Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hận Phong Trần

Thể loại: cổ đại, cung đình, phụ tử, ngược luyến tàn tâm, cực phẩm, SE Editor: Lệ Cung Chủ Nhân vật: Hạ Lan Sở ( Liên Sơ ), Hạ Lan Ỷ Thiên, Lý Thanh Lưu Tích nhật lạc hoa hàm yên Chung bất quá ký thân ỷ thiên Điệp yến sí đoạn triêu tịch Lưu mộng yểm củ triền bán sinh Khởi vũ lộng thanh ảnh . Hà tự tại nhân gian Thế gian phù hoa nhất thuấn Nam kha mộng tẫn nhất tràng. Vọng sinh khởi “si” nhất tự. . . Tiếng đàn ngừng bặt cũng là lúc cái tên Hạ Lan Sở cũng hoàn toàn biến mất trên cõi đời. Liên Sơ khờ dại lúc đó nghĩ rằng, từ bây giờ đến mãi về sau, y chẳng còn bất kỳ liên quan gì đến Hạ Lan hoàng triều cùng phụ hoàng y là Hạ Lan Ỷ Thiên. Cho đến khi ảnh lửa hoàn toàn mất, ý thức còn quyến luyến trong mắt khiến thân ảnh sau cùng in lại trong tâm trí y. *** Hồng Trần tiền truyện] Tác giả: Trần Ấn Thể loại: ngược văn, phụ tử, sad ending Bên chân, hồ nước nổi sóng nhẹ nhàng. Trên đầu, gió thổi lá vàng bay, mây nhẹ trôi bồng bềnh. Thật là một ngày thu lạnh lẽo tươi đẹp! Ta khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đi vào trong hồ. “Hận phong trần” là cuốn thứ ba trong bảy cuốn thuộc tập truyện “Phù sinh mộng”. Cảm giác đọc xong chỉ có thể là một cái nhói đau, bất lực. Ta ban đầu không định đọc truyện này do biết nó là BE, nhưng không hiểu sao chi tiết Liên Sơ trầm mình lại thu hút ta đến thế. Truyện không dài, đọc QT chỉ vỏn vẹn 58 trang ngắn ngủi. Cuộc đời một con người thông qua 58 trang truyện đó, nhìn lướt qua có thể thấy thật ngắn ngủi,  nhưng khi đọc lại mang đến cho ta cảm giác dài đằng đẵng. Tựa như có thể đứng một bên mà chứng kiến tất cả. Là một hoàng tử, nhưng mẫu phi lại là một người làm nghề ca kĩ. Có được sự sủng ái của vua thì sao, có được sắc đẹp cùng tài năng tuyệt đỉnh thì thế nào. Chung quy như từ trước tới giờ chẳng phải vẫn luôn có câu “Hồng nhan bạc mệnh” hay sao. Bị người ta ám hại chỉ là chuyện sớm muộn, có danh phận hay không có danh phận, xã hội lúc nào cũng phân định rạch ròi như thế đấy. Để rồi mẫu phi bị hạ sát ngay trước mắt, bên tai văng vẳng tiếng thề nguyền của người “phải trả thù”. Một đứa trẻ chưa được nhiêu tuổi sao có thể thực hiện được, ngay khi đến tính mạng của bản thân còn bấp bênh như đèn treo trước gió. Làm ăn mày, được người ta nhận về nuôi ăn để lúc lớn làm cho gánh hát với cái tên Liên sơ. Trời phú cho gương mặt thanh tú, nhưng hoàn cảnh lúc bấy giờ với khuôn mặt như vậy là tốt hay không tốt. Chỉ biết thân dù là nam nhân, nhưng khuôn mặt này khiến bao nam nhân khác thèm muốn, kể cả phải cưỡng đoạt. Ngày đó đến không nhanh không chậm, vì cứu gánh hát mà trưởng đoàn đem y dâng cho một tên quan giầu có. Hắn cưỡng bức y, cường bao cùng tra tấn, để lại trên làn da trắng trẻo mềm mịn kia vô số vết roi tàn bạo. Người thân cận của y, quyết trả thù liền đến giết chết tên quan nọ, trưởng đoàn cũng vì quá xấu hổ nhục nhã mà thắc cổ tự vẫn. Những tưởng cái bất hạnh kia chỉ dừng lại ở đó, nhưng nào ai ngờ chuyện xảy ra về sau. Đó là phụ hoàng y, là người đã sinh ra y, là người cha cưng chiều y trong kí ức, và giờ là nam nhân đang nằm trên y mà mãnh liệt dây dưa trong dục vọng. Y không thể nói, cũng không thể ngăn cản, vì y chỉ là một con hát, một con hát với cái tên Liên Sơ. Ngày y trầm mình, là một ngày thu lạnh lẽo mà đẹp đẽ. Mây trôi cùng làn gió thổi khiến nước hồ từng gợn sóng lăn tăn. Cả cuộc đời, hạnh phúc nhất chỉ có ba năm ngắn ngủi, nhưng như vậy có lẽ đã đủ rồi. Người mà y muốn bảo vệ đã không còn, vậy hà cớ gì y còn phải nhẫn nhịn mà sống ở nơi lạnh giá này. Vì có lẽ, cái chết sẽ chấm dứt những chuỗi ngày đau khổ, chấm dứt tấ cả tủi nhục cùng phiền muộn. Chấm dứt cuộc đời của một con hát mang cái tên Liên Sơ. Không phải hoàng tử Lan Sở. Liệu trên thế gian còn ai nhớ đến y, đến sự tồn tại của y, hay tất thảy đã phai nhạt, như một làn sương