Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lương Đa Giả Vờ Ngủ

Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Lương Đa Giả Vờ Ngủ của tác giả Tần Tam Kiến: Lương Đa, 28 tuổi, tự mở một phòng khám nhỏ, hàng ngày lướt mạng nhâm nhi trà, bệnh nhân đến thì bận rộn làm việc. Người ngọt ngào tâm lương thiện, trong phòng treo đầy cờ thưởng. Lương Đa gặp ai cũng tươi cười, tất cả mọi người đều thấy con người Lương Đa chắc hẳn rất dễ theo đuổi, mà đâu ai hay rằng nguyên tắc sống của Lương Đa là —— Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu. Anh là một người theo chủ nghĩa độc thân tuyệt đối, tận hưởng cuộc sống đơn độc. Ấy thế mà Tưởng Hàn xuất hiện dạy cho anh một đạo lý: Trên đời này không có cái gọi là “tuyệt đối”. Tưởng Hàn, 23 tuổi, tự nhận là mẫu đàn ông tỏa nắng, đến phòng khám đối diện trường học chích một mũi xong chớm yêu, phải lòng anh bác sĩ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Để đối phó với anh bác sĩ cứng đầu cứng cổ thì chỉ có cách nhõng nhẽo ỉ ôi. Cậu thấy thật ra Lương Đa thích cậu, chẳng qua là mạnh miệng không thừa nhận thôi. Tưởng Hàn: Em đã hiểu vì sao người ta hay nói sẽ không bao giờ đánh thức được người giả vờ ngủ. Lương Đa: Ngại ghê, tôi không hề giả vờ ngủ, tôi ngủ thật, không tin cậu nghe đi, tôi còn ngáy khò khò đây này! Giới thiệu tóm tắt: Không một ai có thể kháng cự được bé chó săn! Dàn ý: Trên con đường trưởng thành giúp đỡ nhau cùng chín chắn, đôi bên đều trở thành người tốt hơn nữa! *** Tóm tắt: Lương Đa là một bác sĩ 28 tuổi, độc thân và theo chủ nghĩa độc thân. Anh sống một cuộc sống bình yên, êm đềm trong phòng khám nhỏ của mình. Một ngày nọ, Tưởng Hàn, một sinh viên đại học 23 tuổi, đến phòng khám của Lương Đa để chích thuốc. Tưởng Hàn ngay lập tức phải lòng Lương Đa và bắt đầu theo đuổi anh. Lương Đa ban đầu từ chối Tưởng Hàn nhưng dần dần anh bắt đầu rung động trước sự chân thành của Tưởng Hàn. Review: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào. Nhân vật Lương Đa là một bác sĩ ấm áp, tốt bụng. Anh không giỏi thể hiện cảm xúc của mình nhưng anh lại rất yêu thương và quan tâm đến Tưởng Hàn. Tưởng Hàn là một chàng trai trẻ trung, năng động và luôn tràn đầy sức sống. Anh không ngại ngần theo đuổi Lương Đa và giúp anh mở lòng đón nhận tình yêu. Câu chuyện xoay quanh hành trình theo đuổi và chinh phục của Tưởng Hàn. Tưởng Hàn không hề nản lòng trước sự từ chối của Lương Đa. Anh luôn ở bên cạnh Lương Đa, quan tâm và chăm sóc anh. Sự chân thành và kiên trì của Tưởng Hàn cuối cùng cũng đã khiến Lương Đa rung động. Ngoài câu chuyện tình yêu, "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" còn là câu chuyện về sự trưởng thành. Lương Đa từ một người theo chủ nghĩa độc thân đã dần mở lòng đón nhận tình yêu. Anh cũng học cách bày tỏ cảm xúc của mình và trân trọng những người thân yêu. Đánh giá chung: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng yêu. Câu chuyện mang đến cho người đọc những giây phút thư giãn và những suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống. Ưu điểm: Câu chuyện nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng yêu. Nhân vật Lương Đa và Tưởng Hàn đều được xây dựng tốt, có tính cách và cá tính riêng biệt. Câu chuyện mang đến những thông điệp ý nghĩa về tình yêu và cuộc sống. Nhược điểm: Một số tình tiết trong câu chuyện hơi cường điệu. Kết luận: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu đáng đọc. Câu chuyện sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn và những suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống. *** Sáng nay lúc Lương Đa xem tử vi, bên trên nói rằng: Thích hợp cưới gả, thích hợp trang trí giường, thích hợp kết thiện duyên. Tránh ra ngoài, tránh chuyển nhà, tránh nhận lời mời. Màu sắc may mắn: màu bạc. Hướng đi may mắn: hướng Nam. Vì thế nên trước khi ra ngoài, Lương Đa còn đặc biệt phối thêm cặp kính gọng bạc đã mua từ tám đời, anh cũng quyết định phải nói chuyện với bệnh nhân nhiều hơn nhưng sẽ từ chối tất cả lời mời. Trước đây Lương Đa không phải kiểu người xem tài hạn mỗi ngày. Với tư cách một bác sĩ, theo lý thì Lương Đa nên ngoan ngoãn thờ phụng khoa học mới đúng, nhưng đã là con người thì cũng có this có that, mặc dù là bác sĩ nhưng anh sợ ma, tự nhiên gần đây lại còn bắt đầu quan tâm tới vận may rủi dựa trên cung hoàng đạo, đương nhiên không tới mức mê tín, chẳng qua anh cảm thấy mấy thứ gọi là “siêu hình” này có thể khiến cuộc sống mình vui vẻ và thú vị hơn. Có điều nói tới nói lui, đối với Lương Đa thì dù bói bài tarot hay coi tử vi, xác suất bói chuẩn là cực nhỏ. Anh cũng chẳng mong cuộc đời mình bị người ta “tính toán” , “suy diễn” , chỉ coi cho vui, tìm cái giải trí mà thôi. Lương Đa ra ngoài, lúc xuống lầu còn đứng lại cảm thán về sắc trời mùa thu, người cũng rất có tinh thần. Một năm bốn mùa, anh thích nhất là mùa thu, vào khoảnh khắc mùa thì cả đất trời bỗng chốc như mát mẻ hẳn, không còn nóng bức oi ả như ngày hè nữa. Lương Đa đứng ở cửa lớn biếng nhác duỗi eo, hít thật sâu để bản thân hấp thu tinh hoa của đất trời, hít đủ “dương khí” , thần