Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mối Tình Đầu Của Anh (Hắn Tiểu Mối Tình Đầu)

“Toàn khối đều biết, lão đại của trường cấp ba Thịnh Hoa ghét nhất là nữ sinh tên Đồng Miểu mới chuyển tới. Chỉ cần ai đó khen “tiểu Miểu” một câu, Tư lão đại nhất định sẽ cùng người đó trở mặt. Cho đến ngày đó trời mưa to, Đồng Miểu ở sân thể dục ngã vỡ đầu gối, Trạm đại ca thật cẩn thận nâng tiểu Miểu cẳng chân, thương tiếc hôn lên miệng vết thương. Biểu tình đó, chính là thương tiếc đến tan nát tâm can.”* Bởi vì bọn họ không biết, một năm về trước, trong lần tình cờ gặp gỡ tại bệnh viện đã khiến Tư Trạm trúng tiếng sét ái tình với Đồng Miểu. Đáng tiếc, cô lại là con gái của người phụ nữ mà ba Tư đem lòng yêu thương. Quan hệ của bọn họ, tiến một bước cũng không được, lùi một bước lại không xong. Trong một năm ấy, Tư Trạm đã cố gắng loại bỏ những suy nghĩ về Đồng Miểu ra khỏi đầu, cũng cố gắng học cách chấp nhận cô sẽ trở thành “em gái tương lai” của mình. Thế nhưng, trong giây phút Đồng Miểu xuất hiện ở cầu thang nơi phòng học của anh, Tư Trạm liền biết, bản thân sẽ không thể nào buông tay cô được nữa. Tuy nhiên, bởi vì mối quan hệ khó nói của người lớn, khiến cho Đồng Miểu lúc đối mặt với Tư Trạm không còn được tự nhiên, thậm chí là cố ý trốn tránh. Còn Tư Trạm, anh chính là mắc bệnh “kiêu ngạo”, rõ ràng trong lòng thích người ta chết đi được, đến nỗi buổi tối sợ "tiểu Miểu" nhà mình đi lạc đường còn cố ý theo phía sau. Vậy mà, khi anh gặp mặt cô thì lúc nào cũng thích cợt nhả, còn giả bộ chán ghét. Để sau này, Tư Trạm rốt cục cũng biết hai chữ “nghiệp quật” được viết riêng cho mình là như thế nào. Là ai nói, “không thích người chưa trưởng thành sao?”. Thế nhưng, ai lại vì cái người “chưa trưởng thành kia” mà đi mua thạch, mua kẹo. Còn vì thấy người ta bị bắt nạt mà xông vào đánh nhau, khiến cho bản thân bị giáo viên chủ nhiệm mắng cho một trận tơi tả. Là ai nói “không có cửa làm bạn gái” ư? Vậy mà sau này, không biết ai vì theo đuổi con gái nhà người ta mà tất bật bay qua bay lại giữa hai thành phố, chỉ để nói một câu “Năm mới vui vẻ”.  Cũng không biết là ai, suốt ngày ăn vạ bên người Đồng Miểu, đòi danh đòi phận nữa cơ. Cuối cùng, trải qua rất nhiều năm, vượt qua rất nhiều sự kiện, mặc kệ cỡ nào phong ba sóng gió, từ đồng phục học sinh đến váy cưới rạng rỡ, Tư Trạm và Đồng Miểu cũng chưa từng tách ra.  "Tiểu Miểu", rất nhiều năm trước em là mối tình đầu của anh, sau lại biến thành vợ anh, rồi trở thành mẹ của con anh và vẫn luôn là viên ngọc Tư Trạm anh muốn bảo vệ cả đời. *** Tháng chín khai giảng, thời tiết khô nóng ngay cả một ngọn gió còn không có,hoa lan bạc nở khắp, mặt đất được trang điểm một tầng màu trắng của cánh hoa. Không khí mềm như bông ngọt giống như được lẫn vào kẹo bông gòn. Trên con đường đá cuội của cao trung Thịnh Hoa, có hai con bồ câu trắng béo đang tung tăng nhảy nhót ăn hạt cây, giương cổ tinh thần phấn chấn. Trên trán Đồng Miểu thấm một tầng mồ hôi mỏng hơi làm ướt tóc mái màu nâu. Cô nhẹ nhàng nhấp môi, đưa đôi mắt hạnh nhìn xung quanh hoàn cảnh lạ lẫm. "Con đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Thịnh Hoa, mẹ cho con chuyển tới Thịnh Hoa rồi, con thả lỏng được rồi chứ?" Đồng Mỹ Quân ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ cánh tay trắng nõn như sứ của thiếu nữ. Đồng Miểu ngoan ngoãn gật đầu, cô từ trước đến nay đều rất có ý tứ với mẹ. Đồng Mỹ Quân mặc một chiếc váy dài, váy rũ đến trên cỏ giống một đóa hoa bách hợp đang nở rộ. "Mẹ, con mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người sao?" Đồng Miểu trầm ngâm sau một lúc lâu, cuối cùng cũng do dự phát ra tiếng. Thịnh Hoa cách trung tâm thành phố quá xa, xem ra cô muốn trọ ở trường, nhưng mẹ không chiếu cố mà nói...... "Mẹ tới chăm sóc con một lần, con không cần lo lắng, nơi này còn có A Trạm chiếu cố cho con." Đồng Mỹ Quân hiểu lầm cô có ý tứ, ở một nơi lạ lẫm sẽ không quen. Đề cập tới con của Tư Khải Sơn, Đồng Mỹ Quân thư thái cười. Đồng Miểu lại rũ đôi mắt xuống, không dấu vết mà cắn má thịt. A Trạm. Cô hơi nâng mắt lên, mang theo hơi nước nhìn về phía khuôn mặt tinh xảo của mẹ: "Mẹ, người sẽ kết hôn cùng với ba của Tư Trạm sao?" Nụ cười của Đồng Mỹ Quân có hơi cứng đờ, bà mở to mắt: "Tiểu hài tử như con quản nhiều chuyện như vậy làm gì, con cứ an tâm hưởng thụ cuộc sống học đường, thuận tiện giúp A Trạm học văn hóa, ba thằng bé rất hy vọng các con cùng nhau đậu Thanh Hoa đấy." Đồng Miểu gật đầu, thuận theo đáp ứng: "Con biết rồi." Đồng Mỹ Quân mở túi Gucci ở trên cổ tay ra, từ bên trong lấy ra một chùm chìa khóa, cười điềm đạm với Đồng Miểu nói: "Đây là chìa khóa chung cư gần trường Thịnh Hoa của ba A Trạm, kí túc xá của trường cũng không tiện, con chuyển đến ở cùng A Trạm đi, các vật dụng mẹ đều giúp con thu dọn rồi." Đồng Miểu duỗi tay niết chìa khóa, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay. Chìa khóa bén nhọn nhô lên đè trong lòng bàn tay mịn màng, hơi có chút đau đớn. Cô không muốn, nhưng cô đồng ý. Ba Tư Trạm giúp mẹ cô có cuộc sống tốt, phải có chút báo đáp, cô giúp Tư Trạm nâng cao thành tích học tập, cũng coi như là một loại báo đáp đi. "Phải ở chung với A Trạm thật tốt, tương lai các con nói không chừng lại trở thành là anh em." Đồng Mỹ Quân dứt lời, có chút ngượng ngùng cười cười. Ngoài cổng trường siêu xe vang lên hai tiếng tích tích, bà sung sướng vẫy vẫy tay, quay đầu lại tới vỗ vai Đồng Miểu, liền chạy chậm tới phía ô tô. Đồng Miểu ở Đồng Mỹ Quân sau lưng cong lên đôi mắt cười cười, sau đó đi hướng phòng giáo vụ. Chỉ cần mẹ có thể vui vẻ là tốt rồi. Chú Tư vì cô mà liên hệ với chủ nhiệm, hết thảy đều an bài thỏa đáng, chỉ còn chờ cô xách cặp nhập học. Hết thảy đều không tệ lắm, chỉ là Tư Trạm...... Làm cô có chút đau đầu.   