Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thủy Triều Đen - Andrew Gross

Là đồng tác giả của 5 tiểu thuyết ăn khách với nhà văn nổi tiếng James Patterson, Andrew Gross một lần nữa khẳng định tài năng trong thể loại trinh thám với tiểu thuyết mới “Thủy Triều Đen”. Tác giả đặt người đọc vào trạng thái hồi hộp ngay ở những trang đầu tiên bằng vụ đánh bom ở nhà ga trung tâm thành phố New York. Vụ nổ đã khiến cho cuộc sống hạnh phúc và phẳng lặng của Karen Friedman rơi vào khủng hoảng bởi chồng cô cũng có mặt trên chuyến tàu định mệnh ấy. Charles Friedman, nhà quản lý tài chính thành đạt, chồng của Karen, là một trong những nạn nhân. Vài ngày sau, nghe tin nhiều thi thể không tìm thấy được, Karen phải chấp nhận sự thật đau buồn là người chồng sống với cô 18 năm nay đã mất. Cũng vào ngày hôm đó, một vụ tai nạn ôtô làm thiệt mạng một thanh niên cùng quê với Karen ở Greenwich, Connecticut. Ty Hauck, một nhà thám tử nhận điều tra vụ này và tìm được manh mối cho thấy mối liên hệ bất ngờ giữa hai sự kiện tưởng như không hề liên quan. Đọc Thủy Triều Đen, độc giả sẽ ít thấy những cảnh máu me, súng ống, đường hầm tăm tối hay những đường vòng quanh co khúc khuỷu lờ mờ ở xa phía trước, nhưng cuốn tiểu thuyết vẫn rất gay cấn ly kỳ đến nghẹt thở. Bởi Andrew Gross đã khéo léo xây dựng một nhân vật chính thú vị và một câu chuyện kết hợp giữa yếu tố hình sự truyền thống xen lẫn một âm mưu nhẹ nhàng và xúc động. Thủy Triều Đen còn khiến người ta phải đặt câu hỏi về cuộc sống hôn nhân hiện đại. Phải chăng sự hòa hợp của những đôi vợ chồng tưởng chừng như hạnh phúc nhất cũng chỉ là sự giả tạo bên ngoài khi vẫn còn nhiều bí mật riêng đáng sợ luôn tồn tại. *** Sáu giờ mười sáng. Khi ánh nắng ban mai xuyên qua lớp kính cửa sổ phòng ngủ, Charles Friedman mới thả chiếc gậy gỗ truyền tay chạy tiếp sức xuống. Đã nhiều năm rồi Charles không hề gặp lại giấc mơ đó, ấy vậy mà giờ đây anh thấy mình đang đứng đó, cao lớn ở cái tuổi mười hai, chạy tiếp sức vòng ba trong cuộc thi cắm trại hè, cuộc đua đấu loại trực tiếp giữa đội Xanh và đội Xám. Bầu trời xanh đến tận cùng, đám đông ngoài kia đang nhấp nhô như những làn sóng - làn sóng những đầu đinh, những cái má đỏ hồng mà cậu sẽ chẳng bao giờ được thấy ở một nơi nào khác ngoại trừ nơi này. Đồng đội của cậu là Kyle Bergman đang chạy về phía Charles, dẫn trước đội bạn ở khoảng cách không nhiều, hai má phập phồng theo từng nhịp thở. Tới rồi... Charles chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng đón lấy chiếc gậy tiếp sức. Những ngón tay cậu giật nhẹ, chờ đón chiếc gậy đập vào lòng bàn tay. Và đây rồi! Đã đến lúc! Charles đón lấy chiếc gậy. Bỗng nhiên một tiếng rên lớn vang lên. Charles ngừng lại, nhìn xuống hoảng sợ. Chiếc gậy nằm chỏng chơ dưới đường chạy. Đội Xám đã hoàn tất cung tiếp sức, vụt qua trước