Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Siêu Phẩm Vu Sư

Vào mấy chục năm về trước, trên các truyền hình đều phát sóng một chương trình mang tên “Ba ở đây”. Nội dung chính là những người cha sẽ dẫn con gái của mình đến các vùng đất hẻo lánh, ít người hoặc các ngôi làng cũ xưa để khám phá mọi góc khuất chưa bao giờ thấy. Thì mấy chục năm sau lại có một thiếu niên hơn hai mươi tuổi dẫn theo chú chó vàng như người bạn tri kỉ của mình xuống núi, tiến vào thành phố. Cậu tên là Phương Minh, một người sống ở đạo quán và có sư phụ là đạo sĩ nên luôn bị hiểu lầm bản thân cũng giống như sư phụ. Nhưng thật ra thì không phải, mà hiểu lầm càng ngày càng nhiều nên Phương Minh chỉ giải thích thầm trong lòng. Sau khi sư phụ qua đời, trước khi nhắm mắt đã lệnh cho cậu xuống núi giúp đỡ một người bạn của mình vượt qua kiếp nạn sắp tới đang chuẩn bị diễn ra. Tuân theo lời sư phụ, Phương Minh tiến vào đô thị phồn hoa, nơi bản thân chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy hay hòa chung cuộc sống. Vì bản thân quanh năm suốt tháng ở trên núi nên vừa mới bắt đầu cậu vẫn còn khá bỡ ngỡ. Mặc trên mình một trường sam kì lạ, thu hút ánh nhìn của người khác nhưng cậu cũng không quá quan tâm mà chỉ để ý con đường đến nhà người bạn của sư phụ. Sau khi đưa lá bùa bình an, việc cần làm đã hoàn thành. Phương Minh lúc này mới chính thức bắt đầu một cuộc sống mới tại nơi xa lạ này. *** Một bộ truyện danh khá xưng với thực, giới thiệu cho người đọc thêm rất nhiều thông tin về phong thủy để có thêm cái nhìn chính xác hơn về điều này, ngoài ra còn giúp lưu ý một số điều nên và có thể tránh (có thờ có thiêng có kiêng có lành mà) Truyện thuộc thể loại linh dị, phong thủy, trừ tà và huyền huyễn. Cực kỳ hấp dẫn với những bạn thích thế giới tâm linh và cõi âm, cũng như những điều huyền học của vũ trụ. Tác giả nắm kiến thức khá vững ở nhiều lĩnh vực, nội dung truyện lại liền mạch và liên kết và dĩ nhiên không thiếu hào quang nhân vật chính. *** Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực Dịch: Nguyệt Ẩn Các Nguồn: TruyenYY -------------------- Mặt trời lặn về phía tây, ở một làng nhỏ hẻo lánh! Sao giăng đầy trời, chiếu rọi lên thân hình hai thiếu niên trên đồng cỏ, bên tai là từng tràng tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang. “Đạo sĩ ca ca, anh nói xem ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia tên là gì vậy?” “Nó à.” - Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn ngôi sao sáng nhất kia rồi đáp: “ Nó gọi là sao Kim, nhưng chúng ta gọi nó là Thái Bạch, nó xuất hiện lúc bình minh lại gọi là Sao Mai, lúc hoàng hôn thì chúng ta gọi nó là sao Sao Hôm. Cái gọi là "Phía đông có Sao Mai, phía tây có Sao Hôm" chính là nó.” “Cái gì mà "Phía đông có Sao Mai, phía tây có Sao Hôm", thật khó nhớ quá, em gọi nó là sao Đạo Sĩ nha. Hì hì, sao Đạo Sĩ cũng đẹp như anh đạo sĩ vậy.” Thiếu niên chép miệng, nhìn lúm đồng tiền ngây thơ sáng ngời của cô bé này, có mấy lời muốn nói cuối cùng lại thôi. Kỳ thực, hắn cũng không phải đạo sĩ. ... Thượng Hải. (*) Tháng bảy nắng gắt như lửa! Trên tàu điện ngầm vẫn chen chúc như mọi khi, nhưng với nhiều tên đàn ông, bọn họ rất thích sự chen chúc này, bởi vì bọn họ có thể được thưởng thức những cô gái ăn mặc tươi mát xinh đẹp, thậm chí còn có cơ hội tận hưởng thú vui tiếp xúc da thịt. Đương nhiên, đa số đàn ông cũng chỉ lén lút ngắm nhìn vài lần, nhưng có một người thì khác. Đó là một tên thanh niên ăn mặc khác người, trong khi tất cả người mặc áo ngắn tay, cậu ta mặc bộ áo trường sam cực kỳ bắt mắt. Nhưng điều khiến tất cả đàn ông trong toa xe này bội phục không phải là điều này, mà là thanh niên trẻ tuổi lại dám dán mắt nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp nhất trong toa xe. Đó là một cô gái xinh đẹp hơn hai mươi tuổi, cô mặc một chiếc váy ngắn thắt eo màu đen, làn da trắng ngần lộ ra ngoài, hấp dẫn vô số ánh mắt của mấy tên sói đói. Mà quan trọng nhất chính là, cô gái này còn có một gương mặt rất đẹp. Tưởng Doanh Doanh cau mày, cô có hơi hối hận, sớm biết thế này cô đã không đánh cược với bạn thân, bây giờ thua cuộc phải mặc hở hang như vậy để cho mấy tên sói đói kia nhìn trộm. Nhất là tên phía trước, từ lúc cô lên xe đến giờ, mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào bộ phận nào đó trên người cô, việc này khiến cô không nhịn nổi nữa. “Anh nhìn đủ chưa!” Nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của cô gái trước mặt, Phương Minh mới nhận ra, xem ra đối phương đã coi mình như tên dê xồm. “Cô gái này, tôi nhìn tướng mạo của cô, ngày hôm nay cô...” “Ấn đường tôi hôm nay màu đen, sẽ gặp tai nạn hại thân!” Tưởng Doanh Doanh ngắt ngang lời Phương Minh, phương thức bắt chuyện quê mùa như vậy quá lỗi thời rồi! Phương Minh đáp lại, vẻ mặt không chút biến sắc: “Cô nói không sai.” “Tiếp theo có phải là anh nói mình có cách hóa giải, muốn đưa tay cho anh xem thử, đúng không?” “ Cũng không cần, tướng mạo là đã có thể thấy được.” - Phương Minh nghiêm túc lắc đầu. “Cô chỉ cần nhớ kỹ một câu, gặp nước thì dừng, chắc chắn sẽ tránh được kiếp nạn.” Keng keng! Đúng lúc đó, tàu điện ngầm vừa lúc đến trạm dừng, Tưởng Doanh Doanh hung dữ trừng Phương Minh, tên yêu râu xanh này diễn thật đạt, cô mắng một câu "đồ thần kinh", sau đó thì nhấc giày cao gót đi ra khỏi tàu điện ngầm. Nhìn bóng lưng rời đi của Tưởng Doanh Doanh, Phương Minh cười khổ, hắn biết cô gái này chắc chắn không tin lời của mình, nhưng mà, nói đến mức này là hắn đã cố hết sức rồi, nói tiếp nữa thì sẽ là tiết lộ thiên cơ như sư phụ nói. ----- Lối vào ga tàu điện ngầm, Tưởng Doanh Doanh thấy cô bạn thân đang chờ ở đó, tức giận liếc cô bạn của mình một cái. “Doanh Doanh, thế nào rồi, mặc như vậy có phải là rất khó chịu đúng không, có phải là ánh mắt của cả đám đàn ông trên tàu điện ngầm đều nhìm trộm cậu đúng không?” “Mặc kệ cậu.” Tưởng Doanh Doanh đẩy cô bạn mình rồi đi thẳng ra bên ngoài. Cô biết cô bạn của mình là đứa nhiều chuyện, trước giờ không giữ được bí mật, nếu như nói cho cô nàng nghe ở trong toa xe mình hầu như bị người ta thị gian thì chưa tới một ngày cả đám bạn bè đều biết. “Nói tí đi mà, rốt cuộc trên trên tàu điện ngầm đã xảy ra chuyện gì?” “Cậu muốn biết thì hai chúng ta cứ đổi quần áo, sau đó cậu lên một chuyến tàu điện ngầm là biết chứ gì.” Cả quãng đường tới lúc đi ra cửa ga tàu điện ngầm cứ cãi cọ như vậy, nhưng không lâu sau thì Tưởng Doanh Doanh đột nhiên dừng bước, bởi vì lúc này đài phun nước trên quảng trường trước mặt cô đang phun nước. Nhìn thấy đài phun nước, Tưởng Doanh Doanh đột nhiên nhớ đến câu gặp nước thì tránh của tên thanh niên trẻ tuổi kia, cô vô thức dừng bước lại. “Doanh Doanh, cậu làm sao vậy?” Cô bạn thân của Tưởng Doanh Doanh nhìn thấy Doanh dừng bước lại cũng đứng lại theo, tò mò hỏi