Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bức Tranh Quái Dị

Một họa sĩ nghèo vô tình vẽ ra một bức tranh giết người... Và... *** Émile Erckmann là một nhà văn người Pháp, có mối liên hệ mật thiết với vùng Alsace-Lorraine. Hầu như tất cả các tác phẩm của ông được viết chung với Alexandre Chatrian dưới tên Erckmann-Chatrian.  *** Trước nhà thờ Saint Sébalt, nơi góc đường Des Trabans là một quán nhỏ, vừa hẹp vừa cao, cửa kính bụi bậm, trên nóc có dựng bức tượng Đức Mẹ Đồng Trinh bằng thạch cao. Đó là nơi tôi trải qua những ngày buồn thảm nhất đời. Tôi đến thành phố Nureemberg đê học hội họa từ các họa sư tên tuổi ở Đức, nhưng vì thiếu tiền nên đành phải vẽ ảnh, những ảnh xoàng xĩnh như các mụ to béo lắm lời, con mèo ngồi trên đầu gối, những ông xã trưởng đội mũ ba góc,những ông nhà giàu, đầu chụp tóc giả... Hết vẽ ảnh, tôi vẽ những bản phác họa (Croquis) và sau cùng vẽ hình bóng (Silhouettes). Với tôi, không có gì thê thảm cho bằng luôn luôn bị viên quản lý khách sạn hạch sách. Sáng nào ông ta cũng mím môi giọng ồn ào, vẻ xấc láo nạt nộ: "Chừng nào ông mới chịu trả tiền cho tôi? Ông có biết tiền phòng của ông lên tới bao nhiêu rồi không? Hai trăm đồng "florin" và mười đồng "kreutzer". Không có bao nhiêu phải không?". Những ai chưa nghe giọng xấc láo của tên quản lý khách sạn này không thê hiêu được nỗi khổ của tôi trong lúc bấy giờ. Tình yêu nghệ thuật, óc tưởng tượng, sự hăng hái đi tìm cái đẹp của tôi hoàn toàn khô héo. Tôi trở nên vụng về, nhút nhát. Bao nhiêu nghị lực đều biến cũng như lòng tự trọng... Và thấy ông xã trưởng từ xa là tôi đã cúi đầu chào cẩn thận. Một đêm, không một xu dính túi, quá lo ngại, sợ bị viên quản lý dê sợ kia cho vào tù, tôi nhất định tự tử bằng cách cắt họng. Với ý nghĩ đó, tôi ngồi trên chiếc giường tồi tàn ngó ra cửa sổ, triền miên nghĩ ngợi đến trăm ngàn ý nghĩ về triết lý. Tôi tự hỏi: "Con người là gì? Một con thú ăn tạp! Hai hàm răng có các loại răng chó, răng cửa, răng hàm chứng minh điều đó. Răng chó đê ăn thịt, răng cửa đê ăn trái cây và răng hàm đê nghiền. Nhưng khi không còn gì đê nghiền thì con người là một thứ vô nghĩa trong vũ trụ, một điều thừa, một bánh xe thứ năm...". Đó là những cảm nghĩ của tôi. Tôi không dám mở con dao cạo ra, sợ rằng tôi bỗng nhiên trở nên can đảm mà tự tử. Sau những lý luận như thế, tôi thổi ngọn đèn sáp, hoãn lại mọi việc vào ngày mai. Tên quản lý khách sạn đã làm cho tôi trở nên ngu ngốc hoàn toàn. Tôi không thấy gì khác hơn là những hình bóng và điều mong muốn duy nhất của tôi là có tiền đê ném vào mặt hắn mỗi khi hắn ta đến quấy rầy tôi. Nhưng đêm đó, có một cuộc cách mạng kỳ lạ trong đầu óc tôi. Tôi thức dậy vào lúc một giờ khuya, vẽ nhanh lên giấy một bức phác họa theo loại Hòa Lan, tức là loại kỳ quái, không có một chút liên hệ gì tới các quan niệm về hội họa thông thường của tôi. Các bạn hình dung, bức phác họa là một khoảng sáng tối âm u, nằm giữa những bức tường cao, loang lở. Những bức tường dầy đó có những móc sắt nhọn hoắt đóng ở trên cao vào khoảng hai ba thước. Người ta đoán ngay từ đầu khung cảnh đó là một lò sát sinh. Bên trại có một hàng rào mắt cáo. Bạn thấy một con bò mổ banh ra, treo lên trần bằng những cái móc to tướng. Những vũng máu chảy trên nền gạch và dồn xuống một đường mương đầy rác đến dị kỳ. Ánh sáng chiếu từ trên, giữa các ống khói. Bóng các mái nhà kế cận chồng chất lên nhau. Bên trong là một trại... Dưới trại là một đống củi. Trên đống củi có một cái thang, vài bó rơm, một đống dây, một chuồng gà và một chuồng thỏ phế thải. Làm sao các chi tiết ô hợp đó lại chạy vào trí tưởng tượng của tôi? Tôi cũng không biết, không thấy một cảnh nào như vậy đê nhớ lại rồi vẽ ra. Ấy