sắc sẽ trở lên sáng láng hơn. Thời tiết hôm nay thực sự rất tốt, anh quyết định sẽ không lái xe ô tô mà đi tới cổng khu chung cư, quét mã rồi tự đạp xe đến phòng khám. Giảm thiểu lượng cacbon là trách nhiệm của mọi nhà. Tám giờ sáng, bác sĩ Tiểu Lương mặc một chiếc áo khoác ngoài bằng len với quần bò mới mua, lưng đeo chiếc balo mà năm ngoái anh dùng một “số tiền lớn” để hốt về, đạp xe như bay trên con đường vào ngày đầu thu. Một phiến lá nhẹ nhàng rơi xuống giỏ xe, anh nhìn về phía nó huýt sáo, coi như chào buổi sáng tốt lành. Một người sắp ba mươi tuổi lại ăn mặc như sinh viên đại học. Lái xe mất một tiếng, đạp xe chỉ cần bốn mươi phút. Đừng hỏi tại sao lái xe đi làm lại tốn thời gian hơn đạp xe, lỗi tại tắc đường đó. Lương Đa tới phòng khám vào lúc tám giờ bốn mươi phút, trễ mười phút so với giờ mở cửa. Phòng khám là của anh, bác sĩ hay y tá đều là anh. Mặc dù thông báo với bên ngoài giờ mở cửa là tám rưỡi sáng đến tám rưỡi tối, vậy nhưng chẳng ngày nào đúng giờ cả, đến muộn về sớm là chuyện rất bình thường. Mở cửa, vào phòng, thay quần áo. Lương Đa cởi áo khoác len móc lên cây treo đồ trong phòng làm việc, cầm chiếc áo blouse được giặt sạch sẽ, khử khuẩn đàng hoàng lên phẩy mấy cái rồi đứng trước gương mặc vào. Anh nâng gọng kính trên sống mũi, nhìn bản thân trong gương nở nụ cười, hở ra tám cái răng trắng đều rang như bắp. “Đẹp trai ghia.” Lương Đa tự khen bản thân, sau đó xoay người chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc. Phòng khám này được mở bên ngoài khu chung cư khá cũ. Người ở khu này đều là gia đình thuộc tầng lớp tri thức, đa số là người có tuổi, hoặc cháu trai, cháu gái của họ. Mấy chú dì đó thường hay tới chỗ anh để khám vài ba bệnh lặt vặt, lúc không bị bệnh gì cũng thích tới, chủ yếu là để tặng cho bác sĩ Tiểu Lương vừa đẹp trai ngất trời vừa nhiệt tình này vài quả trứng gà, miếng bánh hoặc chút đồ ăn vặt. Tính cách của Lương Đa rất tốt, nhiệt tình với tất cả mọi người lại còn biết ăn nói, nên dỗ cho ai nấy đều vui vẻ. Tốt nghiệp xong anh có làm trong bệnh viện vài năm nhưng về sau cảm thấy không phù hợp, bèn ra ngoài mở một phòng khám của riêng mình. Bây giờ vơ phải một mớ rắc rối, cụ thể là cứ lâu lâu lại có người muốn giới thiệu cho anh cô bạn gái. Bạn gái thì không cần, bởi vì Lương Đa là đồng tính. Nhưng bạn trai cũng không cần lắm, vì Lương Đa là người theo chủ nghĩa độc thân. Anh thích cảm giác tự do, một mình không bị gò bó, cũng chưa từng cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Những lúc có nhu cầu về vấn đề kia, anh còn có một ngăn tủ “dụng cụ” để giúp anh giải quyết, tự chơi một mình thích vãi loằn. Đi ra ngoài phòng nghỉ, bác sĩ Tiểu Lương bắt đầu duỗi thân vận động. Bình thường giờ này không có ai tới, anh sẽ tự nghĩ cách giết thời gian. Trong lúc vận động, Lương Đa tiện thể xem lại bảng tin buổi sáng trên điện thoại. Mặc dù anh chẳng mấy quan tâm đến việc trong nước, ngoài nước đang xảy ra chuyện to nhỏ gì, nhưng mấy thứ này đều là những chủ đề mà các chú dì tới chỗ anh hay nói chuyện, vì vậy anh bắt buộc phải có thông tin để tiếp lời. Lương Cao nhìn về phía cửa phòng khám, hướng này là hướng Nam, hướng may mắn của anh hôm nay. Đang khởi động thì cửa bị đẩy ra thật. Chín giờ sáng, có một anh đẹp trai bước vào. “Ấy? Ai đây ta?” Lương Đa nở nụ cười, “Mới sáng sớm đã đến phòng khám của tao, có gì chỉ bảo thế?” Người đến tên là Quản Tiêu, bạn tốt nhiều năm của Lương Đa. “Tối qua tao ở chỗ anh Trần của mày, nên tiện đường ghé qua thăm mày thôi.” Quản Tiêu đứng ở cửa, không hề có ý bước vào trong. “Buổi tối đi ăn không?” “Gì thế?” Trong lòng Lương Đa dấy lên một hồi chuông cảnh báo: “Sinh hoạt thầm kín của mày với anh Trần không hài hòa nên muốn để tao tư vấn hả?”   Mời các bạn mượn đọc sách Lương Đa Giả Vờ Ngủ của tác giả Tần Tam Kiến.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thế Giới Này Điên Rồi
Chuyện kể về một tiểu thụ đau khổ vì bị phản bội trong tình yêu. Do đả kích quá lớn mà hắn đã đập trúng đầu trong khi hỗn loạn dẫn đến phải nhập viện. Kì Nhạc, giới tính nam, thích phụ nữ, mắc bệnh tim bẩm sinh nên chết sớm, nhưng ông trời trêu chọc, linh hồn của cậu nhập vào thân thể của tiện thụ. . . Cánh cửa thế giới mới được mở ra. Lúc mở mắt, Kì Nhạc phát hiện mình vẫn còn nằm trong cái bệnh viện kia, có điều đã xảy ra chút vấn đề nhỏ. Mọi người giải thích nghi vấn cho cậu: “Cậu là gay.” Kì Nhạc: “. . . . . .” Mọi người: “Cậu là 0, cũng chính là người bị đè.” Kì Nhạc: “Nói láo! Ông là trai thẳng! Mọi người tiến lên vỗ vai cậu: “Vậy đánh cược đi, đàn ông trên thế giới đều có thể biến từ cong thành thẳng, nhưng còn cậu thì không.” Kì Nhạc giận đến phát run: “Cứ đợi đấy!” Mọi người nhắc nhở: “Lúc cậu tỏ tình làm lớn lắm, bây giờ ai cũng biết cậu là gay, làm gì còn cô nào thích cậu" *** Nội dung truyện đúng như cái tên của nó, thế giới này điên hết rồi. Cả đám người trong bộ truyện này đều không ai bình thường cả. Từ nam chính cho đến nam phụ, từ cặp chính cho tới cặp phụ, cho đến đám diễn viên quần chúng xung quanh.. không ai là không điên, không ai là không hâm hâm dở