Mời các bạn đón đọc Mối Tình Đầu Của Anh (Hắn tiểu mối tình đầu) của tác giả Tiêu Thất Lục Đề.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau
Bạn có tin vào điều kỳ diệu của duyên phận trong cuộc đời mỗi người? Vưu Khả Ý có đọc một câu nói trong sách: “Trên thế giới có nhiều thành phố và thị trấn như vậy, trong thành phố và thị trấn có nhiều quán rượu như vậy, cô ấy lại đi vào quán rượu của tôi.” Còn với cô, trên thế giới có nhiều người như vậy, trong nhiều người có nhiều đàn ông như vậy, cô lại chỉ yêu một người là anh. Vưu Khả Ý là cô sinh viên xuất sắc của trường nghệ thuật, có một gia đình mà bạn bè từ ngưỡng mộ đến ghen tị: bố là giảng viên đại học, mẹ là chuyên viên dạy múa. Cuộc đời cô có lẽ sẽ đi đúng con đường mà mẹ cô đã vạch sẵn nếu như không gặp anh. Nghiêm Khinh không phải là chàng trai trong mơ của các cô gái, anh không có gia đình, không có nghề nghiệp, không có tương lai, cái anh có chỉ là hai bàn tay trắng. Anh cũng không phải là chàng hoàng tử mang vỏ bọc của một tên lưu manh để cứu vớt cô. Thế giới của anh bẩn thỉu lại hổn loạn, đó không phải là thế giới mà cô nên bước vào. Những tưởng quan hệ giữa họ chỉ là những người xa lạ, nhiều nhất cũng chỉ đi lướt qua nhau một lần trong đời. Nhưng duyên phận lại để anh và cô gặp nhau hết lần này đến lần khác. Sáu năm trước, khoảnh khắc mà anh nhìn thấy cô nhảy múa trên sân khấu, anh đã quên mất mình là một tên lưu manh đang bị truy đuổi mà say mê ngắm nhìn cô giống như con thiên nga trắng đang nhảy vũ điệu của mình. Vào lúc mà cô không biết, anh đã tự khắc cô vào lòng. Sáu năm sau, duyên phận một lần nữa để anh gặp lại cô. Sau đó là những lần tình cờ gặp gỡ, cô luôn xuất hiện trong thế giới của anh với dáng vẻ yếu ớt, xinh đẹp, khiến anh muốn ngăn lại những đen tối dơ bẩn của mình khi đứng trước cô, anh sợ cô sẽ sợ anh, sợ việc anh làm, lời anh nói. ---------------- Vưu Khả Ý yêu Nghiêm Khinh, cho dù cô biết rõ anh không phải là người tốt, cho dù anh hết lần này đến lần khác đẩy cô ra xa, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Cô yêu anh từ lúc nào, có lẽ bản thân cô cũng không biết. Là khi anh từ ngược chiều ánh sáng đến giúp cô trong đêm mưa, khi anh đưa ô cho cô rồi dầm mưa mà về, hay khi anh xuất hiện vào khoảnh khắc lần thứ mười cô lặng lẽ chờ đèn điều khiển bằng giọng nói sáng lên… Kể cả khi anh nói: “Vưu Khả Ý, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, sống mò mẫm lăn lộn ở tầng thấp nhất xã hội này, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có khả năng ngay cả mạng sống cũng không còn. Người như vậy, đáng giá để cô lưu lại sao?” Đáng hay không, chính bản thân cô mới biết, một chữ đáng có lẽ vẫn còn chưa đủ. Anh yêu cô nhưng lại không dám đến gần cô, cô sạch sẽ tốt đẹp như vậy, không nhiễm một chút bụi trần, còn anh, anh chỉ có thể sống ở nơi bẩn thỉu, tối tăm không dám lộ ra ngoài ánh sáng. Anh là một tên lưu manh, không biết được tương lai của mình, lúc nào cũng như đánh cược với số phận cho nên tình yêu đối với anh cũng trở thành một thứ xa xỉ, anh sợ một ngày nào đó Vưu Khả Ý sẽ hối hận, anh sợ khi có được rồi lại mất đi sẽ càng khó chịu hơn. Anh muốn chặt đứt rung động của mình dành cho cô, để cô tự do tỏa sáng dưới ánh mặt trời của mình, còn cô lại luôn muốn phá vỡ phòng tuyến của anh, đi vào trong lòng anh. Biết rõ không thể yêu nhưng vẫn cứ như con thiêu thân lao đầu vào lửa. “Bởi vì biển người mênh mông, tất cả mọi người đều lướt qua, mà trong lúc bạn vô tình dừng bước, lại chỉ gặp một người khiến cho bạn không muốn bỏ lỡ như vậy.” ---------------- Đọc truyện này mình thật sự rất ngưỡng mộ nữ chính, cô trẻ trung, xinh đẹp, có học vấn, gia thế tốt nhưng lại dám bỏ tất cả những điều đó để đi theo một tên côn đồ mà ngay cả một hôn lễ hoàn chỉnh cũng không thể cho mình. Chưa bao giờ mình thấy cô mệt mỏi hay hối hận vì đã đi theo anh. Sau này ngay cả khi cô không biết rõ Nghiêm Khinh sống chết thế nào vẫn chấp nhận chờ anh năm năm, một người con gái có bao lần năm năm để phí hoài? Tình yêu có lẽ cũng chỉ là sự tin tưởng nhau vô điều kiện như thế, chẳng cần ai đó phải hứa hẹn dài lâu, chỉ cần “Cô ấy đang chờ tôi” “Anh ấy sẽ quay về.” -------------- Review by Cỏ tần - fb/ReviewNgonTinh0105 Đây là lần đầu tiên tôi viết review. Và truyện được tôithử nghiệm đầu tiên chính