thăm. “Không có gì, tụi mình... Á!” Tưởng Oánh Oánh sợ hãi hét lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây cột đèn ngã xuống đài phun nước, vị trí cột đèn kia ngã xuống cách cô chưa tới ba thước, nếu như lúc nãy cô không dừng lại... Tưởng Doanh Doanh run rẩy cả người, mà bạn thân của cô cũng sợ hãi, sau vài giây, nhìn thấy mặt Tưởng Doanh Doanh tái nhợt thì mới vội vàng an ủi: “Doanh Doanh, không chuyện gì đâu, tụi mình không có bị thương.” Nhưng mà lúc này Tưởng Doanh Doanh không còn nghe thấy lời nói của bạn thân nữa, trong đầu cô cứ vang vọng câu nói đó. “Cô gái chỉ cần cô nhớ kỹ một câu, gặp nước thì gặp nước thì dừng, chắc chắn sẽ tránh được kiếp nạn.” Mãi một lúc lâu sau, khi cô bạn bạn thân đang sốt ruột thì Tưởng Oánh Oánh tự lẩm bẩm: “Thì ra lời của hắn đều là thật.” ---- Long Hoa Nhất Phẩm, một khu biệt thự xa hoa, mỗi căn đều hơn ba mươi triệu, người sống ở trong không phú cũng quý. “Theo địa chỉ mà sư phụ cho thì chính là chỗ này.” Ở cửa khu dân cư, Phương Minh chăm chú nhìn quanh chốc lát, khẽ nói: “Phong thuỷ bát trạch, lý khí loan đầu, cũng có thể coi là một nơi tụ tài, chắc người mở ra khu dân cư này cũng có mời thầy phong thủy tới xem rồi.” “Nhờ các anh thông báo một chút cho chủ nhân căn nhà số 16, nói là cố nhân Diệu Hà Hương đến đây thăm hỏi.” Ngôi biệt thự số 16 ở Long Hoa Nhất Phẩm. Bên trong phòng khách, một người phụ nữ sang trọng đang đánh giá Phương Minh, tuy rằng gương mặt mang vẻ tươi cười nhưng cũng không che đậy được sự rầu rĩ. “Con chính là tiểu đạo sĩ Phương Minh năm đó ư, dì từng xem qua ảnh của con, thật không ngờ đã qua nhiều năm như, con cũng đã lớn rồi.” Lương Quỳnh đánh giá Phương Minh, trong lòng không khỏi oán trách chồng mình, năm đó khi không lại bằng lòng một ước định như vậy, bây giờ thì hay rồi, chẳng lẽ thật sự phải gả con gái mình cho thằng nhóc này à?” “Làm đạo sĩ khổ cực cỡ nào, cả ngày ăn chay tụng kinh, người trẻ tuổi bình thường còn không chịu được khổ như vậy, con gái của dì ấy, chính là ngày nào không có thịt không vui. “Thưa dì, không phải đạo sĩ nào cũng ăn chay, người dì nói là đạo sĩ của Toàn Chân giáo, được gọi là đạo sĩ xuất gia, còn có người tu tại gia không kiêng những điều này.” Phương Minh cười trả lời, đương nhiên còn có một câu hắn không nói, hắn cũng không phải đạo sĩ, chẳng qua là hắn ở đạo quán mà thôi. Lương Quỳnh cứng họng, bà ta vốn muốn dùng lời này để nói cho Phương Minh biết, cậu cũng là đạo sĩ rồi, đừng nhớ thương con gái của tôi nữa, nhưng câu trả lời của Phương Minh thoáng chốc đã phá hỏng lời nói kế tiếp của bà ta. Đạo sĩ còn có thể ăn thịt lấy vợ, bà ta đúng là không biết chuyện này. “Hồi đó dì nghe nói, nếu như không nhờ lời của sư phụ con thì chú Diệp của con đã mất mạng rồi, sự phụ của con là đại ân nhân của nhà dì.” - Lương Quỳnh chỉ có thể đổi chủ đề. “Mấy năm nay chú Diệp bận bịu không có thời gian quay về thăm sư phụ của con, dạo này ông cụ thế nào rồi?” “Ba tháng trước sư phụ đã đi rồi.” “Đi rồi?” Lúc đầu Lương Quỳnh không phản ứng kịp, sau khi hiểu ra ngụ ý thì vội vàng xin lỗi. “Thật xin lỗi, nhắc đến chuyện đau lòng của con.” “Sư phụ ra đi viên mãn phi thăng, đây là chuyện vui, không gọi là buồn được.” Phương Minh không để ý chút nào, nếu như chẳng phải vì hắn thì từ mấy năm trước sư phụ đã phải rời hồng trần rồi. Nhưng mà, câu trả lời này và cả thái độ của Phương Minh làm cho Lương Quỳnh căng thẳng trong lòng, bà ta thầm nghĩ: Thằng bé này làm đạo sĩ riết mà ngu ra rồi, chết thì là chết, phi thăng ở đâu ra. Không được, càng không thể gả con gái cho nó. Lương Quỳnh càng kiên quyết giữ vững ý định của mình, ai biết tên Phương Minh đã bị tẩy não này có đột nhiên vào một ngày nào đó kéo con gái mình theo để làm cái gọi phi thăng để tìm chết không chứ. Nhưng mà dù sao bà ta cũng xuất thân từ gia đình có học thức, không tiện trực tiếp bội ước. Trầm ngâm chốc lát, trong lòng Lương Quỳnh đã có cách. “Phương Minh à, nói thật cho con biết, con gái của thím theo Cơ Đốc giáo, cả ngày nhắc với thím gì mà Thượng Đế, Jehovah, còn nói muốn đi Vatican thăm đức Giáo Hoàng.” Lương Quỳnh vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Phương Minh, sau khi thấy Phương Minh cau mày thì vui mừng trong lòng, bởi vì bà ta từng nghe nói, những người có tôn giáo tín ngưỡng hình như hơi ghét người tôn giáo khác. Với cách này, Phương Minh sẽ không có ý định với con gái mình nữa. “Dì à, con sửa một chút, Vatican là trung tâm quyền lực của giáo hội đạo Thiên Chúa, bọn họ không gọi là thượng đế mà gọi là đức Chúa Trời, gọi Thượng Đế là đạo Tin Lành của Cơ Đốc giáo, đạo này không có đức Giáo Hoàng.” Phương Minh vừa mở miệng là làm cho Lương Quỳnh cứng họng một lần nữa. “Hơn nữa, có thể dì đã hiểu sai về Đạo giáo rồi, thực tế là Đạo giáo có tính bao dung lớn nhất, gần như tiếp nhận tất cả các giáo phái.” Lúc nãy Phương Minh cau mày là bởi vì nghe thấy cách hiểu sai của Lương Quỳnh về Đạo giáo, mà lời của Lương Quỳnh cũng chính là sự hiểu biết tiêu biểu của phần lớn mọi người về Đạo giáo. Trên thực tế, nếu như Đạo giáo không có có tính dung nạp mọi thứ, vậy thì xưa kia Phật giáo cũng không thể hòa nhập vào. Lấy một ví dụ đơn giản, nếu như đi đến đạo quán, người ta sẽ nhận ra bên trong rất nhiều đạo quán đều có thờ Bồ Tát, đây chính là đặc tính của Đạo giáo. Đạo pháp tự nhiên, vạn vật hòa sinh. Thiện lành như nước, không tranh với ai. Chỉ cần các tín đồ nguyện ý bỏ tiền thì thờ cúng thần thánh của tôn giáo khác bên trong đạo quán cũng không bị ngăn cấm, nhưng tôn giáo khác lại không như thế. Lấy ví dụ như Phật giáo, rất ít chùa miếu thờ thần linh của Đạo giáo, hơn nữa Phật giáo còn một một đặc điểm lớn, đó chính là sẽ tụ hợp thần linh của của rất nhiều nơi. Người cẩn thận sẽ phát hiện ra, nếu như vùng địa phương có vị thần khá linh thiêng nào đó, hoặc là vài đại thiện nhân trong truyền thuyết thời xưa, miễn là được chùa miếu thờ cúng, thì sẽ có kinh văn giới thiệu, giải thích vị thần linh này là do vị Bồ Tát nào đó hóa thân hoặc là đệ tử bên người của vị Phật Tổ nào đó hóa thân, từ đó mà phát triển tín đồ. Đây cũng là lý do vì sao ở trong nước, với tư cách là một tôn giáo du nhập vào nhưng Phật giáo lại còn thịnh hành hơn Đạo giáo. Phong cách xử sự của hai giáo phái khác nhau, một bên thì không tranh không chấp, một bên thì cố hết sức mở rộng sức ảnh hưởng của mình. Lương Quỳnh hiển nhiên không biết nguyên nhân Phương Minh cau mày là vì sự hiểu biết sai của bà ta về Đạo giáo, nhưng nghe thấy lời này của Phương Minh bà ta cũng hiểu, chút tâm tư này của mình đã bị người trẻ tuổi trước mắt nhìn thấu. Nếu đã nhận ra, Lương Quỳnh cũng không che che giấu giấu nói quanh co nữa, bà ta nói thẳng: “Phương Minh, dì biết hồi xưa chồng dì có hứa hẹn với sư phụ con, nhưng bây giờ không còn là xã hội cũ của