Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trên Con Tàu Hướng Tới Bình Minh - C. S. Lewis

CHUYẾN DU HÀNH ĐẾN NƠI TẬN CÙNG CỦA THẾ GIỚI Narnia… nơi người ta có thể hóa thành rồng, nơi các vì sao có thể di trên mặt đất… và nơi mà mọi chuyện có thể xảy ra. Nhà vua trẻ tuổi Caspian sau khi giành lại được ngôi báu, đã tiến hành chuyến đi tìm lại những cận thần bị ông chú chiếm ngôi vua lưu đày. Chuyến đi càng xa, những người trong đoàn, Trên con tàu Hướng tới Bình minh càng thấy vượt quá sức tưởng tượng của mình. Bởi vì, NƠI TẬN CÙNG THẾ GIỚI cũng chính là nơi bắt đầu… *** Biên niên sử về Narnia viết về một thế giới tưởng tượng, những phép màu và một thế giới song song cùng tồn tại với thế giới của chúng ta. Biên niên sử về Narnia dựng nên một thế giới tưởng tượng, kỳ ảo nhưng có những cơ sở của hiện thực - điểm khác biệt với Harry Potter. Biên niên sử về Narnia là một tác phẩm hư cấu có giá trị nghệ thuật cao trên nhiều phương diện: Một tác phẩm có cấu trúc cân đối, hoàn chỉnh, tính tư tưởng quán xuyến từ đầu đến cuối ; là tinh thần đấu tranh cho chính nghĩa, cho con người, đặc biệt là một tình yêu thiên nhiên, hoà mình với thiên nhiên, coi cỏ cây hoa lá, muông thú cũng có tính bản thiện và có nhu cầu được cộng sinh trong thế giới của muôn loài và cho muôn loài. Một tư tưởng rất nhân bản và đang được nhân loại đề cao. Bộ sách Biên niên sử về Narnia giúp bạn đọc có ý thức tốt hơn về môi trường thiên nhiên cũng như môi trường văn hoá. Và đặc biệt có thể nhìn cuộc đời với một đôi mắt " ngây thơ " hơn. Biên niên sử về Narnia hấp dẫn nhờ một cốt truyện cổ điển, có mâu thuẫn, cao trào và giải quyết mâu thuẫn, thể hiện một trí tưởng tượng rất cao, mang dấu ấn của cá tính sáng tạo của nhà văn. Từ tập 1 đến tập 7 của Biên niên sử về Narnia, thế giới tưởng tượng được xây dựng và phát triển một cách vừa khác biệt vừa nhất quán với toàn bộ và theo cấp độ tăng tiến, khiến người đọc đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác với những hình tượng độc đáo, kỳ thú không hề bị lặp lại. Bộ sách Biên niên sử về Narnia gồm có: Tập 1: Cháu trai Pháp Sư Tập 2: Sư Tử Phù Thủy và cái Tủ Áo Tập 3: Con Ngựa và Cậu Bé Tập 4: Hoàng Tử Caspian Tập 5: Trên con tàu hướng tới Bình Minh Tập 6: Chiếc ghế Bạc Tập 7: Trận chiến cuối cùng Biên niên sử về Narnia đưa ra một hệ thống nhân vật phong phú, có cá tính : không có nhân vật nào lẫn với nhân vật nào, dù là con vật hay con người đều có những nét đặc biệt đáng ghi nhớ. Lối giải quyết mâu thuẫn của tác giả, tự nhiên, không gượng ép và đặc biệt là nhẹ nhàng, thoải mái không gây nên những cảnh quá dữ dội có thể ảnh hưởng đến tâm hồn trẻ thơ. Theo bình chọn của tạp chí Big Reader : Biên niên sử về Narnia có tên trong danh sách 21 cuốn sách được độc giả Anh yêu thích nhất (trong danh sách 100 tiểu thuyết thế giới). Bộ truyện được chuyển thể sang tác phẩm điện ảnh trở thành là bộ phim ăn khách của thế kỷ 21. *** Clive Staples Lewis sinh năm 1898 tại Belfast. Ông làm nghiên cứu sinh và là trợ giảng bộ môn Văn học Anh tại trường Magdalen, Oxford và sau này là giáo sư bộ môn Văn học thời kỳ Trung cổ và Phục hưng tại Đại học Cambridge, nơi