khói vô danh. p/s: lảm nhảm linh tinh quá, cơ mà vì ta rất thích cái này nên …. Ta định viết review từ lâu rồi nhưng lười nên giờ mới viết. Cuộc đời của Liên Sơ còn tiếp tục trong chi Hồng trần, nhưng ta không đọc tiếp. Vì đơn giản với ta, Liên Sơ đã mãi mãi an nghỉ dưới đáy hồ lạnh lẽo kia. Chi tiết đó vs người khác là một BE, nhưng vs ta lại là một HE. Kết thúc được tất cả, có lẽ là hạnh phúc, là mãn nguyện rồi. p/s 2: dạo này ta lười viết truyện quá, nhưng chắc có lẽ tuần sau sẽ có chap mới a. *** Họ cùng tên đệm của ta là Hạ lan, tên một chữ Sở. Đây chính là họ của hoàng đế đương thời, cũng tức là hoàng đế chính là cha của ta —— Hạ Lan Ỷ Thiên. Trong trí nhớ lúc nhỏ, phụ hoàng vóc người cao to, tráng kiện, thanh âm vang vọng, ***g ngực rộng và ấm áp,. Khi phụ hoàng ôm ta vào trong ngực, cứ như tất cả mưa gió thế gian, tựa hồ đều biến mất Nhưng phụ hoàng dù có che chắn hết mưa gió thế gian, vẫn không che chở được ta khỏi ánh mắt lạnh lùng của Thấm hoàng hậu. Vừa khinh miệt vừa chán ghét, không một khắc nào không thế.Chỉ vì ta mặc dù là thái tử, nhưng không phải cho thị sinh ra. Mẫu thân của ta là Ngư Nhược Thủy, một nữ nhạc quan. Điệu vũ nghê thường túy lục hoàn, đôi bướm bay lượn được thêu trên thắt lưng hồng, làm say đắm lòng người. Năm năm trước, tại buổi tiệc mừng thọ chỉ bằng một điệu vũ mà đã mê hoặc được hoàng thượng, trước ánh mắt đố kị của bao quan lại cùng phi tần, mỉm cười uyển chuyển, ngã vào trong lòng của hoàng thượng. Được toại nguyện trở thành sủng phi của hoàng thượng, người cũng biết, trong ngoài cung, ai cũng đều ở sau lưng gọi người là Yêu phi. Người chỉ cười nhạt, nụ cười mê hoặc như cũ, một mình chiếm hết ân sủng của hoàng thượng. Phụ hoàng cực kì sủng ái người, không để ý đến quần thần khuyên can, phá vỡ di huấn tổ tiên từ xưa, phong ta mới bốn tuổi làm Thái tử. Đại lễ mừng sắc phong, Mẫu Phi ngồi sát Phụ hoàng, đắc ý cười. Trong làn khói hương nghi ngút, ta trông nghiêng thấy Hoàng hậu, ôm tiểu muội cùng tuổi ta tới xem lễ.Trước ánh mắt khiêu khích của Mẫu Phi, ánh mắt thị không chút phẫn nộ, khuôn mặt trắng như tuyết không biểu lộ chút cảm xúc nào. Ta dự cảm, sắp có chuyện xảy ra. Quả nhiên. Một đêm hè oi nồng, ta thức giấc, không muốn đánh thức thư đồng ngủ cùng, cũng không thắp đèn ***g, ta rón rén xuống giường, lần ra phía sau đi tiểu. Còn chưa kịp cởi y phục, một người bịt mặt yên lặng đẩy cửa bước vào, tay cầm đao, dù cách màn vẫn thấy chói mắt thấu xương. Ta toàn thân cứng đờ, mắt thấy đao chém vào lưng thư đồng, lưng cũng đau nhức hệt như người bị giết là ta vậy. Xong việc, người bịt mặt tựa như âm hồn, nhảy qua cửa sổ biến mất. Ta lúc này mới phát hiện đũng quần ướt sũng, run rẩy đi tới trước giường. Khắp giường đầy máu đỏ thẫm, thư đồng của ta, không kịp kêu rên một tiếng, làm kẻ chết thay cho ta. Ta không kêu nổi riếng nào, lảo đảo chạy sang tẩm cung của Mẫu Phi ngay bên cạnh, nhưng không thấy một bóng người. Hay là Mẫu Phi cũng như mọi khi, đã đến tẩm cung của Phụ hoàng? Ta nghĩ vậy, nhưng tim lại càng đập nhanh. Đêm khuya thanh tĩnh, bỗng huyên náo cả lên, còn có tiếng khóc chói tai. Ta như bị ma xui quỷ khiến, chui vào giường nằm của Mẫu Phi. Cửa cung bị đá tung ra. Ta nghe tiếng roi da cùng với tiếng thở hổn hển. Mẫu Phi yếu ớt kêu lên một tiếng thê lương. Bị tua màn của giường che mất, ta chẳng thấy gì, chỉ nghe Mẫu phi liên tục kêu khóc, mỗi tiếng như kim đâm thẳng vào tai ta. Đêm đó dài như cả một đời người. Khi ta phát hiện mình đã cắn môi đến chảy máu, thì cuối cùng một thân người đầy máu ngã xuống đất. Ta từ khe của tua màn nhìn ra. Chính là Mẫu phi, cơ thể uyển chuyển dịu dàng trước đây dính đầy máu, nằm dưới đất. Roi da nhẹ rơi xuống. Ta từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu thấy giọng Phụ hoàng khủng khiếp đến vậy: “Đây là kết cục của kẻ dám phản lại ta.” Vạt áo thêu kim long đi khuất