dở :)) Mà hâm dở một cách siêu cute. Ai đọc đam mỹ được mà muốn giải trí thì nên đọc bộ này, siêuuuuu hài luôn, mà hài kiểu rất tinh tế chứ không phản cảm, cộng với giọng edit siêu duyên của bạn Mộc đã góp phần khiến bộ truyện này trở nên thú vị hơn gấp mấy lần. Mình cực thích cách bạn Mộc đặt xưng hô trong bộ này, một lũ đực rựa ở với nhau thì đương nhiên không thể nghiêm túc gọi nhau là tớ tớ bạn bạn rồi. Mình thích cái cách xưng hô mày-tao, xưng bố mày.. ăn nói bỗ bã của đám trai cong trong bộ này. Kết hợp cách xưng hô với tính cách tưng tửng của cả lũ làm mình nhiều lần phá ra cười không khép miệng được. Túm lại là giờ mình vẫn đang đọc được hơn một nửa chứ chưa đọc xong. Nhưng trong đầu đã thôi thúc phải viết review, phải viết review luôn và ngay. Thế là bài review này ra đời.!!!! Mọi chuyện bắt đầu từ một cái bệnh viện tên là Thần Ái (nghe tên đã thấy nó bệnh bệnh kiểu gì rồi ????). Một bệnh viện có đủ các khoa, bao gồm cả khoa tâm thần luôn ???? Có lẽ bệnh viện này được xây dựng trên một vùng đất linh khí dồi dào, hoặc là chướng khí quá dày đặc, mà đã khiến biết bao nhiêu con người – chú ý là số nhiều nha – không điên cũng bị nhét đến khoa tâm thần vì sau khi vào viện đều trở thành một con người khác, theo đúng nghĩa đen luôn, tức là bị đổi hồn ấy ạ. Nam thụ Kỳ Lạc của chúng ta cũng chính là một trong số đó. Sau ca phẫu thuật tim thất bại, thân xác cũ chết đi, cậu tỉnh lại trong một thân thể mới, thân thể này thì lại vô cùng đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ toàn quen một lũ không bình thường, và lũ không bình thường này đều là trai cong thứ thiệt. Một tên trai thẳng tỉnh dậy trong vòng tay của một lũ trai cong. Khỏi phải nghĩ cũng biết mọi chuyện sẽ điên khùng đến mức nào. :)) Điều khiến mình buồn cười nhất và cũng thấy hấp dẫn nhất trong bộ này đó là tác giả không chỉ tập trung miêu tả vào đôi chính, mà còn chăm chút đến cả mấy đôi phụ nữa. Có cậu trạch nam Dịch Hàng cả đời chỉ biết cắm đầu vào chơi game cũng bị đổi hồn vào một anh thụ, gặp trúng ngay anh công dở hơi mà cứ nghĩ mình bình thường, bề ngoài lạnh lùng tinh anh nhưng lại là một tên thích bát quái số một. Chuyên nghe theo lời xúi dại của lũ bạn thần kinh mà bày ra đủ mọi trò điên khùng ngớ ngẩn để hy vọng đạt được mong muốn đó là thông cúc của Dịch Hàng. Có 2 đại thụ (gọi là đại vì hai ông này ngầu như trái bầu và cũng điên như con.. điên ????????) Diệp Thuỷ Xuyên và Thẩm Thư, 2 ông này có thể lao vào đấm nhau bất cứ lúc nào, đấm cho đến thâm tím mặt mày xong ngay một phút sau đó lại có thể ngồi vui vẻ bàn luận với nhau xem nên đắp loại mặt nạ nào cho đẹp da ???? Có một tên đạo sĩ dỏm chuyên bán bùa linh tinh cuối cùng bị trời phạt đang nằm ngủ cũng tự nhiên chết ngóm, rồi hồn lại chui vào thân xác của chủ tịch hội sinh viên trường đại học. Thế là từ chủ tịch hội sinh viên thành chủ tịch hội bán bùa =)))). Có một ông bác sỹ khoa tâm thần (tui cảm thấy ông này mới giống bệnh nhân tâm thần nhất ấy ????) luôn tin vào việc thay đổi hồn phách ở bệnh viện, ngày đêm bám theo hỏi han điều tra ghi chép về những người đã có dấu hiệu bị đổi hồn, đó là Kỳ Lạc, Dịch Hàng, Đạo Sĩ… rồi dần dần bị kéo vào thế giới trai cong, và bị bẻ cong, bị thông nát cúc cmnl :)))))) Tất nhiên ngoài những nhân vật nhắc đến đã buồn cười ở trên thì không thể không nhắc đến nam công của bộ này – Cố Bách – bạn từ nhỏ của nam thụ Kỳ Lạc. Thân thể cũ của Kỳ Lạc bị bệnh tim bẩm sinh, luôn luôn ốm yếu. Vì thế cậu bạn Cố Bách luôn che chở bảo bọc người bạn của mình. Từ sự quan tâm, che chở, theo thời gian đã trở thành tình yêu sâu nặng. Nhưng do Kỳ Lạc bị tim bẩm sinh nên Cố Bách không dám bày tỏ vì sợ cậu bị kích thích. Cậu đã hy vọng biết bao vào cuộc phẫu thuật của Kỳ Lạc, cậu hy vọng khi Kỳ Lạc khoẻ lại sẽ nói ra tấm chân tình của mình. Nhưng rồi cuộc phẫu thuật của Kỳ Lạc thất bại, mọi thứ dường như sụp đổ trong mắt Cố Bách. Cậu đã tưởng như không bao giờ có cơ hội để bày tỏ với người mà cậu yêu nữa. Nhưng rồi Thần Ái (vâng, chính là Thần Ái – nơi kết nối những con chym) đã mang Kỳ Lạc trở lại bên cậu. Mang hạnh phúc tưởng chừng như sẽ mãi mãi mất đi quay trở lại. Thế rồi công cuộc bẻ cong cậu bạn thân yêu Kỳ Lạc của Cố Bách bắt đầu. Đó là cả một quá trình anh giấu tôi diếm, anh truy tôi giả vờ ngu cực kỳ buồn cười. Chủ yếu là do cái tính của Kỳ Lạc quá bá, dù ngày trước mắc bệnh tim nên yếu ớt, nhưng đó chỉ là thể trạng, còn tinh thần của cậu thì hung hăng hơn bất cứ ai. Giờ có được thân thể khoẻ mạnh kết hợp với cái linh hồn được nuông chiều từ bé, muốn gì được nấy thì đúng là không ngán ai, thích đấm ai thì đấm, thích chửi ai thì chửi. Thế nhưng cuối cùng cậu nhận ra cậu không hề phản cảm khi đối mặt với đoạn tình cảm của cậu bạn Cố Bách dành cho mình. Rồi cậu chính thức trở thành thụ nằm dưới thân công Cố Bách luôn.!! :))) Truyện này là đam mỹ nhưng không hề khó ngấm, thịt thà thì thơm phức, hy vọng các chị em hủ nữ cùng nhảy với tui. Tui đi đọc tiếp đâyyyyyyyy.!!!!!!!!!! Mời các bạn đón đọc Thế Giới Này Điên Rồi của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.