ông làm việc cho đến khi qua đời vào năm 1963. Clive Staples Lewis viết rất nhiều sách về phê bình văn học và Đạo cơ đốc, với tác phẩm nổi tiếng “The Screwtape Letters”, cùng với bốn cuốn tiểu thuyết khác dành cho người lớn. Bộ truyện “Biên niên sử Narnia”, gồm 7 tập, là bộ truyện duy nhất ông viết cho trẻ em. *** Eustace không thích những anh em họ nhà Pevensie là Peter, Susan, Edmund và Lucy. Nhưng nó rất khóai chí khi nghe tin Edmund và Lucy sẽ đến nhà nó ở ít ngày. Bởi vì sâu thẳm trong lòng, nó khoái được lên mặt chỉ huy và bắt nạt người khác. Mặc dầu nó chỉ là một oắt con, đứng mới chỉ đến tai Lucy, nó gì đến chuyện là đối thủ của Edmund trong một trận ẩu đả, nhưng nó biết có khối cách làm cho người khác phải khốn đốn nếu nguwofi ấy ở trong nhà mình với tư cách là một người khách bất đắt dĩ. Edmund và Lucy thật lòng không muốn đến nhà dượng Harold và dì Alberta . Nhưng không thể tránh được chuyện này. Bố được mời thỉnh giảng ở Mỹ trong vòng 16 tuần vào mùa hè này và mẹ cần phải đi với bố bởi vì bà chưa có một kỳ nghỉ thực sự nào trong suốt 10 năm qua. Peter phải dùi mài kinh sử cho một kỳ thi tuyển và anh sẽ phải học suốt cả mùa hè dưới sự kèm cặp của giáo sư Kirke, chủ của ngôi nhà mà bốn anh em đã có những cuộc phiêu lưu tuyệt vời vào năm chúng đi sơ tán. Nếu giáo sư vẫn còn sống trong dinh thự đó ông sẽ muốn tất cả bốn anh em đến với ông. Nhưng sau dạo ấy bằng một cách nào đó ông đã trở nên nghèo túng và bây giờ phải sống trong một ngôi nhà nhỏ tí chỉ có một phòng ngủ. Sẽ tốn kém lắm nếu cho cả ba đứa trẻ sang Mỹ nên chỉ có mình Susan được đi. Người lớn trong nhà nghĩ rằng Susan là một cô gái xinh nhất nhà và sẽ không phải lắm nếu bắt cô làm thêm trong dịp hè (mặc dù ở một khía cạnh nào đó làm việc vào kỳ nghỉ hè không phải là điều gì mới mẻ đối với những cô gái tuổi Susan). Mẹ bảo Susan đáng được thưởng một chuyến đi Mỹ, Edmund và Lucy cố không ganh tị với may mắn của chị nhưng thật không có gì chán bằng việc phải trải qua một mùa hè ở nhà dì Alberta . - Đối với anh mọi chuyện còn tồi tệ hơn nhiều, - Edmund nói, - ít nhất em cũng còn có phòng riêng, anh lại phải ở chung với cái thằng lỏi đạt kỷ lục bốc mùi, cái thằng Eustance ấy. Câu chuyện này bắt đầu vào một buổi chiều khi Edmund và Lucy tìm được một vài phút quý giá để ngồi bên nhau. Tất nhiên chúng nói chuyện vè Narnia, một đề tài bí ẩn và riêng tư giữa bọn chúng. Tôi cho rằng hầu hết chúng ta đều có một nơi chốn bí mật nào đó, nhưng đối với hầu hết mọi người đó chỉ là một vùng đất tưởng tượng. Edmund và Lucy may hơn những người khác trong khía cạnh này. Đất nước bí mật của chúng là có thật. Chúng đã đến đấy tới hai lần, không phải trong một trò chơi hay một giấc mơ mà trong hiện thực. Tất nhiên, chúng đã đến đấy nhờ vào một phép màu, đó là cách thức duy nhất để đến được Narnia. Có một lời hứa hoặc gần như một lời cam kết đã đưa ra ở Narnia rằng một ngày nào đó chúng sẽ quay lại đây. Bạn có thể hình dung là mỗi khi có dịp hai đứa lại thao thao không biết chán về đề tại này như thế nào. Hai anh em đang trong phòng Lucy, ngồi trên mép giường ngắm nghía bức tranh treo trên bức tường đối diện. Đó