là “Dù sao cũng phải ở bên nhau”. Tôi biết Dung Quang– một tác giả nổi tiếng trên trang văn học mạng Tấn Giang, qua truyện “Cùng anh đi đến tận cùng thế giới” và “Miệng độc thành đôi”. Nếu nói đến một ChúcThanh Thần can đảm, mạnh mẽ hay một Tần Chân đáng yêu, không chịu thua kém thìVưu Khả Ý khác một trời. Nếu nói đến một TiếtĐịnh cương trực, thẳng thắn hay một Trình Lục Dương độc mồm độc miệng thìNghiêm Khuynh lại khác mọt vực. *** Văn án Anh là tênkhốn kiếp trong mắt người đời, những lại là anh hùng trong lòng cô. Anh tệ nhất, tặng cô tình yêu tốt nhất. Người đàn ôngcủa cô là một kẻ không việc làm, không hề có tương lai, hai bàn tay trắng. Rất nhiềungười hỏi cô coi trọng anh ở điểm nào, cô chỉ có thể nói: Đầu tiên,tình hình cụ thể mời nhìn mặt của anh. Thứ hai, lúccô còn nhỏ muốn cứu vớt thế giới, sau khi nguyện vọng thất bại, miễn cưỡng đổithành cứu vớt thanh niên sa ngã. *** Trích đoạn ① Nghiêm Khuynh dụi tắt khói, nghiêng đầu tới bình tĩnh nhìn cô: “Vưu Khả Ý, tôi kể xong chuyện xưa của mình, hiện tại cô nên hiểu tôi là người như thế nào chứ? Tôi có hai bàn tay trắng, sống mò mẫm lăn lộn ở tầng thấp nhất xã hội này, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu còn khả năng ngay cả mạng sống cũng không còn. Người như vậy, đáng giá để cô lưu lại sao?” ② Vưu Khả Ý. Cô sẽ không biết, thật ra thì từ sáu năm trước anh đã gặp cô. Ở thời điểm cô không hề hay biết, anh liền tự tiện khắc cô ở trong lòng. ③ “Nếu như anh không có dao thì anh không thể bảo vệ em; nếu như anh có dao thì anh không thể ôm em.” *** Mới đầu đọc văn ántôi liền mò vào review xem thử và thấy họ cũng có xa cách, bị cha mẹ phản đối,cũng sợ phải khóc bù lu bù loa. Nhưng cuối cùng tôi vẫn đọc thử. Vưu Khả Ý là một côgái trong sáng, xinh đẹp, sạch sẽ, trong mắt Nghiêm Khuynh cô như một thiênthần giáng trần không thể chạm đến bởi vì anh là một tên lưu manh. Một tên lưumanh chỉ biết chém chém giết giết, không việc làm, không học vấn mà rất đẹptrai, lạnh lùng mang cho người ta cảm giác khó gần nhưng không hư hỏng, chơibời. Định mệnh đã sắp đặtcho họ gặp nhau. Vưu Khả Ý sau khi đi ra từ trung tâm huấn luyện thì mưa rơikhông ngớt rất khó đón xe nhưng bất ngờ thấy dưới đèn đường đầu phố có bóng mộtchiếc taxi màu xanh dương nên đã chạy tới, đó là lần đầu tiên Vưu Khả Ý gặpNghiêm Khuynh. Lúc đó Nghiêm Khuynhđang đợi người muốn chém đàn em mình để xử nhưng tình cờ gặp cô, nên chở cô vềđến khu chung cư của mình. Sắp đi lên cầu thang Vưu Khả Ý bị một người đàn ôngsay rượu quấy rối, Nghiêm Khuynh không chần chừ mà xuống taxi giải cứu cô. Khi một người mìnhkhông quen biết bỗng dung có một sự kiện nào đó khiến mình đặc biệt chú ý thìđi đâu cũng tình cờ gặp được người đó. Vưu Khả Ý chưa kịpcám ơn Nghiêm Khuynh thì ngày hôm sau lại gặp anh tụ họp với đám đàn em, vẫn làbóng lưng đó, vẫn nét lạnh lùng không đổi đó khiến Vưu Khả Ý lập tức nhớ tới.Cô vì sợ sệt đụng phải những người côn đồ như vậy nên lập tức ăn thật nhanh rồiđi tìm Lục Đồng, anh nối gót theo cô trả lại chiếc điện thoại bị mất trong xeanh. Vưu Khả Ý cảm kích cám ơn rồi đưa tiền cho anh. Mà anh cầm lấy bỏlại vào túi cô chỉ nói: “Kẻ xấu xung quanh đây rất nhiều, hộ gia đình quá ít,buổi tối muộn cũng đừng đi ra ngoài lang thang nữa.” Rồi xoay người đi. Điều này đã khiếnVưu Khả Ý vô thức tò mò về anh, vô thức muốn bước vào một thể giới đầy nguyhiểm của anh. Tôi khá thích nam nữchính vì trong sự kiên cường họ có sự yếu đuối, sợ hãi, mờ mịt, tình yêu của họrất đẹp, tin tưởng người mình yêu, hết lòng vì người mình yêu cho dù song gióra sao vẫn không thể chia cắt. Tình cảm của cácnhân vật phụ như Lục Đồng cùng với một người đàn ông vì hôn nhân chính trịkhông tình yêu lại gặp gỡ nhau, yêu nhau thật lòng và người đàn ông đó đối xửvới cô ấy rất tốt. Hay chị gái Vưu Lộcủa Vưu Khả Ý lúc đầu vì mẹ mà đi theo con đường nhảy múa nhưng sau đó vì lítưởng, vì cuộc sống, vì tương lai của bản thân đã cố gắng thoát khỏi sự quản lícủa mẹ mình mà học một ngành khác, tìm một người chồng giản dị ngày ngày bậnbịu, lo lắng chắt chiu tiền nong. Nhưng đổi lại người chồng đó rất yêu thươngVưu Lộ nên cô ấy cũng không hối tiếc gì. Trong truyện các bạnsẽ bắt gặp một người mẹ chuyện quản chế nghiêm ngặt, cổ hủ, vân vân nhưng cũngđừng nản chí vì dù sao đến cuối bà cũng không thể ngăn anh chị chính đến vớinhau, nếu bạn bắt gặp một tên đàn em không phép không tắc của Nghiêm Khuynhcũng sẽ khiến bạn phải cười nghiệt ngã mặc dù ban đầu sẽ không thích cậu ta tẹonào. Và cuối cùng nếu bạngặp được tình tiết ngọt ngào, cười vui vẻ thì hãy mừng nhiều vô, bởi hết khúcđó sẽ khiến bạn khóc mà không cầm được nước mắt đấy. Đối với tôi thì đã ghim cái truyện này rồi vì lần đầu có một truyện mà làm tôi thấy phải đọc, nhất định phải đọc dù nó có đau lòng bao nhiêu. Tôi cố gắng đọc hết không bỏ sót chương nào vì tôi cảm nhận được từ đầu đến cuối họ vẫn trao cho nhau tình yêu, trao cho nhau lòng tín nhiệm chân thành. Mời các bạn đón đọc Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau của tác giả Dung Quang.