Thần Nghèo Phù Hộ
Hiện đại, linh dị thần quái, hài hước, ôn nhu công x nhân thê thụ, hỗ sủng Thụ là thần nghèo, nghèo từ trong ra ngoài. Quần áo có mỗi một bộ, giày đứt dép hỏng. Tay đụng cái gì đắt là hư hại cái đó, làm lâu chỗ nào thì chỗ đó phá sản. Cho đến một ngày đẹp trời, thần nghèo bị tổng tài đụng phải. Từ đó, cả hai bắt đầu chuyện yêu đương theo style “mối tình đầu”. Ngày ngày tổng tài đạp xe chở thần nghèo đi chơi (vì ngồi xe nào hỏng xe đó trừ xe đạp). Lữ Thiên Dật chắc vô list ưa thích của mình quá, đọc truyện nào thích truyện đó. Truyện này vừa dễ thương vừa cảm động, công thụ thương nhau vô cùng. Spoil tí là dù tình yêu nhân loại- thần tiên nhưng vững bền cùng thiên địa nha. Coi rồi sẽ rõ! Dịch: Yu Yin *** Thể loại : Đam mĩ, hài, ngọt ngào, thần quái, ôn nhu tổng tài công x dễ thương đáng yêu thụ, HE. Độ dài : 22 phân đoạn + 2 phiên ngoại. Tình trạng : Hoàn. _______________________ Tô Cùng là thần nghèo. Tức là vô cùng vô cùng nghèo, ngay chữ "Cùng" trong tên cũng là trong từ bần cùng. Cuộc sống của cậu so với ăn mày chỉ hơn chứ không kém. Lâm Phục tổng tài nhìn thấy Tô Cùng lần đầu tiên là khi cậu đáng thương cúi xuống đất tìm kiếm mấy đồng xu lẻ đánh rơi, sau đó tận mắt chứng kiến cuộc sống túng quẫn của cậu, sau đó nhận ra "năng lực đặc biệt" của thần nghèo Tô Cùng... Tô Cùng không thể sở hữu tiền hay đồ vật giá trị vượt quá mức cho phép với tiêu chuẩn của thần nghèo. Vì thế mà khi ngồi lên chiếc xe đắt tiền của Lâm Phục, xe liền cháy động cơ; Lâm Phục ôm Tô Cùng, bộ vest 50 triệu bị bục chỉ; Lâm Phục cho Tô Cùng ngồi ở ghế làm việc đắt tiền của mình cùng "ấy ấy", cuối cùng ghế cũng bị hỏng... ____________ Trích phân đoạn 15 : “Đồ, bung chỉ rồi…” Tô Cùng trượt tay trên lưng Lâm Phục, vùng vẫy nói giữa nụ hôn, “Anh buông ra đã…” “Cứ để nó bung.” Lâm Phục không chỉ không buông mà còn ôm chặt hơn, Tô Cùng bị anh hôn đến không nói nổi, đành phải nhắm mắt ngượng ngùng đón nhận, hai đôi môi quyện vào nhau ngọt ngào lại thật tốt đẹp. Còn hòa cùng tiếng chỉ bung phựt phựt và tiếng nút áo vest rớt tinh tang, bộ vest thủ công cao cấp đặt may ở Ý của sếp Lâm rã ra thành mấy miếng vải vụn với tốc độ thấy được bằng mắt thường… Đồ càng đắt, hỏng càng nhanh. Kết thúc nụ hôn nồng đậm yêu thương, Lâm Phục hơi lỏng tay buông Tô Cùng, cách mấy cm dịu dàng nhìn cậu, trêu: “Vì hôn em một lần, anh tốn năm mươi triệu.” ____________ Vì thế Lâm Phục tổng tài phải đạp xe đạp chở Tô Cùng đi thay vì xe hơi đắt tiền, mua cho Tô Cùng mấy món đồ dùng rồi giá rẻ để phòng "quyền năng" của cậu biến hỏng chúng. Nói chung, để giúp cuộc sống bảo bối nhà mình đầy đủ hơn, Lâm Phục đã phải tốn không ít tâm tư. Đáng thương nhất chính là, thần nghèo nhỏ bé của chúng ta phải giấu Lâm Phục, xếp hàng lấy "ba con sói". Chính là lần đầu tiên của Lâm Phục tổng tài cùng thần nghèo Tô Cùng, "cái đó" lại là hàng miễn phí, ai cũng có thể lấy vì mục tiêu "kế hoạch hóa gia đình". T__T Nhưng dù sao, cuộc sống của Tô Cùng và Lâm Phục rất rất hạnh phúc và vui vẻ. Thậm chí hai người còn hẹn nhau, kiếp sau gặp lại. Kết thúc rất viên mãn. Thần nghèo rất đáng yêu, Lâm Phục cũng vô cùng vô cùng cưng chiều cậu, đúng chất một ôn nhu tổng tài công. "Thần nghèo phù hộ" thích hợp để đọc giải trí. Toàn truyện là màu hồng ngọt đến tận tim, có thể khiến bất cứ tâm hồn nào dù đang u ám cũng phải bừng sáng và tan chảy. (^O^) ---------------- Review by Ám dung hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Thần Nghèo Phù Hộ của tác giả Lữ Thiên Dật.