mặt Charles để tiến tới một chiến thắng mà trước đây không chắc sẽ xảy đến với họ. Đám cổ động viên cho đội Xám rồ lên vui sướng, tiếng hoan hô mừng vui hoà lẫn trong những lời chế giễu đầy thất vọng cứ vọng mãi trong đầu Charles. Đó cũng chính là lúc Charles bừng tỉnh. Bao giờ cũng vậy. Tỉnh dậy, thở nặng nhọc, ga trải giường ướt đẫm mồ hôi. Charles đưa mắt nhìn hai bàn tay trống không. Anh đập xuống tấm ga trải giường như thể chiếc gậy tiếp sức vẫn còn ở đó, sau ba mươi năm đã qua. Nhưng ở đó chỉ có Tobey, chú chó tha mồi Cao nguyên miền Tây màu trắng, đang nằm, hai chân xoài dưới ngực, chăm chăm nhìn anh chờ đợi. Charles thở dài, thả người xuống gối. Anh liếc nhìn đồng hồ. Sáu giờ mười. Mười phút trước chuông báo thức. Vợ anh, Karen, đang nằm úp thìa bên cạnh. Anh ngủ chẳng được bao nhiêu. Anh đã thức trắng từ ba giờ đến bốn giờ sáng, chăm chú theo dõi Giải vô địch Nữ lực sĩ trên kênh ESPN2, không bật tiếng vì không muốn làm ảnh hưởng tới vợ. Có điều gì đó đang đè nặng tâm trí Charles. Có lẽ đó là cái vị trí lớn lao mà anh đã chiếm được trên thị trường cát dầu ở Canada hôm thứ năm vừa qua và đã nắm giữ vị trí đó suốt mấy ngày cuối tuần đầy rủi ro, khi giá dầu đã bị rò rỉ ra ngoài bằng một cách nào đó. Hoặc có thể là cái cách anh dồn thêm vốn cho các hợp đồng khí đốt có thời hạn sáu tháng, trong khi lại rút bớt đi đối với những hợp đồng một năm. Hôm thứ sáu, chỉ số chứng khoán đối với các mặt hàng nhiên liệu tiếp tục giảm. Anh thực sự sợ hãi mỗi khi bước ra khỏi giường ngủ, bởi sợ không dám nhìn vào màn hình sáng nay để xem những gì đang diễn ra ở đó. Hay đó là Sasha? Trong mười năm qua, Charles điều hành quỹ đầu tư hợp tác năng lượng tại Manhattan, có năng lực tài chính thực sự trên mức đi vay lên đến một phần tám. Nhìn bên ngoài, với mái tóc hung hung nâu, cặp kính gọng sừng cùng dáng vẻ bình thản, trông anh giống nhà đầu tư bất động sản hay một nhà tư vấn hơn là một người sống nội tâm (trong cả những giấc mơ) luôn nghĩ về một thực tế là đã và đang phải sống trong địa ngục, mà thậm chí là địa ngục tầng hai. Charles, trong chiếc quần hộp, chống khuỷu tay đẩy người lên, và ngừng lại. Tobey nhảy ra khỏi giường, cuống quýt cào lên cánh cửa. “Cho nó ra đi anh.” Karen cựa quậy, cuộn người lăn sang bên, giật mạnh chăn phía trên đầu. “Có chắc là mày muốn ra ngoài không?” - Charles hỏi lại chú chó, lúc này hai tai đang vểnh lại phía sau, đuôi ngoáy tít, nhảy trên hai chân sau chờ đợi, như thể nó có thể sắp xoay nắm đấm cửa với hai hàm răng của mình đến nơi. - "Mày biết chuyện gì sẽ xảy ra mà.” “Thôi nào, Charles, sáng nay đến lượt anh đấy. Cho nó ra ngoài đi.” "Những từ cuối cùng mới thật hay...” Charles ra khỏi giường, mở cánh cửa dẫn ra khoảnh sân rộng chừng nửa yard (1) có hàng rào bao quanh, một khu nhà gần eo biển ở Old Greenwich. Tobey