Khương Tiên Sinh Hôm Nay Cũng Muốn Công Khai
Mạnh Thử Hàn, năm nay 27 tuổi, là nữ diễn viên ra nghề nhiều năm nhưng vẫn chưa tỏa sáng, còn từng bị bạn trai cũ hãm hại rước lấy nhiều antifan. Thanh danh trên mạng không tốt, sự nghiệp cũng không thuận lợi phát triển, có thể nói con đường làm diễn viên của Mạnh Thử Hàn không hề bằng phẳng.   Người ta thường nói, muốn thành công trong giới giải trí, ngoài yếu tố thực lực và vận khí nếu có thêm chút bối cảnh quen biết thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Điều này không sai nhưng nó lại không đúng đối với Mạnh Thử Hàn. Trên mạng mắng Mạnh Thử Hàn là bạch liên hoa, là người phụ nữ ác độc thích chia rẽ người khác, là minh tinh bị kim chủ bao dưỡng... Nhưng không ai trong số họ biết rằng, cô là nhị tiểu thư của gia tộc Mạnh thị, cha là chủ tịch của tập đoàn giải trí Vạn Thịnh nổi tiếng.   Mạnh Thử Hàn tuy có bối cảnh hùng hậu nhưng lại lòng tự trọng rất cao, cô muốn thành công bằng thực lực của bản thân, phần vì không muốn nhờ vả gia đình, phần vì có chút khúc mắc với cha mẹ nên Mạnh Thử Hàn tiến vào giới giải trí chỉ với hai bàn tay trắng.    Năm năm trong nghề, Mạnh Thử Hàn đã nỗ lực rất nhiều, đã cố gắng biết bao nhiêu, nhưng cho dù có nỗ lực đến đâu cũng không bằng vài tin đồn ác ý, những lời vu khống hãm hại... Để rồi bao năm qua đi, thứ cô nhận lại chỉ là sự hiểu lầm của người khác, là thanh danh kiêu ngạo khó nghe.   Mạnh Thử Hàn không thể không thừa nhận con đường làm diễn viên của mình chẳng hề thành công, hình như trong 5 năm kia cô làm gì cũng không đúng, có chăng việc duy nhất cô làm đúng là nghe lời giới thiệu của cha mẹ đi gặp mặt Khương Kiền, để giờ đây mới có được người chồng tốt như anh ấy.   Khương Kiền, giới tính nam, năm nay 30 tuổi, là người đứng đầu và sáng lập ra công ty Tinh Quang nổi tiếng trong giới giải trí. Khương Kiền đẹp trai, tài giỏi, thành thục lại giàu có, nên cho dù anh không phải là diễn viên, ca sĩ thì vẫn có rất nhiều fan hâm mộ yêu thích, đặc biệt là fan bà xã nhiều không kể xiết, thậm chí còn được cư dân mạng bình chọn là “Người đàn ông muốn gả nhất năm”.   Mà Khương Kiền, “Người đàn ông muốn gả nhất năm” của nhiều chị em phụ nữ lại có một vấn đề sầu não mà lâu nay vẫn chưa được giải quyết, đó chính là khi nào thân phận ông xã Mạnh Thử Hàn của anh mới được công khai, chừng nào anh mới có được thân phận chính thức đây ???   Cô vợ nhà anh rất hay rảnh rỗi suy nghĩ ra đủ chuyện, nào là cô chỉ là minh tinh tuyến ba lại bị nhiều người ghét, không nên công khai mối quan hệ vợ chồng để tránh ảnh hưởng đến anh, rồi thì cô vẫn muốn tiếp tục nỗ lực, không cam tâm từ bỏ vì mộng tưởng của bản thân...   Thế là vì “mười vạn” lý do mà Mạnh Thử Hàn đề ra, Khương Kiền cũng chỉ có thể hậm hực chấp nhận thân phận người chồng bí mật mà thôi.   Nhưng người thông minh như Khương Kiền không lý nào lại bị động chờ đợi, vậy nên…   Khương Kiền hào phóng tiết lộ bí mật với bạn thân nhà mình, người hay lỡ miệng với cánh báo chí, phóng viên.   Khương Kiền bị phóng viên truy hỏi về việc ẩn hôn, anh chỉ có thể “không kiên nhẫn” và “vô cùng tức giận” vì chuyện riêng tư bị làm phiền, sau đó cũng chỉ có thể “bất đắc dĩ” mà thừa nhận.   Khương Kiền vui vẻ tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình, rồi như “vô tình” mà nhắc đến Mạnh Thử Hàn.   Và sau đây là trích đoạn “vô tình” ấy:   “MC: Xin hỏi tiêu chuẩn chọn vợ của Khương tiên sinh là gì?   Khương Kiền: Người bị toàn mạng bôi đen... Khương tiên sinh tạm dừng một chút, đêm qua bị Khương phu nhân lải nhải cả đêm đừng nói bậy khiến đầu hơi đau.   Fans bà xã im ắng, nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm phát sóng trực tiếp.   Khương Kiền: ...Là không được   MC trẻ tuổi dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi tiếp: Nghe đồn tiên sinh ẩn hôn, đối với chuyện này tiên sinh có muốn nói gì không?   Khương tiên sinh lạnh mặt liếc màn ảnh, không chút do dự: Không có lời nào để nói, Mạnh Thử Hàn bảo tôi đừng nói chuyện lung tung.   Mọi người: ???”   Vì để thân phận của mình được công bố, Khương tiên sinh quả thật đã cố gắng rất nhiều. Thế rồi cuối cùng nỗ lực cũng được đền đáp, Khương phu nhân đã chịu công khai rồi, chúc mừng Khương tiên sinh được thỏa lòng mong ước ^^.   “Khương tiên sinh hôm nay cũng muốn công khai” là một bộ truyện khá dễ thương, đáng yêu và ngọt ngào. Truyện tuy lấy đề tài từ showbiz nhưng cũng không khai thác sâu vào giới chuyên môn mà chỉ đề cập thoáng qua. Đây là một bộ truyện không dài nên không có quá nhiều biến cố xảy ra, truyện chủ yếu tập trung vào tuyến tình cảm của nam, nữ chính và thêm chút ngược tra nam, tra nữ mà thôi.   Khương Kiền tuy mặt ngoài hay lạnh nhạt, khó gần nhưng thật ra rất lại rất ngây thơ trong tình cảm, còn thích khẩu thị tâm phi, rõ ràng trong lòng quan tâm Mạnh Thử Hàn mà bên ngoài thì cứ làm như không có gì.    Nam chính người ta thì biết lấy lòng nữ chính, biết nói ngọt, biết tặng quà để nữ chính vui lòng, còn Khương tiên sinh nhà này thì chỉ có thẩm mỹ của một thẳng nam, nào là tặng vợ mình son môi hồng cánh sen, rồi thì lại balo cầu vồng, vợ mình mệt mỏi cũng lo lắng sốt vó nhưng mở miệng quan tâm lại là câu nói huyền thoại “uống nhiều nước ấm vào”.   Khương tiên sinh ngốc vậy đấy nên cách thể hiện tình cảm cũng ngốc nghếch vô cùng. Là những khi dùng nick phụ của mình chửi nhau đến đau cả tay với antifan của Mạnh Thử Hàn, là lúc nào cũng vui vẻ đeo chiếc đồng hồ cầu vồng đầy màu sắc do chính tay vợ tặng, là những khoảnh khắc hờn dỗi khi cô vợ nhà mình mãi không chịu công khai mối quan hệ... Và còn rất nhiều những hành động khác tuy khá ngốc nghếch nhưng lại vô cùng dễ thương của Khương Kiền ^^.   Nữ chính Mạnh Thử Hàn là một con người mạnh mẽ và có lòng kiên trì khá cao. Rõ ràng được sinh ra trong gia đình giàu có và bối cảnh hùng hậu, nhưng cô vẫn quyết tâm vươn lên bằng thực lực của mình, dù phải trải qua 5 năm gian khổ cũng chưa từng có ý định bỏ cuộc. So với hình tượng nam chính được khắc họa một cách rõ ràng, hình tượng nữ chính của Mạnh Thử Hàn tuy không sâu sắc bằng nhưng cũng đủ để lại dấu ấn trong lòng người đọc.   Tóm lại, nếu các bạn đang tìm một bộ truyện showbiz ngọt sủng, có số chương không quá dài nhưng nội dung vẫn ok thì đây sẽ là sự lựa chọn thích hợp dành cho bạn. __________   “ ”: Trích dẫn trong truyện Review by #Tuyết Tần - fb/ReviewNgonTinh0105   Mời các bạn đón đọc Khương Tiên Sinh Hôm Nay Cũng Muốn Công Khai của tác giả Nhất Chỉ Đại Sa Ngư.
Thế Giới Này Điên Rồi
Chuyện kể về một tiểu thụ đau khổ vì bị phản bội trong tình yêu. Do đả kích quá lớn mà hắn đã đập trúng đầu trong khi hỗn loạn dẫn đến phải nhập viện. Kì Nhạc, giới tính nam, thích phụ nữ, mắc bệnh tim bẩm sinh nên chết sớm, nhưng ông trời trêu chọc, linh hồn của cậu nhập vào thân thể của tiện thụ. . . Cánh cửa thế giới mới được mở ra. Lúc mở mắt, Kì Nhạc phát hiện mình vẫn còn nằm trong cái bệnh viện kia, có điều đã xảy ra chút vấn đề nhỏ. Mọi người giải thích nghi vấn cho cậu: “Cậu là gay.” Kì Nhạc: “. . . . . .” Mọi người: “Cậu là 0, cũng chính là người bị đè.” Kì Nhạc: “Nói láo! Ông là trai thẳng! Mọi người tiến lên vỗ vai cậu: “Vậy đánh cược đi, đàn ông trên thế giới đều có thể biến từ cong thành thẳng, nhưng còn cậu thì không.” Kì Nhạc giận đến phát run: “Cứ đợi đấy!” Mọi người nhắc nhở: “Lúc cậu tỏ tình làm lớn lắm, bây giờ ai cũng biết cậu là gay, làm gì còn cô nào thích cậu" *** Nội dung truyện đúng như cái tên của nó, thế giới này điên hết rồi. Cả đám người trong bộ truyện này đều không ai bình thường cả. Từ nam chính cho đến nam phụ, từ cặp chính cho tới cặp phụ, cho đến đám diễn viên quần chúng xung quanh.. không ai là không điên, không ai là không hâm hâm dở dở :)) Mà hâm dở một cách siêu cute. Ai đọc đam mỹ được mà muốn giải trí thì nên đọc bộ này, siêuuuuu hài luôn, mà hài kiểu rất tinh tế chứ không phản cảm, cộng với giọng edit siêu duyên của bạn Mộc đã góp phần khiến bộ truyện này trở nên thú vị hơn gấp mấy lần. Mình cực thích cách bạn Mộc đặt xưng hô trong bộ này, một lũ đực rựa ở với nhau thì đương nhiên không thể nghiêm túc gọi nhau là tớ tớ bạn bạn rồi. Mình thích cái cách xưng hô mày-tao, xưng bố mày.. ăn nói bỗ bã của đám trai cong trong bộ này. Kết hợp cách xưng hô với tính cách tưng tửng của cả lũ làm mình nhiều lần phá ra cười không khép miệng được. Túm lại là giờ mình vẫn đang đọc được hơn một nửa chứ chưa đọc xong. Nhưng trong đầu đã thôi thúc phải viết review, phải viết review luôn và ngay. Thế là bài review này ra đời.!!!! Mọi chuyện bắt