ngày trước, chỉ phúc vi hôn ép duyên gì đó đều trái pháp luật, hôn nhân chủ yếu là hai bên tình nguyện..” “Mặt khác, lại nói, cho dù dì đồng ý, bậc cha chú trong nhà, ông ngoại, bà ngoại, ông nội, bà nội của Tử Du cũng sẽ không bằng lòng.” “Dù bây giờ không bàn về môn đăng hộ đối, nhưng con là một đứa bé thông minh, thế cũng có thể nhìn ra điều kiện của nhà dì, từ nhỏ Tử Du lớn lên trong sự cưng chiều của mọi người, tiền tiêu vặt mỗi tháng còn nhiều hơn thu nhập một năm của nhà bình thường.” “ Phương Minh à, ngoài việc muốn gả Tử Du cho con, điều kiện khác con có thể nói ra, chỉ cần dì có thể làm được thì nhất định sẽ làm thỏa mãn con.” Phương Minh vẫn lẳng lặng nghe, Lương Quỳnh trong lòng thầm thở dài, thằng bé thật ra cũng có phẩm chất tốt, nếu là những những người trẻ tuổi khác nghe đến câu này thì đoán chừng là đã tức giận và trở mặt lâu rồi. Nếu như xuất thân của nó khá hơn một chút, mình cũng sẽ cho nó một cơ hội, đáng tiếc... “Lời của dì con hiểu, thật ra lần này con đến đây chủ yếu là được sư phụ dặn dò đến thăm hỏi chú Diệp một phen, nhưng mà...” Câu nói kế tiếp Phương Minh cũng không nói tiếp, nếu như lúc này hắn mở miệng nói cho dì Diệp là sư phụ nói năm nay chú Diệp sẽ gặp khó khăn, muốn mình đến hỗ trợ nhà họ Diệp hóa giải, e rằng là Lương Quỳnh cũng sẽ không tin. Sau khi trầm ngâm chốc lát, Phương Minh lấy ra từ trong ngực một cái hộp gỗ. “Đây là thứ sư phụ kêu con gửi cho chú Diệp, bên trong là một lá bùa bình an, mong rằng dì chuyển lại cho chú Diệp, để cho chú Diệp mang theo bên người.” Lương Quỳnh có hơi ngạc nhiên nhìn Phương Minh, không ngờ mình đã nói như vậy mà Phương Minh vẫn lấy ra thứ này, gương mặt bà ta lộ vẻ xấu hổ, nhưng mà vẫn cầm lấy hộp gỗ. Hộp gỗ chẳng qua lớn bằng bàn tay, nhưng cầm trong tay thì nặng trịch, mở ra thì thấy bên trong là một gói giấy hình tam giác màu trắng bạc. “Xin dì đừng đụng vào, lá bùa bình an này ngoài chú Diệp ra không được đụng vào tay người nào khác.” - Nhìn thấy Lương Quỳnh sắp cầm lấy, Phương Minh vội vàng mở miệng ngăn cản. “Bùa bình an này chỉ có người đeo mới được chạm vào, nếu không sẽ mất hiệu lực, mong dì nhớ kĩ.” Lương Quỳnh hậm hực rút tay về, bà ta cũng không mấy tin lời của Phương Minh, chẳng phải cũng chỉ là một lá bùa bình an thôi sao? Nhưng mà nghĩ đến việc Phương Minh ngay cả sư phụ mình qua đời cũng có thể nói là phi thăng, bà ta chỉ coi Phương Minh là một tên tín đồ si dại bị Đạo giáo tẩy não, cho nên cũng không để bụng. “Nhắn gửi lời của sư phụ đã xong, thưa dì, con xin cáo từ.” “Sao lại đi ngay, hay là ... ở lại ăn cơm tối đã?” Lương Quỳnh thật không ngờ Phương Minh dứt khoát như vậy, bà ta ngược lại là cảm thấy hơi ngại ngùng, nói gì thì nói, người ta từ nơi xa đưa bùa bình an đến, kết quả là mình chia rẽ uyên ương, trong lòng bà ta cũng hơi áy náy. “Con không làm phiền nữa.” “Con muốn đi đâu, để dì gọi lái xe đưa con đi, đây là số điện thoại của dì, nếu có việc thì cứ gọi điện cho dì.” Lần này Phương Minh không từ chối nữa, lên xe rồi rời khỏi khu dân cư. “Ai da, hy vọng con đừng trách dì, dì cũng xuất phát từ tấm lòng của một người mẹ, ai không hi vọng con gái mình hạnh phúc chứ.” Nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Lương Quỳnh khẽ cảm thán một câu, sau đó liếc nhìn lá bùa bình an trong hộp gỗ, đưa tay muốn lấy ra, nhưng mà nửa chừng vẫn rút tay về. “Dù thế nào đây cũng là tấm lòng của đứa nhỏ này.” Sau ba giờ đồng hồ, lái xe nhìn Phương Minh nhắm mắt ngồi phía sau, rốt cuộc không chịu được nữa mà mở miệng hỏi: “Thưa ngài, rốt cuộc ngài muốn đi đâu?” Con đường này ông ta đã chạy qua hai lần rồi, mấy con phố gần đây ông ta cũng vòng đi vài lần. “À, vậy cứ xuống đây đi.” Phương Minh mở mắt, khi nhìn thấy gương mặt đầy nghi ngờ của tài xế nhìn về phía mình, hắn vừa cười vừa nói: “Có phải là ông cảm thấy kì quặc là tại sao hai lần trước chạy đến đây tôi không kêu ông dừng xe đúng không?” Tài xế không trả lời nhưng biểu cảm trên gương mặt đã nói rõ ông ta quả thật có nghi vấn như vậy. “Không có lý do gì, chỉ là khó chịu thôi.” Nói xong lời này, Phương Minh trực tiếp mở cửa xuống xe, mà sau khi tài xế sửng sốt chốc lát thì chửi đổng một câu "Có bệnh", sao đó thì nhấn chân ga đi thẳng. “Có bệnh à?” Nhìn con phố đông nghịt, mắt Phương Minh híp lại. Hắn suy cho cùng chỉ là một người hơn hai mươi tuổi, sao có thể không có tính tình bốc đồng. Tuy rằng đây chỉ là một hành động trút giận rất ấu trĩ. --- *Thượng Hải: Bản gốc là Ma Đo, tên gọi riêng của Thượng Hải. Mời các bạn đón đọc Siêu Phẩm Vu Sư của tác giả Cửu Đăng Hiền Lành.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Thiên Chân Vô Tà
Bộ truyện này là phần tiếp theo của bộ One Piece khởi đầu mới nhưng cũng không liên quan quá nhiều nên các bạn chưa đọc truyện huyền huyễn có thể không cần đọc lại .  Nhân vật chính trong Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song có tên Vô Song, người mang huyết mạch thần thú phượng hoàng viễn cỗ, là huyết mạch tổ tiên của Thiên Yêu Hoàng Tộc tại Thú Vực .  Nhân vật chính mang theo trọng trách trấn hưng Yêu tộc, gây dựng lại phượng hoàng nhất tộc, để yêu tộc một lần nữa tìm lại được ánh hào quang năm xưa, cùng với 72 tòa địa một và 36 tòa thiên mộ đợi nhân vật chính khám phá. Nhân vật chính tư chất tuyệt đỉnh kinh hãi thế tục :  5 tuổi đấu sư .  6 tuổi đại đấu sư .  7 tuổi đấu linh .  9 tuổi đấu vương - ngũ phẩm luyện dược sư .  Nhân vật chính làm việc quyết tuyệt, vừa tà vừa chính, không thích gò bó, tất cả mọi sự đều là từ bản tâm, chỉ cần trái tim không hối hận. Tựa truyện xuyên không nữ cường sẽ còn rất nhiều điều đang chờ đón bạn đọc khai phá. *** Đại lục tên là Đấu Khí đại lục, trên đại lục không có các loại ma pháp như trong tiểu thuyết, mà đấu khí mới là đại lục duy nhất chủ nhân! Tại đại lục này, tu luyện đấu khí, đã tại vô số thế hệ cố gắng phát triển đến điên phong, hơn nữa vì đấu khí không ngừng sinh sản, cuối cùng phát triển vào dân gian, việc này làm đấu khí cùng nhân loại trở nên quen thuộc, như vậy, tầm quan trọng của đấu khí trong đại lục là không thể thay thế Trải qua thống kê, đấu khí đại lục đem đấu khi chia ra cấp bậc, từ thấp đến cao chia làm bốn giai mười hai cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng! Mà một giai lại phân làm sơ, trung, cao ba cấp Tu luyện đấu khí cấp bậc cao hay thấp cũng là mấu chốt quyết định thành tựu sau này, ví dụ như người tu luyện Huyền giai trung cấp công pháp tất nhiên phải mạnh hơn người cùng cấp bậc tu luyện Hoàng giai cao cấp công pháp Đấu khí đại lục, phân biệt mạnh yếu, quyết định qua ba điều kiện Đầu tiên, nặng yếu nhất đương nhiên là tự thân thực lực, nếu thực lực chỉ có nhất tinh đấu giả thì dù có luyện Thiên giai hi thế công pháp cũng không thể chiến thắng một người tu luyện Hoàng giai công pháp đấu