lao vụt ra khoảnh sân, đuổi theo mùi một con thỏ hay sóc nào đó vừa để lại. Rồi ngay lập tức, con chó bắt đầu rít lên cái thứ tiếng bản năng có thanh vực cao của nó. Karen vò chiếc gối trên đầu và cũng thốt ra những tiếng gầm gừ. "Ggggừừ....." Vậy đấy, mỗi ngày đều bắt đầu như vậy, Charles chậm chạp bước vào bếp, bật kênh CNN và cắm điện bình cà phê, nghe tiếng chó sủa vọng vào từ bên ngoài. Sau đó, anh vào phòng làm việc kiểm tra lượng hàng bán qua mạng ở châu Âu trước khi đi tắm. Sáng hôm đó, hàng bán không được tốt lắm, chỉ đạt giá 72.10 đô. Lại tiếp tục giảm. Charles làm nhanh một phép tính trong đầu. Anh lại buộc phải bán ra thêm ba hợp đồng nữa. Vài triệu đô đã không cánh mà bay. Charles ngâm mình trong bồn tắm, lúc đó mới chỉ hơn sáu giờ sáng một chút. Bên ngoài, Tobey đang sủa tới tấp, tới ba phút không nghỉ. Trong phòng tắm, Charles điểm lại hoạt động trong ngày. Anh sẽ phải thay đổi vị trí liên tục. Giải quyết các hợp đồng dầu phi truyền thống, sau đó là họp với một trong những nhà đầu tư vốn. Liệu đã đến lúc anh gột rửa sạch sẽ? Anh đã chuyển tiền vào tài khoản của cô con gái, Sam, để dành cho nó học đại học; mùa thu tới con gái anh sẽ bước vào năm cuối trung học. Khi đó cũng chính là lúc mọi việc đổ ụp lên anh. Chết tiệt thật! Anh sẽ phải đi lấy chiếc xe khốn kiếp đó vào sáng nay. Để bảo dưỡng cho xe Mercedes đã chạy được mười lăm ngàn dặm, tuần trước Karen đã kỳ kèo buộc anh phải làm chuyện này. Thế có nghĩa là anh sẽ phải đi tàu đến nơi làm việc. Anh sẽ bị muộn một chút. Trong khi anh muốn có mặt tại bàn làm việc của mình vào lúc bảy giờ ba mươi để thực hiện những công việc trong ngày như dự kiến. Sau đó Karen sẽ đón anh tại nhà ga vào buổi chiều. Quần áo chỉnh tề, thường thì giờ này Charles đã sẵn sàng cho giờ cao điểm. Đúng sáu giờ ba mươi, việc cần làm là đánh thức Karen dậy, gõ cửa phòng hai đứa con Alex và Samatha cho chúng kịp đến trường. Và còn một việc nữa là lướt qua tiêu đề các bài viết trên tờ Tạp chí Phố Wall (2) được đưa tới ở cửa trước. ... Mời các bạn đón đọc Thủy Triều Đen của tác giả Andrew Gross.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vị Khách Không Mời - Agatha Christie & Charles Osborne
AudioBook Vị Khác Không Mời Một người đàn ông bị kẹt xe bên đường phải vào nhà nhờ giúp đỡ thì lại phát hiện một người đã chết trên xe lăn, cạnh đó là một người phụ nữ tay cầm súng... *** Đã gần nửa đêm, một đêm tháng Mười Một buốt giá, sương mù phủ khắp nơi trên con đường quê phía nam xứ Wales, không xa vịnh Bristol. Từ xa xa, chốc chốc vang lại tiếng còi hụ báo sương tự động. Đâu đó còn nghe thấy tiếng chó sủa hay tiếng chim ăn đêm gọi nhau. Ven con đường vắng này, vốn chỉ nhỉnh hơn một lối đi, cũng có vài ngôi nhà, nhưng cách nhau tới nửa dặm. Tại một khúc quanh tăm tối nhất có một ngôi nhà ba tầng xinh đẹp, nhìn