đầu từ một cái bệnh viện tên là Thần Ái (nghe tên đã thấy nó bệnh bệnh kiểu gì rồi ????). Một bệnh viện có đủ các khoa, bao gồm cả khoa tâm thần luôn ???? Có lẽ bệnh viện này được xây dựng trên một vùng đất linh khí dồi dào, hoặc là chướng khí quá dày đặc, mà đã khiến biết bao nhiêu con người – chú ý là số nhiều nha – không điên cũng bị nhét đến khoa tâm thần vì sau khi vào viện đều trở thành một con người khác, theo đúng nghĩa đen luôn, tức là bị đổi hồn ấy ạ. Nam thụ Kỳ Lạc của chúng ta cũng chính là một trong số đó. Sau ca phẫu thuật tim thất bại, thân xác cũ chết đi, cậu tỉnh lại trong một thân thể mới, thân thể này thì lại vô cùng đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ toàn quen một lũ không bình thường, và lũ không bình thường này đều là trai cong thứ thiệt. Một tên trai thẳng tỉnh dậy trong vòng tay của một lũ trai cong. Khỏi phải nghĩ cũng biết mọi chuyện sẽ điên khùng đến mức nào. :)) Điều khiến mình buồn cười nhất và cũng thấy hấp dẫn nhất trong bộ này đó là tác giả không chỉ tập trung miêu tả vào đôi chính, mà còn chăm chút đến cả mấy đôi phụ nữa. Có cậu trạch nam Dịch Hàng cả đời chỉ biết cắm đầu vào chơi game cũng bị đổi hồn vào một anh thụ, gặp trúng ngay anh công dở hơi mà cứ nghĩ mình bình thường, bề ngoài lạnh lùng tinh anh nhưng lại là một tên thích bát quái số một. Chuyên nghe theo lời xúi dại của lũ bạn thần kinh mà bày ra đủ mọi trò điên khùng ngớ ngẩn để hy vọng đạt được mong muốn đó là thông cúc của Dịch Hàng. Có 2 đại thụ (gọi là đại vì hai ông này ngầu như trái bầu và cũng điên như con.. điên ????????) Diệp Thuỷ Xuyên và Thẩm Thư, 2 ông này có thể lao vào đấm nhau bất cứ lúc nào, đấm cho đến thâm tím mặt mày xong ngay một phút sau đó lại có thể ngồi vui vẻ bàn luận với nhau xem nên đắp loại mặt nạ nào cho đẹp da ???? Có một tên đạo sĩ dỏm chuyên bán bùa linh tinh cuối cùng bị trời phạt đang nằm ngủ cũng tự nhiên chết ngóm, rồi hồn lại chui vào thân xác của chủ tịch hội sinh viên trường đại học. Thế là từ chủ tịch hội sinh viên thành chủ tịch hội bán bùa =)))). Có một ông bác sỹ khoa tâm thần (tui cảm thấy ông này mới giống bệnh nhân tâm thần nhất ấy ????) luôn tin vào việc thay đổi hồn phách ở bệnh viện, ngày đêm bám theo hỏi han điều tra ghi chép về những người đã có dấu hiệu bị đổi hồn, đó là Kỳ Lạc, Dịch Hàng, Đạo Sĩ… rồi dần dần bị kéo vào thế giới trai cong, và bị bẻ cong, bị thông nát cúc cmnl :)))))) Tất nhiên ngoài những nhân vật nhắc đến đã buồn cười ở trên thì không thể không nhắc đến nam công của bộ này – Cố Bách – bạn từ nhỏ của nam thụ Kỳ Lạc. Thân thể cũ của Kỳ Lạc bị bệnh tim bẩm sinh, luôn luôn ốm yếu. Vì thế cậu bạn Cố Bách luôn che chở bảo bọc người bạn của mình. Từ sự quan tâm, che chở, theo thời gian đã trở thành tình yêu sâu nặng. Nhưng do Kỳ Lạc bị tim bẩm sinh nên Cố Bách không dám bày tỏ vì sợ cậu bị kích thích. Cậu đã hy vọng biết bao vào cuộc phẫu thuật của Kỳ Lạc, cậu hy vọng khi Kỳ Lạc khoẻ lại sẽ nói ra tấm chân tình của mình. Nhưng rồi cuộc phẫu thuật của Kỳ Lạc thất bại, mọi thứ dường như sụp đổ trong mắt Cố Bách. Cậu đã tưởng như không bao giờ có cơ hội để bày tỏ với người mà cậu yêu nữa. Nhưng rồi Thần Ái (vâng, chính là Thần Ái – nơi kết nối những con chym) đã mang Kỳ Lạc trở lại bên cậu. Mang hạnh phúc tưởng chừng như sẽ mãi mãi mất đi quay trở lại. Thế rồi công cuộc bẻ cong cậu bạn thân yêu Kỳ Lạc của Cố Bách bắt đầu. Đó là cả một quá trình anh giấu tôi diếm, anh truy tôi giả vờ ngu cực kỳ buồn cười. Chủ yếu là do cái tính của Kỳ Lạc quá bá, dù ngày trước mắc bệnh tim nên yếu ớt, nhưng đó chỉ là thể trạng, còn tinh thần của cậu thì hung hăng hơn bất cứ ai. Giờ có được thân thể khoẻ mạnh kết hợp với cái linh hồn được nuông chiều từ bé, muốn gì được nấy thì đúng là không ngán ai, thích đấm ai thì đấm, thích chửi ai thì chửi. Thế nhưng cuối cùng cậu nhận ra cậu không hề phản cảm khi đối mặt với đoạn tình cảm của cậu bạn Cố Bách dành cho mình. Rồi cậu chính thức trở thành thụ nằm dưới thân công Cố Bách luôn.!! :))) Truyện này là đam mỹ nhưng không hề khó ngấm, thịt thà thì thơm phức, hy vọng các chị em hủ nữ cùng nhảy với tui. Tui đi đọc tiếp đâyyyyyyyy.!!!!!!!!!! Mời các bạn đón đọc Thế Giới Này Điên Rồi của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.