vậy mà mỗi một nét bút chỉ là một nét vẽ chững chạc được nghiên cứu cẩn thận. Không thiếu một cái gì hết! Nhưng bên mặt, còn một góc bỏ trắng. Tôi không biết vẽ gì lên đó. Kìa, có một vật gì thấp thoáng cử động. Bỗng nhiên tôi thấy một bàn chân, một bàn chân lật ngược, tách khỏi mặt đất. Mặc dầu vị trí đó không thê có được tôi vẫn theo sáng kiến đó, không hề hiêu rõ mình sẽ vẽ gì đây. Bàn chân đó dính vào ống quyên... và trên ống quyên có một chéo áo... Liền sau đó, một mụ già, xanh xao, tiều tụy, tóc rối bời té sấp trên bờ giếng trong khi chống cự với một nắm tay đang siết cổ mụ... Thì ra tôi vẽ một bức tranh giết người. Ngọn bút rơi khỏi bàn tay tôi. Mụ già trong tư thế chống cự tận lực, nằm vắt lên thành giếng, mặt nhăn nhó vì kinh hãi, hay tay bám chặt lấy cánh tay của kẻ sát nhân, mụ ta làm tôi hoảng sợ... Tôi không dám nhìn mụ. Nhưng về phần tên sát nhân thì tôi không thấy, trừ cánh tay. Tôi không thê kết thúc được bức tranh. Tôi tự nhủ: "Mệt rồi. Chỉ còn có nét mặt của tên sát nhân nữa mà thôi. Ngày mai mình sẽ vẽ nốt. Dê mà!". Tôi nằm xuống giường, hãy còn kinh sợ trước những gì vừa thấy qua nét vẽ của chính mình. Năm phút sau, tôi ngủ như chết. Sáng hôm sau, tôi thức dậy khi trời hãy còn mờ tối. Vừa mặc quần áo xong và sắp sửa tiếp tục bức tranh bỏ dở thì có hai tiếng gõ cửa. Tôi lên tiếng: - Cứ vào! Cánh cửa mở. Một người đã già, cao, ốm, mặc toàn màu đen bước vào thềm. Hai mắt ông gần nhau quá, mũi ông quặp xuống như mũi két, trán ông rộng, xương xẩu. Gương mặt ông có vẻ nghiêm khắc, ông chào tôi, hỏi thật nghiêm: - Ông là họa sĩ Christian Vénius? - Chính tôi thưa ông. Ông ta gật đầu một lần nữa, tự giới thiệu: - Tôi là Nam tước Frederic Van Spreckdal! Sự xuất hiện của ông Van Spreckdal, chánh án tòa đại hình trước căn gác tối tăm của một họa sĩ vô danh khiến tôi thấy mất bình tĩnh. Tôi nhìn bàn ghế tồi tàn, sàn gác bụi bậm, xấu hổ trước cảnh nghèo của mình. Nhưng ông Van Spreckdal không chú ý đến những chi tiết đó. Ông ngồi trước bàn nhỏ của tôi nói: - Họa sĩ, tôi đến đây... Nhưng, cùng lúc đó, hai mắt ông dừng lại trên bức họa chưa hoàn thành... ông không nói hết câu. Tôi ngồi trên chiếc giường tồi tàn và sự chiếu cố bất ngờ của nhân vật này dành cho một trong các tác phẩm của tôi khiến tim tôi đập mạnh vì mối lo sợ khó nói. Độ một phút, Van Spreckdal ngước đầu lên nhìn tôi thật chăm chú. - Ông là tác giả bức họa kia? - Dạ phải. - Giá bức họa đó bao nhiêu? - Tôi không bán các bức phác họa. Đó chỉ là một dự án. Ông khách kêu lên một tiếng "A!" khi đỡ tờ giấy lên với mấy đầu ngón tay bằng vàng, ông lấy một kính phóng đại trong áo "gi lê" ra, bắt đầu nghiên cứu bức họa một cách trầm lặng. Ánh nắng mặt trời chiếu xiên xiên qua gác. Van Spreckdal không nói một lời nào, sống mũi ông quằm xuống, đôi mày ông cau lại. Không khí hoàn toàn im lặng, tôi nghe rõ tiếng vo ve của một con muỗi mắc trong lưới nhện. Sau cùng, không nhìn tôi, ông hỏi: - Khuôn khổ bức tranh này như thế nào? - Bề ngang ba bộ, bề dài bốn bộ. - Giá tiền? - Năm mươi đồng "ducat". Van Spreckdal đặt bức ảnh xuống, lấy trong túi chiếc ví dày màu xanh lá cây, giống như một quả lê. Ông trút các đồng tiền vàng ra: - Đây, năm mươi "ducát". Nam tước đứng lên chào tôi. Tôi nghe tiếng chiếc gậy cán ngà của ông nện trên các bậc thang gác. Khi ông ta xuống đến tầng dưới tôi mới hoàn hồn và sực nhớ chưa cảm ơn ông ta. Tôi chạy nhanh xuống năm tầng lầu. Nhưng ra tới đường, nhìn hai bên, con đường vắng tanh. Tôi hổn hên" "Lạ quá!", rồi hổn hên leo trở lên gác. Sự xuất hiện đột ngột của Van Spreckdai khiến tôi ngây ngất bàng hoàng. Ngắm chồng "ducat" ngời sáng dưới ánh nắng, tôi ngẫm nghĩ: "Hôm nay, mình tính cắt cổ tự tử