tầm mắt. Thấm Hoàng hậu, vốn trước giờ không lên tiếng, cuối cùng nở nụ cười: “Ngư Phi, ngươi cũng biết, tư thông thị vệ, *** loạn cung đình, phải chịu tội gì?” Mẫu phi vô lực rên rỉ, ta không dám lên tiếng. Nghe Hoàng hậu cười, sai cung nhân tâm phúc mang đèn đến, nhỏ nhẹ nói: “Từ ngày đầu tiên thấy ngươi bên cạnh Hoàng thương, bản cung đã muốn thiêu chết đồ yêu nghiệt như ngươi.” Ánh lửa và mùi cháy bốc lên, Mẫu phi gào lên thê thảm đến dựng tóc gáy.Người quằn quại trên mặt đất, bỗng nhiên ánh mắt người gặp ta đang hé nhìn sau tua màn. “Sở nhi!” Mẫu phi mặt đầy máu thất thanh kêu lên, ngay lập tức vội che miệng lại. Hoàng hậu không hiểu, lạnh lùng cười: “Thái tử của ngươi, đã sớm đi đến cõi cực lạc rồi.” Ta không biết Mẫu phi đang hấp hối, làm sao còn có thể bảo vệ ấu tử đang cận kề nguy hiểm. Nhưng ánh mắt Mẫu phi sáng rực oán hận khiến người ta sợ hãi. Người bỗng bò dậy, lê cơ thể đang cháy trong lửa đi đốt Thiên điện ta ở. “Thấm hoàng hậu, ngươi thật độc ác, đến cả Sở nhi của ta cũng không buông tha! Sở nhi, ngươi làm quỷ cũng phải vì Mẫu phi báo thù! Thay Mẫu phi giết mụ Hoàng hậu độc ác kia, giết nam nhân bạc tình kia, thay ta tiêu diệt Hạ Lan hoàng triều! Sở nhi, Sở nhi, ngươi có nghe không?!!!” Lời nguyền dữ dội theo ngọn lửa bốc cao tận trời đêm. Đoàn người chen nhau trước Thiên điện cuống quýt tìm cách cứu hỏa. Ta nghe trong gió mùi da thịt cháy, lòng tê dại từ trong giường bò ra. Nửa tháng sau, dưới chân thành xuất hiện thêm một tiểu ăn mày. Ta ném bỏ hết châu báu trên người, xé nát chiếc áo ngủ tơ tằm, lấy bùn thoa lên người, thay đổi hoàn toàn diện mạo. Ta toàn thân hôi thối, ai ngang qua cũng phải vội vã bịt mũi bỏ lại hai đồng tiền rồi đi mất. Cho dù Phụ hoàng đứng trước mặt hẳn cũng không nhận ra ta. Ta suốt ngày quanh quẩn dưới góc thành như một bóng ma. Oan hồn Thái tử chết cháy, sao còn có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời? Mẫu phi quả thật tuyệt đỉnh thông minh, ôm chặt thi thể thư đồng đáng thương, cùng nhau hóa thành tiêu cốt. Bộ xương nhỏ bé bị ôm chặt trong lòng, làm thế nào cũng gỡ không ra. Ai lại nghi ngờ người Mẫu phi chết cũng không buông tay không phải là hài tử của người! Mẫu phi mang tội *** loạn cung đình, đúng ra thân thể phải bị vứt ngoài đồng. Nhưng có người nói, do không tách được hai bộ hài cốt, nên cuối cùng đành chôn ở tổ lăng cùng với thái tử. Mà Mẫu phi lại mang tội lớn nhất là: hổ dữ ăn thịt con, sắp chết lại còn bắt hài tử cùng chịu tội chung. Vua dân trên dưới, người người thổn thức, không ai quan tâm đến tên thư đồng bị mất tích, cũng không ai hoài nghi thị chính là yêu phi. Cũng may là thị đã chết. Còn ta, nhất định mang theo lời nguyền của người mà sống sót. Tuyết rơi. Tháng Chạp rét đậm, đối với một tiểu ăn mày bốn tuổi mà nói, chính là tử quan. Ta ôm đầu gối tê lạnh, đếm hoa tuyết trắng tinh thê lương bay trước mặt. Nhiều năm sau, ta thường hồi tưởng, nếu lúc đó chết dưới hoa tuyết khi đang ngủ, có lẽ là một loại hạnh phúc. Khi ta vừa định nhắm mắt, bỗng nhiên bên tai vang lên cô quạnh tiếng bánh xe nghiền băng. Một chiếc màn thầu nóng hổi được nhét vào tay ta. Ta suốt hai ngày qua chẳng được ăn gì, vừa cẩn thận gặm từng tí một, vừa ngẩng đầu nhìn ân nhân cứu mạng. Hắn cũng nhìn ta, đôi mắt dịu dàng tràn ngập thương xót. Hắn cởi chiếc áo choàng màu thiên thanh khoác lên người ta, ôm ta đi về phía một đám cả trai lẫn gái đang đợi, bước lên xe ngựa. Trên xe cắm một lá cờ nửa cũ nửa mới – Cẩm Tú Hí Đoàn. Sau khi thân thể hồi phục, ta gia nhập đoàn hát. Ta có gương mặt xinh đẹp của Mẫu phi, dễ dàng lấy trọn cảm tình của kẻ khác. Đây cũng là lý do đoàn trưởng, ân nhân cứu mạng của ta, thu dụng ta. “Ta tuổi không còn trẻ, hát thêm vài năm, sẽ không khách nhân nào lại thích xem một lão già trên đài tô son điểm phấn.Đồ đệ của ta, thiên tư lại không tốt.