sư Tiếp theo, đó là công pháp! Đồng cấp bậc cường giả, nếu công pháp của ngươi cao hơn đối phương, như vậy tại lúc tỷ thí sẽ có ưu thế rất lớn. Loại cuối cùng, gọi là đấu kĩ! Tên như ý nghĩa, đây là một lại phát huy đấu khí đặc thù kỹ năng, đấu khí trên đại lục cũng có cấp bậc phân biệt, cũng chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cấp Đấu khí đại lục đấu kĩ số bất thắng số, bình thường truyền lưu ra đấu kĩ, phần lớn đều là hoàng cấp, muốn đạt được cao thâm đấu kĩ thì phải gia nhập tông phái hoặc đấu khí học viện trên đại lục Đương nhiên, một số người do kỳ ngộ mà có được tiền nhân để lại công pháp, hoặc có chính mình tương xứng đấu kĩ, loại đấu kĩ do công pháp diễn biến ra phối hợp lại, uy lực càng mạnh hơn một ít Dựa vào ba điều kiện này có thể phán đoán mạnh yếu, tổng thể mà nói nếu có thể có được cấp bậc công pháp càng cao, sau này phát triển không cần nói cũng biết... Bất quá cao cấp đấu khí tu luyện công pháp người thường đều rất khó tìm được, truyền lưu tại phổ thông tầng lớp công pháp, nhiều nhất cũng chỉ là Hoàng giai công pháp, một số cường đại gia tộc hoặc trung, tiểu tông phái mới có Huyền giai tu luyện phương pháp, ví dụ như gia tộc của Tiêu Viêm, công pháp cao nhất chỉ có tộc trưởng mới có tư cách tu luyện. Cuồng sư nộ cương, là một loại phong thuộc tính Huyền giai trung cấp đấu khí công pháp Trên Huyền giai, đó là Địa giai, loại cao thâm công pháp này chỉ có siêu nhiên thế lực hoặc đại đế quốc mới có thể có... Còn Thiên giai... đã mấy trăm năm chưa từng xuất hiện Truyện được đăng tại Truyen.org Theo lý luận, người bình thường muốn có được cao cấp công pháp, cơ bản đều là khó như lên trời, nhưng mọi sự đều không có tuyệt đối, đấu khí đại lục địa vực mở ra, vạn tộc lâm lập, phía bắc đại lục, có được xưng là lực đại vô cùng, có thể cùng thú hồn hợp thể man tộc. Phía nam đại lục, cũng có các loại trí tuệ cao cấp ma thú gia tộc, cũng có quỷ dị âm ngoan hắc ám chủng tộc... Bởi vì địa vực mở ra, cũng có rất nhiều vô danh ẩn sĩ, tại lúc sinh mệnh kết thúc, có lẽ sẽ đem công pháp mình sáng tạo để ở một nơi, chờ đợi người có duyên đến lấy. Tại đấu khí đại lục truyền lưu một câu nói: Nếu có một ngày, người rơi xuống một cái sơn đông, không cần kinh hoảng, đi về phía trước hai bước, có lẽ nó sẽ đem người trở thành cường giả! Nói như vậy, cũng không phải giả, trong ngàn năm lịch sử của đại lục, cũng không thiếu loại kì ngộ này mà trở thành cường giả cố sự Mà cố sự tạo thành hiệu quả là rất nhiều người chờ ở bên vách núi chuẩn bị đi tìm tuyệt thế công pháp. Đương nhiên, những người này phần lớn đều là gẫy tay gẫy chân mà về... Tóm lại, đây là một mảnh đất tràn ngập kỳ tích cùng với sáng tạo kỳ tích đại lục . Cường giả mạnh nhất trong lịch sử của đấu khí đại lục là đấu đế đây cũng là cấp bậc tu luyện cao nhất cấp bậc suốt cả vạn năm qua chưa có một ai đạt đến. Cường giả đấu đế cuối cùng trên đại lục là Đà Xá Cổ Đế , sau ông ta thì không còn một cường giả đấu đế nào xuất hiện nữa , cao nhất là cửu tinh đấu thánh hậu kỳ đỉnh phong . Quay ngược thời gian lại vài vạn năm trước , khi Đà Xá Cổ Đế còn sống , khi mạch truyện chính còn chưa bắt đầu . Tâm trạng của Đà Xá Cổ Đế ra sao khi trở thành đấu đế , tất nhiên là phi thường tịch mịch . Ông ta không có đối thủ dưới vòm trời này. Đà Xá Cổ Đế là dị hỏa tu luyện thành người bằng cách thôn phệ các dị hỏa khác , ông ta càng không có gia tộc , càng không có huynh đệ . Đà Xá Cổ Đế hoành không xuất thế , ông ta đứng trên đỉnh cao nhất của đại lục nhưng mấy ai biết được trên cao đó tịch mịch ra sao , buồn chán thế nào . Thế rồi hôm đó lại một ngày như vậy diễn ra , Đà Xá vẫn đang buồn chán nhìn nhân sinh , nhìn thiên địa biến đổi bỗng nhiên trước mặt hắn không gian cực kỳ thiếu ổn đinh . Một cánh cổng không gian mở ra , một nam nhân tóc vàng xuất hiện trước mặt Đà Xá . Muốn có thể tùy ý chưởng quản không gian theo ý mình ít nhất phải là đấu tôn cường giả hoặc thậm chí là đấu thánh . Đà Xá nhíu mày vì chính ông ta cũng không hề cảm nhận được một chút khí tức nào của đối phương , Đà Xá không đoán được thực lực của đối phương là bao nhiêu . Đà Xá trầm giọng : Truyện đăng nhanh nhất tại Truyen.org “ Ngươi là ai , dám xuất hiện trước mặt bản đế? “ . Người thanh niên để hay tay sau lưng , miệng mỉm cười : “ Ngươi có thể gọi ta là Nghịch Thiên Tà Đế , hoặc nếu không gọi ta là Thiên cũng được , ta muốn giao dịch cùng ngươi “. Chương 1-Giao Dịch​ Đà Xá cực kỳ ngạc nhiên , ông ta mạnh đến mức mà trên đại lục này lâu lắm rồi chưa có ai dám nói bằng giọng điệu đó với mình , trước mặt ông ta mà còn dám tự xưng là Đế . Truyện được đăng tại Truyen.org Đà Xá phất tay , từ trên người ông ta vô tận hỏa diễm nuốt thân thể của Thiên vào bên trong , chỉ một đòn thôi đã đánh tan thân thể của Thiên làm muôn mảnh . Nhưng Đà Xá rốt cuộc phải hít một hơi khí lạnh bởi thủ đoạn của kẻ trước mặt , hắn vẫn đứng nguyên ở đó nhưng ngọn lửa của Đà Xá lại không thể chạm vào nổi . Truyện được đăng tại Truyện.org Thiên lạnh giọng “ Các ngươi có thể sử dụng được không gian lực lượng nhưng cách sử dụng còn quá sơ sài , thứ này gọi là không gian song song , thử làm ta bị thương đi xem nào “. Đà Xá liền đứng dậy khỏi bảo tọa , với sự tự tôn và cao ngạo của một đấu đế ông ta tuyệt đối không cho phép mình bị kẻ khác thách thức , khí thế từ bản thân ông ta như núi lửa phun trào , làm kinh hãi tất cả các thế lực của đấu khí đại lục . Nhưng rồi tất cả nỗ lực của Đà Xá đều là vô vọng bơi căn bản Thiên và ông ta không đứng chung một không gian, hai người như hai đường thẳng mãi mãi không bao giờ cắt nhau cả . Thiên mỉm cười bước ra một bước : “ Đã chịu nói chuyện đàng hoàng chưa ? “. Đà Xá không hổ là đấu đế cường giả , lập tức chớp cơ hội nắm lấy tay Thiên . “ Lần này ta tóm được ngươi rồi xem ngươi chạy thế nào “ . Một quyền đầu cực lớn mang theo hỏa diễm tấn công vào Thiên , lần này Đà Xá tin chắc Thiên không thể tránh được nữa . Khóe miệng của Thiên nhếch lên “ Ngu xuẩn , không gian gấp khúc “. Bằng một cách cực kỳ phi lý , nắm đấm của Đà Xá rõ ràng đã chạm vào người Thiên nhưng bỗng có cảm giác như tấn công vào hư ảnh vậy trong khi cánh tay còn lại của ông ta vẫn đang nắm lấy tay Thiên . Giọng nói lạnh lùng của Thiên vang lên “Không gian phá toái “ . Đà Xá lập tức bị lùi lại ba bước , nắm đấm tay trái của Đà Xá đã biến mất , thậm chí nó như chưa từng tồn tại vậy . Đà Xá nhìn Thiên mà kinh hãi gần chết. Thiên đưa một ngón tay chỉ vào Đà Xá “ Thời gian nghịch lưu “ . Đà Xá bỗng nhiên lại cảm thấy mình có sinh mệnh thấy bàn tay trái tiếp tục có cảm giác trở lại , mọi việc với ông ta nãy giờ cứ như là mơ vậy . Thiên bình tĩnh mở miệng “ Ta đến đây mang theo thiện chí chứ không hề mang theo ác ý , hy vọng ngươi hiểu . Ta muốn một cuộc giao dịch công bằng “. Đà Xá