Chơi Độc
Lần này tác giả Kim Bính thật sự “chơi độc” rồi.  Cái “độc” thứ nhất, là nữ chính Tôn Hồi. Xuất hiện ngay từ những con chữ đầu tiên, Tôn Hồi là một cô gái mười chín tuổi, sinh viên năm thứ nhất, xinh xắn đáng yêu, hoạt bát lanh lợi, vô cùng nghĩa khí với bạn bè. Chính là một nụ hoa đang thời kỳ hé nở, rực rỡ và tràn đầy sức sống.  Cái “độc” thứ hai là sự xuất hiện của nam chính. Hơn 10 chương đầu tiên, không ai biết nam chính là ai cả. Xung quanh Tôn Hồi dần dần xuất hiện những người đàn ông. Đầu tiên là người anh rể đẹp trai giàu có Đàm Đông Niên, luôn yêu thương cưng chiều cô em vợ nhỏ một cách khá… đặc biệt, thêm một anh chàng tài xế trầm tĩnh ít nói Giang Binh. Cả hai người đó đều có ấn tượng tốt đẹp đối với Tôn Hồi, một người còn suýt trở thành mối tình đầu của cô. Nhưng chẳng ai ngờ được, trong lúc mọi người hoang mang rối rắm thì nam chính đã nhẹ nhàng lướt qua trong một khung cảnh vô cùng tầm thường với một khuôn mặt tím xanh nhận không ra là xấu hay đẹp.  Hà Châu vốn vẫn luôn sống lặng lẽ ẩn dật như vậy, cho đến khi gặp được Tôn Hồi. Lần đầu tiên gặp nhau, là cô đang đi đòi lại công đạo cho bạn của mình. Dáng người nhỏ nhắn là thế, khuôn mặt trắng trẻo chưa hết nét ngây thơ, vậy là lại đập bàn quát vào mặt anh. Tất cả những nét đáng yêu đó của Tôn Hồi, Hà Châu lặng lẽ ghi vào trong tim.  Nhìn Tôn Hồi suốt ngày nói cười như vậy, không ai biết rằng tuổi thơ của cô cũng khá dữ dội. Cô có một người chị gái, do vậy lúc sinh ra cô lại là con gái thì ba mẹ lại mang cô đi cho, sau cùng người ta cũng không muốn nuôi cô nữa nên trả lại. Quay về trong sự lạnh nhạt và miễn cưỡng của ba mẹ, Tôn Hồi chỉ cảm thấy ít ra không ở đầu đường xó chợ là tốt rồi.  Chị gái và anh rể cũng rất tốt với cô, cho đến một ngày Tôn Hồi phát hiện ra hình như cô nghĩ sai rồi. Chị gái và anh rể đang vốn hòa thuận lại cãi nhau, chẳng hiểu sao cô lại kẹt ở giữa. Người chị mà cô tưởng rằng luôn yêu thương cô, lại vì sĩ diện của bản thân mà đổ vấy cho cô quyến rũ anh rể mình, khiến cho cô bị cha đánh 1 trận thừa sống thiếu chết rồi đuổi khỏi nhà.  Mọi chuyện rơi xuống cùng một lúc, Giang Binh bí ẩn mà cô thích thì ra là người đã đính ước, hơn nữa còn nhẫn tâm đẩy cô về phía người anh rể mà cô đang bị vu oan giá họa kia. Cha mẹ chỉ tin lời chị gái xem cô là sao chổi, sống chết của cô cũng chẳng thèm để ý. Trong một đêm, Tôn Hồi như rơi vào vực sâu vạn trượng, không có chỗ để đi, có nhà nhưng không thể về. Vậy mà lúc ấy, người đàn ông nửa tháng ăn bánh bao dưa muối, trong tài khoản chỉ còn 8 tệ, lại bước đến bên cô và nói: “Anh thích em, Hồi Hồi. Anh rất thích em. Theo anh về nhà, nhé?” Người ta thường nói, thời gian để người đàn ông yêu một người phụ nữ là khoảng 8 giây, còn thời gian để người phụ nữ yêu một người đàn ông là khoảng mười mấy ngày. Hà Châu yêu Tôn Hồi từ cái khoảnh khắc cô đập bàn hôm ấy và đến buổi tối cô quát vào mặt anh bắt anh ăn cơm thịt nướng mà cô mua, thì Hà Châu đã xác định. Đó chính là 8 giây anh cần. Còn Tôn Hồi, kể từ ngày đầu tiên Hà Châu nói rằng anh thích cô, cho đến những ngày tiếp theo đó, đều là câu nói: “Theo anh về nhà, em nhé?” Anh không có nhà, anh chỉ ở ghép trong một căn hộ không có phòng, nhưng anh nói: “Em ngủ đi, anh sẽ ngủ bên ngoài.” Bên ngoài trong miệng anh, chính là đằng sau cánh cửa phòng, trên hành lang. Ban ngày anh đi làm, nhưng đến buổi tối lại chạy đến khu nhà của ba mẹ Tôn Hồi dắt cô về. Bởi vì anh biết, cô sẽ quẩn quanh ở đó với hốc mắt đỏ hoe và một hy vọng nhỏ nhoi ba mẹ sẽ tìm cô về. Nhưng không, ba mẹ và chị gái, không một ai nhớ đến cô cả. Chỉ có Hà Châu, mỗi ngày sẽ chăm sóc vết thương cho cô, mua đồ ăn cho cô, ôm cô dậy và đưa cô về nhà. Cuối cùng, cô nắm lấy tay anh, theo anh về nhà. Đó chính là mười mấy ngày mà Tôn Hồi cần để chấp nhận Hà Châu. Nhưng đây chưa phải là điểm “độc” nhất của câu chuyện. Tác giả càng chơi càng lớn. Sau khi mang được Tôn Hồi về nhà, chính là chuỗi ngày trở mình của Hà Châu. Thì ra anh không chỉ đơn giản là một tên lưu manh quản lý quán net, không có trình độ chỉ có nắm đấm. Hà Châu đã từng học rất giỏi, nhưng vì biến cố bất ngờ ập đến mà anh phải náu mình nhiều năm như vậy. Sau khi ở bên Tôn Hồi, anh mới bắt đầu phá kén bay lên. Trong một thời gian ngắn, anh đã tạo được cho mình một chỗ đứng nhất định trong giới làm ăn. Anh không ngại khổ ngại khó, chỉ muốn mang đến những gì tốt nhất cho cô gái của anh. Làm giàu nhanh chóng, cũng chẳng có mấy đường. Không trộm cướp thì là buôn lậu. Hà Châu đi chính là con đường thứ hai. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Hà Châu không hề tha hóa về đạo đức, anh đương nhiên biết buôn lậu là phạm pháp, nhưng vì một mục đích to lớn hơn đằng sau đó, anh bắt buộc phải đi con đường này. Rất may, Tôn Hồi của anh là một cô gái vô cùng hiểu chuyện. Không cần biết anh ở ngoài lăn lộn thế nào, chỉ cần về đến nhà thì sẽ lập tức cảm nhận được sự ấm áp của cô gái nhỏ. Cô thông minh, xinh đẹp lại vô tư hoạt bát. Đối với một Hà Châu mình vốn không hiểu rõ, cô có một niềm tin vô cùng kiên định. Chính vì sự tin tưởng tuyệt đối này, Hà Châu mới có thể vượt qua mọi rào cản, yên tâm thực hiện kế hoạch của mình. Cách yêu của Hà Châu có lẽ hơi cực đoan một chút. Anh biết Tôn Hồi vẫn còn hy vọng đối với gia đình nên dùng chút thủ đoạn để cô nhìn rõ, ba mẹ cô không cần cô. Nếu như có cần, cũng chỉ là cần cô để bán lấy tiền mà thôi. Anh bao bọc cô trong thế giới riêng, vì cô quá sạch sẽ, Hà Châu chỉ muốn cô mãi mãi có thể vui tươi như vậy, không cần phải nhìn thấy những vết nhơ của xã hội. Nhưng có đôi lúc hiệu quả lại không được như ý muốn.  