là bức tranh duy nhất trong nhà mà chúng thích. Dì Alberta lại không ưa nó chút nào (đó là lý do tại sao nó được treo trên tường một phòng gác xép phía sau) tuy vậy dì không thể vứt đi bởi đó là quà mừng cưới của một người mà dì không muốn làm mếch lòng. Bức trang vẽ một con tàu – một con tàu đang giương buồm lướt thẳng về phía bạn. Mũi tàu mạ vàng có dáng dấp như một cái đầu rồng với cái miệng há to. Con tàu có một cột buồm vuông rất lớn màu tím đậm. Hai bên hông tàu – cái mà bạn có thể nhìn thấy nơi đôi cánh mạ vàng của con rồng chấm dứt – có màu xanh lá cây. Tàu đang chồm lên một cột song lớn màu xanh da trời và cái dốc của con sóng đang đổ về phía bạn, dềnh lên với bọt nước và bọt song. Rõ ràng con tàu đang lao đi rất nhanh, một trận gió xám làm cho nó hơi lạng sang mạn tàu bên trái (Nếu bạn định đọc câu chuyện này và nếu bạn không biết rõ, hãy hình dung trong đầu, phía trái con tàu khi bạn nhìn thẳng vào nó là mạn trái, còn phía bên phải là mạn phải. ) Ánh nắng màu mật ong đổ lên tàu từ phía bên trái và dòng nước ở phía này có màu xanh lá cây pha sắc tím. Phía bên kia có màu xanh đậm hơn do bóng con tàu hắt xuống. - Vấn đề là, - Edmund nói, - nếu không cải thiện được tình hình thì Lu ạ, em hãy ngắm nhìn con tàu Narnia khi em không có cách gì đi đến đấy. - Đúng thế, ít ra còn hơn không cò gì để làm. – Lucy nói. – Nó đúng là một con tàu rất Narnia. Mời các bạn đón đọc Trên Con Tàu Hướng Tới Bình Minh của tác giả C. S. Lewis.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chỉ Yêu Mình Sesshoumaru - Nguyệt Hoa Như Sương
Thời đại Chiến quốc chiến tranh loạn lạc, yêu ma hoành hành, cần phải có sức mạnh thế nào mới có thể bảo vệ tính mạng, tìm đường trở về?    Trải qua năm tháng đằng đẵng, lòng tốt dần dần biến mất, chỉ còn lại duy nhất cảm giác lạnh lùng. Mà ngươi, không biết từ khi nào đã trở thành tia ấm áp duy nhất trong lòng ta. Thì ra, xuyên không về 500 năm trước chỉ là để gặp ngươi — Sesshoumaru! Mời các bạn đón đọc Chỉ Yêu Mình Sesshoumaru của tác giả Nguyệt Hoa Như Sương.
Nhất Thế Chi Tôn - Mực Thích Lặn Nước
Ta cả đời này, không hỏi trước kia, không cầu kiếp sau, chỉ oanh oanh liệt liệt, khoái ý ân cừu, chỉ bại các tộc anh kiệt, ngạo tiếu lục đạo Thần Ma! Nhất Thế Chi Tôn một tác phẩm mới của Mực Thích Lặn Nước, vẫn duy trì được văn phong tốt và đang đứng top ở qidian *** Đôi lời với độc giả: Ta tuy là người dịch, nhưng quãng thời gian đầu tiên đọc cuốn này cũng phải thừa nhận tác giả viết hơi thiếu điểm nhấn, câu chữ thiếu gọn gàng, súc tích, miêu tả đánh đấm chưa thực sự sắc nét,.v..v... khiến cho ta có đôi lúc thấy nản! Nhưng càng về sau ta thấy tác giả viết càng tốt lên. Truyện khá gần gũi, không có kiểu một phát lên giời, các nhân vật từ chính đến phụ đều có cá tính và sắc thái riêng. Từ trạng thái buồn rầu muốn mang con bỏ chợ khi thấy người đọc lèo tèo, lượng người đọc ngày một giảm sút sau một hai chương đầu mọi người nhao vào đọc thử. Thật tiếc vì ta ko thể sửa lại những chương tác giả đã viết, nhưng có thể khẳng định, càng về sau truyện càng hay hơn! Các tình tiết có thể không quá đột biến nhưng ta thấy bố cục khá hợp lý, kiểu mưa dầm