Tiết Tử Hiên
Không biết ai có còn nhớ đến đoạn kết của "Đả kiểm cuồng ma"? Chu Chu đã mang kho dữ liệu bị Chủ Thần phá hủy sửa chữa và bảo tồn nó. Cố sự chính là phát sinh tại thê giới ảo mới tái lập của Chu Chu. Tiết Tử Hiên yêu là Chu Chu người này, linh hồn này, cùng hắn có chơi đàn dương cầm hay không hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì. *** Kiếp trước, Tiết Tử Hiên là thiên tài piano, cao băng ngạo lãnh, không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài âm nhạc. Ngay cả đối với cha mẹ ruột, hắn cũng hết sức lạnh nhạt. Người ta nói, Tiết thiếu gia Tiết gia khi sinh ra, có lẽ đã bị thiếu mất một trái tim, nên về phương diện tình cảm mới khiếm khuyết nghiêm trọng như vậy. Chỉ đến khi Tiết gia nhận nuôi một cô con gái từ bên ngoài, Tiết Tử Hiên mới dành một chút ấm áp cho cô em gái tên Tiết Tịnh Y đó. Mà hắn lại không biết rằng, Tiết Tịnh Y chính là nguồn cơn của mọi đau khổ mà hắn sẽ phải chịu sau này. Tiết Tịnh Y có một anh trai song sinh. Mọi người gọi cậu là Hoàng Di. Nhưng cùng là anh em, Tiết Tịnh Y được Tiết gia đón về hưởng cuộc sống giàu sang phú quý, còn Hoàng Di phải ở lại nông thôn chịu cuộc sống nghèo khổ đói rét. Mãi tận sau này, người Tiết gia mới đến đón Hoàng Di về, nhưng không phải là vì muốn cưu mang cậu như đã làm với Tiết Tịnh Y. Tiết Tịnh Y bị bệnh tim. Tiết gia muốn đem Hoàng Di về, coi thân thể cậu là một cái “bình chứa” tim, sau này cần thiết sẽ giết chết cậu, đem trái tim khỏe mạnh kia đưa vào cơ thể của Tiết Tịnh Y. Mà ngay từ đầu, Tiết Tử Hiên cũng chẳng hề để tâm tới Hoàng Di. Hắn đã từng chán ghét Hoàng Di, không cho phép cậu gọi hắn là ca ca. Cho đến lúc nhận ra tình cảm của mình, thì Hoàng Di đã ngã vào một vòng tay khác. Cậu bộc lộ tài năng piano không ai sánh bằng, trở thành diễn tấu piano gia nổi danh thế giới. Âm mưu mưu sát Hoàng Di của Tiết gia bị bại lộ. Tiết gia sụp đổ; bàn tay của Tiết Tử Hiên - niềm kiêu hãnh của một người chơi piano bị thương đến suýt tàn phế. Nhưng cho đến cuối đời, hắn vẫn không ngừng mong nhớ và tưởng niệm Hoàng Di. Còn vì cậu mà soạn nên một bản nhạc “Vĩnh hằng”, gửi tới nơi của cậu, mong được một ngày thấy cậu chơi nó. Nhưng đến lúc nhắm mắt xuôi tay, hắn vẫn không đợi được. Một kiếp của Tiết Tử Hiên cứ thế trôi qua, cùng với muôn vàn tiếc nuối đau khổ vì mối tình đơn phương không bao giờ được hồi đáp. … Khi trọng sinh tỉnh lại, điều đầu tiên Tiết Tử Hiên quan tâm, không phải là thương thế của mình, cũng không phải em gái và cha mẹ đang lo lắng, mà là Hoàng Di đang ở đâu. Hắn âm thầm thề, kiếp này sẽ đối xử thật tốt với em, bù đắp cho em, dùng tình yêu của mình khiến cho em dần dần cảm động mà ở lại bên hắn. Tiết Tử Hiên vì chuyện của Hoàng Di kiếp trước mà vô cùng ác cảm với Tiết gia và Tiết Tịnh Y. Trong mắt hắn giờ chỉ còn Hoàng Di. Tội ác cùng với tâm tư đen tối dơ bẩn của Tiết gia khiến hắn kinh tởm. Tiết Tử Hiên thậm chí đã mấy lần muốn bóp chết Tiết Tịnh Y vì không quên được cảnh cô ta cầm dao đuổi theo Hoàng Di, đòi móc tim cậu ở kiếp trước. Tiết Tử Hiên giờ không còn coi piano như mạng sống, hắn bắt đầu học kinh doanh, muốn tiếp quản Tiết gia, trở nên ngày càng cường đại, có như vậy mới bảo hộ được thiếu niên hắn vẫn hằng yêu mến. ______ Nếu bạn đã đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thì chắc bạn cũng đã biết, đây chính là một câu truyện được phát triển tiếp từ thế giới thứ mười bốn. Có lẽ Phong Lưu Thư Ngốc cũng cảm thấy thương cảm cho tình yêu của Tiết Tử Hiên, nên mới muốn hắn có được một cái kết đẹp hơn. Tiết Tử Hiên dù kiếp trước hay kiếp này, vẫn là yêu Hoàng Di đến mức không cần cả sinh mạng. Tình yêu của hắn thật khó mà tưởng tượng được. Hắn vì Hoàng Di chờ đợi cả đời ở kiếp trước; tới kiếp này, lại âm thầm bảo hộ cậu, cưng chiều chăm sóc từng li từng tí, thậm chí sẵn sàng vì cậu mà hủy đi cả Tiết gia. Khi đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, tuy đã xác định được công chính không phải là Tiết Tử Hiên, nhưng mình vẫn thương và tiếc cho Tiết Tử Hiên vô cùng. Thậm chí người theo chủ nghĩa 1 x 1 như mình còn nghĩ rằng, ước gì tác giả để kết 2 x 1, cho Tiết Tử Hiên được yêu Hoàng Di trọn vẹn một chút, hưởng hạnh phúc lâu dài một chút. Bộ truyện “Tiết Tử Hiên” được tách riêng ngoài chính văn “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thật