vì mấy đồng "florin" không đáng, bây giờ thì cả một sản nghiệp từ trên trời rơi xuống. Mình không mở con dao cạo ra là phải! Và từ đây về sau, nếu có ý nghĩ tự tử nữa thì mình nên hoãn lại ngày hôm sau. Sau những cảm nghĩ đó tôi ngồi lại đê tiếp tục vẽ nốt bức tranh. Chỉ cần bốn nét bút là xong. Nhưng tôi thất vọng não nề. Bốn nét bút đó tôi không vẽ được. Tôi mất tong cảm hứng. Nhân vật bí hiêm kia, tôi không thê nào hình dung ra mặt mũi. Tôi cố suy nghĩ, cố phác họa, nhưng không vẽ ra hồn. Tôi đổ mồ hôi có giọt. Đúng lúc đó, tên quản lý bước vào phòng tôi, không gõ cửa theo thói quen. Hắn nhìn chồng tiền vàng, kêu lên: - A ha! Tôi bắt được quả tang ông có nhiều tiền vàng như thế này, thế mà ông bảo là không có tiền! Và mấy ngón tay nhọn hoắt của hắn quờ quạng về phía đống tiền vàng trên bàn. Tôi ngẩn ngơ vài giây. Rồi chợt nhớ tên quản lý luôn hoạnh họe bấy lâu nay, tôi nhảy xổ tới thộp cổ hắn tống ra khỏi phòng, rồi sập cửa, làm hắn dập cả mũi. Tất cả những việc đó xảy ra thật nhanh. Tôi nghe viên quản lý kêu ầm lên ở bên ngoài: - Trả tiền đây! Đồ ăn cắp! Những người mướn phòng xung quanh đổ ra ngoài. Tiếng họ lao xao: - Có việc gì vậy? Tôi mở cửa thật bất ngờ, đạp mạnh vào mông tên quản lý khiến hắn lăn ùng ục xuống lầu, có đến vài mươi bậc thang. Tôi hét lên: - Việc gì hả? Tôi tống cổ thằng chó đó xuống lầu. Chỉ có vậy thôi! Xong, tôi khóa cửa lại trong tiếng cười của các bạn phòng bên. Tôi rất hài lòng về chuyện vừa làm, xoa tay thích thú. Chuyện xảy ra khiến tôi hứng chí. Tôi ngồi xuống toan tiếp tục vẽ thì có tiếng động kỳ lạ. Đó là tiếng báng súng đặt xuống vỉa hè. Tôi nhìn qua cửa sổ, thấy ba cảnh sát, súng dựng dưới chân, đứng canh trước cửa nhà. Tôi lo sợ hỏi thầm: "Thằng quản lý gãy tay, lọi cẳng chăng?". Các bạn có thấy điều kỳ quái trong đầu óc con người chưa. Ngày hôm qua tôi tính cắt cổ tự tử, mà bây giờ lại run rẩy khi nghĩ tới cảnh lính bắt về tội đạp tên quản lý té lầu! Có tiếng ồn ào trên thang lầu, tiếng chân người, tiếng súng khua, tiếng những lệnh truyền cộc lốc. Bỗng người ta cố mở cửa phòng tôi. Cửa đã khóa. Có tiếng hô to: - Mở cửa! Cho lính vào! Tôi đứng lên, run rẩy, hai chân lảo đảo. Mời các bạn đón đọc Bức Tranh Quái Dị của tác giả Erckmann-Chatrian.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thay Lời Vong Linh
Bạn đang đọc truyện Thay Lời Vong Linh của tác giả Tòng 0. Chủ nhân của phòng live stream* thần quái app "Live stream 0 giờ" một đêm bạo hồng. Thông qua phòng live stream, khán giả có thể thấy chủ phòng mang theo nữ quỷ gõ cửa phòng hung thủ, phá giải án treo nhiều năm dễ như trở bàn tay; lại tùy tay đào đất có thể đào ra xương người, đào ra theo thảm án đã phủ bụi từ lâu. ............ Nhưng mà, chỉ có bản thân Thích An mới biết, live stream chỉ là mánh lới tiện lợi cho cô. Chỉ có không ngừng giúp quỷ hồn báo thù cô mới có cơ hội sống sót. Sau đó Thích An phát hiện, vòng cổ bố lưu lại cho cô bỗng nhiên bay ra một vị tướng quân đến từ ngàn năm trước... *** Ngoài tiểu khu Bình An có một cái ngã tư, ngày thường xe chạy qua lại vô cùng náo nhiệt, nhưng hôm nay lại có chuyện ngoài ý muốn. Giữa con đường rộng lớn nằm một thi thể máu chảy đầm đìa. Xe cảnh sát cùng xe gây tai nạn dừng một bên, đông đảo phóng viên vây xung quanh chụp ảnh, ảnh hưởng cực lớn đến giao thông. Thích An cũng đứng trong đám người xem, ngơ ngác nhìn thi thể bị chiếc xe nghiến qua đến thay đổi hình dạng. Đó là thi thể của cô. Đây... đã là lần thứ ba. Lần đầu tiên, cô đang đi qua đường, một tên côn đồ từ phía sau tấn công cô, một dao cắt thẳng qua yết hầu. Cô đến một chút phản kháng cũng không kịp đã chết thảm. Lần thứ hai, cô đi vòng qua con đường kia lại bị một cục