Đoàn hát này, ta không thể nhìn nó sụp đổ.” Hắn dịu dàng nói, chải mái tóc đen nhánh của ta, nhìn ta chăm chú. “Chờ ngươi thành hồng quan, sẽ không bao giờ phải ăn đói mặc rách nữa.” Ta uống canh gà hắn nấu cho, cái gì cũng không phản bác. Mạng này, chính là hắn cứu. Hắn biết ta đã hiểu ý tứ của hắn, vui mừng nở nụ cười.“Ngươi dáng dấp xinh đẹp, tính tình nhu thuận, bộ dạng điềm đạm thướt tha, rất thích hợp vào vai đào. Ngươi theo ta học hí kịch, mười năm là có thể diễn chính. Nghệ danh của ngươi sẽ là Liên Sơ.” Mời các bạn đón đọc Hận Phong Trần của tác giả Trần Ấn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lâu Rồi Không Gặp
Phân loại: Đô thị tình duyên, hoa quý vũ quý, gương vỡ lại lành, nghiệp giới tinh anh. Cường thế cao phú soái lạnh lùng thâm tình ngầu lòi trong nóng ngoài lạnh biệt nữu hay não bổ công × phóng khoáng mặt trời nhỏ ngây thơ mỹ thiếu niên sau cứng cỏi mỹ thanh niên thụ Vai chính: Cố Chuyết Ngôn (công) x Trang Phàm Tâm (thụ) Xem mắt xem phải bạch nguyệt quang, không ngờ bạch nguyệt quang thay đổi tính tình. Gương vỡ lại lành, quay đầu ăn cỏ cũ. Ba năm trước, hai người đụng phải nhau,nhưng cũng chẳng có tia lửa nào xẹt ra cả. Ba năm sau, hai người lại trở thành hàng xóm của nhau. Không chỉ vậy còn trở thành bạn học. Tiện đà trở thành mối tình đầu của nhau. Thế nhưng cuối cùng vẫn là chia tay... Mười năm trôi qua, lần thứ hai gặp lại, lại phát hiện sau khi mất đi mới biết quý trọng, người này sao đã thay đổi tính cách rồi… Sẽ chia làm thời niên thiếu và thời trưởng thành, cũng chính là mười năm trước mười năm sau, chứ nếu viết xen kẽ thì sẽ bị tâm thần phân liệt mất. Chủ yếu là cuộc sống và yêu đương, việc làm và học tập nói bừa, HE *** Mùa hè ở Dung Thành cực kỳ nóng, Trang Phàm Tâm buộc tạp dề ngâm mình trong phòng vẽ vời, đã bốn tiếng không rời ổ, bỗng nhiên, cậu nghe thấy một tràng tiếng chó sủa rất có sức sống, vang dội như vậy, hình như ở ngay trước cửa nhà cậu. Trang Phàm Tâm đặt bảng pha màu xuống, ra ban công nhìn ra phía ngoài, ngoài cửa lớn, một ông cụ dắt một con berger đi qua. Ông cụ họ Tiết, sống một mình ở căn nhà bên cạnh nhà cậu, Trang Phàm Tâm chủ động chào hỏi, hô lên: “Ông Tiết!”. Tiết Mậu Sâm dừng lại, vẫy vẫy tay với Trang Phàm Tâm: “Tiểu Trang, xuống dưới đây chơi!” Trang Phàm Tâm chạy xuống lầu như một làn khói, đi qua vườn hoa nhỏ, ở cửa lớn miễn cưỡng dừng lại, còn chưa đứng vững đã bị con berger nhào tới. Từ nhỏ cậu đã thích chó mèo, nhưng đáng tiếc mẹ cậu không cho nuôi. Tiết Mậu Sâm đánh giá cậu: “Trên tạp dề toàn là màu, đang vẽ à?” Trang Phàm Tâm “Dạ” một tiếng, vui sướng trên mặt còn chưa hết, hỏi: “Ông Tiết, ông muốn nuôi chó ạ?” Cảm thấy con chó này tuổi còn nhỏ quá, “Nó bao nhiêu tuổi rồi ạ?” Tiết Mậu Sâm nói: “Mới một tuổi, còn nghịch phá lắm.” Trang Phàm Tâm cúi đầu nhìn mông chó, chó đực, đã triệt sản, đời này sẽ phải độc thân. Cậu tiếc nuối xoa xoa đầu nó, lại hỏi: “Ông ơi, nó tên gì vậy?” Tiết Mậu Sâm nói: “Còn chưa đặt tên, mới vừa dắt về thôi.” Trên mặt ông không che giấu được sắc mặt vui mừng, ngồi xổm người xuống, cứ như đang nói cơ mật quốc gia, “Con chó này, là chuẩn bị cho thằng cháu ngoại ông, tên ông để cho nó đặt.” Trang Phàm Tâm hơi giật mình, ngửa mặt nhìn Tiết Mậu Sâm, tỏ vẻ không hề hay biết. Không trách cậu được, làm hàng xóm rất nhiều năm, dường như cậu chưa từng thấy thân thích của Tiết Mậu Sâm, ông sống một mình, có lái xe có bảo mẫu, mỗi khi ra ngoài du lịch là đi hai tháng, mọi người còn tưởng rằng Tiết Mậu Sâm khi còn trẻ không đẻ con, sau khi về già sống cô độc. Tiết Mậu Sâm liếc mắt nhìn Trang Phàm Tâm, mắng cậu là đồ ngốc, sau đó từ đâu đó móc ra một túi bánh quy, nói: “Tiểu Trang, cho con, cầm đi.” Trang Phàm Tâm cái gì cũng tốt, chỉ là hơi kén ăn, sau khi nhận lấy nhìn chữ trên túi bánh, tốt nhất đừng là sô cô la, cậu không thích ăn sô cô la.   Mời các bạn đón đọc Lâu Rồi Không Gặp của tác giả Bắc Nam.
Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again
"Chúng ta không thể bên nhau từ kiếp trước, hãy ở bên nhau kiếp này" Truyện gốc có tên "The red Thread"- Sợ chỉ đỏ của tác giá Lazysheep được P'New chuyển thế thành series "Until we meet again". Nhân vật chính là P'Dean, 21 tuổi, chủ tịch câu lạc bộ bơi lội và Parm, sinh viên năm nhất khoa kinh tế, một người có biệt tài nấu ăn đặc biệt là các món tráng miệng truyền thống của Thái. Câu chuyện đan xen giữa hai kiếp người, kiếp trước tình yêu của họ không được toại nguyện, họ gặp lại nhau ở hiện tại và những ký ức từ quá khứ lại ùa về. *** Ngoài trời mưa nặng hạt. Cơn bão lớn khiến mọi người không nghe được gì ngoại trừ âm thanh lộp độp của những hạt nước nện lên mặt đất. Trên cùng của một tòa chung cư tám tầng là một căn phòng tối đen, dường như đang muốn lẩn tránh tất cả. Trong căn phòng đó, hai chàng trai trẻ vùi mình trên ghế sofa, cơ thể ôm chặt lấy nhau. Toàn thân họ ướt sũng, chàng trai đang được ôm chặt với trái tim tan vỡ đang khóc nức nở. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi In, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Chàng trai đang ôm In cũng khóc, trái tim đau không kém vẫn cố gắng vỗ về In trong vòng tay của mình. "Làm ơn đừng rời bỏ em, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi, P' Korn"- In nức nở, dùng hết sức có thể ôm lấy Korn. Tình yêu của họ bị cha mẹ hai bên ngăn cấm một cách tuyệt đối. Đã có những cuộc tranh cãi nãy lửa, tình trạng mâu thuẫn ngày càng tồi tệ. Gia đình họ đã bắt nhốt cả hai ngăn cho gặp gỡ đối phương, nhưng kỳ thực, bọn họ vẫn bỏ trốn để được gặp nhau. Korn nhẹ nhàng chạm vào gò má nhợt nhạt của In, anh không thể ngăn bản thân nhìn In theo cách đó. Trái tim anh cảm thấy vô cùng đau đớn. In đâu phải là người duy nhất bị ngăn cản bởi chính gia đình mình. "Xin lỗi, In!" Korn thì thầm vào tai In, hôn lên mái tóc ướt nhẹp của cậu với tất cả tình yêu thương. "Anh yêu In, hãy nhớ rằng anh yêu In rất nhiều." Ngay lập tức In ngước lên nhìn Korn, thậm chí cậu còn khóc to hơn trước. "Đừng nói những điều như vậy, đừng nói như thể rằng anh sẽ rời xa em." In nắm chặt vạt áo sơ mi của Korn. "Em sẽ bên anh mãi mãi, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi." Tiếng sấm nổ to bên ngoài cũng không ngăn được sự chú ý của hai chàng trai dành cho nhau. Korn hôn lên đôi môi tái nhợt của In. Cửa phòng bật mở, một tiếng hét đầy giận dữ vang lên. "Bỏ tay khỏi người con tao, đồ khốn nạn. Tao thật không nên để cho mày chăm sóc nó. In... lại đây ngay." Một người đàn ông trung niên lao vào trong phòng kéo lấy cánh tay con trai ông nhưng In đã gạt tay ông ra. "Không, ba. Con yêu P'Korn. Làm ơn, ba, hãy để chúng con làm theo những gì chúng con muốn... Làm ơn..." In ôm lấy Korn và tiếp tục nức nở. "Mày chọn nó thay vì cha mày. Sao mày lại trở nên đốn mạt như thế?" Cha của In vô cùng tức giận, ông giơ tay lên định tát In nhưng Korn đã nhanh hơn đỡ cái tát đó. "Làm ơn đừng đánh em ấy, không phải lỗi của em ấy, tất cả là lỗi của con, con xin lỗi..." Korn ôm In chặt hơn. Cậu vừa khóc vừa vái cha In. "Con yêu em ấy, chúng con yêu nhau." "Mày... thằng khốn. Sao mày dám?" Cha In càng thêm nổi giận hơn, ông vớ lấy bất cứ cái gì để có thể đánh Korn một cách tàn nhẫn. "Ba, đừng làm vậy." Sau tiếng hét kinh hoàng của In, máu từ đầu Korn bắt đầu túa ra. "Ba, làm ơn, đừng đánh P'Korn. Làm ơn dừng lại đi, đừng đánh nữa..." Mẹ của In đang đứng ngay bên cạnh cũng không biết làm gì trong tình huống đó. Sau đó có ai đi vào trong phòng và hét lên. "Mày, thằng khốn kiếp. Korn, tao đã bảo mày không được gặp thằng đó nữa? Mày có nghe lời tao không?" Người đó là cha của Korn, ông lao vào kéo Korn ra khỏi In. "Mày... thằng chó chết, mày đánh con tao, mày có muốn ăn cơm tù không?" "Mày giỏi mày làm đi, tao không sợ cái gia đình xã hội đen nhà chúng mày đâu. Đấy là lý do tại sao tao không muốn con tao đến gần thằng con mày. Đi thôi In." Cha In tiếp tục kéo In ra khỏi Korn. Cả Korn lẫn đều In không đủ sức chống lại cha của mình, họ lập tức bị tách ra. Cả hai bắt đầu gào khóc. Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt. Hai cặp mắt đã từng rất sáng và long lanh giờ đây chỉ còn nỗi buồn và nước mắt. Giây phút chia ly, họ nhìn nhau như khẳng định không bao giờ từ bỏ tình yêu của mình. Korn nhìn người yêu và dường như đã có quyết định cuối cùng. Anh nhìn cha, cúi rạp người vái dưới chân ông. "Ba, con xin lỗi..." Korn lao đến bên ông, cướp lấy khẩu súng rồi chĩa nó vào đầu mình. Anh mỉm cười nhìn người yêu, lên nòng súng và nói lời từ biệt "Anh yêu em, In." Korn bóp cò, một tiếng nổ vang lên "P' Korn!!!..." "KORN!!!..." Mẹ Korn hét lên. Tất cả mọi người đều hoảng hốt, cha In cũng vậy. In vùng ra khỏi tay cha và lao đến ôm lấy cơ thể Korn. Cậu gào thét như phát điên trong nỗi thống khổ. In nâng khuôn mặt Korn, hôn lên đó, nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Em yêu anh...P'Korn... Em yêu anh. Anh đã hứa với em... chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi... anh đã hứa như vậy cơ mà..." In dùng bàn tay nhỏ gầy gò, run rẩy vớ lấy khẩu súng rơi bên cạnh xác người yêu, dí nó lên đầu. Đôi mắt đỏ ngầu, giàn giụa bao trọn lấy khuôn mặt Korn như muốn khắc ghi hình ảnh ấy vào sâu trong tâm khảm. "In, KHÔNG!!!" Cha IN lao đến hòng cướp khẩu súng từ tay con trai mình, nhưng... Một tiếng súng nổ nữa vang lên hòa cùng với tiếng sấm rền vang. Một mạng sống nữa bị cướp đi, cơ thể In gục xuống cơ thể người yêu cậu. Khoảnh khắc đó, chỉ còn lại một sự hỗn loạn... tiếng gào khóc của gia đình họ. Mẹ họ ngất xỉu và cha thì la hét... ------------------------------------------------------------ Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi. Mời các bạn đón đọc Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again của tác giả Lazysheep.