thấm lâu, và thấy dần có thiện cảm với những tình tiết mang cái vẻ đời thường ấy. Ta hy vọng tác giả viết trọn bộ, tập trung tinh lực và truyện sẽ ngày một hay hơn nữa, ta sẽ gắng duy trì tốc độ ra chương từ 1 - 2 ngày 1 chương ( và sẽ tăng lên nếu có nhiều độc giả thực sự yêu thích và theo dõi bộ truyện), cũng hy vọng có thêm nhiều độc giả kiên trì vượt qua những vụn sạn ban đầu để được thưởng thức những bát cơm ngon hơn còn ở phía sau. Vạn sự khởi đầu nan, sự đời không phải vẫn như vậy hay sao?! *** “Chào chị.” Tiểu Mạnh lễ phép bắt tay Giang Chỉ Vi, rồi thả ra ngay. Còn tưởng là một ông anh to cao thô thiển, cơ bắp cuồn cuộn chớ...... cứ theo cái phong cách thả chó rượt mình chạy của Dương Tiễn thì đây không phải không có khả năng! Giang Chỉ Vi thu tay, chào Dương Tiễn rồi cười: “Cậu còn đang mệt, chúng ta học về súng trước đi, sau này sẽ dạy cậu về võ công luyện pháp.” “Luyện pháp?” Tiểu Mạnh bắt lấy hai chữ cuối cùng, khó hiểu. “Đúng, luyện pháp khác với cách thức thực chiến. Chờ cậu luyện pháp nhập môn, mới dạy đấu pháp cho cậu được.” Giang Chỉ Vi vẫn giữ nụ cười, “Nói theo cách thông tục là chỉ luyện không đánh, sẽ chỉ có lực mà không biết dùng, chỉ đánh không luyện, ngoại thương gân cốt nội thương thần.” Woa, rất chuyên nghiệp nha...... Tiểu Mạnh bị rung động, nói không nên lời. Giang Chỉ Vi dẫn Mạnh Kỳ đi tới khu luyện bắn, mỉm cười hỏi: “Cậu có ấn tượng thế nào, hoặc có suy nghĩ thế nào về chuyện bắn súng?” Ấn tượng? Trong đầu Tiểu Mạnh lập tức nhảy ra một hình ảnh. Hắn mặc măng tô đen, quàng khăn trắng, miệng ngậm điếu thuốc, tay xách súng, xung quanh bồ câu trắng bay múa, tiêu sái đi tới, cứ đưa tay lên chính là một mạng, như một độc hành hiệp thời hiện đại, một chữ “Khốc”, hai chữ “Phong cách”, ba chữ “Tiểu Mã ca”, bốn chữ “Soái tới cực điểm”! Hắn tự cười khen mình, chững chạc đàng hoàng trả lời: “Ấn tượng hả? À, lực đẩy, ba điểm nằm trên cùng một đường thẳng......” Giang Chỉ Vi gật đầu, từ trong bao đựng súng rút ra một khẩu súng lục: “Loại này lực bắn bình thường, nhưng được cái lực phản chấn nhỏ, thích hợp cho người mới học. Cầm đi, tôi giảng giải từng bộ phận của nó trước. Chỉ có hiểu nó, tôn trọng nó, mới có thể thật sự nắm giữ nó.” Cô trở nên nghiêm túc, trong mắt trang nghiêm, đẹp trong chuyên chú. Tiểu Mạnh thu mắt về, nhận khẩu súng, hai cánh tay trầm hẳn xuống, cảm nhận được sức nặng của nó. “Mũi súng không thể nhắm vào người!” Giang Chỉ Vi nghiêng người, khẽ quát. “A.” Tiểu Mạnh vội hướng xéo mũi súng xuống đất. Hai người tiến vào trạng thái dạy học. Giang Chỉ Vi tháo rời khẩu súng, chỉ dẫn công dụng từng món, cách cầm súng, tư thế ngắm bắn vô cùng chi tiết, lặp lại mấy lần, buộc Mạnh Kỳ nhớ kỹ. “Tốt. Giờ chúng ta luyện kỹ năng.” Giang Chỉ Vi mím môi cười cười, không còn vẻ nghiêm túc, chuyển sang vẻ đầy sức sống của tuổi trẻ, “Bắn thử đi.” Tiểu Mạnh nóng lòng muốn thử, cẩn thận kéo chốt, lên đạn, ngắm chuẩn vào bia hình người, hít một hơi thật sâu, bày ra tư thế tiêu chuẩn nhất, đến khi hoàn thành nguyên tắc “Ba điểm nằm trên một đường”, mới ấn cò súng. “Đoàng!” ... Mời các bạn đón đọc Nhất Thế Chi Tôn của tác giả Mực Thích Lặn Nước.