hít một hơi thật dài rồi nói “ Giao dịch cái gì nói đi “. Ông ta cả đời chưa bao giờ gặp một tồn tại kì dị đến thế này , đến tận lúc này khi bình tâm lại Đà Xá vẫn chưa hiểu Thiên dùng tà thuật gì . Thiên mỉm cười “ Đơn giản thôi , ta cần ngươi cho ta 23 loại tử hỏa trong cơ thể ngươi , ta cần thêm phần quyết nữa “. Đà Xá nhíu mày “ Đây là ngươi ăn cướp hay là giao dịch ? , đừng nghĩ bản đế không làm gì được ngươi , nếu ngươi ép bản đế ra tay thì hậu quả đến cả ngươi cũng không chịu được đâu “ . Thiên bật cười “ Cường giả đến cảnh giới này quan trọng nhất là gì , tu luyện lên cao làm gì khi mà cuộc sống chán ngắt , ngươi nghĩ sao nếu ta cho ngươi một cơ hội làm lại , một cơ hội đi đến thế giới khác , nơi đó những kẻ có thực lực ngang ngươi đầy nhan nhản , nơi đó cho mới thực sự là chiến trường cho cường giả “. "Đà Xá ta có thể đảm bảo với ngươi , ta sẽ bảo hộ ngươi cho đến khi ngươi có đủ thực lực tự lo cho mình tại thế giới đó , ngươi là một đóa dị hỏa tu luyện thành đế thiên phú của ngươi tuyệt đối không cần bàn cãi , đấu khí đại lục quá nhỏ với ngươi , ngươi được sinh ra dành cho một nơi khác rộng lớn hơn rất nhiều rất nhiều " . “ Thế giới cằn cỗi này chỉ cho phép một đấu đế vậy tu luyện lên để làm gì , để rồi tịch mịch như ngươi bây giờ sao , ta có thể cho ngươi một nhân sinh hoàn toàn mới “ . Đà Xá hít một hơi lãnh khí “ Bên ngoài còn có thế giới khác sao ? “ . Thiên gật đầu “ Còn , ta có dẫn ngươi đến đó để ngươi có thể viết lại trang lịch sử mới cho mình “. Đà Xá im lặng một chút sau đó lên tiếng “ Ta có thể tin được ngươi không ? “ . Thiên gật đầu “ Có thể . Ta thích nhất là giao dịch mà giao dịch thì luôn phải công bằng “. Như vậy Đà Xá Cổ Đế cùng Thiên đã có một giao dịch , giao dịch sẽ thay đổi toàn bộ đấu khí đại lục sau này . Đà Xá bắt tay vào xây lăng mộ cho mình , tạo một viên Đế Phẩm đan dược có chưa nguyên khí , đồng thời tạo ra Đà Xá Cổ Ngọc dẫn tới lăng mộ của mình . Thân xác Đà Xá để lại đấu khí đại lục còn linh hồn theo Thiên đến một thế giới khác . Về phần Thiên hắn cũng không rảnh rỗi , Thiên đi khắp nơi trên đại lục sao chép công pháp , đan phương đồng thời tự tay tạo ra 72 tòa địa mộ và 36 tòa thiên mộ , dùng vô thượng đại đạo phong ấn 108 tòa mộ bia lại , xong việc Thiên mới phủi tay mỉm cười bước vào cánh cửa không gian , Thiên mang Đà Xá Cổ Đế đi đến một thế giới rộng lớn hơn , cường giả như mây , một nơi mà Đà Xá sẽ không bao giờ chán , ở nơi ông ta có thể tự do thể hiện tài hoa của mình .​ ... Mời các bạn đón đọc Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song của tác giả Thiên Chân Vô Tà.
Thiên Tài Triệu Hồi Sư - Nhược Tuyết Tam Thiên
Truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư là một truyện mới được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện online, một truyện với chủ đề xuyên qua thời gian nhưng không hề nhàm chán. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những lần hóa kiếp chuyển mình, đọc truyện xuyên không này để giải đáp được thắc mắc. Số 17, đây là tên kiếp trước của nàng. Kiếp trước nàng bị đem làm vật thí nghiệm, ngoài cha ra, giết sạch tất cả, kể cả chính nàng. Mở mắt lần nữa, nàng lại đi đến một thế giới xa lạ. Gia tộc xuống dốc, Tiểu thư Vân gia bị hại mất mạng chính là thân phận mới của nàng kiếp này. Phụ thân và huynh trưởng người bảo vệ nàng như sinh mạng của mình đã lần nữa trở thành động lực sống của nàng. Gia nghiệp lớn lụi tàn lại bị người khác nhòm ngó, cũng đưa đến họa sát thân Nếu nàng đã trở thành Vân Phong, người khác đừng mơ tưởng động đến một phần của Vân gia! Kẻ đoạt tài sản Vân gia, bồi trả lại gấp năm lần! Kẻ mưu đồ hãm hại người của Vân gia, hoàn trả lại gấp mười lần! Như thế còn dám động đến người của Vân gia, chắc chắn nàng sẽ dốc toàn lực, đến chết cũng không ngừng! Truyện bắt đầu tiếp nối tiếp với những điều tưởng chừng rất khó khăn nhưng cuối cùng lại một tay nàng được hóa giải. Cho nên, nàng quyết định đứng lên không chút do dự! Từ đó về sau, trên đại lục bớt đi một kẻ vô dụng, tăng thêm một thiên tài tuyệt thế! Chiến sĩ rất khó thăng cấp à? Xin lỗi nhé, ta có được bí bảo luyện thể, ba ngày nhảy lên hai cấp đấy. Ma pháp sư lợi hại lắm à? Xin lỗi, ta chẳng thấy lạ. Nàng cảm nhận được nguyên tố ngũ hệ (năm loại), ma pháp sư toàn hệ lặng lẽ sinh ra. Triệu hồi sư hiếm thật à? Xin lỗi, ta chính là triệu hồi sư ngàn năm mới gặp, lại còn là ngũ hệ, ma thú gì đó chỉ là chuyện nhỏ, còn có một nhục cầu (nắm thịt) huyễn thú hình như là cấp vạn năm nữa. Trên người mang kỳ bảo thần bí, đích thân Lão tổ Vân gia chỉ đường tu luyện cho nàng, nhục cầu kỳ quái đi theo bên cạnh hình như là một huyễn thú thượng cổ, thân là triệu hồi sư vạn năm khó gặp, còn là chiến sĩ/ ma pháp sư/ khảm thạch sư/ luyện dược sư…, nhưng cho tới giờ nàng vẫn chỉ ung dung ẩn mình. Vân Phong, nàng không phải là người tốt, nhưng nàng có thể làm tất cả vì người thân của mình. Những người mà nàng đã coi trọng, cho dù trời đất bất dung, bị thế gian coi thường, nàng cũng mãi mãi không xa rời! Không phải nàng có sức mạnh vô địch, nhưng nàng cũng không dễ dàng bỏ cuộc! Nàng thách đấu với Niếp bàn, chiến đấu cùng Trọng sinh! Nàng, được Vân gia chọn cho kế hoạch phục hưng, lưu lạc thiên nhai không nơi e sợ! Nàng có thể không coi trọng sinh mệnh của mình, nhưng nàng lại không thể bỏ rơi người thân và bạn bè! Cho nên, nhiệt huyết và kiên trì, ngoan cường và bền bỉ, đã đi liền với tên nàng. Bạn cũng có thể tìm đọc thêm những truyện khác cùng thể loại như: Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi, Đặc Công Cuồng Phi,... *** Một căn phòng bốn vách tường đều là màu trắng, ngoại trừ khung cửa sổ nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa, chỉ có một cánh cửa sắt dày nặng vô cùng, trong phòng có một cô gái mảnh mai đang ngồi trên giường, mái tóc đen nhánh che khuất cả gương mặt, khiến người ta không thể nhìn rõ nét mặt của cô lúc này. “Số 17, hôm nay có người đến thăm cô.” Trên cửa sắt mở ra một khe hở, một luồng gió thổi từ ngoài vào, cơ thể người con gái giật giật, sau đó ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt nhỏ phờ phạc, đôi mắt trống rỗng ngơ ngác nhìn về phía trước. “Liên Y……” Tiếng nói tràn ngập tình cảm khiến cô gái nhỏ khẽ quay đầu, khi nhìn đến đôi mắt ngập tơ máu ngoài khe hở trên cửa sắt kia, cô gái từ từ đứng dậy, thong thả đi đến bên cửa. “Liên Y, Liên Y của ba……” Người đàn ông bên ngoài như khóc nấc lên, đôi mắt đỏ kia ngập tràn thương xót và đau đớn, người con gái bên trong cánh cửa sắt kia là con gái ông, là con gái của ông đấy!! “Ba, ba đã đến rồi ạ.” Cô gái nhìn thấy hai mắt của người đàn ông thì mỉm cười, bàn tay muốn chạm vào cửa sắt, nhưng lại chỉ có luồng điện mạnh truyền đến, người cô gái run lên rồi ngã xuống đất. “Liên Y, Liên Y!” Người đàn ông