giống như cái gọi là “cầu được ước thấy” với mình vậy. Nếu bạn đã đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, hãy tạm quên đi Chu Doãn Thịnh và người đàn ông đã cùng nhau kinh qua bao thế giới của hắn, xem Tiết Tử Hiên chính là chân mệnh thiên tử của Chu Doãn Thịnh; còn nếu bạn chưa đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thì hãy cứ đọc một cách bình thường. Tin rằng tình yêu của Tiết Tử Hiên sẽ làm cho bạn cực kì cảm động. ______ Người bình thường coi trọng sức khỏe, cũng là vì chính bản thân mình. Nhưng Tiết Tử Hiên coi trọng sức khỏe, lại là bởi vì Hoàng Di. Dù là trước đây hay sau này cũng thế. ... Khi cha của Tiết Tử Hiên tận tình khuyên bảo hắn bỏ thuốc, ông nói, “Hút ít thôi, không tốt cho cơ thể. Ta cũng đang chuẩn bị cai thuốc.” Thì, “Tiết Tử Hiên lại cứ như không nghe thấy. Hắn biết nên chăm sóc thân thể như thế nào, kiếp này, hắn vẫn sẽ giống như đời trước, rời đi vào ngày tiếp theo sau khi thiếu niên nhắm mắt lại. Hắn phải sống lâu hơn em một ngày, như vậy mới có thể thủ hộ em đến cùng, chẳng sợ em cũng chẳng cần phần thủ hộ này.” Tiết Tử Hiên không tiếc tiền mua xe cho Hoàng Di. Người bình thường được tặng món quà giá trị như thế, nâng niu cất giữ còn không kịp. Nhưng Hoàng Di lại muốn chế tạo lại nó ( nghĩa là đập đi xây lại đấy :v ). Tiết Tử Hiên cũng dung túng Hoàng Di hết mực. Hắn hỏi. “Muốn công cụ? Em muốn hủy xe đi?” “Có thể sao?” Đề cập đến đam mê của mình, Chu Doãn Thịnh quên ngụy trang, nhào lên, ôm cánh tay thanh niên lay động. “Tiết Tử Hiên bình tĩnh nhìn em, màu mắt thâm ám, thẳng qua một hồi lâu mới thấp giọng nói. “Có thể, dù cho em đem nó đi đốt cũng được. Nó là của em, tùy em xử trí.” “Anh cũng là của em, đồng dạng tùy em xử trí.” Hắn vẫn nhớ tới bản nhạc “Vĩnh hằng” đời trước mình vì thiếu niên soạn nên. Hắn cỡ nào muốn được nghe thiếu niên đàn bản nhạc đó. Đó là tâm ý của hắn, là tình cảm sâu thẳm như đại dương dành cho thiếu niên. Nhưng khi thiếu niên nói, mình không đàn được. Hắn không tức giận, chỉ gắt gao ôm em, nỉ non, “Em đàn không được, bởi vì em không yêu anh.” _______ Kiếp này, Hoàng Di vẫn là Chu Doãn Thịnh, không tin tưởng ai, luôn mang tâm đề phòng mọi thứ. Nhưng đứng trước tình cảm chân thành của Tiết Tử Hiên, cậu vẫn buông lỏng cảnh giác, đáp lại tình yêu của người này. Cứ tưởng, đến đây, chuyện tình đã viên mãn rồi. Dù Tiết Tử Hiên chú ý đến đâu, cuối cùng bi kịch kiếp trước vẫn xảy ra lần nữa: Hoàng Di rời bỏ hắn. Đám người Tiết gia vẫn không muốn bỏ qua cho Hoàng Di. Tiết Tịnh Y vẫn muốn lấy tim của cậu. Hoàng Di rời khỏi Tiết gia, Tiết Tử Hiên lại càng thống hận đám người được gọi là “gia đình” kia. Hắn muốn dìm họ xuống tận đáy bùn. Và hắn đã làm như vậy. Bởi vì âm mưu mưu sát, những người tham gia đều không có kết cục tốt đẹp. Tiết Tử Hiên gọi điện thông báo cho cảnh sát. Vợ chồng Tiết gia phải ngồi tù. Tiết Tịnh Y vì bệnh tim nên được án treo. Nhưng sống cũng không sung sướng gì. Cô ta được đón vào Tiết gia, ăn sung mặc sướng đã quen, giờ lại phải quay lại với kiếp sống nghèo hèn, không chỉ vậy, còn phải chịu ánh mắt khinh ghét của người ngoài. Có thể nói là sống không bằng chết. Có thể Phong Lưu Thư Ngốc khắc họa quá rõ ràng sự tàn độc và tham vọng dơ bẩn của Tiết gia, nên khi Tiết Tử Hiên làm vậy, mình cũng không thấy thương gì họ hết. Cha của Tiết Tử Hiên là một kẻ ích kỉ, chỉ biết đến mình, kiếp trước vì muốn an ổn mà không tiếc đẩy con gái ra làm tốt thí mạng; mẹ Tiết Tử Hiên thì coi trọng sĩ diện và danh vọng hơn ai hết, bà muốn giết Hoàng Di cũng vì không muốn tin con trai Tiết gia đồng tính bị lọt ra ngoài. Còn Tiết Tịnh Y thì, đây đúng là nữ nhân ác độc theo đúng nghĩa đen. Ích kỉ, mưu mô, không ăn được thì tìm mọi cách đạp đổ. Cô ta yêu Tiết Tử Hiên, nhưng Tiết Tử Hiên lại chỉ yêu Hoàng Di, vì thế mới oán hận Hoàng Di đến vậy. Đến gần cuối, Tiết Tịnh Y vẫn chỉ coi Hoàng Di là một cái “bình chứa tim” cho mình. Thật sự mình hoài nghi đầu cô này có vấn đề. Mạng của cô ta là mạng, thế mạng của Hoàng Di chẳng lẽ không phải là mạng? Cô ta còn cho rằng Hoàng Di chết đi để mình được sống là điều đương nhiên nữa chứ. Thôi quả báo cuối cùng thế là cũng đáng đời. Nhưng mà Hoàng Di lần này rời đi, không phải là như kiếp trước, vĩnh viễn không cùng Tiết Tử Hiên gặp mặt nữa. Tiết Tử Hiên sau khi