Thánh Gióng
Một pj series cá nhân của mình,bối cảnh truyện vào thời Hùng Vương thứ VI,lấy cảm hứng từ truyền thuyết Thánh Gióng và một số nhân vật thần thoại khác của Việt Nam *Truyện hoàn toàn là hư cấu theo trí tưởng tượng của tác giả,chỉ lấy chất liệu từ các thần thoại,không hề có giá trị nghiên cứu *Truyện hoàn toàn k đề cập cụ thể cá nhân hay tổ chức nào,nếu có chỉ là sự trùng hợp Lưu ý:Hán tự ở bìa là chữ Nôm,k phải chữ Tàu. Truyện được lấy cảm hứng từ các truyền thuyết, huyền thoại, truyền miệng dân gian của Việt Nam, kết hợp cùng một số khác từ các quốc gia lân cận. Truyện hoàn toàn hư cấu theo trí tưởng tượng của tác giả, không có giá trị tham khảo. Truyện có yếu tố không phù hợp với người dưới 18 tuổi, hãy có trách nhiệm khi đọc. Để cho ra đời những chương truyện đầu tiên này Phong đã trải qua rất nhiều khó khăn trong quá trình sáng tác. Theo đuổi sản phẩm chất lượng chưa bao giờ là dễ dàng, nhất lại là những tác phẩm có yếu tố lịch sử. Hy vọng "Thánh Gióng" sẽ tiếp thêm động lực và nguồn cảm hứng cho các bạn trẻ dám dấn thân và đi đến cuối con đường mình lựa chọn. Mời các bạn đón đọc Thánh Gióng của tác giả Thuy Phong.
Tướng Dạ
Tác giả Miêu Nị chính là một thương hiệu, tác phẩm của Miêu Nị chắc chắn là không cần phải giới thiệu nhiều. Điều đó đã được khẳng định qua các truyện Khánh Dư Niên, Gian Khách, ai chưa đọc nên tìm đọc, bỏ qua đáng tiếc a! Từ lâu, lâu lắm rồi, khi còn rất nhiều vùng đất mà chưa ai biết đến… tại một trong những vùng đất mà chưa ai biết đến đó, có rất nhiều người chưa ai từng gặp họ… *** Truyện của Miêu Nị có chất thơ riêng rất khó tả, mộng mị như sương như gió, nhẹ nhành nhưng gây lay động đến mọi tầng lớp cảm xúc của người đọc. Từ các tác phẩm như Gian Khách, Tượng Dạ và sau đó là Trạch Thiên Ký đều gây được tiếng vang lớn, trở thành những siêu phẩm, được chuyển thể thành phim cũng rất ăn khách. Đọc Tướng Dạ phải kiên nhẫn, vừa đọc vừa nghiền ngẫm mới thấy được cái hay của truyện. Thế gian tương truyền: “Vĩnh dạ lai lâm, nhân gian hạo kiếp” (Vĩnh dạ ập tới, nhân gian đại nạn). Thiếu niên tiểu tốt Ninh Khuyết vì muốn giải án oan cho gia đình, đem tiểu thị nữ Tang Tang đến Đô Thành. Trải qua nỗ lực không ngừng, Ninh Khuyết thi vào học phủ cao nhất thư viện, trở thành đệ tử thân truyền của phu tử, gánh vác trên vai nhiệm vụ phò tá quốc gia, bảo hộ bách tính, cũng sửa lại án xử sai cho thân nhân của mình. Ninh Khuyết thân mang bệnh lạ, cùng Tang Tang đi tìm thầy trị bệnh, lại phát hiện Tang Tang chính là vật dẫn của Vĩnh Dạ, trở thành mục tiêu đuổi giết của người trong thiên hạ. Vì bảo hộ Tang Tang, hai người lưu lạc thiên nhai, phát hiện ra kẻ đứng sau vận mệnh tàn khốc của Tang Tang đúng là Hạo Thiên. Tang Tang bị Hạo Thiên khống chế, phát động Vĩnh Dạ hạo kiếp. Hạo Thiên được người người sùng bái, hóa ra lại là kẻ đứng sau màn hạ độc thủ Vĩnh Dạ. Hạo Thiên gây ra đại chiến thiên hạ, Ninh Khuyết cùng mọi người anh dũng chiến đấu. Tác phẩm có nội dung sáng tạo và cả những thông điệp được tác giả gửi gắm, không chỉ là một câu chuyện tình yêu thuần khuyết mà cả nhân sinh quan về cái thiện và cái ác. Một bài viết khó nói lên hết cả, các bạn đọc xem thêm: tư tưởng chủ đạo trong Tướng Dạ Trải dài suốt hơn một nghìn chương truyện, tác giả vô