đập vào cửa, trong hai mắt ánh lên sự điên cuồng, người quản giáo bên ngoài lập tức kéo người đàn ông đi, người đàn ông bị kéo đi nhưng hai mắt dán chặt vào cửa sắt, hét to lên: “Bọn mày lại giúp bọn chó khốn nạn kia, trả con gái lại cho tao, trả lại cho tao!!” Tiếng hét của người đàn ông ngày càng xa, cho đến khi không nghe thấy được nữa, một người đàn ông mặc áo khoác trắng đi đến, nhìn cánh cửa sắt một lúc: “Là ai để ông ta vào?” Một quản giáo khác im lặng, người đàn ông cũng không hỏi thêm, lấy quyển số liệu trên tường mở ra, “Hôm nay tình trạng của cô ta thế nào?” “Tình trạng của số 17 đã ổn định, không lâu nữa có thể làm thí nghiệm tiếp được rồi.” Người đàn ông gật gật đầu, cẩn thận quan sát số liệu trên sách, khóe miệng chứa ý cười, mà sau cánh cửa sắt, cô gái bị điện giật choáng váng đã đứng lên, tiếng hét của ba vừa rồi vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn vào cánh cửa không rời, đột nhiên, khóe miệng cong lên, đôi mắt vô thần bỗng lóe lên sự ác độc. Nhanh thôi, sẽ nhanh thôi. Đây là một viện nghiên cứu cao cấp bí mật nằm dưới lòng đất, phục vụ cho vài quốc gia, tìm kiếm tất cả những dị nhân trên thế giới, sau đó làm thí nghiệm liên tục, nhằm đưa những dị năng đó hợp nhất với cơ thể của những con người bình thường. Hôm nay là ngày tiến hành thí nghiệm cho số 17, số 17 là vật nghiên cứu hoàn mỹ nhất mà viện nghiên cứu có được trước mắt, thí nghiệm của số 17 đòi hỏi yêu cầu rất cao, nếu thành công có nghĩa là lịch sử nhân loại đã có thêm một bước tiến mới. Trên người cô gái có rất nhiều sợi dây và ống dẫn màu sắc khác nhau, các chỉ số cơ thể của cô đều hiện trên máy tính để tiến hành phân tích, thí nghiệm đang được tiến hành gấp rút, khi nhân viên đưa ống nghiệm chứa chất lỏng màu trắng tiêm vào cơ thể người con gái, số liệu trên máy tính thay đổi chóng mặt. Nhiều đôi mắt trên cao không rời màn hình máy tính, ngừng thở nhìn một dải số liệu đang tăng lên, hơi thở của mọi người bắt đầu dồn dập, con số vẫn tăng không ngừng làm hơi thở của mọi người càng nhanh hơn, khi đi đến giá trị giới hạn, máy tính phát ra âm thanh cảnh báo, mà con số kia vẫn không ngừng lại. Tất cả mọi người sợ ngây ra, tiếp tục nhìn về con số đang nhích lên, một người hét lên,“Hoàn mỹ, thật sự là rất hoàn mỹ!!!” “Chúng ta thành công rồi, ha ha ha ha, chúng ta thành công rồi!!!!” Đôi mắt trên cao mở to, không khí bên trong lộ rõ sự cuồng nhiệt và mong chờ, tới nay số 17 là dự án duy nhất thành công của họ, điều này sao có thể không khiến họ kích động! Nghiên cứu khoa học vài chục năm cuối cùng cũng xuất hiện kết quả khiến họ vừa lòng! “Rút bản mẫu về, như vậy là đại công cáo thành rồi!” Nhóm bên trên vui vẻ không thôi, vui sướng vì mình sắp có được thành quả, nhân viên trong phòng thí nghiệm lúc này đang định rút bản mẫu từ trong cơ thể người con gái, bảo tồn bản mẫu, như vậy thí nghiệm mới được coi là thành công hoàn toàn. Người con gái vốn nhắm mắt lại nằm trên bàn thí nghiệm bỗng mở mắt ra, hai mắt trống rỗng lại tràn ngập thù hận, các nhân viên còn đang đắm chìm trong hân hoan, chẳng ai chú ý đến hành vi của cô gái, cô gái quét mắt đến gương mặt lộ rõ niềm vui sau tấm kính thủy tinh ở tầng cao, khóe miệng lạnh lùng cong lên. Chỉ thấy một người trên cao bắt đầu nhíu mày, rồi ôm đầu ngồi xuống, bên ngoài hình như có chút hỗn loạn, “Bụp!” Như là có tiếng nổ, nhân viên trong phòng thí nghiệm không rõ, chỉ thấy bên ngoài hơi hỗn loạn, khi họ không ngờ tới, một dòng máu đỏ tươi phun lên cửa sổ thủy tinh, kinh động đến ánh mắt của tất cả mọi người. Cô gái lạnh lùng nhếch khóe môi, không, mới chỉ có một, vẫn còn chưa đủ. Nhân viên trong phòng thí nghiệm đều ngây ngẩn nhìn vệt màu đỏ trên cửa kính kia, tiếp theo từng gương mặt dữ tợn ôm đầu ngồi xuống, “Bụp” “Bụp” “Bụp”, âm thanh trầm đục truyền đến liên tục, từng dòng máu đỏ phun ra, chiếu vào cửa kính, thậm chí còn kèm theo cả những ánh vàng trắng. Tất cả nhân viên ngây người như pho tượng mà nhìn, sợ hãi bỗng ập đến khiến họ chỉ có thể đứng tại chỗ, cho đến khi những người còn sống bên ngoài mang vẻ mặt hoảng sợ đưa tay chỉ vào họ, các nhân viên mới như hiểu ra. Mọi người, gần như cùng quay đầu lại, từng đôi mắt tràn ngập sợ hãi nhìn cô gái trên bục thí nghiệm, giờ phút này cô đã ngồi dậy, khóe miệng mang nụ cười, hận thù và khinh bỉ trong hai mắt màu đen khiến mọi người lạnh run. “Là, là, là cô ta……” Một gã lắp bắp không thể nói thành câu đầy đủ, chỉ có thể run người nhìn cô gái, há miệng mà thở. Ánh mắt của cô gái quét đến, trong khoảnh khắc, gã kia chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, như là có khí gas chui vào trong đầu, mà hơi gas kia đang không ngừng bành trướng, lan rộng ra, cho đến khi thoát ra khỏi chiếc đầu chật chội, giành lấy tự do! “Bụp!” Ở trước mắt bao người, đầu gã nọ nổ tung, não và máu bắn lên trên người và mặt những người đứng cạnh, trong lúc nhất thời, tất cả ngừng thở, tiếng thét chói tai vang lên, “Đi mau, mau ra khỏi đây!” Tất cả mọi người điên cuồng chạy đến cửa phòng thí nghiệm, bọn họ không muốn chết, không muốn chết đâu! Khóe miệng cô gái lạnh hơn, trong mắt hiện lên thù hận, “Bọn mày, một tên cũng đừng hòng trốn.” Như ma quỷ lướt qua, cô gái đi đến đâu máu chảy đến đấy, não người rơi đầy trên mặt đất, những mảnh thịt vụn văng khắp nơi, hai chân cô gái để trần, dẫm lên máu, áo trắng trên người đã sớm bị máu nhuộm đẫm, da thịt của cô bị máu tươi bao trùm, nhưng dường như cô còn chưa thỏa mãn. Một người, một người nữa, không ai có thể trốn thoát khỏi bàn tay của cô, não người nổ khắp nơi, hận thù trong mắt cô gái ngày càng điên cuồng, chết, những kẻ ở đây đều phải chết. Tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn ở nơi dưới lòng đất này, không ai có thể ngăn cản được nữ thần giết chóc này, cô gái đi đến cùng máu tươi và chết chóc, khi đi đến cửa viện nghiên cứu, rất nhiều súng máy xuất hiện trước mắt. Khóe miệng cô gái lạnh lùng cong lên, súng ư? Ở trong mắt cô chỉ là món đồ chơi nhỏ thôi. “Số 17, nếu mày dám cử động, tao sẽ giết nó!” Một giọng nói truyền đến, cô gái khẽ quay đầu liền thấy được một người đang dùng súng đặt trên đầu một người khác, khi nhìn rõ ràng, đồng tử của cô gái co lại, môi khẽ mở, “Ba……” “Liên Y, con gái của ba, khổ thân con tôi ……” Nhìn con gái mình cả người đầy máu tươi, người đàn ông chỉ cảm thấy hai mắt cay xè, dòng nước nóng bỏng khẽ rơi xuống từ gương mặt khắc khổ. Cô gái nhìn thấy người đàn ông rơi lệ, chỉ cảm thấy đáy lòng đau đớn vạn phần, lại xoay người đi đến bên kia, “Số 17, mày bước thêm bước nữa, tao giết nó ngay lập tức!” Cô gái nheo hai mắt lại, người vẫn đứng tại chỗ, người đàn ông cầm súng run rẩy, trong mắt là kinh hãi, bây giờ hắn cũng chỉ còn lá bùa hộ mệnh này thôi, hắn không thể chết ở chỗ này được! “Liên Y, ba không sợ chết, ba