ra đường từ phía bên kia khoảnh vườn khá rộng. Cũng chính tại chỗ đó, lúc này có một chiếc xe bị mắc kẹt bánh trước vào rãnh bên đường. Người lái xe sau vài lần cố tăng ga, đành bỏ cuộc, tắt máy. Một hai phút sau, người tài xế ra khỏi xe, đóng sập cửa xe lại sau lưng. Ông ta dáng người đậm, tóc vàng sẫm, khoảng ba mươi nhăm tuổi, mặc một bộ vét nỉ, áo mưa sẫm màu, đầu đội mũ. Tay cầm đèn soi đường, ông ta cẩn trọng bước qua đám cỏ về phía ngôi nhà, thỉnh thoảng dừng bước quan sát mặt tiền lịch lãm của ngôi nhà thiết kế theo phong cách thế kỷ 18. Ngôi nhà này không hề có một ánh đèn, kể cả khi ông ta đã tới bên cửa hướng ra phía vườn. Quay người nhìn lại bãi cỏ và con đường phía sau, người đàn ông bước hẳn tới bên cửa, lấy tay xoa kính rồi nhìn vào trong. Không thể nhìn thấy gì, ông ta gõ lên cửa. Chờ không thấy tiếng đáp trả, ông ta gõ mạnh hơn. Đến khi thấy gõ mãi cũng không có ích gì, người đàn ông vặn tay nắm. Cánh cửa ngay lập tức mở ra, ông ta bước vào trong căn phòng tối. Khi đã vào trong, ông ta dừng lại rồi nghe ngóng xem có tiếng động hay ai đang đến hay không, sau đó nói to, “Xin chào, có ai ở nhà không?”. Lấy đèn soi xung quanh căn phòng, ông ta thấy đó là một thư phòng khá tiện nghi, trên tường có khá nhiều sách, và ở giữa phòng có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên xe lăn, mặt hướng ra cửa thông ra vườn, trên gối còn có một tấm khăn. Người đàn ông này có vẻ như đã ngủ say. “Xin chào,” người tài xế nói. “Tôi không có ý định đường đột thế này. Có điều ngoài kia sương mù dày quá, tôi bị đâm xuống rãnh. Giờ tôi cũng chẳng biết đang ở đâu nữa. Ấy chết, tôi quên đóng cửa, xin lỗi.” Người lái xe cứ lẩm bẩm nói xin lỗi khi quay trở ra cửa, đóng lại, kéo mành. “Chắc tôi rẽ nhầm chỗ ở đâu đó,” ông ta giải thích. “Tôi cứ lái vòng vòng cả giờ đồng hồ rồi.” Không thấy tiếng trả lời, ông ta hỏi khi bước đến chỗ người ngồi xe lăn, “Ông ngủ đấy à?” Vẫn không thấy động tĩnh gì, người đàn ông liền lấy đèn soi vào mặt người ngồi xe, bất ngờ khựng lại. Người ngồi trên xe mắt không mở, cũng không cử động gì. Người khách không mời liền cúi xuống, đẩy nhẹ vào vai để đánh thức, lập tức người ngồi xe gục xuống. “Chúa ơi!” người khách kêu thất thanh. Sau khi cố gắng trấn tĩnh để quyết định phải làm gì tiếp, ông ta soi đèn quanh phòng, tìm thấy công tắc cạnh một cánh cửa phía đầu bên kia phòng, bước tới đó để bật đèn lên. Đèn bàn sáng lên, người khách cũng đặt đèn của mình lên bàn, rồi bước vòng quanh, chăm chú quan sát người ngồi trên xe lăn. Thấy có một cái cửa nữa, cạnh đó cũng có công tắc, người khách đi tới bật lên, thấy đèn trên hai cái bàn bố trí khéo léo quanh chiếc xe lăn sáng lên. Người khách vừa bước một bước về phía chiếc xe lăn thì giật mình kinh hãi khi nhận ra có mộ người đàn bà xinh đẹp, tóc vàng nhạt, tuổi chạc