cùng khéo léo phô bày một bức tranh văn hóa Hoa Hạ hoành tráng mà tinh tế. Việc vận dụng sáng tạo những điển tích quen thuộc tạo chiều sâu cho câu chuyện, không hẳn là trích dẫn, tác giả biến tấu vừa đủ để người đọc nhận ra mà vẫn cảm thấy thú vị khi thấy sự khác biệt. Ví như khi Đại sư huynh và Nhị sư huynh dùng lời Khổng Tử để phá Phật hiệu của đệ tử Phật Tông, ví như câu chuyện của vị thái thú mê rượu đời Đường… Nhân vật trong truyện: Ninh Khuyết. Thiếu niên tiểu tốt Ninh Khuyết vì muốn giải oan cho người thân mà đi đến đô thành, tiến vào thư viên, cuối cùng gánh vác trọng trách cứu vớt thế gian. Quá trình trưởng thành trải qua hiểm nguy cũng có nhiệt huyết hào hùng. Tính cách: Ninh Khuyết làm người tiêu sái, trọng tình trọng nghĩa, ân tất khắc ghi, thù tất báo, trưởng thành trong chiến hỏa, còn có tinh thần phản kháng mãnh liệt. Nhưng đôi lúc vấn có nét lém lỉnh, tinh ranh. Hăn giết người rất nhiều, nhưng vẫn rất khó để đánh giá  là máu lạnh, tàn nhẫn.đây có lẽ là. Ninh Khuyết dù tàn nhẫn vì chính sinh tồn của bản thân mình, không liên quan địa vị hay tín ngưỡng, mà giống như thứ tính cách bẩm sinh. Hắn cũng không quan tâm ý kiến số đông, hắn tự có đạo lý của mình, dù thế nhân căn cứ theo lập luận, góc nhìn thế nào đi nữa, hẵn vẫn là hắn. Nữ chính: Tang Tang. Là con gái Minh vương, kẻ đem lại tận thế và đuổi giết. Mặc kệ thế gian định tội. Ninh Khuyết cho rằng 20 năm sống trên đời nàng chẳng phạm lỗi gì, nàng là vợ hắn cho nên hắn vung đạo giết người không ngần ngại, đối đầu cả thế giới để bảo vệ nàng. “Cho dù nàng ngược ta trăm ngàn lần, ta vẫn cứ yêu nàng như thuở ban sơ”. Tuyến nhân vật phụ trong Tướng Dạ cũng rất có hồn, được tác giả chăm chút kĩ lượng về nội dung, tính cách, phải nói là vô cùng đặc sắc. Từ những người lớn tuổi quen mưu tính sâu xa, lòng mang thiên hạ đến những người trẻ tuổi khinh cuồng, nhiệt huyết với tương lai. Đúng và sai nhiều khi chỉ là một khái niệm tương đối, nếu ta đổi vị trí sẽ có những cảm nhận khác nhau. Thế giới phức tạp vì mọi người nghĩ quá nhiều, nếu không nghĩ nhiều thì thế giới sẽ trở nên đơn giản gian hơn. Nhưng ai có thể khiến mình không nghĩ nhiều đâu? Nếu truyện của Nhĩ Căn thiên về tu luyện, ngộ đạo, thì truyện của Miêu Nị thiên về nhân tính, từ đầu đến cuối, chả ai đúng, cũng chả ai sai, chỉ đơn giản là chí hướng của mỗi con người là khác nhau, nên làm những việc khác nhau.  Xem thêm: Tác giả Nhĩ Căn Truyện của Nhĩ Căn thì phải đọc đi đọc lại một đoạn nhiều lần thì mới hiểu, cũng có thể không hiểu gì cả. Còn của Miêu Nị thì dù đọc đi đọc lại một đoạn nói chuyện thì vẫn rất khó hiểu, phải đọc tiếp, đọc hết, thì mới hiểu được trước đó những nhân vật ấy bàn luận về cái gì. Miêu Nị có khả năng miêu tả tâm lý nhân vật rất đặc sắc, ấn tượng như Tang Tang. Tâm lý của cô thiếu nữ được nhào nặn cực kỳ tinh tế. Khi nàng vui, khi nàng buồn, khi nàng biết yêu, khi nàng giận dỗi, khi nàng ốm, khi nàng cận kề cái chết, khi nàng sánh vai cùng người yêu, khi nàng thân cận với kẻ khác, … mỗi một trạng thái đều được tác giả dụng tâm thể hiện, khiến nàng rất gần gũi, rất dễ khiến người đọc đồng cảm. Điểm trừ là có nhiều khi tác giả lan man quá sức, gây sự khó chịu cho những bạn đọc không kiên nhẫn. Nhiều đạo hữu có thói quen đọc lướt, nên