gạch từ trên cao đập chết. Linh hồn cô đứng một bên nhìn hồi lâu mới biết nguyên nhân: cục gạch kia là một đứa bé trai 7 tuổi từ cửa sổ tầng 13 ném ra, nó cùng với bạn thách đố nhau ai có thể ném gạch trúng người đi đường, mà cô chính là cái người bất hạnh đó. Lần thứ ba, cô dứt khoát xin nghỉ muộn một ngày mới quay lại trường học, chỉ giúp mẹ đi sang chợ ngay đối diện mua thức ăn mà thôi, cả đường đi vô cùng cẩn thận rồi lại bị tài xế say rượu vượt đèn đỏ đâm chết. Cô chú ý thấy tên tài xế đó không chỉ uống rượu mà còn đi một đôi giày không tiện cho việc lái xe. Tóm lại, ngày 20 tháng 6 quả nhiên là ngày chết của cô. ...................... "Đinh linh linh..." Tiếng chuông di động bên gối vang lên khiến Thích An bừng tỉnh. Cô bật người ngồi dậy, kinh hồn chưa định nhìn bốn phía. Phát hiện đang ở trong kí túc xá trường học, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cầm di động lên xem nhưng không thấy hiển thị cuộc gọi đến, cô kéo xuống thanh thông báo phía trên màn hình. Góc trái phía trên hiện ngày tháng: ngày 18 tháng 6 năm 2019, 7 giờ 23 phút sáng. Mấy chữ "Ngày 18" đâm vào mắt cô phát đau. Cô vô lực ném di động xuống, dựa vào đầu giường hít sâu một hơi. Giấc mơ kia cô đã mơ liên tiếp ba lần, mỗi lần đều cảm thấy nó không chỉ là mơ, bởi vì hết thảy trong giấc mơ đó đều vô cùng chân thật, đặc biệt là một khắc lúc cô tử vong. Càng quỷ dị chính là từ khi giấc mơ đầu tiên bắt đầu cô rất thanh tỉnh. Cô vẫn tư duy rõ ràng, cũng tự do khống chế hành động của chính mình. Thậm chí cô còn nhớ trước khi chết đã tìm mọi cách lẩn tránh, nhưng không tránh khỏi kết quả phải chết. Mỗi lần cảnh trong mơ đều bắt đầu lúc Thích An tỉnh lại trên giường trong nhà, cũng cầm lấy di động xem ngày, trên màn hình mỗi lần đều hiển thị: ngày 20 tháng 6 năm 2019. Sau đó cô đã trải qua ba cách chết khác nhau. Lần đầu tiên mơ cô còn không để trong lòng, nhưng ba lần liên tiếp, liệu có phải như cô nghĩ... đây là điềm báo tử vong? Nếu nó thật sự biểu thị cô sẽ chết vào ngày 20, hôm nay đã là ngày 18, tính cả hôm nay cô chỉ còn lại hai ngày để sống? Tiếng chuông di động vang lên thật lâu, vì không có người nghe nên đột ngột chấm dứt, rất nhanh lại vang lên tiếp giống như cô mà không nhấc máy thì tuyệt đối không bỏ qua. Đang mơ ngủ ở giường đối diện, bạn cùng phòng Lý Duyệt trở mình mơ màng nói: "Tiểu An, nghe điện nhanh lên kìa..." Thích An hồi phục tinh thần, vội vàng cầm di động. Nhìn dãy số hiện lên, là số điện thoại hoàn toàn xa lạ. Cô nghi hoặc bấm nghe, một khắc đưa điện thoại lên tai thanh âm đối phương cũng vừa lúc vang lên: "Chỉ còn lại hai ngày..." Ngắn ngủn năm chữ làm lông tơ cả người Thích An dựng đứng! Thân thể cô cứng đờ, vội vàng hỏi: "Ông là ai? Hai ngày gì cơ?" "Ngày chết... của cô..."   Mời các bạn đón đọc Thay Lời Vong Linh của tác giả Tòng 0.
Người Mẹ Quỷ
Người Mẹ Quỷ là câu chuyện của Việt Nam về cương thi, hay gọi bằng cái tên quen thuộc hơn: quỷ nhập tràng. Có lẽ nghe tới quỷ, mọi người sẽ nghĩ đây là một bộ truyện kinh dị. Nhưng thật ra, khi bạn càng đọc về sau, bạn sẽ càng nhận rõ những tình cảm khác trong truyện: tình cảm gia đình, tình mẫu tử, tình thầy trò,... tất cả sẽ đọng lại trong từng chap truyện của Người Mẹ Quỷ… Ngoài những yếu tố kinh dị, ly kỳ, hấp dẫn, truyện còn mang một thứ gì đó hơi hướng nói về Tình Người *** Cuối thu đầu đông là thời điểm thích hợp cho việc cải táng mồ mả cho người đã khuất. Nhà có người mất cũng đã tròn 3 năm, ngày bốc mả cũng đã đến. Trước đó mấy hôm tôi thấy mấy bác trong nhà tất bật chuẩn bị đồ đạc, gọi điện cho những người bốc mộ thuê nhớ phải đến đúng hẹn. Từ trước đến giờ nghe những từ như cải táng, sang cát cũng khá quen thuộc nhưng để mục sở thị tận mắt một lần thì tôi chưa bao giờ được thấy. Vốn tính tò mò, lại là người thích nghe những câu chuyện về kỳ ma, dị sĩ..những chuyện âm hồn người chết nên lần này tôi đánh bạo hỏi một bác lớn trong nhà: — Hôm nào mà bôc mộ cho cháu ra đồng xem với được không..? Ông bác tôi quay ra mắng: — Chuyện bốc mộ cho người chết không phải chuyện đùa đâu mà xem với xét. Mà còn phải xem tuổi tác xung hợp thế nào mới được đi. Đâu phải cứ thích là di được, mà trời lạnh này ở nhà mà ngủ cho sướng. 