Hoàng Di biến mất, vẫn miệt mài cho người đi tìm tung tích cậu, mình thì một mặt đưa Tiết thị đi lên thành công ti hùng mạnh, mặt khác lại ngày ngày lên weibo viết nhắn gửi tới Hoàng Di. Tiết Tử Hiên không quên, thiếu niên của hắn rất giỏi máy móc. Hắn tin rằng, thiếu niên dù ở đâu, cũng sẽ đọc được tâm ý của mình. Cho dù phải đợi thiếu niên cả đời, giống như kiếp trước vậy, thì cũng không sao cả. Cuối cùng, vào một ngày nào đó, Hoàng Di một thân một mình ở nước ngoài phát sốt, bên cạnh lại không có ai, lại nhớ tới Tiết Tử Hiên. Một cuộc điện thọai vô thức bấm trong lúc mê sảng, kết thúc thời gian chờ đợi và giày vò đằng đẵng. Cuối cùng hạnh phúc đã thực sự đến với Tiết Tử Hiên. Hoa cát cánh nở rồi, tình yêu được phục sinh. Từ nay về sau, trọn đời bên nhau. “Tiết Tử Hiên” thì thú thật là edit không được mượt lắm. Nhưng mình rất rất thích cách editor chọn lựa danh xưng. Gọi Chu Doãn Thịnh là “em”, càng cho thấy sự nâng niu và tiếc thương của Tiết Tử Hiên với cậu, cũng khiến cho bộ truyện trở nên “tình” hơn nhiều lắm. Thật ra mình rất thích những truyện mà tiểu thụ được gọi là “em”, nghe bé bỏng, cưng cưng sao ấy. Điều mình cảm thấy chưa thỏa lắm ở bộ này, có lẽ là ở tính cách của tiểu thụ Chu Doãn Thịnh. Chu Doãn Thịnh có lúc thì quá lí trí, có lúc lại quá mù mờ. Vì thế mới dẫn đến thời gian xa cách của cả hai phần cuối truyện. Nhưng không vì thế mà mình đánh giá thấp “Tiết Tử Hiên”. Phong Lưu Thư Ngốc miêu tả nội tâm cùng tình cảm của Tiết Tử Hiên rất hay, rất sâu sắc. Với một người theo đảng thâm tình công như mình, mình cảm thấy khá hài lòng với tác phẩm này. Cho đến bây giờ, khi ngồi viết review, mấy câu nói thâm tình của Tiết Tử Hiên lại làm mình muốn đọc lại lần nữa rồi. Xin được kết lại bài review bằng weibo mà Tiết Tử Hiên đã đăng vào ngày Chu Doãn Thịnh trở về. “Cảm tạ có em. “Trong tuyệt vọng, cảm tạ có em; Một đường đi tới, cảm tạ có em. Em là sự tồn tại đẹp nhất trên đời.” ___________ " ": Trích từ truyện Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Tiết Tử Hiên của tác giả Phong Lưu Thư Ngốc.
Tấm Ảnh Cũ
Năm ấy, chàng trai xinh đẹp Triệu Mộ 16 tuổi cõng theo chiếc violon gõ cửa sổ nhà Lê Vũ, gõ luôn vào trái tim cậu. Một nhịp dài, một nhịp ngắn, là giai điệu tình yêu riêng của hai người, là câu nói "Anh yêu em". 11 năm sau, khi chỉ còn nằm một mình trên chiếc giường đôi, Lê Vũ lại nghe thấy giai điệu tình yêu ấy trên cửa sổ, vẫn nhịp dài nhịp ngắn như thế nhưng ngoài cửa sổ chàng trai năm đó đã không còn vẻ mặt ngây thơ non nớt, chỉ còn sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt xám ngoét. Anh vừa gõ theo nhịp vừa nói "Anh yêu em". Cậu thì thào đáp lại "Em cũng yêu anh"... Đây là câu chuyện về tình yêu của một kẻ thần kinh - một tình yêu vặn vẹo, chiếm hữu đến điên cuồng. Khi còn sống anh sẵn sàng giết hết tất cả những người đến gần cậu, chết rồi anh vẫn là một con quỷ độc chiếm không cam lòng để cậu quên đi mình. Cậu yêu anh, nhưng cậu có thể yêu anh bao lâu? 10 năm? 20 năm? Thời gian vẫn luôn là viên thuốc hữu hiệu nhất, bởi vậy, anh không thể cho phép cậu uống viên thuốc này... *Đánh giá truyện: 8/10 - An Jing - *** Triệu Mộ và Lê Vũ là người yêu, sống chung với nhau. Họ ngoài tính yêu, cái gì cũng không có; chỉ là hai người cô độc nhưng yêu nhau hết lòng nương tựa lẫn nhau trong cảnh nghèo túng. Triệu Mộ thích âm nhạc. Anh đàn cho Lê Vũ nghe rất nhiều, cũng hy vọng âm nhạc của mình có thể làm cho cuộc đời cả hai trở nên sung túc. Thế nhưng đáng tiếc, đây lại là hiện thực. Triệu Mộ say mê với cây đàn của mình, còn Lê Vũ lại phải làm những công việc thật nặng nhọc để chăm lo cho cuộc sống của mình và Triệu Mộ. Ước mơ bị hiện thực tàn nhẫn đập nát. Cuối cùng Triệu Mộ ra ngoài hát rong. Tính khí cũng trở nên không tốt. Cái duy nhất không thay đổi chính là, anh rất yêu rất yêu Lê Vũ. Thế nhưng Lê Vũ mệt mỏi. Cậu muốn rời xa Triệu Mộ. Mặc dù chính bản thân cậu biết rằng, cậu yêu người này tới độ muốn khắc sâu tình yêu đó vào tận xương tủy. Nếu như bạn muốn tìm một câu chuyện mà tiểu công là đại thiếu gia nhà giàu, đi đến đâu cũng có người lấy lòng, phất tay một cái tiền bay đầy trời; tiểu thụ yếu đuối đáng yêu sau khi gặp tiểu công một bước lên mây thì mình nghĩ rằng “Tấm ảnh cũ” không phải là tác phẩm phù hợp với bạn. Bởi vì trong truyện này cả hai