chỉ có một người thân là con, ba không sợ……” Hai mắt người đàn ông rưng rưng nhìn con gái mình, con gái của ông đã trưởng thành, mà ông lại không làm tròn được trách nhiệm của người ba, bảo vệ con gái mình chu toàn. “Ba……” Cổ họng mặn chát, giọng cô gái khàn đi, suy nghĩ giữa ba và con gái như tương thông, cô gái hiểu được ý nghĩ của ba mình, khóe miệng từ từ cong lên. “Số 17, mày muốn làm gì, số 17, mày nghĩ đến hậu quả chưa, số…… A!!!” Hét thảm một tiếng, cùng với đó là một viên đạn bắn ra, tất cả súng máy đều bùng nổ thời khắc đó, mùi lưu huỳnh lan tràn, đạn bay tứ tung, trong khoảnh khắc huyết nhục khắp nơi. “Chết, tất cả phải chết!!!!” Tiếng hét như đến từ địa ngục, hai mắt cô gái biến thành màu đỏ, tóc bay lên, máu tươi trên người trong nháy mắt bốc hơi hầu như không còn, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, người nơi này, ngoài người đàn ông đang khóc kia, không một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều biến thành cái xác không đầu. “Liên Y!!!!” Người đàn ông trên người đầy máu chạy đến, ôm lấy cô gái ngã trên mặt đất, giờ phút này gương mặt cô tái nhợt, nhưng khóe môi của cô lại là ý cười hạnh phúc. “Ba, đây là.. việc cuối cùng con có thể làm cho ba……” Cô gái nói xong, mắt từ từ nhắm lại, giống như một đứa bé ngủ say, như đang mơ một giấc mơ tuyệt đẹp. “Liên Y, Liên Y của ba, con gái của ba ơi!!!!!!!!” Người đàn ông ôm cô gái ngửa mặt lên trời thét dài, gân xanh trên cổ nổi lên, hai mắt đỏ sẫm như một con thú phát cuồng, cúi đầu kéo cô gái vào lòng ôm thật chặt, nước mắt của ông lại chảy dài lần nữa ... Mời các bạn đón đọc Thiên Tài Triệu Hồi Sư của tác giả Nhược Tuyết Tam Thiên.
Thiên Ý - Mạc Trung Chi Thủy
Tự trách bản thân hay nên trách dòng đời? Khi mọi thứ đã đổ vỡ, hắn luôn tự hỏi mình câu đó, nhưng mãi vẫn không tìm được sự hồi đáp. Sống vật vờ những chuỗi ngày dài lê thê như một hồn ma. Thế nhưng dường như ông trời muốn cho hắn cơ hội thứ hai, khi mà cái chết của hắn xảy ra vào một đêm đông, linh hồn hắn đã xuyên đến một thế giới khác, cùng với đó là một cái tên mới, một thân phận mới ứng vào thân hắn. Thế giới mới hắn đến là một thế giới của tu luyện và những điều kỳ bí nên hắn sống ở đó cũng phải tuân theo sự phát triển này. Hắn theo gia tộc đến tu luyện trong quốc tông của Nhất Xuân quốc. Thế nhưng hắn cũng chỉ là một trong hàng vạn đệ tử của quốc tông này mà thôi. Không những thế hắn lại thuộc là dạng áp chót và tương lai cũng không có gì sáng sủa cả. Rơi vào hoàn cảnh đó hắn cũng không chán nản mà vẫn cố gắng tu luyện. Thế nhưng cứ tu luyện bình thường như vậy thì hắn bỗng cảm thấy không ổn. Hắn biết nếu mình không tìm ra con đường đúng để đi thì dù có trọng sinh lại cũng chỉ uổng công tạo hóa mà thôi. Hắn phải hành động. Hắn tự biết mình không có thiên tư hơn người, sinh ra không phải thân thể dị bẩm, cũng không có thể căn vượt trội, chưa có cao nhân hỗ trợ, không có gia tộc lớn mạnh,vv... Vậy làm sao để hắn có thể vượt lên, làm sao để thay đổi vận mệnh bản thân, làm sao để không uổng kiếp này? "Ký ức đặc thù!" Sau thời gian trầm ngâm suy tư thì hắn lẩm bẩm một câu như vậy. Từ đó, hắn sẽ đi theo con đường mới, con đường không hề có ai đã từng đi. Có thể đi con đường đó khiến hắn thành công, khiến hắn thất bại! Nhưng dù kết quả có thế nào thì hắn cũng không hối hận! *** Tại mốc thời gian là không, không gian là không, vũ trụ không có gì cả. Một vụ nổ lớn xảy ra khiến cho mọi vật chất được hình thành, những vì sao hình thành, những hành tinh, hững vân tinh, khoảng không giãn nở, thời gian bắt đầu tính và không gian vũ trụ bắt đầu khởi động và dần mở rộng. Vũ trụ cô quạnh, cứ thế từ từ mở rộng, từ từ sinh sôi sau vụ nổ lớn. Khoảng không của vũ trụ mở rộng ra là vô cực. Các hạt vật chất dần hình thành, rồi chúng tạo thành các hành tinh, các ngôi sao với những phản ứng nhiệt hạch, tất cả tập hợp lại tạo thành thiên hà, rồi các thiên hà tập hợp lại tạo thành các hệ thiên hà,… Vũ trụ cô quạnh nhưng không ngừng vận động và trong đó có rất nhiều yếu tố lớn có, nhỏ có và chúng đang dần thay đổi vũ trụ mà ta vẫn biết. Tính ra đến ngày này, năm 2019 (theo lịch trái đất) thì vũ trụ cũng hình thành được hơn 13,8 tỷ năm. Thời gian dài thì mọi thứ đều có thể xảy ra! Vũ trụ đã không ngừng phát triển để rồi tạo ra hàng tỷ tỷ hình tinh, ngôi sao, thiên thạch, lỗ đen, vân tinh,… Như vậy tự hỏi rằng trong vô số các hành tinh trong vũ trụ này có hành tinh nào có sự sống, có hành tinh nào có con người và có hành tinh nào có con người giống y hệt như chúng ta – những người đang sống trên Trái Đất không? Có, ta khẳng định là như vậy! Với quá trình phát triển rất dài thì vô số hành tinh hình thành và cùng phát triển nên ta tin chắc chắn sẽ có rất nhiều hành tinh có sự sống, có rất nhiều hành tinh đang vận động y hệt Trái Đất của chúng ta chỉ là những hành tinh đó quá xa xôi nên ta không biết đến mà thôi. Và trong những hành tinh xa xôi có sự sống kia đều sẽ có một loài nào đó thống trị nhưng ta lại tin chắc chắn sẽ có một số hành tinh cũng được loài người thống trị hoặc một loài gần giống với loài người thống trị. Tin tưởng là có, tò mò muốn biết nhưng làm sao để tìm ra, làm sao để xác nhận được những sự sống và văn minh xa xôi khác trong vũ trụ và cuối cùng là làm sao để đi đên đó nếu chúng ta tìm thấy? Đó là những câu hỏi quá khó đối với tất cả mọi người trên Trái Đất như chúng ta! Theo nghiên cứu thì trong vũ trụ ánh sáng là thứ di chuyển nhanh nhất! Con số thực tế thì cứ mỗi giây ánh sáng đi được 300.000 km! Lấy vị dụ ở Việt Nam chúng ta thì chỉ một giây ánh sáng có thể đi vào Nam ra rồi Bắc khoảng ba trăm lần. Đây là một tốc độ khủng khiếp mà con người không bao giờ đạt được! Thế nhưng trong vũ trụ thì đi với vận tốc ánh sáng vẫn không tính là gì. Nói riêng trong hệ mặt trời thì ánh sáng Mặt Trời đi đến Trái Đất cũng mất hơn tám phút. Nếu tính trong Ngân Hà của chúng ta thì ánh sáng của Mặt Trời đi đến trung tâm của Ngân Hà cũng mất hơn hai mươi bảy ngàn năm. Nói đến khoảng cách từ Ngân Hà chúng ta đến với những Thiên Hà khác lại tính bằng triệu năm ánh sáng. Cứ nghĩ rằng chúng ta bật một cái đèn soi về phía một hành tinh trong thiên hà Tiên Nữ (thiên hà gần chúng ta nhất) thì phải hơn hai triệu năm sau thì ánh sáng từ cái đèn đó mới đi đến hành tinh xa xôi kia. Ánh sáng đi cả triệu năm! Nếu có thần ánh sáng tồn tại thì ngài cũng không thể sống lâu đến vậy! Như vậy ánh sáng cũng chậm thì ta phải làm cách nào để có thể di chuyển giữa các hành tinh, giữa các thiên hà và làm cách nào để di chuyển giữa các vũ trụ, làm cách nào để sống cùng thời điểm với vũ trụ mà không phải nhìn vào quá khứ của nó? Đây là một câu hỏi không có lời đáp chính xác mà chỉ là những phỏng đoán! ... Mời các bạn đón đọc Thiên Ý của tác giả Mạc Trung Chi Thủy.