ba mươi, mặc váy dạ tiệc màu hợp với áo khoác bên ngoài, đang đứng ở đầu kia phòng cạnh giá sách. Hai tay người đàn bà dường như buông thõng hai bên. Bà ta không nói, cũng không cử động gì cả. Có vẻ như bà ta cũng không thở nữa. Hai người nhìn nhau chằm chằm trong yên lặng một vài giây rồi người khách cất tiếng nói, “Ông ấy - ông ấy chết rồi.” Dường như hoàn toàn vô cảm, người đàn bà trả lời, “Đúng vậy.” “Bà đã biết rồi ư?” người khách hỏi. “Đã biết.” Cẩn trọng bước tới bên xác người trên xe lăn, người khách nói, “Ông ấy bị bắn. Bắn vào đầu. Ai - ?” Người khách không nói dứt câu vì thấy người phụ nữ từ từ đưa tay phải lên từ phía sau các nếp gấp của váy. Tay bà ta cầm một khẩu súng lục. Người khách hít một hơi thật sâu. Chỉ đến khi thấy rằng người phụ nữ kia không đe dọa gì mình, ông ta bước đến rồi nhẹ nhàng lấy khẩu súng ra khỏi tay bà ta. “Bà bắn ông ấy à?” người khách hỏi. “Phải,” người phụ nữ trả lời sau một thoáng ngập ngừng. Người khách bước lùi lại, đặt khẩu súng lên bàn cạnh chiếc xe lăn. Ông ta đứng nhìn xác chết một lúc rồi quan sát căn phòng. “Điện thoại ở đằng kia,” người phụ nữ nói, hất đầu về phía chiếc bàn. “Điện thoại?” người khách hỏi lại, có vẻ như ngạc nhiên. “Nếu ông muốn báo cảnh sát,” người phụ nữ nói tiếp, vẫn bằng vẻ vô cảm từ nãy giờ. Người khách chăm chú nhìn bà ta, hình như không hiểu nổi, rồi nói, “Sớm hay muộn vài phút thì cũng có khác gì đâu. Cảnh sát mò qua được đám sương mù đến đây cũng mất nhiều công đấy. Tôi còn có điều muốn biết thêm - “ Ông ta dừng lời, nhìn cái xác. “Ông ta là ai?” “Là chồng tôi,” người phụ nữ đáp. Một lúc bà nói tiếp, “Tên ông ấy là Richard Warwick. Còn tôi là Laura Warwick.” Người khách mắt vẫn không rời người phụ nữ. “Ra vậy,” ông ta lẩm bẩm. “Có lẽ bà muốn… ngồi xuống?” Laura Warwick di chuyển từ từ, có vẻ như không vững, tới một chiếc trường kỷ. Người khách nhìn quanh ròi nói, “Hay tôi kiếm cái gì cho bà… uống cái gì nhé? Chắc bà đang bị sốc.” “Vì bắn chồng tôi ư?” Giọng bà ta đầy mỉa mai. Đã lấy được sự bình tĩnh cần thiết, người khách đáp trả người phụ nữ, “Tôi có nghĩ như vậy. Chẳng lẽ lại là vui hay đùa sao?” “Là vui đùa thật đấy,” Laura Warwick vừa lạnh lùng đáp vừa ngồi xuống ghế. Người khách cau màu, không hiểu rõ câu nói. “Nhưng… tôi cần uống gì đó,” bà ta nói tiếp. Người khách bỏ mũ, quăng lên một cái ghế bành rồi lấy một chai rượu mạnh trên giá cạnh bàn, gần xe lăn, rót ra cốc đưa cho bà chủ nhà. Bà ta uống, rồi người khách nói. “Giờ thì đến lúc bà nói đầu đuôi sự việc được rồi.” Laura Warwick nhìn ông ta trân trối, “Sao ông còn chưa gọi cảnh sát tới?” “Còn thời gian mà. Cứ nói chuyện một lúc cũng có sao đâu chứ?” Ông ta cởi găng tay, nhét vào trong túi áo khoác, cởi khuy áo khoác ngoài. Mời các bạn đón đọc Vị Khách Không Mời của tác giả Agatha Christie & Charles Osborne.