2-3h sáng đã phải lịch kịch chuẩn bị đồ rồi đợi người ta đến là phải đi rồi đấy. Tôi nghe thấy thế cũng hơi ái ngại, nhưng bác gái lên tiếng: — Ôi dào, con cháu trong nhà, cậu nó ngày còn sống cũng quý nó lắm. Nó muốn đi thì cứ để nó đi, ông cứ quan trọng hóa. Cứ thế sau này giả dụ chết đi con cháu nó muốn bốc mả cho thì nó biết làm như thế nào. Việc này cũng không hay ho gì nhưng nó cần thiết đấy, ngày kia sang đây ngủ khi nào đi bác gọi dậy. Bác trai nghe thế cau mặt: — Ừ thì đi, nhưng đợi gọi điện cho bên kia hỏi qua tuổi đã. Không thừa, mà mày tuổi ngựa phải không….? Tôi gật đầu lia lịa, đứng chờ đợi đợi kết quả từ phía bác trai. Lát sau ông ấy nói: — Ừ không sao, nhưng hôm đấy đi thì nhớ cầm củ tỏi cho vào túi. Kẻo cậu cháu hợp vía, sống đã thân nhau rồi sợ lại theo này theo nọ rắc rối lắm. Bác gái nói: — Có theo thì nó cũng phù hộ cho cháu nó chứ cũng chẳng hại, mà từ hồi cậu ấy mất thằng này cũng kể nằm mơ thấy cậu mấy lần còn gì. Toàn cho lộc đấy mà có biết ăn đâu… Tôi gãi đầu cười, bác đang nói đến cậu Long của tôi, cậu Long chết cách đây ba năm rồi. Cậu mất năm đó là 45 tuổi, gọi là đi được một nửa cuộc đời. Nhưng cậu lại không có vợ con gì, ngày còn sống cậu quý các cháu lắm. Chẳng hiểu sao bao năm cậu không chịu lấy vợ. Vì không lấy vợ sinh con nên tình cảm cậu dành hết cho các cháu. Nhất là tôi, có gì ngon là cậu để dành cho, lại hay cho tôi tiền nên tôi cũng quý cậu lắm. Đùng một cái năm đó cậu bị ốm, một trận ốm có lẽ cũng rất bình thường nhưng rồi nó đã cướp đi mạng sống của cậu một cách nhanh chóng. Tôi lúc đó còn không tin là cậu Long đã chết, cái chết của cậu đến nhanh rồi khi người ta đưa quan tài của cậu xuống cái huyệt đã đào sẵn cũng nhanh như vậy. Nó quá bất ngờ với tôi, cậu mất được một tuần mà tôi còn không tin đó là sự thật.   Mời các bạn đón đọc Người Mẹ Quỷ của tác giả Trường Lê.
Ngải Hài Nhi
Bạn đọc yêu thích những câu chuyện ma quái, tâm linh, có yếu tố kỳ bí chắc hẳn cũng không cảm thấy xa lạ với bùa và ngải... Ngải là một thứ nguyền rủa, khá âm độc,....và những người nuôi ngải dĩ nhiên cũng có mưu mô, tư lợi riêng... Đối với Vân, từ khi cha cô qua đời, cuộc sống của cô bỗng rơi vào khủng hoảng. Mẹ cô bắt đầu một cuộc hôn nhân mới bạn thân của chồng. Và cha dượng của Vân không phải một người bình thường, ông nuôi ngải, loại ngải tàn ác, hiểm độc...và từ đó bắt đầu cho hàng loạt cái chết từ những người xung anh Vân Liệu Vân có tìm được người giúp đỡ, để cô thoát khỏi cuộc sống u ám, lạnh lẽo với nỗi sợ hãi bao trùm. Hãy đọc Ngải Hài Nhi để biết thêm về tâm linh, để cảm nhận cuộc sống: Ma Quỷ đôi khi không đáng sợ Con Người mới thực sự là Độc nhất. *** Bùa Ngải là một vật tâm linh có từ thời cổ đại xa xưa. Thời mà người ta gọi những người Luyện Ngải là Phù Thuỷ, Pháp Sư. Những người dành cả đời để tu luyện những thứ tà ma, dị đạo...Xã hội ngày càng phát triển nhưng càng tiến bộ thì con người ta lại càng muốn tìm hiểu về cái gọi là Tâm Linh, những thứ khoa học chưa thể giải thích được. Và những câu chuyện về Bùa Ngải được dân tình truyền tai nhau, không ít người dám lấy cả mạng sống của mình ra thề trước trời đất: Bùa Ngải Là Có Thật. Bạn có tin vào chuyện