sau này con đừng nói chuyện này trước mặt anh trai con nữa nhé!". Hứa Chí Hằng hết sức ngạc nhiên, hai họ Hứa - Vu có quan hệ làm ăn lâu dài, tính ra đã gần hai mươi năm rồi, tình yêu của Hứa Chí Tín và Vu Tư Thanh cũng được hai bên gia đình ủng hộ và coi đó như mối lương duyên tốt lành. Mùa xuân vừa qua, hai anh em họ Hứa và hai chị em họ Vu cùng đi di lịch, hai anh chị vẫn còn rất mặn nồng. Hứa Chí Hằng vốn coi tình cảm trai gái có chia tay cũng là chuyện bình thường, nhưng anh trai - một người rất chín chắn trong mắt anh - lại đột nhiên có ý định kết hôn, tình cảm thay đổi còn nhanh hơn những mối tình không đầu không cuối nhan nhãn ở trường khiến anh khó hiểu. ... Mời các bạn đón đọc Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa của tác giả Thanh Sam Lạc Thác.