Sau Cành Violet - Ngô Tất Thắng
Sau Cành Violet là cuốn truyện tình báo của Ngô Tất Thắng viết về những chiến tích hào hùng của các chiến sĩ tình báo Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, giải phóng miền Nam.  Cuốn sách không tái hiện lại cuộc chiến đấu giữa ta và địch trên chiến trường đầy bom đạn mà đưa người đọc đến với một trận tuyến thầm lặng. Đó là hình ảnh của những chiến sĩ tình báo (như Hồng Giang và Hoài Phương - hai nhân vật trong truyện). Các chiến sĩ của ta ngày đêm vượt khó khăn, hiểm nguy tiến hành các hoạt động phản gián ngay trong guồng máy chính quyền ngụy và tổ chức gián điệp CIA của Mỹ tại Sài Gòn.  Những chiến công của họ chưa một lần được nêu danh trên đài báo nhưng đã góp phần không nhỏ vào thắng lợi chung của toàn dân tộc. Qua đó, người đọc thấy rõ sự mưu trí tài tình, lòng dũng cảm và trên hết là một đức hy sinh, hết lòng vì dân, vì nước của các chiến sĩ tình báo Việt Nam. Mời các bạn đón đọc Sau Cành Violet của tác giả Ngô Tất Thắng.
Cô Gái Trên Tàu - Paula Hawkins
Cựu phóng viên đã có quyết định đúng đắn khi bỏ việc và thử sức ở lĩnh vực văn học. Ngay tuần đầu lên kệ, "The Girl On The Train" đã đứng đầu danh sách bán chạy nhất tại Anh và Mỹ. Hai năm trước, Paula Hawkins gặp khó khăn tài chính và cô phải viết xong cuốn The Reunion trong sự vội vã dưới bút danh Amy Silver. Sách xuất bản tháng 9/2013 nhưng không thành công. Cuối năm 2014, tác giả chia sẻ với người hâm mộ rằng cô cũng đang hoàn thành gấp “những chương đầu câu chuyện về một cô gái đi tàu”. Có nhiều năm kinh nghiệm làm phóng viên tài chính cho tờ Times nhưng với nền tài chính thế giới ngày càng đi xuống, Paula không còn đất dụng võ ở báo. Vậy là nhà văn 43 tuổi bắt đầu chuyển hướng sang viết văn. “Tôi nghĩ đến việc xây dựng hình tượng nữ chính nghiện rượu, bị cuốn trong guồng quay giữa công việc, hôn nhân thất bại và chứng nghiện đồ uống có cồn. Cô gái tên Rachel, hàng ngày đi tàu qua khu phố cũ và chợt nhận ra điều bất bình thường tại nhà một đôi vợ chồng”, tác giả chia sẻ về nhân vật chính của The Girl On The Train. Nhân vật nữ chính hàng ngày đi tàu ga 8.04 từ Ashbury đến Euston, thường chú ý đến ngôi nhà số 15 Blenheim Road nơi vợ chồng Jason và Jess sống. Với cô họ là cặp đôi hoàn hảo, cho đến khi Jess đột nhiên biến mất. Sau khi được nhà xuất bản Transworld ký “hợp đồng sáu con số”, Paula phát hành Cô gái trên tàu với ít kỳ vọng sách sẽ là best-seller ngay tuần đầu lên kệ. Và cho đến nay, đã có 2 triệu bản The Girl On The Train được tiêu thụ tại Anh và 8 triệu bản toàn cầu. Sách cũng là tác phẩm được mua trực tuyến nhiều nhất trên hệ thống của Amazon. Trong năm 2016 cuốn sách cũng sẽ được chuyển thể lên màn ảnh với sự góp mặt của Emily Blunt trong vai nữ chính sau khi bản quyền bộ phim được bán cho hãng DreamWorks. Tờ New York Times gọi cuốn sách là “Gone Girl thứ 