Ma Quỷ...? Tôi cũng không tin, nhưng khi nghe chính nhân vật kể lại thì tôi thấy lạnh sống lưng, đôi mắt vô hồn, nó như nhìn sâu thẳm vào trong tâm can người đối diện, nhưng nó u uất, lạnh lẽo. Ánh mắt đó khiến người ta phải nổi da gà khi nhìn vào nó. Đôi mắt chứa đầy ám ảnh đó là của Vân, cô gái năm nay 24 tuổi. Tôi không quen Vân và Vân cũng không quen chú tôi. Hôm nay là ngày đầu tiên ba người chúng tôi gặp nhau. Chú tôi là bộ đội xuất ngũ những năm 1975, là bộ đội cho nên những năm chiến tranh phải đóng trong rừng, trong núi có khi cả năm trời. Rồi chẳng biết trời xui đất khiến thế nào ông ấy cưới luôn gái trong Bản, người mà bây giờ tôi gọi là cô. Hai vợ chồng sống với nhau bao năm nay nhưng chưa hề có cãi vã. Tại sao tôi hay sang nhà ông ấy chơi vì sang đó tôi được nghe về những câu chuyện kì dị, những câu chuyện rừng thiêng nước độc, chuyện những ông thầy pháp luyện Ngải nơi thâm sâu cùng cốc. Tôi không rõ vợ chồng cô chú tôi làm gì nhưng tháng đôi lần họ vẫn dẫn người lên Hoà Bình, về bản của cô tôi. Nhiều lúc tò mò tôi cũng hỏi ông ấy: - Sao tháng nào cô chú cũng đưa người lên đó vậy...?? Mà lần nào cũng chỉ đưa một người mặc dù cháu thấy nhiều người đến tận nơi hẹn lịch. Ông ấy ngồi vắt chân chữ ngũ trên cái sạp bằng gỗ lim, rít hơi thuốc lào rõ đanh, ông ấy nhả khói, chầm chậm nhấp ngụm trà rồi mới nói: - Chú nói sợ mày không tin nhưng chú dẫn người lên đó giải bùa, mà làm bùa cũng có...Trên đó có ông Thầy năm nay đã gần 90 tuổi...ông ấy.... Đang nói thì bà cô tôi đi ra hắng giọng: - E hèm...e hèm... Ông chú vội vã lặng câm sau cái liếc sắc như dao của vợ. Bà cô đi vào trong ông ấy ghé sát lại tai tôi nói nhỏ: - Ông ấy Luyện Ngải... Nghe xong câu đó tôi tự nhiên thấy lạnh hết sống lưng, tôi giật mình lùi lại: - Chú lại trêu cháu, chắc hai người lên đó mua đặc sản hay thuốc thang mà dưới này không có.. Ông ấy cười nhẹ rồi lại vê bi thuốc lào chuân bị làm bi nữa. Nhưng số người đến nhà ông ấy không phải ít, tuy nhiên không phải ai vợ chồng chú ấy cũng tiếp. Chỉ khi nào cô Muôn ( vợ ông chú) đồng ý sau khi nhìn mặt thì mới nói chuyện tiếp. À quên không nói tên ông chú, ông ấy tên Năm nhé. Tên các cụ đặt từ ngày xưa ấy mà, nhà có 4 ông con trai thì Ba, Năm, Bảy mỗi chú út đẻ sau khi giải phóng thì tên đẹp hơn một chút, chú Thái. Vì cái tên này mà vào làng chỉ cần hỏi vợ chồng Muôn Năm thì ai cũng biết. Chắc Vân đến tìm vợ chồng chú tôi lý do cũng như những người trước đây. Vân không đi một mình, còn một bà hơi đứng tuổi, ăn mặc sang trọng, vàng đeo đầy người. Lúc mới vào cửa tôi thấy cô Muôn nói với ra: - Chị để cháu ở đây rồi ra ngoài hiên uống nước đợi nhé.. Bà kia hẩy nhẹ vai Vân về trước mồm nói: - Đi....đi vào đi..Ở đây có khi họ giúp được đấy. Ngay cái nhìn đầu tiên tôi cũng thấy ở Vân có cái gì đó rất khác lạ. Vân có gương mặt thanh tú, tóc dài ngang lưng, đặc biệt mái tóc đen nhánh và dày. Từ khi Vân bước vào phòng khách không khí bỗng nhiên thay đổi. Một cái lạnh tuy rất nhẹ nhưng đủ khiến tôi thấy gai người. Tôi quay sang nhìn ông chú. Cái vẻ cợt nhả thường ngày biến mất, ông ấy lặng im một cách bất thường. Đột nhiên ông ấy nói: - Cháu đứng im đó đi. Đừng bước tới nữa.... Vân vội rụt chân lại, cô ấy có lẽ cũng hiểu lý do vì sao chú tôi lại yêu cầu như thế. Cô Muôn từ trong đi ra, bà ấy mặc một bộ quần áo theo tôi là của người Dân Tộc. Trên tay cô Muôn cầm một cái túi nhỏ màu đỏ. Đi đến gần Vân cô Muôn lấy ra một chiếc vòng có xỏ những hạt đá màu đen bóng loáng, cô Muôn nói: - Cháu đeo chiếc vòng bằng dâu tằm này vào. Sau đó ngồi xuống ghế kia, trong thời gian khoảng 1 tiếng nó sẽ không nghe thấy cháu nói gì. Mời các bạn đón đọc Ngải Hài Nhi của tác giả Trường Lê.