Khoảng Cách Của Người
“Đố các bạn, trên thế gian này khoảng cách nào là xa nhất? Đó không phải là khoảng cách từ ngọn núi này đến ngọn núi kia Cũng không phải là khoảng cách từ đại dương này đến đại dương kia Cũng không phải là khoảng cách từ châu lục này đến châu lục kia Mà đó là.. khoảng cách của một vòng trái đất” Khi đọc những câu này bạn có thấy quen thuộc không? Ngày còn bé, cứ ngỡ đấy chỉ là một câu nói vui đùa cho một bài hát thôi, thế nhưng khi lớn lên mới càng hiểu sâu sắc hơn cái khái niệm “khoảng cách của người”? Đáng sợ không phải là khoảng cách địa lý, không phải là xa mặt cách lòng, mà đáng sợ chính là khoảng cách giữa tâm hồn người. Có một câu chuyện đã viết về đề tài này rất hay, để mình giới thiệu các bạn nhé! ----- Truyện xảy ra khi Đình Sương đang trải qua những ngày đầy đen tối của cuộc đời mình. ~ Loay hoay đi tìm mục tiêu và ước mơ của mình là gì. ~ Chọn một ngành học phù hợp mà chính bản thân cậu cũng chẳng mặn mà với nó lắm. ~ Người yêu 7 năm lăng nhăng bị cậu bắt gặp rồi chia tay. Vì hắn ta mà cậu come out rồi cãi cọ một trận lớn với gia đình, khắc khẩu với ba, không hòa hợp với mẹ kế cuối cùng thì cái tình yêu chém đinh chặt sắt mà cậu bảo vệ đó cũng tan vỡ theo cái cách cậu không muốn nhất. ~ Bỏ lỡ ngày học đầu tiên của một vị giáo sư khó tính, nguy cơ bị cấm học cao, mà cấm học là tốt nghiệp trễ. (Đình Sương đang du học ở Đức) Vậy đó, tình cảm, gia đình, sự nghiệp, tương lai của cậu lúc này rối như tơ vò, và cậu như kẻ khát nước giữa sa mạc, không tìm được ánh sáng cho mình. Tuổi 24, ai đã từng trãi qua mới thấm thía cái cảm giác bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời đó, cái cảm giác lơ lửng lúc nào cũng có thể rơi vào bế tắc vì không có gì níu lấy. Đình Sương chính là tấm gương phản chiếu tuổi trẻ của mỗi chúng ta. Và rồi nhờ một ứng dụng kết bạn, cậu làm quen được một người bạn. Một người xa lạ không quen, cách cậu 287km, nhưng lại có thể lắng nghe những tâm tư thầm kín nhất của cậu, mọi ấm ức của cậu về cuộc sống, và nhất là về vị giáo sư khó chịu môn Robotik kia! Cậu gần như kể hết mọi ấm ức và nói xấu vị - giáo – sư kia không chút ngần ngại với người bạn của mình mà không hề hay biết rằng, người đang bị cậu nói xấu và người đang nghe cậu nói xấu là cùng một người! Đó hẳn là một cảm giác hết sức Yomost, khi mà Bách Xương Ý một mặt trả lời email của một bạn học sinh hết sức đáng thương, hết sức chân thành nhưng ngay một giây sau thì anh liền phát hiện ra, cậu học sinh đó cực kì không hài lòng về mình. Nghe cùng một người vừa cầu xin vừa phàn nàn chính bản thân mình, trải nghiệm đó mới kì quái như thế nào chứ? Vậy là hai con người xa lạ, ở hai nơi cách xa nhau, nhưng rồi hóa ra lại gần nhau đến thế, đã gặp gỡ trong một tình huống lạ lùng hết sức như vậy đó! Nhưng nếu không có nhân duyên kì quái này, hẳn cả hai sẽ không hiểu nhau, sẽ không hấp dẫn nhau nhiều đến vậy, là những người trưởng thành, khi đã bị đối phương thu hút, họ liền nhanh chóng xác định quan hệ! Bách Xương Ý chính là một mẫu hình sugar daddy lý tưởng của chụy em chúng mình đó! Học hàm học vị đều cao, nhưng anh không đem lại cảm giác mọt sách của một thanh niên kỹ thuật mà toát lên vẻ chín chắn, thành thục của một người đàn ông 36 tuổi. Tất cả những bồng bột, những trải nghiệm điên cuồng nhất thời trẻ đều đã được Bạch Xương Ý đi qua. Ở bên cạnh anh, dường như không bao giờ là nhàm chán bởi anh sẽ luôn dẫn dắt bạn khám phá mọi điều thú vị của cuộc sống theo cái cách lịch lãm của một người đàn ông. Bách Xương Ý chẳng khác nào một chai rượu vang đã được ủ lâu năm, càng lâu thì càng quý, càng ở bên thì càng dễ say sưa. Và Đình