đều rất rất rất nghèo. Tuy có chút yếu tố thần bí, nhưng lại cực kì thực tế. Mình quyết định nhảy hố bởi vì Triệu Mộ được giới thiệu nằm trong mẫu hình tiểu công mình rất thích - độc chiếm điên cuồng công. Và quả thực mình đã không phải thất vọng. “Tấm ảnh cũ” chỉ dài 7 chương, nhưng tác giả viết rất tốt, giọng văn edit cũng mượt, không có cảm giác “làm quá” về phần tình yêu của hai người, cũng không có cảm giác diễn biến nhanh. Mặc dù rất thương cho cuộc tình này, nhưng khi đọc tới đoạn độc chiếm của Triệu Mộ, mình vẫn có cảm giác thõa mãn khó nói thành lời. :v Trích chương 2: “Lê Vũ vẫn rời đi, cậu từ công nhân bốc vác chuyển tới một bar gay làm phục vụ. Làm phục vụ tuy thoải mái ung dung, nhưng cậu trước đây không dám làm — Triệu Mộ là một bình giấm chua, cậu lại không nỡ để Triệu Mộ có chút uất ức nào. Còn bây giờ? Cậu vốn là cong, mà cũng không thấy điều kiện ở đây kém lắm, đôi khi có hai ba vụ ẩu đả của mấy thanh niên trẻ tuổi cậu cũng mặc kệ, cậu chỉ là người phục vụ, chỉ cần bưng rượu đến, nhưng tiền lương lại gấp hai lần so với công việc bốc vác trước đây. Cơ bắp của cậu rắn chắc, dáng người cao gầy, tướng tá điển trai, mỗi ngày đều làm cho một đám tiểu 0 phải rít gào. Mỗi ngày Triệu Mộ đều trốn nằm sấp trên cửa kính ở ngoài bar để quan sát bọn đàn ông làm điệu làm bộ với Lê Vũ, ánh mắt anh gần như chất chứa sự oán hận. Bọn nó là cái thá gì chứ!! Lê Vũ là của anh!! Anh!! Một ngày rồi một ngày, nỗi đau đớn ăn mòn trái tim anh. Lê Vũ không đáp trả bọn chúng, có lúc thậm chí còn lộ ra vẻ mặt phiền chán, nhưng Triệu Mộ vẫn không chịu được, anh đố kị đến phát điên. Anh không chịu được, ngộ nhỡ A Vũ của anh thật sự thích người khác thì anh phải làm sao bây giờ? Giết chết? Phân thây? Quá tiện nghi cho kẻ đó rồi. Anh cầm theo con dao xông vào bên trong quán bar nhìn bốn phía xung quanh tìm Lê Vũ, người khách đang nhận ly rượu Lê Vũ đưa đến chợt bị đâm tới. “Mẹ kiếp mày dám chạm vào em ấy hả!!!” Anh như phát điên mà xông vào. Một tiếng vang dội lại, khách khứa hoảng sợ nhìn Triệu Mộ với cặp mắt đỏ chót, may mà người đó kịp thu tay lại, con dao đáng lẽ cắm trên tay người khách kia nay lại phách lối găm lên mặt bàn, găm sâu đến 1 cm… Triệu Mộ đang cười, anh chậm rãi quay người lại, tựa sát lên Lê Vũ đang cứng đờ người… “A Vũ… thân yêu, đừng để ý đến loại hàng này.” Anh cố gắng tựa dính lên người Lê Vũ, trên mặt Triệu Mộ đều là mị sắc quái dị, “Cứ coi như chỉ là trò chơi chó má gì đấy, thì anh chẳng phải vẫn đẹp hơn sao?” Ánh mắt nham hiểm đến gần như muốn giết người, anh quay đầu lại đối với người khách đang sợ hãi không ngừng kia lộ ra một nụ cười khoe khoang xán lạn.” Để tag là HE, nhưng thực ra cuối cùng Triệu Mộ chết. Chỉ còn lại Lê Vũ. Nhưng mà Triệu Mộ yêu Lê Vũ đến phát điên, vì thế làm sao có thể dễ dàng buông tha? Cho nên, “dù thành quỷ cũng không tha cho Lê Vũ”. Triệu Mộ trở về qua bức ảnh Lê Vũ tìm được ấy, sau đó “ám” Lê Vũ, ý đồ muốn kéo cậu đi cùng mình. Thực ra mình cho rằng đây là kết cục tốt nhất rồi, HE rất xứng đáng. Thử nghĩ xem, Lê Vũ vì Triệu Mộ mới gắng gượng được từng ấy năm sống trong thế giới đầy rẫy bất công này. Cậu chỉ có Triệu Mộ làm bạn, làm chỗ dựa. Thế nhưng bây giờ Triệu Mộ mất rồi, cậu phải dựa vào cái gì để sống tiếp đây? Lúc đọc truyện mình luôn có một suy nghĩ rằng, mục đích sống của Triệu Mộ chính là Lê Vũ mà Lê Vũ cũng vậy. Lê Vũ cố gắng đi bốc vác nặng nhọc ở công trường để bữa cơm có thêm chút thịt, thì Triệu Mộ cũng cố gắng biến ước mơ thành hiện thực để cải thiện cuộc sống của cả hai đó thôi. Nói chung, kết theo mình là rất thỏa đáng và “Tấm ảnh cũ” rất là đáng đọc nhé. Nhiệt liệt đề cử. ““Anh đến rồi.” Triệu Mộ nói, ôm lấy Lê Vũ gầy đến trơ cả xương, lưu lại một nụ hôn lên trán Lê Vũ, “Xin lỗi, đã để em đợi lâu rồi.” Lê Vũ yên lặng lắc đầu, Triệu Mộ liền ôm cậu đi đến chỗ tấm ảnh. Anh bước từng bước chậm rãi, đủ để Lê Vũ cáo biệt với thế giới này. Lê Vũ cố gắng quay đầu lại liếc mắt nhìn, cơ thể cậu vẫn còn đang nằm trên giường, cậu chợt hiểu rõ — mình đã chết rồi. Triệu Mộ đến đón cậu. Triệu Mộ rốt cục cũng đến đón cậu. Lê Vũ nhếch môi. “Chúng ta đi cùng nhau,” Triệu Mộ dừng bước, anh mỉm cười nhìn Lê Vũ, “A Vũ, đây mới là kết cục không thay đổi được.”” Review by #Ám Dung Hoa Mời các bạn đón đọc Tấm Ảnh Cũ của tác giả Nhị Bức Nham Tế Bào.