Bóng Trăng Trắng Ngà
Bóng Trăng Trắng Ngà là câu chuyện về tâm linh được sáng tác dựa theo mô phỏng của bài hát Thằng Cuội của ca sĩ Ngọc Hiển.  Tác phẩm đi theo phong cách mới nhưng không kém phần hấp dẫn và li kỳ. Bảo là nhân vật chính của câu chuyện, cậu bé vô tình được nghe kể những bí mật kinh hoàng nằm trong lời bài hát này.... *** Hoàng hôn đang buông dần xuống trên những mái nhà ngói đỏ san sát trong xóm. Bầu không khí đã lảng bảng khói bếp hun lên từ một số căn nhà. Dưới ánh đèn vàng vọt trên con đường làng, bóng dáng những đứa trẻ đang chạy về nhà để ăn cơm. Ở miền quê này, 5 rưỡi, 6 giờ mới ăn cơm là muộn. Và tôi cũng là một trong số những đứa trẻ đó, đang chạy vắt chân lên cổ về nhà, mong chờ một bát cơm nóng hổi để lấp đầy cái bụng đói meo. "Ê, Bảo Bảo!!" Thằng Tuấn bạn tôi gọi với từ đằng sau. "Xong qua nhà tao đấy!" "Ờ...Tao nhớ rồi!"Tôi nói với ra đằng sau. Tôi, thằng Tuấn, thằng Hưng là ba thằng bạn thân từ hồi tóc còn để chỏm. Chúng tôi còn học chung trường cấp 2 của Huyện nữa. Năm nay tôi đang học lớp 7, còn mải chơi lắm. Cuộc sống của tôi thiếu chúng nó còn gì vui? Một tuần phải tới 5,6 ngày tôi lêu lổng sang nhà chúng nó chơi, hết lắp ghép mô hình đến xem phim hành động. Cuối tuần hoặc những buổi chiều chiều, ba chúng tôi lại rủ nhau ra sân nhà văn hóa đánh bi, chơi trò chơi với mấy đứa trong xóm. Dọc hai bên đường làng là những cánh đồng bát ngát. Dân làng tôi vẫn theo nghề nông phần nhiều. Nhà tôi cũng có một thửa ruộng nho nhỏ, do họ nhà nội tôi để lại. Ông nội tôi năm ấy chia ra cho các con trai mỗi đứa một mảnh. Bố tôi để đó trồng lúa, hoa màu, chủ yếu cũng để phục vụ gia đình, thừa thì đem bán cho có đồng ra đồng vào. Bố tôi vẫn làm cán bộ trên xã còn mẹ tôi ở nhà nội trợ. Đồng ruộng bao quanh xóm làng của chúng tôi. Nếu men theo vài con ngõ, có thể bắt gặp ngay những thửa ruộng mênh mông nằm gần một con sông nhỏ. Vào những dịp nghỉ hè, chúng tôi cũng hay chạy lên đê chơi, tìm những chỗ không vướng dây điện để thả diều. Gia đình không có điều kiện như những bạn ở thành phố, chúng tôi chỉ biết lấy mấy trò nghịch ngợm vặt cây hái quả ra làm thú vui. Nhà đứa nào mà có máy tính bàn có cài game là quý lắm, tranh nhau mon men sang nhà ngồi xem nó chơi. Bây giờ đã là tháng 8, chuẩn bị vào mùa gặt. Những cánh đồng bắt đầu ngả màu vàng thích mắt. Chiều nào tôi cũng mang bi, bài ra sân nhà văn hóa chơi với mấy thằng bạn. Xung quanh cũng có vài đám con gái ngồi chơi với nhau. Chúng nó hay chơi nhảy dây, ô ăn quan, đồ hàng,...Có những lúc hứng lên, chúng tôi tụ cả đám lại với nhau chơi Đồ cứu, Cá sấu lên bờ,...Có mấy lượt mà hết cả buổi chiều. Ngày nào tôi về nhà tay chân cũng lấm lem đất bụi, mẹ tôi cứ mắng tôi sa sả. Có những hôm tôi mải chơi bên nhà thằng Tuấn không kịp về giờ cơm, bố tôi cứ mang cây chổi dựng ở góc nhà quật cho mấy cái vào chân tím hết cả. Thế là tôi ngoan ngoãn cả tuần sau đó. Được một thời gian thì chứng nào tật nấy. Vào mỗi buổi tối, tôi thường làm bài tập quấy quá cho xong rồi lại tót sang nhà chúng nó chơi, trừ những hôm bố tôi không vừa lòng, kiểm tra bài tập của tôi không xong lại bắt tôi ở nhà hoàn thành nốt. Nhiều hôm ông cũng không ở nhà, hay ra quán nước đầu làng uống nước chè đánh cờ với mấy chú bác trong xóm. Mấy hôm như thế tôi lại tranh thủ tót đi chơi một lúc rồi về lựa khi bố tôi chưa có nhà. Gia đình tôi ngoài bố mẹ và tôi ra còn có chị gái và bà nội. Ông nội tôi mất từ trước khi tôi ra đời, giờ chị còn bà nội. Chị gái tôi năm nay học cấp 3, lớp 11. Chị tôi học giỏi lại ngoan ngoãn, chẳng bù cho tôi. Tôi chẳng thích học. Sau này tôi sẽ làm quân nhân, như trong mấy bộ phim tôi hay xem, cầm sung bắn kẻ địch vô cùng oai hùng. Tôi vô cùng quấn bà nội. Bà nội tôi ngoài 70 tuổi rồi. Bà ở bên tôi từ bé, hay bảo vệ tôi trước những trận đòn roi của bố. Bà bảo: "Đánh nó làm gì cho hư