Sương cũng mê đắm anh thật nhiều! Người đàn ông này có lý tưởng rất lớn về công việc dạy học của mình. Bạn nào đã và đang học đại học hãy trả lời. Bạn có thích một giảng viên đánh rớt bạn nếu bạn vắng học buổi đầu không? Bạn có thích một giảng viên điểm danh thường xuyên và khắt khe không? Bạn có thích một giảng viên dạy một đằng kiểm tra một nẻo không? Ngày xưa thời còn đi học, mình gọi đó là dũng – sĩ – diệt – sinh viên. Oái ăm thay, Bách Xương Ý chính là một giảng viên có nguyên tắc như vậy đấy! Nhưng giáo sư Bách không hề đáng ghét một tí nào đâu, mà bởi anh luôn coi đại học là một thánh đường rất quan trọng, và mỗi người sinh viên chính là yếu tố không thể thiếu, anh thật sự để tâm và mong mỏi sinh viên thật sự nghiêm túc mà thôi! Người thầy nghiêm khắc ấy thế mà lại có lúc bị cục cưng nhà mình dụ dỗ phá vỡ đi quy tắc, để rồi sau đó, anh lại phải tăng ca để sửa chữa lại sai lầm trong một phút u mê. Người đàn ông đầy ôn nhu đó, rất nhiều lần vì cục cưng của anh mà chịu nhún mình. Anh cho Đình Sương sự quan tâm, chăm sóc của một người yêu, sự chỉ dạy chia sẻ của một người anh, một người thầy, giúp cho Đình Sương – người đang lạc lối trong sa mạc – dần tìm thấy ánh sáng ở tương lai và niềm tin vào hiện tại. Xuyên suốt truyện, có rất nhiều đoạn đối thoại giữa hai người, dường như là Bách Xương Ý đang nói với Đình Sương, cũng dường như là lời tác giả nói với bạn đọc – câu chuyện về tình yêu, lí tưởng và tuổi trẻ. Quan trọng nhất, khi Đình Sương gặp khó khăn lớn nhất của cuộc đời mình, vừa oằn mình đối phó với âm mưu tranh giành chiếm đoạt gia sản, vừa mất mát buồn thương chuyện gia đình thì Bách Xương Ý đã luôn ở cùng cậu, cho cậu thêm sức mạnh, giúp cậu chống lại kẻ thù. Một người bạn trai đa – zi – năng như Prof. Bai đây, tui biết tìm kiếm ở đâu? Chuyện tình yêu của họ từ lúc xa lạ, rồi xung đột, rồi bên nhau và hiểu nhau hơn, lại cùng nhau đi qua sóng gió, khoảng cách từ 287km đã trở về 0km, thực sự là một câu chuyện rất đẹp mà bạn không nên bỏ lỡ Và cái tên truyện “Khoảng cách của người”, cũng như cách tác giả đặt tên chương bằng số km thật sự đầy ý nghĩa. Hai con người từ nơi xa xôi không biết, tưởng chừng như chẳng có phần trăm cơ hội nào gặp nhau lại trở thành những người thân thiết nhất, ấy mậy mà những người đã luôn ở cạnh ngay bên ta lại chưa từng hiểu ta, giống như người em cùng cha khác mẹ của Đình Sương, dù cậu yêu thương anh trai mình, nhưng giữa giây phút lựa chọn hay nghi ngờ, cậu đã không chọn tình thân. Thế nên đáng sợ không phải là khoảng cách địa lý, đáng sợ chính là khoảng các giữa lòng người. Chỉ có một trái tim dũng cảm, không sợ tổn thương, luôn luôn chân thành thì sẽ gặp được hạnh phúc! Nhắc nhở nho nhỏ, Prof Bai của chúng ta đã từng có một đời vợ. Nếu nói ưu điểm của anh là quá hoàn hảo, thì hoàn hảo cũng chính là khuyết điểm của anh. Vì luôn luôn thể hiện mình ở phong độ tốt nhất, luôn đối xử mọi người theo cách chuẩn mực nhất, mà hơn 30 năm cuộc đời, Bách Xương Ý giống như một cỗ máy, anh chưa từng để lộ cảm xúc cá nhân hay sự bồng bột của mình cho người khác thấy. Với vợ mình cũng là thái độ tương kính như tân đó khiến cho hôn nhân hai người đổ vỡ. Chỉ đến khi gặp Đình Sương, cậu chính là khuyết điểm của anh. Anh sẽ vì u mê cậu mà phá vỡ quy tắc nào đó, sẽ vì cậu mà nói những điều thầm kín trong lòng chưa từng nói với bất cứ ai, vì cậu mà đưa mình vào chỗ nguy hiểm, vì cậu, cũng là vì tình yêu! Một câu chuyện có sự hòa trộn nhịp nhàng giữa hơi thở đời sống và lãng mạn của tình yêu. Mỗi nhân vật đều có khuyết điểm, nhưng họ hoàn hảo khi ở bên nhau. Mời các bạn đón đọc Khoảng Cách Của Người của tác giả Công Tử Ưu.
Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm gặp nhau tại một cuộc thi ở trường. Bọn họ là "anh em tốt", ở cùng, học cùng, chơi cùng, thậm chí ngủ cùng, tắm cùng... Nhưng khi có ai hỏi quan hệ bọn họ là gì, thì họ lại trả lời là "bạn thân". Nhưng tất nhiên là mọi người đều ngầm hiểu đó là kiểu quan hệ gì. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm có rất nhiều thứ trái ngược. Triệu Tử Thiêm là một người keo kiệt. Cậu ta có thể đi hết ba siêu thị chỉ để chọn một sợi dây cáp mạng. Nhưng Lương Đông: "Tiêu tiền cho em anh không đau lòng đâu!". ___ Siêu năng lực mà Lương Đông muốn có là "mắt nhìn xuyên thấu", còn Triệu Tử Thiêm là "tàng hình". Hai người vì chuyện "mắt nhìn xuyên thấu" của Lương Đông có thể nhìn thấy "tàng hình" của Triệu Tử Thiêm hay không, mà có thể cãi nhau một lúc. ___  Lương Đông đã từng nói với mọi người: "Chuyển lời cho nhau, mơ tưởng em ấy cũng vô dụng!" Triệu Tử Thiêm cũng nói: "Xuân phong mười dặm chẳng bằng anh!". ___  Triệu Tử Thiêm nói: "Lương Đông giống đại dương vì anh ấy có cảm giác rất tươi mát".  Có người hỏi tại sao Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông tươi mát. Cậu ấy liền nghiêm túc nói một câu: "Anh ấy rất tươi mát mà!". Lương Đông nói: "Triệu Tử Thiêm là cầu vồng" Phải chăng bởi vì cậu ấy thích mặc màu mè?. Lương Đông hình dung Triệu Tử Thiêm là "một cuốn chính kinh hàm hồ linh tinh". Còn Lương Đông trong mắt Triệu Tử Thiêm là "một nam tử hán cẩn thận ngũ đại tam thô". ___ Đối với Lương Đông mà nói "một nghìn câu anh yêu em, không bằng một câu anh nuôi em". Cho nên, yêu hay không yêu, không cần tùy tiện nói, mà chỉ cần biểu hiện. Triệu Tử Thiêm hỏi: "Anh nói, vào sinh nhật em sẽ tặng em một căn nhà Tam Hoàn phải không"?".  Lương Đông trả lời: "Đương nhiên rồi. Nếu muốn thì sinh nhật năm nay anh tặng em luôn đó!". ____  Lương Đông nói: "Đồng cam có thể, cộng khổ thì khó quá!" Triệu Tử Thiêm lại nói: "Không, cộng khổ thì có thể, đồng cam thì quá khó!" ___ Đối với hai người họ, thật ra kết hôn chỉ là một loại hình thức. Cho nên giữa bọn họ, mãi mãi không có gì ngăn cách. Chỉ cần đối phương vui là được rồi. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông. Mọi người có hiểu cái gì là vận mệnh an bài không?. *** Tại tập đoàn tài chính Lương thị, ở tầng thứ 64 có một người đàn ông ngồi ở trên ghế da lớn màu đen, bàn làm việc vô cùng rộng lớn, trên đó bày từng chồng văn kiện cao thấp khác nhau. Màn hình máy vi tính tinh thể lỏng hiện đại phát sáng ánh vào gương mặt người đàn ông có đường nét nam tính ngời ngời. Người nọ khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài di chuyển nhanh thoăn thoắt nhấn phím máy tính, phát ra những tiếng kêu lách cách đơn điệu. Gian phòng ngoài tiếng bàn phím máy tính chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của người kia. Cửa sổ sát đất làm bằng kính một chiều, một mặt kính lớn phía trước có thể nhìn ra được phong cảnh xung quanh. Bỗng có một tiếng gõ cửa đánh tan sự trầm mặc đó, người đàn ông đang ngồi trên ghế da hơi dừng lại động tác một lúc, sau đó lại tiếp tục công việc của mình. Cánh cửa phòng làm việc chậm rãi mở ra, Triệu Tử Thiêm cầm theo một số giấy tờ đi vào. Triệu Tử Thiêm hôm nay mặc quần âu màu xám đơn giản, đường may tinh tế khéo léo làm tôn lên cặp mông vểnh tròn. Áo sơ mi trắng phía trên không đóng đến hang cúc cao nhất, để lộ ra yết hầu chậm rãi di chuyển. Ai đó một thân sơ vin vốn dĩ vô cùng lịch sự, nhưng trong mắt của người đang ngồi trên ghế da kia chính là vô cùng nóng bỏng hư hỏng, vừa vặn để cho cặp mông mê người được phô diễn toàn bộ. Triệu Tử Thiêm có điểm lo lắng rụt rè cầm văn kiện tiến về phía Lương Đông: "Lương tổng, chuyện hôm qua anh giao cho em..." Lương Đông đưa mắt nhìn về phía trước khoảng ba giây rồi lại cúi đầu tập trung làm công việc của mình không có ý định lên tiếng. Triệu Tử Thiêm một bộ dạng lo lắng bất an chầm chậm bước tới trước bàn làm việc của Lương Đông đặt văn kiện ngay ngắn lên đó: "Lương tổng anh xem, em đã xử lý số liệu rất chính xác" Lương Đông dừng tay đang gõ máy tính, lưng tựa vào thành ghế da lười biếng cầm lên văn kiện kia xem một lượt rồi nhíu mày đáp xuống bàn làm việc, trầm giọng nói: "Làm sai hết cả rồi, thư ký Triệu em rốt cuộc có tập trung chú tâm hay không thế?" Triệu Tử Thiêm hoảng sợ vội vã vòng sang bên phải đứng ở bên cạnh Lương Đông luống cuống mở ra mấy trang văn kiện: "Không thể nào, em ngày hôm qua đã tăng ca rất lâu, kiểm tra rất nhiều lần rồi. Lương tổng anh có nhầm hay không vậy?" Lương Đông hửm một tiếng, bàn tay lơ đãng chạm vào đùi của Triệu Tử Thiêm: "Ý thư ký Triệu đây là sao?" Triệu Tử Thiêm cảm giác được người bên cạnh cố tình làm vậy liền lùi lại phía sau hai bước luống cuống đáp: "Lương tổng, ý của em không phải như vậy, được rồi để em cầm về tính toán lại xem" Lương Đông đưa tay giữ lại văn kiện ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Thiêm; "Còn phải đợi cầm về tính toán? Anh ngay bây giờ cần đến văn kiện này!" Triệu Tử Thiêm một bộ dạng khó xử lo lắng: "Như vậy... như vậy..." Lương Đông đưa tay vuốt đến phía đũng quần của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng vội vã né tránh: "Lương tổng thỉnh tự trọng!" Lương Đông gật đầu, tùy ý mở ra một trang văn kiện rồi chỉ vào đó: "Chỗ này xử lý số liệu sai, thư ký Triệu mau đến xem" Triệu Tử Thiêm đứng im bất động một lúc, sau đó không còn cách nào khác đành phải tiến đến cúi đầu chăm chú xem xét: "Lương tổng, phiền anh xem lại đi chỗ này em tính không có sai" Lương Đông từ trên ghế da đứng dậy bước về phía sau đứng áp sát Triệu Tử Thiêm, một tay giữ lấy eo cậu, một tay bắt đầu đưa xuống mông cậu khẽ xoa nắn. Triệu Tử Thiêm giật mình phản kháng: "Lương tổng, anh..."   Mời các bạn đón đọc Nắng Hạn Gặp Mưa Rào của tác giả Giai Nhân.