2”, trong khi Guardian cũng hết lời ca ngợi sách là “tuyệt phẩm”. Tờ Independent bình luận tác phẩm “là cuốn truyện điển hình về đô thị hiện đại”, nhưng vẫn phê bình sách “hơi mang cảm giác gượng ép”. Sự thành công của Gone Girl hay sau này là The Girl On The Train đang dẫn dắt sự bùng nổ của dòng văn học tâm lý hình sự, trong đó có điểm mới khi người phụ nữ đóng vai chính chứ không phải là nạn nhân. “Các nhân vật nữ chính này đều có một điểm chung là nhân vật nửa thiện nửa ác, là người tốt nhưng có nhiều nét tính cách khiến người đọc e ngại. Nhưng họ đều phần nào cảm thấy liên kết với nhân vật, cô gái như Rachel có thể là bất cứ ai”, bà Cathy Rentzenbrink - biên tập tờ Booksellerchia sẻ về thành công của Cô gái trên tàu: “Thay vì cốt truyện về cô gái bị giết và hàng loạt nam chính phá án, giờ thì trình tự đã thay đổi”. Mời các bạn đón đọc Cô Gái Trên Tàu của tác giả Paula Hawkins.
Reacher Báo Thù - Lee Child
Cuốn sách hồi hộp, gay cấn với những tình tiết logic và nghẹt thở đã tiếp tục khẳng định đẳng cấp của Lee Child với series truyện trinh thám về nhân vật Jack Reacher. Một người đàn ông chưa rõ lai lịch bị sát hại trên quốc lộ, Một chữ “Pluribus” và một số điện thoại trong giày nạn nhân. Một trưởng đồn cảnh sát cùng vợ bị xẻo thịt. Và số cảnh sát đã bán linh hồn cho quỷ dữ ở thị trấn Margrave thì không chỉ có một… Nằm trong series những cuốn sách trinh thám viết về nhân vật Jack Reacher của nhà văn Lee Child, “Reacher báo thù” tiếp tục trở thành cuộc phiêu lưu hấp dẫn và ngoạn mục của Reacher – người cựu quân nhân Mỹ luôn sống và chiến đấu cho lẽ phải, người mang vẻ đẹp lồng lộng và vững chãi của một vị anh hùng giữa đời thường. Vô tình bị cuốn vào cái chết của người đàn ông vô danh trên quốc lộ, khi tấm khăn phủ xác nạn nhân được vén lên cũng là lúc Reacher phải chứng kiến bất hạnh lớn của đời mình và quyết định lao vào một cuộc báo thù. Hàng loạt những bí mật đan xen dần được bóc tách, hàng loạt những sự thật kinh hoàng dần được hé lộ. Từng con người, từng kẻ thủ ác bị vạch mặt và đưa ra ánh sáng, nhưng sẽ ra sao nếu những kẻ ác ấy không chỉ có một, mà là hàng loạt, là cả một nhóm người, là cả một thị trấn? Cuộc đối đầu giữa Reacher và những thế lực tà đạo giờ đây bắt đầu trở thành một cuộc chiến không cân bằng… Và cả một chặng đường dài đầy khó khăn phía trước đang chờ đợi anh… Một vài lời khen tặng dành cho cuốn sách: “Reacher báo thù là cuốn sách không thể cưỡng lại được ngay từ màn mở đầu bất ngờ cho tới màn kết thúc nảy lửa” – People “Lee Child cuốn hút bạn ngay từ dòng đầu tiên và không khi nào chịu buông bỏ” - Nevada Barr “Văn phong tuyệt vời kết hợp với một cốt truyện được gọt giũa tỉ mỉ. Bạo lực tàn khốc… được gợi lên bằng kiểu tình tiết khiến người ta phải khiếp đảm và đứng tim” - The New York Times Mời các bạn đón đọc  Reacher Báo Thù của tác giả  Lee Child.