Ico - Lâu Đài Trong Màn Sương - Miyuki Miyabe
“Ico, một cậu bé có sừng, được đánh dấu để làm Vật tế hy sinh". “Yorda, một cô bé bị giam cầm trong lồng sắt". Cái ngày mà sừng của Ico mọc càng dài ra thì cậu biết đó cũng là ngày mình sẽ bị đem đi làm Vật tế. Những người lính bắt cậu nhốt vào một cỗ quan tài đá trong Lâu đài trong Màn sương. Một cơn động đất làm cỗ quan tài của cậu mở ra và cậu quyết định trốn đi. Trên đường đi, cậu phát hiện Yorda, một cô bé nói một ngôn ngữ khác cũng bị giam cầm. Cậu giúp cô và cả hai cùng trốn khỏi lâu đài. Sau bao gian nan, Yorda bị nữ hoàng hóa thành tượng đá để nhập hồn vào thân xác cô bé. Để cứu cô bé, cậu phải tìm một thanh kiếm kì diệu để giết những sinh vật bóng tối. Liệu Ico có thể cứu Yorda thoát khỏi tay nữ hoàng độc ác để trở về quê hương của mình... Tác giả Miyuki Miyabe được trò chơi ICO (một game cho Play Station 2) gợi cảm hứng để sáng tạo ra câu chuyện về Ico. Tác giả cũng có đề cập rằng sẽ rất vinh dự nếu độc giả quyết định thử trò chơi sau khi đọc xong cuốn sách, nhưng bà cũng cảnh báo rằng những nội dung trong cuốn sách cũng không giúp đỡ nhiều cho việc vạch ra những chiến lược trong trò chơi. *** Khung cửi đã trở nên yên lặng. Ông lão đã chú ý sự thiếu vắng của tiếng lách-cách-lách-cách nhịp nhàng của nó trước đó một chút, và bây giờ ông kiên nhẫn chờ đợi nó trở lại. Ông ngồi ở một cái bàn cũ, trên mặt bàn nơi ông đặt vài cuốn sách cổ, bề mặt của nó phủ một lớp vàng hổ phách sau nhiều năm sử dụng. Một cơn gió nhỏ thổi qua cánh cửa sổ mắt cáo thổi tung lề giấy úa vàng và làm những ngọn râu trắng dài của ông run lẫy bẩy. Ông hếch đầu lên, căng ra để nghe bất cứ âm thanh nào – tiếng khóc lóc, chẳng hạn. Họ đã hoàn thành phòng dệt sớm hơn vài ngày. Tất cả những sự tẩy uế cần thiết đã được thực hiện. Căn phòng ở đó đợi bà ấy bất cứ khi nào bà sẵn sàng bắt đầu – không, ông nghĩ, bà ấy phải bắt đầu ngay tức thì. Thế nhưng Oneh đã khóc lóc, gào thét, nguyền rủa và sẽ không đến gần nó. “Thật quá tàn nhẫn,” bà nói, bám chặt vào áo choàng của ông lão. “Làm ơn dừng nó lại. Đừng bắt tôi làm điều này.” Ông không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc để bà khóc đến khi nước mắt bà cạn khô. Sau đó ông nói với bà, giải thích một cách kiên nhẫn, như một người nói chuyện với một đứa trẻ. “Bà đã biết điều này sẽ xảy ra. Bà đã biết nó vào ngày mà thằng bé được sinh ra.” Ông đã năn nỉ bà từ lúc hoàng hôn của ngày hôm trước cho đến tận đêm. Cuối cùng, rạng sáng, Oneh đã để ông dẫn bà vào phòng dệt. Từ sự nghiên cứu của mình, ông đã nghe âm thanh nặng nhọc của con thoi trong khung cửi. Đó là một âm thanh lạ lẫm, điều này làm cho sự biến mất của nó thậm chí còn dễ nhận ra hơn. Ông lão nhìn qua cửa sổ nơi những lá cây xào xạc trong khu rừng nhỏ. Chim chóc đang hót vang. Ánh sáng của mặt trời rực rỡ, và nó làm ấm căn phòng nơi mà những tia nắng của nó rọi vào. Vẫn không có âm thanh nào của những đứa trẻ đang chơi đùa, và khi dân làng đi lại ra đồng làm việc, họ cũng làm thế trong yên lặng. Những tiếng thở dài muộn phiền nổi lên tại nơi những tiếng thịch thịch của cuốc vang vọng xuống những luống cày. Thậm chí những thợ săn, ông lão tưởng tượng, ngừng cuộc săn đuổi dọc những đường mòn chạy qua những ngọn núi và thở dài xót xa khi họ nhìn xuống làng từ xa. Đó là Thời điểm Hiến tế. Ông lão là trưởng lão của làng Toksa. Năm nay ông đã bảy mươi tuổi, mười ba năm sau khi thừa kế vị trí từ cha mình. Ông chỉ vừa tiếp nhận chức vị của ông ấy, lòng tràn đầy những ý tưởng về chuyện mình sẽ làm những việc cha ông không thể làm như thế nào, và những chuyện cha mình chưa bao giờ thử làm, khi đứa trẻ được sinh ra. Đứa trẻ bất hạnh đó, chịu số phận là Vật tế. Vào lúc đó, cha của trưởng lão đã bệnh rất nặng, cả cơ thể và tinh thần ông suy yếu trầm trọng. Dù vậy, cái đêm khi ông nghe được rằng một đứa trẻ được Muraj và Suzu sinh ra - một đứa trẻ với cặp sừng mọc lên trên đầu – ông đã lao khỏi giường bệnh, gương mặt ông ngập tràn sự đau khổ tột độ. Ông vội vã đến nhà hộ sinh trong làng và bế đứa trẻ sơ sinh trên đôi tay mình, lướt nhẹ những ngón tay mình trên cái đầu mềm của nó cho đến khi ông cảm nhận được cặp sừng. Trong lúc trở về nhà, ông triệu con trai mình đến. Ông đóng hết cửa lớn và cửa sổ và vặn nhỏ tim đèn đến khi căn phòng sáng lờ mờ, và khi ông lên tiếng, giọng ông là một tiếng thì thầm, không lớn hơn một ngọn gió đêm. ... Mời các bạn đón đọc Ico - Lâu Đài Trong Màn Sương của tác giả Miyuki Miyabe.