người, bảo ban con cái nhẹ nhàng thôi!". Có mấy lần bà giận bố tôi đến mấy ngày chỉ vì ông đánh tôi đau quá, tước cả máu ra, bà xót. Từ hồi còn bé, tôi đã hay nằm ngủ với bà. Người bà có mùi dầu thoang thoảng, làn da nhăn nheo ram ráp. Bà hay kể chuyện cổ tích cho tôi nghe. Lớn hơn thì bà hay bật đài cho tôi nghe trước khi đi ngủ. Trên đài của bà hay có mấy kênh ca hát dân ca, nhạc vàng,...Tôi nghe từ bé đâm ra nghiện. Không phải tôi không thích nhạc trẻ mà tôi nhận ra rằng, những câu hát trên chiếc đài của bà không phải là không dễ chịu... Đợt đó, bọn trẻ con trong làng tôi rộ lên mốt bắt đom đóm bỏ vào vỏ trứng làm đèn. Chúng nó còn sơn trứng đủ màu làm mấy dây đèn trông rất hay. Thế là tôi với thằng Tuấn, thằng Hưng quyết tâm không thể thua bạn kém bè. Tối hôm ấy ăn cơm xong chúng tôi hẹn nhau ra bờ đê sau làng để bắt đom đóm. Chúng tôi còn cá nhau xem ai bắt được nhiều đom đóm hơn. Tôi với hai thằng chia nhau ra mỗi đứa một ngách, hẹn nhau 1 giờ nữa ở trên đê, so xem ai nhiều đom đóm hơn. Thế là tôi cầm chắc trên tay cái vợt với cái lọ thủy tinh bà tôi rửa cho tôi ở nhà, bắt đầu nhảy xuống mấy bụi cây gần bờ sông để tìm. Mê mải một lúc, tôi cứ đi dần lên trước, chiếc hũ của tôi mới được tầm chục con đom đóm, không thể nào thua chúng nó được, tôi đã cược gần hết số bi của tôi rồi. Càng tiến về trước, đom đóm bay lên càng nhiều. Tôi vô cùng phấn khích vợt lấy vợt để. Thế rồi, đập vào tai tôi là một tiếng hát trong trẻo. tiếng hát hay như ở trong chiếc đài của bà tôi vọng ra vậy: "Bóng trăng trắng ngà...Có cây đa to...có thằng Cuội già...Ôm một mối mơ..." Tôi tò mò tiến lại gần để xem nguồn gốc tiếng hát đó từ đâu ra. Trước mặt tôi là một thửa ruộng gần sông, đom đóm bay rợp trời. Cảnh tượng đập vào mắt tôi thơ mộng lạ thường. Ở mỏm đá gần bờ sông, có một cô bé tầm trạc tuổi tôi, đang ngồi nghêu ngao hát, một bài hát rất hay mà tôi đã từng nghe nhưng không nhớ tên. Xung quanh cô bé, đom đóm quây đầy. Quả thực đẹp như trong những bộ phim hoạt hình vậy. Tôi cứ đứng im như phỗng lắng nghe cô bé hát, sợ phá nát bầu không khí này. Giai điệu bài hát cứ lặp đi lặp lại, nhiều lời thế nhưng lại không hề nhàm chán. Tôi rất muốn biết được tên bài hát này. Tôi từng nhìn thấy các anh trai dùng đàn guitar để hát. Tôi cũng rất muốn học. Tôi mà hát được bài này thì tuyệt đỉnh. Cô bé hát hết bài hát rồi bắt đầu ngân nga giai điệu. Tôi đánh liều một phen, bèn rón rén lại gần cô bé, tính hỏi tên bài hát. "Ê! Cậu gì ơi!" Tôi cất tiếng. Cô bé quay đầu lại nhìn tôi ngạc nhiên. Một khuôn mặt xinh xắn nhưng tôi chưa gặp bao giờ. Thực ra làng tôi khá rộng, lại có nhiều lối vào. Khu nhà tôi nằm ở phía Đông làng, nhà đứa nào gần thì thân với đứa ấy, chứ tôi cũng không biết hết trẻ con trong làng. Có lẽ cô bé này ở khu khác. "Ừ?" Cô bé nói: "Có chuyện gì thế?" "À thì.." Tôi gãi đầu. "Cái bài hát...cậu vừa hát ấy...hay quá!" "Ừ, cảm ơn cậu" Cô bé nhoẻn cười. "Tối rồi cậu còn ra đây à?" "Ừ...tớ đi bắt đom đóm..." "Hì hì.." Cô bé cười. "Cậu dùng vợt thế kia bắt được mấy đâu..Đom đóm bay hết ấy. Phải đợi nó đậu xuống cành tre hay cành cây rồi bắt nhẹ nhàng ấy..." Thấy cô bé có vẻ thân thiện, tôi cũng thấy vui vui. "Thế...cậu ra đây làm gì?" Tôi hỏi "À...Sắp Trung thu rồi mà. Tớ ra đây xem trăng.Chỗ này quang nhất, trăng sáng nhất làng đấy." "Ừ nhưng mà hôm nay đã đến Rằm đâu? Làm gì có trăng?" "Tớ cứ ra thôi, theo thói quen, nhỡ đâu bắt gặp thì sao?" Cô bé lai cười hiền. "Thế...cho tớ hỏi tên bài hát được không?" Tôi đi thẳng vào mục đích chính. "À...Là bài Thằng cuội ấy...Cậu thấy hay à?" "Ừ..Có vẻ nhiều lời nhưng vẫn hay." Tôi đáp. "Nó có 5 lời tất cả ấy." Cô bé nói. "Khiếp..nhiều thế mà cậu vẫn nhớ được hết á?" "Ừ, tại nó đâu đơn giản là lời bài hát" Cô bé nói ra chiều bí mật lắm. "Thế nó là cái gì?" Mời các bạn đón đọc Bóng Trăng Trắng Ngà của tác giả Thục Linh.