Tôn Hồi lâu dần cũng sẽ phát hiện những chuyện mà Hà Châu đang làm, cũng sẽ giận dỗi, cũng sẽ hành hạ tinh thần anh một chút. Nhưng đến cuối cùng, cô cũng sẽ chấp nhận mọi thứ của anh, vì cô không thể cưỡng lại trái tim của chính mình. Từ lúc nào, mà cô đã quá quen với hình ảnh anh lặng lẽ ngồi hút thuốc trong phòng khách cả đêm chỉ vì sợ cô sẽ giận anh mà đi mất, đã quen với sự cưng chiều đến mức sến súa của anh, đã quen với góc nhỏ yếu đuối mà anh chỉ thể hiện ra với một mình cô.  Hà Châu không nói với Tôn Hồi, nhưng anh chưa bao giờ nói dối. Mỗi một lần cô phát hiện gì đó, anh đều thành thật trả lời. Thế nên, cuối cùng Tôn Hồi phát hiện, từng người từng người xuất hiện quanh cô đều là những giọt mưa rơi trên mặt nước, trông có vẻ như rời rạc chẳng liên quan nhưng thực ra các vòng tròn lan ra lại đan cài vào nhau, tạo thành những đợt sóng. Mà Hà Châu lại mang cô đem giấu tận sâu dưới dòng nước ấy, tránh xa mọi giông tố. Đó là cách anh yêu Tôn Hồi. Nhưng con người rồi ai cũng phải trưởng thành, dù cho Hà Châu có che chở thế nào thì cũng có một ngày Tôn Hồi ngoi lên mặt nước. Chính vào lúc đó anh mới biết được rằng, thì ra cô gái của anh cũng đã lớn, đã có thể đối mặt với sự khốc liệt của cuộc đời. Cái chết của người bạn thân khiến Tôn Hồi thực sự khó vượt qua, nhưng đó không phải là lỗi của Hà Châu. Anh cũng đã phải trả giá rất nhiều rồi. Thế nên, vào lúc Hà Châu tưởng chừng như một lần nữa quay lại cuộc đời của trước kia, tăm tối và lạnh lẽo thì Tôn Hồi lại đến. Vẫn là ánh sáng ấy, vẫn là sự ấm áp ấy, cô lại một lần nữa mở ra cho anh một con đường.  Anh sẽ đánh hạ thế giới này cho em, để em chạy đến đâu cũng không thể rời khỏi anh. Tôn Hồi, anh không có lương tâm, lương tâm của anh chính là em. Anh không có trái tim, trái tim của anh đã bị em lấy đi mất rồi. ….. Câu chuyện nhẹ nhàng, thoảng chút hài hước, mỗi một nhân vật đều có sức hút nhất định. Người đáng nhắc đến nhiều nhất có lẽ chính là anh rể Đàm Đông Niên của Tôn Hồi. Anh hiện diện trong cuộc sống của Tôn Hồi như một người bạn, chân thành từ đầu đến cuối. Chính bản thân anh cũng không rõ đó có phải tình yêu hay không, nhưng từ sâu thẳm trái tim, anh thực sự rất muốn cô gái nhỏ ấy có được một hạnh phúc trọn vẹn. Thế nên đừng gọi anh là nam phụ, vì anh xứng đáng làm một nam chính của một ai đó cũng xuất sắc như Tôn Hồi vậy, chỉ là anh vẫn chưa gặp được mà thôi. Câu chuyện kết thúc với sự ra đời của hai bánh bao nhỏ Đại Đao và Tiểu Kiều. Tôn Hồi dũng mãnh sinh được 2 bé con, 1 trai 1 gái, tiếp tục hoàn thành việc học dở dang, yên yên ổn ổn làm một bà chủ nhỏ của tiệm bánh ngọt, và suốt ngày ngụp lặn trong mật ngọt tình yêu của người đàn ông đẹp trai thành đạt khiến cả giới nữ phải ngoái nhìn - Hà Châu. Có một thứ tình yêu, gọi là bảo vệ. Dốc hết tất cả những gì mình có, cả tình yêu, cả lý trí, cả sức lực, cả tinh thần, cả đời. --------------------------- " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Cách đây không lâu, Tôn Hồi gây nên một trò cười. Cô dẫn hai anh em đến trường mẫu giáo, lúc đăng ký cô quên mất tên thật của hai bé, giáo viên trường mẫu giáo không tưởng tượng nổi: "Cậu bé tên... Hà Đại Đao ạ?" Tôn Hồi vỗ trán một cái: "Ôi, tôi xém quên mất. Tên cháu là Hà Thông, em gái là Hà Đồng." Hà Đại Đao là một bạn nhỏ ba tuổi rất coi trọng tôn nghiêm của người đàn ông, vì phần tôn nghiêm này, cậu bé lợi dụng thời gian nửa năm cố gắng sửa phát âm tiếng phổ thông của mình. Không lâu trước đó cậu bé vừa cùng Hà Châu nghiên cứu thảo luận về ông già Noel rất ngon lành. Hà Châu sâu sắc nhận thức được sai lầm của bản thân, mua cho cậu bé ba lô, bút chì để bồi thường, rồi quẳng hai anh em bọn nhỏ vào trường mẫu giáo. Hà Đại Đao hiểu rằng người mẹ ngay cả tên của con trai mình cũng có thể quên thì chẳng đáng tin cậy, cậu bé quyết định phải tự lực gánh sinh. Học cách tự ăn cơm, tự ăn điểm tâm, còn phải tự mình đi tè. Hà Đại Đao đứng tè bên toa let, xoay đầu nhìn sang Hà Tiểu Kiều: "Em không có chim nhỏ nên chỉ có thể ngồi tè thôi!" Hà Tiểu Kiều là một bạn nhỏ ba tuổi ý chí kiên cường tích cực tiến lên. Cô nhóc đã không ngô nghê coi kẹo que là chim nhỏ nữa. Cô nhóc từng nghe có công mài sắt có ngày nên kim, câu chuyện nước chảy đá mòn, đồng thời tin tưởng chỉ cần cố gắng thì mình có thể đứng tè giống Hà Đại Đao. Hà Tiểu Kiều loạt xoạt loạt xoạt. Cửa phòng vệ sinh truyền tới một loạt tiếng bước chân lộn xộn. Cô Vương, giáo viên hiền hậu của trường mẫu giáo tạ ơn Trời Đất: "Ôi chao, cuối cùng tìm được hai con rồi. Hà Châu, Hà Đồng, đi vệ sinh có thể tìm cô giáo mà! Các con còn bé, các..." Cô Vương câm nín, nhìn cái mông nhỏ bóng loáng của Tạ Kiều Kiều, còn cả chân nhỏ ướt đẫm và cái váy vứt trên sàn của cô nhóc. Hà Đại Đao mặc quần tử tế rồi bảo: "Cô Vương ơi, Hà Tiểu Kiều tè ra quần!" Cô Vương nhìn trần nhà với một góc bốn lăm độ, mặc niệm ba phút cho chính mình, tiếp đó thân thiết dẫn hai đứa ra ngoài. Mời các bạn đón đọc Chơi Độc của tác giả Kim Bính.