càng về sau càng không hiểu gì cả. Nhất là miêu Nị lại có thói quen là nói chuyện câu nào chữ nào, cũng như mang một ý nghĩa, hàm ý gì đấy, thật sự thì mới đọc sẽ thấy hay nhưng nếu quá nhiều sẽ gây loãng, choáng váng đầu óc. Và cuối cùng là việc mượn hình ảnh tôn giáo, dù là giả tưởng biến tấu, đôi khi tạo cảm giác cực đoan cho tác phẩm. Biết là ý đồ của tác giả để ẩn dụ tạo nên bức tranh đối lập nhằm phục vụ tư tưởng chủ đạo của truyện, nhưng cảm giác đôi khi anh có cái nhìn hơi khắt khe, tiêu cực thái quá với tôn giáo, ai mà không thông cảm được có lẽ sẽ thấy phản cảm. Phong Vân! *** [Review] Tương Dạ – Miêu Nị (phần đầu): Gần đây mình có đọc một truyện, tên là Tương Dạ (có nơi ghi là Tướng Dạ), của Miêu Nị. Thể hoại tiên hiệp, kiếm hiệp xen lẫn xíu xíu tình cảm. Nói đến cơ duyên đọc truyện thực ra cũng chả có chi. Hôm nọ coi FMV trên Youtube, tình cờ thấy cái ảnh trailer đẹp đẹp nên coi. Thế là mấy ngày liền coi miết không chán. Trailer chẳng có câu thoại nào cả, từ đầu chí cuối chỉ có âm nhạc và nhân vật. Đơn giản, gọn nhưng hấp dẫn. Tò mò search, lòi ra truyện, thế là đọc, cũng bấm follow fanpage fb, vậy là chính thức nhảy hố. Hiện tại truyện chưa ra hết, tui cũng chưa đọc xong quyển 1, nhưng thích quá nên viết bừa vài dòng. Truyện này ăn điểm đầu tiên với tui ở cách tác giả xây dựng hình tượng nhân vật. Nam chính ngông, không thuộc thể loại anh hùng hào hiệp trượng nghĩa, kiểu như anh hùng xạ điêu hay thần điêu đại hiệp. Đồng chí này có thù tất báo, có ơn tất trả, cố sống cố chết bước vào con đường tu hành chỉ để trả thù nhà, vì kẻ thù quá mạnh, võ thường đánh không lại nên phải đi theo nghiệp tu hành. Ngoan cường, tàn độc, thông minh, giảo hoạt, không quan tâm đến đạo lý của thế gian, chỉ quan tâm đến đạo lý của hắn, làm theo những việc mình cho là đúng. Còn nhỏ tuổi mà đã quen tay giết người, chặt không biết bao nhiêu cái đầu của Mã tặc và người Man. Nghe tên đốn củi bên núi Mân Sơn là các đồng chí thường dân đều sợ chết khiếp. Có vẻ bá đạo, nhưng không phải thuộc thành phần không biết điều, làm việc gì cũng tính toán đâu vào đấy. Thanh niên này thậm chí lên 1 cái list những kẻ cần phải giết để báo thù, tính toán cách thức, thời gian địa điểm để thực hiện. Việc tu hành ban đầu tưởng không thể với tới, nhưng vì quá lì, quá liều nên cuối cùng ăn may đả thông được 10/17 lỗ tuyết sơn khí hải, chính thức bước vào con đường tu luyện. Được cái đối tốt với nữ chính, rất rất tốt. Nữ chính sai, lại càng sai, quá sai so với mặt bằng truyện cổ đại. Vừa gầy, vừa đen, vừa nhỏ con, nói chung không đẹp, nói trắng ra là xấu. Đôi mắt sáng, nhanh nhẹn tháo vát, quan trọng là không bánh bèo, không bánh bèo, không bánh bèo (điều quan trọng phải nói 3 lần). Là thị nữ nhỏ của nam chính, thuộc thể loại nội trợ, chăm lo nhà cửa, lười suy nghĩ, lười nói, nhưng một khi nói là khiến nam chính á khẩu. Càng đọc càng thấy dễ thương, coi trailer thích bạn đóng vai này dễ sợ. Nghe đồn vai vế nữ chính rất lớn, về sau có biến, sẽ được lột xác ngầu hơn, đẹp hơn, ngược nam chính tơi bời, có điều tui chưa đọc tới. Truyện này tới 1000 chương, tui mới đọc tới chương 125. Điểm thứ hai tui thích ở truyện là mối nhân duyên của nam nữ chính. Dùng từ thanh mai trúc mã để miêu tả là không đúng, bởi tuổi thơ của cả hai quá cơ cực, phải nói là nương tựa vào nhau mà sống. Nữ chính thuở sơ sinh được nam chính 4 tuổi nhặt ra từ đống xác chết. Nam chính 8 tuổi cõng nữ chính lên 4 trốn khỏi lão thợ săn độc ác. Nam chính lên 10 dắt nữ chính 6 tuổi nấp trong hang tránh thú dữ. Đến khi nam chính sung quân năm 12 tuổi, nữ chính chính thức trở thành cô hầu nhỏ. Từ lúc sơ sinh đến năm 6 tuổi, nam chính săn sóc, bảo vệ với nữ chính không khác gì cha mẹ ruột thịt, rất rất tốt. Vì cơ thể nữ chính âm hàn, không toát mồ hôi, khí độc không ra ngoài được nên bình thường để cô nàng làm việc nặng cho người nóng lên, chống chọi bệnh tât. Tối đến sẽ ủ ấm lòng bàn chân trắng nhỏ lạnh như băng kia để cô bé ấm giấc. Nam chính khi vui chỉ hận không thể đem chuyện kể với cô hầu nhỏ ngay tức khắc, khi buồn bực mỏi mệt cũng chỉ khi ở bên cô thì mới thả lỏng, chẳng giấu diếm gì. Tình cảm ấy rất mực dung dị, giống như từng giọt nước, nhỏ giọt nhỏ giọt chầm chậm ngày qua ngày, ấm áp như một gia đình nhỏ vậy. Nam chính đi đâu, giết ai, cũng luôn có nơi để trở về, biết có tô mì trứng của cô hầu nhỏ còn đang chờ. Cho nên dù tác giả chả tô vẽ màu mè cho mối tình này, người đọc vẫn cảm thấy nhẹ nhàng, ấm lòng. Tất nhiên là nếu cứ tàng tàng vậy thì cô hầu nhỏ chỉ mãi là cô hầu nhỏ thoai, nên sau này nhất định phải có biến, để đẩy nữ chính vừa xấu vừa không có chi thú vị trở thành đặc biệt đáng nhớ chớ! Còn một điểm nữa mà tui thích ở truyện này là chất liệu dân gian, vẻ đẹp mộc mạc của cảnh sinh hoạt, dưới ngòi bút của tác giả trở nên cực chân thực sống động. Không phải kiểu cố gắng vẽ hoa vẽ lá, cường điệu hóa cho nó thành hình như các truyện tiên hiệp, cổ đại khác tui từng đọc (Tru tiên, Hoa thiên cốt, Tam sinh, Trọng tử, v.v…) mà đơn giản nhân vật vốn dĩ là vậy. Ví dụ như ngày hè nóng bức thì cửa sổ mở, người người nằm phè ra nhâm nhi hoa qua ướp lạnh, cảnh vợ chồng hàng xóm cãi nhau như cơm bữa, tô mỳ trứng, canh gà của nữ chính hằng ngày đợi nam chính về ăn, hay cách mà tác giả dùng những điển cố điển tích, dùng những mẫu chuyển nhỏ xen kẽ để ngẫm nghĩ về chuyện thế gian… Khi đọc truyện này, tui thấy vừa kịch tính khi theo dõi theo bước đường trưởng thành của 2 nhân vật chính, vừa khoan thai thoải mái khi đọc những đoạn tàng tàng miêu tả cảnh sinh hoạt. Tất nhiên truyện này cũng có điểm trừ. Tác giả tả phong cảnh rất hữu tình, thuật lại cảnh tượng chém giết cũng rất sinh động, có điều vài đoạn dài dòng quá mức cần thiết. Ví dụ như đoạn cảnh nam chính với Triều Tiểu Thụ đánh nhau với bọn đối đầu Ngư Long bang, thế quái nào chém chém giết giết kéo dài tới hơn 5 chương, tui đọc mà đến oải. Chung quy là vậy. Vì chưa đọc hết nên tui chưa thể có cái nhìn tổng quan tất thảy, chỉ là nhân tiện chém gió chút thôi. Hihi. Tui hiện tại đang rầu lòng vì sau khi đọc gần 1/10 mới phát hiện truyện phần sau dịch chưa xong, mà đọc convert thì chết mất. Mặt khác, tui cũng hóng phim, thấy tạo hình nhân vật đẹp, giống như từ truyện bước ra, ngoại cảnh đẹp bá cháy, phục trang ổn (P.s: thấy tạo hình nam chính hơi giông giống Lý Tiêu Dao của Tiên 1 là tui thích rồi). Hi vọng phim phát sóng đừng khiến tui thất vọng, vì thực tế tui đã cày nát cái trailer trong lúc đọc truyện roài. Mời các bạn đón đọc Tướng Dạ của tác giả Miêu Nị.